Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 209

Thái Sử Gián Chi đẩy mạnh Ôn Hành ra trước mặt toàn thể Ứng Long Tộc, mặc kệ Ôn Hành có vui vẻ hay không, hắn chỉ muốn nói với tất cả mọi người rằng – cả đời Thái Sử Gián Chi này, cho dù làm cận vệ, cũng chỉ hầu hạ Huyền Viên Hành. Dù cho Ôn Hành có như bùn nhão không đỡ nổi tường, Thái Sử Gián Chi cũng muốn ép mà bôi lên!

 

Tiễn đám tộc nhân của Ứng Long Tộc xong, Thái Sử Gián Chi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay mời Ôn Hành và mọi người: "Thái tử, Thái tử phi, chúng ta vào hành cung nói chuyện." Ôn Hành bực bội nói: "Gián Chi, từ hạ giới đến giờ, chỉ có ở Ứng Long Tộc là khiến mọi người biết đến ta như thế này." Thái Sử Gián Chi cười sảng khoái, đưa tay vuốt mái tóc dài chạm tai: "Thái tử nói đùa rồi, ngài đâu phải là người không thể ra mắt. Trong mắt ta, ngày ngài trở về đã nên thông cáo thiên hạ. Ta muốn xem, tên Huyền Viên Luật kia liệu có thể ngồi yên được nữa hay không."

 

Phải nói rằng tóc của Thái Sử Gián Chi mọc nhanh đến kinh ngạc, mới bao lâu chứ, từ một lớp tóc ngắn đã dài đến chạm tai, có lẽ chưa đến buổi trưa sẽ trở thành tóc dài phủ vai. Nếu Vân Thanh nhìn thấy, chắc chắn sẽ vừa khóc vừa cầu xin Thái Sử bá bá chỉ cho cách làm thế nào để tóc mọc nhanh như vậy. Ôn Hành nhìn chằm chằm vào mái tóc của Thái Sử Gián Chi, không tự chủ được mà sờ sờ mái tóc xoăn dài của mình, không biết nếu cắt đi, tóc hắn có thể mọc nhanh được như thế không.

 

Thái Sử Gián Chi là người trong số những đồng bạn của Huyền Viên Hành trước kia, luôn mong muốn Ôn Hành sẽ giết l3n đỉnh cao, nếu không hắn đã chẳng nói ra lời nguyện hy sinh thân mình vì Ôn Hành. Nhìn thấy nụ cười của Thái Sử Gián Chi, Ôn Hành chỉ có thể thở dài một tiếng: "Gián Chi à, đi theo ta thật uất ức cho ngươi."

 

Nếu Huyền Viên Luật có được sự phụ tá của Thái Sử Gián Chi, có lẽ từ lâu đã chẳng còn phần của Huyền Viên Hành. Có lẽ vì biểu cảm của Ôn Hành quá trực quan, mà Thái Sử Gián Chi cùng những người xung quanh đều đọc được ý tứ của hắn.

 

Tuân Khang mỉm cười nói: "Tản nhân, thật ra nhiều khi những đế vương khôn ngoan lại có nhiều gian thần, còn những vị quân vương vô năng lại dễ có hiền thần hơn." Ôn Hành chậm rãi nói: "Có phải vì chủ quân quá thông minh, thuộc hạ sợ bụng dạ chủ quân quá nhiều mưu kế, đợi đến khi mọi việc đã xong, chủ quân sẽ qua sông đoạn cầu, nên họ mới giấu tay áo. Còn những chủ quân ngốc nghếch chẳng biết trời cao đất dày, bọn thuộc hạ chỉ còn cách dốc hết sức lực để bảo vệ không để chủ quân bị hãm hại?"

 

Sau khi Ôn Hành nói xong, mọi người im lặng. Một lúc lâu sau, Liên Vô Thương mới nói: "Có lẽ... đúng là có ý đó thật." Ôn Hành thở dài: "Thật mệt mỏi, vì một vị trí mà tranh giành đấu đá, từng người một cung đấu, tranh quyền đoạt thế, sống tốt chẳng hơn sao?"

 

Tuân Khang nói: "Tản nhân nghĩ vậy rất hay, nhưng thế gian này có quá nhiều điều bất công, những người không có quyền thế thường sẽ bị áp bức. Vì vậy mà mọi người mới cố hết sức leo lên, vì quyền lực và tu vi mà không từ thủ đoạn." Ôn Hành nhìn lên trời: "Nghĩ thôi đã thấy mệt rồi."

 

Mặc Phong đột nhiên nói: "Đôi lúc ta thực sự rất ngưỡng mộ người phàm." Ôn Hành quay sang nhìn Mặc Phong: "Hử? Long quân cớ sao lại nói vậy?" Rất hiếm thấy tu sĩ lại ngưỡng mộ người phàm như vậy.

 

Mặc Phong đáp: "Người phàm bận rộn cả đời, chỉ cần có một miếng ăn, có áo ấm để mặc, họ có thể sống hết một kiếp. Vài chục năm ngắn ngủi rồi lại rơi vào luân hồi, bắt đầu một cuộc sống mới. Còn tu sĩ thì muốn quá nhiều thứ, muốn thọ cùng trời đất, muốn tự do tự tại, muốn đứng trên vạn người... Sinh mệnh của tu sĩ quá dài, thấy nhiều cảnh lừa lọc, tính toán, lòng dạ trở nên hoài nghi, không còn tin tưởng người khác được nữa."

 

Liên Vô Thương nói: "Lần đầu gặp nhau đã ôm trong lòng mục đích riêng, không muốn mở lòng, thì tự nhiên sẽ không đổi lại được sự chân thành."

 

Ôn Hành gãi gãi má: "Các ngươi... sao bỗng dưng nói chuyện cao siêu vậy? Các ngươi đang luận đạo ư?" Rõ ràng hắn chỉ đang cảm thán về sự khó khăn của Thái Sử Gián Chi, thế nào lại thành ra mọi người cùng cảm thán thành cả một đống thế này? Nghe Ôn Hành nói, mọi người cười vang, trong tiếng cười, bọn họ cuối cùng cũng leo lên bậc thang cao trước hành cung của Thái Sử Gián Chi, cánh cửa đại điện đang ở ngay trước mặt.

 

Thái Sử Gián Chi hào sảng đưa tay: "Hoan nghênh Thái tử và Thái tử phi ghé thăm hành cung của ta!!" Ôn Hành phấn khích: "Gián Chi, ngôi nhà này nhìn vàng óng ánh, bên trong chắc chắn có không ít bảo vật đúng không?" Ở Thái Uyên Cảnh, hắn từng đến chơi nhà của Kim Ô, nhìn thấy khắp nơi đều là những báu vật hiếm có. Gián Chi là tộc trưởng của Ứng Long Tộc, bên trong tổ ấm của hắn nhất định phải có không ít đồ tốt!

 

Thế nhưng vừa vào cửa, nụ cười của Ôn Hành và mọi người liền cứng lại trên mặt. Hành cung trước mắt toàn một màu vàng rực rỡ, nhưng nhìn kỹ lại thì trống trơn, chẳng có thứ gì! Những báu vật quý hiếm tưởng tượng không hề thấy bóng dáng, cả hành cung trống rỗng đến mức chỉ nghe thấy tiếng vọng. Trái ngược với vẻ ngoài lộng lẫy, bên trong lại đơn sơ, bần hàn đến không ngờ.

 

Ôn Hành nhớ lại, lần đầu gặp Thái Sử Gián Chi, chiếc áo tàng hình của hắn đã rách nát, thậm chí còn được vá lại, tiếc không nỡ bỏ đi. Ôn Hành ôm mặt, thật là ngốc, hắn lại nghĩ Thái Sử Gián Chi giàu có. Nhất định là vẻ ngoài vàng óng ánh đã che mờ đôi mắt của Ôn Hành, không phải cái gì vàng lấp lánh cũng là vàng thật!

 

Thái Sử Gián Chi ngượng ngùng cười: "Lâu rồi không về, nhà có hơi trống trải." Liên Vô Thương thở dài nói: "Không phải hơi trống, mà là trống rỗng luôn ấy." Những vật trang trí thường có trong hành cung, nơi này một thứ cũng không có, thậm chí cả số cột chống đỡ cũng ít hơn hẳn các hành cung khác.

 

Thái Sử Gián Chi gãi gãi má: "Ít nhất vẫn có thể hóa thành hình yêu mà ngủ được mà. Nào nào, đừng khách khí, cứ xem như ở nhà mình." Ôn Hành thở dài: "Gián Chi, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao đám tạp long chỉ cần dùng linh thạch đã có thể gõ cửa Ứng Long Tộc. Ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao một vị thần cao quý như Ứng Long thời thượng cổ lại có thể nghèo đến mức này không?"

 

Thái Sử Gián Chi buồn bã thở dài: "Thời thượng cổ, Ứng Long tộc đều tranh cường háo thắng, Thái tử chắc hẳn đã từng đọc qua sử sách nên biết rõ điều này. Mỗi lần Ứng Long ra trận đều không còn mảnh giáp nào, nặng thì ngã xuống, nhẹ thì trọng thương. Long tộc cực khổ tích góp được một chút tài sản, nhưng hoặc là thua trận phải cắt đất bồi thường, hoặc là thắng trận thì dùng tiền mua đan dược chữa thương.

 

Các tộc khác đều có sở trường riêng, ví như Thanh Khâu Hồ Tộc, họ biết trồng linh quả; hay như Kim Ô Tộc, họ có vận khí nghịch thiên, đi đường cũng có thể nhặt được linh thạch. Nhưng Ứng Long Tộc ngoài việc da dày thịt cứng thì hình như chẳng có kỹ năng gì cả. Trồng trọt thì không biết, săn thú thì không đủ chi phí cho mỗi chuyến đi. Trong thời gian dài, Ứng Long Tộc chỉ sống nhờ vào việc làm tay sai. Chỉ cần trả tiền, thậm chí là Tiên Đế chúng ta cũng có thể giúp đánh."

 

Liên Vô Thương do dự nói: "Sử sách ghi lại rằng, từng có một nhóm hung đồ hoành hành khắp Tiên giới, chỉ cần trả tiền là việc gì cũng làm." Thái Sử Gián Chi nghiêm túc đáp: "Đúng vậy, đó là tổ tiên của chúng ta. Nhưng các vị tổ tiên cũng có quy tắc riêng. Không làm hại người già, phụ nữ và trẻ em, không giúp kẻ bội tín. Vì có nhiều giới hạn như vậy, những người tìm đến tổ tiên làm tay sai hầu hết là các tiên nhân có mối thù trong Tiên giới. Nói chung, tổ tiên dựa vào chút thu nhập này để duy trì sự sinh tồn của tộc nhân.

 

Đến đời ta, may mắn trở thành cận vệ của Thần Uy Thái Tử, cuộc sống của Ứng Long Tộc mới trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng từ khi Thái tử qua đời đến nay, linh thạch tích góp được trong khoảng thời gian đó cũng đã tiêu gần hết rồi."

 

Thái Sử Gián Chi nắm chặt tay Ôn Hành, khổ sở nói: "Nghèo quá, thực sự quá nghèo. Lúc nghèo nhất, ta còn phải bán cả vảy trên thân mình để đổi lấy linh thạch. Nhưng vì ta bán vảy quá nhiều lần nên mấy vị luyện khí sư quen biết cũng chẳng thể đưa ra giá cao nữa. May mắn là chúng ta còn có mảnh đất này, những năm gần đây ta cũng tìm được mấy mỏ linh khoáng, mới có thể giúp tộc nhân sống yên ổn một thời gian."

 

Ôn Hành sững sờ: "Gián Chi, ngươi và ta quen biết như vậy, sao khi gặp khó khăn lại không nói với ta?" Thái Sử Gián Chi thở dài: "Chẳng phải là ta ngại không nói được hay sao? Người ngoài không biết còn tưởng chúng ta là Ứng Long cao cao tại thượng, ta phải giữ lại chút thể diện cho Long tộc. Thái tử, ta có một thỉnh cầu, không biết tương lai nếu ta thành lập thân vệ, ngài có thể trả lương chúng ta cao hơn chút được không?"

 

Ôn Hành nghẹn họng, cầm lấy tay Thái Sử Gián Chi, nghẹn ngào nói: "Gián Chi, ta thật lòng nghĩ rằng, chi bằng ngươi để người của Ứng Long Tộc đến Thiên Cơ Các hoặc Phi Tiên Lâu làm việc, ít nhất còn được bao ăn bao ở, lại có linh thạch." Bỏ qua cái ý tưởng thành lập thân vệ đi, Ôn Hành thật sự không muốn ra ngoài mà phía sau lại đi theo cả hàng dài Ứng Long chỉnh tề.

 

Tuân Khang và Liên Vô Thương nhìn nhau, rồi cả hai quay mặt đi, cố gắng không để lộ cảm xúc.

 

Cuối cùng, trong hành cung trống rỗng của Thái Sử Gián Chi, hắn quyết định sẽ đưa những thanh niên trong Ứng Long Tộc muốn làm thân vệ đến Phi Tiên Lâu và Thiên Cơ Các rèn luyện. Khi không cần họ, họ sẽ là tiểu nhị của Thiên Cơ Các hoặc Phi Tiên Lâu; khi cần, họ sẽ là những tay đấm mạnh mẽ nhất.

 

Nói đến chuyện tay đấm, Ôn Hành không khỏi kinh ngạc: "Gián Chi, ngươi thật lợi hại đấy. Chỉ bằng long tức của mình mà có thể đè bẹp đám thanh niên trong tộc." Là do Thái Sử Gián Chi quá lợi hại hay do đám thanh niên trong tộc không chịu nổi đánh? Nhưng nếu thực sự không chịu nổi đánh, Thái Sử Gián Chi cũng sẽ không để họ đi làm thân vệ.

 

Thái Sử Gián Chi cười: "Quảng trường trước hành cung có cấm chế, trong cấm chế sức mạnh của bọn chúng sẽ bị suy yếu. Khi ta dùng long tức kết hợp với cấm chế đ è xuống, bọn chúng sẽ không thể phản kháng." Ôn Hành chợt hiểu ra, thì ra là vậy!

 

Tuân Khang và hai người còn lại cùng thở dài nặng nề, không thể không cảm thấy Thái Sử Gián Chi và Ôn Hành đều ngốc đến mức không thể tả.

 

Quả nhiên tóc của Thái Sử Gián Chi mọc rất nhanh, đến giữa trưa, tóc hắn đã dài đến thắt lưng. Mái tóc vàng mềm mại dày dặn, Ôn Hành ghen tị mà sờ thử: "Mái tóc dày như vậy thật khiến người khác ghen tị." Thái Sử Gián Chi đáp: "Tóc ta cũng từng đem bán, nhưng bọn họ nói độ bền của tóc không bằng vảy."

 

Khóe miệng Mặc Phong co giật: "Thái Sử tộc trưởng thật không dễ dàng." Liên Vô Thương nói: "Hắn là con rồng *****ên ta từng thấy bán thân để nuôi sống cả tộc, không trách hắn không muốn ở trong tộc..."

 

May mà Thái Sử Gián Chi khi ra ngoài tìm được vài mạch linh khoáng, nếu không cũng không biết hắn còn có thể bán gì. Ôn Hành và mọi người lần đầu gặp một con rồng thê thảm như vậy, hoàn toàn trái ngược với hình tượng anh minh thần võ của hắn. Còn nhớ lần đầu gặp Tạ Cẩn Ngôn dưới hạ giới, y cũng vì lo cho Tạ gia mà làm cho nhà cửa trống rỗng, nhưng ít ra y không phải bán thân.

 

Ôn Hành cảm thán không thôi: "Gián Chi, sau này nếu gặp vấn đề liên quan đến tiền, ngươi cứ tìm Tần sư điệt của ngươi, hắn nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết."

 

Đến giữa trưa, Ôn Hành lấy ra nồi lẩu, hắn nhớ Thái Sử Gián Chi rất thích ăn lẩu: "Gián Chi, trưa nay ăn lẩu nhé." Thái Sử Gián Chi li3m môi: "Được." Lần cuối ăn cùng Ôn Hành và mọi người là vào dịp năm mới ở Thừa Huệ Giới, Thái Sử Gián Chi đôi mắt sáng ngời, chỉ cần Ôn Hành nói một tiếng, hắn lập tức phun yêu hỏa hỗ trợ đun nước.

 

Khi mọi người đang chuẩn bị ăn trưa thì bên ngoài hành cung có một mỹ phụ chạy đến. Bà ta vừa khóc vừa quỳ trước hành cung: "Tộc trưởng! Xin ngài cho tôi vào cấm địa phong ấn Thái Sử Cẩm Túc! Xin ngài!" Mỹ phụ ấy có đôi mắt đào hoa xinh đẹp, ngũ quan thanh tú. Bà ta đập đầu xuống đất, đến mức trán rướm máu, tóc mai rối bời nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp trời sinh. Ôn Hành nhìn mỹ phụ rồi hỏi Thái Sử Gián Chi: "Bà ta là ai?"

 

Thái Sử Gián Chi đang cầm bát định gắp viên thịt, thấy cảnh này liền đặt bát xuống: "Không phải ta không nể tình, chỉ là khởi động Vạn Long Trận cần long tức rất mạnh, tu vi của ngươi chưa đủ." Thái Sử Gián Chi nhỏ giọng nói với Ôn Hành và mọi người: "Bà ấy là phu nhân của Cẩm Mục."

 

Phu nhân của Thái Sử Cẩm Mục? Chẳng phải đó là mẫu thân của Vân Lạc Lạc sao?

 

Ứng Long Tộc đều mang họ Thái Sử, khác với các yêu tộc khác, Long tộc có truyền thừa họ tộc. Phu nhân của Thái Sử Cẩm Mục tên là Thái Sử Thanh Tương. Nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi người đều hiểu rằng, vị mẫu thân này đã biết chuyện xảy ra với con mình. Thái Sử Cẩm Mục hóa thành linh quang bay tới: "Tộc trưởng, Thanh Tương thất lễ rồi."

 

Thái Sử Gián Chi thở dài: "Ta hiểu, chỉ là long tức của nàng quá yếu. Nếu để nàng ở trong Vạn Long Trận quá lâu, e rằng sẽ có tổn thương." Thái Sử Thanh Tương mắt đỏ hoe, từng chữ nặng nề nói: "Ta không quan tâm, ta chỉ muốn thấy Thái Sử Cẩm Túc hồn phi phách tán, tan thành tro bụi."

 

Thái Sử Gián Chi nhìn về phía Thái Sử Cẩm Mục, hắn lúng túng nói: "Tộc trưởng thứ lỗi, chúng ta đã chuẩn bị đưa Thái Sử Cẩm Túc và Thái Sử Ngạo vào cấm địa, nhưng Thanh Tương nàng..." Thái Sử Thanh Tương nhất quyết muốn đi theo Tam Công đến cấm địa, nàng muốn tận mắt nhìn kẻ đã hại con mình phải chết. Yêu cầu này thật ra không phải là quá đáng, chỉ là cấm địa của Long tộc không phải ai cũng có thể vào, vì vậy Thanh Tương mới đến cầu xin Gián Chi.

 

Gián Chi gật đầu: "Hãy đi đi." Thái Sử Thanh Tương mừng rỡ, khuôn mặt nàng vì kích động mà có chút méo mó: "Đa tạ tộc trưởng, đa tạ tộc trưởng!"

 

Nhìn bóng dáng hai vợ chồng biến mất khỏi tầm mắt, Ôn Hành hỏi: "Gián Chi, ngươi không đi xem sao?" Thái Sử Gián Chi cầm đũa gắp viên thịt: "Không đi, có gì để nói với những kẻ tâm địa độc ác chứ. Ừm, viên thịt này thật ngon!"

 

Ôn Hành nhanh tay gắp vài viên thịt bỏ vào bát của Liên Vô Thương. Gián Chi đã dùng tu vi của mình để giành đồ ăn, chậm một chút là rau vừa chín tới cũng không còn.

 

Đến chạng vạng, Thái Sử Cẩm Mục và mọi người từ cấm địa trở về. Lúc này, tóc của Thái Sử Gián Chi đã dài bằng tóc của Ôn Hành. Nhìn thấy vậy, Ôn Hành không nhịn được mà lại giơ tay chạm vào. Hắn không chỉ tự mình sờ, còn kéo Liên Vô Thương cùng sờ thử, nếu không phải sợ Gián Chi đánh, Ôn Hành đã định giật cả một nhúm tóc của hắn xuống.

 

Họ chuẩn bị lên đường đi đến Bắc Cảnh. Tại Bắc Cảnh, hội đấu giá vẫn đang diễn ra, mà nơi đó cũng có các bằng hữu đang chờ. Thái Sử Gián Chi vốn không định đi Bắc Cảnh, nhưng vừa nghe Vân Thanh và mọi người cũng ở đó, hắn lập tức vội vàng bước lên thuyền.

 

Ôn Hành đang ngồi trong phòng thuyền thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, hắn thò đầu ra nhìn: "Có chuyện gì vậy?" Liên Vô Thương đáp: "Mẫu thân của Lạc Lạc đang mang đồ chơi cho nó." Ôn Hành dùng thần thức quét qua, không khỏi ngạc nhiên. Trên boong thuyền, có hàng chục chiếc rương lớn cao ngang người. Phần lớn những rương này đều mở ra, có thể nhìn thấy bên trong, một số đựng đồ chơi, một số chứa những bộ váy áo tinh xảo.

 

Thanh Tương đang dựa vào ngực của Cẩm Mục, trong tay nàng cầm một chiếc áo nhỏ màu vàng kim, vừa mong đợi vừa lo lắng hỏi: "Phu quân, chàng nói Huyền Viên có còn nhớ đến thiếp không?" Thái Sử Cẩm Mục có chút lơ đãng, đáp: "Khi Huyền Viên rời khỏi chúng ta vẫn còn là một quả trứng, trí nhớ của nó không tốt đến vậy đâu."

 

Thanh Tương lại hỏi: "Vậy chàng nghĩ liệu con có thích những món đồ thiếp chuẩn bị cho con không?" Cẩm Mục gật đầu: "Ừ..."

 

Thanh Tương thở dài đặt chiếc áo trong tay xuống: "Phu quân vẫn còn canh cánh chuyện của Thái Sử Cẩm Túc sao?" Thái Sử Cẩm Mục im lặng, Thanh Tương cũng không nói thêm gì nữa. Một lúc sau, Thái Sử Cẩm Mục lên tiếng: "Hắn... là huynh trưởng của ta. Thời trẻ đã hết lòng che chở ta, lúc ta và nàng thành thân, hắn còn dâng lời chúc tốt đẹp. Ta thà nghĩ rằng cả thế gian đã phản bội mình, cũng không bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ hại chúng ta, hại Huyền Viên. Thanh Tương, mấy ngày qua ta luôn tự hỏi, phải chăng vì ta đã không quan tâm đủ đến hắn nên hắn mới ra tay độc ác như vậy?"

 

Thanh Tương nói: "Hôm nay chàng cũng đã hỏi hắn nguyên do, chẳng phải hắn đã giải thích rồi sao? Hắn nói 'Người không vì mình trời tru đất diệt'. Cho dù chúng ta có đối xử tốt với hắn đến đâu, hắn vẫn muốn mưu lợi cho Thái Sử Ngạo. Ta cảm kích hắn đã thành toàn cho chúng ta, nhưng ta cũng căm hận hắn vì đã ra tay với Huyền Viên." Cẩm Mục ôm chặt Thanh Tương: "Đừng nghĩ nữa, hắn đã tan thành tro bụi rồi."

 

Ôn Hành hỏi Liên Vô Thương: "Thái Sử Cẩm Túc đã chết rồi sao?" Liên Vô Thương đáp: "Nghe Gián Chi và Tam Công nói, vừa đưa Thái Sử Cẩm Túc xuống cấm địa, hắn đã không trụ được. Thái Sử Ngạo có lẽ cũng không chịu nổi lâu. Khi bọn họ làm ác, chắc hẳn không ngờ sẽ có ngày bị giam trong Vạn Long Trận." Ôn Hành nói: "Không biết khi tan thành tro bụi, liệu bọn họ có hối hận không, nhưng... hối hận cũng chẳng còn tác dụng gì nữa."

 

Thuyền rồng đi suốt ngày đêm, rời Bắc Cảnh được bốn ngày, đoàn người lại trở về nơi bến đỗ. Thanh Tương không ngừng lo lắng hỏi Cẩm Mục: "Trang dung của thiếp ổn không?" Nàng sắp được gặp lại con gái, làm sao mà không xúc động cho được?

 

Ôn Hành thì đang trò chuyện cùng Liên Vô Thương và mọi người: "Đông người quá." Tuân Khang cười nói: "Phủ của Huyền Trắc Tiên Tôn có nhiều báu vật quý giá, ai cũng muốn nhân cơ hội này mà thu lượm." Thu lượm cũng cần tiền, không có tiền thì chẳng mua được gì. Trên bến Bắc Cảnh, khắp nơi đều là tu sĩ đang muốn trao đổi linh bảo, con phố dài rộng lớn chật ních người qua lại.

 

Ôn Hành và mọi người vừa đi được vài bước, đã thấy Khổng Ngôn Tu và Trương Phong Miên đang tiến về phía họ: "Lão tổ, Liên tiên sinh, Yêu Thần đại nhân, sư bá dặn chúng ta ở đây chờ mọi người. Sư bá và những người khác đang đợi các vị trong phòng đấu giá." Đúng là có người thì mọi việc trở nên dễ dàng, biết bao tiên nhân trên phố còn không chen nổi vào hội đấu giá, vậy mà họ đã có phòng riêng bên trong!

 

Hội đấu giá nằm ngay chính giữa Bắc Cảnh, tòa bảo tháp rực rỡ kia chính là hội trường chính. Nhìn từ xa tòa tháp không có gì đặc biệt, nhưng khi tiến lại gần, mọi người mới phát hiện tòa tháp lớn hơn nhiều so với tưởng tượng. Đúng lúc ấy, bên cạnh Ôn Hành có một tiên nhân đang cùng bạn hữu đi ngang qua: "Tòa Bát Bảo Lưu Ly Tháp này chính là trấn cảnh chi bảo của Bắc Cảnh chúng ta. Nghe nói khi Huyền Trắc Tiên Tôn đắc đạo, tòa tháp đã ở đây. Người có duyên bước vào tháp còn được Tài Thần ưu ái, ban tặng linh thạch từ trời cao rơi xuống."

 

Ôn Hành nửa tin nửa ngờ: "Linh thạch từ trên trời rơi xuống?" Liên Vô Thương nói: "Tòa tháp cao như vậy, nếu có linh thạch rơi xuống, cũng đủ đập thủng một lỗ trên đầu rồi." Ôn Hành cảm thấy lời của Liên Vô Thương rất có lý: "Đúng, trên trời không rơi linh thạch đâu." Dù sao thì Ôn Hành chưa bao giờ bị linh thạch rơi trúng đầu, chỉ bị Huyền Thiết đập vào đầu, cảm giác đó, không nhắc đến thì hơn.

 

Bảo tháp có tám mặt, mỗi mặt đều có lối vào, Khổng Ngôn Tu dẫn mọi người đi vào từ cửa phía Nam. Vừa bước vào trong, tất cả đều trợn tròn mắt, như thể lạc vào một thế giới của linh thạch, khắp nơi đều là linh thạch: sàn nhà, cột trụ, tường, cầu thang... tất cả đều làm bằng các loại linh thạch lấp lánh. Ánh sáng năm màu rực rỡ, xa hoa vô cùng. Ôn Hành đứng trên nền nhà mà sợ làm bẩn nó, thậm chí hắn còn có chút cảm giác tự ti trước vẻ đẹp của bảo tháp.

 

Không chỉ riêng Ôn Hành có phản ứng như vậy, nghe nói rất nhiều tu sĩ khi lần đầu bước vào Bát Bảo Lưu Ly Tháp cũng có cảm giác tương tự. Trong đám người chỉ có Liên Vô Thương vẫn giữ vẻ mặt bình thường, còn những người khác thì không ngừng cúi nhìn cơ thể mình xem có gì không ổn hay không.

 

Thái Sử Gián Chi – kẻ thiếu nghị lực này – còn lén hỏi Ôn Hành: "Thái tử, ngươi xem trên mặt ta có bẩn không?" Ôn Hành nhìn Gián Chi: "Cảm giác như mặt ngươi đầy bụi vậy."

 

Oai phong lẫm liệt là thế, nhưng Thái Sử Gián Chi lại có một điểm yếu chí mạng – đó là nghèo. Sự nghèo khó khiến con rồng này không thể ngẩng đầu lên được.

 

Khổng Ngôn Tu dẫn họ đi về phía một trận pháp truyền tống nằm ở bên trong cửa Nam, trong khi những người khác đều đi về phía sau cây cột chính. Ôn Hành dùng thần thức quét qua thì thấy phía sau cột là một khu vực ghế ngồi xoắn ốc đi lên, có lẽ đây là chỗ dành cho các tán khách. Hắn cũng từng thấy qua các hội đấu giá. Thông thường, trong số tán khách ít ai giàu có, những người thực sự có khả năng ra giá thường ở trong những phòng bao trên tầng.

 

Khổng Ngôn Tu giải thích: "Bát Bảo Lưu Ly Tháp có tổng cộng tám tầng, năm tầng bên dưới là nơi dành cho tán khách. Sư bá và những người khác đang ở phòng trên tầng tám, yên tĩnh hơn so với bên dưới." Mọi người đứng trên pháp trận truyền tống hoa lệ, Ôn Hành tặc lưỡi: "Đây là lần *****ên ta thấy một trận pháp truyền tống được làm bằng ngọc Vô Hà." Không hổ danh là nơi Huyền Trắc Tiên Tôn đắc đạo, thật là giàu có quá mức.

 

Ánh sáng linh lực lóe lên trong trận pháp truyền tống, thân hình của Ôn Hành và những người khác liền xuất hiện tại tầng tám. Tầng tám quả nhiên rất yên tĩnh, trong hành lang không có ai đi lại. Nhìn thoáng qua, tầng tám có hình vòng cung, những cột trụ năm màu rực rỡ chống đỡ đỉnh bảo tháp. Từ dưới nhìn lên, có thể thấy trên đỉnh tháp trong suốt được khảm một viên dạ minh châu có đường kính cả trượng.

 

Ngay dưới viên dạ minh châu là vị trí trung tâm bảo tháp, khoảng trống giữa bảo tháp không có vật gì, chỉ có một khu vực vuông rộng mười trượng được trải thảm đỏ, đây chắc hẳn là khu vực triển lãm của hội đấu giá lần này? Từ trên nhìn xuống, có thể thấy rõ toàn bộ hội trường và khu vực dành cho tán khách.

 

Tầng tám có tám phòng, mỗi phòng nằm giữa những cột trụ năm màu. Bên trong không có tường ngăn, mà thay vào đó là kết giới không trong suốt. Ôn Hành nhìn lướt qua, chỉ thấy tám phòng với đường viền mờ ảo, bên trong thấp thoáng có bóng người di chuyển. Nhưng nếu muốn nhìn rõ người bên trong hoặc nghe tiếng nói, thì không cách nào làm được.

 

Giữa các phòng còn có lan can, dựa vào lan can có thể nhìn rõ khung cảnh bên dưới. Nếu là ngày thường, chắc chắn có thể thấy toàn cảnh Bát Bảo Lưu Ly Tháp, nghe nói nhìn từ trên xuống, các cột trụ và bài trí bên dưới như một đóa hoa sen đang nở rộ. Nhưng khi Ôn Hành và mọi người nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới là một biển đầu người chen chúc, đừng nói đến hoa sen, ngay cả cái bóng của hoa sen cũng không thấy.

 

Khổng Ngôn Tu đi trước dẫn họ tới một căn phòng gần nhất, hắn đưa tay nhẹ nhàng chạm lên kết giới mờ ảo, tầm nhìn của Ôn Hành và mọi người lập tức trở nên rõ ràng. Không biết từ lúc nào, họ đã đứng trong phòng. Trong phòng có pháp thuật khiến cảnh vật bên trong như một thế giới riêng.

 

Cảnh vật trong phòng là một sườn núi phủ đầy lá đỏ, những cây phong với sắc đỏ đậm nhạt khác nhau đan xen. Dưới tán cây, vài đứa trẻ đang nô đùa. Xa xa, trong đình nghỉ, Thẩm Như và Sở Ảnh đang ngồi. Ôn Hành kinh ngạc: "Thật là một pháp thuật thần kỳ."

 

Một giọng nói trong trẻo vang lên: "Đa tạ tản nhân khen ngợi." Ôn Hành quay lại nhìn, chỉ thấy Linh Tê và Mộng Mộng đang bước tới từ phía xa. Linh Tê nháy mắt đầy tinh nghịch: "Lão Ôn~"

 

Ôn Hành nhìn vẻ mặt gian xảo của Linh Tê, liền hiểu ra: "Ngươi lại mua linh tinh đúng không?" Linh Tê tiến tới, dùng khuỷu tay thúc vào người Ôn Hành: "Gì mà mua linh tinh, nói vậy nghe thật khó nghe. Ta với ngươi ai với ai chứ, sao có thể gọi là mua linh tinh được." Nghe giọng điệu này, Ôn Hành liền biết ngay đống linh thạch của hắn đã mọc cánh bay đi rồi.

 

Huyền Trắc mỉm cười: "Còn chưa mua được Đan dược Cải Tử Hoàn Sinh, mà Linh Tê đã tiêu hết sạch linh thạch hắn tích góp rồi." Ôn Hành ôm mặt: "Ngươi không nói ta cũng biết." Linh Tê cười hì hì nói với Ôn Hành: "Ngươi còn tiền không? Cho ta mượn thêm chút nữa đi." Ôn Hành đáp: "Chẳng phải ta đã dốc sạch túi đưa cho ngươi rồi sao?"

 

Từ khi bước vào phòng, Thái Sử Thanh Tương đã luôn chăm chú nhìn Vân Lạc Lạc đang chơi đùa dưới tán phong. Đôi mắt nàng đỏ hoe, nước mắt chỉ chực trào ra. Cẩm Mục vỗ nhẹ vai Thanh Tương: "Đó là Huyền Viên của chúng ta. Hiện giờ con tên là Vân Lạc Lạc. Con chưa từng gặp nàng, có lẽ sẽ hơi lạ lẫm." Thanh Tương lẩm bẩm: "Lạc Lạc, Lạc Lạc... cái tên này hay quá, nhanh nhanh vui vẻ, không lo không nghĩ, đúng là cái tên hay."

 

Vân Thanh từ lúc Thái Sử Cẩm Mục xuất hiện đã ngừng mọi động tác. Thấy bên cạnh hắn có thêm một người phụ nữ mà y không quen biết, làm sao y lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Y liếc nhìn Vân Bạch, y đã biết ngày này sẽ đến, cha mẹ của Lạc Lạc sẽ tới đón con bé. Y nhẹ nhàng xoay mặt Vân Lạc Lạc lại: "Lạc Lạc, phụ thân và mẫu thân của con đến rồi. Mau qua chào họ, giống như lần trước ta đã dạy con."

 

Vân Lạc Lạc chớp mắt, quay người về phía Thái Sử Cẩm Mục: "Phụ thân?"

 

Thái Sử Thanh Tương bước nhanh vài bước, cùng với Cẩm Mục thoắt cái đã xuất hiện trước mặt Vân Lạc Lạc. Thanh Tương mắt đẫm lệ, đưa tay ra: "Lạc Lạc, ta là mẫu thân." Vân Lạc Lạc nhìn Thanh Tương rồi nở nụ cười ngây thơ: "Mẫu thân~" Thái Sử Thanh Tương liền ôm chặt lấy Vân Lạc Lạc, khóc nức nở: "Huyền Viên ơi!!"

 

Hành động của Thái Sử Thanh Tương khiến mọi người trong phòng chú ý, mỗi người có một phản ứng khác nhau.

 

Thẩm Như thở dài: "Tiểu sư đệ nhất định sẽ rất buồn. Lạc Lạc trở về Ứng Long Tộc, hắn chắc chắn sẽ đau lòng một thời gian dài." Vân Cẩm hừ nhẹ: "Có gì to tát đâu, đâu phải là không gặp lại nữa. Nếu Vân Thanh thích trẻ con, ta có thể cùng nàng sinh một đứa." Thẩm Như thở dài, rồi Trầm Khê luyện cuộn lại, quấn quanh cổ Vân Cẩm, treo hắn lên cây phong.

 

Sở Ảnh nói: "Trẻ con còn nhỏ, ở cùng cha mẹ vẫn tốt hơn." Bản thân Vân Thanh cũng là một đứa trẻ phải rời xa cha mẹ, nên hắn chắc chắn sẽ không ích kỷ mà giữ Lạc Lạc lại. Cùng Kỳ hờ hững nói: "Chỉ cần tộc trưởng Cảnh Đàm tháo kết giới, trận pháp truyền tống của Tản Nhân có thể dựng lên, muốn ở lại Kim Ô Tộc hay Ứng Long Tộc cũng không phải vấn đề. So với việc này, đại tỷ, nàng cho ta uống vài chén rượu đi, ta sắp không chịu nổi rồi."

 

Cảnh Đàm quay sang Hồ Phi Phi: "Nếu chúng ta có con, có lẽ giờ đã lớn rồi." Hồ Phi Phi đáp: "Con cái là duyên phận, dù không có con, chúng ta vẫn phải sống tốt bên nhau."

 

Thái Sử Gián Chi dang tay về phía Vân Thanh: "Tiểu bảo bối! Có nhớ Thái Sử bá bá không?" Lúc này tâm trạng của Vân Thanh mới tốt hơn, hắn lao vào lòng Thái Sử Gián Chi: "Nhớ!"

 

Hội đấu giá sắp bắt đầu, Ôn Hành còn đang thắc mắc làm sao để xem tình hình bên ngoài thì thấy linh quang lóe lên trên hồ nước ngoài đình nơi Thẩm Như và mọi người đang ngồi. Nhìn kỹ lại, hóa ra đó là hình ảnh của hội trường đấu giá bên dưới. Ôn Hành thán phục: "Trận pháp quả là thần kỳ." Trận pháp và ảo thuật luôn là thứ hắn không thể nắm bắt, mọi thứ hắn không hiểu đều thật kỳ diệu.

 

Linh Tê mắt sáng rực: "Được rồi, thứ chúng ta cần mua đã xuất hiện!" Đấu giá phẩm *****ên trên sân khấu là một hộp gỗ đen, tiên nữ xinh đẹp trên đài giới thiệu: "Huyền Trắc Tiên Tôn có dung mạo xinh đẹp, người rất thích chải chuốt, mỗi lần xuất hiện lộng lẫy đến nỗi nữ tu cũng phải tự thẹn. Đây là hộp trang điểm của Huyền Trắc Tiên Tôn, do đại sư Thân Đồ chế tác. Hộp này chưa từng được mở, bên trong chứa gì phụ thuộc vào duyên phận của các đạo hữu. Giá khởi điểm là mười lăm vạn linh thạch!"

 

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Mộng Mộng. Lúc này, hắn đang ẩn thân dưới ảo thuật, trông như một thanh niên tóc đen, mắt đen. Hắn ngây thơ nói: "Ta chưa bao giờ chải chuốt, cũng không biết hộp trang điểm này là do ai tặng. Ta thấy nó được chế tác tinh xảo nên tiện tay để trên bàn, sau đó tình cờ có được đan dược cải tử hoàn sinh, liền bỏ vào trong đó."

 

Đại tiên à, đan dược cải tử hoàn sinh quý giá như vậy mà ngươi cũng tiện tay vứt đi sao? Nhưng chính vì sự "tiện tay" của Huyền Trắc, đan dược cải tử hoàn sinh mới không bị người khác phát hiện.

 

Linh Tê nhìn Huyền Trắc cười đầy ẩn ý: "Dung mạo xinh đẹp?" Huyền Trắc điềm nhiên đáp: "Không nói thế thì sao thu hút nữ tu được?" Theo tính toán của Huyền Trắc, những người tham gia đấu giá chiếc hộp trang điểm này chủ yếu sẽ là các nữ tu. Thế nhưng do nữ tiên trên đài nhắc đến cái tên đại sư Thân Đồ, nên không ít nam tu cũng nhập cuộc đấu giá, lý do của họ chỉ có một: "Đồ do đại sư Thân Đồ chế tác chắc chắn là đồ tốt! Mua thôi!"

 

Khóe miệng Ôn Hành giật giật: "Nếu bọn họ thấy pháp khí mà Thân Đồ Kiệm vứt khắp nơi trong viện của hắn, chắc sẽ không nói như vậy." Tất nhiên, điều kiện là bọn họ phải đến được phủ của Thân Đồ Kiệm.

 

Theo dự tính của Linh Tê, hắn cần khoảng ba mươi vạn linh thạch để mua chiếc hộp trang điểm này. Nhưng do các tiên nhân điên cuồng tham gia, hắn phải chi thêm mười vạn linh thạch mới mua được hộp.

 

Chẳng bao lâu sau, Linh Tê đã lấy được hộp trang điểm. Hắn đưa nó cho Mộng Mộng: "Mở ra đi." Mộng Mộng ngạc nhiên hỏi: "Ngươi mua sao không tự mở?" Linh Tê xoa xoa tay: "Gần đây vận khí ta hơi kém, lỡ mở ra bên trong trống rỗng thì chẳng phải ta sẽ rất đau lòng sao? Tốt nhất là ngươi mở đi, để ta còn chuẩn bị tâm lý."

 

Đúng là lý do kỳ quặc! Huyền Trắc dùng linh quang khẽ động, mở nắp hộp ra. Linh Tê thò đầu vào nhìn, chỉ thấy bên trong có một viên đan dược màu vàng. Kỳ lạ thay, màu vàng của viên đan dược này hoàn toàn khác với màu vàng mà hắn từng thấy trước đây. Hắn có cảm giác viên đan dược này dường như đang sống.

 

Linh Tê cẩn thận nâng viên đan dược lên, áp sát vào mặt mình: "A, đan dược cải tử hoàn sinh, nghe nói chỉ cần có nó thì ngay cả người chết cũng có thể cứu sống." Ôn Hành rướn cổ: "Để ta xem nào." Linh Tê vui mừng đưa đến trước mặt Ôn Hành: "Chỉ cho ngươi nhìn một cái thôi nhé." Ôn Hành lẩm bẩm: "Hẹp hòi."

 

Ôn Hành nghi hoặc: "Nó thật sự có thể cải tử hoàn sinh sao? Sao ta thấy viên đan này có vẻ tà môn, giống như nó còn sống vậy?" Linh Tê vênh mặt nói: "Đây là đan dược truyền thuyết, Mộng Mộng phải tốn bao công sức mới có được, tất nhiên là không tầm thường." Ôn Hành châm chọc: "Rõ ràng Mộng Mộng nói là tình cờ có được. Ngươi mau cất kỹ đi, trông cái bộ dạng hẹp hòi của ngươi kìa." Nói xong, Ôn Hành liền phớt lờ Linh Tê.

 

Linh Tê cầm viên đan dược ngắm nghía: "Càng nhìn càng thấy viên đan này phi phàm, ta phải cất kỹ. Hy vọng sau này không phải dùng đến..." Còn chưa nói hết câu, hắn đã cảm thấy viên đan dược trượt khỏi tay, lập tức nháo nhào lên: "A, a!" Mộng Mộng ngồi bên cạnh vội đưa tay giúp hắn nhặt lại đan dược, nhưng viên đan như có mắt, nhảy về phía hồ nước.

 

Bên ngoài đình trông như hồ nước, nhưng thực chất là Bát Bảo Lưu Ly Tháp. Nếu đan dược rơi xuống đó, muốn nhặt lại sẽ vô cùng khó. Thời khắc nguy cấp, linh quang lóe lên trong tay Mộng Mộng, một bức tường linh quang chặn viên đan dược lại. Viên đan bật lên khỏi tường, bay nhanh về phía Ôn Hành.

 

Ôn Hành đang ngồi cạnh Linh Tê, nói chuyện với Liên Vô Thương. Thấy Liên Vô Thương đứng dậy, hắn liền hỏi: "Vô Thương, ngươi đi đâu vậy?" Liên Vô Thương còn chưa kịp trả lời thì thấy một viên đan dược màu vàng nhảy thẳng vào miệng Ôn Hành.

 

Ôn Hành cảm thấy có thứ gì đó trượt vào cổ họng, chưa kịp phản ứng thì Linh Tê đã nhào đến, mắt đỏ rực, bóp lấy cổ hắn: "Nhổ ra! Bốn mươi vạn linh thạch! Mau nhổ ra cho ta!!"

 

Mọi người lúng túng một hồi, sau một lúc, Ôn Hành tiếc nuối nói với Linh Tê: "Xin lỗi, không nhổ ra được, hình như vào họng rồi là tan mất rồi." Linh Tê mặt mày ủ rũ: "Bốn mươi vạn linh thạch của ta! Cứ như vậy mà bị ngươi nuốt mất rồi. Trả lại cho ta!" Ôn Hành ngây thơ nhìn Linh Tê: "Đừng làm loạn nữa, đan dược của ngươi còn chưa biết có tác dụng gì, mà ta đã phải ăn. Nhỡ ta bị trúng độc thì sao?"

 

Linh Tê muốn khóc mà không ra nước mắt: "Nhổ ra đi..." Ôn Hành nghiêm túc đáp: "Không nhổ được đâu. Nó tan mất rồi." Linh Tê sắp khóc: "Vậy ngươi ít nhất cũng phải nói xem mùi vị của nó thế nào chứ? Ăn vào cảm giác ra sao?"

 

Ôn Hành thành thật nhấp nháy miệng: "Chẳng có vị gì cả. Cảm giác... cũng giống như khi ăn đan dược bình thường thôi." Cơ thể không đau không ngứa, linh khí cũng không có chút biến động. Ôn Hành rút ra kết luận: "Ta nghĩ viên đan dược này có lẽ đã hết hạn rồi." Linh Tê tức tối: "Ngươi im đi! Đã hời còn giả bộ! Ta không nói chuyện với ngươi nữa!"

 

"Không nói thì không nói, dù sao một nén nhang sau ngươi cũng sẽ ổn thôi." Ôn Hành quay sang hỏi Liên Vô Thương: "Vô Thương, ngươi vừa rồi định đi đâu vậy?" Liên Vô Thương đáp: "Ta đi đón một người." Ôn Hành ngờ vực: "Đón người? Đón ai?" Còn ai ở bên ngoài sao?

 

Ôn Hành liếc nhìn mọi người trong phòng, không thiếu ai cả. Hắn đứng dậy muốn đi theo Liên Vô Thương: "Ta đi cùng ngươi nhé." Liên Vô Thương nói: "Ta đi một mình là được rồi." Ôn Hành do dự nhưng cuối cùng vẫn tôn trọng ý của Liên Vô Thương. Nếu Vô Thương đã muốn đi một mình, hắn sẽ không làm phiền.

 

Sau khi Liên Vô Thương rời đi, tâm trí của Ôn Hành chẳng còn đặt vào hội đấu giá nữa. Cho dù trên sàn đấu giá có bao nhiêu món bảo vật tinh xảo, Ôn Hành cũng chẳng mấy quan tâm. Ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa phòng. Vô Thương đi đâu rồi? Tại sao không cho hắn đi cùng? Ôn Hành bắt đầu suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ là một tài tử trẻ tuổi nào đó trên thượng giới đã lọt vào mắt xanh của Liên Vô Thương?

 

Một nén nhang sau, Linh Tê đã hồi phục lại tinh thần. Hắn thở dài: "Thôi vậy, cơ duyên khó nhọc lắm mới có lại bị ngươi cướp mất, ta còn có thể nói gì đây. Trả ta hai lá đạo mộc đi, không thì ta không bỏ qua đâu." Ôn Hành tâm trí treo lơ lửng, lấy hai lá đưa cho Linh Tê. Linh Tê ngạc nhiên: "Sao vậy?" Ôn Hành đáp: "Vô Thương ra ngoài đón người mà không cho ta đi theo."

 

Linh Tê cười hả hê: "Ngươi thảm rồi, Liên tiên sinh không cần ngươi nữa." Ôn Hành liếc nhìn Linh Tê, rồi vung tay tát qua một cái. May mà Linh Tê né kịp, không thì đã trúng đòn. Lúc này từ mặt hồ bên ngoài vọng đến một giọng nói mới: "Các vị đạo hữu, xin hãy nhìn vào quyển Huyền Cơ Sách này."

 

Linh Tê vội vỗ vỗ Ôn Hành: "Phần kịch tính sắp bắt đầu rồi." Ôn Hành ngờ vực nhìn ra hồ: "Hả? Đó là pháp bảo gì?" Trên hồ xuất hiện một cuốn pháp khí có hình dạng giống như trúc giản. Một vài trang của nó mở ra, bên trong còn ghi chép những dòng chữ nhỏ.

 

Linh Tê nói: "Thời gian qua ta và Mộng Mộng đã dốc sức vì thứ này." Ôn Hành nghi hoặc: "Đây là thứ gì vậy?" Linh Tê đáp: "Đây là Huyền Cơ Sách, bên ngoài đồn rằng đây là bản đồ ghi lại vị trí các linh mạch và linh khoáng do Mộng Mộng ghi chép." Ôn Hành lập tức gọi Thái Sử Gián Chi: "Gián Chi mau tới đây, ngươi chắc chắn muốn mua cái này, bản đồ kho báu đấy!"

 

Thái Sử Gián Chi nhíu mày: "Thái tử đừng làm loạn, ta làm gì có tiền mua." Một con Ứng Long nghèo đến mức phải bán cả vảy như hắn thì chuyện mua sắm trong hội đấu giá chẳng bao giờ đến lượt.

 

Linh Tê lườm Ôn Hành: "Ngươi có thể không phá rối được không?" Ôn Hành gật đầu: "Ồ, ngươi tiếp tục đi." Linh Tê giải thích: "Cuốn sách này quả thực ghi chép sự phân bố của các linh mạch do Mộng Mộng ghi lại, một vài linh khoáng ghi phía trước cũng là thật. Những linh khoáng đó đã bị một số thế lực ở Thiên Hải Cảnh khai thác hết rồi."

 

Ôn Hành thắc mắc: "Đã khai thác rồi? Vậy còn giá trị gì nữa?" Mộng Mộng nói: "Chuyện này trách ta, cuốn Huyền Cơ Sách vốn là sổ tay của ta. Sau đó, không chịu nổi sự nài nỉ dây dưa của một số thế lực, ta đã tiết lộ một vài vị trí linh mạch. Rồi các thế lực đó dựa vào linh mạch mà vươn lên, chiếm được một chỗ đứng tại Thiên Hải Cảnh."

 

Tuân Khang nói: "Ta cũng nghe qua, nghe nói phần lớn những kẻ theo Huyền Trắc Tiên Tôn đều là nửa rồng, chính vì đi theo người nên bọn chúng mới có cuộc sống tốt." Huyền Trắc cười nhạt: "Phải, đúng là chúng đã có cuộc sống tốt. Nhưng chỉ cần ta không đáp ứng đủ bọn chúng, chúng liền dây dưa quấy rầy ta. Bị ép đến mức ta phải trốn vào hoang nguyên, rồi mới có những chuyện về sau. Đám nửa rồng này đầy dã tâm, bọn chúng luôn biết sự tồn tại của quyển sổ tay này và thực sự đã hưởng lợi từ đó.

 

Hiện giờ trong mắt chúng, ta đã ngã xuống. Không còn ai ban cho chúng linh thạch nữa, sổ tay đang ở ngay trước mặt, đám nửa rồng từng được lợi này sẽ không bỏ qua những linh mạch khác được ghi chép trong sổ."

 

Vân Cẩm vừa nhai bánh vừa nói: "Ý ngươi là gì? Ngươi định bán các vị trí linh mạch khác cho chúng?" Tuân Khang nói: "Ta đoán, các ngươi đã thay đổi nội dung của sổ tay, bên trong thật giả lẫn lộn. Nhưng muốn lấy được sổ tay, phải trả một cái giá đắt. Không biết ta đoán có đúng không?"

 

Huyền Trắc gật đầu: "Những linh mạch mà chúng lừa ta để lấy, nếu còn nằm trong kho của ta thì ta còn thu lại được. Nhưng một khi đã trở thành sản nghiệp, ta không thể lấy lại. Muốn có được sổ tay, trước tiên phải khiến bọn chúng nhả lại những gì đã nuốt vào."

 

Linh Tê cười nói: "May mà sổ tay này để ở ngoài phủ nên chúng ta mới lấy được. Chúng ta đã phải mất không ít thời gian và công sức để thay đổi nội dung và đưa nó vào hội đấu giá."

 

Tiên nữ trên sân khấu nói: "Đây là sổ tay ghi chép vị trí các linh khoáng và linh mạch của Huyền Trắc Tiên Tôn. Có được sổ tay, thiên hạ linh mạch có thể mặc sức khai thác. Sổ tay này là bảo vật vô giá, các vị đạo hữu muốn tham gia đấu giá hẳn đã biết đến nó. Xin hãy thể hiện sự chân thành của mình, sổ tay sẽ thuộc về người có thành ý nhất!"

 

Vừa dứt lời, hội trường đấu giá lập tức sôi sục: "Ta sẵn sàng dùng ba tòa phủ và hai nghìn năm trăm vạn linh thạch để đổi lấy sổ tay!" "Ta có chín trăm dặm lãnh địa, năm tòa phủ và năm nghìn năm trăm vạn linh thạch!"

 

Thái Sử Gián Chi mắt rưng rưng: "Ta... ta chỉ có bộ vảy vừa mới mọc ra..."

 

Tác giả có lời muốn nói: Kỹ năng sinh tồn của các vị đại tiên:

 

Ôn Hành: Ta có thể đi xin ăn, bán đạo quả và lá đạo mộc.

 

Liên Vô Thương: Chỉ cần có linh khí là ta có thể sống.

 

Tuân Khang: Siêng năng chăm chỉ, nỗ lực hết mình, nhất định sẽ sống tốt.

 

Đế Tuấn: Hử? Sinh tồn? Đó là gì? Ta luôn sống rất tốt.

 

Thái Sử Gián Chi: Nhìn một chút xem một chút, vảy rồng giá rẻ đây.

 

Vân Cẩm: ... Đói quá, đi cướp thôi.

 

Trong những kỹ năng trên, ngoại trừ cách của Tuân Khang là đúng, những cách sinh tồn của người khác đều không thể học theo.

Bình Luận (0)
Comment