Cố Ý Tiếp Cận - Mạt Thính

Chương 24

24

Anh lướt mắt rồi chọn hai khung giờ, hỏi cô: “Bảy giờ hay tám giờ? Tôi đề nghị khung sau. Ăn tối xong là vừa đẹp.”

Đó vẫn là một tin nhắn thoại.

Giọng nói trầm thấp, ngữ điệu lười biếng, mang theo sự lơ đãng mà ngay cả anh cũng không nhận ra.

Một giọng nói hay như vậy mà đi làm diễn viên lồng tiếng thì chắc chắn sẽ thu hút được nhiều fan.

Lê Xu không kìm được mà nghe lại một lần, “Vậy khung sau đi. À mà tối nay tôi quên chưa nói với anh là tôi ăn rồi. Anh cứ tự quyết định nhé.” Cô hơi áy náy nói, “Tôi đơn thuần đi cùng anh thôi.”

“Ý gì đây?”

Anh “ừm” một tiếng, giọng điệu có chút chất vấn, “Cô cho tôi leo cây.”

Lê Xu suýt chút nữa chết chìm trong giọng nói khác thường, mang chút tàn nhẫn, sự lưu luyến và cả vẻ uy h**p của anh

Cô xoa xoa tai: “Có ai nói với anh là giọng anh đặc biệt lắm không?”

Cô thả nút ghi âm, suy nghĩ một lát để tìm từ miêu tả thích hợp, rồi ngón cái lại nhấn lên nút ghi âm nói: “Giống yandere ấy.”

Sợ anh không hiểu kiểu nhân vật tiểu thuyết này, cô còn chu đáo giải thích thêm: “Phim hình sự anh xem rồi chứ, chính là loại trông ‘ngon lành cành đào’ nhất trong đó ấy.”

Buổi chiều chạng vạng, hoàng hôn sắp buông, những dải mây tía cam hồng tựa một dải lụa hoa mỹ kéo dài từ đông sang tây, những vì sao đã vội vã lấp lánh trên nền trời.

Cảnh đêm quyến rũ, chiều hoàng hôn lãng mạn. Mấy tin nhắn thoại tự động phát theo thứ tự.

Trần Tự Châu nghe mà thấy vui.

Anh không phải kiểu người cổ hủ không dùng mạng, trong nhà cũng có em họ đang học cấp 3, mỗi dịp lễ tết nhiều lần nghe mấy cô bé tám chuyện về nam chính tiểu thuyết của các cô gái, trong đó có một người là kiểu yandere.

Nghe giải thích xong Trần Tự Châu còn gõ đầu hai cô bé, dặn dò hai đứa trong thực tế phải tránh xa loại nhân vật nguy hiểm này.

Không ngờ có một ngày anh cũng dính dáng.

Trần Tự Châu bật cười, đang định trả lời thì một giọng nói không biết điều từ bên cạnh chen vào.

“Ai mà ‘ngon lành cành đào’ cơ?”

Trong trường hợp không kết nối thiết bị, tin nhắn thoại sẽ tự động phát ra loa ngoài. Lời của Lê Xu đã bị Quý Diễn nghe thấy hết.

Anh ta nhận ra giọng Lê Xu, ngạc nhiên nói: “Không phải đang nói cậu đấy chứ?”

“...”

“Nói cũng không sai.”

“...”

Trần Tự Châu thờ ơ liếc nhìn anh ta một cái, nhấc chân bước về phía chỗ đậu xe: “Tớ có người quen ở khoa thần kinh của bệnh viện, nếu cậu cần thì có thể tìm tớ. Tiện thể tai cậu cũng nên đi khám luôn.”

Quý Diễn đuổi theo ôm vai anh: “Đùa thôi mà.”

Trần Tự Châu: “Tớ cũng chỉ thuận miệng nói thôi.”

Thấy anh ta chịu thiệt, Trần Tự Châu mới có tâm trạng tốt để hỏi nguyên nhân anh ta xuất hiện ở đây, “Cậu không phải muốn đi uống cà phê sao? Sao vẫn còn ở đây?”

Lúc anh giới thiệu cho anh ta và Diệp Tinh Trản, hai người họ trò chuyện rất vui vẻ và hẹn nhau đi uống cà phê.

Quý Diễn: “Cô ấy còn mấy cảnh cần quay thêm, phải về tăng ca rồi. Tớ tìm cậu có việc khác. Cậu còn nhớ cô bạn cấp ba cậu gặp ở Vạn Đạt tuần trước không?”

“Cô ấy chắc là kết cậu rồi, hôm đó cậu về xong là cứ tìm tớ hỏi cách liên lạc của cậu. Yên tâm, biết cậu ghét người không thân thêm bạn bè, tớ không cho đâu.” Thấy ánh mắt sát thủ của anh lia tới, Quý Diễn vội vàng đảm bảo, rồi nói tiếp, “Tớ nói với cô ấy rồi, nhưng cô ấy ngày nào cũng đến hỏi một lần, làm tớ ngại từ chối luôn.”

Trần Tự Châu đại khái hiểu ý anh ta, “Vậy nên?”

“Tối mai cùng đi ăn một bữa gặp mặt được không?” Quý Diễn nói, “Dù sao cậu cũng không có bạn gái, biết đâu lần này lại đúng sóng thì sao.”

Trần Tự Châu không nói gì.

Điện thoại “rung rung” thêm hai tiếng, anh cụp mắt nhìn, vẫn là tin nhắn của Lê Xu.

Hai tin nhắn, một tin nhắn thoại một biểu cảm.

Quý Diễn vẫn đang khuyên nhủ: “Cho tớ chút thể diện đi, cậu xem hôm nay tớ còn giúp anh nữa mà.”

Trần Tự Châu nghe vậy ngạc nhiên.

“Lúc nào?”

Quý Diễn tưởng anh đồng ý và đang hỏi thời gian ăn cơm: “Cái này, tớ đang chờ tin cậu đây nên cũng không dám đặt trước, lúc nào cũng được, tùy cậu tiện.”

Trần Tự Châu mở khóa cúi đầu xem tin nhắn, đang định chuyển tin nhắn thoại thành văn bản thì nghe anh ta nói, không thể tin được, “Tớ sao không biết lúc nào tớ tìm cậu giúp đỡ.”

“Thế là qua cầu rút ván à?” Quý Diễn trừng mắt, khó tin đến nỗi hai đường chân mày suýt chui tọt vào trong xe, chất vấn: “Cô phóng viên Diệp không phải bạn cậu sao? Tớ là xem mặt mũi cậu mới đồng ý làm cố vấn đấy.”

“Phải biết tớ mà nhận tư vấn trên mạng là thu phí ba con số đấy.”

“Không phải tự cậu ôm đồm sao?”

Trần Tự Châu thấy buồn cười, đẩy anh ta ra, “Hối hận cũng đúng, lát nữa tớ nói với cô ấy một tiếng.”

Quý Diễn vội vàng nói: “Tớ có nói đổi ý đâu.”

Thấy anh không chịu chiêu này, Quý Diễn đành đổi chiến thuật tận tình khuyên bảo: “Chỉ một bữa cơm thì mất bao nhiêu thời gian đâu, hơn nữa cô bạn này của tớ cũng không tệ. Hơn nữa cậu không đi thì làm sao trả lời lại người ta được.”

Trần Tự Châu nhìn dòng nội dung chuyển đổi từ tin nhắn thoại: 'đương nhiên ý tôi là giọng nói chứ không phải bản thân anh, anh đừng hiểu lầm’ khiến khóe miệng anh không khỏi nhếch lên.

Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến lại càng lộ ra vẻ “giấu đầu hở đuôi”.

Anh đưa điện thoại đến gần miệng, thản nhiên ghi âm “Vẫn còn muốn xem phim không?”

Gửi đi xong, anh rảnh rỗi như không có chuyện gì của mình, trả lời Quý Diễn: “Đó là vấn đề cậu nên suy nghĩ, không phải tớ.”

Rồi sau đó tuyệt tình phẩy tay, lái xe bỏ đi.

Quý Diễn: “...”

Anh ta tiu nghỉu quay lại, gặp Diệp Tinh Trản ở sảnh khi cô ta vừa tan làm đi xuống.

Người sau thấy anh ta vẻ mặt không vui, quan tâm hỏi một câu.

Quý Diễn kể đơn giản quá trình, nói xong thấy cô ta muốn nói lại thôi mà nhìn mình, sững sờ: “Sao thế?”

Diệp Tinh Trản hỏi: “Anh biết em và Trần Tự Châu có quan hệ gì không?”

Quý Diễn đương nhiên: “Bạn bè chứ.”

“Không phải nha.”

“Em và Trần Tự Châu cũng chỉ gặp nhau một hai lần, ngay cả bạn bè cũng không tính là.” Thấy vẻ mặt hoang mang của anh ta, Diệp Tinh Trản cười công bố đáp án, “Em được coi là đối tượng xem mắt của anh ấy.”

Quý Diễn: “?!”

Sự kinh ngạc còn chưa kết thúc, Diệp Tinh Trản tiếp tục nói: “Nhưng ngay ngày đầu tiên gặp mặt em đã bị pass rồi.” Cô ta nói rõ ý đồ nhắc đến chủ đề này, “Anh ấy có đối tượng thích rồi.”

Quý Diễn: “?!!!”

Anh ta sao lại không biết cơ chứ?!!!

Lê Xu, người đang bị thích, lúc này đang nghe tin nhắn thoại trả lời mà rơi vào trạng thái bối rối ngắn ngủi.

Anh đang đe dọa cô đấy à?

Vẫn là ngữ khí bình đạm như cũ, giọng nói trầm thấp, giống như tên trùm xã hội đen trong phim cảnh sát, anh như tội phạm nhẹ nhàng gõ vai đàn em nói chuyện, càng bình tĩnh lại càng nguy hiểm.

Lê Xu đoán rồi dứt khoát hỏi thẳng: 【Đây là cảnh cáo à?】

Trần Tự Châu: 【?】

Anh tò mò hỏi lại: 【Kết luận đó cô rút ra từ đâu vậy?】

Lê Xu cảm thấy anh biết rõ nhưng lại giả vờ ngây thơ, cô cũng giả vờ theo.

【Chẳng lẽ không phải sao?】

Trần Tự Châu: 【Tôi không cho rằng có lý do gì để đe dọa cô, trừ khi câu nói vừa rồi là nhằm vào bản thân tôi】

Trần Tự Châu: 【Có phải không?】

Lê Xu tự nhiên sẽ không ngốc đến mức thừa nhận, cô đùa lại: 【Sao có thể chứ. Chủ yếu là lời nói của anh có quá nhiều ẩn ý, vừa nghe qua đã thấy là đe dọa rồi】

Trần Tự Châu như thể không phát hiện ra ý thăm dò của cô, nhấn nút ghi âm, nói có sách mách có chứng, không một kẽ hở: “Tôi đang hỏi cô nếu không ăn cơm thì phim còn muốn xem không.”

“Không có ý gì khác, cô nghĩ nhiều rồi.”

Lê Xu: “...”

Hiểu lầm là không thể hiểu lầm được, rõ ràng anh là ý đó, nhưng người ta không thừa nhận thì cô có thể làm gì?

Cô vừa thầm mắng cái đồ “phúc hắc quái”, vừa cắn răng trả lời: 【Đương nhiên muốn xem rồi】

Trần Tự Châu bật cười nhẹ, xác định được suất chiếu, hẹn cô thời gian gặp mặt rồi kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó gọi điện thoại về nhà báo tối nay không về.

Trong lúc anh gác điện thoại và đặt lịch, Lê Xu nhận được điện thoại của mẹ Lê, hỏi khi nào về nhà.

Lê Xu mới đột nhiên phản ứng ra là đã thứ Sáu rồi, quên chưa nói với gia đình.

Chắc là cô xóa người mà cô Vương giới thiệu mà chưa mách lại, nghe cô nói tối nay có việc không về, mẹ Lê cũng không hỏi nhiều, lát sau điện thoại chuyển sang cho em trai nói năng không rõ ràng từng chữ kia.

Lê Xu trò chuyện với em trai một lát mới cúp máy.

Về nhà nghỉ ngơi một lát, thay một bộ đồ thật đẹp, nhìn đồng hồ rồi ra cửa, lúc xuống lầu còn gặp cô gái hàng xóm và chào hỏi cô ấy.

Trên tay cô gái xách một chiếc đèn bàn và hộp trang sức, thấy đồ vật còn khá mới Lê Xu hỏi: “Đi vứt rác à?”

Cô gái “ừm”: “Trong nhà nhiều đồ quá, lát nữa lười mang đi nên xuống dưới hỏi cô chú đó có muốn không.”

“Thật sự muốn dọn đi à?”

“Gần như vậy. Có hai căn khá ưng ý, nếu ký hợp đồng không vấn đề gì thì trước ngày 15 sẽ dọn ra ngoài.”

Lê Xu ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”

Cô gái: “Dù sao cũng phải dọn, chi bằng sớm một chút, chỉ là sau này không gặp được nữa.”

Lê Xu cười cười: “Hữu duyên gặp lại nhé.”

Trò chuyện đến tầng một, Lê Xu dừng chủ đề, khách sáo nói lời tạm biệt rồi bước ra khỏi thang máy trước.

Vừa xuống tàu điện ngầm thì nhận được tin nhắn hỏi thăm của Trần Tự Châu.

Lê Xu đi theo địa chỉ anh đưa để tìm, thấy bóng dáng anh ở cửa tiệm trà sữa.

Anh cũng đã thay một bộ đồ khác, không còn là bộ đồng phục nghiêm túc ban ngày nữa, mà là trang phục thường ngày rất thoải mái. Áo phông dáng rộng kết hợp quần jean, giày thể thao đen, màu kaki của áo khá trùng hợp với màu đồ cô đang mặc, giống như đồ đôi vậy.

Dáng người cao ráo, thư thái đứng ở ngã tư đông người, khí chất sạch sẽ, vừa nhìn còn tưởng là sinh viên trường nào đó, khiến người đi ngang qua liên tục ngoái đầu nhìn.

Thấy Lê Xu, anh bước tới đón, ánh mắt không dễ nhận ra mà dừng lại lâu hơn một chút trên bộ trang phục của cô, rồi nói: “Đi thôi.”

Anh không ăn tối, tùy tiện chọn một quán hoành thánh, tiện thể gọi thêm một chén đá bào cho Lê Xu.

Nói là cô nhìn anh ăn, sẽ bị người khác nói ra nói vào.

Đá bào có rất nhiều topping, đầy ắp một chén, hương vị rất ngon, nhưng đối với cô thì quá ngọt nên cô chỉ ăn hơn nửa chén.

Lê Xu thật sự không thể chịu nổi nữa, rút một tờ khăn giấy đẩy chén sang một bên, xoa miệng nói: “Lần sau anh có thể thử đá bào của quán này, anh nhất định sẽ thích.”

Bình Luận (0)
Comment