59
"Tôi biết ngay đồ mê ngọt như anh thế nào cũng thích mà," Lê Xu đắc ý nói.
Cô chớp chớp hàng mi, nghe tiếng xương cốt mình kêu lên ken két mà vẫn giả vờ như không có gì, theo Trần Tự Châu cũng tự tay múc một muỗng.
Ly thạch dừa hai tầng nhỏ xíu, qua màn "anh một muỗng, cô một muỗng" của hai người, rất nhanh chỉ còn trơ lại lớp váng mỏng dưới đáy.
Ăn xong, hai người ngẩng lên nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Tiệm đông nghịt người, tiếng nói chuyện ồn ào. Không khí náo nhiệt như pháo hoa rơi đầy trên mỗi chiếc bàn gỗ nhỏ. Hai người cứ thế im lặng một cách đầy ăn ý.
Ra khỏi tiệm, cơn gió đêm ấm áp ùa vào mặt, làm những sợi tóc lòa xòa bay bay.
Mấy sợi tóc lòa xòa bay dính vào mắt khiến Lê Xu thấy khó chịu, cô dừng bước, đưa tay định hất tóc ra. Ngón tay còn chưa chạm đến trán thì cổ tay đã bị giữ lại, ngay sau đó, ánh sáng trước mắt chớp nhoáng rồi tối sầm trong tích tắc.
Khi ánh sáng trở lại, Trần Tự Châu đã đứng trước mặt cô. Anh dùng tay nâng cằm cô lên, khiến cô phải ngẩng đầu.
Anh cụp mắt xuống, ánh nhìn chăm chú vào đôi mắt cô.
Gió đêm thổi qua, lá cây xào xạc. Ánh đèn đường màu vàng ấm áp hắt nghiêng, len lỏi giữa hai người, nối liền ánh mắt họ tại một điểm.
Trần Tự Châu ôm lấy mặt cô. Đôi mắt sâu thẳm như mực của anh vừa điềm tĩnh lại vừa nghiêm túc.
Lê Xu bị vẻ chuyên chú ấy mê hoặc, đầu óc trở nên trống rỗng, một luồng hơi ấm từ tim dâng lên rồi lan tỏa khắp cơ thể.
Cô nhất thời đơ ra, chớp chớp hàng mi dài. Vừa định nhúc nhích thì đầu cô đã bị anh giữ chặt lại một cách mạnh mẽ.
Ngón cái của Trần Tự Châu nhẹ nhàng v**t v* má cô, giọng điệu từ tốn: “Nhắm mắt lại.”
Lê Xu như bị giọng nói mê hoặc thôi miên, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Đến khi tầm nhìn chìm vào bóng tối, lý trí cô mới quay về.
Không đúng, sao lại nghe lời anh chứ?
Lê Xu phản kháng, vừa định mở mắt thì mí mắt cô đã bị ngón tay anh vén ra.
Bốn mắt nhìn nhau. Khuôn mặt tuấn tú, đầy uy quyền của anh dần trở nên rõ nét trong tầm mắt cô, dù có che đi một phần bằng hiệu ứng mosaic cũng không làm mất đi vẻ đẹp ấy.
Lê Xu bị vẻ đẹp phóng đại va chạm mạnh vào tâm hồn, hàng mi run rẩy.
Hoàn hồn lại, đầu cô theo bản năng ngả ra sau, “Làm, làm gì?”
Trần Tự Châu dùng hai tay giữ đầu cô lại, cẩn thận nhìn vào mắt trái cô: “Là mắt này phải không?”
Ánh mắt dò hỏi của anh chạm vào mắt cô trong chớp lát, rồi anh nhẹ nhàng thổi vào đôi mắt ấy.
Lê Xu theo phản xạ nhắm mắt lại. Hơi ấm từ hơi thở anh phả vào mí mắt cô, dịu dàng, chẳng khác gì gió xuân.
Trần Tự Châu bỏ tay ra hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Lê Xu nghe vậy thì mở mắt, lẩm bẩm: “Gì cơ?”
“Đừng dụi tay.”
Trần Tự Châu nắm lấy tay cô đang giơ lên, thấy cô nhíu mày khó chịu, anh mới trả lời câu hỏi của cô: “Vẫn khó chịu à?”
Lê Xu ngây người, nhìn chằm chằm vào ánh mắt quan tâm của anh, cuối cùng cô cũng hiểu ra: anh chắc là đã hiểu lầm rằng có vật lạ bay vào mắt cô.
Không hiểu sao bỗng dưng cô lại thấy anh hơi ngốc nghếch nhưng cũng đáng yêu, nghĩ thế cô không khỏi mím môi bật cười khe khẽ.
Trần Tự Châu khó hiểu: “Cười gì?”
Lê Xu: “Chỉ là thấy chúng ta rất ăn ý.”
Trần Tự Châu dùng ngón trỏ móc lấy túi tài liệu trên tay cô, đổi tay xách, nghe vậy thì nhướn mày: “Ví dụ như?”
“Đều làm việc tốt vào cùng một ngày đó.”
Má lúm đồng tiền của Lê Xu hiện rõ, cô nói như thật: "Anh xem nhé, hôm nay tôi nhiệt tình khuyên can, còn anh thì—" cô hơi dừng lại, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mắt trái mình, chậm rãi nói, “—giúp tôi thổi mắt.”
“Người tốt việc tốt đều tập trung vào một ngày, anh nói có phải là ăn ý không?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đào hoa xinh đẹp cong lên thành hình trăng khuyết, khóe mắt trong và ngoài đều như móc câu quyến rũ, giống như một con cáo nhỏ không biết thỏa mãn.
Trần Tự Châu thấy lòng ngứa ngáy.
Anh cụp mắt, yết hầu lên xuống. Đồng tử màu trà của anh nhìn chằm chằm cô một cách u uẩn, đầy suy tư: “Mắt cô đỡ chưa?”
Lê Xu, người mà mắt vốn dĩ không hề dính dị vật: “...”
Cô vô tội chớp mắt: “Vốn dĩ có làm sao đâu, chỉ là tóc dài quá chọc vào mắt thôi.”
"Tôi đơn thuần là muốn hất tóc ra, ai dè anh lại hiểu lầm." Cô giơ tay ngăn anh lại, tốc độ nói nhanh hơn, vừa đẩy trách nhiệm vừa không quên tỏ ra mình là người hiểu chuyện, “Tôi không nói cũng là sợ anh ngại.”
“...”
“Anh hiểu cho tôi nhé.”
Trần Tự Châu: “...”
Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn Lê Xu, nhìn thẳng đến khi vẻ mặt không quá kiên định của cô dần tan rã.
Cô chột dạ quay đầu đi chỗ khác.
Không ngờ quả báo của việc trêu chọc người lại đến quá nhanh. Một chiếc ô tô phóng vù qua mang theo bụi đường.
... Lúc này thì đúng là có thứ bay vào mắt thật.
Mắt Lê Xu đau nhói như bị kim châm. Cô kêu đau quay đầu lại, mắt bị k*ch th*ch chảy ra nước mắt sinh lý.
Cô theo thói quen đưa tay dụi, nhưng lại quên mất tối nay ăn mì lạnh ngón tay từng vô tình quệt vào bát đựng sa tế. Vừa chạm vào, mắt càng đau rát, nước mắt tuôn ra như mưa.
Lê Xu: “...”
Thật mất mặt.
Càng không may hơn, một người mẹ đang dắt con gái đi ngang qua.
Cô bé chừng bảy, tám tuổi, thấy cảnh này thì lanh lợi hỏi người lớn: “Mẹ ơi, chị kia đang khóc kìa, có phải chị ấy bị bắt nạt không ạ?”
Lê Xu: “...”
Trần Tự Châu: “...”
Phụ huynh của cô bé nhìn hai người đối mặt, "suỵt" một tiếng che miệng con gái rồi kéo đi. Cách một đoạn khá xa, mới nghe được cuộc đối thoại của hai mẹ con họ.
Cô bé nói: “Họ có phải đang cãi nhau đòi chia tay không ạ? Con lướt mạng thấy, có anh kia ngoại tình, chị kia đòi chia tay khóc y hệt chị vừa nãy đó mẹ.”
Mẹ cô bé: “Con nít con nôi bớt chơi điện thoại. À, con thấy không, mẹ nói cho con nghe sau này tìm bạn trai phải nhìn cho kỹ, đừng tìm cái loại đàn ông chỉ có cái vỏ bọc đẹp mã thôi nhé, không thì sau này con cũng khóc...”
Hai mẹ con đi xa dần, chỉ còn nghe tiếng giáo huấn ngắt quãng truyền trong không khí.
Lê Xu: “...”
Trần Tự Châu: “...”
Cô chậm rãi thu ánh mắt từ xa về, ngước lên, cẩn thận liếc trộm Trần Tự Châu.
Anh rõ ràng là không hiểu sao mình lại bị gán cho tội danh "tra nam ngoại tình", vẻ mặt kinh ngạc.
Biết rõ không nên nhưng Lê Xu vẫn không nhịn được bật cười.
Trần Tự Châu: “...”
Trần Tự Châu cụp mi nhìn Lê Xu đang cắn môi muốn cười mà không dám cười quá mức trước mặt, có chút bất lực, anh đưa tay véo má cô: “Còn cười, tôi bị hiểu lầm là vì ai hả?”
"Anh đừng có đổ oan cho tôi nha," Lê Xu kiên quyết không nhận, "Rõ ràng là do anh lớn lên quá tra đó." Rốt cuộc anh có đôi mắt nhìn chó cũng thâm tình
Lê Xu cằn nhằn được nửa câu thì suy nghĩ bị cơn nóng rát ở mắt kéo đi.
Không chịu nổi, cô lại định đưa tay dụi thì bị Trần Tự Châu nhanh tay bắt lấy.
Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe, vừa mềm lòng lại vừa bất lực, nhẹ nhàng thổi, lòng bàn tay phối hợp v**t v*: “Không phải đã bảo cô đừng dùng tay rồi sao, sao không nghe lời thế?”
Lê Xu cũng không phản kháng, bĩu môi: “Anh có nói trên tay tôi có ớt đâu.”
Trần Tự Châu bật cười: “Vậy là lỗi của tôi à?”
“Đúng là lỗi của anh.”
Ở chung với anh lâu, Lê Xu cũng mưa dầm thấm lâu học được chút luật lệ. Cô nhanh trí, đem điều khoản pháp luật anh từng dùng với cô trước đây lặp lại y nguyên, một cách đương nhiên: “Là công tố viên, anh có nghĩa vụ nhắc nhở tôi.”
Cô đứng nhón chân sát lại gần, ngũ quan tinh xảo quyến rũ. Trên môi còn vương chút son bóng phản chiếu ánh lấp lánh mờ nhạt.
Ngón tay Trần Tự Châu khẽ co lại, trong đôi mắt đen dưới mái tóc lòa xòa nhanh chóng lóe lên một tia u quang, rồi chớp mắt mọi thứ lại như thường.
Lê Xu không hề hay biết, tiếp tục thao thao bất tuyệt, cuối cùng tổng kết: “Cho nên, anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm!”
Ánh mắt Trần Tự Châu dừng lại trên mặt cô, anh bất lực đồng ý: “Được rồi, lỗi của tôi. Tôi chịu trách nhiệm.”
Thái độ của anh quá miễn cưỡng, Lê Xu được đằng chân lân đằng đầu, "ai ôi" một tiếng: “Sao cái vẻ mặt của anh cứ như thể tôi đang bắt nạt, gây sự vô cớ vậy?”
Trần Tự Châu cười thu tay về, búng nhẹ vào giữa trán cô, nói tiếp: “Bỏ từ 'như thể' đi.”
“?”
Lê Xu trừng mắt, hai mắt đỏ hoe.
Không phải chứ, anh hai, sao anh không đi theo lẽ thường vậy? Tình huống bình thường không phải nên khách sáo một chút phản bác cô, nói là cô nghĩ nhiều rồi sao?
Lê Xu bị câu trả lời của anh làm cho nghẹn họng, cứng họng không thể tiếp tục nói được.
Cô bực bội đi được một đoạn thì nhận ra có gì đó không đúng, cúi đầu, nâng tay lên nhắc nhở, khẽ lắc lắc: “Không buông ra à?”
Anh lướt mắt qua, bàn tay trượt xuống, trực tiếp nắm chặt lấy nắm tay cô, nói với hàm ý sâu xa: “Không phải muốn tôi chịu trách nhiệm sao?”
Lê Xu: “?”
Trần Tự Châu kéo tay cô đi về phía siêu thị, nghiêng đầu liếc nhìn cô, nói một cách đường hoàng: “Tôi buông tay ra, cô lại tự dụi mắt mình đến cay khóc, cuối cùng vẫn là lỗi của tôi. Chi bằng giải quyết từ gốc rễ.”
“Anh...”
“Nhắc nhở rồi đấy, không phải chưa nói đâu.”
Câu nói nhẹ tênh đã chặn đứng lời biện hộ của Lê Xu.
Lê Xu không thể phủ nhận vì những gì anh nói là sự thật, cô há miệng nhưng vẫn không nói thêm được gì, không thốt ra được nửa câu phản đối.
Thế nên, mãi đến khi ra khỏi siêu thị, tay trái của Lê Xu mới được giải thoát.
Cô nắm gói khăn giấy lạnh chườm khóe mắt. Đến khi về đến khu chung cư, mắt đã không còn cay nữa, chỉ còn hơi đỏ ở đuôi mắt. Khóe mắt long lanh điểm chút sắc xuân giống như nụ đào hé nở buổi sớm mai, mang vẻ đáng thương.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm vu vơ. Lê Xu chợt nhớ đến người hàng xóm cũ gặp ở bệnh viện, cô cân nhắc hỏi: “Chu Nam sẽ thế nào nhỉ?”
Trần Tự Châu mở cửa, nghe vậy ngạc nhiên liếc mắt: “Sao cô biết vụ án của Chu Nam là do tôi xử lý? Ba cô nói cho cô à?”
“Đoán thôi.”
"Ban ngày ở bệnh viện gặp bạn gái của anh ta, nói chuyện vài câu." Lê Xu cũng không giấu giếm, “Anh ta với bạn gái là hàng xóm cũ của tôi, chính là căn hộ anh đang ở bây giờ đó.”
Trần Tự Châu không ngờ lại có mối liên hệ này, có chút bất ngờ.
"Nghe y tá ở bệnh viện nói sơ qua thôi." Lê Xu nói, “Tôi chỉ tò mò thôi, nếu liên quan đến bí mật gì không tiện nói thì coi như tôi chưa hỏi nhé.”
Thang máy đến nơi, Trần Tự Châu đưa tay giữ cửa, nhường cô vào trước, rồi kể những gì có thể nói.
Lê Xu gật đầu. Rất nhanh, thang máy đã đến tầng.
Hai người bước ra khỏi thang máy, đến cửa nhà anh, Lê Xu đưa tay định lấy túi tài liệu trên tay anh.