Cố Ý Tiếp Cận - Mạt Thính

Chương 57

57

Lê Xu: 【Sao không nói sớm!】

Tối qua, sau khi bị Phương Hinh Nhiễm giáo huấn một tràng về những ý nghĩ mộng mơ, cô tiện tay tìm trên mạng, thấy người ta bảo chuyện "ấy ấy" của đàn ông có liên quan rất nhiều đến cơ ngực của họ.

Anh tò mò: 【Hỏi cái này làm gì thế?】

Lê Xu gửi một biểu tượng mặt cười: 【Giải trí cho tâm hồn anh】

Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, niềm vui có được từ việc trêu ghẹo ai đó vào sáng sớm của Lê Xu tan thành mây khói dưới cú đánh liên tiếp từ thông báo giục nộp bảng biểu trong nhóm chat, rồi thông báo liên kết hệ thống KPI.

Nó biến mất nhanh như mây tụ trên đỉnh núi rồi tan đi trong chớp mắt, thật sự quá ngắn ngủi.

Cô dựa vào bàn, cắm mặt đóng dấu bảng biểu, khuôn mặt xinh xắn ủ rũ, lẩm bẩm mắng lần thứ một nghìn mấy trăm: “Dự toán này, chó nó cũng không làm!”

Cứ thế làm công việc chó không làm suốt cả buổi sáng, cuối cùng cũng lê lết được đến giờ nghỉ trưa, thở phào nhẹ nhõm thì không ngờ, phòng bên cạnh lại cãi nhau.

Cô cùng Hứa Lâm chạy sang can ngăn, hai đứa giữ chặt một bên.

Mấy đồng nghiệp phòng khác cũng nghe tin kéo ra khuyên giải, mắt thấy mọi thứ đã bắt đầu yên ổn, thì cái người đối diện đang bị kéo lại đột nhiên không nói võ đức, đá một phát về phía này rồi bắt đầu công kích ba mẹ người ta.

Bên này bị lời lẽ kích động đến mức không chịu nổi, bắt đầu dùng hết sức vùng vẫy.

Lê Xu và một đồng nghiệp khác không kịp đề phòng bị hất sang một bên, đồng nghiệp kia bị đấm trúng mắt, còn Lê Xu đâm vào tường, đầu va vào khung bảng khen thưởng, tuy không nghiêm trọng nhưng cũng đủ đau khiến cô nhăn hết cả mặt mũi.

Hiện trường hỗn loạn, mãi sau trưởng phòng mới đến gọi hai người kia đi. Những người khác thấy vậy cũng nhanh chóng tản đi.

Trên đường đến nhà ăn, mấy đồng nghiệp quan tâm hỏi han Lê Xu có sao không.

Hứa Lâm nói: “Hay là buổi chiều cậu đi bệnh viện chụp X-quang kiểm tra đi.”

Một đồng nghiệp khác cũng nói: “Đúng đấy, đi xem đi. Đầu không như những bộ phận khác, yếu ớt lắm, vẫn nên coi trọng.”

Lê Xu xoa chỗ bị va, cũng có ý đó, bảo Hứa Lâm: “Thế chiều bảng biểu cậu giúp tớ nộp nhé, lát tớ xin phép trưởng phòng, vất vả cho cậu.”

Hứa Lâm cười: “Chuyện nhỏ mà, không vấn đề gì đâu.”

Ăn trưa chưa được mấy miếng đã phải dọn, gọi điện thoại xin nghỉ trưởng phòng. Chuyện cãi vã, cả chuyện hai đứa ra can ngăn mà bị vạ lây, cũng đang được nói rầm rộ trong nhóm, nên trưởng phòng cũng biết, rất sảng khoái mà phê duyệt.

Lê Xu về nhà nghỉ ngơi một lát, đến khi phòng khám sắp làm việc thì đi đến bệnh viện.

Bệnh viện lúc nào cũng đông đúc, không phân biệt giờ giấc, bệnh nhân kín cả chỗ. Lê Xu đến lúc một giờ chiều nhưng chờ đăng ký khám bệnh cho đến khi chụp X-quang thì mất mấy tiếng đồng hồ.

Báo cáo 45 phút sau mới có, Lê Xu thấy không cần thiết phải đi đi lại lại, suy nghĩ một lúc rồi quyết định đến tòa nhà nội trú tìm ba Lê.

Tòa nhà chụp X-quang và tòa nhà nội trú gần nhau, có hành lang thông thẳng.

Lê Xu đến nhưng chưa kịp nhìn thấy ba Lê thì đã chạm mặt một người quen. Là cô gái trong cặp đôi ở phòng bên cạnh hôm trước.

Lê Xu thấy trên mặt cô ấy toàn vết thương, trên tay xách một túi táo, mép túi không biết vướng vào đâu trên đường đi, chưa được mấy bước đã rách toạc, táo rơi vãi đầy đất.

Cô ngồi xổm xuống nhặt, bên cạnh có mấy người tốt bụng thấy vậy cũng cúi xuống giúp đỡ, còn có người đặc biệt rút thêm túi nilon của mình ra cho cô ấy.

Lê Xu nhặt quả táo lăn đến chân.

“Cảm ơn ạ.”

Cô gái theo bản năng cảm ơn, ngẩng đầu nhìn lên thì ngạc nhiên nói: “Là em à.”

Lê Xu liếc qua cánh tay đầy vết cào của cô ấy, kéo kéo khóe miệng, “Lâu rồi không gặp.” Cô quét mắt xung quanh nhưng không thấy bạn trai cô ấy, người mà trước đây luôn kè kè bên cạnh.

Lê Xu đắn đo hỏi: “Sao có mình chị thế?”

Cô gái khẽ khựng lại, tay cũng buông thõng xuống mà nói: “Chu Nam bị thương đang nằm viện.”

“À vậy ạ.” Lê Xu hỏi thăm vài câu xã giao, thấy cô ấy cũng úp mở, bèn dừng lại đúng lúc, “Mong anh ấy sớm bình phục nhé.”

“Cảm ơn em.”

Hai người đi cùng nhau đến trước cửa phòng bệnh thì tách ra.

Lê Xu rẽ vào một hành lang khác để đến văn phòng bác sĩ, đến cửa cô quay lại nhìn, qua hành lang giữa thấy cô ấy đi vào một phòng bệnh có người đứng gác, khoảng vài phút sau, lại có hai người đàn ông mặc đồng phục công tố màu xanh bước vào, cầm cặp tài liệu, nói vài câu với người gác cửa rồi đi vào.

Lê Xu nhìn chằm chằm bóng dáng của công tố viên trưởng rõ ràng cao hơn một cái đầu kia, nheo mắt nghi hoặc.

Sao anh lại ở đây?

Ba Lê khám phòng xong trở về thì thấy cô con gái lớn, ngạc nhiên nói: “Sao lại đến bệnh viện?”

Lê Xu thu ánh mắt về, cũng không giấu, “Đến chụp X-quang ạ.”

“Sao thế, không khỏe ở đâu à?” ông ký xong đơn dặn dò bác sĩ đưa cho y tá, quan tâm nói, “Đã đăng ký chưa? Có cần ba đi cùng con xem không.”

“Đăng ký xong thì chụp luôn rồi ạ.” Lê Xu vài ba câu nói rõ sự tình, rồi bảo, “Chờ báo cáo lâu quá, nên con đến chỗ ba ngồi một lát.”

Ba Lê vẫn không yên tâm, gọi cô lại nâng đầu lên kiểm tra một lượt, rồi mới nói, “Báo cáo ra rồi thì mang đến cho ba xem có vấn đề gì không nhé.”

Lê Xu dạ vâng.

Bị hỏi thêm mấy vấn đề, cô mới tìm được kẽ hở hạ giọng, mu bàn tay che miệng hỏi về tình hình phòng bệnh kia: “Con thấy cửa hình như có người gác, vừa nãy còn có công tố viên đi vào nữa, bên trong là phạm nhân gì mà ghê vậy ba?”

Lê Kế Trạch nói: “Con nít con nôi đừng có hỏi mấy chuyện linh tinh, đấy là riêng tư của bệnh nhân.”

Lê Xu bĩu môi, “Xí.”

Cô hai mươi mấy tuổi rồi mà còn "con nít con nôi" gì nữa.

Dù ba Lê không tiết lộ nửa lời thông tin, nhưng Lê Xu vẫn nghe ngóng được từ y tá rằng người nằm trong đó là Chu Nam, bạn trai của cô gái hàng xóm hay cười toe toét kia. Cô cũng biết được nguyên do.

Nghe xong cô cũng thấy có chút cảm thán.

Nghe ngóng buôn dưa lê ở y tá một lát, Lê Xu liền quay về tòa nhà chụp X-quang lấy báo cáo.

Cô đi trước đến phòng khám tìm bác sĩ xem kết quả kiểm tra, xác nhận không có vấn đề gì mới về tòa nhà nội trú tìm ba Lê, đến văn phòng thì được bác sĩ trực báo là chủ nhiệm Lê đi xử lý tình huống cấp cứu ở phòng bệnh rồi.

Lê Xu chờ, nhưng lại chờ được Trần Tự Châu trước.

Anh vừa ra khỏi phòng bệnh đã nhìn thấy cô, đang tựa vào quầy hướng dẫn, chiếc áo sơ mi thắt chặt để lộ vòng eo thon thả, khuôn mặt kiều diễm thu hút sự chú ý đặc biệt giữa đám đông muôn hình vạn trạng.

Anh đưa công văn cho Tiểu Dương bảo anh ta xuống trước, rồi sải bước đến gần gọi cô, ánh mắt dừng lại trên chiếc túi đựng phim CT trên tay cô, nụ cười khẽ tắt, nhíu mày: “Bị thương à?”

Lê Xu ngạc nhiên ngẩn ra, theo ánh mắt anh dừng trên tay mình, cô gật đầu "ừm": “Làm việc tốt mà bị người ta vạ lây.”

Cô sờ sờ đầu, bĩu môi, đáng thương hề hề nói: “Cảm giác như sưng cả cục rồi ấy, anh thấy tôi thảm không?”

“Bị hương ở đâu?” Trần Tự Châu căng thẳng đưa tay muốn sờ, “Lại đây, để tôi xem nào.”

Lê Xu đùa, né tránh nói: “Bác sĩ kiểm tra rồi không sao đâu ạ.”

Trần Tự Châu vẫn không yên tâm, nắm lấy bàn tay đang cố giãy ra của cô, kéo cô lại gần, tay phải giữ chặt đầu cô, cúi xuống ngón cái v**t v* vùng da phía trên.

Từ góc nhìn của người ngoài thì trông như anh đang ôm cô vậy.

Lê Xu liếc thấy mấy y tá đang cười trộm.

Mặt cô khẽ đỏ, ngượng ngùng đẩy Trần Tự Châu ra, nhưng không đẩy nổi.

Trần Tự Châu rũ mi, giọng điệu nhẹ nhàng, giống như lúc anh dỗ cô uống thuốc trên núi hôm Tết Đoan Ngọ: “Ngoan nào, đừng nhúc nhích.”

Lê Xu: “……”

Trần Tự Châu thấy cô thật sự không giãy giụa nữa, còn có chút lạ, lại cảm nhận được cô đột nhiên cứng đờ.

Giọng nói chột dạ vang lên ngay sau đó: “Ba.”

Trần Tự Châu khẽ khựng lại.

Anh chưa nhìn thấy ba Lê đang đến gần, khóe mắt khẽ giật, khóe môi nhếch lên nụ cười trêu chọc, cúi người gần như dán vào tai cô trêu ghẹo: “Thì ra cô thích chơi kiểu này à.”

“?”

Lê Xu ngơ ngác ngẩng đầu, đâm vào đôi mắt phượng sâu thẳm màu hổ phách của anh, nhìn thấy ý cười dưới đáy mắt thì ngẩn ra.

Chưa bao giờ có thể trong một giây xuyên thấu được thâm ý trong lời nói của anh như bây giờ.

Thần kinh!

Lê Xu lườm nguýt.

Bàn tay bị anh giữ chặt xoay một vòng theo chiều kim đồng hồ, mở ra khớp bàn tay, các ngón tay siết chặt bắp tay anh, vặn mạnh một vòng, lời nói từ kẽ răng bật ra: “Anh đang chiếm tiện nghi của ai đấy hả? Ba tôi ngay sau lưng anh kìa, có giỏi thì anh nói lại lần nữa trước mặt ba tôi xem nào.”

“??”

Sắc mặt Trần Tự Châu lại biến đổi lần nữa.

Lê Xu liếc xéo anh một cái, thay bằng một khuôn mặt ngoan ngoãn, từ trong lòng anh ló ra, lại gọi thêm một tiếng: “Ba.”

Trần Tự Châu: “……”

Ba Lê gật đầu, ánh mắt lướt sang người đàn ông bên cạnh cô với mối quan hệ không bình thường, thăm dò: “Vị này là?”

“Bạn con ạ.” Lê Xu trên tay lại dùng sức, làm mặt quỷ, ý bảo anh quay đầu, “Đây là ba tôi.”

Trần Tự Châu hiếm khi thất thố, nhéo nhéo giữa lông mày, hít sâu xoay người, chuẩn bị chào hỏi.

Người đối diện lại kinh ngạc lên tiếng trước: “Công tố viên Trần?”

Trần Tự Châu cũng ngạc nhiên.

Là người phụ trách, trong khoảng thời gian này vì phúc thẩm nên anh không ít lần tiếp xúc với chủ nhiệm Lê, bác sĩ chủ trị của Chu Nam.

Thật không ngờ lại trùng hợp đến vậy, ông lại là ba của Lê Xu.

Đôi mắt màu trà của Trần Tự Châu khẽ động, cách xưng hô đến bên miệng đã thay đổi: “Chú Lê.”

Lê Kế Trạch "ừm" một tiếng, nhớ đến câu trả lời vừa rồi của Lê Xu, hỏi lại: “Loại bạn nào?”

Lê Xu ngây người: “Thì, bạn bè thôi ạ, còn phải chia loại nữa sao ba?”

“Không phải bạn trai à?”

“?!”

“Đương nhiên không phải ạ!” Trái tim nhỏ của Lê Xu suýt nữa bị những lời này dọa ra ngoài.

Cô cẩn thận liếc nhìn người bên cạnh, vội vàng bác bỏ: “Ba đừng nói bậy.”

Ánh mắt Lê Kế Trạch dừng lại trên bàn tay đang nắm của họ, nghi ngờ nói: “Không phải sao?”

“Không phải!”

“Đúng vậy ạ.”

Hai tiếng trả lời đồng thanh, dứt khoát.

Đầu óc Lê Xu trống rỗng trong chớp mắt.

Đợi đến khi đại não tiếp nhận, phân tích xong nội dung vừa nghe được và đưa ra mệnh lệnh phản ứng, cô như một con robot, máy móc khựng lại rồi từ từ quay đầu, trong đầu đầy rẫy dấu hỏi và cảm thán.

Anh đang nói bậy bạ cái gì thế hả?!

Không giống với sự kinh ngạc của cô, Trần Tự Châu thì vẫn bình tĩnh, thậm chí còn an ủi mà nắm nhẹ mu bàn tay cô.

“……”

Lê Xu cũng mới phát hiện hành vi của hai người lúc này thật sự quá mập mờ.

Bình Luận (0)
Comment