Xe nhỏ dừng lại ở rìa Hỗn Độn Hải, lớp băng gần Hỗn Độn Hải đã trở nên rất mỏng, Ôn Hành có thể cảm nhận được dòng nước cuồn cuộn vỗ vào lớp băng không xa. Các mảng băng ở rìa không ngừng nứt ra và trượt xuống Hỗn Độn Hải. Ôn Hành suy nghĩ một lúc rồi chỉ đạo xe lùi lại mấy trăm trượng. Anh không sợ rơi xuống nước, dù sao thân thể anh cường tráng, rơi xuống rồi lại trèo lên cũng không sao, nhưng anh lo chiếc xe nhỏ rơi xuống nước sẽ làm phiền những người đang đánh mạt chược và đọc sách bên trong.
Lần thứ ba Ôn Hành đứng cạnh bàn tròn, Mặc Liệt và Nhan Bồi Khanh gần như đã thua sạch, chỉ còn quần lót.
Linh Tê hứng khởi hỏi: "Còn chơi tiếp không?" Mặc Liệt do dự nói: "Nếu chơi thua nữa, ta e rằng sẽ phải cược cả long châu của mình mất." Linh Tê cười khúc khích, ánh mắt tham lam quét qua cánh tay của Mặc Liệt: "Ta nào dám lấy long châu của ngươi? Nhưng vảy rồng thì có thể đấy!" Mặc Liệt rùng mình, sờ sờ cánh tay, Linh Tê quả là quá quỷ quyệt.
Linh Tê lại quay sang Nhan Bồi Khanh, anh ta vội vàng xua tay: "Không được, không được, ngọc trai của ta cũng thua hết rồi." Linh Tê hừ một tiếng: "Đừng tưởng ta không biết, ngọc trai là nước mắt của giao nhân, ngươi chỉ cần khóc một chút là sẽ có vô số ngọc trai." Nhan Bồi Khanh mếu máo: "Chân nhân, ta thật sự không khóc được." Là một đại trượng phu, anh làm sao mà khóc nổi chứ?
Thấy hai người không chịu chơi tiếp, Linh Tê tiếc nuối thở dài, sau đó thỏa mãn thu gom đống ngọc trai và linh bảo: "Hehe, phát tài rồi, phát tài rồi!!" Ngồi bên cạnh Linh Tê là Mộng Mộng, với dáng vẻ điềm đạm nhìn Linh Tê, khiến Mặc Liệt và Nhan Bồi Khanh đầy oán thán. Nhan Bồi Khanh thở dài: "Giá như ta cũng có thể như Mộng Mộng."
Trong mắt Nhan Bồi Khanh và Mặc Liệt, Mộng Mộng chỉ đơn giản là tìm mọi cách để dâng linh thạch cho Linh Tê. Chỉ cần ***** một chút là có thể tìm ra một viên linh thạch to bằng cái đầu. Mặc Liệt và Nhan Bồi Khanh ước gì có thể đè Mộng Mộng xuống đất mà đánh cho hả dạ, nhưng sau khi suy nghĩ, họ đành nhẫn nhịn. Dù sao họ vẫn còn phải tiếp tục chung sống một thời gian, gây hấn sẽ không hay ho gì.
Ôn Hành thấy Linh Tê thu dọn đồ đạc xong, anh nhanh chóng tiến lại gần bên Liên Vô Thương, mát xa chân và vai cho hắn: "Thoải mái không?" Liên Vô Thương bất lực liếc nhìn Ôn Hành: "Ta biết rồi, ta không đọc nữa là được chứ gì." Ôn Hành vội nói: "Không, ngươi cứ đọc tiếp, không sao đâu." Liên Vô Thương khẽ cười, đặt cuốn sách xuống: "Ta vừa rồi đang tìm ghi chép về Man Man Đa."
Ôn Hành cười hỏi: "Tìm được chưa? Trong sách cổ có nói ở đâu có thể tìm thấy Man Man Đa không?" Liên Vô Thương đáp: "Ta đã lật đi lật lại nhiều sách cổ, chỉ ghi chép rằng Man Man Đa xuất hiện trong nước, bản chất là chất lỏng nhưng lại là một loại linh thạch, hình dáng giống như đất." Nghe lời Liên Vô Thương, mọi người đều mù mịt, không hiểu đây là bảo vật gì. Ôn Hành hỏi: "Còn màu sắc? Nó có màu gì?"
Đây là một điểm rất quan trọng, nếu chỉ biết Man Man Đa là một dạng chất lỏng trong nước, thì tìm nó trong Hỗn Độn Hải mênh mông chẳng khác nào mò kim đáy biển... Ồ, ít nhất kim còn có hình dạng, còn Man Man Đa trong biển thì chẳng khác nào nước bùn. Tìm bùn trong biển, thật quá khó!
Liên Vô Thương nói: "Trong sách ghi lại, Man Man Đa thường bám vào đá ngầm dưới nước, màu sắc từ trắng sữa đến vàng nhạt. Khi ở trong nước, nó là chất lỏng, nhưng khi ra khỏi mặt nước, nó sẽ trở thành một loại kim loại giống như đất, và chỉ sau một thời gian ngắn sẽ bị phong hóa..." Nghe đến đây, mọi người đều cảm thấy thứ này thật phiền phức, rốt cuộc Thân Đồ Tiệm đã phát hiện ra thứ này bằng cách nào nhỉ?
Ôn Hành lúc này thở phào nhìn Nhan Bồi Khanh và Mặc Liệt: "Cảm tạ trời đất, chúng ta có hai người thuộc thủy tộc ở đây, việc tìm kiếm dưới nước chắc không khó... đúng không?" Ôn Hành nghĩ đơn giản rằng chỉ cần lặn xuống đáy biển, tìm đá ngầm, từ từ tìm kiếm dấu vết của Man Man Đa, rồi từ từ gỡ ra, thật là hoàn hảo.
Nhưng khi cả nhóm đến gần Hỗn Độn Hải, tất cả đều nhìn nhau ngơ ngác. Không có gì đặc biệt, chỉ là nước... Từ xa, nước biển trông rất trong xanh, nhưng khi đến gần lớp băng, nước đen ngòm, không thấy đáy.
Nhan Bồi Khanh rụt rè tiến tới gần băng: "Để ta làm cho." Nói thật, trên băng nguyên này lạnh quá, anh cảm thấy chắc nước sẽ ấm hơn một chút. Anh cẩn thận trao chiếc chăn bông lớn cho Ôn Hành, Ôn Hành dặn dò: "Nhớ cẩn thận nhé."
Nhan Bồi Khanh đáp: "Ta là giao nhân sinh trưởng ở biển sâu, nước ở đây không thể làm khó chúng ta." Nói xong, anh lao xuống Hỗn Độn Hải, khi còn ở giữa không trung, anh đã biến thành một mỹ nhân ngư rực rỡ.
Chỉ nghe một tiếng "bõm", Nhan Bồi Khanh nhảy xuống nước, thậm chí không tạo ra một gợn sóng. Ôn Hành không khỏi vỗ tay: "Tuyệt quá." Linh Tê bên cạnh cười mỉa: "Nếu là lão Ôn của chúng ta nhảy xuống, chắc chỉ nghe thấy tiếng 'bõm' và sau đó chẳng còn dấu vết nào."
Mặt nước vẫn khá yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài con sóng nhỏ đập vào các tảng băng tan, nhưng những tảng băng trôi xuống đều không nổi lên nữa. Mọi người chờ đợi trong im lặng một lúc lâu, nhưng Nhan Bồi Khanh vẫn chưa xuất hiện.
Ôn Hành bắt đầu lo lắng: "Hay là để ta xuống xem sao?" Mặc Liệt nói: "Để ta xuống cho." Anh là một con rồng, kích thước lớn hơn Nhan Bồi Khanh hàng trăm lần. Dù là một con rồng được nuông chiều, nhưng anh cũng đã trải qua không ít sóng gió.
Mặc Liệt lao mình xuống nước, chẳng mấy chốc cũng mất tăm. Ôn Hành và Linh Tê nhìn nhau, lại một lúc lâu trôi qua, hai người kia vẫn không có dấu hiệu quay lại. Ôn Hành lo lắng nói: "Chẳng lẽ bên dưới có dòng nước ngầm, họ đã bị cuốn trôi?"
Liên Vô Thương nói: "Thực lực của hai người đó không đến mức bị dòng nước ngầm cuốn đi." Nếu dòng nước ngầm đủ mạnh để cuốn đi một con rồng và một giao nhân, thì mạnh đến mức nào chứ? Nếu Ôn Hành họ xuống dưới, chẳng phải ngay lập tức sẽ biến mất sao?
Mộng Mộng nói: "Để ta đi xem thử. Tuy ta chưa từng sống dưới nước, nhưng ít ra thân thể của ta cũng là rồng." Lúc này, Ôn Hành dứt khoát nói: "Đừng làm loạn nữa, ta sẽ thả rễ cây xuống kiểm tra."
Một cái rễ cây đen tuyền to bằng miệng bát thò ra từ gậy khất thực, rễ bắt đầu lan ra về phía Hỗn Độn Hải. Ôn Hành nói với Liên Vô Thương: "Dưới lớp băng này không có đất, ta có thể cảm nhận được rễ cây trên thảo nguyên cách đây khá xa."
Liên Vô Thương đáp: "Đó là điều tự nhiên, nhiệt độ ở đây quá thấp, nước ở Hỗn Độn Hải đã kết băng, dưới đó không có đất cũng bình thường." Ở phía bắc của rừng Bất Quy dưới hạ giới cũng có một vùng băng nguyên lớn, và dưới lớp băng đó cũng là nước đông cứng.
Khi nói chuyện, rễ cây đã lan đến rìa Hỗn Độn Hải, rồi bắt đầu thăm dò xuống nước. Ôn Hành, thông qua thần thức gắn liền với rễ cây, rùng mình: "Lạnh quá." Dưới nước có cảm giác lạnh hơn nhiều so với trên băng nguyên, đến mức anh thấy rễ cây phía trước bị đóng băng.
Ngay sau đó, rễ cây trở nên nặng nề, như thể có hàng ngàn người đang kéo mạnh nó xuống. May mắn là Ôn Hành tự tin vào sức mạnh của mình, anh dồn sức ép người xuống, và rễ cây bắt đầu lan ra mạnh mẽ hơn. Xung quanh đen kịt, Ôn Hành cảm thấy ngột ngạt, rễ cây càng kéo dài, lực kéo anh chịu đựng càng lớn.
Rễ cây càng ngày càng dài, sắc mặt Ôn Hành dần trở nên tái nhợt: "Phía dưới thực sự có dòng chảy ngầm." Và đó là một dòng chảy rất mạnh, đủ sức thay đổi hướng lan của rễ cây Đạo Mộc của anh. Ý định ban đầu của anh là kéo rễ xuống dưới, nhưng rễ cây lại bị dòng chảy ngầm cuốn trôi về phía xa.
Liên Vô Thương đặt tay lên tay Ôn Hành: "Đừng thả rễ cây nữa." Hắn đã tính toán, rễ cây của Ôn Hành phát triển rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn, rễ đã dài đến cả ngàn trượng. Nếu cả ngàn trượng rễ cây đều bị dòng nước cuốn đi, áp lực Ôn Hành phải chịu sẽ rất lớn.
Ôn Hành thu hồi rễ cây, nhìn về phía Hỗn Độn Hải mênh mông, nước mắt sắp tuôn ra: "Nhan Bồi Khanh và Mặc Liệt ở dưới đó, không biết đã bị cuốn đi đâu. Chết rồi." Liên Vô Thương an ủi: "Không sao, ta sẽ cùng ngươi đi tìm."
Ôn Hành nhìn Liên Vô Thương: "Dưới đó vừa lạnh vừa tối, một khi xuống nước không biết sẽ bị cuốn đi đâu. Ta sẽ xuống một mình, ngươi và Linh Tê cứ ở lại đây chờ." Linh Tê hừ một tiếng: "Nghe xem, ngươi nói kiểu gì thế? Ta nói cho ngươi biết, Ôn Hành, nếu hôm nay ngươi không đưa ta xuống, ta sẽ tuyệt giao với ngươi."
Liên Vô Thương nói: "Nếu dòng chảy dưới nước thực sự mạnh như vậy, chúng ta không thể mang theo quá nhiều đồ trong túi trữ vật. Ta đề nghị để lại mọi thứ trên xe nhỏ. Ta sẽ sử dụng trận pháp để đưa xe nhỏ đến vùng thảo nguyên an toàn phía sau. Chúng ta chỉ mang theo hộp ngọc để đựng Man Man Đa. Để tránh việc xe rơi xuống nước khi chúng ta ở dưới quá lâu, tốt nhất nên có người ở lại canh giữ xe. Ngoài ra, chúng ta phải buộc chặt với nhau, không được rời tay."
Linh Tê nhìn sang Mộng Mộng: "Mộng Mộng, nghe rõ chưa? Ngươi ở trên bờ canh giữ toàn bộ tài sản của chúng ta, nếu thiếu mất một viên linh thạch, ta chỉ hỏi tội ngươi!" Mộng Mộng khó xử đáp: "Linh Tê, ngươi biết rõ ta muốn cùng các ngươi xuống nước, ngươi lại cố tình làm khó ta sao? Nếu các ngươi gặp chuyện dưới nước, ít ra ta còn có thể giúp đỡ."
Mộng Mộng kiên quyết không chịu ở lại trên bờ. Lúc này, Liên Vô Thương khẽ ho một tiếng: "Thật ra, trên xe chúng ta còn một người." Mọi người kinh ngạc: "Còn ai nữa?"
Một luồng sáng lóe lên trong tay Liên Vô Thương, và từ trong rèm xe nhỏ bay ra một quả cầu lông xám bạc. Hạc Hàn bị linh khí của Liên Vô Thương kéo bay ra trước mặt mọi người, lông trên người nó xù lên: "Meo!"
Ôn Hành ngạc nhiên: "Hạc Hàn? Sao ngươi lại ở đây? Hơn nữa, trận pháp trên người ngươi không phải đã được giải rồi sao? Sao ngươi lại trở thành thế này?" Hạc Hàn kêu meo meo về phía Liên Vô Thương. Liên Vô Thương thản nhiên nói: "Hôm đó khi chúng ta đang sắp xếp phòng cho Mặc Liệt và Nhan Bồi Khanh, hắn lén lút chui vào, ta bèn khống chế hắn."
Ôn Hành co giật khóe miệng: "Hạc Hàn, tại sao ngươi vẫn chứng nào tật nấy?" Trước đây đã hứa sẽ làm bạn tốt với nhau, vậy mà tên này hứa trước bước không, bản tính lại quay về, chẳng tin ai cả. Không lạ gì khi mọi người bàn bạc đi đâu cũng không thấy Hạc Hàn, Ôn Hành còn tưởng hắn đang đi dạo trên thảo nguyên, hóa ra lại lén trốn vào xe nhỏ của họ.
Liên Vô Thương nhìn Hạc Hàn đang giương vuốt nói: "Dù sao thì trước đây chúng ta cũng đã dành cho ngươi một chỗ trên xe, nhưng việc ngươi lên mà không xin phép là không tôn trọng chúng ta. Đây là lần cuối, lần sau đừng tái phạm."
Liên Vô Thương nói: "Trong thời gian chúng ta ở dưới nước, làm phiền ngươi trông coi xe và túi trữ vật của chúng ta. Trong hộp của túi trữ vật có phù chú, khi chúng ta lên sẽ phát ra phù chú. Thấy phù chú bay lên, hãy mang xe đến đón chúng ta. Nếu ngươi cảm thấy khó khăn, ta sẽ tìm cách khác."
Hạc Hàn nói bằng tiếng người: "Được thôi, nhưng ngươi không thể để ta tiếp tục biến thành con mèo nhỏ thế này. Thảo nguyên quá nguy hiểm, các ngươi phá hủy móng vuốt của ta, lại biến ta thành bộ dạng này. Nếu gặp nguy hiểm, ta chỉ có nước chờ chết."
Nghe vậy, Liên Vô Thương gật đầu, một luồng sáng lóe lên trong tay hắn, Hạc Hàn lập tức biến trở lại thành một thiếu niên môi hồng răng trắng. Ôn Hành lấy ra vài túi trữ vật từ trong tay áo và đưa cho Hạc Hàn: "Nhờ cả vào ngươi đó." Hạc Hàn quay mặt đi với vẻ khó chịu: "Biết rồi..."
Linh Tê nhanh chóng tháo túi trữ vật trên người mình và nói: "Giao cho ngươi đấy, Hạc Hàn. Không được làm mất dù chỉ một viên linh thạch!" Hạc Hàn hừ một tiếng: "Ngươi nghĩ ta, Hạc Hàn, cũng như ngươi, thấy tiền sáng mắt sao?"
Hạc Hàn cầm trong tay mấy cái túi trữ vật, đứng quanh quan sát Ôn Hành buộc rễ cây vào eo của từng người. Hắn lẩm bẩm: "Rễ cây mỏng thế này liệu có ổn không?"
Ôn Hành thấy cũng có lý, nên Liên Vô Thương và Linh Tê mỗi người một cách: một người dùng thuật pháp, một người dùng dây trói tiên, khiến eo của cả bốn người được buộc chặt chẽ. Ôn Hành đi đầu, cách một trượng là Liên Vô Thương, tiếp theo là Linh Tê và Mộng Mộng.
Ôn Hành nhìn mặt nước đen ngòm, hít một hơi sâu rồi "bõm" một tiếng nhảy xuống. Linh Tê nhìn cột nước lớn bắn lên và châm chọc: "Nhan Bồi Khanh nhảy xuống nước nhẹ nhàng như một giọt nước rơi vào biển, còn lão Ôn thì như một gáo nước tạt vào chảo dầu vậy."
Không đợi mọi người phản ứng, dây và rễ cây quanh eo mọi người đã căng lên. Từng người nối đuôi nhau rơi xuống nước. Hạc Hàn thò đầu ra nhìn mặt nước, nhưng ngay lập tức không thấy bóng dáng bốn người đâu nữa. Hạc Hàn lẩm bẩm một câu rồi xách túi trữ vật đi về phía xe nhỏ: "Đáng ghét, đợi khi ta hồi phục trí nhớ, ta sẽ không thèm để ý tới các ngươi nữa."
Xuống nước, kết giới của Liên Vô Thương lập tức phát huy tác dụng, bao phủ mọi người trong một vòng sáng màu xanh nhạt. Vì đã uống đan dược tránh nước từ trước, cả bốn người không bị ướt và không cảm thấy ngột ngạt. Tuy nhiên, xung quanh tối đen, dòng nước mạnh không ngừng xô đẩy kết giới, khiến họ bị đảo lộn, quay cuồng.
Ôn Hành nắm chặt lấy Liên Vô Thương, Mộng Mộng thì giữ chặt Linh Tê, còn Linh Tê thì bám chặt cây gậy khất thực của Ôn Hành. Hai chiếc lá nhỏ trên gậy đập loạn xạ, giống hệt tâm trạng hoảng loạn của cả bốn người lúc này.
Vừa xuống nước, họ chỉ có thể mặc cho số phận đưa đẩy. May mắn là dù dòng nước ngầm cuồn cuộn nhưng chưa xuất hiện hải thú đáng sợ. Họ bị dòng nước cuốn đi mãi, không biết đã trôi bao lâu thì Ôn Hành nhìn thấy một cái đuôi rồng màu đen xuất hiện trong dòng chảy.
Nhìn kỹ hơn, mọi người nhận ra Mặc Liệt đang cố gắng giữ vững thân hình to lớn của mình trong dòng chảy, nhưng ngay cả con rồng khổng lồ cũng phải bó tay trước sức mạnh của dòng nước ngầm ở Hỗn Độn Hải. Đúng lúc đó, cây gậy khất thực của Ôn Hành ***** vô số rễ cây, quấn lấy Linh Tê, Mộng Mộng và cả Mặc Liệt. Cuối cùng, cả nhóm đã được buộc chặt vào nhau và tiếp tục trôi theo dòng nước sâu.
Liên Vô Thương lúc này bắt đầu lo lắng: "Không biết dòng chảy này sẽ đưa chúng ta đến đâu. Nếu là sâu trong Hỗn Độn Hải, thì phiền phức lớn rồi. Dưới biển có rất nhiều hải thú, tu vi lại cao. Chúng ta xuống đó không biết số phận sẽ ra sao."
Ôn Hành nói: "Ta chỉ lo lắng rằng Nhan Bồi Khanh đã bị lạc mất. Một mình cậu ấy giữa biển thế này rất nguy hiểm." Mặc Liệt đáp: "Ta có thể cảm nhận được Nhan Bồi Khanh ở phía trước. Khí tức của giao nhân rất đặc biệt."
Nghe Mặc Liệt nói vậy, Ôn Hành cảm thấy an tâm hơn. Quả nhiên, đúng như lời Mặc Liệt, không lâu sau, họ thấy Nhan Bồi Khanh đang nằm trong dòng chảy phía trước.
Phải công nhận, giao nhân màu xanh trông rất đẹp dưới nước, nhưng khi bị rễ cây quấn chặt, vẻ đẹp đó bỗng chốc tan biến.
Ôn Hành thở phào: "Nhan đạo hữu, ngươi không sao chứ?" Nhan Bồi Khanh đáp: "Không sao, dòng chảy ngầm ở mức này không đáng kể đối với giao nhân chúng ta." Mọi người liếc nhìn cái đuôi của Nhan Bồi Khanh đã mất vài mảng vảy, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh: "Vảy bị tróc là do ta tránh không kịp mà va vào băng, không có gì nghiêm trọng."
Biểu cảm của mọi người thật khó diễn tả: "Huynh à, huynh chảy máu rồi đấy, nhận thua một chút cũng không chết đâu mà!" Nhưng thôi, dù sao Nhan Bồi Khanh cũng là bá chủ của biển cả, mất vài mảnh vảy cũng chẳng đáng gì.
Liên Vô Thương hỏi: "Các ngươi có thể cảm nhận được dòng chảy này sẽ đưa chúng ta đi đâu không?" Mặc Liệt đáp thẳng thừng: "Không."
Thế là, đành phải phó mặc cho số phận.
Xung quanh vẫn tối đen, đột nhiên một luồng sáng bạc hiện ra từ bóng tối. Nhìn kỹ lại, họ thấy một đàn cá thân hình dài và mảnh xuất hiện bên dưới họ. Đàn cá này bơi ngược chiều với họ, cả nhóm chỉ kịp nhìn thấy ánh sáng nhanh chóng lướt qua rồi biến mất dưới chân họ.
Dù trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng nhờ thần thức mạnh mẽ, mọi người đã nhìn rõ hình dạng của những con cá.
Con lớn nhất cũng chỉ dài bằng bàn tay của Ôn Hành, thân hình thon tròn, có dạng hình thoi, chỗ to nhất cũng chỉ bằng quả trứng bồ câu. Thân của chúng trong suốt, có thể nhìn thấy nội tạng bên trong. Nội tạng chỉ là một đốm nhỏ, sáng bóng như được mạ bạc, nằm ở phần to nhất của thân, chỉ lớn bằng móng tay. Phía sau nội tạng là một khối trứng cá màu trắng sữa hoặc vàng nhạt, ép chặt không gian bên trong, làm bụng cá phình to. Một con thì không đáng chú ý, nhưng cả đàn tụ lại thì tạo thành một dòng sông ánh sáng tuyệt đẹp.
Đây là một đàn cá đi đẻ trứng. Nhìn thấy chúng, mắt của Mặc Liệt và Nhan Bồi Khanh sáng rực: "Đi theo chúng!"
Thay đổi hướng đi trong nước không phải là việc dễ dàng, nhất là khi xung quanh còn có dòng nước ngầm mạnh mẽ. Lại không có gì để bám vào xung quanh. Đúng lúc then chốt, Ôn Hành nảy ra một ý tưởng hay: "Ta sẽ ném các ngươi ra ngoài!"
Nói rồi, rễ cây của Ôn Hành cuốn quanh mọi người, tạo thành một quả cầu lớn. Mặc Liệt định thu nhỏ thân hình nhưng bị Ôn Hành ngăn lại: "Cứ giữ nguyên thế này là được! Có lẽ sẽ hơi chóng mặt, mọi người hãy tự bảo vệ bản thân nhé!"
Rễ cây trong tay Ôn Hành từ từ dài ra, anh dần dần tách khỏi mọi người và đứng sang một bên. Tay trái anh nắm cây gậy khất thực, rễ cây dài nằm giữa tay phải và cây gậy. Ôn Hành bắt đầu vung rễ cây, xoay tròn nó. Linh Tê và những người khác bên trong quả cầu rễ cây bắt đầu kêu lên: "Ôi trời, chóng mặt quá!"
Ôn Hành hơi áy náy: "Cố gắng chịu đựng một chút." Vòng xoay càng lúc càng nhanh, đến khi Ôn Hành cảm thấy đủ lực, anh buông tay phải ra. Ngay lập tức, rễ cây căng thẳng như dây cung, và Mặc Liệt cùng mọi người bị phóng thẳng về phía đàn cá bên dưới với tốc độ chóng mặt.
Ôn Hành cảm nhận được lực kéo của rễ cây giảm đột ngột khi họ rời khỏi dòng nước chảy xiết, rồi lại nhanh chóng bị cuốn vào dòng chảy khác nơi đàn cá đang bơi. Lực kéo từ rễ cây lại trở nên mạnh mẽ.
Không kịp kiểm tra xem Liên Vô Thương và những người khác có ổn không, rễ cây trong tay Ôn Hành căng ra, kéo anh nhanh chóng lao xuống dưới. Trước mắt anh chỉ thấy một cảnh hỗn loạn, chỉ cảm nhận được bản thân đã phá vỡ dòng nước ngột ngạt và tiến vào một dòng nước êm hơn, rồi lại bị kéo vào một dòng chảy khác.
Anh không kịp dừng lại mà "bịch" một cái, va mạnh vào Mặc Liệt và mọi người mà anh vừa ném đi trước đó. Ôn Hành khẽ rên lên, máu mũi anh đã chảy ra vì cú va chạm.
Rễ cây biến mất, mọi người lập tức vây quanh: "Ngươi có sao không?" Ôn Hành lau mũi: "Ta ổn, ta ổn. Chúng ta đã đến đáy rồi sao?" Liên Vô Thương chỉ về phía trước: "Đã đến, ngươi nhìn xem."
Dòng nước nơi đàn cá đang bơi chậm hơn rất nhiều so với dòng chảy trước đó. Đàn cá chỉ cần thỉnh thoảng khua nhẹ vây và đuôi là có thể di chuyển về phía trước. Do sự xuất hiện đột ngột của nhóm người, đặc biệt là thân hình khổng lồ của Mặc Liệt, long tức của anh đã khiến nhiều con cá sợ hãi bỏ chạy.
Khi mọi người thu lại linh khí và Mặc Liệt trở lại hình dạng người, vài con cá nhỏ lại bơi đến gần. Ôn Hành cảm thấy chỉ cần đưa tay ra là có thể bắt được vài con. Đây đúng là một đại dương của cá! Có rất nhiều con cá nhỏ đang bơi vòng quanh Nhan Bồi Khanh, thậm chí có con gan dạ còn đậu lên người anh.
Và rồi, một vấn đề nảy sinh: Ai là người đề nghị đi theo đàn cá này vậy? Linh Tê và những người khác nhìn về phía Mặc Liệt và Nhan Bồi Khanh: "Tại sao lại phải đi theo đàn cá này?"
Nhan Bồi Khanh giải thích: "Loài cá này cũng xuất hiện ở Vô Tận Hải, chúng được gọi là cá tiểu hương. Cá tiểu hương sống ở biển sâu nhưng lại lên bờ để đẻ trứng. Đi theo chúng, chúng ta sẽ đến được bờ biển." Quanh đây, ngoài thảo nguyên, không còn gì khác cả. Dù sao thì mọi người cũng không muốn bị cuốn vào biển sâu để làm mồi cho hải thú.
Mặc Liệt nói thêm: "Trứng cá tiểu hương là một món ăn quý. Ngay cả tộc rồng cũng chỉ thu hoạch được vài ngàn con mỗi năm. Quả thật, Vô Tận Hải không hổ danh khi có nhiều cá tiểu hương đến vậy. Các ngươi có muốn thử không?"
Ôn Hành cười và lắc đầu: "Đây đều là cá đang đi đẻ, thôi bỏ đi." Nếu không nhờ đàn cá này, họ đã không biết sẽ bị dòng nước cuốn đi đâu rồi, nên chẳng có lý do gì mà gi ết chết loài cá cứu mạng cả. Nhìn những con cá bụng đầy trứng, đúng là không nỡ ăn. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng chúng trông rất ngon.
Cá tiểu hương sống trong Hỗn Độn Hải, chắc chắn chúng quen thuộc với các dòng hải lưu hơn những người ở trên bờ. Mỗi năm, chúng đều theo cùng một dòng hải lưu để đến bờ đẻ trứng, nhưng sau khi đẻ trứng... chúng không bao giờ có thể quay lại biển nữa.
Một con cá tiểu hương chỉ đẻ trứng một lần trong đời. Chúng bất chấp nguy cơ bị cá lớn ăn thịt, vượt qua những dòng hải lưu dài để đến bờ và sinh con. Nhưng con đường đầy hiểm nguy này khiến chúng phải dồn toàn bộ sức lực vào việc giao phối và đẻ trứng, và chúng không còn cơ hội trở lại biển nữa.
Những đàn cá này đang thực hiện một hành trình cổ xưa, một con đường của cái chết và sự tái sinh!
Nghe đến đây, mọi người im lặng. Không biết nên diễn tả cảm xúc như thế nào, Ôn Hành nhìn những con cá nhỏ trong suốt bên cạnh mình, cảm thấy chúng vừa nhỏ bé vừa vĩ đại. Ngay cả với các tu sĩ, có bao nhiêu người sẵn sàng hy sinh mạng sống vì con cháu của mình?
Ôn Hành quét thần thức qua: "Đàn cá này... nhiều quá. Chúng tụ tập thế này, chẳng sợ bị hải thú tấn công sao?" Hàng triệu con cá tiểu hương chiếu sáng vùng nước đen, tạo thành một dòng sông ánh sáng tiến về phía trước. Theo Ôn Hành biết, có rất nhiều hải thú ăn cá.
Mặc Liệt nói: "Khi cá tiểu hương tụ tập, hải thú sẽ kéo đến theo đàn để săn mồi. Chỉ một phần mười trong số chúng có thể đến được bờ, còn lại đều bị cá lớn và hải thú nuốt chửng. Đến được bờ cũng chưa chắc an toàn, vì nơi đó có tộc nhân tộc, dực tộc và rất nhiều dã thú khác săn chúng. Cuối cùng, chỉ có chưa đến một phần trăm số cá có thể đẻ trứng.
Trứng cá cũng chưa chắc nở hết, vì nhiều loài chim biển rất thích ăn trứng cá. Chỉ một phần nghìn trứng cá có thể sống sót qua giai đoạn này. Khi trứng nở, cá con sẽ theo dòng hải lưu trở lại biển, nhưng trên đường đi cũng có rất nhiều con chết yểu... Qua nhiều giai đoạn sàng lọc như vậy, số cá tiểu hương trở về biển sẽ còn rất ít."
Linh Tê kinh ngạc: "Với tỷ lệ mất mát như thế này, cá tiểu hương lẽ ra đã tuyệt chủng từ lâu rồi chứ?" Mặc Liệt lắc đầu: "Không đâu. Cá nhỏ có cách sinh tồn riêng của chúng. Ngươi có biết một cặp cá tiểu hương có thể đẻ bao nhiêu trứng không?"
Ôn Hành và những người khác ngơ ngác, đây là lần *****ên họ thấy loài cá này nên không hề biết. Mặc Liệt giải thích: "Khi còn ở Vô Tận Hải, để bảo vệ loài cá này khỏi tuyệt chủng, chúng ta đã từng nghiên cứu kỹ. Mỗi cặp cá tiểu hương có thể đẻ đến mười vạn trứng."
Mười vạn trứng!! Mọi người đều choáng váng, không ngờ trong cái bụng nhỏ xíu đó lại có thể chứa đến mười vạn trứng cá. Trứng cá tiểu hương thật sự nhỏ bé đến mức nào chứ!
Liên Vô Thương nói: "Vậy có nghĩa là, chỉ cần một cặp cá vượt qua mọi hiểm nguy và thành công đẻ trứng, thì sẽ có thêm mười vạn con cá tiểu hương mới." Đó cũng là lý do cá tiểu hương chưa tuyệt chủng, vì chúng có khả năng sinh sản cực kỳ lớn!
Nhan Bồi Khanh gật đầu: "Đúng, chính là như vậy. Chúng tụ tập với nhau tuy làm tăng khả năng bị phát hiện, nhưng đối với cả loài, điều này lại gia tăng đáng kể tỷ lệ thành công. Chúng đổ xô lên bờ, dùng thân thể nhỏ bé mở đường cho bản thân và đồng loại. Dù cuối cùng đều đi đến cái chết, nhưng chúng vẫn cố gắng sinh sản nhiều nhất có thể. Vào mùa hè, những chú cá con sẽ lại theo dòng hải lưu quay trở về biển."
Nghe lời Mặc Liệt và Nhan Bồi Khanh, mọi người đều nhìn đàn cá với lòng kính trọng. Những con cá tiểu hương vĩ đại như thế, ai còn nỡ ăn chúng nữa?
Thế nhưng, Nhan Bồi Khanh liền cầm một con cá nhỏ ném vào miệng và nhai nhóp nhép: "Các ngươi không ăn sao? Cá này ăn sống rất ngon, nhất là khi còn trứng, tươi và ngọt. Ở Vô Tận Hải khó mà thấy được nhiều cá như vậy, bỏ qua thì thật tiếc."
Linh Tê và những người khác trố mắt nhìn Nhan Bồi Khanh: "Ngươi là ác quỷ sao?! Loài cá vĩ đại như thế mà ngươi cũng ăn được à?!" Ôn Hành cũng chỉ trích: "Đúng vậy, con cá nhỏ còn dừng lại trên người ngươi, thế mà ngươi lại ăn nó, không thấy lương tâm cắn rứt sao?!"
Mặc Liệt cũng nhai một con cá: "Hỗn Độn Hải tuân theo quy luật kẻ mạnh ăn kẻ yếu, mọi thứ sinh tồn bằng cách đấu tranh. Bình thường mà, thật đấy. Các ngươi không ăn thử một con sao? Rất ngon đấy." Bốn người nhìn nhau, cuối cùng không thể cưỡng lại và đều chìa tay ra.
Một khi đã ăn, họ không thể ngừng lại... Linh Tê vừa ăn vừa nghẹn ngào: "Xin lỗi, ta không muốn ăn các ngươi đâu, nhưng các ngươi ngon quá, ta không kiềm chế được." Mỗi con cá chứa đến mười vạn trứng, mỗi miếng ăn đều mang theo cảm giác tội lỗi.
Ôn Hành thì ăn ba con rồi dừng lại: "Thật sự rất ngon, nhưng ta ăn vậy là đủ rồi." Cá tiểu hương đúng như Mặc Liệt đã nói, tươi ngọt và rất mềm, ăn một miếng rồi lại muốn ăn tiếp.
Nhan Bồi Khanh hừ lạnh: "Người phàm chúng ta ăn thịt gà, vịt, ngỗng chẳng phải cũng là sinh mệnh sao? Bình thường ngươi đâu có chừa lại một miếng, giờ lại trở nên khách sáo. Gà vịt sống chẳng phải cũng rất dễ thương sao? Chúng cũng sinh trứng, cũng có trí khôn và biết nhận ra con người."
Ôn Hành bị lời nói của Nhan Bồi Khanh làm nghẹn lại, một lúc sau anh mới lên tiếng: "Con người sống trong thế gian, giết chóc để sinh tồn là bản năng. Ta không phải thánh nhân, thực ra ta còn khá tán thành lối sống tự nhiên của tu sĩ. Ở Phi Tiên Lâu của Huyền Thiên Tông, họ cũng phục vụ những món ngon để thoả mãn khẩu vị của tu sĩ. Số sinh linh chết trong Phi Tiên Lâu nhiều không kể xiết. Việc ta làm bây giờ thật ra rất mâu thuẫn. Nói cho cùng, là ta không đủ nhân từ, nhưng cũng chẳng đủ tuyệt tình.
Người ta có thể nói rằng giết một con hay giết hàng nghìn con không khác nhau. Nhưng thực ra, nếu so sánh một mạng với hàng nghìn mạng, thì một nghìn mạng có nặng hơn một mạng không? Không hẳn vậy. Ta chỉ đang tìm kiếm một chút an ủi cho bản thân mà thôi. Cảm giác như ăn ít hơn một con cũng có thể thay đổi điều gì đó.
Cá tiểu hương liệu có sinh thêm nhiều cá con chỉ vì ta ăn ít đi một con không? Hoặc chúng có tuyệt chủng chỉ vì ta ăn thêm vài con không? Dù chúng ta có ăn thả ga, cũng không thể bằng một con hải thú nuốt chửng hàng loạt. Ta hiểu đạo lý này, nhưng ta vẫn cảm thấy thế là đủ. Vì khi nghĩ đến việc chúng vẫn còn sống, đang nhảy múa trong miệng ta, bị răng ta xé nát, ta cảm thấy mình đang phạm vào tội ác.
Nếu cá tiểu hương đã đẻ trứng và chết, nổi lên trước mặt ta, thì ta sẽ chẳng do dự mà ăn chúng. Nói thật, ta là một kẻ rất giả tạo, nói một đằng làm một nẻo. Làm thánh nhân không nổi, mà làm người phàm thì cũng không thoải mái. Thật phiền phức."
Linh Tê vội vàng nói lảng: "Haha, ngươi đang nói gì thế? Cao trào quá nhỉ? Đừng lôi đạo lý vào đây nữa, để người ta ăn ngon lành chứ!" Ôn Hành vội xin lỗi: "Xin lỗi, các ngươi cứ tiếp tục đi."
Tuy nhiên, trong hành trình tiếp theo, không ai trong họ còn động tay vào cá tiểu hương nữa. Rõ ràng, họ không thể làm thánh nhân, mà làm người phàm thì cũng không đủ sức buông bỏ.
Đi theo đàn cá tiểu hương suốt một thời gian dài, Ôn Hành cảm thấy có thể đã ba ngày trôi qua. Họ bắt đầu cảm nhận được dòng nước ngầm đã chậm lại, từ vùng nước sâu họ đã tiến vào khu vực nước nông, nơi có rất nhiều đá ngầm. Dòng nước không còn êm đềm, những rạn đá trên bãi cạn phân tách dòng chảy, khiến đàn cá tiểu hương cũng bị chia tách.
Cuối cùng, Ôn Hành và mọi người ngoi lên khỏi mặt nước. Khi vừa lên khỏi mặt nước, họ sững sờ, trước mặt họ là một bãi bùn với đủ loại đá lớn nhỏ, đàn cá tiểu hương quẫy đuôi giữa các khe nước chảy quanh đá. Lúc này, cơ thể của nhiều con cá đã bắt đầu chuyển từ trong suốt sang màu trắng.
Dòng nước chảy giữa các tảng đá trên bãi bùn có màu vàng và đầy bọt, nhiều con cá tiểu hương sau khi đẻ trứng đã kiệt sức, nằm thoi thóp theo dòng nước trôi nổi. Ôn Hành nhặt một con cá lên ăn thử, cá đã không còn trứng nên hương vị kém hẳn, thịt cũng không còn săn chắc và không còn vị tươi ngọt, nhưng lần này Ôn Hành không còn cảm giác tội lỗi nữa.
Linh Tê đứng trên một tảng đá ngầm trong nước và hỏi: "Đây là đâu vậy? Vẫn là Bắc Cảnh sao? Sao không thấy băng nguyên nữa? Và tại sao nước ở đây có màu này, trông thật khó chịu." Mặc Liệt giải thích: "Đây đều là trứng cá. Khi cá tiểu hương đẻ trứng, cá đực sẽ phun ra một loại chất kết dính bám lên rạn đá, chất này sẽ tạo thành những túi để cá cái đẻ trứng vào đó.
Màu vàng này là từ trứng cá. Khi cá cái không tìm được cá đực phù hợp trên bờ, chúng đã vội vàng đẻ trứng, và trứng cá đã làm nước biển chuyển sang màu vàng. Những trứng cá này sẽ vô dụng, không có túi bảo vệ, ngay cả những trứng đã thụ tinh cũng sẽ bị tôm cá và các loài côn trùng trên bờ ăn mất."
Ôn Hành dùng thần thức quét qua và thấy rằng suốt năm mươi dặm dọc theo bờ biển đều giống như vậy. Đây chẳng phải là đẻ trứng, mà là cả đàn cá kéo đến bờ để tự sát. Trên bờ biển đã tụ tập rất nhiều chim biển, chúng ăn đến căng bụng, thậm chí còn cắp những con cá tiểu hương bay về rừng phía sau bờ biển để nuôi chim con.
Ôn Hành nói: "Mùa cá tiểu hương đẻ trứng cũng chính là mùa chim biển sinh sản." Mặc Liệt tiếp lời: "Đúng vậy, không chỉ chim biển, mùa xuân là thời điểm nhiều loài động vật sinh sôi. Những con cá tiểu hương đã chết sẽ trở thành bữa ăn dồi dào cho chúng, giúp chúng nuôi dưỡng con cái."
Ôn Hành đứng trên rạn đá, cây gậy khất thực trong tay, để mặc những con cá tiểu hương va vào chân mình. Anh cảm thấy một chút mơ hồ. Trong tự nhiên, không có loài nào sống độc lập, tất cả đều có mối liên hệ chặt chẽ với nhau. Anh bật cười: "Thật là ngốc."
Anh cảm động trước sự hy sinh của cá tiểu hương vì con cháu, rồi lại cảm động khi thấy chim biển dựa vào cá tiểu hương để nuôi con. Đâu đâu cũng là những cảm xúc sâu sắc, nhưng có vẻ anh đã quên mất việc quan trọng nào đó.
Dĩ nhiên, cơn mơ màng của Ôn Hành kết thúc với một cú gõ đầu từ Linh Tê: "Ngươi đang nhìn gì thế?! Mau tìm đi, ngươi không muốn lấy mạn mạn đa nữa à? Nếu còn đứng đó ngắm, thì mạn mạn đa sẽ thành 'rất ít' mất! Mau tìm đi!" Ôn Hành bừng tỉnh, nhớ ra rằng mình phải tìm mạn mạn đa để sửa đôi ngọc song ngư. Nhưng mạn mạn đa ở đâu?
Nước giữa các tảng đá đã chuyển thành màu vàng, bốc lên mùi tanh nồng, những con cá tiểu hương đang hấp hối hoặc đã chết nằm chồng chất giữa các khe đá, khiến việc di chuyển rất khó khăn.
Mọi người bắt đầu tìm kiếm kỹ lưỡng trên rạn đá. Họ chỉ tìm thấy các túi keo mà cá đực dùng để cá cái đẻ trứng. Những túi này to bằng chùm nho, trôi nổi trong nước trong suốt, và nếu có trứng bên trong thì sẽ chuyển sang màu vàng. Trông chúng giống như hàng loạt xúc tu nhớp nháp mọc lên từ đá, chỉ nhìn thôi cũng khiến ai nấy rùng mình.
Cả nhóm quay lại nhìn Liên Vô Thương: "Thanh Đế, mạn mạn đa trông thế nào?" Liên Vô Thương cũng không chắc chắn, anh chỉ có thể nói: "Trong cổ tịch ghi chép rằng trên rạn đá dưới biển, có một chất màu trắng sữa và màu vàng. Nó giống như đất nhưng cũng như nước, khi ra khỏi nước sẽ trở thành kim loại, và nhanh chóng phong hóa." Nghe đến đây, mọi người lại nhìn về phía rạn đá: Cái miêu tả này chẳng phải rất giống với túi trứng và trứng cá tiểu hương sao?
Linh Tê vẫy tay, bước đến bên một tảng đá gần đó: "Bất kể thế nào, để ta thử trước!" Nói rồi anh cúi xuống và cố chạm vào một túi trứng trống. Lạ thay, dù túi trứng ngay trước mắt, Linh Tê không thể bắt được, thử nhiều lần cũng không chạm tới. Anh lẩm bẩm: "Cái quái gì đây? Thật là kỳ lạ."
Ôn Hành bước tới: "Chuyện gì vậy?" Linh Tê tỏ vẻ khó hiểu: "Ngươi nhìn túi trứng này, rõ ràng nó ở ngay đó, nhưng khi ta chạm vào, lại chỉ cảm thấy như đang chạm vào nước." Ôn Hành thử và cũng cảm thấy giống vậy: "Đúng thế thật."
Ôn Hành đã từng thấy trứng ếch bám trên cây thủy sinh trong ao hồ ở Huyền Thiên Tông, trơn trượt và dễ chạm. Anh nghĩ túi trứng của cá tiểu hương cũng sẽ có cảm giác tương tự, nhưng khi anh chạm vào, thì dường như không có gì ở đó.
Không tin, Ôn Hành tiếp tục chạm vào chỗ nối giữa túi trứng và rạn đá, và anh cảm nhận được một thứ gì đó khác biệt. Anh kéo lên một mảnh chất keo màu xám đen nối giữa rạn đá và túi trứng. Khi kéo ra, túi trứng cũng theo đó nổi lên. Ôn Hành vội vàng lấy nó ra khỏi nước như thể nhổ một nhánh cây thủy sinh.
Và rồi một điều kỳ lạ xảy ra, mảnh keo màu xám đen cùng với túi trứng nhỏ trong tay Ôn Hành bắt đầu khô lại nhanh chóng, trở thành một thứ giống như đất, còn sờ vào có chút dạng hạt. Linh Tê phấn khích kêu lên: "Đây chắc chắn là mạn mạn đa rồi! Mọi người mau đến xem!"
Cả nhóm tiến lại gần, và thấy trong tay Ôn Hành, mạn mạn đa đang co lại, khô hoàn toàn, chuyển sang màu đen ánh vàng, sờ vào thấy như kim loại. Linh Tê mở hộp ngọc ra: "Mau bỏ vào đây."
Liên Vô Thương suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có lẽ cổ tịch mô tả mạn mạn đa ở trạng thái nguyên thủy. Ngươi xem, túi trứng của cá tiểu hương có màu trắng sữa, trứng thì màu vàng, sờ vào giống nước, sau khi khô thì giống đất nhưng có chất liệu kim loại. Do túi trứng của cá có tính linh hoạt nên mạn mạn đa cũng có tính chất tương tự." Hóa ra tất cả các miêu tả trước đó đều đúng, nhưng không hoàn toàn.
Linh Tê vui vẻ nói: "Thế còn chần chừ gì nữa? Mau lấy đi!" Liên Vô Thương đồng tình: "Ừ, lấy đủ để sửa đôi ngọc song ngư, rồi dừng lại." Nhưng một túi trứng sau khi khô chỉ còn lại vài hạt cát nhỏ, muốn lấp đầy một hộp ngọc thì cần phải thu thập rất nhiều túi trứng.
Ôn Hành ngẫm nghĩ: "Khoan đã, Thân Đồ Tiệm nói rằng ông ấy có một mảnh mạn mạn đa, ông ấy dùng từ 'mảnh' để mô tả. Nhưng chúng ta lại tìm được những túi trứng sống, việc thu thập từng túi thế này sẽ mất bao nhiêu thời gian mới đầy một hộp ngọc? Hơn nữa, chúng không phải là 'mảnh' mà giống như cát rời, hoàn toàn khác với mô tả của Thân Đồ Tiệm. Phải chăng điều đó có nghĩa là, thực ra việc thu thập mạn mạn đa không khó đến vậy?"
Ôn Hành tùy tiện gõ nhẹ lên rạn đá, và lớp đá cứng vỡ ra, lộ ra bên trong là lớp đất đen ánh vàng, sờ vào khá cứng. Đây chính là mạn mạn đa mà Thân Đồ Tiệm đã tìm thấy! Toàn bộ rạn đá lớn này là kết quả của hàng trăm năm tích tụ từ túi trứng của cá tiểu hương. Các rạn đá ở đây đều là mạn mạn đa!
Mắt Linh Tê sáng rực: "Mạn mạn đa!! Nhiều thế này cơ à! Lão Ôn, sao ngươi đột nhiên thông minh vậy? Sao ngươi biết bên trong sẽ có mạn mạn đa thế này?"
Ôn Hành trả lời: "Chỉ là cảm giác thôi. Nhìn số lượng cá tiểu hương đẻ trứng gần những rạn đá này quá nhiều. Qua nhiều năm, túi trứng tích tụ lại, một túi dễ bị khô, nhưng hàng trăm, hàng nghìn túi chồng lên nhau, qua thời gian dưới nắng gió sẽ tạo nên điều kỳ diệu."
Suốt hàng triệu năm, đàn cá tiểu hương vượt qua Hỗn Độn Hải để sinh tồn và sinh sản tại đây, mỗi năm có hàng tỷ con cá chết tại nơi này. Những con còn sống sót sẽ theo dòng hải lưu quay về biển, ngày qua ngày, năm này qua năm khác, nơi này chứng kiến sự sống và cái chết lặp đi lặp lại. Bãi bùn này là nhân chứng, chắc chắn sẽ lưu giữ lại điều gì đó để ghi nhớ về sự tồn tại đầy vẻ đẹp của chúng.