Cocktail Blue - Trà Các

Chương 60

Trình Thước khựng người lại, im lặng một lúc lâu rồi mới từ từ quay đầu nhìn nụ cười trên gương mặt Lục Hoài Khiên. Trong lòng anh dâng trào trăm mối cảm xúc, ngàn lời muốn nói cuối cùng chỉ gói gọn trong một câu: "Dù Trình Vũ có làm gì đi nữa cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chúng ta, nên anh không cần phải hỏi làm gì."

"Ừm, anh cũng không định hỏi." Lục Hoài Khiên dùng tay phải đang bó bột chỉ vào ly nhựa: "Sữa chua sắp tan hết rồi, ăn nhanh đi."

"Dạ."

Trình Thước cúi đầu, lặng lẽ múc từng muỗng việt quất với sữa chua, máy móc đưa lên miệng. Ngón tay vô thức siết chặt đến nỗi chiếc muỗng nhựa bị biến dạng. Múc được vài miếng, anh bỗng ngẩng đầu lên: "Anh có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, em cũng không cố ý giấu anh, chỉ là em thấy chẳng có gì đáng nói, toàn là những chuyện cũ NHÀM CHÁN thôi."

Hai chữ "nhàm chán" được anh nhấn rất mạnh.

Lục Hoài Khiên thấy buồn cười: "Anh không có gì muốn hỏi cả."

Trình Thước nhíu mày: "Anh không thắc mắc sao?"

"Không hề." Lục Hoài Khiên đáp ngay: "Anh thông minh thế này, cần gì phải hỏi em, anh hoàn toàn có thể tự suy luận ra mà, đúng không hử?"

Trình Thước khẽ hừ một tiếng, có vẻ không tin: "Khoác lác quá."

"Believe it or not." (Tin hay không thì tùy em)

Trình Thước châm chọc: "Cứ phải khoe mấy câu tiếng Anh, anh mới chịu à."

Lục Hoài Khiên nghe thế thì cười phá lên

Như bị tiếng cười của đối phương lây nhiễm, Trình Thước cũng từ từ nhếch mép cười theo, nhưng niềm vui chỉ thoáng qua rồi vụt tắt, dần chuyển thành cảm xúc ngổn ngang khó ttả

Tiếng cười nhanh chóng tan biến, trả lại không gian yên tĩnh.

Trình Thước thu hồi ánh mắt, hơi cụp mi, im lặng hồi lâu, cuối cùng mới khẽ mấp máy đôi môi khô khốc: "Vậy là anh đã biết em xuất thân từ gia đình như thế nào rồi."

Cuối cùng anh cũng bắt đầu kể lại những chuyện cũ chẳng đáng nhắc tới.

Giọng anh bình thản, nhưng từng từ đều khiến người nghe đau lòng: "Trình Vũ là gay... Ừm, không rõ lắm, cũng có thể là bisexual. Ông ta lừa dối kết hôn, Hà Nhân bị cưỡng hiếp trong thời gian hôn nhân, không thể phá thai, một phần vì áp lực từ cha mẹ Trình Vũ, phần khác là do tình trạng sức khỏe của bà ta. Bác sĩ nói nếu phá thai, có thể sẽ không bao giờ mang thai được nữa, nên bà ta đã sinh em ra."

"Anh đã từng gặp Hà Nhân rồi, ai cũng nhìn ra em giống Hà Nhân lắm, nhưng Hà Nhân luôn nói bà ta nhìn thấy bóng dáng của Trình Vũ trên người em, nên bà ta rất ghét em."

"Sau đó Trình Vũ và Hà Nhân ly hôn, người đàn ông được Trình Vũ đưa về nhà, là kẻ thứ ba ấy, gã ta có sở thích đặc biệt. Con giáp thứ mười ba đó làm nghề giáo viên, nên vào mùa hè sau khi em thi xong cấp hai, vào ban ngày, khi Trình Vũ đi làm không có nhà, chỉ còn mỗi em và kẻ thứ ba đó ở nhà. May mà cấp ba em học nội trú, nên người thứ ba không quấy rầy em được lâu."

"Còn về tiếng sấm, anh đã đọc thư của Hà Nhân rồi, thực ra đó chỉ là một phần nguyên nhân, còn có cả Trình Vũ nữa."

Thời tiết mưa bão, không có tiền trả tiền điện nước, người thuê nhà lại bỏ trốn, căn phòng bị khóa trái, đứa trẻ thì sốt cao.

Những manh mối rời rạc dần được xâu chuỗi, bức màn bí ẩn cũng từ từ hé lộ.

Đến lúc này, Lục Hoài Khiên cuối cùng cũng hiểu được những lời nói trong ác mộng của Trình Thước.

... "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ rơi cậu."

... "Ông nói dối! ông đã từng nghĩ đến, chỉ là đến phút cuối ông đổi ý mà thôi!"

Câu này, là nói với Trình Vũ.

..."Tôi biết... Tôi biết sự tồn tại của tôi đối với các người là một...Là một sai lầm. Nhưng... liệu có thể để tôi sống... Đến khi trưởng thành không?"

Câu này, là nói với Trình Vũ và Hà Nhân.

"Còn Trình Vũ, ông ta là một con ma cờ bạc.
Em biết ông ta nghiện cờ bạc từ hồi em học cấp ba. Năm lớp mười hai, Trình Vũ nhiễm AIDS, còn về việc ông ta nhiễm bệnh thế nào, em không rõ, cũng chẳng quan tâm."

Âm cuối chậm rãi tan đi, nối tiếp là một khoảng lặng kéo dài. Anh cúi đầu, dùng đầu ngón tay cạy miếng xước măng rô trên da: "Em nói xong rồi."

Giây lát sau, động tác trên tay cũng dừng lại, đầu ngón tay ấn vào da thịt, viền móng tay trắng bệch: "Lá thư của Hà Nhân, cuộc đối thoại giữa em và Trình Vũ, cộng thêm những lời em vừa kể."

"Lục Hoài Khiên, trước mặt anh, em chẳng còn bí mật nào nữa rồi."

Anh ngừng lại, như thể sợ phải nghe điều gì đó, vội vàng nói tiếp: "Em biết, nhiều người sau khi nghe xong sẽ cảm thấy không thể chấp nhận nổi, em cũng hiểu mà. Nhưng em chính là loại người như vậy, tuổi thơ của em, gia đình của em chính là như thế... Nát bét, và không thể thay đổi. Nếu..."

Anh ngập ngừng: "Nếu anh cũng thấy không chấp nhận được, anh hối hận rồi, vậy thì chúng ta vui vẻ chia tay. Anh từ bỏ em cũng không sao, một mình em vẫn có thể sống tốt."

Mím môi, có lẽ cảm thấy lời nói không ổn thỏa, Trình Thước lại bổ sung: "Ờm thì, em thừa nhận, có lẽ em, cũng có một chút để tâm đến anh... Nhưng biết đâu đấy, ngủ một giấc dậy là em quên được anh ngay."

Lời vừa dứt, anh đột nhiên rơi vào vòng tay của đối phương, Trình Thước mở to mắt.

"Anh nói này... Em nghĩ anh tệ bạc, không đạo đức quá rồi đấy." Lục Hoài Khiên vòng tay ôm lấy eo Trình Thước, cằm tựa vào vai anh: "Cái loại chuyện 'có mới nới cũ' như thế, sao anh làm được chứ?"

Trình Thước nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới lí nhí nói: "Anh vốn dĩ đã xấu xa rồi, cũng chẳng có đạo đức gì hết."

"Sai rồi, sai rồi, cái này phải tùy người, không thể vơ đũa cả nắm được. Vì anh thích tiêu chuẩn kép mà. Với người khác, anh có thể luôn tính toán, nhưng với em, anh tự thấy mình khá tốt đấy chứ."

Trình Thước 'xì' một tiếng: "Lục Hoài Khiên, em đâu có ngây thơ đến mức anh nói gì cũng tin."

"Vậy thì em càng phải ở bên cạnh anh, giám sát anh mọi lúc mọi nơi."

Người trong lòng không lên tiếng nữa.

Lục Hoài Khiên im lặng, lòng thầm hiểu rõ. Bàn tay trái của hắn khẽ vỗ nhẹ lên lưng Trình Thước, cuối cùng dừng lại ở gáy anh. Tóc gáy lởm chởm của anh cọ vào những đường vân thô ráp trong lòng bàn tay hắn... Cái này chắc không tính là xoa đầu đâu nhỉ? Hắn cảm nhận được Trình Thước rúc sâu hơn vào lòng mình, đầu vùi càng lúc càng sâu. Hắn không nhìn thấy được vẻ mặt của Trình Thước, nhưng có lẽ đây cũng là điều anh mong muốn.

Một lát sau.

Trình Thước thoát ra khỏi vòng tay của Lục Hoài Khiên, cất tiếng lần nữa, giọng đã trong trẻo hơn đôi chút: "Những điều em vừa nói không phải để khiến anh thương hại em đâu."

Anh nói với vẻ nghiêm túc: "Em không cần sự thương hại từ trên cao nhìn xuống. Dù có quá khứ đó, em cũng không coi nó là gì ghê gớm cả. Cuộc sống của em bây giờ đang tốt đẹp hơn, em thấy tâm lý mình cũng rất bình thường. Em chọn nói cho anh biết, chỉ là... chỉ là sợ anh nghĩ em giấu giếm anh điều gì."

"Anh không thương hại em đâu. Anh đang nghĩ, có lẽ chúng ta có thể trả thù lại, thêm chút bất hạnh vào cuộc sống của họ."

"Không cần trả thù đâu." Trình Thước nói ngay.

"Anh nghĩ mặt đối lập của tình yêu là gì? Hận thù ư?" Anh tự hỏi tự trả lời: "Không, không phải. Theo em thấy, mặt đối lập của tình yêu là không yêu, là thờ ơ, là who care, chúng ta không cần thiết phải lãng phí dù chỉ một chút sức lực cho những kẻ không đáng."

"Ừm, anh thấy em nói rất có lý." Lục Hoài Khiên gật đầu: "Nhưng mà..."

"Nhưng mà sao?" Trình Thước hỏi tới.

"Cụm tiếng Anh đó, phải là who cares mới đúng, vì là ngôi thứ ba số ít." Lục Hoài Khiên cười tủm tỉm nói.

Hai giây sau, Trình Thước mới phản ứng lại: "Lục Hoài Khiên!"

--------------

[Lời tác giả]

Bắt đầu từ hôm nay sẽ khôi phục cập nhật cách ngày, cảm ơn sự bao dung của mọi người huhuhu

Bình Luận (0)
Comment