Hạc Hàn đầy thắc mắc: "Ôn Báo còn có em trai nữa sao?" Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn liền hiểu ra: "Yêu tu loài mèo thường rất đông con cái, có anh chị em cũng chẳng phải chuyện lạ." Ánh mắt của Hạc Hàn hướng về phía Tinh Chính Thiên trên đài triển lãm, hắn ngạc nhiên thốt lên: "Wow, con báo này thật đồ sộ!"
Không chỉ riêng Hạc Hàn nghĩ vậy, nhiều tu sĩ có mặt ở đó cũng có cùng suy nghĩ. Con báo này có hình thể vô cùng đáng kinh ngạc, to gấp đôi so với những con báo Tử Vân thông thường. Thậm chí ngay cả những yêu tu báo hóa hình cũng hiếm khi có thể trạng như vậy.
Thần thức của các tu sĩ tham lam lướt qua thân thể Tinh Chính Thiên, khiến hắn nổi giận nhe răng, ánh mắt lóe lên tia hung ác. Nếu không phải linh khí của hắn bị phong bế, sao hắn lại bị nhốt trong lồng và bị bán thế này?
Tiên tử Đào Yêu hào hứng nói: "Đây là một con báo Tử Vân trưởng thành, khỏe mạnh, đến từ rừng Tuyết Vụ của Bình An Giới. Để bắt được con báo này, chúng ta đã mất hơn tám mươi tu sĩ, có thể thấy sức chiến đấu của nó mạnh mẽ đến mức nào! Các vị đạo hữu, loại báo Tử Vân như thế này vô cùng hiếm có, nếu luyện hóa được tinh huyết của nó và trở thành chủ nhân, tu vi của các vị chắc chắn sẽ ngày càng thâm hậu!"
Ôn Hằng tò mò hỏi Liên Vô Thương: "Ý là sao? Luyện hóa tinh huyết của yêu thú thì tu vi sẽ thâm hậu hơn à?" Liên Vô Thương đáp lại bằng câu hỏi: "Ngươi không biết sao?" Ôn Hằng ngơ ngác: "Biết gì cơ?"
Liên Vô Thương nói: "Ta tưởng Phong Hạc Bích đã nói với ngươi rồi chứ, cái gọi là ngự thú chính là luyện hóa tinh huyết của linh thú hoặc yêu thú, để chúng phục vụ cho mình. Nếu yêu thú mạnh hơn người luyện hóa quá nhiều, thì sau khi luyện hóa tinh huyết, sức mạnh của chủ nhân sẽ tăng lên đáng kể. Nhưng quá trình luyện hóa không phải không có rủi ro, nếu tu vi của linh thú mạnh hơn tu sĩ quá nhiều, trong lúc luyện hóa có thể bị phản phệ.
Để có thể thuận lợi luyện hóa tinh huyết của yêu thú, nhân tu đã nghiên cứu ra các loại đan dược chế ngự linh thú, giảm thiểu đáng kể rủi ro trong quá trình luyện hóa. Nhiều tu sĩ nuôi linh thú đều muốn sở hữu một hoặc vài con linh thú mạnh mẽ, để khi gặp nguy hiểm, linh thú sẽ trở thành vũ khí của họ."
Từ khi nhìn thấy con báo, toàn bộ sự chú ý của Từ Thái đã bị thu hút bởi nó. Hắn trầm trồ: "Chính là con báo này, quả nhiên đẹp như lời đồn! Ta muốn mua con báo này! Nhìn móng vuốt của nó, nhìn đường nét cơ thể nó đi, nếu con báo này về với chúng ta ở Thú Hoàng Lâu, chắc chắn sức chiến đấu của nó sẽ đứng trong top đầu!"
Tiêu Lệ cau mày: "Thô bạo." Hắn luôn khinh thường những tu sĩ chơi trò mánh khóe, không chịu chăm chỉ rèn luyện tu vi mà lại tìm cách đi đường tắt. Tiêu Lệ đặc biệt khinh bỉ những tu sĩ dùng thú để hại người, hắn không muốn ở đây thêm một phút nào nữa.
Ôn Hằng nói: "Con báo này là bạn quen của chúng ta, chúng ta muốn mua nó. Tiêu Lệ, ngươi có mang linh thạch không?" Tiêu Lệ hừ một tiếng rồi ném một túi trữ vật qua: "Chỉ mang theo năm mươi triệu, dùng tiết kiệm chút."
Ôn Hằng ban đầu chỉ định đưa một tay ra nhận túi, nhưng nghe Tiêu Lệ nói vậy, hắn vội vã bỏ gậy ăn xin, dùng cả hai tay để đón túi: "Năm mươi triệu??" Đúng là giàu có!
Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu Tiêu Lệ không có tiền, thì còn ai trên thế gian này có? Tiêu Lệ chính là Diêm Quân, hắn sở hữu cả một giới U Minh, sau khi giới U Minh mở rộng, đất đai rộng lớn và linh hồn rất nhiều. Những linh hồn luân hồi trong U Minh giới luôn có chút tài sản riêng, chắc chắn Tiêu Lệ là người biết nhiều nhất về những kho báu trên đời!
Nhìn thấy Tiêu Lệ đứng dậy định rời đi, Ôn Hằng vội nói: "Đúng rồi, chúng ta có một phòng ở khách sạn An Ninh thuộc Bình An Lâu, nếu ngươi không vội về thì cứ ở đó trước đi? Chúng ta mua báo xong sẽ về ngay." Tiêu Lệ khựng lại: "Khách sạn An Ninh?"
Biểu cảm của Tiêu Lệ trở nên kỳ lạ, hắn nhìn Ôn Hằng từ đầu đến chân mấy lượt, khiến Ôn Hằng cảm thấy lo lắng: "Sao... sao vậy?" Tiêu Lệ cười khẩy: "Ngươi cũng biết chọn chỗ đó nhỉ." Ôn Hằng khiêm tốn đáp: "Không phải ta chọn, là Từ Thái chọn, chúng ta chỉ đi theo thôi."
Tiêu Lệ bước ra khỏi phòng, Ôn Hằng thở phào một hơi, xách túi trữ vật lau mồ hôi: "Tiêu Lệ nhìn ta kiểu gì mà làm ta sợ hết hồn, ta cứ tưởng mình đã làm gì kinh khủng lắm chứ." Liên Vô Thương nhắc nhở Ôn Hằng: "Đừng phân tâm nữa, đấu giá bắt đầu rồi."
Từ Thái đã bắt đầu tăng giá điên cuồng: "Ba trăm hai mươi vạn!!" Ôn Hằng kinh ngạc: "Ơ? Ta chỉ nói chuyện với Tiêu Lệ một lát mà giá đã tăng điên cuồng như vậy rồi sao? Không ngờ đấy, Tinh Chính Thiên lại được nhiều người yêu thích thế."
Hạc Hàn vừa nhai cá khô vừa nói sắc sảo: "Cái này không gọi là yêu thích, người phía dưới chỉ thèm muốn thân thể con báo thôi." Ôn Hằng dùng thần thức quét qua, đã thấy không ít tu sĩ đang nhìn chằm chằm vào đôi chân của Tinh Chính Thiên với ánh mắt thèm thuồng, hắn gật đầu: "Đúng vậy, đây thực sự không phải tình yêu."
Liên Vô Thương nói: "Giá khởi điểm của Tinh Chính Thiên đã là hai trăm vạn, theo đà tăng này, có thể sẽ vượt qua tám trăm vạn." Điều này cũng phù hợp với ước tính của Từ Thái, hắn vô cùng phấn khích: "Ba trăm sáu mươi vạn!"
Ôn Hằng nhìn Từ Thái ra giá điên cuồng như vậy, liền hỏi Liên Vô Thương: "Từ Thái có biết Tinh Chính Thiên không phải là linh thú mà là yêu tu không?" Liên Vô Thương liếc nhìn chiếc đuôi hoa của Từ Thái: "Chắc... không nghe thấy đâu."
Ôn Hằng nói với Liên Vô Thương: "Chúng ta tính toán Từ Thái như vậy liệu có ổn không?" Liên Vô Thương đáp: "Không có gì là không ổn cả, chính Từ Thái đã nói rồi, hắn có ý muốn cứu vớt yêu tu, coi như hắn đang làm việc tốt vậy. Để Tinh Chính Thiên nợ Từ Thái một ân tình cũng không tồi."
Ôn Hằng nghi ngờ: "Tinh Chính Thiên kiểu người như hắn có biết trả ân tình không?" Dù sao thì Ôn Hằng cũng không tin, trong mắt hắn, Tinh Chính Thiên luôn là một con báo cao ngạo, không biết trên dưới, chỉ biết khinh thường kẻ khác.
Khi nghe thấy các tu sĩ xung quanh liên tục nâng giá, Tinh Chính Thiên tức giận nhe hàm răng trắng của mình. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng tu sĩ thượng giới lại dám cả gan mua bán yêu tu! Vì quá giận dữ, tia sét quanh người hắn lóe lên, xung quanh lồng thỉnh thoảng phát ra những tiếng nổ lách tách.
Giá cả nhanh chóng leo thang lên tới tám triệu linh thạch, một con số khổng lồ. Tiên tử Đào Yêu cực kỳ phấn khích, hai má nàng đỏ ửng: "Con báo Tử Vân của chúng ta đang thể hiện sức mạnh phi thường của nó. Các vị đạo hữu, hãy nhìn vào dòng linh khí lôi thuần khiết của nó. Đừng bỏ lỡ cơ hội sở hữu một bảo vật hiếm có như vậy!"
Sau một hồi tạm dừng, Đào Yêu tiếp tục nói: "Với một bảo vật như thế này, bất kể sử dụng vào việc gì, trải nghiệm đều sẽ rất tuyệt vời! Các nữ tu sĩ, đừng ngại ngần gì cả!" Vừa nói, Đào Yêu vô thức liếc nhìn xuống phần thân dưới của con báo. Khi nghe thấy điều này, Tinh Chính Thiên càng thêm phẫn nộ, hắn khép chặt hai chân sau và gầm lên: "Roooar!"
Bị những ánh mắt táo bạo và tục tĩu nhìn chằm chằm, Tinh Chính Thiên đâu có ngu ngốc! Hắn biết bọn người này muốn biến hắn thành lò luyện đan sống! Cơn giận bùng lên trong lòng Tinh Chính Thiên, linh khí lôi quanh lồng càng ngày càng mạnh mẽ, khiến Đào Yêu phải thét lên: "Aaa— con báo này quá mạnh mẽ, thật là không thể chịu nổi!"
Ôn Hằng quay sang hỏi Liên Vô Thương: "Chúng ta thực sự đang ở nhà đấu giá chứ không phải là thanh lâu?" Liên Vô Thương chỉ vào đám đông phía dưới: "Chắc chắn là nhà đấu giá." Ôn Hằng nhìn con báo trong lồng với vẻ thông cảm: "Hy vọng Tiểu Tinh sau vụ này không bị tổn thương về tâm lý."
Bị quá nhiều tu sĩ soi xét đến chức năng s1nh lý của mình, có lẽ bất kỳ ai cũng sẽ bị ám ảnh tâm lý sau này.
Sau khi Đào Yêu nói xong, toàn bộ tu sĩ trong trường đấu giá đều im lặng trong giây lát, rồi bùng nổ thành những tiếng hô hào phấn khích: "Tám triệu năm trăm ngàn!!" Tiếng đấu giá này phát ra từ một nữ tu, hiển nhiên họ đã nhận ra con báo trong lồng là một yêu tu.
Một yêu tu mạnh mẽ như vậy, nếu luyện hóa được tinh huyết của hắn, hắn sẽ trở thành người của mình. Cơ hội hiếm có như thế này, đi đâu mới tìm được?
Sau khi nữ tu *****ên tăng giá, các nữ tu khác lần lượt tiếp tục đấu giá. Ôn Hằng kinh ngạc: "Họ bị điên rồi sao?"
Từ khi nghe Đào Yêu nói, Từ Thái trở nên trầm lặng, hắn bực bội đáp: "Họ không điên, họ còn tỉnh táo hơn ai hết. Ôn đạo hữu, trong lồng không phải linh thú mà là yêu tu." Nghe Từ Thái nói một cách nghiêm túc, Ôn Hằng bật cười và gật đầu: "Ừ, ừ."
Từ Thái tức giận nói: "Những nữ nhân này thật quá đáng! Bên ngoài thì giả vờ thanh cao, nhưng thấy một yêu tu ưa nhìn thì lập tức mềm nhũn. Thật quá mức! Chẳng lẽ ta không đẹp trai sao?! Tại sao không có nữ tu nào để ý đến ta!"
Ôn Hằng và Liên Vô Thương cùng quay sang nhìn Từ Thái, thật không ngờ điều làm hắn tức giận lại là chuyện đó. Đúng là nằm ngoài dự liệu. Từ Thái hừ một tiếng: "Ta không thể để người anh em yêu tu của mình rơi vào tay những bà già đó, ta nhất định phải cứu hắn, không thể để một con báo thuần khiết như hắn bị biến thành lò luyện đan!"
Từ Thái quyết đoán tăng giá: "Mười triệu!!" Ôn Hằng cảm thấy như Từ Thái đang trút giận vào tiếng đấu giá, thể hiện sự bất mãn và cay đắng. Rõ ràng, Từ Thái nghĩ mình đẹp trai và mạnh mẽ không kém gì con báo kia, nhưng tại sao không có nữ tu nào quan tâm đ ến hắn? Hắn cũng là một yêu tu đầy sức sống mà!
Ôn Hằng lau mồ hôi rồi nói với Liên Vô Thương: "Đáng sợ thật, đừng bao giờ đánh giá thấp lòng hiếu thắng của đàn ông và sự ganh ghét của phụ nữ." Ôn Hằng nghĩ, nếu Từ Thái thấy Tinh Chính Thiên hóa hình, có khi hắn còn ghen tị hơn nữa.
Tuy nhiên, trong thượng giới, việc buôn bán người là điều cấm kỵ, ít nhất là Tinh Chính Thiên không thể hóa hình ngay bây giờ. May mà hắn chưa hóa hình, nếu không những nữ tu kia có thể sẽ phát điên. Phải biết rằng, khi Tinh Chính Thiên hóa hình, hắn không phải là một mỹ nam thanh tú, mà là kiểu nam nhân cực kỳ nam tính và mạnh mẽ.
Khi Từ Thái và các tu sĩ khác tiếp tục đấu giá, Ôn Hằng không kìm được hỏi Liên Vô Thương: "Trước đó ngươi đưa cho Từ Thái bao nhiêu linh thạch trong túi trữ vật vậy?" Liên Vô Thương suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Năm triệu."
Ôn Hằng đếm ngón tay tính toán, Từ Thái còn lại sáu triệu, Ôn Hằng cho hắn mượn năm trăm ngàn, Liên Vô Thương cho mượn năm triệu. Giờ giá đấu đã sắp lên tới mười một triệu năm trăm ngàn, Từ Thái gần như sắp thua cuộc rồi.
Từ Thái cũng nhận ra điều này, hắn sờ túi trữ vật, giờ mỗi lần tăng giá chỉ dám thêm năm ngàn một.
Đến lúc nguy cấp, Ôn Hằng ném cho Từ Thái một túi trữ vật: "Vừa rồi bạn ta đưa ta chút linh thạch, bên trong có năm mươi triệu, cố lên, Từ Thái, hãy chiến đấu nào!" Từ Thái nghe xong, như được tiếp thêm sinh lực, hắn hăng hái đáp: "Được! Sau buổi đấu giá, khi về đến Thú Hoàng Lâu, ta sẽ trả lại tiền cho các ngươi."
Đáng thương cho Từ Thái, hắn vẫn chưa nhận ra mình đã lọt vào một cái bẫy như thế nào. Ôn Hằng và Liên Vô Thương liếc nhau, hai người bình thản ngồi xuống. Hạc Hàn nhai cá khô, không khỏi khinh bỉ cả hai: "Phì, đồ cặp đôi chó má."
Một con mèo như hắn cũng không thể chịu nổi mà cũng không dám nói sự thật cho Từ Thái ngay lúc này. Đổ lỗi chỉ có thể là do Từ Thái quá tập trung vào việc ngắm mỹ nhân và linh thú, không nghe thấy Ôn Hằng và Liên Vô Thương nói gì, đáng đời hắn bị họ bán đứng mà vẫn phải đếm tiền cho họ.
Hạc Hàn thở phào: "May mà ta khôn hơn." Ít nhất hắn còn kiếm được hai gói cá khô, giá trị đến sáu trăm linh thạch!
Cuối cùng, Từ Thái đã mua được Tinh Chính Thiên với giá mười lăm triệu linh thạch. Sau khi tiên tử Đào Yêu gõ búa chốt đơn, cửa phòng của họ bị gõ. Ôn Hằng mở cửa ra, thấy trước mặt là hai nhân viên của Bình An Lâu mặc áo choàng đen: "Quý khách tôn kính, con linh thú mà ngài vừa mua đã được chuẩn bị xong, xin mời ngài đi nhận hàng."
Ôn Hằng nhìn xuống sân khấu, chỉ thấy chiếc lồng khổng lồ đã biến mất không biết từ khi nào, thay vào đó là một cái bể nước, bên trong bể xuất hiện một con cá kỳ dị có ba đầu. Từ Thái chẳng hề quan tâm đ ến con cá đó, hắn háo hức muốn gặp con báo Tử Vân mà hắn đã mua. Trong suy nghĩ của hắn, việc này là cứu một yêu tu.
Ôn Hằng và nhóm của mình cũng định đi cùng Từ Thái xuống gặp Tinh Chính Thiên, nhưng họ bị người của nhà đấu giá ngăn cản: "Xin lỗi, chỉ có tu sĩ đã ra giá mới được đi." Ôn Hằng và Liên Vô Thương nhìn nhau, đang định nói gì đó thì Từ Thái quay lại nói với Ôn Hằng: "Ôn đạo hữu, các ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì bậy đâu. Các ngươi cứ ở đây chăm sóc tốt cho Phì Đại và Phì Nhị, ta sẽ quay lại ngay."
Ôn Hằng và Liên Vô Thương không lo rằng Từ Thái sẽ làm gì Tinh Chính Thiên, mà họ lo ngược lại, sợ rằng Tinh Chính Thiên sẽ làm gì Từ Thái. Tuy nhiên, chỉ cần Tinh Chính Thiên còn đủ lý trí, thì hắn sẽ không ra tay với người đã mua mình ở đây. Hơn nữa, Từ Thái cũng là yêu tu, mục đích của hắn không phải để luyện hóa tinh huyết của Tinh Chính Thiên.
Ôn Hằng và Liên Vô Thương đành nhìn Từ Thái theo người của nhà đấu giá đi xuống, sau đó ngồi trong phòng, không có gì làm, chỉ ngó nhìn cuộc đấu giá tiếp diễn. Con cá ba đầu rõ ràng không được ưa chuộng như Tinh Chính Thiên, giá khởi điểm năm vạn linh thạch nhưng không có ai hỏi mua, cuối cùng con cá bị thu lại.
Ôn Hằng chế giễu: "Nếu con cá này mà là linh thú, ta sẽ ăn luôn cây gậy ăn xin của mình." Con cá xấu xí như thế, hắn chẳng thèm.
Sau con cá, một vài linh thú khác được đưa lên, con nào cũng khá đẹp. Tuy nhiên, Đào Yêu không còn nói những lời ám chỉ nữa, nhưng bầu không khí vẫn khá sôi động. Thông thường, những buổi đấu giá như thế này luôn có tiết mục đặc biệt cuối cùng, và đó chính là điều Ôn Hằng và nhóm của hắn đang chờ đợi.
Lúc này, một tia sáng lóe lên trên sân khấu, xuất hiện một cái lồng. Bên trong lồng là một thanh niên mặc trang phục trắng đơn giản, tay cầm một cuốn sách, trước mặt có một cái bàn đá đơn giản. Nếu không phải vì hắn ngồi bên bàn đá, cảnh tượng này sẽ hoàn hảo hơn.
Chàng trai nhíu mày nhìn xung quanh, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Đào Yêu tiên tử. Đào Yêu tái mặt, không biết phải nói gì trong lúc bối rối.
Ôn Hằng lúc này đang ăn trái cây, vừa nhìn thấy thanh niên liền bị mắc nghẹn miếng trái cây trong cổ họng, suýt chút nữa bị sặc chết. Hắn bùng nổ một tràng ho khan kinh thiên động địa, Liên Vô Thương vỗ nhẹ vào lưng giúp hắn, Ôn Hằng cười khổ nhìn thanh niên: "Thật không ngờ lại gặp chuyện này..."
Vừa rời khỏi hoang nguyên có mấy ngày, không ngờ Bạch Trạch đã bị đem ra bán đấu giá! Dường như nhà đấu giá không thể khống chế được Bạch Trạch, hoặc do uy nghiêm của thần thú không thể xâm phạm, nên đan dược vốn để lộ rõ hình dạng thần thú đã mất hiệu lực, khiến cho thần thú xuất hiện trong hình dạng một thanh niên đang ngồi đọc sách trong lồng.
Mọi người ở đây đều biết nhà đấu giá có những chiêu trò ngầm, nhưng nếu phơi bày công khai như vậy thì quá mức lộ liễu. Các tu sĩ dưới sân khấu bắt đầu xì xào bàn tán, sắc mặt Đào Yêu tiên tử trắng bệch, nàng nhìn cầu cứu về phía căn phòng chủ trì, rồi dần dần lấy lại bình tĩnh.
Mắt Đào Yêu xoay chuyển, sau một lúc nàng tìm ra lý do để giải thích: "Các vị đạo hữu có cảm thấy ngạc nhiên không? Tại sao lại có cảnh tượng kỳ diệu thế này trong buổi đấu giá của chúng ta? Hãy nhìn kỹ cái lồng này, các vị đang thấy một thanh niên đang đọc sách, đúng không? Nhưng thực ra không phải vậy! Con thú trong lồng là một loại linh thú mới phát hiện, loài linh thú này có thể thay đổi hình dạng của mình để trông giống với tu sĩ mà nó từng gặp. Quả thật rất kỳ diệu phải không?"
Vừa nói, Đào Yêu tiên tử vừa vỗ tay, ngay lập tức trên sân khấu xuất hiện một tu sĩ mặc áo trắng giống hệt Bạch Trạch. Tu sĩ đó cúi chào: "Chào các đạo hữu, gần đây ta đang chăm sóc con linh thú này, nó đã biến thành hình dạng giống như ta." Vị tu sĩ ngoài lồng xoa trán nói: "Haizz... Biến thành như thế này, thật là không ngờ."
Bạch Trạch trong lồng đóng sách lại, xoa trán: "Điều này... thật là không ngờ."
Ôn Hằng suýt cười lăn ra khỏi ghế: "Ta phải ghi lại cảnh này, hahaha!!" Ai mà ngờ được thần thú Bạch Trạch lại bị đem ra bán đấu giá chứ? Chẳng phải hắn đang cùng Hoan Hoan du ngoạn tiên giới sao? Hắn đã du ngoạn đến nơi nào để bị bắt thế này? Nếu là Hoan Hoan bị bắt thì còn dễ hiểu, nhưng Bạch Trạch mà cũng bị hạ gục, thì đây không phải chuyện cười nữa. Sau khi cười xong, Ôn Hằng cảm thấy không còn buồn cười nữa, vì điều này chỉ chứng tỏ thế lực buôn bán yêu tu ở thượng giới rất mạnh.
Dù sao thì cũng phải cứu Bạch Trạch. May mắn là Bạch Trạch đã lộ hình dạng, và trong lúc gấp rút, nhà đấu giá mới nghĩ ra lý do này. Thần thú Bạch Trạch, kẻ hiểu biết vạn vật trên thế gian, lại bị biến thành một linh thú chỉ có khả năng sao chép ngoại hình người khác. Loại linh thú này chẳng có gì đặc biệt, giá đưa ra cũng không cao, và không có nhiều người hứng thú.
Chỉ một lát sau, Ôn Hằng đã mua được Bạch Trạch với giá tám mươi vạn linh thạch.
Sau khi mua được Bạch Trạch, buổi đấu giá cũng kết thúc. Cửa phòng của họ bị gõ, Ôn Hằng mở cửa, thấy người của nhà đấu giá đứng đó: "Thưa khách quý, con linh thú mà ngài đã mua đã sẵn sàng, xin mời ngài đến nhận."
Ôn Hằng nói với Liên Vô Thương và Hạc Hàn: "Ở đây ngoan ngoãn chờ ta, ta đi lấy nó rồi sẽ quay lại ngay." Hắn đã không thể chờ đợi thêm nữa để nhìn thấy biểu cảm của Bạch Trạch khi gặp mình.
Ôn Hằng theo người dẫn đường ra khỏi phòng, đi qua một loạt hành lang và cầu thang tối tăm. Tên tiểu nhị rất chu đáo nhắc nhở Ôn Hằng cẩn thận dưới chân. Hắn tiếp tục đi xuống dưới, bước đi không ngừng suốt một nén hương, cuối cùng cũng đến được đáy cầu thang.
Đó là một nhà kho tối tăm, bên trong chứa đầy những chiếc lồng, hầu hết lồng đều trống rỗng, chỉ có một số ít lồng là có thứ gì đó bên trong. Dưới đó còn có vài người khác, Ôn Hằng liếc nhìn, đó là những tu sĩ đã mua được linh thú trong buổi đấu giá.
Ôn Hằng nghe thấy tiếng cãi vã vang lên, nghe có vẻ là giọng của một người đàn ông trung niên. Giọng ông ta trầm thấp, nhưng với thính giác nhạy bén của Ôn Hằng, dù có tiếng gầm rú của linh thú xung quanh, hắn vẫn nghe rõ từng lời. Trên thực tế, nếu Ôn Hằng muốn, hắn có thể nghe thấy tất cả âm thanh trong khu vực và nhìn thấy mọi động tĩnh.
"Chuyện này là sao?! Ngươi hỏi ta chuyện này là sao?! Ta còn muốn hỏi ngươi! Quy định nghìn năm của nhà đấu giá đã bị ngươi phá vỡ!"
Đối diện với người đàn ông trung niên là một giọng nói khàn khàn, trầm đục và đầy vẻ chế giễu: "Ai phá vỡ quy định? Một thần thú mà ngươi bán với giá rẻ như vậy. Tám mươi vạn linh thạch, chúng ta còn lỗ vốn nữa!" Ôn Hằng cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, hắn hồi tưởng một chút, nhận ra đó là giọng của ông chủ Tần ở Trấn Hung Phường.
Nhưng ông chủ Tần tên là gì nhỉ? Tiểu An đã nói với hắn một lần, nhưng giờ Ôn Hằng không nhớ ra được.
Ôn Hằng còn nghe thấy giọng của Bạch Trạch cố gắng giảng hòa: "Thôi nào, hai vị đừng cãi nhau nữa, chuyện nhỏ thôi mà. Ta là nạn nhân bị bán đi đây, vậy mà ta còn không có ý kiến gì, sao các ngươi lại cãi nhau? Ta còn buồn hơn đây, chẳng lẽ ta chỉ đáng giá tám mươi vạn linh thạch thôi sao?"
Nghe Bạch Trạch nói vậy, hai người kia bỗng im lặng một cách kỳ diệu. Bạch Trạch nhẹ nhàng nói: "Được rồi, đừng cãi nữa. Dù sao ta cũng không phản kháng, và không ai bị thương cả. Các ngươi chỉ bán được ít tiền hơn một chút thôi. Để ta đoán, có phải các ngươi đang định đánh úp người mua ta, giết hắn rồi tiếp tục giữ ta để lần sau bán với giá cao hơn không?"
Bạch Trạch tiếp tục: "Không cần phiền phức vậy đâu, ta có cách xóa ký ức của người đó. Đợi khi hắn đến gần ta, ta sẽ xóa ký ức của hắn, sau đó các ngươi chỉ cần ném hắn đi xa là được, đừng làm hại mạng sống của hắn."
Nghe tới đây, Ôn Hằng lập tức cảm thấy sát khí xung quanh, có vô số thần thức đang quét về phía hắn, rõ ràng là họ thật sự muốn giết người diệt khẩu.
Ôn Hằng vui vẻ bước đến trước lồng, nơi có hai người đứng đó, một là ông chủ Tần của Trấn Hung Phường, còn người kia là một người đàn ông có vóc dáng trung bình, mặc áo choàng màu xám vàng, khuôn mặt nghiêm nghị, để một bộ râu dê trông rất khôi hài. Bộ râu này thật sự không hợp với khuôn mặt của ông ta. Ôn Hằng đoán người này có lẽ là một quản sự của nhà đấu giá.
Hắn nhanh chóng chuyển ánh mắt sang Bạch Trạch, mỉm cười rạng rỡ và đánh giá: "Ừm, không tệ chút nào." Bạch Trạch thấy Ôn Hằng cũng cười: "Ồ, không tệ."
Ôn Hằng cười nói qua lồng: "Nghe đồn ngươi có thể hóa hình thành nhiều hình dáng khác nhau, có đúng vậy không?" Bạch Trạch vui vẻ trả lời: "Đúng thế, mỗi tu sĩ đều có thể dùng thuật hóa hình mà." Ôn Hằng hỏi: "Vậy sao ngươi không biến thành hình dáng đẹp hơn, giống như Phượng Quân hay Liên Vô Thương?"
Bạch Trạch đáp: "Sống phải khiêm tốn, mặc dù điều đó không khó với ta. Nhưng ta thấy diện mạo này cũng khá tốt rồi. Đây là khuôn mặt ta lần đầu hóa hình, dùng quen rồi nên không muốn đổi. Hơn nữa, nếu ta biến thành người khác, ngươi có còn nhận ra ta không?" Ôn Hằng suy nghĩ rồi gật đầu: "Ừ, ngươi nói có lý."
Câu hỏi đáp tự nhiên giữa Ôn Hằng và Bạch Trạch khiến hai người đứng cạnh cảm thấy nghi hoặc. Ôn Hằng mỉm cười nói với họ: "Hai vị đừng lo, ta đang kết nối tình cảm với thần thú của ta." Bạch Trạch cũng cười nói: "Có vẻ như chủ nhân này không tệ, chắc ta theo đúng người rồi."
Ông chủ Tần bỗng nhiên nhận ra và nói: "Là ngươi sao?" Ông nhớ đến Ôn Hằng, người có vẻ khờ khạo nhưng lại giàu có, từng mua bạch xà với giá năm vạn linh thạch. Bên cạnh hắn là một thanh niên rất tinh ranh.
Ôn Hằng cũng giả vờ ngạc nhiên khi nhận ra Tần: "Ồ? Ngươi chẳng phải là ông chủ của cửa hàng kia sao? Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp ngươi ở đây." Trên người ông chủ Tần phảng phất mùi ẩm mốc, ông ta hừ lạnh một tiếng: "Ngươi thật may mắn, nhặt được một thần thú."
Ôn Hằng chắp tay: "Cũng tạm thôi, chẳng qua là đúng lúc hợp nhãn mà thôi. Xin hỏi quý danh của ông chủ là gì?" Ông chủ Tần trả lời: "Ta là Tần Sơ Vũ." Ôn Hằng gật đầu: "Tại hạ là Ôn Hằng. Còn vị này là?"
Ôn Hằng hỏi về người đứng bên cạnh, người đó trả lời với vẻ nghiêm nghị: "Ta là An Đồng Tri, quản sự của nhà đấu giá." Rõ ràng ông ta thuộc dòng dõi An gia, và còn là người có địa vị cao trong gia tộc.
Ôn Hằng chắp tay kính cẩn: "Chào An quản sự. Vậy giờ ta có thể mang thần thú của mình đi được chưa?" Bạch Trạch cười nói: "Ngươi không đi được đâu, hai người này định giết ngươi để diệt khẩu. Ta vừa nói với họ rằng không cần giết ngươi, chỉ cần xóa ký ức của ngươi và ném ngươi đi xa thôi."
Ôn Hằng lườm Bạch Trạch: "Làm sao ngươi có thể nói ra những lời như vậy? Ngươi còn có phải là thần thú nữa không?" Bạch Trạch đáp: "Tất nhiên là thần thú rồi, chắc chắn không giả đâu. Đúng rồi, ngươi có muốn xem cuốn sách 'Bạch Trạch Thư' mà ta mới viết không?"
Ôn Hằng lắc đầu: "Ta mù chữ, không đọc được. Tốt hơn hết là mau chóng đưa ngươi đi thôi." Ôn Hằng quay sang nhìn Tần Sơ Vũ và An Đồng Tri: "Hai vị, có cần làm thủ tục gì không? Ta đã trả tám mươi vạn linh thạch rồi."
Bạch Trạch buồn bực nói: "Ta chỉ đáng giá tám mươi vạn linh thạch thôi sao." Ôn Hằng đáp: "Ngươi nên biết đủ đi. Nếu ta bị đem ra bán, còn chẳng có ai mua ta nữa kìa." Nghe vậy, Bạch Trạch bật cười: "Cũng đúng."
An Đồng Tri nhếch mép cười lạnh: "Nếu ngươi biết điều thì tự rời đi, ta sẽ trả lại ngươi tám mươi vạn linh thạch. Nếu không biết điều, hãy để lại mạng sống." Ôn Hằng vò đầu bối rối: "Ồ... Có vẻ khó chọn quá."
Bạch Trạch đứng trong lồng nói: "Có gì mà khó chọn." Ôn Hằng đáp: "Ta nghĩ là ta nên mang ngươi đi, nhưng lại không muốn gây xung đột với bọn họ."
Bạch Trạch thở dài: "Ngươi đúng là tính cách này. Thôi, để ta giúp ngươi chọn vậy." Ngay sau đó, thân hình của Bạch Trạch tan biến và xuất hiện bên cạnh Ôn Hằng. An Đồng Tri và Tần Sơ Vũ kinh ngạc thốt lên: "Sao có thể như thế được?! Đây là cái lồ ng giam thú tốt nhất cơ mà!" Đến một con kiến cũng không thể trốn thoát, vậy mà Bạch Trạch lại thoát ra một cách dễ dàng.
Bạch Trạch cười nhạt: "Ta đâu phải là thú vật." Ôn Hằng hỏi: "Sao ngươi lại để bị họ bắt? Còn Hoan Hoan đâu rồi?"
Bạch Trạch trả lời: "Hoan Hoan đang ở chỗ bạn ta. Ta thấy đám người này bắt yêu tu trong rừng Tuyết Vụ, nên tò mò đi theo xem. Và rồi, ta bị kéo đến đây." Nếu đến giờ An Đồng Tri và Tần Sơ Vũ còn không nhận ra rằng Ôn Hằng và Bạch Trạch có quen biết, họ đúng là nên làm lại từ đầu.
Bạch Trạch tiếp tục kể: "Sau khi tách ra khỏi các ngươi, ta định bắt đầu cuộc hành trình từ hạ giới. Trước khi đi, ta nghĩ đến một người bạn cũ nên đã ghé qua rừng Tuyết Vụ ở Bình An Giới để tìm. Khi đến đó, ta thấy đám người này đang bắt yêu tu. Việc bắt linh thú thì ta hiểu, nhưng bắt yêu tu thì thật kỳ lạ. Ta thử thăm dò và rồi bị đưa đến đây."
Ôn Hằng bật cười: "Lại còn bị đem ra đấu giá nữa chứ, cảm giác thế nào?" Bạch Trạch đáp: "Ta quá rẻ, chỉ có tám mươi vạn linh thạch. Ngươi mua ta là lợi to đấy." Ôn Hằng cười nói: "Thôi đi, mua ngươi chỉ mang thêm phiền phức thôi. Nhìn xem, bây giờ ta đã gặp rắc rối rồi."
An Đồng Tri vung tay ra lệnh: "Lên!" Từ trong bóng tối vang lên tiếng xé gió của hàng nghìn mũi tên bắn tới. Tần Sơ Vũ kinh hãi lao về phía An Đồng Tri: "An Đồng Tri!" Nhưng hắn chỉ đâm vào không khí. Khi An Đồng Tri ra lệnh, hình bóng của hắn đã tan biến cùng với một tia sáng lóe lên dưới chân.
Tần Sơ Vũ không thể trốn thoát cùng An Đồng Tri, mà thay vào đó bị hàng nghìn mũi tên bắn trúng, biến thành một con nhím. Không rõ hắn có chuẩn bị sẵn pháp thể để phòng hộ không, nhưng với tình hình này, có lẽ hắn chưa kịp sử dụng và thần hồn đã tiêu tán.
Ôn Hằng và Bạch Trạch nhìn cảnh tượng máu me đầy đất, cả hai đều tỏ vẻ kinh ngạc: "Ôi trời..." Trong lúc đó, một lớp kết giới trắng bao phủ lấy họ, những mũi tên rơi xuống kết giới như mưa nhưng không thể xuyên qua. Tiếng leng keng của những mũi tên va vào kết giới nghe chát chúa.
Bạch Trạch nói: "Lực đạo không tệ, nhưng ngươi đứng xa quá. Lại gần đây chút, ta dựng kết giới này khá tốn sức, ngươi đến gần để ta thu nhỏ nó lại." Ôn Hằng nghe vậy, liền bước tới gần Bạch Trạch một bước: "Ai ngờ ta chỉ định đi cùng Từ Thái để mua linh thú, rồi lại gặp Tinh Chính Thiên, sau đó là ngươi. Ta chỉ muốn dạo phố và xem đấu giá thôi, giờ thì thành ra bị An gia truy nã rồi."
Bạch Trạch nhướn mày: "Hả? Ý ngươi là gì?" Ôn Hằng nói: "Chúng ta phá nát nhà đấu giá của An gia, chẳng phải sẽ bị truy nã sao? Thần thú gì mà ngốc nghếch thế?" Bạch Trạch cười mỉm: "Liên quan gì đến ta? Từ nhỏ đến giờ ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị truy nã."
Bạch Trạch là một thần thú, đi đến đâu cũng được kính trọng, nên nghe Ôn Hằng bảo rằng hắn sẽ bị truy nã khiến hắn cảm thấy khó tin. Ôn Hằng hừ hừ: "Ngươi cũng đâu nghĩ rằng mình sẽ bị đem ra đấu giá, đúng không?"
Bạch Trạch gãi má, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ừ, đúng là thế."
Ôn Hằng giơ cây gậy ăn xin lên và đập mạnh xuống đất. Tiểu Bạch, con thú nhỏ đang cuộn tròn ngủ trên cây gậy, bị giật mình rơi xuống đất. Nó nhanh chóng tỉnh dậy và nhìn thấy một khu rừng đen tối xuất hiện xung quanh. Ôn Hằng triệu hồi các rễ cây của mình và ra lệnh: "Phá hủy nó đi!"
Ở bên ngoài, Liên Vô Thương đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, anh ta ngay lập tức xách hai con trúc yêu lên, Hạc Hàn nhảy lên vai anh ta. Liên Vô Thương nhanh chóng di chuyển ra ngoài quảng trường của nhà đấu giá. Anh ta quá quen thuộc với linh khí của Ôn Hằng, chỉ cần cảm nhận thấy linh khí bùng phát, Liên Vô Thương liền biết chuyện chẳng lành.
Ngay khi Liên Vô Thương vừa đặt chân xuống quảng trường, nhà đấu giá phía sau đã nổ tung. Những rễ cây đen khổng lồ trồi lên từ lòng đất, phá hủy toàn bộ tòa nhà ba tầng, chôn vùi những người không kịp chạy thoát. May mắn thay, cơ thể của tu sĩ rất mạnh mẽ, nên việc bị chôn vùi ở mức độ này cũng không khiến họ mất mạng.
Bạch Trạch trầm trồ: "Mỗi lần thấy ngươi dùng rễ cây, ta lại thấy thật kỳ diệu." Ôn Hằng đáp: "Đừng lắm lời, mau giúp ta tìm An Đồng Tri vừa chạy trốn." Bạch Trạch đặt tay lên rễ cây của Ôn Hằng, sau một lúc, hắn đã xác định được vị trí của An Đồng Tri: "Hắn đang ở một biệt viện bên cạnh."
Các cửa hàng trong Bình An Lâu đều được bao quanh bởi rất nhiều trận pháp, và trận pháp trong nhà đấu giá lại càng phức tạp. Nhờ có Bạch Trạch, họ mới có thể nhanh chóng tìm ra An Đồng Tri.
An Đồng Tri đã chạy trốn qua trận pháp đến một biệt viện cách nhà đấu giá khoảng ba dặm. Ôn Hằng không khách khí, các rễ cây của hắn nhanh chóng trồi lên từ lòng đất và nghiền nát biệt viện. Tuy nhiên, An Đồng Tri rất nhanh nhẹn, hắn đã lợi dụng trận pháp trong sân để dịch chuyển đi.
Bạch Trạch phân tích một lúc rồi nói: "Hướng đông nam, sáu dặm." Một cửa hàng cách sáu dặm liền đổ sập khi rễ cây của Ôn Hằng tấn công, nhưng An Đồng Tri lại trốn thoát một lần nữa, hắn như một con cá trơn trượt.
Ôn Hằng phàn nàn: "Ngươi làm ăn thế nào vậy? Chậm quá rồi đấy!" Bạch Trạch không khách khí đáp lại: "Có giỏi thì tự làm đi!" Ôn Hằng bực bội gãi đầu: "Nếu ta có thể phân tích được nhiều trận pháp như ngươi, thì ta đã vô địch thiên hạ rồi! Nếu là ta ra tay, ta sẽ san bằng Bình An Lâu. Ta không tin rằng tất cả trận pháp đều vô dụng, xem thử An Đồng Tri có chạy nổi không."
Khi tòa nhà Bình An Lâu nổ tung, các tu sĩ không hiểu chuyện gì xảy ra liền hoảng loạn chạy tứ phía, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn. Liên Vô Thương đứng trên quảng trường nhìn những rễ cây đen từ khắp nơi trong Bình An Lâu trồi lên, băn khoăn tự hỏi: "Họ đang làm cái gì thế này?" Tất cả các lối ra vào của Bình An Lâu đều bị đóng lại, mọi người trong thành giống như đàn kiến trên chảo nóng, chạy loạn khắp nơi, hoảng hốt vô cùng.
Ôn Hằng và Bạch Trạch phối hợp không được ăn ý, hai người cứ vừa làm vừa cãi cọ với nhau, kết quả là phá tan nửa tòa nhà Bình An Lâu... và rồi, họ lại để mất dấu An Đồng Tri.
Từ Thái với bộ dạng lấm lem, tả tơi, bò ra khỏi đống đổ nát của nhà đấu giá, theo sau hắn là Tinh Chính Thiên cũng không kém phần bết bát. Vừa nhìn thấy Liên Vô Thương, mắt Tinh Chính Thiên sáng rực lên: "Thanh..." nhưng chưa kịp nói hết câu, Từ Thái đã phun một ngụm nước bọt đầy bụi: "Ngươi là đạo hữu Ngô phải không? Ôn đạo hữu đâu rồi?! Rốt cuộc chuyện quái gì xảy ra thế? Tòa nhà sao tự dưng lại đổ sập vậy?"
Từ Thái quét thần thức qua đống đổ nát và phát hiện những rễ cây đang phá hủy tòa nhà: "Cái quái gì đây?! Lại còn có tu sĩ hệ Mộc nào đang đánh nhau nữa sao?!" Tinh Chính Thiên vừa nhìn thấy những rễ cây thì mắt lại sáng hơn, định nói gì đó, nhưng Liên Vô Thương ngắt lời: "Chỗ này không nên ở lâu, chúng ta đi đến khách sạn An Ninh thôi."
Ôn Hằng đã thu hồi những rễ cây của mình, hắn và Bạch Trạch nhìn nhau, cả hai phủi chút bụi trên người rồi tranh thủ lúc hỗn loạn, bò ra khỏi đống đổ nát.
Bình An Lâu đã rơi vào cảnh đại loạn. Những rễ cây đột ngột xuất hiện bao trùm toàn bộ tòa nhà, các cao thủ trong tòa nhà đồng loạt xuất hiện để đối phó. Ôn Hằng và Bạch Trạch vừa thoát ra khỏi đống đổ nát, lập tức cảm nhận được thần thức mạnh mẽ quét qua họ.
Bạch Trạch vừa chạy vừa cười nói: "Ta chưa bao giờ gặp cảnh nào kỳ diệu thế này, ngày mà ta phải ôm đầu chạy trốn cũng đã đến rồi!" Ôn Hằng không chịu bỏ qua: "Ngươi đã bị người ta đem ra đấu giá, ít nhất cũng nên biết thân biết phận một chút chứ!"
Bạch Trạch hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?" Ôn Hằng đáp: "Về căn viện mà chúng ta đã thuê trước đó."
Lúc này, Tiểu An đang đứng trước cửa khách sạn An Ninh nhìn về phía nơi hỗn loạn. Vừa thấy Ôn Hằng và Bạch Trạch chạy đến, hắn mới thở phào nhẹ nhõm: "Ôn tiên trưởng, người bị sao thế này?" Ôn Hằng hỏi: "Liên Vô Thương đã về chưa?" Tiểu An đáp: "Đã về rồi ạ."
Ôn Hằng vỗ vai Tiểu An: "Vậy thì tốt, mang nước nóng lên cho chúng ta." Tiểu An nhanh nhẹn gật đầu: "Vâng, ngay đây."
Sau khi vào trong khách sạn, Tiểu An cẩn thận đóng cửa lại và còn cài thêm then cài. Nhìn thấy Ôn Hằng và Bạch Trạch với vẻ ngoài nhếch nhác, Tiểu An nói: "Để ta mang nước nóng lên cho hai vị."
Ôn Hằng chắp tay cảm ơn: "Cảm ơn ngươi." Tiểu An cười nhẹ: "Chuyện nhỏ!"
Khi Ôn Hằng và Bạch Trạch bước vào phòng, Từ Thái lập tức tiến tới hỏi: "Ôn đạo hữu, hắn là ai?" Ôn Hằng vỗ vai Bạch Trạch: "Thần thú mà ta vừa mua, giá tám mươi vạn linh thạch." Bạch Trạch từ trong tay áo rút ra một quyển sách và ném vào đầu Ôn Hằng, nhưng đòn tấn công nhỏ này không mấy tác dụng đối với Ôn Hằng.
Từ Thái lau mặt: "Chết tiệt, tòa nhà tự dưng đổ sập, suýt nữa làm ta chết khiếp." Lau sạch bụi bẩn trên mặt, Ôn Hằng mới phát hiện rằng mặt của Từ Thái đầy vết thương. Hắn nhướn mày hỏi: "Mặt ngươi sao vậy?" Từ Thái không quan tâm, phẩy tay: "Chẳng phải ta vừa gặp gỡ với yêu tu mà ta mua được sao? Hắn tưởng ta là kẻ xấu, không chịu nghe ta giải thích, xông lên đánh ta nát mặt. Phải nói rằng, yêu tu này có tu vi không tầm thường, lâu rồi ta mới bị thương nặng như thế."
Ôn Hằng và mọi người liền nhìn sang Tinh Chính Thiên. Tinh Chính Thiên ấp úng: "Ta... ta không cố ý." Gần đây hắn đã trải qua quá nhiều cú sốc, từ việc bị đưa lên sàn đấu giá đến việc bị ép phải hiến tinh huyết. Tinh Chính Thiên sao có thể chấp nhận điều này? Hắn đã lao vào đánh nhau với Từ Thái, nếu không phải tòa nhà sụp đổ và Từ Thái kịp giải thích trong bóng tối, có lẽ hắn đã lột da Từ Thái ra rồi.
Từ Thái cười hì hì, khoác vai Tinh Chính Thiên: "Ôn đạo hữu, yêu tu mà ta mua rõ ràng mạnh hơn của ngươi đấy. Dĩ nhiên, ta phải chi tới một ngàn năm trăm vạn linh thạch, còn ngươi chỉ mất có tám mươi vạn linh thạch, khác biệt là điều dễ hiểu thôi. Đúng rồi, yêu tu huynh đệ này, tên ngươi là gì nhỉ?"
Tinh Chính Thiên ngập ngừng nhìn Ôn Hằng và Bạch Trạch, rồi cúi đầu đáp: "Ta là Tinh Chính Thiên." Từ Thái lập tức giơ ngón cái: "Tên hay lắm, nghe thật chính khí! Còn vị yêu tu huynh đệ này, ngươi tên gì?"
Bạch Trạch lễ độ chắp tay: "Ta là Bạch Trạch." Nghe vậy, Từ Thái gật đầu: "Ồ, trùng tên với một thần thú nhỉ."
Tiêu Lệ bước ra từ phòng: "Các ngươi đã làm gì thế? Tòa Bình An Lâu bị nổ tung rồi." Ôn Hằng đáp: "Suỵt, vách có tai, cứ bình tĩnh, ta sẽ kể từ từ." Tiêu Lệ nói: "Nếu có chỗ nào an toàn trong Bình An Lâu, thì có lẽ chỉ còn nơi này. Nói đi, không vấn đề gì đâu."
Ôn Hằng bình thản kể: "Ta đã dùng tám mươi vạn để mua lại Bạch Trạch, nhưng họ cho rằng giá bán quá thấp, nên định giết ta để diệt khẩu, rồi đem Bạch Trạch ra đấu giá lại." Mọi người đều im lặng sau lời kể của Ôn Hằng. Một lúc lâu sau, Từ Thái mới phản ứng lại: "Cái gì?! Những tiếng nổ vừa rồi là do các ngươi gây ra sao?"
Ôn Hằng và Bạch Trạch cùng gật đầu, Bạch Trạch có chút ngượng ngùng nói: "Đều là tại Ôn Hằng phản ứng chậm, nên chúng ta không tóm được tên chủ mưu." Ôn Hằng lườm Bạch Trạch: "Sao ngươi không nói rằng ngươi giải trận chậm?"
Từ Thái mở to mắt: "Hai người các ngươi quen nhau à?" Ôn Hằng gật đầu: "Ừ, chúng ta quen biết nhau."
Từ Thái nói: "Thế thì cũng đáng với số tiền tám mươi vạn bỏ ra. Nhưng mà Tinh huynh đệ à, ngươi cũng đã chịu khổ rồi. Nếu không gặp ta, ngươi giờ có khi đã trở thành nô lệ của kẻ khác rồi." Tinh Chính Thiên xấu hổ cúi đầu, chắp tay cảm ơn: "Đa tạ Từ đạo hữu đã giúp đỡ."
Từ Thái hào phóng phẩy tay: "Không có gì, chỉ cần cứu được người là chuyện nhỏ. À, Ôn đạo hữu, linh thạch ta nợ các ngươi, ta nhất định sẽ trả. Ta thề, khi trở về Thú Hoàng Lâu, ta sẽ trả lại đầy đủ!"
Ôn Hằng nhẹ nhàng nói: "Từ đạo hữu, ngươi không định suy nghĩ lại sao? Ngươi đang nợ chúng ta chín trăm vạn linh thạch đấy, ngươi thật sự muốn trả sao?" Từ Thái vẫn chưa nhận ra mình đã rơi vào bẫy, hắn dõng dạc đáp: "Đương nhiên rồi, nợ thì phải trả, đó là lẽ đương nhiên! Ta còn thề rồi! Các ngươi chẳng lẽ không tin ta? Nếu ta không trả được, ta sẽ để Phì Đại và Phì Nhị lại đây để trả nợ!"
Ôn Hằng và Bạch Trạch suýt bật cười, Tinh Chính Thiên không nhịn được phải lên tiếng: "Từ đạo hữu, ngươi hiểu lầm rồi. Ta và tán nhân... ta và Ôn đạo hữu bọn họ vốn quen biết nhau."
Từ Thái ngẩn người ra: "Hả?!"
Lời tác giả:
Ôn Hằng: "Phỏng vấn một chút Bạch Trạch đại nhân, cảm giác khi bị đem ra đấu giá thế nào?"
Bạch Trạch: "Tám mươi vạn, hơi thấp nhỉ."
Ôn Hằng: "Thấp gì mà thấp, nếu không nhờ Tiêu Lệ giúp đỡ, ngươi đã bị người khác mua mất rồi."
Từ Thái: "Vậy ra chỉ có mỗi ta là bị lừa làm kẻ ngốc sao?!"
Liên Vô Thương: "Các ngươi không định nghĩ cách để tránh cuộc truy lùng của An gia sao?"
Hôm qua chưa kịp sửa lỗi chính tả, giờ thì đội quân sửa lỗi của ta đâu rồi?【Nắm tay quyết tâm】!