Cốc Trà Hoa Ngày Hạ - Bất Tính Chu Đích Lão Bản Nương

Chương 25

Tên chương 拜老爷 (Cúng Ông): là một phong tục dân gian truyền thống và sinh hoạt văn hóa tín ngưỡng vùng Triều Sơn, tỉnh Quảng

Đông. Đây là một loại lễ tế có lịch sử lâu đời, yêu cầu nhiều đồ cúng và có tầm ảnh hưởng lan rộng. Ngày xưa, “Ông” vốn là một hiệu xưng tôn kính dành cho các vị thần trên trời. Theo tục ở Triều Sơn, các mùa khác nhau sẽ cúng các “Ông” khác nhau. Ngoài 15 hàng tháng mỗi nhà cúng gia chủ, trong năm còn có các ngày vía Thiên Công/ Ông Thiên (Ngọc Hoàng), Phật Tổ, Quan Âm, Thổ Địa, Thần Tài, Nguyệt Thần, Môn Thần,…

“Cô Tô, thủ tục trả phòng của cô đã hoàn tất. Hân hạnh được gặp cô lần sau.” Nhân viên lễ tân kẹp hóa đơn vào phong bì trắng, đẩy đến trước mặt cô gái có đôi mắt sưng húp, hỏi tiếp: “Cô Tô có cần tôi gọi xe không?”

“Cảm ơn. Tôi đặt rồi.” Tô Đồng trả lời, đúng lúc tài xế gọi tới báo đã đến cửa khách sạn.Tô Đồng kéo valy, tay kia xách túi giấy màu xanh tía của khách sạn bước ra ngoài cổng.

Thấy chỉ có một hành khách, tài xế xuống xe cất hành lý vào cốp, đoạn chỉ vào túi giấy trên tay cô: “Cô có muốn để cái này vô cốp luôn không?”

“Không cần đâu. Tôi cầm tay là được.”

Yên vị tại hàng ghế sau, Tô Đồng hỏi tài xế có muốn mình chuyển 180 tệ cho anh bây giờ không. Bác tài xế sang sảng bảo tới bến hẵng chuyển là được.

Cô khẽ đặt túi giấy lên đùi, bàn tay thoáng khum lại.

Cửa sổ xe bác tài hơi dơ. Cô thẫn thờ, nhớ đến việc thật ra cửa sổ xe Vu Thời Thiên cũng y chang, bên trong bừa bộn, nhưng khi ấy cô không hề

bận tâm.

Hễ có chuyện liên quan đến Vu Thời Thiên là đôi mắt cô như tự động lắp thêm bộ lọc, khiến hết thảy trở nên huyền hoặc mông lung với bong bóng hồng phấn bay lên từ khắp mọi ngóc ngách.

Một khi bong bóng vỡ, nước xà phòng trây hình ảnh ra nhòe nhoẹt.

Đường sá tại đô thị thành phố S phân bố đơn giản, các tuyến đường chính xuyên qua Đông Tây Nam Bắc. Nhờ hai hôm nay có Vu Thời Thiên chở mà cô phần nào nhớ được mấy tòa cao ốc nổi bật.

Tô Đồng ngắm nhìn phố xá xa lạ, thầm nhủ lần sau tái ngộ hy vọng bản thân đã điều chỉnh tâm trạng xong xuôi.

Có điều, trong khoảng thời gian ngắn không thể ăn sò lụa xào và chè ngũ quả rồi.

Cô không tài nào nhớ nổi tối qua mình về phòng thế nào, gục xuống giường khóc lóc đến đau cả đầu, vốn định cứ thế mất sức rồi lăn ra ngủ, thế mà đến cùng vẫn không thể vượt qua vấn đề bỏ tắm nên gắng gượng đứng dậy lê vào phòng vệ sinh.

Tắm táp bằng nước ấm xong thì đầu óc cũng tỉnh ra tí, sực nhớ mình chưa soạn đồ, bèn lôi hành lý ra với cái mũi sụt sịt đỏ ửng.

Ban đầu Tô Đồng mua vé sẩm tối nhưng cô đã sửa giờ trên app thành chuyến đầu tiên vào sáng sớm.

Món nên ăn đã ăn, thứ nên ngắm đã ngắm, người không định gặp cũng đã gặp, thậm chí anh ấy còn bố thí cho mi cái ôm nên không có gì phải tiếc nuối cả.

Đổi vé xong, Tô Đồng dọn đồ dùng trong nhà tắm sơ sơ, trông thấy bộ đồ vừa thay ra, cô giơ tay lấy xuống.

Cầm trên tay chiếc áo phông đã mặc cả ngày trời, cô khẽ cúi đầu, vùi mình vào đụn ký ức êm ái.

Trên mặt vải hãy vương mùi của Vu Thời Thiên, không nhiều lắm, lẫn vào đó là hương cơ thể của chính mình.

Khứu giác là bộ nhớ của hô hấp, in trọn – độ cong khóe miệng của người nọ, đốm lửa lấp loáng giữa những ngón tay, đôi mắt hẹp mảnh điểm xuyết những vệt sáng của ráng chiều, mấy câu địa phương cô không hiểu – vào bộ não.

Cô để lại que pháo tại khách sạn, vì tàu tốc hành không cho mang pháo theo.

Nhặt lên bọc thức ăn cá rơi vãi, móc ra miếng băng keo cá nhân từ túi vệ sinh tùy thân, dán nó lên lỗ thủng rồi lụm từng viên mồi bỏ vào.

Đồ vật không nhiều nhặn mấy nên Tô Đồng sửa soạn xong là gọi cho Trung tâm chăm sóc khách hàng, xin một hộp nhựa mang đi từ nhà hàng.

Cô lấy cuộn bánh kem Vu Thời Thiên cho khỏi tủ lạnh con, cắt bỏ một nữa đã tan và đổ sụp, cất nửa còn lại vẫn vẹn nguyên vào hộp cơm.

Cứ thế cô bước vào ga tốc hành với một tay kéo hành lý và một tay xách bánh kem. Lúc valy chạy qua máy dò an ninh, nhân viên nhắc cô phải kiểm tra cả túi xách.

“Trong túi tôi có mỗi miếng bánh kem thôi, không chạy qua máy được không ạ?” Trong thấy valy lặc là lặc lè chúi nhũi xuống đất, Tô Đồng không muốn bánh kem chịu thêm dằn vặt nào nữa.

Nhân viên an ninh yêu cầu cô mở túi giấy để kiểm tra, đoạn xua tay cho cô đi qua.

Cô mua ghế hạng nhất. Chuyến xe sớm thưa người, chỗ kế bên trống không, ông chú trung niên ngồi xéo đối diện vừa lên xe đã gà gật ngủ bù, bé bi cách hai hàng ghế sau đang quấy khóc trong lòng mẹ.

Tô Đồng mở nắp nhựa, do hộp cơm nhỏ quá nên phải cạo đi lớp kem và dâu tây trên bánh, nhét vào không gian chật chội thành một đống lung tung beng.

Tô Đồng không biết mình đang cố chấp vì điều gì, có nửa miếng bánh kem thôi mà cô cũng không muốn từ bỏ.

Chiếc nĩa nhựa đen xắn một muỗng bánh cho vào miệng, phần kem lăn lộn qua hai ngày ba hồi nóng ba hồi lạnh đã quá hạn dùng tốt nhất từ lâu.

Cô nhai chiếc bánh mất đi độ ẩm, nhấm nuốt vị kem không biết là ngọt hay chua.

Hầyy, đúng ghét ghê, nó mặn.

Tô Đồng lau đi giọt lệ chảy vào khóe miệng, lại múc thêm muỗng nữa.

*

Uông Sán rẽ vào làn xe đón khách, nói vào tai nghe Bluetooth: “Chú quẹo vô rồi, cháu đang đứng ở đ-… Í, chú thấy cháu rồi.”

Cầm di động, nhận ra xe Uông Sán, Tô Đồng huơ tay với anh.

Uông Sán nhá đèn kép, xuống xe rồi đi ra sau, giúp Tô Đồng đặt hành lý lên xe.

“Cảm ơn chú Uông, gây phiền cho chú.”

“Có gì đâu. Trùng hợp tài liệu của mẹ cháu cần chữ ký, lên xe đi.” Uông Sán hất cằm.

Xe luật sư Uông sạch sẽ ngăn nắp, luôn thoảng mùi gỗ tươi mát. Tô Đồng tựa lưng lên ghế sau trông ra ngoài cửa sổ, nhìn những tòa cao ốc và xe cộ đông đúc quen thuộc.

Qua con kính chiếu hậu hẹp, nhìn cô gái đương thẫn thờ, Uông Sán lên tiếng hỏi: “Mấy bữa nay cháu ở thành phố S chơi vui không?”

“…Ờm, cũng vậy thôi ạ.”

“Cháu tới trường báo danh ngày mấy?” Uông Sán thôi gặng hỏi, đổi chủ đề.

“28 ạ.”

“Tới bữa đó cháu đi bằng gì? Học kỳ đầu hẳn là phải đem kha khá đồ nhỉ?”

“Chắc là tàu tốc hành ạ. Hình như trường sẽ sắp xếp xe đến ga đón tân sinh viên…”

Nghĩ tới chuyện hành lý thôi Tô Đồng cũng thấy đau cả đầu. Thói quen sinh hoạt không cách nào thay chỉnh ngay tức thì, từng thứ đồ dùng đều vụn vặt lỉnh kỉnh, vốn Diệp Tuyên định chở bằng đường cao tốc, nhưng giờ chơ vơ một mình, cô chỉ đành gạch bớt một số thứ trong danh sách, giảm tối đa xuống còn một cái valy. Nếu thiếu nhu yếu phẩm thì đến trường hẵng mua thêm.

Tranh thủ đèn đỏ, Uông Sán nhìn lịch trình trên di động: “Chi bằng chú đưa cháu đi, có chiếc xe vẫn tiện hơn xíu.”

“Hở?” Tô Đồng hãy chưa hoàn hồn.

“Tuần đó tạm thời chú trống lịch cố định, đèo cháu một chuyến đến thành phố S được.”

“Thế thì phiền chú quá. Cháu tự đi được mà, khoảng thời gian này cháu làm phiền chú biết bao chuyện rồi.”

“Có gì đâu, cũng lâu rồi chú chưa ghé. Buổi sáng đi, chiều về tiện đường chú xách bò viên trong chợ rau về. Nhà có đứa nhóc thích ăn.”

Uông Sán nhớ tới hộp bò viên giữ nhiệt bạn mang về dạo trước, anh san một phần cho nhà Cung Hân, Cung Bạch Vũ thích chết đi được.

Tất nhiên Tô Đồng cảm động. Trong khoảng thời gian này các bạn mẹ ai nấy cũng ra tay giúp đỡ, ngoại trừ luật sư Uông giúp cô chạy vạy các thủ tục thừa kế sau khi mẹ qua đời, còn có các chú dì khác đều dặn cô tìm họ bất cứ khi nào cần.

“Cảm ơn chú, chú Uông.” Tô Đồng chân thành nói lời cảm ơn.

Xe tới cổng nhà Tô Đồng, Uông Sán còn phải về công ty luật nên đưa thẳng tài liệu cho cô tại đây, “Cháu xem trước, không thành vấn đề gì thì ký tên.”

Tô Đồng đọc từng hàng, nghe Uông Sán trên ghế lái tiếp cuộc gọi.

“Ừm, anh tiễn Tô Đồng rồi về công ty luật… Trưa em ăn gì?… Chiều anh không có khách, em rảnh không? Anh đưa em đi làm tóc nhé?… Được, em đặt hẹn xong thì nhắn anh…”

Hồi trước Tô Đồng từng bắt gặp luật sư Uông “lật mặt” tức thì như bây giờ, một khi nhận cuộc gọi kiểu này là giọng chú dịu dàng khôn xiết.

Người nọ có biểu hiện mặt này với ai khác không nhỉ?

Tô Đồng cụp mắt, dẹp đi nỗi lòng vẩn vơ rồi nghiêm túc kiểm tra tài liệu.

*

Vu Thời Thiên tỉnh người vì bị Hoàng Nghiên vả cái bốp lên vai.

“Nay mày sao thế hả con? Hồn vía để đâu đâu.” Hoàng Nghiên đưa ba cây nhang cho anh: “Đến phiên mày lạy Ông (*) kìa.”

Lư hương đặt trước mặt bài vị Thần Địa Chủ cắm nến rơi lệ đỏ, xung quanh có mấy cây nhang Phật, sợi khói lượn lờ dâng lên.

Vu Thời Thiên nhận nhang từ Hoàng Nghiên, quỳ trên mặt đất vái mấy lượt rồi cắm vào lư hương.

Anh hoàn thành nhiệm vụ, nhường chỗ cho Hoàng Nghiên để bà còn tâm sự với Ông Thổ địa.

Vu Thanh Sơn vừa rửa xong khay trà, hỏi anh: “Muốn uống trà gì?”

“Nào cũng được ạ…” Vu Thời Thiên ngả liệt lên lưng ghế gỗ gụ. Hai hôm nay anh cạn giấc, nằm mơ chập chờn, giật mình dậy thì hết ngủ lại, mắt mở thao láo tới khi hửng nắng.

Anh không nhớ nổi một giấc mơ nào, chúng tan tác và ngổn ngang như tờ giấy nát bươm bị gió thổi bay ra đất, lạnh lẽo và dơ dáy trong nước bùn.

“Anh, ngày 28 mình tới trường báo danh nha. Bữa đó anh có việc không?” Ngồi đối diện anh, Vu Bách Hiên hỏi.

“Chắc là không.” Vu Thời Thiên khỏi nghĩ nhiều, thật ra mấy tháng nay anh có nhận việc nào đâu.

Hoàng Nghiên đứng dậy khỏi đất, cau mày hỏi: “Con đăng ký xong thì về nhà nhé? Chờ khai giảng hẵng tới nữa.”

Vu Bách Hiên miễn cưỡng ra mặt: “Ơ… Con không cần đâu. Con muốn vào ở ký túc xá nên định làm quen trước với bạn cùng phòng… Chờ tới khai giảng là trễ mấy bữa rồi.”

“Thể chất của con sao so với họ được? Ngoan nào con.” Vu Bách Hiên không đáp nữa, cậu cúi gằm lướt di động.

Hương thơm trong trẻo của trà nhài lan đến mũi Vu Thời Thiên. Anh hít hà một hơi, là Bạch Long Châu này.

“Hôm nay vừa nhập trà mới, thử xem.” Vu Thanh Sơn đặt chén trà nhỏ lên bàn trà trước mặt anh.

Chén trà nóng phỏng tay, hai ngón tay Vu Thời Thiên vê mép chén, trước tiên ngửi mùi thơm, kế đến mới uống nước trà thơm nồng vào miệng.

Vu Thanh Sơn hỏi anh cảm tưởng. Anh gật gù bảo: “Cũng được ạ.” Hương vị từa tựa cô nhóc kia.

Hoàng Nghiên vẫn đang khuyên Vu Bách Hiên. Vu Thời Thiên lấy di động mở WeChat, ngó cái hàng chấm đỏ mà phiền lòng phát bực.

Khiến anh bực bội hơn cả là Tô Đồng trở về mấy hôm rồi mà không nhắn nhủ anh tin nào, thậm chí Moments cũng chả đăng một bài nốt.

Anh định lén dõi xem mấy hôm rày nhóc con ra sao mà bó tay. Thỉnh thoảng Vu Thời Thiên chọt vào ngó nghiêng Moments của Tô

Đồng, thấy nội dung hiển thị không hóa thành đường thẳng xám thì nhẹ lòng.

Hãy chưa chặn anh nè.

Hoàng Nghiên càm ràm Vu Bách Hiên một chặp lại tới phiên xài xể Vu Thời Thiên: “Cô gái xem mắt mấy bữa trước có liên lạc với con không? Mẹ hỏi dì Lan, bà ấy nói cô kia không chê bây. Mày phải tích cực vào chứ con!”

“Không không. Mẹ đừng đi than với mấy bà bạn mẹ riết là con ế được không? Làm như con có chỗ nào không được vậy…” Vu Thời Thiên càu nhàu.

“Gì không được dạ? Nơi nào không được vậy anh?” Vu Bách Hiên cười xen mồm.

“Nít nôi đừng có chõ vào.” Vu Thời Thiên lườm cậu.

Hoàng Nghiên cũng lừ mắt nhìn Vu Thời Thiên: “Đừng có dạy hư em bây!”

Uống qua mấy lượt trà, nến đỏ cũng cạn nước mắt, Hoàng Nghiên chuẩn bị cầm tiền giấy tới thùng thiêu tại cầu thang: “Thời Thiên, tới đây đốt lửa hộ mẹ.”

Thùng sắt ám đen qua bao năm tháng phụt lên ngọn lửa, nuốt chửng những thỏi vàng, thỏi bạc hiến dâng cho các vị thần.

Hoàng Nghiên vừa rải tiền giấy vừa khấn phù hộ sức khỏe Vu Bách Hiên khang an, phù hộ Vu Thời Thiên đừng sống neo đơn đến cuối đời, phù hộ Vu Thanh Sơn mọi việc mỹ mãn.

Vu Thời Thiên cũng rải mấy thỏi. Trong cái nắng nóng vờn quanh, anh cầu một ước vọng với Đức Ông trên trời cao.

Em phải vui vẻ nhé, nhóc con.
Bình Luận (0)
Comment