Cố Ý Tiếp Cận - Mạt Thính

Chương 73

73

“...”

“Không để em yên đúng không!” Lê Xu vừa thẹn vừa giận, lườm anh cảnh cáo: “Em nhắc anh nhé, chúng ta vẫn đang trong khu vực đồn công an đấy, nếu anh mà cũng muốn vào đó ăn mấy ngày cơm tù thì em có thể chiều anh đấy.”

“Đau hả?”

Trần Tự Châu tất nhiên biết cô sẽ không làm vậy, thấy cô cứ v**t v* khóe môi, anh giơ tay muốn kiểm tra.

Giờ thì Lê Xu không còn tin tưởng anh nữa, “Bang” một tiếng, cô gạt mạnh tay anh ra: “Tránh ra!”

Cô dùng sức mạnh thật, nghe tiếng là biết đau rồi.

Trần Tự Châu hít một hơi, nhưng vẫn vui vẻ ngân nga một điệu lười biếng: “Dữ ghê.”

Lê Xu hừ hừ: “Cứ dữ vậy đấy, giờ anh còn thích không?”

“Tại sao không?” Trần Tự Châu vừa xoa mu bàn tay bị đánh vừa hỏi lại.

Phần hổ khẩu của anh dường như bị móng tay cô cào trúng, có một chút nóng rát rất nhỏ. Anh xoa xoa, làm tan đi cảm giác nóng đó, rồi đi ở phía ngoài, vừa đi vừa nói chuyện, lái chủ đề trở lại: “Nghĩ kỹ chưa?”

“Cái gì?”

“Để anh làm bạn trai em.” Trần Tự Châu liếc mắt, ánh mắt bao phủ lấy cô.

Gió không biết từ lúc nào lại nổi lên, nhẹ nhàng, không lớn lắm, khiến những hàng cây ven đường cành lá xao xác lay động.

Anh trịnh trọng hỏi: “Được không?”

Lông mi Lê Xu run run, cảm giác lơ lửng chưa kịp dịu đi, tim cô cũng run theo.

Mắt cô hơi chớp, ánh mắt cụp xuống nhìn hai cái bóng sát vào nhau trên mặt đất, nhịp tim đập như trống bị kéo dài.

Đối diện có một chiếc xe đạp điện đi tới, đèn xe chói mắt.

Lê Xu giơ tay che che chùm sáng, đợi xe đạp điện đi qua và biến mất ở ngã rẽ mới dừng chân, ngước mắt nhìn thẳng: “Anh á?”

“Nghĩ cũng hay thật.”

Trần Tự Châu: “?”

“Theo đuổi em chưa? Tặng hoa chưa? Quà cáp đâu?” Lê Xu ngẩng mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt: “Em thấy anh không phải công tố viên trưởng mà là thuần thú sư thì đúng hơn, giỏi tay không bắt giặc thật đấy.”

“Chẳng có gì cả, động tí môi mép đã muốn có được một người bạn gái xinh đẹp, trời chưa sáng mà đã mơ mộng hão huyền rồi à? Anh nghĩ gì vậy chứ!”

“Dù em không thích cái người bị đưa vào đồn kia, nhưng anh thật sự phải học hỏi người ta đấy.”

Cô nói đông nói tây một thôi một hồi, cuối cùng kiêu ngạo mà nói ra yêu cầu của mình: Trước tiên phải theo đuổi cô đã!

Trần Tự Châu: “...”

Trần Tự Châu đợi cô nói xong để thở mới nhướng mày, nhìn cô nói với vẻ đầy ẩn ý: “Ai nói anh chưa từng theo đuổi em.”

“?!”

Lê Xu giật mình: “Anh theo đuổi em hồi nào?”

Sao cô chẳng có ấn tượng gì nhỉ?

Trần Tự Châu chỉ cười không nói, đáp lại cô bằng một ánh mắt khó hiểu, cất bước ung dung đi về phía trước.

Lê Xu tò mò chết đi được, vội đuổi theo: “Đừng cười nữa, hỏi anh khi nào cơ mà!”

Cô nắm lấy tay anh, khẽ cắn môi, thương lượng: “Nếu anh nói cho em, em cho anh quét hảo cảm.”

“Hảo cảm?” Anh nghi ngờ.

Lê Xu ừ hử: “Đợi anh ở chỗ em quét hảo cảm được 80 điểm là cho lên chức.”

Trần Tự Châu cười: “Công lược hả?”

“Có thể hiểu như vậy.”

Anh vẫn còn chút băn khoăn: “Sao lại là 80, bình thường điểm đạt chuẩn không phải 60 sao?”

“Vì em là ban tổ chức, em muốn thiết lập bao nhiêu điểm tối đa thì là bấy nhiêu.” Lê Xu nói có lý có tình: “Mọi quyền giải thích thuộc về ban tổ chức. Rồi –” cô không bị anh làm lạc đề: “Nhanh nói đi, nói rồi em cộng cho 0.1 điểm.”

Trần Tự Châu: “...Điểm này cộng nhiều thật đấy.”

Lê Xu cũng thấy mình hơi keo kiệt, thế là tăng thêm một chút: “0.5.”

“...”

Trần Tự Châu bật cười, chịu thua, hỏi câu cuối cùng: “Giờ anh bao nhiêu điểm rồi?”

“65.”

Thế mà không phải bắt đầu từ 0 sao?

Trần Tự Châu có chút bất ngờ.

Anh cũng không đùa cô nữa kẻo lát nữa chọc cô nổi giận lại bị trừ thành số âm, anh nói: “Là từ lần đầu gặp mặt.”

“?”

!!!!!

Lê Xu theo bản năng gật đầu, sau đó phản ứng lại, khó tin ngẩng đầu, nghiêng đầu.

Lần đầu gặp mặt á?

Trần Tự Châu thấy vẻ mặt há hốc mồm của cô cũng rất đáng yêu, cong môi cười cười, hờ hững nói: “Nếu không em nghĩ một cái huy hiệu đáng để anh đi xa cả một đoạn để đưa sao?”

“Hay là em nghĩ anh sinh ra đã nhiệt tình dụ dỗ em uống thuốc? Cả ngày không có việc gì quan tâm sinh hoạt thường ngày của em, biết em tâm trạng không tốt cố ý đợi em về rồi dẫn em đi chợ đêm giải sầu?”

“Thậm chí Bồ Tát đến cho phép em động tay động chân với anh, lại sờ lại hôn?”

Anh liệt kê từng việc một, ánh mắt đen láy siết chặt lấy suy nghĩ và nhịp tim của cô.

“Anh không rảnh rỗi đến thế đâu.” Anh hắng giọng, nghiêm túc nói: “Lê Xu, ngay từ đầu anh đã theo đuổi em rồi.”

Chỉ là từng bước tuần tự, cẩn trọng từng chút một thôi.

“...”

Hệ thống xử lý thông tin trong não Lê Xu đã cháy khét, cả người cô đờ đẫn.

Cô kinh ngạc chớp mắt nhìn Trần Tự Châu, trong lòng dâng lên một cơn sóng lớn, vì quá sốc mà không nói nên lời, mãi nửa ngày sau mới khó khăn thốt ra một tiếng: “À?”

“Anh này...” Cô suy nghĩ bế tắc, loay hoay sắp xếp ngôn ngữ nửa ngày rồi đơn giản là không nghĩ nữa, trực tiếp bày tỏ lập trường: “Thôi dù sao em không quan tâm, em có cảm nhận được đâu. Anh phải theo đuổi lại từ đầu.”

“Hảo cảm quét lên 85.”

Trần Tự Châu không ý kiến gì với yêu cầu đầu tiên, sau khi nghe câu thứ hai, anh nhướng mày ngạc nhiên: “Lại tăng nữa à?”

Lê Xu ừ hử: “Ai bảo em là ban tổ chức cơ chứ.”

Trần Tự Châu “...”

Đồn công an cách khu chung cư không xa, lái xe về mất vài phút.

Lê Xu đi trước gõ cửa hai hộ gia đình ở tầng một, cảm ơn họ đã ra tay giúp đỡ tối nay.

Hai nhà người xua tay: “Không cần khách sáo, đều là việc nên làm. Mà em không sao chứ?”

Lê Xu nói: “Nhờ có mọi người, em không sao ạ.”

Mọi người cảm thán một phen về đêm mạo hiểm vừa rồi, khi nhìn thấy Trần Tự Châu bên cạnh cô, một người phụ nữ trong số đó đã trách mắng anh một trận.

Mặc dù vẫn chưa chính thức lên chức, nhưng Trần Tự Châu vẫn nhận lấy lời giáo huấn này.

Lê Xu đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt nghiêm túc khi bị mắng của anh, trong lòng không khỏi vui sướng.

Chào tạm biệt hàng xóm, hai người đi thang máy lên lầu.

Lục đục cả đêm, bỗng nhiên trở lại nơi quen thuộc, cơ thể và tinh thần không tự giác thả lỏng, mệt mỏi ập tới, Lê Xu mệt rã rời.

Cô khẽ ngáp một cái, không còn sức để nói chuyện phiếm với Trần Tự Châu nữa, nói với anh một tiếng ngủ ngon rồi vẫy tay mở cửa.

Cổ tay cô bị giữ lại từ phía sau.

Trần Tự Châu xoay cô lại, cúi người nhìn thẳng vào cô, cười cười xoa đầu cô trong ánh mắt khó hiểu của cô, giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai, giống như dỗ trẻ con: “Hôm nay rất dũng cảm.”

“Ngủ sớm nhé, mơ đẹp.”

Câu cửa miệng nói: “Điềm lành không ứng, điềm dữ linh thiêng.”

Đêm đó Lê Xu không những không mơ được giấc mơ đẹp nào, ngược lại còn mơ một giấc chỉ có thể dùng từ hỗn loạn để hình dung.

Cô mơ thấy chuyện bị theo dõi trên đường đi làm về tối nay.

Bị đuổi theo đến tận hành lang, mọi diễn biến đều giống hệt, điểm khác biệt là trong mơ cô lại một mình, Trần Tự Châu cũng đi cùng.

Khi nhận ra điều bất thường phía sau, anh nhanh chóng phản ứng, kéo người đàn ông theo dõi sang một bên đánh một trận, đánh đến mức mặt mũi sưng vù, trông như cái đầu heo.

Đó là lần đầu tiên cô thấy anh nổi giận đến vậy.

Trần Tự Châu trong mơ như biến thành một người khác, hung ác, lạnh lùng, và có chút bạo lực.

Có người nhắc nhở tay anh dính máu, anh rũ mắt lơ đãng liếc nhìn mu bàn tay bị máu tươi làm bẩn, sắc mặt không đổi. Anh ngồi xổm xuống, thong thả ung dung lau máu trên mu bàn tay vào mặt đối phương, nắm lấy tóc anh ta khiến anh ta ngẩng đầu: “Cho mày thêm một cơ hội nữa, suy nghĩ kỹ đi, có muốn làm bạn gái của tao không.”

Lê Xu chính là bị đánh thức bởi cảnh tượng kỳ lạ này.

Cô sờ điện thoại tắt chuông báo thức, lăn về gối, khoanh tay trước ngực hồi tưởng lại cốt truyện vừa mơ thấy... Độc thật.

Lê Xu lắc lắc những hình ảnh trong đầu, trong lòng mặc niệm A Di Đà Phật. Nằm thêm một lát đợi tiếng chuông báo thứ hai vang lên mới cố gắng rời giường, vệ sinh cá nhân rồi đi làm.

Khi ngồi xuống ăn cơm trưa, cô lấy điện thoại ra và phát hiện Trần Tự Châu đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat vài phút trước.

【Chiều anh đón em】

Lê Xu trả lời anh một dấu chấm hỏi.

Trần Tự Châu: 【Đi xem phim được không?】

Lê Xu trả lời anh hai dấu chấm hỏi.

Trần Tự Châu nói: 【Hoặc là đi trường bắn, hình như cũng không tệ】

Lê Xu đánh một tràng dấu ba chấm, thấy anh không hiểu ý cô, cô hỏi thẳng: 【Sao tự nhiên lại nghĩ đến việc đón em, có chuyện gì à?】

Bên anh mất hai phút mới trả lời lại.

【...】

Trần Tự Châu nói thẳng ý đồ: 【Anh đang theo đuổi em】

“Khụ khụ khụ –”

Lê Xu suýt nữa bị cháo sặc, lúng túng nhận lấy khăn giấy đồng nghiệp bên cạnh đưa cho rồi phun ra, nói cảm ơn, cúi đầu nhìn, lại có tin mới.

【Chưa từng yêu đương, không biết cách theo đuổi người khác, em chịu khó nhé】

Dù những lời này dùcó phải thật hay không thì Lê Xu nhìn mà khóe miệng cứ nhếch lên không ngừng.

Lê Xu trong lòng giống như vừa mở một chai nước ngọt có ga, lục cục lục cục sủi bọt.

Cô cố gắng kìm nén khóe miệng sắp toạc đến mang tai, đặt đũa xuống, ôm điện thoại gõ chữ: 【Ai biết anh nói có phải thật không, em không tin】

Lần này anh trả lời rất nhanh.

【Anh không lừa em】

Vài phút sau, anh gửi một tấm ảnh.

Là một chiếc huy hiệu hình khiên.

Vòng ngoài là Thiên An Môn và ngôi sao năm cánh, những cành ô liu vàng óng bao quanh bên ngoài, kéo dài lên phía trên là bốn chữ “Kiểm sát Trung Quốc” trang trọng và uy nghiêm.

Lê Xu không hiểu ý anh, gõ một dấu chấm hỏi: 【Cái gì vậy anh?】

Trần Tự Châu: 【Huy hiệu kiểm sát】

Rồi sao nữa?

Lê Xu im lặng, nói với vẻ không lời nào diễn tả được: 【Em đang hỏi anh đưa cái này cho em làm gì?】

Trần Tự Châu: 【Để nó làm chứng cho sự trong sạch của anh】

【Anh đã hỏi các đồng nghiệp nữ trong bộ phận mình xem có cách nào để em tin lời anh nói là thật không. Sau khi thảo luận, bọn anh thống nhất rằng sự tin tưởng bản thân là một đánh giá chủ quan, em tin thì dù nói dối cũng là thật, không tin thì dù chân thành cũng thành giả】

Bình Luận (0)
Comment