Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 214

Sắc mặt của Tinh Trúc và Tử Thư ngày càng đỏ, những giọt mồ hôi to như hạt đậu xuất hiện trên gương mặt hai người. Cả hai đã không thể giữ nổi tư thế quỳ nữa. Họ ngã xuống đất, đau đớn nắm lấy cổ họng, rất nhanh thôi, ngọn lửa sẽ bùng lên từ nội tạng, thiêu đốt làn da, thiêu hủy cả thần hồn và thân xác của họ.

 

Ngón tay của Tinh Trúc cắm sâu vào mặt đất, đau đớn khiến bàn tay hắn biến thành móng vuốt rồng. Tinh Trúc ngẩng đầu nhìn về phía Mộng Mộng, giọng nói khàn khàn và run rẩy: "Huyền Sách Tiên Tôn, ta biết ta và Tử Thư đã lừa gạt ngài, trong lòng ngài oán giận. Đến nước này, ta cũng không mong ngài tha thứ cho chúng ta. Ta chết không đáng tiếc, chỉ có một điều ta muốn khẩn cầu. Hãy bỏ qua cho những bán long khác của Thăng Long Minh, những việc chúng ta làm, những kẻ dưới kia không hay biết, chỉ có vài kẻ cốt cán là rõ. Trong mắt họ, ngài vẫn là Huyền Sách Tiên Tôn cao quý hào phóng."

 

Tử Thư cũng run rẩy lên tiếng: "Đúng vậy, chúng ta chưa bao giờ nói kế hoạch của mình trước mặt họ. Đến giờ họ vẫn tôn kính ngài, xin ngài hãy cho họ một con đường sống."

 

Nghe lời nói của hai người, mọi người đều im lặng. Uống Khẩu Thổ Chân Ngôn Thang, những lời họ nói đều là suy nghĩ chân thật sâu trong lòng. Có lẽ trong mắt mọi người, hai kẻ này đáng tội muôn chết, cứng đầu ngoan cố, nhưng đối với những bán long của Thăng Long Minh, họ là minh chủ, là tộc trưởng, là cột sống của cả bán long tộc.

 

Huyền Sách lặng lẽ nhìn Tinh Trúc, ánh mắt ông chứa đầy đau khổ. Ánh mắt của Tinh Trúc còn chứa đựng nỗi đau nhiều hơn, hắn mở miệng: "Cầu xin ngài, ta dập đầu trước ngài. Hãy tha cho họ, họ hoàn toàn không biết gì cả!" Tinh Trúc và Tử Thư gắng sức bò dậy, cả hai loạng choạng quỳ xuống đất, đập đầu đến mức trán thâm tím.

 

Huyền Sách lên tiếng: "Được." Vừa nói xong, trên người Tinh Trúc và Tử Thư bắt đầu bốc lên khói đen, làn da của họ như một bức tranh bị bong tróc, từng chút một bị ăn mòn.

 

Tinh Trúc và Tử Thư như trút bỏ hết toàn bộ sức lực, cả hai ngã sang hai bên nằm trên mặt đất. Tử Thư thở hổn hển: "Canh thuốc này thật là lợi hại..." Tinh Trúc nói: "Thì ra cảm giác thần hồn bị thiêu đốt là thế này."

 

Tinh Trúc đưa tay nắm lấy tay Tử Thư: "Chúng ta đã cùng nhau từ Hạ giới đi lên, bao năm nay tính toán từng bước mới đến được ngày hôm nay, không ngờ hôm nay lại trở về nguyên hình. Tử Thư... thật là châm chọc." Tử Thư nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Đó là số mệnh của chúng ta, thứ trộm cướp được rồi cũng phải trả lại. Tính toán mưu mô, cuối cùng chỉ là hư không."

 

Tinh Trúc nhắm mắt lại, gương mặt kiêu ngạo bất cần của hắn mang theo một nụ cười nhẹ nhõm, nơi khóe mắt lăn xuống một giọt nước mắt: "Bán yêu chúng ta từ khi sinh ra đã không có sự lựa chọn, chúng ta bị cha mẹ đưa đến thế giới này, suốt đời phải tìm cách sống giữa kẽ hở của nhân tu và yêu tu. Ở Hạ giới không ai coi trọng chúng ta, phi thăng lên Thượng giới, tình cảnh vẫn không thay đổi. Chúng ta cũng muốn sống như gió mát trăng thanh, nhưng thế đạo không cho phép. Huyền Sách, ngài là người tốt. Ta biết ngài đã chân thành đối đãi với chúng ta, nhưng chúng ta thân bất do kỷ."

 

Cơ thể yếu ớt của Tử Thư bốc lên làn khói đen từ cổ họng, hắn không còn nói được nữa. Cơ thể hắn bắt đầu co giật dữ dội, khuôn mặt vặn vẹo trông thật đáng sợ. Thanh Tương vội vàng che mắt Vân Lạc Lạc lại, nhìn cảnh tượng này, đứa trẻ chắc chắn sẽ bị dọa sợ.

 

Huyền Sách cứ thế yên lặng nhìn Tinh Trúc và Tử Thư bốc cháy, mãi đến khi trên mặt đất chỉ còn lại hai vũng tro tàn, ông mới nặng nề quay đầu đi.

 

Mọi người đều lặng im như tờ, đêm nay e rằng họ sẽ không ai ngủ được.

 

Sau khi xử lý xong Tinh Trúc và Tử Thư, những kẻ cốt cán khác của Thăng Long Minh như Long Bưu cũng lần lượt bị trừ khử. Bọn họ may mắn không phải uống Khẩu Thổ Chân Ngôn Thang, nhưng bị Thái Sử Gián Chi thẳng thừng bẻ gãy cổ. Hơn mười kẻ cốt cán của Thăng Long Minh đều chết hết, Thái Sử Gián Chi nhìn đôi tay của mình rất lâu, không nói gì.

 

Những đứa trẻ còn nhỏ đã được đưa về phòng trước, chỉ còn lại Bạch Trạch và mọi người ngồi xung quanh trong phòng khách, im lặng nhìn nhau. Không biết ai là người lên tiếng trước, có lẽ là sau khi Ôn Hằng hỏi mọi người có muốn uống trà hay không, Bạch Trạch mới mở lời. Bạch Trạch nói: "Lúc Yêu tộc và Vu tộc đại chiến, ta đã cảm thấy thế đạo này đã đổi thay. Ta tự xưng là linh thú cát tường, không thể chịu được cảnh máu tanh giết chóc, nhưng thật ra ta hiểu rõ, ta là kẻ ích kỷ nhất. Ta biết mình không thể thay đổi gì, nên sớm đã trốn đi. Ta tận mắt thấy Vu tộc và Yêu tộc đại chiến, thấy Thượng giới rối ren hỗn loạn."

 

Đông Hoàng Thái Nhất nói: "Đạo mộc ở Thượng giới đã mục nát, đạo nghĩa bất công. Ngay từ thời kỳ đại chiến giữa Yêu tộc và Vu tộc, ta và huynh trưởng đã cảm nhận được điều đó. Nói cho cùng, bản tính con người là ích kỷ. Dù là Nhân tộc hay Yêu tộc, ai cũng muốn cuộc sống của mình tốt hơn. Nhưng tài nguyên trên đời chỉ có chừng ấy, Nhân tộc cường thịnh thì Yêu tộc sẽ suy vong; Yêu tộc cường thịnh thì không gian sống của Nhân tộc sẽ bị thu hẹp. Nhân tộc thuần túy và Yêu tộc thuần túy còn như vậy, huống chi những kẻ nửa người nửa yêu?"

 

Liên Vô Thương nói: "Tinh Trúc bọn họ vì tộc nhân mà suy nghĩ, ta có thể hiểu. Nhưng cách làm của họ thì không thể chấp nhận. Huyền Sách không phải người hẹp hòi, chỉ cần Tinh Trúc và Tử Thư thẳng thắn nói rõ hoàn cảnh với ông, với tính cách của Huyền Sách, ông nhất định sẽ giúp đỡ họ." Thái Sử Gián Chi nói: "Nói cho cùng là do không tin tưởng. Không tin bản thân, cho rằng mình không đủ sức chống lại thế giới; không tin người khác, nghĩ rằng khắp nơi đều là nguy hiểm và cạm bẫy. Chết cũng không oan..."

 

Huyền Sách đứng dậy, cúi đầu chào mọi người: "Ta hơi mệt rồi, xin phép về nghỉ trước." Linh Khê cũng ngay lập tức đứng dậy, cúi đầu chào: "Chúng ta cũng xin cáo lui." Huyền Sách tận mắt chứng kiến hai người bạn cũ của mình thảm tử trước mặt, nói không đau lòng là giả. Trong lòng ông vừa oán hận, vừa khoan khoái, lại vừa đau khổ, ngũ vị tạp trần, khiến lòng ông nghẹn ngào khó chịu.

 

Thái Sử Gián Chi nhìn theo bóng lưng Mộng Mộng và những người khác rời đi, thở dài: "Nghiệt duyên. Mong rằng sau này những chuyện bi thảm như vậy sẽ ít xảy ra hơn."

 

Chương 214
Đông Hoàng Thái Nhất nói: "Nơi nào có con người, nơi đó có giang hồ, muốn yên bình là điều không thể. Ta chỉ có một yêu cầu đơn giản, là cho Yêu tộc một không gian sinh tồn, đừng dồn chúng ta vào đường cùng." Nói xong, ông nhìn sâu vào Ôn Hằng: "Ôn Hằng, ngươi nghĩ thế nào?"

 

Ôn Hằng bình tĩnh đáp: "Đều là sinh linh của cùng một thế giới, ai cao quý hơn ai? Ta luôn cho rằng mọi tranh đấu trên đời này đều là không cần thiết. Rồi sẽ có ngày con người và người có thể chung sống bình đẳng, không tranh giành quyền lực, danh lợi, mà chỉ sống một cuộc sống tốt đẹp." Liên Vô Thương nói: "Đông Hoàng đại nhân, đợi khi ngài gặp được Tân Mộc, ngài sẽ hiểu. Dưới Đạo Mộc có Nhân tộc, có Yêu tộc, thậm chí cả Bán Yêu, tất cả cùng chung sống hòa bình và tốt đẹp."

 

Đông Hoàng Thái Nhất thở dài: "Ngươi chẳng thay đổi chút nào so với kiếp trước." Ôn Hằng cười: "Thay đổi thì vẫn có, ít nhất thì Ôn Hằng hành khất và Thần Uy Thái Tử Hoàng Hằng có sự khác biệt về bản chất." Một bên là thân xác Hạn Bạt, một bên là cốt cách thần thánh, thân phận và địa vị cách biệt như trời với đất.

 

Bạch Trạch nói: "Thôi đừng nói mấy lời nản lòng đó nữa. Chúng ta nên nghỉ ngơi thật tốt đi. Thời gian qua vì bắt đám bán yêu của Thăng Long Minh, đêm đến đều không ngủ ngon được." Nói xong, Bạch Trạch liền rời khỏi đại sảnh. Sau khi Bạch Trạch rời đi, mọi người cũng lần lượt giải tán.

 

Ngày hôm sau, mọi người vốn định khởi hành đi Sơn Hải Cảnh, nhưng không ngờ trời đổ mưa lớn. Linh Khê dỡ bỏ cấm chế của phủ đệ, mưa như trút nước ào ào rơi xuống. Ngay lập tức, bùn đất trong phủ văng tung tóe, mọi người không phòng bị, vừa bước ra cửa liền giẫm phải bùn. Linh Khê oán trách Thẩm Nhược: "Nhược nhi, ta bảo con quấy bùn, nhưng đâu cần quấy nhiều như vậy chứ." Thẩm Nhược cười nói: "Thật xin lỗi, Linh Khê lão tổ, con sẽ giúp ngài dọn sạch phủ đệ."

 

Thẩm Nhược vừa nói xong, Ôn Hằng đã lên tiếng bảo vệ nàng: "Nhược nhi, đừng nghe Linh Khê lão tổ nói bậy, rõ ràng là ông ấy chê lớp bùn chúng ta quét trước đây chưa đủ, nên mới bảo con bổ sung thêm mấy lần. Linh Khê, ngươi sao có thể chối bỏ trách nhiệm? Ta biết rồi, ngươi muốn Nhược nhi giúp ngươi dọn phủ đệ, ngươi sắp lười thành tinh rồi." Linh Khê tức giận, ném một nắm bùn về phía Ôn Hằng.

 

Ôn Hằng không hề tỏ ra yếu thế, nhân lúc Linh Khê cười to, hắn liền dùng rễ cây cuộn một cục bùn nhét vào miệng Linh Khê. Lập tức, cuộc chiến bùng nổ, Linh Khê gào lên, lao vào đánh Ôn Hằng. Chẳng mấy chốc, trong sân đã xuất hiện hai chú khỉ lấm lem bùn đất. Vân Thanh và mọi người sớm đã quen thuộc với cảnh này: "Sư tôn và Linh Khê lão tổ lại bắt đầu rồi."

 

Đông Hoàng Thái Nhất và Thái Sử Gián Chi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đều sững sờ: "Chuyện gì thế này? Sao đang yên đang lành lại đánh nhau rồi?" Liên Vô Thương thản nhiên nói: "Đừng để ý đến bọn họ."

 

Họ chuẩn bị lên đường đến Sơn Hải Cảnh, nhưng không phải tất cả đều đi. Người đi trước chỉ có Cảnh Đàn, Hồ Phi Phi, Ôn Hằng và Liên Vô Thương. Những người còn lại, Vân Thanh và Vân Bạch sẽ cùng Thái Sử Gián Chi đi đến tộc Ứng Long, Thẩm Nhược và những người khác sẽ ở lại xây dựng lại Tố Tâm Các. Linh Khê không muốn bỏ mặc phủ đệ mới mua của mình. Bạch Trạch và Đông Hoàng Thái Nhất sẽ ở lại để hỗ trợ Huyền Sách xử lý chuyện của Thăng Long Minh.

 

Chờ đến khi giải quyết ổn thỏa chuyện của Thăng Long Minh, khi đó Ôn Hằng và những người đi trước cũng nên đã liên lạc được với Huyền Minh. Lúc đó, Bạch Trạch và những người còn lại sẽ cùng lên để phá giải kết giới.

 

Ở bờ biển phía nam Thiên Hải Cảnh có một trận pháp truyền tống đến Sơn Hải Cảnh, trước kia cũng có trận pháp truyền tống đến Thái Uyên Cảnh, nhưng vì thời gian quá lâu nên trận pháp đã không còn hiệu quả. Mọi người chia tay nhau ở bờ biển, Ôn Hằng và ba người khác đứng trong trận pháp truyền tống: "Chúng ta đi trước đây." Bạch Trạch và những người khác vẫy tay: "Đi đi, chờ chúng ta xử lý xong sẽ đến tìm các ngươi."

 

Trận pháp truyền tống lóe sáng, bóng dáng của bốn người Ôn Hằng biến mất. Những người tiễn biệt cũng vừa nói cười vừa quay lại với công việc của mình.

 

Thái Sử Gián Chi dẫn Thái Sử Thanh Tương và mọi người hướng về chiếc thuyền rồng, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Trận pháp truyền tống giữa nam cảnh và bắc cảnh của Thiên Hải Cảnh hỏng đến giờ mà không ai quản sao?" Thái Sử Cẩm Mục đáp: "Đúng vậy. Trước đây cũng từng nói với Chấp Giới Tiên Tôn, nhưng mãi không thấy phản hồi."

 

Thái Sử Gián Chi gãi cằm: "Huyền Minh vốn lạnh lùng, việc nhỏ nhặt này quả thực nàng ấy sẽ không bận tâm." Ông quay đầu nhìn Vân Thanh và Vân Lạc Lạc, hai đứa trẻ không biết vì sao lại tụt lại phía sau vài bước, đang chăm chú nhìn về hướng đông.

 

Thái Sử Gián Chi hỏi: "Sao thế? Đang nhìn gì vậy?" Vân Thanh nói: "Vừa rồi Lạc Lạc nói, nó thấy một người khiến nó cảm thấy rất sợ. Ta liền nhìn qua..." Thái Sử Gián Chi hỏi tiếp: "Người đó đâu? Ngươi thấy người đó ở đâu?"

 

Vân Thanh lắc đầu: "Ta chỉ nhìn thấy một bóng lưng, rồi thoáng chốc đã tan biến." Thái Sử Gián Chi cười: "Có lẽ là các ngươi nhìn nhầm thôi. Ở Thiên Hải Cảnh, làm gì có người nào khiến Lạc Lạc sợ, đúng không Lạc Lạc?" Vân Lạc Lạc bĩu môi: "Ừm..."

 

Vân Thanh tỏ vẻ nghiêm túc, cậu nói nhỏ với Vân Bạch: "Vân Bạch, ngươi nhìn rõ người đó không?" Vân Bạch lắc đầu: "Ta không thấy, sao thế?" Vân Thanh nói khẽ: "Ta thấy bóng dáng người đó rất giống sư tôn, nhưng lại không phải sư tôn. Ta không thích người đó."

 

Vân Bạch chần chừ: "Có lẽ... nhìn nhầm rồi?"

 

Nói thật, Ôn Hằng chưa bao giờ đặt quá nhiều hy vọng vào trận pháp truyền tống ở Thượng giới. Mỗi lần ngồi trận pháp truyền tống, hắn luôn gặp sự cố liên tiếp. Hoặc là bị ném đến nơi hoang vu hẻo lánh, hoặc bị đưa đến phần mộ, thậm chí còn khiến hắn và Liên Vô Thương tách ra, nghiêm trọng hơn là ném thẳng hắn xuống U Minh Giới. Thiên đạo của Thượng giới đối với Ôn Hằng tràn ngập ác ý, ngay cả việc ngồi trận pháp truyền tống cũng không yên ổn.

 

Vừa khi bốn người họ vừa bước lên trận pháp truyền tống, đã cảm nhận được thế giới xung quanh xoay tròn dữ dội, dường như có một sức mạnh to lớn muốn tách bốn người họ ra. Ôn Hằng nhanh tay ôm lấy Liên Vô Thương bên cạnh: "Vô Thương!" Hồ Phi Phi cũng ôm chặt lấy Cảnh Đàn: "Đàn Đàn, không sao chứ?" Ôn Hằng và Hồ Phi Phi liếc nhìn nhau, nhưng phát hiện người mà họ đang ôm lại không phải là đạo lữ của mình! Từ lúc nào mà họ lại ôm nhầm đối phương?!

 

Khi Ôn Hằng định buông Hồ Phi Phi ra để tìm Liên Vô Thương, thì phát hiện Liên Vô Thương và Cảnh Đàn đã biến mất!

 

Thế giới quay cuồng, Hồ Phi Phi cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, anh ta đau đớn rên lên một tiếng. Ôn Hằng truyền cho anh ta một chút linh khí: "Giữ vững tâm thần, đừng nghĩ ngợi nhiều." Hồ Phi Phi còn chưa kịp nói gì, Ôn Hằng đã thấy trước mắt ánh sáng chồng chéo, vòng tay trống rỗng, và Hồ Phi Phi bỗng nhiên biến mất như chưa từng tồn tại!

 

Cách mở đầu kỳ lạ này khiến Ôn Hằng biết rằng, trận pháp truyền tống lại định hành hạ hắn. Hắn đành chấp nhận số phận, chỉ là không biết trận pháp sẽ đưa hắn đến đâu. Nếu quá xa Liên Vô Thương, lại không thể dùng phù chú, hắn sẽ không biết phải làm sao.

 

Chân Ôn Hằng bỗng trĩu nặng, hắn rơi xuống một nơi nào đó. Mở mắt ra, thần thức hắn đảo một vòng, chỉ thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trống trải. Cỏ dưới chân mọc cao đến ngang eo hắn, gió xung quanh thổi tới mang theo hơi nóng và mùi tanh nồng. Hắn đang ở đâu? Đây có phải Sơn Hải Cảnh mà hắn định đến không?

 

Lúc này xung quanh đang là đêm tối, thần thức Ôn Hằng quét qua thấy phạm vi của đồng cỏ rất rộng lớn. Trong đám cỏ cao rậm rạp, không ít mãnh thú ẩn nấp, trong bóng tối lấp ló những đôi mắt sáng như tuyết. Tiếng gầm gừ của thú dữ vang lên bên tai Ôn Hằng. Hắn thở dài, đưa ngón giữa lên trời: "Biết ngay là không nên đặt quá nhiều hy vọng vào trận pháp truyền tống của Thượng giới."

 

Lũ dã thú trong đồng cỏ càng lúc càng nhiều, xung quanh Ôn Hằng đã có hàng trăm đôi mắt sáng rực. Hắn nghe thấy tiếng cười của lũ linh cẩu, khiến hắn nổi da gà. Linh cẩu luôn đi thành bầy, sở trường là móc ruột con mồi. Chúng có dáng vẻ hèn hạ, danh tiếng xấu xa, khi còn ở Hạ giới, một bầy linh cẩu cũng đủ khiến tu sĩ Nguyên Anh kỳ gặp nhiều khốn đốn. Giờ đã đến Thượng giới... linh cẩu có thể sống sót ở Thượng giới chắc chắn mạnh hơn gấp bội so với ở Hạ giới!

 

Hãy nhìn kích thước của chúng, mỗi con linh cẩu cao gấp ba lần Ôn Hằng, móng vuốt và răng nanh sắc nhọn, nếu bị cào trúng, ngay cả Địa Tiên bình thường cũng phải mất tay đứt chân.

 

Thần thức Ôn Hằng quét qua, trời ơi, có mấy con linh cẩu hèn hạ đã lén vòng ra sau lưng hắn. Ôn Hằng giơ gậy lên, quay người đập mạnh xuống. Tiếng răng rắc của xương gãy vang lên, con linh cẩu sau lưng hắn rên rỉ rồi ngã gục xuống đất. Ôn Hằng đập gãy hai chân trước to khỏe của con linh cẩu, máu tươi phun ra, bắn đầy lên đầu và mặt hắn.

 

Linh cẩu không giống những yêu tộc khác, chúng không rống lên, cũng không gầm gừ, chúng cười cũng là cười, khóc cũng là cười, rống lên cũng là cười. Tiếng cười của chúng khiến người ta sởn gai ốc. Ôn Hằng không hiểu tiếng cười của loài thú này có ý nghĩa gì. Lông sau lưng hắn dựng đứng lên, con linh cẩu bị gãy chân rên rỉ, trông như một kẻ điên cuồng bị người ta vứt bỏ.

 

Lũ linh cẩu khác hạ thấp cơ thể, nhìn Ôn Hằng mà phát ra những tiếng cười khàn khàn. Rồi không biết con linh cẩu nào phát lệnh, hàng trăm con linh cẩu đồng loạt lao về phía Ôn Hằng. Trước mắt hắn chỉ còn thấy toàn răng nanh và móng vuốt sắc bén, mùi hôi tanh từ miệng chúng át hết mùi cỏ dưới đất.

 

Ôn Hằng đánh chết mấy con linh cẩu rồi nhận ra nếu cứ thế này, sẽ lâm vào cuộc chiến luân phiên không hồi kết. Hắn dậm mạnh cây gậy xuống đất, rễ cây trong gậy bỗng trào lên, phủ khắp mặt đất, quấn lấy cả trăm con linh cẩu xung quanh. Ôn Hằng nhìn chằm chằm: "Thất lễ rồi." Rễ cây cuộn lấy lũ linh cẩu, bắt đầu hấp thụ linh khí của chúng. Tiếng cười khàn khàn của lũ linh cẩu khiến người ta lạnh cả sống lưng.

 

Khi thấy đã đủ, Ôn Hằng ném lũ linh cẩu xuống đất. Chúng cúp đuôi, không ngoảnh đầu lại mà bỏ chạy về hướng bắc. Ôn Hằng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng vượt qua được cửa ải *****ên sau khi tách khỏi Liên Vô Thương. Chỉ là không biết đêm tối này bao giờ mới qua, và hiện giờ hắn đang ở đâu.

 

Ôn Hằng tự thi triển một thuật thanh tẩy, mùi tanh hôi trên người mới bớt đi phần nào. Lũ linh cẩu vừa nãy chạy về phía bắc, Ôn Hằng nghĩ rằng có lẽ mình nên đi về phía nam, biết đâu lại gặp được bóng người.

 

Hắn cất bước bay lên, cưỡi gió mà đi. Bay một hồi, hắn cảm thấy cỏ xanh dưới chân ngày càng thưa thớt, thay vào đó là những bụi cây rải rác. Trước mắt hắn hiện ra những dãy núi trập trùng, trên núi cây cối rậm rạp. Không biết liệu nơi này có người sinh sống hay không. Ôn Hằng thăm dò bằng thần thức, phát hiện khu rừng trước mắt rộng lớn, trải dài hàng trăm dặm. Hắn định bay qua dãy núi nhưng cảm thấy thân mình bị một lực lượng nào đó giữ lại. Hắn vui mừng, có lẽ đã gặp phải trận pháp hoặc cấm chế! Nơi nào có trận pháp và cấm chế thì nơi đó có người! Ôn Hằng phấn khởi với phát hiện của mình.

 

Hắn từ từ hạ xuống đất. Lúc này trời đã rất tối, gió thổi qua mang theo hơi ẩm và cảm giác oi bức, có vẻ sắp mưa. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy mây đen dày đặc. Có lẽ sẽ là một trận mưa lớn. Ôn Hằng nghĩ mình cần tìm một chỗ trú mưa. Nếu thật sự không tìm được chỗ, hắn còn có chiếc xe nhỏ để tránh.

 

Hắn bước đi trong rừng núi được một lúc thì nghe thấy âm thanh "bộp bộp" từ trên trời truyền xuống. Hắn nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên – cảnh tượng này không giống sắp mưa chút nào. Vừa ngẩng đầu, hắn liền thấy cây cối xung quanh bị những viên mưa đá to như đầu người đánh gãy. Cành cây vỡ vụn rơi xuống bên cạnh hắn, những viên mưa đá nặng nề cắm sâu vào lớp đất.

 

Ôn Hằng lập tức lấy ra chiếc xe nhỏ của mình trong chớp mắt, rồi vội vàng chui vào bên trong. Những viên mưa đá cùng với cành cây gãy rơi lộp độp, đập xuống xe phát ra những tiếng trầm đục. Ngồi trong phòng khách của chiếc xe, Ôn Hằng lo lắng không biết trận pháp trên xe liệu có bị mưa đá đập vỡ không. Âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, thậm chí chiếc xe còn bị xô đẩy vài lần, chắc hẳn do mưa đá chất đống đẩy xe rời khỏi vị trí ban đầu.

 

Mưa đá trút xuống suốt vài canh giờ, cuối cùng cũng ngừng lại. Ôn Hằng đã cảm nhận được hơi lạnh xuyên qua bên ngoài xe. Cửa sổ phòng khách đã bị mưa đá đập vỡ, và hai tấm ván trên thân xe cũng đã bị phá hỏng. Ôn Hằng vẫn còn sợ hãi, nhìn chiếc xe bị hỏng mà lòng đầy lo lắng. Nếu như Vô Thương và những người khác gặp phải mưa đá như thế này, không biết họ sẽ xoay xở ra sao?

 

Khi Ôn Hằng bước ra khỏi xe, trời đã sáng. Khung cảnh trước mắt khiến hắn kinh ngạc. Trước khi lên xe, nơi đây còn là một khu rừng xanh rậm rạp. Thế nhưng giờ đây, trước mắt hắn là một lớp băng bao phủ cả ngọn núi và khu rừng, nơi mà hắn có thể nhìn thấy. Cây cối trong rừng bị gãy, chỉ còn trơ lại những gốc cây lộ ra khỏi đống băng.

 

Mặt đất phủ đầy những viên băng với đủ hình dạng khác nhau, lớn thì bằng đầu người, nhỏ thì cỡ nắm tay. Chúng tỏa ra hơi lạnh âm u, dưới ánh mặt trời, chúng phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Nếu không trực tiếp chứng kiến thảm họa thiên nhiên này, chắc chắn Ôn Hằng sẽ nghĩ đây là một kỳ quan của tự nhiên.

 

Nóc xe của chiếc xe nhỏ gần như bị những viên băng phủ kín. Một bánh xe đã bị mưa đá đập gãy, khiến chiếc xe nghiêng hẳn về một bên. Ôn Hằng cẩn thận thu chiếc xe vào, bánh xe và thân xe bị hỏng chỉ có thể đợi khi hắn tìm được nơi an toàn mới sửa chữa được.

 

Giờ đây lại xuất hiện một vấn đề: nếu bay lên trời thì bị cấm chế, còn đi trong rừng thì không còn đường mà đi. Đổi lại là tu sĩ khác thì chẳng sao, thân pháp nhẹ như chim yến, nhưng Ôn Hằng này nổi tiếng vụng về. Mặt đất trong rừng phủ đầy mưa đá, trơn trượt vô cùng. Ôn Hằng chống gậy bước đi xiêu vẹo, thỉnh thoảng lại loạng choạng ngã nhào một cú.

 

Sau khi đi được nửa ngày trong rừng, Ôn Hằng mệt mỏi chống lên một gốc cây. Hắn sử dụng thần thức, hy vọng tìm được ai đó có thể đồng hành cùng mình. Quả nhiên, hắn cảm nhận được một luồng thần thức yếu ớt truyền ra từ bên dưới lớp băng tuyết. Ôn Hằng lăn lê bò trườn đến nơi đó, điều khiển rễ cây cào lớp băng ra. Sau khi đào sâu được ba thước, hắn phát hiện một khoảng trống giữa các cành cây gãy, và nhìn thấy một kẻ đáng thương bị bầm dập, hơi thở thoi thóp.

 

Kẻ đáng thương này tên là Tiên Lộc Lộc, đúng như cái tên, hắn là một yêu tinh hươu. Trận mưa đá đêm qua suýt chút nữa lấy mạng hắn. Khi tỉnh lại, việc *****ên hắn làm là ôm lấy Ôn Hằng, khóc nức nở: "Suýt chút nữa là chết rồi. Cảm ơn ân công đã cứu mạng." Ôn Hằng vỗ đầu hắn: "Không sao rồi, giờ an toàn rồi."

 

Tiên Lộc Lộc quấn trong chăn, ôm chén trà nóng, ngồi bên lò sưởi hong lửa. Sau khi uống đan dược, gương mặt bầm tím của hắn dần hồi phục, lộ ra khuôn mặt ngây thơ của một thiếu niên. Trên *****ên Lộc Lộc có cặp sừng hươu mềm mại, lông tơ như nhánh cây mọc hai bên. Mái tóc ngắn của hắn có màu vàng nhạt, trông xù xì, chạm ngang tai. Ôn Hằng ít khi gặp yêu tu tóc ngắn, nên không khỏi nhìn thêm vài lần.

 

Tiên Lộc Lộc ngại ngùng nói: "Nơi này gọi là Kỳ Lân Nhai. Ta nghe tộc trưởng nói, chỗ này nằm ở Tây Cảnh của Sơn Hải Cảnh, thuộc sự quản lý của Kỳ Lân tộc. Nhưng ta chưa bao giờ đến Kỳ Lân tộc, nghe nói từ đây đến đó xa lắm."

 

Ôn Hằng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không đi lạc, ít nhất vẫn ở trong Sơn Hải Cảnh. Hắn quyết định, lần sau ngồi trận pháp truyền tống ở Thượng giới, sẽ dùng rễ cây trói tất cả đồng bạn của mình lại.

 

Tiên Lộc Lộc năm nay vừa tròn một trăm tuổi. Hươu tộc khi đến một trăm tuổi sẽ trưởng thành, họ sẽ bị trục xuất khỏi tộc để đi lịch luyện. Lần này, Tiên Lộc Lộc cùng tám người bạn khác tham gia lịch luyện. Họ phải tìm được một cây huyết đồng mà mình ưng ý nhất, mang về tộc. Cây huyết đồng mang về càng lớn, càng thẳng thì chứng minh năng lực của họ càng mạnh.

 

Tiên Lộc Lộc và đồng bạn đều muốn chứng tỏ mình giỏi hơn người khác, ai cũng không chịu phục ai, nên đã quyết định chia nhau ra tìm trong rừng. Tiên Lộc Lộc nhớ lời các trưởng lão trong tộc nói, ở Kỳ Lân Nhai có cây huyết đồng tốt nhất, thế nên hắn đến đây để tìm kiếm. Qủa nhiên, huyết đồng ở Kỳ Lân Nhai có rất nhiều, khiến Tiên Lộc Lộc hoa cả mắt, cảm thấy cây nào cũng đẹp.

 

Khi hắn chuẩn bị nghỉ ngơi để ngày hôm sau chọn kỹ hơn... Tiên Lộc Lộc nghẹn ngào nói: "Rồi mưa đá ập đến, hu hu hu, những viên mưa đá to như vậy đập thẳng vào đầu ta, đầu ta 'ong' một tiếng rồi không biết gì nữa."

 

Tiên Lộc Lộc khóc thảm thiết trong lòng Ôn Hằng. Hắn không khóc vì đầu mình bị đập, mà là khóc cho những cây huyết đồng: "Hu hu hu, những cây huyết đồng tốt như vậy, lá xanh bóng loáng, vừa đẹp vừa ngon, ta mới chỉ ăn được một chút... thì chúng đã mất hết rồi!!"

 

Nghĩ đến những cây huyết đồng của mình, nỗi buồn trào lên trong lòng Tiên Lộc Lộc, hắn khóc to: "Hu hu hu, sớm biết vậy tối qua ta nên ăn thêm chút nữa." Ôn Hằng xoa đầu hắn: "Ngươi còn sống, hãy cảm ơn cây huyết đồng của ngươi đi."

 

Nếu không phải cây huyết đồng ngã xuống, che chắn cho Tiên Lộc Lộc, thì hắn đã giống như những con thú nhỏ khác trong rừng, bị đập vỡ đầu mà chết thảm rồi.

 

Tiên Lộc Lộc khóc một lúc, sau đó nhìn Ôn Hằng: "Ân công, sao ngài lại có mặt ở Kỳ Lân Nhai?" Nhắc đến chuyện này, Ôn Hằng cũng cảm thấy buồn: "Ta bị lạc với đồng bạn, lúc truyền tống thì bị chia cách. Cũng không biết bây giờ họ đang ở đâu. Ta định cưỡi gió bay đi, nhưng lại gặp phải cấm chế trên khu rừng, đành phải đi bộ trong rừng."

 

Tiên Lộc Lộc nhìn Ôn Hằng đầy ngưỡng mộ: "Oa, ân công biết bay à? Ta nghe nói chỉ có đại năng mới biết bay thôi!" Ôn Hằng nhìn Tiên Lộc Lộc với vẻ mặt kỳ lạ: "Ngươi không biết bay sao?" Chỉ cần biết điều khiển linh khí thì tu sĩ nào cũng có thể bay được, đó chẳng phải là căn bản của việc tu hành sao? Nhưng rồi Ôn Hằng chợt nhận ra, có lẽ do cấm chế trong khu rừng này nên Tiên Lộc Lộc và tộc của hắn không thể bay được. Giống như các yêu tu ở hoang nguyên hay rừng tuyết mù, môi trường ở mỗi nơi đều như một thế giới riêng biệt, một khi đã ở trong đó thì không biết cách nào để thoát ra.

 

Tiên Lộc Lộc nhìn Ôn Hằng với đôi mắt lấp lánh, khiến Ôn Hằng cảm thấy ngượng ngùng. Hắn khẽ dịch sang một bên: "Nhìn ta làm gì mà chăm chú thế?" Tiên Lộc Lộc thò đầu ra hỏi: "Ân công là người tu hành trong truyền thuyết sao?" Ôn Hằng cười: "Nói nghiêm túc thì, ta cũng là yêu tu." Thân xác Hạn Bạt trước đây vốn là con người, nên Ôn Hằng cảm thấy mình chẳng phải người cũng chẳng phải yêu.

 

Tiên Lộc Lộc ngây thơ hỏi tiếp: "Ân công, tiếp theo ngài định đi đâu?" Ôn Hằng trả lời: "Ta muốn tìm lại đồng bạn, họ có lẽ đang ở chỗ Kỳ Lân tộc trong Sơn Hải Cảnh, nhưng không biết làm thế nào để đến được đó." Tiên Lộc Lộc nghĩ ngợi rồi nói: "Ta chưa từng đến Kỳ Lân tộc, nhưng tộc trưởng của chúng ta có một bảo vật có thể chỉ đường đến đó. Hay là ngài cùng ta trở về Lộc tộc? Ta sẽ xin tộc trưởng cho ngài mượn bảo vật này."

 

Ôn Hằng cảm kích chắp tay nói: "Thật sự rất cảm ơn ngươi." Tiên Lộc Lộc xua tay: "Không cần cảm ơn, ân công đã cứu mạng ta, ta còn chưa biết phải cảm tạ ngài thế nào. Chỉ là..." Tiên Lộc Lộc tỏ ra lúng túng: "Ta bị lạc rồi, không nhớ đường về nhà nữa." Ôn Hằng cười: "Không sao, ngươi có nhớ quê hương có ngọn núi hay loài cây đặc biệt nào không?"

 

Tiên Lộc Lộc suy nghĩ một lát rồi nói: "Lúc đến đây, ta đã đi dọc theo dòng nước, leo qua mười ngọn núi... hoặc có thể là hai mươi ngọn. Chỉ cần tìm thấy con sông mà ta đã đi qua, thì có thể trở về nhà!" Nói xong, vẻ mặt ngây thơ của Tiên Lộc Lộc nhanh chóng chuyển thành kinh ngạc khi nhìn ra ngoài, rồi lại biến thành thất vọng.

 

Hắn co rụt cổ: "Ân công, ở đây trắng xóa cả một vùng, ta không tìm được con sông khi đến nữa." Đừng nói là con sông, ngay cả thung lũng cạn hơn cũng đã bị băng tuyết bao phủ. Tiên Lộc Lộc bắt đầu lo lắng: "Không biết Tiên Minh Minh và Tiên Văn Văn giờ thế nào rồi..." Thiếu niên cúi đầu, vẻ mặt đầy u sầu, Ôn Hằng chỉ có thể xoa đầu hắn. Có thể gặp được một thiếu niên ngây thơ trong tình huống này cũng xem như là duyên phận, ít nhất còn hơn là Ôn Hằng phải mò mẫm bước đi trong vô định một mình.

 

Ôn Hằng sắp xếp lại những việc mình cần làm: tìm đến Lộc tộc, hỏi mượn tộc trưởng bảo vật, sau đó tiến thẳng đến Kỳ Lân tộc để hội ngộ cùng Vô Thương và mọi người. Có Cảnh Đàn ở đó, chắc chắn bọn họ sẽ đến Kỳ Lân tộc. Ôn Hằng thu dọn xe nhỏ, dẫn Tiên Lộc Lộc đi về phía thung lũng thấp ở gần đó. May mắn là sau khi cứu Tiên Lộc Lộc, hắn chưa đi quá xa. Vượt qua một ngọn núi nhỏ, trước mắt họ xuất hiện một con sông đóng băng.

 

Tiên Lộc Lộc nhìn chằm chằm hồi lâu: "Hình như là con sông này, nhưng cũng có thể không phải." Không có cây huyết đồng để làm dấu, Tiên Lộc Lộc hoàn toàn mù tịt. Ôn Hằng mỉm cười an ủi: "Mấy con sông xung quanh đây đều chảy từ những ngọn núi phía trước, chúng ta cứ đi về hướng đó, biết đâu lại tìm được tộc của ngươi."

 

Tiên Lộc Lộc gật đầu: "Ừ, ân công thật là giỏi!" Ôn Hằng trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác thành tựu kỳ quặc: Hắn vừa được người ta ngưỡng mộ sao! Bình thường khi ở cùng Vô Thương và các đệ tử, mọi người đã quen với việc hắn hay ngốc nghếch.

 

Tiên Lộc Lộc bước đi rất vững trên mặt đất băng tuyết trong rừng, còn Ôn Hằng thì luôn trượt ngã. Nhìn thấy Ôn Hằng đi lại khó khăn, Tiên Lộc Lộc nhỏ giọng nói: "Ân công, ngài ngồi lên lưng ta đi. Tộc Lộc chúng ta đã quen với việc tìm kiếm thức ăn trên băng tuyết, mức độ này đối với chúng ta không phải là vấn đề." Ôn Hằng nhìn thân hình gầy gò của Tiên Lộc Lộc: "Ngươi nhỏ thế này..."

 

Còn chưa nói hết lời, Tiên Lộc Lộc đã biến thành nguyên hình, đó là một con hươu khổng lồ cao gấp hai lần Ôn Hằng! Đầu của Tiên Lộc Lộc còn to hơn cả cái chậu cơm của Vân Cẩm! Hình dạng khi hóa thành người thì mảnh khảnh, nhưng hóa ra nguyên hình lại thật đồ sộ! Ôn Hằng lập tức thay đổi quyết định, hắn vụng về leo lên lưng Tiên Lộc Lộc: "Cảm ơn ngươi."

 

Tiên Lộc Lộc quay đầu lại xác nhận Ôn Hằng đã ngồi vững, sau đó linh hoạt nhảy lên trên mặt băng tuyết. Vừa nhảy, hắn vừa nói với Ôn Hằng: "Ân công, ta còn chưa hỏi ngài tên gì?" Ôn Hằng cười: "Ta tên là Ôn Hằng, ngươi cứ gọi tên ta là được." Tiên Lộc Lộc đáp lại một tiếng, thân hình hắn nhảy lên giữa không trung, vượt qua con sông băng bên dưới. Ôn Hằng có thể cảm nhận được sức mạnh của cơ bắp dưới làn da Tiên Lộc Lộc và sức sống tràn trề của hắn. Tiên Lộc Lộc nói: "Không biết tình hình trong tộc thế nào rồi, liệu có phải cũng bị mưa đá làm hại không."

 

Ôn Hằng hỏi: "Ở đây thường xuyên có mưa đá sao?" Tiên Lộc Lộc đáp: "Cũng không hẳn là thường xuyên, chỉ ba mươi năm, năm mươi năm mới có một lần. Lần trước có mưa đá ta còn nhỏ lắm. Ta nhớ năm đó khi cây huyết đồng vừa đâm chồi non thì bị mưa đá làm hỏng, suốt mấy năm sau đó, cả tộc chúng ta đều phải nhịn đói." Ôn Hằng ngạc nhiên hỏi: "Các ngươi không phải đang ở dưới sự quản lý của Kỳ Lân tộc sao? Ta thấy trong rừng có cấm chế, chắc cũng là do Kỳ Lân tộc thiết lập. Thông thường, trong trận pháp, thời tiết đều có thể kiểm soát. Nếu xảy ra bất thường, sao không báo cho Kỳ Lân tộc để họ sửa chữa?"

 

Tiên Lộc Lộc nói: "Kỳ Lân tộc cao quý lắm, họ bận lắm, sao có thể làm phiền họ vì chuyện nhỏ nhặt này được? Ta nghe tộc trưởng nói, vạn năm trước, nếu không nhờ tộc trưởng của Kỳ Lân tộc, chúng ta đã sớm chết rồi. Bây giờ cuộc sống vẫn có thể vượt qua được, chỉ là đói trong một thời gian ngắn thôi. Đợi đến mùa xuân ấm áp, cây huyết đồng và các thức ăn khác sẽ mọc lại."

 

Tiên Lộc Lộc nhanh nhẹn nhảy qua băng tuyết. Ôn Hằng cảm thấy ở bên cạnh hắn, tâm trạng u ám của mình cũng trở nên sáng sủa hơn, như một chú hươu nhỏ nhảy nhót đầy sức sống. Ôn Hằng nheo mắt cười: "Có vẻ như Lộc tộc các ngươi sống rất hạnh phúc."

 

Tiên Lộc Lộc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thật ra cũng không phải quá hạnh phúc, tộc nhân thỉnh thoảng cũng cãi cọ ồn ào. Nhưng mọi người ở cùng nhau, náo nhiệt mới vui mà... A, ta nhìn thấy rồi, ta nhìn thấy ranh giới của Lộc tộc rồi!" Ôn Hằng dùng thần thức quét qua, liền thấy trước mắt hiện ra một vùng xanh mướt, rõ ràng lãnh thổ của Lộc tộc chịu ảnh hưởng của mưa đá ít hơn bên ngoài. Cây cối ở đây vẫn còn lá xanh, trên mặt đất cũng không có nhiều băng đá.

 

Cái gọi là ranh giới, thực chất là một con mương sâu và rộng chừng một trượng. Đối với người bình thường, con mương này khó lòng vượt qua. Nhưng với Tiên Lộc Lộc, chỉ cần sải bước là có thể nhảy sang bờ bên kia. Hắn lấy đà, nhún chân rồi mang theo Ôn Hằng nhảy qua ranh giới, lao vào rừng rậm: "Cha mẹ ơi, con đã trở về!"

 

Trước mắt xuất hiện một loạt những ngôi nhà trên cây, to hơn một chút so với nhà gỗ mà nhân loại xây dựng. Giữa các ngôi nhà, rất nhiều tu sĩ Lộc tộc đi lại qua lại, trông ai cũng vội vã như đang lập nhóm chuẩn bị gì đó. Vừa đến cổng làng, Tiên Lộc Lộc đã hóa thành hình người, rồi òa khóc: "Cha mẹ ơi, con đã trở về!"

 

Nghe tiếng khóc của Tiên Lộc Lộc, cả làng hươu đều kéo ra ngoài, đi đầu là một cặp vợ chồng trông chất phác, hiền hậu. Người phụ nữ vừa nhìn thấy Tiên Lộc Lộc liền òa khóc, tiến lên ôm lấy hắn rồi đánh hai cái thật mạnh vào mông: "Đứa con chết tiệt này, dám chạy đến Kỳ Lân Nhai! Minh Minh nói bên Kỳ Lân Nhai có mưa đá rất lớn, mà con còn đi về phía đó. Cả nhà đều lo muốn chết!"

 

Tiên Lộc Lộc khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: "Con bị mưa đá đập trúng rồi, những viên mưa đá to hơn cả đầu con cứ thế đập xuống. Đầu con 'ong' một cái rồi ngất đi. Suýt chút nữa là con không được gặp lại cha mẹ rồi!" Nghe lời của Tiên Lộc Lộc, cha mẹ hắn đau lòng ôm lấy con, kiểm tra khắp người: "Bị thương ở đâu rồi? Để ta xem nào."

 

Tiên Lộc Lộc nói: "Nhờ vị ân công Ôn Hằng này cứu mạng, nếu không nhờ ngài ấy đào con ra khỏi đống băng đá thì con đã chết rồi. Ngài ấy còn cho con đan dược để chữa thương nữa, đúng là người tốt mà!" Ôn Hằng đứng sau Tiên Lộc Lộc nghe vậy, chắp tay đáp: "Chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi."

 

Cha mẹ của Tiên Lộc Lộc vội vàng tiến lên cảm ơn Ôn Hằng: "Đa tạ ân công đã cứu con trai chúng ta." Ôn Hằng cúi người đáp lễ: "Tiên Lộc Lộc gặp may, cây huyết đồng đã che chắn cho cậu ấy, nếu không ta cũng không cứu được."

 

Lúc này, lão tộc trưởng của Lộc tộc bước ra. Ông là một cụ già tóc bạc phơ. Thấy Tiên Lộc Lộc đã trở về, ông thở phào nhẹ nhõm: "Về là tốt rồi, mọi người giải tán đi, không cần tìm kiếm nữa." Tiên Lộc Lộc bỗng lao vào lòng tộc trưởng, vừa khóc vừa nói: "Tộc trưởng gia gia, người nghe ta nói, ta suýt chết đó!"

 

Sau khi nghe Tiên Lộc Lộc kể lại mọi chuyện, lão tộc trưởng nhìn Ôn Hằng từ đầu đến chân: "Vị đạo hữu đây vừa nhìn đã biết là người nhân hậu. Đa tạ ngài đã cứu Lộc Lộc. Chỉ là... đạo hữu trông rất quen, hình như ta đã gặp ở đâu đó rồi?" Ông vuốt chòm râu trắng dài, suy nghĩ hồi lâu: "Người già rồi, trí nhớ thật kém. Nào nào, ân công, xin mời theo ta."

 

Ôn Hằng đi theo Tiên Lộc Lộc và cha mẹ hắn, cả nhóm đi đến một sân nhỏ, nơi ở của lão tộc trưởng. Trong nhà của lão tộc trưởng có mùi của cỏ khô. Ôn Hằng nhìn ngó xung quanh ngôi nhà của Lộc tộc. Căn nhà không lớn, hai bức tường ngăn thành ba phòng. Phòng lớn nhất là nơi chứa cỏ khô, phòng thứ hai là phòng ngủ của họ, còn phòng nhỏ nhất là phòng khách. Phòng khách... ngay cả một cái ghế cũng không có, mọi người cứ thế ngồi bệt xuống đất.

 

Trên tường phòng khách treo một bức tranh, bức tranh đã cũ, ố vàng. Trên đó còn có mạng nhện bám đầy bụi, chỉ có thể nhìn thấy một đường nét mờ ảo. Ôn Hằng nhìn thoáng qua rồi toát mồ hôi lạnh. Người trong bức tranh chẳng phải là Hoàng Hằng sao? Chả trách lão tộc trưởng nói hắn trông quen, hóa ra trong nhà có treo tranh của Hoàng Hằng.

 

Nhưng không ai chú ý đến bức tranh, lão tộc trưởng dặn dò cha mẹ của Tiên Lộc Lộc: "Đi, mang lá non nhất ra đây cho ân công nếm thử." Ôn Hằng giật mình, hỏng rồi, không lẽ mình phải biểu diễn ăn lá cây trước mặt Lộc tộc sao? Ôn Hằng vội vàng cảm ơn: "Tộc trưởng không cần khách sáo."

 

Tiên Lộc Lộc nhiệt tình nói với Ôn Hằng: "Ôn Hằng, ngài đừng khách sáo, lá cây huyết đồng của tộc trưởng gia gia ngon nhất đấy." Tộc trưởng giơ tay nhẹ gõ vào *****ên Lộc Lộc: "Ngươi có phải đã cùng đám tiểu tử kia lén ăn trộm không?" Tiên Lộc Lộc nghiêm túc đáp: "Không có, không có." Nhưng trong ánh mắt hắn lại không giấu nổi tia tinh quái và ngây thơ. Hắn nháy mắt với Ôn Hằng như muốn ám chỉ rằng, hắn thực sự đã ăn trộm rồi.

 

Mẹ của Tiên Lộc Lộc nhanh chóng mang đến một nắm lá xanh tươi, số lá nhiều đến mức có thể chất thành đống ngập đến đầu gối Ôn Hằng. Bà nói: "Ân công không cần câu nệ, xin mời dùng thử!" Khóe miệng Ôn Hằng giật giật, hắn ngượng ngùng nhặt lên một chiếc lá xanh tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ: "Không câu nệ, không câu nệ."

 

Hắn không thích ăn lá cây, hắn thích ăn thịt hươu kho hơn.

 

Tác giả có đôi lời muốn nói:

 

Ôn Hằng: Thiên đạo không công bằng, lại khiến ta bị lạc mất mọi người.

 

Liên Vô Thương: Ta đã quen rồi.

 

Ôn Hằng: Bị lạc thì cũng thôi, còn bị linh cẩu cắn, rồi lại bị mưa đá đập.

 

Liên Vô Thương: Không phải ngươi vẫn ổn đấy sao?

 

Ôn Hằng: Lại còn bắt ta ăn lá cây, lão Hạn Bạt không có tôn nghiêm. Ta muốn ăn món hươu hầm mà Vân Thanh nấu.

 

Liên Vô Thương: Ngươi cứ thử xem, xem Lộc tộc sẽ đối xử với ngươi thế nào.

 

(Tác giả): Bàn tay của tôi bắt đầu đau nhói sau mỗi lần gõ chữ từ tháng trước, đến mấy ngày gần đây thì đau dữ dội hơn. Ngón trỏ, ngón giữa và ngón út bên tay phải chỉ cần ấn một cái đã đau như bị kim đâm. Tra trên Baidu, hóa ra có một thuật ngữ riêng gọi là "tay bàn phím," lâu ngày có thể dẫn đến viêm bao gân. Haizz, đúng là ngồi nhà cũng gặp tai họa từ trên trời rơi xuống.

Bình Luận (0)
Comment