Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 138

Cát Thuần Phong đang làm gì? Vẫn đang luyện đan. Nhưng hắn không muốn sử dụng nguyên liệu do Cổ Nguyệt Lâu cung cấp mà chỉ muốn dùng đống phế liệu mà hắn nhặt được trước đó. Những phế liệu mà hắn đổ ra đen thui, bao gồm các mảnh vụn đen sì từ các lò đan bị nổ, một số còn dính bết, một số khác thì rời rạc, chúng được chất đống trong chiếc giỏ vốn dùng để đặt linh thảo.

 

Những người theo dõi Cát Thuần Phong đều đầy vẻ khó hiểu, không biết hắn đang định làm gì. Lúc này, lò đan bắt đầu hoạt động, một luồng linh quang lóe lên trong tay Cát Thuần Phong, rồi một ngọn đan hỏa được thả vào trong lò đan.

 

Cát Thuần Phong có lò đan và lò luyện khí riêng của mình, phần lớn các tu sĩ tại đây cũng đều sử dụng lò đan riêng. Những tu sĩ mà hôm qua nổ lò đều sử dụng lò đan do thành phố cung cấp, nhiều người cho rằng nguyên nhân thất bại là do lò đan sản xuất hàng loạt này. Vì vậy, vào ngày thứ hai, nhiều tu sĩ đã rút kinh nghiệm từ bài học của những người hôm trước. Tuy nhiên, Cát Thuần Phong chỉ chăm chú thả đan hỏa vào lò đan của mình mà không hề bận tâm.

 

Đan hỏa cháy càng lúc càng lớn, lò đan vốn có màu xanh đen dần chuyển sang màu xanh trắng. Linh khí mà Cát Thuần Phong sử dụng rất tinh tế. Ngọn đan hỏa của hắn trải đều trên bề mặt bên trong lò đan, trong khi đó, nhiều tu sĩ nóng vội muốn tăng nhiệt độ lò đan nhanh chóng, xem lò đan chung như lò đan riêng của mình. Kết quả là lò đan bị đốt nóng không đều, khi linh thảo được cho vào thì lò đan phát nổ.

 

Khi nhiệt độ lò đan đã đủ, Cát Thuần Phong dùng linh khí cuốn lấy đống phế liệu. Trong tay hắn, phế liệu tụ lại thành một quả cầu đen xám khổng lồ, đường kính tới hơn một thước. Không có gì lạ, vì hôm qua có rất nhiều người nổ lò, nên lượng phế liệu này có kích thước khổng lồ như vậy.

 

Quả cầu phế liệu trong tay Cát Thuần Phong bắt đầu cháy, hắn giơ quả cầu lửa khổng lồ này lên rồi ném vào lò đan. Lúc này, những người đứng xem đều lộ ra vẻ tiếc nuối, một lão nhân đứng trước mặt Thường Lạc lắc đầu tiếc rẻ: "Liệu có phải đại sư Cát đã quá lời không? Luyện đan từ phế liệu vốn đã có vấn đề. Những phế liệu này đều do nhiều người khác nhau luyện ra, mỗi người có mức độ chiết xuất dược tính khác nhau. Hơn nữa, mức độ luyện chế của những người đó cũng khác nhau, không thiếu gì phế liệu đã mất hết dược tính do bị luyện quá tay. Hắn làm thế này chẳng phải là liều lĩnh sao!"

 

Thường Lạc và Vũ Chí Phi cũng ngơ ngác, cả hai liếc nhìn nhau: "Chúng ta chỉ nghe tiểu sư đệ kể về đại sư Cát luyện khí, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến." Chẳng lẽ tiểu sư đệ đã bị giam cầm ở Cảnh Thịnh Lâu đến mức tinh thần suy sụp, nên xuất hiện ảo giác? Cách luyện đan này thực sự chưa từng nghe thấy.

 

Ôn Hành cũng bắt đầu lo lắng: "Thuần Phong luyện đan thế này thực sự không sao chứ? Có khi nào lại nổ lò nữa không?" Tiếng nổ lò ở Tiểu Đan Phong trong những năm qua đã khắc sâu vào ký ức của Ôn Hành, hắn lo lắng đến mức quan sát kỹ khu vực xung quanh Cổ Nguyệt Đài, thấy rằng có trận pháp và cấm chế bảo vệ xung quanh, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Không trách Ôn Hành thiếu tự tin vào đệ tử mình, bởi Cát Thuần Phong đã có "thành tích" nổ lò nhiều lần, và thường hay có những ý tưởng kỳ quặc. Ôn Hành vốn không rành về luyện đan, nên nhìn cảnh này thì hoàn toàn rối bời. Thêm vào đó, Tả An đứng bên cạnh lạnh lùng nói: "Đệ tử của ngươi đúng là làm bậy, nếu là đệ tử của ta, ta đã cho hắn vào lò đan để tôi luyện lại rồi! Ngươi nhìn kỹ đi, ta đảm bảo hắn sẽ luyện ra một lò đan thải! Còn không chừng sẽ nổ lò nữa."

 

Nghe vậy, Ôn Hành càng thêm lo lắng, hắn lẩm bẩm: "Không sao, không sao, tham gia là chính. Cùng lắm thì chúng ta lại xếp hàng ở tầng mười tám để gặp đại sư Thân Đồ Dần. Chỉ cần Thuần Phong không có chuyện gì là được."

 

Cát Thuần Phong không bị phân tâm, những nghi ngờ của người ngoài chẳng hề ảnh hưởng đến hắn chút nào. Lò đan của hắn bắt đầu bốc ra một lượng lớn khói đen, khói đen dày đặc đến mức làm cho nắp lò đan vốn màu xanh trắng cũng bị nhuộm đen. Cát Thuần Phong kết ấn bằng tay, hắn không giảm lượng đan hỏa như người khác mà ngược lại, đan hỏa xung quanh lò đan bùng lên dữ dội hơn, và từ những lỗ thoát hơi trên nắp lò, khói đen càng tuôn ra nhiều hơn.

 

Khi khói đen bốc lên cao nhất, vị trí của Cát Thuần Phong trông thật kinh khủng, như bị bao phủ trong màn khói dày đặc. May mắn thay, khói đen dần giảm đi, thay vào đó, những làn khói xanh nhẹ nhàng bay ra từ lò, trông giống như khói từ các lò đan của những tu sĩ khác.

 

Cát Thuần Phong bắt đầu giảm đan hỏa, hắn dùng một cái móc nhỏ để nhấc nắp lò đan ra và nhìn vào trong. Nhưng chỉ sau một cái liếc nhìn, lông mày của hắn đã nhíu lại. Ôn Hành lo lắng lẩm bẩm: "Thằng nhóc này không lẽ thực sự luyện hỏng rồi?"

 

Liên Vô Thương nghe Ôn Hành lẩm bẩm, liền an ủi: "Không sao đâu, Thuần Phong không phải là người thiếu chừng mực như vậy. Dù có thất bại, hắn vẫn còn đủ thời gian để luyện lại một mẻ khác." Liên Vô Thương dù ít khi luyện đan nhưng cũng rất am hiểu về đan đạo.

 

Tuy nhiên, Cát Thuần Phong không làm như Liên Vô Thương dự đoán, hắn không luyện lại, mà chỉ đậy nắp lò và tiếp tục nung lò đan ở nhiệt độ thấp. Lúc này, lò đan đã chuyển sang màu đỏ trắng, điều này chứng tỏ nhiệt độ của lò đan rất cao, nhưng Cát Thuần Phong vẫn đứng thản nhiên, không hề đổ mồ hôi.

 

Chẳng bao lâu sau, Cát Thuần Phong dập tắt đan hỏa, và lò đan từ từ nguội đi. Từ những lỗ nhỏ trên nắp lò bắt đầu tỏa ra mùi hương đan dược màu tím. Cát Thuần Phong mở nắp lò, dùng linh khí cuốn lấy những viên đan dược bên trong. Đó là một nắm đan dược màu tím, tổng cộng có hơn ba trăm viên.

 

Cát Thuần Phong lấy ra một bình ngọc, đổ hơn ba trăm viên đan dược vào trong, chỉ để lại bảy viên trong tay. Sau khi làm xong, Cát Thuần Phong giơ tay: "Ta đã luyện xong."

 

Mọi người đều kinh ngạc, tốc độ này quá nhanh! Một số tu sĩ khác vừa mới hoàn thành việc luyện đan, nhưng Cát Thuần Phong đã luyện xong đan dược có chất lượng cao như vậy. Hắn đã làm gì? Trong lúc mọi người nhìn chưa rõ, họ chỉ thấy rằng đan hỏa của hắn rất ổn định.

 

Ngoài ra, dưới con mắt của công chúng, hắn đã lấy đi hơn ba trăm viên đan dược và chỉ để lại bảy viên cho ban giám khảo, như vậy thì quá đáng quá rồi! Chắc chắn sẽ bị đánh!

 

Cát Thuần Phong ném bảy viên đan dược lại vào lò đan. Kỳ lạ là, lò đan của hắn, dù nhiệt độ đã giảm xuống, vẫn có màu khác biệt so với các lò đan khác. Trước đây, lò đan có màu xanh đen, bây giờ cũng vẫn là màu xanh đen, nhưng lại tỏa ra một ánh sáng ngọc bích. Trông chẳng khác gì lò đan Thanh Ngọc mà các tu sĩ khác đã tốn công chọn lựa kỹ càng.

 

Ngay lập tức, ba vị giám khảo đã đến trước lò đan của Cát Thuần Phong. Một vị lấy ra bảy viên Thư Cân Hoàn từ lò đan, hai vị còn lại cầm lấy hai viên để kiểm tra: "Thư Cân Hoàn cực phẩm... bảy viên." Rõ ràng là hắn có hơn ba trăm viên, bọn họ đều đã nhìn thấy, nhưng Cát Thuần Phong thực sự chỉ để lại bảy viên.

 

Phải nói rằng Cát Thuần Phong đã tận dụng triệt để các kẽ hở trong quy tắc của cuộc thi tranh bá thành phố. *****ên, cuộc thi cho phép người tham gia mang theo pháp bảo luyện đan và luyện khí của riêng mình, nhưng phải sử dụng nguyên liệu do ban tổ chức cung cấp. Số lượng nguyên liệu là cố định, lấy bao nhiêu tùy ý. Phế liệu mà Cát Thuần Phong dùng đến từ đâu? Đó là phế liệu từ các lò đan của những tu sĩ đã nổ lò trong các trận đấu trước. Về bản chất, đây vẫn là nguyên liệu của ban tổ chức, và Cát Thuần Phong không vi phạm quy định.

 

Về số lượng đan dược luyện ra, ngoài những người thất bại, mỗi người phải nộp bảy viên cho ban tổ chức. Tại sao lại là bảy viên? Bởi vì với số lượng nguyên liệu được cung cấp, thường có thể luyện ra từ tám đến mười viên đan dược. Nộp bảy viên coi như là hoàn trả phần nguyên liệu, số còn lại sẽ thuộc về người tham gia làm kỷ niệm.

 

Cát Thuần Phong đã khéo léo nộp đúng bảy viên cho ban giám khảo. Dù họ không hài lòng nhưng cũng đành phải công nhận rằng hắn đã vượt qua vòng đấu. Cho đến nay, hắn là tu sĩ duy nhất luyện ra bảy viên Thư Cân Hoàn cực phẩm trong cuộc thi. Ở mười ba trận trước, người giỏi nhất cũng chỉ luyện ra bốn viên Thượng phẩm đan dược, còn lại hầu hết là Trung phẩm và Hạ phẩm.

 

"Cát Thuần Phong thắng." Nghe giám khảo nói vậy, Cát Thuần Phong lục lọi túi trữ vật rồi lại đeo lên chiếc băng tay đỏ: "Ừm, bây giờ ta có thể tiếp tục nhặt phế liệu được không?" Dường như không có quy định nào cấm các tu sĩ tham gia thi đấu dọn dẹp sân đấu.

 

Giám khảo đứng đầu tươi cười: "Phế liệu không vội nhặt, chúng đều thuộc về ngươi. Nhưng trước đó, chúng ta có vài câu hỏi muốn hỏi ngươi." Cát Thuần Phong gật đầu: "Ừm, cứ hỏi đi."

 

"Ngươi dùng phế liệu để luyện đan, trong đó có rất nhiều tạp chất. Ngươi đã loại bỏ tạp chất và tinh luyện lại phế liệu thế nào để luyện ra đan dược?" Câu hỏi của giám khảo cũng là điều mà đám người theo dõi từ nãy đến giờ thắc mắc.

 

Cát Thuần Phong đáp: "Nguyên liệu mà các người cung cấp đều giống nhau, ta đã kiểm tra trước, hầu như ai cũng đã sử dụng hết nguyên liệu. Điểm khác biệt duy nhất là liệu họ có kích hoạt được hết dược tính khi luyện chế hay không. Thư Cân Hoàn là một loại đan dược rất phổ biến, cả mười bảy loại linh thảo đều có thể dùng toàn bộ. Sau khi luyện chế và dung hợp bằng đan hỏa, sẽ hình thành đan dược, không có gì khó khăn cả. Khó khăn nằm ở việc luyện chế tốt. Nhiều tu sĩ nổ lò là vì họ dùng lửa quá mạnh ngay từ đầu, khiến lò đan bị nóng không đều và phát nổ. Phế liệu trở thành màu đen vì mười bảy loại nguyên liệu chưa kịp dung hợp thì lò đan đã không chịu nổi.

 

Việc của ta là loại bỏ những phế liệu không thể dùng được, giữ lại những phế liệu chưa dung hợp hoàn toàn, rồi dùng đan hỏa luyện lại. Đan hỏa của ta hơi đặc biệt, nó có thể đốt cháy phần lớn các tạp chất, chỉ để lại dược dịch tinh khiết. Lúc này, chỉ cần kiểm soát tốt đan hỏa, dược dịch sẽ trở thành đan dược đạt chuẩn."

 

Nghe có vẻ đơn giản, nhưng khả năng phân biệt phế liệu nào còn dùng được và phế liệu nào không thể dùng đã là một kỹ năng mà không phải ai cũng có. Thêm vào đó, hắn có thể nhận ra nguyên nhân nổ lò của người khác chỉ với một cái nhìn, rồi sử dụng lò đan phổ thông mà luyện ra Thư Cân Hoàn cực phẩm, đây là trình độ chỉ có những đại sư mới đạt được. Điều đáng kinh ngạc nhất là thao tác của hắn, không hề có chiêu thức hào nhoáng hay trận pháp phức tạp, giống như chỉ đang đốt lửa nấu nướng, Cát Thuần Phong chỉ đơn giản kiểm soát chính xác đan hỏa và luyện ra hơn ba trăm viên Thư Cân Hoàn.

 

Thư Cân Hoàn là một loại đan dược rất phổ biến, ai cũng có thể luyện chế. Đan dược hạ phẩm được bán với giá hai viên một linh thạch, trung phẩm là ba linh thạch một viên, thượng phẩm là mười linh thạch một viên. Còn cực phẩm thì đắt hơn, giá mỗi viên là năm mươi linh thạch. Cát Thuần Phong đã luyện ra hơn ba trăm viên từ phế liệu, kiếm được hơn mười lăm nghìn linh thạch, chưa kể đến những linh thảo mà hắn nhặt được khi dọn dẹp sân đấu.

 

Ôn Hành không thể không thừa nhận một điều rằng, mỗi đệ tử của hắn đều giỏi kiếm tiền hơn hắn. Ôn Hành thở phào nhẹ nhõm: "Thằng nhóc này, làm ta lo lắng vô ích." Nói rồi hắn uống một ngụm nước trái cây, Tả An liếc nhìn Ôn Hành: "Ngươi lo lắng đến thế sao?"

 

Lúc này, Tả An mới thực sự nhìn nhận Cát Thuần Phong. Ban đầu, anh ta không hài lòng với Cát Thuần Phong, thấy hắn yếu đuối, gương mặt đầy vẻ khổ sở, trông như một kẻ pháo hôi, đến đây chỉ để góp số. Nhưng giờ đây, Tả An chỉ muốn lao lên Cổ Nguyệt Đài để thách đấu một trận với Cát Thuần Phong, hắn thực sự có tài!

 

Các tu sĩ của Huyền Vũ Môn cũng có suy nghĩ giống Tả An. Ban đầu, khi thấy Cát Thuần Phong dùng phế liệu của những người nổ lò để luyện đan, họ đều nghĩ đó là hành động vô nghĩa. Họ công nhận rằng khả năng kiểm soát đan hỏa của hắn rất tốt, nhưng không hy vọng gì nên không chú ý kỹ. Giờ nhớ lại, họ hối tiếc không kịp, làm sao họ có thể bỏ lỡ việc chứng kiến linh khí chảy khi một đại sư luyện đan?

 

Cát Thuần Phong đeo lại chiếc băng tay đỏ, hắn vẫn đang mong nhặt thêm chút phế liệu để luyện thêm vài mẻ đan dược. Nếu không thì nhặt vài mảnh lò đan nổ cũng được, dù chất lượng của lò đan này không tốt, nhưng tích tiểu thành đại, hắn vẫn có thể luyện ra một lò đan tốt.

 

Khi thấy Cát Thuần Phong định rời đi, một giám khảo vội vàng gọi hắn lại: "Cát đạo hữu, xin dừng bước, liệu ngươi có thể cho chúng ta xem đan hỏa của ngươi không?" Cát Thuần Phong nói đan hỏa của hắn không giống bình thường, nhóm giám khảo rất muốn tận mắt chứng kiến xem loại đan hỏa đặc biệt đó như thế nào.

 

Tiên giới có hàng ngàn loại linh hỏa đặc biệt. Đối với một luyện đan sư hoặc luyện khí sư đứng trên sân đấu này, ai mà không có ít nhất một, hai ngọn linh hỏa? Nhưng phải nói rằng đan hỏa của Cát Thuần Phong thực sự khác biệt. Đan hỏa của hắn có màu trắng vàng, trông không giống lửa, mà giống những sợi bông mềm mại của cây liễu vào ngày xuân.

 

Cát Thuần Phong đưa tay ra, một ngọn lửa mềm mại bùng lên trong lòng bàn tay hắn, trông rất dịu dàng, nhưng ba người đối diện có thể cảm nhận rõ rệt sức nóng bỏng rát. Loại đan hỏa này trước giờ chưa từng thấy, Cát Thuần Phong nói: "Đây là đan hỏa của ta."

 

"Xin hỏi Cát đạo hữu, đan hỏa của ngươi là loại linh hỏa nào?" Một giám khảo hỏi. Nghe vậy, Cát Thuần Phong ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Để ta nhớ xem, có Yêu hỏa của Kim Ô, Yêu hỏa của Phượng Hoàng, Yêu hỏa của Cửu Vĩ Hồ, và Yêu hỏa của Tuyết Ngọc Hồ, Hoàn Thiên Hồ, cộng thêm linh hỏa của sư huynh ta..."

 

Ngọn lửa này không phải do trời sinh, mà là ngọn lửa mà Cát Thuần Phong đã mất hàng ngàn năm tôi luyện từng chút một, được dưỡng bằng linh hỏa mà người thân và bạn bè của hắn rút ra từ cơ thể trao cho hắn. Ngọn lửa của hắn có thể đốt cháy mọi thứ không sạch sẽ, thiêu hủy hầu hết mọi thứ mà hắn gặp phải. Nó nhanh chóng, hiệu quả và không mấy bắt mắt, nhưng chính là vũ khí đáng sợ nhất của Cát Thuần Phong.

 

Ngọn lửa này khiến các luyện khí sư đứng xem đều thèm thuồng, nhưng họ cũng hiểu rõ rằng đan hỏa của Cát Thuần Phong không thể dễ dàng cướp lấy được. Những ngọn linh hỏa tự nhiên có thể bị cướp đoạt, nhưng đan hỏa do Cát Thuần Phong tự nghiên cứu và luyện ra đã liên kết với thần hồn của hắn, đan hỏa đã trở thành một phần của hắn, không thể cướp được nữa.

 

Cát Thuần Phong là người *****ên vượt qua vòng thi thứ 14, sau khi thành công, hắn vẫn tiếp tục đeo chiếc băng tay đỏ và chăm chú đứng dưới đài, dõi mắt quan sát các lò đan trên sân. Nếu có lò nào bốc khói bất thường, hắn sẽ nhìn chằm chằm vào đó. Tuy nhiên, số lò bị nổ trong hôm nay ít hơn hẳn so với hôm qua, khiến Cát Thuần Phong có chút buồn bực.

 

Kể từ vòng thi thứ 15, Cát Thuần Phong không được phép tiếp tục làm người dọn dẹp nữa vì đã lọt vào vòng trong và cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng cho các trận đấu tiếp theo. Nghe vậy, hắn đành tiếc nuối tháo chiếc băng tay đỏ ra, nhưng cũng không quá thất vọng, vì số linh thảo và phế liệu hắn nhặt được vẫn đủ để luyện thêm vài mẻ đan. Hắn định dành những ngày tiếp theo để bế quan luyện đan trong chiếc xe nhỏ của mình.

 

Cát Thuần Phong nghĩ đơn giản, nhưng mọi chuyện không phải lúc nào cũng diễn ra như hắn dự định. Vừa bước tới bên chiếc xe nhỏ, hắn đã nghe thấy có người gọi mình là "Đại sư Cát". Hắn giả vờ như không nghe thấy và định trèo lên xe thì Ôn Hành ngăn lại: "Có người đang gọi ngươi đấy." Cát Thuần Phong ngạc nhiên quay lại: "Hử?" Có người gọi hắn là đại sư? Thật hiếm thấy.

 

Khi quay lại, hắn nhìn thấy trước mặt mình có một nhóm người. Người dẫn đầu cúi đầu hành lễ với hắn: "Đại sư Cát, tại hạ là Đan Thanh Tử của Huyền Vũ Môn. Hôm nay được chứng kiến đại sư luyện đan, tại hạ có nhiều điều không hiểu, xin đại sư chỉ giáo."

 

Cát Thuần Phong quay sang nhìn Ôn Hành: "Ta không quen bọn họ." Ôn Hành cười đáp: "Bọn họ là những người ngưỡng mộ ngươi, muốn học hỏi về thuật luyện đan." Cát Thuần Phong có chút đau đầu: "Nhưng ta còn phải luyện đan..."

 

Ôn Hành nói: "Thuần Phong, lúc nào cũng đối mặt với lò đan dễ làm ngươi già trước tuổi và mắc chứng lão suy đấy, nhìn xem hai quầng thâm dưới mắt ngươi kìa." Cát Thuần Phong lại phải giải thích: "Sư tôn, đây là do bẩm sinh."

 

Liên Vô Thương khuyên nhủ: "Trao đổi với họ, có thể ngươi sẽ thu được điều gì đó. Ngươi còn vài ngày trước khi thi đấu tiếp, thời gian này muốn làm gì cũng được." Cát Thuần Phong nhìn Đan Thanh Tử, vừa định gật đầu thì Tả An lên tiếng: "Này, Cát đạo hữu, ngươi có rảnh không? Chúng ta tỷ thí một trận nhé?"

 

Tả An nghiêm túc nói: "Ta xin lỗi ngươi, trước đó ta đã coi thường ngươi. Giờ ta có thể có cơ hội tỷ thí với ngươi không?" Cát Thuần Phong còn đang lưỡng lự thì Tả An tiếp tục: "Ta sẽ không làm khó ngươi đâu. Chúng ta có thể đến Huyền Vũ Môn để tỷ thí, ngươi có thể tùy ý chọn lấy bảo vật trong kho báu của ta!" Tả An thấy đệ tử Huyền Vũ Môn đã ra mặt, nên nếu lúc này hắn cướp Cát Thuần Phong về tay mình, có lẽ hắn sẽ bị các đệ tử Huyền Vũ Môn đánh hội đồng.

 

Mắt Cát Thuần Phong sáng lên: "Được!" Tỷ thí hay không không quan trọng, điều hấp dẫn ở đây là kho báu của Tả An. Hắn là một trong những tiên tôn quyền lực, cai quản cả lĩnh vực luyện khí. Kho báu của hắn chắc chắn phải có nhiều thứ quý giá.

 

Ngay sau đó, một đoàn người đông đúc cưỡi gió bay về phía đông nam của thành phố thứ nhất. Thường Lạc và Vũ Chí Phi mời Ôn Hành: "Ôn đạo hữu, Ngô đạo hữu, các ngươi có muốn tới Huyền Vũ Môn xem không?" Thường Lạc không biết nên gọi Ôn Hành thế nào. Ban đầu anh còn thoải mái gọi là Ôn đạo hữu, nhưng giờ vị đại sư Cát mà họ tôn sùng lại là đệ tử của Ôn Hành, gọi Ôn Hành như trước khiến anh cảm thấy mình hơi mạo phạm.

 

Ôn Hành nghe vậy liền lắc đầu: "Thôi, ta không đi đâu. Các ngươi giúp ta trông chừng Thuần Phong nhé, hắn mải luyện khí thì quên cả thời gian." Vũ Chí Phi ngạc nhiên hỏi: "Ôn đạo hữu có việc gì bận sao?" Ôn Hành trả lời mơ hồ: "Đúng vậy, đúng vậy."

 

Nghe Ôn Hành nói thế, Thường Lạc và Vũ Chí Phi không hỏi thêm nữa. Liên Vô Thương quay sang hỏi Ôn Hành: "Ngươi có việc gì cần giải quyết sao?" Ôn Hành nắm tay Liên Vô Thương: "Đương nhiên là ở bên ngươi rồi. Ta không biết luyện đan, luyện khí lại chẳng hiểu, đối mặt với lò đan thì nóng bức không chịu nổi, ở bên ngươi đi du sơn ngoạn thủy chẳng phải thoải mái hơn sao?"

 

Có lẽ đây là vị sư tôn vô trách nhiệm nhất trên thế giới. Một giây trước còn lo lắng đệ tử bị tổn thương tinh thần nếu luyện đan thất bại, một giây sau đã đuổi đệ tử ra khỏi phòng. Đôi khi Liên Vô Thương nghĩ rằng Ôn Hành còn tâm trạng thay đổi thất thường hơn cả phụ nữ.

 

Trong những ngày tiếp theo, Ôn Hành và Liên Vô Thương không quan tâm nhiều đến giải đấu tranh bá nữa, nhưng dù họ đi đến đâu trong thành phố, họ đều nhận được tin tức cập nhật kịp thời về giải đấu. Ví dụ, trong vòng đầu của giải đấu, có tổng cộng 38 trận, với hơn 37.600 tu sĩ tham gia, nhưng chỉ có 380 người lọt vào vòng trong – một con số may mắn.

 

Ba trăm tám mươi người này sẽ tham gia ba trận đấu trong ba ngày, bắt đầu từ mùng 9 tháng Giêng. Cuối cùng, ba người đứng đầu sẽ đại diện cho thành phố thứ nhất tham dự giải đấu tranh bá tại thành phố thứ hai mươi. Ôn Hành nghĩ rằng ngày diễn ra trận chung kết chắc chắn sẽ rất náo nhiệt. Chỉ một cuộc tuyển chọn ở thành phố thứ nhất đã có hơn 30.000 người tham gia, thì cả 11 thành phố ở tầng 20 chắc phải có hàng chục vạn người tham gia và hàng trăm vạn người xem!

 

Khi màn đêm buông xuống, Ôn Hành đưa chiếc xe nhỏ của mình đến đỉnh núi cao nhất bên ngoài thành phố thứ nhất. Hắn và Liên Vô Thương ngồi bên nhau trên xe, ngắm nhìn cảnh đêm rực rỡ của thành phố và trò chuyện: "Không biết Thuần Phong ở Huyền Vũ Môn thế nào rồi, mấy ngày nay không thấy tin tức gì cả."

 

Liên Vô Thương nói: "Nếu ngươi lo lắng cho hắn, chúng ta có thể đến Huyền Vũ Môn xem. Cũng không xa lắm." Ôn Hành nói: "Vậy chúng ta lén đi nhé?" Liên Vô Thương không hiểu: "Ngươi đến đó đàng hoàng cũng không sao mà."

 

Ôn Hành nói: "Ta sợ Thuần Phong thấy chúng ta thì sẽ cảm thấy áp lực, nên lén đi để hắn không thấy thì sẽ tốt hơn." Liên Vô Thương nghĩ về tính cách của Cát Thuần Phong: "Ta nghĩ ngươi có lẽ đang lo lắng quá rồi."

 

Thế là hai người họ thật sự nhân lúc trời tối âm thầm tới Huyền Vũ Môn. Các đệ tử Huyền Vũ Môn đều đang tập trung tại quảng trường, chăm chú theo dõi Cát Thuần Phong và Tả An luyện khí. Ôn Hành từ xa quan sát, chỉ cảm thấy bầu không khí rất sôi nổi, nhưng nếu phải nói rõ ràng thì hắn lại không biết phải nói gì. Thấy Cát Thuần Phong an toàn, Ôn Hành và Liên Vô Thương lại lặng lẽ rời đi.

 

Tối mùng 8 tháng Giêng, đêm trước vòng thi thứ hai, Cát Thuần Phong cuối cùng cũng xuất hiện. Hắn hào hứng cầm một túi trữ vật lớn nói: "Sư tôn, ta vừa có được thứ tốt!" Ôn Hành đang nằm trên giường, để Liên Vô Thương vẽ chân dung cho mình, nghe vậy cũng chẳng thèm quay đầu: "Ừ? Thứ gì tốt vậy?"

 

Chắc lại là thiên tài địa bảo gì đó, nhìn vẻ phấn khích của Cát Thuần Phong, Ôn Hành đoán không ra, vì đệ tử này của hắn quá nghèo, nên hễ nhận được thứ gì tốt là sẽ rất ngạc nhiên. Cát Thuần Phong nói: "Sư tôn, ta vừa có được một tông môn." Ôn Hành vẫn đợi nghe phần tiếp theo: "Ừ? Một tông môn gì?"

 

Cát Thuần Phong nói: "Là một tông môn, Huyền Vũ Môn đã thuộc về Huyền Thiên Tông của chúng ta rồi." Ôn Hành giật mình, đầu đập mạnh xuống thành giường, chỉ nghe một tiếng "cốp" và thành giường gãy đôi. Ôn Hành ngồi dậy: "Ý ngươi là gì?"

 

Cát Thuần Phong nói: "Ta vừa thu nhận Đan Thanh Tử và Tả An làm đệ tử." Liên Vô Thương nhẹ nhàng đặt bút xuống và nói với Ôn Hành: "Hôm nay vẽ đến đây thôi." Rồi quay sang hỏi Cát Thuần Phong: "Ý ngươi là, ngươi thắng Đan Thanh Tử và Tả An trong cuộc tỷ thí, rồi thu nhận họ làm đệ tử?"

 

Cát Thuần Phong gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng vậy." Giờ thì đến lượt Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn nhau. Cát Thuần Phong nói: "Từ hôm nay, Đan Thanh Tử và Tả An phải gọi ta là sư phụ. Tả An không phải người của Huyền Vũ Môn, nhưng ta đã thu nhận hắn làm đệ tử của ta. Họ đang ở bên ngoài, sư tôn có muốn gặp họ không?"

 

Ôn Hành co giật khóe miệng: "Thuần Phong, ngươi có biết thân phận của Đan Thanh Tử và Tả An không?" Cát Thuần Phong nói: "Biết chứ. Một người là chưởng môn Huyền Vũ Môn, một người là Tiên Tôn."

 

So với một người vô danh như Cát Thuần Phong, hai người này được coi là những nhân vật nổi bật ở tầng 20. Nhưng điều đó thì sao chứ? Cát Thuần Phong nói: "Người thua thì phải chịu, họ thua và tự nguyện làm đệ tử của ta, tất nhiên ta phải giữ lời hứa." Ôn Hành che mặt: "Cảm giác mọi chuyện đã phức tạp rồi."

 

Khi Tả An và Đan Thanh Tử bước vào chiếc xe nhỏ, Ôn Hành từ danh xưng Ôn đạo hữu đã được nâng lên thành Ôn lão tổ. Nhìn thấy Tả An nghiêm túc cúi đầu trước mình giống hệt như đám đệ tử đời sau của Huyền Thiên Tông, Ôn Hành không thể kiềm chế nổi sự co giật ở khóe miệng. Phải làm sao đây?

 

Cát Thuần Phong nói: "Mặc dù ta thu nhận họ làm đệ tử, nhưng chưa có nhiều người biết. Ta đưa họ đến gặp sư tôn, nếu sau này sư tôn có gặp khó khăn gì ở tầng 20, chỉ cần tìm họ là được."

 

Tả An nghiêm túc nói: "Lão tổ, nếu người có việc gì cần, chỉ cần dặn dò ta một tiếng, ta đảm bảo sẽ lo liệu ổn thỏa." Đan Thanh Tử khiêm tốn hơn: "Vãn bối Đan Thanh Tử xin kính chào lão tổ. Nếu lão tổ có điều chi sai bảo, Đan Thanh Tử xin tận sức cống hiến."

 

Ôn Hành lại nhìn sang Cát Thuần Phong, chỉ thấy hắn đang ngồi một bên đếm linh thạch. Ôn Hành phải xác nhận vài lần, rằng đây thật sự là đệ tử thứ năm của mình, không phải đệ tử thứ sáu. Hắn bắt đầu nghi ngờ liệu Tả An và Đan Thanh Tử có phải đã bị Cát Thuần Phong tẩy não hay không, vì sao chỉ sau vài ngày lại trở nên như vậy?

 

Liên Vô Thương hỏi: "Tả An, ngươi có phải là giám khảo trong giải đấu tranh bá sắp tới không?" Tả An cung kính hành lễ: "Liên tiên sinh, không chỉ ta, mà Đan Thanh Tử cũng là một trong những giám khảo."

 

Ôn Hành thầm nghĩ chắc chắn mình sẽ được gặp Thân Đồ Dần rồi.

 

Quả nhiên, trong cuộc thi đấu với 380 người vào mùng 9 tháng Giêng, Cát Thuần Phong đã chiến thắng áp đảo và trở thành đại diện số một của thành phố thứ nhất trong cuộc thi đấu tranh bá. Ôn Hành cảm thán: "Nếu không ai biết thực lực thật sự của Thuần Phong, người ta sẽ nghĩ hắn đi cửa sau đấy."

 

Thời gian nhanh chóng trôi qua và đến ngày Rằm tháng Giêng. Vào ngày này, thế giới thứ hai mươi giăng đèn kết hoa, Thành phố thứ nhất ngập tràn những chiếc đèn lồ ng đỏ với nhiều hình dạng khác nhau, tạo nên không khí lễ hội đầy hương vị của Tết. Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu ở hạ giới, và theo truyền thống, mọi người sẽ ăn bánh trôi và tham gia các trò chơi đoán đố đèn lồ ng. Ôn Hành cũng sẽ tham gia cuộc thi đoán chữ đèn lồ ng do Thành phố thứ nhất tổ chức vào tối nay, khiến hắn cảm thấy vô cùng hồi hộp, thậm chí còn căng thẳng hơn cả khi xem giải đấu tranh bá.

 

So với Ôn Hành, Cát Thuần Phong lại rất thản nhiên. Hắn ngáp một cái thật dài rồi ngồi xuống bên bàn ăn: "Chào sư tôn, chào Liên tiên sinh." Nhìn vào khuôn mặt của Cát Thuần Phong, ai cũng biết rằng hắn đã không ngủ ngon, có lẽ là chẳng ngủ được tí nào. Cát Thuần Phong nói: "Sư tôn, con muốn uống canh đậu phụ."

 

Ôn Hành đáp: "Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, theo phong tục chúng ta phải ăn bánh trôi." Thật ngạc nhiên là tiên giới cũng có Tết Nguyên Tiêu. Không biết vị đại năng nào từ hạ giới phi thăng đã mang phong tục này lên đây. Hôm qua khi đi dạo phố, Ôn Hành đã thấy các tửu lâu bán bánh trôi. Tuy nhiên, bánh trôi ở tiên giới khác với ở hạ giới. Bánh trôi ở hạ giới chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, trong khi bánh trôi ở tiên giới to bằng nắm tay.

 

Ôn Hành vốn định mua về để sáng hôm sau nấu cho Cát Thuần Phong ăn, nhân tiện cổ vũ tinh thần mọi người. Nhưng Liên Vô Thương đã cản hắn lại, nhất quyết không cho mua.

 

Điều này làm khó được Ôn Hành sao? Trong túi trữ vật của hắn đã có sẵn bánh trôi! Sáng sớm, Ôn Hành lấy bánh trôi ra và chia cho cả Liên Vô Thương lẫn Cát Thuần Phong mỗi người một bát: "Cảm ơn Vân Thanh đã chuẩn bị sẵn bánh trôi." Liên Vô Thương nói: "Chính xác hơn, đây không phải là bánh trôi."

 

Ôn Hành nhìn những viên bánh tròn trịa, trơn mượt trong bát: "Nếu đây không phải là bánh trôi, thì là gì?" Liên Vô Thương đáp: "Đây là bánh bao nước." Ôn Hành múc một viên cho vào miệng: "Có khác gì đâu?"

 

Liên Vô Thương nói: "Ta không nói rõ được, ngươi có thể hỏi Vân Thanh." Thật sự, Ôn Hành đã gửi phù chú đến Vân Thanh, và đầu bên kia liền vang lên giọng của Phượng Uyên: "Ừm?"

 

Ôn Hành hỏi: "Sao lại là ngươi? Đệ tử của ta đâu?" Phượng Uyên trả lời: "Đang đi làm đồ ăn ngon rồi. Các ngươi thế nào rồi?" Ôn Hành cười nói: "Rất tốt, thu hoạch cũng kha khá. Phượng quân ở Huyền Thiên Tông vẫn tốt chứ?" Phượng Uyên cười nói: "Rất thuận lợi, mọi thứ đều tốt."

 

Đang nói chuyện thì giọng của Vân Thanh vang lên: "Sư tôn, hôm nay người dậy sớm quá! Con còn tưởng người chưa dậy, còn định lát nữa mới gửi phù chú cho người." Vân Thanh luôn là một đứa trẻ chu đáo, mỗi ngày, nếu có thể, cậu đều gửi một phù chú cho Ôn Hành để hỏi thăm. Ở đầu kia, Vân Lạc Lạc đang gọi "có có" ầm ĩ, làm cho không khí trở nên rộn ràng.

 

Ôn Hành cười nói: "Vân Thanh, ta có chuyện muốn hỏi ngươi. Bánh trôi và bánh bao nước có phải là cùng một thứ không?" Dù sao thì trong mắt hắn, chúng cũng giống nhau, đều là vỏ làm từ bột gạo nếp với nhân bên trong.

 

Vân Thanh giải thích: "Không giống nhau. Bánh trôi là phải chuẩn bị nhân trước, cắt thành miếng nhỏ rồi lăn trong rây với bột gạo nếp. Còn bánh bao nước là dùng tay gói từng viên một. Nhân của bánh trôi đa phần là ngọt, còn nhân của bánh bao nước có cả ngọt và mặn." Nghe Vân Thanh nói vậy, Ôn Hành mới nhận ra chiếc bánh bao nước mà hắn vừa ăn là nhân thịt! Khó có thể tưởng tượng được, một viên bánh nhỏ như vậy lại có thể chứa đầy thịt.

 

Vân Thanh tiếp tục: "Ở Huyền Thiên Tông, chúng ta thường ăn bánh bao nước. Con đã đặt sẵn bánh vào trong túi trữ vật của sư tôn rồi." Ôn Hành cười nói: "Ta đang ăn đây."

 

Sau khi tắt phù chú, ba người lặng lẽ ăn bánh bao nước. Quả thật, bánh bao có cả loại mặn và ngọt như Vân Thanh nói. Ôn Hành không thích đồ ngọt lắm, hễ nhìn thấy bánh ngọt liền múc sang bát của Liên Vô Thương, còn Liên Vô Thương thì chuyển bánh nhân thịt vào bát của Cát Thuần Phong. Tội nghiệp Cát Thuần Phong, sáng sớm đã ăn một miếng bánh ngọt khiến hắn cảm thấy quá ngọt ngào.

 

Ôn Hành hỏi: "Thuần Phong, hôm nay ngươi có thi đấu không?" Thành phố thứ mười một đang tranh tài để chọn ra thành phố mạnh nhất. Ở hạ giới, nếu có một cuộc thi như thế này, chắc chắn sẽ có nhiều hình thức thi đấu khác nhau. Nhưng ở tầng hai mươi, hình thức thi đấu rất đơn giản và thẳng thắn: mỗi người phải luyện chế một pháp bảo, xem ai tạo ra bảo vật tốt nhất.

 

Thời gian thi đấu chỉ có bốn ngày. Nếu sau bốn ngày không luyện chế xong pháp bảo, thì người đó sẽ phải bỏ cuộc. Có những luyện khí sư rất kỹ tính, để luyện ra một thanh trường đao phải mất cả trăm năm. Ai có thời gian kiên nhẫn chờ chứ.

 

Ôn Hành động viên Cát Thuần Phong: "Cố lên Thuần Phong, sư tôn sẽ ở dưới đài cổ vũ ngươi. Nói xem, ngươi định luyện đan hay luyện khí?" Trong các trận đấu trước, Cát Thuần Phong đã luyện cả đan và khí. Cát Thuần Phong đáp: "Đến lúc đó xem xét. Họ cho gì thì ta luyện thứ đó."

 

Bên ngoài Cổ Nguyệt Lâu đông nghịt người. Khu vực thi đấu vốn bằng phẳng giờ đã biến thành một cấu trúc hình tổ chim khổng lồ, tầng dưới cùng là sàn đấu, còn xung quanh là hàng loạt khán đài cao dần lên.

 

Nhìn từ bên ngoài có vẻ bình thường, nhưng khi bước vào trong, mới thấy các khán đài rộng hàng trăm trượng. Ôn Hành lẩm bẩm: "Nếu ngồi ở tầng trên cùng, chẳng phải phải dùng thần thức để quan sát sao? Như thế thì khác gì ở nhà xem?" Liên Vô Thương đáp: "Đúng vậy, vì lý do đó mà nhiều người không đến xem trực tiếp."

 

Sân đấu này chỉ chứa được mười vạn người xem trực tiếp. Ôn Hành và nhóm của hắn đã ngồi vào vị trí mà Tả An chuẩn bị cho họ từ sớm. Không hổ danh là Tiên Tôn, vị trí này quả thật rất tốt.

 

Chưa bao lâu sau khi họ ngồi xuống, các tu sĩ của mười một thành phố đã bước lên sàn đấu. Ba mươi ba người đứng thành vòng tròn, đối diện với khán đài. Họ cúi đầu hành lễ, và khán đài đang ồn ào lập tức trở nên yên lặng.

 

Lúc này, Tả An, trong vai trò Tiên Tôn, xuất hiện ở trung tâm quảng trường. Tả An đã tháo bỏ lớp ngụy trang, trở lại dáng vẻ của một người khổng lồ với thân hình to lớn, vạm vỡ: "Hoan nghênh chư vị đạo hữu đã đến tham dự cuộc tranh bá thành phố, sự kiện trăm năm có một!"

 

Tả An là người rất giỏi khuấy động không khí. Hắn vừa đứng giữa quảng trường hét lớn một tiếng, lập tức có vô số tu sĩ hưởng ứng: "Ồ——!" Tả An nói: "Những người đứng trên sàn đấu bây giờ là những nhân tài xuất sắc mà chúng ta đã chọn ra. Quyền đặt tên thành phố tiếp theo sẽ do họ quyết định!!"

 

Ôn Hành nhìn sang Cát Thuần Phong đang đứng đối diện hắn, thấy Thuần Phong đang cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Sau vài lời phát biểu đơn giản, Tả An bay xuống dưới đài. Lúc này, một loạt bàn lớn đột nhiên nâng lên từ rìa khán đài. Trên mỗi bàn đều được sắp xếp những bảo vật: khoáng thạch và linh thảo, tất cả đều được bọc bằng lụa đỏ, tạo nên một khung cảnh rực rỡ.

 

Ôn Hành thì thầm hỏi Liên Vô Thương: "Đây là chuyện gì vậy? Ta tưởng sẽ chia nguyên liệu cho từng người theo đầu người chứ?" Rõ ràng là các bàn này có những nguyên liệu khác nhau, điều này đặt ra thử thách cho thị lực và khả năng phán đoán của các thí sinh. Không chỉ phải nhanh tay, họ còn phải biết rõ mình muốn luyện chế gì.

 

Nếu không thì chuyện gì sẽ xảy ra? Một loại đan dược cần đến một trăm loại nguyên liệu, nhưng do không đủ nhanh, đối thủ giành mất một số nguyên liệu, cuối cùng chỉ lấy được chín mươi chín loại, thì không thể luyện chế được.

 

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào những khoáng thạch và linh thảo này, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn khi thần thức bay loạn khắp nơi. Tuy nhiên, không lâu sau, một lớp kết giới màu vàng dâng lên, như một quả trứng khổng lồ bao quanh sàn đấu. Thần thức của các tu sĩ ngay lập tức bị ngăn chặn bởi kết giới này. Điều này cũng hợp lý, vì nếu một tu sĩ bị giám sát và thao túng trong quá trình luyện đan hay luyện khí, thì rất phiền phức.

 

Một tiếng trống trầm vang lên, ba mươi ba người trên sàn bắt đầu hành động. Trước đó, họ đã dùng thần thức để xác định các bảo vật quanh sàn đấu. Giờ thì thử thách đến từ sức mạnh và vận may của họ.

 

Lúc này, Ôn Hành mới hiểu tại sao trước đây Tả An lại khó chịu với Cát Thuần Phong đến vậy, và tại sao các luyện đan sư và luyện khí sư ở tầng hai mươi lại khác với các nơi khác, ai cũng giống như thể tu.

 

Ôn Hành thấy một luyện đan sư trông yếu ớt lao về phía một cây linh thảo, nhưng một đối thủ to lớn từ phía bên kia lao tới, hai người va chạm mạnh, và người yếu ớt kia ngã lăn ra đất.

 

Ôn Hành kinh ngạc: "Sao lại có cả đánh nhau thế này?!" Hắn cứ nghĩ cuộc thi sẽ giống như các trận trước đó, mỗi người sẽ được chia nguyên liệu hoặc khoáng thạch một cách công bằng. Ai ngờ vừa bắt đầu đã bạo lực như vậy. Hắn không khỏi lo lắng nhìn về phía Cát Thuần Phong. Liệu Thuần Phong có bị thiệt thòi không?

 

Không khí trên sàn đấu trở nên nóng bỏng hơn. Những người trong kết giới đang đánh nhau kịch liệt. Để giành giật linh thảo, không ít tu sĩ đã bị thương, và mỗi khi có máu đổ, khán giả lại phấn khích reo hò. Ôn Hành cau mày. Hắn không nghĩ cuộc tranh bá lại diễn ra như thế này. Nếu hắn biết trước mọi chuyện như vậy, chắc chắn hắn sẽ không để Thuần Phong tham gia.

 

Nói vậy, nhưng Thuần Phong đang ở đâu? Ôn Hành tinh mắt, hắn lập tức nhận ra bóng dáng của Cát Thuần Phong đang di chuyển tự do trong sàn đấu. Cát Thuần Phong mặc áo xám, trông như một luồng khí xám đang di chuyển giữa đám đông. Trông hắn như đang tránh né đòn tấn công của đối thủ. Có phải Thuần Phong đang bị dồn đến đường cùng không?

 

Đây là cuộc đấu sức mạnh, không chỉ là cuộc thi luyện khí, mà còn là cuộc thi về sức mạnh thể chất. Khi Ôn Hành nhìn thấy hai luyện khí sư đang vung búa vào nhau, hắn không khỏi há hốc mồm: "Cả thế này cũng được sao?!"

 

Liên Vô Thương vỗ nhẹ vào tay Ôn Hành: "Đừng lo lắng quá, Thuần Phong không yếu như ngươi nghĩ đâu." Cát Thuần Phong là một trong những người có vóc dáng nhỏ nhắn trên sàn đấu. Ở hạ giới, nhiều luyện đan sư và luyện khí sư đều yếu ớt, chỉ dựa vào đan dược và pháp bảo để tự vệ, thân thể của họ thường không chịu nổi một cú đánh của thể tu.

 

Tuy nhiên, luyện khí sư ở tầng hai mươi đã phá vỡ định kiến này. Họ không chỉ có thể lực như thể tu mà còn có kỹ năng luyện khí và luyện đan cao siêu. Những tu sĩ như vậy thực sự rất đáng sợ khi thi đấu.

 

Nhưng Cát Thuần Phong không phải người dễ bắt nạt. Từ nhỏ hắn đã bị các sư huynh hành hạ, lớn lên dưới sự "huấn luyện" của họ. Đi theo nhị sư huynh, hắn học được cách đánh nhau phải thật khí thế, phải dữ dằn như chó điên. Đi theo tam sư huynh, hắn học được cách không nói nhiều, gặp đối thủ thì cứ ra tay. Đi theo tứ sư huynh, hắn học được cách không để đối thủ có cơ hội phản kháng, phải đánh cho đến cùng...

 

Cùng với các đệ tử khác của Huyền Thiên Tông, từ khi còn trẻ, hắn đã bị Triệu Ninh kéo đi luyện kiếm. Đệ tử của Huyền Thiên Tông và Thượng Thanh Tông đều là những kiếm tu giỏi, và tất nhiên, Cát Thuần Phong cũng không ngoại lệ.

 

Tất cả những yếu tố này kết hợp lại khiến Cát Thuần Phong trở thành một "bông hoa" đặc biệt trên sàn đấu. Hắn nhanh chóng lùi về phía rìa khán đài, tay trái lục lọi trong túi trữ vật, tay phải sờ vào ống tay áo Càn Khôn. Thuần Phong trời sinh đã có diện mạo khá, thêm vào việc tối qua không ngủ nên khuôn mặt có phần nhợt nhạt, trông hắn thật yếu đuối, đáng thương và vô cùng bất lực! Lúc này, một đối thủ vung búa xông tới đánh vào Cát Thuần Phong, mắt hắn thoáng qua tia sắc lạnh.

 

Bất ngờ, một luồng lửa bùng lên giữa sàn đấu. Tiếng nổ lớn bị kết giới ngăn lại, nhưng làn khói dày đặc thì không thể xuyên qua. Trong chốc lát, các tu sĩ không thể nhìn rõ điều gì đang xảy ra bên trong, chỉ có thể nghe thấy những tiếng hét kinh hoàng và âm thanh của những người ngã xuống.

 

Ôn Hành suýt chút nữa bật dậy: "Chuyện gì vậy?" Liên Vô Thương thở dài: "Ngươi không nhận ra sao? Đó là bùa nổ của Cẩu Tử." Ôn Hành quan sát kỹ lại, có vẻ thật sự là bùa nổ của Cẩu Tử, nhưng tại sao bùa này lại xuất hiện ở đây?

 

Khi khói tan, Cát Thuần Phong đang đứng đó với thanh kiếm dài chưa rút khỏi vỏ trong tay, tay còn lại cầm một xấp bùa nổ. Mặt đất dưới chân hắn đã bị nổ tung thành những hố lớn nhỏ, xung quanh hắn là ba mươi hai tu sĩ nằm la liệt, dường như không còn ai tỉnh lại ngay được. Cát Thuần Phong thở phào nhẹ nhõm, đút thanh kiếm và bùa trở lại túi trữ vật, rồi từ từ bước tới bàn bên khán đài và nhặt những bảo vật mình cần.

 

Các tu sĩ xung quanh: ... Giải đấu tranh bá năm nay có còn tiếp tục bình thường không? Tu sĩ đến từ Thành phố thứ nhất này thật quá đáng sợ!

 

Ôn Hành yếu ớt nói: "Đột nhiên ta cảm thấy mình chẳng hiểu gì về các đệ tử của mình cả." Bình thường trông ai cũng ngoan ngoãn, nhưng khi đánh nhau thì lại hung hãn đến đáng sợ.

 

Tác giả có lời muốn nói: Ghi chép về Tết Nguyên Đán có từ thời Nghiêu Thuấn, và Tết Nguyên Tiêu bắt nguồn từ thời Tây Hán. Tuy nhiên, đây là một bộ truyện tu chân không chính thống, mọi người đừng quá bận tâm về điều này nhé. Còn nữa, bánh bao nước nhân thịt thật là ngon...

 

Khi Cát Thuần Phong vừa đến Huyền Thiên Tông:

 

Trác Bất Phàm: Sư đệ, thể lực của ngươi không được tốt, ngày mai đi chạy ba nghìn dặm với ta.

 

Sở Việt: Thuần Phong, chiêu thức của ngươi không đủ nhanh, kiếm chiêu phải nhanh và mạnh!

 

Thẩm Nhược: Làm gì cũng phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới tìm ra sơ hở của đối thủ.

 

Cẩu Tử: Đánh nhau phải có khí thế, khí thế rất quan trọng!

 

Báo Tử: Có thể động thủ thì đừng nói nhiều, các sư huynh của ngươi đều do ta huấn luyện ra đấy.

 

Thiên Tiếu: Đừng để cho kẻ địch có cơ hội phản công.

 

Đó chính là lý do tại sao Thuần Phong lại có sức chiến đấu mạnh mẽ đến vậy. Tất cả là nhờ sự thúc giục của các sư huynh!

 

Ôn Hành: Vậy còn ta thì sao? Chẳng lẽ không có công lao gì của ta à?

Bình Luận (0)
Comment