Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 136

Pháo hoa của Huyền Thiên Tông đã kéo dài suốt một nén hương, làm Mười Tám Đảo Lơ Lửng chìm trong biển pháo hoa. Sự rực rỡ này đã thu hút ánh mắt của không ít người trong Tiên giới, và chắc chắn sau khi màn pháo hoa kết thúc, tên tuổi của Thiên Cơ Các và Phi Tiên Lâu sẽ càng nổi bật hơn.

 

Mọi người đều đã uống rất vui vẻ, ngoại trừ Ôn Hành bị cấm uống rượu, thậm chí Liên Vô Thương cũng đã uống vài chén cùng với Phượng Uyên. Khuôn mặt trắng như ngọc của Liên Vô Thương hồng lên, làm cho Ôn Hành nhìn chằm chằm không chớp mắt.

 

Tiêu Lệ uống say cùng Thái Sử Gián Chi, cả hai ngã lăn xuống dưới bàn, cuối cùng được Vân Thanh kéo về phòng. Tiêu Lệ say suốt một đêm, còn Thái Sử Gián Chi thì say tận hai ngày. Sau khi tỉnh dậy, cả hai chỉ chào qua với các sư điệt rồi vội vã rời đi. Tiêu Lệ dù là Diêm Quân, nhưng công việc ở U Minh Giới quá nhiều, có được một ngày nghỉ đã là rất khó khăn.

 

Khi Ôn Hành và Liên Vô Thương bước ra khỏi phòng, người trong tông môn đã gần như đi hết.

 

Ba ngày sau, mọi việc trở lại đúng quỹ đạo. Ôn Hành và những người khác phải tiếp tục tiến về tầng hai mươi, đi từng tầng một lên trên; Thái Sử Gián Chi phải quay về tộc Ứng Long để hỏi rõ xem gia đình nào đã làm mất con; Linh Hy và Manh Manh phải xuống hạ giới một chuyến, vì Manh Manh muốn tự mình xem Tiên giới sẽ ra sao khi không còn linh khoáng và linh mạch của mình; còn các đệ tử thì quay lại vị trí của mình, ai mở tửu lâu thì về mở tửu lâu, ai có việc xã giao thì đi xã giao.

 

Thời gian tụ họp rất vui vẻ nhưng lại ngắn ngủi, ngắn đến mức Ôn Hành cảm giác như mình chỉ ăn một bữa cơm với mọi người. Thực tế thì anh cũng chỉ ăn có một bữa cơm...

 

Phượng Uyên trong những ngày qua say mèm, vết thương của anh vốn chưa khỏi, lại uống thêm vài chén rượu, đến mức không nhớ nổi mình về phòng như thế nào. Khi Liên Vô Thương và Ôn Hành ra ngoài, người *****ên họ gặp chính là Phượng Uyên. Anh ngồi trên chiếc ghế bập bênh, dưới ánh nắng ngoài hành lang. Bên trái là linh quả, bên phải là trà nóng. Anh nhắm mắt, miệng khe khẽ ngâm nga, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

 

Liên Vô Thương nói: "Ngươi đúng là quá nhàn hạ rồi." Phượng Uyên mở mắt, cười đáp: "Ta là người bệnh, bây giờ không hưởng thụ thì đợi khi nào mới được?" Liên Vô Thương hỏi: "Ngươi có kế hoạch gì tiếp theo không?"

 

Phượng Uyên bị người khác âm mưu hãm hại, với tính cách của một con phượng hoàng không chịu thiệt thòi, chắc chắn sau khi hồi phục anh sẽ quay lại và gây ra cơn bão máu. Phượng Uyên lắc lư trên ghế bập bênh, tiếng kẽo kẹt đều đều phát ra dưới thân anh: "Ta sẽ dưỡng thương trước, khi khỏe lại ta sẽ trở về tính sổ."

 

Phượng Uyên cầm một trái linh quả lên cắn một miếng: "Ta nhận thấy ở đây cũng không tệ, có hoa, có chim, lại có người hầu hạ." Ông nằm thoải mái trên ghế bập bênh, không khác gì một con phượng hoàng lười biếng. Ôn Hành cười: "Trước đây ngươi còn chê bai Vân Thanh, giờ đã làm hòa rồi sao?"

 

Phượng Uyên giơ tay lên lắc lắc: "Ngươi sai rồi, ngươi nghĩ ta là người có thể vì mấy miếng ăn mà bỏ qua nguyên tắc sao? Chẳng qua ta thấy nơi này không tệ mà thôi." Đúng lúc đó, Vân Thanh bưng một bát canh cá viên chạy tới: "Phượng Quân có muốn ăn canh cá viên không?"

 

Phượng Uyên giơ tay nhận bát canh, tự nhiên thưởng thức món cá viên: "Phải rồi, các ngươi tìm ta có việc gì?" Phượng Uyên vừa mới tỉnh dậy vài giờ trước, đã bị Vân Thanh đút ăn không dưới mười mấy lần. Ôn Hành thương hại nhìn đệ tử nhỏ bé ngây thơ của mình, đứa trẻ tội nghiệp này rơi vào tay Phượng Uyên, chắc chắn sẽ bị hành hạ thảm thương.

 

Sau khi ăn hết viên cá và uống xong canh, Phượng Uyên đưa bát cho Vân Thanh: "Không tệ." Vân Thanh cười hì hì rồi bưng bát chạy đi: "Sư tôn, sư mẫu, canh cá của hai người ta để trong phòng nhé."

 

Ôn Hành nói: "Đừng bận rộn nữa, ta và sư mẫu của ngươi sắp lên đường đến tầng hai mươi rồi. Ngươi ở lại Huyền Thiên Tông phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy." Vân Thanh ngẩn người: "Sư tôn, hai người đi sớm vậy sao? Năm mới còn chưa kết thúc mà."

 

Ôn Hành xoa đầu Vân Thanh: "Những ngày đoàn tụ sau này còn dài, với lại ta phải nhanh chóng đi lên thượng giới, sớm tìm được Nhu Nhi và Báo Tử bọn họ." Vân Thanh nghe xong gật đầu lia lịa: "Phải rồi, lần này không gặp được sư tỷ Nhu Nhi và sư huynh Báo Tử, cảm giác thật cô đơn."

 

Liên Vô Thương nói với Phượng Uyên: "Chúng ta đến để thông báo cho ngươi biết, chúng ta sẽ đi lên tầng hai mươi." Phượng Uyên vẫy tay: "Tạm biệt."

 

Ôn Hành đổ mồ hôi: "Phượng Quân, ngươi không có gì muốn nói thêm sao?" Phượng Uyên nhắm mắt lại, ung dung đáp: "Ừ... thuận buồm xuôi gió nhé?" Đi thì đi thôi, có phải không quay lại đâu. Phượng Uyên biết rõ rằng, rồi sẽ đến ngày Ôn Hành đi đến đâu, các trận pháp truyền tống sẽ được thiết lập đến đó, khi đó muốn đi đâu thì cứ trực tiếp đi qua trận truyền tống.

 

Phượng Uyên thầm mong Ôn Hành mau chóng lên thượng giới để thiết lập xong các trận pháp truyền tống, để anh có thể quay lại báo thù.

 

Có vẻ như Phượng Uyên dự định ở lại Huyền Thiên Tông dưỡng thương trước khi trả thù. Sau khi chào hỏi xong, Liên Vô Thương và Ôn Hành rời khỏi tiểu lầu của Phượng Uyên. Khi đi xa, Ôn Hành quay đầu lại và thấy đệ tử nhỏ của mình lại đang chạy lon ton về phía Phượng Uyên. Ôn Hành thở dài: "Không biết giữa Phượng Uyên và Vân Thanh, ai đang thử thách ai đây."

 

Liên Vô Thương cười: "Bất kể ai thử thách ai, kết quả đều đã rõ ràng."

 

Khi Ôn Hành đi đến đại điện, anh thấy Vương Đạo Hòa đang truyền đạt những lời dỗ ngon ngọt cho một nhóm đệ tử. Hàn Nhu Tử và những người khác đang ngẩn người nghe, ánh mắt họ nhìn Vương Đạo Hòa như đang nhìn một vị thần.

 

Ôn Hành vẫy tay với Vương Đạo Hòa, ra hiệu cho đệ tử tiếp tục bài thuyết giảng mà không cần dừng lại.

 

Các đệ tử của anh đều rất thông minh, cho dù không có anh là sư tôn, họ cũng có thể sống tốt.

 

Khi đứng trên trận pháp truyền tống, Ôn Hành nắm chặt tay Liên Vô Thương và cười nói: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục lên tầng hai mươi." Trước đó, Thiệu Ninh và Cơ Vô Song cũng định đi cùng họ, nhưng khi Ôn Hành và Liên Vô Thương ra khỏi phòng, Thiệu Ninh và Cơ Vô Song vẫn chưa xuất hiện. Rõ ràng hai kiếm si này lại quên mất thời gian vì tu luyện, kết quả chỉ còn Ôn Hành và Liên Vô Thương tiếp tục hành trình.

 

Ánh sáng linh quang lóe lên trong trận pháp truyền tống, và bóng dáng Ôn Hành cùng Liên Vô Thương biến mất. Huyền Thiên Tông ở Thừa Càn Giới lại trở về vẻ bình yên, náo nhiệt rồi lại lắng xuống yên ả.

 

Trước đó, Ôn Hành đã nhờ Tả An thắp sáng thư giới thiệu của mình, họ có thể đi thẳng từ trận pháp truyền tống của tầng hai mươi mốt đến tầng hai mươi. Khi trung chuyển ở tầng hai mươi mốt, Ôn Hành đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, còn Hoàng lão và Cư Vi đâu?"

 

Liên Vô Thương đáp: "Thiên Tiếu để lại tin nhắn, nói rằng Hoàng lão và Cư Vi đã cùng họ đến Thiên Cơ Các ở Ly Cừu Giới, họ đã khởi hành từ hôm qua." Ôn Hành cười: "Nói thật, ta là sư tôn mà hiểu về công việc của tông môn còn không bằng Thiên Tiếu bọn họ." Liên Vô Thương nói: "Huyền Thiên Tông vốn không phải chỉ của một mình ngươi. Nếu không có các đệ tử, ngươi cũng không lập nên tông môn này."

 

Ôn Hành cười xoa đầu: "Đúng vậy, nếu không có đệ tử, ta vẫn chỉ là một kẻ ăn mày mà thôi." Chính nhờ có các đệ tử, anh mới nhìn thấy trách nhiệm trên vai mình, mới có thể bước đi không do dự.

 

Vừa nói, tầng hai mươi đã đến. Tiên tôn cai quản tầng hai mươi là Tả An, họ đã gặp ông ấy trước đó tại phủ đệ của Văn Nhân Kiệt. Tầng hai mươi rất nhộn nhịp, so với tầng hai mươi mốt của Văn Nhân Kiệt, tầng này có thêm ba thành phố, tổng cộng là mười một thành phố lớn.

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương đến thành phố lớn nhất – Đệ Nhất Thành. Điều đáng nói là, ở tầng này, tên các thành phố không cố định như ở tầng của Văn Nhân Kiệt. Tên thành phố sẽ thay đổi, ví dụ như Đệ Nhất Thành hiện tại, tầng hai mươi mỗi trăm năm sẽ tổ chức một cuộc thi luyện khí. Các thành phố sẽ thi đấu với nhau để giành vị trí thứ nhất. Nếu đại diện của thành phố nào đoạt giải, thì kể từ ngày đó, thành phố đó sẽ được gọi là Đệ Nhất Thành.

 

Khi lần đầu nghe đến quy tắc này, Ôn Hành đã sửng sốt. Mãi một lúc sau, anh mới thở dài hỏi Liên Vô Thương: "Là kẻ ngốc nào nghĩ ra cách này? Chẳng phải sẽ rất rắc rối sao?" Giả sử một tu sĩ sống ở Đệ Nhất Thành, giới thiệu bản thân là người của Đệ Nhất Thành. Đến khi cuộc thi kết thúc, thành phố của anh ta trở thành Đệ Nhị Thành, bạn bè anh ta đến Đệ Nhất Thành tìm, chắc chắn sẽ chẳng tìm thấy.

 

Liên Vô Thương đáp: "Mỗi giới đều có phong tục riêng, chúng ta nên tôn trọng." Ôn Hành thấy cũng đúng: "Phải rồi, có lẽ chúng ta quá thiếu hiểu biết."

 

Sau khi đi dạo một vòng trên phố của Đệ Nhất Thành, Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn thấy vô số luyện đan sư và luyện khí sư. Họ có thân hình vạm vỡ không kém gì thể tu. Ôn Hành không khỏi nhớ đến Tả An, với thân hình cao lớn đó, nếu nói ông ấy là thể tu thì chẳng ai nghi ngờ cả.

 

Đi được vài bước, Ôn Hành chợt nhớ đến một người: "Vô Thương, ta nhớ lần *****ên gặp Tả An, ta đã có cảm giác anh ấy giống một người." Liên Vô Thương hỏi: "Ai?"

 

Ôn Hành đáp: "Ngươi còn nhớ viên tiểu đồng của Linh Hy, Viên Nhận không? Một tán tu, đầu trọc, giọng điệu nói chuyện rất kỳ lạ. Để ta bắt chước cho ngươi nghe: 'Đại huynh đệ à~'." Chữ "à" ở cuối câu được nâng cao, nghe rất vui tai.

 

Liên Vô Thương phì cười: "Nghe cũng giống thật, có lẽ là do họ cùng có thân hình to lớn." Ôn Hành nói: "Viên Nhận thì chưa phi thăng, nhưng Hôi Yến Tử đã phi thăng rồi, không biết giờ cậu ta đang ở đâu. Vô Thương, ngươi nói xem, nếu có những người phi thăng lên thượng giới mà chúng ta không gặp được, thì họ sẽ ra sao?"

 

Liên Vô Thương đáp: "Chắc hẳn họ sẽ có hành trình riêng của mình."

 

Khi họ đang đi trên phố thì nghe thấy tiếng phát ra từ một trận pháp: "Giải đấu tranh bá thành phố lần thứ tám trăm tám mươi tám bắt đầu! Hy vọng các dũng sĩ của Đệ Nhất Thành và đồng minh tích cực ghi danh tham gia, bảo vệ danh dự cho Đệ Nhất Thành! Địa điểm ghi danh: số 88, Nam Trường Nhai, Cổ Nguyệt Lâu!"

 

Giọng nói từ trận pháp lặp lại ba lần để đảm bảo mọi người đều nghe rõ, sau đó trận pháp mới yên tĩnh trở lại. Ôn Hành quay sang hỏi Liên Vô Thương: "Vô Thương, có muốn đi xem náo nhiệt không?" Liên Vô Thương đáp: "Ta không giỏi luyện đan hay luyện khí, nhưng đi xem náo nhiệt thì được."

 

Cả hai vừa đi vừa hỏi, rất nhanh đã tìm thấy số 88 Nam Trường Nhai, Cổ Nguyệt Lâu. Gọi là lâu, nhưng thực ra đây là một bệ đá lớn. Bệ đá dài rộng ba trăm trượng, được lát bằng những viên đá vàng. Trên bệ đá có một ngàn lò luyện đan và luyện khí, loại lò này có thể vừa luyện đan vừa luyện khí, rất tiện lợi ở Tiên giới.

 

Mỗi lò cách nhau ba trượng theo chiều ngang và dọc, sắp xếp rất gọn gàng, trông vô cùng hùng vĩ. Trước bệ đá có ba bậc thềm thấp, phía trước thềm là một chiếc bàn ghi chép, một tu sĩ mặc áo xanh đang ngồi sau bàn ghi danh.

 

Khi Ôn Hành và Liên Vô Thương đến nơi, đã có hàng trăm người xếp hàng chờ đợi. Tu sĩ áo xanh ghi lại tên họ của từng người và phát cho họ một thẻ số. Ôn Hành cứ nghĩ những người nhận thẻ sẽ ngay lập tức bắt đầu thi đấu luyện đan, luyện khí, nhưng không ngờ họ nhận thẻ xong lại quay đi.

 

Ôn Hành thắc mắc: "Là thế nào nhỉ? Không thi đấu à?"

 

Lúc này, Tả An từ bên cạnh lên tiếng: "Hôm nay chỉ ghi danh, vài ngày nữa mới thi đấu." Ôn Hành và Liên Vô Thương quay đầu lại, thấy một người đàn ông cao lớn, râu quai nón, đang mỉm cười chắp tay với họ: "Ôn đạo hữu, Thanh Đế đại nhân, chúc mừng năm mới."

 

Liên Vô Thương đáp: "Năm mới vui vẻ, ngươi cứ gọi ta là Liên Vô Thương được rồi." Tả An suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, từ nay ta sẽ gọi ngài là Liên tiên sinh." Anh nghe Thiệu Ninh bọn họ gọi Liên Vô Thương như vậy.

 

Ôn Hành xác nhận danh tính của người đối diện: "Chúc mừng năm mới, nhưng tại sao Tả tiên tôn lại trông như thế này?" Tả An cười: "Ta cải trang một chút, để tránh mỗi lần ra ngoài đều bị người khác để ý, rất phiền phức. Ôn đạo hữu lên đây nhanh vậy sao? Ta cứ nghĩ các ngươi phải đợi qua rằm tháng Giêng mới xuất hiện."

 

Ôn Hành cười: "Không có việc gì nên chúng ta lên sớm một chút." Tả An nói: "Các ngươi đến thật đúng lúc, giải đấu tranh bá thành phố trăm năm một lần ở tầng hai mươi luôn rất đáng xem, sẽ có nhiều nhân tài xuất hiện."

 

Tả An nói tiếp: "Nếu Ôn đạo hữu và Liên tiên sinh biết luyện đan luyện khí, các ngươi cũng có thể thử." Ôn Hành đáp: "Không được, ta và Vô Thương chỉ có thể xem náo nhiệt, chứ luyện đan luyện khí thì không xong."

 

Tả An tiếc nuối nói: "À, ra vậy. Đáng tiếc thật. Người đứng đầu giải đấu tranh bá thành phố sẽ được gặp đại sư Thân Đồ, còn có thể nhờ đại sư luyện chế pháp khí..." Tả An chưa nói hết câu thì đã thấy Ôn Hành đứng ngay vào hàng đợi sau lưng các tu sĩ.

 

Tả An giật mình, đầy vạch đen trên mặt, mới giây trước còn nói không biết luyện khí, giây sau đã xếp hàng... đúng là tự tát mặt mình. Liên Vô Thương nhắc Ôn Hành: "Ngươi không biết luyện khí."

 

Ôn Hành đáp: "Ta không biết, nhưng đệ tử của ta thì biết."

 

Liên Vô Thương hỏi: "Ngươi muốn để Thuần Phong tham gia sao?" Tả An do dự: "Chúng ta không cho phép ai đi ghi danh hộ người khác..."

 

Ôn Hành lấy ra một lá bùa từ trong túi trữ vật: "Không sao, cần đến đệ tử thì ta sẽ triệu tập chúng ngay."

 

Ôn Hành châm lửa vào phù chú, từ đầu bên kia truyền đến giọng nói khô khan của Cát Thuần Phong: "Ai?" Ôn Hành đáp: "Là ta." Cát Thuần Phong ngập ngừng hỏi: "Ồ, sư tôn. Người tìm con có việc gì sao?" Đệ tử này của Ôn Hành luôn đi thẳng vào vấn đề, không hề biết cách nói chuyện khéo léo.

 

Ôn Hành cười: "Thuần Phong, có một cơ hội để ngươi gặp mặt đệ nhất luyện khí luyện đan đại sư của thượng giới, có hứng thú không?" Cát Thuần Phong lập tức hứng khởi: "Sư tôn, người đang ở đâu? Con sẽ đến ngay!"

 

Ôn Hành nói: "Tầng hai mươi, Đệ Nhất Thành, số 88 Nam Trường Nhai." Cát Thuần Phong đáp: "Được, con sẽ nói với các sư huynh rồi đến ngay." Ôn Hành nhắc: "Nhớ nhanh lên nhé, thời gian đăng ký sắp hết rồi."

 

Tả An ở bên cạnh không thể không giật mình. Ông chưa từng thấy mối quan hệ thầy trò nào kỳ lạ như thế này. Trong giới tu chân, quan hệ giữa thầy và trò thường là một vị sư tôn uy nghiêm và đệ tử ngoan ngoãn. Thế mà ở đây, Ôn Hành lại nói chuyện với đệ tử mình bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy. Thật là kỳ diệu.

 

Cát Thuần Phong đến rất nhanh. Khi phi thăng, cậu đến thẳng tầng mười chín, nên tất cả các thư giới thiệu của cậu cho đến tầng mười chín đều đã được kích hoạt. Ngay khi xuất hiện, cậu như một tia chớp chạy đến chỗ Ôn Hành: "Sư tôn, đại sư đệ nhất Tiên giới ở đâu?"

 

Ôn Hành chỉ vào hàng dài phía trước. Trong lúc chờ Cát Thuần Phong đến, hàng đã tăng từ vài trăm người lên hơn hai nghìn người. Ôn Hành nói: "Đấy, cứ xếp hàng thi đấu, nếu thắng thì ngươi sẽ được gặp. Có phải rất đơn giản không?" Cát Thuần Phong gật đầu: "Có vẻ không khó lắm."

 

Ôn Hành vỗ vai Cát Thuần Phong: "Cố gắng xếp hàng nhé. À, nếu gặp được Thân Đồ đại sư, nhớ nhờ ông ta sửa giúp khối ngọc Song Ngư của sư tôn." Cát Thuần Phong ngoan ngoãn đi đến cuối hàng: "Vâng."

 

Tả An lúc này chỉ còn biết im lặng, không biết nói gì. Ôn Hành thật sự không phải đang đùa giỡn đấy chứ? Người khác muốn gặp Thân Đồ đại sư đều muốn học hỏi kinh nghiệm, còn Ôn Hành thì chỉ để nhờ sửa đồ. Chuyện này, tùy tiện tìm một cửa hàng ven đường là xong rồi mà!

 

Nhìn đệ tử của Ôn Hành, với đôi mắt vô hồn, quầng thâm lớn, thân hình nhỏ bé mỏng manh so với những tu sĩ cao lớn xung quanh, Tả An nghĩ rằng chắc chắn cậu ta sẽ bị loại ngay từ vòng đầu.

 

Bỗng nhiên, Ôn Hành chợt nhớ ra một vấn đề: "Đúng rồi, lò luyện đan và luyện khí ở đây có bền không?" Tả An đáp: "Chắc chắn là bền, nhưng tại sao Ôn đạo hữu lại hỏi vậy?" Ôn Hành thở dài nặng nề: "Đệ tử của ta cái gì cũng tốt, chỉ có điều thích làm nổ lò. Nếu lò không bền, cậu ta có thể làm nổ mười tám cái trong một ngày."

 

Nghe xong, Tả An suýt nghẹn. Ôn Hành thực sự không phải đến đây để phá hoại đấy chứ? Một luyện đan sư chuyên làm nổ lò, đúng là gà mờ rồi! Tả An cảm thấy hối hận vì đã mở lời với Ôn Hành, đáng lẽ để anh đứng xem náo nhiệt là tốt hơn.

 

Nhưng may mắn thay, giải đấu tranh bá thành phố phải trải qua nhiều vòng sàng lọc, cuối cùng chỉ chọn ra ba người. Chắc chắn đệ tử của Ôn Hành sẽ bị loại ngay từ vòng đầu.

 

Tả An cố gắng tự an ủi bản thân, không có gì phải lo lắng, tu sĩ tầng hai mươi không phải dễ đối phó, đệ tử của Ôn Hành sẽ nhanh chóng biết khó mà lui.

 

Ôn Hành nhìn hàng người ngày càng dài, thở dài cảm thán: "Đông người quá nhỉ?" Tả An tự hào nói: "Giải đấu tranh bá thành phố mở cửa cho tất cả tu sĩ tham gia. Hàng năm có từ hai đến ba vạn người đăng ký, nhưng chỉ có ba người đứng đầu. Trong suốt thời gian từ nay đến rằm tháng Giêng, các tu sĩ sẽ liên tục thi đấu để chọn ra ba người giỏi nhất. Sau đó, họ sẽ tham gia tranh bá giữa mười một thành phố. Ba mươi ba cao thủ sẽ thi đấu để giành vị trí đứng đầu. Người chiến thắng không chỉ có danh hiệu Tiên Quân mà còn có cơ hội gặp gỡ Thân Đồ đại sư, một lần trò chuyện với đại sư sẽ rất có lợi cho họ. Thường thì giải đấu kết thúc vào ngày rằm tháng Giêng."

 

Ôn Hành vuốt cằm: "Từ giờ đến ngày mười tám tháng Giêng, thời gian có vẻ hơi dài nhỉ." Anh bất chợt nghĩ đến việc liệu mình có làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Thiên Tiếu và những người khác không. Ôn Hành chợt cảm thấy có chút áy náy vì đã gọi Cát Thuần Phong lên đây.

 

Anh lại lấy ra một phù chú khác và đốt. Lần này người nhận là Cẩu Tử. Cẩu Tử cười khúc khích: "Sư tôn, người đã dậy rồi à?" Ôn Hành nói: "Ta đã đến tầng hai mươi rồi." Cẩu Tử đáp: "Hai người và Liên tiên sinh đi nhanh thật, con cứ tưởng người vẫn còn ở Huyền Thiên Tông. Mà sư tôn tìm con có việc gì?"

 

Ôn Hành nói: "Ta vừa gọi Thuần Phong lên đây, liệu có làm ảnh hưởng đến các ngươi không?" Cẩu Tử cười lớn: "Có gì mà ảnh hưởng đâu, có Thuần Phong hay không cũng vậy thôi. Nhưng sư tôn phải cẩn thận giữ mắt đến Thuần Phong đấy, thằng nhóc đó hay chạy lung tung, nếu lạc mất nó, có khi lại bị bán vào lò gạch đen mất!"

 

Ôn Hành nhìn Cát Thuần Phong đang đứng ngáp trong đám đông, thở dài đầy lo lắng: "Được rồi, ta sẽ trông chừng nó." Trong đám đệ tử của mình, chỉ có Cát Thuần Phong biết luyện đan luyện khí, những người khác đều không giỏi lắm. Nhưng các sư huynh của Thuần Phong vẫn đối xử với cậu như một đứa trẻ ngốc nghếch, không biết đó là hạnh phúc hay bất hạnh nữa.

 

Cát Thuần Phong nhanh chóng nhận được số thứ tự, cậu đến khá sớm nên số của cậu là trận thứ mười bốn, hàng tám, lò sáu. Cậu đăm chiêu nhìn thẻ số, Ôn Hành tò mò hỏi: "Nhìn gì thế, đồ đệ?" Cát Thuần Phong nói: "Con không hiểu lắm về số thứ tự trên thẻ này."

 

Tả An giải thích: "À, cái này ta biết. Trên bệ Cổ Nguyệt có tổng cộng một nghìn lò luyện đan và luyện khí, mỗi lượt có một nghìn tu sĩ tham gia thi đấu. Mỗi lượt chỉ chọn ra mười người xuất sắc nhất, những người còn lại sẽ bị loại. Sau khi tất cả các trận đấu kết thúc, những người thắng sẽ tập hợp lại. Các trận đấu tiếp theo sẽ liên tục loại trừ cho đến khi chỉ còn ba người cuối cùng.

 

Ví dụ, trận của ngươi là trận thứ mười bốn, vị trí của ngươi là lò luyện số sáu ở hàng thứ tám."

 

Cát Thuần Phong nhíu mày nhìn Tả An, ông thấy nghi ngờ: "Sao vậy? Ngươi không hiểu à?" Cát Thuần Phong chớp mắt: "Hiểu rồi, nhưng ông là ai?" Ôn Hành vội vàng che mặt: "Không được vô lễ, đây là Tả An Tiên Tôn, đại sư luyện khí của thượng giới."

 

Cát Thuần Phong liếc nhìn Tả An từ trên xuống dưới, khiến ông nổi hết da gà. Cát Thuần Phong thở dài: "Thật phiền phức."

 

Ôn Hành hiểu ngay ý của Cát Thuần Phong, cậu nghĩ rằng việc thi đấu theo từng lượt rất mất thời gian, tại sao không để tất cả cùng thi đấu một lúc, thi đấu ba trận liên tiếp, rồi chọn ra ba người giỏi nhất. Sử dụng trận pháp và phù chú để nhân đôi bệ Cổ Nguyệt, dù có tới mười vạn người thi đấu cũng dễ dàng xử lý.

 

Nhưng Tả An không hiểu điều này, ông vốn đã không phải là người kiên nhẫn, nay lại tức giận đến mức nói bằng tiếng quê nhà: "Nói gì đấy hả? Nhóc con, ngươi đã thi đấu bao giờ chưa?! Cẩn thận ông đây cho ngươi một trận bây giờ!" Cát Thuần Phong bình thản nhìn Tả An, ngáp một cái đầy nhàm chán, khiến Tả An tức muốn chết.

 

Ba ngày sau sẽ diễn ra trận đấu chính thức. Vì lo ngại cho an toàn của Cát Thuần Phong, Ôn Hành đã từ chối lời mời đến phủ của Tả An. Ôn Hành thực sự lo lắng Tả An sẽ bốc hỏa vì tính cách của Cát Thuần Phong.

 

Tầng hai mươi có rất nhiều ngõ ngách, Ôn Hành tìm một gốc cây lớn và đặt chiếc xe nhỏ của mình xuống. Anh vừa định cùng đạo lữ và đệ tử đi dạo quanh tầng hai mươi, nhưng Cát Thuần Phong lại quay vào phòng luyện khí. Ôn Hành không do dự mà kéo cậu ra: "Thuần Phong, ngươi nên đi ra ngoài nhiều hơn, điều đó có lợi cho sức khỏe. Nhìn xem, quầng thâm mắt của ngươi kìa! Nếu tiếp tục như vậy, ngươi sẽ chết sớm đấy."

 

Cát Thuần Phong uể oải đáp: "Sư tôn, con sinh ra đã thế rồi." Ôn Hành không quan tâm, anh hiếm khi có dịp tỏ ra một chút trách nhiệm sư tôn trước mặt đệ tử: "Hiếm khi ngươi đến được Tiên giới, nơi tập trung các luyện khí sư..." Cát Thuần Phong ngắt lời: "Sư tôn, con đã ở tầng mười chín khi phi thăng."

 

Ôn Hành làm ngơ: "Ngươi không muốn giao lưu với các luyện khí sư ở đây sao?" Cát Thuần Phong: "Kỹ nghệ của họ không bằng con." Ôn Hành bực mình, muốn đánh đứa trẻ này rồi!

 

Ôn Hành nói: "Dù kỹ nghệ của họ không bằng, nhưng ngươi không muốn ra ngoài xem thiên tài địa bảo sao? Trên thượng giới chắc chắn có nhiều bảo vật mà hạ giới không có, ngươi không muốn sao?" Giọng Cát Thuần Phong có chút ai oán: "Sư tôn, thiên tài địa bảo thì phải có tiền."

 

Ôn Hành bắt đầu lấy túi trữ vật ra, mắt Cát Thuần Phong lập tức sáng rực, cậu giơ tay chờ đợi. Trong ánh mắt đầy hy vọng của Cát Thuần Phong, Ôn Hành đặt một viên linh thạch vào tay cậu. Ánh sáng trong mắt Cát Thuần Phong lập tức tắt ngúm. Cậu nói đầy tiếc nuối: "Thôi, con về phòng luyện đan tiếp vậy." Cậu biết ngay sư tôn sẽ không hào phóng mà! Trước kia, vào mỗi dịp lễ tết, sư tôn cũng chỉ cho một đồng xu để họ ra ngoài mua đồ ăn, sau này khi phát lì xì thì cũng chỉ là một viên linh thạch. Vị sư tôn keo kiệt này!

 

Dù sao, luyện đan vẫn có thể bán lấy linh thạch, chứ cứ nói chuyện với sư tôn thế này, một linh thạch cũng không có. Cát Thuần Phong tức tối quay lại phòng và đóng cửa. Ôn Hành nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài: "Tính tình của Thuần Phong này không biết là giống ai nữa." Nghe giọng nói của anh giống như một bà mẹ đang than phiền con mình không nghe lời.

 

Liên Vô Thương ngồi trong phòng khách viết thư pháp, đặt bút xuống và nói: "Ngươi còn dám nói về thiên tài địa bảo, rồi chỉ cho nó một viên linh thạch. Một viên linh thạch mua được gì chứ?" Ôn Hành cãi lại: "Bây giờ Tiên giới không còn nhiều linh khoáng và linh mạch, một viên linh thạch có thể mua được khá nhiều thứ đấy!"

 

Trên đường đến đây, anh đã thấy rõ, trước kia để chế tạo một pháp bảo cần đến ba, năm mỏ linh khoáng, giờ chỉ cần ba, năm mươi viên linh thạch, chẳng phải đã rẻ hơn rất nhiều sao?

 

Ôn Hành ngồi xuống cạnh Liên Vô Thương: "Thuần Phong không chịu ra ngoài, Vô Thương, chúng ta đi dạo nhé?" Liên Vô Thương ngạc nhiên nhìn Ôn Hành: "Chúng ta vừa mới đi về mà?" Để tìm chỗ đỗ xe, họ đã phải đi vòng khá xa.

 

Ôn Hành nói: "Ta chỉ nghĩ hiếm khi đến được nơi tập trung các luyện khí sư, chúng ta nên ra ngoài xem thử, biết đâu có thể tìm được bảo vật nào đó." Liên Vô Thương nhìn chằm chằm vào Ôn Hành mà không nói gì. Ôn Hành cười ngượng ngùng, gãi gãi má: "Dù ta không có mắt nhìn và vận may, nhưng ngươi thì có mà, đúng không?"

 

Liên Vô Thương ngay lập tức hiểu ra: "Ta biết rồi, ngươi muốn đi đến Tiện Nghi Phường."

 

Lúc trước, Tả An đã nói rằng ở tầng hai mươi có nhiều nơi thú vị. Ôn Hành đã hỏi nơi nào thú vị nhất, và Tả An đã kể ra vài tên, tất cả đều là những nơi buôn bán pháp bảo và linh khí, nghe có vẻ giống như những cuộc đấu giá mà Thiên Cơ Các từng tổ chức. Mọi người đều biết rằng, đấu giá thì chắc chắn có bảo vật, nhưng cũng rất tốn kém.

 

Linh thạch trong túi trữ vật của Ôn Hành đã được dùng để xây dựng Thiên Cơ Các, số còn lại cũng không nhiều. Dù Tả An đã đề cập đến những nơi hay ho, nhưng Ôn Hành biết mình không có tiền để đến đó, thế là anh buột miệng hỏi có chỗ nào vừa có bảo vật vừa ít tốn kém không. Kết quả là Tả An nhắc đến một cái tên – Tiện Nghi Phường.

 

Mặc dù tên là "Tiện Nghi Phường," nhưng trên thực tế, nhiều món đồ bên trong không hề rẻ. Tiện Nghi Phường là một con phố dài, nơi các tu sĩ bán đủ loại linh khí khác nhau. Một số linh khí là những thứ mà tu sĩ đã sử dụng nhưng không cần nữa, họ đem đến đây để bán với giá rẻ. Một số khác là linh khí mà tu sĩ nhặt được trong các cuộc hành trình, trong đó không thiếu những bảo vật cao cấp. Tuy nhiên, nhiều bảo vật cao cấp bị ẩn giấu bởi các cấm chế, nên việc nhận biết chúng hoàn toàn phụ thuộc vào khả năng và kinh nghiệm của người mua.

 

Điều này giống như việc "đổ đá" trong giới phàm nhân ở hạ giới, nơi các thương gia giàu có thích mua những khối đá bí ẩn, trong đó có thể là ngọc quý hoặc chỉ là đá tầm thường, tất cả dựa vào mắt nhìn và kiến thức của người chơi. Ôn Hành với túi tiền khiêm tốn nhưng vẫn muốn tìm hiểu một chút, và Tiện Nghi Phường rõ ràng là lựa chọn hợp lý nhất. Nguyên tắc của Ôn Hành luôn là: "Chỉ mua thứ đúng, không mua thứ đắt."

 

Anh đã thề, lần này khi đi cùng Liên Vô Thương, bất cứ thứ gì mà Liên Vô Thương cho phép mua, anh sẽ mua, và ngược lại, nếu Liên Vô Thương bảo không mua, anh nhất định sẽ không mua. Mọi người đều biết rằng Ôn Hành không giỏi trong việc kinh doanh, đầu tư gì cũng lỗ, muốn đầu cơ thì chắc chắn sẽ tự mình mắc phải bẫy. Chính Ôn Hành cũng không có nhiều tự tin vào mắt nhìn và sự hiểu biết của mình.

 

Liên Vô Thương nhìn Ôn Hành với ánh mắt bình thản, nhẹ nhàng đặt tờ giấy vừa viết xuống dưới đồ chặn giấy. Anh buông bút và nói: "Được, chúng ta đi thôi." Ôn Hành vui mừng: "Được rồi." Sau đó anh quay về phía phòng của Cát Thuần Phong và hét lớn: "Thuần Phong! Ở nhà trông coi cẩn thận nhé!"

 

Không có phản ứng từ phòng của Cát Thuần Phong, có lẽ cậu đã khởi động trận pháp cách âm và đang tập trung luyện khí. Ôn Hành xoa mũi: "Đệ tử này thật khiến người khác lo lắng." Liên Vô Thương nhìn Ôn Hành với ánh mắt hơi nghiêng, nghĩ thầm, mặt dày như Ôn Hành mà lại nói được những lời này.

 

Tiện Nghi Phường nằm trên Đông Trường Nhai của Đệ Nhất Thành, ngay lối vào có một tấm biển đề "Tiện Nghi Phường." Bên trong con phố dài, dòng người tấp nập, khiến Ôn Hành không khỏi thốt lên: "Nhiều người quá!"

 

Trước mắt anh là vô số bảo vật đủ loại, những tu sĩ bán hàng bày linh bảo của họ ra trước mặt. Có người bày bán rất nhiều, có người chỉ để một túi xám xịt. Một số tu sĩ rao hàng lớn tiếng, trong khi có người khoác áo choàng, cúi đầu, tỏ vẻ không quan tâm.

 

Các loại linh bảo cũng đa dạng, từ những thứ Ôn Hành quen thuộc như đao, kiếm, thương, đến những thứ lạ mắt như bầu rượu, chén, thậm chí cả một đôi xúc xắc. Đôi xúc xắc này có màu đỏ tươi, các số trên mặt xúc xắc được biểu thị bằng những chấm vàng tròn trĩnh, từ một đến sáu. Sáu mặt của xúc xắc được khắc số rõ ràng, chúng yên lặng nằm trong một cái bát đen trông khá tầm thường.

 

Ánh mắt của Ôn Hành dừng lại trên đôi xúc xắc, cậu cảm thấy có gì đó kỳ lạ ở chúng. Khi anh còn đang ngắm nghía, người bán xúc xắc bắt đầu nói giọng xảo quyệt: "Đây là xúc xắc mà Quỷ Đế từng sử dụng, gọi là 'Tâm Tưởng Sự Thành Xúc Xắc,' chỉ cần nghĩ điều gì trong đầu rồi lắc xúc xắc là có thể đạt được điều đó!"

 

Với danh hiệu "thần côn" số một của Ôn Hành, thật dễ để anh bị lừa. Đôi mắt anh sáng lên và anh cúi xuống hỏi: "Bao nhiêu linh thạch?"

 

Người bán còn chưa kịp trả lời thì Liên Vô Thương đã nhẹ nhàng véo tai Ôn Hành và nói: "Đi thôi, sao ngươi có thể tin vào thứ này."

 

Đúng thế, Ôn Hành nghĩ, mấy Quỷ Đế của U Minh Giới mà anh biết, trừ Quỷ Đế Thái Ất không hay xuất hiện, thì anh đã từng nói chuyện và uống trà với ba Quỷ Đế còn lại. Anh chưa từng nghe nói về cái xúc xắc này, đúng là do anh quá dễ bị dụ.

 

Người bán xúc xắc thấy Ôn Hành định đi vội vàng gọi lại: "Vị đạo hữu, ta thấy ngươi cốt cách bất phàm, chỉ cần ngươi đưa ta một nghìn linh thạch, ngươi sẽ sở hữu xúc xắc của Quỷ Đế!"

 

Ôn Hành thở dài: "Nếu năm linh thạch thì ta có thể cân nhắc."

 

Ôn Hành vốn không giỏi mặc cả. Anh từng hỏi Linh Hy, và Linh Hy bảo nếu không chắc về giá của một món đồ, chỉ cần đưa ra mức giá thấp nhất mà mình cảm thấy hợp lý. Ôn Hành có một sự gắn bó đặc biệt với con số năm linh thạch, bởi trước đây anh đã mua đàn kiến xé vàng chỉ với năm linh thạch, và trong suốt hàng nghìn năm, chúng đã chăm chỉ bảo vệ Đạo Mộc.

 

Người bán nghe vậy thì nổi giận: "Năm linh thạch? Ngươi đùa ta sao?! Đầu năm mới mà ngươi lại đem xui xẻo đến đây! Ngươi có biết vật này làm từ gì không? Nhìn cái chất liệu này, nghe cái âm thanh này, năm linh thạch làm sao mua được chứ?"

 

Ôn Hành đáp một cách nghiêm túc: "Âm thanh của năm linh thạch khi va chạm với nhau còn to và vang hơn cái này. Nếu ngươi không bán thì thôi." Anh cũng không nhất thiết phải mua nó. Liên Vô Thương nhíu mày: "Mua cái này có ích gì?"

 

Ôn Hành đáp: "Thật ra cũng không có ích gì lắm, ta cũng không biết cách chơi xúc xắc. Ban đầu chỉ thấy nó có hình dạng thú vị, định mua làm đồ chơi thôi." Liên Vô Thương nói: "Nếu ngươi thích, về ta sẽ làm cho ngươi vài cái, cũng không khó." Nghe vậy, Ôn Hành cười và chuẩn bị rời đi cùng Liên Vô Thương.

 

Người bán thấy Ôn Hành sắp rời đi, vừa càu nhàu vừa nói: "Thôi được rồi, năm linh thạch, ngươi lấy đi!"

 

Ôn Hành quay sang hỏi ý Liên Vô Thương: "Vô Thương, ta có thể mua không?" Liên Vô Thương dịu dàng nói: "Ngươi thích thì mua đi, chỉ là một món đồ nhỏ thôi." Ôn Hành quay lại quầy hàng, lấy ra năm linh thạch và đưa cho người bán. Người bán cầm đôi xúc xắc từ trong bát đen, ném cho Ôn Hành với thái độ không mấy thân thiện.

 

Ôn Hành cầm đôi xúc xắc lên sờ thử, chúng lạnh buốt như đá băng. Sau đó, anh mở túi trữ vật và ném đôi xúc xắc vào: "Haha, vừa tiêu năm linh thạch." Đối với Ôn Hành, kiếm được năm linh thạch thì khó, nhưng để tiêu tiền thì lại rất dễ.

 

Trong suốt hành trình, Ôn Hành liên tục tìm những món đồ kỳ lạ. Anh đã mua một nắm hạt giống với giá một linh thạch, với lời giới thiệu là loại quả ba nghìn hai trăm năm, mất tám trăm năm mới nảy mầm, tám trăm năm ra hoa, tám trăm năm kết quả. Ôn Hành còn nói rằng sẽ đưa hạt giống này cho Vân Thanh trồng.

 

Liên Vô Thương cảm thấy chắc chắn là Ôn Hành đang trong trạng thái thả lỏng vì tết chưa kết thúc. Với loại hạt giống này, không biết Vân Thanh có cho vào thức ăn của Ôn Hành không.

 

Anh còn mua một gói kẹo viên với lời đồn rằng ăn vào sẽ mọc đuôi. Quả nhiên, sau khi ăn một viên, một cái đuôi lông xù mọc ra sau lưng Ôn Hành, nhưng nó chỉ tồn tại trong một nén hương rồi tan biến.

 

Ôn Hành thậm chí còn nhìn thấy một chiếc bình hoa to lớn bằng hai người ghép lại, sáng lấp lánh màu vàng. Lần này, Liên Vô Thương không thể kiềm chế được mà phải ngăn Ôn Hành lại. Anh thực sự không muốn thấy chiếc bình này xuất hiện trong phòng ngủ của họ.

 

Dưới sự giám sát chặt chẽ của Liên Vô Thương, cuối cùng Ôn Hành không thể tiếp tục tiêu pha lãng phí. Cả hai tay trong tay, vừa ăn kẹo trong túi trữ vật vừa đi dạo. Bỗng nhiên, Liên Vô Thương bị thu hút bởi một luồng linh quang, anh kéo tay Ôn Hành lại: "Chờ đã."

 

Ôn Hành nhìn theo ánh mắt của Liên Vô Thương, thấy một khối ngọc hoàn đã bị mẻ, chỉ còn to bằng bàn tay, trên đó khắc một số hoa văn, nhưng do thời gian lâu nên các hoa văn đã mờ nhạt.

 

Liên Vô Thương truyền âm cho Ôn Hành: "Mua cái này." Ôn Hành gật đầu, nhìn về phía quầy hàng bày ngọc hoàn. Trên quầy này có đủ thứ lộn xộn, từ những khối khoáng thạch đen, linh thảo nhăn nhúm, ngọc hoàn mẻ, đến những quyển sách không chữ vụn vặt.

 

Người bán là một tu sĩ đội mũ trùm, không thể nhìn rõ mặt. Ôn Hành ngồi xuống và sờ vào một viên linh thạch nằm cạnh ngọc hoàn: "Viên đá này bán bao nhiêu?" Tu sĩ kia trả lời bằng giọng khàn khàn, có vẻ như đã che giấu giọng thật: "Đây là U Linh Thạch, có thể nổi trên mặt nước. Loại đá này thường thấy, nhưng cỡ lớn như vậy thì hiếm. Nếu ngươi thật sự muốn, hai trăm linh thạch là của ngươi."

 

Ôn Hành nói: "Hơi đắt, thế này đi, ta mua viên đá này, ngươi tặng thêm cho ta một thứ gì khác. Nếu không, ta không mua." Tu sĩ đáp: "Nếu ngươi mua viên U Linh Thạch này, ta sẽ tặng ngươi hết tất cả những thứ còn lại."

 

Ôn Hành nhanh chóng trả tiền: "Được rồi, gói hết lại cho ta." Tu sĩ kia không nói nhiều, lập tức thu gọn quầy hàng lại. Lúc này, Ôn Hành mới phát hiện tấm vải trải trước mặt thực ra là một túi trữ vật. Tu sĩ đưa túi trữ vật cho Ôn Hành, anh mở ra kiểm tra, thấy mọi thứ vẫn còn bên trong.

 

Khi đã có được thứ mình cần, Ôn Hành liền hỏi thăm với chút tò mò: "Đạo hữu, mấy thứ này ngươi lấy ở đâu vậy? Trông chúng khá đặc biệt." Tu sĩ kia đáp: "Ta lấy chúng từ vùng hoang nguyên ở thượng giới. Nói thật, ta chỉ kiếm được mỗi viên U Linh Thạch này sau chuyến đi đó, còn lại chỉ nhặt được mấy món vặt vãnh. Cứ tưởng là pháp bảo, nhưng bán ở Tiện Nghi Phường mãi mà chẳng ai mua, đúng là chỉ là đống sắt vụn. Ta cũng không muốn đợi nữa, bán hết sớm thì ta còn về."

 

Ôn Hành chắp tay cảm tạ: "Cảm ơn ngươi." Anh không cần U Linh Thạch, mà thứ anh thực sự muốn là khối ngọc hoàn kia. Trước đây, Linh Hy đã dạy anh, khi muốn mua một món đồ quý hiếm, không nên hỏi thẳng ngay từ đầu, nếu không người bán có thể sẽ nghi ngờ và không bán nữa.

 

Ôn Hành nhanh chóng nhận ra một điều khác: "Ôi trời, ta đúng là ngốc, ta quên không mặc cả rồi!" Mải nghĩ về cách mua đồ, anh lại quên điều quan trọng nhất. "Đáng lẽ phải trả giá, biết đâu chỉ cần một trăm tám mươi linh thạch là có thể mua được cả đống này."

 

Liên Vô Thương nói: "Không thiệt đâu." Ôn Hành nhìn Liên Vô Thương, hỏi: "Vô Thương, đó là cái gì?" Liên Vô Thương đáp: "Về rồi ta sẽ nói cho ngươi biết."

 

Hai người đi thêm hai vòng quanh phố. Sau khi Liên Vô Thương ngăn cản Ôn Hành một vài lần nữa, trời đã bắt đầu tối. Cả hai từ từ quay lại chiếc xe nhỏ, Cát Thuần Phong vẫn còn đang luyện đan trong phòng, chưa hề bước ra.

 

Khi họ trở lại xe, Liên Vô Thương lập tức dựng lên một kết giới. Anh mở túi trữ vật của Ôn Hành và nhanh chóng tìm được khối ngọc hoàn mẻ. Ôn Hành hỏi: "Vô Thương, rốt cuộc đây là bảo vật gì mà ngươi muốn ta mua gấp như vậy?"

 

Liên Vô Thương đáp: "Ngươi có biết về Tạo Hóa Ngọc Điệp không?" Ôn Hành gật đầu: "Biết chứ, đó là một trong Tứ Bảo Hỗn Độn: Hỗn Độn Thanh Liên, Khai Thiên Phủ, Tạo Hóa Ngọc Điệp, và Hỗn Độn Châu. Ý ngươi là, đây là... Tạo Hóa Ngọc Điệp?"

 

Liên Vô Thương giải thích: "Đây chỉ là một phần nhỏ còn sót lại, nhưng nó vẫn có thể giúp người sử dụng tiến bộ vượt bậc!"

 

Nhìn vào đôi mắt sáng rực của Liên Vô Thương, Ôn Hành do dự cầm lấy khối ngọc hoàn: "Cái này... làm sao có thể giúp ta tiến bộ? Chẳng lẽ phải ăn nó?" Xin lỗi, nhưng khối ngọc hoàn xấu xí này thật khó mà nuốt nổi. Và hơn nữa, người ta nói rằng Tạo Hóa Ngọc Điệp đã được ném xuống nước để sinh ra Đạo Mộc, vậy Tạo Hóa Ngọc Điệp không phải đang ở trên Đạo Mộc sao? Vậy khối ngọc hoàn này là sao?

 

Tác giả có lời muốn nói: Ôn Hành khi đi mua sắm: Cái này tốt đấy, mua, mua, mua.

 

Các đệ tử: Sư mẫu, làm ơn hãy ngăn cản sư tôn!

Bình Luận (0)
Comment