Ôn Hành lại đang thực sự suy nghĩ nghiêm túc về việc chất nôn của Dung Xuyên là từ dạ dày hay từ phổi. Liên Vô Thương thật sự không muốn quan tâm đ ến anh ta, ngay cả Vân Thanh cũng khinh thường đến mức trợn trắng mắt.
Niệm Cổ thì hoàn toàn không thể thoải mái như ba người Ôn Hành. Trái tim của ông ta như bị siết chặt, linh khí của ông đã thấm vào trong cơ thể của Dung Xuyên. Dung Xuyên cực kỳ đau đớn, khuôn mặt của anh ta biến thành xanh trắng, thở hổn hển, vô cùng khó khăn.
Thứ trong phổi của anh ta dường như tìm thấy một lối thoát và bắt đầu ào ào tuôn ra. Dung Xuyên cảm thấy mình sắp nghẹt thở, may mắn thay linh khí của Niệm Cổ đã kịp thời tràn vào cơ thể anh, giúp anh có thể nôn ra toàn bộ thứ trong phổi.
Dung Xuyên nằm sấp bên mép giường, nôn ra không ngừng suốt thời gian uống hết một chén trà. Dưới sàn nhà đã hình thành một vũng lớn đầy chất thải. Sau khoảng thời gian đốt hết một nén hương, Dung Xuyên kiệt sức ngã xuống đất, yếu ớt nói với Niệm Cổ: "Hãy... bảo Thái tử và họ rời đi trước..." Anh không muốn ai thấy mình trong tình trạng này, thật sự muốn chết đi.
Niệm Cổ lo lắng hỏi Dung Xuyên: "Dung Xuyên, cơ thể cậu có ổn hơn chút nào không?" Dung Xuyên gật đầu: "Hãy đi ra... tôi không muốn họ nhìn thấy... tôi như thế này."
Ba người Ôn Hành đứng bên cạnh: Nói muộn quá rồi, không phải sao? Bọn họ đã thấy hết rồi. Chỉ là chất nôn thôi, có gì đâu mà quan trọng, Ôn Hành và Liên Vô Thương đã từng nhìn thấy những thứ kinh tởm hơn nhiều, chuyện này chẳng đáng gì.
Vân Thanh chu đáo đã chuẩn bị sẵn sàng để dọn dẹp. Niệm Cổ ngẩng đầu nhìn ba người, ánh mắt thể hiện sự cầu xin: "Thái tử, Thanh Đế, có thể tránh mặt một lát được không?" Ôn Hành cười cười, sau đó hai người kéo tay Vân Thanh ra khỏi phòng ngủ.
Sân của Dung Xuyên có phong cảnh khá đẹp, có hòn non bộ, hồ nước và các đình đài lầu các. Ôn Hành và những người khác dùng bữa trưa tại một cái đình nhỏ. Sau bữa trưa, Vân Thanh nằm xuống bên cạnh lan can của đình để ngủ trưa, còn Ôn Hành và Liên Vô Thương bày ra một ván cờ để chơi.
Trong khi nghe tiếng ngáy nhỏ của Vân Thanh, Ôn Hành và Liên Vô Thương bắt đầu trò chuyện. Liên Vô Thương nhíu mày nhẹ: "Chiêu này lần trước tôi đã dạy cậu cách phá rồi mà?" Ôn Hành cầm quân cờ đen cười ngốc nghếch: "Tôi muốn anh dạy tôi thêm một lần nữa." Liên Vô Thương nghe vậy cũng cười: "Được thôi, hạ quân cờ ở đây."
Nói rồi, anh nắm lấy tay Ôn Hành, đặt quân cờ đen vào bàn cờ. Ôn Hành liền nắm ngược lại tay Liên Vô Thương: "Không hổ danh là Vô Thương nhà tôi, thật lợi hại." Liên Vô Thương cười nhẹ nói: "Cậu lúc nào cũng ra vẻ đã hiểu, nhưng thực ra chưa bao giờ nhớ kỹ." Ôn Hành mặt dày nói: "Tôi đang cố gắng nhớ đấy mà."
Liên Vô Thương nói: "Đợi đến khi Thuần Phong và bọn họ làm xong bộ giáp nghĩa hồn, cậu hãy kiểm tra tình hình của Đạo Mộc, rồi chúng ta sẽ lên tầng trên." Ôn Hành đáp: "Đúng vậy, nghĩ lại thì chúng ta hình như chưa từng yên ổn ở lại một nơi lâu như ở Thập Bát Giới, lúc nào cũng phải tiến lên."
Liên Vô Thương nói: "Tại tầng thứ tư phía trên, người đứng đầu giới là An Triết." Nghe tên này, Ôn Hành đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc: "Ừm."
Liên Vô Thương tiếp tục: "An Triết từng là thị vệ của cậu, hiện giờ là trụ cột trong gia tộc An nổi danh khắp Tiên Giới." Ôn Hành gật đầu: "Ừ, đúng vậy."
Liên Vô Thương nhìn vẻ mặt của Ôn Hành, anh biết ngay là Ôn Hành không nghĩ gì cả. Liên Vô Thương cười nói: "Không biết An Triết sẽ có phản ứng gì khi gặp cậu bây giờ." Ôn Hành đáp: "Chắc sẽ rất kinh ngạc."
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, thì Niệm Cổ từ ngoài hành lang bước nhanh đến. Đôi mắt ông lấp lánh, khi đến trước đình thì dừng lại và cung kính hành lễ với Ôn Hành và Liên Vô Thương: "Cảm tạ Thái tử và Thanh Đế đã ra tay cứu giúp, Dung Xuyên hiện giờ đã đỡ nhiều rồi!"
"Bịch" một tiếng vang lên, Ôn Hành và Liên Vô Thương quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vân Thanh bị tiếng nói của Niệm Cổ làm giật mình, lăn từ lan can xuống đất, ngã nhào một cách thảm hại. Vân Thanh xoa đầu, đầu óc quay cuồng: "Hả? Sao ta lại ngã xuống đất rồi?"
Ôn Hành đặt quân cờ xuống, bước tới xoa đầu Vân Thanh và nói với Niệm Cổ: "Nếu Tiên Quân đã không sao, thì chúng tôi xin cáo lui trước, đợi khi anh ấy khoẻ lại chúng ta sẽ gặp lại sau." Liên Vô Thương thu dọn bàn cờ: "Mấy ngày tới hãy để Dung Xuyên nghỉ ngơi thật tốt, mặc dù anh ấy đã khá hơn nhưng cơ thể vẫn còn yếu. Chuyện của Đạo Mộc không cần gấp."
Niệm Cổ cảm kích tiễn Ôn Hành và mọi người ra đến cổng. Những người xếp hàng tặng dược liệu đã rời đi. Ôn Hành nói: "Nếu từ giờ không cần Băng Linh Thảo nữa, thì bảo các thương gia trong thành ngừng việc đưa tặng, khỏi tốn công vô ích. Có người còn nhân cơ hội đòi thêm lợi, khiến các thương gia trong thành than phiền không ngớt."
Niệm Cổ liên tục gật đầu: "Đúng đúng, Thái tử... tán nhân nói đúng! Tôi sẽ lập tức ra lệnh."
Khi rời khỏi phủ Dung Xuyên, Ôn Hành thở dài: "Người ta nói Tiên Tôn Niệm Cổ chỉ tập trung vào luyện khí, vô tư không màng đến sự đời, nhưng thực tế không giống với tin đồn." Điều mà Ôn Hành nhìn thấy rõ ràng là một người đàn ông khờ khạo vì người yêu mà lo lắng đến kiệt sức, đâu có vô tư như lời đồn? Qua đây có thể thấy, chữ "tình" thật sự có thể khiến người ta thay đổi tính cách.
Khi họ đến phủ Thân Đồ Giám thì trời đã tối. Vừa bước vào cửa không bao lâu, họ cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang dõi theo mình. Hai người thả thần thức dò xét, chỉ thấy trên mái hiên tầng mười ba của Tiểu Huyền Tháp có một con cú đứng đó.
Con cú thấy Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn sang, liền dang cánh bay xuống. Vân Thanh vui vẻ nói: "Ồ, đây chẳng phải là nghĩa hồn do sư huynh tôi luyện ra sao?"
Con cú hạ xuống đất, hoá thành hình người và hành lễ với Ôn Hành và Liên Vô Thương: "Miêu Bất Văn cảm tạ tán nhân và Thanh Đế đã giúp đỡ." Nhìn thấy Miêu Bất Văn như vậy, Ôn Hành cười trước: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi?"
Nhắc đến Miêu Bất Văn, Ôn Hành chỉ nhớ đến một mũi tên của anh ta. Khi đó, anh cùng với Bạch Chi Ma và Mông Mạnh gặp nhau giữa chiến loạn của Cửu Hạo Giới, Bạch Chi Ma và Mông Mạnh làm thám tử để dò thám tình hình địch. Miêu Bất Văn với đôi mắt sắc như đại bàng đứng trên cây thông lớn, mũi tên b ắn ra thật sự xuất sắc.
Nhưng Ôn Hành cũng chỉ được thấy phong thái anh dũng của Miêu Bất Văn một lần đó. Còn lại thì lúc nào anh ta cũng ngủ. Ngủ với đủ kiểu, ngủ mở mắt, ngủ nhắm mắt. Ngay cả khi bị rễ cây kéo ra khỏi trại địch, anh ta cũng vẫn ngủ. Ai mà dễ dàng vậy chứ?
Miêu Bất Văn nghiêm túc nói: "Đặc tính của loài cú chúng tôi là nghỉ ngơi vào ban ngày và hoạt động vào ban đêm. Ban ngày, thị lực của chúng tôi không tốt." Khi đang nói, đôi mắt của Miêu Bất Văn sáng lấp lánh, giống như hai viên ngọc sáng giữa đêm, trông thật đáng sợ.
Miêu Bất Văn cúi đầu nhìn Vân Thanh, cân nhắc rồi nói: "Trên người ngươi có một loại sức mạnh rất áp đảo." Khi nhìn thấy Vân Thanh, chân Miêu Bất Văn có chút run rẩy, dù Vân Thanh vẫn chỉ là một ấu thú, nhưng trong lòng Miêu Bất Văn đã dâng lên cảm giác cảnh giác.
Vân Thanh chớp mắt cười: "Bản thể của ta là Kim Ô." Miêu Bất Văn hiểu ra: "Thảo nào, mặc dù ta cũng là loài mãnh điểu, nhưng ngươi có áp chế huyết mạch tự nhiên đối với ta." Vân Thanh lập tức hiểu: "Có phải giống như chuột gặp mèo không?" Miêu Bất Văn suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời: "Có lẽ là như vậy."
Ôn Hành hỏi: "Ngươi vừa ở trên Tiểu Huyền Tháp làm gì thế?" Miêu Bất Văn trả lời: "Ta đang tìm chỗ cao nhất của phủ để quan sát tình hình ban đêm." Ôn Hành nói: "Vậy ngươi nên bay cao hơn nữa, Tiểu Huyền Tháp vẫn còn có thể cao hơn mà."
Liên Vô Thương nói: "Tiểu Huyền Tháp chỉ có mười ba tầng thôi." Nghe Liên Vô Thương nói vậy, Ôn Hành không thể tin được: "Nói gì vậy? Chẳng phải nó che trời lấp biển hay sao? Ngươi xem, nó đã chạm tới tầng mây rồi."
Nghe xong, ba người đứng bên đều nhìn Ôn Hành với ánh mắt đồng cảm. Vân Thanh thở dài: "Sư tôn thật đáng thương, lúc nào cũng mắc bẫy." Liên Vô Thương không nỡ nói: "Phía trên có trận pháp, thật ra chỉ có mười ba tầng thôi, ngươi không nhận ra à? Đây là trận pháp chồng lớp, lần trước ta đã biểu diễn cho ngươi xem rồi, nhưng lần này trận pháp được xếp chồng lên trên."
Ôn Hành nghẹn họng: "Ba người các ngươi đều nhìn ra? Chỉ có ta là không hiểu gì à?" Đối diện với ánh mắt của ba người, Ôn Hành bực bội đến mức không muốn nói chuyện nữa, anh thực sự ghét trận pháp và ảo thuật, ghét tất cả những gì cần phải suy nghĩ và quan sát kỹ lưỡng. Cuộc sống thật khó khăn!
Hoá ra Tiểu Huyền Tháp chỉ có mười ba tầng! Thật là uổng công Ôn Hành cứ nghĩ rằng nó che trời lấp biển, anh còn định chờ khi Thân Đồ Giám rảnh rỗi sẽ hỏi xem Tiểu Huyền Tháp có thể cao đến tận mười bảy tầng không. Hoá ra chỉ có mười ba tầng!!
Ôn Hành tức giận vô cùng: "Biết vậy ta đã không đặt tên cho nó là Tiểu Huyền Tháp. Gọi là Lùn Béo có lẽ hợp hơn." Bị trận pháp và ảo thuật xung quanh Tiểu Huyền Tháp che mờ mắt, Ôn Hành tức tối vô cùng.
Thân Đồ Giám và Cát Thuần Phong đã đứng trước lò luyện khí suốt một ngày một đêm, cả hai như đang thi gan, chân như dính vào đất, như thể đã mọc rễ. Khi Ôn Hành và những người khác đến thăm, hai người đã thiết lập một trận pháp xung quanh sân, không còn cách nào khác, Ôn Hành phải leo tường mới có thể nhìn thấy bóng dáng cứng đầu của hai người này. Anh không hiểu được sự kiên trì của những người theo đuổi kỹ thuật, nên anh đành đi rửa mặt rồi ngủ.
Sáng hôm sau, trời nắng rực rỡ, Vân Thanh chuẩn bị dẫn theo Vân Lạc Lạc và Tiểu Bạch Ngư xuống giới hạ để tìm sư huynh của mình. Ôn Hành và Liên Vô Thương tiễn cậu đến trước trận pháp: "Khi trở về nhớ cẩn thận, đừng chạy lung tung." Vân Thanh gật đầu: "Vâng thưa sư tôn, con đã nói chuyện với Tứ sư huynh rồi, họ đang chờ con bên cạnh trận truyền tống ở tầng mười chín, các người không cần lo cho con."
Người đồ đệ chu đáo sắp rời đi, Ôn Hành thực sự cảm động đến nỗi muốn bật cười. Đã lâu lắm rồi anh và Liên Vô Thương không có khoảng thời gian riêng tư, không còn cách nào khác, có Vân Thanh ở đó, trên giường lúc nào cũng có một "viên ngọc sáng" như Vân Thanh, thậm chí còn có thêm cả Vân Lạc Lạc. Thời buổi này thật khó mà có được thế giới riêng dành cho hai người.
Ôn Hành vui vẻ vẫy tay: "Đi đi, đi nhanh đi." Vân Thanh nghi hoặc nhìn Ôn Hành: "Sư tôn, sao con cảm thấy người rất vui vẻ thế này? Người lẽ nào muốn con đi sao?" Ôn Hành nói một đằng làm một nẻo: "Không đâu, sư tôn chỉ là không nỡ xa ngươi thôi. Nhớ bảo trọng nhé!"
Nói xong, Ôn Hành dùng cây gậy đập vào nút bật bên cạnh trận pháp, linh quang lóe lên, bóng dáng của Vân Thanh đã biến mất. Liên Vô Thương liếc nhìn Ôn Hành: "Ngươi thật qua loa quá." Vừa nói không nỡ, vừa vội vã khởi động trận truyền tống, lần sau gặp lại, e rằng Vân Thanh sẽ giận dỗi không cho Ôn Hành đồ ăn nữa.
Tiễn Vân Thanh đi rồi, Ôn Hành thong thả cùng Liên Vô Thương trở lại phủ Thân Đồ Giám, lần này họ chuẩn bị đi xem xét Tiểu Huyền Tháp.
Thân Đồ Giám nói Tiểu Huyền Tháp có bí mật, Ôn Hành rất tò mò bí mật đó là gì.
Đây mới chỉ là lần thứ hai Ôn Hành bước vào Tiểu Huyền Tháp. Vừa đến gần Tiểu Huyền Tháp, cánh cửa lớn liền mở ra. Nam Thập Tam đứng bên trong với vẻ mặt chán nản, khi nhìn thấy Nam Thập Tam, Ôn Hành mới hiểu tại sao mấy ngày nay lại có cảm giác như thiếu đi một người. Làm sao mà anh lại quên mất Nam Thập Tam được chứ?
Ôn Hành cười nói: "Dạo này Nam Thập Tam bận gì thế? Mấy ngày nay không thấy ngươi đâu." Nam Thập Tam lười biếng hành lễ: "Tham kiến Thái tử đại nhân, tham kiến Thanh Đế. Là chủ nhân bảo ta ở trong tháp để tự kiểm điểm."
Ôn Hành cười lớn: "Bị nhốt rồi sao? Phải nhốt bao lâu?" Nam Thập Tam rầu rĩ nói: "Phải nhốt một tháng lận! Ta đã bị nhốt trong tháp sáu ngày rồi! Ta không chịu nổi nữa, ta muốn ra ngoài!" Anh ta cầu xin Ôn Hành: "Thái tử, xin người giúp ta nói một lời đi, sau này ta không dám nữa đâu!"
Ôn Hành cười nói: "Được rồi, đợi khi chủ nhân của ngươi luyện khí xong, ta sẽ nói giúp ngươi. À, Thân Đồ Giám nói trong tháp có bí mật, chúng ta đến xem bí mật đó là gì." Nam Thập Tam không hứng thú: "Cả tòa tháp chỉ có thế này, các ngươi cứ tự nhiên mà xem. Haiz..."
Ôn Hành nhìn Nam Thập Tam: "Ngươi không dẫn chúng ta đi một vòng sao?" Nam Thập Tam buồn bã nói: "Ta phải tiếp tục chịu phạt, các ngươi tự xem đi." Trong lời nói của anh ta chẳng hề đặt Ôn Hành vào tâm trí. Nói xong, bóng dáng Nam Thập Tam tan biến.
Ôn Hành và Liên Vô Thương bước vào trong tháp. Ngay khoảnh khắc bước vào, Ôn Hành cảm thấy choáng váng, cảm giác này quá quen thuộc, anh vô thức nắm lấy tay Liên Vô Thương: "Vô Thương, ta vừa mới trúng phải thuật pháp nào sao?" Liên Vô Thương nói: "Đúng vậy, toàn bộ Tiểu Huyền Tháp đều có thuật pháp, nhưng đừng lo, trong tháp có Nam Thập Tam, sẽ không có chuyện gì đâu."
Nếu có người lạ xâm nhập vào tháp, toàn bộ Tiểu Huyền Tháp sẽ ngay lập tức biến thành địa ngục. Tuy nhiên, khi Ôn Hành và những người khác bước vào, họ chỉ nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của Tiểu Huyền Tháp. Ánh sáng mặt trời yên lặng xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống sàn nhà xám trắng. Trong ánh sáng, những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng, làm cho Tiểu Huyền Tháp trông chẳng khác gì một căn nhà cổ xưa.
Tầng thứ nhất của Tiểu Huyền Tháp có hàng ngàn kệ chứa. Những kệ này được làm từ huyền thiết màu đen và được sắp xếp ngăn nắp, trên đó chất đầy các túi trữ vật. Tất cả các túi đều được buộc miệng cẩn thận, dưới mỗi túi là một thẻ gỗ ghi rõ nội dung bên trong túi.
Ôn Hành chỉ cần dùng thần thức quét qua là có thể nhìn thấy chữ viết trên các thẻ gỗ, nét chữ nghiêm trang, mạnh mẽ, rõ ràng là do tay Vân Thanh viết. Cậu bé Vân Thanh rất kiên trì và cần mẫn, còn nhỏ mà đã viết chữ rất đẹp.
Ôn Hành cười nói: "Nhìn thấy nhiều túi trữ vật như thế này, có thể biết được Vân Thanh đã bận rộn thế nào trong ba ngày qua." Trong ba ngày Ôn Hành và Liên Vô Thương hỗ trợ bảo vệ bức tường giới, Vân Thanh cũng không nhàn rỗi. Đây là thành quả của cậu, những thứ linh khí, linh khoáng và linh thực lộn xộn giờ đã được sắp xếp ngăn nắp. Thậm chí, Thân Đồ Giám khi nhìn thấy Tiểu Huyền Tháp gọn gàng như vậy đã xúc động đến mức rơi lệ.
Liên Vô Thương nhìn sâu hơn: "Số đồ ở đây đủ để giúp Thiên Tiếu xây dựng hàng trăm tòa Thiên Cơ Các." Ôn Hành không phục, nghĩ thầm: "Thiên Cơ Các của chúng ta cơ bản không cạn kiệt đến mức này chứ? Số đồ này có thể xây dựng hàng trăm tòa ư?"
Thật ra, Thiên Cơ Các cũng có rất nhiều thứ quý giá!
Liên Vô Thương liếc nhìn Ôn Hành: "Ngươi nghĩ đến đâu rồi? Ta đang nói về chi phí mua đất và xây dựng, không phải là nói về những gì có bên trong Thiên Cơ Các." Ôn Hành nở nụ cười rạng rỡ: "Ta đâu có nghĩ gì đâu."
Tầng thứ nhất của Tiểu Huyền Tháp chứa đựng rất nhiều vật tư mà Thân Đồ Giám đã thu thập trong suốt hàng vạn năm. Tầng thứ hai chứa đầy những linh bảo mà anh ta đã luyện chế. Tầng này giống như một buổi triển lãm, những linh bảo tỏa sáng lung linh, nhưng chỉ có Ôn Hành, Liên Vô Thương và khí linh Nam Thập Tam là có thể thưởng thức.
Ôn Hành trầm trồ khi nhìn thấy hàng ngàn thanh linh kiếm dài ngắn khác nhau trước mắt: "Những thanh linh kiếm này của Thân Đồ có thể dùng để lập nên một môn phái rồi chứ?" Giọng nói của Nam Thập Tam vang lên: "Thực ra còn nhiều hơn nữa, một số bảo vật đã được chủ nhân mang đi tặng cho các tu sĩ rồi."
Dĩ nhiên, phần lớn những thứ mang đi đều là những bảo vật mà Thân Đồ Giám cho là không quá tốt. Những gì anh ta coi trọng đều được giữ lại đây. Nếu có Thiệu Ninh ở đây, đôi mắt của cậu ta chắc chắn sẽ sáng rực lên. Hồi đó, cậu ta tìm thấy một bộ linh kiếm trong di tích Thương Lan đã đủ để khiến cậu ta vui mừng đến phát cuồng, giờ nhìn thấy hàng ngàn thanh linh kiếm này, cậu ta chắc sẽ phát điên vì hạnh phúc.
Số lượng kệ ở tầng hai còn nhiều hơn tầng một, và các linh bảo được phân loại thành mười tám loại khác nhau. Tất cả đều là linh bảo do Thân Đồ Giám luyện chế, chỉ cần lấy một món ra ngoài cũng đủ khiến các tu sĩ đỏ mắt tranh giành.
Vì có quá nhiều đồ, tầng hai không đủ chỗ, nhiều thứ đã được đưa lên tầng ba. Ba tầng *****ên của Tiểu Huyền Tháp chứa đầy vật tư và linh bảo, số lượng quá khổng lồ, đến mức Ôn Hành nghĩ nếu bán hết số này đi, chắc chắn có thể xây dựng hàng trăm tòa Thiên Cơ Các.
Ngoài những linh bảo do Thân Đồ Giám luyện chế, tầng ba còn chứa rất nhiều đan dược. Đan dược được cất trong những chiếc bình nên không chiếm nhiều diện tích, nhưng số lượng và chủng loại lại cực kỳ phong phú, khiến người ta không khỏi ngạc nhiên thán phục.
Tuy nhiên... ba tầng này đều là tài sản cá nhân của Thân Đồ Giám, vậy bí mật của Tiểu Huyền Tháp nằm ở đâu?
Liên Vô Thương nói: "Chúng ta thử đi lên trên xem sao?" Ôn Hành đồng ý ngay: "Được thôi." Anh không thể nhìn thêm nữa, sợ rằng nếu cứ nhìn tiếp sẽ không kìm lòng mà muốn chiếm đoạt hết số đồ của Thân Đồ Giám.
Từ tầng thứ tư trở đi, tháp trở nên trống trải hơn. Như đã nói trước đó, Tiểu Huyền Tháp có hình lục thập giác đều, khi không còn kệ chắn, Ôn Hành và Liên Vô Thương có thể thấy không gian rộng lớn bên trong. Xung quanh bãi đất trống là mười sáu cột trụ khổng lồ.
Ngay khi bước vào tầng bốn, Ôn Hành cảm nhận được một sự áp lực. Liên Vô Thương giải thích: "Mỗi tầng của Tiểu Huyền Tháp có thể trở thành một thế giới riêng biệt." Ôn Hành đã từng thấy cấu trúc tương tự, anh nói: "Ta nhớ rằng đại điện của di tích Thương Lan cũng có kết cấu như thế này, bên trong có ba tầng, mỗi tầng có phong cảnh khác nhau."
Liên Vô Thương gật đầu: "Đúng vậy, bên trong tháp có thể biến thành bất kỳ thứ gì, tất cả tùy thuộc vào ý chí của người sở hữu nó. Có thể là núi đao biển lửa, hoặc địa ngục băng giá, chỉ cần một ý niệm là có thể thay đổi."
Ôn Hành đứng giữa tầng bốn, cảm nhận áp lực đến từ khắp mọi phía. Tháp này, với vẻ cổ kính và trang nghiêm, đang thể hiện sức mạnh của nó theo cách riêng. Trong thoáng chốc, Ôn Hành có cảm giác mình đã trở thành chính tòa tháp, vững vàng và mạnh mẽ, đứng sừng sững giữa trời đất.
Liên Vô Thương gọi Ôn Hành: "Chúng ta đi tiếp chứ?" Ôn Hành vội vàng thu hồi thần thức, cảm giác đó thật kỳ lạ, anh nghi hoặc nói với Liên Vô Thương: "Vừa rồi ta có cảm giác như mình biến thành tòa tháp." Liên Vô Thương nghĩ ngợi: "Có thể là do liên kết với khí linh Nam Thập Tam?"
Tháp có khí linh, việc khí linh khiến Ôn Hành đồng cảm với nó không phải là chuyện gì quá khó hiểu. Ôn Hành lắc đầu: "Ta không rõ nữa, chỉ là khoảnh khắc đó ta cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ và cảm thấy mình vô cùng mạnh mẽ."
Từ tầng năm đến tầng mười ba, phong cảnh bên trong tháp đều khá giống nhau. Nhưng khi nhìn ra ngoài tháp, tầm nhìn càng cao thì toàn cảnh mười tám giới đều hiện ra trước mắt. Dù vào bất cứ lúc nào, phong cảnh của Tiên Giới cũng luôn đẹp đẽ, khiến người ta phải mê đắm.
Tuy nhiên, những cảnh tượng này đều nằm trong dự đoán, không có gì đặc biệt. Ôn Hành và Liên Vô Thương cũng không phát hiện ra bí mật mà Thân Đồ Giám từng nói đến. Có lẽ điều mà Thân Đồ Giám muốn khoe khoang với họ chính là những bảo vật sưu tầm này? Dĩ nhiên, bộ sưu tập đó rất đáng kinh ngạc, nhưng đối với một luyện khí sư, việc có vài món đồ quý cũng chẳng thể gọi là bí mật được, phải không?
Ôn Hành có chút thất vọng, anh nói với Liên Vô Thương: "Có lẽ đợi Thân Đồ luyện xong nghĩa hồn thì hỏi lại anh ấy?" Liên Vô Thương đáp: "Có thể bí mật không nằm ở trên đây."
Nghe đến đây, Ôn Hành đột nhiên nhớ ra. Anh nhớ lần đầu gặp Nam Thập Tam, hắn đã trói họ lại và ném vào dưới lòng đất của Tiểu Huyền Tháp! Đôi mắt của Ôn Hành sáng lên: "Nam Thập Tam, ngươi có ở đây không?"
Vẻ ấm ức của Nam Thập Tam hiện lên: "Làm gì?"
Ôn Hành mỉm cười, không để ý đến thái độ của hắn, và hỏi: "Dưới Tiểu Huyền Tháp còn bao nhiêu tầng nữa?"
Nam Thập Tam trả lời: "Chỉ có một tầng thôi, chẳng phải lần trước ta đã nhốt các ngươi ở đó sao? Thường ngày cũng không ai bị giam ở đó cả, ta chỉ dọa các ngươi thôi." Ôn Hành an ủi: "Đừng lo, ta chỉ hỏi ngươi một chút. Nơi đó có bí mật gì không?"
Nam Thập Tam nghi ngờ đáp: "Ở đó tối om, làm gì có bí mật nào. Ta còn chẳng muốn đến đó, nơi đó vốn dĩ là một phần của tháp, sau này bị sụt lún xuống, cả ngày không thấy ánh sáng, ta không muốn đến."
Liên Vô Thương hỏi: "Có chỗ nào mà Thân Đồ Giám đã dặn ngươi không được đến, hoặc ngươi muốn đến nhưng không thể lại gần không?" Nam Thập Tam suy nghĩ một lát, rồi nhớ ra một chỗ: "Có, để ta dẫn các ngươi đến xem."
Tầm nhìn của Ôn Hành và Liên Vô Thương nhanh chóng xoay tròn, Ôn Hành nắm chặt tay Liên Vô Thương. Cảm giác trước mắt thật khó tả, anh cảm thấy mình không di chuyển, nhưng cảnh vật xung quanh lại liên tục thay đổi. Cảm giác này giống như đang ngồi trên trận pháp truyền tống vậy, nhưng thực tế không phải thế. Ôn Hành cảm thấy Tiểu Huyền Tháp như bị tháo rời ra, những cột trụ và cầu thang nhấp nháy trước mắt một cách hỗn loạn, khiến anh hoa mắt chóng mặt.
Liên Vô Thương giải thích: "Trong Tiểu Huyền Tháp có nhiều trận pháp. Khi các trận pháp xếp chồng lên nhau, sẽ xuất hiện những hình ảnh đan xen không gian, khiến người ta chóng mặt. Nhưng không sao, Nam Thập Tam đang dẫn chúng ta đi đường tắt." Nghe vậy, Ôn Hành hiểu ra, nhưng vẫn thấy cảm giác này thật kỳ lạ, trước mắt anh giống như một vạn hoa kính, bất ngờ xuất hiện một khúc gỗ, rồi lại hiện ra một bậc thang.
Bỗng nhiên, những hình ảnh hỗn loạn biến mất, Nam Thập Tam bình thản nói: "Tới rồi."
Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn thấy trước mặt họ là một cánh cửa lớn màu đen. Nhìn xung quanh, họ phát hiện đây chính là nơi từng giam giữ họ. Ôn Hành còn nhìn thấy nhà tù nơi họ bị nhốt trước đó.
Nam Thập Tam hít hít mũi: "Ta... ta đã thắp đèn cho các ngươi rồi. Nhớ nhắc chủ nhân của ta đừng nhốt ta nữa nhé. Ngươi không được quên đâu đấy." Ôn Hành lại thề: "Được rồi, ngươi yên tâm, khi chủ nhân ngươi luyện khí xong, ta sẽ xin giúp ngươi."
Nam Thập Tam cuối cùng cũng vui vẻ hơn: "Đây chính là chỗ đó. Khi ta thành hình, căn phòng này đã tồn tại. Nhưng ta chưa bao giờ vào được, chủ nhân nói rằng thứ bên trong không phải ai cũng có thể nhìn thấy."
Ôn Hành cười hỏi Nam Thập Tam: "Ngươi nghe lời thật đấy. Thân Đồ Giám không cho vào là ngươi không vào à?" Nam Thập Tam nói: "Không phải, ta đã muốn vào, nhưng bức tường ở đây rất cứng. Ngươi biết không, khí linh chúng ta có thể đi xuyên qua mọi ngóc ngách của linh khí. Tiểu Huyền Tháp như cơ thể của ta, ta có thể dễ dàng đi qua từng viên gạch từng mảnh ngói. Chỉ duy có nơi này, ta không thể đi qua được."
Nam Thập Tam lẩm bẩm: "Từ khi ta có thần trí, đây là nơi ta không muốn đến nhất." Ôn Hành hỏi: "Vì sao? Ngươi sợ bóng tối à?"
Nam Thập Tam hét lên: "Làm sao có chuyện đó? Ta đâu có sợ bóng tối!" Liên Vô Thương nói: "Vậy tức là ngươi sợ rồi." Từ lúc đến đây, Nam Thập Tam luôn trốn sau lưng Ôn Hành, Liên Vô Thương nhận ra đây là hành động vô thức. Nhưng một khí linh mà lại vô thức trốn tránh như vậy, có lẽ chính là do cảm giác sợ hãi.
Mặt Nam Thập Tam đỏ bừng: "Không phải là sợ đâu... Được rồi, ta thừa nhận, ta không dám đến gần nơi này. Ta cảm thấy bên trong có quái vật, nó sẽ xông ra và ăn ta mất." Nghe lời giải thích này, Ôn Hành và Liên Vô Thương đều bật cười, Nam Thập Tam đúng là một khí linh ngây thơ, dù đã sống hàng vạn năm nhưng vẫn đơn thuần như một đứa trẻ.
Ôn Hành không làm khó nữa: "Được rồi, cảm ơn ngươi đã dẫn chúng ta đến đây. Chúng ta sẽ xem qua rồi về, ngươi có thể đi trước." Nam Thập Tam lại một lần nữa nhắc nhở Ôn Hành: "Nhớ xin chủ nhân của ta giúp ta nhé, ta mới bị nhốt sáu ngày mà đã muốn phát điên rồi, thêm hai mươi tư ngày nữa chắc chắn ta sẽ điên mất!"
Ôn Hành chỉ có thể hứa thêm lần nữa: "Được rồi, ngươi đi trước đi." Sau đó, anh nhìn cánh cửa đen, thật sự mà nói, nếu không có Nam Thập Tam dẫn đến đây, chắc chắn họ sẽ không phát hiện ra cánh cửa này. Nó quá kín đáo, được khảm vào tường với một khe hở mảnh dẻ ở giữa. Hai bên cửa có hai tay cầm hình bán nguyệt, nhưng tay cầm không nhô ra ngoài mà lõm vào, phải thọc tay vào mới có thể mở.
Ôn Hành đưa tay vào chạm thử tay cầm hình bán nguyệt, bên trong rất trơn nhẵn, cảm giác lạnh buốt, dường như không có vấn đề gì. Có vẻ như đây chỉ là một tay cầm bình thường.
Ôn Hành sờ xung quanh cửa: "Liệu cánh cửa này có cần chìa khóa hoặc cơ quan nào không? Thông thường, những cánh cửa chứa đựng bí mật đều có thứ gì đó đặc biệt." Ôn Hành còn nhớ trong một số truyện tranh, có những cánh cửa bị phong ấn bằng thuật pháp và cần phải hiến tế máu tươi để mở.
Liên Vô Thương tiến đến, một luồng linh quang lóe lên trong tay anh, nhưng không có bất kỳ trận pháp nào trên cửa. Liên Vô Thương nói: "Không có trận pháp." Ôn Hành khẳng định: "Vậy chắc là có cơ quan."
Có lẽ bên trong cánh cửa có một cơ quan đòi hỏi sức mạnh vô cùng lớn để mở, Ôn Hành dồn hết sức mạnh lao vào cánh cửa đen. Một tiếng nổ trầm đục vang lên, cả Tiểu Huyền Tháp khẽ rung chuyển, nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích!
Ôn Hành định lao vào thêm lần nữa, nhưng Liên Vô Thương cản lại: "Đừng dùng sức nữa. Ngươi xem, Thân Đồ Giám gầy gò yếu ớt như thế, chắc chắn xung quanh đây phải có thứ gì đó để mở cơ quan." Ôn Hành suy nghĩ: "Trong truyện tranh, cơ quan thường được khắc gần cửa, hoặc trên một viên gạch ở đâu đó, chỉ cần ấn vào là cơ quan sẽ mở."
Nói xong, Ôn Hành dùng cây gậy của mình mở rộng hàng loạt rễ cây, c ắm vào tất cả những chỗ gần cửa có thể ấn. Liên Vô Thương cảm thấy bất lực: "Ngươi nhìn xem, ở đây làm gì có viên gạch nào?" Cánh cửa nhẵn nhụi, hai tay cầm hình bán nguyệt trông như đang trêu chọc sự lóng ngóng của Ôn Hành.
Ôn Hành buồn bã nói: "Thật kỳ lạ, không có trận pháp, không có cơ quan, đẩy không được, đụng cũng không mở. Thân Đồ Giám làm ra thứ này phức tạp quá." Liên Vô Thương nheo mắt: "Ta đã xem qua những gì Thân Đồ Giám làm, hắn luôn theo đuổi sự tối giản, không có lý gì lại thiết lập cơ quan phức tạp."
Ôn Hành thở dài: "Nếu không mở được, cùng lắm chờ hắn luyện xong khí rồi quay lại vậy." Liên Vô Thương đưa tay nắm lấy tay cầm hình bán nguyệt và kéo nhẹ: "Cũng chỉ có thể như vậy..."
"Cọt kẹt—" Cánh cửa bất ngờ mở ra một khe hở! Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn nhau bối rối, hóa ra cánh cửa này là... kéo ra ngoài! Trước đó Ôn Hành cứ sờ mó, đẩy mạnh, nhưng hóa ra chỉ là sai hướng!
Liên Vô Thương nhẹ nhàng kéo cánh cửa mở ra. Ôn Hành vừa khóc vừa cười: "Đúng là bậc thầy, không thể đoán hắn theo cách thông thường."
Liên Vô Thương cười đáp: "Thực ra... những cánh cửa kéo ra ngoài cũng không hiếm đâu." Ôn Hành thừa nhận: "Ừ, ngươi nói đúng."
Sau khi cánh cửa mở ra, bên trong tối om, Ôn Hành chuẩn bị lấy dạ minh châu ra thì bất ngờ thấy một ánh sáng yếu ớt hiện lên trong bóng tối. Nhịp thở của Liên Vô Thương trở nên rối loạn, Ôn Hành lo lắng nắm lấy tay anh: "Vô Thương, sao vậy?"
Đôi mắt của Ôn Hành trong bóng tối đỏ rực như hai viên linh thạch. Liên Vô Thương nắm chặt tay Ôn Hành, đôi mắt anh dán chặt vào ánh sáng yếu ớt kia: "Hỗn Độn... Thanh Liên..."
Nghe thấy thế, Ôn Hành lập tức chiếu sáng dạ minh châu. Gương mặt của Liên Vô Thương ửng đỏ, không biết vì kích động hay vì căng thẳng. Ôn Hành sửng sốt: "Sao có thể như vậy?"
Trên đời này lại có đến hai cây Hỗn Độn Thanh Liên sao? Liên Vô Thương chính là Hỗn Độn Thanh Liên, vậy thứ mà anh vừa nói là gì? Khi dạ minh châu chiếu sáng, Ôn Hành nhìn về phía nơi ánh sáng yếu ớt tỏa ra. Trước mắt anh là một hồ linh tuyền, linh khí tràn ngập không gian, khiến không khí ở đây cực kỳ tinh khiết, người ta cảm thấy sảng khoái ngay khi bước vào.
Nhưng nếu chỉ có vậy, nơi này không thể khiến Nam Thập Tam không dám bước vào. Khi cánh cửa đóng lại, Ôn Hành nhìn thấy trên tường có ánh sáng linh quang lấp lóe, đó là trận pháp khóa linh. Không có gì lạ khi Nam Thập Tam không dám vào, nếu một khí linh như hắn bị nhốt bên trong thì sẽ gặp rắc rối lớn.
Ở trung tâm linh tuyền có một chiếc lá sen. Liên Vô Thương khẽ loạng choạng tiến tới, Ôn Hành vội đỡ anh: "Vô Thương, ngươi làm sao thế? Ngươi không sao chứ?" Đôi môi Liên Vô Thương khẽ mấp máy, gương mặt càng thêm đỏ: "Hỗn Độn Thanh Liên."
Trên mặt nước nổi lên một chiếc lá sen màu vàng xanh, chỉ là một chiếc lá nhỏ hơi cuộn tròn, nổi trên mặt nước. Nó chỉ to bằng một cái bát, cuống lá mỏng manh đâm từ dưới lên, giữ cho chiếc lá trôi nổi trên mặt nước. Ôn Hành dùng thần thức quét qua và nhìn thấy bên dưới chiếc lá có một củ sen nhỏ cỡ bằng nắm tay, nhưng củ sen này trông không khỏe mạnh, đã bắt đầu chuyển sang màu đen.
Củ sen và chiếc lá này dường như đã bị ai đó dùng vũ lực bứng lên và trồng ở đây, mặc dù không được cung cấp đủ dinh dưỡng, nhưng Ôn Hành vẫn cảm nhận được luồng linh khí quen thuộc từ chiếc lá. Luồng linh khí này giống hệt linh khí của Liên Vô Thương, có lẽ vì cả hai đều là Thanh Liên, nên chúng có cùng nguồn gốc và mang chung khí tức.
Liên Vô Thương đứng bên bờ linh tuyền. Gọi là linh tuyền nhưng thực chất chỉ có kích thước hai thước vuông, trông giống như một chậu cây kiểng mà những gia đình thanh tao trong Hằng Thiên Thành thường dùng để trồng hoa. Liên Vô Thương cúi người, chỉ cần đưa tay là có thể nhổ bật cây Thanh Liên yếu ớt này ra khỏi đất dưới linh tuyền.
Thực ra, Liên Vô Thương đã làm đúng như vậy, anh cúi xuống, đưa tay nhổ chiếc Thanh Liên chỉ trong một động tác. Khi Ôn Hành kịp phản ứng, thì củ sen đã nằm trong lòng bàn tay của Liên Vô Thương. Đôi mắt Liên Vô Thương trở nên mơ hồ, Ôn Hành lo lắng: "Vô Thương? Vô Thương, ngươi sao vậy?"
Liên Vô Thương đột nhiên nắm chặt tay, củ sen vốn đã yếu ớt lập tức biến thành bụi phấn. Ôn Hành nhìn thấy một luồng linh quang màu xanh tỏa ra, thân hình của Liên Vô Thương dần trở nên mờ nhạt. Ôn Hành hoảng hốt gọi tên anh, nhưng trước mắt anh chỉ là một làn sương mù dày đặc, mùi hương sen thanh khiết thoảng vào mũi, anh cảm thấy như mình đang lạc vào một màn sương mù vô tận.
Ngay lúc đó, những hình ảnh mờ ảo xuất hiện trước mắt, có tiếng người nói chuyện khẽ khàng. Ôn Hành tập trung quan sát, chỉ thấy sương mù dần tan biến, anh đang đứng giữa một hồ sen, ánh mắt gặp ngay một người mặc y phục trắng đang đứng trên bờ.
Ôn Hành giật mình, người đứng sau lan can bạch ngọc không phải là Huyền Hoàng Hành sao?! Trong tay Huyền Hoàng Hành là một cây bút, dưới chân anh ta là những tờ giấy rải rác. Ôn Hành đã đến nơi này trước đây, đây chính là hành cung của Huyền Hoàng Hành trong Vô Vọng Cảnh, và nơi anh đang đứng là hồ sen! Huyền Hoàng Hành đã trồng Hỗn Độn Thanh Liên tại đây.
Ôn Hành dùng thần thức quét qua và thấy mình đang đứng giữa một hồ sen đầy đủ sắc màu. Nhưng nổi bật nhất vẫn là cây Hỗn Độn Thanh Liên gần anh. Cây Thanh Liên này có mười chiếc lá, chiếc nhỏ nhất nhẹ nhàng nổi trên mặt nước, chín chiếc lá còn lại đứng thẳng, cao vút trên mặt nước, và giữa chúng là một nụ hoa chưa nở.
Huyền Hoàng Hành thở dài: "Vô Thương, có lẽ ta không thể tránh khỏi kiếp nạn này. Luật Nhi và ta không cùng chí hướng, cuối cùng ta trở thành chướng ngại của hắn. Sau hôm nay, ta cũng không biết mình sẽ thành ra thế nào. Thị vệ, tùy tùng, các đại gia tộc... tất cả đều đã thừa nhận Luật Nhi. Thời gian ta có thể ở lại hành cung này cùng ngươi sắp kết thúc.
Ngươi sắp hóa hình, nếu ta sụp đổ, ngươi chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Ta chết thì không sao, nhưng ngươi vẫn chưa nhìn thấy thế giới này. Ta luôn muốn để ngươi thấy tận mắt, nghe tận tai, và đi khắp nơi trên thế gian này. Vô Thương, nếu ngươi ở lại thượng giới thì sẽ không tránh khỏi cái chết. Ta sẽ chuẩn bị đưa ngươi xuống hạ giới. Ngươi hãy yên tâm, với phúc phần và vận may của ngươi, chắc chắn ngươi sẽ bình an vô sự.
Ngươi... sau khi hóa hình, nhất định phải sống thật tốt. Ta sẽ cố gắng hết sức không làm tổn thương gốc rễ của ngươi. Sau này, một mình phải kiên cường, đừng tỏ ra bướng bỉnh nữa."
Khi nghe Huyền Hoàng Hành nói vậy, Hỗn Độn Thanh Liên trong hồ sen bỗng nhiên rung động không gió, những gợn sóng lan tỏa khắp mặt hồ. Huyền Hoàng Hành mỉm cười nhẹ nhàng: "Chẳng phải đã nói không được nổi cáu sao? Tình thế cấp bách, ta buộc phải làm vậy. Nếu ta có thể vượt qua kiếp nạn này, ta chắc chắn sẽ tìm ngươi."
Một bóng người bước đến bên cạnh Huyền Hoàng Hành, Ôn Hành nhìn kỹ thì đó chính là Thân Đồ Giám! Thời điểm đó, Thân Đồ Giám không khác bây giờ là mấy, nhưng thần thái lại hoàn toàn khác biệt. Khi đó, Thân Đồ Giám khiêm tốn và cẩn trọng: "Thái tử."
Huyền Hoàng Hành gật đầu với Thân Đồ Giám: "Bắt đầu đi, nhưng đừng làm tổn thương rễ." Thân Đồ Giám cầm trên tay một pháp khí hình chiếc bát màu đen: "Vâng, Thái tử."
Thân Đồ Giám tung chiếc bát đen lên trên hồ sen, chiếc bát phóng to dần và bao phủ khu vực của Hỗn Độn Thanh Liên. Chiếc bát úp ngược xuống, linh khí màu vàng bao phủ toàn bộ cây Hỗn Độn Thanh Liên. Ngay khi Thân Đồ Giám chuẩn bị hành động, Huyền Hoàng Hành bất ngờ lên tiếng: "Đợi đã, để ta làm. Nó vốn yếu đuối, để ta đích thân tiễn biệt nó."
Huyền Hoàng Hành bước lên vị trí của Thân Đồ Giám, Thân Đồ Giám lùi lại một bước: "Thái tử điện hạ, đó là một loài hoa tuyệt vời như vậy, người thực sự muốn bỏ nó sao?" Nụ cười của Huyền Hoàng Hành pha chút chua xót và mong đợi: "Nó vốn dĩ nên được bay lượn giữa biển trời rộng lớn, bị giam cầm ở một không gian nhỏ hẹp thế này là sỉ nhục đối với nó."
Khi Huyền Hoàng Hành truyền linh khí vào, luồng linh quang màu vàng tỏa xuống nước, cả cây Hỗn Độn Thanh Liên từ từ bị nhấc lên. Khi cây sen sắp bị thu vào trong chiếc bát đen, bất ngờ nó giật mạnh, cả cây sen tiến về phía Huyền Hoàng Hành. Điều này làm cho một chiếc lá vừa mới nhú ra và đất bên dưới nó bị linh khí vàng cắt đứt!
Đôi mắt của Huyền Hoàng Hành đỏ hoe: "Vô Thương!" Cây sen ngừng cử động, nhưng phần củ sen bị cắt bắt đầu chảy ra những dòng nhựa non mềm mại. Huyền Hoàng Hành nhìn chiếc bát đen: "Vô Thương... có lẽ quên đi đoạn ký ức này sẽ là tốt nhất cho ngươi, hãy bảo trọng." Nói xong, ông phất tay áo, một cánh cổng màu đen xuất hiện trên không, như thể bầu trời bị xé rách một đường. Đó chính là cổng dẫn xuống hạ giới, chiếc bát đen mang theo Hỗn Độn Thanh Liên biến mất qua cánh cổng.
Sau khi chiếc bát đen biến mất, cảnh tượng vẫn tiếp tục. Huyền Hoàng Hành cẩn thận nhặt chiếc lá sen bị cắt rời lên và nâng niu trong lòng bàn tay: "Ta đã muốn bảo vệ ngươi trọn vẹn, nhưng cuối cùng vẫn làm tổn thương ngươi." Chiếc lá sen mỏng manh trong tay ông cụp xuống, phần còn lại của củ sen vẫn đang rỉ nhựa.
Huyền Hoàng Hành đưa chiếc lá cho Thân Đồ Giám: "Thân Đồ, giúp ta một việc." Thân Đồ Giám vội vã hành lễ: "Thái tử điện hạ cứ việc sai bảo." Huyền Hoàng Hành nói: "Hãy bảo vệ nó, đừng để ai phát hiện ra, cũng đừng để ai làm tổn thương nó."
Thân Đồ Giám quỳ xuống, hai tay nâng niu lấy chiếc lá sen: "Thái tử, chỉ cần Thân Đồ Giám còn sống, sẽ không ai phát hiện ra sự tồn tại của Hỗn Độn Thanh Liên."
Cảnh tượng dần phai mờ, đôi mắt đỏ hoe của Liên Vô Thương hiện lên trước mặt Ôn Hành. Ôn Hành vừa đưa tay ra thì Liên Vô Thương đã lao vào vòng tay của anh. Liên Vô Thương vừa khóc vừa điên cuồng hôn lên khóe mắt và chân mày của Ôn Hành, những nụ hôn mãnh liệt tràn đầy tình yêu, trong khi tay anh không ngừng xé toạc quần áo của Ôn Hành.
Ôn Hành buông cây gậy ăn mày, ôm chặt lấy người yêu. Bên cạnh linh tuyền, y phục màu xanh và đen lộn xộn, cây gậy ăn mày nằm cô độc bên cạnh, lá của nó nhịp nhàng rung lên.
Ôn Hành ôm Liên Vô Thương đầy xót xa: "Xin lỗi, ta không nhớ được." Liên Vô Thương vừa khóc vừa cười: "Ta đã nhớ lại rồi. Lúc nào ta cũng cảm thấy mình bị mất đi một phần ký ức, trên củ sen của ta có một vết sẹo, nhưng ta không thể nào nhớ ra điều gì đã xảy ra."
Những gì anh có thể nhớ chỉ là nỗi đau đớn vô cùng và bóng tối sâu thẳm. Liên Vô Thương từng nghĩ đó là ký ức đen tối không đáng để nhớ lại, nhưng hóa ra, đó lại là một kỷ niệm đẹp mà anh đã lãng quên. Hóa ra, khi anh vẫn còn là một cây sen xanh, đã có người yêu thương anh bằng cả trái tim.
Ôn Hành nắm chặt tay Liên Vô Thương: "Xin lỗi, ta đã làm tổn thương ngươi." Liên Vô Thương mỉm cười nói: "Tất cả những gì ngươi dành cho ta, ta đều đón nhận bằng lòng biết ơn." Ôn Hành ôm chặt lấy Liên Vô Thương: "Cảm ơn trời đất đã đưa ngươi đến bên ta." Ở kiếp trước, anh là mảnh đất trong lòng Huyền Hoàng Hành, còn kiếp này, anh là ánh sáng trong cuộc đời đen tối của Ôn Hành.
Cảm ơn số phận đã cho hai người tưởng chừng đã bỏ lỡ nhau một cơ hội tái ngộ dưới hình dáng mới, và lần này, họ đã trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
Lời tác giả:
Nam Thập Tam khóc lớn: "Đồ lừa đảo! Ngươi hứa sẽ xin giúp ta, nhưng các ngươi lại ở trong đó suốt một tháng!"
Thân Đồ Giám: "Ta vừa mới hoàn thành nghĩa hồn, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Dung Xuyên và Niệm Cổ: "Nói là dẫn Thái tử đi xem Đạo Mộc, kết quả là họ biến mất luôn!"
Ôn Hành và Liên Vô Thương với vẻ mặt hài lòng: "Căn phòng nhỏ không tệ, chỉ có điều sàn hơi cứng."
Tác giả ngốc nghếch: "Mang theo lời chúc phúc của ta, biến đi!"