Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 211

Thái Sử Gián Chi bước ra khỏi phòng đã là ba ngày sau. Cả con rồng toát lên vẻ u sầu, khuôn mặt hốc hác. Khi hắn ngồi dựa vào cột hành lang, trông chẳng khác nào một pho tượng với luồng khí u ám không thể xua tan quanh người.

 

Bạch Trạch và Đông Hoàng Thái Nhất hài lòng nói: "Ừ, đã vượt qua, xem ra không có dấu hiệu sa đọa." Đông Hoàng Thái Nhất bổ sung: "Nhưng ngươi cũng đừng mừng quá sớm. Vượt qua hết cũng không có nghĩa là sẽ không sa đọa, sau này khi gặp kích động vẫn có khả năng sa đọa đấy." Thái Sử Gián Chi ủ rũ dựa vào cột, không buồn liếc mắt nhìn hai người kia.

 

Bạch Trạch cũng không để tâm, hắn cười hỏi Ôn Hành: "Mấy ngày nay có mua được món gì hay không?" Ba người họ ở trong phòng chất vấn Thái Sử Gián Chi, không tham gia buổi đấu giá nên chẳng biết có chuyện gì thú vị xảy ra không. Ôn Hành nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Cũng chỉ mua vài món nhỏ, đều do Như nhi bọn họ đấu giá. À, phải rồi, ngày mai là ngày cuối cùng của buổi đấu giá, bọn họ sẽ đi đấu giá phủ đệ của Huyền Sách."

 

Phủ đệ nằm ở trung tâm Bắc Cảnh của Thiên Hải Cảnh, diện tích khá rộng, bên trong có hành cung, hồ nước, thậm chí cả Bát Bảo Lưu Ly Tháp cũng thuộc diện đấu giá. Ngày mai chắc chắn sẽ có rất nhiều người tham gia cạnh tranh, nhóm Ôn Hành đã chuẩn bị sẵn sàng đến sớm. Dù không cần phải chen lấn với mọi người bên dưới, nhưng đến sớm để thăm dò đối thủ cũng tốt.

 

Đông Hoàng Thái Nhất khoanh tay nói: "Tòa tháp hôm trước ta thấy cũng khá đẹp. Nếu thiếu linh thạch, ta có thể hỗ trợ một chút." Ôn Hành liếc nhìn Đông Hoàng Thái Nhất đầy nghi ngờ: "Ngươi đổi tính rồi sao? Sao đột nhiên lại tốt với chúng ta thế?" Đông Hoàng Thái Nhất trừng mắt nhìn Ôn Hành: "Tôn tử của ta đi theo các ngươi, dù thế nào cũng không thể để nó chịu ấm ức."

 

Nghe cũng có lý, Ôn Hành đứng trên hành lang nhìn theo bóng lưng của Đông Hoàng Thái Nhất và Bạch Trạch đang dần rời đi. Hắn gãi gãi má: "Đông Hoàng Thái Nhất thay đổi nhiều quá, có huynh trưởng bên cạnh nên tính tình thu liễm hơn hẳn." Ôn Hành vừa nói xong lại không nghe thấy tiếng đáp, liền quay đầu nhìn về phía Gián Chi. Thái Sử Gián Chi hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào bụi trúc trong sân. Ôn Hành lo lắng, vẫy vẫy tay trước mặt hắn: "Gián Chi, Gián Chi, ngươi không sao chứ?"

 

Hắn gọi liên tục mấy lần, Thái Sử Gián Chi mới bừng tỉnh. Gián Chi nhìn Ôn Hành, như thể vừa chịu phải oan ức lớn lao: "Thái tử, ta đã đắc tội gì với ngươi mà ngươi lại đối xử với ta như vậy?" Ôn Hành ngơ ngác: "Gián Chi, sao ngươi lại nói thế?"

 

Thái Sử Gián Chi run rẩy nắm lấy cây gậy ăn xin của Ôn Hành: "Bọn họ đã hỏi ta hai vạn năm nghìn câu hỏi, hai vạn năm nghìn câu đấy!! Cả đời này ta chưa từng bị tra khảo lâu như vậy. Đánh thì đánh không lại, mắng cũng không thắng, ta sống đến giờ chưa bao giờ chịu uất ức như thế. Sau đó bọn họ lại nói rằng, là ngươi và Thái tử phi lo ta sa đọa nên mới đặc biệt tìm bọn họ đến. Thái tử, ngươi nói xem, ta đã sai ở chỗ nào mà ngươi phải hành hạ ta như vậy? Ta thà bị nhốt trong Vạn Long Trận còn hơn chịu sự dày vò tinh thần thế này."

 

Ôn Hành vội ngồi xuống bên cạnh Thái Sử Gián Chi, đưa tay ôm lấy bờ vai hắn. Thái Sử Gián Chi thuận thế cúi đầu đầy uất ức dựa lên vai Ôn Hành. Ôn Hành thở dài: "Gián Chi, ta và Vô Thương cũng là vì lo cho ngươi. Vô Thương nói thân thể của ngươi tuy mạnh mẽ, tốc độ hồi phục rất nhanh, nhưng ngươi đã ở trong Vạn Long Trận quá lâu, bị thương tổn quá lớn. Nếu không kịp thời giải tỏa cảm xúc u uất, sẽ có khả năng rất cao bị sa đọa. Ngươi là người bạn quan trọng của ta, làm sao ta có thể để ngươi sa đọa chứ?"

 

Thái Sử Gián Chi lấy từ túi trữ vật ra một miếng dưa, cắn một cái, ỉu xìu đáp: "Ừm..." Ôn Hành nói tiếp: "Ngươi biết tâm trạng của ta khi nhìn thấy ngươi chịu giày vò trong Vạn Long Trận không? Một trận pháp đáng sợ như vậy, có lẽ ta rơi vào đó chưa đến nửa tháng là đã không còn. Vậy mà ngươi ở trong đó suốt một năm, ta không thể tưởng tượng nổi ngươi đã làm sao để chịu đựng được. Một người sống bước vào chốn luyện ngục, chịu đủ mọi tra tấn về thể xác lẫn tinh thần, ra ngoài rồi chẳng lẽ không gặp ác mộng sao? Dù ngươi tỏ ra rất bình thường, nhưng ngươi càng bình thường, ta lại càng lo lắng."

 

Gián Chi vẫn ủ rũ, hắn buồn bực nói: "Nhưng Thái tử, trong Vạn Long Trận ta chỉ bị thương về thể xác, hơn nữa sau đó ta cũng đã trút giận rồi. Ta thấy ta hoàn toàn không có vấn đề gì..." Ôn Hành nghiêm nghị nói: "Đừng nói là mình hoàn toàn không có vấn đề. Rất nhiều yêu tu sa đọa rồi mà còn không biết. Tâm ma là thứ không bao giờ xông đến ầm ầm, nó sẽ âm thầm tấn công ngươi vào lúc ngươi lơ là nhất. Tuyệt đối không được chủ quan."

 

Thái Sử Gián Chi tức giận cắn mạnh một miếng dưa: "Bây giờ thì hay rồi, ta vừa nhắm mắt lại là cơn ác mộng lớn nhất không phải là bị giày vò trong Vạn Long Trận, mà là gương mặt và lời nói lải nhải của Bạch Trạch và Đông Hoàng Thái Nhất." Khóe miệng Ôn Hành giật giật: "Thật... thật sự nghiêm trọng vậy sao?"

 

Thái Sử Gián Chi buồn bã nói: "Khi ta ở trong Vạn Long Trận, phần lớn thời gian ta đều ngủ. Dù có bị Phong Nhận mổ bụng xẻ thịt, chỉ cần ta giữ cho thần thức tỉnh táo, không chú ý đến nỗi đau thể xác thì cũng không sao. Nhưng ngươi có biết mấy ngày vừa rồi ta đã chịu sự giày vò như thế nào không? Vừa nhắm mắt lại, bên tai đều là tiếng Đông Hoàng Thái Nhất giảng đạo..."

 

Nói đến đây, Ôn Hành lập tức tìm thấy đồng cảm: "Gián Chi, ta đến Thái Uyên Cảnh, suốt một tháng liền chỉ cần nhắm mắt lại là bị Đông Hoàng Thái Nhất mắng, mắng đến mức ta hoài nghi nhân sinh." Hắn cảm thấy mình có thể hiểu được nỗi khổ của Gián Chi, đó thật sự không phải là cuộc sống của con người.

 

Thái Sử Gián Chi nói: "Đáng ghét ở chỗ, Bạch Trạch và Đông Hoàng Thái Nhất đều là thần thú tường hòa, âm thanh của họ có thể xua tan tâm ma và tà niệm. Dù ta nghĩ đây là sự tra tấn đáng sợ nhất mà ta từng gặp, nhưng ký ức này sẽ không bao giờ khiến ta sinh ra tâm ma." Gián Chi nghĩ rằng sau này dù có gặp phải chuyện kinh khủng gì, chỉ cần nhớ đến những ngày tháng trong "căn phòng đen" cùng Bạch Trạch và Đông Hoàng Thái Nhất... thì sẽ chẳng còn cơn ác mộng nào đáng sợ hơn thế nữa.

 

Ôn Hành vỗ nhẹ lên vai Gián Chi: "Gián Chi chịu ấm ức rồi, nhưng như thế này cũng tốt, sau này sẽ không sa đọa nữa, ta cũng không cần lo lắng." Thái Sử Gián Chi thở dài: "Ác mộng mà..."

 

Ôn Hành cười: "Đừng ủ rũ nữa, đi, chúng ta đi ăn gì đó." Thái Sử Gián Chi cắn một miếng dưa: "Ta muốn ăn lẩu." Ôn Hành đáp: "Được, thì ăn lẩu!" Nghe Ôn Hành nói rất sảng khoái, như thể hắn mới là người quản lý phòng bếp vậy.

 

Nhưng buổi tối bọn họ không ăn lẩu, bởi vì tâm trạng của Vân Thanh không tốt, cả nhóm đành ăn cháo và dưa muối. Vân Bạch lo lắng nói với Liên Vô Thương: "Đã mấy ngày rồi, tâm trạng huynh ấy luôn u sầu, gắng gượng cười. Hễ có thời gian rảnh là làm bánh rán và bánh ngọt. Ta nhìn thấy Vân Lạc Lạc chưa đi, nhưng Vân Thanh đã sắp rời đi rồi."

 

Liên Vô Thương đang lật sách: "Chia ly lúc nào cũng đau khổ." Mấy ngày nay, Vân Thanh không đi đến đấu giá, hắn dẫn Lạc Lạc và Bạch Hoan đi dạo phố, mua cho Lạc Lạc mấy bộ váy xinh xắn, còn tết tóc cho cô bé. Vân Lạc Lạc những ngày này vui sướng vô cùng, chỉ là niềm vui này sẽ không kéo dài quá lâu. Ngày mai sau khi đấu giá xong phủ đệ của Huyền Sách, Thái Sử Thanh Tương và những người khác sẽ dẫn Lạc Lạc trở về Ứng Long tộc.

 

Vân Bạch vẫn lo lắng: "Buổi tối mấy ngày nay huynh ấy cũng không ngủ ngon, ngươi nhìn xem quầng thâm dưới mắt huynh ấy lớn đến mức nào." Liên Vô Thương nói nhẹ nhàng: "Ngươi cũng không cần quá lo lắng, Lạc Lạc đi rồi, huynh ấy sẽ tự điều chỉnh lại cảm xúc."

 

Vân Bạch cảm thán: "Cái tính hay lo này không biết thừa hưởng từ ai. Ta thấy đám Kim Ô tộc đều rất vô tư, sao Vân Thanh lại nhạy cảm đến vậy?" Liên Vô Thương mỉm cười: "Nếu không nhạy cảm, thì cũng chẳng chăm sóc tốt cho ngươi, lại càng không bỏ mọi thứ ở Tư Quy Sơn để đi tìm ngươi."

 

Vân Bạch nhớ lại những gì Vân Thanh từng làm cho mình, trong lòng cảm thấy ấm áp: "May mà Lạc Lạc không bị người khác bắt cóc, nếu không ta sẽ cùng huynh ấy đi khắp từng ngõ ngách của Tiên giới." Liên Vô Thương nói: "Đúng vậy, nên không cần lo lắng quá. Huynh ấy vốn là người biết chừng mực."

 

Thái Sử Gián Chi ôm bát ngồi xổm dưới hiên nhà, hắn hỏi Ôn Hành, cũng đang ngồi xổm: "Đã nói ăn lẩu cơ mà? Thái tử, nếu ngài cứ qua loa với ta thế này, ta thật sự sẽ sa đọa đó." Ôn Hành gắp một miếng dưa muối đưa cho Gián Chi: "Ăn đi, ta đã chắc chắn ngươi sẽ không sa đọa nữa rồi, đừng lấy sa đọa ra dọa người khác. Thỉnh thoảng uống cháo dưỡng dạ dày, uống nhiều chút đi."

 

Thái Sử Gián Chi thở dài: "Ta đã tạo nghiệp gì thế này..." Nói xong, hắn ngửa đầu uống cạn bát cháo, sau đó hí hửng chạy đi múc bát cháo khác.

 

Sáng sớm hôm sau, nhóm Ôn Hành đã đến sàn đấu giá. Trời vừa tảng sáng, bên ngoài Bát Bảo Lưu Ly Tháp đã chật kín những người đến tham dự buổi đấu giá. May mà Thẩm Như đã bao trọn tám tầng phòng, nếu không với túi tiền của Ôn Hành, e rằng họ còn chẳng thể bước vào cửa.

 

Phòng của họ vẫn là căn phòng trước kia, chỉ là chủ đề lần này đã được thay đổi. Ôn Hành bước vào liền thấy gió xuân phất phơ cùng muôn hoa khoe sắc. Ảo thuật hôm nay là cảnh xuân ấm áp trăm hoa đua nở. Linh Hy nói: "Ảo thuật này thật tốt, khiến tâm trạng con người thư thái." Mông Mông âu yếm đáp: "Ngươi thích là được."

 

Còn rất lâu nữa mới đến giờ mở phiên đấu giá, nhóm Ôn Hành trải những tấm lụa đỏ rực trên con đê hoa xuân tuyệt đẹp, rồi chia thành ba bàn chơi mạt chược. Trò giải trí vốn phổ biến ở hạ giới khi lên thượng giới vẫn rất thịnh hành, nhiều tiên nhân thậm chí còn tổ chức các cuộc thi mạt chược. Chỉ tiếc là Ôn Hành không biết chơi, hắn nằm dài trên bờ đê, ngắm mặt hồ lấp lánh ánh sáng.

 

Liên Vô Thương cầm trên tay cuốn sách của Bạch Trạch đang lật xem, Ôn Hành nghe tiếng thở nhè nhẹ của Vô Thương, cảm nhận tay áo dài của hắn lướt qua má, thoang thoảng mùi hương hoa sen, khiến Ôn Hành lập tức buồn ngủ. Tất nhiên, mỗi khi hắn sắp ngủ thì tiếng quân bài va chạm lại vang lên phía sau. Ôn Hành dùng thần thức quét qua, quả đúng là "thần tiên đánh cờ". Mỗi bàn đều có một kẻ xui xẻo, đúng là không dễ dàng chút nào.

 

Bạch Trạch, Đông Hoàng Thái Nhất, Tuân Khang, Thái Sử Gián Chi cùng ngồi một bàn, không cần nói cũng biết, Thái Sử Gián Chi không phải đối thủ của ba người còn lại, trên mặt hắn đã dán hai tờ giấy vẽ hình con rùa nhỏ. Thẩm Như, Trừng Anh, Cùng Kỳ, Mặc Phong ngồi một bàn khác, rõ ràng Cùng Kỳ là người bị thua, trên đầu hắn đã cắm một cọng cỏ đuôi chó. Bàn cuối cùng gồm Hồ Phi Phi, Thái Sử Cẩm Mục, Khổng Ngôn Tu, và Mông Mông. Trên trán Mông Mông cũng đã bị dán giấy.

 

Những người còn lại như Cảnh Đàm đều đứng quanh xem trận, làm người dự bị, sẵn sàng lên thay khi cần. Dĩ nhiên, trong nhóm trẻ con chỉ có Vân Bạch là đủ khả năng thi đấu, còn lại đều là "lính mới", vừa lên bàn đã bị vẽ hình rùa lên mặt.

 

Ôn Hành trở mình: "Không ngờ quanh mình đã tập hợp đông người như thế này." Bàn tay của Liên Vô Thương đặt lên trán Ôn Hành, hắn nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, đã có nhiều người như vậy rồi." Những người này đều tụ tập quanh Ôn Hành. Có lẽ chính Ôn Hành cũng không nhận ra, trên người hắn có một sức mạnh kỳ diệu, có thể thu hút mọi người đến và chung sống hòa thuận với nhau.

 

Nhóm bạn bè sau lưng hắn, có những yêu quái cao quý, cũng có những tu sĩ bình thường, họ đang bình thản ngồi cùng nhau chơi mạt chược, cảnh tượng này chẳng thể thấy ở nơi nào khác!

 

Cuối cùng phủ đệ của Mông Mông sẽ thuộc về ai, chỉ cần dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết. Cho dù Linh Hy có thiếu linh thạch, thì mấy mảnh vảy của Mông Mông rơi xuống cũng đủ đổi lấy linh thạch rồi. Thật ra, mọi người đều nhân dịp đấu giá để vui chơi, chứ chẳng ai đặt nặng phiên đấu giá chính thức cả.

 

Khi khế ước phủ đệ được đưa ra đấu giá, cả hội trường sôi trào. Giá khởi điểm đã là tám mươi triệu linh thạch. Những kẻ lắm tiền đua nhau tăng giá, cuối cùng Linh Hy mua lại phủ đệ của Huyền Sách với giá một tỷ.

 

Ôn Hành cảm thấy kỳ lạ: "Linh Hy, nếu ngươi đã định mua phủ đệ của Huyền Sách từ đầu, tại sao trước đó nhiều món ngươi lại không mua?" Linh Hy thấy Mông Mông thua thảm quá, liền đẩy Huyền Sách sang một bên rồi đáp: "Mông Mông nói, phủ đệ của hắn có quá nhiều thứ linh tinh, để bọn họ dọn dẹp giúp hắn. Sau khi chúng ta vào ở sẽ không cần dọn nữa. Hơn nữa, những thứ trong phủ đệ của hắn nếu đem ra bán riêng lẻ thì giá cao hơn nhiều so với bán cả gói."

 

Ôn Hành lại hỏi: "Nghĩ kỹ thì, người đứng sau sàn đấu giá mới là kẻ chiến thắng thật sự. Không biết thế lực đằng sau đó là ai, thu được nhiều linh thạch như vậy, chủ nhân của sàn đấu giá chắc chắn vui lắm." Mông Mông đáp: "Các sàn đấu giá ở những thế giới khác có thể là tư nhân, nhưng sàn đấu giá của Thiên Hải Cảnh thì lại thuộc về Thiên Đình, chủ nhân là Thiên Đế."

 

Ôn Hành bừng tỉnh: "Đúng rồi, Thiên Đế cũng có sản nghiệp của mình mà." Những ngành nghề kiếm tiền nhất trong một thế giới luôn nằm trong tay người cầm quyền. Ôn Hành bật cười tự chế giễu, hắn sao lại hỏi ra một câu ngốc nghếch như vậy chứ?

 

Lần này, mọi người không rời khỏi sớm mà ở trong phòng tiêu khiển nửa ngày, đợi đến khi đám đông trong sàn đấu giá tản đi, họ mới chậm rãi rời phòng. Bước ra ngoài, từ trên cao nhìn xuống, toàn cảnh Bát Bảo Lưu Ly Tháp cuối cùng cũng hiện rõ trước mắt. Bọn trẻ trầm trồ kinh ngạc qua lan can: "Thật sự có hoa sen kìa!"

 

Không còn tiếng ồn ào của đám đông, từ trên xuống dưới nhìn Bát Bảo Lưu Ly Tháp như một đóa hoa sen đủ sắc màu đang nở rộ. Tòa tháp được làm từ linh thạch này đã vượt xa cái gọi là xa hoa, nó là một tác phẩm nghệ thuật khổng lồ. Mười tỷ linh thạch chỉ riêng để mua tòa tháp này đã đáng giá rồi, nhưng trên đời có mấy người có thể lấy ra mười tỷ linh thạch chứ?

 

Liên Vô Thương nghi hoặc hỏi Cảnh Đàm: "Tộc trưởng Cảnh Đàm, việc đấu giá phủ đệ của Huyền Sách lớn như vậy, vì sao Huyền Lục lại không có động thái gì?" Với một tòa phủ đệ xa hoa như thế, ngay cả Ôn Hành, người không có đầu óc kinh doanh, cũng nghĩ rằng nên mua lại. Vậy mà Huyền Lục lại bỏ lỡ sao?

 

Cảnh Đàm đáp: "Huyền Lục quanh năm ở Giới Thứ Nhất, mấy năm nay hắn ít khi lộ diện, mọi tin tức đều do Tố gia truyền đạt lại. Tố gia vốn dĩ cũng định mua lại phủ đệ của Huyền Sách, nhưng nơi này cách Thượng Giới một đoạn đường, hơn nữa lại phải vượt qua kết giới của Sơn Hải Cảnh. Người của Tố gia và tộc Kỳ Lân không hòa thuận, nên đành bỏ qua. Ta cũng định đấu giá phủ đệ, nhưng không ngờ Bát Bảo Lưu Ly Tháp cũng thuộc phạm vi của phủ đệ, số tiền chuẩn bị quả thực không đủ."

 

Linh Hy cười nói: "Nếu tộc trưởng Cảnh Đàm thích, có thể thường trú ở đây. Dù sao ta và Mông Mông hay đi khắp nơi, ngươi và tộc trưởng Hồ ở lại đây, chúng ta cũng yên tâm." Cảnh Đàm cười lớn: "Chân nhân nói đùa rồi. Đạo trường của ta ở Sơn Hải Cảnh, tuy không thể so sánh với nơi này, nhưng không về đó là không được. Nhưng ta nghĩ, sau này ta sẽ thường xuyên đến Thiên Hải Cảnh, vì nơi này có bằng hữu của ta." Cảnh Đàm là một Chấp Đạo Tiên Tôn, cũng là người mạnh nhất trong số các Chấp Đạo Tiên Tôn hiện tại.

 

Liên Vô Thương nói: "Chúng ta đã bàn bạc xong, sẽ theo Cảnh Đàm đến Sơn Hải Cảnh để dỡ bỏ kết giới." Ôn Hành ngạc nhiên: "Hả? Các ngươi bàn lúc nào vậy? Có những ai sẽ đi giúp?" Cần bốn người có nghiên cứu sâu về trận pháp, Ôn Hành nghĩ đi nghĩ lại thì bên cạnh mình chỉ có Liên Vô Thương và Bạch Trạch là có thể đảm nhiệm.

 

Liên Vô Thương nói: "Hiện tại có ta, Bạch Trạch và Đông Hoàng Thái Nhất. Còn thiếu một người, chúng ta định đến Sơn Hải Cảnh tìm Huyền Minh giúp đỡ, nghe nói Huyền Minh cũng rất có nghiên cứu về trận pháp. Chỉ là không biết nàng có sẵn lòng giúp hay không." Ôn Hành bừng tỉnh: "Đúng rồi, còn có Huyền Minh nữa. Nàng đang bận gì sao? Lần trước chia tay xong chưa gặp lại."

 

Cảnh Đàm ngạc nhiên: "Tản Nhân từng gặp tộc trưởng Huyền Minh?" Ôn Hành cười nói: "Phải, nhưng chỉ gặp vài lần, nàng không thích nói chuyện." Cảnh Đàm gật đầu: "Đúng vậy, nàng quả thực không thích nói chuyện, bình thường chỉ ở trong tộc Kỳ Lân. Hóa ra Tản Nhân quen biết với Huyền Minh, vậy thì dễ rồi. Lần này dỡ bỏ kết giới, nàng chắc sẽ đồng ý giúp."

 

Mọi người vừa cười vừa nói bước ra khỏi tháp. Trên đời chẳng có bữa tiệc nào không tàn, đã đến lúc chia tay rồi. Chỉ trách kết giới của Tứ Cảnh quá vững chắc, rễ cây của Ôn Hành tạm thời không thể khiến bốn giới kết nối với nhau. Nhưng chờ đến khi kết giới bị dỡ bỏ, Ôn Hành có thể đặt truyền tống trận ở Tứ Cảnh, lúc đó việc thăm nhau sẽ dễ dàng hơn.

 

Tuân Khang nhìn trời, nói: "Tản Nhân, đã muộn rồi, ta cũng phải về Thủy Long tộc. Đã trì hoãn mấy ngày nay, Thủy Long tộc chắc chắn đang ồn ào." Tuân Khang sau khi phi thăng đã đến lãnh địa của Thủy Long tộc. Lần này hắn lên bờ để tham gia buổi đấu giá, vốn định mua phủ đệ của Huyền Sách làm nơi cư trú trên bờ cho Thủy Long tộc. Kết quả là trải qua buổi đấu giá, Tuân Khang mới hiểu người trên Thượng Giới giàu có đến mức nào.

 

Ôn Hành cười nói: "Yêu Thần bảo trọng, ngươi cứ về lo việc của mình trước." Tuân Khang nhìn Hoan Hoan: "Hoan Hoan, ngươi có muốn về sống cùng cha một thời gian không?" Đôi mắt Hoan Hoan sáng lên: "Được, được! Ngoan Ngoan và Mỹ Mỹ có đi không? A Trạch cũng đi chứ?" Bạch Trạch nói: "Chúng ta có việc phải làm, nên không đi được. Nhưng chờ ta làm xong, ta sẽ đến Thủy Long tộc tìm ngươi. Ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời cha." Hoan Hoan vốn theo Vân Thanh bọn họ chỉ để thăm cha mình, làm sao có thể không đến nơi ở của Thủy Long tộc chứ?

 

Bạch Hoan phấn khích nhìn Vân Thanh: "Thế còn Ngoan Ngoan? Các ngươi có đi cùng ta không?" Vân Thanh lắc đầu: "Không đâu Hoan Hoan. Ta đã rời xa sư huynh quá lâu, còn rất nhiều việc ở Thiên Cơ Các Phi Tiên Lâu, không thể giao hết cho sư huynh được." Thẩm Như nói: "Ta cũng sẽ đi cùng Tiểu Sư Đệ để gặp các sư huynh."

 

Khóe miệng Hoan Hoan lập tức trễ xuống: "Các ngươi đều không đi sao..." Vân Bạch nói: "Ở Thủy Long tộc, ngươi phải giữ quy củ. Nếu ai nói ngươi không nghe lời, ngươi cứ đợi đấy." Bạch Hoan co rụt cổ lại: "Mỹ Mỹ thật đáng sợ."

 

Tuân Khang xoa đầu Bạch Hoan: "Nói lời tạm biệt với mọi người đi. Đợi khi ngươi chơi chán, cha sẽ đưa ngươi trở lại." Bạch Hoan vẫy tay với Vân Thanh và mọi người: "Ngoan Ngoan, Mỹ Mỹ, ta đi về cùng cha trước nhé. Chờ ta nhé, ta sẽ sớm trở lại." Thế là Tuân Khang dẫn theo Mặc Phong và những người khác rời đi. Lúc họ lên bờ chỉ có bốn người, nhưng lúc về đã thành sáu người. Có thêm Cùng Kỳ và Hoan Hoan, đội ngũ của họ không ngừng vang lên tiếng cười đùa.

 

Thái Sử Gián Chi nói với phu thê Thái Sử Cẩm Mục: "Chúng ta cũng thu dọn chuẩn bị trở về thôi." Ứng Long tộc vẫn còn chút hỗn loạn, lúc này họ cần Thái Sử Gián Chi và mọi người ở đó. Đã nghỉ ngơi bên ngoài mấy ngày, cũng đến lúc quay về làm việc chính sự. Thái Sử Gián Chi nói với Ôn Hành: "Thái tử, đợi sau khi trong tộc ổn định, ta sẽ đến tìm các ngươi. Ngài và Thái tử phi hãy bảo trọng."

 

Gián Chi có chút hổ thẹn. Hắn tuy có một thân võ lực mạnh mẽ, nhưng lại không tinh thông trận pháp, không thể giúp Ôn Hành và mọi người phá trận được. Tuy vậy, hắn vẫn kiên định tin rằng, rồi sẽ có một ngày hắn có thể vì Thái tử mà xông pha trận mạc.

 

Vân Thanh nắm chặt tay Vân Lạc Lạc, nghe thấy lời của Gián Chi thì quay lại, buông tay Lạc Lạc ra. Hắn chỉnh lại trang phục cho cô bé. Lạc Lạc đang mặc chiếc váy nhỏ sáng lấp lánh mà hắn mua, nhìn hắn cười ngọt ngào: "Không bị bẩn!" Lạc Lạc đã giữ gìn chiếc váy rất kỹ, giờ đây cô bé đã không còn làm bẩn váy, không gây thêm phiền phức cho Vân Thanh nữa.

 

Vân Thanh khẽ mỉm cười, lấy từ trong tay áo ra một túi trữ vật. Hắn vừa buộc túi trữ vật vào áo của Lạc Lạc vừa dặn dò: "Về với cha mẹ rồi thì phải nghe lời, biết không?" Vân Lạc Lạc gật đầu: "Con biết rồi."

 

Vân Thanh cảm thấy xót xa trong lòng, hắn quay đầu đi để kìm nén những giọt nước mắt. Đợi cảm xúc ổn định lại, hắn mới quay lại nói với Lạc Lạc: "Trong túi trữ vật có bánh dầu và bánh ngọt con thích ăn, nhưng mỗi bữa chỉ được ăn mười cái, ăn nhiều quá sẽ đau bụng. Nhớ chưa?" Lạc Lạc đáp giòn giã: "Nhớ rồi ạ."

 

Vân Thanh xoa xoa mái tóc mềm của Lạc Lạc. Đây là đứa trẻ mà hắn ấp ra từ trứng, chứng kiến cô bé từ một chú cá chạch da vàng nhỏ bé trở thành một tiểu Ứng Long, từ dáng vẻ yêu quái chỉ biết kêu "yiyiyiyi" trở thành cô bé đáng yêu, luôn nở nụ cười ngọt ngào. Vân Thanh nói: "Sau này con sẽ không còn là Vân Lạc Lạc của Tiểu Bạch Phong, Huyền Thiên Tông nữa, mà là Thái Sử Huyền Viên của Ứng Long tộc ở Nam Cảnh Thiên Hải Cảnh. Ta đã dạy con rồi, giờ nhắc lại cho ta nghe xem nào."

 

Vân Thanh sợ Lạc Lạc đi lạc nên đã dạy cô bé học thuộc địa chỉ nhà. Dù Huyền Thiên Tông ở hạ giới, họ tạm thời chưa thể trở về, nhưng Vân Thanh luôn nghĩ rằng sau này họ sẽ quay lại Tiểu Bạch Phong. May mắn thay, Lạc Lạc rất ngoan, chưa bao giờ đi lạc. Giờ đây, Lạc Lạc sắp phải trở về nhà.

 

Lạc Lạc có chút nghi hoặc. Cô bé nhìn sắc mặt của Vân Thanh, như thể đang thắc mắc vì sao mình không còn là Vân Lạc Lạc nữa. Nhưng Lạc Lạc luôn ngoan ngoãn, Vân Thanh bảo cô bé nhắc lại thì cô bé sẽ nhắc: "Ta là Thái Sử Huyền Viên của Ứng Long tộc ở Nam Cảnh Thiên Hải Cảnh, cha ta là Thái Sử Cẩm Mục, mẹ ta là Thái Sử Thanh Tương. Nếu ta không may đi lạc, xin các chú các cô làm ơn, đưa ta trở về bên cha mẹ."

 

Thái Sử Cẩm Mục và Thái Sử Thanh Tương nghe xong, hốc mắt lập tức đỏ lên. Họ thực sự quá may mắn khi con mình gặp được người giám hộ tốt đến vậy. Chờ khi Ứng Long tộc ổn định, hai vợ chồng họ nhất định sẽ đưa Huyền Viên đến gặp Vân Thanh để cảm ơn thật tốt.

 

Hốc mắt của Vân Thanh còn đỏ hơn cả hai vợ chồng Cẩm Mục, hắn gật đầu hài lòng: "Đúng rồi, chính là như vậy. Lạc Lạc thật ngoan, sau này nếu đi lạc thì cứ nói như vậy với người lớn giúp đỡ con, không được quên đấy." Lạc Lạc gật đầu: "Con sẽ không quên!"

 

Vân Thanh lại nắm lấy tay Lạc Lạc, dẫn cô bé đến trước mặt Thái Sử Cẩm Mục và Thái Sử Thanh Tương. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đong đầy lệ. Tay còn lại của hắn cầm một tờ giấy tuyên, gấp lại. Hắn đưa tờ giấy đó cho Cẩm Mục: "Lạc Lạc mỗi ngày ăn ba bữa, giờ giấc ta đã viết hết lên tờ giấy này. Lượng thức ăn của con bé vẫn đang tăng lên, bây giờ mỗi bữa có thể ăn năm thăng gạo, sáu thăng thịt, còn uống được ba thăng canh. Con bé không thích ăn rau, về nhà rồi đừng chiều theo để con bé chỉ ăn thịt, dù phải ép cũng phải cho con bé ăn đủ hai thăng rau tươi."

 

Cẩm Mục hai tay nhận lấy tờ giấy tuyên: "Nhớ rồi, cảm ơn Vân Thanh."

 

Vân Thanh nhẹ nhàng đẩy Huyền Viên về phía trước, cô bé tiến về phía Thái Sử Thanh Tương. Thái Sử Thanh Tương cúi xuống, ôm lấy Huyền Viên, gật đầu cảm kích với Vân Thanh: "Cảm ơn Vân Thanh, sau khi chúng ta về, nhất định sẽ chăm sóc Lạc Lạc thật tốt." Vân Thanh cúi đầu, lau nước mắt rồi quay lưng lại: "Không còn sớm nữa, các người đi đi."

 

Nước mắt của Vân Thanh rơi như chuỗi hạt bị đứt dây, lăn dài xuống má. Hắn quay lưng về phía Huyền Viên, vẫy tay: "Bảo trọng, tạm biệt." Hắn không dám quay đầu lại, vì sợ rằng nếu quay đầu, hắn sẽ không muốn để Lạc Lạc rời đi nữa.

 

Thái Sử Gián Chi chắp tay hành lễ với Ôn Hành và mọi người: "Ta đi trước, Thái tử, Thái tử phi, và cả sư điệt... Vân Thanh, mọi người bảo trọng." Gián Chi chưa bao giờ cảm thấy như thế này, hắn thấy mình như kẻ ác, dung túng tộc nhân cướp đi bảo bối của Vân Thanh. Nhưng hắn cũng hiểu rằng, Huyền Viên vốn dĩ thuộc về Ứng Long tộc.

 

Ôn Hành và mọi người chắp tay đáp lễ: "Bảo trọng, Lạc Lạc, tạm biệt." Vân Lạc Lạc nghe thấy hai chữ "tạm biệt" liền vẫy tay: "Tạm biệt." Cô bé vẫy hai cái rồi nằm xuống trên vai Thanh Tương, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn theo bóng lưng Vân Thanh: "Thanh Thanh?"

 

Thái Sử Gián Chi dẫn theo vợ chồng Cẩm Mục rẽ vào con phố dài, cho đến khi bóng họ khuất xa, Ôn Hành và mọi người vẫn nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Vân Lạc Lạc. Lạc Lạc còn quá nhỏ, cô bé không hiểu cuộc chia ly này có ý nghĩa gì. Thế giới này rộng lớn như vậy, Ứng Long tộc cách xa hạ giới đến thế, lần sau gặp lại, có thể Lạc Lạc đã quên mất Vân Thanh rồi. Trẻ con thường mau quên, khi Lạc Lạc có bạn mới, có lẽ cô bé sẽ không còn nhung nhớ Vân Thanh nữa.

 

Ôn Hành bước đến trước mặt Vân Thanh, xoa đầu hắn: "Đồ nhi, đừng kìm nén nữa, muốn khóc thì cứ khóc ra đi." Lời vừa dứt, Vân Thanh lập tức òa khóc nức nở: "Hu hu hu, ta buồn quá, sư tôn, ta buồn quá. Ta biết Lạc Lạc còn quá nhỏ, nên ở bên cha mẹ, nhưng ta vẫn hy vọng con bé có thể ở bên cạnh ta. Ta hối hận rồi, ta hối hận vì đã giúp Lạc Lạc tìm cha mẹ!"

 

Vân Thanh khóc đến nỗi không thở nổi. Lần gần nhất Ôn Hành và mọi người thấy hắn khóc như vậy là khi hắn ở hạ giới, chịu uất ức, nằm trong chăn mà lau nước mắt. Vân Bạch thương xót nói: "Đừng khóc nữa, Lạc Lạc sau này sẽ có rất nhiều người yêu thương. Con bé sẽ hạnh phúc mà." Vân Thanh nghẹn ngào: "Ta biết, nhưng ta vẫn buồn..."

 

Đông Hoàng Thái Nhất cảm thán: "Trên đời này, thứ cảm động nhất chính là tấm lòng trong sáng của một đứa trẻ. Không ngờ Kim Ô tộc chúng ta cũng có thể sinh ra một đứa con như thế." Hắn đã chứng kiến quá nhiều sự dối trá, lừa lọc, nên khi nhìn thấy tình bạn giữa các đứa trẻ, hắn mới có thể cảm khái như vậy. Khi còn là một đứa trẻ, hắn cũng từng nhiệt tâm như Vân Thanh. Nhưng giờ đây, trái tim hắn đã trở nên già cỗi, rất khó có thể khơi lên gợn sóng nào.

 

Thẩm Như bước tới, ôm lấy Vân Thanh: "Tiểu sư đệ, trên đời này không có cuộc vui nào không tàn, ngươi và Lạc Lạc sau này sẽ gặp lại nhau, đừng buồn nữa." Nàng lấy khăn tay, cẩn thận lau nước mắt cho Vân Thanh. Vân Thanh nghẹn ngào: "Sư tỷ..."

 

Ôn Hành nắm tay Vân Thanh: "Đi thôi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi, sư tôn sẽ nấu cơm cho ngươi ăn. Ngươi ăn xong thì ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ thấy dễ chịu hơn..." Bạch Trạch giật giật khóe miệng: "Ngươi chắc chắn ngươi không phải đang muốn đuổi Vân Thanh đi đấy chứ?" Ôn Hành nghiêm mặt: "Nói bậy, Vân Thanh bách độc bất xâm."

 

Vân Thanh ngoan ngoãn đi theo mọi người, cúi đầu, vẫn nức nở khe khẽ. Vân Bạch thở dài: "Ta nghĩ mấy ngày tới tâm trạng của Vân Thanh sẽ không khá hơn được." Vân Thanh đáp: "Ta sẽ ổn thôi."

 

Ngay lúc mọi người chuẩn bị rời đi, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng kêu bén nhọn: "Bìu bìu!!" Vân Thanh lập tức dừng bước, do dự quay đầu lại: "Lạc Lạc?" Hắn quá quen thuộc với tiếng gọi của Lạc Lạc. Lạc Lạc bẩm sinh đã có chất giọng to, lúc còn nhỏ, mỗi khi khóc là không dứt, khiến Vân Thanh từng nghĩ rằng đây là âm thanh khó nghe nhất trên đời. Nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy âm thanh ấy thật như tiếng trời!

 

Mọi người cũng dừng bước, nhìn thấy Vân Lạc Lạc từ cuối con phố chạy tới, dang rộng hai tay lao về phía Vân Thanh. Chân cô bé còn ngắn, bước chân dài quá sẽ giẫm lên váy rồi ngã. Nhưng mỗi lần ngã, cô bé đều lập tức đứng dậy, rồi lại tiếp tục lao về phía Vân Thanh: "Bìu!!"

 

Mọi người ngây ngẩn nhìn Vân Lạc Lạc: "Chuyện, chuyện gì thế này?" Sau lưng Vân Lạc Lạc, Thái Sử Gián Chi và vợ chồng Thái Sử Thanh Tương cũng quay lại. Thanh Tương tái mét mặt, trên cổ còn hằn dấu răng đang rỉ máu: "Đứa nhỏ này bỗng nhiên như phát điên." Đi được vài con phố, Lạc Lạc phát hiện ra có điều không đúng. Cô bé há miệng cắn vào cổ Thanh Tương. Thanh Tương giật mình buông tay, thế là Lạc Lạc liền lăn lộn bỏ chạy trước mắt họ.

 

Khi Lạc Lạc chạy đến trước mặt Vân Thanh, nước mắt nước mũi đã tèm lem trên khuôn mặt cô bé. Nước mắt Vân Thanh vừa ngừng chảy lại tuôn ra: "Lạc Lạc..."

 

Vân Lạc Lạc tháo túi trữ vật bên hông, ném xuống đất. Sau đó cô bé bắt đầu gỡ tóc, ném cả trâm cài lấp lánh xuống đất. Cô bé lấy từ trong tay áo ra những món đồ chơi yêu thích, cũng lần lượt ném đi. Vân Thanh nhìn Lạc Lạc qua làn nước mắt: "Lạc Lạc, con sao vậy?" Lạc Lạc nghĩ rằng Vân Thanh không cần mình nữa sao? Nên muốn trả lại hết những thứ hắn đã cho cô bé?

 

Rồi Lạc Lạc bắt đầu ***** áo, rất nhanh, cô bé đã ***** trơn. Người đi đường ngạc nhiên nhìn Vân Lạc Lạc, còn Ôn Hành và mọi người thì ngơ ngác: "Lạc Lạc đang... vì yêu mà sinh hận sao?"

 

Vân Lạc Lạc bật khóc nức nở: "Ta không cần váy đẹp nữa, ta cũng không cần đồ ăn ngon nữa, ta sau này cũng không cần làm tóc đẹp nữa, ta không cần gì cả. Ta sau này sẽ ngoan, sẽ nghe lời..."

 

Lạc Lạc khóc đến mức không rõ lời, cô bé kêu lên: "Ta, ta là Vân Lạc Lạc của Tiểu Bạch Phong, Huyền Thiên Tông! Ngươi đừng bỏ rơi ta, Thanh Thanh! Ngươi đừng bỏ rơi ta! Ta sau này sẽ ngoan, ta sau này ăn ít thôi, ta sẽ không ghen tỵ với người khác nữa, đừng bỏ rơi ta!"

 

Đừng nói Vân Thanh không kìm nén nổi, ngay cả Bạch Trạch cũng lấy khăn tay lau nước mắt: "Thật là đứa bé hiểu chuyện quá." Chắc là gió lớn làm mắt hắn cay thôi. Lần trước Bạch Trạch khóc là vì Bạch Hoan bị phạt.

 

Ôn Hành cũng đỏ hoe mắt, nhìn Vân Lạc Lạc nước mắt nước mũi tèm lem. Mọi người đã đánh giá thấp ý chí của Lạc Lạc. Ai cũng nghĩ cô bé còn nhỏ, chẳng ai hỏi Lạc Lạc, cô bé muốn ở đâu. Ngay cả Vân Thanh cũng nghĩ rằng trẻ con nên ở bên cha mẹ, còn thân phận người cha nuôi của hắn thì không bằng được cha mẹ ruột của Lạc Lạc.

 

Nhưng Lạc Lạc không muốn. Cô bé không muốn làm Đế Cơ Thái Sử Huyền Viên của Ứng Long tộc. Cô bé chỉ muốn ở lại bên Vân Thanh và Vân Bạch, làm một Vân Lạc Lạc vui vẻ. Quyết tâm của cô bé thật mạnh mẽ, cô bé từ bỏ hết những món đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp, thậm chí *****, chỉ mong Vân Thanh giữ mình lại. Một Lạc Lạc như thế, ai có thể không động lòng?

 

Vân Thanh khóc nức nở, bước lên ôm lấy Lạc Lạc. Hắn cúi người nhặt chiếc váy dưới đất, mặc lại cho Lạc Lạc: "Con gái không thể tùy tiện *****, cơ thể không thể cho người lạ nhìn thấy." Lạc Lạc đâu quan tâm đ ến váy áo, cô bé ôm chặt Vân Thanh, khóc òa: "Ta không muốn rời xa ngươi và Bạch Bạch..."

 

Lạc Lạc không muốn ngồi trong kiệu hoa lệ của Ứng Long tộc, cô bé thích cái sọt sau lưng Vân Thanh hơn. Đó là hành cung di động từ khi cô bé chào đời, trên đời không có chiếc kiệu nào tốt hơn cái sọt cả. Dù cô bé thích váy nhỏ xinh và trâm cài lấp lánh, nhưng cô bé càng thích đi chân trần theo Vân Thanh bắt sâu hơn.

 

Thái Sử Gián Chi thở dài: "Có vẻ như tiểu Đế Cơ của chúng ta còn sớm trưởng thành hơn những đứa trẻ khác trong tộc, cô bé đã có suy nghĩ riêng rồi. Cẩm Mục, hai người vẫn muốn đưa Huyền Viên về Ứng Long tộc sao?" Trái tim Thái Sử Thanh Tương như tan vỡ, mắt đầy vẻ tuyệt vọng. Con gái nàng không nhận nàng, còn tấn công nàng. Trên đời có nỗi đau nào lớn hơn thế này?

 

Mọi người lại quay về nhà của Thẩm Như. Thái Sử Thanh Tương để lộ chiếc cổ thon dài, Thẩm Như đang bôi thuốc cho nàng: "Phu nhân, xin hãy nhẫn nhịn một chút, sẽ xong ngay thôi." Đôi mắt Thái Sử Thanh Tương u ám: "Huyền Viên không chịu về với chúng ta."

 

Thẩm Như hiểu nỗi đau khi mất con là như thế nào, mà nay gặp lại con, nhưng đứa bé lại không nhận nàng, cũng chẳng khác gì với nỗi đau khi mất con. Thẩm Như không biết phải an ủi Thanh Tương như thế nào. Một bên là người mẹ mong ngóng, một bên là tiểu sư đệ nàng yêu quý. Không ai sai cả, nhưng những chuyện đau lòng như thế này vẫn cứ xảy ra.

 

Thái Sử Cẩm Mục đau đầu, chống tay lên trán. Hắn vốn nghĩ rằng sẽ thuận lợi đưa Huyền Viên về, từ đó cả gia đình ba người sẽ đoàn tụ. Nhưng không ngờ rằng, Huyền Viên căn bản không muốn về cùng họ. Hóa ra trước đây, bộ dạng ngoan ngoãn phối hợp của cô bé đều chỉ là diễn kịch trước mặt Vân Thanh. Sự ngoan ngoãn, hiểu chuyện của cô bé chỉ dành cho Vân Thanh, hoàn toàn không có ý định thừa nhận Cẩm Mục và Thanh Tương.

 

Liên Vô Thương truyền âm cho Ôn Hành: "Vụ này có hơi khó rồi." Ôn Hành đáp lại: "Thật sự là khó xử." Họ có thể dễ dàng nuôi một đứa trẻ, nhưng cha mẹ ruột của đứa trẻ đang ở ngay trước mặt, chẳng lẽ lại phớt lờ mong muốn của phụ mẫu để giữ Lạc Lạc lại? Nhưng cũng không thể không quan tâm đ ến ý nguyện của Lạc Lạc mà đưa cô bé đi. Lạc Lạc đã dùng chính hàm răng của mình để chứng minh quyết tâm với Ứng Long tộc rồi.

 

Thái Sử Gián Chi lên tiếng: "Ta trước giờ vẫn nghĩ đứa trẻ này có chút nhút nhát. Lần đầu gặp ta, chỉ bế lên một cái đã dọa cô bé tè ra quần. Giờ xem ra ta đã nghĩ sai rồi. Cô bé còn nhỏ tuổi đã thông minh như vậy, lại có hành động quyết liệt như thế, sau này tu vi chắc chắn không thua kém ta." Ứng Long tộc đã bao nhiêu năm rồi không xuất hiện một đứa trẻ tài năng như vậy. Nhiều con cháu nhỏ tuổi của Ứng Long tộc còn đang lẩn quẩn bên mẹ, chưa biết nói, cũng chưa hóa hình được.

 

Cẩm Mục nói: "Huyền Viên là một đứa trẻ tốt, điều này ta luôn biết. Nhưng nếu để con bé ở lại, vợ chồng chúng ta thật sự không đành lòng." Đây là đứa con mà họ đã mong đợi nhiều năm. Những năm Lạc Lạc thất lạc, cả hai vợ chồng như mất hồn. Nếu như không tìm thấy Lạc Lạc, Thanh Tương gần như không còn ý chí sống. Bảo nàng nhìn thấy con mình không ở bên cạnh, quả thật còn đau đớn hơn là giết nàng.

 

Bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Vân Thanh và Vân Bạch nắm tay Vân Lạc Lạc bước vào. Lúc này, Lạc Lạc đã mặc quần áo tử tế. Vân Thanh còn tết cho cô bé hai búi tóc đơn giản. Sau khi bước vào, Lạc Lạc nhìn xung quanh. Đôi mắt to tròn, lanh lợi của cô bé đảo qua đảo lại. Phải nói rằng, Lạc Lạc đã thừa hưởng nhan sắc tốt của cha mẹ. Sinh ra đứa trẻ như thế này, sinh mười đứa cũng không thấy đủ.

 

Sau khi vào phòng, Lạc Lạc đi thẳng tới trước mặt Thái Sử Thanh Tương. Trong mắt Thanh Tương xuất hiện tia sáng. Sau đó, Lạc Lạc quỳ xuống trước mặt nàng, cúi đầu nói: "Xin lỗi mẹ. Lạc Lạc vừa rồi đã cắn mẹ. Điều đó là không đúng. Lạc Lạc đã quá lo lắng, xin mẹ đừng giận Lạc Lạc."

 

Thanh Tương lập tức cảm thấy vết thương ở cổ không còn đau nữa. Nàng làm sao có thể trách mắng con gái mình đây? Chỉ trách nàng đã không thể tự tay chứng kiến khoảnh khắc Huyền Viên phá vỏ chui ra, cũng không thể nhìn thấy con bé lớn lên từng ngày. Nàng đứng dậy, ôm lấy Lạc Lạc: "Huyền Viên, con muốn mẹ phải làm sao đây?" Nói xong, mũi nàng cay xè. Con gái nàng nếu như phải xa cách nàng, không thường xuyên được nhìn thấy, vậy còn gì khác với việc nàng đã chết đâu?

 

Vân Lạc Lạc giọng non nớt nói: "Mẹ, con không muốn rời khỏi Thanh Thanh và mọi người. Con thích Thanh Thanh, thích Bạch Bạch và Hoan Hoan. Con thích bàn chân của sư tôn, thích đôi chân của sư mẫu. Con thích sư tỷ Như Như, sư huynh Cẩu Tử và mọi người. Lạc Lạc có thể ở lại với họ không? Sau này con sẽ thường xuyên đến thăm cha mẹ, con sẽ đấm lưng, xoa bóp cho cha mẹ, nấu cơm cho cha mẹ ăn. Cha mẹ có thể... để con ở lại được không?"

 

Nghe đến đây, Cẩm Mục rơi nước mắt. Con gái hắn vốn dĩ có thể làm một đế cơ tôn quý của Ứng Long tộc, nhưng giờ đây, tâm nguyện của cô bé chỉ có một điều đơn giản như vậy, mà bậc làm cha mẹ như họ lại không thể đồng ý được. Nước mắt của Ôn Hành cũng sắp trào ra. Trong mắt Lạc Lạc, hắn và Vô Thương chỉ có bàn chân và đôi chân sao?

 

Từ khi vào phòng, Vân Thanh vẫn đứng bên cạnh Ôn Hành. Ánh mắt hắn cũng nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Lạc, nhưng hắn không nói gì. Những lời Lạc Lạc vừa nói, hắn đều chưa từng dạy. Lạc Lạc còn thông minh hơn cả hắn tưởng. Từ khi bắt đầu tập nói từng chữ đến giờ đã có thể biểu đạt lưu loát ý nghĩ của mình, Lạc Lạc chỉ mất có nửa năm.

 

Thái Sử Gián Chi lắc đầu khó xử. Hắn cảm thấy mình nói gì lúc này cũng thành kẻ ác, nhận thức đó khiến hắn vô cùng thất bại.

 

Cẩm Mục nói: "Huyền Viên, con là Ứng Long chính thống. Nếu như khi còn nhỏ con không về tộc, con sẽ không học được những bí pháp của Ứng Long tộc. Sau này, con phải làm sao đây?" Vân Lạc Lạc nghĩ ngợi rồi nghiêm túc đáp: "Thanh Thanh dạy con đọc sách, Bạch Bạch dạy con viết chữ, Hoan Hoan dạy con chiêu thức. Con sẽ học rất giỏi."

 

Cẩm Mục nói: "Nhưng Vân Thanh và Vân Bạch bọn họ cũng chỉ là những đứa trẻ, họ làm sao chăm sóc con? Hơn nữa, những thứ họ dạy con, có thể so sánh với những gì mà phu tử trong tộc dạy được sao?"

 

Bạch Trạch khẽ hắng giọng: "Xin lỗi, ta muốn bổ sung một chút. Các ngươi có biết phu tử khai tâm của Vân Thanh, Vân Bạch và Bạch Hoan là ai không?" Cẩm Mục nghe đến đây liền hơi bối rối.

 

Bạch Trạch nói: "Sư phụ của Vân Thanh lần lượt là Huyền Vũ Quy Tư Quy, ta, Liên Vô Thương và các đại năng của Thượng Thanh Tông Huyền Thiên Tông. Còn phu tử khai tâm của Vân Bạch thì khỏi phải nói, hắn là tiểu phượng hoàng tôn quý, đã được những yêu tu giỏi nhất ở hạ giới dạy dỗ. Còn Hoan Hoan, tuy có hơi ngốc nghếch, nhưng phu tử của hắn là ta."

 

Đông Hoàng Thái Nhất gật đầu: "Quả thực không làm nhục huyết thống của mấy đứa trẻ này. Nếu Lạc Lạc ở lại, ta cũng có thể đích thân dạy dỗ."

 

Tác giả có lời muốn nói: Chủ đề hôm nay: Phu tử của ta

 

Vân Thanh: Phu tử của ta? Là mèo, là lão quy, là sư tôn Vân Bạch, còn có Thượng Thanh Tông cùng các vị sư huynh.

 

Vân Bạch: Không cần nói, toàn là những người không chết già.

 

Bạch Hoan: Phu tử của ta? Không phải là A Trạch sao?

 

So sánh với phu tử của ba đứa trẻ này, các lão phu tử của Ứng Long tộc rụt rè run rẩy.

 

Thái Sử Gián Chi: Thái Nhất đại nhân đã lên tiếng, vậy sau này chiêu thức của Lạc Lạc để ta truyền thụ nhé?

 

Hôm qua không bắt sâu sâu, bị Lạc Lạc làm cảm động, nước mắt cứ rơi mãi, ôi ôi ôi, quân đoàn bắt sâu sâu của ta đâu rồi?
Bình Luận (0)
Comment