Ôn Hành khẽ nâng tay, nhẹ nhàng chạm vào hàng mi dài và dày của hắn, Liên Vô Thương mở mắt: "Sớm." Ôn Hành hôn lên đôi mắt của hắn: "Sớm, có phải ta làm ngươi tỉnh giấc không?"
Liên Vô Thương mỉm cười: "Ta vừa tỉnh." Ôn Hành ngượng ngùng nói: "Hôm qua cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, không biết khi nào đã ngủ thiếp đi." Liên Vô Thương nắm lấy tay Ôn Hành, đặt lên ngực mình: "Mệt thì nghỉ ngơi, còn buồn ngủ không? Ngủ thêm một chút nữa nhé?"
Ôn Hành đáp: "Thân thể thì không mệt nữa." Liên Vô Thương kéo tay y đặt lên mặt mình, cọ nhẹ: "Nhưng tâm thì mệt đúng không?" Ôn Hành nhẹ nhàng đáp lại một tiếng "ừ."
"Từ sau khi phi thăng, ta luôn cảm thấy trên vai gánh nặng rất lớn, dù bạn bè xung quanh đều bảo ta đừng vội, nhưng ta vẫn không kìm được mà muốn tiến xa hơn nhanh hơn. Ta đã thấy rất nhiều chuyện, bất công, chiến loạn, cường quyền, bá đạo... Những điều này chồng chất khiến ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Vô Thương, có lúc ta cảm thấy mình thật bất lực và nhỏ bé. Thậm chí có khi ta còn không biết, sự xuất hiện của ta là tốt hay xấu. Trước khi phi thăng, ta đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, đã nghĩ đến những tình huống tồi tệ nhất ở Thượng Giới. Nhưng khi thực sự đối mặt với những sự việc, với những người quen hoặc không quen, ta cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều.
Ta càng ngày càng không thể đứng ở vị trí người ngoài cuộc nữa, như thể có một tấm lưới bao lấy ta. Ta sẽ buồn bã, sẽ tức giận, sẽ nổi nóng. Sự bình thản mà ta đã tưởng tượng trước đây đang dần sụp đổ.
Vô Thương, có phải ta đã bị ảnh hưởng bởi đạo nghĩa ở Thượng Giới không, ta trở nên ngày càng do dự, và cũng ngày càng ghét bản thân hơn. Ta ghét sự yếu đuối và do dự của mình, ghét bản thân mơ hồ, không rõ ràng thế này."
Liên Vô Thương xoay người, đối diện với Ôn Hành, hắn đặt tay lên ngực y: "Ngươi biết ta thích nhất ở ngươi điều gì không?" Ôn Hành chớp mắt: "Vì ta tốt với ngươi?"
Liên Vô Thương mỉm cười: "Người tốt với ta thì nhiều vô kể, ta có thể vì tiền tài, vì sắc dục mà ưa một ai đó, nhưng không chỉ vì người đó tốt với ta. Điều ta thích nhất ở ngươi là sự ôn hòa và lương thiện, dù tất cả mọi người đều nói ngươi không ổn, ta vẫn nguyện tin tưởng ngươi. Bất kể ngươi ở trong nghịch cảnh nào, bất kể ngươi và những người xung quanh bị tổn thương ra sao, ngươi vẫn luôn giữ vững nguyên tắc của mình.
Ngươi ở địa vị cao, nhưng không tham sát, không giết hại bừa bãi, ngươi có lòng trắc ẩn, điều mà ta không có. Nghe thật nực cười, ta là thanh liên hỗn độn hóa hình, nhưng từ khi sinh ra, ta đã thiếu đi điều này. Ta phong thần qua một trận chiến, giết địch ngàn vạn, cho đến hôm nay ta vẫn sẽ khiến thế giới chìm trong loạn lạc và chiến tranh vì những người ta quan tâm bị tổn thương.
Thế nhân đều nói ta lạnh lùng lý trí, nhưng đó chỉ là bề ngoài. Ta không bao giờ có thể ôn hòa và lương thiện như ngươi. Hành Hành, ngươi rất mạnh mẽ, ngươi mạnh hơn ngươi nghĩ, mạnh hơn tất cả chúng ta nghĩ rất nhiều. Nhưng ngươi lại quá nhạy cảm và yếu đuối. Dù thế giới của ngươi toàn là bóng tối, nhưng trong mắt và trái tim ngươi luôn có ánh sáng.
Ngươi đáng yêu hơn những người luôn miệng xưng thánh nhân, ngươi có lòng đồng cảm và biết sợ hãi, ngươi là một con người chân thực. Ngươi ôn hòa và bao dung, chưa bao giờ đứng ở vị trí đạo đức để chỉ trích hay phán xét ai, cũng chưa bao giờ nhìn kẻ xấu với con mắt khác biệt.
Ngươi dùng cách của mình để nhìn nhận thế giới này, người khác thế nào, trong mắt ngươi cũng là thế ấy. Tất nhiên, thế giới này không đẹp đẽ cũng chẳng hiền hòa, đã gây cho ngươi rất nhiều phiền toái. Nhưng ngươi phải tin rằng, đây chỉ là tạm thời.
Cây khô mục nát, cái đẹp còn sót lại chẳng còn bao nhiêu. Ngươi phải chịu đựng những cú sốc lớn hơn bất kỳ ai, nhưng thời gian qua ngươi đã làm rất tốt. Chỉ có những người trí tuệ và mạnh mẽ mới nhận ra sự bất lực và yếu đuối của bản thân.
Nghỉ ngơi đi, bọn trẻ đang đợi chúng ta mà."
Liên Vô Thương nhẹ nhàng vuốt v e ngực Ôn Hành, như đang an ủi một đứa trẻ lạc lối. Ôn Hành nhắm mắt: "Ừ, ta sẽ chợp mắt thêm một lát, lát nữa cùng về đón năm mới. Nói đến Huyền Thiên Tông, mỗi năm đều ăn mừng. Chỉ là tu chân vô niên, đôi khi bế quan một lần, nhân gian đã trôi qua mấy trăm năm."
Liên Vô Thương nói: "Người thường chỉ có mấy chục năm vội vã, còn biết tranh thủ các dịp lễ lớn nhỏ để nghỉ ngơi. Huống chi là tu sĩ?" Ôn Hành dịu dàng ôm lấy Liên Vô Thương: "Ừ, chỉ tiếc là năm *****ên phi thăng, A Nhu và Báo Tử không được đoàn viên."
Liên Vô Thương đáp: "Không sao đâu, bọn họ sẽ tự lo được cho mình. Khi nào tìm được họ, vẫn còn nhiều dịp đoàn tụ."
Hai người nằm nói chuyện một lát, thấy thời gian cũng vừa đủ, liền bước ra khỏi phòng. Vừa ra ngoài đã thấy Thiệu Ninh và Cơ Vô Song đang ngồi tu luyện trong đại sảnh. Hai kiếm tu này quả thật đáng kinh ngạc, chỉ cần bắt đầu tu luyện, dù trời có sập xuống cũng không ảnh hưởng đến việc luyện kiếm tâm của họ.
Liên Vô Thương quét thần thức, chân mày hắn hơi cau lại: "Phượng Uyên không thấy đâu." Ôn Hành ngẩn ra: "Hả? Hắn đi đâu rồi?" Từ phòng Phượng Uyên bay ra một chú chim nhỏ trắng, chú chim này phun ra tiếng người, giọng nói rõ ràng là của Phượng Uyên: "Ta ra ngoài dạo một vòng, vài ngày nữa sẽ đến Hạ Giới gặp các ngươi."
Ôn Hành nhìn chim nhỏ: "Ngươi đi đâu rồi?" Chim nhỏ nhảy nhót, nhưng nói ra lời đầy bá khí: "Đi dạo thôi mà."
Liên Vô Thương nói: "Đừng lo, đến lúc đó hắn tự khắc sẽ quay về. Ta đoán hắn đến di tích gần đây tìm linh bảo rồi. Hiếm khi xuống Hạ Giới, hắn nhất định sẽ tranh thủ cơ hội để thu tài sản." Ôn Hành nói: "Ở tầng trời thứ hai mươi mốt thì làm gì có di tích nào, ngoài Linh Lung Di Tích còn có gì nữa..."
Nói xong, Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn nhau ngơ ngác. Lúc này Huyền Sách xấu hổ bước ra từ phòng Linh Hê: "À... Phượng quân nghe nói ta hóa hình tại Linh Lung Di Tích nên muốn đi xem thử, ta không tiện từ chối, nên đã chỉ cho hắn vị trí và quyền hạn."
Liên Vô Thương nhìn Huyền Sách đầy thông cảm: "Chia buồn nhé." Với tính cách của Phượng Uyên, đến Linh Lung Di Tích chắc chắn thấy gì tốt sẽ lấy ngay, không hề nương tay. Lần này Huyền Sách chịu thiệt rồi, mà nói mới nhớ, tại sao Linh Hê không ngăn hắn lại?
Ôn Hành định vào phòng tìm Linh Hê, nhưng thấy Huyền Sách đỏ mặt đứng chặn trước cửa: "Tản, Tản nhân... Linh Hê nói cơ thể hắn không khỏe, muốn nghỉ ngơi."
Ôn Hành hiểu ra: "Phượng Uyên dùng lông phượng hoàng để hối lộ ngươi phải không? Ngươi cũng không can ngăn à." Từ trong phòng vọng ra tiếng rít qua kẽ răng của Linh Hê: "Ngươi nói bậy! Lão tử tâm trạng không tốt, ngươi đừng nói nữa."
Ôn Hành nhìn Huyền Sách: "Linh Hê ăn nhầm thuốc à? Sao mà tức giận vậy? Ngươi chọc giận hắn à?" Huyền Sách đỏ mặt lúng túng, tiếng Linh Hê từ trong phòng vọng ra: "Kêu Huyền Sách cút vào đây!" Huyền Sách nhận lệnh, ngượng ngùng cười: "Tản nhân, Linh Hê gọi ta."
Ôn Hành không hiểu gì cả, ngơ ngác hỏi Liên Vô Thương: "Chuyện gì kỳ vậy?" Liên Vô Thương thản nhiên nói: "Có lẽ chỉ là cơ thể không khỏe thôi, đừng bận tâm, chúng ta về trước đã."
Ra khỏi tiểu xa, Ôn Hành gặp Cư Vi và Hoàng Lão, hai người bạn tốt này đang ngồi trước cửa sổ chơi cờ, trông như bất phân thắng bại. Ôn Hành hành lễ với hai người: "Hoàng lão, Cư lão." Hai người đặt quân cờ xuống và cười: "Tản nhân tỉnh rồi?"
Ôn Hành tự nhiên nói: "Vâng, thời gian qua làm phiền hai vị nhiều rồi. Ôn mỗ muốn mời hai vị cùng xuống Hạ Giới đón Tết, không biết ý hai vị thế nào?" Nghe vậy, Cư Vi và Hoàng Lão ngây người ra. Ở tu chân giới nhiều năm, họ chưa từng gặp chuyện như vậy. Đặc biệt là Cư Vi, Cư Vi tỏ ra kinh ngạc và ngơ ngác.
Cư Vi phi thăng từ Hạ Giới, khi chưa phi thăng, ông là một người thiện lương, làm không ít việc tốt. Sau khi phi thăng, Thiên Đế còn ban cho ông phong hiệu, ông cũng tiếp tục giữ lối sống như ở Hạ Giới, tận tâm giúp đỡ mọi người. Nhưng lòng nhiệt thành của ông không đổi lại được bao nhiêu thiện ý, nhiều người sau khi nhận sự giúp đỡ từ ông còn cho rằng ông có ý đồ riêng. Phủ đệ của ông đã bán, Trân Bảo Phường cũng suy tàn, Cư Vi buộc phải lưu lạc đi khai thác kho báu ở Hỗn Độn Hải để sinh sống.
Ông chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày có một hậu bối mời mình đón Tết. Ông phi thăng lên Thượng Giới một thân một mình, không con cái, những năm qua dù đi qua nhiều thế giới, đôi khi gặp dịp lễ Tết, ông cũng chỉ có một mình. Mỗi khi lễ Tết đến, nhìn người khác đoàn tụ với gia đình, thân nhân bạn bè tụ tập bên nhau, ông đều cảm thấy vô cùng ghen tị. Còn mình, gia sản tiêu tán, cuối cùng chỉ còn lại một thân một mình.
Vì thế, mỗi khi lễ Tết đến, ông thường đóng cửa Trân Bảo Phường, bế quan vài ngày, sau khi xuất quan lại có thể tự nhủ với mình rằng cuộc sống vẫn tiếp tục...
Cư Vi mắt rưng rưng lệ: "Đón Tết ư? Đón Tết, đón Tết thật tốt!" Ôn Hành nhìn thấy vậy liền hiểu ngay, Hoàng Lão định nói gì, nhưng nhìn thấy phản ứng của Cư Vi, ông lại không nói được gì. Là bạn của Cư Vi, làm sao Hoàng Lão không biết được suy nghĩ của ông. Suy cho cùng, Cư Vi vẫn giữ những suy nghĩ của người phàm, còn phần lớn tu sĩ một lòng cầu đạo, chỉ mong trường sinh, những chuyện mà người phàm coi trọng họ chẳng mấy bận tâm.
Ôn Hành cười nói: "Vậy thì, hai vị chuẩn bị một chút, thu dọn rồi cùng chúng ta xuống dưới. Trận pháp của Trân Bảo Phường, lát nữa Vô Thương sẽ giúp gia cố, không cần lo lắng về an toàn." Cư Vi xúc động đứng dậy: "Tốt, tốt quá!"
Cứ thế, Ôn Hành lại kéo tiểu xa của mình hướng về truyền tống trận của Nhị Thành. Lần này trong tiểu xa có ngồi mấy người, có người thân, có bạn bè, có người yêu. Ôn Hành cảm thấy bản thân tràn đầy sức lực, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Liên Vô Thương ngồi ở cửa rèm phía sau, dựa vào khung cửa của tiểu xa, hắn nheo mắt, thỉnh thoảng lại lấy từ túi trữ vật ra một viên kẹo, bỏ vào miệng mình, rồi cũng cho Ôn Hành vài viên. Hai người cứ thế nói chuyện phiếm, trên con đường đá xanh phía sau, để lại hai vệt bánh xe nhạt nhòa.
Huyền Thiên Tông của Thừa Huệ Giới rất lớn, gần như cùng kích cỡ với Huyền Thiên Tông ở Hạ Giới. Đây từng là địa bàn của Thiên Cơ Tông, sau khi Vương Đạo Hòa phi thăng, Thiên Cơ Tông trở thành Huyền Thiên Tông. Vương Đạo Hòa dễ dàng thu phục các đảo chủ của ba hòn đảo khác, trở thành kẻ quyền lực nhất ở Thừa Huệ Giới. Hắn còn lấy danh nghĩa của Ôn Hành để lừa đảo, giờ thì ai trong Thừa Huệ Giới cũng biết, Thiên Cơ Tản Nhân là đại lão của Huyền Thiên Tông.
Trước đại điện trên đỉnh cao nhất của Huyền Thiên Tông, Vương Đạo Hòa và Cát Thuần Phong đứng bên cạnh truyền tống trận. Cát Thuần Phong với hai quầng thâm to đùng dưới mắt đang đứng ngủ gật, còn Vương Đạo Hòa đã đi tới đi lui hàng chục vòng: "Sư tôn bọn họ sao mà chậm thế nhỉ." Cát Thuần Phong thong thả nói: "Sư đệ, bình tĩnh."
Vương Đạo Hòa than thở: "Sư huynh, khi nào ta mới có thể trầm tĩnh như núi không lay động được như huynh?" Cát Thuần Phong hừ một tiếng: "Bớt đọc sách tranh vẽ, luyện đan nhiều hơn, đứng một nửa tháng cũng không phiền." Vương Đạo Hòa co giật khóe miệng: "Thôi chịu thua huynh rồi."
Lúc này, truyền tống trận lóe lên một tia linh quang, tiểu xa của Ôn Hành cuối cùng cũng xuất hiện trong pháp trận! Ôn Hành vẫy tay: "Chào, các đồ nhi."
Cát Thuần Phong lập tức tỉnh táo hẳn, còn mắt Vương Đạo Hòa sáng lên, chưa kịp chào hỏi thì một luồng linh quang vàng kim từ sau lưng Ôn Hành bắn tới: "Sư tôn!!!" Ôn Hành giật mình mở to mắt kinh hoàng: "Khoan—"
Chữ "khoan" còn chưa nói xong, Ôn Hành đã bị Vân Thanh đâm thẳng vào bụng. Cú va chạm mạnh như thiên lôi giáng xuống, Ôn Hành cảm thấy như bị mười Thiệu Ninh đá một cú, lập tức thân thể bị hất văng lên không. Y rơi xuống đất tạo thành một vết lõm dài hàng chục trượng, rồi nằm đờ ra, không còn thiết sống nữa.
Tiếng động lớn làm người trong xe giật mình, Liên Vô Thương và mọi người nhô đầu ra khỏi xe, chỉ thấy Vân Thanh đang đứng trên người Ôn Hành. Vân Thanh vui mừng biến trở lại nguyên hình, một con gà tròn xoe nặng nề đang nhảy tưng tưng trên ngực Ôn Hành: "Sư tôn, con nhớ người lắm!!"
Ôn Hành sắp bị đè đến ngất xỉu, nhưng Vân Thanh vẫn chưa hài lòng: "Sư tôn, sư tôn, con nhớ người lắm, người có nhớ con không? Người có nhớ con không? Nhớ ba lần mỗi ngày không? Hả, sao người không nói gì vậy?" Ôn Hành cảm thấy phổi của mình đã bị Vân Thanh va chạm đến lệch vị trí, run rẩy thở ra một hơi: "Đồ nhi, sư tôn nhớ ngươi. Nhưng ngươi có thể đứng dậy trước được không?"
Vân Thanh lập tức biến mất khỏi người Ôn Hành, ngay sau đó lao thẳng về phía Liên Vô Thương: "Sư mẫu—Sư mẫu, con nhớ người lắm!!" Liên Vô Thương đã chuẩn bị trước, hắn vội vàng dựng lên một lớp màn lụa bảo vệ, Vân Thanh lúc này mới nặng nề rơi vào lòng hắn. Vân Thanh làm nũng cọ cọ vào Liên Vô Thương: "Sư mẫu, sư mẫu!" Liên Vô Thương xoa xoa bộ lông mềm của Vân Thanh: "Ừ, ta cũng nhớ ngươi."
Linh Hê từ bên cạnh đưa tay bế Vân Thanh lên: "Vân Thanh, hề hề, sao ngươi nhỏ thế này?" Vân Thanh vui vẻ cọ cọ vào Linh Hê: "Linh Hê lão tổ, gặp ngài thật vui!" Linh Hê vuốt v e Vân Thanh: "Lão tổ ta cũng vui."
Vân Thanh hài lòng nói: "A, chỉ còn Nhuyễn Nhuyễn sư tỷ, Báo Tử sư huynh và Kinh Lôi sư huynh nữa thôi, tông môn của chúng ta sẽ đủ đầy!" Bên kia, Ôn Hành được Cát Thuần Phong và Vương Đạo Hòa đỡ dậy: "Ta nghĩ sớm muộn gì ta cũng bị Vân Thanh đâm chết mất." Cát Thuần Phong nói: "Sư tôn, nghiêm túc mà nói, người đã là một người chết rồi, không thể chết thêm được nữa."
Chưa đầy một chén trà, Ôn Hành đã nói ra hai từ quen thuộc: "Nghiệt đồ."
Cư Vi và mọi người bước xuống xe, Ôn Hành giới thiệu: "Đây là Hoàng lão và Cư lão, họ đến để cùng chúng ta đón Tết." Vương Đạo Hòa lập tức nở nụ cười tươi rói: "Hoan nghênh, hoan nghênh! Một đường đi xe mệt mỏi rồi, vào điện nghỉ ngơi một lát đã!"
Lúc này, từ đại điện chạy ra một thứ màu vàng óng, thứ này to bằng một con bê, cơ thể dài như rắn mà lại giống rồng, trên người có vảy nhỏ mịn. Nhưng vì quá tròn trịa béo phì, trông nó giống như một con cá chạch phì quá mức. Nhìn kỹ còn thấy nó có bốn chân, mọc râu, phát ra tiếng "bìu bìu" chói tai, lao về phía Vân Thanh.
Vân Thanh gãi đầu ngượng ngùng nói với Ôn Hành: "Sư tôn, đây là Vân Lạc Lạc." Đây là thứ mà Vân Thanh đã ấp ba tháng mới nở ra, đã khóc hết ba bát nước mắt. Vân Lạc Lạc xấu xí đáng yêu, nhìn thì không đẹp lắm, nhưng lại rất dính người, nhìn lâu thì lại thấy thuận mắt.
Vân Lạc Lạc chạy đến sau lưng Vân Thanh, nó lắc đầu vẫy đuôi phát ra những âm thanh khó hiểu. Vân Thanh nói với Vân Lạc Lạc: "Lạc Lạc, đây là sư tôn, sư mẫu của ta, còn có lão tổ Linh Hê nữa." Vân Lạc Lạc gật đầu lia lịa, coi như đã chào hỏi. Sau đó nó quay lại cọ vào Vân Thanh, cái đuôi hình cá chạch vung mạnh đến mức để lại vệt mờ.
Vân Thanh đau đầu nói: "Sư tôn, sư mẫu, Lạc Lạc đói rồi, con đi cho nó ăn trước đã." Không biết phải làm sao, Vân Lạc Lạc ngoài ăn thì ngủ, không thì hét lên, thứ này thật không đáng yêu chút nào. Vân Thanh búng tay một cái, Vân Hoa Hoa từ trên người Vân Thanh nhảy ra, cuốn lấy Vân Lạc Lạc thành một cục tròn vo. Vân Thanh kéo Vân Hoa Hoa đi ra bên cạnh.
Khi Ôn Hành và mọi người sắp vào đại điện của Huyền Thiên Tông, tất cả quay đầu nhìn lại Vân Thanh đang cho ăn trên quảng trường. Vân Thanh lấy ra một cái chân yêu thú lớn gấp ba lần bản thân mình, Vân Lạc Lạc há mồm một cái liền cắn đứt nửa cái. Chỉ trong chốc lát, Vân Lạc Lạc đã ăn hết một cái chân yêu thú.
Vân Lạc Lạc vẫn tiếp tục đòi ăn, Vân Thanh xoa đầu nó: "Lạc Lạc, ngươi không thể ăn nữa đâu, nhìn ngươi đi, đã mập thế này rồi. Ăn nữa thì chỉ có thể lăn đi thôi." Vân Lạc Lạc nhe răng, mỗi chiếc răng đều lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.
Nếu không phải do Vân Hoa Hoa mạnh mẽ, trói Vân Lạc Lạc đến mức không nhúc nhích nổi, chắc chắn nó sẽ quấn lấy Vân Thanh để đòi ăn thêm một cái chân yêu thú nữa.
Linh Hê nhíu mày: "Vân Lạc Lạc này là yêu thú gì vậy? Còn nhỏ mà đã đáng sợ thế này?" Thiệu Ninh nói: "Không biết, có thể là yêu thú từ Hỗn Độn Hải. Chúng ta đã hỏi rất nhiều người, nhưng không ai biết nó là gì."
Trong đại điện của Huyền Thiên Tông không có gì đáng ở lại lâu, Vương Đạo Hòa dẫn mọi người thẳng đến hậu điện. Chỉ thấy bên trong hậu điện, cỏ cây xanh tốt, núi cao nước chảy, rõ ràng là cảnh sắc tiên cảnh thoát tục.
Vương Đạo Hòa khiêm tốn nói: "Sư huynh đệ chúng ta sau khi bàn bạc, thấy nơi này thích hợp để mọi người tụ tập nhất, trong lúc gấp gáp chỉ có thể chuẩn bị được như vậy. Dù không bằng Huyền Thiên Tông ở Hạ Giới, nhưng chỉ cần mọi người ở bên nhau là đủ rồi." Ôn Hành khen ngợi: "Đạo Hòa có tâm." Vương Đạo Hòa cảm động đến sắp khóc, hiếm khi được sư tôn khen ngợi!
Từ trong rừng trúc, Đàm Thiên Tiếu và mấy người đi ra: "Sư tôn, người đã về rồi?" Bên cạnh Đàm Thiên Tiếu còn có Sở Việt và Trác Bất Phàm, Đàm Thiên Tiếu cười nói: "Lần này chúng con đã tập hợp tất cả những người từng gặp trong Hạ Giới từ Dư Linh Giới và Nguyên Linh Giới lại rồi, họ đều ở đây, sư tôn có thể từ từ trò chuyện."
Từ trong rừng trúc bước ra rất nhiều người quen, có Lý Hành Vân, Cung Định Khôn của Thần Kiếm Môn, có Trương Chính Hồng, Trương Sơ Trần của Trương gia Tấn Lăng, có Vương gia ở Côn Sơn, có Tạ gia ở Lan Lăng... Họ vui vẻ cười nói, chào hỏi thân thiết. Ôn Hành nhìn mà thấy ấm lòng, không ngờ rằng, y đã gặp được nhiều người như vậy.
Nhiều người quen ở bên nhau, mỗi người nói một chén trà, cũng phải nói cả ngày trời. Đàm Thiên Tiếu và mọi người đã dựng lên một dãy tiểu lâu ở hậu điện, hai ba người có thể chia nhau một gian tiểu lâu, người quen ở chung vui vẻ hòa thuận, tiếng cười nói không ngớt, thật không còn gì vui bằng.
Vương Đạo Hòa và những người khác đang đơn giản báo cáo tình hình cho Ôn Hành. Đàm Thiên Tiếu nói: "Hiện tại, Phi Tiên Lâu đã xây dựng xong mười tòa, Thiên Cơ Các có một tòa đã hoàn thành, ba chi nhánh đang trong quá trình chuẩn bị." Với nỗ lực của mọi người, tốc độ này quả thật đáng khâm phục, đã vượt xa dự tính của Ôn Hành.
Ôn Hành hài lòng vỗ vai Đàm Thiên Tiếu và Cẩu Tử: "Các con vất vả rồi." Y làm sư tôn mà chẳng giúp được gì còn gây rắc rối, cảm thấy hơi áy náy.
Đàm Thiên Tiếu nói: "Mấy ngày trước Đạo Hòa đã từ Hỗn Độn Hải tiếp nhận một số luyện khí sư, hiện họ đã được an bài ổn thỏa." Ôn Hành hỏi: "Nhanh thế đã an bài xong rồi sao?" Hơn hai nghìn thợ thủ công bị giam giữ trong Phế Thành, tình trạng sức khỏe lẫn tinh thần đều rất kém, đây không phải chuyện dễ dàng.
Vương Đạo Hòa nói: "Gia chủ Vương gia đã phối thuốc cho họ, ai muốn rời đi, chúng con đều chuẩn bị lộ phí. Nhưng chỉ có chưa đến mười người rời đi, nhiều người khác thì muốn ở lại." Ôn Hành hơi ngạc nhiên: "Ừ? Vì sao?"
Những người thợ thủ công đó chẳng phải luôn muốn rời khỏi Phế Thành sao? Vương Đạo Hòa giải thích: "Trong số họ có một số người đang điều dưỡng, tạm thời không đi được. Một số khác thì không có chỗ nào để đi, ở đâu cũng vậy thôi. Còn nhiều người là vì ngũ sư huynh ở lại."
Ôn Hành nhìn sang Cát Thuần Phong, Cát Thuần Phong ngơ ngác chớp mắt: "Hả? Liên quan gì đến ta?" Cẩu Tử nói: "Huynh còn không biết sao? Thuần Phong, huynh trong mắt họ đã là bậc đại sư rồi, nhiều người thợ thủ công khóc lóc đòi bái huynh làm thầy đấy." Cát Thuần Phong gãi đầu: "... Phiền toái thật."
Đàm Thiên Tiếu nói: "Những người này là tài nguyên đưa đến cửa, Thiên Cơ Các đang cần nhân lực, nếu họ muốn ở lại, chúng ta đương nhiên sẽ trọng đãi." Ôn Hành gật đầu: "Nên làm như vậy."
Chuyện chính đã nói xong, Vân Thanh cũng quay về: "Sư tôn, sư huynh, có thể ăn cơm rồi!" Ôn Hành nhìn phía sau Vân Thanh: "Vân Lạc Lạc đâu?" Vân Thanh nói: "Vân Lạc Lạc ăn no rồi thì buồn ngủ, giờ đã ngủ rồi, con để Vân Hoa Hoa trông nó."
Ôn Hành đứng dậy: "Được, ngươi đi gọi Linh Hê lão tổ của ngươi, bảo ông ấy với Mộng Mộng đến ăn cơm." Mắt Vân Thanh sáng rực: "Mộng Mộng? Linh Hê lão tổ lại nuôi linh thú à?" Ôn Hành gãi gãi má: "Ừm... cũng tạm gọi là vậy."
Vân Thanh reo lên: "Con phải đi xem Mộng Mộng!" Nói rồi liền vỗ cánh nhỏ chạy đi, Ôn Hành nhìn bóng lưng Vân Thanh đầy ngạc nhiên: "Sao Vân Thanh không biến thành hình người? Cứ dùng yêu hình chạy lung tung?"
Đàm Thiên Tiếu nói: "Hôm qua Vân Thanh lên Hỗn Độn Hải mang quà Tết cho Tiêu sư thúc, Tiêu sư thúc tặng cậu ấy một cái lệnh bài, nói có thể đưa cậu ấy đi thăm U Minh Giới. Dưới tác dụng của lệnh bài, Vân Thanh biến thành thế này." Ôn Hành giật mình: "Tiêu Lệ muốn đưa Vân Thanh đi thăm U Minh Giới?"
Cẩu Tử nói: "Sư tôn đừng lo lắng, Tiêu sư thúc nói sẽ không có nguy hiểm. Vân Thanh tò mò nên đi xem, một ngày là về thôi." Ôn Hành phất tay: "Không, vi sư không lo chuyện đó." Mọi người ngờ vực nhìn Ôn Hành: "Vậy lo chuyện gì?"
Ôn Hành buồn bã nói: "Tiêu Lệ nói với ta là đừng làm phiền hắn, nhưng lại cho Vân Thanh đến U Minh Giới chơi... Thật là phân biệt đối xử." Các đồ đệ mỉm cười hiểu ý: "Tiêu sư thúc quả thật lợi hại, nhanh chóng nhìn thấu được bản chất của sư tôn." Ôn Hành tức giận vung gậy: "Nghiệt đồ! Lại dám chế nhạo vi sư!"
Bên kia, Vân Thanh đang chạy đến tiểu lâu của Linh Hê, cậu ta xông thẳng vào: "Linh Hê lão tổ, mau cho con xem Mộng Mộng!!" Nhưng khi Vân Thanh nhìn rõ tình hình, lập tức ngây người. Linh Hê lão tổ của cậu ta đang bị một mỹ nhân tóc đen, mắt đen vừa mới đi cùng họ, đ è xuống giường hôn môi!
Huyền Sách và Linh Hê cũng ngẩn ra, Vân Thanh cũng ngây người. Nhưng cậu nhanh chóng phản ứng, vội vàng dùng cánh nhỏ che mắt lại: "Xin lỗi, con không thấy gì cả!" Nói rồi cậu lao ra ngoài, xuyên tường mà chạy, để lại một lỗ tròn vo trên bức tường.
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Thanh mở cửa: Linh Hê lão tổ, cho con xem Mộng Mộng của ngài đi!!
Linh Hê chỉ vào Huyền Sách: Đây là Mộng Mộng.
Vân Thanh nghiêng đầu: Mộng... Mộng Mộng? Mộng Mộng lớn thế này sao?
Huyền Sách vuốt linh mạch: Sư điệt ngoan, cho con lễ gặp mặt này. Con ra ngoài trước, Mộng Mộng sư thúc và Linh Hê lão tổ của con có chuyện muốn nói.
Vân Thanh ôm lấy linh thạch: Dạ vâng Mộng Mộng sư thúc, các ngài cứ từ từ nói chuyện!!
Một lát sau, Ôn Hành nhìn Vân Thanh đang ngồi giữa đống linh thạch mà đếm hỏi: "Bảo ngươi gọi Linh Hê lão tổ và Mộng Mộng đến ăn cơm mà?"
Vân Thanh không ngẩng đầu lên: "Mộng Mộng sư thúc đang ăn rồi."
Xem xem xem—Hôm nay là đêm giao thừa!! Chúc mừng năm mới!! Chúc mọi người một năm mới mạnh khỏe như Vân Thanh, trăm độc bất xâm! Tình cảm ngọt ngào như Ôn Hành và Liên Vô Thương! Tài lộc dồi dào như Phượng Uyên, đếm mãi không hết! Sự nghiệp thăng tiến như Phi Tiên Lâu và Thiên Cơ Các!