Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 168

An Triết không nói thì thôi, vừa mở miệng, An Đồng Tri lập tức cười khẩy: "Hừ." An Triết giơ tay chặn ba người trước mặt: "Muốn giở trò gia thế nhà họ An thì đi chỗ khác, đây là phủ đệ của ta, ta không đồng ý cho các ngươi vào, thì chỉ có thể đứng ngoài thôi."

 

An Đồng Tri nhìn An Triết từ trên xuống dưới, chỉ tay vào mũi hắn mà nói: "Ngươi được lắm rồi đấy nhỉ? Thật sự nghĩ mình là nhân vật ghê gớm sao? Nói cho ngươi biết, đừng lấy cái danh Chấp Giới Tiên Tôn ra dọa người. Không có An gia, ta xem ngươi còn làm Chấp Giới Tiên Tôn thế nào."

 

An Triết điềm tĩnh đáp: "Có bản lĩnh thì ngươi đi tìm Thiên Đế mà cách chức ta đi. Lúc rời khỏi An gia, ta đã nói rõ, từ nay về sau, ta và An gia không còn liên hệ gì. Hôm nay, chỉ cần các ngươi bước vào phủ đệ của ta một bước, ta sẽ thu lại quyền lực Chấp Giới Tiên Tôn của mình." An Triết đứng thẳng, lùi lại một bước nhường cửa chính, "Ngươi cứ vào đi, ta nói được làm được."

 

An Đồng Tri cau mày: "An gia gặp chuyện lớn thế này, Bình An Lâu bị người đập phá, ngươi đã không động lòng thì thôi, lại còn ngang nhiên cản trở. An Triết, chức Chấp Giới Tiên Tôn của ngươi e là cũng..." Hai chữ cuối còn chưa kịp nói hết, An Triết đã cười lạnh, tiến lên tát An Đồng Tri hai cái.

 

Hai cái tát này lực đạo kinh người, răng của An Đồng Tri cùng máu tươi bay ra ngoài, hắn loạng choạng lùi lại, ngồi bệt xuống đất, má hắn sưng lên thấy rõ. Hai người An gia phía sau kinh ngạc hô lên: "Trưởng lão!"

 

An Đồng Tri vừa kinh vừa giận, hắn chỉ vào An Triết, run rẩy nói: "Ngươi... ngươi dám đánh ta! Ngươi thật dám đánh ta!" An Triết hừ lạnh: "Nói về bối phận, ngươi còn là hậu bối của ta, ngươi có tư cách gì mà chỉ trỏ trước mặt ta? Trước kia là ta nể mặt ông nội ngươi nên không chấp nhặt, hôm nay ngươi nói lời ngông cuồng, ta sẽ cho ngươi một bài học."

 

An Triết bước ra khỏi cửa, lạnh lùng nhìn hai người An gia: "Chuyện hôm nay, các ngươi về nói rõ ràng với trưởng bối nhà mình. Ta, An Triết, cho dù là một con chó, các ngươi muốn đánh chó phải xem mặt chủ. Phủ đệ của ta không cho phép kẻ vô phép vào. Cho dù là gia chủ An gia đến đây cũng phải cung kính, huống chi là đám tiểu bối các ngươi dám lộng hành? Cút."

 

Con chim lớn trên vai An Triết quác một tiếng, hai người An gia theo phản xạ lùi lại một bước. An Đồng Tri bò dậy khỏi mặt đất, liên tục nói mấy chữ "tốt lắm", hắn ôm mặt: "Ta là tiểu bối, ta không làm gì được ngươi, nhưng sẽ có người trị ngươi. Cứ chờ xem!"

 

Nói xong, ba người An gia rút lui, hai tiểu bối phía sau định đỡ An Đồng Tri nhưng bị hắn thô bạo hất tay. An Triết thở dài một hơi: "Hừ——"

 

An Triết mở cánh cửa mật đạo, tay đặt lên cột trụ một cách phong thái. Một nhóm người đang nhìn hắn, không ngờ An Triết lại nói đánh là đánh, trước đây chẳng phải nói hiền lành sao? Tiêu Lệ hiếu kỳ nhìn An Triết: "Cũng được đấy! Mấy năm nay cũng có tiến bộ, giờ khí thế mạnh hơn trước nhiều, còn dám động thủ rồi."

 

An Triết cười khổ: "Tiêu Lệ, đến đỡ ta một chút, chân ta mềm nhũn rồi, không đứng nổi." Tiêu Lệ cứng đờ, An Triết rưng rưng nói: "Ta đánh người của An gia rồi, lần này chắc sẽ gây họa lớn. Làm sao bây giờ, lát nữa An gia đem mấy lão già ra, ta chịu không nổi đâu."

 

Mọi người cười dở khóc dở, quả nhiên không thể đánh giá cao An Triết, vừa khen hắn mạnh mẽ, kết quả lại nhụt chí rồi. Tiêu Lệ tiến tới đỡ An Triết, lòng bàn tay hắn lạnh ngắt, chân mềm nhũn, hắn đau khổ nói: "Sao ta lại không kiềm chế được bản thân, lẽ ra nên đóng cửa mặc kệ hắn chửi, sao lại động thủ chứ?"

 

Ôn Hằng thở dài: "Hối hận vì đã đánh hắn à?" An Triết gật đầu rồi lại lắc đầu: "Đánh lúc đó thì sướng thật, tên nhãi ranh đó vốn không ra gì, ta nhịn hắn lâu rồi. Nhưng... tiếp theo ta phải đối mặt với cuồng phong bão táp từ mấy lão già An gia, ta sao mà chống đỡ nổi!"

 

An Triết ấm ức túm lấy áo Tiêu Lệ: "Tiêu Lệ, Tiêu Lệ, mau giúp ta nghĩ cách, đến lúc đó ta làm sao để thoát thân." Tiêu Lệ giật giật khóe miệng: "Ngươi chỉ có bấy nhiêu gan dạ thôi sao?"

 

Bạch Trạch nói: "Không sao đâu, binh đến tướng đỡ, nước đến đất chặn. Thực ra phải nói An Triết đã tạo cơ hội tốt cho chúng ta, An gia không ở trong Bình An Lâu, An Đồng Hòa nếu không làm gì được ngươi, tất phải mở thông đạo về gọi viện binh. Vô Thương, chúng ta có thể chuẩn bị rồi."

 

Liên Vô Thương gật đầu: "Chỉ cần bọn họ dám mở thông đạo, chúng ta sẽ ấn bản lại thông đạo đó." Đây chính là sự tự tin của học bá!

 

An Triết nghe vậy nhưng chẳng thoải mái chút nào, hắn khổ sở nói: "Họ không cần mở thông đạo, trong Bình An Lâu còn có một vị trưởng bối, gọi là môn phòng thúc thúc của ta, tên An Gia Ngư. Nhìn kỹ đi, hắn sẽ sớm thay An Đồng Tri mà ra mặt thôi."

 

Ôn Hằng tò mò hỏi: "An Triết, tình hình An gia phức tạp lắm sao? Ngươi chẳng phải cũng là người An gia ư? Sao lại sợ người nhà vậy?" Tiêu Lệ thở dài: "An Triết không phải đệ tử chính tông của An gia."

 

Ôn Hằng sững sờ: "Sao lại nói thế?" An Triết kiềm chế nói: "Ta là con do ngoại thất của phụ thân sinh ra, từ nhỏ chưa từng gặp mẫu thân."

 

Hơn hai vạn năm trước, An gia chỉ là một gia tộc nhỏ ở Thượng Giới, tổ tiên của bọn họ phi thăng để lại chút cơ nghiệp cho hậu thế, truyền đến đời phụ thân của An Triết thì chẳng còn gì nhiều.

 

Cha của An Triết có mấy huynh đệ, phụ thân của An Triết lại là một kẻ đa tình, An Triết chỉ là một trong những đứa con ngoài giá thú của ông. Mẫu thân của An Triết sau khi sinh ra hắn đã bỏ lại cho cha hắn, cha hắn đành phải mang An Triết về An gia.

 

An Triết ở An gia sống không hề tốt. Tư chất của hắn không nổi trội, hơn nữa bên cạnh hắn còn có những đứa trẻ thuộc dòng dõi chính tông của An gia. Trước khi hắn túm chặt lấy vạt áo của Thái tử Hiên Viên, trong An gia, sự tồn tại của hắn chỉ như một món đồ vô thưởng vô phạt. Nghe thì không khác gì những chuyện đấu đá gia tộc chốn hạ giới, nếu như phát triển theo lối thường tình, An Triết sẽ bị chèn ép đến khốn khổ trong An gia. Nếu hắn may mắn sống sót đến khi trưởng thành, An gia sẽ chia cho hắn một chút của cải, sau đó đuổi hắn ra khỏi gia tộc.

 

Điểm khác biệt duy nhất chính là vận khí của An Triết khá tốt, hắn nắm được vạt áo của Thái tử Hiên Viên, đồng thời cũng nắm được cơ hội thay đổi số mệnh. Sau khi trở thành thị độc của Thái tử, phần lớn thời gian thơ ấu của An Triết đều ở tại hành cung của Thái tử, ký ức về An gia cũng trở nên mơ hồ, chỉ đọng lại ấn tượng rằng trưởng bối trong An gia rất hung dữ.

 

Dưới sự bồi dưỡng của Hiên Viên Hành, An Triết rất nhanh đã quên đi những kỷ niệm không vui ở An gia. Khi hắn quay về, An gia người người cười nói niềm nở, huynh đệ tỷ muội trong nhà đều đối xử tốt với hắn. An Triết lớn lên thành một thanh niên hoạt bát và thân thiện, hắn quẳng hết những buồn phiền thuở nhỏ ra sau đầu, có món gì tốt đều mang về An gia. Người An gia cũng vui mừng khi thấy cảnh đó, mỗi lần An Triết quay về, gia tộc lại là một bức tranh ấm áp và hòa thuận.

 

Nếu như Hiên Viên Hành không gặp chuyện, An Triết sẽ mãi hạnh phúc như thế. Nhưng Hiên Viên Hành đã chết, An Triết hồ đồ trở thành Chấp Giới Tiên Tôn. Hắn luôn cảm thấy bản thân không đủ khả năng đảm đương chức vị này, nhưng khi hắn nói với Hiên Viên Luật, y lại bảo hắn xứng đáng.

 

Thời gian đầu làm Chấp Giới Tiên Tôn thì không sao, nhưng dần dần mọi chuyện bắt đầu thay đổi. An Triết thực sự không giỏi xử lý những việc phức tạp đó, lúc này, người An gia mới đề xuất giúp hắn cai quản Tứ Giới. An Triết suy nghĩ, đều là người nhà, ai cai quản mà chẳng giống nhau? Thế là hắn chia sẻ quyền lực của mình ra.

 

Kể từ khi chia sẻ quyền lực, địa vị của hắn ở An gia thay đổi. *****ên, gia chủ An gia khi đó, đại ca của hắn, đã lộ ra nanh vuốt, nói vị trí Chấp Giới Tiên Tôn vốn dĩ là của y, An Triết chỉ là kẻ vượt quyền mà thôi. Từ đó, An Triết không còn chỗ đứng trong An gia. Khi cha của An Triết qua đời, dưới sự chứng kiến của mấy vị thúc bá trong tộc, An Triết được chia cho căn nhà này, rồi bị đuổi khỏi An gia.

 

Thật đáng thương cho một Chấp Giới Tiên Tôn đường đường chính chính, lại lưu lạc thành bộ dạng này, ngoài căn nhà này ra, hắn chẳng còn gì cả. May thay, An Triết vốn không có dã tâm, có căn nhà này, hắn cũng ung dung tự tại, ở đây nuôi linh thú, ngắm cảnh cũng khá tốt. Chỉ là thỉnh thoảng hắn sẽ nghĩ đến Thái tử Hiên Viên đã mất, rồi lại nhớ đến những chuyện rắc rối ở An gia, lòng không khỏi chua xót.

 

Cứ thế mà trôi qua vạn năm, An Triết từ một người hoạt bát, vui vẻ dần trở nên ủ rũ, buồn bã như bây giờ. Mối quan hệ giữa hắn và người An gia luôn trong trạng thái hắn bị ức *****. Chỉ cần hắn đủ nhẫn nhịn, người An gia sẽ không tìm được cớ để phát tác, cứ như thế mà yên bình sống qua năm tháng.

 

Cho đến khi Ôn Hằng và mọi người xuất hiện, phá vỡ sự yên tĩnh đó, An Triết cuối cùng cũng dồn hết can đảm, tát An Đồng Tri hai cái.

 

An Triết ôm eo Tiêu Lệ, ấm ức lau nước mắt: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? An Gia Ngư và cha ta cùng thế hệ, hắn xưa nay luôn xem thường ta, lát nữa nhất định sẽ ra mặt cho An Đồng Tri!" Tiêu Lệ vừa tức vừa thương mà vò tóc An Triết: "Khí phách của ngươi đều mọc thành tóc trên đầu hết rồi sao?"

 

Ôn Hằng không nhịn được mà tiến tới sờ đầu hắn một cái, phải nói, cảm giác cũng khá tốt. Ôn Hằng nói: "Đừng sợ, hắn mà đến, ta sẽ đánh hắn. Nhưng An Triết, ta muốn hỏi ngươi một câu, quan hệ của ngươi với An gia còn tốt không? Nếu ta lật đổ An gia, ngươi có ý kiến gì không?"

 

An Triết lau nước mắt lên áo của Tiêu Lệ, Tiêu Lệ phì một cái, cốc cho hắn một cái vào đầu: "Ngốc! Không được lau nước mũi lên áo của ta!" An Triết xoa xoa chỗ bị cốc, nghiêm túc nói: "Ta tuy mang họ An, nhưng quan hệ giữa ta và An gia đã cắt đứt từ khi ta nhận căn nhà này. Thái tử nếu muốn lật đổ An gia, cứ việc ra tay."

 

Ôn Hằng nhìn vào ánh mắt trốn tránh của An Triết, mỉm cười xoa đầu hắn: "Ta hiểu rồi." An Triết nói vậy thôi, nhưng có vài chuyện, tốt hơn hết là không để hắn nhìn thấy. Người thuần thiện như thế này, cứ để hắn ngốc nghếch mãi cũng được.

 

Có câu nói của An Triết, Ôn Hằng mới dám yên tâm mà hành động. Ôn Hằng nói với An Triết: "Nếu có thời gian, ngươi thu dọn đồ đạc trong phủ đệ đi. Khi thông đạo mở ra, chúng ta sẽ cùng rời khỏi Bình An Lâu. Lúc đó có thể ngươi sẽ bị người An gia truy sát, ngươi đã chuẩn bị tinh thần chưa?"

 

An Triết sợ người An gia đến mức này, Ôn Hằng và mọi người nếu sau khi lợi dụng An Triết mà không dẫn hắn theo, với tính cách của hắn nhất định sẽ bị An gia hãm hại. An Triết gật đầu: "Ta nhất định sẽ theo Ôn đạo hữu, người đi đâu, ta đi đó."

 

Lần này, hắn sẽ bám chặt lấy Ôn Hằng, sẽ không để bị dời đi nữa, cũng sẽ không bao giờ rời xa y.

 

Quả nhiên, vị môn phòng thúc thúc mà An Triết nói nhanh chóng đến thay An Đồng Tri ra mặt. An Gia Ngư đứng trước cửa phủ của An Triết mà chửi bới: "An Triết! Ngươi ăn gan hùm mật gấu mà dám đánh con cháu chính tông của An gia! Bọn họ kính trọng ngươi là trưởng bối, ngươi lại dám ỷ già lên mặt! An Triết! Ngươi ra đây cho lão phu!"

 

An Triết giống như một con chim cút, co rúm lại thành một khối, Béo Đại và Béo Nhị chen vào bên cạnh hắn, An Triết bịt tai, biểu tình đau khổ. Mỗi khi nghe thấy giọng của An Gia Ngư, chân hắn liền nhũn ra, toàn thân cảm thấy khó chịu. Có lẽ vì lúc nhỏ, hắn bị vị trưởng bối này đánh đập không ít, dù sau này trí nhớ không tốt mà quên mất, nhưng thân thể vẫn nhớ rõ nỗi sợ khi ấy.

 

Hứa Thái vén tay áo: "Mẹ nó! Chửi khó nghe quá, lão già chết tiệt này ăn phân à? Mồm miệng tanh tưởi thế! Tiểu An, đừng sợ, lão tử giúp ngươi đánh hắn!"

 

Ôn Hằng nghi hoặc nói: "Người An gia rốt cuộc nghĩ gì? An gia có được ngày hôm nay, không phải đều nhờ An Triết sao? Ai đã cho bọn họ cái gan này để đối xử với An Triết như vậy?" Tiêu Lệ liếc Ôn Hằng một cái: "Lỡ đâu cái gan đó là do họ tự tranh giành được thì sao?"

 

Ôn Hằng nghi hoặc: "Ý ngươi là sao?" Tiêu Lệ đáp: "An Triết không nghĩ đến những điều này, nhưng ta đã suy nghĩ rất lâu. Tại sao An Triết lại bị điều đi ngay lúc Thái tử gặp nạn? Sau đó An Triết còn có thể an toàn thoái lui và trở thành Chấp Giới Tiên Tôn? An gia dám nói họ không nhúng tay vào việc hãm hại Thái tử Hiên Viên sao? Ngươi không thấy An gia và Hiên Viên Luật đã thực hiện một giao dịch nào đó sao?"

 

Nghe xong, mọi người đồng loạt nhìn về phía Tiêu Lệ: "Ý ngươi là gì?" Tiêu Lệ tiếp tục: "Ta nghe nói sau khi An Triết trở thành Chấp Giới Tiên Tôn, gia chủ An gia lúc đó đã gây náo loạn rất dữ dội. Ông ta nói rằng vị trí Chấp Giới Tiên Tôn vốn phải là của ông ta, An Triết không xứng đáng."

 

Bạch Trạch cười nói: "Đoán thì có ích gì, tìm người hỏi một chút không phải là xong sao?" Bạch Trạch chỉ về phía cửa lớn: "Bên đó chẳng phải có người An gia tự tìm đến hay sao? Hơn nữa, bối phận còn khá cao, chắc hẳn biết không ít chuyện."

 

An Gia Ngư đứng trước cửa phủ của An Triết, chửi bới đến bọt mép tung bay, lời lẽ khó nghe vang vọng cả Bình An Lâu. Các tu sĩ không biết chuyện nhìn nhau khó hiểu: "Đây là ai? Sao mà ngang ngược thế?" Người biết chuyện liền nhắc nhở: "Đừng nhìn ngó lung tung, đây là chuyện nhà của An gia, xen vào sẽ rước họa đấy."

 

Gương mặt của An Đồng Tri đã bớt sưng, hắn đứng bên cạnh An Gia Ngư, nói: "Thái gia gia, An Triết dám đánh ta, chắc chắn là có mờ ám. Tôn nhi nghi ngờ trong quán trọ của An Triết đang giấu kẻ phá hoại Bình An Lâu. An Triết không cho chúng ta vào kiểm tra, rõ ràng là có tật giật mình. Thời điểm đặc biệt này, chẳng cần nói gì nữa, trực tiếp phá trận pháp của phủ đệ hắn đi!"

 

An Gia Ngư râu tóc bạc phơ, đôi mắt hình tam giác đầy khinh bỉ khi nhìn về phía phủ đệ của An Triết, nhưng khi chuyển ánh mắt đến An Đồng Tri thì lại chứa đầy tình thương vô hạn: "Cháu ngoan, nghe theo cháu vậy."

 

Nghe lão nhân nói thế, An Đồng Tri liền gật đầu ra hiệu cho hai người An gia phía sau. Hai người đó cầm linh khí màu vàng nhắm thẳng vào cửa lớn của phủ An Triết. Ngay khi họ chuẩn bị tấn công, cửa lớn bỗng từ từ mở ra trước mặt hai người. Thế nhưng bên trong lại trống không.

 

Tiếng của An Triết vọng ra: "Có gan thì cứ đứng ngoài mà kêu gào, dám bước vào trong nói chuyện đàng hoàng không? Có dám để An Gia Ngư nghe xem các ngươi đã nói gì, làm gì với ta không?"

 

Ngực An Đồng Tri bốc lên một cơn giận dữ: "Có gì mà không dám!" An Gia Ngư chắp tay sau lưng: "Ta muốn xem ngươi có thể nói được gì." Nói rồi, bốn người lần lượt bước vào cửa lớn của phủ An Triết. Khi họ vừa vào, cửa lớn lập tức đóng lại.

 

Bạch Trạch búng ngón tay: "Được rồi~" An Triết còn đang lo lắng: "Tiêu Lệ, ngươi mau nhéo ta một cái, vừa rồi ta đã phản kháng lại An Gia Ngư sao?"

 

Tiêu Lệ bèn vỗ cho An Triết một cái thật mạnh, đảo mắt: "Tỉnh chưa? Đau không? Không đủ đau thì ta đánh thêm cái nữa." An Triết ôm mặt đỏ ửng, lí nhí đáp: "Ừ, tỉnh rồi."

 

Liên Vô Thương ngạc nhiên nhìn quả cầu đen trong tay Bạch Trạch: "Đây là lĩnh vực của ngươi sao, Bạch Trạch?" Bạch Trạch gật đầu, tung hứng quả cầu đen trong tay: "Đúng vậy, ở trong lĩnh vực của ta, chúng sẽ chịu chút khổ sở. Nhưng ta là nhân thú, thường không sát sinh."

 

Ôn Hằng biết các đại yêu quái đều có lĩnh vực của riêng mình. Trong lĩnh vực của đại yêu, nhiều chiêu thức không thể thi triển, hơn nữa chỉ cần đại yêu vừa động tâm niệm, lĩnh vực đó có thể ngay lập tức chuyển thành đao sơn hỏa hải hoặc bình yên như mặt nước.

 

Bạch Trạch ném quả cầu đen xuống sân, để Béo Đại và Béo Nhị chơi đùa với nó, rồi bắt đầu đánh cờ với Liên Vô Thương. Hạc Hàn và mọi người lại tiếp tục chơi mạt chược, lần này Bạch Trạch rút lui, thay vào đó là Tiêu Lệ nhập cuộc.

 

An Triết và Ôn Hằng nằm trên ghế mây trong sân, chiếc ghế này là do Ôn Hằng mang ra. An Triết nhìn Ôn Hằng nằm trên ghế một cách nhàn nhã, lại nhìn quả cầu đen bị Béo Đại và Béo Nhị đẩy qua đẩy lại, hắn hỏi: "Ôn đạo hữu..." Cảm giác thật gượng gạo, hắn cứ vô thức muốn gọi hai chữ "Thái tử". Có lẽ không lâu sau, hắn sẽ quên đi sự khác biệt giữa Ôn Hằng và Hiên Viên Hành mà gọi ra cái danh xưng thân thuộc mà hắn yêu thích.

 

An Triết ngập ngừng hỏi: "Ngươi có biết bọn chúng đang làm gì trong lĩnh vực của Bạch Trạch đại nhân không?" Ôn Hằng đang nhai đậu phộng nướng, nhắm mắt hưởng thụ: "Có lẽ chỉ có Bạch Trạch và bốn người bên trong biết thôi. Ngươi lo lắng cho bọn chúng à?"

 

An Triết lắc đầu, nở một nụ cười ngượng ngùng: "Ta... thật ra ta rất vui. Thật đấy, bao năm qua chúng luôn ức ***** ta, từ rất lâu rồi ta đã muốn đối xử với chúng như thế. Như vậy có phải là không tốt lắm không? Nói gì thì nói, chúng cũng là người thân của ta."

 

Ôn Hằng cười nói: "Cái gọi là người thân, có kẻ dựa vào huyết thống mà quan tâm, yêu thương lẫn nhau. Ngươi và bọn chúng đúng là có quan hệ huyết thống, nhưng bọn chúng đã từng yêu thương ngươi chưa? Bấy lâu nay chúng đối tốt với ngươi không?"

 

An Triết lắc đầu: "Không tốt, chúng khinh thường ta, sỉ nhục ta, khiến ta không vui."

 

Ôn Hằng nói: "Vậy không phải rõ rồi sao, loại người chỉ biết chèn ép ngươi thì không thể xem là người thân." An Triết ngẩng đầu nhìn trời: "Thật ra ta biết, bọn chúng luôn coi thường ta. Ta không đủ thông minh, không đủ mạnh mẽ, chắn đường của đệ tử chính tông, làm chướng mắt nhiều người. Ta nghĩ mình đã nhẫn nhịn đủ rồi. Chúng muốn gì, ta liền cho nấy, cho đến bây giờ, ta chỉ còn lại mỗi căn nhà này, vậy cũng chưa đủ sao?"

 

Ôn Hằng nói: "Đôi khi, ngươi cho người khác càng nhiều, họ sẽ không biết ơn ngươi. Thế nhân có câu 'Đấu gạo thành ân, thăng gạo thành oán', ngươi cho càng nhiều, chỉ nuôi lớn lòng tham của chúng, đến cuối cùng, nếu không thỏa mãn được yêu cầu của chúng, mọi việc ngươi làm đều bị phủ nhận."

 

An Triết nghe xong, ngẫm nghĩ một lúc, nhìn Ôn Hằng, Ôn Hằng cười: "Sao lại nhìn ta như thế?"

 

An Triết mỉm cười: "Lời này nghe quen lắm, trước kia khi ta ở bên Thái tử, thường nghe Đông Hoàng Thái Nhất đại nhân nói như vậy với ngài."

 

 

Ôn Hằng nhướng mày: "Vậy lúc đó Thái tử Hiên Viên nói thế nào?"

 

An Triết đáp: "Thái tử nói: 'Ta biết rõ trong lòng, những gì đã cho bọn họ, sớm muộn gì họ cũng sẽ phải nhả ra.'"

 

Ôn Hằng nói: "Ồ? Có chuyện này sao? Sau đó, họ có nhả ra không?"

 

An Triết lắc đầu: "Sau đó thì Thái tử ngã xuống rồi."

 

Ôn Hằng cười gượng: "Lúc đó ta còn chưa hiểu rõ đạo lý này, chỉ trách bản thân mắt nhìn người không tốt mà thôi."

 

An Triết cười hì hì một lúc, học theo Ôn Hằng nằm trên ghế mây, lật người nhìn sang Ôn Hằng: "Thái tử, ta vui lắm."

 

Ôn Hằng đưa cho hắn một gói đậu phộng: "Nói xem, vui chỗ nào?"

 

An Triết nhận lấy gói đậu phộng: "Nhìn thấy ngài trở về, ta vui; thấy Tiêu Lệ còn sống, ta vui; thấy Bình An Lâu bị đập, ta vui; thấy các ngài có thể vì ta mà ra mặt, ta vui; ta có thể giơ nắm đấm trước mặt bọn An Đồng Tri, ta cũng vui..." An Triết chớp mắt, vừa cười, nước mắt lại lăn dài trên khóe mi.

 

"Ta có phải rất vô dụng không, Thái tử? Ta không có chỗ dựa mạnh mẽ như Thành Lan, cũng không có thân thể cường tráng như Tiêu Lệ. Ta còn rất hẹp hòi, An gia nuôi dưỡng ta, vậy mà ta lại vui khi thấy An gia sụp đổ. Ta là một kẻ nhỏ nhen và đê tiện. Yếu đuối, bất tài, tăm tối, hèn mọn, như vậy thì ta thật sự không xứng làm thị độc của Thái tử phải không?" An Triết như đang nói với Ôn Hằng, lại như tự lẩm bẩm.

 

Ôn Hằng cười nói: "Vậy ngươi nghĩ Thái tử Hiên Viên như thế nào?"

 

An Triết đáp: "Thái tử rất tốt, ngài quang minh lỗi lạc, nhân từ, hòa ái, mọi người đều rất tôn kính ngài."

 

Ôn Hằng nói: "Nhưng trong mắt ta, Hiên Viên Hành chỉ là một kẻ ngốc. Hắn để cho thế lực bên cạnh nuốt chửng mình, cuối cùng rơi vào kết cục thần hồn tan biến, thân thể trở thành hãn bạt."

 

An Triết nhìn Ôn Hằng với ánh mắt không đồng tình, như thể chỉ cần Ôn Hằng nói thêm một lời xấu về Hiên Viên Hành, hắn sẽ nổi giận. Ôn Hằng mỉm cười: "Đừng kích động, ta chỉ nói ra quan điểm của mình. Ngươi xem, Thái tử Hiên Viên trong mắt ngươi quang minh chính đại, nhưng trong mắt kẻ đến sau như ta lại chẳng tốt đẹp như vậy, điều này cho thấy nhân vô thập toàn. Tự nhận thức bản thân là tốt, nhưng nếu nghi ngờ chính mình, mất đi tự tin, vậy thì lại không hay.

 

Ta thấy ngươi rất tốt. An gia đối xử với ngươi tệ như vậy, ngươi đã chọn tránh đi mũi nhọn suốt bao năm. Có thể có người nói ngươi nhu nhược, nhưng theo ta ngươi rất thông minh. Khi không đủ sức bảo vệ bản thân, chọn cách lùi bước còn hơn là liều lĩnh xông lên để rồi chuốc lấy cái chết. Tất nhiên, nếu đó là vấn đề về nguyên tắc, thì dù phải hy sinh cũng phải bảo vệ. Ta nói đến nguyên tắc là đại nghĩa vượt ngoài bản thân, như hòa bình. Nếu có kẻ xâm phạm quê hương, thì dù phải tan xương nát thịt cũng phải đuổi kẻ xâm lăng ra ngoài.

 

Thái tử Hiên Viên trong miệng ngươi tốt như thế, nhưng hắn chẳng phải vẫn bị người hại chết sao? Vậy nên chỉ cần ngươi không trái với lương tâm, việc gì muốn làm thì cứ làm. Đừng quan tâm người khác nói ngươi thế nào, nhìn ngươi ra sao, chỉ cần ngươi thấy mình không sai là được."

 

Ôn Hằng suy nghĩ một lúc rồi cười nói: "Nói đến đây, ta khá khâm phục Thành Lan. Thành Lan là loại người một khi đã đi thì sẽ đi đến cùng, hắn cho dù có xấu xa cũng xấu một cách hợp lý. Hắn không cho rằng bản thân mình xấu, ở một mức độ nào đó hắn còn kiên cường và kiên định hơn chúng ta."

 

An Triết dở khóc dở cười: "Thái tử, ngài đang nói bậy gì thế." Hắn thở dài: "Trước khi Tiêu Lệ nói cho ta biết sự thật, ta thật ra cũng rất khâm phục Thành Lan. Ta và hắn đã hầu hạ ngài suốt mấy ngàn năm, hắn đã nảy sinh ý đồ phản bội, nhưng lại chưa bao giờ để ta phát hiện. Nếu Tiêu Lệ không nói, ta còn tưởng hắn vô tội như ta."

 

Ôn Hằng cười: "Ngươi xem, chúng ta đều phải học chút mặt dày và tâm cơ của Thành Lan. Quan hệ giữa Thành Lan và Vu tộc cũng chỉ bình thường, không tốt như ngươi nghĩ đâu. Thành Lan làm gì ư? Hắn không ngần ngại giẫm đạp lên Vu tộc. Hắn chưa bao giờ lo được mất vì chuyện của Vu tộc, thậm chí dùng mạng của người Vu tộc để lấp đầy trận pháp. Ta không bảo ngươi học cái sự ác độc và vô tình của hắn, ta muốn ngươi học sự dứt khoát trong đoạn tình của hắn.

 

Người An gia đối xử tệ với ngươi, ngươi phải gấp đôi đối xử tốt với bản thân. Con đường sau này, ngươi phải càng mạnh mẽ mà bước tiếp. Khi ở bên Thái tử Hiên Viên, ngươi không quên nâng đỡ An gia, nhưng khi ngươi lụn bại, họ lại đạp ngươi xuống. Cha mẹ ngươi đã cho ngươi sinh mệnh, nhưng ân tình đó đã trả đủ khi cha mẹ ngươi qua đời rồi.

 

An Triết, ngươi không nợ họ, ngược lại, họ nợ ngươi một lời xin lỗi. Tất nhiên, có lẽ lời xin lỗi đó ngươi cũng không cần đến."

 

Nghe Ôn Hằng nói, lòng An Triết cảm thấy phức tạp vô cùng. Hắn cuộn mình trên ghế mây, mặc cho nước mắt tuôn trào: "Ngài nói đúng, họ đối với ta không tốt, ta phải đối xử tốt với chính mình gấp bội. Nghiệp duyên giữa ta và An gia đã sớm nên kết thúc, là ta do dự không dứt, mới đến giờ vẫn ở trong cái lồng do người An gia tạo ra."

 

Ôn Hằng đưa tay vuốt tóc An Triết: "Ngoan, mọi chuyện không vui rồi sẽ qua thôi." An Triết nắm lấy tay Ôn Hằng: "Ừ!" Hắn không nói cho Ôn Hằng biết, khi hắn mới đến hành cung của Thái tử, không quen mà khóc lóc, Thái tử Hiên Viên cũng từng xoa đầu hắn mà nói những lời như vậy.

 

An Triết bật cười trong nước mắt: "Thái tử, chào mừng ngài trở về."

 

Khi Bạch Trạch và Liên Vô Thương đánh cờ đến tối, sau bữa cơm, mọi người ngồi nhìn nhau. Bạch Trạch cuối cùng mới lấy quả cầu đen ra: "Nào, cùng xem người An gia." Hắn ném quả cầu đen xuống đất, quả cầu lập tức mở rộng, bao trùm cả căn phòng.

 

Trong bóng tối, ánh sáng lóe lên, gương mặt của Bạch Trạch hiện ra trước mặt An Đồng Tri và những người còn lại. Bọn họ quần áo rách rưới, gầy gò, ngồi rũ rượi trên đất, trong mắt mất đi thần sắc.

 

An Đồng Tri nhìn thấy Bạch Trạch, kinh hãi nói: "Là ngươi! Quả nhiên là ngươi!" Bạch Trạch gật đầu: "Cũng không đến nỗi ngốc, dạo này thế nào rồi?" Hai người An gia phía sau An Đồng Tri bật khóc: "Xin ngài tha cho chúng tôi? Chúng tôi vô tội, tất cả việc xấu đều là bọn họ sai khiến chúng tôi làm!"

 

Ôn Hằng và mọi người ẩn mình trong bóng tối, ánh mắt dõi theo bốn người An gia như đang xem một cảnh tượng trên Lưu Ảnh Thạch, chỉ là cảnh tượng này chân thực hơn rất nhiều. Ôn Hằng truyền âm cho Liên Vô Thương: "Bạch Trạch chẳng phải chỉ nhốt bọn họ có một buổi chiều thôi sao? Sao ta lại có cảm giác như họ bị nhốt cả trăm năm vậy?"

 

Liên Vô Thương đáp: "Có lẽ Bạch Trạch thực sự đã làm như vậy." Có lẽ hắn còn phối hợp thêm trận pháp và ảo thuật. Trận pháp của Bạch Trạch lợi hại không kém gì Liên Vô Thương, bốn người kia ở trong đó chắc chắn không thể nào thoải mái, nên mới thành ra bộ dạng này.

 

Bạch Trạch cười: "Đừng vội, ta sẽ từ từ hỏi, các ngươi cứ chậm rãi trả lời."

 

An Gia Ngư hừ một tiếng: "Yêu thú, ngươi chỉ có chút tài mọn như vậy thôi sao?"

 

Bạch Trạch nhướng mày: "Ta, Bạch Trạch, sống đã bao nhiêu năm nay, ngươi là kẻ *****ên dám gọi ta là yêu thú. Được, vậy bắt đầu từ ngươi đi. Trước hết, các ngươi nói xem, ai là người cầm đầu trong việc bắt cóc và buôn bán yêu tu của An gia các ngươi?"

 

An Gia Ngư vốn định lờ đi Bạch Trạch, nhưng thân thể hắn lại không tự chủ được mà đứng lên. Miệng hắn như có ý thức riêng, tuôn ra từng câu từng chữ như đổ hạt đậu từ trong ống trúc: "Buôn bán yêu tu là do gia chủ tiền nhiệm của An gia nghĩ ra. Sau khi gia chủ tiền nhiệm qua đời, mấy ngàn năm nay chúng ta vẫn thực hiện rất tốt. Có lần nhiều nhất, trong một buổi đấu giá, chúng ta đã bán được năm yêu tu."

 

Đấu giá mười năm một lần, mấy ngàn năm chẳng phải đã bán ra cả ngàn yêu tu sao? Thật là tội ác chồng chất! Trong mắt Bạch Trạch lộ ra sự phẫn nộ: "Vô lương tâm."

 

Bạch Trạch hỏi tiếp, giọng vẫn bình tĩnh: "Việc buôn bán yêu tu của An gia ngoài ngươi ra còn ai biết? Hiện tại ai là người chủ sự trong An gia?"

 

An Gia Ngư đáp: "Người An gia đều biết, linh thạch thu được từ mỗi lần đấu giá đều gửi về đại trạch của An gia. Người chủ sự hiện tại của An gia là gia chủ đương nhiệm An Đồng Thiện. Ngoài An Đồng Thiện ra, còn có hai vị trưởng lão là anh em đồng bối với ta, An Gia Yến và An Gia Hạc."

 

Bạch Trạch gật đầu: "Vậy tức là toàn bộ An gia đều biết. Tốt, như vậy khi tính sổ thì không ai thoát được. An Triết cũng biết chuyện này sao?" Dù An Triết nói mình không biết, nhưng con người ai cũng có thể nói dối, nên Bạch Trạch hỏi thêm một câu cũng không thừa.

 

An Gia Ngư đáp: "Ngoại trừ An Triết, người An gia đều biết."

 

Bạch Trạch nghi hoặc hỏi: "An Triết không phải con cháu An gia sao? Tại sao các ngươi đối xử với hắn tệ bạc như vậy?"

 

Nghe thấy câu hỏi này, tay của An Triết siết chặt lại, hắn giống như kẻ đang lắng nghe phán xét, không muốn bỏ lỡ một chữ nào.

 

An Gia Ngư lạnh lùng hừ một tiếng: "An Triết? Hắn còn không đủ tư cách để đặt tên theo chữ trong tộc phổ, hắn không phải người An gia."

 

Bạch Trạch hỏi: "Chỉ vì hắn là con của thiếp sao?"

 

An Gia Ngư đáp: "Hắn không phải người An gia. Mẹ của hắn là một lô đỉnh, không biết đã hầu hạ bao nhiêu người. Sau khi sinh ra hắn, bà ta đã giả vờ nói hắn là con cháu An gia. Cha của An Triết là kẻ hồ đồ, liền mang hắn về nhà. Sau đó dùng thuật trắc linh kiểm tra, hắn căn bản không phải huyết mạch của An gia. Mẹ của hắn sợ chuyện bại lộ, không dám ra mặt. An gia vì muốn giữ hình tượng tích thiện chi gia nên thu dưỡng hắn. Không ngờ vận khí của hắn tốt đến mức được Thái tử Hiên Viên để ý, đó cũng là tạo hóa của hắn."

 

An Triết nghe đến đây, sắc mặt tái nhợt nhưng lại hiện lên vẻ như được giải thoát. Tất cả những bất công mà hắn phải chịu đựng đều đã có lời giải thích hợp lý – hắn không phải người An gia. Hắn từng khao khát cái ôm của cha và sự thiện ý của tộc nhân, mặc dù khi đó hắn chỉ là một đứa trẻ, ký ức đã dần phai nhạt. Nhưng sau này khi ở cùng người An gia, hắn luôn vô thức lấy lòng họ. Đây chính là biểu hiện của việc thiếu tình thương từ nhỏ!

 

Bạch Trạch hỏi: "Ngoài việc buôn bán yêu tu, An gia còn làm những chuyện ác đức nào nữa?"

 

An Gia Ngư đáp: "Trong Bình An Lâu, chúng ta dán thông cáo kêu gọi các tu sĩ đi bắt linh thú. Sau khi bắt được linh thú, kẻ nào chịu quy thuận An gia thì được chia linh thạch. Nếu không nghe lời, sẽ bị giết để diệt khẩu. Đa phần các tu sĩ sẽ trở thành người của An gia, hiện giờ An gia có một đội săn thú gồm cả ngàn người.

 

Nhưng gần đây có kẻ muốn chia phần trong việc này, huynh muội Tần gia cũng muốn nhúng tay vào. Vì thế, chúng ta bày mưu giết Tần Sơ Vũ, chặt đứt cánh tay trái của Tần Sơ Tình.

 

Ngoài việc săn bắt linh thú, chúng ta còn có người chuyên đi trộm Ấn Ký Quỷ Thần và tín thư giới thiệu của yêu tu trong Tứ Giới. Không có tín thư, họ sẽ bị mắc kẹt trong Tứ Giới. Khi yêu tu rơi vào đường cùng, chúng ta sẽ bố trí người kích động họ đi bắt linh thú, nhưng mục tiêu thực sự lại chính là những yêu tu đó."

 

Bạch Trạch hỏi: "Những năm qua có danh sách yêu tu đã bị hại trong tay các ngươi không? Danh sách những người đã mua bọn họ thì sao?"

 

An Gia Ngư gật đầu: "Có, ở trong phủ đệ của ta tại Bình An Lâu, được giấu trong trận pháp sau tấm lịch treo trên tầng ba của tàng thư các."

 

Nghe xong, sắc mặt Bạch Trạch trầm xuống: "An gia đúng là tội nghiệt. Ban đầu ta chỉ nghĩ việc bắt yêu tu là việc dơ bẩn, không ngờ các ngươi còn lôi kéo yêu tu vào bẫy. Thật đúng là buôn bán không vốn, tâm địa độc ác."

 

Bạch Trạch nhìn về phía Liên Vô Thương: "Ta hỏi xong rồi, ngươi có muốn hỏi gì không?" Điều mà Bạch Trạch quan tâm nhất chính là chuyện hắn bị đem ra đấu giá, giờ cuối cùng cũng đã sáng tỏ. An gia tìm tu sĩ bắt linh thú vốn đã là buôn bán không vốn, nhưng chúng còn nhẫn tâm hãm hại cả yêu tu.

 

Hình Chính Thiên giận dữ nói: "Ta đã nói rồi, sao Ấn Ký Quỷ Thần và tín thư giới thiệu của ta lại biến mất một cách bí ẩn như vậy." Thật phí công hắn còn tính tích góp linh thạch để nhờ người tạo lại Ấn Ký và tín thư! Hóa ra từ đầu hắn đã bước vào cái bẫy của An gia! Quả thật đáng chết!

 

Hình Chính Thiên hận đến mức muốn lao lên cắn đứt yết hầu của đám người này. Ôn Hằng giữ chặt hắn lại: "Đừng kích động, lát nữa ta sẽ giao chúng cho ngươi." Ôn Hằng không có tư cách xử lý người An gia, nhưng những nạn nhân này thì có.

 

Liên Vô Thương tiếp lời, trở thành người thẩm vấn thứ hai. Khi khuôn mặt của Liên Vô Thương hiện ra, bốn người kia kinh ngạc thốt lên: "Ở đây còn có người sao?"

 

Bốn người An gia dường như chỉ nhìn thấy những gì Bạch Trạch muốn họ thấy. Liên Vô Thương không thèm bận tâm, hỏi: "Khi Hiên Viên Hành sụp đổ, An gia có ra tay không?"

 

An Gia Ngư vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi: "Ngươi là ai?! Tại sao lại hỏi chuyện này?!"

 

Liên Vô Thương liếc nhìn Bạch Trạch: "Giúp một tay." Bạch Trạch vui vẻ gật đầu: "Được thôi." Hắn búng ngón tay một cái, sắc mặt của An Gia Ngư trở nên trắng bệch, nhưng giọng nói lại không chịu sự khống chế của hắn mà tuôn ra: "An Triết là thị độc của Thái tử Hiên Viên, hắn càng lớn, những thứ lấy được từ Thái tử càng kém đi. Kể từ khi Thái tử đến hành cung tu luyện, bên cạnh ngài chỉ còn mấy người. Nhị điện hạ lúc bấy giờ, nay là Thiên Đế Hiên Viên Luật, tìm đến chúng ta, bảo chúng ta giữ chân An Triết. Chúng ta dùng trận pháp sao chép khí tức của An Triết để tạo ra một con rối, trong ngoài phối hợp mở cánh cổng của hành cung Thái tử. Đổi lại, sau khi Hiên Viên Luật đoạt vị thành công, sẽ ban cho An gia vinh hoa vô thượng."

 

An Triết nghe đến đây, cảm thấy lạnh toát từ đỉnh đầu xuống đến gót chân. Hắn không kiềm chế được mà run rẩy: "Các ngươi sao có thể đối xử với Thái tử như vậy? Sao các ngươi có thể đối xử với ngài như thế?" An Triết run lên quá dữ dội, Tiêu Lệ phải đứng lên, hai tay giữ chặt lấy hắn: "Chúng ta tin ngươi."

 

An Triết tái nhợt như tuyết, giọng đầy tuyệt vọng: "Tiêu Lệ, ta đã hại Thái tử, chính ta đã hại ngài!"

 

Ba thị độc của Thái tử, chỉ có hắn thường xuyên ra vào hành cung của Thái tử. Vì Thái tử đặc cách cho An Triết được trở về nhà, nhưng không ngờ lòng tốt của Thái tử và nỗi nhớ nhà của An Triết lại bị người An gia lợi dụng!

 

An Triết đau lòng, phun ra một ngụm máu. Tiêu Lệ vội truyền linh khí cho hắn: "An Triết, An Triết, đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện đã qua rồi!" An Triết đau đớn nắm chặt tay Tiêu Lệ: "Vậy là chính con rối của ta đã mở cánh cổng khiến Thái tử bị bắt sao?!"

 

Tiêu Lệ nhìn sâu vào mắt An Triết, rồi quay đầu lại một cách nặng nề: "Ta không biết, ngày đó ta cũng không có mặt. Ta đã bị Thái tử phái đi nơi khác."

 

An Triết gào khóc, đau đớn đến mức túm lấy tóc mình: "Ta đã làm gì thế này! Các ngươi là lũ cầm thú sao?! Sao các ngươi có thể làm như thế!"

 

An Triết khóc quá thảm, Ôn Hằng đành phải đứng lên, đi tới trước mặt ôm lấy hắn: "Đừng khóc nữa, mọi chuyện đã qua rồi." An Triết khóc không thành tiếng: "Sao họ có thể làm như vậy!!" Biết mình không phải người An gia, An Triết chỉ cảm thấy giải thoát. Nhưng khi biết người An gia lợi dụng khí tức của mình để tạo con rối mở cánh cổng hành cung của Thái tử, hắn hận đến thấu xương!

 

Trong đầu An Triết hiện lên hình ảnh tuyệt vọng, những tiên binh tay cầm binh khí lao vào hành cung của Thái tử, chém xuống. Sau đó, Thái tử bị rút thần cốt, phế linh căn, bị đóng đinh lên cây Đỉnh Thiên Đạo Mộc. Đau đớn đến nhường nào?! Mà chính hắn, kẻ gây ra tất cả, lại hoàn toàn không hay biết, ung dung sống suốt mấy vạn năm!

 

An Gia Ngư tiếp tục: "Sau khi Hiên Viên Luật lên ngôi, hắn lại không thực hiện lời hứa với An gia. Chúng ta cứ nghĩ hắn sẽ cho gia chủ An gia đương thời làm Chấp Giới Tiên Tôn. Thế nhưng, hắn lại chỉ định An Triết làm Tiên Tôn. May mắn là An Triết là kẻ yếu hèn, chúng ta dễ dàng chiếm được quyền lực vốn thuộc về Chấp Giới Tiên Tôn. Mấy năm nay An gia ngày càng lớn mạnh, sắp thay thế nhà Khanh trở thành một trong Bát Đại Thế Gia mới."

 

An Triết buông Ôn Hằng, đứng dậy. Hắn đưa tay lên lau nước mắt rồi rút từ trên tường xuống một thanh kiếm đính ngọc, lao thẳng về phía An Gia Ngư: "An Gia Ngư!! Lão tử liều mạng với ngươi!"

 

An Triết điên cuồng, linh quang lóe lên, thanh kiếm trong tay hắn đâm xuyên qua ngực An Gia Ngư. An Gia Ngư kinh ngạc cúi đầu nhìn thanh kiếm xuyên qua ngực mình, kinh hãi quay đầu nhìn An Triết: "Ngươi... ngươi..." An Triết giận dữ rút kiếm ra, dùng nó như một con dao găm, đâm liên tiếp.

 

Máu tươi bắn tung tóe lên đầu, lên mặt, lên thân thể của An Triết. Đôi tay chưa từng vấy máu giờ đây đã biến hắn thành kẻ đẫm máu, nhưng cơn hận trong lòng hắn vẫn không nguôi. Hắn tràn ngập lửa giận trong mắt: "Sao các ngươi lại đối xử với Thái tử như vậy! Lũ cầm thú lòng lang dạ sói các ngươi!"

 

Ngực của An Gia Ngư nhanh chóng bị An Triết đâm nát, nhưng thần hồn của lão vẫn chưa tan biến. An Triết không giỏi dùng vũ khí, thanh kiếm mà hắn rút xuống chỉ là để trang trí. Trong mắt An Gia Ngư đầy kinh hoàng: "An Triết..."

 

An Triết vung kiếm nhìn cổ của An Gia Ngư, nghe một tiếng "cạch", thanh kiếm chém vào cổ của lão nhưng lại mắc kẹt ở xương mà gãy đôi. An Gia Ngư còn sống, nhưng lão không thể nói được gì. Thân thể lão ngã xuống đất, gương mặt già nua hiện lên nỗi sợ hãi.

 

An Triết không buông tha lão, hắn quỳ xuống, dùng tay xé da lão, đập gãy xương sườn, thọc tay vào ngực lão. Hắn móc ra trái tim đầy máu: "Ta muốn xem trái tim các ngươi có phải là sắt đá, đen tối đến thế không!" Nhưng An Triết chỉ lấy ra một quả tim đỏ thẫm đang khẽ đập.

 

An Triết lau máu trên mặt, rồi tiện tay ném trái tim của An Gia Ngư xuống đất: "Thì ra là màu đỏ. Loại người như ngươi cũng xứng sao?!" Trên mặt An Triết đầy máu và nước mắt, hắn nghiến từng từ: "Mối thù này không báo, ta An Triết thề không làm người!"

 

An Gia Ngư kinh hãi nhìn An Triết. Mặc dù ngày thường lão coi thường hắn, nhưng lão cũng biết An Triết từng hầu hạ Thái tử Hiên Viên, không phải kẻ tầm thường. Bên cạnh An Gia Ngư, đám An Đồng Tri đã sợ đến mức không đứng dậy nổi.

 

An Triết giẫm nát trái tim của An Gia Ngư dưới chân. Hắn nhìn quanh, không nguôi cơn giận, định đập nát cả đầu lão. Khi trái tim của An Gia Ngư bị giẫm nát, thần hồn của lão từ từ rời khỏi cơ thể. Một tia linh quang lóe lên trong tay Tiêu Lệ, thần hồn của An Gia Ngư lập tức bị thu giữ. Sau khi trở về U Minh, chờ đợi lão sẽ là địa ngục trừng phạt.

 

Ôn Hằng lướt đến đứng trước mặt An Triết. Lúc này, hắn như một con yêu thú giận dữ, mắt đỏ ngầu, ngực phập phồng dữ dội: "Cái búa đâu?! Cái búa đâu?!" Ôn Hằng ôm chặt lấy An Triết: "An Triết, đủ rồi."

 

An Triết vùng vẫy đẩy Ôn Hằng vài cái, cuối cùng dừng lại, ngã vào lòng Ôn Hằng mà khóc òa lên, khóc còn thảm hơn bất cứ lần nào trước đây.

 

Ôn Hằng nhìn bàn tay của An Triết đặt trên vai mình, bàn tay ấy đã dính đầy máu tươi. Đôi tay vốn dĩ chỉ dùng để trêu mèo, chọc chó, chăm hoa, trồng cỏ, giờ đây lại bị nhuốm màu của giết chóc và hủy diệt.

 

An Triết vốn thuần khiết như tờ giấy trắng, nhưng cuối cùng cũng bị vấy bẩn bởi vết máu. Chàng thiếu niên từng say ngủ giữa vườn hoa ấy, nay đã dần xa, không thể trở về được nữa.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

An Triết: Buông ta ra! Ta muốn đập nát đầu hắn!

 

Vân Thanh: An Triết sư thúc, nếu ngài đập nát đầu thì não sẽ không còn nguyên vẹn đâu. Phải dùng lực khéo léo tách hộp sọ ra, như thế mới lấy được bộ não hoàn chỉnh!

 

An Triết: Ta không cần nguyên vẹn! Ta chỉ cần đập nát!

 

Một lúc sau.

 

An Triết: Vân sư điệt, vừa nãy ngươi nói não hoàn chỉnh? Ngươi có dùng đến nó không?

 

Vân Thanh: Não có thể dùng để làm món não chần nhúng lẩu, ngon tuyệt cú mèo!

 

An Triết nôn ọe.

 

Sau đại dịch, ta muốn đi ăn lẩu, ăn não, ăn hai phần! Hừ!

Bình Luận (0)
Comment