Mèo Mèo loạng choạng bước lên phía trước hai bước, nàng nhăn mày lại, dường như đang chịu đựng cơn đau dữ dội. Ôn Hành khẽ hỏi: "Mèo Mèo, con không sao chứ?" Mèo Mèo một tay vịn vào cột hành lang, lắc đầu, tay kia thì loạn xạ vẫy trước mặt, như thể muốn xua đi thứ gì đó trước mắt.
Mèo Mèo chân mềm nhũn, cơ thể tuột dần xuống theo cây cột, Ôn Hành vội bước tới: "Mèo Mèo?" Mèo Mèo vẫy tay: "Đừng qua đây, để ta dựa một lát là được." Thái độ này chẳng giống Mèo Mèo cũng chẳng giống Tần Sơ Tình.
Ôn Hành và Liên Vô Thương liếc nhìn nhau, Liên Vô Thương chậm rãi hỏi: "Ngươi là Mèo Mèo hay Tần Sơ Tình?" Mèo Mèo không trả lời ngay, nàng xoa bóp huyệt thái dương vài cái: "Ta là Tần Sơ Tình, cũng là Mèo Mèo."
Liên Vô Thương nhíu mày: "Đây là... đã dung hợp rồi sao?" Tần Sơ Tình ngượng ngùng nhìn Ôn Hành và Liên Vô Thương, cắn chặt răng, nước mắt trào ra, giọng nói xen lẫn tiếng khóc: "Ta cũng không biết ta làm sao nữa, ta không chịu nổi cảm giác này, cảm giác như mình sắp phát điên. Các người có thể ôm ta một cái được không?"
Cơ thể của Tần Sơ Tình đang run rẩy, nàng rất khó xử: "Trong đầu ta có hai giọng nói, một giọng nói với ta, làm người phải tự cường, không thể dựa vào người khác; giọng kia lại bảo cha mẹ không phải người xấu, tất nhiên có thể dựa vào... Ta chịu không nổi nữa."
Tần Sơ Tình còn chưa nói hết, Ôn Hành và Liên Vô Thương đã đi đến bên cạnh nàng. Tần Sơ Tình dang tay ôm lấy eo Liên Vô Thương, Liên Vô Thương có thể cảm nhận được cơ thể nàng đang run lên.
Tần Sơ Tình nức nở thành tiếng: "Ta trở nên thật kỳ quặc." Vừa muốn lại gần, vừa sợ hãi sự gần gũi. Tần Sơ Tình luôn đẩy người khác ra xa, còn Mèo Mèo thì lại tin tưởng người khác vô điều kiện, hai người hợp lại mới thành ra một Tần Sơ Tình như thế này. Có lẽ một Tần Sơ Tình như vậy mới là người bình thường.
Liên Vô Thương xoa đầu nàng: "Đừng sợ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Ôn Hành một tay cầm gậy ăn xin, một tay sưng như chân gấu, dù vậy, hắn vẫn kiên cường dùng bàn tay sưng đó xoa đầu Tần Sơ Tình: "Không sao, chào mừng con trở về."
Từ nay về sau, Mèo Mèo và Tần Sơ Tình sẽ trở thành một con người hoàn toàn mới. Nàng sẽ biết cách từ chối người khác và cũng sẽ biết cách tin tưởng.
Ôn Hành và Liên Vô Thương đưa Tần Sơ Tình vào trong xe ngựa nhỏ, lần này Tần Sơ Tình có phòng riêng. Sau khi rửa mặt xong, Tần Sơ Tình líu ríu nói với Ôn Hành và Liên Vô Thương: "Ta cảm thấy ta vẫn là ta, nhưng lại không phải là ta. Cảm giác này, cha mẹ có hiểu không?"
Liên Vô Thương nói: "Có lẽ hiểu được." Liên Vô Thương thường xuyên phân thần, mỗi phân thần sẽ gặp gỡ những người khác nhau, trải qua những chuyện khác nhau. Khi hắn thu hồi phân thần, sẽ có một khoảnh khắc mơ hồ và lạ lẫm, nhưng qua một thời gian ngắn sẽ hồi phục. Quá trình dung hợp của Tần Sơ Tình và Mèo Mèo có lẽ giống với cảm giác khi thần hồn của hắn hợp nhất, chỉ là Tần Sơ Tình và Mèo Mèo chưa từng dung hợp bao giờ nên khoảng thời gian khó chịu sẽ kéo dài.
Tần Sơ Tình ngồi trên ghế giữa Ôn Hành và Liên Vô Thương, một tay nàng nắm tay Liên Vô Thương, tay kia kéo lấy vạt áo của Ôn Hành. Nàng do dự nói: "Ta cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ, có lúc ta rất mạnh mẽ, có lúc lại yếu đuối đến đáng hận, khi thì bị người khác bắt nạt, khi thì lại đang bắt nạt người khác. Ta không biết ai mới là ta thật sự."
Tần Sơ Tình nói không phải để nhận được câu trả lời từ Ôn Hành hoặc Liên Vô Thương, nàng chỉ muốn giãi bày. Liên Vô Thương cũng từng trải qua chuyện này, lúc đó hắn phân liệt thần hồn để trấn áp Vạn Ma Khung. Thường xuất hiện ảo giác và bất an, hắn cũng từng mơ hồ, không biết mình là ai, ai mới là con người thật sự.
Là Liên Vô Thương ở Thanh Liên Châu ung dung tự tại hay là Liên Vô Thương ở Vạn Ma Khung bị tàn hồn xâm chiếm mới là thật? May mắn là lúc đó, Phượng Uyên và Đế Tuấn Tuấn Khang thường đến Thanh Liên Châu trò chuyện cùng hắn, có một số việc chỉ cần nói ra là tự nhiên sẽ tìm thấy câu trả lời.
Liên Vô Thương nghĩ rằng, với sự linh hoạt của Mèo Mèo và sự kiên cường của Tần Sơ Tình, vấn đề này sẽ không làm khó nàng quá lâu.
Tần Sơ Tình lẩm bẩm nói suốt một thời gian dài, cuối cùng khi trời sáng thì ngủ thiếp đi. Nhìn gương mặt khi ngủ của nàng, Ôn Hành có một cảm giác mơ hồ: "Thật khó tin hai người khác nhau đến thế lại có thể cùng tồn tại." Liên Vô Thương nói: "Con người vốn dĩ đã có nhiều mặt, điều này chẳng có gì lạ. Ta luôn cảm thấy những người đầu óc đơn giản và bên ngoài bên trong giống hệt nhau thật đáng sợ."
Nói xong, Liên Vô Thương nhìn về phía Ôn Hành, Ôn Hành chớp mắt: "Vô Thương, vừa nãy ngươi đang nói ta sao? Ngươi đang mắng ta hay khen ta?" Liên Vô Thương khẽ cười: "Ngươi nghĩ nhiều rồi." Ôn Hành đi theo sau Liên Vô Thương ra ngoài: "Có không? Ta nghĩ ngươi vừa rồi nói ta đấy."
Tường An giới đảo lộn cả lên, những chuyện An gia đã làm bị phơi bày ra ngoài. Nhiều người tập trung trước cửa tiệm của An gia, yêu cầu họ phải giải thích, nhưng người An gia bị giam trong trận pháp không thể đưa ra lời giải thích nào.
Bạch Trạch đã công khai danh sách những yêu tu bị An gia buôn bán, tu sĩ yêu tộc ở thượng giới sớm muộn cũng sẽ biết An gia đã làm gì, chuyện này chỉ ngày càng lớn hơn mà thôi.
Tường An giới náo loạn, không ít người kéo đến trước phủ của Tần Sơ Tình yêu cầu nàng đứng ra chủ trì công đạo. Trong ấn tượng của mọi người, Tần Sơ Tình là Chấp Đạo Tiên Quân, là người quan trọng như An Triết. Chuyện ân oán giữa An Triết và An gia không có nhiều người biết, người ngoài còn nghĩ rằng An Triết và An gia có quan hệ gắn bó, vì thế họ không đi tìm An Triết đòi công lý. Hơn nữa, hiện giờ họ cũng không biết An Triết đang ở đâu.
Giao dịch giữa Tần Sơ Tình và An gia không ai biết, hơn nữa việc này chủ yếu do Tần Sơ Vũ thực hiện, mà Tần Sơ Vũ đã chết dưới sự tính toán của An gia. Nói cho cùng, Tần Sơ Vũ thật xui xẻo, lần đầu buôn bán yêu tu đã bán đúng Bạch Trạch, hắn đã phải trả giá bằng cả mạng sống, Bạch Trạch 'rộng lượng' đã không so đo nữa.
So với người của An gia, dường như Tần Sơ Tình lại đáng tin cậy hơn. Thêm vào đó, hôm qua chính Tần Sơ Tình đã xông pha đứng đầu, phá vỡ trận pháp phong cấm của An gia trong Tường An thành. Chỉ cần có mắt đều nhìn ra được lúc này ai mới có thể giúp được.
Ôn Hành và những người khác dùng thần thức quét qua, liền thấy một đám đông đang tụ tập trước phủ Chấp Đạo Tiên Quân. Số người đông đến mức thật hùng tráng. Những người này phần lớn trước đây luôn giữ thái độ trung lập, không thuộc phe An gia cũng không nằm trong liên minh của Tần Sơ Tình. Khi trước, Tần Sơ Tình đã bỏ ra rất nhiều thời gian và tâm sức để chiêu mộ họ, nhưng đám cáo già này lại khôn khéo không đắc tội với cả hai bên. Bây giờ, họ lại xuất hiện trước phủ của Tần Sơ Tình, chỉ có thể nói rằng giờ mọi người đều có cùng một mục tiêu.
Người vẫn đang tiếp tục tụ tập, họ đứng ngoài phủ gọi tên Tần Sơ Tình, hy vọng nàng có thể ra nói một lời. Nhưng giờ Tần Sơ Tình đã dung hợp thần hồn, đang ngủ mê mệt, những tiếng gọi và hét lớn này hoàn toàn không thể truyền đến tai nàng.
Bạch Trạch đang đánh cờ với Liên Vô Thương, mặc kệ tiếng gọi vang trời bên ngoài, cả hai vẫn không hạ trận pháp bên ngoài phủ của Tần Sơ Tình. Hình Chính Thiên khó hiểu hỏi: "Bạch Trạch đại nhân, tại sao chúng ta không nói rõ sự thật cho họ biết, mà để họ chờ đợi ngoài đó?"
Bạch Trạch cầm quân cờ cười khẽ: "Cảm xúc của con người cần được điều động. Nếu vừa đến xin xỏ, Tần Sơ Tình đã ra đáp ứng yêu cầu của họ, chẳng phải quá dễ dàng sao? Cứ để họ chờ thêm một chút, nếu không, ai cũng nghĩ điều khiển người khác là chuyện quá đơn giản."
Liên Vô Thương đặt quân cờ trong tay xuống: "Không chơi nữa." Bạch Trạch ngạc nhiên: "Hả? Đừng mà, còn chưa xong ván cờ mà. Có phải ngươi nghĩ rằng mình không thắng nổi nên bỏ chạy không?"
Liên Vô Thương nghiêm túc đáp: "Có người đến tìm ngươi, tâm ngươi không yên." Bạch Trạch thờ ơ: "Đến thì đến, có gì to tát. Ngươi nhất định vì sắp thua nên cố tình bỏ chạy, không ngờ ngươi lại như vậy, Liên Vô Thương."
Liên Vô Thương thản nhiên nói: "Ta đi đút trái cây cho Ôn Hành." Bạch Trạch tức giận ném quân cờ lên bàn: "Không chơi nữa!"
Bên ngoài phủ của Tần Sơ Tình người đông như kiến, ai cũng đang chờ đợi cánh cửa mở ra. Cuối cùng, khoảng giữa trưa, cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, thần thức của mọi người lập tức hướng về phía cánh cửa.
Từ bên trong bước ra một thanh niên với đôi mắt ôn hòa, nhìn kỹ lại, chẳng phải là An Triết sao? Nhưng sự tồn tại của An Triết quá mờ nhạt, đám đông chỉ cảm thấy hắn quen mặt, lại không ai nhớ ra hắn là ai. Nhưng không sao, An Triết lập tức tự giới thiệu.
An Triết chắp tay hướng về các tu sĩ bên ngoài phủ: "Chư vị đạo hữu, ta là An Triết, Chấp Giới Tiên Tôn của Tường An giới." Vừa dứt lời, bầu không khí bên dưới bỗng trở nên quái lạ, trong đầu mọi người lập tức xuất hiện đủ loại thuyết âm mưu. Chẳng lẽ Tần Sơ Tình đã bị người của An gia hãm hại?
An Triết nói: "Hôm qua Tần Tiên Quân đã mạo hiểm tính mạng để ngăn chặn trận pháp phong cấm của An gia, nàng bị thương nặng và đang dưỡng thương. Mong mọi người đừng làm phiền nàng nghỉ ngơi." Những lời này của An Triết chẳng khác nào đổ nước lạnh vào chảo dầu nóng, bên dưới lập tức ầm lên: "Ngươi chính là người của An gia! Ai mà không biết quan hệ của ngươi với An gia! Tần Tiên Quân có phải đã bị các ngươi hãm hại rồi không?!"
An Triết chắp tay, giọng nói vẫn bình tĩnh: "Mọi người đừng kích động, nghe ta nói vài lời. Hôm nay mọi người tụ tập ở đây, ta đã biết mục đích của các vị. Trùng hợp ta cũng có một số việc muốn nói với mọi người." Giọng nói của An Triết theo trận pháp truyền đi rất xa, tu sĩ trong Tường An giới, chỉ cần không cố ý phong bế ngũ cảm, đều có thể nghe được lời của hắn.
An Triết nói: "Trước hết, ta muốn nói với mọi người một việc. Tuy ta họ An, nhưng ta không phải người của An gia, ta và An gia không có quan hệ huyết thống.
Ta cũng chỉ mới biết chuyện này gần đây. Trước đó, ta cũng như mọi người, cho rằng mình là người của An gia. Dù An gia đối xử không tốt với ta, ta cũng chưa từng nghi ngờ. Trước đây, ta luôn ở trong Bình An Lâu không hỏi chuyện thế sự, vì ta cho rằng mình không có tài trị thế. Nếu để ta quản lý Tứ giới, ta cảm thấy mình sẽ không làm tốt.
An gia có ơn dưỡng dục với ta, vì vậy ta đã giao Đại Ấn Chấp Giới Tiên Tôn cho họ, mong muốn mượn sức của gia tộc để đưa ra quyết sách tốt hơn. Nào ngờ ta lại nuôi ong tay áo, An gia thừa cơ vơ vét của cải, còn đuổi ta ra khỏi An gia.
Nói ra thì thật xấu hổ, vốn đây là chuyện riêng của ta, cuối cùng lại thành ra như thế này. Chính vì sự trốn tránh của ta mà An gia mới nhân danh ta làm mưa làm gió. Ta phải xin lỗi mọi người, là ta thất trách, để mọi người phải chịu tổn thất, khiến Tứ giới trở nên như thế này."
Sau khi An Triết nói xong, có người tin cũng có kẻ nghi ngờ, có người chất vấn: "An Triết Tiên Tôn, bây giờ ngươi nói vậy thì có ai tin chứ? Ngươi nói An gia không liên quan đến ngươi là xong sao? Chỉ một câu nói là ngươi phủi tay thoát khỏi mọi chuyện ư? Gọi Tần Tiên Quân ra đây! Chúng ta không tin ngươi!"
Lúc này, trong đám đông vang lên một giọng nói già nua: "Ta tin lời của An Triết Tiên Tôn. Trước đây, ta đến Bình An Lâu, đã thấy người An gia ức ***** Tiên Tôn. Khi đó ta còn tự hỏi An gia sao dám đối xử với Tiên Tôn như vậy, thì ra Tiên Tôn không phải người An gia nên họ mới dám làm như thế."
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy trong đám đông có một lão giả tóc bạc phơ. Lão giả có dung mạo chính trực, trong vẻ từ bi lộ ra vài phần uy nghiêm. Ông cầm một cuốn sách cổ trên tay, toát lên khí chất không thể xâm phạm.
Thấy lão giả, mọi người xì xào bàn tán: "Là Tiêu đại sư!" "Tiêu đại sư không phải đang ở thượng giới sao? Sao lại đến đây?" "Lời của Tiêu đại sư chắc chắn không sai, chúng ta nghe thử xem."
An Triết vừa thấy lão giả, mắt lập tức sáng lên. Hắn vội vàng bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt lão giả, cúi chào thật sâu: "Tiêu đại sư." Tiêu đại sư đưa tay đỡ lấy An Triết, nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Ôi, đã xảy ra bao nhiêu chuyện, sao ngươi không nói?"
An Triết mắt đỏ hoe: "Tiêu đại sư, con..."
Tiêu đại sư nhét cuốn sách vào trong tay áo rồi vỗ nhẹ lên tay của An Triết: "Ngoan nào, con đã chịu khổ rồi." Tiêu đại sư thở dài, nhìn quanh một vòng: "Chư vị, An Triết là đứa trẻ mà ta đã trông nom từ nhỏ. Hẳn mọi người cũng từng nghe qua chuyện cũ giữa cậu ấy và Thần Uy Thái Tử. Khi còn nhỏ, An Triết đã được Thái Tử đưa về hành cung, trước khi Thái Tử ngã xuống, cậu ấy đã luôn được Thái Tử dạy dỗ. Người mà Thái Tử đào tạo, phẩm hạnh sẽ không kém."
Nghe những lời này, mọi người gật gù, dường như tán thành lời nói của Tiêu đại sư.
Trong phủ, Ôn Hành đang ăn hoa quả, thắc mắc: "Tiêu đại sư là ai? Trông có vẻ rất uy nghiêm." Liên Vô Thương xiên một miếng trái cây nhét vào miệng Ôn Hành: "Thượng giới chỉ có ba người còn sống mà đã được người đời lập miếu thờ, ông ta chính là một trong số đó, đại văn hào Tiêu Hằng Hiền."
Ôn Hành chớp chớp mắt: "Hình như ta đã từng nghe cái tên này." Hai người khác được lập miếu thờ là Huyền Sách Tiên Tôn và Thân Đồ Tiệm. Ôn Hành thắc mắc: "Tiêu Hằng Hiền sao lại đến đây? Thượng giới tốt như thế không ở, lại đến đây làm gì?"
Tiêu Hằng Hiền nói: "An Triết chịu sự giáo dục của Huyền Uyên Thái Tử, cậu ấy bản tính thuần lương, hoàn toàn tin tưởng An gia. Nếu không tận mắt chứng kiến, ta cũng không thể tin được An gia lại đối xử với cậu ấy như vậy. An Triết, con đã chịu ấm ức rồi."
An Triết nghe xong, lập tức òa khóc, cậu ôm lấy vai Tiêu Hằng Hiền, khóc nấc lên: "Thưa tiên sinh, con đã có lỗi với Thái Tử, con có lỗi với bách tính của mình. Là do con ngây thơ, nghĩ rằng chân thành sẽ đổi lấy chân thành; là do con ngu dốt, nghĩ rằng mọi người trên thế gian đều sáng rực như ánh trăng như Thái Tử. An gia đã lừa con, cũng lừa cả Thái Tử. Tiên sinh, An Triết tội đáng chết vạn lần!"
Tiếng khóc của An Triết khiến mọi người xung quanh đều kinh ngạc. Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, mọi người cũng hiểu ra. Thảo nào An Triết bị An gia thao túng đến mức này, thì ra tính tình của cậu lại mềm yếu đến vậy, không ức ***** cậu thì ức ***** ai?
Tiêu Hằng Hiền đau lòng xoa đầu An Triết: "Đừng khóc nữa, mọi chuyện đã đến nước này, chúng ta cần phải có cách giải quyết. Con nói cho ta biết, con định làm gì tiếp theo?" An Triết lau nước mắt, dù còn kích động nhưng ánh mắt cậu kiên định, từng chữ một nói: "Những việc làm của An gia trái với thiên lý, ta sẽ lấy lại đại ấn của mình và đưa họ ra trước công lý."
Nghe An Triết nói vậy, mọi người đều gật đầu: "Đúng là phong thái của Chấp Giới Tiên Tôn." Thế nhưng, Tiêu Hằng Hiền lại thở dài: "An Triết à, suy nghĩ của con rất tốt, nhưng con quá đơn giản rồi. Con có biết không? Bình An giới đã bị phong tỏa rồi."
Mọi người nghe vậy đều sững sờ: "Cái gì?!" Tiêu Hằng Hiền nói: "Đêm qua, Bình An giới đã bị phong tỏa."
An Triết kinh ngạc hỏi: "Tiên sinh, làm sao ngài biết được?!" Tiêu Hằng Hiền đáp: "Đêm qua, ta ở Tĩnh An giới quan sát tinh tượng, chợt thấy trận pháp truyền tống đến thượng giới đã bị phong tỏa. Muốn đến thượng giới e rằng không dễ."
An Triết còn đang định nói gì đó thì từ trong đám đông vang lên một giọng nói kiên quyết. Trương Kinh Lôi bước ra khỏi đám người, gương mặt đầy vẻ cương nghị: "Chuyện của Bình An giới có thể tạm gác lại, giờ phải thanh trừng ba giới còn lại dưới sự cai quản của An Triết Tiên Tôn. An gia phải trả giá cho việc này!"
An Triết âm thầm cảm ơn Trương Kinh Lôi, suýt chút nữa cậu đã không biết phải nói gì, may mà Trương Kinh Lôi kịp thời cứu nguy.
Lời của Trương Kinh Lôi đã chuyển hướng sự chú ý của mọi người, tất cả lập tức dồn sự chú ý từ An Triết sang người của An gia trong Tường An giới. Những người của An gia bị bỏ lại ở hạ giới lúc này chắc chắn đang run rẩy.
An Triết nói: "Bách tính của Tường An giới, hãy tin tưởng ta một lần nữa. Lần này, ta nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng!" Nghe lời của An Triết, các tu sĩ có mặt nắm chặt tay hô lớn: "Tin tưởng Tiên Tôn! Đánh đổ An gia!"
Ôn Hành trong sân đầy vạch đen: "Vô Thương, các ngươi đang làm cái gì thế? Đây là ý gì? Sao phải làm phức tạp vậy?"
Liên Vô Thương nói: "Sau khi An gia sụp đổ, ngươi định để ai làm Chấp Giới Tiên Tôn?" Ôn Hành ngẩn ra: "Hả? Ta làm sao biết được? Ai muốn làm thì làm. Kinh Lôi đi, ta thấy cậu ấy cũng không tệ." Liên Vô Thương thở dài, nhét một miếng trái cây vào miệng Ôn Hành: "Ngươi đúng là nghĩ quá đơn giản."
"Càng hỗn loạn, mọi người càng cần một người đứng đầu. Khả năng của Kinh Lôi đương nhiên đủ để làm Chấp Giới Tiên Tôn, nhưng ngươi có nghĩ đến chưa? Nếu Kinh Lôi bị Huyền Uyên Lục triệu hồi trước thời hạn, dùng bí pháp của thượng giới để lộ thân phận, cậu ấy sẽ ra sao?"
Ôn Hành lập tức thấy miếng trái cây trong miệng không còn ngon nữa: "Đúng rồi..." Quả thực hắn chưa nghĩ đến điều này.
Liên Vô Thương nói: "Lúc này, vai trò của An Triết liền xuất hiện. Hôm nay, vở kịch này chính là để mọi người thấy rằng An Triết hoàn toàn không liên quan gì đến An gia, thậm chí còn là một nạn nhân. Giờ An Triết đứng cùng lập trường với bọn họ, hơn nữa còn dẫn dắt họ lật đổ An gia. Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, cục diện đã ổn định, An Triết sẽ lại là Chấp Giới Tiên Tôn."
Ôn Hành nhíu mày: "Nhưng tính tình của An Triết không hợp để làm Chấp Giới Tiên Tôn. À, ta hiểu rồi, chúng ta cần An Triết làm một cái bình phong, còn người thực sự quản lý thì có thể bàn bạc sau!"
Liên Vô Thương gật đầu: "Đúng vậy, kể cả Tần Sơ Tình cũng cần phải được 'tẩy trắng' lại." Ôn Hành thở dài: "Vô Thương, ta ghét mấy cái trò vòng vo này."
Liên Vô Thương nói: "Nếu không phải để giảm thiểu thương vong, chúng ta cũng không dùng cách này. Mục tiêu hiện tại là An gia, sau khi An gia sụp đổ, nếu không có Chấp Giới Tiên Tôn và Chấp Đạo Tiên Quân, sẽ có bao nhiêu cặp mắt nhắm vào hai vị trí đó? Lúc đó, những tranh chấp phát sinh sẽ còn lớn hơn bây giờ."
"Ta biết ngươi đang nghĩ gì, tính tình của An Triết không phù hợp để làm Chấp Giới Tiên Tôn, còn Tần Sơ Tình cũng chẳng phải người hoàn hảo vô khuyết. Nhưng ai trong thượng giới dám tự nhận mình là hoàn mỹ chứ?"
Ôn Hành gật đầu: "Được rồi, ta không hỏi nữa. Phải rồi, Bình An giới bị phong tỏa, Báo Tử bọn họ có sao không?" Liên Vô Thương đáp: "Tiêu Hằng Hiền nói Bình An giới bị phong tỏa từ đêm qua, chắc hẳn là An gia phát hiện mất đại ấn nên phong tỏa thành để lục soát. Không biết Báo Tử bọn họ có chuyển đi được hay chưa, nhưng với thân thủ của hai người đó, muốn tìm ra họ thì cũng phải tốn chút công sức."
Đúng thật, nếu hai người họ biến thành yêu hình là hai con mèo lang thang thì chẳng ma nào tìm nổi.
Liên Vô Thương tiếp lời: "Đợi thanh trừng xong An gia ở ba giới còn lại, Bình An giới cũng không trụ được lâu. An gia có thể đóng truyền tống trận vài tháng, chứ không thể đóng vài năm." Ôn Hành cảm thán: "Có thể đóng được vài tháng, An gia cũng ghê gớm thật."
Liên Vô Thương nói: "Không phải An gia lợi hại, mà là Tiêu Hằng Hiền lợi hại." Ôn Hành khó hiểu: "Liên quan gì đến ông ta?" Liên Vô Thương giải thích: "Đạo trường của Tiêu Hằng Hiền nằm trong rừng Tuyết Vụ. Hằng năm, vào tháng Mười, văn nhân mặc khách từ thượng giới đến hạ giới đều tụ tập về đó để nghe ông giảng đạo. Mặc dù mỗi giới có thời gian và cảnh sắc khác nhau, nhưng một nửa rừng Tuyết Vụ nằm trong Bình An giới. Đến tháng Mười, dù An gia không muốn mở cũng phải mở. Có lẽ bọn họ còn chẳng trụ nổi đến tháng Mười, tháng Chín đã phải tự động mở ra, trừ khi họ muốn đối mặt với sự chỉ trích của tu sĩ thượng hạ giới."
Ôn Hành nghĩ ngợi: "Tức là chúng ta không cần chủ động tấn công Bình An giới, đến lúc đó họ sẽ tự rút lui?" Liên Vô Thương gật đầu: "Đúng vậy. Nên không cần lo lắng về Bình An giới, cứ yên tâm mà ở lại đây."
Ôn Hành gật gù: "Không ngờ lão già Tiêu Hằng Hiền lại hữu dụng đến vậy." Nghe đến đây, Bạch Trạch thở dài: "May mà ở đây không có học trò của Tiêu Hằng Hiền, nếu không ngươi đã bị họ đánh chết rồi."
Bạch Trạch vẫy tay: "Không đúng, tính ra thì ở đây có hai học trò của Tiêu Hằng Hiền." Ôn Hành nhướn mày: "Hả? Ai?" Bạch Trạch nói: "An Triết và ngươi."
Ôn Hành nghẹn lời: "Gì cơ? Ta còn có thầy sao?" Liên Vô Thương nói: "Đúng vậy, khi ngươi còn là Huyền Uyên Thái Tử, ngươi có rất nhiều thầy, không dưới mười người." Bạch Trạch thở dài: "Bất kể là vị Đế Sư nào, học trò mà họ tự hào nhất chính là Huyền Uyên Thái Tử."
Ôn Hành thở phào: "Thật may là ta không phải Huyền Uyên Hành."
Liên Vô Thương và Bạch Trạch cùng giơ ngón cái lên với Ôn Hành, tinh thần "không biết xấu hổ" như vậy, đến bao giờ họ mới có được?
Nhóm tu sĩ ngoài phủ của Tần Sơ Tình đầy phấn khích, An Triết dẫn họ ầm ầm lao đến Tường An thành. Lúc này, An gia phải cảm kích trận pháp phong cấm trước đó của họ, nếu không thì tổ của họ đã bị nhóm tu sĩ kích động này lật tung rồi!
Trước phủ chỉ còn lại một người, Tiêu Hằng Hiền không đi cùng đám đông mà đứng trước phủ, hướng về phía trong phủ chắp tay: "Bạch Trạch đại nhân." Thì ra người mà Liên Vô Thương nói đến tìm Bạch Trạch trước đó chính là Tiêu Hằng Hiền!
Ai mà ngờ một nhân vật nổi danh thượng giới như Tiêu Hằng Hiền lại quen biết với Bạch Trạch? Nhìn dáng vẻ này, Tiêu Hằng Hiền còn rất tôn kính Bạch Trạch.
Ôn Hành nói với Bạch Trạch: "Người ta đến tìm ngươi kìa." Bạch Trạch đau đầu đưa tay lên trán: "Chắc chắn không phải chuyện tốt."
Quả nhiên, vừa thấy Bạch Trạch, Tiêu Hằng Hiền liền hoảng hốt: "Bạch Trạch đại nhân, Hoan Hoan mất tích rồi!" Thật đáng thương cho một lão giả tóc bạc phơ, nói năng còn run rẩy: "Nó đã ra khỏi rừng Tuyết Vụ, phá bỏ cấm chế ngài để lại và đi xuống hạ giới. Ta một mực bám theo nó, nhưng mãi vẫn không theo kịp. Bạch Trạch đại nhân, phải làm sao bây giờ? Tất cả là tại ta, đều tại ta!"
Bạch Trạch dùng thần thức dò xét trên người Tiêu Hằng Hiền: "Hoan Hoan có làm ngươi bị thương không?" Tiêu Hằng Hiền lắc đầu: "Không có, nhưng thế gian này rộng lớn như vậy, đứa nhỏ ấy thân không một xu dính túi, không biết trôi dạt nơi nào. Phải làm sao bây giờ, Bạch Trạch đại nhân, nếu nó bị đói, bị rét, bị bắt nạt thì làm sao đây?"
Thì ra, người bạn mà Bạch Trạch nhắc đến trước đó chính là Tiêu Hằng Hiền. Bạch Trạch đã ***** Hoan cho Tiêu Hằng Hiền chăm sóc! Nhìn Tiêu Hằng Hiền già yếu như vậy, làm sao đấu lại được Hoan Hoan? Đừng nhìn Hoan Hoan nhỏ nhắn, sức bật của nó rất mạnh. Dù gì cũng là hậu duệ của thần thú thượng cổ, Ôn Hành nghĩ rằng phần còn lại của trí thông minh của Hoan Hoan đều dùng vào việc gây rối và ăn uống rồi.
Ôn Hành phỏng đoán: "Chắc chắn Hoan Hoan đi tìm Vân Thanh bọn họ rồi." Bạch Trạch nói: "Ta biết chứ. Từ khi rời hoang nguyên, nó ở bên ta ngày nào cũng nhõng nhẽo đòi đi tìm Vân Thanh. Đôi khi ta nghĩ đáng lẽ lúc đó ta không nên mang nó theo, mà nên để Vân Thanh và Vân Bạch trông chừng nó. Thằng nhóc đáng ghét này, thật khiến ta tức chết."
Ôn Hành nói: "Không sao, chỉ cần nó rời khỏi Bình An giới mà đi xuống hạ giới, chúng ta sẽ tìm được nó. Ta sẽ báo cho các đệ tử, bảo Vân Thanh để ý một chút." Bạch Trạch lấy tay che mặt: "Lẽ ra ta nên lên thượng giới tìm Tuấn Khang, để con trai của hắn lại cho hắn chăm sóc. Mềm lòng đúng là không được mà."
Từ khi Ôn Hành mở miệng, Tiêu Hằng Hiền đã ngơ ngẩn, ông đứng ngây ra trước mặt Bạch Trạch, đôi mắt nhìn chằm chằm Ôn Hành đầy kinh ngạc. Ánh mắt của Tiêu Hằng Hiền tràn ngập sự kinh ngạc, Ôn Hành đành chắp tay hướng về ông: "Vãn bối Ôn Hành, bái kiến Tiêu đại sư."
Tiêu Hằng Hiền lập tức loạng choạng rồi ngã về phía trước! Bạch Trạch vội vàng đỡ lấy ông: "Ôi, lại nữa rồi." Tiêu Hằng Hiền nhắm chặt mắt, môi mím chặt, đã ngất xỉu! Hỏng rồi, ngay cả nhịp thở và tim đập cũng đã ngừng!
Ôn Hành đơ người: "Ta xuất hiện có phải quá đột ngột không? Ta nên cho ông ấy chút thời gian để chuẩn bị tâm lý?" Không ngờ Tiêu Hằng Hiền lại có tình cảm sâu đậm với Huyền Uyên Hành đến vậy, sâu đến mức vừa nhìn thấy mặt Ôn Hành đã kích động đến mức chết lặng!
Ôn Hành cảm thấy mình sắp bị văn nhân mặc khách của thượng hạ giới truy sát rồi. Không biết nếu chuyện này truyền ra ngoài, mọi người sẽ nghĩ về hắn thế nào đây.
Bạch Trạch thở dài, giơ tay vỗ "bốp bốp" hai cái vào mặt Tiêu Hằng Hiền. Chỉ nghe thấy hai tiếng đập vang lên, Tiêu Hằng Hiền dần tỉnh lại. Bạch Trạch nói: "Chuyện ngươi mỗi khi kích động là lại giả chết thật sự không thể thay đổi được sao?" Tiêu Hằng Hiền ôm mặt: "Đây là bản năng của tộc chúng ta, ta cũng không thể làm gì khác."
Ôn Hành đứng tại chỗ, khóe miệng giật giật, hắn đột nhiên cảm thấy tò mò Tiêu Hằng Hiền rốt cuộc là yêu tu gì. Trên đời này có loại yêu tộc mà cứ kích động là giả chết sao?
Liên Vô Thương nói: "Có một loại yêu thử (chuột yêu) rất giỏi giả chết, trong sách của Bạch Trạch có nhắc đến." Bạch Trạch nói: "Đúng vậy, ông ta chính là tộc Thử. Tộc này thích mang đồ vật trên lưng, nên còn được gọi là 'phụ thử' (chuột túi)."
Ôn Hành kinh ngạc nhìn Tiêu Hằng Hiền: "Không ngờ rằng đại sư nổi tiếng thiên hạ như Tiêu đại sư lại thuộc tộc Thử." Tiêu Hằng Hiền vẫn đang sững sờ nhìn Ôn Hành, Ôn Hành vẫy tay với ông: "Tiêu đại sư."
Thấy Tiêu Hằng Hiền lại muốn đảo mắt giả chết, Bạch Trạch giơ tay lên: "Nếu còn giả chết, ta sẽ để ngươi nhắm mắt mãi mãi." Tiêu Hằng Hiền hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng dậy: "Bạch Trạch đại nhân, đây là đặc tính của chủng tộc chúng ta. Khi gặp phải chuyện khiến chúng ta chấn động, chúng ta sẽ bước vào trạng thái giả chết, ta cũng không kiểm soát được mà."
Ôn Hành cười nói: "Bạch Trạch, ngươi và Tiêu đại sư là bạn sao?" Một thần thú và một con chuột túi cũng có thể trở thành bạn tốt, thế giới quả thật muôn màu.
Bạch Trạch mỉm cười: "Ông ta và Y Tiên ở hạ giới đều là nửa học trò của ta. Chỉ khác là Y Tiên học y thuật của ta, còn ông ta học học thuật của ta." Ôn Hành châm biếm: "Đừng có mà khoe khoang, trình độ của ngươi chỉ ở mức lang băm và kẻ a dua theo cái nhã nhặn thôi..."
Bạch Trạch nở nụ cười lạnh lẽo: "Họ Ôn kia, đạo lữ của ngươi là do ta cứu sống đấy. Ngươi dám nói thêm nữa thử xem?" Ôn Hành vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, ta sai rồi."
Bạch Trạch nói: "Lúc đó ta còn đi du ngoạn thượng giới, đến rừng Tuyết Vụ thì Tiêu Hằng Hiền đến ăn trộm đồ của ta, kết quả bị ta bắt được." Ôn Hành hỏi: "Ông ta trộm cái gì của ngươi?" Bạch Trạch cười nhạt: "Ông ta trộm linh quả mà ta tìm được." Tiêu Hằng Hiền run rẩy một chút, trông giống hệt một con chuột sợ hãi, hoàn toàn khác với dáng vẻ uy nghiêm bên ngoài cửa trước đó.
Ôn Hành cảm thán: "Sau đó ngươi thu nhận ông ta làm đệ tử? Không ngờ ngươi có mắt nhìn đấy, chọn được một học trò lợi hại như vậy." Nói đến Tiêu Hằng Hiền thì cũng xem như là thầy của hoàng đế, hẳn phải có một bụng kiến thức.
Bạch Trạch nói với Tiêu Hằng Hiền: "Ngươi tự kể đi." Tiêu Hằng Hiền nghẹn ngào: "Bạch Trạch đại nhân trói đuôi ta lại, bắt ta hàng ngày mài mực đọc sách cho ngài. Ta ăn ba quả linh quả của ngài, nên bị nhốt suốt ba trăm năm. Mỗi ngày đều phải giúp ngài tìm sách, hầu hạ ngài ăn mặc."
Liên Vô Thương nói: "Chẳng lẽ là trong ba trăm năm đó, ông đã học được học vấn của ngài?" Bạch Trạch gật đầu: "Đúng vậy. Ta thấy ông ta có chút linh tính nên chỉ điểm cho ông vài điều. Không ngờ ông ta lại có số phận đặc biệt, sau khi ta phá vỡ hư không, ông ta trở thành đại văn hào của thượng giới."
Ôn Hành cảm thán: "Không ngờ ông ta còn từng dạy Huyền Uyên Hành." Xét ra thì cũng là đế sư rồi.
Tiêu Hằng Hiền khiêm tốn nói: "Thời gian ta dạy Huyền Uyên Thái Tử không lâu, Thái Tử thông minh, sáng suốt, ta có thể dạy cho ngài ấy không nhiều." Ôn Hành vội xua tay: "Tiêu đại sư, ta không phải Huyền Uyên Hành, ngài không cần gọi ta như vậy."
Bạch Trạch cười: "Ông ta không giống như Thông Thiên. Thông Thiên là đế sư chân chính, đã đặt hết mọi thứ lên Huyền Uyên Hành. Còn ông ta khác, ông ta luôn giữ khoảng cách với các gia tộc ở thượng giới. Sau khi được mời làm đế sư, ông ta sợ vướng vào rắc rối, nên chỉ dạy vài ngày rồi bỏ trốn. Chính vì kiên quyết từ chối chức vụ đế sư, Huyền Uyên Thái Tử khen ông ta có phong thái của thánh hiền, sau đó cả tiên giới bắt đầu ca tụng ông ta.
Do bản tính thận trọng và nhút nhát của loài phụ thử (chuột túi), Tiêu Hằng Hiền không muốn tiếp xúc quá gần với người khác, nên chọn sống ở rừng Tuyết Vụ nơi hiếm người lui tới để tu luyện. Nhưng không ngờ Huyền Uyên Thái Tử kiên trì tìm ông ta để nói chuyện về lý tưởng nhân sinh, thơ ca nhạc họa, còn Tiêu Hằng Hiền lại sợ dính vào rắc rối nên thường tránh mặt. Dần dần, danh tiếng thánh hiền của ông ta càng lan xa. Sau đó, ở thượng giới, có người đã lập miếu thờ ông ta, bắt đầu tôn thờ."
Tiêu Hằng Hiền tiếp tục chắp tay cung kính: "Chuyện đúng như lời Bạch Trạch đại nhân nói, nhưng ta phải nói một câu, những ngôi miếu đó là người ta ép phải lập cho ta, ta trước đó không hề biết. Hơn nữa, ta cũng không phải luôn tránh mặt. Thái Tử biết ta sợ phiền phức, nên thường bảo An Triết mang các bản cổ và bản chép tay đến cho ta. Nói đến thì ta gặp An Triết nhiều hơn gặp Huyền Uyên Thái Tử nhiều."
Liên Vô Thương thở dài: "Lời đồn và sự thật thường không phù hợp với nhau, chuyện này cũng không có gì lạ." Ôn Hành nói: "Thần tượng bước xuống khỏi bệ thờ rồi cũng giống người bình thường mà thôi, ta hiểu mà."
Tiêu Hằng Hiền ngập ngừng nhìn Huyền Uyên Hành: "Thái Tử, ngài chẳng phải đã..." Ôn Hành cười, chỉ vào Bạch Trạch: "Chuyện của ta, ngài có thể hỏi Bạch Trạch. Ông ấy sẽ nói cho ngài biết. Điều duy nhất ta có thể nói là ta không phải Huyền Uyên Hành, ta tên Ôn Hành."
Tiêu Hằng Hiền xoa xoa tay, áy náy nói: "Thái Tử, xin lỗi ngài... Lúc ngài gặp chuyện, ta cũng muốn đòi lại công bằng cho ngài, nhưng ta không dám..." Bạch Trạch cười khẩy: "Ngươi nói với hắn thì vô ích, hắn không phải Huyền Uyên Hành."
Tiêu Hằng Hiền thở dài: "Thế nhân không biết ta là phụ thử (chuột túi), đều coi ta như một bậc cao nhân thanh tao, xem quyền lực như cặn bã. Nhưng ta lại biết rõ bản thân mình chỉ có vài cân vài lạng. Những gì ta có thể làm chỉ là viết thơ ca, ngâm phong nguyệt. Những tranh chấp quyền lực quá phức tạp và tàn khốc, ta không muốn vướng vào. Chỉ cần một ngón tay của người có quyền có thế là có thể nghiền chết ta, ta thực sự sợ hãi."
Bạch Trạch không biết là đang giải thích cho Tiêu Hằng Hiền hay đang chế giễu ông: "Tộc nhân của Tiêu Hằng Hiền sống ở yêu tộc của thượng giới, nhưng ông ta không dám quang minh chính đại trở về, chỉ sợ có kẻ có tâm muốn lợi dụng tộc nhân để uy ***** ông. Không biết ông ta thông minh hay là quá nhu nhược nữa."
Tiêu Hằng Hiền tiếc nuối nói: "Bạch Trạch đại nhân đã giao phó Hoan Hoan cho ta, nhưng nó lại phá cấm chế chạy xuống hạ giới. Ta thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể rời khỏi rừng Tuyết Vụ để tìm nó, nhưng không tìm thấy tung tích của Hoan Hoan, mà lại thấy những việc làm của An gia. Trong lòng ta phẫn nộ, nhưng lại không thể làm gì được."
Ôn Hành cười nói: "Như vậy cũng tốt, vừa bảo vệ được bản thân, vừa bảo vệ được tộc nhân." Hơn nữa, hắn cũng không nghĩ Tiêu Hằng Hiền nhu nhược. Lúc nãy, việc ông dám lên tiếng vì An Triết đã đủ khiến Ôn Hành tôn kính gọi ông một tiếng "đại sư" rồi.
Nhắc đến Hoan Hoan, Bạch Trạch nói: "Hoan Hoan không ở Tường An giới, nếu nó ở cùng một giới với ta, ta có thể cảm ứng được. Da dày thịt béo, người có thể làm nó bị thương không nhiều, cũng là lúc để nó chịu chút khổ cực rồi."
Tiêu Hằng Hiền thở phào nhẹ nhõm: "Bạch Trạch đại nhân nghĩ được như vậy thật tốt quá." Bạch Trạch khinh thường liếc Tiêu Hằng Hiền: "Có phải ngươi sợ ta một tay vỗ chết ngươi không? Yên tâm, ta là Nhân Thú, thường không giết sinh mạng đâu."
Lúc này, rèm xe nhỏ được vén lên, Mèo Mèo mặc chiếc váy xanh nhạt chui ra: "Ôn đạo hữu, Liên tiên sinh, ta tỉnh rồi." Giọng Mèo Mèo trầm tĩnh, không còn nghịch ngợm như trước, cũng không ngang ngược như Tần Sơ Tình. Ôn Hành có chút mất mát trong lòng, Mèo Mèo từng gọi họ là cha mẹ rốt cuộc không thể trở lại như trước nữa.
Ôn Hành mỉm cười: "Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?" Mèo Mèo nheo mắt: "Cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ, tỉnh dậy rất thoải mái. Từ nay về sau, đại danh của ta là Tần Sơ Tình, còn tiểu danh là Mèo Mèo. Sau lần dung hợp này, ta nhớ ra một chuyện đã quên từ rất lâu, đạo mộc đang chống đỡ tứ giới đã sắp hỏng rồi, nhiều năm nay ta không đi xem đạo mộc, ta rất lo lắng."
Ôn Hành nói: "Vừa hay, chúng ta sẽ cùng ngươi đi." Khi hắn sử dụng rễ của đạo mộc ở Tường An giới, hắn không phát hiện ra nhánh của đạo mộc, nhưng hắn đã quen rồi. Nhánh đạo mộc ở thượng giới mỗi cành đều độc đáo, người thượng giới để sinh tồn cũng phải dùng đủ mọi cách.
Mèo Mèo nheo mắt nhìn cây gậy ăn xin trong tay Ôn Hành: "Ôn đạo hữu, thật ra ngay lần đầu gặp ngươi, ta đã muốn hỏi ngươi, cây gậy ngươi cầm có phải là nhánh của đạo mộc không?" Ôn Hành cười đáp: "Phải." Mèo Mèo chìa tay ra: "Có thể cho ta xem được không?"
Ôn Hành cười nhưng không đưa cây gậy ăn xin cho nàng: "Ngươi lại đây xem đi, cành cây này nặng lắm, người bình thường không cầm được đâu." Tần Sơ Tình tự tin nói: "Ta cầm được, ta đã từng tự tay bẻ gãy nhánh đạo mộc ở thượng giới."
Nghe vậy, Ôn Hành đưa nhánh cây cho Tần Sơ Tình, chẳng lẽ nàng sẽ giống như Vân Thanh, trở thành người thứ ba có thể cầm được nhánh đạo mộc?
"Á." Vừa chạm vào nhánh đạo mộc, Tần Sơ Tình khẽ kêu một tiếng, rồi bị kéo ngã xuống đất. Không đợi nàng kêu đau, Ôn Hành đã nhặt cây gậy ăn xin lên, hai chiếc lá nhỏ trên nhánh cây xoắn lại, đung đưa xòe ra lá. Ôn Hành kéo lá nhỏ một cái: "Không được cười người ta."
Tần Sơ Tình đỏ mặt: "Quả nhiên nặng thật. Đây... không phải là đạo mộc của thượng giới đúng không?" Ôn Hành thẳng thắn gật đầu: "Đúng vậy, đây là tân mộc." Tần Sơ Tình mắt đỏ hoe, nàng cười: "Thật tốt, thượng giới có hy vọng rồi."
Lúc này, Ôn Hành mới phát hiện, càng là những Chấp Đạo Tiên Quân có cấp bậc cao hơn, thì càng nhạy bén với đạo mộc, cũng càng bị ảnh hưởng sâu sắc hơn. Tuy nhiên, tâm muốn cứu thiên hạ của họ lại giống nhau.
Liên Vô Thương hỏi: "Ngươi muốn đi đâu để xem đạo mộc?" Tần Sơ Tình đáp: "Trận pháp có thể nhìn thấy đạo mộc nằm ở Hòa An giới. Trước đây phủ của ta ở Hòa An giới, sau đó ta bất hòa với những người bên dưới nên đã dọn lên thượng giới, đã mấy nghìn năm không đi xem rồi. Muốn đến hạ giới chỉ có thể đi qua trận pháp trong thành."
Bạch Trạch nói: "Ta đi cùng các ngươi. Tiểu Tiêu, ngươi ở lại đây giúp An Triết bọn họ. Mấy ngày nay Tường An giới và Tĩnh An giới có chút loạn, ngươi ở đây đừng đi lung tung, sẽ không ai làm hại ngươi đâu." Tiêu Hằng Hiền thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ Bạch Trạch đại nhân." Ông còn mong được trốn ở đó không động đậy, nếu cần thiết, ông sẽ đào một cái hố trong viện để trốn vào.
Nghe tin Ôn Hành bọn họ muốn xuống hạ giới, Vương Thiên Ninh đặc biệt đến để thay thuốc cho Ôn Hành. Mèo Mèo biết tay Ôn Hành là do nàng bóp gãy, nàng vô cùng áy náy, nhìn những ngón tay của Ôn Hành sưng lên như củ cải tím, nước mắt sắp trào ra. Sau khi Vương Thiên Ninh dặn dò Ôn Hành không được sử dụng tay thêm một lần nữa, bốn người rời khỏi phủ của Tần Sơ Tình.
Tường An giới quả nhiên hỗn loạn, khi Ôn Hành bọn họ lần nữa đến Tường An thành, trong thành có mấy chỗ đã bốc cháy. Các tu sĩ trên trời như đàn ong bay loạn khắp nơi, ai nấy đều vội vàng.
Tần Sơ Tình nhìn Tường An thành, bình tĩnh nói: "Sau mỗi lần hỗn loạn sẽ là một lần tái sinh, Tường An thành sau lần này sẽ bước vào thời kỳ phồn vinh mới." Ôn Hành đang truyền tin phù cho Trương Kinh Lôi bọn họ, nói rằng mình sẽ xuống hạ giới. Sau khi truyền tin xong, vừa nghe Tần Sơ Tình nói vậy, Ôn Hành cười: "Phải rồi. Ngươi nhất định sẽ trở thành một Chấp Đạo Tiên Quân xuất sắc." Sự cảm ngộ thiên đạo thấu triệt như vậy, không phải người bình thường nào cũng làm được.
Trong trận pháp truyền tống, một luồng sáng lóe lên, thân thể của mọi người lập tức từ Tường An giới chuyển đến Hòa An giới. Đây là lần thứ hai Ôn Hành bọn họ đến Hòa An giới. Lần trước đến đây, họ chưa kịp ngắm cảnh Hòa An giới thì đã tiến vào Bình An Lâu. Lúc ra khỏi đó, Bình An Lâu đã bị phá hủy, họ trực tiếp đến Tường An giới.
Mọi người hạ xuống một quảng trường rộng lớn, không phải nơi họ từng đến từ hạ giới. Xung quanh quảng trường là các tửu quán, quán ăn. Vừa mới hạ xuống chưa bao lâu, đã có một tiểu nhị khoác khăn trắng trên vai tiến tới: "Các vị tiên trưởng, dùng bữa hay thuê phòng trọ ạ? Món ăn của chúng tôi tại Túy Tiên Lâu là nhất tuyệt đấy!"
Tần Sơ Tình lạnh lùng đáp: "Không ăn cũng không ở." Tiểu nhị nghe xong liếc mắt nhìn Tần Sơ Tình rồi chẳng nói gì mà bỏ đi.
Tần Sơ Tình hừ lạnh một tiếng: "Đám người của Túy Tiên Lâu này là loại khó đối phó nhất, chủ nào tớ nấy." Ôn Hành xem ra đã nhận ra, Mèo Mèo và Túy Tiên Lâu có hiềm khích. Ôn Hành cười nói: "Lúc ta vừa phi thăng còn từng làm việc ở Túy Tiên Lâu cơ đấy."
Liên Vô Thương nhìn quanh: "Mọi người có thấy nơi này náo nhiệt quá không? Phía trên, Tường An giới và Tĩnh An giới đã đánh đến thành một mớ hỗn loạn, vậy mà Hòa An giới vẫn yên bình thế này, không thấy lạ sao?" Theo suy đoán của Liên Vô Thương và mọi người, Hòa An giới cũng phải đánh nhau chứ.
Tần Sơ Tình nói: "Không lạ. Thế lực của An gia ở Hòa An giới không nhiều, mấy năm qua chắc cũng đã bị Túy Tiên Lâu thôn tính hết rồi."
Bạch Trạch quay đầu nhìn con phố gần đó: "Ta cảm nhận được khí tức của Hoan Hoan." Ôn Hành cười nói: "Hoan Hoan khá biết chọn chỗ đấy, vừa tìm đã đến ngay nơi đầy đồ ăn." Bạch Trạch u ám nói: "Hình như nó bị người ta bắt làm nguyên liệu nấu ăn rồi. Ta thấy nó bị nhốt trong lồng."
Mọi người: ... Họ cứ tưởng giờ không còn ai bán yêu tu nữa, không ngờ lại có kẻ bắt yêu tu làm nguyên liệu để ăn thật sao?
Tác giả có đôi lời: Bàn về sự khác biệt giữa lời đồn và thực tế.
An Triết: Mọi người đều nói ta nham hiểm gian trá, làm tay sai cho kẻ ác. Thực ra ta chỉ muốn làm một con búp bê vải thôi.
Bạch Trạch: Mọi người đều nói ta là linh thú cát tường, ôn hòa nhã nhặn. Thực tế ta có tính khí rất tệ, còn biết đánh nhau chửi người.
Tiêu Hằng Hiền: Mọi người đều nói ta xem quyền thế và tiền tài như cỏ rác. Thực ra chúng ta, loài phụ thử, nhút nhát sợ sệt, chẳng cần đến tiền tài.
Liên Vô Thương: Mọi người đều nói ta không dính khói bụi trần gian. Thực ra ta là kẻ chứng đạo bằng việc giết chóc hàng đầu trong giới tu chân.
Ôn Hành: Mọi người đều nói ta đại trí như ngu, điềm tĩnh sáng suốt. Thực ra ta chẳng có não.
Kết thúc chủ đề.