43
Ngay giây tiếp theo, Lê Xu thấy anh ta lại đăng y chang nội dung đó vào nhóm chat nhỏ.
Cái nhóm này là do Quý Diễn lập hồi cấp 3, tổng cộng có bảy người. Ngoài hai người họ và Tiền Dịch Chính, Phương Hinh Nhiễm thì còn ba người khác nữa, đều là bạn thân hồi cấp 3. Sau khi tốt nghiệp, ai cũng làm việc ở thành phố có trường đại học mình học, chỉ đến lễ Tết mới về.
Ngày thường, mọi người đều than vãn chuyện công việc và tám chuyện showbiz trong nhóm, thế nên Quý Diễn mới gửi vào đấy.
Giờ này vừa mới đi làm, các thành viên đều online, rất nhanh đã có người hỏi Trần Tự Châu là ai.
Quý Diễn: 【Đồng nghiệp Viện Kiểm sát của tớ đó】
Quý Diễn: 【Cậu không quen đâu】
Người kia gửi một sticker heo con gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lặn xuống hóng chuyện không nói gì nữa.
Quý Diễn: 【Chắc tối qua hẹn hò không tập trung nên chọc người ta giận rồi】
Quý Diễn tiếp tục dùng tin nhắn kể lại sống động cuộc đối thoại giữa anh ta và Trần Tự Châu, đặc biệt nhấn mạnh vẻ bất lực, buồn bực và thất bại của Trần Tự Châu.
Cả màn hình tràn ngập icon “Ha”, cười hả hê ra mặt.
【Thật tò mò rốt cuộc là cô gái xinh đẹp nào mà khiến anh ta bị nắm thóp ghê vậy】
【Đáng tiếc miệng anh ta kín quá, không cạy ra được gì hết】
Lê Xu lén xem, nhìn thấy dòng này thì bĩu môi lẩm bẩm.
Chắc chắn là hai mắt, một mũi, một miệng chứ sao, đâu thể nào tự dưng có thêm mắt thêm miệng được.
Cô lặng lẽ trả lời trong lòng, sau đó thấy không còn nội dung gì khác thì thoát khỏi nhóm chat nhỏ.
Bên cạnh, Hứa Lâm vẫn đang than vãn chuyện xem phim tối qua. Cô ấy thật sự không hiểu tại sao mấy ông nam chính bình thường, chẳng có gì nổi trội lại có thể cưới được những cô gái xuất sắc như tiên nữ, mà vẫn ngoại tình.
Đang mắng, cô ấy ngẩng mắt thấy sắc mặt Lê Xu không ổn lắm thì dừng câu chuyện, chuyển sang hỏi xem có chuyện gì.
Lê Xu giật nhẹ khóe miệng, bắt chước giọng điệu dở khóc dở cười mà không biết là đang nói về phim hay nói về người.
“Tức chết đi được.”
“Cứ như nghe một câu chuyện ma vậy.”
Cho đến khi vào văn phòng thay đồng phục xong, Trần Tự Châu vẫn không nhận được bất cứ tin nhắn trả lời nào.
Thật ra, từ tối qua khi cô không nghe điện thoại, anh đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Phỏng đoán đó được xác thực khi sáng nay anh thấy đèn phòng khách nhà cô ở dưới khu chung cư
Hôm qua ban ngày còn ổn, đến tối lại không có bất cứ dấu hiệu nào mà bị cô phớt lờ.
Anh không rõ mình đã chọc giận cô ở đâu, muốn bù đắp cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Trần Tự Châu xoa xoa giữa hai lông mày, có chút bực bội.
Thư ký Tiểu Dương, người đến nộp bổ sung tài liệu cho cơ quan, thấy vẻ mặt anh như vậy không khỏi run rẩy, chuông báo động réo vang, thầm hạ quyết tâm hôm nay tuyệt đối không được làm việc riêng, kẻo chọc giận anh mà chết lúc nào không hay.
Trần Tự Châu ngẩng đầu thấy anh ta đứng ở cửa bất động, lạnh giọng: “Đứng ngẩn ra đó làm gì, cần tôi mời à?”
Tiểu Dương giật mình tỉnh lại, gõ cửa bước vào: “Công tố viên Trần.”
Anh ta đặt tài liệu lên bàn, nhắc nhở lịch trình hôm nay: “Đây là vụ án mới từ bên kho lưu trữ hồ sơ chuyển sang, đây là đơn xin phê chuẩn bắt giữ vụ án XXX, còn có...”
Trần Tự Châu gật đầu: “Tài liệu thẩm vấn buổi chiều đâu?”
Tiểu Dương: “Đều chuẩn bị xong rồi.”
Trần Tự Châu ừ một tiếng, ký xong đơn xin, liếc nhìn đồng hồ treo tường, sắp đến giờ họp, giao tài liệu cho Tiểu Dương, thu dọn hồ sơ vụ án đi đến phòng họp.
Trong phòng họp, các đồng nghiệp tham gia thảo luận đều đã đến gần đủ.
Một lát sau, Viện trưởng và Phó Viện trưởng đi công tác cũng khoan thai đến muộn.
Viện trưởng lướt mắt qua Trần Tự Châu, gật đầu, lắng nghe Phó Viện trưởng nói chuyện rồi ngồi vào vị trí chủ trì. Sau khi nắm được tiến độ các vụ án khác, ông dừng đề tài và ra hiệu cho Trần Tự Châu có thể bắt đầu.
Trần Tự Châu nhận được tín hiệu, mở bản tóm tắt vụ án lên máy chiếu.
Cuộc họp của Viện trưởng vẫn xoay quanh vụ án anh đang thụ lý.
Hai tuần trước, vào thứ Sáu, ngày 7 tháng 6, lúc 11 giờ 53 phút tối, tại một siêu thị 24 giờ trên đường Phồn Hoa, quận Thanh Hà. Chu Năm và bạn gái sau khi mua đồ trong siêu thị ra ngoài thì phát hiện có đồ bị rơi nên quay lại tìm. Khi quay lại, anh ta phát hiện một người đàn ông lạ tên Vương Mỗ đang trêu ghẹo bạn gái. Chu Nam lập tức xông đến đẩy ra, trong lúc đó hai người xô xát dẫn đến đánh nhau. Trong lúc đánh nhau, Chu Nam lỡ tay đánh Vương Mỗ gây thương tích cấp hai và sau đó đã chủ động đầu thú với cơ quan cảnh sát
Ngay trong ngày vụ án được chuyển đến, Trần Tự Châu đã xem xét và nắm rõ tình hình, sau đó cũng cùng mấy đồng nghiệp trong phòng phân tích. Cuộc họp lần này chủ yếu xoay quanh việc nghiên cứu và thảo luận về tội danh và tính chất vụ án do cơ quan cảnh sát đưa ra.
Anh nói xong, mọi người bắt đầu mỗi người một lời phát biểu ý kiến của mình.
Dựa trên nguyên tắc rõ ràng, minh bạch, một đám người vốn ngoài mặt sáng sủa, uy nghiêm nhưng trong phòng họp lại tranh cãi nảy lửa, cãi đến đỏ mặt tía tai.
Kết thúc cuộc họp, vẫn còn người bám lấy luận điểm của anh để tranh biện với những người khác.
Trần Tự Châu bị Viện trưởng gọi tên đến văn phòng.
Đến cửa văn phòng Viện trưởng, anh gõ cửa phòng đang mở, rồi bước vào.
Anh quen đường quen lối đẩy cửa đi vào, tự giác kéo ghế ngồi xuống, rút một cây bút ra nghịch trên đầu ngón tay.
Nghe thấy tiếng động cũng không quay người, trực tiếp ngả đầu ra sau, giọng điệu lơ đãng: “Kêu con đến làm gì, án nhiều, đang bận lắm.”
“Chú ý thái độ, ta hiện tại là cấp trên của cậu đó.”
Trần Tự Châu “à” một tiếng, “Không có gì thì con đi trước đây.”
Nói đoạn thật sự đứng dậy làm bộ muốn đi.
“Quay lại!” Viện trưởng trừng mắt.
Trần Tự Châu chậm rãi ngồi lại xuống, xoay bút, “Chú Đường, con thật sự rất bận, một đống việc luôn.”
Viện trưởng Viện Kiểm sát Nam Thành, cũng chính là chú họ của Trần Tự Châu, ông tức giận trừng mắt nhìn anh thêm lần nữa, nhặt cái bình giữ nhiệt trên bàn mở ra, thổi thổi hơi nóng, chậm rãi uống hai ngụm nước rồi nói: “Trông hôm nay trạng thái không ổn lắm, mệt thì xin nghỉ, người trẻ tuổi có chí tiến thủ là tốt, nhưng nếu để cơ thể suy sụp thì không đáng chút nào.”
Trần Tự Châu nói “con biết rồi”.
Chú Đường biết đứa cháu này của ông đều hiểu chuyện, không cần người lớn phải lo lắng quá, dặn dò hai câu rồi tự nhiên chuyển chủ đề sang chuyện tình cảm: “Khi nào thì kết hôn đây, con cũng lớn rồi, nên suy nghĩ đi chứ. Nhìn xem cháu trai lớn của chú đã 4 tuổi rồi, con không sốt ruột chút nào à?”
“Ba tuổi.” Trần Tự Châu nghiêm chỉnh sửa lời ông.
Viện trưởng đậy nắp: “Hai hôm trước chú gặp ba cháu ở cuộc họp, ông ấy nói mẹ con giới thiệu đối tượng mà con cũng không ưng, lo lắng đến bạc cả tóc rồi.”
“A Châu à, nói xem con thích kiểu người thế nào, chú bảo thím sắp xếp cho.”
“Con gái của bạn học thím mới tốt nghiệp thạc sĩ vào làm ở Tòa án, nếu con mà…”
“Chú Đường.” Trần Tự Châu đổi cách xưng hô, “Con đang theo đuổi một người ạ.”
“Cô gái đó trông…”
Trần Đường đang thao thao bất tuyệt thì chợt phản ứng lại lời anh vừa nói, giọng điệu dừng lại, “Con vừa nói gì?”
Trần Tự Châu phủi phủi lớp bụi không tồn tại trên ống quần, đứng dậy nói: “Com nói con có người mình thích rồi nên không phiền chú bận tâm.”
“Được được được.” Trần Đường vui vẻ haha, thăm dò: “Cô gái nhà ai thế, chúng ta có quen không?”
Trần Tự Châu ném bút vào ống đựng bút: “Không có gì nữa thì con về trước đây ạ.”
“Cái thằng nhóc này!”
Trần Đường cười mắng một tiếng, lắc đầu, nhìn bóng lưng anh trong mắt lại là nụ cười hài lòng.
Sau đó gọi điện cho ba của Trần Tự Châu.
Thứ Hai so với thứ Sáu thì nhàn hơn nhiều, cũng không có việc gì cần gấp gáp nộp, vừa đến giờ tan làm Lê Xu liền quẹt thẻ ra về.
Cô hẹn gặp bạn, vừa qua cổng an ninh liền nhận được tin nhắn báo là đối phương đã đến rồi.
Lê Xu thu túi treo lên cánh tay vừa đi vừa nhắn lại rằng mình cũng thế.
Quét mã qua cửa soát vé rồi xuống thang cuốn đến tầng B1, vừa kịp chuyến tàu điện ngầm
Lê Xu chạy nhanh mấy bước, chen lên tàu điện ngầm ngay giây cuối cùng trước khi cửa đóng lại.
Giờ cao điểm tan làm, trong xe đông nghịt người, đừng nói chỗ ngồi, đến cả chỗ để dựa lưng cũng không có, Lê Xu tìm một tay vịn đứng, ngẩng đầu đếm số ga, sau đó lại rút điện thoại ra để lướt xem mấy đoạn video ngắn.
Mới phát hiện một phút trước Trần Tự Châu đã gửi tin nhắn cho cô.
Chắc là lúc cô xuống thang cuốn đến khi vào toa tàu, trách sao cô lại có cảm giác ảo giác.
Lê Xu có chứng lo âu về dấu đỏ nghiêm trọng, nói một cách dễ hiểu hơn là thấy vòng tròn thông báo chưa đọc là muốn xóa nó đi.
Để làm dịu đi cảm giác khó chịu này, cô dù rất miễn cưỡng vẫn bấm mở khung chat đã sáng lên cả ngày.
【Trần Tự Châu đã thu hồi một tin nhắn】
【Xin lỗi, gửi nhầm rồi】
【Trần Tự Châu đã thu hồi một tin nhắn】
【Lại gửi nhầm rồi】
“...”
“………………”
Lê Xu nhìn ba tin nhắn thu hồi, hai tin nhắn xin lỗi giải thích trong khung chat, đầu cô đầy dấu hỏi chấm, đúng là điên thật.
Các vị công tố viên hôm nay đều bị mù mắt hết rồi đúng không?
Cả hai người đều gửi nhầm tin nhắn, lại còn gửi cho cô nữa chứ, xác định không phải cố ý à?
Lê Xu bỗng thấy một ngọn lửa vô danh bốc lên, cô tựa vào vách toa tàu bên cạnh, ngón tay cái trắng trẻo, mềm mại và được cắt tỉa cẩn thận trên màn hình điện thoại gõ lia lịa.
【Đến mức này rồi mà thật sự không được thì cứ móc mắt ra đi, giữ lại ngoài làm đồ trang trí thì chẳng dùng được gì】
【May mà không thấy nha, lỡ gửi cái gì tài liệu bảo mật thì đừng quay đầu lại bắt tôi đấy】
【(mỉm cười) (mỉm cười) (mỉm cười)】
Bị cà khịa một lúc, Trần Tự Châu bật cười, vẻ mặt lạnh lùng cả ngày cuối cùng cũng giãn ra, thở phào nhẹ nhõm.
Mãi mới dụ được cô chịu trả lời, tự nhiên cô nói gì cũng đúng, suy nghĩ một lát anh giải thích: 【Không phải tài liệu quan trọng, sẽ không bắt cô đâu】
【WeChat của cô ở trên cùng】 Đây coi như là lời giải thích cho lý do tại sao lại liên tiếp gửi nhầm.
Trần Tự Châu dựa vào cửa sổ, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, ánh mắt chuyển từ đường chân trời lên phía mặt trời đang từ từ lặn, nhẹ nhàng nhả khói, nheo mắt lại, cân nhắc đề nghị: 【Thời tiết không tệ, muốn đi Sáng Nay Say không?】
Lê Xu: 【Không đi】
Gửi xong, do dự một giây, lại nói: 【Tôi kiêng rượu, sau này đừng gọi tôi nữa】
Trần Tự Châu nhẹ nhàng nhả khói, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay: 【Chuyện khi nào thế?】
Lê Xu: 【Bây giờ】
Nghe thấy tiếng loa phát thanh báo sắp đến ga, Lê Xu cất điện thoại lại gần cửa xe, tàu dừng một giây cô cảm thấy lòng bàn tay rung lên mấy cái.