70
Là bạn bè bao năm, bọn họ đều biết rõ tính cách của Lê mỹ nữ. Cô bình thường nói chuyện ngọt như đường, nhưng một khi đã bắt đầu xả giận là dấu hiệu rõ ràng cho thấy tâm trạng đang không tốt, hơn nữa còn là rất rất tệ.
Đến mức thấy thần diệt thần, có thể nói là đến con kiến đi ngang qua cũng phải ăn hai nhát dao
Từng chứng kiến cô khẩu chiến thắng cả đám đông, mấy bạn thân không ai dám châm chọc hay nhiệt tình khơi gợi thêm chuyện. Thật ra, họ lại lén lút nhắn tin rần rần trên WeChat để dò hỏi xem rốt cuộc đã có chuyện gì.
Ai dè, cả hai nhân vật chính đều kín tiếng, hỏi mãi không moi được câu nào hữu ích, làm cho hội bạn thân bứt rứt không thôi.
Ban đầu, mọi người không quá để tâm, nghĩ bạn bè giận dỗi nhau thì hai ba hôm lại làm hòa. Nhưng không ai ngờ, cái hai ngày lần này lại kéo dài hơn dự kiến.
Lê Xu càng thực hiện câu "có tôi thì không có anh" một cách triệt để. Nếu có hẹn ăn cơm, cô không chỉ thông báo trước, mà ngay cả khi đến nơi mới phát hiện Trần Tự Châu cũng có mặt, cô sẽ lập tức quay đầu bỏ đi, không nể mặt chút nào.
Vài lần như vậy, những người bạn thân cố gắng hòa giải cho cả hai đều nản lòng. Thỉnh thoảng có ai đó không biết chuyện mà định mời cả hai, thì sẽ được những người khác nhắc nhở ngay.
Dần dần, cả hội bạn thân đều biết mối quan hệ của hai người đã tan vỡ.
Cùng lúc đó, dưới gầm trời.
Sau cuộc điện thoại hôm đó, hai người hàng xóm "ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy" cũng đang tham gia vào một cuộc đua vô hình – lạnh sống lưng.
Khác với trước đây, lần này cả hai không ai cố tình tránh mặt ai. Họ vẫn gặp nhau hàng ngày như thường lệ, chỉ là giữa họ có một lớp kính vô hình. Anh thấy cô, cô thấy anh, và cả hai đều biết chỉ cần lùi một bước là có thể cùng đường, nhưng cả hai đều cứng đầu không chịu nhường.
Tối nay, Lê Xu nằm dài trên sofa, tâm trạng bực bội.
Cô lăn qua lăn lại như một con cá mặn mấy bận, rồi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chắc là do gần đây nạp không đủ đường nên mới thế, tuyệt đối không phải vì lúc về đối mặt với cái bản mặt lạnh như tiền của anh
Lê Xu bật dậy, quyết định ra ngoài tìm chút đồ ngọt.
Cô đến tiệm chè gần nhà, gọi một phần tào phớ đá và bánh dày, rồi vào tìm chỗ ngồi.
Loanh quanh một vòng, cô va phải Trần Tự Châu đang ngẩng đầu lên vì nghe tiếng động.
Hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung.
Đêm hè nóng nực, quán chè đông nghịt khách, nhìn quanh thế mà chỉ còn duy nhất một chỗ trống đối diện anh
Lê Xu nhíu mày, mím môi, rồi vẫn đi đến ngồi xuống.
Trần Tự Châu có chút ngạc nhiên: “Tôi cứ nghĩ cô sẽ không ngồi lại đây.”
Lê Xu giật một tờ khăn giấy lau bàn trước mặt, rồi đương nhiên cỏ xiên anh: “Mắt không mù thì có thể nhìn xem chỗ nào còn trống không. Nếu có, tôi lập tức đi ngay.”
Trần Tự Châu: “Ý tôi không phải vậy.”
Người phục vụ mang món cô gọi đến đặt lên bàn, đối chiếu với hóa đơn: “Món của cô đã đủ, mời dùng.”
“Cảm ơn.”
Lê Xu nở nụ cười tươi tắn đáp lại nhân viên, rồi quay sang anh, đáp lạnh nhạt: "Ồ." Cô thậm chí không thèm liếc anh một cái, cầm que tre xiên miếng bánh dày, cúi đầu tập trung ăn.
Hai người đã lâu lắm rồi mới lại ngồi ăn chung trên một bàn, không khỏi có vài phần cảm giác như đã trải qua mấy kiếp.
Trần Tự Châu hé miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Trong quán, chiếc quạt trần ba cánh quay vù vù trên đầu, tai cô tràn ngập tiếng ồn ào.
Cả hai im lặng ăn xong, rồi ra ngoài.
Đường đi không phải của riêng cô, nhìn Trần Tự Châu cố tình chậm bước đi cùng, Lê Xu đương nhiên không thể nói gì. Cô chỉ bất ngờ liếc nhìn gương mặt trầm ngâm của anh
Buổi chiều trong thang máy không phải anh đã ra ngoài rồi sao? Sao bây giờ lại không tránh mặt?
Mang theo sự nghi hoặc đó đi được hơn nửa đường, ngay lúc cô nghĩ rằng sự im lặng sẽ kéo dài cho đến khi về đến nhà, anh lại bất ngờ lên tiếng.
“Hôm đó tôi xin lỗi, đã không kiểm soát được cảm xúc.”
“Không sao.”
Đáp lại xong mới nhận ra mình đã trả lời quá nhanh, anh cũng không nói rõ chủ thể, vì vậy cô liếc mắt thăm dò: “À mà, anh nói hôm nào?”
“...”
Trần Tự Châu nghẹn lời.
Anh có chút bất đắc dĩ, lại có chút muốn cười, “Xem ra tôi cần phải xin lỗi nhiều chuyện hơn một.”
Ăn đồ ngọt xong, tâm trạng quả thật tốt hơn rất nhiều. Lê Xu thoải mái vươn vai thư giãn, cười như không cười: “Ai bảo chúng ta — những người thích chiếm tiện nghi đều keo kiệt cơ chứ.”
Nhắc đến đây, cô đầy hứng thú nhắc nhở anh : “Giữ khoảng cách nhé, đừng lại gần tôi quá, kẻo thú tính của tôi nổi lên không kiểm soát được lại chiếm tiện nghi của anh.”
Trần Tự Châu thấy cô lại xù lông nhím, đau đầu: “Cô cứ phải hiểu lầm tôi như vậy à?”
Lê Xu khẽ mỉm cười: “Đó không phải là lời anh nói sao? Sao lại thành hiểu lầm được?”
Trần Tự Châu chán nản: “Còn không phải tại cô chọc tức tôi trước.”
"Ôi, tôi không có khả năng đó đâu nha." Lê Xu nhanh chóng thanh minh, “Đừng vu oan tôi.”
“Đừng có giả ngây giả dại với tôi!”
Trần Tự Châu nhận ra cô thật sự rất giỏi chọc tức mình. Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi kìm nén, cố gắng giữ bình tĩnh: “Vì sao tôi tức giận, cô không rõ sao?”
“Tôi đâu phải con giun trong bụng anh, mà còn phải chịu trách nhiệm đoán tâm tư của anh.”
“Lê Xu!”
“Dữ vậy làm gì, anh có gọi tổ tông thì cũng vẫn là câu trả lời này thôi.”
Gió đêm thổi tới, hơi nóng phả vào mặt, làm cho tâm trạng vừa mới thoải mái được chút của cô lại trở nên phiền muộn. Lê Xu vén lọn tóc dài trước mắt, trong khoảnh khắc cảm thấy rất mệt mỏi vì những ngày giằng co vô nghĩa vừa qua, thật ấu trĩ.
“Trần Tự Châu, anh cũng thật vô vị.”
Nếu muốn nói thì nói cho rõ ràng đi, đôi mắt hoa đào sáng ngời lấp lánh nhưng không mang theo một tia ý cười, "Okay, tôi thừa nhận. Tôi thật sự thích anh. Rồi sao?" Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trầm mặc của anh ta, “Thế là tôi xứng đáng phải nhận thái độ không chắc chắn của anh sao? Vui vẻ thì cho một nụ cười trêu chọc, không vui thì nói lời lạnh nhạt?”
“Anh làm rõ ràng đi, thích thì không giả, nhưng tôi cũng không phải là không có anh thì không sống được.”
Cô nói liền một mạch, Trần Tự Châu lại bắt được trọng điểm bị cố gắng che giấu trước đó. Gương mặt đang âm u bỗng chốc tươi tỉnh: “Vậy là em thích anh?”
Lê Xu khẽ chớp mắt, mặt lạnh tanh: “Trọng điểm của anh lạc rồi.”
"Bây giờ thì sao?" Anh suy tư về khoảng thời gian cô thay đổi, đoán già đoán non, “Vì Tô Tử Ngạn?”
“Hai người quen nhau à?”
Lê Xu sững sờ, nhưng nghĩ lại thì thấy, cả hai đều cùng huyết thống nên quen biết nhau cũng không phải chuyện lạ. Lại nghĩ đến lời anh vừa nói, không hiểu sao cô lại thấy khó hiểu: “Liên quan gì đến anh ấy?”
Trần Tự Châu nhìn sự thay đổi biểu cảm của cô, tim bỗng nhiên thắt lại, nhíu mày chua chát nói: “Anh ta cũng chỉ vậy thôi, còn không cao tới 1m80, điểm nào phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của em?”
“...”
Lê Xu mơ hồ mất một lúc lâu, cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô lẳng lặng nhìn chằm chằm Trần Tự Châu đánh giá hồi lâu, từ sự trẻ con hiếm thấy của anh mà nhận ra anh đã hiểu lầm.
Cô chớp chớp mắt, hồi tưởng lại phản ứng của anh đêm nay, trong đầu chợt lóe lên một suy đoán. Cô ấy dứt khoát đâm lao phải theo lao, làm như thật mà thử: “Không cao 1m80 thì sao chứ. Anh không nghe câu này sao? Tiêu chuẩn đều là để dành cho người mình không yêu. Chỉ cần là người phù hợp, khuyết điểm cũng sẽ là ưu điểm.”
Trần Tự Châu hừ một tiếng: “Xem ra ý chí của em cũng không kiên cường lắm.”
Lê Xu: “Con người mà, xưa nay vẫn vậy.”
Hai người lại chìm vào im lặng.
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự im lặng.
Là điện thoại của Lê Xu, Tô Tử Ngạn gọi đến.
Khi cô cầm lên xem, Trần Tự Châu ở bên cạnh tự nhiên cũng thấy tên đang nhấp nháy, sắc mặt đột nhiên càng thêm khó coi.
Lê Xu ít nhất có 80% chắc chắn anh cũng thích mình, trong lòng mừng muốn chết, liều mạng c*n m** d*** để không bật cười thành tiếng. Biết rõ hiện tại anh đang bận tâm nhất điểm này, cô cố tình trước mặt anh thay đổi vẻ mặt vui tươi hớn hở, bóp giọng trả lời điện thoại.
“Alo, anh trai~”
Đầu dây bên kia Tô Tử Ngạn: “...”
Anh ta nghi hoặc lật điện thoại nhìn màn hình cuộc gọi, không đánh nhầm số mà? “Tiểu Xu?”
Lê Xu kẹp giọng: “Em đang nghe đây, sao vậy anh?”
"..." Tô Tử Ngạn ngập ngừng hỏi, “Em sao vậy?”
Lê Xu ừ ừ, nói loạn xạ: “Tiện, anh nói đi.”
Tô Tử Ngạn bối rối, mặc dù không rõ cô đang làm trò gì, nhưng vẫn nói chuyện trước: “Dì gọi cho anh, nói thứ sáu chú nghỉ làm, bảo anh sang nhà em ăn cơm. Anh gọi là để nói với em thứ Sáu tan làm đừng vội về nhé, đến lúc đó anh qua tìm em, chúng ta cùng về.”
Chuyện này buổi trưa Lê Xu đã nghe mẹ Lê nói trên WeChat rồi.
Lê Xu liếc Trần Tự Châu, cố ý chọn chữ nói lộn xộn để thăm dò: “Ăn cơm? Không có hẹn.”
“Được, lúc nào đến nơi anh đến đón em...”
Cô nói chuyện vừa ngọt ngào lại vừa nũng nịu.
Trần Tự Châu biết rõ cô cố tình, nhưng vẫn không kiểm soát được sự bực bội trong lòng, vì thế anh sải bước đi trước một bước.
Lê Xu nhìn bóng lưng tức giận của anh, tâm trạng lại đặc biệt tốt, rồi sau đó cùng Tô Tử Ngạn cúp điện thoại.
Dựa vào hiểu lầm của Trần Tự Châu, hai ngày sau, hễ Lê Xu gặp anh là lại cố tình dán mặt chọc tức anh
Thế nhưng những ngày tháng tươi đẹp như vậy không kéo dài được hai ngày, tối thứ Tư thì một sự việc đột xuất đã sớm giải tỏa lớp hiểu lầm này.
Chiều thứ Tư, Lê Xu tan làm về.
Cô vẫn từ ga tàu điện ngầm đi ra, khi đi ngang qua ngã rẽ có đèn xanh đèn đỏ không hiểu sao luôn có cảm giác bị theo dõi.
Đúng lúc đó là giờ tan tầm, người đi đường hỗn loạn, cô nhìn lại vài lần nhưng không thấy gì, chỉ nghĩ là do mình làm việc quá sức nên suy nghĩ vẩn vơ.
Nhưng khi vào đến khu chung cư, cái cảm giác bị theo dõi không giảm mà còn tăng lên, cô không khỏi bắt đầu hoảng sợ, giống như cảnh người bị hại trong phim truyền hình tự động phát tín hiệu cảnh báo khi bị tội phạm theo dõi.
Cô tăng nhanh bước chân đi về phía tòa nhà mình ở, vừa đi vừa hồi tưởng xem gần đây có đắc tội với ai không. Nhưng nghĩ nát óc cũng không có bất kỳ manh mối nào. Thay vào đó, những vụ án trả thù nhân viên pháp luật mà Tô Tử Ngạn từng nhắc đến bỗng vô cớ hiện lên, trong đó không thiếu những vụ chuyên chọn người thân cận của công tố viên để ra tay.
Chẳng lẽ không phải là nhắm vào Trần Tự Châu đấy chứ?
Nghĩ đến điểm này, Lê Xu lạnh toát sống lưng, gần như là chạy về tòa nhà.
Tối nay do phải phân chia và sắp xếp bảng kê chi tiết trợ cấp của cấp trên, cô ấy tan làm muộn hơn thường ngày một tiếng. Hiện tại trời đã tối hẳn, đèn đường mờ mịt, ánh sáng yếu ớt.
Lê Xu bị những hình ảnh trong đầu làm cho mệt mỏi, khi tìm chìa khóa mở cổng thì tay không tự chủ được mà run rẩy.