Nước suối nóng của Kỳ Lân Tuyền quả nhiên dễ chịu vô cùng, ngâm mình lâu mà chẳng hề cảm thấy mệt mỏi. Khi Ôn Hành và Liên Vô Thương từ suối nóng bước ra, tinh thần cả hai đều vô cùng sảng khoái. Ôn Hành nhìn quanh căn phòng: "Phòng này cũng không tệ, đặc biệt thích hợp cho hai người ở cùng nhau." Liên Vô Thương đáp: "Nhưng hai người cùng nhau thì cũng không thể chỉ ngâm suối nóng mãi được, đúng không?" Ôn Hành ngẫm lại, thấy Liên Vô Thương nói có lý, xung quanh có bao nhiêu bằng hữu, bọn họ có thể tìm đến để cùng trò chuyện giải khuây.
Tuy nhiên, khi đến tìm thì thấy bạn bè người thì đang say ngủ, kẻ thì vẫn đang ngâm mình trong suối, chẳng ai để ý đến hai người bọn họ. May thay, tiểu nhị của Kỳ Lân Tuyền thấy hai người đi dạo trong hành lang thì cười nói: "Hai vị tiên trưởng chi bằng lên Kỳ Lân Phong ngắm cảnh? Hiện giờ trên Kỳ Lân Phong đang tổ chức một thi hội, đại gia Cảo Hằng Hiền cũng đang có mặt ở đó, rất nhiều tiên nhân đang tụ tập nghe đại gia giảng đạo đấy."
Nghe đến cái tên Cảo Hằng Hiền, khóe miệng Ôn Hành giật giật: "Không phải hắn nói rằng hắn nhát gan sợ phiền phức sao? Chạy đến đây thật nhanh, quả là biết hưởng thụ đấy chứ." Liên Vô Thương đáp: "Dù sao cũng không có việc gì, chi bằng chúng ta lên xem thử một chút."
Kỳ Lân Phong nằm ngay gần Kỳ Lân Tuyền, ra khỏi khách *****, dọc theo bậc thang đi lên, không bao lâu sẽ thấy một tòa đài cao rộng lớn, đó chính là Kỳ Lân Phong. Trên đài lớn của Kỳ Lân Phong có dựng một tiểu lâu, lúc Ôn Hành và Liên Vô Thương đến nơi thì bên ngoài tiểu lâu đã chật kín tiên nhân. Giọng nói của Cảo Hằng Hiền nhàn nhã không vội vã, đang từ tốn giảng giải về những hiểu biết của hắn đối với đạo pháp và tạo hóa.
Ôn Hành và Liên Vô Thương đến muộn nên không thể vào trong, chỉ có thể tựa vào lan can bên ngoài, vừa nghe Cảo Hằng Hiền giảng đạo vừa ngắm phong cảnh, cũng có một phong vị đặc biệt. Ôn Hành cắt một quả dưa tròn mẩy, hai người mỗi người ôm một nửa, dùng muôi gỗ múc lấy ruột dưa ăn. Gió nhẹ khẽ thổi, cả hai người đều cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Quả dưa rất ngọt, giọng của Cảo Hằng Hiền thì lại ru ngủ, nhưng Ôn Hành cứ có cảm giác có ai đó đang chăm chú nhìn mình và Liên Vô Thương. Hắn nghi hoặc nhìn quanh, nhưng không thấy gì cả. Ôn Hành khẽ hỏi: "Vô Thương, ngươi có cảm giác như có người đang nhìn chúng ta không?" Liên Vô Thương cũng gật đầu: "Ta cũng cảm thấy vậy. Nếu ngươi không thoải mái, chúng ta có thể quay về." Ôn Hành cười đáp: "Không sao, hắn muốn nhìn thì cứ nhìn, chắc là thèm khát quả dưa của chúng ta thôi." Liên Vô Thương nghe vậy, chỉ cười mà không nói.
Ôn Hành không có hứng thú chờ đợi Cảo Hằng Hiền chậm rãi kể chuyện, hắn và Liên Vô Thương hóng gió thêm một lúc rồi quay trở về. Lúc này, bóng đêm đã buông xuống, Kính Đàn và những người khác cũng đã từ trong phòng bước ra. Mọi người tập trung tại phòng của Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn. Mỗi lần nhìn thấy huynh trưởng của mình, Đông Hoàng Thái Nhất đều bày ra bộ dáng ôn hòa nhã nhặn, khi thấy bộ dáng cúi đầu thuận theo đó, Ôn Hành không khỏi liên tưởng đến con gà già chửi người không chớp mắt từng xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Nghe nói Cảo Hằng Hiền đang trên đó giảng đạo, Đông Hoàng Thái Nhất phì cười: "Thượng giới quả là suy tàn rồi, để một con chồn vàng đứng ra giảng đạo. Ha ha..." Ôn Hành bình tĩnh chỉnh lại: "Không phải chồn vàng, là thú có túi." Đông Hoàng Thái Nhất điềm nhiên đáp: "Có khác biệt gì đâu? Huynh trưởng thấy có đúng không?" Đế Tuấn chẳng chút nguyên tắc liền đáp: "Ừ, đúng, Thái Nhất nói có lý."
Không thể tranh luận với hai huynh đệ này, họ bao che cho nhau chẳng chút nguyên tắc nào. Liên Vô Thương nói với Đông Hoàng Thái Nhất: "Ban đầu nghĩ hắn là đại gia của Thượng giới, nếu Đông Hoàng đại nhân có hứng thú, có thể gặp gỡ luận bàn." Đông Hoàng Thái Nhất cười lớn: "Thôi đi, nếu lão chồn vàng kia thấy ta và huynh trưởng, chắc chắn sẽ lật mắt mà ngất xỉu ngay tại chỗ. Với loại người như hắn mà lại được Thượng giới tôn sùng, thật không hiểu nổi. Nhưng điều ta không hiểu nhất là tại sao Bạch Trạch lại chọn hắn làm đệ tử, trên đời có biết bao đệ tử xuất sắc, tại sao cơ duyên lại rơi trúng con chồn kia?"
Ôn Hành tiếp tục chỉnh lại: "Không phải chồn vàng, là thú có túi. Đây có lẽ chính là số mệnh của Cảo Hằng Hiền, nhát gan sợ phiền nhưng đôi khi vận khí lại rất tốt." Kính Đàn thở dài: "Đúng vậy, thanh danh của Cảo Hằng Hiền ở Thượng giới rất tốt, mọi người đều khen hắn thức thời mà lui, hiểu rõ đại nghĩa."
Ôn Hành bày ra một nồi lẩu: "Mặc kệ, nếu mọi người không có hứng thú thì không cần gọi hắn đến. Lỡ như Cảo Hằng Hiền lật mắt ngất xỉu, với tính tình nóng nảy của lão gà Đông Hoàng Thái Nhất này, chỉ sợ sẽ dìm chết hắn trong suối nóng mất. Để Kỳ Lân Tuyền được yên tĩnh, chi bằng chúng ta ăn lẩu thôi."
Lúc này, Thái Sử Gián Chi đang say ngủ cũng mơ màng tỉnh dậy, hắn nhích người chen vào giữa Ôn Hành và Hồ Phi Phi: "Ăn lẩu à? Ôi chao, ta ngủ thật ngon." Thái Sử Gián Chi thành thạo cầm lấy đũa và bát: "Vẫn là thái tử hiểu ta nhất, vừa ngửi thấy mùi lẩu liền tỉnh dậy ngay."
Đế Tuấn cười lớn: "Ngươi dùng thần thức để ngửi à? Cách bao nhiêu kết giới như vậy mà cũng có thể ngửi thấy mùi lẩu sao?" Thái Sử Gián Chi không sợ nóng, hắn chọc hai viên thịt rồi bỏ vào miệng: "Có lẽ là dùng ý niệm để ngửi, nếu không sao vừa mở nồi lẩu ta đã tỉnh rồi."
Ôn Hành cười nói: "Không bằng nói ngươi có trực giác của kẻ ham ăn."
Mọi người cùng nhau ăn một bữa lẩu náo nhiệt, Đông Hoàng Thái Nhất còn lén lút dùng lưu ảnh thạch ghi lại cảnh mọi người tụ hội: "Chờ khi Bạch Trạch trở về, để hắn nhìn xem, xem hắn dám theo lên Kỳ Lân Nhai nữa không, bỏ lỡ mỹ thực và mỹ cảnh, hối hận chết hắn."
Sau khi ăn lẩu xong, Ôn Hành liền mời Liên Vô Thương: "Nghe nói sao nguyệt ở bên ngoài khe núi này, cảnh đêm cực kỳ tuyệt đẹp, chúng ta cùng đi dạo một chút được chứ?" Vừa ăn xong mà nằm ngủ hay ngâm suối đều không tốt cho thân thể. Liên Vô Thương liếc nhìn đám đại yêu quái lười biếng chẳng muốn nhúc nhích kia: "Có ai muốn đi cùng không?"
Đế Tuấn bọn họ phẩy tay: "Chúng ta lát nữa sẽ cùng đi, đi với các ngươi thì nhàm chán quá, trên đường chỉ toàn thấy hai người các ngươi tình tứ thôi." Kính Đàn cũng cười nói: "Lát nữa ta với lão Hồ sẽ đi sau, tán nhân các ngươi cứ đi trước đi." Ôn Hành quay sang nhìn Thái Sử Gián Chi: "Gián Chi, ngươi muốn đi cùng không?"
Thái Sử Gián Chi đáp: "Không, ta muốn quay về ngủ tiếp." Nghe câu trả lời này, Ôn Hành không nhịn được bật cười: "Gián Chi quả nhiên thích ngủ." Thái Sử Gián Chi phàn nàn: "Chứ còn gì nữa, trước kia ta có thể ngủ vài chục năm, thậm chí mấy trăm năm cũng được. Giờ muốn ngủ có ba ngày ba đêm cũng khó khăn."
Đã vậy thì đành thôi, Ôn Hành liền nắm tay Liên Vô Thương rời khỏi khách *****. Lần này họ đi theo con đường xuống núi, không hiểu vì sao, cành lá nhỏ trên cây gậy hành khất bên đường đong đưa phất phơ như có ý chào đón. Ôn Hành bật cười: "Lâu lắm rồi mới thoải mái thế này." Liên Vô Thương đáp: "Ngươi nói như vậy thì chẳng phải làm oan cho Huyền Minh bọn họ sao? Chẳng lẽ ngươi đã làm việc gì mà ta không biết trong mấy ngày nay?"
Ôn Hành cười: "Ta đang nói là lâu lắm rồi mới có thể thảnh thơi cùng ngươi như thế này. Kể từ khi chúng ta đến thượng giới, mọi thứ cứ hối hả, gấp gáp. Nhớ lại lúc còn ở Huyền Thiên Tông, mỗi tối sau bữa ăn xong chúng ta đều sẽ cùng nhau đi dạo một vòng quanh Tiểu Bạch Phong. Chờ ngắm hết phong cảnh của thượng giới rồi, chúng ta lại trở về Tiểu Bạch Phong."
Đúng lúc đó, đèn lồ ng trên sơn đạo bỗng sáng lên, ánh đèn mờ ảo chiếu rọi lên gương mặt của Liên Vô Thương, dù cách một lớp ảo thuật, cũng khiến tim Ôn Hành bất giác rung động. Liên Vô Thương khẽ nói: "Được, chúng ta sẽ cùng nhau trở về Tiểu Bạch Phong."
Trên sơn đạo, có không ít tu sĩ bày sạp bán những món đồ nho nhỏ, có người bán đèn hoa phượng, có kẻ bán các loại đồ ăn vặt tinh xảo đáng yêu. Ánh mắt của Liên Vô Thương chợt dừng lại tại một góc nhỏ dưới sơn đạo, Ôn Hành theo hướng đó nhìn tới, chỉ thấy một gian hàng nhỏ đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ, bên dưới chiếc lồng thủy tinh trong suốt là từng chiếc bánh ngọt xinh xắn, nhỏ bằng bàn tay. Bánh có cái tròn, cái dẹt, hình dạng không cái nào giống cái nào.
Ôn Hành mỉm cười: "Thật có tâm. Chúng ta mua một ít đi." Có lẽ hương vị không thể sánh bằng bánh của Vân Thanh làm, nhưng dù sao đây cũng là đặc sản nơi này, đem về khoe khoang với lũ nhóc con cũng đủ khiến chúng trầm trồ. Liên Vô Thương đáp: "Được, cùng đi mua nào."
Ôn Hành hỏi giá của chiếc bánh, không ngờ một chiếc lại có giá đến tám viên linh thạch. Hắn suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định mua một cái. Thôi vậy, đám Vân Thanh bọn họ cứ để dành đã, dù sao họ cũng chẳng biết Ôn Hành từng dạo quanh Kỳ Lân Tuyền, mua một chiếc cho Vô Thương là đủ rồi.
Người bán bánh là một cô nương, đứng trên sơn đạo đã lâu mà chỉ bán được một chiếc. Nàng mỉm cười dịu dàng, dùng một tờ giấy dầu trong suốt gói chiếc bánh lại, còn cẩn thận tặng thêm một chiếc muôi gỗ nhỏ tinh xảo để trên giấy gói. Cuối cùng, cô gái buộc một chiếc nơ bướm xinh đẹp lên gói giấy, đưa cho Ôn Hành: "Đa tạ đã chiếu cố."
Ôn Hành vui vẻ nhận lấy bánh: "Cảm ơn." Hắn quay người muốn đưa cho Liên Vô Thương, nhưng không thấy Liên Vô Thương đâu nữa. Ôn Hành nghi hoặc gãi gãi đầu: "Ừm? Vô Thương đâu rồi?" Cũng may tu sĩ không phải người phàm, Ôn Hành và Liên Vô Thương cũng không phải là đôi tình nhân trẻ tuổi mới yêu, nên hắn chẳng đến nỗi đứng bên đường mà gọi to. Có lẽ Vô Thương có việc cần phải đi trước, hoặc là đi mua thứ gì đó. Ôn Hành quyết định đứng đây đợi, nếu qua một nén nhang mà vẫn chưa thấy, hắn sẽ dùng thần thức tìm kiếm.
Khi Ôn Hành đang ngẩng đầu ngắm cây phượng hoàng trên đỉnh đầu thì có một giọng nói cất lên bên cạnh. Thanh âm đó vô cùng quen thuộc, giống như có ai đó đang ghé sát bên tai thì thầm: "Đang đợi người sao?" Ôn Hành quay người nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn nho nhã đứng ngay bên cạnh mình, thiếu niên mỉm cười với Ôn Hành: "Đang đợi người sao?"
Ôn Hành cũng mỉm cười gật đầu: "Ừ, đang đợi đạo lữ của ta." Hắn quan sát kỹ thiếu niên trước mặt, chỉ thấy người này lông mày như kiếm, mắt mang chút kiêu ngạo, dáng vẻ như là công tử thế gia, toàn thân toát ra khí chất tôn quý. Hàng mày và ánh mắt của hắn có chút quen thuộc, Ôn Hành không nhớ đã từng gặp người này ở đâu, nhưng đối phương đã lên tiếng bắt chuyện, hắn cũng phải đáp lại lễ phép.
Thiếu niên khẽ mỉm cười: "Huynh đài và đạo lữ tình cảm thật tốt." Ôn Hành cười đáp: "Phải, đúng vậy." Thiếu niên thoải mái đứng cạnh Ôn Hành, hắn hỏi: "Đạo hữu có chuyện gì sao?"
Thiếu niên đáp: "Ta cũng đang đợi người, thấy huynh đài đứng đây, ta liền đến cùng chờ. Có câu nói, gặp nhau tức là hữu duyên." Ôn Hành bật cười: "Đúng vậy, gặp nhau tức là hữu duyên." Đúng lúc này, một người trông giống tùy tùng vội vã chạy tới từ sơn đạo: "Chủ công, ngài sao lại tới đây?"
Tùy tùng nhìn Ôn Hành với ánh mắt nghi ngờ, giống như đang cho rằng hắn là kẻ khả nghi. Thiếu niên quay sang gật đầu với Ôn Hành: "Người ta chờ đã tới, ta đi trước. Hữu duyên tái ngộ." Ôn Hành chắp tay: "Tái ngộ."
Hắn nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, cảm giác thân ảnh ấy có chút quen thuộc. Chỉ thấy thiếu niên và tùy tùng lắc mình vài cái đã biến mất khỏi tầm mắt. Thân pháp thật đẹp, đoán chừng là cao thủ thượng giới. Ôn Hành khẽ cười: "Ngay cả tên cũng không biết, sau này làm sao gặp lại đây." Nhưng hắn thực sự có một dự cảm, rằng tương lai họ sẽ còn tái ngộ.
Đúng lúc này, Liên Vô Thương từ sơn đạo bước tới, bước chân có chút vội vã, hơi thở cũng có phần dồn dập: "Ôn Hành." Ôn Hành quay đầu nhìn Liên Vô Thương, mỉm cười hỏi: "Ngươi đi đâu vậy? Chẳng lẽ trở về khách *****? Bỏ quên gì sao?" Liên Vô Thương cười đáp: "Ừ, ta quay lại khách *****. Ngươi đang nhìn gì vậy?"
Ôn Hành cười rồi đưa chiếc bánh ngọt tinh xảo trong tay cho Liên Vô Thương: "Có một thiếu niên đến bắt chuyện, hỏi ta có phải đang đợi người không." Liên Vô Thương hỏi: "Sau đó thì sao?" Ôn Hành đáp: "Ta nói đúng vậy, ta đang đợi đạo lữ của mình. Hắn liền nói, ta và ngươi tình cảm rất tốt. Hắn cũng nói là đang đợi người, sau đó tùy tùng của hắn tới, rồi bọn họ cùng rời đi. Thân pháp của hắn rất giỏi, lúc đến ta không hề phát hiện, khi đi ta chăm chú nhìn theo mà cũng chẳng thấy đâu."
Liên Vô Thương cầm chiếc bánh trong tay, ánh mắt thoáng suy tư: "Chỉ vậy thôi sao?" Ôn Hành cười nói: "Ừ, chỉ vậy thôi. Đoán chừng là đệ tử của những thế gia đến nghe Cảo Hằng Hiền giảng đạo, mỗi người đều có cá tính riêng. À, mau nếm thử chiếc bánh này đi." Liên Vô Thương cúi đầu nhìn chiếc bánh rồi cười: "Sao chỉ mua có một cái?"
Ôn Hành cười nói: "Tám viên linh thạch một cái đấy, nếu ta mua đem về để lừa bọn nhóc con mà bị Vân Thanh biết giá cả, hắn chắc chắn sẽ mua cả đống nguyên liệu về làm điểm tâm cho chúng ta, ăn đến chán thì thôi. Cho nên không để hắn biết, chỉ hai chúng ta lén lút ăn, không để ai biết."
Liên Vô Thương bật cười: "Ngươi đúng là còn gạt cả đệ tử của mình." Ôn Hành cười nói: "Đây là lời nói dối thiện ý thôi, nếu để Vân Thanh biết ta đã bỏ tám viên linh thạch mua cái bánh này, hắn sẽ tiếc tiền mà lải nhải suốt một canh giờ cho mà xem. Mau nếm thử xem có ngon không nào."
Liên Vô Thương nhẹ nhàng bóc lớp giấy dầu trong suốt ra, hai người cùng nhau đứng dưới tán hoa cây phượng hoàng, chia nhau chiếc bánh. Thật lòng mà nói, bánh nhìn rất đẹp mắt, nhưng vị thì không được ngon cho lắm. Ôn Hành vẫn thấy bánh hồ đào của mình ngon hơn nhiều.
Khi quay trở về khách *****, cả hai đều không muốn ngâm mình trong suối nữa. Họ trải sẵn chăn đệm rồi nằm xuống nghỉ ngơi. Trong giấc mộng, Ôn Hành liên tục gặp ác mộng, khi thì rơi vào dòng nước băng lạnh mà giãy giụa trong vô vọng, khi thì bị thiêu đốt trong ngọn lửa bỏng rát, lúc thì đi trên con đường đầy dao nhọn, khi lại bị vạn quân giẫm đạp lên thân xác.
Đến cuối giấc mộng, Ôn Hành đứng trên sơn đạo, vẫn là thiếu niên anh tuấn gặp hôm trước, hắn cười hỏi Ôn Hành: "Đợi người sao? Ngươi và đạo lữ của mình tình cảm thật tốt." Ôn Hành vẫn mỉm cười đáp lại: "Phải, ta đang đợi người, ta đang đợi đạo lữ của mình."
Thiếu niên tiếp tục hỏi: "Nếu ngươi để đạo lữ của ngươi cho ta, có được không?" Ôn Hành nghiêm mặt, nói hai chữ: "Cút đi." Rồi Ôn Hành tỉnh giấc, mồ hôi túa đầy người, hắn liền ôm chặt lấy Liên Vô Thương. Liên Vô Thương cũng bị hắn đánh thức: "Có chuyện gì sao?"
Ôn Hành bật cười: "Ta mơ thấy thiếu niên mà chúng ta gặp trên sơn đạo hôm trước. Hắn hỏi ta có muốn giao ngươi cho hắn không, ta liền bảo hắn cút đi, rồi ta tỉnh dậy. Ha ha ha, đây là cái loại giấc mơ kỳ quái gì thế nhỉ." Liên Vô Thương lau mồ hôi trên trán Ôn Hành: "Yên tâm đi, ta là đạo lữ của ngươi, không ai có thể cướp đi được." Ôn Hành ôm chặt lấy Liên Vô Thương, hạnh phúc nói: "Phải, không ai có thể cướp đi được."
Ngày hôm sau, Ôn Hành cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hắn than thở với Liên Vô Thương: "Chắc chắn là vì tối qua toàn gặp ác mộng, cả đêm ngủ không yên, giờ cả lưng cũng đau, thắt lưng cũng nhức mỏi. Người ta nói suối nước nóng có thể xua tan tà khí, nhưng ta cảm thấy ngâm lâu ở Kỳ Lân Tuyền thì có khi lại khiến người ta khó chịu thêm." Liên Vô Thương nhìn Ôn Hành mỉm cười, dường như muốn nói rất nhiều điều, nhưng cuối cùng chỉ đáp: "Vậy hôm nay chúng ta ngâm ít một chút."
Kết quả là ngày hôm đó mọi thứ đều rất tốt, trời yên biển lặng. Buổi tối Ôn Hành ngủ rất say, trong mơ chỉ toàn là cảnh rừng phượng hoàng rộng lớn. Khi tỉnh dậy, lưng và thắt lưng đều không còn đau nhức nữa, hắn nghĩ chắc là do ngày *****ên chưa quen nên mới có giấc mơ kỳ quái như vậy.
Ôn Hành bọn họ ở Kỳ Lân Tuyền chưa được bao lâu thì Huyền Minh và những người khác đã đến tìm. Có Bạch Trạch giúp sức, Huyền Minh rất nhanh đã củng cố xong trận pháp trên tám đỉnh Kỳ Lân Nhai. Khi Bạch Trạch đến Kỳ Lân Tuyền, vừa vặn gặp Cảo Hằng Hiền, hắn cười như không cười: "Ngươi không phải nhát gan sợ phiền phức sao? Thế mà khi ngâm suối nóng lại chạy nhanh hơn ai hết."
Cảo Hằng Hiền căng thẳng đáp: "Đâu phải ta muốn đến đây, ân sư, là Thiên Đế triệu gọi ta mà." Mọi người sững sờ: "Huyền Huyền Luật đã tới sao? Hắn đang ở đâu?" Cảo Hằng Hiền đáp: "Hắn đi rồi, ta đã từ chối lời mời của Thiên Đế mấy lần rồi, nếu từ chối thêm, ta sợ mạng nhỏ này không giữ được."
Đông Hoàng Thái Nhất trầm tư: "Tên nhãi Huyền Huyền Luật này giờ tu vi thật không tệ, ngay bên cạnh chúng ta mà chúng ta không hề phát hiện." Kính Đàn hỏi: "Nếu mọi người phát hiện ra hắn, có định làm gì không?"
Đông Hoàng Thái Nhất cười lạnh: "Đương nhiên là bắt lấy hắn, vặn cổ hắn xuống. Huyền Minh, ngươi nói có phải không?" Huyền Minh bình thản đáp: "Chỉ e rằng bây giờ hắn đã không còn sợ chúng ta nữa, đừng quên, hắn đã hợp đạo rồi." Nghe đến hai chữ "hợp đạo," Đế Tuấn dùng ngón tay thon dài gõ lên chiếc bàn trước mặt: "Hợp đạo rồi à, phiền phức rồi đây. Không dễ đối phó nữa."
Ôn Hành hỏi: "Thường nghe mọi người nói đến hợp đạo, nhưng hợp đạo là khái niệm thế nào? Sau khi hợp đạo sẽ có hiện tượng gì? Thân xác hắn thì sao?"
Mọi người quay đầu nhìn Ôn Hành: "Tán nhân/Thái tử/Ôn Hành, ngươi không biết hợp đạo sao? Ngươi là Chấp Đạo Giả mà lại chưa từng nghiên cứu về hợp đạo?" Đông Hoàng Thái Nhất nghiến răng giận dữ: "Ngươi sao lại đi theo tên ngốc này, ngay cả vấn đề như vậy mà hắn cũng chưa từng nghiên cứu?" Liên Vô Thương đáp: "Ôn Hành sẽ không hợp đạo."
Huyền Minh nói: "Thái tử ngay cả không biết hợp đạo là gì, muốn hợp đạo cũng chẳng thể hợp được." Ôn Hành giơ tay lên: "Mọi người có thể ngừng trách mắng ta một lát được không? Ta hiểu khái niệm hợp đạo rồi, nhưng điều ta muốn hỏi là sau khi Huyền Huyền Luật hợp đạo sẽ trở thành thứ gì?"
Kính Đàn trầm ngâm: "Vấn đề này ta đã nghiên cứu qua, hơn nữa Huyền Huyền Luật đã lấy đi trận pháp mà ta tạo ra để hợp đạo. Sau khi hợp đạo, thân thể có thể tùy tâm biến hóa, biến thành núi non, sông hồ, chim muông, côn trùng hay thậm chí là nhật nguyệt tinh tú. Về phần ý thức, ý thức sẽ hòa vào Thiên Đạo, trở thành một với Thiên Đạo. Mọi chuyện diễn ra dưới Thiên Đạo hắn đều nắm rõ rành rẽ, còn những chuyện chưa xảy ra cũng có thể thay đổi theo ý chí của hắn. Nhiều người muốn hợp đạo là để cảm nhận cảm giác tối thượng ấy."
Ôn Hành trầm ngâm: "Nghe có vẻ không dễ đối phó." Đế Tuấn nói: "Ngươi đừng sợ, hắn tuy hợp đạo nhưng là hợp với Thiên Đạo cũ. Hắn chỉ có thể điều khiển được những thứ dưới Thiên Đạo cũ, còn những thứ thuộc về Thiên Đạo mới của ngươi, hắn không có khả năng can thiệp."
Liên Vô Thương nói với Ôn Hành: "Hắn đã phát hiện ra ngươi, nhưng ngươi vẫn chưa cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Hắn để ngươi đi đến thượng giới này, chắc chắn là có mưu đồ. Đợi Kính Đàn dỡ bỏ kết giới Tứ Cảnh, ngươi hãy dùng rễ cây Đạo Mộc trói chặt Tứ Cảnh lại, chúng ta tạm thời không đi lên thượng giới. Chờ đến khi ngươi ổn định tu vi, chúng ta lại lên. Nghe ta."
Ôn Hành gật đầu: "Ta nghe ngươi."
Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất nhìn chằm chằm vào Liên Vô Thương một hồi lâu, rồi thở dài: "Có vẻ như Thanh Liên đã cảm nhận được sự khó đối phó của Huyền Huyền Luật sau khi hợp đạo rồi." Ôn Hành nghe vậy liền bùng nổ: "Cái gì cơ???" Liên Vô Thương vội vàng giải thích: "Đúng là hắn rất khó dây dưa, nhưng ta không sao cả. Ngươi đừng lo lắng, hắn không làm gì được ta đâu."
Ôn Hành suy tư một chút rồi nói: "Vô Thương, hay thế này đi, đợi sau khi chúng ta đưa Tứ Cảnh vào dưới sự cai quản của Tân Thiên Đạo, chúng ta sẽ đến Thanh Liên Châu một chuyến. Chúng ta lén lút đi, không kinh động bất kỳ ai. Đợi đến khi ngươi hợp nhất thần hồn xong, chúng ta sẽ quay về tụ họp cùng đệ tử. Ngươi không phải đã nói muốn thử món ăn mới của Phi Tiên Lâu sao? Chúng ta sẽ quay về để thử hết các món."
Liên Vô Thương cười đáp: "Một nửa thần hồn của ta đang bế quan, giờ lên đó cũng không gặp được. Hơn nữa nếu ngắt quãng quá trình bế quan thì tu vi sẽ thụt lùi. Ngươi không phải vừa nói sẽ nghe theo ta sao?" Ôn Hành nghe xong chỉ có thể bật cười: "Được, được, nghe ngươi."
Bạch Trạch nheo mắt nói: "Hai người các ngươi đừng sắp xếp ổn thỏa như vậy chứ. Ta và Huyền Minh đã dầm mưa dãi nắng suốt dọc đường mới đến được Kỳ Lân Tuyền, chúng ta cũng nên ngâm mình trong suối một chút chứ nhỉ?" Huyền Minh quay sang nói với Kính Đàn: "Chúng ta sẽ xuất phát đến trận nhãn vào ngày mai được không? Hôm nay ta muốn nghỉ ngơi đã." Kính Đàn gật đầu: "Được, Huyền Minh tiên tôn cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai phá trận mới hiệu quả."
Lúc này, Thái Sử Gián Chi bỗng nhiên nhắc đến một chuyện: "Huyền Minh, ta nhớ rằng tộc Kỳ Lân có một quy tắc, nếu ai đó đã nhìn thấy cơ thể của các ngươi thì..." Chưa nói dứt lời, Thái Sử Gián Chi đã bị Huyền Minh đấm thẳng vào mặt, tội nghiệp Thái Sử Gián Chi ôm mũi, máu mũi tuôn rơi: "Làm gì vậy? Sao ngươi lại không nói lý lẽ như thế?"
Huyền Minh không thèm liếc nhìn: "Quy củ từ mấy ngàn năm trước mà ngươi còn đem ra nói để chọc ghẹo người ta, không đánh ngươi thì đánh ai." Thái Sử Gián Chi thì thào: "Ngươi đúng là vô lý, giữ quy củ thì ngươi, không giữ quy củ cũng là ngươi." Tộc Kỳ Lân có quy tắc, nếu thiếu nữ chưa gả mà bị người khác nhìn thấy thân thể, thì hoặc là giết người đó, hoặc phải gả cho hắn. Khi Huyền Minh bị thương, Ôn Hành bọn họ đều đã nhìn thấy chân thân của nàng, vậy mà hiện giờ Ôn Hành bọn họ vẫn bình yên vô sự.
Thái Sử Gián Chi đang nghĩ Huyền Minh từ khi nào thay đổi tính tình thì liền bị ăn đấm ngay lập tức.
Huyền Minh giơ nắm đấm lên: "Ngươi nói thêm lần nữa, hôm nay ta sẽ dìm ngươi chết trong Kỳ Lân Tuyền, rồi biến ngươi thành thần thú trấn giữ nguồn nước nơi đây." Hồ Phi Phi rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Bạo lực quá rồi đó?" Hắn thầm nghĩ đến bạn đời của mình — Kính Đàn, dịu dàng, hiền thục, đáng yêu lại khéo léo.
Ôn Hành bật cười: "Không thể dìm chết Gián Chi ở đây được, lỡ thi thể hắn bắt đầu thối rữa thì Kỳ Lân Tuyền sẽ bị ô nhiễm, sau này ai còn dám đến đây tắm nữa." Thái Sử Gián Chi thở dài: "Ta rốt cuộc đã tạo nghiệp gì mà các ngươi đối xử với ta tệ đến vậy, lão Ứng Long không có tương lai, cũng chẳng ai thương, thật là thê thảm."
Câu nói của Thái Sử Gián Chi khiến mọi người bật cười, Ôn Hành cười đến rơi nước mắt: "Gián Chi, ngươi mau tìm một đạo lữ đi, như vậy sẽ không ai bắt nạt ngươi nữa."
Thái Sử Gián Chi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện tìm đạo lữ. Hắn nghĩ sẽ chẳng có ai để ý đến một con rồng già nghèo túng như hắn. Thôi thì cứ ăn ngon, ngủ nhiều, rồi sau này nếu có đánh nhau thì còn có sức xông pha.
Kính Đàn giữ lại Bạch Trạch, Đông Hoàng Thái Nhất, Liên Vô Thương và Huyền Minh để bàn bạc. Có lẽ là thảo luận cách phá trận ngày mai, nhưng vì nội dung quá cao siêu nên Ôn Hành nghe mà chẳng hiểu gì. Thái Sử Gián Chi thì mắt cũng hoa lên... Nhóm "rảnh rỗi, vô sự, không gánh vác được trọng trách" quyết định kéo nhau ra hồ tắm công cộng ngâm mình.
Đế Tuấn để trần nửa thân trên, cơ thể như được tạc từ ngọc thạch, hoàn mỹ vô khuyết. Đế Tuấn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt tự luyến: "Thấy không, đây chính là thân hình của Thiên Đế." Bên cạnh, Ôn Hành thản nhiên đập tan sự tự luyến của Đế Tuấn: "Có gì khác biệt với chúng ta đâu."
Nếu so về cơ ngực, Đế Tuấn không bằng Thái Sử Gián Chi, nếu so về độ trắng, không bằng Ôn Hành, còn so về cơ bụng... cả bốn người đều như nhau. Đế Tuấn liếc Ôn Hành một cái: "Ta là cha của mười đứa con." Được rồi, câu này của Đế Tuấn khiến Ôn Hành bọn họ lập tức không nói được gì, ai bảo ba người còn lại không có ai có con nối dõi?
Thái Sử Gián Chi xoay người nói với Ôn Hành: "Thái tử, ngươi giúp ta kỳ lưng đi." Ôn Hành nghe yêu cầu này mà da đầu tê rần: "Gián Chi, hồ tắm nhỏ như thế này, ngươi đừng biến về nguyên hình yêu quái đấy nhé?" Thái Sử Gián Chi đáp: "Không, không biến yêu hình, cứ thế này, ngươi giúp ta kỳ lưng đi." Nói xong Thái Sử Gián Chi lấy ra một cái bàn chải đưa cho Ôn Hành, Ôn Hành vừa nhìn đã cười: "Đây chẳng phải bàn chải mà Vân Thanh làm sao? Hắn tặng cho ngươi à?"
Thái Sử Gián Chi nheo mắt cười: "Đúng vậy, tiểu bảo bối rất chu đáo. Nếu ta có một đứa con như vậy, chắc chắn sẽ nâng niu trong lòng bàn tay, chẳng muốn đi đâu cả." Ôn Hành cầm bàn chải, chấp nhận số phận mà giúp Thái Sử Gián Chi kỳ lưng: "Đợi Kính Đàn gỡ bỏ kết giới của Tứ Cảnh xong, ngươi cùng chúng ta xuống hạ giới nhé." Thái Sử Gián Chi vui vẻ đáp: "Được chứ, ta còn định bảo đồ đệ Tần Sư và bọn họ đưa Phi Tiên Lâu và Thiên Cơ Các mở chi nhánh ở Hải Thiên Giới của chúng ta, có tộc Ứng Long làm chỗ dựa, việc kinh doanh chắc chắn sẽ phát đạt."
Đế Tuấn thở dài: "Ôn Hành, ngươi thật sự không có hứng thú sao?" Ôn Hành nghi hoặc: "Hứng thú gì?" Đế Tuấn đáp: "Hợp đạo trở thành Thiên Đế ấy, đó chẳng phải là cơ hội tốt sao." Ôn Hành chỉ cười mà không nói, Hồ Phi Phi bên cạnh liền lên tiếng giúp Ôn Hành: "Tán nhân dưới hạ giới cũng như thế, bao nhiêu người trong Ngự Linh Giới muốn tôn hắn làm thủ lĩnh mà hắn còn không đồng ý. Lên thượng giới này rắc rối thế, hắn lại càng không muốn."
Ôn Hành khẽ nheo mắt, từ tốn kỳ cọ lưng cho Thái Sử Gián Chi: "Những gì cần có ta đều đã có, hợp đạo để làm gì chứ? Hiện tại, ta rất hài lòng và mãn nguyện với cuộc sống này, chẳng muốn đi tìm phiền phức nữa."
Đế Tuấn khẽ cười: "Chẳng trách ngươi có thể trở thành Chấp Đạo Giả, Đạo Mộc quả thực đã không nhìn lầm người." Lúc này, Bạch Trạch bước vào: "Mọi người ngâm xong chưa? Ngâm xong thì đi đến chỗ Kính Đàn, các ngươi còn việc phải làm đấy." Ôn Hành cùng mọi người ngơ ngác nhìn nhau: "Việc gì cơ? Chúng ta có thể làm gì sao?" Chẳng lẽ lại giúp phá trận sao?
Ngày hôm sau, Ôn Hành và mọi người theo Kính Đàn đến trận nhãn nơi nàng đã thiết lập kết giới cho Tứ Cảnh. Ban đầu, Ôn Hành tưởng rằng trận nhãn sẽ ở trong một trong bốn giới, không ngờ rằng trận nhãn lại không nằm trong bất kỳ giới nào. Nó ở trên biển hỗn độn bao la, phải ngồi tiểu thuyền ba ngày ba đêm mới tới được.
Kính Đàn nói: "Ngày trước Sơn Hải Giới có truyền tống trận có thể đưa đến trận nhãn, nhưng trải qua vạn năm, truyền tống trận đã hao mòn đến không thể sử dụng nữa, chỉ còn cách đi tiểu thuyền mà thôi."
Gọi là tiểu thuyền, nhưng thực ra họ đi không phải là loại thuyền liễu nhỏ bé, mà là Kỳ Lân Chu có thể sánh ngang với Long Chu của tộc Ứng Long. Cái gọi là Kỳ Lân Chu chính là loại thuyền có đầu trang trí hình Kỳ Lân, ngoài ra cũng chẳng có gì đặc biệt lắm. Mọi người chia nhau, người thì ngồi đọc sách, người thì đánh mạt chược. Thái Sử Gián Chi mỗi lần đều không rút kinh nghiệm, cứ thích cùng Đông Hoàng Thái Nhất và Bạch Trạch, mấy kẻ đầy mưu mô xảo trá kia đánh mạt chược, kết quả là mặt hắn sớm đã bị vẽ đầy những con rùa nhỏ.
Ôn Hành hiếm khi nghiêm túc, lần này hắn chủ động hỏi Kính Đàn về tình hình của Tứ Cảnh. Từ lâu hắn đã có một thắc mắc: "Kính Đàn, năm đó vì sao ngươi lại muốn thêm kết giới cho Tứ Cảnh? Ta từ hạ giới đi lên, chưa từng thấy kết giới nào như vậy, có lý do gì chăng?"
Kính Đàn đáp: "Kết giới của Tứ Cảnh không phải ta muốn thêm vào, mà là do Huyền Huyền Luật yêu cầu ta làm. Lúc đó Thông Thiên Tiên Tôn xảy ra chuyện, Huyền Huyền Luật bất ngờ đến thăm ta, sau đó phong ta làm Chấp Đạo Tiên Tôn. Hắn yêu cầu ta gia cố kết giới cho Tứ Cảnh. Khi ấy ta nghĩ có lẽ là vì trong Tứ Cảnh có rất nhiều yêu tộc thượng cổ, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ không đơn giản như vậy. Hiện tại ta cho rằng, có lẽ Huyền Huyền Luật đang sợ hãi điều gì đó."
Ôn Hành nghi hoặc nhìn Kính Đàn: "Sợ hãi? Ý ngươi là sao?" Kính Đàn nói: "Trong Tứ Cảnh có tộc Phượng Hoàng, tộc Kim Ô, tộc Ứng Long và tộc Kỳ Lân, những tộc này đều từng là thuộc hạ trung thành của Thái tử Huyền Huyền. Sau khi Huyền Huyền Hoành rơi vào bại vong, yêu tộc vẫn còn uy thế rất lớn. Sức mạnh của Huyền Huyền Luật không thể khống chế được yêu tộc, hắn chỉ có thể khoanh vùng yêu tộc lại mà thôi."
Ôn Hành nói: "Nhưng chẳng phải trong Tứ Cảnh cũng có truyền tống trận hay sao?" Kính Đàn đáp: "Truyền tống trận chỉ có thể vận chuyển vài người một lần. Nếu tứ đại yêu tộc có hành động lớn, dùng truyền tống trận chắc chắn không kịp. Sau khi thêm kết giới, chỉ cần Tứ Cảnh có sự di chuyển nhân sự lớn, kết giới sẽ lập tức phát ra cảnh báo."
Ôn Hành gật gù: "Vậy nên... kết giới của Tứ Cảnh thực ra chính là một cái nhà tù." Kính Đàn gật đầu: "Đúng vậy."
Kính Đàn nói tiếp: "Lúc ấy, thượng giới không phải không có người có khả năng thiết lập kết giới này, nhưng chỉ có ta là có căn cơ nông cạn nhất, Huyền Huyền Luật nghĩ ta dễ khống chế." Ôn Hành thở phào: "May mà là ngươi làm, nếu không chúng ta chẳng biết phải đối phó thế nào."
Ba ngày sau, Kỳ Lân Chu cập bến. Khi Ôn Hành và mọi người bước xuống thuyền, ai nấy đều trợn trừng mắt: "Đây là..." Kính Đàn đáp: "Đây chính là lý do vì sao ta thiết lập trận nhãn tại nơi này. Hòn đảo nhỏ này và Tứ Cảnh đều được sinh ra từ cùng một nhánh của Đạo Mộc."
Hòn đảo không lớn, có hình tròn với đường kính chỉ khoảng mười dặm, dùng thần thức đảo qua là có thể thấy toàn cảnh hòn đảo. Ở trung tâm đảo là một bệ đá trọc lốc, trên bệ đá vẽ đầy những hoa văn trận pháp phức tạp màu vàng, đây là trận pháp lớn nhất mà Ôn Hành từng nhìn thấy. Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc không phải là kích thước của trận pháp, mà là cảnh sắc xung quanh hòn đảo.
Ôn Hành ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bốn phương xuất hiện bốn cái bóng khổng lồ. Nếu đoán không sai, bốn cái bóng đó chính là bốn giới mà bọn họ đã đi qua, trong đó có một bóng đen lớn hơn hẳn, trên đó còn có bóng đổ chồng lên. Ban đầu Ôn Hành tưởng trận nhãn và bốn giới ở cùng một mặt phẳng, nhưng giờ xem ra suy nghĩ đó đã sai lầm, trận nhãn thực ra nằm thấp hơn Tứ Cảnh rất nhiều. Hơn nữa, bốn giới không như tưởng tượng, chúng không liên kết thành một thể, mà lại phân tán ra xa nhau. Nếu không có truyền tống trận mà chỉ dùng thuyền để đi, muốn đi hết Tứ Cảnh thì chẳng biết phải mất bao lâu.
Theo như suy nghĩ của Ôn Hành, ở dưới Tứ Cảnh thì phải chìm trong hỗn độn hải, nhưng hòn đảo này lại vẫn nổi trên mặt nước. Còn nhìn lên Tứ Cảnh, chỉ thấy sóng biển cuộn trào bao quanh từng giới. Cảnh tượng này giống như ngồi dưới nước ngước nhìn cảnh sắc trên bờ.
Bốn giới phân tầng, cao thấp đan xen, kết hợp với hòn đảo nhỏ dưới chân giống như năm ngón tay trên một bàn tay. Ôn Hành từ dưới nhìn lên chỉ thấy thân cây thẳng đứng, rất ít khi thấy cành cây phân nhánh ra như thế này. Nhưng ngẫm kỹ lại, cành cây phân nhánh mới là chuyện bình thường.
Kính Đàn nói: "Đạo Mộc của thượng giới bị gãy khúc tại Tuyết Vụ Sâm Lâm, do đó diện tích đất ở Tuyết Vụ Sâm Lâm mới là lớn nhất. Kỳ thực, Đạo Mộc không chỉ gãy khúc ở đó, nó còn phân nhánh ở nơi đó. Nó chia ra hai nhánh lớn, một nhánh nâng đỡ thượng tứ giới, nhánh còn lại chính là cái mà chúng ta đang thấy, nâng đỡ Tứ Cảnh và trận nhãn này."
Kính Đàn khẽ gật đầu với Bạch Trạch và mọi người: "Chúng ta bắt đầu thôi." Dứt lời, năm người lập tức bay lên. Kính Đàn đứng ở vị trí trung tâm của trận pháp. Đông Hoàng Thái Nhất đứng ở phương Đông, Bạch Trạch đứng ở phương Tây, Huyền Minh ở phương Nam, Vô Thương ở phương Bắc. Ở phía sau họ, gần mép đảo giáp với hỗn độn hải, là Đế Tuấn, Hồ Phi Phi, Thái Sử Gián Chi và Ôn Hành.
Sau khi năm người vào đúng vị trí, trận pháp liền phát ra linh quang rực rỡ. Kính Đàn đứng giữa trận pháp, khẽ ngâm xướng chú ngữ, trận pháp trên mặt đất như sống lại, những hoa văn kỳ dị dường như có linh tính, bắt đầu di chuyển! Trận pháp bắt đầu xoay chuyển!
Ôn Hành và mọi người chỉ thấy linh quang màu vàng rực phóng thẳng lên trời, đồng thời những cơn sóng dữ dội xung quanh biển hỗn độn cuồn cuộn dâng cao như những ngọn núi khổng lồ, ào ào áp xuống hòn đảo nhỏ. Đến lúc này thì đã đến phiên bọn Ôn Hành phải hành động. Chỉ thấy Hồ Phi Phi đưa tay ra, một bức tường linh khí màu vàng kim xuất hiện, bức tường lan ra thành vòng tròn bao bọc toàn bộ bốn người đang đứng bên ngoài vào trong.
Ôn Hành cảm thấy linh khí trong cơ thể bị tường linh khí rút đi, nhưng bức tường đang cao lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, nhanh chóng vượt qua chiều cao của những đợt sóng dữ. Tuy nhiên, thách thức lớn nhất của họ không phải là khiến linh khí tường cao lên mà là bảo vệ nó không bị sóng dữ đập vỡ.
Chỉ nghe một tiếng nổ ầm trời vang lên, Ôn Hành cảm thấy toàn thân như bị hàng vạn ngọn núi đ è xuống, thân thể hắn không kìm được mà loạng choạng lùi lại một bước. Không chỉ mình hắn có cảm giác đó, sắc mặt của Thái Sử Gián Chi và những người khác cũng trắng bệch, trên trán Đế Tuấn thậm chí đã lấm tấm mồ hôi: "Khó hơn... tưởng tượng nhiều."
Thế nhưng bốn người chỉ loạng choạng vài bước đã nhanh chóng ổn định thân hình, họ cố gắng chịu đựng sức ép khủng khiếp từ những đợt sóng dữ khi linh khí tường bảo vệ bao bọc lấy họ. Dưới sự che chở của bức tường linh khí, không một giọt nước nào lọt vào bên trong để làm phiền đến Kính Đàn và những người khác đang thi pháp trong trận pháp.
Nhưng tình hình của Kính Đàn và nhóm người ở trong trận cũng không nhẹ nhàng hơn. Thân thể năm người họ như có một vết nứt lớn, linh khí trào ra ồ ạt. Chỉ thấy trận pháp ở trung tâm bắt đầu nổi lên, bốn phía trận pháp chầm chậm xuất hiện bốn sợi xích vàng khổng lồ. Các sợi xích kéo dài từ bốn phương của Tứ Cảnh, tựa như đang giằng co, lôi kéo trận pháp ở trung tâm.
Kính Đàn hét lớn: "Xích đã hiện hình, kích hoạt trận pháp nghịch hướng!" Lời vừa dứt, toàn bộ linh khí quanh thân Liên Vô Thương và những người khác lập tức rót vào trong trận pháp, chỉ thấy trận pháp trên bầu trời đang xoay chuyển nhanh chóng bỗng chậm lại, rồi sau đó, sau khoảng thời gian một nén nhang, trận pháp hoàn toàn ngừng lại.
Trận pháp vừa dừng không lâu, chỉ nghe một tiếng răng rắc chói tai vang lên, tựa hồ như có thứ gì đó bị kích hoạt! Ôn Hành cảm nhận được một luồng lực lượng đáng sợ toát ra từ trận pháp, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy trận pháp bắt đầu chuyển động từ từ, lần này là xoay theo chiều ngược lại!
Theo từng vòng quay ngược của trận pháp, áp lực trên thân Ôn Hành và mọi người đột ngột tăng lên, sóng biển càng lúc càng cuộn trào dữ dội hơn. Bốn sợi xích vàng cũng bắt đầu tác động lên linh khí tường, Ôn Hành cảm thấy lực kéo mạnh mẽ đang cố gắng lôi họ về phía hỗn độn hải phía sau. May mà tất cả bọn họ đều có tu vi cao thâm, mới không bị lôi vào biển hỗn độn phía sau.
Ôn Hành cảm thấy linh khí trong cơ thể bị linh khí tường liên tục hút lấy, cảm giác này thực sự vô cùng khó chịu, giống như có kẻ đang siết lấy cổ họng hắn, khiến hắn không sao thở nổi. Thế nhưng hắn không thể ngừng tay. Thái Sử Gián Chi nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ kiếp... Cái này... khó quá đi mất!" Những khớp xương trên thân thể lão rồng già cỗi dưới sức ép khủng khiếp của linh khí tường phát ra tiếng kêu lách cách. Nếu là chủng tộc khác, có lẽ đã sớm bị ép nát.
Thái Sử Gián Chi vừa nghĩ vậy, Hồ Phi Phi liền khuỵu xuống. Tộc Cửu Vĩ tuy cũng là đại yêu tộc, nhưng cơ thể với răng nanh và móng vuốt sắc nhọn của Cửu Vĩ không cường hãn như thân thể của Ứng Long hay Kim Ô, càng không thể so với thân thể của Hạn Bạt. Tuy nhiên, dù quỳ xuống, Hồ Phi Phi vẫn không buông tay khỏi trận bàn: "Cố lên!" Đôi mắt Đế Tuấn ánh lên kim quang: "Đúng là nam nhi đại trượng phu!"
Đế Tuấn đột ngột dồn sức mạnh, Ôn Hành cảm thấy áp lực nhẹ đi rất nhiều, quả nhiên không hổ danh là đại yêu đế thượng cổ, quá lợi hại! Ôn Hành cũng muốn làm được gì đó, hắn nhắm mắt lại, dồn hết toàn bộ linh khí của mình vào linh khí tường. Hắn cảm nhận được sức kéo của những sợi xích vàng đang mạnh lên, nhưng cũng cảm nhận được nó sắp đạt đến giới hạn.
Thái Sử Gián Chi gầm lên một tiếng, bức tường linh khí kết hợp sức mạnh của tất cả mọi người liền bùng nổ mà phát triển vượt bậc. Tất cả đều nghe một tiếng "đinh" vang lên, trên sợi xích căng cứng xuất hiện một vết nứt nhỏ!
Trong khi Ôn Hành và những người khác gánh chịu áp lực khủng khiếp từ bên ngoài, thì nhóm Kính Đàn cũng phải chịu cùng một sức ép lớn như vậy. Đứng giữa trận nhãn, khóe miệng Kính Đàn đã rỉ máu: "Lúc khởi trận không khó thế này, tại sao giải trận lại gian nan như vậy?" Đông Hoàng Thái Nhất khàn giọng đáp: "Trận pháp có linh tính, trận pháp tồn tại vạn năm sẽ không muốn bị hủy diệt!" Bạch Trạch nghiến răng, sắc mặt trắng bệch: "Mọi người kiên trì lên, chiến thắng đang ở ngay trước mắt." Huyền Minh cau chặt mày, đôi môi đã sắp mất hết huyết sắc.
Trong số họ, sắc mặt của Liên Vô Thương là tốt nhất, nhưng những ngón tay của hắn đang run rẩy: "Đã có vết nứt rồi, mọi người cố lên."
Kính Đàn hét lớn: "Nghe lệnh ta, dồn toàn bộ sức mạnh vào trận pháp, ba, hai, một!!" Nghe tiếng ra lệnh, toàn thân mọi người bùng nổ linh quang: "A——"
Ôn Hành chỉ thấy trước mắt bỗng chói lòa, một luồng sáng trắng bùng nổ, sáng đến mức không mở mắt ra nổi. Bên tai vang lên tiếng thứ gì đó vỡ vụn, áp lực trên người đột nhiên giảm hẳn, bên cạnh vang lên tiếng nước chảy xiết. Hắn nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy nước biển xung quanh đang rút đi nhanh chóng. Chẳng mấy chốc, nước biển đã rút xuống dưới chân hòn đảo. Trận bàn trong tay Hồ Phi Phi rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng "cạch." Ôn Hành lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống, nhưng hắn không thể ngã, hắn phải lao về phía trước, hắn phải xem tình trạng của Vô Thương.
Liên Vô Thương quỳ một gối trên đất, máu tươi rỉ ra từ khóe miệng và mũi. Khi Ôn Hành lao đến, hắn đang lấy khăn tay ra để lau vết máu. Ôn Hành đau lòng bước tới, nắm lấy tay Liên Vô Thương: "Thành công rồi." Liên Vô Thương lấy từ trong tay áo ra một viên đan dược đưa cho Ôn Hành: "Ừ, đừng nói gì, ngồi xuống điều tức trước."
Mọi người đều tụ họp lại trung tâm hòn đảo, chỉ thấy trận pháp khắc trên bệ đá đã biến mất, bề mặt phiến đá bóng loáng, sáng như được mài dũa bởi một lưỡi đao sắc bén.
Mọi người ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu điều tức để khôi phục linh khí. Kính Đàn vẫn chưa hết bàng hoàng, nói: "May mà đã bàn bạc với mọi người trước, nếu không mà cứ thế xông tới giải trận, chỉ e chưa kịp giải được trận pháp thì đã bị biển hỗn độn nuốt chửng rồi." Liên Vô Thương bình tĩnh nói: "Trận pháp này khi thiết lập vốn không tính đến việc sẽ có người giải trừ nó. Dù sao thì giờ có thể giải được trận pháp là tốt rồi."
Đế Tuấn thở dài: "Suýt nữa thì đi gặp Đạo Tổ rồi. Đây là lần *****ên ta thấy trận pháp khủng khiếp như vậy. Phải rồi, trận này tên là gì vậy?" Kính Đàn đáp: "Trận pháp này có tên là Trấn Sơn Hà, có lẽ là trận pháp lớn nhất của toàn bộ tiên giới."
Ôn Hành cười nói: "Dù sao thì trận cũng đã giải xong, từ giờ Tứ Cảnh muốn giao lưu với nhau thì..." Đợi khi rễ cây của hắn sinh trưởng đầy đủ, họ sẽ có thể dựa vào phù trận để giao tiếp, và dùng truyền tống trận để tự do qua lại giữa các giới!
Vừa dứt lời, xung quanh Ôn Hành và Liên Vô Thương liền vang lên tiếng phù văn phát sáng. "Đinh—— Sư tôn, con là Nhị Cẩu đây, người đi đâu rồi? Sao đến giờ vẫn chưa có tin tức gì vậy?" "Đinh—— Sư tôn, là Đạo Hòa đây, sao người đi lâu như vậy mà vẫn chưa có tin tức?" "Này, còn sống không đấy? Có cần để lại cho ngươi một chỗ ở U Minh Giới không?"
Ôn Hành nhức đầu ôm lấy trán: "Có phải phù văn của mấy đứa không tốn tiền không hả?" Đúng lúc này, bên cạnh Thái Sử Gián Chi cũng vang lên tiếng phù văn truyền tin: "Thái Sử bá bá, con là Vân Thanh, bá nghe thấy không? Kết giới đã được giải rồi, phù văn có thể sử dụng được rồi!" Thái Sử Gián Chi lập tức cười đến nở hoa: "Vân Thanh, ta nghe thấy rồi, tiểu bảo bối của ta vẫn là quan tâm đ ến Thái Sử bá bá nhất, là ngươi nghĩ đến Thái Sử bá bá *****ên."
Vân Thanh khẽ đáp lại, chọc đúng tim đen: "Con nghĩ sư tôn bọn họ chắc có rất nhiều người tìm, còn Thái Sử bá bá thì chắc không có ai tìm cả." Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn tức giận kêu lên: "Tiểu tôn nhi, chúng ta cũng không có ai tìm đâu!! Sao ngươi lại dám quên mất tổ tông như vậy?"
Kính Đàn thả lỏng người nằm trong lòng Hồ Phi Phi, nàng ngẩng đầu nhìn lên Tứ Cảnh xung quanh. Trong lớp đất sâu thẳm, nàng nhìn thấy những sợi rễ cây sáng bóng đang nhanh chóng sinh trưởng. Kính Đàn mỉm cười: "Đây chính là Tân Mộc sao? Thật mạnh mẽ."
Lời tác giả:
Nhóm học bá:
Kính Đàn: Chúng ta đã giải được trận pháp lớn nhất tiên giới — Trấn Sơn Hà.
Bạch Trạch: Mệt quá rồi, sớm biết vậy ta đã không đến.
Huyền Minh: Chúng ta đây gọi là đại vô úy.
Đông Hoàng Thái Nhất: May mà đã làm mô phỏng trước, nếu không thì cả lũ đã làm mồi cho cá hết rồi.
Liên Vô Thương: Chúc mừng, chúc mừng.
Nhóm học tra:
Ôn Hành: Ta thật không ngờ mình cũng tham gia giải trận, thật tự hào.
Thái Sử Gián Chi: Giải trận hay không không quan trọng, điều quan trọng là ta đã nhận được phù văn của tiểu Vân.
Đế Tuấn: Giải thích rõ ràng, ai dám bảo ta là học tra? Ta là Thiên Đế thượng cổ! Khi ta đi thuyết phục các tộc, các ngươi còn chưa ra đời đâu, nhìn đây mà xem.
Nhóm người bình thường:
Hồ Phi Phi: Xin lỗi, đã làm mọi người mất mặt, ta quỳ xuống nhận tội trước.
Đinh—— Cảnh báo: Sắp tiến vào phó bản của Thượng Tứ Giới, chuyến hành trình mà Ôn Hành bọn họ mong đợi có khả năng sẽ bị phá hỏng rồi.
Đội quân săn bọ của ta đâu!!