Cố Ý Tiếp Cận - Mạt Thính

Chương 8

8

Hoàng hôn chênh vênh, những vệt nắng cam hồng như chiếc váy tan chảy dần, chiều tà buông xuống.

Ngoài con hẻm nhỏ yên tĩnh, tiếng nói chuyện râm ran dần nhiều hơn, những quán bar cũng bắt đầu đón khách. Tiếng nhạc nền trong quán phát ngẫu nhiên từ một ứng dụng, đang là một DJ nhạc rock, một vài vị khách có vẻ không hài lòng lắm với âm lượng.

Trà Trà đang đón khách ở sảnh ngoài, cô ấy cất tiếng gọi Lê Xu giúp điều chỉnh lại nhạc một chút.

Nghe vậy, Lê Xu đáp lời, trèo xuống chiếc ghế cao và vòng vào quầy. Cô chợt nhận ra máy tính đã khóa màn hình nên phải hỏi mật khẩu từ Trà Trà. Vừa ngẩng đầu lên, cô thấy Trần Tự Châu định đi nên buột miệng hỏi: “Anh đi luôn à?”

Cái giọng điệu này cứ như thể anh làm hỏng đồ trong quán mà chưa bồi thường, hoặc ăn quịt mà chưa trả tiền vậy, đầy vẻ ngạc nhiên không thể tin nổi.

Trần Tự Châu nghe vậy thấy buồn cười, nhướng mày nhìn cô: “Chứ sao? Chẳng lẽ tôi phải tiêu tiền mới được đi à?”

Ánh mắt anh sâu thẳm, đôi đồng tử màu trà xuyên qua quầy bar, nhìn thẳng vào cô, khiến trong đầu Lê Xu chợt lóe lên một tia sáng trắng, thần trí có chút choáng váng.

Đầu óc cô đơ mất một lúc mới lấy lại được lý trí, giải thích: “Ý tôi là bên ngoài vẫn còn nóng lắm, hay là anh cứ ngồi thêm chút nữa chờ trời tối hẳn rồi đi?”

“Ý cô là vậy sao? Vậy là tôi hiểu lầm rồi.” Anh cười như không cười nhìn cô chằm chằm, giọng điệu thong thả: “Cứ tưởng Sáng Nay Say mới có quy định ra vào quán đều phải tiêu tiền đấy chứ.”

Lê Xu: “...Sao có thể chứ.”

Cô cũng không dám gán quy định bá đạo như vậy lên đầu quán bar, nếu không nhỡ đâu Phương Hinh Nhiễm nghe được cô làm hỏng danh tiếng của Sáng Nay Say thì e là không toàn thây được.

Trần Tự Châu ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, trả lời câu nói trước đó của cô: “Cũng được, không nóng lắm đâu.”

Đúng lúc này, Trà Trà gọi cô lại giúp việc, anh phất tay, một tay đút túi quần, nói rằng mình đi đây, rồi sải bước dài rời khỏi Sáng Nay Say.

Trà Trà quay lại lấy order của khách, thấy chỉ có Lê Xu, cô ấy nghi hoặc hỏi: “Anh Châu đâu rồi?”

Lê Xu nói: “Anh ấy đi rồi.”

Trà Trà “à” một tiếng, ngạc nhiên hỏi: “Đi lúc nào thế?”

Khách ngồi ở khu vực phía sau nên cô ấy vừa rồi tập trung phục vụ, không để ý Trần Tự Châu rời đi.

“Vừa mới đây thôi.”

Lê Xu vừa trả lời, vừa ước lượng thời gian anh ra khỏi cửa, nghĩ thầm giờ này chắc anh vẫn chưa đi xa, có thể đuổi kịp. Cô nghiêng người bước ra và nói: “Trà Trà ơi, chin có chút việc cũng đi trước đây.”

“Ơ? Sao không ngồi thêm chút nữa?”

Lê Xu nói không được: “Để lần sau đi.”

Cô lấy túi xách trên quầy bar, điều chỉnh dây đeo cho vừa vặn rồi khoác lên vai, sau đó đi ra khỏi cửa.

Cô đuổi theo hướng Trần Tự Châu vừa đi được khoảng hai phút thì thấy bóng anh. Trong lòng mừng rỡ, cô cất tiếng gọi anh.

“Trần Tự Châu!”

Thấy anh dừng lại, Lê Xu không ngần ngại đi đôi giày cao gót, nhanh chóng đuổi theo. Cô bước hai ba bước đến trước mặt anh, tươi cười nói: “Đi cùng nhé.”

Trần Tự Châu nhìn gương mặt tinh xảo của cô, dường như bất ngờ khi cô cũng đi ra: “Mặt trời còn chưa lặn, không sợ nóng sao?”

Lê Xu sánh bước bên anh, bước trên những phiến đá xanh nhẵn bóng. Bị chính lời nói của mình làm cho bẽ mặt nhưng cô cũng không ngại, dùng lời anh để đáp lại: “Ra ngoài cảm nhận thử xem, đúng là cũng không nóng lắm.”

Trần Tự Châu nghe vậy liếc cô một cái qua khóe mắt, không nói gì thêm.

Gần tối, hoàng hôn chưa chạm đến đường chân trời, ánh tà xiên qua những tòa nhà cao tầng trải dài trên những phiến đá vụn, ánh sáng lung linh nhảy múa. Trên phố Thiên Hà, các cửa hàng cũng dần mở cửa buôn bán, những biển hiệu điện tử đủ màu sắc nhấp nháy đan xen.

Hai người sóng vai mà đi.

Đến gần giao lộ, bỗng một cục bông trắng toát lao vút ra từ đầu con hẻm phía trước. Nó nhảy nhót, bốn chân tung tăng chạy về phía họ.

Sắc mặt Lê Xu biến đổi, gần như là phản xạ có điều kiện, cô thoắt cái nhảy lùi ra sau lưng Trần Tự Châu. Khi anh còn chưa kịp phản ứng, cô túm lấy quần áo anh lẩm bẩm: “Đừng tới đây! Đừng tới đây! Ngàn vạn lần đừng tới đây!”

Trần Tự Châu: “…”

Cô nắm chặt phần vải ở xương quai xanh của anh, lực đủ mạnh, những cú kéo giật mạnh khiến cổ áo anh co rút lại, không ngoài dự đoán, anh cũng bị siết chặt.

Cơ thể Trần Tự Châu ngả về phía sau theo lực kéo của tay cô, anh th* d*c, rũ mắt nhìn xuống cục bông đang vẫy đuôi ngước nhìn họ.

Đó là một chú chó Bichon trắng muốt, nhỏ xíu, mặc một chiếc váy công chúa màu hồng xanh, toàn thân lông xù xù. Trên đầu nó buộc một bím tóc nhỏ được trang trí bằng nơ bướm màu hồng nhạt, rất đáng yêu.

Anh lại liếc nhìn cô gái đang tái mét mặt mày phía sau, nhướng mày.

Sợ chó sao?

Lê Xu siêu sợ!

Lại còn là loại không xích thế này nữa chứ!

Cả người cô cứng đờ, trốn sau lưng Trần Tự Châu, nhút nhát không dám đối mặt với chú chó. Cô chỉ có thể bất lực “khư khư” để đuổi nó đi. Đồng thời, lòng bàn tay cô siết chặt, khiến Trần Tự Châu bị siết đến suýt thì chầu ông bà

Trần Tự Châu: “…”

Anh hít hít môi, định bảo cô nới tay ra, không ngờ chú chó nhỏ vốn đang ngồi xổm lại tưởng Lê Xu đang gọi nó, vẫy đuôi tiến lại gần.

Lê Xu sợ đến phát điên, vừa kêu vừa xoay tròn vòng vòng: “A a a a a anh đừng tới đây mà!!!!”

Giọng nói cô run rẩy, nghe ra là rất sợ hãi.

Trần Tự Châu bị cô dùng làm lá chắn đứng chắn phía trước, nhất thời không biết nên đồng tình với cô hay đồng tình với chính mình.

Anh bất đắc dĩ thở dài, đành phải đưa nửa chân ra để ngăn chú chó nhỏ tiến lại gần.

Chủ nhân của chú chó cũng vừa lúc này đuổi tới, thấy tình hình liền gọi tên nó từ phía sau.

“Tài Tài, con làm người khác sợ rồi, về đây!” Cô ta đi đến, ngồi xổm xuống bắt lấy chú chó nghịch ngợm, không quên nói: “Nó chỉ thích mấy chị gái xinh đẹp thôi, không cắn người đâu.”

Lê Xu cứng đờ kéo khóe miệng, chờ họ đi rồi, cô mới nhẹ nhõm thở phào, nhưng hơi thở còn chưa kịp bình ổn thì một giọng nói trầm thấp đã vang lên từ phía trên đầu.

“Cô có thể buông ra được chưa?”

Lê Xu ngẩng đầu, mơ hồ nhìn theo ánh mắt anh dừng lại ở đôi tay đang nắm chặt cánh tay anh. Tay cô nóng bừng, vội vàng buông ra: “Ngại quá, ngại quá, tôi không làm anh đau chứ?”

Trần Tự Châu nhìn tay áo bị cô nắm đến hằn vết, không tìm thấy dấu vết lắc lắc: “Sợ chó sao?”

“Vâng.” Nhìn chú chó đang bị chủ nhân răn dạy ở đằng xa, cô vẫn còn sợ hãi: “Sợ từ nhỏ rồi ạ.”

Bất kể là lớn hay nhỏ, chủng loại nào, chỉ cần là chó, dù nó có ngoan hay không cắn người cô đều rất sợ.

“Liệu có thấy tôi vô dụng lắm không?”

“Tại sao lại hỏi vậy?” Trần Tự Châu không đáp mà hỏi ngược lại.

“Tôi cảm giác mọi người đều rất thích chó, bên cạnh tôi cũng có nhiều người nuôi chó, hình như chỉ có mình tôi sợ chó thôi.”

Trần Tự Châu nghiêng mặt đi: “Cô có thật sự quan tâm đến câu trả lời của người khác không?”

“Thật ra cũng không phải.” Lê Xu nói: “Chủ yếu là tôi muốn nghe anh an ủi vài câu, sau đó tôi nhân tiện giả vờ đáng thương và đưa ra một yêu cầu thôi.”

Trần Tự Châu cười: “Sao cơ?”

Lê Xu đưa ra lời mời: “Tôi muốn mời anh đi ăn một bữa.”

Anh chưa nói đồng ý cũng chưa nói không đồng ý, chỉ nghi ngờ hỏi: “Vì tôi giúp cô tìm lại huy hiệu nên cô muốn cảm ơn à?”

Lê Xu vừa định gật đầu, đối diện với ánh mắt anh, đôi mắt hồ ly khẽ chuyển, hai lúm đồng tiền ẩn hiện trên má, “Nếu lý do này không đủ thì tôi còn một cái nữa.”

“Còn gì nữa?”

Lê Xu thở dài một tiếng, gục mặt giả vờ đáng thương: “Vừa nãy bị dọa sợ rồi, anh là người tốt bụng thì nể tình đi ăn cùng tôi một bữa để trấn an tinh thần được không?”

Hoàng hôn lại buông muộn hơn, ẩn mình sau những tòa nhà cao tầng như một quả trứng bị đập vỡ, lòng trứng cam hồng chảy tràn trên con hẻm dài, ánh sáng phù du nhảy nhót.

Gương mặt cô đắm mình trong ánh hoàng hôn, nụ cười tươi tắn, đôi mắt yêu mị cong cong như một lưỡi câu, không cần mồi nhử, sẽ có đàn cá thi nhau đớp.

Đi ăn

Địa điểm ăn tối là một chi nhánh của chuỗi lẩu nổi tiếng ở trung tâm thương mại Khải Đức, gần nhà Lê Xu.

Hai người đỗ xe xong, đi thang máy lên tầng 5. Vì là cuối tuần lại thêm giờ ăn tối, mấy quán ăn trước cửa đã bắt đầu xếp hàng dài.

Quán lẩu dù không quá đông nhưng Lê Xu vẫn hỏi ý kiến Trần Tự Châu rồi mới tìm nhân viên lễ tân lấy số và sang khu vực chờ ngồi.

Để khách không thấy nhàm chán, ngoài trà và đồ ăn vặt, chủ quán còn chu đáo chuẩn bị thêm cờ vây, cờ nhảy và mấy trò chơi khác để giết thời gian.

Bên tay phải cô, có một phụ huynh đang chơi cờ caro với con mình bằng cờ nhảy. Cậu bé chắc chơi thường xuyên nên thắng liên tiếp ba ván. Sau ván cuối cùng, cậu bé thu quân cờ lại và muốn mẹ chơi cùng.

Mẹ cậu bé đang lướt TikTok, không ngẩng đầu lên mà từ chối: “Mẹ không biết chơi, con tìm ba con đi nhé.”

“Ba ngốc lắm, con không muốn chơi với ba đâu.”

“Nhưng mẹ cũng chơi dở lắm, ngoan nào, chịu khó một chút nữa là sắp đến lượt mình rồi.”

Cậu bé nghe vậy bĩu môi không vui, khuôn mặt tròn vo nhăn lại như cái bánh bao, nhìn ra được là thật sự rất ghét ba

Lê Xu xem thấy buồn cười, mím môi cười khẽ. Không ngờ giây tiếp theo đã bị chú ý.

Đôi mắt cậu bé sáng lên, lon ton chạy lại mời cô: “Chị ơi, chị có thể chơi cờ với em được không ạ?”

“?”

Lê Xu cúi đầu, ngạc nhiên chỉ vào mình: “Chị á?”

Cậu bé “ân ân” đáp: “Chị xinh đẹp như vậy vừa nhìn đã biết thông minh hơn ba em rồi!”

“…”

Bây giờ trẻ con ai cũng nói chuyện như vậy sao?

Lê Xu thầm kinh ngạc, đồng thời cũng băn khoăn vì hôm nay mình đang rất phân vân. Từ chối thì có chút không nỡ.

Cô nhìn củ cải nhỏ trước mặt cao ngang với em trai mình mà phiền muộn.

Bỗng nhiên, cô liếc sang người ngồi bên cạnh, mắt cong cong, xoa đầu cậu bé rồi nói: “Xin lỗi nhé bé con, chị không tiện lắm. Hay là em hỏi anh trai bên cạnh được không?”

Anh trai bên cạnh, Trần Tự Châu, nghe vậy thấy buồn cười, nhướng mày: “Cô bán tôi dễ dàng vậy sao?”

Lê Xu: “Dù sao thì ngồi chờ cũng chán mà, không bằng để anh chơi với em ấy cho đỡ thời gian.”

“Chơi với tôi?” Trần Tự Châu nhấm nháp từng chữ: “Chắc chắn là không nói ngược chứ?”

Lê Xu “ai nha” một tiếng, nói năng hùng hồn: “Cũng như nhau thôi mà, bé con xem đúng không?”

Cậu bé nói đúng, xoay mấy chục độ đối diện Trần Tự Châu, đôi mắt to tròn đầy mong đợi nhìn chằm chằm anh.

Trần Tự Châu: “…”

Bên kia, ba mẹ cậu bé thấy con trai cứ quấn lấy cặp đôi kia, ba cậu bé tiến đến vừa nói ngại vừa định lôi con trai đi. Nhưng cậu bé lại trốn sang một bên, còn la hét không muốn ba, khiến ba cậu bé đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ. Bất đắc dĩ, anh ta đành mạnh tay kéo con đi, nhưng vẫn không quên tiếp tục nói xin lỗi.

Bình Luận (0)
Comment