Vì đi theo nhầm chủ nhân, linh thú vốn dĩ nên có cuộc sống an nhàn vui vẻ lại ngã xuống nơi đây. Vân Thanh nhìn chằm chằm vào linh thú vài lần, trong lòng không rõ là cảm giác gì. Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, hắn đã tỉnh táo lại. Giờ không phải là lúc để cảm thán.
Nước trong nồi đã sôi từ lâu, Vân Thanh nhanh chóng đổ nửa nồi trứng cút ra ngoài. Hắn lại đun một nồi khác, đổ dầu vào trong nồi, hắn cần phải chiên qua trứng cút một lần để làm món trứng cút da hổ. Lúc này mới thấy được tốc độ của Vân Thanh, từng quả trứng cút từ tay hắn chỉ còn lại lòng trắng bóng bẩy, vỏ trứng đầy hoa văn thì đã bị hắn ném vào thùng rác bên cạnh.
Khi hắn bóc xong trứng cút thì dầu trong nồi cũng đã nóng đến độ thích hợp. Để kiểm tra nhiệt độ dầu, hắn cẩn thận lấy một chiếc đũa, đầu đũa chạm vào dầu liền nổi lên những bọt trắng nhỏ li ti. Thấy vậy, hắn trượt từng quả trứng cút sạch sẽ vào trong nồi. Chỉ nghe tiếng xèo xèo của dầu chiên, Vân Thanh lấy một cái vợt nhỏ, thỉnh thoảng đẩy nhẹ mấy quả trứng bên trong, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc qua nồi của các đại đầu bếp xung quanh.
Đại đầu bếp bên trái đang làm món thịt xào ớt. Ớt xanh mướt, thịt thái mỏng cuộn nhẹ, trông thật ngon miệng. Đại đầu bếp bên phải đang làm món thịt cầm tay, vừa mở nắp nồi liền thấy nước canh trắng đục và mùi thơm nức của thịt. Trong nồi nước sôi, từng miếng thịt run rẩy, khiến nước miếng của Vân Thanh chảy ròng ròng. Hắn kiễng chân nhìn về phía đại đầu bếp phía trước. Ô! Đại đầu bếp đang làm món sườn xào chua ngọt, từng miếng sườn nhỏ đều đặn, vừa nhìn đã thấy ngon mắt!
Hắn nuốt nước miếng quay đầu lại, phía sau hắn là đại đầu bếp đang nấu một nồi canh gà mái, cả nồi nước vàng óng ánh, bên trong còn có cả măng!! Vân Thanh suýt quên mất mình đang làm gì, hắn vô thức lấy ra một cái bát nhỏ, đến gần đại đầu bếp đang làm món thịt xào, nước miếng sắp nhỏ thành dòng.
Đại đầu bếp bên cạnh cố nhịn cười, sau đó múc một muôi thịt từ trong nồi đặt vào bát của Vân Thanh. Vân Thanh vui mừng đến nỗi chỉ thiếu mỗi vẫy đuôi: "Cảm ơn, cảm ơn!" Tất nhiên, Vân Thanh không có đuôi, hắn chỉ có gương mặt tròn trịa và nụ cười khiến người ta quên hết phiền não.
Mọi người cười ồ lên, tiểu đầu bếp này đáng yêu quá đi thôi. Người khác thịt sắp chín rồi, còn thịt của hắn vẫn trắng toát nằm trên thớt, hắn mới chỉ chiên được mỗi trứng cút. Liệu hắn có kịp hoàn thành trong thời gian quy định không?
Vân Thanh chẳng quan tâm, còn hai canh giờ nữa cơ mà, cho dù chỉ còn một canh giờ, hắn cũng vẫn kịp. Hắn vui vẻ gắp một miếng thịt xào ăn: "Ngon quá! Sư phụ, ngài thật lợi hại!" Đại đầu bếp không nhịn được mà xoa đầu Vân Thanh: "Làm món của con cho tốt."
Vân Thanh gật đầu: "Dạ, dạ!" Hắn dứt khoát gắp sạch miếng thịt mới ra khỏi nồi trong bát, ngay cả ớt làm phụ liệu cũng ném vào miệng ăn hết. Nhìn dáng vẻ của Vân Thanh, các đại đầu bếp xung quanh đều cười lớn: "Tiểu đạo hữu, sang bên này nào, món của ta sắp chín rồi!"
Vân Thanh vẫn nhớ việc chính của mình, hắn cười hì hì nói: "Cảm ơn, cảm ơn, đợi ta cho thịt vào nồi rồi sẽ sang ngay." Nói xong, hắn đặt nồi Càn Khôn lên bếp, đổ dầu, thêm đường để làm nước màu, sau đó toàn bộ số thịt trên thớt được ném vào nồi và đảo lên. Hơn hai ngàn miếng thịt kho tàu bỏ vào nồi mà không hề thấy nhiều, Vân Thanh đảo qua lại một cách nhẹ nhàng.
Các đầu bếp thân thiện cười nói: "Nồi của tiểu đạo hữu không tệ, có trận pháp đúng không?" Vân Thanh cười đáp: "Đúng vậy, do sư huynh ta làm, bên trong có thể nấu rất nhiều món!"
Cách nấu ăn của Vân Thanh vô cùng thô sơ. Cũng là món thịt kho tàu, các đầu bếp khác ngoài dùng nồi kho còn dùng thêm nồi hấp. Còn hắn từ đầu đến cuối chỉ dùng một cái nồi sắt nhỏ. Tất nhiên, cái nồi sắt nhỏ giờ đã được nâng cấp thành nồi Càn Khôn.
Miếng thịt ba chỉ trắng tinh sau khi ngấm nước màu đã trở nên đỏ bóng. Hắn cho thêm đường, xì dầu, rượu và gừng vào. Người khác thái gừng thành từng lát mỏng đều đặn, còn hắn thì cứ "bốp bốp" đập nát miếng gừng ra, lực đập mạnh như muốn phá tan bếp lò. Nhìn cách hắn làm, rõ ràng hắn đang nhớ đến nồi thịt của người khác, vội vàng cho thịt vào nồi để còn đi ăn ké.
Cách nấu của Vân Thanh khiến mọi người cười nghiêng ngả, Ôn Hằng và những người khác bắt đầu lo lắng: "Làm như vậy thực sự không sao chứ?" Vân Bạch đầy kinh nghiệm đáp: "Không sao, bình thường các ngươi ăn thịt cũng đều làm như vậy đấy." Nghe Vân Bạch giải thích, Ôn Hằng mới yên tâm hơn một chút: "Thật là khiến người ta lo lắng quá, hắn qua loa quá rồi."
Vân Bạch nói: "Hay sau trận đấu này, ta nói cho hắn biết sự thật, rằng Hoan Hoan bị bắt cóc, để hắn tập trung hơn một chút, đừng có phân tâm?" Mọi người nghĩ một lát: "Thôi, tốt nhất là đừng nói. Chỉ sợ nói ra rồi, Vân Thanh nấu ăn cũng sẽ khổ sở, đắn đo lắm."
Tần Sơ Tình nói: "So với chuyện này, trước giờ chưa ai trong lúc thi đấu lại chạy đi ăn thử tác phẩm của người khác như vậy cả. Vân Thanh làm vậy thực sự ổn chứ?" Tạ Cẩn Ngôn nói: "Ta xem qua quy định thi đấu rồi, không nói là cấm nếm thử món của người khác." Chỉ có điều ai nấy đều mặc định rằng thi đấu là việc nghiêm túc, người bên cạnh đều là đối thủ, chẳng ai muốn thừa nhận đối thủ giỏi hơn mình mà thôi.
Vân Thanh rất nhanh đã thêm gia vị, lại đổ thêm nước ngập thịt. Sau khi nước sôi, hắn liền đổ hết trứng cút vào nồi, rồi tùy ý đảo vài cái, sau đó đậy nắp lại. Một loạt thao tác của hắn khiến đám người xung quanh cười vang: "Đó là tiểu hài tử nhà ai mà đáng yêu thế này?" "Tuy cách nấu hơi thô nhưng lúc đảo nước màu và thái thịt lại rất có bài bản." "Trứng cút bỏ vào sớm quá rồi chăng?"
Vân Thanh chẳng thèm để ý đến những lời bàn tán xung quanh, hắn đậy nắp nồi lại rồi tiếp tục bưng bát nhỏ lên mà xuất phát. Đám đầu bếp nhìn thấy Vân Thanh với đôi mắt sáng rực đang ôm chặt bát thì cười ồ lên. Nếu không biết, chắc họ còn tưởng rằng Vân Thanh đã mang theo linh thú nhàn nhã. Đối với những người làm bếp, họ chẳng bao giờ tiếc một miếng thịt trong nồi cả. Vân Thanh thì chỗ này uống một bát canh gà, chỗ kia lại thử một miếng giăm bông, chẳng mấy chốc đã chạy vòng quanh khắp nơi. Ai nấu món nào xong, hắn liền chạy đến ăn ké một chút.
Vân Thanh miệng ngọt, hắn ăn đồ của ai cũng sẽ khen một câu. Các đầu bếp đều vui vẻ không ngớt, chỉ có mấy vị giám khảo ở bên dưới là nhìn nhau thắc mắc: "Tên tiểu đầu bếp đó... chẳng lẽ là linh thú nhàn nhã hóa hình?" Thế nhưng họ cũng chẳng thể làm gì Vân Thanh. Một vài giám khảo nhìn hắn mà mắt sáng lên: "Đứa trẻ này da mặt dày, biết giao thiệp, sau này nhất định có tiền đồ."
Vân Thanh cũng không phải người keo kiệt, hắn ăn thịt của người khác thì cũng sẽ đáp lại. Khi chiếc đồng hồ cát gần chảy đến đáy, hắn cuối cùng cũng ợ một cái no nê rồi quay về bếp của mình, mở nắp nồi ra.
Chỉ thấy trong nồi là một đống thịt kho màu đỏ nâu bóng bẩy, từng miếng thịt đều có năm lớp xen kẽ giữa mỡ và nạc. Miếng thịt vuông vức, mỡ thì trong suốt, nạc thì đỏ hồng, gắp lên bằng đũa run rẩy. Giữa đống thịt kho còn có những quả trứng cút da hổ đã thấm đẫm nước sốt, hương thơm ngọt ngào ngào ngạt tỏa ra.
Vân Thanh chọc một đũa thịt, hài lòng gật đầu: "Xong rồi!" Sau đó hắn nhiệt tình gọi mọi người: "Chín rồi! Món thịt kho của ta đã nấu xong! Mọi người đến thử đi!"
Đúng lúc này, một tiếng trống vang lên, một giám khảo đứng lên hô to: "Hết giờ — dọn món!"
Vân Thanh cầm cái xẻng nhỏ, nhanh chóng xúc một bát thịt đặt lên thớt. Đầu bếp bên cạnh nhắc hắn: "Phải xếp hàng đem thịt đến chỗ giám khảo." Vân Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Ừm... vậy cũng được, để nguội thì mùi vị sẽ không ngon nữa."
Nhưng chuyện này cũng không làm khó được hắn. Hắn vốn là yêu tu hệ hỏa, nguội thì lại hâm nóng thôi. Vân Thanh nhanh tay gắp một miếng thịt đưa cho vị đầu bếp đã cho hắn ăn thịt xào: "Ngài nếm thử món thịt kho ta làm, có hợp khẩu vị không?"
Vị đầu bếp bị nhét một miếng thịt vào miệng, mắt mở to. Răng vừa chạm nhẹ đã cảm nhận được lớp bì mềm tan, tiếp đến là lớp mỡ béo mà không ngấy, rồi đến lớp nạc mềm mại không dai. Một miếng thịt có đủ tầng lớp, vừa đưa vào miệng đã tan chảy. Vị đầu bếp hồi vị một lúc rồi trầm trồ: "Không tệ, đã lâu rồi ta chưa được ăn món thịt kho chính tông thế này."
Vân Thanh cười tít mắt: "Trong nồi còn nhiều lắm! Đợi chấm điểm xong rồi ngài lại đến ăn nhé."
Thế nhưng vị đầu bếp đã cho Vân Thanh ăn thịt xào lại không có cơ hội ăn món thịt kho của hắn. Món thịt xào mà ông làm bị phần lớn giám khảo đánh giá là không đạt, lý do là thịt quá dai. Vân Thanh chỉ có thể trơ mắt nhìn vị đầu bếp đứng trước mặt hắn thất thểu rời khỏi sân đấu.
Trong năm trăm người, chỉ có năm mươi người được vào vòng chung kết ngày mai, mà trong mười người chỉ có một người được ở lại. Vân Thanh ôm bát thịt kho nhìn bóng lưng rời đi của đầu bếp mà lên tiếng bất bình thay: "Chỗ nào dai chứ? Ta thấy ngon mà."
Nhưng đó không chỉ là ý kiến của giám khảo, mà phần lớn các tu sĩ dưới đài cũng cho là không ổn. Lúc này Vân Thanh mới phát hiện, trước nồi của đầu bếp kia có người đứng phân phát thịt, các tu sĩ dưới đài chỉ cần dùng linh khí là lấy được phần thịt xào của ông.
Ôn Hằng đang xem bảng điểm trong tay: "Mỗi người có năm mươi lần cơ hội nếm thử? Không thể lãng phí được, phải tận dụng thôi." Bên kia, Tần Sơ Tình đã bắt đầu ăn, nàng nói: "Nếu sau khi nếm thử thấy ngon, có thể đưa ý kiến phản hồi cho giám khảo. Món ăn của đầu bếp càng được nhiều người nếm và khen ngợi, thì cơ hội chiến thắng sẽ tăng lên rất nhiều."
Vân Bạch nói: "Chỉ có người nào có khẩu vị lớn mới dùng hết năm mươi cơ hội này. Ta thấy đa số mọi người chỉ thử món mà mình hứng thú thôi. Thành hay bại vẫn phải xem ý kiến của giám khảo."
Liên Vô Thương nói: "Đúng vậy, món ăn được giám khảo chấm điểm cao thì người nếm thử cũng sẽ nhiều hơn." Liên Vô Thương cầm trong tay một bát canh, đây là món ăn mà các giám khảo đã gật đầu khen ngợi, hắn lấy một phần về, uống một ngụm nhưng lại không hợp khẩu vị của hắn, thế nên liền đặt sang một bên.
Cuối cùng cũng đến lượt Vân Thanh, hắn bưng chiếc đĩa sứ trắng đồng nhất đứng trước giám khảo. Nhìn thấy Vân Thanh, các giám khảo bật cười: "Tiểu đạo hữu còn ăn nhiều món hơn cả chúng ta, lần thi này ngươi lãi rồi." Vân Thanh một tay đỡ dưới đáy đĩa, một tay gãi đầu: "Chủ yếu là mọi người nấu món nào cũng ngon quá, không kìm được."
Diêm Vọng nhìn Vân Thanh từ trên xuống dưới: "Ngươi nấu món gì?" Vân Thanh thản nhiên đáp: "Ta nấu món thịt kho tàu, mời mọi người nếm thử." Nói rồi hắn tiến lên đặt đĩa thịt lên bàn giám khảo. Trên đĩa có nắp đậy, vừa mở ra liền thấy những miếng thịt được sắp xếp gọn gàng, xung quanh bày những quả trứng cút, trông rất đẹp mắt.
Một vị giám khảo bật cười: "Đứa trẻ này biết trang trí đấy chứ. Trông đẹp mắt, mùi vị cũng không tệ, chỉ là không biết ăn vào sẽ thế nào." Chín vị giám khảo đều dùng linh khí gắp một miếng thịt kho, chỉ có Diêm Vọng là nhìn chằm chằm vào Vân Thanh: "Ngươi là yêu tu?"
Vân Thanh gật đầu: "Dạ phải." Diêm Vọng nói: "Ngươi biến về nguyên hình cho ta xem, ta nghi ngờ ngươi là linh thú nhàn nhã hóa hình." Vân Thanh chớp chớp mắt, rồi linh quang lóe lên trên người hắn, trước mặt giám khảo liền xuất hiện một con... gà.
Chú gà con với bộ lông vàng mềm mại ngồi xổm trên mặt đất, tròn như một quả cầu. Nó mở miệng: "Ta là Yêu tộc, ta cũng là ấu tể, nhưng ta không phải linh thú nhàn nhã." Các giám khảo suýt chút nữa phun hết thịt trong miệng ra. Đám tu sĩ vây quanh bên ngoài lại một lần nữa cười ồ lên: "Đây rốt cuộc là con nhà ai, đáng yêu quá đi thôi!"
Liên Vô Thương cau mày: "Bắt yêu tu biến về nguyên hình là một sự sỉ nhục đối với bọn họ. May mà Vân Thanh tính tình rộng lượng, nếu đổi lại là kẻ nóng tính hơn, chắc đã đấm chết Diêm Vọng rồi." Ôn Hằng đang vui vẻ ăn món thịt kho do đồ đệ làm, bỗng giật mình: "Nghiêm trọng vậy sao?" Thỉnh thoảng, hắn vẫn gọi báo con hoặc Vân Thanh biến về nguyên hình, hóa ra hắn đã vô tình làm điều thất lễ như vậy sao?
Vân Thanh vô tư bộc lộ yêu hình của mình, hắn vỗ vỗ đôi cánh: "Ta có thể biến trở lại được không?" Khóe miệng Diêm Vọng giật giật: "Được." Thì ra là tộc Vũ, xem ra còn là con cháu của đại yêu quái, chẳng trách lại khiến người ta buông bỏ sự đề phòng và trở nên thư thái.
Sự thẳng thắn của Vân Thanh đã giúp hắn chiếm được không ít cảm tình, trong chốc lát, nồi thịt kho của hắn bị các tu sĩ xung quanh lấy đi không ít. Không thử thì thôi, vừa thử liền bất ngờ, Vân Thanh đã chuẩn bị hơn hai ngàn phần thịt kho, cho dù trong nồi Càn Khôn cũng đầy ắp. Vậy mà chỉ trong thoáng chốc, khi hắn quay đầu lại, nồi thịt đã vơi đi quá nửa.
Các giám khảo gật đầu liên tục: "Mùi vị không tệ." Sau lời nhận xét đó, một số người vẫn đang quan sát cũng bắt đầu vươn tay về phía nồi thịt của Vân Thanh. Nhìn thấy nồi sắp cạn, Vân Thanh sốt ruột đến dậm chân: "Các người chừa lại chút cho các sư phụ đầu bếp đi, ta đã ăn thịt của họ mà! Phải trả lại chứ!"
Không nói thì thôi, vừa nói ra, mấy tu sĩ vốn không định thử liền nổi lên ý muốn trêu chọc hắn. Chỉ thấy từng luồng linh khí kéo về phía nồi thịt của Vân Thanh. Kết quả... thịt trong nồi của Vân Thanh bị lấy sạch!
Hắn nhìn nồi Càn Khôn trống rỗng, buồn bã cúi đầu: "Ta đã ăn của người ta nhiều thịt như vậy..." Các đầu bếp xung quanh vội an ủi hắn: "Không sao đâu, ngươi ở quán rượu nào vậy? Sau này chúng ta sẽ đến tìm ngươi giao lưu, ăn món thịt kho ngươi làm. Có thể nấu được món ăn được mọi người công nhận tại đấu trường, đó là một vinh dự."
Vân Thanh lúc này mới cảm thấy khá hơn chút: "Ta là Vân Thanh của Phi Tiên Lâu, sau này nhớ đến Phi Tiên Lâu tìm ta nhé, báo tên của ta, ta sẽ đãi mọi người ăn thịt, miễn phí, không lấy tiền!" Những đầu bếp bị loại bật cười thiện ý, họ xoa đầu Vân Thanh rồi tiêu sái bước ra khỏi sân đấu.
Trên sân đấu cuối cùng chỉ còn lại năm mươi người, có nam có nữ, có già có trẻ. Vân Thanh đứng ở hàng *****ên, vừa mới đứng yên, liền cảm nhận được một luồng sát khí truyền đến từ bên cạnh. Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy một đầu bếp cao gầy đang nhìn chằm chằm vào hắn. Không chỉ đầu bếp này, mà ngay cả Diêm Vọng, vị giám khảo đã bắt hắn biến về yêu hình, cũng không có thiện cảm với hắn.
Vân Thanh vô tội gãi má: Hắn chưa từng gặp những người này, tại sao họ lại nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy?
Ôn Hằng cầm đĩa thịt kho, vừa ăn vừa hỏi Liên Vô Thương: "Ngươi có cảm thấy được sự địch ý của Diêm Vọng đối với Vân Thanh không?" Liên Vô Thương gật đầu: "Ừ, ta cảm nhận được." Ôn Hằng nói: "Thật vô lý, Vân Thanh là đứa trẻ hoạt bát, thường không gây thù chuốc oán, sao Diêm Vọng lại như vậy với hắn?"
Món thịt kho của Vân Thanh vừa nãy đã nhận được sự đồng ý của chín giám khảo, chỉ có Diêm Vọng là chấm không đạt, thậm chí ông ta còn không thèm nếm thử. Liên Vô Thương nói: "Có lẽ hắn không vừa mắt thôi. Hơn nữa, ta để ý từ nãy đến giờ, hắn chưa hề thả thần thức ra."
Điều này thật sự rất bất thường. Với vai trò giám khảo, lẽ ra họ phải quan sát từng hành động của mỗi đầu bếp trên sân đấu. Diêm Vọng là không thèm để ý đến đám người này, hay là hắn không thể quan sát?
Ôn Hằng nói: "Không sao, chúng ta tiếp tục quan sát hắn là được." Liên Vô Thương gật đầu: "Ta đã theo dõi chặt hắn rồi." Chỉ cần Diêm Vọng có động tĩnh gì, hắn đều biết rõ ràng.
Trương Kinh Lôi chỉ vào người đàn ông cao gầy đứng sau Vân Thanh: "Người đó là ai? Sao lại e dè Vân Thanh như vậy?" Kiếm tu nhạy cảm với sát khí, hắn có thể nhận ra ngay người này không có ý tốt.
Tạ Cẩn Ngôn nhanh chóng dò hỏi các tu sĩ bên cạnh, rồi nói: "Đó là đại đầu bếp của Túy Tiên Lâu, cháu của Diêm Vọng, tên là Diêm Cường." Nếu chỉ có một mình Diêm Vọng có ý kiến với Vân Thanh, Ôn Hằng bọn họ còn có thể cho rằng nguyên nhân là do Vân Thanh đã quấy rối trật tự của đấu trường. Nhưng Diêm Cường và Vân Thanh vốn không thù không oán, hơn nữa Vân Thanh cũng đâu có ăn thịt của hắn, sao bây giờ lại xem Vân Thanh như một mối đe dọa?
Vân Thanh đã thuận lợi tiến vào chung kết, nhưng thời gian nghỉ ngơi của hắn chỉ có hai canh giờ. Hai canh giờ sau, hắn phải trở lại sân đấu này. Bởi vì vòng đấu thứ ba yêu cầu các đầu bếp phải tự đi tìm nguyên liệu, sân đấu hiện tại sẽ được cải tạo thành rừng rậm. Các tu sĩ phải trong vòng mười hai canh giờ tìm ra các nguyên liệu có thể ăn được, rồi dùng tất cả những gì mình có để chế biến thành món ăn.
Cần phải nói thêm, rừng rậm này không hề an toàn, ngược lại bên trong đầy rẫy nguy hiểm, bất cẩn một chút là mất mạng. Có ba đầu bếp vừa nghe liền từ bỏ, họ đến để thi đấu chứ không phải để liều mạng.
Nhưng đám giám khảo lại cho rằng việc này không có vấn đề gì: "Thần bếp chính là người có thể dùng những nguyên liệu tìm thấy trong mọi hoàn cảnh khó khăn để chế biến món ăn ngon, mang lại niềm vui cho mọi người. Không có sự giác ngộ này, tốt hơn hết là sớm rút lui đi."
Nhóm người tham gia chỉ được mang theo dụng cụ nấu nướng của chính mình, ngoài ra không được mang theo bất cứ thứ gì khác. Vòng đấu thứ ba quả nhiên khắt khe hơn, nhưng Vân Thanh lại không thấy có gì đáng ngại. Hắn là chú gà đã đi ra khỏi Bất Quy Lâm và đánh khắp Tứ Linh Cảnh, không có gì phải sợ.
Khi đám đầu bếp rời khỏi sân đấu để chuẩn bị cho vòng đấu tiếp theo, Vân Thanh liếc nhìn con linh thú nhàn nhã nằm trên sân. Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy con linh thú đó dường như đã động đậy. Vân Thanh bước đến bên cạnh nó, ngồi xổm xuống quan sát. Lúc trước, hắn chỉ nhìn thấy sau đầu nó, bây giờ, hắn đã nhìn thấy khuôn mặt của nó.
Con linh thú này có bộ lông màu hồng phấn, khuôn mặt trông giống như sự kết hợp giữa cáo và mèo, nhưng đôi tai lại có hình tròn, ngắn và nằm sát trên đầu. Hai chân trước của nó không có móng vuốt sắc nhọn, mà giống như bàn tay của loài khỉ, với những móng dẹt hình bầu dục.
Vân Thanh không nhìn nhầm, linh thú nhàn nhã này vẫn còn thở, nó vẫn đang trong cơn hấp hối! Vân Thanh cẩn thận ôm lấy linh thú, truyền một ít linh khí cho nó. Hắn hỏi vị hộ vệ trên sân đấu: "Ta có thể mang nó ra ngoài được không? Nếu để nó ở đây, nó sẽ chết mất." Hộ vệ điềm nhiên đáp: "Hiện tại không phải là thời gian thi đấu, nó không thuộc phạm vi quản lý của chúng ta."
Vân Thanh không nói gì thêm, ôm lấy linh thú rồi rời khỏi sân đấu. Ở ngoài, Ôn Hằng và những người khác đã chờ sẵn. Ôn Hằng thấy đệ tử nhỏ của mình đang ôm một con linh thú màu hồng phấn chạy đến, liền hỏi: "Sư phụ, sư mẫu, nó vẫn còn sống, có cứu được không?"
Liên Vô Thương đặt tay lên thân linh thú dò xét: "Còn có thể cứu được." Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm, giao linh thú cho Liên Vô Thương. Hắn vừa định nói gì đó thì nhìn thấy Trương Kinh Lôi: "Kinh Lôi sư huynh!"
Vân Thanh lập tức bay tới, Trương Kinh Lôi vui vẻ nhấc bổng hắn lên: "Tiểu sư đệ! Nghe nói đệ đang tham gia thi đấu nên ta đến xem." Vân Thanh vui sướng vô cùng: "Thật là hạnh phúc, Kinh Lôi sư huynh cũng xuất hiện!"
Trong khi Vân Thanh và Trương Kinh Lôi tíu tít trò chuyện, Liên Vô Thương ngồi xổm xuống trị thương cho linh thú. Linh thú khẽ hít một hơi, kêu lên những tiếng rên rỉ yếu ớt. Liên Vô Thương nói: "Loại linh thú này không có khả năng tấn công, bởi vì hành động chậm chạp nên rất dễ bị tu sĩ hoặc linh thú khác đánh lén. Để bảo vệ mình, chúng giải phóng linh khí khiến người khác trở nên ôn hòa, nhưng không ngờ lại bị kẻ khác lợi dụng."
Linh thú mở mắt, Ôn Hằng nhìn thấy đôi mắt màu tím nhạt, trong suốt như bảo thạch của nó. Nhìn thấy mọi người xung quanh, linh thú kêu lên những tiếng yếu ớt, trông có vẻ rất sợ hãi. Xương đòn của nó đã bị bóp gãy, một chân trước không thể cử động được. Dù vậy, nó vẫn cố gắng co mình lại thành một khối.
Liên Vô Thương nói: "May mà bị bóp gãy không phải là đốt sống cổ, nếu không thì đã toi rồi." Ôn Hằng nói: "Không sao, cứ từ từ dưỡng thương cho nó. Sau này đem tặng cho Linh Khê, cậu ấy rất thích nuôi mấy thứ như này."
Liên Vô Thương hỏi: "Ta tưởng ngươi sẽ giữ lại tự mình nuôi." Ôn Hằng cười: "Ta vốn đã lười rồi, thêm nó nữa thì chẳng phải sẽ càng lười hơn sao?"
Đúng lúc này, Bạch Trạch xuất hiện bên cạnh mọi người như một tia chớp: "Hoan Hoan mất tích rồi." Ôn Hằng và mọi người giật mình: "Cái gì?" Bạch Trạch định giải thích, nhưng hắn vừa nhìn thấy Vân Thanh liền đổi giọng: "Chắc là nó đi tìm mỹ nhân rồi, không sao đâu, một thời gian nữa sẽ quay về thôi."
Vân Thanh và Vân Bạch tiến lên chào Bạch Trạch. Khuôn mặt của Bạch Trạch hiện rõ vẻ lo lắng, đôi mắt đỏ ngầu những tia máu. Hắn cố nén nỗi buồn và lo lắng, miễn cưỡng mỉm cười với Vân Thanh và Vân Bạch. Hắn xoa đầu Vân Thanh: "Giá như Hoan Hoan cũng ngoan ngoãn như ngươi thì tốt biết mấy."
Vân Thanh vô tư nói: "Không sao đâu, Hoan Hoan sẽ quay về thôi, chắc là nó ra ngoài tìm mỹ nhân hoặc đồ ăn ngon rồi." Bạch Trạch gật đầu đắng chát: "Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi."
Hai canh giờ thoáng chốc trôi qua, Vân Thanh cùng mọi người quay trở lại đấu trường khi mặt trời đã dần lặn về phía tây. Lần này, lệ phí vào sân đã tăng lên hai trăm linh thạch, gấp bốn lần so với trận thứ hai, mà tu sĩ trả linh thạch để vào sân xem cũng đông hơn trước. Ôn Hằng nhìn quanh, đã có hơn vạn tu sĩ đến xem. Nhiều đầu bếp từng tham gia cũng đến đây để quan sát, có người nhìn thấy Vân Thanh đi cùng Ôn Hằng và những người khác liền cười chào hỏi: "Ô, các ngươi là đồng môn với Vân Thanh sao? Thằng nhóc đó giỏi thật đấy."
Ôn Hằng cùng mọi người ngồi xuống một chỗ. Vừa ngồi xuống, họ đã thấy sân đấu mới phía dưới. Lần này, đấu trường đã được thay đổi thành một khu rừng rậm rộng hàng ngàn dặm. Mọi người lơ lửng trên không trung của khu rừng, chỉ cần quét thần thức xuống là có thể nhìn thấy từng ngọn cỏ, cành cây bên dưới. Ở trung tâm rừng rậm có một ngọn núi, trên núi có một căn nhà. Vân Thanh cùng những người khác cần phải đến được đó trước giờ Ngọ ngày mai và chế biến món ăn tại đó.
Ôn Hằng cười nói: "Cảm giác như mình là thần tiên cao cao tại thượng." Liên Vô Thương lườm hắn: "Chúng ta đều là tiên nhân phi thăng lên đây, tất nhiên cũng có thể coi là thần minh rồi." Ôn Hằng vỗ đầu: "Phải, đúng là có lý!"
Lúc này, khi Vân Thanh không có mặt, Bạch Trạch mới có thể nói rõ sự tình. Trừ Vân Lạc Lạc ngây thơ không tham gia, mọi người bắt đầu trao đổi qua thức hải. Bạch Trạch nói: "Ta luôn canh giữ bên chiếc lồng, nhưng vừa rồi chiếc lồng đột nhiên biến mất! Ta đã theo dõi chiếc lồng đến nơi này. Ta nghĩ chiếc lồng đang nằm ở đâu đó trong đấu trường. Ta không dám manh động, các ngươi có phát hiện gì không?"
Liên Vô Thương nói: "Ta đã nhìn thấy Diêm Vọng, nhưng hắn trông như một kẻ sống dở chết dở, thần thức và linh khí gần như không có biến đổi. Ta luôn quan sát hắn, nhưng đến giờ vẫn chưa phát hiện được điều gì khác thường." Bạch Trạch nói: "Chỉ hy vọng Vân Thanh có thể giành chiến thắng, chỉ cần hắn nhìn thấy Hoan Hoan, chắc chắn sẽ tìm cách cứu nó ra."
Ôn Hằng an ủi: "Sẽ mà, Vân Thanh nhất định sẽ cứu được Hoan Hoan." Lúc này, Bạch Trạch mới để ý đến tay của Ôn Hằng: "Ủa, tay ngươi đã hồi phục rồi sao?" Ôn Hằng nói: "Ta kể cho ngươi nghe chuyện này, ta là thiên sinh đạo cốt đó." Bạch Trạch cười: "Ta chưa từng thấy ai có vận may tệ như ngươi mà lại có thiên sinh đạo cốt."
Ôn Hằng lẩm bẩm: "Chẳng phải vận may đều dành hết cho Vân Thanh rồi sao, nên Vân Thanh nhất định sẽ cứu được Hoan Hoan."
Bên kia, bốn mươi bảy đầu bếp cuối cùng cũng đã tiến vào khu rừng thông qua trận pháp truyền tống. Tiếng trống vang lên, cuộc thi chính thức bắt đầu. Ôn Hằng và những người khác nhìn thấy bốn mươi bảy người từ các hướng khác nhau xuất hiện trong rừng rậm. Có người vận may tốt, vừa đáp xuống đã nhìn thấy nguyên liệu. Còn có người không may mắn, rơi thẳng xuống hồ nước.
Vân Thanh xuất hiện từ hướng đông, ngay phía trước hắn là một bầy sói. Bầy sói đang bao vây một đầu bếp, người đó không ai khác chính là Bao Tân, người đã cho Vân Thanh nửa con lợn trong trận đấu thứ hai. Bao Tân vừa xuống đến nơi đã gặp phải bầy sói, sợ hãi đến mức chạy trối chết. Trong bóng đêm, hắn bị mấy chục con sói to lớn, mắt sáng xanh lục phát hiện. Hắn cảm thấy thần hồn như sắp bay khỏi đỉnh đầu, bay lên tận trời xanh.
May mà Bao Tân không phải người thường. Dù là đầu bếp, hắn cũng là đầu bếp có thể phi thăng! Hắn ba chân bốn cẳng chạy, nhưng sau một nén nhang vẫn bị bầy sói đuổi đến đường cùng. Cuối cùng, hắn chỉ có thể trèo lên một cái cây cao hàng chục trượng. Bầy sói yêu đứng dưới gốc cây, quay vòng quanh như thể đang trêu đùa. Thực ra, độ cao này chẳng là gì đối với bầy sói.
Chúng nhảy lên quanh gốc cây, mỗi lần nhảy đều để lại trên người Bao Tân một vết máu. Rõ ràng, chúng coi hắn như món đồ chơi để tiêu khiển sau bữa ăn, vừa chậm rãi vừa trêu đùa hắn.
Bao Tân đã bị thương chằng chịt, hắn nghĩ rằng hôm nay chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đây. Vừa sợ vừa đau, hắn muốn kêu cứu nhưng không biết phải gọi ai. Các tu sĩ quan sát cũng phát hiện cuộc chiến này, vô số thần thức đều tập trung về phía đó, nhưng họ không thể can thiệp vào hành động của các tu sĩ trong đấu trường.
Tần Sơ Tình nhíu mày: "Có vẻ như đầu bếp này khó thoát nạn rồi, không ngờ mới bắt đầu đã đổ máu." Ôn Hằng nói: "Chưa chắc đâu." Trong khi thần thức của mọi người bị Bao Tân thu hút, Ôn Hằng lại tập trung quan sát Vân Thanh. Lúc này, Vân Thanh đang lao về phía bầy sói.
Thân hình hắn nhỏ bé, nhưng tốc độ cực nhanh. Khi mọi người đều nghĩ rằng Bao Tân chắc chắn sẽ bỏ mạng dưới nanh vuốt bầy sói, thì bầy sói đột nhiên hạ thấp cơ thể, nhìn về hướng đông và phát ra những tiếng gầm gừ đe dọa.
Trong bóng tối, một đứa trẻ xuất hiện. Vân Thanh đeo trên lưng nồi Càn Khôn, trong tay cầm hai con dao nhỏ. Các tu sĩ quan sát liền kêu lên kinh hãi: "Chết rồi, Vân Thanh gặp bầy sói rồi! Hắn sẽ bị chúng ăn thịt mất!" "Không có hộ vệ ở dưới sao? Mau cứu bọn họ đi!"
Bao Tân sợ hãi cúi đầu nhìn xuống, vừa định gọi Vân Thanh thì chứng kiến một cảnh tượng khiến tim hắn nhảy lên tận cổ — bầy sói lao về phía Vân Thanh! Mỗi con sói yêu to lớn cao tới hai, ba trượng, trong khi Vân Thanh chỉ cao có ba thước rưỡi. Một móng vuốt của sói cũng có thể nghiền nát hắn!
Đúng lúc đó, một cảnh tượng khiến mọi người sững sờ xảy ra. Vân Thanh động thủ, con dao nhỏ trong tay hắn thoát khỏi tay bay về phía bầy sói. Những con sói vẫn giữ nguyên tư thế lao tới trên không, còn Vân Thanh thì ung dung bước ra khỏi bầy sói.
Máu từ trên bầy sói tuôn ra như thác, nhưng không một giọt nào dính vào người Vân Thanh. Con dao nhỏ sắc bén cắt một nhát vào cổ mỗi con sói, sau đó quay về nằm gọn trong tay Vân Thanh.
Vân Thanh đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn lên và cười nói: "Bao Tân, ngươi ở trên đó làm gì vậy?" Nụ cười của Vân Thanh vẫn rạng rỡ như thường. Đằng sau hắn, những con sói yêu khổng lồ rơi xuống đất ầm ầm, tất cả đều chết, xác nặng nề đ è xuống mặt đất.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, khiến tất cả mọi người đều sững sờ, đừng nói đến Bao Tân. Vân Thanh nhìn về phía mấy con sói còn lại chưa tấn công hắn, hắn vẫy tay nói: "Đi đi, sư tôn từng nói ta không nên quá tham lam, phải chừa lại một chút làm giống." Bốn, năm con sói còn lại nhìn nhau, rồi cúi đầu, kẹp đuôi chạy biến đi.
Bao Tân run rẩy không thành hình, vừa lạnh vừa đau, không kìm được mà khóc rống lên: "Thật mất mặt quá..." Hắn to lớn như vậy, mà trước đám sói yêu lại chẳng có chút sức phản kháng nào. Bầy sói trước mặt Vân Thanh cũng chẳng có chút phản kháng, điều này chứng tỏ thực lực của Vân Thanh vượt trên cả sói và hắn. Vậy mà trong trận thứ hai, hắn còn cho Vân Thanh nửa miếng thịt, thật là mất mặt.
Vân Thanh nhanh nhẹn bám theo thân cây nhảy xuống, nhanh chóng kéo Bao Tân đặt xuống đất: "Ta còn tưởng ngươi sợ đến tè ra quần rồi, không phải chưa tè ra đó sao, không sao đâu." Bao Tân bật khóc: "Nếu tè ra ta thà chết còn hơn!"
Vân Thanh nhóm lửa, đặt nồi lên rồi đun một nồi nước. Hắn tìm quanh trong rừng, nhanh chóng tìm được vài loại thảo dược cầm máu.
Hắn nghiền nát thảo dược rồi bôi lên vết thương của Bao Tân: "Ngươi cố gắng chịu đựng, đến trưa mai ra ngoài sẽ có đan dược chữa trị." Bao Tân nghi hoặc nhìn Vân Thanh: "Vân Thanh, ngươi có năng lực lớn như vậy, tại sao trước đây không bộc lộ?"
Vân Thanh lấy ra vài chiếc lá cây, tay vẫn không ngừng, linh quang thỉnh thoảng lóe lên. Một lúc sau, trong tay hắn xuất hiện một cái túi trữ vật đẹp đẽ. Vân Thanh ngơ ngác: "Hả? Ngươi nói gì cơ?"
Bao Tân ngưỡng mộ nói: "Ngươi vừa biết nấu ăn, lại dễ thương, còn biết làm túi trữ vật, lại có thể chém giết cả bầy sói. Ngươi sao mà giỏi thế?" Vân Thanh nghi ngờ: "Chuyện này không đơn giản sao?"
Không, điều này không đơn giản chút nào. Các tu sĩ quan sát xung quanh đang điên cuồng thổn thức. Vừa rồi, kỹ năng chém giết bầy sói của Vân Thanh giống như kiếm tu, tốc độ chế tạo túi trữ vật lại giống như pháp tu. Hắn chính là người phá vỡ ranh giới dày giữa kiếm tu, pháp tu và đầu bếp!
Vân Thanh bình tĩnh nói: "Các sư huynh của ta đều giỏi hơn ta nhiều." Linh quang trong tay Vân Thanh lóe lên, một dây leo đỏ kéo theo một con sói treo lên cây. Vân Thanh vừa thành thạo lột da vừa nói: "So với các sư huynh ta còn kém xa lắm. Ta kể cho ngươi nghe, kiếm pháp của sư huynh và sư tỷ ta lợi hại vô cùng! Ta thường xuyên bị họ đánh đến mức lăn lộn trên mặt đất."
Bao Tân cùng mọi người kinh ngạc: "Hung hãn vậy sao? Phi Tiên Lâu của các ngươi chẳng lẽ là tông môn kiếm tu?" Vân Thanh đáp: "Phi Tiên Lâu là sản nghiệp của tông môn chúng ta, tông môn của chúng ta gọi là Huyền Thiên Tông, là tông môn pháp tu. Sao mà hung hãn được? Sư huynh ta tốt lắm, thuật pháp của họ rất lợi hại. Một lá bùa do Nhị sư huynh ta làm, có thể san phẳng cả khu rừng này."
Vân Thanh tự hào giơ ngón tay cái lên: "Còn có Ngũ sư huynh của ta nữa. Xem này, đây là cái nồi huynh ấy làm cho ta. Con dao này là do Lục sư huynh và Kinh Lôi sư huynh làm. Quần áo ta mặc là do Nhuyễn Nhuyễn sư tỷ và Sở Việt sư tỷ làm cho. Các sư huynh, sư tỷ ở Huyền Thiên Tông chúng ta là tuyệt nhất trên thế gian! Còn có sư tôn và sư mẫu của ta nữa, cũng là những người tốt nhất. Chắc ta là người kém cỏi nhất trong Huyền Thiên Tông rồi."
Ôn Hằng nghe thấy liền cảm động không thôi: "Không uổng công nuôi dưỡng." Bạch Trạch than thở: "Mỗi lần nhìn thấy Vân Thanh, ta lại thấy Hoan Hoan đúng là một con rồng vong ơn."
Vân Thanh nói xong, tiếp tục thoăn thoắt lột da sói: "Lần này ta tham gia thi đấu cũng là do sư tôn đăng ký cho, chỉ để ta ra ngoài học hỏi. Ta thấy các ngươi thật lợi hại, hôm nay ta đã được ăn bao nhiêu món ngon rồi!"
Bao Tân nói: "Không, ngươi còn lợi hại hơn chúng ta." Họ, những đầu bếp, cả ngày chỉ biết đến lò bếp, chỉ có mỗi chút kỹ năng trong gian bếp, không như Vân Thanh, cái gì cũng biết.
Vân Thanh nhanh chóng xử lý xong một con sói, rồi dùng thủy thuật rửa sạch thịt sói, sau đó xẻ thịt thành từng miếng. Hắn ném một cái chân sói vào nồi, phần còn lại thì nhét vào túi trữ vật. Nhét ba, bốn con sói xong, Vân Thanh đưa túi trữ vật cho Bao Tân: "Này, cho ngươi đấy. Cảm ơn ngươi ban ngày đã cho ta nửa con lợn, đây là lễ đáp lại."
Bao Tân kinh ngạc: "Thứ này quý giá quá, ta không thể nhận được! Sói yêu khó đối phó như vậy, còn ta chỉ giết một con lợn trong chuồng, không thể so sánh được. Hơn nữa, ngươi cho ta rồi, ngươi dùng nguyên liệu gì để nấu?"
Vân Thanh thản nhiên nói: "Chẳng phải còn có cả khu rừng rộng lớn sao? Vẫn còn vài con sói chưa lột da, lát nữa ta lột tiếp. Có điều thịt sói yêu khá nặng mùi, chắc là món ăn làm ra sẽ không ngon lắm. Nhưng không sao, nguyên tắc của ta là không về tay không, chỉ cần ta bắt được thì đó là nguyên liệu."
Vân Thanh cười híp mắt: "Không bắt được động vật, ta sẽ đi bắt cá. Không có cá, ta hái rau dại. Không có rau dại, ta đào linh thảo. Không có linh thảo, ta đi khai thác khoáng thạch. Tóm lại, ta sẽ không trở về tay không. Lục sư huynh nói ta là tên trộm không bao giờ về tay không. Ta nghĩ, rừng lớn như vậy, chẳng lẽ lại để ta về tay không sao? Nếu thật sự không có gì đáng lấy, ta còn có thể đi cướp. Tuy nhiên, ta thường không đi cướp người khác, trừ khi họ đến cướp ta trước."
Bao Tân mặt đầy vạch đen: "Tông môn của ngươi toàn là những người gì vậy..."
Ôn Hằng giơ hai tay lên: "Ta... thật sự không dạy hắn như vậy đâu." Trương Kinh Lôi tự hào: "Ôn lão tổ, ngài nên tự hào mới đúng. Tiểu sư đệ như vậy gọi là tập hợp sở trường của mọi người, ra ngoài sẽ không bao giờ chịu thiệt."
Các đầu bếp tham gia thi đấu không mang theo gia vị, họ chỉ được mang theo một cái nồi và dao thường dùng. Nhìn cái chân sói trong nồi, Vân Thanh nhíu mày: "Ta đi tìm gia vị đã." Dưới ánh trăng, Vân Thanh đâm thủng một cái tổ ong, thu về một túi đầy mật ong. Ngoài ra, hắn còn đào được một đám gừng, tìm được vài loại quả trông rất chua.
Khi Vân Thanh quay lại đống lửa, chân sói trong nồi đã được nấu chín. Hắn cúi xuống ngửi: "Có chút tanh. Để ta thử xem có thay đổi được hương vị không." Hắn đặt chân sói bên cạnh đống lửa, quết lên một lớp nước gừng và nước sốt được pha chế từ mật ong và nước quả.
Bao Tân gần như quỳ xuống nhìn Vân Thanh làm việc: "Ta muốn biết tông môn của các ngươi còn nhận người không, ta có thể gia nhập không?" Vân Thanh thử một miếng thịt, gật đầu rồi xẻ một miếng khác đưa cho Bao Tân: "Nhận người chứ, nhưng sư tôn của ta sẽ không nhận nữa đâu, ta là người nhỏ nhất rồi. Các sư huynh của ta sẽ nhận, Ngũ sư huynh và Lục sư huynh sau khi phi thăng đã thu rất nhiều đệ tử."
Mọi người nhìn Vân Thanh và Bao Tân ăn uống no nê. Ăn xong, Vân Thanh dùng nước sạch lau miệng, vẫy tay với Bao Tân: "Ta đi ngủ trước đây, mai còn phải l3n đỉnh núi." Nói xong, hắn... biến về yêu hình, nằm cuộn tròn trên cành cây. Chẳng mấy chốc, tiếng hít thở đều đều vang lên. Khi Vân Thanh chìm vào giấc ngủ, cơ thể hắn tỏa ra linh khí màu trắng kim, tạo thành một vùng xung quanh vài dặm, khiến mọi yêu thú hoang dã không dám lại gần.
Bạch Trạch hỏi: "Vân Thanh đã hình thành lĩnh vực rồi sao?" Liên Vô Thương nói: "Nếu ngươi có nhiều sư huynh mạnh như vậy, ngươi cũng sẽ có áp lực."
Trong khi Vân Thanh và Bao Tân ngủ say, các đầu bếp khác lại không được thuận lợi như vậy. Có người gặp phải yêu thú hung bạo, có người bị tập kích, có kẻ mạo hiểm tiến vào chỗ nguy hiểm nhưng lại không thu được gì, có người thì dường như may mắn, trên đường toàn gặp những con vật hiền lành.
Diêm Cường tiến vào từ phía tây rừng rậm, chẳng bao lâu sau đã gặp một con hươu, và hắn dễ dàng hạ gục nó. Trên đường đi, như thể có người sắp đặt cho hắn, hắn tìm thấy cả nguyên liệu và gia vị. Lúc đầu, mọi người còn cảm thán hắn may mắn, nhưng sau đó thì cảm thấy Túy Tiên Lâu thật lố bịch, làm chuyện rõ ràng như vậy.
Đến lúc đêm tối nhất, Liên Vô Thương nhẹ nhàng nói: "Diêm Vọng hành động rồi." Bạch Trạch cau mày: "Ta cảm nhận được khí tức của Hoan Hoan."
Trên hành cung trên đỉnh núi xuất hiện bóng dáng của Diêm Vọng và các giám khảo. Trước mặt họ là một cái lồng lớn, trong đó có một con rồng nhỏ màu đỏ đang ngủ. Nếu không phải Hoan Hoan thì còn ai? Mọi người kinh ngạc thốt lên: "Đó chính là linh thú sẽ được hiến tế cho Thần bếp sao?"
Bạch Trạch nắm chặt tay: "Trận pháp trên lồng này liên kết với ai?" Liên Vô Thương nói: "Không phải Diêm Vọng, trên người hắn không có linh khí dao động." Bạch Trạch nói: "Buổi chiều cái lồng của Hoan Hoan tự dưng biến mất, ta cũng không cảm nhận được linh khí dao động. Chuyện này không bình thường."
Mặt trời vừa ló dạng, Vân Thanh liền biến trở lại nhân hình, tiếp tục đi về phía đỉnh núi. Thật kỳ lạ, trên đường đi họ không gặp phải nguy hiểm nào, nhưng cũng chẳng tìm thấy thứ gì có thể dùng được. Mật ong và quả dại từ hôm qua giống như một món quà ban cho, trở thành gia vị duy nhất mà Vân Thanh có trong tay.
Vân Thanh lẩm bẩm: "Chẳng lẽ khu rừng này nghèo nàn đến mức như vậy sao?" Bao Tân nói: "Ta thấy món chân sói nướng hôm qua cũng không tệ, hay là đến lúc đó làm món chân sói nướng nữa đi?" Vân Thanh thở dài: "Nếu thực sự không tìm được gì thì cũng chỉ còn cách đó thôi."
Các tu sĩ xung quanh đang quan sát đều cảm thấy bất bình. Vân Thanh thì thiếu gia vị, trong khi Diêm Cường, kẻ gian lận, lại có mọi thứ trong tay. Bạch Trạch tức đến đỏ cả mắt, nghiến răng nói: "Tên khốn này thật quá đáng."
Diêm Cường vênh vang vác con hươu đi qua khu rừng, đường đi của hắn bằng phẳng một cách kỳ lạ, trong khi đường của người khác lại vô cùng khó khăn. Khi hắn bước lên sườn núi, một luồng dao động bỗng nhiên truyền đến, trận pháp trên lồng của Hoan Hoan cuối cùng đã có biến động! Hóa ra người thi pháp chính là Diêm Cường!
Bạch Trạch tức giận đến nghiến răng ken két: "Sao ta lại không sớm nghĩ đến, hắn là người kế nhiệm của Diêm Vọng, lại còn là đại đầu bếp của Túy Tiên Lâu. Sao ta không nhận ra chứ!" Nếu phát hiện sớm hơn, Bạch Trạch đã khống chế Diêm Cường từ lâu rồi.
Liên Vô Thương nói: "Ngay từ đầu, chức quán quân của cuộc thi này đã được sắp đặt trước. Chỉ có Diêm Cường mới có thể là quán quân, chỉ có hắn mới có thể mở được lồng của Hoan Hoan. Vân Thanh từ đầu đến giờ đều đang làm việc vô ích..." Phát hiện này khiến Ôn Hằng cùng mọi người phẫn nộ, họ hận không thể nói ra sự thật này cho tất cả mọi người. Thế nhưng họ đang ở ngoài trận pháp, bên trong chỉ có một mình Vân Thanh.
Vân Bạch nói: "Ta tin vào Vân Thanh, vận may của đệ ấy luôn rất tốt. Ta tin rằng Vân Thanh sẽ cứu được Hoan Hoan." Liên Vô Thương nói với Bạch Trạch: "Không thể trông cậy hoàn toàn vào Vân Thanh, chúng ta hãy phá trận pháp này đi." Bạch Trạch gật đầu: "Nếu bọn họ không chơi công bằng, thì đừng trách chúng ta không khách sáo."
Tác giả nói thêm:
Nhuyễn Nhuyễn: "Tiểu sư đệ, khi giao tiếp với người lạ phải giữ lễ phép."
Cẩu Tử: "Nếu họ không lễ phép, ngươi cũng đừng khách sáo."
Ôn Báo: "Nếu chắc chắn không thể hòa giải, thì cứ động thủ. Một khi đã ra tay thì phải đánh đến cùng."
Đàm Thiên Tiếu: "Nếu đánh thắng thì đánh thêm vài trận, còn nếu đánh không lại thì về tìm bọn ta."
Cát Thuần Phong: "Sư huynh sẽ rèn cho ngươi pháp khí lợi hại nhất, vũ trang cho ngươi từ đầu đến chân."
Vương Đạo Hòa: "Tiểu sư đệ, nhớ lời sư huynh dặn, ăn gì cũng được nhưng không được chịu thiệt. Ngươi làm vậy là đúng!"
Vân Thanh: "Biết rồi! Cảm ơn các sư huynh!"
Vậy là chúng ta có một Vân Thanh như thế này:
Vân Thanh: "Bắt không được dã thú thì ta bắt cá, bắt không được cá thì ta hái rau dại, hái không được rau dại thì ta đào linh thảo, đào không được linh thảo thì ta tìm khoáng thạch, tìm không được khoáng thạch thì ta vốc một nắm đất! Đệ tử Huyền Thiên Tông - Vân Thanh, cái gì cũng ăn, chỉ duy nhất không ăn thiệt!"
Ôn Hằng: "... Ta không có ở nhà, các ngươi dạy sư đệ các ngươi như vậy đó à? Xem chiêu đây!"
Bạch Trạch: "Biết đủ đi, nếu Hoan Hoan mà lanh lợi được một nửa của Vân Thanh, ta cũng chẳng phải đau đầu như vậy."