Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 163

Mấy ngày sau, Ôn Hành và Liên Vô Thương đang say giấc thì bỗng nghe thấy một tiếng nổ lớn, tiếng nổ vang dội làm chấn động cả phủ đệ của Thân Tu Dần. Ôn Hành giật mình tỉnh dậy: "Thuần Phong nổ lò rồi?!"

 

Ôn Hành bật dậy, Vân Thanh và Vân Lạc Lạc đang nằm trên người Ôn Hành ngủ say bị lăn xuống đất. May mà Vân Lạc Lạc ở hình dạng nguyên thủy nên không bị đau khi ngã. Vân Thanh ba chân bảy chỗ bò dậy: "Chắc chắn là ngũ sư huynh nổ lò rồi." Tiếng nổ này, anh nghe quá quen thuộc, trên Tiểu Đan Phong thường xuyên nghe thấy âm thanh này, đệ tử của Tiểu Đan Phong động một chút là nổ lò, có lần nổ liên hoàn đến nỗi Tiểu Đan Phong bị nổ phẳng luôn.

 

Liên Vô Thương cũng tỉnh dậy, anh xoa đầu Vân Bạch đang nằm trong ngực mình: "Vẫn nên ra ngoài xem thử." Tiếng động lớn thế này, có lẽ vụ nổ lò này rất hoành tráng.

 

Ôn Hành và họ bước ra ngoài, chỉ thấy trên bầu trời mây chì dày đặc, ngân hà rõ ràng trước khi ngủ đã bị mây che khuất. Một luồng áp lực đáng sợ từ những đám mây chì truyền đến, đây không phải mây mưa bình thường mà là mây thiên kiếp. Liên Vô Thương nói: "Xem ra đã luyện ra thứ gì đó, dẫn đến lôi kiếp."

 

Không khí trở nên khô nóng, ánh sáng chớp nhoáng lóe lên trong những đám mây chì. Ôn Hành và họ đang ở vị trí trung tâm của lôi kiếp, anh ngẩng đầu lên nhìn: "Mây kiếp lớn thật." Nhìn kỹ, một thành trì đã bị mây kiếp bao phủ, phủ đệ của Thân Tu Dần lớn như vậy, trung tâm của mây kiếp tròn xoe ngay trên phủ đệ của Thân Tu Dần.

 

Ôn Hành nói với Liên Vô Thương: "Ngươi đưa lũ trẻ đi trốn, ta đi xem thử." Ôn Hành không có tài năng gì đặc biệt, nhưng khả năng chắn lôi kiếp thì thuộc hàng nhất đẳng. Chỉ cần có anh ở đó, lôi kiếp lớn đến đâu cũng sẽ đánh trúng anh.

 

Liên Vô Thương đáp: "Ta sẽ ở đây, không đi đâu cả." Ôn Hành cười rồi hôn nhẹ lên trán Liên Vô Thương: "Vậy được rồi, ngươi hãy chăm sóc bản thân cho tốt." Nói xong, Ôn Hành lập tức biến mất.

 

Khi Ôn Hành đến sân nơi Thân Tu Dần và Cát Thuần Phong đang luyện khí, cả hai đều mặt mày lấm lem nhưng ánh mắt lại sáng rực. Đúng như họ đoán, lò luyện khí đã nổ. Trên mặt đất chỉ còn lại những mảnh vỡ, tại chỗ của lò luyện khí trước đây, có một luồng linh quang đỏ trắng đang xoay quanh, dường như có vật sống di chuyển trong đó.

 

Ôn Hành vỗ vai hai người: "Mau tránh đi, để đây cho ta." Thân Tu Dần cười nói: "Thái tử, không cần tránh, song ngư ngọc của chúng ta đã được tăng cường, loại lôi kiếp thế này chúng có thể chống đỡ được."

 

Ôn Hành nghe vậy không dám tin, thật sự chống đỡ được ư? Trước đây Kim Hồng và Ngưng Tuyết chỉ bị một đòn từ hải thú đã nứt ra, dưới loại lôi kiếp lớn thế này, chắc chắn hai con cá sẽ lật bụng trắng.

 

Cát Thuần Phong mắt sáng long lanh: "Sư tôn, lần này song ngư ngọc luyện ra sẽ có khả năng phòng ngự mạnh như pháp khí, ngài cứ chờ xem." Vừa dứt lời, trên trời một đạo lôi kiếp lao thẳng xuống trước mặt Cát Thuần Phong, may mà Ôn Hành nhanh mắt nhanh tay, nếu không Cát Thuần Phong đã bị liên lụy.

 

Ôn Hành mỗi người cho một cái cốc đầu: "Đi tránh nạn đi! Các ngươi ở đây chỉ thêm phiền phức!" Cát Thuần Phong còn đỡ, Thân Tu Dần thì như cái vỏ trứng mỏng, nếu chẳng may bị lôi kiếp đánh trúng, hắn chắc chắn sẽ ngã xuống tại chỗ mà không tỉnh lại.

 

Thân Tu Dần và Cát Thuần Phong còn định nói gì đó thì ánh mắt Ôn Hành lóe lên: "Tới rồi!" Trong khoảnh khắc, lôi kiếp trút xuống hàng chục tia sét, có tia đánh trúng nhà của Thân Tu Dần, có tia đánh lên Tiểu Huyền Tháp, còn nhiều tia khác đánh vào sân này. Thân Tu Dần nói: "Phủ đệ của ta có trận pháp, hẳn là có thể cầm cự được một lúc."

 

Quả nhiên, đúng như Thân Tu Dần nói, lôi kiếp đánh xuống không gây ra thiệt hại thực sự. Từ phủ đệ của hắn trỗi dậy một lớp kết giới màu vàng nhạt, kết giới bao phủ toàn bộ phủ đệ Thân gia, không ít tia sét đánh trúng kết giới và bị hóa giải, phát ra những tiếng "xì xèo". Thân Tu Dần tự hào nói: "Trận pháp trong phủ đệ của ta có thể chống đỡ sự tấn công của hàng chục vị tiên tôn."

 

Ôn Hành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, anh cười nói: "Rất lợi hại đấy, nhưng trận pháp của ngươi có thể chịu đựng được bao lâu?" Thân Tu Dần suy nghĩ: "Ừm... khoảng thời gian một nén hương chăng?" Ôn Hành nghe xong, khóe miệng giật giật: "Ngươi vẫn nên đi tránh nạn thì hơn!"

 

Thân Tu Dần chắc luyện khí đến đần rồi nhỉ? Một nén hương thì làm được gì? Lôi kiếp mạnh có thể kéo dài cả trăm năm! Tất nhiên, Ôn Hành chưa bao giờ gặp phải lôi kiếp kéo dài lâu như vậy, lần lâu nhất mà anh từng trải qua là lôi kiếp khi Thiệu Ninh xuất khiếu, kéo dài tận một tháng.

 

Có lẽ Thân Tu Dần nghĩ rằng hắn sẽ không bị hàng chục vị tiên tôn tấn công trong thời gian một nén hương chăng?

 

Thân Tu Dần nói: "Yên tâm đi, ngoài trận pháp bảo vệ phủ đệ, phủ đệ của ta còn rất nhiều pháp khí phòng ngự. Dù kết giới bị phá, phủ đệ của ta cũng có thể cầm cự hàng chục ngày." Thật là tự tin!

 

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, kết giới phủ đệ của Thân Tu Dần bị phá vỡ. Thân Tu Dần cau mày: "Ừm? Đã đến thời gian một nén hương rồi sao?" Ôn Hành nói: "Ta nghĩ là chưa đâu."

 

Thân Tu Dần nghi hoặc: "Không đúng nhỉ." Theo tính toán của hắn, phải chống đỡ được một thời gian nữa chứ? Nhưng không sao, Thân Tu Dần còn rất nhiều pháp khí phòng ngự, nếu ngay cả phủ đệ của mình mà không bảo vệ được, thì hắn còn là gì là đại sư luyện khí nữa?

 

Quả nhiên, sau khi kết giới bị phá, từ Tiểu Huyền Tháp tỏa ra một luồng linh quang màu vàng. Linh quang lóe lên rồi pháp thuật quanh Tiểu Huyền Tháp bị phá, hiện ra hình dáng nguyên thủy. Từ đỉnh tháp cao mười ba tầng dâng lên một màn chắn màu vàng, màn chắn bao trùm lấy phủ đệ của Thân Tu Dần. Nam Thập Tam đứng dưới trời kiếp hét lên: "Chọc ai đây? Ai chưa từng vượt qua thiên kiếp?!"

 

Mây kiếp trên đầu mọi người càng lúc càng dày, linh khí trong đám mây càng trở nên dữ dội. Ôn Hành cảm thấy không ổn: "Nam Thập Tam! Tránh ra!" Vừa nói dứt lời, một tia sét màu tím đen đánh xuống trên đỉnh đầu của Nam Thập Tam, tia sét nổ tung trên màn chắn, Nam Thập Tam đứng dưới màn chắn hét lên: "A! Mắt của ta!!"

 

Ôn Hành dùng rễ cây quấn lấy Nam Thập Tam kéo xuống. Nam Thập Tam ôm lấy mắt, đau đớn kêu lên: "Chủ nhân, chủ nhân! Mắt ta mù mất rồi!" Vừa ngã xuống, màn chắn trên Tiểu Huyền Tháp bắt đầu mỏng dần, lung lay như sắp sụp đổ.

 

Lúc này, Thân Tu Dần hoảng loạn: "Mắt sao rồi? Thập Tam, ngươi không sao chứ?!" Nam Thập Tam bật khóc: "Ta mù rồi, ta không nhìn thấy gì nữa!" Ôn Hành có kinh nghiệm nên bình tĩnh nói: "Đừng làm loạn nữa, mau trốn đi. Đây không phải là lôi kiếp bình thường mà là thứ khác hẳn với những lôi kiếp các ngươi đã trải qua trước đây."

 

Mười tám giới giờ đã nằm dưới sự bao phủ của Thiên Đạo mới. Dưới luồng sét mới này, ngay cả Ôn Hành cũng bị đánh choáng váng, đầy bụi bặm, huống chi là những trận pháp và kết giới mà Thân Tu Dần đã thiết lập từ trước. Có thể chống đỡ đến bây giờ đã là điều rất đáng nể.

 

Sau khi đánh trúng Nam Thập Tam, lôi kiếp tạm ngừng, như thể cú sét đó chỉ nhằm cảnh cáo hắn. Nhưng thực chất không phải vậy, mây kiếp đang tích tụ một nguồn sét lớn hơn. Trên bầu trời, mây kiếp cuồn cuộn, Ôn Hành bèn triệu hồi Đạo Mộc. Rễ Đạo Mộc trồi lên từ quanh phủ đệ của Thân Tu Dần, hướng về phía trung tâm tập trung lại.

 

Cát Thuần Phong cũng triệu hồi phi kiếm: "Sư tôn, ta cũng có thể chống đỡ một lúc." Ôn Hành vỗ vai hắn: "Mau đưa mọi người đi tránh nạn, đến chỗ sư mẫu ngươi, nhớ gọi cả Hoài Cẩn và Thiên Tiếu theo."

 

Cuối cùng, Cát Thuần Phong và Thân Tu Dần không còn kiên trì nữa, cả hai vác theo Nam Thập Tam đang giãy giụa rời khỏi sân, chỉ còn lại Ôn Hành và Song Ngư Ngọc đang lóe lên linh quang đỏ trắng chuẩn bị độ kiếp. Ôn Hành mỉm cười: "Kim Hồng, Ngưng Tuyết, trước đây các ngươi bảo vệ ta, lần này để ta bảo vệ các ngươi."

 

Lôi kiếp đã tích tụ lâu cuối cùng cũng phát động đòn mạnh. Những tiếng nổ ầm ầm không dứt vang lên, hàng trăm tia sét giáng xuống. Sét đánh vào rễ Đạo Mộc, rễ cây lập tức bị đứt lìa, những mảnh rễ gãy bay tứ tung khắp nơi.

 

Ôn Hành dồn thêm linh lực, rễ cây bị phá hỏng nhanh chóng được phục hồi, những mảnh rễ gãy cũng biến thành linh khí quay lại cơ thể anh. Bỗng nhiên, Ôn Hành nghe thấy giọng nói của Liên Vô Thương: "Mọi người đều đang ở đây với ta, ngươi yên tâm độ kiếp đi."

 

Ôn Hành nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy biệt viện mà anh và Liên Vô Thương ở trước kia đang tỏa ra những chiếc lá sen xanh biếc, dù trong đêm tối, những chiếc lá sen ấy vẫn tỏa sáng rõ ràng. Ôn Hành nói: "Vô Thương, nhờ ngươi cả."

 

Liên Vô Thương không đáp lại, nhưng Ôn Hành cảm nhận được một luồng linh khí mạnh mẽ chảy theo rễ cây vào cơ thể mình. Đó là linh khí của Liên Vô Thương và các đệ tử, họ đang dùng cách này để hỗ trợ anh.

 

Ôn Hành cười: "Giờ chưa cần đâu, các ngươi bảo vệ bản thân tốt là được rồi." Liên Vô Thương đáp: "Đừng nói nữa, lôi kiếp đến rồi."

 

Nhìn thấy Ôn Hành có người hỗ trợ, lôi kiếp trên đầu cuối cùng cũng không thể kiềm chế nữa. Nhóm người dưới rễ Đạo Mộc ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện hàng trăm lỗ hổng lớn trên rễ cây. Nhìn qua, trông như những vết thương chằng chịt, khiến các đệ tử không khỏi lo lắng cho Ôn Hành.

 

Linh Khê không thể chịu đựng thêm: "Không được, ta phải qua giúp lão Ôn một tay." Hắn đang đứng dưới sự bảo vệ của Liên Vô Thương, nhưng để bạn mình chịu lôi kiếp một mình thế này, hắn không thể ngồi yên.

 

Liên Vô Thương bình tĩnh nói: "Ta tin tưởng Ôn Hành và Song Ngư Ngọc. Chúng ta cứ chờ ở đây, đừng gây thêm rắc rối." Nghe vậy, Linh Khê suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Cũng đúng, lão Ôn dưới hạ giới thường xuyên bị sét đánh, loại lôi kiếp này hẳn hắn đã quen rồi."

 

Thực tế, Ôn Hành đã quen với lôi kiếp ở mức độ này. Anh từng trải qua những lôi kiếp kinh khủng hơn, Đạo Mộc của anh đã từng bị đánh chỉ còn trơ lại thân chính, còn bản thân anh thì nằm liệt trên giường suốt ba tháng không thể cử động.

 

Tuy nhiên, mức độ lôi kiếp này cũng đã rất đáng sợ. Ôn Hành không khỏi nhìn về phía trước, nơi luồng linh quang đỏ trắng đang lóe lên, bóng dáng hai con cá trong linh quang ngày càng rõ ràng, như thể chỉ trong giây lát chúng sẽ từ linh quang lao ra.

 

Sau bốn, năm đợt lôi kiếp, đột nhiên Ôn Hành cảm thấy có thứ gì đó bùng nổ. Một luồng linh khí mạnh mẽ bao trùm toàn bộ phủ đệ của Thân Tu Dần. Ôn Hành rơi vào một trạng thái huyền diệu, cơ thể anh nhẹ nhàng bay lên!

 

Anh như thể đang lặn xuống nước, nhưng khi đưa tay ra lại không chạm vào thứ gì giống nước. Cảm giác này thật kỳ lạ, Ôn Hành cảm thấy mình đang bị thứ gì đó bao bọc. Mọi thứ trước đó đều nhanh chóng lùi xa, tiếng lôi kiếp trên đầu cũng trở nên xa xăm, Ôn Hành như thể đang bước vào một đại dương, xung quanh linh khí nhẹ nhàng, khác hoàn toàn với linh khí dữ dội của lôi kiếp ban nãy.

 

Lúc này, trước mặt anh lướt qua một bức tường, trên bức tường ấy có những chiếc vảy trắng tinh. Ôn Hành nhìn kỹ, ngạc nhiên thay, anh thấy một con cá khổng lồ bơi qua trước mặt mình. Con cá này to lớn đến mức nào? Còn lớn hơn cả bản thể của Côn Kiệt mà anh từng thấy! Thậm chí, bản thể của Mặc Liệt cũng chưa chắc đã lớn bằng con cá này.

 

Con cá này có dáng bơi uyển chuyển, nó vẫy những chiếc vây trắng trong suốt lướt qua trước mắt Ôn Hành. Anh ngẩng đầu nhìn, thấy trên lưng con cá trắng có một mảng đỏ. Con cá trắng nhanh chóng bơi qua, ngay sau đó là một con cá đỏ khổng lồ cũng bơi tới, trên lưng con cá đỏ có một mảng trắng.

 

Hai con cá này, chính là Kim Hồng và Ngưng Tuyết của Ôn Hành!

 

Kim Hồng và Ngưng Tuyết đang xoay tròn, đầu nối đuôi, bơi lượn trong vòng tròn. Ôn Hành thấy chúng bơi chăm chú thì cũng chăm chú quan sát từ bên cạnh. Anh cảm nhận được sự kết nối giữa mình và Đạo Mộc đã bị cắt đứt. Nhìn xuống, anh thấy mình đang lơ lửng trên không trung, phủ đệ của Thân Tu Dần ở ngay dưới chân. Anh vẫn có thể thấy phủ đệ bị đánh nát tả tơi, qua những lỗ hổng trên rễ cây, Ôn Hành nhìn thấy linh quang từ lá sen bên dưới cây rễ.

 

Khi Kim Hồng và Ngưng Tuyết bắt đầu bơi vòng quanh, Ôn Hành cảm nhận được một luồng linh khí khổng lồ toát ra từ thân thể của chúng. Lôi kiếp trên đầu nổ lách tách giáng xuống, nhưng lại không thể đánh trúng hai con cá. Ôn Hành ngước lên thấy xung quanh chúng xuất hiện một khối linh khí, trông như nước chảy mà cũng giống không khí, bao quanh hai con cá và cả anh. Tia sét đánh vào khối linh khí này mà không ***** tia lửa nào.

 

Thân Tu Dần phấn khích nắm chặt tay, hô lớn: "Tuyệt vời quá! Đây chính là lĩnh vực của Song Ngư Ngọc! Trong lĩnh vực này, mọi thứ đều có thể được bảo vệ! Quá hoàn hảo!" Vừa dứt lời, một tia sét mạnh giáng xuống chiếc lá sen của Liên Vô Thương, khiến nó chao đảo.

 

Liên Vô Thương nhíu mày: "Lần sau... đừng hét ngay bên tai ta." Anh không hề bị lôi kiếp làm cho sợ hãi, nhưng tiếng hét của Thân Tu Dần khiến anh bị ù tai.

 

Cả nhóm quay lại nhìn Thân Tu Dần, khiến hắn yếu ớt giơ tay lên: "Ta không nói nữa, không nói nữa." Cát Thuần Phong quay sang Tần Thiên Tiếu nói: "Lần này chúng ta đã thêm ba loại khoáng thạch vào nguyên liệu của Song Ngư Ngọc. Trước đây, ta cũng nghĩ lò sẽ nổ, nhưng không ngờ nó lại nổ nhanh đến vậy. Ban đầu chúng ta dự tính lò sẽ chỉ chịu không nổi khi Song Ngư thành hình, nhưng không ngờ nó lại nổ sớm như vậy." Giọng nói của hắn đầy vẻ tiếc nuối và lo lắng.

 

Tần Thiên Tiếu đáp: "Ta hiểu ý ngươi. Ngươi cảm thấy không thể kiểm soát được thứ mình luyện chế ra, đúng không?" Cát Hoài Cẩn nói: "Thực ra không cần lo lắng quá. Luyện khí sư và luyện đan sư giống như cha mẹ, dù có ban cho linh khí và hình dáng, nhưng không thể lúc nào cũng kiểm soát chúng."

 

Cát Thuần Phong nhíu mày: "Ta nghĩ... sức mạnh của Song Ngư Ngọc đã vượt quá tầm kiểm soát và dự liệu của ta." Hắn lo lắng không biết liệu sau này, khi Ôn Hành sử dụng, sẽ có chuyện gì xảy ra.

 

Lúc này, Liên Vô Thương lấy từ túi trữ vật ra một mảnh tàn tích đưa cho Cát Thuần Phong: "Cái này ta quên đưa ngươi." Cát Thuần Phong nhìn kỹ, chưa kịp nói gì thì Hạc Hàn đã hét lên: "A! Của ta! Găng tay của ta!"

 

Liên Vô Thương thản nhiên nói: "Cặp găng tay này vừa ra đời đã vượt khỏi tầm kiểm soát của ngươi, nó đã có linh trí và tự tìm chủ. Sau đó, nó trở thành công cụ tấn công Ôn Hành, giờ ta trả lại cho ngươi. Nhớ rằng, nó đã bị ta và Ôn Hành hợp lực phế bỏ."

 

Liên Vô Thương muốn nói với Cát Thuần Phong rằng: dù linh bảo có lợi hại đến đâu, chỉ cần nó dám làm tổn thương người thân của họ, họ đều có cách chế ngự nó. Cát Thuần Phong cầm lấy tàn tích của găng tay, chớp mắt: "Ừm..." Không ngờ cặp găng tay mà hắn luôn nhớ nhung lại trở về tay mình trong tình trạng như thế này, thật ngoài dự liệu.

 

Hai con cá Kim Hồng và Ngưng Tuyết lúc lớn lúc nhỏ, khi thì dài đến cả trăm trượng, tỏa ra linh khí còn đáng sợ hơn cả hải thú khổng lồ, khi thì chỉ nhỏ bằng bàn tay của Ôn Hành, trông xinh xắn đáng yêu. Sau một lúc bơi lượn, hai con cá dừng lại, quẫy đuôi, và Ôn Hành nghe thấy tiếng bọt nước vỡ. Âm thanh "bốp bốp" vang lên bên tai anh.

 

Sau tiếng nước đó, hai con cá bơi về phía Ôn Hành, chúng xoay quanh anh mấy vòng, rồi anh nghe thấy giọng nói của chúng: "Chủ nhân, chủ nhân." Giọng nói giống như của hai đứa trẻ. Lúc này Ôn Hành mới nhận ra, giọng của Ngưng Tuyết là giọng của một cậu bé, còn giọng của Kim Hồng là giọng của một cô bé.

 

Ôn Hành đưa tay ra xoa đầu hai con cá, cảm nhận được làn da lạnh mượt mà của chúng. Anh cười hỏi: "Cơ thể ổn rồi chứ?" Hai con cá khẽ lắc lư: "Ổn hết rồi!" Ôn Hành hỏi tiếp: "Giờ phải vượt qua lôi kiếp, chuẩn bị xong chưa?"

 

Kim Hồng quẫy đuôi: "Xong rồi, xong rồi." Sau đó, cả Kim Hồng và Ngưng Tuyết đột nhiên phóng to, trông như hai con hải thú khổng lồ xuất hiện trên bầu trời phủ đệ của Thân Tu Dần. Ngưng Tuyết thổi ra một cái bong bóng lớn về phía Ôn Hành, và ngay lập tức, Ôn Hành bị bao bọc trong bong bóng đó.

 

Khối linh khí hình trứng bao quanh ba người họ trước đó đột nhiên tan biến, Kim Hồng và Ngưng Tuyết dữ dội lao lên bầu trời, xông thẳng vào mây kiếp. Ôn Hành giật mình, hai con cá này quá mạnh mẽ! Chúng không sợ lôi kiếp sẽ đánh tan vảy của chúng sao?

 

Tuy nhiên, khi Kim Hồng và Ngưng Tuyết lao vào lôi kiếp, nó lại dừng lại. Ôn Hành thấy một tia sét bị Ngưng Tuyết quét bay bằng một cú quẫy đuôi! Chuyện gì vậy? Còn có thể thế này sao?

 

Hai con cá há miệng lớn nuốt lấy mây kiếp, những đám mây kèm sét ấy bị chúng nuốt vào bụng. Ban đầu, mây kiếp còn phát ra ánh sáng, nhưng sau đó giống như những đám mây kẹo bông bị chúng xé nhỏ và nuốt trọn.

 

Đây chính là mây kiếp sao?! Rốt cuộc hai con cá này là gì vậy? Chúng liên tục bơi lội trong mây kiếp, biến nó thành hồ bơi của mình. Lúc này, mây kiếp bắt đầu tan dần, nhưng hai con cá không chịu dừng lại, chúng đuổi theo mây kiếp, như thể đang thưởng thức một bữa ăn thêm!

 

Bầu trời dần dần quang đãng, những ngôi sao lấp lánh hiện ra. Ôn Hành ngẩn người đứng trong bong bóng, đây là phương pháp độ kiếp kỳ lạ nhất mà anh từng chứng kiến. Trước đây, khi thấy Vân Thanh độ kiếp, anh đã nghĩ đó là một chuyện nghịch thiên, nhưng khi chứng kiến Kim Hồng và Ngưng Tuyết, phương pháp độ kiếp của chúng còn phi thường hơn.

 

Hai con cá lắc lư từ trên trời bay xuống, một làn sương nước xuất hiện, cả bầu trời dường như trở thành không gian hoạt động của Kim Hồng và Ngưng Tuyết.

 

Kim Hồng và Ngưng Tuyết bay đến trước mặt Ôn Hành, bắt đầu xoay vòng quanh nhau, thân hình chúng nhỏ dần, cuối cùng biến thành một chiếc ngọc bội Song Ngư với hai màu đỏ trắng. Ôn Hành sờ lưng chúng: "Sao lại trở về hình dạng này rồi? Có phải cơ thể không thoải mái không?"

 

Kim Hồng đáp: "Chúng ta vừa nuốt mây kiếp, cần nhanh chóng luyện hóa, như vậy mới trở nên cứng cáp hơn!" Ngưng Tuyết nói: "Sau khi luyện hóa xong, chúng ta sẽ không dễ bị vỡ nữa."

 

Ôn Hành mỉm cười, vuốt v e Song Ngư Ngọc. Những vết nứt trên ngọc đã được sửa chữa hoàn hảo. Thật không dễ dàng gì cho hai con cá này, từ khi phát hiện ra Tiên Cung Vân Đỉnh trong rừng Bất Quy, chúng đã tận tụy canh giữ nơi đó thay cho Ôn Hành.

 

Ôn Hành đáp xuống trước mặt Liên Vô Thương: "Vô Thương, xong rồi." Khi thấy hai con cá nuốt trọn lôi kiếp, Liên Vô Thương đã thu lại lá sen của mình. Nghe Ôn Hành nói xong, từ dưới lá sen vang lên tiếng ríu rít: "Sư tôn/Lão Ôn, cho bọn ta xem Song Ngư Ngọc đi!" Ôn Hành cười, đưa Song Ngư Ngọc cho họ: "Nhìn đi, nhưng đừng làm phiền chúng luyện hóa."

 

Người *****ên cầm lấy Song Ngư Ngọc là Linh Khê. Ánh mắt Linh Khê sáng rực lên: "Nếu đặt thứ này vào Thiên Cơ Các, bao nhiêu linh thạch mới mua nổi nhỉ!" Nghe Linh Khê khen ngợi, hai con cá khẽ lắc lư đuôi, tâm trạng rất vui vẻ.

 

Cát Hoài Cẩn và Tần Thiên Tiếu ngắm nhìn ngọc một lúc rồi nói: "Đây là bảo vật vô giá, không thể định giá được. Chỉ có thể giữ lại cho mình dùng thôi." Một món quý giá như Song Ngư Ngọc, nhất định phải giữ cho người nhà, nếu rơi vào tay kẻ khác, sẽ trở thành vũ khí lợi hại của họ. Tần Thiên Tiếu, với cái đầu rất nhạy bén về thương mại, hiểu rõ điều này.

 

Vân Thanh đã chìa tay từ lâu, hớn hở kêu lên: "Để ta xem, để ta xem!" Anh cẩn thận nhận lấy Song Ngư Ngọc từ tay Tần Thiên Tiếu, ngắm nghía một chút rồi thốt lên kinh ngạc: "Wow, đẹp quá! Ta cứ tưởng Tiểu Bạch đã rất đẹp rồi, không ngờ hai con cá của sư tôn cũng đẹp không kém."

 

Tiểu Bạch là một con cá lạ mà Vân Thanh nhặt được, hiện đang sống trong hồ nước dưới sự chăm sóc của Thái Sử Gián. Vân Thanh hào hứng đưa Song Ngư Ngọc cho Vân Bạch: "Vân Bạch, xem thử đi." Vân Bạch nhìn thoáng qua rồi chuyển cho Vân Lạc Lạc: "Đẹp đấy." Vân Lạc Lạc với đôi bàn tay nhỏ bé, tròn trĩnh, hớn hở đáp: "Đẹp thật."

 

Song Ngư Ngọc tiếp tục được chuyền qua tay Thông Thiên, rồi đến Đoạn Bất Ngữ và Lão Lý... Cuối cùng, ngọc trở về tay người đã chế tác ra nó.

 

Thân Tu Dần cầm Song Ngư Ngọc, lật qua lật lại, sờ nắn: "A, cảm giác mượt mà hơn trước, Cát sư điệt, ngươi xem, ta đã nói rồi mà, mấy loại nguyên liệu đó thêm vào rất đúng! Nào, để ta thử độ cứng của nó!" Không đợi ai phản ứng, hắn ném mạnh Song Ngư Ngọc xuống đất. Ôn Hành giật thót tim! Tên Thân Tu Dần này đúng là điên rồ, hắn muốn thử độ cứng của ngọc mà lại ném nó xuống đất?! Thật vô lý!

 

Song Ngư Ngọc nảy lên một chút, nhưng chưa dừng lại ở đó, Cát Thuần Phong còn vung búa lớn lên và đập mạnh xuống ngọc. Một tiếng "keng" vang lên, tất cả đều sửng sốt: những người chế tác ra ngọc lại đối xử với nó một cách thô bạo như vậy!

 

Ôn Hành hoảng hốt kêu lên: "Các ngươi đang làm cái gì vậy?!" Bên trong đó là hai con cá sống đấy, chẳng lẽ khí linh không phải là sinh mệnh sao?! Ôn Hành nhặt Song Ngư Ngọc lên, lo lắng vuốt v e đường nét trên ngọc, trách mắng hai người: "Sao có thể thô lỗ như vậy? Lỡ làm hỏng thì sao?"

 

Cát Thuần Phong hờ hững nói: "Làm hỏng thì luyện lại..." Chưa kịp nói hết câu, hai con cá từ trong Song Ngư Ngọc vọt ra ngoài. Kim Hồng quất đuôi thẳng vào mặt Cát Thuần Phong, còn Ngưng Tuyết dùng đuôi vỗ mạnh vào mặt Thân Tu Dần. Sau hai tiếng "bốp bốp", cả hai bay văng ra xa.

 

Hai con cá tức giận bơi quanh mấy vòng, giọng nói của chúng truyền qua như tiếng vọng từ sóng nước: "Thật quá đáng!" Mọi người nhìn hai kẻ dính chặt vào tường mà gật đầu đồng ý, đúng, quá đáng thật! Đáng đời bị đánh!

 

Khi mặt trời mọc, dấu vết của lôi kiếp hôm qua mới hiện rõ. Thân Tu Dần vỗ ngực nói phủ đệ của hắn có kết giới bảo vệ, nhưng thực tế phủ đệ đã chịu thiệt hại nặng nề, nhiều hành cung và biệt viện đã sụp đổ. Sáng sớm, đệ tử và môn nhân trong hành cung đã bận rộn sửa chữa lại.

 

Ôn Hành và mọi người đang ở biệt viện an ủi Nam Thập Tam, người đang khóc nức nở, túm lấy ống tay áo của Liên Vô Thương: "Hu hu hu, Liên tiên sinh, mắt ta không bị mù chứ?" Hôm qua hắn bị lôi kiếp đánh trúng, đến giờ mắt vẫn còn thấy mờ mờ.

 

Nam Thập Tam khóc sướt mướt: "Cầu xin các ngươi hãy xin cho ta, đừng để chủ nhân ta hòa tan lại ta. Sau này ta sẽ ngoan, không gây rối nữa, không tỏ ra giỏi giang nữa. Cầu xin các ngươi giúp ta."

 

Ôn Hành quay sang hỏi Liên Vô Thương: "Sao rồi?" Liên Vô Thương bình tĩnh đáp: "Không vấn đề gì lớn, vài ngày nữa là khỏi thôi." Nam Thập Tam bị tia sét làm mù tạm thời, nếu là người bình thường, đôi mắt chắc đã không cứu được nữa. Nhưng Nam Thập Tam là khí linh, chỉ cần Tiểu Huyền Tháp không sao, hắn cũng sẽ hồi phục. Chỉ là khí linh này trước giờ kiêu ngạo, chưa bao giờ chịu đòn, nên cứ tưởng mình đã mù, khóc từ sáng đến giờ.

 

Nghe thấy vậy, Nam Thập Tam ngừng khóc ngay lập tức, cười rạng rỡ: "Thật không?"

 

Ôn Hành mỉm cười: "Ừ, thật."

 

Nam Thập Tam nhảy nhót vui vẻ chạy ra ngoài, ngay sau đó Hạc Hàn bước vào, cười nham hiểm: "Này, nghe nói các ngươi sắp lên thượng giới à? Đưa ta theo đi, chẳng phải đã hứa sẽ dẫn ta đi gặp Ôn Báo sao? Đừng hòng bỏ ta ở lại rồi lén lên thượng giới, ta sẽ luôn theo dõi các ngươi, không rời mắt đâu."

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương lờ đi lời than thở của Hạc Hàn, hắn kêu vài tiếng không ai để ý, đành chán nản ngồi li3m lông. Chẳng bao lâu sau, Cát Thuần Phong và Thân Tu Dần, với gương mặt sưng vù, cũng bước vào. Cả hai bị Song Ngư Ngọc đánh cho một trận, đến giờ đầu vẫn còn ong ong.

 

Thân Tu Dần lẩm bẩm: "Thái tử, Tần sư điệt nói rằng chi nhánh Kiều Thịnh Lâu của Thiên Cơ Các sắp khai trương, mời các ngươi đến xem." Cát Thuần Phong uể oải than thở: "Phiền quá, ta không muốn ra ngoài. Sư tôn, ta có thể không đi được không? Nói với tứ sư huynh là đầu ta đang sưng, không muốn gặp ai."

 

Ôn Hành dở khóc dở cười: "Được rồi, ta đi. Các ngươi cứ ở nhà nghỉ ngơi đi." Nói rồi, anh kéo tay Liên Vô Thương: "Đi thôi, cùng đi xem náo nhiệt." Càng ngày càng có nhiều người xung quanh Ôn Hành, đôi khi anh cảm thấy khá ồn ào, nhưng... sự hội tụ của tất cả mọi người ở đây cũng là duyên phận mà.

 

Đứng trước trận pháp truyền tống lên Thượng giới, Dung Xuyên cẩn thận dặn dò: "Đã nhiều năm rồi không ai sử dụng trận pháp này, ta cũng không chắc nó có thể hoạt động hay không. Thái tử, các người thật sự muốn dùng chứ?" Thông Thiên bên cạnh cười khẽ: "Không sao, để họ thử đi, nếu họ không dùng được thì chắc chẳng ai dùng được nữa."

 

Trong khoảng thời gian này, Thông Thiên và Đoạn Bất Ngữ đã sửa chữa lại toàn bộ các trận pháp truyền tống dưới quyền của Niệm Cổ, bao gồm cả những trận pháp nối liền Thượng giới và Hạ giới.

 

Ôn Hành cung kính cúi chào Dung Xuyên và Niệm Cổ: "Các đồ đệ và bạn bè còn lại xin nhờ cậy các tiên tôn." Niệm Cổ đáp lễ: "Đó là điều đương nhiên. Thái tử, Thanh Đế đại nhân, các người lên Thượng giới cũng hãy bảo trọng."

 

Ôn Hành gật đầu, nắm chặt tay Liên Vô Thương: "Vậy chúng ta xuất phát thôi." Lời vừa dứt, trong trận pháp phát ra ánh sáng linh quang, và thân hình Ôn Hành cùng Liên Vô Thương biến mất ngay tức khắc. Vào đúng khoảnh khắc họ biến mất, một bóng đen xám bạc vọt vào trận pháp, lọt vào phần trận còn dư lại.

 

Niệm Cổ ngạc nhiên: "Vừa rồi... là một con mèo sao?" Sắc mặt Thông Thiên thay đổi: "Hỏng rồi, nó phát hiện ra rồi!"

 

Không ai biết chính xác thời gian Ôn Hành và Liên Vô Thương rời đi. Mọi người chỉ biết họ sẽ lên Thượng giới, nhưng không ai biết chính xác lúc nào. Ôn Hành sợ rằng nếu thông báo, sẽ có một đám người đến tiễn biệt họ, khiến cảnh chia tay trở nên đau lòng như sinh ly tử biệt. Thực ra, anh chỉ muốn cùng Liên Vô Thương lên Thượng giới để ngắm nhìn những phong cảnh khác biệt.

 

Hiện tại, ở Hạ giới, họ đã có chỗ đứng vững chắc. Trong mỗi thế giới đều có những tu sĩ thăng lên từ Ngự Linh Giới và Nguyên Linh Giới. Mọi người ở lại Hạ giới sẽ an toàn hơn nhiều và cũng có rất nhiều việc để làm.

 

Ví dụ như Mặc Liệt và Nhan Bồi Khanh, cả hai đã từ bỏ ý định lên Thượng giới, họ đang bị Tần Thiên Tiếu giữ lại để hỗ trợ công việc. Còn Thông Thiên và Lão Lý, họ đâu cần lên Thượng giới để làm gì? Chẳng lẽ muốn thu hút sự chú ý, tuyên bố với cả Thượng giới rằng "Thái tử Huyền đang quay lại, các ngươi mau đến gây phiền phức"? Điều này chẳng khác nào tự rước họa vào thân.

 

Vì thế, Ôn Hành và Liên Vô Thương đã lựa chọn một buổi chiều khi mọi người đều bận rộn để lén lút rời đi. Dù sao, họ thường đi dạo như vậy, và đến khi mọi người phát hiện ra thì họ đã ở Thượng giới rồi.

 

Người mà Ôn Hành muốn tránh nhất là Hạc Hàn. Tên này miệng độc, làm việc nguy hiểm, Ôn Hành muốn hắn ở lại Hạ giới để học cách hòa hợp với các đệ tử. Nhưng điều mà họ không lường trước là sự kiên trì và nhẫn nại của Hạc Hàn.

 

Khi họ vừa rời đi, Hạc Hàn đã nhảy vào trận pháp để theo chân họ. Thông Thiên chỉ biết bất lực che mặt: "Ôn Hành giờ có thêm một cái đuôi phiền phức rồi. Thế là thế giới hai người của họ tiêu tan mất."

 

Bên trong trận pháp truyền tống, Ôn Hành cảm thấy ngày càng lạnh. Anh có cảm giác như đang ở trong nước. Quả nhiên, khi họ đến tầng thứ mười bảy, xung quanh họ toàn là nước!

 

Ôn Hành nhìn kỹ, trận pháp dẫn đến Mười Tám Giới sao lại ở dưới đáy nước?! May mắn là họ đều là tu sĩ, không sợ chết đuối. Thêm vào đó, Kim Hồng và Ngưng Tuyết lập tức tạo ra kết giới bảo vệ hai người khỏi nước, quần áo của họ không hề bị ướt chút nào.

 

Ôn Hành ngạc nhiên hỏi Liên Vô Thương: "Mười Bảy Giới chìm xuống đáy biển rồi sao?" Liệu có phải họ đến quá muộn, Mười Bảy Giới đã chìm vào Hỗn Độn Hải vì Đạo Mộc đã mục nát? Đúng lúc Liên Vô Thương định trả lời thì một con mèo nhỏ bằng nắm tay từ dưới chân họ chật vật ngoi lên, loay hoay bơi lên trên. Con mèo không biết bơi giỏi, vừa ngang tầm mắt với Ôn Hành thì nó đã sặc nước, bốn chân khua khoắng yếu ớt.

 

Ôn Hành sửng sốt: "Ôi trời, sao hắn lại theo đến đây!" Ôn Hành nhanh chóng túm lấy da gáy của Hạc Hàn, kéo hắn vào trong kết giới Song Ngư Ngọc. Hạc Hàn nằm trong lòng bàn tay của Ôn Hành, ho sặc sụa mấy ngụm nước, rồi yếu ớt nói: "Đáng ghét... Ta biết ngay các ngươi sẽ bỏ ta lại mà trốn đi. May mà ta luôn theo dõi các ngươi, lần này các ngươi không thoát được đâu!"

 

Ôn Hành bất lực nói: "Ngươi cố chấp quá rồi đấy! Chúng ta rõ ràng là muốn tốt cho ngươi, nhưng ngươi cứ khăng khăng đòi đi theo. Ngươi thấy không, vừa đến đây đã suýt chết đuối rồi đấy." Hạc Hàn lẩm bẩm: "Ta không quan tâm, dù sao ta cũng muốn theo các ngươi để tìm Ôn Báo."

 

Ôn Hành vắt khô nước trên người Hạc Hàn: "Ngươi còn không nhớ gì về trước kia, sao lại cứ muốn tìm Ôn Báo? Nếu gặp lại Ôn Báo, ngươi không nhớ hắn, hắn không nhận ra ngươi, chẳng phải sẽ rất ngượng ngùng sao?" Hạc Hàn, giọng khàn khàn vì bị sặc nước, thấp giọng nói: "Ta không quan tâm, ta phải tìm Ôn Báo. Dù ta không nhớ chuyện trước kia, trong đầu ta luôn có một giọng nói bảo rằng ta đã quên mất một người rất quan trọng."

 

Hạc Hàn nói tiếp: "Khi ta nhìn thấy Ôn Báo lần đầu trong ảnh động lưu ảnh thạch, ta liền biết người mà ta quên chính là hắn. Ta phải tìm được hắn, dù có nhớ hắn hay không, dù hắn có nhận ra ta hay không, ta cũng phải tìm hắn."

 

Ôn Hành thở dài: "Ta chịu thua ngươi rồi. Được thôi, chúng ta sẽ mang ngươi theo. Nhưng này, ngươi có dấu ấn Quỷ Thần và thư giới thiệu để lên Thượng giới không?" Hạc Hàn ngạc nhiên hỏi: "Dấu ấn Quỷ Thần và thư giới thiệu là gì?"

 

Ôn Hành cười: "Thế thì ngươi cứ giữ nguyên trạng thái này đi. Hiện tại ngươi lên Thượng giới là một 'hộ đen' đấy." Không có dấu ấn Quỷ Thần và thư giới thiệu, những kẻ bị phát hiện sẽ bị ném xuống Hỗn Độn Hải. Nhưng nếu Hạc Hàn giữ hình dạng linh thú, hắn không cần lo về việc đó.

 

Hạc Hàn nhanh nhẹn bò dọc theo tay áo của Ôn Hành lên đến vai anh, rồi ngồi chồm hỗm trên vai: "Chúng ta mau rời khỏi đây thôi, nơi này toàn là nước, ta ghét nước." Bản thể của Hạc Hàn là linh miêu tám đuôi, mà hầu hết mèo đều ghét nước. Cảm giác lông ướt dính sát vào da thật sự rất khó chịu.

 

Song Ngư đưa Ôn Hành và Liên Vô Thương bơi lên phía trên. Nước không sâu lắm, họ nhanh chóng trồi lên khỏi mặt nước. Dùng thần thức quét qua, hai người nhận thấy đây là một hồ nước, xung quanh có lầu các, cung điện, sân thượng và quảng trường, người qua lại đông đúc, tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp.

 

Vừa lên bờ, họ lập tức bắt gặp vài tu sĩ đang tò mò nhìn mình. Những tu sĩ này đều có vài con linh thú bên cạnh, như con báo đỏ to lớn và một vài linh điểu nhỏ hơn. Dường như tu sĩ dưới quyền An Triết rất thích nuôi linh thú, và từ đó có thể suy ra rằng An Triết cũng rất yêu thích việc nuôi dưỡng linh thú. Ôn Hành mỉm cười, gật đầu chào: "Chư vị đạo hữu, có thể cho ta hỏi, vì sao trận pháp truyền tống lại nằm dưới đáy hồ?"

 

Người đứng đầu nhóm nghe Ôn Hành hỏi thì cười đáp: "Có lẽ trận pháp lại gặp sự cố rồi. Thông thường, các ngươi đáng lẽ phải xuất hiện ở quảng trường Bình An bên kia. Đôi khi trận pháp không ổn định, người ta phải bò lên từ dưới hồ." Nghe vậy, Ôn Hành và Liên Vô Thương liền hiểu ra: "Thì ra là vậy, đa tạ đạo hữu."

 

Khi họ định rời đi, người đó lại lên tiếng: "Đạo hữu, linh thú trên vai ngươi là... tiểu miêu của Bát Vĩ Linh Miêu sao?" Ôn Hành gật đầu: "Đúng vậy."

 

Người kia hứng thú bước tới: "Bát Vĩ Linh Miêu tuy không có sức tấn công mạnh như các linh thú khác, nhưng lại rất linh hoạt. Thông thường, linh miêu khá độc lập và không thích gần gũi với người khác, nhưng con linh miêu của đạo hữu lại rất thân thiết, ngồi trên vai ngươi mà không chạy đi hay quậy phá, thật là tốt." Rồi người đó quay sang gọi những người khác: "Này, các ngươi đến xem, con mèo này khá thú vị đấy."

 

Cả nhóm tiến tới và liên tục gật gù: "Quả là đáng yêu, ta cũng muốn nuôi một con." "Ta thì không, mèo thường là loài không tình cảm, khó nuôi lắm. Ta vẫn thích chó Tị Linh của ta hơn."

 

Ôn Hành nhìn người vừa nói, bên cạnh anh ta là một con chó lớn cao bằng nửa người, gầy gò như thể chưa được ăn gì. Hạc Hàn nhe răng với những người đang nhận xét về mình, khiến họ rụt tay lại: "Haha, mèo nhỏ sợ rồi. Con mèo này thật tốt, bộ lông bóng mượt và rất thân thiện. Đạo hữu, ngươi tìm nó ở đâu vậy? Ta cũng muốn đi tìm một con."

 

Ôn Hành mỉm cười: "Đây là quà tặng từ một người bạn, ta cũng không biết cậu ấy bắt nó từ đâu." Nghe đến đây, Hạc Hàn đã sắp bùng nổ, nó ngồi trên vai Ôn Hành, phát ra những tiếng "gừ gừ" đe dọa, và bộ lông trên người bắt đầu dựng đứng lên.

 

Người đứng đầu nhóm tiếp tục tỏ vẻ ngưỡng mộ: "Mèo của ngươi thật tuyệt vời, có bán không? Nếu bán, ta trả năm vạn linh thạch."

 

May mắn thay, giá cả trên Thượng giới đã giảm xuống nhiều. Lúc trước, khi Ôn Hành mới lên Thượng giới, một cọng linh thảo đã có giá ba mỏ linh khoáng. May nhờ Mộng Mộng thu hồi linh mạch mà nó phát tán ra, nên giờ người trên Thượng giới tiêu tiền cũng dè dặt hơn nhiều.

 

Năm vạn linh thạch là một mức giá không cao cũng không thấp, đủ để mua một "tiểu miêu" như Hạc Hàn với giá tương đối cao. Ôn Hành thậm chí đang nghiêm túc suy nghĩ xem có nên bán Hạc Hàn hay không, vì với Hạc Hàn đi theo, anh và Liên Vô Thương khó mà thoải mái nói chuyện và làm những gì mình muốn. Dù gì bán Hạc Hàn đi, hắn cũng sẽ tìm cách quay lại thôi...

 

Ôn Hành ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: "Xin lỗi, đây là vật được người quen gửi gắm, không thể bán." Nếu Ôn Hành suy nghĩ thêm chút nữa, có lẽ Hạc Hàn đã lao vào người kia mà cào rách mặt hắn: Hạc Hàn, một đại yêu hóa hình đường đường chính chính, lại chỉ đáng giá năm vạn linh thạch sao?! Tên này mù rồi à?! Quá thiếu hiểu biết!

 

Người kia chỉ đành tiếc nuối: "Nếu vậy, quân tử không tranh đoạt tình yêu của người khác. Đạo hữu cứ nuôi dưỡng tốt nó. À, Bát Vĩ Linh Miêu rất thích ăn cá khô, nếu muốn lông nó bóng đẹp, ngươi có thể đến cửa hàng bên quảng trường Bình An mà mua cá khô biển. Nhiều linh thú họ mèo đều rất thích."

 

Ôn Hành cúi chào: "Đa tạ đạo hữu chỉ dạy." Khi nhóm người rời đi, lông của Hạc Hàn mới xẹp xuống: "Nếu hắn nói thêm chút nữa, ta đã muốn chọc chết hắn rồi."

 

Ôn Hành cười: "Ngươi có cần nóng tính vậy không? Hắn cũng rất thích ngươi mà." Hạc Hàn li3m móng vuốt của mình: "Ta cần gì hắn thích? Hừ, đúng là đám nhân tu ngu ngốc!"

 

Liên Vô Thương nói: "Bốn giới dưới quyền của An Triết lần lượt là Bình An Giới, Tĩnh An Giới, Tường An Giới và Hòa An Giới. Chúng ta hiện đang ở Hòa An Giới. Người dân ở bốn giới này rất thích nuôi linh thú, ở đây ngươi có thể thấy đủ loại linh thú kỳ lạ."

 

Ôn Hành ngạc nhiên: "Vô Thương hiểu rõ về bốn giới này nhỉ." Liên Vô Thương mỉm cười: "Lúc trước để tìm ngươi, một phần hồn của ta đã ở đây một thời gian." Nghe vậy, Ôn Hành không khỏi thấy đau lòng. Anh đã đi qua bao nhiêu thế giới, mới chỉ đi được một nửa. Khi Liên Vô Thương phi thăng, anh ở tầng thứ hai, và để tìm được anh, Liên Vô Thương đã chia linh hồn mình ra mười tám phần, lần lượt tìm kiếm qua từng tầng một.

 

Chỉ nhìn ánh mắt của Ôn Hành, Liên Vô Thương đã biết anh đang nghĩ gì. Anh nhẹ nhàng nói: "Tất cả đã qua rồi." Cuối cùng anh đã tìm được Ôn Hành, và đó là điều quan trọng nhất.

 

"Ọe—" Tiếng động không hài hòa vang lên từ vai Ôn Hành, Hạc Hàn nói: "Ta hối hận rồi, ta không nên ở cùng các ngươi." Thật là làm cho mèo phát ốm, hai người này cứ dính nhau như vậy, lông của Hạc Hàn dựng đứng hết cả lên.

 

Ôn Hành cười: "Ngươi vốn dĩ không nên theo chúng ta. Nhìn ngươi xem, đi theo chúng ta, không chỉ tự làm khổ mình mà còn làm phiền chúng ta nữa. Lương tâm ngươi không thấy cắn rứt à?" Hạc Hàn tức tối, vẫy vẫy tám cái đuôi lông xù của mình: "Hừ, đúng là cặp đôi chết tiệt."

 

Ôn Hành đe dọa: "Ta vốn định mua cá khô cho ngươi, nhưng ngươi mà nói thế thì... thôi, cá khô khỏi bàn nữa." Hạc Hàn lạnh lùng đáp: "Ngươi nghĩ ta là loại nghe lời chỉ vì vài miếng cá khô sao? Ngươi nghĩ nhiều quá rồi!"

 

Lời tác giả:
Hạc Hàn: Nói là mua cá khô cho ta đâu rồi hả?!

 

Ôn Hành: Vừa rồi không phải ngươi nói không cần sao?

 

Hạc Hàn: Ta không có nói vậy! Ta chỉ nói ta không phải loại chỉ vì vài miếng cá khô mà chịu nghe lời! Nhưng nếu ngươi không mua cá khô cho ta, ta chắc chắn sẽ không nghe lời!

 

Liên Vô Thương[Cấm ngôn trực tiếp]

 

Hạc Hàn: Meo meo meo??

 

Ôn Hành: Tuyệt chiêu đẹp lắm!

 

Liên Vô Thương: Ta không bao giờ đôi co với ai, ai dám bắt nạt ta thì hãy chuẩn bị sẵn tinh thần bị trả đũa đi.

Bình Luận (0)
Comment