Cố Ý Tiếp Cận - Mạt Thính

Chương 94

94

“Hai người đúng là bạn bè của tớ hả? Niềm vui của các cậu toàn được xây dựng trên nỗi khổ của tớ, quá đáng thật! Đồ không có tính người!”

Anh ta bực bội đăng lên nhóm chat cấp 3 để than vãn. Ai dè giây tiếp theo, Trần Tự Châu gõ gõ bàn nhắc: “Nói xấu sau lưng, hành động của tiểu nhân đấy.”

Quý Diễn: “...”

Trời đất ơi, anh ta quên Lê Xu cũng ở trong nhóm!

Thế là cả buổi sáng hôm đó, Quý Diễn bị trêu chọc đủ kiểu, muốn sống không nổi.

Lê Xu nghe Trần Tự Châu kể lại thì cười bò ra bàn, khiến mấy người kia tò mò không thôi.

Cả buổi sáng hôm ấy náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Đến trưa, hai cô gái gửi tin nhắn cho Lê Xu bảo là định đi chơi, sẽ về nhà muộn một chút nên cô đừng đặt cơm hộp tối cho hai người

Lê Xu trả lời tin nhắn, dặn dò các cô ấy ra ngoài nhớ cẩn thận. Sau đó, cô quay sang gợi ý Trần Tự Châu tối nay nếu tan làm đúng giờ thì đi xem phim.

Mấy ngày gần đây, mỗi lần hai người họ ra ngoài đều dẫn theo Lê Nguyệt, điều này khiến cho dù không ở chung một nhà, thì không gian riêng của hai người vẫn bị ảnh hưởng.

Nhận được tin nhắn của em gái, đáy lòng Lê Xu bỗng nhiên dâng lên một cảm giác giải thoát không gì cản nổi.

Cô hào hứng cùng Trần Tự Châu lên kế hoạch hẹn hò buổi tối, nhưng ngay giây tiếp theo, trưởng phòng đã phá hỏng dự định tốt đẹp của cô.

Trưởng phòng cầm theo cốc thủy tinh trong suốt bước vào, tuyên bố: “Mọi người tập trung một chút.”

Lê Xu: “...”

Có một câu tục tĩu không biết có nên nói ra không nữa.

Khi công tác kiểm tra gần kết thúc, tháng Bảy cũng đi đến những ngày cuối.

Hai cô ấy ở nhà hơn một tuần lễ cũng khăn gói lên đường đi cắm trại leo núi ở phía tây thành phố, chơi ba ngày mới chịu về.

Bên đó nắng gắt quá, hai cô ấy về đến nhà mà mặt mũi đều bị cháy nắng.

Buổi tối, Lê Xu đắp mặt nạ cấp ẩm cho hai người xong thì sang phòng bên cạnh đắp mặt nạ cho Trần Tự Châu luôn.

Trước khi rời đi, cô nhìn Tô Thanh Hoan vẫn mặc áo dài tay dù nhiệt độ khá cao, sợ cô ấy ngại nên bật điều hòa trung tâm phòng khách lên.

Hai ngày sau, Tô Thanh Hoan về nhà.

Lê Nguyệt đi tiễn cô ấy, tiễn xong thì chạy ngay đến chỗ làm của Lê Xu để ăn cơm.

Vừa hay trưa nay Trần Tự Châu cũng đến đón Lê Xu, thế là ba người họ cùng nhau ra ngoài ăn.

Sau một tháng ở chung, giờ Lê Nguyệt cứ "anh rể" mà gọi anh, nghe thuận tai cực kỳ. Cô ấy còn hùa theo "hành vi buôn người" của Trần Tự Châu, cực kỳ tự giác và vô tình tạo ra không gian riêng tư cho hai người họ.

Lê Xu tức mà cười, “Em cứ đi làm em gái anh ấy luôn đi.”

"Giờ em chính là em gái rồi mà." Lê Nguyệt cười hì hì, quay đầu hỏi, “Đúng không anh rể?”

Trần Tự Châu nhếch môi gật đầu, ẩn ý nói: “Đã gọi anh rể rồi thì đương nhiên là vậy.”

Lê Xu: “...”

Sau khi Tô Thanh Hoan về, Lê Xu cũng dọn về phòng mình.

Thoáng cái đã giữa tháng Tám, sau khi mối quan hệ của cô và Trần Tự Châu được công khai, những buổi hẹn hò ít đi, nhưng tiệc tùng thì lại nhiều lên. Số lần Lê Xu về nhà vào cuối tuần cũng từ một lần một tuần thành hai lần một tuần.

Mà từ khi cô yêu, dù thứ Sáu không về nhà, mẹ Lê vẫn gọi điện hỏi han, nhưng sẽ không giục giã như trước nữa. Bà chỉ hỏi nguyên nhân, rồi bóng gió nhắc nhở cô và bạn trai ra ngoài phải chú ý biện pháp an toàn.

Nghe mẹ nhắc nhở có chút ngượng, Lê Xu đang uống nước trong khách sạn suýt nữa thì sặc, “Khụ khụ khụ...”

Mặt cô đỏ bừng, không rõ là ngạc nhiên vì lời mẹ Lê nói hay là vì ho.

Trần Tự Châu nghe thấy tiếng ho "long trời lở đất" của cô thì vẫn còn ngậm bàn chải đánh răng, vội vàng từ phòng tắm bước ra, nhanh chóng vỗ lưng cho cô. Đợi cô thở đều rồi anh mới yên tâm tiếp tục đánh răng.

Rửa mặt xong ra ngoài, thấy cô vẻ mặt u oán nhìn mình, anh hơi nhíu mày, “Sao thế?”

Lê Xu vẫy vẫy tay về phía anh, kéo anh đến gần. Nương theo cánh tay anh đưa ra, cô bò dậy khỏi giường, hai chân thon dài quấn lấy eo anh, mở to mắt nói dối: “Mẹ em vừa gọi điện nói, bảo em với anh phải giữ khoảng cách một chút, thân mật thì được nhưng không được lăn”

"Làm sao bây giờ? Đêm nay chỉ có thể đắp chăn ngủ thôi." Cô cười khúc khích, đôi mắt đào hoa vui vẻ đến mức như muốn tràn ra ngoài.

Trần Tự Châu đỡ mông cô, nhận lấy. Nghe vậy, lòng bàn tay anh khẽ nhúc nhích, véo véo, nghi ngờ: “Thật không?”

Cô là kiểu mảnh mai theo nghĩa thông thường, nhưng lại quyến rũ, những chỗ cần phát triển đều không thiếu, vòng ba đầy đặn và săn chắc, sờ rất thích tay.

Đột nhiên bị làm bậy, Lê Xu kinh hô một tiếng.

Cô trừng mắt giận anh một cái, hai tay nắm lấy tai anh, hừ hừ, “Anh đây là nghi ngờ em đó hả?”

“...”

Trần Tự Châu nhìn chằm chằm gương mặt ửng đỏ và hàng mi thường xuyên lay động của cô, im lặng.

"Nói chuyện đi!" Lê Xu hai tay lại nắm mạnh hơn.

Trần Tự Châu ôm cô nhấc lên cao, khiến tầm mắt cô ngang bằng với mình. Anh mũi đối mũi, giọng điệu bình thản: “Có ghi âm không?”

Lê Xu: “?”

“Hoặc là văn bản chuyển phát.”

“???”

"Xin lỗi, thói quen nghề nghiệp." Anh nói lời xin lỗi nhưng không hề có chút hối lỗi nào, thái độ công thức hóa, “Nếu không thể chứng minh lời em vừa nói xuất phát từ miệng dì, anh có lý do để nghi ngờ đó là bịa đặt.”

Lê Xu chớp chớp mắt.

Anh ngừng một lát, cười khẽ bổ sung: “Cho nên anh đành khó theo mệnh lệnh vậy.”

Lê Xu: “...”

Cô nắm tai anh càng chặt hơn, “Đồ—dê—xồm!”

Trần Tự Châu lông mày không hề nhúc nhích, ung dung mà còn có chút kiêu ngạo, nói hai nghĩa: “Người yêu cái đẹp ai cũng có.”

Lê Xu: “...”

Thôi được rồi, anh đã thành công làm cô vừa lòng.

Lê Nguyệt về nhà trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc nửa tháng. Nghe mẹ Lê nói, ngày nào cũng phải làm bù bài tập đến mức mắt thâm quầng.

Thế nên, cô còn không ít lần gọi video sang để trêu chọc.

Tháng Tám vừa kết thúc, các trường tiểu học và trung học đã khai giảng.

Ngày Nam Trung khai giảng, vừa hay lại là ngày đăng ký vào mẫu giáo của em trai. Ba Lê lại đi họp nghiên cứu ở thành phố bên cạnh với lãnh đạo, đành phải đến lượt Lê Xu đưa em gái đi học.

Khi đến phòng ngủ, Tô Thanh Hoan ở giường đối diện đã dọn dẹp xong xuôi và đang đọc sách. Thấy hai người họ bước vào, cô ấy chào Lê Xu.

Lê Xu vô cùng nể phục mức độ chăm chỉ và khả năng tự giác của cô ấy, cô chọc em gái "thiếu muối" của mình: “Học tập đi kìa.”

"Chị!" Lê Nguyệt hỏi, “Chị biết phẩm chất quan trọng nhất của con người là gì không?”

“Gì?”

"Là quý trọng sự tự hiểu biết của bản thân." Cô ấy chỉ vào mình, “Vừa hay em chính là như vậy.”

"Chúng ta không cần cứ mãi nghĩ đến việc so sánh với người khác, so sánh là kẻ trộm đánh cắp hạnh phúc. Có thể so sánh với chính mình đã là siêu giỏi rồi." Lại chỉ vào mình, “Vừa hay em lại vượt qua chính mình.”

Lê Xu: “...”

Cô chỉ nói có mấy từ, mà cô ấy lại trả lời cả một tràng. Bó tay.

"Cho em sống đấy!" Lê Xu bực mình quay đầu cô ấy đi, ánh mắt lướt qua thì chạm mắt với Tô Thanh Hoan.

Cô ấy không biết đã nhìn chằm chằm hai người họ bao lâu rồi.

Lê Xu dịu giọng: “Sao thế em?”

Tô Thanh Hoan lắc đầu, vẻ lạnh lùng không đổi: “Thấy hai chị em chị là em thấy hạnh phúc rồi.”



Đưa hai cô ấy về phòng học xong, trên đường về đi ngang qua tòa nhà giáo vụ, nhìn thấy bảng thành tích ở bên ngoài, Lê Xu bỗng dừng bước, quay lại đi lên tầng hai.

Nhìn từ phía sau, cô tìm thấy ảnh của Trần Tự Châu.

Bức ảnh thẻ ngay ngắn, anh mặc đồng phục học sinh. Khác với vẻ trầm ổn hiện tại, gương mặt tinh xảo của thiếu niên mang theo sự ngạo mạn, khinh thường của tuổi mới lớn, vừa ngông cuồng lại tùy tiện.

Giống như một chú sói con.

Lê Xu thấy lạ, chụp mấy tấm.

【Đoán xem giờ em đang ở đâu?】

Anh trả lời rất nhanh.

Trần Tự Châu: 【Nam Trung?】

Lê Xu ngạc nhiên: 【Sao anh biết?】

Ngay giây tiếp theo khi tin nhắn được gửi đi, cuộc gọi video vang lên, anh gọi đến.

Lê Xu bắt máy, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy anh ngạc nhiên hỏi: “Sao lại ở tòa nhà giáo vụ?”

"Anh nhìn ra à?" Lê Xu 'ừ' một tiếng, rồi nói, "Vừa hay cho anh xem cái này." Cô chuyển màn hình, nhắm thẳng vào bảng thành tích nói, “Đương nhiên là đến xem bạn trai rồi.”

"Không ngờ anh trước kia với bây giờ lại khác nhau một trời một vực như thế." Lê Xu cảm thán, “Trước kia đẹp trai quá chừng.”

Trần Tự Châu: “Bây giờ không đẹp trai à?”

"Cũng tàm tạm." Lê Xu trả lời qua loa, sự chú ý vẫn dồn vào tấm ảnh kia, bình luận, “Anh bây giờ với lúc cấp 3 đúng là khác một trời một vực thật đấy, em còn nghi ngờ có phải cùng một người không nữa.”

Trần Tự Châu nhìn theo màn hình về thời thanh xuân của mình, nghe vậy không để tâm, “Con người ai mà chẳng thay đổi.”

Anh nói: “Em chẳng phải cũng vậy sao?”

Lê Xu nghe câu này thì sững người.

Đây không phải lần đầu tiên cô nghe thấy những câu trả lời nửa thật nửa giả từ miệng anh. Cô khẽ nheo mắt, nghi hoặc hỏi lại: “Anh nói câu này cứ như trước kia anh từng gặp em rồi ấy?”

Trần Tự Châu khóe miệng cong lên, cười mà không đáp.

Thái độ mặc nhận như vậy thật ra đã quá rõ ràng, Lê Xu không khỏi ngạc nhiên: “Thật hay giả, trước kia anh thật sự quen em hả?”

“Quen.”

Lần này anh trực tiếp trả lời.

"Khi nào?" Lê Xu cảm thấy không thể tin nổi, “Tại sao em một chút ấn tượng cũng không có?”

Dù là cấp 3 hay hiện tại, với nhan sắc của anh, đã gặp thì không thể nào không có chút ấn tượng nào.

“Anh nhớ hình như trước kia còn có mấy tấm nữa.”

Lê Xu: “?”

Trần Tự Châu nói: “Vừa nãy xem toàn là ảnh năm ba học Nam Trung, năm nhất năm hai ở một bên khác.”

“...”

Lê Xu chuyển màn hình lại, “Trần Tự Châu, anh đang đánh trống lảng đấy hả?”

Trần Tự Châu xoa xoa xương lông mày, cố ý làm ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Bị em nhìn ra rồi à?”

Lê Xu hết cả hơi để càm ràm, nhìn về hướng anh nói, “Em là đồ ngốc hay người mù mà không nhìn ra, không nghe ra chứ.”

Anh ấy khen: “Giỏi quá.”

Cái giọng điệu ấy không khác gì cái cách anh thường gọi điện thoại dỗ dành cháu gái nhỏ của mình.

Lê Xu còn muốn cúp điện thoại, hung dữ nói: “Anh phải may mắn là anh không ở cạnh em, nếu không em sẽ đánh anh chết ngay lập tức!”

Nhìn dáng vẻ của anh cũng không giống kiểu sẽ chủ động kể, Lê Xu cắt giọng tuyên bố: “Kiểu gì em cũng sẽ l*t s*ch bí mật của anh, kể cả q**n l*t!”

Bình Luận (0)
Comment