Nghe Nhan Bồi Thanh nói như vậy, Ôn Hành cảm thấy kỳ lạ, mất một lúc lâu mới hiểu hai người kia đang nói gì. Hóa ra bọn họ tưởng Ôn Hành ra tay với Liên Vô Thương? Chuyện này sao có thể?
Khi Ôn Hành ở cùng Liên Vô Thương, hắn luôn là kiểu người không bao giờ phản kháng dù bị đánh hay bị mắng. Liên Vô Thương nói đi về phía đông, hắn tuyệt đối không đi về phía tây; Liên Vô Thương bảo quỳ xuống, hắn sẽ không bao giờ đứng dậy. Đệ tử của Huyền Thiên Tông đều biết rằng, Ôn Hành là một đạo lữ không có nguyên tắc, chỉ cần đạo lữ nói một câu, dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, chỉ cần còn một hơi thở, hắn đều sẵn sàng làm.
Liên Vô Thương cũng dở khóc dở cười: "Các ngươi hiểu lầm rồi, vừa rồi Ôn Hành bị ám sát." May mà Hạc Hàn không thành công, nếu không, Liên Vô Thương sẽ đau lòng đến mức nào. Chỉ thế thôi mà hắn đã thấy lo sợ rồi.
Mặc Liệt và Nhan Bồi Thanh ngạc nhiên: "Ám sát? Ai lại đi ám sát Tán nhân?" Ôn Hành thật thà đáp: "Là Hạc Hàn, người ám sát chúng ta là Hạc Hàn."
Mặc Liệt suy nghĩ rất lâu mà vẫn không nhớ ra Hạc Hàn là ai, hắn chưa từng nghe đến cái tên này. Ôn Hành giải thích: "Hạc Hàn là yêu tu ở Vũ Linh Giới, giống như gia chủ của nhà Tạ ở Tấn Lăng, bị tế hồn trận hiến tế lên thượng giới. Ta nghĩ Hạc Hàn có lẽ đã mất trí nhớ nên không nhận ra chúng ta, mới đến ám sát. Chỉ là, ta vừa mới đến thảo nguyên, ngoài phong đô ấn này, ta không nghĩ ra lý do gì khác để Hạc Hàn tấn công ta."
Mặc Liệt lưỡng lự hỏi: "Phong đô ấn? Là gì vậy?" Ôn Hành thấy vẻ mặt ngơ ngác của Mặc Liệt, bèn cười: "Là ngọc tỷ mà Hồng Ngô bảo Hầu Nhân đưa cho ta, vốn dĩ là để chuyển giao cho ngươi, nhưng ta nhận ra đây là phong đô ấn, nên tạm thời giữ lại."
Bốn người ngồi quanh bàn mà Ôn Hành vừa lấy ra, cùng nhìn chằm chằm vào phong đô ấn ở giữa bàn. Mặc Liệt hỏi: "Tại sao Hồng Ngô lại muốn đưa phong đô ấn cho bá chủ dưới nước?" Liên Vô Thương cân nhắc: "Hồng Ngô ban ngọc tỷ cho ngươi với tư cách người bề trên, muốn ngươi cúi đầu quy phục, nhận lấy đồ mà hắn ban cho thì từ nay sẽ trở thành thuộc hạ của hắn. Nhưng ta không hiểu tại sao lại là phong đô ấn? Hắn ở thảo nguyên đã bao năm, trong tay có hàng ngàn vạn bảo vật và linh khí, tại sao lại đưa cho ngươi phong đô ấn? Chẳng lẽ để thể hiện sự coi trọng của hắn đối với thủy tộc?"
Ôn Hành suy đoán: "Hoặc có thể hắn không biết đây là phong đô ấn? Phong đô ấn chỉ có tác dụng khi nằm trong tay Diêm Quân, đúng không? Hoặc phong đô ấn đang mất đi hiệu lực, không còn tác dụng như trước, nên Hồng Ngô tùy tiện đưa nó cho vua của vùng sông nước, để thể hiện lòng hào phóng của hắn?"
Sau khi nghe Ôn Hành nói, mọi người cảm thấy cũng có lý, nhưng suy xét kỹ lại thì thấy không đơn giản như vậy. Liên Vô Thương nói: "Có lẽ chỉ Hồng Ngô mới có thể trả lời câu hỏi này." Nhưng không ai trong số họ dám cầm phong đô ấn đến hỏi Hồng Ngô cả.
Mặc Liệt nói: "Có lẽ chúng ta có thể tìm Hạc Hàn và hỏi hắn xem chuyện này là thế nào?" Ôn Hành khoát tay: "Ta nghĩ thôi thì bỏ qua đi, các ngươi chưa từng giao đấu với Hạc Hàn, hắn tuy không thâm hiểm nhưng ra tay rất độc. Một Hạc Hàn mất trí nhớ chẳng khác gì một con dao sắc bén, không dễ đối phó."
Hạc Hàn khi còn ở Vô Cực Tiên Tông đã dùng những tạp dịch bên ngoài môn phái để nuôi linh thú của mình. Trong mắt hắn, con người và các linh thú không khác gì nhau. Trong tế hồn trận, vì Ôn Báo, hắn đã không chần chừ mà đâm chết sư huynh thứ tư của mình, Vạn Tinh Hà, mà không hề chớp mắt.
Khi vui, Hạc Hàn cười tươi như một thiếu niên ngây thơ, còn có thể nói chuyện với Ôn Hành đôi câu; nhưng khi buồn, mọi thứ trên đời đều phiền phức, và hắn không thèm để ý đến ai.
Ôn Hành từng nghĩ Hạc Hàn là một yêu tu bị bệnh tâm thần. Nếu không phải vì mối quan hệ tốt giữa Ôn Báo và Hạc Hàn, Ôn Hành đã cố tránh mặt hắn. Giờ bảo đi tìm Hạc Hàn? Ha ha, sống bình yên không tốt hơn sao?
Liên Vô Thương nói: "Hạc Hàn sẽ không từ bỏ mục đích của mình, hắn sẽ quay lại." Liên Vô Thương định bày ra thế trận nguy hiểm, chỉ cần Hạc Hàn dám đến, hắn sẽ bắt sống và đánh cho hắn một trận. Dù sao Ôn Báo cũng không có ở đây để xin tha cho hắn.
Ôn Hành nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt Liên Vô Thương, âm thầm thắp một ngọn nến cho Hạc Hàn trong lòng.
Sau khi chuyện của Hạc Hàn kết thúc, Mặc Liệt mới nhớ đến việc mà họ định báo cho Ôn Hành. Mặc Liệt nói: "Vừa rồi Hồng Ngô bảo chúng ta đến họp, chúng ta sẽ làm tiên phong tiến về phía tây bắc." Không nằm ngoài dự đoán, thủy tộc sẽ đối đầu với chủng tộc mạnh nhất ở tây bắc, Hồng Ngô triệu tập thủy tộc lên bờ không phải để bọn họ trốn dưới nước đánh du kích.
Ôn Hành không hiểu về chiến thuật, chỉ thấy Mặc Liệt lấy ra một khối linh thạch, trên đó khắc địa hình một phần của thảo nguyên. Họ chỉ là một chấm đỏ nhỏ trên bản đồ, trong khi nơi của Thái A cách chấm đỏ này hàng vạn dặm. Rõ ràng, Mặc Liệt không có ý định đi đường thẳng, vì con đường này không chỉ có dãy núi cao nhất thảo nguyên mà còn không có mạng lưới sông ngòi.
Mặc Liệt từ vị trí chấm đỏ, men theo các con sông, vẽ ra một con đường gần hơn. Con đường này bắt đầu từ phía nam của chấm đỏ, đi vòng qua phía đông, sau đó chuyển hướng lên phía bắc: "Ta đã xem xét rồi, con đường này an toàn hơn với chúng ta. Có nhiều mạng lưới sông ngòi, khoảng cách cũng ngắn hơn. Nếu gặp phục kích cũng không đến mức bị đánh bất ngờ."
Nhan Bồi Thanh nói: "Con đường này cũng tránh được phần lớn các thế lực dưới quyền của Hồng Ngô." Những thế lực này trên danh nghĩa là đồng minh, nhưng khi chiến đấu thật sự, ai biết là đao cầm tay hay đao sau lưng?
Ôn Hành hỏi: "Chúng ta thực sự phải đánh sao?" Mặc Liệt đáp: "Hồng Ngô đã lên kế hoạch cho trận chiến này từ lâu, hắn sẽ không bỏ cuộc." Nhan Bồi Thanh nói: "Hồng Ngô không màng đến cơ thể tàn tạ của mình mà vẫn muốn chiếm lấy cơ hội, hắn đang chờ khi Thái A không chú ý để tấn công bất ngờ."
Ôn Hành thở dài: "Thật phức tạp." Trước đây, hắn nghĩ rằng lòng người là thứ phức tạp nhất, còn yêu quái thường thẳng thắn. Nhưng giờ hắn lại thấy không phải vậy. Những yêu quái cấp cao còn xảo quyệt hơn người thường, họ không chỉ có sức mạnh, mà còn có trí tuệ. Nếu một chủng tộc như vậy bước ra khỏi thảo nguyên, ai biết thế gian sẽ thêm bao nhiêu rối ren?
Mặc Liệt nói: "Ngày mai chúng ta sẽ dẫn đại quân xuất phát. Nhiệm vụ của chúng ta là tìm con phượng hoàng ở phía Thái A và mang nó đến trước mặt Hồng Ngô, bất kể sống hay chết." Ôn Hành hỏi: "Ngươi thực sự định bắt phượng hoàng sao?"
Mặc Liệt khẽ nở một nụ cười: "Sao có thể? Ta không phải là tên đệ đệ ngốc nghếch của mình. Ta rất tôn trọng loài phượng hoàng. Thảo nguyên này rộng lớn như vậy, làm sao ta có thể tình cờ gặp phượng hoàng được? Đại quân thủy tộc của chúng ta sẽ di chuyển trong mạng lưới sông ngòi, chỉ cần không ai cản đường chúng ta, sẽ không có xung đột."
Nhan Bồi Thanh nói: "Chúng ta phi thăng lên đây không phải để đánh nhau, cũng không phải để làm bá chủ thảo nguyên." Mục tiêu của họ rất rõ ràng: đi một vòng quanh thảo nguyên, sau đó cùng Ôn Hành rời khỏi.
Ôn Hành cười: "Nếu bây giờ ta dẫn các ngươi rời khỏi đây ngay lập tức để đi tìm Mạn Mạn Đa, có tính là các ngươi bỏ trốn giữa trận không?"
Vào ban đêm, Ôn Hành ôm lấy Liên Vô Thương: "Hắn bị ngươi đánh trọng thương, hôm nay chắc không dám đến nữa đâu." Liên Vô Thương nói: "Hắn chắc chắn đang quanh quẩn gần đây. Ta có thể cảm nhận được, vị trí mở thông đạo rất gần trướng răng của chúng ta. Hạc Hàn nhất định đang ẩn nấp đâu đó, nhòm ngó phong đô ấn."
Ôn Hành hôn nhẹ lên trán Liên Vô Thương: "Ngày mai chúng ta sẽ đi cùng đại quân, trừ phi Hạc Hàn đi theo chúng ta, nếu không hắn sẽ không còn cơ hội nữa." Khi đại quân di chuyển trong nước, Hạc Hàn vốn không thích nước.
Ôn Hành liếc nhìn bàn trong trướng, trên bàn có một chiếc ngọc tỷ được bọc trong lụa đỏ. Ôn Hành thầm nghĩ Hạc Hàn không thể ngốc đến mức không nhận ra mồi nhử rõ ràng như vậy chứ?
Thế nhưng nửa đêm, một tiếng mèo kêu thảm thiết vang lên. Ôn Hành và Liên Vô Thương bật dậy, trong bóng tối, Ôn Hành thấy bên cạnh ngọc tỷ xuất hiện một con linh miêu tám đuôi. Hai chân trước của nó đeo đôi giáp tay màu tím đen, bị trận pháp của Liên Vô Thương nhốt lại, không thể thoát ra, chỉ biết nhe răng gầm gừ về phía Ôn Hành và Liên Vô Thương.
Ôn Hành toát mồ hôi: "Trước khi đi ngủ ta còn nói với Vô Thương rằng không ai ngốc đến mức mắc mồi nhử rõ ràng thế này, vậy mà Hạc Hàn, ta nên nói ngươi thông minh hay ngốc đây?" Ngày xưa không phải rất lanh lợi sao? Sao phi thăng lên thượng giới lại trở nên ngốc nghếch thế này? Chẳng lẽ trí nhớ mất đi, trí thông minh cũng chạy mất?
Hạc Hàn nhe răng: "Ngươi làm sao biết tên ta?!" Ôn Hành bật sáng viên dạ minh châu, dưới ánh sáng, bộ lông của Hạc Hàn bóng mượt, bốn chân to lớn, trông hắn như một con mèo đẹp đẽ.
Ôn Hành cười: "Tất nhiên là ta biết ngươi, ta là đồng bạn của ngươi mà."
Hạc Hàn nhe răng, để lộ hàm răng sắc nhọn: "Ta không tin!" Ôn Hành nói với Liên Vô Thương: "Vô Thương, hay là thả hắn ra?"
Liên Vô Thương liếc nhìn Ôn Hành, rồi nhìn sang Hạc Hàn. Hắn thản nhiên đáp: "Không được." Vừa dứt lời, linh quang quanh Hạc Hàn lóe lên, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, thân hình mạnh mẽ của Hạc Hàn bắt đầu co rút lại.
Khi ánh sáng tắt, trên đất xuất hiện một đôi giáp tay, ở giữa là một con mèo nhỏ chỉ bằng nắm tay. Đầu mèo to, thân hình nhỏ, đuôi xù lên thành một đám. Nó tức giận kêu meo meo với Liên Vô Thương. Liên Vô Thương nói: "Ta không bao giờ nói lý lẽ với những con thú hoang mất trí nhớ."
Ôn Hành bước tới, không thèm để ý đến lời đe dọa của Hạc Hàn. Bộ móng vuốt nhỏ của Hạc Hàn cào vào tay Ôn Hành chẳng khác nào gãi ngứa. Ôn Hành nhấc Hạc Hàn lên bằng cách túm lấy da gáy, Hạc Hàn cuộn tròn lại, vẫn phát ra tiếng gầm gừ nhỏ, rồi há miệng đe dọa Ôn Hành.
Ôn Hành bật cười: "Nhìn thế này lại thấy dễ thương quá." Nói xong, hắn không để ý đến sự phản kháng của Hạc Hàn, vuốt từ đầu đến đuôi hắn. Hạc Hàn tức giận cắn vào ngón tay của Ôn Hành, nhưng cái miệng quá nhỏ nên chẳng thể cắn rách nổi da của hắn.
Liên Vô Thương buộc một chiếc chuông nhỏ lên cổ Hạc Hàn, chiếc chuông không phát ra âm thanh. Ánh sáng linh quang lóe lên trong tay Liên Vô Thương, Ôn Hành cảm thấy một luồng linh khí mát lạnh quấn quanh cổ tay mình. Liên Vô Thương nói: "Đây là chuông 'tùy gọi tùy đến', dù ngươi có chạy đến chân trời góc bể, chỉ cần Ôn Hành khẽ động tâm, ngươi cũng phải ngoan ngoãn quay về. Cứ thử mà xem."
Nói xong, Liên Vô Thương tháo kết giới. Hạc Hàn chạy như bay, con mèo nhỏ bằng nắm tay còn để lại tàn ảnh khi lao ra khỏi trướng. Phía sau Hạc Hàn, hai chiếc giáp tay còn lớn hơn cả cơ thể hắn bay lơ lửng hai bên, trông như hai vệ sĩ hộ tống.
Ôn Hành cười đến mức suýt ngã: "Nếu Hạc Hàn lấy lại trí nhớ, hắn nhất định sẽ ghét cay ghét đắng hai chúng ta." Liên Vô Thương không bận tâm: "Nếu hắn lấy lại trí nhớ, nhớ ra mình đã làm gì, hắn sẽ chỉ muốn trốn trong nhà không dám ra ngoài."
Đợi khi Hạc Hàn chạy khuất bóng, Liên Vô Thương nói với Ôn Hành: "Thử triệu hồi hắn xem sao." Ôn Hành nhướn mày: "Triệu hồi kiểu gì?" Liên Vô Thương đáp: "Chỉ cần gọi tên hắn là được."
Ôn Hành gật đầu: "Hạc Hàn?" Vừa gọi xong, dưới tấm rèm của trướng răng, một con mèo nhỏ bằng nắm tay xuất hiện, ánh mắt đầy giận dữ, nhìn chằm chằm vào Ôn Hành.
Ôn Hành cười nói: "Không có gì đâu, ta chỉ thử xem chuông 'tùy gọi tùy đến' có tác dụng không thôi." Hạc Hàn kêu meo meo vài tiếng đầy tức giận rồi lại lao ra ngoài trướng.
Ôn Hành cười với Liên Vô Thương: "Chuông này hay thật đấy, có tác dụng. Làm cho ta một cái, buộc vào cổ ta, sau này khi Vô Thương nhớ ta, chỉ cần gọi tên ta, ta sẽ lập tức tới."
Dưới ánh sáng của dạ minh châu, đôi mắt của Liên Vô Thương dịu dàng như phát sáng: "Đây chỉ là một tiểu thuật pháp, là thứ người nuôi linh thú tạo ra. Ngươi không phải linh thú, làm sao dùng được."
Ôn Hành ôm chặt lấy Liên Vô Thương, đầy cảm xúc: "Ta chính là linh thú của ngươi." Liên Vô Thương cười: "Được rồi, ngươi là Hạn Bạt ta nuôi dưỡng. Thực ra thuật pháp này không khó, nhiều người có thể hóa giải. Với trình độ trước kia của Hạc Hàn, cái này căn bản không giữ được hắn."
Ôn Hành nói: "Vậy chẳng phải hắn sẽ nhanh chóng thoát ra sao?" Liên Vô Thương mỉm cười lắc đầu: "Ta đã bắt được hắn, sao có thể để hắn chạy thoát? Ta đã dùng trận pháp để trói buộc nguyên hình của hắn, năng lực của hắn đã bị giới hạn đến cực điểm. Bây giờ, hắn chỉ mạnh hơn một con mèo bình thường chút ít, chỉ cần ta không gật đầu, hắn vĩnh viễn chỉ có thể làm một con mèo. Và dù có đôi giáp tay lợi hại bên cạnh, hắn cũng không thể sử dụng."
Thật đáng thương, rõ ràng có pháp khí mạnh mẽ bên cạnh có thể phá vỡ chuông "tùy gọi tùy đến", nhưng Hạc Hàn lại không thể dùng. Ôn Hành càng cảm thấy tội nghiệp cho Hạc Hàn, rồi cười tươi búng tay: "Có vẻ hắn đã chạy được một đoạn xa rồi. Hạc Hàn!"
Chỉ một lúc sau, Hạc Hàn, mắt rực lửa, lao vào trướng răng, tức giận chạy vòng quanh, hai chiếc giáp tay vô hại lơ lửng bên cạnh. Ôn Hành cười nói: "Không có gì, ta chỉ gọi ngươi thôi."
Ôn Hành và Liên Vô Thương cứ thế đùa giỡn Hạc Hàn suốt nửa đêm, đến khi trời hửng sáng, Hạc Hàn kiệt sức, đổ sụp xuống đất không còn cử động được. Ôn Hành xoa nhẹ lên cơ thể hắn: "Vô Thương, ngươi có thấy không, nhìn thế này, ta thấy Hạc Hàn trông cũng khá dễ thương. Ngốc ngốc, đáng yêu."
Đúng là một con mèo ngốc nghếch, không tin vào sự thật, chạy cả đêm trời mà cuối cùng tự làm mình kiệt sức. Nếu hắn vẫn là Hạc Hàn ngày trước, đầy sát khí quyết đoán, thì chỉ trong một đêm, hắn đã có thể chạy ngàn dặm và giết hàng chục người. Nhưng bây giờ, hắn chỉ là một con mèo con bị hạn chế linh khí, thậm chí còn dễ bị những con mèo to ngoài kia vung một cú đánh bại. Dù chạy suốt đêm, Hạc Hàn cũng chẳng thể chạy ra ngoài trại của Hồng Ngô.
Ôn Hành thông cảm: "Thật là quá đáng thương." Hạc Hàn thở hổn hển, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải những kẻ vô liêm sỉ đến thế, dùng cách hèn hạ này để đối phó với hắn.
Ôn Hành lấy ra một chiếc túi linh thú, Hạc Hàn thấy thế liền vùng vẫy chống cự. Ôn Hành nói: "Ngươi không phải muốn phong đô ấn sao? Nếu ngoan ngoãn vào túi, ta sẽ đặt phong đô ấn ở trong đó." Nghe vậy, Hạc Hàn suy nghĩ một lúc rồi chui ngay vào không chút do dự.
Ôn Hành ngạc nhiên, vừa đút phong đô ấn vào túi linh thú vừa nói với Liên Vô Thương: "Hạc Hàn đúng là rất ám ảnh với phong đô ấn." Hạc Hàn là một linh miêu rất kiêu ngạo, luôn nghĩ mình thuộc dòng dõi linh miêu cao quý. Chui vào túi linh thú là điều mà những yêu thú chưa thể hóa hình mới làm, nếu ai bắt hắn chui vào, hắn sẽ mắng cả gia đình họ. Nhưng giờ đây, vì phong đô ấn, Hạc Hàn đã vứt bỏ cả lòng tự trọng.
Ôn Hành hỏi qua túi linh thú: "Hạc Hàn, ngươi có thể cho ta biết tại sao ngươi muốn có phong đô ấn không?" Tiếng gầm gừ dữ dội của Hạc Hàn vang lên: "Meo!" Ôn Hành kinh ngạc: "Hắn chửi ta." Liên Vô Thương thở dài: "Nuôi mèo là chuyện không thể vội, các ngươi cần thời gian để hòa hợp."
Sau khi đã xử lý xong Hạc Hàn, Ôn Hành nhìn thấy hai chiếc giáp tay đang lo lắng bay vòng quanh mình. Ôn Hành nhìn chúng do dự: "Này, đôi giáp tay này trông quen quá. Vô Thương, ngươi xem, có phải đây là giáp tay được chế tạo bởi Thuần Phong không?"
Liên Vô Thương tiến lại gần và định cầm lấy một chiếc giáp tay xem thử, không ngờ hai chiếc giáp tay liền tấn công hắn! Liên Vô Thương có phải kẻ dễ bị bắt nạt đâu? Hắn đối diện thẳng với một cú tấn công của giáp tay, sau đó dễ dàng ném nó xuống đất.
Chiếc giáp tay còn lại từ phía sau đâm thẳng vào tim của Liên Vô Thương, nhưng bị Ôn Hành vung gậy đập nát! Tiếng va chạm vang lên chói tai, chiếc giáp tay tan thành từng mảnh, những vòng tròn của giáp rơi xuống đất vỡ vụn.
Chiếc giáp tay bị Liên Vô Thương ném xuống đất dường như bị nghiền nát dưới sức nặng của hàng ngàn tấn. Chỉ một cú đánh mà cả hai chiếc giáp tay đều bị phá hủy hoàn toàn.
Trong túi linh thú, Hạc Hàn phát ra tiếng gầm gừ đầy giận dữ, nhưng Ôn Hành chẳng thèm bận tâm. Hắn nhìn thấy dấu ấn của Thuần Phong trên một mảnh vỡ của giáp tay. Liên Vô Thương nói: "Chắc chắn là đôi giáp tay được Thuần Phong chế tạo."
Nhớ lại thời điểm trên tàn tích biển khơi, Thuần Phong đã chế tạo một đôi giáp tay thánh phẩm, nhưng khi thiên lôi giáng xuống, giáp tay đã đục một lỗ trên kết giới và biến mất không tung tích. Hóa ra nó đã trôi dạt đến chỗ Hạc Hàn!
Ôn Hành cười: "Đôi giáp tay này đúng là đã tìm được chủ nhân phù hợp, cả hai đều đáng ghét như nhau." Tưởng mình là linh khí thì có thể kiêu ngạo sao? Ngay cả người chế tạo ra nó khi gặp Ôn Hành cũng chỉ có thể ngoan ngoãn.
Ôn Hành dùng linh khí quét qua, thu dọn mảnh vỡ của giáp tay: "Lần sau gặp Thuần Phong, sẽ bảo hắn chế tạo lại." Liên Vô Thương lạnh lùng nói: "Loại khí linh ngang ngược thế này phải ném vào lò luyện lại mới đúng."
Khí linh trong giáp tay, suýt bị tan rã, cuối cùng không nhịn được mà rên rỉ khóc, nhưng Ôn Hành chẳng chút thương cảm, ném mảnh vỡ của giáp tay vào túi linh thú. Hắn đúng là không chút nương tay, thì sao nào?
Trong mắt Ôn Hành và Liên Vô Thương, sự an toàn của đối phương luôn quan trọng hơn chính mình. Dám ra tay với đối phương thì hãy chờ sự trả thù như cuồng phong bão tố!
Sau khi trêu chọc Hạc Hàn và phá hủy giáp tay của hắn, chút cảm giác tội lỗi trong lòng Ôn Hành đã tan biến từ lâu.
Bất chấp tiếng mèo gầm giận dữ của Hạc Hàn, Ôn Hành kiên quyết buộc chặt túi linh thú. Hắn định giam Hạc Hàn vài ngày, chẳng cần quan tâm hắn có nói hay không, có phải người quen của mình hay không, cũng không bận tâm đ ến mối quan hệ rắc rối giữa hắn và Ôn Báo. Quan trọng là Ôn Hành phải vui trước đã.
Sau khi hai người thu dọn hành lý và bước ra khỏi trướng, ngoài trời đã sáng. Ôn Hành nhìn thấy những yêu binh đỏ vẫn đứng nguyên tại chỗ: "Họ không cần nghỉ ngơi sao?" Dù là yêu binh, sự tận tâm này cũng quá đáng kinh ngạc! Tên yêu binh đã chặn đường Ôn Hành hôm qua, từ đó đến giờ vẫn giữ nguyên tư thế như vậy.
Khi các tu sĩ nhập định, dù là lúc ngồi thiền, cơ thể vẫn có những động tác vô thức. Nhưng việc yêu binh giữ nguyên một tư thế mà không hề nhúc nhích, như những gì Ôn Hành thấy, thật sự rất hiếm. Nhìn từ xa, ai không biết còn tưởng rằng hắn đã bị trúng một loại thuật pháp nào đó, khiến cơ thể bị cố định.
Liên Vô Thương nghe Ôn Hành lẩm bẩm, hắn liếc nhìn yêu binh, không hiểu sao lại cảm thấy trong thoáng chốc yêu binh này không hề có linh khí dao động, giống như một người chết.
Trong doanh trại của Hồng Ngô có rất nhiều yêu binh, và đa số là những con rết lớn nhỏ. Vừa bước ra khỏi trướng, Ôn Hành suýt dẫm phải một con rết dài bằng cánh tay. Ôn Hành lẩm bẩm: "Những con rết ở đây ăn gì mà lớn thế này chứ?"
Một tiếng cười sảng khoái vang lên: "Đây đều là con cháu của ta. Dù phần lớn trong số chúng không thể hóa hình, nhưng ở thảo nguyên này, chúng vẫn có thể tìm đủ thức ăn để sống." Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn theo tiếng nói, thấy Hồng Ngô ngồi trên xe lăn, được Hầu Nhân đẩy từ xa đi tới.
Ôn Hành và Liên Vô Thương chào cung kính: "Chào Hồng Ngô đại nhân." Hồng Ngô tươi cười khoát tay: "Không cần khách sáo. Các ngươi là thuộc hạ của đại nhân Mặc Liệt phải không? Hôm qua ta đã thấy các ngươi đứng sau lưng ngài ấy." Ôn Hành mỉm cười gật đầu: "Vâng, đúng vậy."
Hồng Ngô nhìn Ôn Hành từ đầu đến chân: "Các ngươi là tu sĩ nhân loại sao?" Ôn Hành đáp: "Vâng, đúng thế." Hồng Ngô tò mò hỏi: "Ở thảo nguyên cũng có tu sĩ nhân loại sao? Sao các ngươi lại đi cùng Mặc Liệt?" Ôn Hành thật thà đáp: "Chúng tôi vừa đến thảo nguyên, thấy Hồng Ngô đại nhân đánh nhau với Câu Xà, vô tình rơi xuống Hỗn Độn Hải và được Mặc Liệt đại nhân cứu. Chúng tôi đi theo ngài ấy để đến Bắc Cảnh tìm linh bảo."
Hồng Ngô gật gù: "Thì ra là vậy. Ta đã nghĩ sao khí tức của các ngươi lại có chút quen thuộc. Xin lỗi vì cuộc chiến của ta với Câu Xà đã vô tình liên lụy đến các ngươi, làm các ngươi kinh sợ." Ôn Hành chắp tay: "Đại nhân quá lời rồi."
Hồng Ngô hỏi: "Hai vị đến thảo nguyên để tìm linh bảo gì vậy?" Ôn Hành đáp: "Chúng tôi tìm Mạn Mạn Đa."
Hồng Ngô trầm ngâm: "Mạn Mạn Đa à? Không dễ tìm đâu. Ở Bắc Cảnh thì có, nhưng khu vực Đông Nam chúng ta không có loại này. Có vẻ các ngươi thật may mắn, đúng lúc đi cùng đại quân đến Bắc Cảnh." Ôn Hành thuận miệng nói: "Đúng vậy, nghe nói thảo nguyên đầy rẫy nguy hiểm, gặp được Mặc Liệt đại nhân quả là may mắn của chúng tôi."
Hồng Ngô cười: "Vậy thì chúc các ngươi sớm tìm được Mạn Mạn Đa." Ôn Hành và Liên Vô Thương cung kính chào tiễn biệt, nhìn Hầu Nhân đẩy Hồng Ngô rời đi. Ôn Hành giơ ngón tay cái lên: "Quả là một người tận tâm, thân tàn nhưng chí không tàn."
Nếu Ôn Hành mất nửa thân dưới, hắn nhất định sẽ nằm trên giường nghỉ ngơi, chứ không ngồi xe lăn mà đi khắp nơi thế này.
Ôn Hành đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi kỳ lạ: "Nếu rết bị mất nửa thân, liệu có thể mọc lại không?" Liên Vô Thương thở dài: "Không rõ, nhưng với khả năng của Hồng Ngô, có lẽ chỉ là do tu vi tổn thương. Chân của hắn có thể sẽ mọc lại."
Ôn Hành lẩm bẩm: "Nếu có thể mọc lại, chẳng phải giống giun đất sao? Cắt đôi rồi lại thành hai con. Nếu Hồng Ngô có khả năng này, hắn có thể tự cắt mình thành hai phần, biến thành hai Hồng Ngô, hoặc cắt thành bốn đoạn, rồi cùng nhau đánh mạt chược."
Liên Vô Thương thấy Hầu Nhân chậm lại đôi chút, bèn nhắc nhở Ôn Hành: "Ta nghĩ hắn đã nghe thấy ngươi nói rồi." Ôn Hành vội vàng bịt miệng, kéo Liên Vô Thương chạy trốn.
Sau khi bị Ôn Hành đánh một trận, Côn Kiệt rõ ràng đã trở nên khiêm nhường hơn nhiều. Sáng sớm, hắn đã chỉnh đốn đội ngũ, sẵn sàng xuất phát. So với Côn Kiệt, Mặc Liệt trông ra dáng một người dẫn đầu hơn. Còn Nhan Bồi Thanh thì khác, hắn hóa thành hình dạng bán nhân bán ngư, bay phía trước đại quân, khiến quân lính reo hò và huýt sáo cổ vũ.
Những yêu binh ngư nhân to lớn, vạm vỡ đều như những kẻ cuồng nhiệt, nhìn Nhan Bồi Thanh với ánh mắt ngưỡng mộ. Sau khi xuống nước, Ôn Hành thấy Nhan Bồi Thanh với gương mặt lạnh lùng, và trước mặt hắn, một con cua lớn đang giơ càng kẹp một bó cỏ nước: "Đại nhân Nhan, ngài thật xinh đẹp! Xin hãy giao phối với ta!"
Ôn Hành và Liên Vô Thương: ... Họ có phải không nên xuất hiện ở đây không?
Nhan Bồi Thanh vung đuôi đánh bay con cua. Con cua bị đánh bay, mặt đầy máu nhưng lại biểu lộ vẻ thỏa mãn: "A! Đuôi của đại nhân Nhan thật đẹp! Ta đã chạm vào đuôi của ngài! A! Ta chết cũng không hối tiếc!"
Nhan Bồi Thanh thở dài: "Ta đã nói rồi, hải thú ở thảo nguyên đều thế này." Ôn Hành cười nói: "Không còn cách nào khác, ai bảo ngươi trong mắt bọn họ là mỹ nam hoàn mỹ chứ?"
Nhan Bồi Thanh sắp không chịu nổi nữa: "Thẩm mỹ của đám cá này có vấn đề." Dù tộc Giao Nhân nổi tiếng là giống loài xinh đẹp dưới nước, cả nam lẫn nữ đều rất đẹp, nhưng hắn cũng không chịu nổi việc bị quá nhiều hải thú bám theo như thế. Mỗi lần thấy hải thú cầm cỏ nước đến cầu hôn, Nhan Bồi Thanh đều tức đến nghiến răng.
Ôn Hành cười nói: "May mà đám thuộc hạ hay lải nhải của ngươi không theo tới, nếu không ngươi còn đau đầu hơn." Nhan Bồi Thanh nhăn mặt: "Ngươi nghĩ bọn chúng không muốn theo sao? Cả đêm qua chúng đã khóc lóc cầu xin ta mang theo. Nhưng tu vi của bọn chúng không đủ, nếu lên bờ, chỉ vài ngày là thành cá khô."
Ôn Hành và Liên Vô Thương cười khúc khích: "Đại nhân Nhan quả nhiên vẫn động lòng, đối với đám tiểu ngư thật sự rất mềm lòng." Nhan Bồi Thanh bất lực: "Thôi, chuẩn bị xuất phát đi."
Nhan Bồi Thanh không thích nước ngọt, hắn nhanh chóng trở về hình dạng người. Cả nhóm ngồi trên lưng một con cua lớn. Dòng nước ở thảo nguyên khá hẹp, hải thú bị hạn chế rất nhiều về độ linh hoạt. Con cua dưới chân họ vừa là phương tiện, vừa là người mở đường. Phía sau con cua, những hải thú khác hóa thành hình người, chầm chậm di chuyển trong nước.
Ôn Hành thắc mắc: "Cho dù hải thú không linh hoạt trong hệ thống sông ngòi ở đất liền, nhưng cũng không cần phải đi chậm như vậy chứ?" Mặc Liệt giải thích: "Thảo nguyên có kết giới bảo vệ, ở đây ngoài tộc Vũ có thể bay trên cao, các chủng tộc khác chỉ có thể bay ở tầm thấp. Khu vực này lại có nhiều núi rừng, bay sẽ còn phiền phức hơn. Đợi đến khi chúng ta đến phía đông, nơi có đồng bằng, lúc đó có thể cưỡi gió mà bay."
Nhan Bồi Thanh bổ sung: "Còn một lý do nữa, trong đám hải thú này, rất ít kẻ có thể bay. Ngay cả khi đến đồng bằng phía đông, phần lớn hải thú, khi rời khỏi nước, cũng chỉ có thể đi bộ. Hiện tại tốc độ của chúng chậm là vì vừa chuyển từ nước biển sang nước ngọt, chúng bị 'say nước'."
Ôn Hành gật đầu: "Thì ra là vậy." Đây là lần *****ên hắn nghe nói đến khái niệm "say nước", quả thực thế giới rộng lớn, cái gì cũng có thể xảy ra.
Thực ra, họ cũng thích đi bộ trên đất liền hơn. Hai bên bờ sông đều là những cánh rừng rậm rạp, chắc chắn trong đó có rất nhiều sản vật. Con sông mà họ đang đi theo rộng khoảng trăm trượng, đây là một trong hai con sông lớn nhất ở thảo nguyên phía nam. Đi dọc theo sông Nam, sau đó qua một nhánh rẽ sẽ dẫn đến con sông lớn nhất phía đông.
Ôn Hành nhận thấy có yêu thú đang theo sát đội quân của thủy tộc. Cả hai bên đều có, mỗi bên khoảng hơn trăm con. Bên trái trông giống như ngựa, còn bên phải giống như chó. Ôn Hành hỏi: "Những kẻ trong rừng kia là ai? Ta tưởng các ngươi hành động độc lập?"
Nhan Bồi Thanh giải thích: "Đây là các đại diện của các thế lực khác nhau mà Hồng Ngô cử đến. Hồng Ngô lo chúng ta không nghe lời, nên cho tộc Thiên Mã và tộc sói thảo nguyên đi theo."
Ôn Hành tò mò: "Tộc Thiên Mã?"
Liên Vô Thương nói: "Đó là một loài yêu thú. So với ngựa bình thường, chúng có thêm đôi cánh và một chiếc sừng trên trán, còn gọi là kỳ lân. Ngươi muốn đến gặp chúng không?" Ôn Hành gật đầu lia lịa, trong đầu hắn đã tưởng tượng ra những chú ngựa dũng mãnh phi nước đại. Ở Nguyên Linh Giới không có ngựa, hắn chưa bao giờ thấy ngựa ở thượng giới cả!
Ôn Hành và Liên Vô Thương từ không trung hạ xuống, dưới những tán cây rậm rạp, những con ngựa mập mạp, khỏe mạnh với đôi cánh sải dài đang di chuyển giữa rừng. Quả nhiên, hai bên sườn chúng có đôi cánh, nhưng khi chạy, đôi cánh này thu gọn lại.
Những con ngựa thượng giới quả thực đẹp hơn nhiều so với ngựa ở hạ giới. Ôn Hành không khỏi tán thưởng: "Thật tuyệt đẹp!" Ngay khi Ôn Hành vừa khen ngợi, con ngựa đầu đàn ngẩng đầu lên và nói tiếng người: "Có mắt nhìn!"
Ôn Hành và Liên Vô Thương hạ xuống trước mặt thủ lĩnh của tộc Thiên Mã, Ôn Hành chắp tay: "Ta là Ôn Hành, đây là đạo lữ của ta, Liên Vô Thương. Chào thủ lĩnh của tộc Thiên Mã." Thủ lĩnh tộc Thiên Mã dừng lại, nhìn Ôn Hành đầy nghi ngờ: "Sao ta có cảm giác đã gặp ngươi ở đâu đó rồi?" Ôn Hành cười gượng: "Nhiều người cũng nói với ta như vậy, chắc là mặt ta giống người thường chăng?"
Thủ lĩnh tộc Thiên Mã vỗ đôi cánh và biến thành một người đàn ông cao lớn, da đen sạm. Cơ bắp của hắn rất cân đối, đôi chân dài, thoạt nhìn dễ khiến người ta nghĩ hắn là một tu sĩ thể hình. Hắn đấm vào ngực mình và nói: "Ta là Mã Minh, thủ lĩnh của tộc Thiên Mã ở đồng bằng phía đông. Ta sẽ dẫn các ngươi đến đó."
Mã Minh là một người thẳng thắn, hắn có ba hình dạng: một là hình người, hai là nửa người nửa ngựa, và cuối cùng là nguyên hình mà Ôn Hành đã thấy. Để tiện cho việc đi lại, hắn biến thành hình nửa người nửa ngựa. Hắn nói: "Hình dạng người tiêu tốn nhiều linh khí nhất, nhưng khi dùng nguyên hình để nói chuyện với các ngươi thì ta lại thấy không thoải mái."
Ôn Hành nhìn Mã Minh, người cao hơn hắn gần nửa người, rồi cười: "Thủ lĩnh Mã cứ thoải mái, chỉ cần ngươi cảm thấy tiện lợi là được."
Mã Minh cười lớn: "Đã lâu rồi ta không gặp tu sĩ nhân loại." Có vẻ Mã Minh rất thân thiện với tu sĩ, hắn cười nói: "Trước đây, trên đồng bằng phía đông, thỉnh thoảng chúng ta cũng gặp tu sĩ nhân loại. Khi họ nhìn thấy chúng ta, họ lao đến như điên, ôm hôn chúng ta khắp nơi, ha ha ha!"
Ôn Hành cũng cười: "Chắc là tu sĩ nhân loại bị dáng vẻ tuyệt đẹp của tộc Thiên Mã làm say đắm rồi!" Mã Minh cười to hơn: "Ha ha ha, câu này ta thích nghe! Tu sĩ đến thảo nguyên đều rất quy củ, dù nội bộ họ có tranh đấu thế nào thì cũng khá thân thiện với chúng ta."
Ở hạ giới, mối quan hệ giữa con người và ngựa rất tốt. Ngựa là loài vật cao lớn, đẹp đẽ, tính tình hiền lành, có thể giúp người kéo xe hoặc mang vác hàng hóa nặng. Nếu một gia đình có vài con ngựa, thì đó là chuyện rất đáng tự hào.
Ôn Hành cười nói: "Những con ngựa mà ta biết đều rất hiền lành." Mã Minh cười: "Đúng vậy, chúng ta là những con ngựa tự do và phóng khoáng, đương nhiên tính tình phải tốt rồi!" Nói xong, một thành viên của tộc Thiên Mã liền phá đám: "Đâu có, thủ lĩnh của chúng ta hôm qua còn đá một tên sói thảo nguyên đến nửa thân bất toại kìa."
Mã Minh hừ một tiếng: "Chuyện đó là lỗi của ta sao? Lũ sói thảo nguyên vốn không phải là thứ gì tốt đẹp, Hồng Ngô còn bắt chúng ta phải hành động cùng với bọn sói. Gặp một con, ta đá một con." Ôn Hành cười: "Thủ lĩnh Mã đúng là người thẳng thắn."
Mã Minh cười hạnh phúc: "Ngươi nói hay lắm, tu sĩ nhân loại đúng là giỏi ăn nói! Câu này ta thích nghe! Phải rồi, tại sao các ngươi lại đi cùng thủy tộc? Ta đã thấy thủ lĩnh của họ, nghe nói đó là một con rồng, trông có vẻ khó gần."
Ôn Hành cười nói: "Mặc Liệt chỉ hơi lạnh lùng một chút thôi, tính cách hắn rất tốt." Mã Minh gật đầu: "Vậy thì tốt, Hồng Ngô bảo chúng ta phối hợp với hắn, ta chỉ mới liếc nhìn qua, chưa kịp nói chuyện. Chỉ cần dễ nói chuyện là được, ta ghét nhất là loại người nói một câu lại giữ nửa câu."
Ôn Hành hỏi: "Thủ lĩnh Mã, tại sao các ngươi lại đồng ý giúp đỡ Hồng Ngô?" Mã Minh trả lời: "Bởi vì ta ghét Thái A."
Ôn Hành sững người trong giây lát, chỉ nghe Mã Minh phàn nàn: "Thực ra bầy ngựa của chúng ta thích hợp sinh sống ở thảo nguyên phía tây, nơi có cỏ nước tươi tốt, rất thích hợp để chạy nhảy. Tổ tiên của chúng ta cũng từng sinh sống ở thảo nguyên phía tây, nhưng sau này Thái A ăn quá nhiều đồng loại của chúng ta, nên tổ tiên buộc phải chuyển đến đồng bằng phía đông.
Ta chưa từng đến thảo nguyên phía tây, từ nhỏ đã nghe gia đình kể rằng cỏ ở phía tây ngon hơn phía đông rất nhiều. Trong lòng ta lúc nào cũng muốn đến phía tây xem thử. Nhưng vùng đó nằm dưới sự cai trị của Thái A, nếu đi qua đó thì chỉ có nước bị ăn thịt. Hơn nữa, những yêu quái trốn chạy từ phía bắc đến đông bắc đồng bằng của chúng ta đều nói rằng thuộc hạ của Thái A vô cùng độc ác."
Ôn Hành gật đầu: "Thì ra là vậy." Mã Minh hỏi: "Thế tại sao thủy tộc lại giúp đỡ Hồng Ngô?"
Ôn Hành đáp: "Thủy tộc trước đây do Câu Xà đứng đầu, nhưng bị Hồng Ngô giết, giờ chỉ còn biết nghe lệnh Hồng Ngô thôi." Mã Minh vỡ lẽ: "Thì ra là thế, ta đã nghi ngờ vì mấy hôm trước trời sấm chớp đùng đùng, hóa ra là Hồng Ngô đánh nhau với Cô Ảnh à."
Ôn Hành tò mò: "Thủ lĩnh Mã sống ở đồng bằng phía đông mà cũng biết về Câu Xà Cô Ảnh sao?" Mã Minh cười: "Thái A ở tây bắc, Hồng Ngô ở đông nam, Cô Ảnh cai trị thủy vực, ba người họ là ba yêu tu mạnh nhất trên thảo nguyên. Các ngươi mới đến nên không biết, nhưng ở đây lâu sẽ hiểu ngay thôi."
Lúc này, một con ngựa trắng chạy đến báo cáo: "Thủ lĩnh! Phía trước xuất hiện rất nhiều kiến xé vàng! Chúng ta không thể đi qua được!" Nghe vậy, Mã Minh lập tức giơ tay ra lệnh: "Dừng lại tại chỗ!" Bầy ngựa ngừng bước, những con ngựa mạnh mẽ đứng lại, đầy vẻ nghi ngờ: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Ngựa trắng báo cáo: "Phía trước có một xác chết khổng lồ, trải dài hàng trăm dặm. Hàng ngàn con kiến xé vàng đang gặm nhấm xác chết, và có lẽ sẽ còn gặm thêm một thời gian nữa." Nghe vậy, Mã Minh vỗ cánh: "Ta đi xem thử." Nói xong, Mã Minh cất cánh bay về phía trước, Ôn Hành và những người khác nhanh chóng theo sau.
Trong nước, Mặc Liệt và những người khác cũng nhận được tin tức. Khi Ôn Hành và đoàn người đến nơi, trên không trung đã có vài người đang dừng lại, tất cả đều bị cảnh tượng trước mắt làm choáng váng.
Giữa những ngọn núi, một xác chết khổng lồ đang bị gặm nhấm một nửa, xác trải dài hàng trăm dặm. Đuôi dài với một chiếc móc ở cuối—đây chính là xác của Câu Xà Cô Ảnh, bá chủ của vùng thủy vực. Cô Ảnh chết giữa vùng hoang dã, bụng bị xé toang, yêu đan bên trong đã bị lấy mất. Ngoài Hồng Ngô ra, còn ai có thể lấy được yêu đan của Cô Ảnh?
Nếu chỉ là một cái xác khổng lồ nằm giữa núi rừng thì đã không nói, nhưng rắc rối ở chỗ xung quanh xác chết trải dài hàng chục dặm, kín đặc những con kiến đỏ. Khi vừa đến thảo nguyên, Ôn Hành đã nhìn thấy những con kiến này, lúc đó hắn còn bực bội vì chúng lớn hơn hắn.
Những con kiến này có chiếc hàm khổng lồ, bò khắp xác chết và gặm nhấm liên tục. Một số con ăn no thì cắn một miếng thịt to bằng cơ thể mình, tha đi nơi khác.
Đây chính là một biển kiến! Dù Ôn Hành đã từng nuôi một đàn kiến, nhưng hắn chưa từng thấy nhiều kiến lớn như vậy!
Hắn vô thức nắm tay Liên Vô Thương: "Đừng sợ." Liên Vô Thương bình thản đáp: "Ta chưa bao giờ sợ những thứ này."
Mã Minh biến trở lại nguyên hình, vỗ cánh và chửi thề: "Đáng chết! Sao lại có nhiều kiến xé vàng thế này!" Ôn Hành trước đó đã nghe ngựa trắng nhắc đến kiến xé vàng, hắn cứ tưởng đó là loại kiến bình thường như ở hạ giới, giống như loại kiến nhỏ mà Tiểu Nghĩa từng nuôi. Nhưng giờ bảo thứ này cũng gọi là kiến xé vàng sao?!
Ôn Hành giật giật khóe miệng: "Khác xa quá chứ! Sao thứ này cũng gọi là kiến xé vàng được?!"
Mã Minh bực bội nói: "Chúng ta chỉ còn cách lùi lại, đợi đến khi lũ kiến ăn xong mới có thể đi qua." Ôn Hành không hiểu: "Tại sao? Mọi người có thể bay qua mà?" Mã Minh giải thích: "Ngươi không biết đấy thôi, kiến xé vàng ở thảo nguyên này vô cùng bá đạo. Một khi đã vào lãnh thổ của chúng, dù là loài bò dưới đất, bơi dưới nước hay bay trên trời, tất cả đều trở thành mục tiêu tấn công của chúng."
Ôn Hành ngạc nhiên nhìn bầy kiến: "Dù vậy chúng ta cũng hoàn toàn có thể bay qua mà. Dù xác chết rất lớn, và hai bên có cả hàng chục dặm kiến, nhưng bay qua chỉ mất một chén trà thôi mà?"
Mã Minh nhìn xung quanh, rồi nhặt một khúc gỗ từ bụi cây: "Ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem." Hắn ném mạnh khúc gỗ lên không trung, và ngay lập tức, những con kiến bên dưới ngẩng bụng lên, phun ra chất lỏng về phía khúc gỗ. Khúc gỗ chưa kịp rơi xuống đất đã bị ăn mòn gần hết.
Ôn Hành tròn mắt: "Đây thật sự là kiến xé vàng sao?" Kiến xé vàng ở thượng giới đáng sợ như vậy sao?! Hắn từng nghĩ Tiểu Nghĩa nuôi kiến rất dữ dằn, nhưng so với kiến xé vàng ở thượng giới thì chẳng là gì cả!
Mặc Liệt lên tiếng: "Chúng ta đừng mạo hiểm, hãy lùi lại mười dặm. Chỉ cần vài ngày nữa, lũ kiến này sẽ gặm hết cả bộ xương." Mã Minh quay sang ngựa trắng: "Bảo mọi người lùi lại mười dặm, đừng tiến lên nữa."
Thủ lĩnh của tộc sói thảo nguyên cũng ra lệnh: "Lùi lại." Ôn Hành nhìn hắn, đó là một người đàn ông mặc áo lông thú, trang điểm đậm, tóc tết thành từng bím nhỏ, trông rất có phong cách dân tộc thiểu số.
Thủ lĩnh sói thảo nguyên nghi hoặc nhìn Ôn Hành: "Ta đã gặp ngươi ở đâu rồi phải không?" Ôn Hành cười đáp: "Nhiều người nói câu đó với ta rồi, ngươi không phải người *****ên. Ta là Ôn Hành, còn đây là đạo lữ của ta, Liên Vô Thương."
Thủ lĩnh sói liếc nhìn cả hai một cái, rồi nhanh chóng bay đi.
Mã Minh không mấy coi trọng: "Người tu hành, để ta nói cho ngươi biết, tốt nhất đừng dính dáng gì đến đám sói này. Chúng chẳng có kẻ nào tốt đẹp cả. Cái gã vừa rồi tên là Lang Thiên Lý, số tu sĩ chết dưới tay hắn không ít hơn một ngàn đâu." Ôn Hành gật đầu: "Cảm ơn vì đã nhắc nhở."
Nếu tất cả các chủng tộc trên thảo nguyên đều thân thiện với tu sĩ như tộc ngựa, thì tu sĩ đã không bị truy đuổi khắp nơi như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Trước đây khi viết về con rết nhiều chân, ta định đặt tên cho nó là Hạo Ngô, nhưng vì hay nhầm viết thành Hồng Ngô, nên cuối cùng đã đổi tên nó thành Hồng Ngô luôn. Nhưng thật ra Hạo Ngô nghe hay hơn nhiều!
Hạc Hàn: Đừng quan tâm là Hồng Ngô hay Hạo Ngô, chỉ cần cho ta trở lại hình dạng ban đầu là được!
Ôn Hành: Đừng mơ! Nếu ta không trừng trị ngươi, ngươi sẽ tiếp tục ra tay giết ta.
Liên Vô Thương: Ta không đồng ý, ngươi trốn không thoát đâu, ai cầu xin cũng vô ích.
Mọi người nhìn Ôn Báo.
Ôn Báo: Ta không có ở thảo nguyên, đừng nhìn ta.
Hôm nay không kịp sửa lỗi chính tả, xin lỗi mọi người! 【cúi đầu】