99
Trần Tự Châu nghe cô nghiêm túc cảm ơn, nụ cười trên môi anh khựng lại một chút. Sau đó, anh dịu dàng nói với giọng trầm ấm, nhẹ nhàng như gió xuân muộn, “Đáng lẽ anh phải làm thế, cả vì công việc lẫn vì em nữa.”
“Lê Xu à,” giọng anh từ tốn, “anh cũng cảm ơn em.”
Đúng là trước đây anh từng nói với cô rằng anh chọn ngành này chỉ vì muốn chiều ý gia đình.
Từ khi vào nghề đến nay, anh đã xử lý vô số vụ án. Dù là cân nhắc mức án cho những kẻ phạm tội hung ác hay làm việc như một công tố viên bình thường, với anh, đó chỉ là một vụ án, một công việc, một nhiệm vụ cần hoàn thành.
Khi còn nhỏ, anh đã chứng kiến quá nhiều chuyện bạc bẽo từ lời kể của người lớn, nên bản thân anh không có chút dịu dàng nào cả.
Nhưng lần này thì khác, cô gái anh yêu lại có trải nghiệm tương tự. Dù cô không phải ra tòa, nhưng đây là lần đầu tiên anh thực sự cảm nhận được câu nói “Bạn không chỉ làm một vụ án bình thường, mà là cuộc đời của người khác.” Vì cô, anh mới có được sự đồng cảm.
Vào dịp Tết dương lịch, Lê Xu phải trực đêm ở cơ quan, sáng hôm sau cô mới về nhà.
Vì đã báo trước với Trần Tự Châu, anh liền đến đón cô đi ăn sáng. Khi Lê Xu về nhà ngủ bù, anh cũng đi theo.
Cả hai nằm ở nhà ngủ đến tận chiều.
WeChat ngập tràn tin nhắn chúc mừng và lời mời từ bạn bè.
Hai người nhìn nhau, chẳng ai trả lời, mà ở nhà chơi trò hôn môi nhau. Hôn môi chán thì họ gọi đồ ăn về, ăn xong nghỉ ngơi một lát rồi lại chán quá đâm ra chơi game.
Suốt ba ngày Tết dương lịch, cả hai cứ lì lợm ở nhà, mặc kệ ai gọi cũng không ra ngoài, khiến Quý Diễn tức điên lên mà than vãn trên vòng bạn bè rằng hai người họ “trọng sắc khinh bạn”.
Năm nay Tết âm lịch đến sớm, tầm ngày 25 tháng 2 dương lịch là đã ăn Tết rồi.
Cuối năm ngoái, Trần Tự Châu hỏi cô có muốn cùng anh về nhà ăn bữa cơm không, bảo ba mẹ anh rất muốn gặp cô.
Lê Xu không trả lời anh ngay mà gọi điện hỏi ý kiến mẹ Lê. Sau khi được mẹ Lê và ba Lê đồng ý, cô mới đi.
Sáng mùng Một Tết, cả hai cùng đến chúc Tết.
Nhà anh khá đơn giản, không đông người như Lê Xu tưởng tượng, toàn là họ hàng thân thiết.
Anh họ và chị dâu của anh trước đây cô cũng từng gặp rồi, những người còn lại đều là mấy anh chị em cùng thế hệ.
Lê Xu đã hỏi trước số lượng các em nhỏ trong nhà anh để chuẩn bị lì xì, không ngờ quay đi quay lại chính cô cũng nhận được mấy cái.
Ăn cơm xong, mọi người ai về nhà nấy nghỉ ngơi. Lê Xu theo lời mời nhiệt tình của mẹ Trần mà vào phòng anh tham quan.
Phòng anh cũng không khác mấy so với tưởng tượng của cô, sạch sẽ tinh tươm, có một giá sách rất lớn. Trên giá bày đủ loại sách và dụng cụ ôn thi tư pháp, cùng với những chiếc cúp gần như không còn chỗ để. Chúng kéo dài từ thời tiểu học đến đại học, qua các giai đoạn khác nhau.
Mẹ Trần đứng bên cạnh giải thích cho cô biết đó là những kỷ niệm từ khi nào, thỉnh thoảng còn kể vài chuyện thú vị.
Lê Xu từ lời mẹ Trần hiểu thêm về một Trần Tự Châu khác. Hai người trò chuyện cả buổi, cuối cùng mẹ Trần bận việc nên phải đi.
Lê Xu một mình chán nản tham quan đồ đạc trong phòng anh. Cô nhìn thấy một quyển album, tiện tay rút ra, rồi mở một trang. Bên trong bỗng nhiên rơi ra một tờ giấy, nhẹ nhàng đáp xuống chân cô.
Cô cúi người nhặt lên thì cánh cửa phòng lại mở ra.
Trần Tự Châu từ ngoài bưng vào một đĩa trái cây đã cắt sẵn. Thấy cô đang xem album, anh cũng không ngạc nhiên, ngược lại anh nhìn tờ giấy cô nhặt lên, “Cái gì đấy?”
Lê Xu lật mặt xem rồi trả lời: “Giấy báo dự thi vòng hai kỳ thi toán học của anh.”
Cô vừa nói vừa tiếp tục xem giấy báo dự thi. Đến khi nhìn thấy cột thời gian thì cô sững sờ, khẽ thốt lên một tiếng ngạc nhiên.
Trần Tự Châu: “Sao thế?”
Lê Xu kẹp lại giấy báo dự thi, ngồi xuống bên cạnh anh, cắn miếng cherry anh đưa tới rồi nói, “Có chút bất ngờ.”
“Anh biết không, thật ra em cũng từng tham gia kỳ thi này đó,” cô cười nói. “Tiếc là chỉ tham gia vòng sơ loại. Nếu mà đến vòng hai thì có khi chúng ta đã sớm gặp và quen biết nhau rồi.”
Lời còn chưa dứt cô đã nghe thấy anh nói: “Anh biết.”
“Ơ?” Lê Xu khó hiểu.
Trần Tự Châu nhận lấy album từ tay cô, lật đến trang có kẹp giấy báo dự thi vòng hai. Ngón tay anh v**t v* trên đó, rồi anh ngước mắt lên, đôi mắt màu trà sâu thẳm nhìn chăm chú vào cô.
“Tô Niệm.”
Anh gọi ra cái tên từng để lại dấu vết trong thanh xuân của anh, “Năm đó anh đã đợi em rất lâu.”
Lê Xu: “Hả?”
Trần Tự Châu nhét một miếng táo vào cái miệng đang hé mở của cô, không nhanh không chậm trả lời câu hỏi tiếp theo của cô: “Ở vòng sơ loại anh cũng đã gặp em rồi.”
“……”
Lê Xu đã ngây người, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì, như lạc vào sương mù, vẻ mặt mơ hồ.
Cô ngơ ngẩn nhìn, miếng táo trong miệng còn quên nhai. Mãi lâu sau cô mới không thể tin nổi mà lẩm bẩm, “Anh nói là trước đây anh đã quen em rồi sao?”
Trần Tự Châu khẽ cười trong mắt.
“Không phải đâu, thật hả!” Lê Xu khó tin nhìn chằm chằm anh. Trong đầu cô bỗng nhiên có một tia sáng trắng xé toang màn sương mù, tay che miệng, hàng mi cong vút chớp chớp, “Vậy là anh từng yêu thầm em từ… hồi cấp ba?”
Cô càng nói càng nhỏ giọng, thật sự quá khó tin.
Trần Tự Châu nhìn bộ dạng trợn tròn mắt kinh ngạc của cô, bật cười, nắm lấy cổ tay cô kéo cô lại gần, “Cũng không sớm đến thế đâu.”
Lê Xu: “……?”
Trần Tự Châu ôm lấy cô, suy nghĩ chìm vào hồi ức.
Từ khi nào anh bắt đầu nghe nói về cô nhỉ?
Anh không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ đó là kỳ thi sơ loại năm ấy. Trước khi trận đấu bắt đầu, anh đi vệ sinh và tình cờ nghe được những thí sinh cùng thi nhắc đến tên cô.
Tô Niệm.
Chủ nhân của cái tên ấy được mấy nam sinh khen ngợi hết lời.
Anh không để tâm lắm, cho đến khi trận đấu kết thúc, anh gặp cô gái ấy ở bên ngoài khu triển lãm.
Dáng người mảnh khảnh, dung mạo diễm lệ như sắc xuân, thanh thoát mà lạnh lùng. Chỉ một cái liếc mắt đã khiến người ta rung động.
Sau này anh cố tình đi hỏi thăm về cô, biết cô tên là Tô Niệm, là học sinh trường Nhị Trung, có rất nhiều người theo đuổi, thành tích thi đấu rất tốt…
Vì biết thành tích của cô từ những năm trước, nên ở vòng hai, Trần Tự Châu cố ý để ý bóng dáng cô, nhưng anh không hề gặp lại cô ở vòng hai hay thậm chí đến tận năm cấp ba.
Sự rung động giống như cơn gió nhẹ nhàng lay động cành cây bình thường, khuấy động hồ nước trong lòng. Trần Tự Châu từng lấy cớ cùng bạn học đi qua trường Nhị Trung, ngôi trường nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu như không có duyên, giống như vô số lần họ ở cùng một trận đấu nhưng không biết tên họ của đối phương.
Có lẽ duyên phận trêu ngươi, họ không gặp lại nhau, nhưng cái tên “Tô Niệm” lại như sao băng từng lấp lánh trong thanh xuân của anh.
Không thể nói là rực rỡ, nhưng chung quy vẫn là sự tiếc nuối, là điều khác biệt.
Cho đến nhiều năm sau, anh nhìn thấy một khuôn mặt vừa lạ vừa quen trong hội bạn thân của Quý Diễn.
Khuôn mặt cô gái đẹp sắc sảo, đường nét gương mặt đã bỏ đi sự non nớt của tuổi học trò, trở nên thanh thoát và quyến rũ. Nụ cười xinh đẹp rạng rỡ, hoàn toàn khác biệt so với ký ức.
Dù tên không giống nhau, anh vẫn nhận ra cô – Tô Niệm.
Sau này nữa, vì cả hai có những người liên hệ chung, Big Data đã đẩy tài khoản mà Quý Diễn từng thích đến trước mắt anh. Từ việc chú ý đến việc chủ động vào vòng bạn bè của cô.
Anh từng bước bước vào thế giới của cô, sau vài lần bị cho leo cây, anh bất ngờ gặp cô vào buổi sáng khi cửa hàng Sáng Nay Say khai trương.
Cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn mình, anh có dự cảm. Anh quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đã vượt qua cả thanh xuân của anh.
Khi anh kể xong, ánh hoàng hôn nghiêng về phía chân trời, những tầng mây được thắp sáng, sắc đỏ rực rỡ lan tràn phủ kín cả bầu trời.
Trong căn phòng được ánh hoàng hôn chiếu rọi.
Trần Tự Châu thoát ra khỏi hồi ức, đối diện với đôi mắt kinh ngạc mà xinh đẹp của Lê Xu, khóe miệng anh cong lên mỉm cười, cúi xuống ngậm lấy miếng trái cây cô đưa đến miệng anh.
Anh nuốt xong, từ tốn hỏi: “Em có tin vào tình yêu sét đánh không?”
Lê Xu lau tay, ngồi lên đùi anh. Dù anh vừa kể một câu chuyện quá đỗi cổ tích, cô vẫn lắc đầu: “Không tin ạ.”
Trần Tự Châu không thấy bất ngờ, lông mi anh cũng không hề lay động.
Ngón tay anh v**t v* eo cô, ngậm lấy bờ môi cô: “Trước đây anh cũng không tin.”
“Trước đây?”
“Ừ,” Trần Tự Châu lại hôn lên môi cô, trong ánh hoàng hôn lãng mạn, anh nói lời yêu, “Cho đến khi em xuất hiện.”
Anh không tin vào sự tồn tại của tình yêu sét đánh.
Nhưng vì cô, anh vẫn rơi vào lối mòn ấy.
Từ đó, anh thận trọng từng bước, chỉ để được đến gần bên cô.
—HOÀN CHÍNH VĂN—