Làm cha làm mẹ, có lẽ điều không thể chịu đựng nhất chính là phải chia ly với con cái, nhất là sự chia ly không hề có dấu hiệu báo trước. Sau khi con gái bị mất tích, thần hồn của Thái Sử Cẩm Mục và phu nhân như bị rút đi mất. Họ đã tìm khắp lãnh địa của tộc Ứng Long, từ Thiên Hải Cảnh, Sơn Hải Cảnh... Chỉ cần nghe tin có dấu hiệu xuất hiện của trứng nào đó, họ liền bỏ lại mọi thứ mà lao đến. Thế nhưng, từng hy vọng đều lần lượt tan vỡ, khiến hai vợ chồng như mất đi ý nghĩa của cuộc sống.
Họ hiểu rõ rằng, Ứng Long vừa sinh ra rất mỏng manh. Khi còn ở trong vỏ trứng, chúng được vỏ cứng bảo vệ, nhưng một khi đã rời khỏi vỏ, thứ duy nhất bảo vệ chúng chỉ là cơ thể non nớt kia. Khi Huyền Viên mất tích, nó đã sắp phá vỏ, bất kỳ sự thay đổi nào về nhiệt độ hay môi trường đều có thể khiến Ứng Long mới chào đời phải chết đi.
Đến ngày mà Huyền Viên lẽ ra đã phá vỏ, Thái Sử Cẩm Mục vẫn không thấy bóng dáng đứa con ngày đêm mong nhớ. Ông chỉ còn cách ôm lấy phu nhân mà khóc ngất trong căn phòng đã chuẩn bị sẵn cho Huyền Viên. Mất đi Huyền Viên, họ cũng mất đi động lực sống. Thái Sử Cẩm Mục những ngày này như một cái xác không hồn.
Thái Sử Cẩm Mục kiên định quỳ xuống đất: "Ta phải dập đầu tạ ơn ân công, cảm tạ ân công đã cứu sống Huyền Viên." Ôn Hành đành phải nói thật: "Thái Sử đại nhân, mau đứng lên. Thực ra người cứu Huyền Viên không phải ta, mà là tiểu đồ đệ của ta. Nếu ngài muốn cảm tạ, hãy cảm tạ đồ đệ của ta."
Thái Sử Cẩm Mục lại có lý lẽ của riêng mình: "Đồ đệ của ân công ta nhất định sẽ cảm tạ. Nhưng bây giờ, ta phải bày tỏ lòng biết ơn với ân công trước đã." Nói tóm lại, Thái Sử Cẩm Mục không cảm tạ thì không thể yên lòng. Nếu không quỳ xuống dập đầu vài cái, cả con rồng của ông cũng cảm thấy không ổn.
Ôn Hành hết cách, đành để mặc cho Thái Sử Cẩm Mục dập ba cái đầu xuống đất. Khi Thái Sử Cẩm Mục đứng lên, trên trán đã rỉ máu, còn dưới đất cũng nứt thành vết. Ôn Hành truyền âm cho Liên Vô Thương: "Ông ta dùng bao nhiêu sức lực vậy chứ?" Liên Vô Thương thở dài: "Tấm lòng cha mẹ là thế đấy. Nếu đệ tử của chúng ta gặp nạn mà có người cứu giúp, chúng ta cũng sẽ như vậy thôi."
Vân Lạc Lạc bị tiếng nói của Ôn Hành đánh thức. Nàng mở mắt ra, dụi dụi mắt: "Sư tôn? Sư mẫu?" Vân Lạc Lạc mếu máo khóc òa: "Sư tôn, Hoan Hoan bị gãy chân rồi!!" Nàng lật người xuống giường, chân trần chạy về phía Ôn Hành. Thái Sử Cẩm Mục định ngăn lại nhưng bị nàng tránh được. Lạc Lạc ôm lấy chân Ôn Hành, khóc sướt mướt: "Con sai rồi, sư tôn, sau này con... con không dám chạy loạn nữa."
Lạc Lạc khóc đến nấc lên, Ôn Hành ôm nàng lên, vỗ nhẹ lưng: "Không sao đâu, Lạc Lạc sẽ ổn thôi." Liên Vô Thương nhìn sang Thái Sử Cẩm Mục: "Đứa trẻ kia ở đâu?"
Thái Sử Cẩm Mục vội đưa hai người đến căn phòng bên cạnh: "Vị thiếu hiệp kia ở đây." Trên giường, Bạch Hoan đang quấn băng vải trắng quanh chân, còn cố định bằng nẹp gỗ. Thái Sử Cẩm Mục nói: "Thiếu hiệp đã gãy chân, đã uống đan dược, sợ xương lệch nên ta cố định bằng nẹp."
Liên Vô Thương chạm tay kiểm tra chân của Bạch Hoan. Chân của cậu không còn vấn đề gì nghiêm trọng nữa.
Bạch Hoan khẽ động mi mắt, cuối cùng cũng tỉnh lại. Cậu lờ đờ mất một lúc: "Đây là đâu?" Cậu nhắm mắt nghĩ lại, đột nhiên nhớ ra chuyện trước khi hôn mê. Cậu bật dậy: "Lạc Lạc đâu?!"
Vân Lạc Lạc gọi: "Hoan Hoan." Bạch Hoan nghe tiếng quay đầu lại, thấy Ôn Hành và Liên Vô Thương đang ôm lấy Lạc Lạc. Nhìn thấy hai người này, cậu lập tức rụt cổ lại, mắt rưng rưng: "Sư tôn, sư tôn con sợ quá!"
Ôn Hành thở dài: "Ta đã bảo các ngươi đừng đi theo, các ngươi cố chấp đi theo để chịu khổ phải không?" Bạch Hoan giờ mới thấy hối hận: "Bất ngờ có trận gió nổi lên, căn nhà đều sập xuống." Liên Vô Thương nói: "Trận chiến của yêu quái lớn, loại tu vi như các ngươi đâu có thể xem được. Giữ được mạng đã là tốt lắm rồi."
Nếu trực diện đối đầu với linh khí của Tuấn Khang và Thái Sử Ngạo, lá phổi của Bạch Hoan và Lạc Lạc đã bị chấn vỡ. May mắn hai bên căn nhà đã chắn được phần lớn linh khí.
Bạch Hoan xoa chân, nước mắt lăn dài: "Chân con gãy rồi sao? Hu hu hu, con sẽ trở thành kẻ què sao?" Liên Vô Thương đáp: "Sẽ không què." Bạch Hoan hít hít mũi: "Con sai rồi, sau này con không dám chạy loạn nữa. Đừng nói với Quái Quái và Mỹ Mỹ... nếu không sau này họ không dẫn con đi chơi nữa."
Ôn Hành tức đến không còn gì để nói, ông đưa tay búng lên trán Bạch Hoan: "Lúc này mà còn nghĩ đến chơi, Vân Thanh và Vân Bạch sắp bị các ngươi làm cho lo lắng đến chết. Nếu còn có lần sau, sư tôn sẽ phạt các ngươi." Bạch Hoan giơ tay che đầu, giọng đáng thương: "Con sau này không dám nữa."
Thái Sử Cẩm Mục nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Lạc đang bám lấy Ôn Hành, giọng đầy cảm kích: "May mà hai đứa trẻ bình an vô sự..." Ánh mắt của Thái Sử Cẩm Mục quá đỗi chân thành, Ôn Hành xoa đầu Vân Lạc Lạc: "Lạc Lạc, sư tôn có chuyện muốn nói với con." Vân Lạc Lạc nghĩ Ôn Hành sẽ trách mắng mình, nàng nhỏ giọng kiểm điểm: "Sư tôn, sau này con không dám chạy loạn nữa."
Ôn Hành mỉm cười: "Chạy loạn đương nhiên là không tốt, nhưng sư tôn không nói chuyện này. Lạc Lạc, đây là phụ thân của con." Ánh mắt của Vân Lạc Lạc và Thái Sử Cẩm Mục chạm nhau. Thái Sử Cẩm Mục đưa tay ra: "Lạc Lạc, ta là phụ thân của con."
Lạc Lạc từng gặp Thái Sử Cẩm Mục trước đây, nàng cũng khá thích ông. Nhưng thật lòng mà nói, từ khi sinh ra, nàng không hiểu được khái niệm phụ thân và mẫu thân là gì. Bên cạnh nàng luôn có Vân Thanh và các sư huynh sư tỷ. Nàng nhỏ giọng hỏi: "Ông ấy là phụ thân, Phượng Uyên cũng là phụ thân, Đế Tuấn cũng là phụ thân, Lạc Lạc có ba phụ thân sao?"
Bạch Hoan xen vào: "Không chỉ thế đâu, ngươi còn có một phụ thân là Tuấn Khang nữa!" Vân Lạc Lạc gật đầu: "Lạc Lạc vốn có ba phụ thân, giờ có bốn phụ thân rồi sao?"
Ôn Hành và Liên Vô Thương nghe xong, trong lòng vừa đau xót lại vừa bất đắc dĩ. Ôn Hành dịu dàng nói: "Phụng Uyên là cha của Vân Bạch, Đế Tuấn là cha của Vân Thanh, Tuấn Khang là cha của Bạch Hoan, còn Thái Sử Cẩm Mục là cha của con, Vân Lạc Lạc. Đi nào, để cha con ôm con một cái."
Lạc Lạc là đứa trẻ ngoan, nghe lời Ôn Hành nói xong thì quay lại nhìn ông một lần nữa, sau đó quay sang nhìn Liên Vô Thương, cuối cùng mới nhìn về phía Thái Sử Cẩm Mục, người đang tràn đầy hy vọng.
Vân Lạc Lạc khẽ gọi: "Cha." Thái Sử Cẩm Mục run rẩy đáp: "Ừ...!" Ông bước lên một bước, ôm chặt lấy Lạc Lạc. Nước mắt không kìm được nữa, cứ thế rơi xuống. Ông ôm con thật chặt, không muốn buông rời đứa con của mình thêm một lần nào nữa.
Lạc Lạc đã có cha, vậy nàng có thể theo Ôn Hành họ trở về nữa không? Thái Sử Cẩm Mục rõ ràng không muốn để Lạc Lạc quay về với Ôn Hành họ. Nhưng đây không phải lần *****ên Ôn Hành và Liên Vô Thương gặp chuyện này, họ đã có kinh nghiệm.
Hai đứa trẻ không lâu sau lại ngủ thiếp đi, ban ngày vừa sợ hãi vừa kinh hoàng, giờ gặp lại người quen thì an lòng mà ngủ ngon lành. Thái Sử Cẩm Mục chỉ vào căn phòng bên ngoài: "Ân công, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?"
Thái Sử Cẩm Mục có vẻ muốn thương lượng với Ôn Hành và Liên Vô Thương. Ông kính cẩn rót nước mời họ. Ôn Hành mỉm cười: "Thái Sử đại nhân đừng vội, ta có một câu hỏi muốn hỏi ngài." Thái Sử Cẩm Mục đáp: "Ân công cứ hỏi, chỉ cần tôi biết, nhất định sẽ nói rõ với ngài."
Ôn Hành mỉm cười: "Thái Sử đại nhân có biết đến Thái Sử Gián Chi của tộc Ứng Long không?" Thái Sử Cẩm Mục ngạc nhiên: "Gián Chi đại nhân là tộc trưởng của tộc Ứng Long chúng tôi, ai mà không biết chứ?" Ôn Hành hỏi: "Vậy ông ấy đang ở trong tộc Ứng Long chứ?"
Thái Sử Cẩm Mục ngạc nhiên hơn, nhìn chằm chằm vào Ôn Hành. Ôn Hành nheo mắt: "Ta và Gián Chi quen biết nhau. Lần trước chia tay thì không còn tin tức gì của ông ấy. Ta đã gửi truy hồn hương nhưng cũng không thấy hồi âm. Không biết ông ấy ở tộc Ứng Long thế nào rồi?"
Thái Sử Cẩm Mục hoài nghi đáp: "Tộc trưởng không có ở tộc Ứng Long. Năm ngoái, tộc trưởng có trở về một lần, chỉ định Thái Sử Ngạo làm tộc trưởng rồi rời đi ngay."
Ôn Hành nghi ngờ: "Ngài đã gặp trực tiếp Gián Chi chưa? Có phải chính ông ấy đã nói với tộc Ứng Long về việc chỉ định Thái Sử Ngạo làm tộc trưởng không?" Thái Sử Cẩm Mục lắc đầu: "Chưa gặp, tộc trưởng về rất vội, hình như gặp phải chuyện gì đó gấp gáp. Ông ấy chỉ nói vài câu rồi đi, để lại nghịch lân làm tín vật. Có tín vật này, Thái Sử Ngạo mới trở thành tộc trưởng."
Ôn Hành nhíu mày: "Gặp chuyện gấp? Trong tộc không ai hỏi ông ấy đi đâu sao?" Thái Sử Cẩm Mục chần chừ: "Lúc đó ta không có mặt trong tộc. Vì tìm Huyền Viên, ta và phu nhân đã đến Thiên Hải Cảnh. Khi chúng ta trở về, Thái Sử Ngạo đã cầm tín vật mà lên ngôi. Nói đến cũng lạ... trong tộc có vài vị lão nhân bất đồng ý kiến với việc Thái Sử Ngạo lên làm tộc trưởng. Họ nói tộc trưởng khi trở về vẫn rất khỏe mạnh, nhưng sau khi được cha con Thái Sử Ngạo tiếp đón thì không thấy đâu nữa..."
Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn nhau: "Gián Chi quay về tộc Ứng Long để làm gì, có ai hỏi không?" Thái Sử Cẩm Mục nhíu mày chặt hơn: "Chuyện này thì không rõ. Tộc trưởng những năm gần đây rất ít khi về, có lẽ ông ấy muốn trở về xem tình hình của tộc thế nào chăng?" Nói thì nói vậy, nhưng chính Thái Sử Cẩm Mục cũng không tin lời mình. Thái Sử Gián Chi là hạng người nào, lần nào ông ấy về cũng có chuyện trọng đại.
Ôn Hành liếc mắt ra hiệu cho Liên Vô Thương. Liên Vô Thương lật tay, một tia sáng xanh lóe lên, hình thành kết giới bao quanh căn phòng. Thái Sử Cẩm Mục đề phòng hỏi: "Ân công có ý gì? Chuyện gì mà phải dùng kết giới để nói?"
Ôn Hành nói: "Kính mong Thái Sử đại nhân không trách. Có những chuyện không tiện để người ngoài nghe được, nên ta chỉ muốn nói riêng với ngài. Ngài nghe xong rồi hẵng đưa ra phán đoán." Thái Sử Cẩm Mục nghiêm mặt gật đầu: "Ân công cứ nói."
Ôn Hành nói: "Thân phận của Vân Lạc Lạc là do Thái Sử Gián Chi phát hiện ra. Năm ngoái, khi cùng chúng ta đón Tết ở Thừa Huệ Giới, lúc đó chúng ta đều nghĩ Lạc Lạc chỉ là một con hoàng bì ni chưu, nhưng Gián Chi lại nói Lạc Lạc là Ứng Long. Sau đó, Gián Chi lo lắng trở về tộc Ứng Long. Ông ấy nói muốn tìm hiểu xem kẻ hồ đồ nào đã để mất con mà không đi tìm."
Để chứng minh lời mình nói, Ôn Hành lấy ra lưu ảnh thạch. Ôn Hành có một thói quen tốt, mỗi khi gặp lúc vui vẻ, ông sẽ mở lưu ảnh thạch. Trong thạch, Thái Sử Gián Chi đang nâng niu Vân Lạc Lạc lúc chưa hóa hình. Thái Sử Cẩm Mục nghe giọng nói của Thái Sử Gián Chi vọng ra: "Đây là tiểu Ứng Long." Khi ấy, Lạc Lạc sợ đến nỗi tiểu tiện, khiến mọi người bật cười thành tiếng.
Ôn Hành lấy từ trong túi trữ vật ra truy hồn hương mà Thái Sử Gián Chi đưa cho: "Đây là truy hồn hương mà Gián Chi đưa ta, đã dùng vài cây rồi, ngài có thể kiểm tra thật giả." Thái Sử Cẩm Mục cầm truy hồn hương lên kiểm tra một lúc, ông không nói thẳng thật giả, mà chỉ nhìn chằm chằm Ôn Hành. Ôn Hành và Liên Vô Thương bình tĩnh để mặc ông quan sát. Thái Sử Cẩm Mục nhíu mày chặt hơn, rồi bất chợt giật mình tỉnh ngộ: "Ngài là... Thần Uy Thái Tử!!"
Thái Sử Cẩm Mục cảm thấy mọi thứ đều thật hoang đường. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Thần Uy Thái Tử, người đã được ghi chép trong sử sách là đã chết, lại vẫn còn sống? Hơn nữa, còn xuất hiện trước mặt ông với dáng vẻ này? Không, đây chưa phải chuyện quan trọng nhất. Quan trọng nhất là Thái Sử Gián Chi tộc trưởng rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.
Liên Vô Thương nói: "Thái Sử Gián Chi làm tộc trưởng của Ứng Long tộc nhiều năm như vậy, phẩm chất của người trong tộc thế nào, chắc hẳn ông ấy nắm rất rõ. Nếu ta là Thái Sử Gián Chi, ta sẽ không chọn một kẻ nóng nảy làm tộc trưởng. Sau khi Gián Chi tách khỏi chúng ta thì mất tin tức. Nếu ông ấy quay về Cửu Châu Giới làm Chấp Giới Tiên Tôn, chúng ta chắc chắn sẽ biết. Ta nghĩ rằng, trong tộc Ứng Long đã xảy ra chuyện lớn, cuốn cả Thái Sử Gián Chi và Vân Lạc Lạc vào."
Thái Sử Cẩm Mục là một con Ứng Long điềm tĩnh và thông minh, danh tiếng của ông trong tộc Ứng Long khá cao. Trước đây ông không muốn nghĩ nhiều vì không có tâm trạng, nhưng bây giờ khi đã bình tĩnh lại, ông bắt đầu phân tích với Ôn Hành và Liên Vô Thương, tay vẽ vời trên bàn bằng nước trà.
"Từ lâu, tộc trưởng của tộc Ứng Long chúng tôi luôn là Thái Sử Gián Chi đại nhân. Ông ấy có tu vi cao thâm, làm việc thận trọng nên mọi người đều tin phục. Thế nhưng, những năm gần đây, Gián Chi đại nhân hầu như không ở trong tộc, do đó đã xuất hiện những tiếng nói khác. Họ muốn có một tộc trưởng có thể quản lý tộc một cách thường xuyên. Trong tộc có hai người được nhiều người ủng hộ, một là ta, người kia là huynh trưởng của ta, Thái Sử Cẩm Túc. Nhưng huynh trưởng ta từ nhỏ đã yếu ớt, giờ đây đã không thể tự đi lại. Vì vậy, phần lớn chuyện trong tộc đều do ta đảm nhiệm."
Liên Vô Thương hỏi: "Vậy Thái Sử Ngạo là ai?" Người này thật không đơn giản, có thể vượt qua hai người có tiếng nói cao trong tộc để trở thành tộc trưởng, hẳn phải có hậu thuẫn mạnh mẽ.
Thái Sử Cẩm Mục do dự một lúc rồi thành thật nói: "Thái Sử Ngạo là một con rồng thuộc chi thứ. Nhưng ta biết, khi còn trẻ, huynh trưởng của ta từng có một đứa con với một cô gái thuộc chi thứ, đứa con đó chính là Thái Sử Ngạo." Liên Vô Thương thắc mắc: "Đã có con rồi, sao không cưới cô gái thuộc chi thứ kia, tại sao Thái Sử Ngạo vẫn là chi thứ?"
Thái Sử Cẩm Mục ấp úng: "Chuyện này... thật xấu hổ. Huynh trưởng của ta thích một người phụ nữ đã có chồng. Sau khi có con, cũng không dám đưa về, chỉ dám nuôi ở bên ngoài. Đến giờ, huynh trưởng của ta vẫn chưa cưới xin, người ngoài nghĩ ông ấy có vấn đề về sức khỏe, nhưng thực ra ta biết, Thái Sử Ngạo chính là con của ông ấy." Ôn Hành vỗ tay: "Xem đi, ta đã nói rồi mà, lại là màn kịch huynh đệ tương tàn. Cá cược mười gói hạt dưa rằng Vân Lạc Lạc bị chính huynh trưởng ngươi vứt bỏ."
Thái Sử Cẩm Mục nắm chặt nắm đấm: "Thực ra ta cũng từng nghĩ là do Thái Sử Cẩm Túc ra tay. Nhưng sau khi Huyền Viên mất tích, ông ấy lâm bệnh nặng không dậy nổi, trông thật sự đau đớn. Khi Huyền Viên chưa nở, ông ấy thường đến thăm, thậm chí còn ôm trứng và truyền linh khí cho nó..." Liên Vô Thương hỏi: "Ông ấy thường xuyên đến thăm Lạc Lạc? Truyền linh khí cho nó?"
Thái Sử Cẩm Mục nói: "Khi tiểu long ấp trứng, chúng cần một lượng lớn linh khí, cùng với long tức của trưởng bối để ổn định thần hồn. Hàng ngày ta đều phải truyền linh khí cho Huyền Viên, Cẩm Túc thấy ta quá bận rộn, liền nói rằng long tức của ông ấy và của ta tương tự, chú cũng như cha, nên đề nghị giúp ta truyền long tức. Có Cẩm Túc giúp đỡ, Huyền Viên trong trứng ấp rất thuận lợi."
Liên Vô Thương hỏi tiếp: "Những ai có thể ra vào phòng ấp trứng?" Thái Sử Cẩm Mục đáp: "Sau khi Huyền Viên mất tích, chúng ta đã tiến hành điều tra. Ngày hôm đó, chỉ có ba người vào phòng, là ta, phu nhân của ta và Cẩm Túc. Chúng ta cũng từng nghi ngờ ông ấy, nhưng hôm đó ông ấy là người thứ hai vào phòng. Khi phu nhân ta vào, Huyền Viên vẫn còn đó."
Thái Sử Cẩm Mục không muốn nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn, đau đớn hôm ấy, cảm thấy đầu đau nhức như muốn vỡ ra: "Nếu thật sự là ông ấy làm, thì làm sao ông ấy có thể đưa Huyền Viên ra ngoài? Làm sao ông ấy lừa được mắt phu nhân của ta? Và sau đó, Cẩm Túc lâm trọng bệnh nằm liệt giường, suýt chút nữa mất mạng. Nếu không phải chịu đả kích lớn, sao ông ấy lại thành ra như vậy?"
Liên Vô Thương nói: "Ngươi có biết Lạc Lạc được tìm thấy ở đâu không?" Thái Sử Cẩm Mục tỉnh táo lại đôi chút: "Ở đâu?" Vỏ trứng rất cứng, ngay cả linh kiếm sắc bén cũng không thể chọc thủng từ bên ngoài. Dù trong nước hay trong lửa, vỏ trứng vẫn bảo vệ sự sống bên trong. Nếu muốn lặng lẽ vứt bỏ trứng thì dễ hơn nhiều so với việc đập vỡ trứng để giết sinh linh bên trong.
Thái Sử Cẩm Mục từng nghĩ kẻ trộm trứng sẽ ném nó xuống Hỗn Độn Hải, để trôi dạt giữa biển cả mênh mông theo dòng thủy triều. Hoặc có thể chôn trứng dưới đất, đè đá lên trên. Nhưng cách làm như vậy không ngăn cản được Huyền Viên phá vỏ. Long tức bao quanh vỏ trứng sẽ bảo vệ Huyền Viên. Tuy nhiên, lời nói của Liên Vô Thương đã phá tan mọi suy nghĩ của ông. Liên Vô Thương nói: "Vân Lạc Lạc được Vân Thanh tìm thấy trong Hư Vô Cảnh."
Hư Vô Cảnh là nơi không gian bị vặn vẹo khi người ta di chuyển nhanh qua truyền động thông đạo. Vào đó rồi thì không thể ra được. Nơi đó hoang vắng, lặng lẽ, không một tiếng động, thế mà Huyền Viên lại bị ném vào Hư Vô Cảnh ư? Nước mắt của Thái Sử Cẩm Mục như chuỗi hạt đứt dây rơi xuống. Ông khàn giọng, từng chữ đều như rỉ máu: "Ông ấy dám sao? Ông ấy dám sao!"
Liên Vô Thương nói: "Muốn mở ra Hư Vô Cảnh, hoặc là phải đến gần truyền tống trận, hoặc phải có tu vi đủ mạnh để phá vỡ hư không. Ngươi hãy về điều tra lại xem, hôm đó có ai trong tộc Ứng Long đã đến gần truyền tống trận không..."
Thái Sử Cẩm Mục xua tay, ông khóc quá đau đớn, mấy chiếc khăn Ôn Hành đưa qua đều bị thấm ướt hết. Ông nghẹn ngào xua tay: "Không cần tra nữa, là ông ấy." Thái Sử Cẩm Mục đau đớn nói: "Là ông ấy làm, ta cũng biết ông ấy đã lừa phu nhân của ta như thế nào."
Ôn Hành hỏi: "Lừa như thế nào?" Thái Sử Cẩm Mục nói: "Thái Sử Cẩm Túc giỏi ảo thuật, ông ấy đã rút long tức vừa thành hình của Huyền Viên để tạo ra một ảo ảnh. Vì ông ấy quá hiểu nhiệt độ, linh khí và long tức của Huyền Viên trong trứng, chỉ cần một chút ảo thuật là có thể đánh lừa được phu nhân của ta. Còn việc ông ấy bị trọng thương, nôn ra máu và đau lòng đến mức nằm liệt giường không dậy nổi thì cũng là thật. Đó là vì ông ấy đã phá vỡ hư không để ném Huyền Viên vào trong đó! Khi chúng ta nói về tin tức của Huyền Viên, ông ấy lại có thể giả vờ kinh ngạc đến nôn ra máu, rồi sau đó thuận theo tình huống mà nằm liệt giường đau lòng... Kế sách hay thật! Huynh trưởng của ta, thật là tính toán hay!"
Đứa trẻ đã làm gì sai? Sao lại bị đối xử độc ác như vậy? Thảo nào Lạc Lạc không có long tức, hóa ra khi còn là một quả trứng, giống như Vân Thanh, nàng đã bị người ta rút mất thứ quan trọng.
Liên Vô Thương hỏi: "Tại sao vậy? Tại sao hắn lại nhắm vào ngươi?"
Thái Sử Cẩm Mục đau khổ ôm lấy đầu: "Bởi vì quan điểm của ta và hắn khác nhau. Ta luôn nghe theo ý kiến của Thái Sử Gián Chi đại nhân, không bao giờ chấp nhận lời chiêu dụ của Tiên Đế. Còn hắn lại cho rằng, để tộc Ứng Long phát triển, chúng ta nên thuận theo thời thế. Nếu như Huyền Viên nở ra, nó sẽ trở thành Đế Cơ danh chính ngôn thuận của tộc Ứng Long, còn con trai của hắn mãi chỉ là một đứa con hoang của chi thứ."
Thái Sử Cẩm Mục hối hận vô cùng: "Thật độc ác! Hóa ra kẻ mà ta chân thành đối đãi lại là một con rắn độc!"
Đợi Thái Sử Cẩm Mục bình tĩnh lại, Ôn Hành mới hỏi vấn đề lúc đầu: "Vậy ngươi nghĩ Thái Sử Gián Chi đang ở đâu? Ông ấy có còn ở trong tộc Ứng Long không?" Thái Sử Cẩm Mục trải qua một đêm đau đớn vì sự thật quá tàn nhẫn, cảm giác đầu óc sắp nổ tung: "Thái tử, xin hãy để ta suy nghĩ. Bây giờ ta rất rối."
Ôn Hành và Liên Vô Thương có thể hiểu, đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng ồn ào: "Thái Sử Cẩm Mục, ngươi mau ra đây!" Là giọng của Thái Sử Ngạo, xem ra hắn đã tỉnh lại sau khi bị Tuấn Khang đánh cho một trận.
Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn về phía Thái Sử Cẩm Mục, không biết ông sẽ làm gì. Thái Sử Cẩm Mục đứng dậy, nhắm mắt lại để buộc bản thân bình tĩnh. Liên Vô Thương giải trừ kết giới: "Ngươi có làm được không?" Thái Sử Cẩm Mục nói: "Ta sẽ không để lộ điểm yếu của mình cho kẻ thù."
Không hổ danh là người tạm quyền tộc trưởng của tộc Ứng Long, khí phách như vậy thật đáng ngưỡng mộ.
Thái Sử Ngạo xông vào, vừa vào cửa đã quát tháo: "Thái Sử Cẩm Mục, ngươi giỏi lắm! Tộc Ứng Long bị tộc Thủy Long đánh cho mất mặt, ngươi lại rụt cổ như một con rùa đen. Hả? Hai người các ngươi là ai?" Ôn Hành ôn hòa chắp tay: "Bái kiến tộc trưởng đại nhân, Cẩm Mục đại nhân đã cứu hai đứa trẻ của chúng tôi, chúng tôi đến để cảm tạ."
Nhận ra họ chỉ là những kẻ không quan trọng, Thái Sử Ngạo thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Ôn Hành và Liên Vô Thương. Hắn tiến gần về phía Thái Sử Cẩm Mục, từng bước ép hỏi: "Thấy ta bị đánh, ngươi lại khoanh tay đứng nhìn, đây là cách ngươi thể hiện lòng trung thành với tộc trưởng sao?"
Thái Sử Cẩm Mục giữ vẻ mặt lạnh lùng nói: "Xin lỗi tộc trưởng, trong mắt ta, chính ngài mới là kẻ gây chuyện trước. Tộc trưởng của tộc Thủy Long không phải kẻ ngang ngược, chính ngài đã ra tay trước."
Thái Sử Ngạo bật cười lớn: "Tuấn Khang đã phá nát hành cung của tộc chúng ta, hắn đã vả thẳng vào mặt chúng ta rồi, ngươi còn dám nói là chúng ta gây chuyện trước? Thái Sử Cẩm Mục, xương sống của ngươi bị rút mất rồi sao?"
Thái Sử Cẩm Mục bình tĩnh đáp: "Tộc Thiên Long và tộc Thủy Long xưa nay nước sông không phạm nước giếng, chúng ta có lãnh thổ riêng. Lúc trước ngài đặt hành cung ở địa phận của tộc Thủy Long, ta đã từng ngăn cản ngài."
Thái Sử Ngạo giận dữ: "Bây giờ tất cả đều là lỗi của ta, đúng không? Ngươi còn có phải là người của tộc Ứng Long nữa không?"
Thái Sử Cẩm Mục vẫn không biểu lộ cảm xúc: "Tộc trưởng, mọi lời nói và hành động của ngài, ta sẽ thông báo cho toàn bộ tộc rồng khi trở về tộc Ứng Long."
Thái Sử Ngạo tức giận bùng phát: "Dựa vào ngươi mà cũng dám cáo trạng? Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?!" Thái Sử Cẩm Mục ánh mắt sắc bén: "Tại sao ta không dám? Về công, ta là cựu tộc trưởng tạm quyền của tộc Ứng Long; về tư, ta là thúc phụ của ngươi. Tại sao ta không dám? Ta vẫn là một trong ba công của tộc Ứng Long. Tộc trưởng có sai, tam công có quyền trách phạt. Tại sao ta không dám?!"
Sự thay đổi đột ngột của Thái Sử Cẩm Mục khiến Thái Sử Ngạo giật mình sợ hãi. Hắn lẩm bẩm: "Ngươi hung dữ cái gì? Ngươi nghĩ ngươi vẫn còn là tộc trưởng tạm quyền sao? Tam công, giờ chỉ còn có mình ngươi thôi!"
Thái Sử Cẩm Mục hừ lạnh: "Thái Sử Ngạo, Minh Đức công và Khiêm Hòa công đột nhiên bế quan, liệu có phải là do ẩn tình khác không?"
Sắc mặt Thái Sử Ngạo thay đổi: "Có thể có ẩn tình gì chứ? Chẳng qua là bọn họ không phục ta mà thôi."
Thái Sử Cẩm Mục ánh mắt lạnh lùng: "Biết rõ bọn họ không phục ngươi, ngươi còn hiếu thắng, vì lợi ích của bản thân mà làm mất mặt tộc Ứng Long. Ngươi có biết hôm nay ở Bạc Ngạn có bao nhiêu người đứng xem không? Thể diện của tộc Ứng Long đều bị ngươi làm mất hết rồi! Bình thường ta nghĩ ngươi còn nhỏ, trẻ người non dạ, nên ngươi làm sai chuyện gì ta đều nhắm mắt cho qua. Hôm nay ngươi khiến tộc Ứng Long mất mặt đến mức này, còn dám đến đây hỏi tội ta? Ai cho ngươi gan hùm vậy? Là cha ngươi sao?"
Thái Sử Ngạo đã quen với việc Thái Sử Cẩm Mục nói năng nhẹ nhàng, sự bùng nổ bất ngờ của ông khiến hắn bất giác run sợ!
Thái Sử Cẩm Mục giận dữ đi ra khỏi phòng: "Người đâu, đưa tộc trưởng về phòng đóng cửa suy nghĩ. Bao giờ nghĩ thông suốt, bao giờ được ra!" Đám Ứng Long trên phi chu đứng phía sau Thái Sử Ngạo. Hắn kiêu ngạo nói: "Không cần họ, ta tự đi!" Trước khi rời đi, hắn còn buông lời đe dọa: "Thái Sử Cẩm Mục, ngươi cứ đợi đấy!"
Thái Sử Cẩm Mục mặt lạnh: "Ta đợi ngươi." Nói xong, ông quay lại phòng, chắp tay với Ôn Hành và Liên Vô Thương: "Gia môn bất hạnh, để thái tử chê cười rồi."
Ôn Hành nói: "Nhà nào chẳng có chuyện, cũng là bình thường thôi. Ta nghĩ trong tình cảnh này, Lạc Lạc không thích hợp để quay về tộc Ứng Long. Ngài thấy thế nào?" Thái Sử Cẩm Mục nghiêm nghị nói: "Thái tử và vị tiên sinh này cứ gọi ta là Cẩm Mục." Hai người này đều có thân phận tôn quý, một là Thái tử Hiên Viên Hành, người kia tuy chưa từng gặp qua nhưng đã ở cùng Thần Uy Thái Tử thì chắc chắn không phải kẻ tầm thường. Nếu Thái Sử Cẩm Mục không nhận ra điều này, thì bao năm qua ông làm tộc trưởng coi như vô ích.
Thái Sử Cẩm Mục nói: "Huyền Viên thực sự không thích hợp quay lại tộc Ứng Long lúc này. Mong thái tử và vị tiên sinh này..."
Liên Vô Thương nói: "Liên Vô Thương."
Thái Sử Cẩm Mục tiếp lời: "Mong thái tử và Liên tiên sinh tạm thời chăm sóc Huyền Viên. Đêm nay ta sẽ quay lại tộc Ứng Long thăm dò tình hình. Nếu có tin tức về Gián Chi đại nhân, ta sẽ thông báo cho hai vị."
Thái Sử Cẩm Mục nói tiếp: "Ta vốn định tham dự buổi đấu giá tại phủ Tiên Tôn Huyền Sách, nhưng không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy..." Bây giờ trong lòng ông rối như tơ vò, không rõ là vui hay buồn, tóm lại là vô cùng phức tạp.
Liên Vô Thương điềm nhiên nói: "Thực ra, ngươi không cần phải quay lại tộc Ứng Long để thăm dò tin tức. Tin tức đã có sẵn."
Nghe Liên Vô Thương nói vậy, Thái Sử Cẩm Mục ngẩn ra: "Ngài muốn nói..."
Liên Vô Thương đáp: "Chỉ cần ngươi chịu hy sinh Thái Sử Ngạo, ba ngày sau, ta sẽ cho ngươi câu trả lời." Ánh mắt Thái Sử Cẩm Mục chợt sắc bén: "Được." Đến nước này, đừng trách ông tàn nhẫn.
Liên Vô Thương nói: "Trên phi chu này ngươi có bao nhiêu người? Tốt nhất đừng để lộ chuyện này ra, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ." Thái Sử Cẩm Mục đáp: "Người trên phi chu, ta sẽ lo liệu. Còn Thái Sử Ngạo, giao cho hai vị."
Lạc Lạc và Bạch Hoan đang bị phạt quỳ, hai đứa trẻ quỳ dưới mái hiên với vẻ mặt đầy đáng thương. Những người đi ngang qua, kể cả Ôn Hành và nhóm của ông, đều không khỏi liếc nhìn mấy lần. Vân Bạch cầm trong tay một nhánh trúc nhỏ, nghiêm giọng: "Lần sau còn tái phạm, ta sẽ đánh gãy chân." Bạch Hoan ấm ức đáp: "Không dám nữa đâu, chân của ta đã bị gãy rồi mà."
Vân Bạch lúc này mới vứt nhánh trúc đi: "Thôi được rồi, đứng lên đi." Bạch Hoan và Lạc Lạc mới uất ức bò dậy. Bạch Hoan liền lao vào lòng Tuấn Khang: "Cha, con không dám nữa đâu." Tuấn Khang vừa xót xa vừa bất lực: "Ngươi không được nghịch ngợm nữa, hiểu không? Vì ngươi mà Vân Thanh cả đêm không ngủ được."
Lạc Lạc cũng nhào vào lòng Vân Thanh, lúc này anh đang xoa chân cho nàng với đôi mắt sưng húp. Anh nghe sư tôn nói rằng cha của Lạc Lạc đã được tìm thấy, là một nhân vật rất lợi hại của tộc Ứng Long. Lạc Lạc còn nhỏ như vậy, nhất định phải ở bên cha mẹ, Vân Thanh cảm thấy giờ nhìn Lạc Lạc thêm một lần thì sẽ ít đi một lần.
Trong phòng, Linh Khê khó chịu nói: "Ồ, các ngươi lại mang hắn về à? Không xử lý tốt, e rằng sẽ rước thêm rắc rối vào thân." Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn Thái Sử Ngạo bị trói chặt, vẫn đang hôn mê bất tỉnh, bàn luận: "Nên để Hồ Phi Phi hay Cảnh Thanh đến đây?" Pháp thuật tìm kiếm linh hồn của tộc Cửu Vĩ một khi được sử dụng thì chắc chắn sẽ thu được tin tức.
Đôi mắt Vân Thanh sáng lên, anh nói: "Hãy để Cảnh Thanh sư huynh đến đi! Linh Ngọc sư huynh có thể đi cùng!" Vân Thanh đã lâu không gặp sư huynh Tạ Linh Ngọc, anh sắp nhớ đến chết được.
Liên Vô Thương nói: "Xét về khoảng cách, Hồ Phi Phi ở gần đây hơn." Ôn Hành không chút do dự bỏ qua đồ đệ của mình: "Vậy gọi Phi Phi đến. Ôi chao, thật phiền phức, còn phải đến tộc Kim Ô để nhờ truyền tin. Nếu kết giới được mở thì chỉ cần một đạo phù chú là có thể thông báo cho Phi Phi rồi."
Linh Khê liếc Ôn Hành: "Ngươi ngốc à? Phải vòng qua Thái Uyên Cảnh không phải đi xa hơn sao? Theo ta, cứ đi thẳng qua Thái Hư Cảnh." Đúng nhỉ, dù sao thông đạo truyền tống cũng đã mở, có Quy Ngu và bọn họ ở đó, chẳng ai dám ngăn cản. Chỉ là Ôn Hành có chút đau đầu, ông không muốn đi, chỉ muốn nằm lười một chỗ. Vì thế, ông lười biếng đứng ở sân gọi lớn: "Ai có thời gian thì giúp ta một chuyến đến Tuyết Vụ Sâm Lâm, tìm Hồ Phi Phi."
Trong sân có hơn chục người, nhóm siêng năng do Vân Thanh đại diện, nhóm lười biếng do Vân Cẩm đại diện, còn nhóm đáng tin cậy thì do Tuấn Khang đại diện... Tuấn Khang suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trình Anh, ngươi đi một chuyến đi. Ngươi đến từ Tuyết Vụ Sâm Lâm, xuất phát từ Bắc Cảnh của Nam Cảnh thì có thể đến Thái Hư Cảnh." Trình Anh nhận lệnh: "Ta biết rồi, thuộc hạ sẽ lập tức lên đường."
Trình Anh nói là làm ngay, nàng hành lễ với Ôn Hành rồi không nói lời nào liền mặc áo choàng rời khỏi cổng. Tinh thần quyết đoán này, quả nhiên không hổ là đại tướng đắc lực nhất dưới trướng yêu thần Tuấn Khang. Ôn Hành cảm thán: "Có một thuộc hạ đáng tin cậy thật tốt!" Vân Thanh không phục: "Sư tôn, con cũng rất siêng năng mà!" Ôn Hành qua loa đáp: "Ngươi là đồ đệ, không phải thuộc hạ." Thế là Vân Thanh không nói thêm được gì.
Tuấn Khang suy nghĩ một chút rồi nói với Ôn Hành và Liên Vô Thương: "À, có một chuyện ta không chắc lắm, muốn hỏi ý kiến hai người." Ôn Hành cười đáp: "Yêu thần cứ nói thẳng, chúng ta không có gì phải đắn đo cả."
Tuấn Khang hỏi: "Hai người đã gặp Chấp Đạo Tiên Tôn của giới này chưa?" Ôn Hành lắc đầu: "Chưa, chỉ nghe nói đó là một nữ tu sĩ rất lợi hại." Tuấn Khang ngập ngừng: "Ta cảm thấy vị tiên tôn này có vẻ giống một cố nhân, nhưng ta không chắc lắm." Ôn Hành cười: "Yêu thần còn vòng vo sao? Cố nhân nào vậy?"
Tuấn Khang nghiêm mặt nói: "Cảnh Đàn. Tộc trưởng Cảnh Đàn của tộc Cửu Vĩ, không biết hai người còn nhớ không."
Làm sao mà quên được? Cảnh Đàn là nỗi đau mãi mãi trong lòng của Ôn Hành và nhóm của ông. Đến giờ, Hồ Phi Phi mỗi khi nghĩ đến Cảnh Đàn đều u sầu, sống không bằng chết. Khoan đã? Cảnh Đàn chẳng phải đã sớm ngã xuống rồi sao? Khi Đào Ngột sa ngã, nàng đã hy sinh. Ngày nàng ngã xuống cũng chính là ngày Phượng Uyên buộc phải phi thăng.
Tuấn Khang nói: "Tên của vị Chấp Đạo Tiên Tôn này cũng trùng hợp là Cảnh Đàn. Hôm đó ở Bạc Ngạn, ta đã nói chuyện với nàng vài câu. Nàng đội khăn che mặt nên ta không nhìn rõ, nhưng ta cảm thấy dáng người của nàng rất giống tộc trưởng Cảnh Đàn. Nàng còn hỏi ta, có phải ta trông quen không, liệu chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa. Giọng nói của nàng cũng rất giống giọng của tộc trưởng Cảnh Đàn."
Ôn Hành hỏi: "Ngươi chắc chắn chứ?" Tuấn Khang đáp: "Ta chỉ nói cảm giác của mình với các ngươi thôi, nhưng cụ thể có phải nàng không, ta không dám khẳng định." Ôn Hành hỏi tiếp: "Ngươi biết nàng hiện đang ở đâu không?"
Tuấn Khang lắc đầu: "Ta không biết."
Lúc này, Khổng Ngôn Tu vừa đúng lúc bước vào, thở dài: "Thật khó đối phó." Trương Phong Miên từ trong nhà bước ra: "Sao thế?" Khổng Ngôn Tu đáp: "Không phải vị Chấp Đạo Tiên Tôn đó sao, bà ta luôn chê bai chúng ta, cái gì cũng không vừa ý." Trương Phong Miên an ủi: "Nếu yêu cầu quá đáng thì đừng bận tâm đ ến bà ta nữa."
Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn Khổng Ngôn Tu và Trương Phong Miên: "Các ngươi nói, Chấp Đạo Tiên Tôn hiện đang ở trong Tố Tâm Các?" Ngay bên kia bức tường của Tố Tâm Các?!
Lão Ôn lại một lần nữa khoác lên mình bộ nữ trang, Thẩm Nhu góp tặng chiếc váy yêu thích nhất của nàng, Vân Bạch và Vân Thanh chạy ra phố mua loại phấn son tốt nhất, Liên Vô Thương giúp trang điểm. Lạc Lạc cống hiến hai chiếc kẹp tóc hình bướm nhỏ, còn Vân Cẩm... tặng hai quả cam. Dưới sự góp nhặt của mọi người, "cô nương Ôn" với nét mặt anh tuấn, mang khăn che mặt, bước ra.
Tuấn Khang vỗ tay một cách qua loa: "Được lắm!" Mặc Phong giọng điệu kỳ lạ nói: "Tuyệt sắc nhân gian, đây, ta có chuỗi san hô này, đeo vào là ngươi sẽ thành nữ tu xinh đẹp nhất."
Ôn Hành cười khổ: "Long Quân, ngươi vẫn còn để bụng à?" Mặc Phong hừ một tiếng: "Ai dám? Ta một chút cũng không để bụng." Ôn Hành xem mệnh cho con hắn nói bừa khiến hắn hiểu nhầm mọi thứ, hắn hoàn toàn không để bụng chút nào đâu.
Liên Vô Thương nói: "Nhược Nhi sẽ đi cùng chàng." Ôn Hành ngạc nhiên: "Ơ? Vô Thương, ngươi không đi sao?" Liên Vô Thương nén cười: "Không, ta không đi đâu." Ôn Hành thất vọng: "Ngươi chẳng phải không muốn mặc nữ trang đúng không?" Liên Vô Thương thật thà đáp: "Ta chỉ muốn nhìn chàng mặc nữ trang thôi."
Ôn Hành còn biết nói gì nữa đây? Chỉ cần đạo lữ vui vẻ, thì bản thân chàng cũng vui. Lão Ôn vừa đi được hai bước, cố tình uốn ngón tay hình hoa sen đã giẫm phải vạt váy rồi ngã sấp xuống đất. Tiếng cười của Mặc Phong là lớn nhất trong số những người đang cười.
Thẩm Nhược thiết lập thủy kính trong phủ, mọi người có thể nhìn thấy những gì Ôn Hành đang nhìn thấy. Thẩm Nhược đi được ba bước liền quay đầu nhìn lại, sợ sư tôn giẫm phải vạt váy rồi ngã nữa. Ôn Hành khó chịu nói: "Nhược Nhi, thực ra con hoàn toàn có thể lừa Chấp Đạo Tiên Tôn ra ngoài mà."
Thẩm Nhược cười: "Sư tôn đã quên rồi sao, mọi người chỉ muốn nhìn người mặc nữ trang, họ không quan tâm có cách nào khác để lừa Chấp Đạo Tiên Tôn ra hay không, họ chỉ muốn nhìn người mặc nữ trang thôi." Ôn Hành đi đôi giày nữ một cách vất vả: "Chỉ cần Vô Thương vui, việc ta làm cũng đáng mà."
Thực ra, lý do chính là vì vị Chấp Đạo Tiên Tôn này quá kín đáo, nếu phát hiện có gì bất thường, nàng ta có thể quay lưng bỏ đi ngay lập tức.
Trong lúc Ôn Hành cố tìm cớ cho bản thân, chàng và Thẩm Nhược đã đến trước cổng Tố Tâm Các. Ôn Hành lại muốn than thở: "Không phải là có cửa sau để đi sao? Tại sao nhất định phải đi cửa trước?"
Thẩm Nhược cười: "Xin lỗi sư tôn, chỉ đi cửa trước mới có thể tránh trận pháp và vào được tòa nhà chính." Ôn Hành xách vạt váy lầm bầm: "Ta thấy nữ tu thật lợi hại, đôi giày này ta đi mãi không quen, mà các nàng còn đi nhanh thoăn thoắt. Còn cái váy này, trông thì đẹp mà mặc thật chẳng thoải mái chút nào. Ôi, ngực ta lệch rồi." Vừa nói, Ôn Hành vừa chỉnh lại hai quả cam trên ngực mình.
Trong phủ Thẩm Nhược, mọi người đã cười đến mức không thể kiềm chế, Vân Cẩm cười đến chảy cả nước mắt: "Sớm biết thế, ta đã nên đưa cho hắn hai quả dừa." Tuấn Khang cười đến nghẹn cả họng: "Tán Nhân mà biết, sẽ đánh ngươi thành quả dừa luôn đấy."
Theo sau Thẩm Nhược, Ôn Hành dễ dàng vượt qua cửa ải *****ên. Khi đi qua sáu nữ thị vệ kiểm tra, Ôn Hành còn vẫy vẫy chiếc khăn tay, ỏn ẻn hừ một tiếng đầy phong tình, khiến gương mặt của đám nữ thị vệ lập tức méo xệch. Có lẽ họ đang thầm nghĩ: "Cái quái gì thế này, ở xó xỉnh nào chui ra cái ả đàn ông thô kệch thế này..."
Ôn Hành vặn vẹo người theo sau Thẩm Nhược, cuối cùng cũng đến được khu vườn thanh lịch. Lần này không có bóng trúc che khuất, chàng nhìn thấy rõ ràng đám nữ tu đang vui đùa trong sân. Bảo sao nơi này không cho nam nhân vào, quả thật đây là thiên đường của nữ tu. Nhìn quanh một vòng, các mỹ nhân đủ kiểu dáng vẻ, nhiều nam nhân vào đây chỉ sợ không bước nổi chân ra.
Ôn Hành tựa như một ngọn pháo hoa màu sắc lạ lùng. Chàng quay đầu theo sau Thẩm Nhược một đường đi thẳng đến tòa nhà chính của Tố Tâm Các. Thẩm Nhược dẫn Ôn Hành lên đến tầng cao nhất của tòa nhà, Ôn Hành hỏi: "Nhược Nhi, ở lại Tố Tâm Các một ngày chắc tốn kém lắm nhỉ?"
Thẩm Nhược đáp: "Rẻ nhất là một nghìn năm trăm linh thạch một ngày một đêm, đắt nhất là mười vạn linh thạch một đêm. Căn phòng của Chấp Đạo Tiên Tôn là loại có giá đắt nhất." Ôn Hành suýt chút nữa lăn xuống cầu thang, chàng tức giận: "Nhiều tiền như vậy, tại sao không xây một cái trận pháp truyền tống tốt hơn?" Thẩm Nhược nhẹ nhàng nói: "Sư tôn, giữ điềm tĩnh, đừng để lộ sơ hở."
Ôn Hành không phàn nàn nữa, tiếp tục xách váy leo cầu thang. Thẩm Nhược dịu dàng nói: "Người nhìn ra bên ngoài cầu thang xem." Ôn Hành nhìn ra bên ngoài, ngạc nhiên phát hiện bức tường bên ngoài cầu thang là trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật của Tố Tâm Các. Càng lên cao, tầm nhìn càng xa. Thẩm Nhược nói: "Đây cũng là một cảnh đẹp, nếu đi bằng trận pháp truyền tống thì sẽ bỏ lỡ mất. Chúng ta cũng có trận pháp truyền tống, chỉ là khá hẹp, không tiện cho sư tôn sử dụng."
Rất nhanh họ đã lên đến tầng cao nhất của Tố Tâm Các. Toàn bộ tầng này chỉ có một căn phòng. Khi Ôn Hành và Thẩm Nhược lên tới nơi, trong căn phòng rộng lớn chỉ có một nữ tử mặc áo thanh khiết, đứng quay lưng về phía họ. Nghe tiếng bước chân của họ, nữ tử không quay đầu lại mà nói: "Ta không cần bất kỳ thứ gì cả."
Thẩm Nhược nói: "Nghe tin Chấp Đạo Tiên Tôn đến Tố Tâm Các, ta là chưởng quầy của Tố Tâm Các, đặc biệt đến để bái kiến tiên tôn." Nữ tử nghiêng người, Ôn Hành thấy nàng đeo một tấm khăn che mặt. Nàng không vui nói: "Ta tưởng Tố Tâm Các là chốn thanh tĩnh, không ngờ ta đã lầm."
Không sai, dáng người này, giọng nói này, quả thực giống với Cảnh Đàn tộc trưởng! Ôn Hành gọi lớn: "Cảnh Đàn!"
Cảnh Đàn quay đầu nhìn Ôn Hành và Thẩm Nhược, nàng nghi hoặc: "Ngươi là ai mà dám gọi thẳng tên ta? Còn ngươi nữa... sao trông quen quá." Ôn Hành chắp tay: "Đắc tội!"
Ôn Hành lập tức như tia chớp lao về phía Cảnh Đàn. Ý định của chàng là muốn giật chiếc khăn che mặt của nàng để xem bên dưới có phải là dung nhan của tộc trưởng Cảnh Đàn của tộc Cửu Vĩ không. Nhưng chàng lại tự đánh giá quá cao bản thân, vừa lao được hai bước đã giẫm phải vạt váy, ngã sấp xuống đất.
Hai quả cam từ trong áo Ôn Hành lăn ra, lăn lông lốc đến dừng lại dưới chân Cảnh Đàn. Nhìn qua thủy kính, mọi người trong phủ đều có biểu cảm méo mó, sau đó từng người đều lăn ra cười ngặt nghẽo.
Tác giả có lời muốn nói:
Tuấn Khang: Tán Nhân muốn mặc nữ trang? Ta ở đây có bộ trang sức cài tóc của Vũ Thường!
Bạch Hoan: Ta tặng sư tôn một bông hoa lớn.
Vân Thanh: Ta sẽ đi mua phấn son.
Thẩm Nhược: Váy thì ta có.
Liên Vô Thương: Ta sẽ giúp hóa trang.
Vân Cẩm: Hai quả cam, nhận lấy!
Lão Ôn: Các ngươi cứ nói thẳng ra đi, rốt cuộc các ngươi muốn thấy ta mặc nữ trang đến mức nào?
Mọi người: Rất muốn!!!
Lão Ôn: Được rồi, chiều các ngươi... [ngã].