Ôn Hằng hỏi An Tử Khiêm: "Tiếp theo ngươi có dự định gì không?"
An Tử Khiêm đáp: "Chỉ có thể sống ngày nào tính ngày đó thôi." Tình hình của hắn không mấy lạc quan. Những thương gia từng cung cấp hàng cho Tiểu Thịnh Lâu giờ đây đều đã quay lưng về phía gia đình hắn. Cứ tiếp tục thế này, hắn chẳng thể chống đỡ được mấy tháng nữa.
An Tử Khiêm cười khổ: "Chống được ngày nào hay ngày đó thôi, nếu thật sự đến ngày không thể chống đỡ nổi nữa... thì đến lúc đó tính sau." An Tử Khiêm không muốn đề cập đến chủ đề này, mà Ôn Hằng và những người khác cũng không tiện nói thêm. Thực ra, bọn họ có thể hiểu được tâm trạng của An Tử Khiêm. Một gia nghiệp lớn như vậy giao vào tay hắn, chẳng những không thể phát dương quang đại, mà còn chứng kiến sự suy tàn nhanh chóng của nó. Là một thương nhân, vào thời điểm này An Tử Khiêm như đang chìm trong chảo dầu sôi.
Mặc dù có thể hiểu, nhưng Liên Vô Thương lại có cách nhìn khác. An Tử Khiêm bây giờ vẫn còn vài phần khí tiết, nhưng trong mắt Liên Vô Thương, hắn chưa đến bước đường cùng. Người thật sự bị ép vào đường cùng sẽ không để tâm đ ến lòng tự trọng của mình, dù chỉ còn một tia hy vọng, họ cũng sẽ cố bám lấy cọng rơm cứu mạng.
Chờ mà xem, khi Tiểu Thịnh Lâu thật sự đến bước đường đó, lòng tự trọng mà An Tử Khiêm luôn giữ vững sẽ tan biến hoàn toàn, hắn sẽ tìm đến Ôn Hằng.
Sau khi trò chuyện vài câu với An Tử Khiêm, Ôn Hằng và những người khác rời khỏi Tiểu Thịnh Lâu. Khi quay đầu lại, họ nhìn thấy bảng hiệu của Tiểu Thịnh Lâu, ba chữ "Tiểu Thịnh Lâu" trên đó đã trải qua bao thăng trầm, chứng kiến sự hưng thịnh và suy tàn của nơi này.
Con người thật kỳ lạ, vì một chút lý tưởng mà có thể giữ gìn cơ nghiệp hàng ngàn năm, còn muốn tiếp tục duy trì nó lâu dài. Nhưng xét về lâu dài, trên thế gian này có hàng ngàn vạn cửa hàng luân phiên thịnh suy, chẳng có gì là bất tử.
Không chỉ có cửa hàng, ngay cả con người cũng vậy, sinh tử không ngừng diễn ra. Ai có thể sống mãi? Dù là những tu sĩ đã phi thăng, cũng không phải ai cũng có thể sống cùng trời đất.
Tu sĩ tu luyện là để phi thăng, sau khi phi thăng có thể sống lâu hơn người thường một chút. Nhưng đến nay, Ôn Hằng chưa từng nghe nói có ai trên Tiên giới còn sống từ khi trời đất khai thiên lập địa. Những tiên nhân đó cũng sẽ vì nhiều lý do mà ngã xuống...
Ôn Hằng hiếm khi suy nghĩ điều gì, nhưng lần này lại suy nghĩ đến vấn đề phức tạp như vậy, không khỏi ngẩn người nhìn bảng hiệu một lúc lâu. Liên Vô Thương kéo tay Ôn Hằng: "Sao vậy? Nghĩ gì à?"
Ôn Hằng cười: "Ta nghĩ đến trường sinh..."
Liên Vô Thương: ???
Liên Vô Thương nhẹ giọng nói: "Trường sinh thì sao?"
Ôn Hằng cười: "Bỗng nhiên phát hiện ra trên đời không có thứ gì thật sự bất tử, mọi thứ đều là tương đối. Ngươi từng nói với ta rằng trên đời có một sinh vật tên là phù du, tuổi thọ của chúng chỉ có một ngày. Đối với người thường, một ngày là quá ngắn ngủi, vì thế nhiều người cho rằng cuộc đời của phù du thật bi ai, chưa kịp làm gì đã biến mất.
Người thường bận rộn cả đời vài chục năm, trong mắt tu sĩ có lẽ chỉ là một cái nháy mắt, người thường đã qua đời rồi. Vì vậy, nhiều tu sĩ cho rằng người thường thật đáng thương, cuộc đời của họ quá ngắn, không kịp làm gì cả. Trong giới tu chân, nhiều tu sĩ khinh thường người thường, ngay cả những tu sĩ mới nhập môn cũng cảm thấy mình cao hơn người một bậc.
Tu sĩ có tuổi thọ dài ngắn khác nhau, sau khi xuất khiếu, nếu không tự tìm cái chết, sống đến vài vạn năm cũng có thể. Trong mắt người thường, đây là tuổi thọ mà hàng nghìn thế hệ không thể đạt được. Nhưng so với núi non sông suối, tuổi thọ của tu sĩ cũng chỉ là thoáng qua như bóng câu qua cửa sổ. Vùng đất dưới chân chúng ta đã tồn tại hàng triệu năm, nhìn theo cách này, tu luyện đến tận cùng cũng không bằng một nắm đất trên mặt đất."
Ôn Hằng nói: "Ta nói vậy, ngươi có thấy buồn cười không?"
Liên Vô Thương nắm tay Ôn Hằng, hai người từ từ đi dạo trên phố. Liên Vô Thương híp mắt: "Không đâu, hiếm khi nghe ngươi nói một đoạn dài như vậy."
Ôn Hằng nói: "Sau khi phi thăng, ta mơ hồ có cảm giác rằng chúng ta tu luyện đến tận cùng chỉ là một cõi hoang vu. Chúng ta từ hỗn độn mà đến, cuối cùng cũng sẽ trở về với hỗn độn."
Liên Vô Thương nghiêng đầu nhìn Ôn Hằng, hắn thấy trong mắt Ôn Hằng có một tia ánh sáng vàng nhạt ẩn hiện, đây là... Ôn Hằng đang ngộ đạo? Nhận ra điều này, Liên Vô Thương muốn tìm cho Ôn Hằng một nơi tốt hơn để đột phá, ít nhất không thể ngộ đạo giữa đường phố đông đúc.
Liên Vô Thương nói: "Ừm, tiếp theo thì sao?" Thực ra, lần trước khi hắn đột phá nhờ mảnh ngọc tạo hóa, hắn cũng mơ hồ có một cảm giác, cảm giác ấy không thể diễn tả, trống rỗng cô độc. Liên Vô Thương cảm thấy nếu tiếp tục suy nghĩ sâu hơn, hắn sẽ bị cảm giác không xác định ấy nuốt chửng.
Ôn Hằng cười nói: "Vô Thương, ngươi đừng thấy ta lải nhải, ta cũng không biết sao, chỉ là đột nhiên muốn nói chuyện với ngươi. Cảm giác này thật kỳ diệu, ta muốn nói cho ngươi nghe." Ôn Hằng nắm lấy tay Liên Vô Thương, giữa hai người, cây gậy khất thực đứng vững trên mặt đất, hai chiếc lá nhỏ như được linh khí thổi qua, nhẹ nhàng vươn ra hai bên.
Cảnh trước mắt bỗng thay đổi, Liên Vô Thương phát hiện mình đang ở trong một vùng hỗn độn, xung quanh không có gì cả, may mà hắn vẫn cảm nhận được hơi ấm từ tay Ôn Hằng. Nơi này Liên Vô Thương từng đến, lần trước khi đột phá, hắn đã đứng ở đây, nhìn thấy hỗn độn và sự vô trật tự. Lần trước, hắn không đủ dũng khí để bước vào hỗn độn đó, nhưng lần này, bên cạnh hắn có Ôn Hằng.
Đây là đâu? Liên Vô Thương nhíu mày, hắn và Ôn Hằng đồng thời đến đây, nơi này không phải là thức hải tử phủ của Ôn Hằng. Liên Vô Thương đã vào thức hải của Ôn Hằng rất nhiều lần, khi hai người song tu, đôi khi Liên Vô Thương còn ở lì trong thức hải của Ôn Hằng không chịu ra. Thức hải của Ôn Hằng rộng lớn và dịu dàng, khi Liên Vô Thương tiến vào, hắn cảm thấy mình như một con cá nhỏ.
Mặc dù xung quanh rất yên tĩnh, nhưng vẫn khiến Liên Vô Thương cảnh giác, không thể an tâm.
Ôn Hằng nắm chặt tay Liên Vô Thương, hai người đứng đối diện nhau. Ôn Hằng dịu dàng nhìn Liên Vô Thương, trong mắt hắn ánh lên ánh sáng vàng càng ngày càng mạnh: "Vô Thương." Liên Vô Thương nhẹ nhàng đáp lại: "Ừ, ta đây."
Ôn Hằng nói: "Ngươi xem, chúng ta từ trong hỗn độn như thế này mà đến. Mọi sự vật, mọi thứ đều khởi nguồn từ hỗn độn." Theo lời nói của Ôn Hằng, ánh sáng bắt đầu lóe lên trong hỗn độn xung quanh, Liên Vô Thương nhìn thấy những tia sáng nhiều màu sắc tỏa ra từ trong hỗn độn, trong đó có một tia linh quang màu đỏ rực rỡ hơn cả.
Linh quang phá vỡ hỗn độn, chia hỗn độn thành hai nửa. Vô số tia linh quang tụ lại, tạo thành từng quả cầu lớn nhỏ khác nhau. Những quả cầu này nhiều màu sắc và bắt đầu xoay tròn. Số lượng các quả cầu vô cùng lớn, tạo thành một tinh vân rực rỡ. Ôn Hằng và Liên Vô Thương đang đứng giữa tinh vân, xung quanh họ có vô số hành tinh trôi qua.
Liên Vô Thương mở to mắt, đây là cảnh tượng mà hắn chưa từng thấy! Huy hoàng, tráng lệ, Liên Vô Thương cảm thấy mình như đang ở trong vũ trụ bao la, rất lớn, dù có phóng thần thức bay hàng vạn năm cũng không thể chạm tới ranh giới. Nhưng hắn lại cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng, như một quả trứng bị bao bọc bởi vỏ trứng cứng rắn.
Các hành tinh đủ loại hình dạng lướt qua xung quanh, mỗi khi chúng lướt qua, Liên Vô Thương đều cảm nhận được áp lực khủng khiếp. Hắn không thể không tiến lại gần Ôn Hằng hơn, đây là một hành động khá liều lĩnh.
Ôn Hằng trong lúc đốn ngộ đã mang theo Liên Vô Thương. Đốn ngộ vốn là hành vi cá nhân, nếu có thêm một người, có thể ngộ ra nhiều hơn, nhưng cũng có thể bị gián đoạn. Liên Vô Thương hiểu rõ điều này, điều duy nhất hắn có thể làm là cố gắng tự bảo vệ mình mà không ảnh hưởng đến sự đốn ngộ của Ôn Hằng.
Ôn Hằng mỉm cười với Liên Vô Thương: "Đừng sợ." Liên Vô Thương nhìn Ôn Hằng với vẻ ngập ngừng, lúc này hắn cảm thấy Ôn Hằng mà hắn quen thuộc đã biến mất, người đàn ông trước mặt hắn quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ. Một luồng linh khí mạnh mẽ từ Ôn Hằng truyền đến, linh khí ấy như dòng thác lũ tràn vào thức hải của Liên Vô Thương, khiến hắn cảm thấy thức hải của mình sắp bị tràn ngập.
Liên Vô Thương không khỏi rên nhẹ, hắn biết những gì đang tràn vào thức hải của mình đều là thứ tốt. Ôn Hằng mang trong mình đạo mộc, khi đạo mộc đốn ngộ, điều tất nhiên là hắn phải chịu sự tấn công của đạo nghĩa. Liên Vô Thương cảm nhận nỗi đau nhưng cũng đầy phấn khích, cảm giác đó còn mạnh mẽ hơn cả việc song tu với Ôn Hằng hàng vạn lần. Ngay khi Liên Vô Thương cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm nữa, luồng linh khí đổ vào thức hải của hắn đột ngột dừng lại.
Liên Vô Thương thở phào nhẹ nhõm, hắn ngước nhìn Ôn Hằng, ánh sáng vàng trong mắt Ôn Hằng ngày càng mạnh mẽ. Không chỉ đôi mắt mà toàn thân Ôn Hằng cũng được bao phủ bởi quầng sáng vàng rực rỡ. Hắn sáng rực đến mức còn rực rỡ hơn cả những hành tinh đang cháy bỏng ở xa.
Ôn Hằng đưa tay kéo một hành tinh từ bên cạnh họ. Tại đây, Ôn Hằng và cơ thể của hắn trở nên rất lớn, một hành tinh trong tay họ giống như một viên ngọc nhỏ. Ôn Hằng nhẹ nhàng kéo nó lại gần.
Lúc này, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi nhanh chóng, Liên Vô Thương nhận thấy hành tinh mà Ôn Hằng kéo đến ngày càng lớn. Nhưng không phải hành tinh to ra, mà chính họ đang nhỏ lại!
Ôn Hằng vẫn nắm chặt tay Liên Vô Thương, nụ cười của hắn trở thành thứ khiến Liên Vô Thương cảm thấy yên lòng nhất trong trời đất. Ôn Hằng nói: "Đừng sợ." Liên Vô Thương cười và gật đầu: "Ừ." Hắn không sợ, chỉ cần có Ôn Hằng ở bên, hắn chẳng còn gì phải sợ.
Trên hành tinh mà Ôn Hằng kéo đến, những biến đổi kỳ diệu bắt đầu xảy ra. Liên Vô Thương thấy mặt đất đầy núi lửa và dung nham dần hình thành. Sau đó, xuất hiện những vùng đất xám xịt và biển cả tỏa ra mùi lưu huỳnh.
Trên đầu họ, mặt trời mọc và lặn, các tinh vân xoay chuyển nhanh chóng, trong khi dưới chân họ, mặt đất xám bắt đầu mọc lên những cây cỏ xanh. Ban đầu, những cây cỏ rất nhỏ bé, nhưng sau đó chúng càng ngày càng lớn, và trong đại dương xuất hiện những loài cá kỳ lạ, hoặc có thể gọi là yêu thú.
Liên Vô Thương cảm giác như mình đang chứng kiến sự ra đời của một thế giới. Cảm giác này rất kỳ diệu, hắn đã đọc nhiều điều tương tự trong sách cổ, nhưng chưa bao giờ chứng kiến một cảnh tượng kỳ diệu như vậy.
Dưới chân họ xuất hiện sông núi, cùng những loài động vật kỳ lạ, chúng sinh sôi, rồi nhanh chóng chết đi. Tốc độ nhanh như một luồng linh khí lướt qua trang sách lụa, không kịp nhìn kỹ.
Các động vật ban đầu giết chóc lẫn nhau, sau đó tụ lại thành nhóm, và tiếp theo chúng xây dựng nhà cửa để ở, có cả những thành trấn của riêng mình... Liên Vô Thương cảm giác như mình đang xem một vở kịch bóng, chứng kiến sự hưng thịnh và suy tàn của vô số chủng tộc.
Lúc này, Ôn Hằng đưa Liên Vô Thương hạ xuống mặt đất, họ thậm chí còn bị những sinh vật nơi đây phát hiện. Có kẻ hoảng sợ, nhưng cũng có nhiều người quỳ lạy trước họ. Ôn Hằng khẽ mỉm cười: "Ta sẽ cho ngươi xem một điều kỳ diệu."
Liên Vô Thương nhìn thấy các loài cây xung quanh ngày càng lớn, đến mức những con kiến nhỏ bé trông còn lớn gấp mấy lần họ. Một hạt bụi trên mặt đất bây giờ cũng trở thành một ngọn núi không thể vượt qua.
Ôn Hằng nói: "Hôm nay khi thấy An Tử Khiêm khổ sở giữ lấy cơ nghiệp của mình, ta đã có một câu hỏi khiến ta băn khoăn, đó là điều gì đã giúp hắn kiên trì như vậy. Sau đó ta nghĩ về sự trường sinh, và ta thấy không rõ ràng lắm, nhưng giờ ta bắt đầu hiểu rồi."
Liên Vô Thương nhìn quanh, họ đang đứng dưới một loài cây khổng lồ, lớn gần bằng đạo mộc. Nhưng Liên Vô Thương biết đây chỉ là một cây cỏ nhỏ bé, với một giọt nước mưa sau cơn mưa đọng trên đó. Nếu họ ở kích thước bình thường, đây chỉ là một ngọn cỏ tầm thường. Nhưng khi họ thu nhỏ lại, mọi thứ ở đây trở nên khổng lồ.
Liên Vô Thương hỏi khẽ: "Ngươi đưa ta đến đây làm gì?"
Ôn Hằng đáp: "Ta đưa ngươi đến xem loài phù du."
Nói là phù du, nhưng thực ra không thể hoàn toàn coi đó là phù du. Những sinh linh trên hành tinh này trông chẳng giống con người, và phù du ở đây càng kỳ lạ hơn. Ôn Hằng giải thích: "Có lẽ đây được coi là một loại phù du của thế giới này. Vô Thương, ngươi nhìn về phía trước xem."
Lúc này, một giọt nước trên chiếc lá rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang lớn. Ôn Hằng vội vàng che chở Liên Vô Thương, nhờ đó hắn không bị bùn đất cuốn lên khi giọt nước rơi xuống. Đây là giọt nước lớn nhất mà Liên Vô Thương từng thấy trong đời, sau khi thân thể thu nhỏ, bất cứ thứ gì cũng trở nên thật đáng kinh ngạc.
Khi màn đêm buông xuống, giọt nước trước mặt họ bắt đầu phát sáng. Bên trong nước, có những cụm linh quang lớn cỡ nắm tay. Nhìn kỹ hơn, đó là một loài sinh vật kỳ lạ, mỗi con chỉ lớn bằng nắm tay của Liên Vô Thương, với cái đầu hình nấm to lớn, bên dưới là một thân hình ngắn, phía sau kéo theo hai cái đuôi dài chẻ đôi.
Những sinh vật này hơi trong suốt, có thể nhìn thấy các cơ quan bên trong đang đập. Ôn Hằng nhắc nhở: "Ngươi nhìn xem." Theo hướng chỉ của Ôn Hằng, Liên Vô Thương thấy một quả trứng trong suốt đang nứt vỏ.
Thời gian dường như bị kéo dài ra, sinh vật bên trong dùng hai chiếc đuôi dài đâm vỡ vỏ trứng rồi bò ra ngoài. Nó giống hệt những anh chị em của nó, vừa ra đời đã vội vã tìm thức ăn, chúng lớn lên trong vũng nước.
Khi mặt trăng lên đến đỉnh trời, đám sinh vật này bò ra khỏi giọt nước đang dần khô cạn, chúng lột bỏ một lớp màng trên cơ thể, và dưới cái đầu lớn của chúng mọc ra một lớp màng mỏng nhẹ như tơ. Sau đó, chúng bay lên trời, giống như những chiếc đèn lồ ng sáng lấp lánh bay vào bầu trời đêm.
Liên Vô Thương kinh ngạc nhìn những "phù du" bay lượn trên không trung, chúng chiếu sáng bầu trời đêm bằng từng cụm sáng. Phù du vui đùa, giao phối, sau đó từng cặp hạ xuống mặt dưới của những chiếc lá. Chẳng bao lâu sau, mặt dưới của lá đầy những quả trứng trong suốt lấp lánh.
Hoàn thành nhiệm vụ, những con phù du rơi rụng thành từng mảng. Khi mặt trời mọc, cơ thể chúng nhanh chóng bị mặt trời làm khô, biến thành lớp bùn nâu. Trên những chiếc lá, các quả trứng mà chúng để lại bắt đầu nảy mầm sự sống, Ôn Hằng và Liên Vô Thương chỉ cần ngẩng lên là có thể nhìn thấy những cái đầu nhỏ đang động đậy trong những quả trứng trong suốt.
Liên Vô Thương nhận ra khoảng thời gian hắn xem phù du dài hơn cả thời gian chứng kiến một hành tinh trưởng thành. Không cần nói, chắc chắn đây là do Ôn Hằng tác động.
Ôn Hằng mỉm cười nói: "Con người thường đứng trên lập trường của mình để suy xét người khác. Chẳng hạn như phù du, nhiều tu sĩ cho rằng phù du chỉ sống được một ngày, là loài sinh vật đáng thương. Nhưng ngươi cũng đã thấy, cuộc đời của phù du có gì khác so với người thường? Chúng có bỏ lỡ điều gì quan trọng không?"
Ôn Hằng tiếp tục: "Ta bỗng nghĩ đến phù du và muốn tận mắt nhìn thấy chúng. Kết quả là ngươi cũng đã thấy. Phù du hoàn thành trọn vẹn cuộc đời chỉ trong một đêm, không bỏ sót bất kỳ việc gì chúng cần làm. Điều đó làm ta liên tưởng đến các tu sĩ chúng ta. Có lẽ trong mắt trời đất, chúng ta chẳng khác gì phù du cả. Vì vậy, ta nghĩ rằng, sự trường sinh thực chất chỉ là tương đối.
Mọi thứ cuối cùng đều sẽ đi đến cái chết. Phù du sẽ chết, người thường sẽ chết, tu sĩ cũng sẽ chết, núi non sông ngòi cũng sẽ chết, thậm chí cả trời đất này cũng sẽ diệt vong. Nhưng ngay cả phù du, khi chúng còn sống, chúng cũng đã sống hết mình. Chúng có bạn bè, người thân, có người bạn đời. Khi chết đi, chúng cũng đã để lại thế hệ sau. Chẳng có điều gì bị bỏ lỡ cả.
Và rồi ta cũng hiểu tại sao An Tử Khiêm lại kiên trì như vậy, bởi vì hắn muốn chứng tỏ rằng hắn đã sống, hắn muốn chứng minh sự tồn tại của mình. Dù một ngày nào đó Tiểu Thịnh Lâu chỉ còn là truyền thuyết, nó cũng đã từng huy hoàng, và An Tử Khiêm đã từng ở đó.
Thiên đạo vô tình, đến cuối cùng tất cả sẽ bị hủy diệt. Nhưng nếu thiên đạo đã để chúng ta tồn tại trên thế gian này, thì chúng ta phải sống một cách nghiêm túc. Không thể vì biết rằng sẽ chết mà mọi người trở nên chán nản, chẳng làm gì, chỉ ngồi chờ thiên đạo hủy diệt."
Sau khi Ôn Hằng nói xong, ánh sáng và hình ảnh trước mắt họ đan xen, như thể có một lực mạnh mẽ kéo họ ra khỏi thế giới vừa rồi. Cảm giác huyền diệu đó cũng biến mất, sự đốn ngộ của Ôn Hằng đã kết thúc.
Liên Vô Thương loạng choạng, cảm giác này không hề dễ chịu, như thể có người bóp nghẹt cổ họng, linh khí trong cơ thể bị rút cạn. Hắn thậm chí cảm thấy một cơn chóng mặt thoáng qua, khi cơn chóng mặt tan biến, những âm thanh ồn ào xung quanh mới dần trở lại tai hắn.
Ôn Hằng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nhìn Liên Vô Thương: "Vô Thương, ngươi không sao chứ?" Liên Vô Thương cảm thấy chân mình mềm nhũn, hắn đã bước vào một nơi không thuộc về mình và tiếp nhận quá nhiều đạo lý. May mắn là vẫn còn nguyên vẹn mà rút lui.
Liên Vô Thương đáp: "Chân ta mềm nhũn rồi." Giọng nói có chút uất ức, hắn nhìn xung quanh: "Không biết ngươi đã đốn ngộ bao lâu rồi." Tu sĩ đốn ngộ có thể dài ngắn khác nhau, có người chỉ trong chớp mắt, có người đốn ngộ đến vài trăm năm, tất cả đều phụ thuộc vào cá nhân. Nhưng nhìn vào cảnh xung quanh, họ vẫn đang ở Đông Trường Nhai. Con đường dài tấp nập người qua lại, nhưng họ có thể thấy tháp Tiểu Huyền trong phủ Thẩm Đồ.
Ôn Hằng cõng Liên Vô Thương lên: "Sao lại chân mềm thế này? Có phải ngươi chưa quen với cảm giác vừa rồi không?" Liên Vô Thương nằm trên lưng Ôn Hằng: "Ngươi vừa đốn ngộ đấy."
Ôn Hằng ngạc nhiên: "Ta đã đốn ngộ sao? Ta chỉ đang nói với ngươi về phù du thôi mà."
Liên Vô Thương đáp: "Ngươi đã đưa ta đến xem giai đoạn đầu của hỗn độn hải và cả phù du."
Ôn Hằng cười: "Đúng vậy, chỉ là ta nghĩ đến thì muốn dẫn ngươi đi xem."
Liên Vô Thương đặt ra một câu hỏi cho Ôn Hằng: "Ôn Hằng, ngươi có biết nơi mà ngươi vừa đưa ta tới là đâu không?"
Ôn Hằng ngớ người ra một chút rồi đáp: "Không biết, chẳng lẽ không phải là những thứ mà ta nghĩ đến trong đầu sao?"
Nói thẳng ra, Liên Vô Thương hiểu rõ trong đầu Ôn Hằng có gì hơn cả chính Ôn Hằng. Ôn Hằng nghĩ rằng những gì vừa xảy ra xuất phát từ thức hải của hắn, nhưng Liên Vô Thương biết rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhất là đối với một người đã từng trải qua đột phá như hắn.
Liên Vô Thương tiếp tục hỏi: "Ngươi có cảm thấy mình có gì thay đổi không?" Thông thường, sau khi đốn ngộ, sức mạnh sẽ tăng lên đáng kể. Dù hiện tại chân Liên Vô Thương có chút mềm nhũn, nhưng sau khi hắn về và tiêu hóa hết những gì thu nạp trong thức hải, thực lực của hắn chắc chắn sẽ mạnh hơn nhiều lần so với bây giờ.
Ôn Hằng trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ta cảm thấy Đạo Mộc dường như ở ngay gần đây."
Liên Vô Thương ngạc nhiên: "Cái gì?" Thực ra, Đạo Mộc ở thượng giới đúng là gần đó, nhưng Ôn Hằng trước giờ vẫn chưa nhận ra.
Ôn Hằng nói khẽ: "Không rõ ràng lắm, ta cảm thấy Đạo Mộc của thượng giới ở gần đây, nhưng ta không thể nhìn thấy nó. Và ta cũng cảm thấy Đạo Mộc của Huyền Thiên Tông cũng ở gần đây." Cảm giác ấy như thể có một lớp màn mỏng che phủ, bên trong đó mờ mờ ảo ảo. Ôn Hằng biết đó là Đạo Mộc, nhưng không thể nói rõ nó ở đâu. Dù là cây mới hay cây cũ, hắn đều không thể nhìn thấy.
Liên Vô Thương nhắm mắt lại: "Không thấy cũng không sao, thời gian còn dài mà."
Ôn Hằng cõng Liên Vô Thương hướng về phủ đệ của Thẩm Đồ Tiến: "Ừm." Nghĩ không ra thì thôi, dù sao sau này chắc chắn sẽ có câu trả lời.
Khi Ôn Hằng và Liên Vô Thương quay lại phủ đệ của Thẩm Đồ Tiến, họ ngạc nhiên khi thấy những tu sĩ xếp hàng trước cổng phủ đệ giờ đây không còn một ai. Trước tình cảnh này, phản ứng *****ên của Liên Vô Thương là: "Không hay rồi, có khi nào Ôn Hằng đốn ngộ quá lâu khiến Thẩm Đồ Tiến lo lắng, tưởng rằng chúng ta gặp chuyện nên đi tìm, và giải tán đám tu sĩ xếp hàng trước phủ đệ không?"
Còn Ôn Hằng thì thản nhiên: "Hả? Người đâu rồi? Chắc tới giờ ăn, họ đi ăn hết rồi?"
Cửa chính mở ra, Thẩm Đồ Tiến xuất hiện với bộ quần áo xộc xệch. Thấy hai người, ông thở phào nhẹ nhõm: "Thái tử, thái tử phi, cuối cùng hai người cũng trở lại rồi, ta lo chết mất."
Liên Vô Thương từ trên lưng Ôn Hằng nhảy xuống: "Có chuyện gì sao?"
Thẩm Đồ Tiến nói: "Vừa rồi có động đất ở tầng thứ mười tám của trời, các ngươi không biết sao?"
Liên Vô Thương nhíu mày: "Động đất? Vừa rồi ư?"
Vừa rồi hắn và Ôn Hằng đang đốn ngộ, khi ra ngoài cũng thấy người ta chạy nháo nhác nhưng không để ý. Thẩm Đồ Tiến tiếp tục: "Động đất dữ dội lắm, mặt đất rung chuyển, mây đen phủ kín bầu trời. Nếu không biết, người ta còn tưởng có ai đang độ kiếp."
Liên Vô Thương hỏi: "Ngươi có biết động đất kéo dài bao lâu không?"
Thẩm Đồ Tiến đáp: "Lúc có lúc không, chắc cũng khoảng một canh giờ." Nếu ở hạ giới, nhà cửa chắc đã đổ sập hết rồi, may mà nhà cửa ở tiên giới rất kiên cố.
Liên Vô Thương ước chừng, có lẽ Ôn Hằng đốn ngộ cũng tầm một canh giờ, thế cũng còn may. Chỉ nghe Thẩm Đồ Tiến nói: "Hai người rời phủ từ sáng, đến giờ mới trở về, ta còn tưởng có chuyện gì xảy ra."
Liên Vô Thương suy nghĩ, có lẽ Ôn Hằng đốn ngộ không chỉ kéo dài một canh giờ. Hắn ngước nhìn mặt trời, dựa vào tình hình hiện tại, có lẽ họ đã đốn ngộ hơn nửa ngày. Nghĩ đến việc hắn và Ôn Hằng đứng giữa đường phố, nắm tay nhau như hai kẻ ngốc, Liên Vô Thương cảm thấy mất hết hy vọng.
Không biết có bao nhiêu người đã nhìn thấy cảnh tượng đó. Nếu tầng thứ mười tám này có diễn đàn như Thiên Cơ Các dưới hạ giới, chắc chắn cảnh hắn và Ôn Hằng đứng nhìn nhau đờ đẫn giữa phố sẽ bị những tu sĩ thích hóng chuyện chụp lại và đưa lên diễn đàn. Đến lúc đó, không biết sẽ có bao nhiêu tu sĩ cười nhạo họ... Đúng là không đề phòng nổi.
Liên Vô Thương nghiêm túc nói với Ôn Hằng: "Lần sau nếu trong đầu ngươi có bất kỳ ý tưởng kỳ lạ nào, phải báo trước cho ta biết." Hắn chưa kịp chuẩn bị, nếu biết trước, hắn chắc chắn sẽ dùng bùa ẩn thân để giấu cả hai, tránh được sự xấu hổ này.
Thẩm Đồ Tiến dẫn hai người vào phủ, Ôn Hằng hỏi: "Những người bên ngoài đâu cả rồi?"
Thẩm Đồ Tiến đáp: "Sau trận động đất, Tiên quân Dung Xuyên và Tiên tôn Niệm Cổ đã phát đi thông báo, lo sợ yêu thú từ Hỗn Độn Hải lợi dụng thời cơ xâm nhập, nên đã điều động các tu sĩ trong thành đến trấn giữ tường thành của tầng thứ mười tám."
Tầng thứ mười tám nằm bên ngoài Hỗn Độn Hải, dãy núi bao quanh Hỗn Độn Hải có tường thành. Ngoài ra, ngoại trừ mười tám đảo treo lơ lửng, các thế giới nổi trên Hỗn Độn Hải đều xây dựng tường thành. Thì ra bức tường này còn có tên gọi là "giới tường"? Thật là hình tượng.
Ôn Hằng cảm thán: "Không ngờ người ở thượng giới lại đoàn kết như vậy. Chỉ cần Niệm Cổ ra lệnh, họ lập tức đi hỗ trợ." Hắn còn tưởng rằng khi có chuyện xảy ra, người ở thượng giới sẽ chạy trốn nhanh hơn cả thỏ.
Thẩm Đồ Tiến nói: "Thật ra vẫn có người không muốn đi. Ta liền đưa ra thông báo, ai giết được yêu thú từ Hỗn Độn Hải sẽ nhận được một món linh bảo do ta chế tạo, thế là họ lập tức đi hết."
Ôn Hằng và Liên Vô Thương khựng lại đôi chút, hóa ra là vậy.
Nhưng vấn đề tiếp theo nảy sinh, Ôn Hằng hỏi: "Nếu họ giết được hàng ngàn hàng vạn yêu thú, thì ngươi lấy đâu ra nhiều linh bảo đến thế mà tặng họ?"
Nghe đến đây, mắt Thẩm Đồ Tiến sáng lên, ông nắm chặt tay Ôn Hằng: "Thái tử, tiểu đồ đệ của ngài đã đến rồi. Thật sự là quá hữu dụng!"
Ôn Hằng: "???" Hắn đang nói gì vậy?
Ôn Hằng nhanh chóng hiểu ra ý của Thẩm Đồ Tiến. Xung quanh tháp Tiểu Huyền, có vô số cây Huyết Đằng đỏ bao phủ. Đám Huyết Đằng này thấy Ôn Hằng và Liên Vô Thương tới, lập tức duỗi hai nhánh dây leo tới gần, quấn lấy họ và làm nũng.
Ôn Hằng vuốt nhẹ những dây leo của Vân Hoa Hoa và nói: "Hoa Hoa đến rồi à? Đang giúp đỡ mọi người sao? Hoa Hoa thật là giỏi." Vân Hoa Hoa lập tức phấn chấn, nó vung những dây leo của mình, trên đó treo đầy các loại linh bảo và khoáng thạch.
"Nhất định có, nhất định có—" Hai người nghe thấy tiếng của Vân Lạc Lạc. Khi nhìn sang, họ bật cười. Vân Lạc Lạc đang quấn quanh một cây cột bên cạnh hành lang, dưới thân của nó có hai túi trữ vật, lộ ra những viên khoáng thạch có màu giống nhau, trông giống như hỏa diễm tinh.
Vân Lạc Lạc quá tròn, nó chỉ quấn được một vòng rưỡi quanh cây cột, nhưng nhờ vào bản năng của ứng long, nó bám rất chắc, không thể kéo ra được.
Chiếc đuôi của Vân Lạc Lạc đập vào cột, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Ôn Hằng và Liên Vô Thương, lớn tiếng kêu: "Nhất định có, nhất định có—" Ôn Hằng suy nghĩ một chút, thấy đứa trẻ này tràn đầy hy vọng, chắc chắn đang muốn điều gì đó.
Liên Vô Thương phản ứng nhanh: "Vân Lạc Lạc đang giúp trông coi đồ sao? Đúng là một đứa trẻ chăm chỉ." Vân Lạc Lạc mỉm cười híp mắt: "Oooo—"
Ôn Hằng thầm đổ mồ hôi, sinh vật do Vân Thanh dẫn theo đều rất chăm chỉ, giống hệt như Vân Thanh. Ôn Hằng không ngần ngại khen ngợi: "Hoa Hoa và Lạc Lạc đều là những đứa trẻ ngoan, đều đang giúp đỡ rất nhiều! Giỏi quá!" Vân Hoa Hoa và Vân Lạc Lạc sung sướng đến điên cuồng, Vân Hoa Hoa càng làm việc hăng hái hơn.
Tuy nhiên, Vân Đậu Đậu thì không vui. Vì nó có thân hình ngắn ngủn, chỉ có hai chiếc lá nhỏ, nên việc duy nhất nó có thể làm là cuộn mình lại thành một quả bóng và trông coi một đống túi trữ vật khác. Nghe Ôn Hằng khen ngợi Vân Hoa Hoa và Vân Lạc Lạc, Vân Đậu Đậu vung vẩy hai chiếc lá như hai mầm đậu. Ôn Hằng vội vàng bổ sung: "Ôi trời, Vân Đậu Đậu của chúng ta cũng giỏi quá, có thể trông coi được nhiều túi trữ vật như vậy! Thật tuyệt vời!"
Vân Đậu Đậu lập tức vui vẻ trở lại, quẫy đuôi đầy hạnh phúc. Ôn Hằng lau mồ hôi trên trán, cảm thấy không thể bỏ sót bất kỳ ai, nếu thiếu khen một đứa thì sẽ làm tổn thương trái tim ngây thơ của chúng, tội lỗi này quá lớn.
Tất nhiên, cũng có những người không quan tâm đ ến những lời khen đó, như Vân Thanh. Vân Thanh từ một đống khoáng thạch nhỏ bước xuống, trên người treo năm sáu mươi túi trữ vật. Khuôn mặt tròn trịa của Vân Thanh trông có vẻ bực bội, nó bước tới chào qua loa: "Sư mẫu."
Ôn Hằng nhận thấy sắc mặt Vân Thanh không ổn, vừa định chuồn đi thì thấy ánh mắt như điện của Vân Thanh chiếu đến: "Sư phụ, người định đi đâu?" Ôn Hằng cười gượng: "Ta thấy ngươi vất vả nên đi chuẩn bị trà bánh cho ngươi." Vân Thanh đáp: "Tất cả đồ đạc trong túi trữ vật đều do ta chuẩn bị, cần gì thêm nữa?"
Vân Thanh bắt đầu cằn nhằn: "Sư phụ thật là quá đáng, những chuyện tốt không nghĩ đến chúng ta, mà khi cần làm việc thì lại bắt chúng ta chạy nhanh như thỏ. Có sư phụ nào lại như vậy không? À, sư mẫu, con không nói người đâu."
Liên Vô Thương bình tĩnh gật đầu với hai thầy trò: "Ta đi nghỉ trước, các ngươi tiếp tục."
Ôn Hằng ngoan ngoãn ngồi bên lan can, vẫy tay chào Liên Vô Thương: "Ta sẽ tìm ngươi sau." Nhưng trước khi Ôn Hằng kịp nói hết câu, Vân Thanh đã đưa tay nắm lấy mặt Ôn Hằng, xoay đầu hắn lại: "Sư phụ, phiền ngươi nhìn ta này! Nhìn ta!!"
Ôn Hằng gật đầu: "Nhìn rồi."
Vân Thanh tức giận đến đỏ mặt: "Chuyện của Thiên Cơ Các ngươi không lo, việc ở Phi Tiên Lâu ngươi cũng không thèm quan tâm, cả ngày chỉ biết rong chơi khắp nơi! Còn những phù chú của Sư huynh Cẩu Tử, ngươi chỉ biết lấy mà không biết tiết kiệm..." Ôn Hằng lật tẩy: "Dùng nhiều nhất chẳng phải là ngươi sao?" Mỗi ngày vài chục lá phù chú, không sót cái nào.
Vân Thanh lập tức vỗ tay: "Ta trả tiền mà!" Ôn Hằng im lặng ngay lập tức. Vân Thanh tiếp tục: "Làm việc thì ta không ngại, nhưng ngươi gọi ta đến đây vội vã, ta và các sư huynh còn đang chuẩn bị đến Phi Tiên Lâu để hỗ trợ hạ giới. Cuối cùng ta đến đây, còn ngươi thì đi dạo phố! Lương tâm ngươi không đau sao?"
Ôn Hằng yếu ớt nói: "Ta sai rồi, lẽ ra ta nên ở đây giúp đỡ."
Vân Thanh tỏ ra khinh bỉ: "Thôi đi, ngươi mà dọn dẹp, ta lại phải dọn lại từ đầu. Ta nói này, sư phụ..." Vân Thanh bắt đầu liệt kê một loạt những hành động không đáng tin của Ôn Hằng, Ôn Hằng cúi đầu cam chịu, mặc cho Vân Thanh nói gì cũng được.
Thẩm Đồ Tiến lau mồ hôi, hỏi Cát Thuần Phong: "Thái tử lúc ở Huyền Thiên Tông cũng như vậy sao?"
Cát Thuần Phong đang nhắm mắt dựa vào một viên ngọc để chợp mắt, nghe vậy liền bình thản đáp: "Không hẳn, trong tông môn chỉ có đại sư tỷ và tiểu sư đệ mới có thể nói chuyện với sư phụ như vậy."
Ôn Hằng dường như vô cùng tự do, còn Liên Vô Thương thì chỉ biết dung túng hắn, nếu cứ tiếp tục thế này, liệu sẽ đi đến đâu? Thực ra Vân Thanh không cố ý trách mắng Ôn Hằng, mà chỉ là không chịu nổi khi thấy mọi người đều bận rộn, còn sư phụ lại tỏ ra nhàn hạ. Chỉ cần Ôn Hằng ngồi đó không làm gì, dù có ngủ gật, Vân Thanh còn thấy dễ chịu hơn việc hắn cứ lang thang khắp nơi.
Cơn giận của Vân Thanh đến nhanh mà cũng tan nhanh. Sau khi càu nhàu một lúc, nó cũng nguôi ngoai. Vân Thanh đặt bốn túi trữ vật xuống trước mặt Ôn Hằng: "Sư phụ cũng giúp một tay đi. Khi Vân Hoa Hoa phân loại xong, ngươi xem đây là khoáng thạch gì rồi phân vào túi trữ vật tương ứng."
Ôn Hằng nhìn quanh, thấy xung quanh tháp Tiểu Huyền có hàng trăm con rối đứng sẵn, trước mỗi con đều có bốn, năm túi trữ vật. Mỗi dây leo của Vân Hoa Hoa đều quấn một món đồ, và dường như mỗi dây leo chỉ chọn những thứ giống nhau. Ví dụ, Vân Lạc Lạc chỉ có hai dây leo chuyên phân loại hỏa diễm tinh.
Nhưng trong tháp Tiểu Huyền của Thẩm Đồ Tiến đâu chỉ có hỏa diễm tinh? Khi Ôn Hằng rơi vào cảnh ngộ khó khăn, tháp Tiểu Huyền đã bắt đầu được chế tạo, và trong suốt hơn vạn năm qua, Thẩm Đồ Tiến danh tiếng vang xa, đã thu thập không biết bao nhiêu vật báu và chế tạo vô số bảo vật. Đừng nói đến linh kiếm, chỉ riêng kho báu ở đây đã có hàng ngàn món, chưa kể các linh bảo và khoáng thạch. Đây thực sự là một kho báu.
Việc này thực sự đã làm Vân Thanh bận rộn vô cùng. Cậu phải phân loại các đồ vật theo từng loại, sau đó sắp xếp gọn gàng. Đây là một dự án khổng lồ, Vân Thanh đã bắt đầu dọn dẹp từ sáng, và cho đến lúc này vẫn chưa hoàn thành được một phần mười. Có vẻ nếu không làm liên tục vài ngày đêm thì chưa thể xong.
Lúc đầu, Thẩm Đồ Tiến cũng muốn đứng bên cạnh giúp đỡ, nhưng với sự tham gia của ông, Vân Thanh lại càng bận rộn và lúng túng hơn, cuối cùng Thẩm Đồ Tiến bị Vân Thanh đẩy ra ngoài. Việc duy nhất Thẩm Đồ Tiến đã làm là theo lệnh của Vân Thanh chế tạo hàng ngàn túi trữ vật. Thỉnh thoảng, ông nhìn những bảo vật kỳ bí mà Vân Hoa Hoa lôi ra từ mỏ khoáng, nhưng chỉ khi nào Vân Thanh hỏi Cát Thuần Phong mà anh ấy không biết, ông mới vào xem xét. Điều này khiến ông trở thành người rảnh rỗi nhất.
Thẩm Đồ Tiến ngắm nhìn Vân Thanh bới tìm trong đống khoáng thạch, và ông có thể cảm nhận được luồng linh khí toát ra từ người cậu. Ông không tiếc lời khen: "Không hổ danh là đệ tử của Thái tử, thật sự rất siêng năng." Chỉ trong một buổi chiều, Vân Thanh đã làm việc nhiều hơn các con rối trong phủ của ông làm trong cả nửa tháng.
Có một số khoáng thạch bề ngoài trông nhỏ nhưng lại nặng đến mức khiến người ta nghi ngờ cuộc sống. Thẩm Đồ Tiến phải dùng linh khí để bảo vệ cơ thể mỗi khi nâng những khoáng thạch này lên, nhưng trong tay Vân Thanh, chúng dường như chẳng có trọng lượng gì, cậu dễ dàng nhặt lên và quăng đi.
Việc ngắm nhìn Vân Thanh dọn dẹp quả thực rất mãn nhãn. Cậu bắt đầu từ phía đông của tháp Tiểu Huyền, mỗi khi phát hiện ra linh bảo mới, cậu sẽ cẩn thận ghi lại hình dạng và hơi thở của nó vào túi trữ vật, sau đó đánh dấu. Lần sau khi gặp lại đồ vật tương tự, cậu sẽ biết đặt chúng vào đâu.
Vân Thanh cúi người bới khoáng thạch, khiến Thẩm Đồ Tiến cảm thấy có chút áy náy. Ông bèn ngỏ lời: "Cậu chủ Vân, ngài có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Vân Thanh vừa nhặt một viên khoáng thạch lên thì tay trượt, khiến nó rơi trúng chân mình. Cậu hét lên đau đớn: "A, đau quá!"
Ôn Hằng cười nói: "Thẩm Đồ đại sư, ông cứ gọi cậu ấy là Vân Thanh thôi."
Thẩm Đồ Tiến ngạc nhiên đáp: "Sao có thể được? Tôi là người hầu của Thái tử, Vân thiếu gia và Cát thiếu gia đều là đệ tử của ngài, theo thứ bậc họ cũng là chủ nhân của tôi mà."
Ôn Hằng cười: "Đừng nghĩ ngợi quá nhiều, ông cũng là bậc đại sư, bọn trẻ đều coi ông như sư thúc."
Vân Thanh vừa xoa ngón chân vừa gật gù: "Đúng vậy, sư thúc Thẩm không phải là bạn của sư phụ ta sao? Giống như Thái Sử bá bá vậy."
Thẩm Đồ Tiến bất ngờ: "A? Thật sao? Vậy thì... sư chất Vân, cậu nghỉ ngơi một chút đi, làm việc mệt lắm rồi."
Vân Thanh xua tay: "Không cần đâu, việc này sẽ mất rất nhiều thời gian. Hơn nữa, trời sắp tối, đến lúc đó ta sẽ nghỉ ngơi. Bây giờ còn ánh nắng thì tranh thủ làm thêm chút." Vân Thanh từ trước đến giờ luôn là một đứa trẻ chăm chỉ, thức dậy khi mặt trời mọc và nghỉ ngơi khi mặt trời lặn.
Ôn Hằng quay sang hỏi Cát Thuần Phong: "Thuần Phong, Hoài Cẩn đâu rồi?"
Cát Thuần Phong bừng tỉnh, gật đầu mạnh một cái: "Hả? À, cậu ấy đang giúp Tứ sư huynh lo chuyện của Thiên Cơ Các. Hình như Tứ sư huynh đã có quyền mở Thiên Cơ Các từ tầng thứ 21 xuống tầng 19 rồi."
Nghe vậy, Ôn Hằng cảm thấy mình thật đáng trách, so với các đệ tử thì hắn thật sự không chịu trách nhiệm gì cả. Nhìn túi trữ vật dưới chân mình, Ôn Hằng khẽ khàng lẻn đi. Vân Thanh quay lại và phát hiện sư phụ mình đã chạy mất, liền hét lên: "Sư phụ lại chạy rồi! Thật quá đáng!" Nhưng nghĩ lại, có lẽ sư phụ ở đây cũng chẳng giúp được gì. Hơn nữa, cậu cũng đã hết giận, nếu làm ầm quá thì đêm nay sư phụ không cho mình ngủ chung thì phiền phức.
Khi Ôn Hằng trở về phòng, Liên Vô Thương đã ngủ say. Ban ngày, Ôn Hằng đốn ngộ và Liên Vô Thương bị nhồi nhét một đống đạo lý vào thức hải, cần phải nghỉ ngơi để tiêu hóa. Ôn Hằng cúi xuống hôn nhẹ lên trán Liên Vô Thương, sau đó nhẹ nhàng chui vào chăn nằm bên cạnh hắn, ôm lấy hắn.
Có Liên Vô Thương bên cạnh, Ôn Hằng luôn dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên, chưa ngủ được bao lâu, hắn đã bị đánh thức bởi một tiếng ngáy nhỏ quen thuộc. Hắn quay đầu nhìn và phát hiện Vân Thanh đã nằm giữa hắn và Liên Vô Thương từ lúc nào.
Vân Thanh hóa thành nguyên hình, trông như một con búp bê nhỏ nhét giữa hai người. Cái cổ của Vân Thanh dài ra, đặt trên gối của Ôn Hằng, trong khi thân mình của cậu lún sâu giữa hai người. Ôn Hằng cảm thấy ngực mình nặng như bị đè bởi ma quỷ, hắn ngước nhìn thì thấy trên ngực mình có một vật màu vàng lấp lánh. Nhìn kỹ lại, đó chẳng phải là Vân Lạc Lạc sao?
Ôn Hằng thở dài bất lực. Những ngày tháng yên bình chẳng còn nữa, tại sao hai đứa trẻ này lại thích chen vào giữa họ để ngủ chứ? Cánh của Vân Thanh vỗ nhẹ, cậu lẩm bẩm trong cơn mơ: "Vân Bạch... cánh đau quá..."
Ôn Hằng đành phải chìa tay ra, nhẹ nhàng xoa bóp gốc cánh cho Vân Thanh, đồng thời truyền linh khí qua đó để giảm đau.
Liên Vô Thương từ từ tỉnh dậy. Ôn Hằng cười ngượng ngùng: "Ta đã đánh thức ngươi sao?"
Liên Vô Thương vươn tay ra xoa cánh còn lại cho Vân Thanh: "Ừ, ngươi chưa ngủ à?"
Ôn Hằng khẽ ra hiệu bằng cằm về phía ngực mình: "Ngươi xem ta thế này làm sao mà ngủ được?"
Liên Vô Thương bật cười: "Khổ thân ngươi."
Ôn Hằng nói: "Ta cứ tưởng Vân Thanh lớn rồi sẽ không chen vào giữa chúng ta nữa, nhưng lại có Vân Lạc Lạc thay thế. Một đứa nặng hơn một đứa."
Cái đuôi của Vân Lạc Lạc thõng xuống khỏi người Ôn Hằng, nó chẹp chẹp miệng trong mơ, rồi lăn sang phía bên kia giường.
Ôn Hằng vuốt v e bộ lông mịn màng của Vân Thanh: "Hôm nay Vân Thanh nói ta quá nhàn rỗi. Nghĩ lại thì có lẽ cậu ta nói đúng. Ta đúng là suốt ngày nhàn rỗi, không lo gì cả. Vô Thương, ngươi thấy ta có phải vô dụng lắm không?"
Liên Vô Thương cười: "Ngươi lại coi lời trẻ con là thật à? Huống chi cậu ta chỉ nói vậy thôi, chứ người cậu ta yêu quý nhất vẫn là ngươi mà." Vừa nói, Liên Vô Thương vừa nhìn thấy đầu của Vân Thanh lại dịch chuyển về phía cổ Ôn Hằng.
Ôn Hằng nói: "So với các đệ tử, ta thật sự không xứng đáng."
Liên Vô Thương đáp: "Trên chiến trường, đại tướng chỉ cần lo điều động, không phải xông pha trận mạc."
Nghe vậy, Ôn Hằng bật cười, đôi mắt hắn cong như hai vầng trăng khuyết, từng tế bào dường như tràn ngập hạnh phúc: "Cảm ơn ngươi."
"Ầm——" Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng nổ lớn, đồng thời từ tầng 18 vọng đến tiếng còi báo động chói tai: "Hải thú lên bờ rồi!!! Các tiên quân nhanh chóng ứng cứu!!!"
Ôn Hằng và Liên Vô Thương lập tức bật dậy. Vân Thanh mơ màng tỉnh giấc, hỏi: "Hả? Có chuyện gì vậy?"
Ôn Hằng xoa đầu Vân Thanh: "Không có gì, ngươi cứ tiếp tục ngủ đi."
Liên Vô Thương nhẹ nhàng phủ lên Vân Thanh và Vân Lạc Lạc mấy tầng phù chú tĩnh âm.
Ôn Hằng cười: "Vừa nói là đại tướng chỉ lo điều động, giờ lại phải xông pha trận mạc rồi."
Liên Vô Thương ôm nhẹ Ôn Hằng: "Ta sẽ cùng ngươi xông pha trận mạc, đại tướng của ta."
Lời tác giả muốn nói:
Thiên Đạo: Ta bảo các ngươi nhìn thấy thiên đạo vô tình, thế mà các ngươi lại tận hưởng hiện tại, còn âu yếm với người yêu? Cút ngay!
Vân Thanh: Ta bảo sư phụ trông chừng túi trữ vật, vậy mà sư phụ lại chạy về ngủ với sư mẫu! Đáng ghét!
Ôn Hằng: Ta có đạo lữ, ta tự hào.
Mọi người: Mang theo lời chúc phúc của chúng ta mà cút đi.
Lại là một ngày bị lão Ôn làm tổn thương, hôm nay lại không muốn sửa lỗi chính tả nữa, nhờ các bạn đọc giúp mình sửa nhé.
À, chúc mọi người tết Nguyên Tiêu vui vẻ! Hôm nay nhớ ăn bánh trôi hoặc bánh Nguyên Tiêu nha! Thường thì miền Bắc ăn bánh Nguyên Tiêu, miền Nam ăn bánh trôi, nhưng mình thì khác, mình đi ăn bánh bao nhân thịt rồi ~