Vân Thanh trong giỏ phía sau lưng chỉ có Vân Lạc Lạc. Không biết vì lý do gì, vừa qua khỏi tường thành, Lạc Lạc bỗng nhiên biến về bản thể. Hiện tại bản thể của Lạc Lạc đã khá to, như một con trâu. Liên Vô Thương lo lắng Vân Thanh mang theo nàng sẽ làm hại đến thân thể, nên đã bố trí một trận pháp bên trong giỏ của Vân Thanh. Lạc Lạc ngồi thu mình trong giỏ trông giống như một con rắn nhỏ to bằng nắm tay, chỉ khác là trên lưng mọc hai chiếc cánh vàng rực.
Vừa mới đến bến cảng ở Thiên Hải Cảnh, lại có người hỏi Vân Lạc Lạc có bán không? Sao? Chẳng lẽ Long tộc giờ đã rơi vào cảnh bán con cái sao?
Vị tu sĩ trên bến cảng thấy vẻ mặt cảnh giác của Vân Thanh, bèn cười trừ: "Hà tất phải căng thẳng như vậy, chẳng qua ngươi xem trọng con 'nghịch long' này quá mà thôi. Loại này không đáng giá. Dù ta gọi nó là tiểu long, nhưng thực ra nó không phải Long tộc. Ta thấy nó trông khá tốt, muốn mua về luyện đan. Vốn định đưa cho ngươi một cái giá tốt, ngươi không muốn thì thôi."
Vân Thanh nghe xong lời này liền tức giận, tranh cãi: "Lạc Lạc nhà chúng ta không phải cái gì mà 'nghịch long', nó là tiểu Ứng Long! Hơn nữa, nó còn chưa biết phun yêu hỏa đâu, ngươi dùng để luyện đan cũng vô ích thôi." Người kia như nghe được chuyện cười lớn: "Ha ha ha, ngươi nói gì? Ứng Long? Con rắn này mà ngươi gọi là Ứng Long? Ngươi đã từng thấy Ứng Long chưa?"
Vân Thanh tức tối: "Chính là Ứng Long!" Thái Sử thúc thúc đã giúp Lạc Lạc xác định rõ thân phận rồi, Lạc Lạc chính là Ứng Long!
Người kia cười đáp: "Xem ra các ngươi đến từ nơi khác, để ta giới thiệu một chút. Trên đời này, không phải cứ thứ gì trông giống rồng đều là rồng. Ví dụ như thứ trên lưng ngươi, đây chỉ là một loại 'nghịch long'. Chân chính Ứng Long và Long tộc trên người phải có Long khí và Long văn, còn thứ này hoàn toàn không có Long khí. Tuy rằng nó rất giống rồng, nhưng thực chất chỉ là một loại linh xà mà thôi. Loại linh xà này gọi là nghịch long, nhiều người từ nơi khác đến dễ bị chúng lừa gạt, tưởng rằng chúng là Long tộc. Thực ra loại này chỉ có thể dùng để luyện đan. Dùng xương máu của chúng để luyện thành Thăng Long Đan, bán yêu uống vào có thể tăng mạnh tu vi."
Liên Vô Thương nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi vị đạo hữu, Long tức và Long văn là gì?" Người kia cũng khá nhiệt tình, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Long tức à, chính là khí tức mà Long tộc mang theo từ trong trứng. Long tộc có Long tức mới có thể hóa hình."
Người kia vận động linh khí quanh người, Ôn Hành và mọi người cảm nhận được một nguồn linh khí mạnh mẽ lan tỏa, bên tai vang lên tiếng long ngâm thấp trầm. Nếu người này đang ở trong tu chân giới, đạo Long tức này đủ để chấn nhiếp tu sĩ dưới Nguyên Anh.
Người kia tiếp tục: "Ta có huyết thống Long tộc, con nghịch long nhỏ này trên người không có Long tức, vừa rồi ta dùng linh khí thử đã phát hiện ra ngay. Còn về Long văn..." Người kia kéo cổ áo, để lộ cổ của mình. Trên cổ hiện ra một đồ án hình rồng màu đen.
Hắn chỉ vào đồ án đó rồi nói: "Nhìn thấy không, đây chính là Long văn. Long văn có thể xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào trên cơ thể rồng, dù màu sắc và kích thước khác nhau, nhưng dù chỉ có một chút huyết mạch của Long tộc, cũng sẽ xuất hiện Long văn. Đây là cách phân biệt nghịch long và chân long."
Ôn Hành mỉm cười hành lễ: "Đa tạ đạo hữu chỉ bảo, ta đã hiểu." Người kia tỏ vẻ khá hứng thú: "Các ngươi thật sự không bán con tiểu long này sao? Ta ra giá tám nghìn linh thạch, nếu vào trong thành thì chắc chắn không được giá này đâu." Vân Thanh nhanh chóng cướp lời trước khi Ôn Hành kịp nói: "Không bán, không bán!"
Ôn Hành dịu giọng đáp: "Đa tạ vị đạo hữu, đứa trẻ này là bạn đồng hành quan trọng của chúng ta, chúng ta không bán." Người kia cũng không nói gì thêm: "Thế thì thôi vậy." Hắn lẩm bẩm: "Đây là lần *****ên ta thấy một con nghịch long lớn như vậy, nuôi tốt quá."
Ôn Hành và mọi người từ bến cảng từ từ tiến vào thành, Vân Thanh giận dữ nói với Vân Bạch và Bạch Hoan: "Tên kia đúng là mắt mù, Lạc Lạc nhà ta sớm đã biết hóa hình rồi, làm sao có thể là nghịch long được?" Vân Lạc Lạc thò đầu ra khỏi giỏ, kêu "bíu yêu, bíu yêu" hai tiếng, như thể đồng ý với lời của Vân Thanh.
Bạch Hoan an ủi Vân Lạc Lạc: "Lạc Lạc, ngươi yên tâm, dù ngươi thật sự là nghịch long, chúng ta cũng sẽ không bán ngươi. Ngươi là bạn đồng hành quan trọng của chúng ta mà!" Vân Lạc Lạc nheo mắt, hai chiếc cánh nhỏ vỗ vỗ, miệng kêu "bíu yêu, bíu yêu".
Ôn Hành mỉm cười nói: "Có cần tức giận như vậy không? Vân Lạc Lạc đã được Thái Sử thúc thúc của ngươi kiểm định thân phận, Thái Sử Gián Chi có mù cũng không đến mức nhận sai đồng tộc đâu. Hơn nữa, Lạc Lạc có phải là Ứng Long hay không cũng có gì quan trọng, chỉ cần mọi người ở bên nhau vui vẻ là được, đừng giận nữa. Ngươi mà tức giận là nhiệt độ xung quanh lại tăng lên đấy." Vân Thanh vẫn chưa nguôi giận: "Ta chỉ không chịu nổi hắn hạ thấp Lạc Lạc."
Ôn Hành cảm thán: "Tuổi trẻ thật tốt, thật nhiệt huyết." Giống như hắn, một lão yêu quái, đã rất ít việc có thể làm hắn phấn khích được.
Vân Bạch đi vài bước rồi than: "Thiên Hải Cảnh thật phồn hoa đến vậy sao?" Cậu cũng đã từng thấy những cảnh tượng lớn của yêu tu, cho dù là cung điện của phụ thân cậu hay tộc nhân của Vân Thanh, đều không sánh được với sự phồn hoa của thành trì tại Thiên Hải Cảnh. Ôn Hành giẫm lên mặt đất: "Hừ, thật là rộng tay." Những phiến gạch lát trên mặt đất đều được làm từ vàng và linh thạch, thành phố xa hoa như thế này, hắn chưa từng nghe nói qua.
Liên Vô Thương nói: "Đây là kiệt tác của Mông Mông." Đột nhiên nghe hai chữ "Mông Mông", Ôn Hành ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại: "Ơ? Ngươi nói đến Huyền Sách à? Chuyện này liên quan gì đến Huyền Sách?"
Liên Vô Thương đáp: "Chúng ta hiện đang ở Thiên Hải Cảnh, thuộc quyền quản lý của Huyền Minh Tiên Tôn. Thiên Hải Cảnh chia thành Bắc Cảnh và Nam Cảnh, mỗi cảnh đều có bốn giới. Nam Cảnh và Bắc Cảnh đều có một giới nằm dưới nước, nhưng diện tích dưới nước không lớn lắm. Thành chủ Bắc Cảnh trước kia là Huyền Sách, thành trì này được xây dựng dưới sự hỗ trợ của hắn." Ôn Hành hiểu ra: "Chả trách phóng tay thế, hóa ra là tiền nhiều không có chỗ tiêu." Huyền Sách, con rồng ngốc nghếch, người khác khen một câu, hắn liền muốn lột cả vảy trên người đem tặng.
Ôn Hành vừa đặt chân tới chính là sào huyệt trên thượng giới của Huyền Sách, ngoại trừ di tích Linh Lung. Ôn Hành cười nói: "Không biết bây giờ Linh Khê bọn họ đang ở đâu nữa, lâu rồi không gặp bọn họ." Linh Khê và Mông Mông đi khắp tiên giới ngắm cảnh, chẳng biết giờ đang ở thành nào. Ôn Hành đột nhiên cảm thấy nhớ những người bạn thân của mình. Từ khi đến Thái Hư Cảnh, chịu ảnh hưởng của kết giới, muốn liên lạc với đệ tử và bằng hữu trở nên vô cùng khó khăn.
Nếu kết giới không bị phá bỏ, các đệ tử có lẽ sẽ không thể tiến lên thượng giới thêm một ngày nào nữa. Nghĩ đến đây, Ôn Hành không khỏi cảm thán: "Thật lợi hại." Liên Vô Thương không hiểu Ôn Hành đang cảm thán điều gì: "Hử?"
Ôn Hành nói: "Ta nói Thân Đồ Tiệm thật lợi hại, làm ra Truy Hồn Hương có thể xuyên qua kết giới." Mọi người đều lặng im, tại sao Ôn Hành lại nghĩ tới điều này? Người bình thường chắc chắn không nghĩ tới chuyện này đâu nhỉ?
Lúc này, hoàng hôn dần buông xuống, Ôn Hành nắm lấy tay Liên Vô Thương: "Đi thôi, Vô Thương, chúng ta tìm chỗ nghỉ chân trước đã." Liên Vô Thương nói: "Ta cứ tưởng ngươi sẽ đi tìm Tuân Khang hoặc đến Tố Tâm Các trước."
Ôn Hành điềm nhiên đáp: "Không vội, chúng ta mới vừa tới đây, cứ thong thả ngắm nhìn phong thổ nơi này, rồi mới đi tìm người quen cũng không muộn." Du lịch vốn là để thong dong tự tại, không có mục đích, đi theo cảm hứng. Ít nhất Ôn Hành nghĩ như vậy.
Khắp nơi ở Bắc Cảnh Thiên Hải Cảnh đều có thể thấy những ngôi thần miếu thờ phụng Huyền Sách, nhưng tiếc rằng không ít miếu đã bị phá hủy. Xem ra Huyền Sách thu hồi lại linh mạch và khoáng linh đã phân phát ra, gây ra sự bất mãn mạnh mẽ của người trên thượng giới. Ôn Hành nhìn ngôi miếu đổ nát trước mặt mà xót xa: "Không biết Huyền Sách sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh tượng này." Liên Vô Thương nói: "Người đi trà lạnh, có gì mà phải nghĩ."
Ôn Hành cười đáp: "Trước đây ta còn nghĩ được người ta lập miếu thờ là một điều vinh quang lắm, nhưng giờ nhìn thấy cảnh này, ta thấy cứ sống khiêm tốn vẫn tốt hơn." Ôn Hành đột nhiên nảy ra một câu hỏi: "Vô Thương, ta có một vấn đề. Ngươi nói, là sau khi chết được lập miếu thờ tốt, hay lúc còn sống được lập miếu tốt hơn?"
Liên Vô Thương nghĩ một lúc rồi nói: "Cảm giác như ngươi vừa đến Thiên Hải Cảnh thì ý nghĩ kỳ lạ cũng nhiều hơn hẳn." Ôn Hành vội vã đi theo bước chân của Liên Vô Thương: "Ta chỉ hỏi thử thôi mà, hỏi thử thôi mà."
Vân Lạc Lạc bám trên giỏ của Vân Thanh, ngắm nhìn thành phố vàng lấp lánh. Đột nhiên, như nhìn thấy thứ gì đáng sợ, nàng rụt đầu vào, miệng kêu "bíu yêu bíu yêu". Mọi người trong ánh hoàng hôn đi về phía một khách *****. Ôn Hành phấn khởi nói: "Tối nay chúng ta có thể sẽ được ở trong căn phòng làm hoàn toàn bằng vàng và linh thạch đó!" Hắn chưa bao giờ ở một nơi xa hoa như thế này, nghĩ thôi cũng thấy có chút mong đợi.
Thế nhưng, không biết vì sao, họ đi qua bảy, tám khách ***** liên tiếp, vậy mà chỗ nào cũng đã kín khách. Ôn Hành ngạc nhiên hỏi chủ quán: "Chưởng quầy, ở Thiên Hải Cảnh nhiều người vậy sao? Sao chỗ nào cũng kín khách hết vậy?"
Chưởng quầy tươi cười đáp: "Khách quan không biết rồi, thành chủ cũ của Thiên Hải Cảnh, Huyền Sách Tiên Tôn, chẳng may đã ngã xuống. Phủ đệ của ngài ấy sắp được đem ra bán đấu giá." Ôn Hành kinh ngạc: "Bán đấu giá?" Chưởng quầy gật đầu: "Đúng vậy, Huyền Sách Tiên Tôn là thần tài của Tiên giới, trong phủ đệ của ngài có vô số trân bảo. Các tiên nhân từ khắp nơi trên thượng giới đều kéo đến, mong có cơ hội giành được bảo bối nào đó."
Huyền Sách đã xây cả thành trì xa hoa như vậy, phủ đệ của hắn càng khỏi cần nói. Thần tài của Tiên giới, dù chỉ rơi ra vài thứ từ kẽ tay cũng đủ cho những tiểu tiên nghèo khó sống qua một thời gian. Người có khả năng toàn vẹn lấy được phủ đệ của Huyền Sách không nhiều, đa số tới chỉ để xem náo nhiệt, tiện thể xem túi tiền của mình có đủ để vớt thứ gì về dùng hay không. May mà thông đạo từ Thái Hư Cảnh lên thượng giới đã bị Kỳ Dương phá hủy, nếu không, với tin tức lan truyền thế này, Thiên Hải Cảnh chắc chắn sẽ bị tiên nhân từ thượng giới đến hạ giới chen chúc đến nổ tung.
Ôn Hành chán nản bước ra khỏi khách *****, nói với Liên Vô Thương: "Xem ra tối nay chúng ta không được ở phòng vàng rồi." Liên Vô Thương cười đáp: "Không sao, ngủ trên xe nhỏ cũng được mà."
Vân Thanh nhìn ngó xung quanh, bỗng nhiên cậu thấy một bóng người: "Sư tôn, sư tôn, người xem đó có phải là Linh Khê lão tổ không?" Ôn Hành nhìn theo hướng Vân Thanh chỉ, thấy hai người phía xa đang lướt qua, toàn thân bao bọc trong áo choàng kín mít, đến mức không thể phân biệt nổi khí tức.
Ôn Hành giật khóe miệng: "Đồ nhi, ngươi dùng mắt nào mà nhìn ra được đó là Linh Khê?" Liên Vô Thương cũng nghiêm túc nhìn, nhưng y cũng không thấy đó là Linh Khê.
Vân Thanh đã vui vẻ gọi to: "Linh Khê lão tổ! Mông Mông sư thúc!" Kết quả, trong ánh mắt sững sờ của Ôn Hành và mọi người, hai người mặc áo choàng kia dừng lại!! Họ còn quay lại bước về phía này!!
Ôn Hành tròn mắt nhìn một trong hai người kéo áo choàng ra, ôm chầm lấy Vân Thanh: "Ôi chao, tiểu bảo bối, ngươi sao lại ở đây? Sao ngươi phát hiện ra ta? Ủa? Lão Ôn, ngươi cũng ở đây sao?" Quả thật là Linh Khê! Ôn Hành cũng không biết phải dùng biểu cảm gì để đối mặt với Linh Khê nữa: "Ngươi... bọc kín thế này mà cũng bị người khác nhận ra?"
Linh Khê nhiệt tình dùng cùi chỏ huých Ôn Hành: "Ôi chao lão Ôn, lâu rồi không gặp, ngươi lại ngốc hơn rồi." Ôn Hành đập vào đầu Linh Khê một cái: "Ngươi mới ngốc ấy." Dù nói vậy, nhưng nụ cười của hắn đã không thể giấu nổi nữa.
Ôn Hành và mọi người được sắp xếp vào một căn phòng miễn phí, Linh Khê và Mông Mông đã thuê sẵn một gian ở một khách ***** yên tĩnh. Khi màn đêm buông xuống, đèn lồ ng rực rỡ trong sân khách ***** tỏa sáng, mọi người quây quần bên bàn ăn tối.
Linh Khê và Mông Mông cười vui vẻ: "Không ngờ các ngươi lại đến Thiên Hải Cảnh, cũng không gửi tin nhắn gì cho bọn ta cả." Ôn Hành thở dài: "Không gửi được, có kết giới ngăn cản mà. Chúng ta vừa mới tới đây thôi. Các ngươi đến bao lâu rồi?" Linh Khê đáp: "Ta và Mông Mông cũng mới tới, sớm hơn các ngươi ba ngày thôi."
Liên Vô Thương hỏi: "Thông đạo Thái Hư Cảnh chẳng phải đã bị hỏng rồi sao? Sao các ngươi lại đến được đây?" Linh Khê đáp: "Chúng ta từ Thái Hư Cảnh đến, thông đạo đã được sửa chữa xong rồi, Quy Ngô đã cho phép chúng ta thông hành." Linh Khê tiện thể cảm thán về sự quyết đoán của Phượng Quân: "Khi qua tường thành thật sự làm ta giật mình, không ngờ người như Phượng Quân nhìn thì phong nhã mà hành sự lại sắc bén như vậy."
Thông đạo Thái Hư Cảnh đã mở rồi sao? Trước đó Ôn Hành còn cảm thán may mắn là thông đạo bị đóng. Linh Khê nói: "May mà chúng ta đến sớm nên đã đặt được một phòng, nếu đến muộn thì e là ngay cả ngủ ngoài đường cũng không được."
Mông Mông nói: "Linh Khê nghe nói phủ đệ trước kia của ta sẽ bị đem ra bán đấu giá, y hớt hải kéo ta lên đây. Ta thì thấy mấy thứ đó đều là vật ngoài thân, không đáng mạo hiểm." Linh Khê hừ hai tiếng: "Biết ngươi giàu có, nhưng cũng không thể phung phí như vậy được. Đồ của mình làm sao có thể để người khác bán đấu giá chứ? Dù sao ta cũng phải lấy lại cho bằng được."
Linh Khê cười gian xảo: "Lão Ôn, có tiền không? Cho ta vay chút đi." Ôn Hành ngạc nhiên: "Ngươi định mua lại phủ đệ trước đây của Mông Mông? Ta chưa thấy phủ đệ ấy trông như thế nào, nhưng ta biết giá của nó không hề rẻ, có thể lên tới hàng tỷ linh thạch, hàng ngàn linh mạch."
Linh Khê nói: "Không cần nhiều đến vậy, ta chỉ muốn mua lại một thứ trong đó thôi. Mông Mông nói hắn từng thu thập được một viên linh đan hiếm, có thể cải tử hoàn sinh. Ta muốn mua lại để phòng thân. Mông Mông, viên đan đó tên là gì nhỉ?" Chân thành Huyền Sách Tiên Tôn suy nghĩ một lát rồi đáp: "Cải Tử Hoàn Sinh Đan." Mọi người đều đen mặt, cái tên này... quá sơ sài rồi.
Linh Khê thò tay vào túi trữ vật của Ôn Hành: "Mông Mông nói hắn đặt viên đan dược đó trong một hộp gỗ, người ngoài không biết giá trị của nó, chỉ xem cái hộp gỗ ấy như một chiếc hộp trang điểm bình thường để đem ra bán đấu giá. Ta đã dò hỏi, dự đoán sẽ tốn khoảng mười lăm vạn linh thạch, nhưng ta không đủ linh thạch." Ôn Hành để mặc y lục lọi, ngạc nhiên hỏi: "Linh thạch của ngươi đâu hết rồi?"
Linh Khê và Mông Mông ở bên nhau, sao có thể thiếu linh thạch được? Linh Khê than thở: "Chẳng phải lão Thiệu vét sạch túi ta rồi sao. Hắn cứ khăng khăng đòi đồng cam cộng khổ, rút hết linh thạch trong túi trữ vật của ta đi xây Phi Tiên Lâu." Mông Mông có chút khó chịu: "Thật ra, ngươi cần bao nhiêu linh thạch, ta có thể cho."
Linh Khê vô cùng cương quyết: "Thôi thôi, ngươi nghĩ ta là loại tiểu bạch kiểm được người khác bao nuôi sao? Ta phải kiếm tiền nuôi ngươi, chứ không để ngươi bao nuôi ta." Ôn Hành cười nói với Liên Vô Thương: "Ngươi thấy không, sự cố chấp của Linh Khê luôn khác với người khác." Linh Khê hậm hực: "Ngươi biết cái quái gì, đây gọi là quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo."
"Thủ chi hữu đạo" Linh Khê không chút khách khí rút linh thạch từ túi trữ vật của Ôn Hành. Ôn Hành ngăn lại: "Cái 'thủ chi hữu đạo' của ngươi đâu? Rõ ràng là đang bóc lột ta mà." Linh Khê hừ hai tiếng: "Ngươi không nên giữ tiền trên người, hễ có tiền ngươi lại xài bậy. Hơn nữa, khách ***** ngươi đang ở cũng phải tốn linh thạch, bây giờ khách ***** hiếm như vậy, phòng này giá tám trăm linh thạch một ngày đó."
Ôn Hành mặc kệ Linh Khê muốn lục lọi thế nào thì lục, mọi người vừa ăn tối vừa nói cười rôm rả. Sau khi ăn tối xong, bọn trẻ rửa mặt xong liền trèo lên giường. Linh Khê và Mông Mông vẫn ngồi bên bàn tán gẫu: "Ban đầu ta và Mông Mông định lén lút đột nhập vào phủ đệ xem thử, nhưng không ngờ xung quanh phủ đệ xuất hiện cấm chế rất mạnh, suýt chút nữa thì bị người phát hiện."
Mông Mông nói: "Ta nghĩ cấm chế đó chắc là do Chấp Đạo Tiên Tôn bố trí. Việc bán đấu giá động phủ của ta xem như chuyện lớn, bà ta nghe được tin tức chắc chắn đã đến đây. Tuy rằng ta đã ở Thiên Hải Cảnh rất lâu, nhưng lại chưa gặp bà ta nhiều lần. Ta cảm thấy nếu có người mua lại phủ đệ của ta, bà ta chính là người có khả năng cạnh tranh lớn nhất. Nói thật, ta thà để phủ đệ của mình được bà ta mua, còn hơn là bị nhà khác mua." Vị Chấp Đạo Tiên Tôn của Thiên Hải Cảnh quả thật rất lợi hại, cả Phượng Quân lẫn Mông Mông đều đánh giá rất cao bà ta.
Linh Khê chợt nhớ ra điều gì: "Đúng rồi lão Ôn, ngươi có gặp Nhuyễn Nhi chưa?" Ôn Hành cười nói: "Chưa. Ngươi gặp rồi sao?"
Linh Khê vỗ tay: "Xem trí nhớ ta này, khi ta tới đây, Quy Ngô nói với chúng ta rằng Tố Tâm Các trên thượng giới là sản nghiệp của Nhuyễn Nhi, bảo chúng ta nếu gặp khó khăn thì tìm nàng ấy. Ta và Mông Mông đang định xuất phát đi tìm nàng, kết quả lại tìm thấy các ngươi. Đi đi đi, bây giờ đi tìm nàng. Thiên Hải Cảnh xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng nhất định ở Tố Tâm Các tại đây."
Ôn Hành cười: "Nhuyễn Nhi thật sự ở đây sao?" Linh Khê vui vẻ đáp: "Ta cần gì phải lừa ngươi? Đi thôi, đi nhanh nào."
Ôn Hành nhìn Liên Vô Thương: "Vô Thương?" Liên Vô Thương đứng lên: "Cùng đi."
Ôn Hành dặn dò Vân Thanh vài câu: "Sư tôn có việc phải ra ngoài, các ngươi ở đây nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy lung tung." Đáp lại Ôn Hành là tiếng ngáy đều đều của bọn trẻ, xem ra đều đã ngủ say. Vừa bước ra khỏi khách *****, Linh Khê liền quăng cho Ôn Hành hai chiếc áo choàng: "Khoác lên đi, bây giờ chúng ta đều là những nhân vật nhạy cảm, phải tự giác, đừng gây náo động."
Ôn Hành có thể nói gì đây, hắn ngoan ngoãn khoác áo choàng lên. Nói thật, sau khi khoác áo choàng, hắn thậm chí không còn cảm nhận được khí tức của Liên Vô Thương. Hắn lấy làm lạ, không hiểu Vân Thanh làm cách nào mà nhận ra Linh Khê và Mông Mông, chẳng lẽ là nhờ giác quan thứ sáu đáng sợ?
Trên đường có không ít tu sĩ cũng khoác áo choàng, trang phục của bốn người bọn họ nhìn qua cũng bình thường. Nơi họ ở nằm ở phía đông thành, chi nhánh Tố Tâm Các của Thẩm Nhuyễn nằm ở phía nam thành. Nếu đi bộ thì mất khoảng hơn một canh giờ, còn ngự kiếm thì một nén nhang là tới nơi. Nếu chỉ có Ôn Hành và Liên Vô Thương, họ chắc chắn sẽ vừa ngắm cảnh đêm Thiên Hải Cảnh vừa đi bộ đến nơi. Nhưng bây giờ có Linh Khê và Mông Mông, đi thêm một bước trên đường phố, Mông Mông sẽ có nguy cơ bị bại lộ.
Ngự phong trên không, Thiên Hải Thành tựa như một tòa thành không ngủ. Vì được xây dựng bằng vàng ròng và linh thạch, chỉ cần có một chút ánh sáng cũng có thể nhìn thấy linh quang với đủ màu sắc khác nhau. Không chỉ riêng Ôn Hành và mọi người, trên bầu trời còn có không ít tu sĩ dừng lại chiêm ngưỡng cảnh đẹp, có người thậm chí còn đang ngồi thiền giữa không trung.
Linh Khê chỉ vào một tòa tháp cao trong thành: "Tòa tháp đó chính là phủ đệ của Mông Mông." Tòa tháp được xây dựng bằng linh thạch trong suốt, dù là ban đêm cũng phát ra ánh sáng lung linh, không ít tu sĩ lợi dụng bóng đêm để lên cao nhìn xa. Ôn Hành cười: "Thật là một tuyệt cảnh của tiên giới."
Mông Mông vốn không nói gì, nhưng nghe Ôn Hành nói vậy, hắn mở miệng: "Trước đây ta cũng cảm thấy đó là tuyệt cảnh. Nhìn mọi người sống hạnh phúc trong thành được xây bằng linh thạch, ta từng nghĩ đó là điều đẹp nhất trên thế gian. Nhưng từ khi bị giam cầm trong Linh Lung Di Tích, ta đã ngộ ra nhiều điều. Ta đã tự xây cho mình một chiếc lồng, vốn có thể thu lại linh thạch và bảo vật, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn để lại chúng ở đó."
Tình cảm là một thứ rất phức tạp, Tiên Tôn Huyền Sách vốn đơn thuần từng cho rằng Thiên Hải Cảnh là nơi mộng ảo, về sau mới nhận ra đó chỉ là một chiếc lồng hoa lệ. Hắn có thể phá hủy nơi này, nhưng lại không đành lòng, vì nơi đây từng có những kỷ niệm đẹp của hắn. Nếu phá hủy, thì sẽ chẳng bao giờ tìm lại được nữa.
Ôn Hành hỏi Mông Mông: "Ngươi và Linh Khê ở bên nhau có vui vẻ không?" Giọng Mông Mông mang chút nhẹ nhàng: "Ừm, rất vui. Ta thích ở bên cạnh hắn và các bằng hữu." Ở bên cạnh Ôn Hành và mọi người, hắn không phải là Tiên Tôn Huyền Sách cao cao tại thượng, mà chỉ là Mông Mông sư thúc. Mọi người không vì hắn giàu có mà đối xử giả dối, cũng không vì hắn nghèo túng mà đâm chọc. Hắn yêu thích những ngày tháng bình dị này, giờ đây hắn cũng bắt đầu học theo Linh Khê, từng chút một tích lũy linh thạch.
Ôn Hành mỉm cười: "Vui vẻ là tốt rồi."
Một nén nhang sau, bọn họ đã đến Tố Tâm Các ở phía nam thành. Trước đây ở Tình Sơ Các, Tần Sơ Thanh không ngớt lời khen ngợi Tố Tâm Các trên thượng giới, nàng thậm chí còn thay đổi cách kinh doanh của Tình Sơ Các để học theo Tố Tâm Các. Khi Ôn Hành và mọi người ở trong Tình Sơ Các, họ cảm thấy nội tâm rất yên tĩnh, giờ đây khi nhìn thấy Tố Tâm Các, sự yên bình ấy còn mang theo một chút cảm giác thân quen.
Tố Tâm Các từ bên ngoài nhìn vào mang sắc xanh nước, được tạo thành từ vài tòa tiểu lâu và biệt viện. Tòa lâu cao nhất nằm chính giữa, được bao quanh bởi ao sen, khiến người ta khi nhìn vào lập tức cảm thấy lòng mình trầm lắng. Xung quanh Tố Tâm Các vang vọng tiếng đàn mơ hồ, có lẽ là do các cầm tu đàn ra khúc nhạc có thể làm dịu tâm hồn người nghe.
Trước cửa Tố Tâm Các người đông như trẩy hội, không biết còn tưởng đây là nơi hoa nguyệt phong lưu, nhưng lại không có những cô nương xinh đẹp chào mời khách. Bởi lẽ những người ra vào nơi này đều là nữ tu. Ôn Hành và mọi người đáp xuống trước Tố Tâm Các, cả bốn người tiến vào bên trong.
Vừa bước vào, một tiếng đàn tao nhã đã chậm rãi lọt vào tai, khiến bước chân của họ cũng trở nên chậm lại. Hòa cùng tiếng đàn là một mùi hương thanh khiết, giống như hương lan, lại như mùi hương của hoa mai. Trước mắt họ là một tấm bình phong đá được chạm khắc hình thị nữ, bên tay trái là lối vào, bên tay phải là lối ra.
Ôn Hành và mọi người định đi theo nhóm nữ tu phía trước, nhưng vừa đi được vài bước đã có một cô nương đoan trang bước lên chào hỏi: "Tiên trưởng xin dừng bước, Tố Tâm Các không tiếp đón nam khách."
Ôn Hành và mọi người nhìn sang, chỉ thấy bên cạnh bình phong đứng sáu nữ tu vận trang phục đồng nhất. Dáng vẻ của họ có thể không dịu dàng, nhưng lại toát lên một cảm giác an tĩnh, ôn nhu.
Ôn Hành và mọi người lùi lại một bước: "A, xin lỗi." Ôn Hành hỏi cô nương ấy: "Cô nương, chúng ta đều đang đội mũ choàng, sao ngươi biết chúng ta là nam tu?"
Cô nương đó cúi người mỉm cười: "Vài vị tiên trưởng có chiều cao rõ ràng là nam tu, nếu tiểu nữ đoán sai, tiên trưởng hẳn sẽ phản biện." Dù bọn họ có khoác áo choàng che giấu thân hình, nhưng chiều cao vẫn bày ra đó. Dù ở tu chân giới cũng có nữ tu cao bằng nam nhân, nhưng khi bị ngăn lại, người ấy chắc chắn sẽ lên tiếng làm rõ thân phận của mình.
Ôn Hành lẩm bẩm: "Nếu có người cố ý giả gái trà trộn vào thì sẽ thế nào nhỉ?" Đúng lúc này, Ôn Hành nhìn thấy có một người bị kéo ra khỏi lối ra. Hai nữ tu mỗi người giữ một cánh tay của nam tu kia: "Xin khách quan thứ lỗi, Tố Tâm Các không tiếp đón nam tu." Nam tu kia bực tức mắng: "Dựa vào cái gì mà không tiếp đón? Ta bỏ tiền ra cũng không được sao?!"
Nữ tu kéo hắn ra ngoài hành lễ: "Xin khách quan thứ lỗi, Tố Tâm Các không tiếp đón nam tu." Người kia còn muốn nói thêm gì đó, chỉ thấy nữ tu lấy ra một tấm linh bài. Đó là một khối ngọc trắng như tuyết, trên khắc chữ "Tố" màu vàng. Nhìn thấy linh bài này, sắc mặt người kia lập tức biến đổi, không màng mắng chửi gì nữa, xoay người bỏ chạy, sợ đến nỗi chạy không đủ nhanh sẽ bị giữ lại.
Ôn Hành thắc mắc: "Đó là bài gì vậy?" Mông Mông đáp: "Hình như là linh bài của Tố gia trên thượng giới." Tố gia? Tố Tâm Các có quan hệ gì với Tố gia sao?
Lúc này, Liên Vô Thương tiến lên một bước nói với nữ tu: "Ta muốn gặp quản sự của các ngươi để bàn việc quan trọng, phiền cô nương thông báo một tiếng." Nữ tu nhìn bốn người Ôn Hành đầy nghi hoặc, trong lòng tuy có thắc mắc, nhưng vẫn hành lễ một cách đoan trang: "Khách nhân có tín vật chăng? Có vật gì chứng minh thân phận của mình không?"
Ôn Hành sờ sờ người, lấy ra linh bài của Huyền Thiên Tông: "Không biết vật này có được không?" Linh bài của Huyền Thiên Tông khắc hình một cây đại thụ, mỗi đệ tử của Huyền Thiên Tông đều có một tấm linh bài như vậy. Hy vọng quản sự ở đây nhận ra nó.
Khi linh bài được lấy ra, đôi mắt nữ tu sáng lên: "Thì ra là khách quý của các chủ nhân chúng ta, mời đi lối này." Nói xong, nữ tu dẫn Ôn Hành và mọi người đi qua lối bên phải của bình phong. Nàng không rẽ vào sân, mà dẫn họ đi trên một con đường nhỏ hẻo lánh bên cạnh bình phong.
Qua hàng cây và rừng trúc, Ôn Hành và mọi người nhìn thấy một viện náo nhiệt. Ôn Hành nhìn thoáng qua trong viện, chỉ thấy các nữ tu trong đó đang uống rượu, đùa giỡn, đánh đàn, tĩnh tọa... Chẳng trách không cho nam tu vào, nơi này đúng là thiên đường của nữ tu, nam tu vào đây thực sự sẽ phá hỏng bầu không khí. Ôn Hành nhanh chóng thu lại ánh nhìn, Linh Khê lẩm bẩm: "Tiểu nha đầu Nhuyễn Nhi thật biết cách làm việc."
Ôn Hành cười nói: "Đệ tử của ta ai cũng giỏi hơn ta." Linh Khê tán thành: "Điều đó đúng thật." Hoàn toàn không nể mặt Ôn Hành chút nào, khiến hắn buồn bực: "Ngươi khen ta một câu thì chết sao?" Linh Khê nghiêm túc trả lời: "Sẽ chết."
Nữ tu dẫn Ôn Hành cùng mọi người vòng qua sân viện, bỏ qua mấy tòa lầu náo nhiệt phía trước, tiến thẳng về phía tiểu viện ở sâu nhất. Trong tiểu viện, bóng trúc lay động phát ra những tiếng xào xạc. Nữ tu dừng lại trước viện, kính cẩn gõ cửa: "Quản sự, có người cầm linh bài của Huyền Thiên Tông đến tìm ngài."
Trong tiểu viện vốn yên tĩnh vang lên tiếng bước chân, từ xa đến gần, rất nhanh đã đứng trước cửa. Từ trong viện vang lên một giọng nữ: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi, vất vả cho ngươi." Nữ tu hành lễ, nghe lời rời đi.
Ôn Hành cùng mọi người đợi trong chốc lát, cánh cổng liền mở ra.
Bên trong là một người đang mặc áo choàng. Ôn Hành nhìn kỹ: "Ồ? Không phải Nhuyễn Nhi?" Người đó lật áo choàng lên, lộ ra một khuôn mặt hiền lành, hóa ra là một nam nhân!
Ôn Hành nhìn kỹ rồi bật cười: "Ôi chao, chẳng phải là Nghiêm Tu sao?" Người này tên là Khổng Nghiêm Tu, thuộc hàng đệ tử cháu của Ôn Hành. Khổng Nghiêm Tu hai mắt sáng lên, liền quỳ xuống đất: "Lão tổ! Cuối cùng cũng đợi được ngài đến!"
Ôn Hành vội đỡ Khổng Nghiêm Tu đứng dậy: "Ta còn tưởng sẽ gặp được Nhuyễn Nhi, không ngờ lại gặp ngươi." Khổng Nghiêm Tu vội vàng dẫn Ôn Hành và mọi người vào trong viện: "Lão tổ, mời vào trong. Không ngờ hôm nay lão tổ đến, đệ tử chẳng chuẩn bị gì, thật đường đột quá." Ôn Hành vui vẻ nhìn quanh: "Tiểu viện này cũng khá lắm, chỉ có mình ngươi thôi sao?"
Khổng Nghiêm Tu đáp: "Tố Tâm Các ở Thiên Hải Cảnh vừa mới thành lập, nhân lực còn thiếu, hiện giờ chỉ có mình đệ tử. Nhưng sắp tới đây sẽ có một buổi đấu giá, Phong Miên và sư bá cũng sẽ đến." Khổng Nghiêm Tu vừa đi vừa hớn hở, đuôi hồ ly đằng sau hắn cũng không giấu được sự vui sướng.
Ôn Hành nhìn cái đuôi đang đong đưa không tự chủ được của Khổng Nghiêm Tu mà cười đến híp cả mắt. Hai đệ tử cháu của hắn, Khổng Nghiêm Tu và Trương Phong Miên, đều là người có tư chất và thực lực xuất sắc nhất trong hàng đệ tử cháu, chỉ tiếc vận khí không tốt, trong lúc tu luyện đã bị hủy mất nhục thân, chỉ còn lại thần hồn. Sau đó, họ vô tình được Vân Thanh nhặt được, rồi ẩn mình trong Dưỡng Hồn Mộc chờ đợi cơ duyên, không ngờ họ thật sự gặp được cơ duyên. Trong trận xâm lấn của yêu thú, hai huynh đệ của Cửu Vĩ tộc bị thương quá nặng, thần hồn hủy diệt, để lại hai bộ thân xác cho họ nhập vào.
Sau này, nhờ mối quan hệ tốt đẹp giữa Ôn Hành và Cửu Vĩ tộc, Cửu Vĩ tộc đã truyền thụ tuyệt học của họ cho cả hai. Sau khi thành tài, cả hai trở về Huyền Thiên Tông. Khi Ôn Hành và mọi người phi thăng, họ cùng các đệ tử khác cũng theo lên thượng giới. Không ngờ lại gặp được họ ở đây.
Khổng Nghiêm Tu có tính cách hiền hòa, lại cần mẫn và nghiêm túc, thật khó tưởng tượng được rằng người như vậy lại do Vương Đạo Hòa dạy dỗ ra. Trời đã tối, hắn vẫn đang đốt dạ minh châu, ngồi trước bàn làm việc với một đống sổ sách chờ xem xét.
Sau khi đưa Ôn Hành và mọi người vào trong, Khổng Nghiêm Tu liền quỳ xuống hành đại lễ: "Đệ tử Khổng Nghiêm Tu, bái kiến lão tổ, bái kiến Liên tiên sinh, bái kiến Linh Khê lão tổ, bái kiến Tiên Tôn Huyền Sách." Mông Mông sau khi lật áo choàng lên thì vô tội chớp mắt: "Sao ngươi nhận ra ta?" Khổng Nghiêm Tu nghiêm mặt đáp: "Khắp Thiên Hải Cảnh đều có tượng của ngài, không ngờ Tiên Tôn Huyền Sách chưa chết, thật là quá tốt."
Sau khi Khổng Nghiêm Tu phi thăng không bao lâu, hắn nghe tin Tiên Tôn Huyền Sách đã ngã xuống, linh khoáng và linh mạch của tiên giới đột ngột biến mất, khắp nơi xôn xao. Thẩm Nhuyễn cùng mọi người đã tận dụng cơ hội này, dùng linh thạch mang từ hạ giới lên để mở cửa hàng *****ên, thành lập Tố Tâm Các. Thẩm Nhuyễn là nữ tu, nàng hiểu rõ các nữ tu trên thượng giới muốn có một chốn yên tĩnh cho riêng mình khó khăn thế nào, cũng biết được những nữ tu có thể hành tẩu trên thượng giới không ai là kẻ ngốc. Họ hoặc có tu vi mạnh mẽ, hoặc có gia thế hùng hậu.
Thẩm Nhuyễn mở ra Tố Tâm Các chỉ dành cho nữ tu, chỉ có nữ tu mới được vào. Nữ tu đến đây có thể nhận được sự tôn trọng và bình yên, Tố Tâm Các vừa khai trương đã nổi tiếng trên thượng giới. Nhiều nữ tu nghe danh mà đến, họ giao lưu kết bạn, thư giãn ở nơi này. Chẳng bao lâu, Thẩm Nhuyễn đã mở thêm nhiều chi nhánh Tố Tâm Các ở khắp tám giới thượng tầng.
Khổng Nghiêm Tu phát ra Truy Hồn Hương cho Thẩm Nhuyễn cùng mọi người. Ôn Hành băn khoăn: "Không biết Nhuyễn Nhi có nhận được Truy Hồn Hương không?" Khổng Nghiêm Tu đáp: "Dù không thể sánh với phù chú ở hạ giới, nhưng vẫn có thể dùng được. Giờ ta báo cho sư bá, chắc người sẽ đến ngay trong đêm." Khổng Nghiêm Tu bỗng nhớ ra một việc quan trọng, liền hỏi: "Lão tổ, ngài và mọi người hiện đang ở đâu?" Ôn Hành đáp: "Ở một tiểu khách sạn phía đông thành, tám trăm linh thạch một đêm."
Khổng Nghiêm Tu cười: "Lão tổ đã đến nhà mình rồi, sao có thể ở ngoài được? Chi bằng chuyển đến đây ở, sư bá đã mua một tiểu viện ở trong thành, ngay tại con hẻm phía sau Tố Tâm Các." Ôn Hành ngạc nhiên nói: "Ồ? Còn có tiểu viện nữa sao?"
Khổng Nghiêm Tu đáp: "Sư bá đã mua bất động sản ở khắp thượng giới, là để sau này khi sư tổ lên đây, mọi người có thể tụ họp mà không bị quấy rầy. Dù Tố Tâm Các có tốt đến đâu, cũng chỉ là một sản nghiệp, huống chi nơi này chỉ dành cho nữ tu. Đệ tử mỗi ngày đều đến đây xem sổ sách, để không lộ thân phận, hàng ngày phải mặc áo choàng."
Liên Vô Thương hỏi: "Lúc nãy Ôn Hành đưa linh bài của Huyền Thiên Tông cho nữ tu xem, nàng đã nhận ra chúng ta là người của Huyền Thiên Tông rồi đưa chúng ta vào đây. Nàng có đáng tin không?" Khổng Nghiêm Tu đáp: "Liên tiên sinh xin yên tâm, những nữ tu này đều đã ký tử khế, sẽ không nói linh tinh. Sư bá đã cho họ xem qua tất cả các dấu hiệu của môn phái phi thăng cùng chúng ta. Nói rằng sau này nếu có ai mang vật có dấu hiệu đó đến tìm, thì trực tiếp đưa khách đến gặp quản sự."
Khổng Nghiêm Tu vui vẻ nói tiếp: "Quản sự của Tố Tâm Các đều là người nhà, có cả nhân tu và yêu tu." Ôn Hành cảm thán: "Quả nhiên là Nhuyễn Nhi làm việc chu đáo cẩn thận."
Khổng Ngôn Tu khép lại sổ sách: "Hôm nay không xem sổ nữa, để ta đưa sư tổ về phủ. Nếu sư bá trở về, cũng sẽ đến phủ trước." Ôn Hành nói: "Không cần vội, hôm nay chúng ta còn phải trở về khách *****."
Khổng Ngôn Tu ngạc nhiên hỏi: "Lão tổ, vì sao còn muốn về đó? Chẳng lẽ có vật gì quan trọng để quên ở đó? Lão tổ cứ nói địa chỉ, ta sẽ cho người đi lấy. Mọi người một đường mệt mỏi, đêm nay cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện nhỏ này cứ để đệ tử lo." Ôn Hành đáp: "Chúng ta để bọn trẻ lại khách *****, ngươi muốn đi thì cũng được."
Khổng Ngôn Tu mơ hồ khó hiểu: "Trẻ... trẻ con?" Ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc của Khổng Ngôn Tu lướt về phía bụng của Ôn Hành và Liên Vô Thương, chàng thanh niên tuấn tú như bị sét đánh giữa trời quang: "Trẻ con?" Ôn Hành chắc chắn gật đầu: "Phải, trẻ con."
Phủ đệ Thẩm Nhuyễn mua nằm ngay ở con hẻm sau Tố Tâm Các, phủ không lớn nhưng vô cùng thanh tĩnh. Bên trong phủ có trận pháp, bên ngoài sáng lấp lánh, bên trong vẫn giữ được vẻ yên bình. Ôn Hành cùng mọi người vừa ổn định chỗ ở không lâu, thì thấy Khổng Ngôn Tu mặt mày xám xịt trở về, nhìn dáng vẻ như bị đánh không nhẹ. Trên lưng hắn còn đeo một cái sọt, trong tay dắt Bạch Hoan, Vân Bạch và Vân Thanh rụt cổ, vẻ mặt ủ rũ.
Ôn Hành giật mình: "Sao thế này?" Khổng Ngôn Tu lau vết máu mũi, cười khổ: "Thì ra người nói đứa trẻ chính là Vân sư thúc. Không ngờ Vân sư thúc cũng phi thăng rồi."
Vân Thanh bị gọi dậy, dáng vẻ mệt mỏi: "Khổng sư điệt nửa đêm chạy đến gọi chúng ta, chỉ nói bảo đi theo, lại không nói rõ lý do. Ta và Vân Bạch tưởng hắn là kẻ buôn người, liền đánh hắn một trận." Vân Thanh uể oải nói: "Nửa đêm nửa hôm sao lại phải dọn nhà? Ngày mai ban ngày không được sao? Ta mệt quá."
Bạch Hoan dụi mắt: "Mệt quá..." Vân Lạc Lạc ngủ rất ngon, dù Vân Bạch và Vân Thanh đánh Khổng Ngôn Tu một trận cũng không làm nàng tỉnh dậy.
Khổng Ngôn Tu lau mặt: "Là đệ tử không đúng, quấy rầy Vân sư thúc." Vân Thanh liếc nhìn Khổng Ngôn Tu: "Ta cũng có lỗi, ai bảo ngươi nửa đêm lén lút mò vào." Vân Bạch lầm bầm: "Bao nhiêu năm rồi vẫn chẳng khôn ra."
Mông Mông nghi hoặc nói với Linh Khê: "Không biết có phải ảo giác của ta không, ta thấy Vân sư điệt rất không ưa Khổng Ngôn Tu." Linh Khê cười đáp: "Năm đó hắn và một đệ tử khác theo Vân Thanh hành tẩu giang hồ, cả hai đều ở trong Dưỡng Hồn Mộc mà nhìn rõ mọi dáng vẻ khốn khổ của Vân Thanh, nên sau này Vân Thanh thấy họ là không có sắc mặt tốt."
Tội nghiệp Khổng Ngôn Tu, đêm *****ên gặp được lão tổ, vốn định giúp lão tổ giải ưu sầu, ai ngờ lại nhận một trận đòn, thật là oan ức không chỗ nói. Vân Thanh và Vân Bạch sau khi đánh người xong, chỉ qua loa nói lời xin lỗi rồi lại uể oải chui lên giường. Trời đất bao la, ngủ là lớn nhất. Không ngủ đủ sẽ già, sẽ xấu, sẽ kiệt sức mà chết, bọn họ muốn làm những con gà con tươi non nhất!
Sáng hôm sau, Ôn Hành mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng người nói. Ngoài cửa sổ, chim hót ríu rít, gió thổi ngọn cây phát ra tiếng xào xạc dịu dàng. Ôn Hành nghe thấy giọng của Thẩm Nhuyễn, nàng đang nhỏ giọng nói với Khổng Ngôn Tu: "Chúng ta ra ngoài đợi đi, đừng làm phiền sư tôn nghỉ ngơi." Khổng Ngôn Tu đáp: "Vâng, sư bá, ngài cả đêm không ngủ, hay là đi nghỉ ngơi một lát?"
Thẩm Nhuyễn dịu dàng nói: "Ta không mệt. Tiểu sư đệ cũng đến rồi?"
Ôn Hành đứng dậy mở cửa, ngoài cửa nắng vàng rực rỡ, Ôn Hành nhìn thấy đại đệ tử Thẩm Nhuyễn mặc váy dài màu lam nhạt đang đứng ở cửa. Nghe tiếng mở cửa, Thẩm Nhuyễn quay đầu lại, vừa thấy Ôn Hành, trong mắt nàng liền bùng lên ánh sáng vui mừng. Niềm vui tái ngộ khiến nụ cười của Thẩm Nhuyễn càng thêm rạng rỡ. Ôn Hành cũng cười tươi: "Nhuyễn Nhi!"
Thẩm Nhuyễn vừa cười, viền mắt đã ửng đỏ: "Sư tôn!" Nàng bước lên một bước định quỳ xuống, nhưng bị Ôn Hành ngăn lại: "Nhuyễn Nhi của chúng ta đã chịu nhiều vất vả rồi, một mình ở thượng giới làm nên sự nghiệp lớn như thế này, thật khổ cực." Thẩm Nhuyễn vừa cười vừa ngân ngấn nước mắt: "Không khổ cực." Nàng biết có một ngày, người nàng muốn gặp nhất chắc chắn sẽ đến ở trong căn phủ mà nàng đã chuẩn bị!
Cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, Vân Thanh phấn khích đứng ở cửa: "Sư tỷ!" Thẩm Nhuyễn ngẩng đầu nhìn Vân Thanh, kinh ngạc không thôi: "Tiểu sư đệ! Sao ngươi lại ở đây!"
Vân Thanh nhào tới Thẩm Nhuyễn, nàng vui vẻ ôm lấy hắn, Vân Thanh úp mặt vào lòng Thẩm Nhuyễn mà cọ: "Sư tỷ, ta nhớ tỷ quá!" Thẩm Nhuyễn hiếm khi thất thố, hôm nay tái ngộ đồng môn khiến nàng xúc động vô cùng, nàng ôm Vân Thanh xoay hai vòng: "Sư tỷ cũng nhớ ngươi."
Ôn Hành lục trong túi trữ vật: "Nhuyễn Nhi, sư tôn có quà cho con!" Thẩm Nhuyễn đặt Vân Thanh xuống, mỉm cười nhìn Ôn Hành: "Quà của sư tôn nhất định là thứ tốt." Ôn Hành lấy ra một lò đan, trong lò đặt một cây nến, trên cây nến có một ngọn linh quang nhỏ màu xanh lam. Đây chính là Băng Phách Ly Hỏa mà Ôn Hành thu phục được trong phủ Thủy Thần của Cửu Tiêu Giới. Khi lần *****ên nhìn thấy ngọn linh hỏa này, Ôn Hành đã nghĩ nó rất hợp với Thẩm Nhuyễn, giờ đây cuối cùng hắn cũng có thể giao ngọn linh hỏa này cho đồ nhi của mình.
Ôn Hành búng vào linh quang: "Này, dậy đi, chủ nhân mà ngươi đã đồng ý tìm đang ở ngay trước mặt rồi." Băng Phách Ly Hỏa cựa mình, không hài lòng nói: "Sao lại là một ả đàn bà?"
Ôn Hành đưa lò đan cho Thẩm Nhuyễn: "Đây là linh hỏa tiên thiên, đã khai mở linh trí, nó là loại linh hỏa hiếm có trong nước... hơi khó dạy dỗ, nhưng sức mạnh không tệ, giao cho con đấy." Thẩm Nhuyễn cười: "Sư tôn vẫn hiểu rõ con nhất, trong linh kiếm của con đúng lúc đang thiếu một kiếm linh."
Băng Phách Ly Hỏa không chịu: "Ta không muốn đàn bà làm chủ nhân, ta..." Chưa dứt lời, một cột nước đã đánh bay Băng Phách Ly Hỏa khỏi cây nến, Băng Phách Ly Hỏa gào lên, Thẩm Nhuyễn nhẹ nhàng dùng tay túm lấy linh hỏa. Nàng nhẹ nhàng hành lễ trước Ôn Hành: "Đồ nhi Thẩm Nhuyễn tạ ơn sư tôn ban thưởng."
Tác giả có lời muốn nói: Đinh — Đại đệ tử Thẩm Nhuyễn của bạn đã lên sóng. Đến hôm nay, cuối cùng Lão Ôn đã tập hợp đủ tất cả đệ tử của mình.
Vương Đạo Hòa: Không công bằng, tiểu sư đệ có thể úp mặt vào ngực khổng lồ, đại sư tỷ còn nuông chiều hắn, tại sao đến lượt ta thì lại bị tát cho một phát?
Thẩm Nhuyễn: Chân thành và hèn mọn, ta phân biệt rất rõ.
Hôm qua mệt quá, chưa kịp sửa lỗi chính tả, nào nào ~~ Đại quân bắt bọ của bổn miêu lên đường thôi!!