Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 222

Sau khi kết giới của Tinh Túc Lâu bị phá vỡ, khói đen đặc từ trận pháp cuồn cuộn phun ra. Chẳng bao lâu, nửa thành Quan Nguyệt đã tràn ngập mùi khét cháy, bầu trời vốn quang đãng bị một tầng mây đen dày đặc che phủ. Nhờ sự hợp lực của chúng tu sĩ, ngọn lửa lớn tại Tinh Túc Lâu cuối cùng cũng được dập tắt.

 

Tiếng khóc ai oán vang lên xung quanh Tinh Túc Lâu. Qua thống kê ban đầu, có hơn hai trăm vị tu sĩ đang trọ tại lâu bị ngọn lửa thiêu chết, số người bị thương lên đến hàng ngàn. Mặt đất quanh Tinh Túc Lâu đầy rẫy vết máu rải rác, khiến người nhìn thấy không khỏi xót xa, nghe mà lòng đau như cắt.

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương đã tán ra năm, sáu trăm viên đan dược có khả năng chữa lành vết thương. Tuy nói đây chỉ là loại đan dược phổ thông trong Thiên Cơ Các, không mấy quý hiếm, nhưng vào lúc này có thể lấy ra nhiều đan dược như vậy, rất nhiều tu sĩ đều từ tâm mà cảm kích Ôn Hành bọn họ.

 

Sau khi lửa lớn được dập tắt, dãy lầu phía Nam của Tinh Túc Lâu đã trở thành một đống phế tích. Trước đống đổ nát, hơn một trăm thi thể bị thiêu cháy đến không thể nhận dạng, chỉ được che phủ bằng những tấm vải trắng. Đây là những thi thể may mắn được kéo ra từ biển lửa, còn nhiều người khác thì đã bị ngọn lửa nuốt chửng, không còn lại chút tro tàn. Phía trước Tinh Túc Lâu tiếng khóc thảm thiết vang dậy, trong lòng Ôn Hành bọn họ cũng bị bao phủ bởi một tầng u ám không tan. Những sinh mệnh tươi sống như vậy, trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi.

 

Tu luyện khổ cực đến ngày hôm nay, những kẻ có thể phi thăng lên tiên giới, ai mà chưa từng kinh qua muôn vàn tôi luyện? Thế nhưng chỉ một trận hỏa hoạn, tu vi mà họ lấy làm tự hào đã không thể cứu vãn nổi sinh mệnh của bản thân. Ngay cả kết giới của Tinh Túc Lâu họ cũng không thể phá, đừng nói chi đến việc thoát khỏi ngọn linh hỏa vốn không phải vật phàm kia.

 

Tu luyện đến hôm nay, trước tai nạn vẫn như con kiến hôi, vậy thì có khác gì phàm nhân?

 

Tinh Túc Lâu tổn thất nặng nề, ngay cả tiểu nhị trong lâu cũng chết cháy mấy người, Ôn Hành bọn họ tất nhiên không thể tiếp tục ở lại trong đó nữa. Tuy nhiên, các khách ***** xung quanh vì lượng khách từ Tinh Túc Lâu đổ ra quá đông đã chật kín. May mà Ôn Hành và Hồ Phi Phi đều mang theo tiểu ốc tùy thân, bọn họ rốt cuộc không phải ngủ ngoài đường.

 

Bọn họ tìm một khu rừng nhỏ ngoài thành để đặt tiểu ốc xuống. Xe kéo nhỏ của Ôn Hành bị hỏng từ trận mưa đá lần trước, đến nay vẫn chưa có cơ hội sửa chữa, hôm nay đành phải tá túc tại nhà của Hồ Phi Phi. Trong nhà ánh dạ minh châu rực rỡ, Cảnh Đàm tháo xuống phát quan, rửa tay rồi nấu một nồi canh nóng, mọi người ăn uống qua loa, ai nấy đều có chút tâm trạng không yên.

 

Sau bữa tối, Ôn Hành và Hồ Phi Phi hai người quanh quẩn bên chiếc xe nhỏ, gõ gõ đập đập. Hồ Phi Phi vốn khéo tay, nhiều món đồ trong nhà hắn đều do chính tay hắn làm ra. Chiếc bánh xe và cửa xe bị hư trong trận mưa đá trước cũng không là vấn đề lớn đối với hắn, chỉ là đạo mộc đặc biệt nặng, cần Ôn Hành hỗ trợ giữ vững.

 

Ôn Hành giữ chặt bánh xe, Hồ Phi Phi ở trung tâm đang gắn lại trục quay, Liên Vô Thương thì lật giở Bạch Trạch thư, Cảnh Đàm ngồi bên cạnh làm thủ công. Bốn người đều chăm chú làm việc, không ai nói một lời. Đột nhiên, Liên Vô Thương thốt lên: "Tìm thấy rồi." Ôn Hành ngẩn ra: "Tìm thấy gì rồi?" Liên Vô Thương đáp: "Yêu hỏa thiêu cháy Tinh Túc Lâu là gì, ta đã tìm ra."

 

Cảnh Đàm vội hỏi: "Là ngọn lửa của yêu thú nào?" Ôn Hành lại hỏi: "Nói như vậy... Vô Thương, ngươi sao lại khẳng định đây là nhân họa?" Liên Vô Thương đáp: "Ngọn lửa màu cam đỏ này là yêu hỏa của tộc Vũ, lúc ta nhìn thấy đã cảm thấy quen mắt. Vừa tra một lượt mới phát hiện đây là yêu hỏa của Chu Tước."

 

Ôn Hành sững sờ: "Chu Tước... chẳng phải đó chính là Phượng Hoàng sao?" Trong đầu Ôn Hành nhất thời không nhớ nổi Phượng Hoàng ngũ sắc là thế nào, liền đoán: "Là Phượng Hoàng sao?" Nhưng hắn lại không chắc chắn lắm, hình như lần trước Vô Thương nhắc đến Phượng Hoàng chưa từng nhắc đến Chu Tước. Ôn Hành gãi đầu: "Hạ giới kia có một vị trưởng lão của Ngự Thú Tông, có phải là Chu Tước không?"

 

Liên Vô Thương đáp: "Đó là Chu Điểu, không liên quan gì đến Chu Tước cả. Chu Tước và Phượng Hoàng nếu tra theo gia phả có lẽ thời thượng cổ có chút quan hệ huyết thống, nhưng tu vi của Chu Tước không bằng Phượng Hoàng, hình thể cũng kém xa Phượng Hoàng. Mặc dù có những người không rõ tình hình đem Chu Tước quy vào hàng Phượng Hoàng, nhưng giữa Chu Tước và Phượng Hoàng vẫn có sự khác biệt."

 

Ôn Hành cảm thấy có chút quen tai: "Hình như ta từng nghe qua Chu Tước ở đâu rồi... À, ta nhớ ra rồi, khi chúng ta vào Tứ Linh Cảnh đã từng gặp Chu Tước thần hồn. Thứ đó hung hãn vô cùng!" Chỉ một tia thần hồn của Chu Tước đã khiến bọn Ôn Hành khi đó không khỏi kiêng dè, trong lòng Ôn Hành, Chu Tước dù không phải Phượng Hoàng, nhưng cũng là thứ phiền phức không kém.

 

Liên Vô Thương nói: "Nếu hôm nay là Phượng Hoàng linh hỏa bùng cháy, cả tòa Tinh Túc Lâu sẽ thành tro bụi." Linh hỏa của Phượng Hoàng một khi bùng lên, mọi thứ sẽ trở về hư vô, Ôn Hành bọn họ căn bản không kịp cứu người.

 

Hồ Phi Phi nói: "Chẳng lẽ trong lâu có Chu Tước đang hoành hành phóng hỏa?" Liên Vô Thương đáp: "Đừng nói đến tửu lâu lớn như Tinh Túc Lâu, ngay cả tòa Phi Tiên Lâu của chúng ta, trận pháp phòng hỏa bên trong cũng vô cùng cường đại. Kết giới của Tinh Túc Lâu rất lợi hại, hôm nay mọi người đều đã tận mắt chứng kiến. Nếu không phải cố ý phóng hỏa, ngọn lửa vừa mới nhen nhóm thì trận pháp trong lâu đã dập tắt được rồi. Chỉ có cố ý phóng hỏa mới có thể trong thời gian ngắn như vậy thiêu trụi một mảng lớn. Hôm nay ngọn lửa nổi lên vừa nhanh vừa mạnh, trận pháp chẳng những không khởi động mà còn bị kẹt. Dù nhìn từ bất kỳ góc độ nào, hôm nay đúng là nhân họa."

 

Không trách Liên Vô Thương dám khẳng định là nhân họa, nghe hắn phân tích thì quả thật không sai. Chỉ nhìn việc trận pháp bị kẹt trong thời khắc mấu chốt đã đủ thấy Tinh Túc Lâu đã tắc trách. Chưa cần nói đâu xa, tại Phi Tiên Lâu và Thiên Cơ Các, trận pháp của mỗi tòa lâu đều được mở ra định kỳ để kiểm tra, lo sợ sẽ có sơ hở.

 

Cảnh Đàm thở dài: "Không biết Tinh Túc Lâu đã đắc tội với ai, thật tội nghiệp cho những tu sĩ vùi thây trong biển lửa." Liên Vô Thương nói: "Cũng có thể là những khách nhân trong Tinh Túc Lâu đã đụng phải ai, khiến Tinh Túc Lâu rước lấy tai họa lớn như vậy." Hồ Phi Phi cười nói: "Ta nghĩ yêu thần đa nghi quá rồi, trừ phi là kẻ tâm địa ác độc, ai lại có thể làm ra chuyện lôi kéo người vô tội xuống nước như thế chứ? Bình thường ai lại làm ra loại chuyện này?"

 

Liên Vô Thương nhẹ giọng nói: "Nếu như thật sự có kẻ mất hết lương tri thì sao?" Mọi người rơi vào trầm mặc, một lúc sau, Ôn Hành thở dài: "Vậy thì chỉ có thể nói, kẻ khách nhân xui xẻo kia thật đúng là gặp phải vận rủi rồi."

 

Không ngờ ngày *****ên đặt chân đến Thiên Nhất Giới, đã gặp phải sự tình không vui như vậy, khiến tâm trạng của mọi người đều không tốt.

 

Bận rộn suốt một canh giờ, cuối cùng Hồ Phi Phi và Ôn Hành đã sửa xong chiếc xe nhỏ! Ôn Hành kéo xe đi qua đi lại vài vòng trong khách phòng của Hồ Phi Phi: "Ừm! Lão Hồ thật có tay nghề!" Hồ Phi Phi cười nói: "Khi ta và Đàm Đàm còn ở Thanh Khâu, hễ trong tộc có việc gì không tiện, đều để ta giúp đỡ. Ngươi còn nhớ Tàng Huy Các của chúng ta chứ? Đó chính là ta cùng các hương thân trong tộc xây dựng nên. Đúng rồi, còn có Chiến Thuyền Vân Trung của Cửu Vĩ Nhất Tộc..."

 

Ôn Hành thắc mắc: "Chiến Thuyền Vân Trung không phải đã có từ lâu rồi sao?" Hồ Phi Phi tự hào nói: "Chiến Thuyền Vân Trung cũng là ta định kỳ bảo dưỡng đấy." May mà lão Hồ không phải hình thú, nếu không cái đuôi của hắn chắc đã vểnh cao lên tận trời.

 

Bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi lộp độp, Cảnh Đàm nhìn qua cửa sổ: "Trời mưa rồi." Ôn Hành ngó ra ngoài: "Sao cơn mưa này lại bẩn như thế?" Hồ Phi Phi nói: "Có lẽ vì trận hỏa hoạn lớn ở Tinh Túc Lâu đã đốt lên rất nhiều thứ dơ bẩn, khiến không khí đầy ô tạp, giờ lại hòa cùng với mưa mà rơi xuống." Ôn Hành lại nghĩ đến những người xấu số đã bỏ mạng trong trận hỏa hoạn ở Tinh Túc Lâu, không khỏi thở dài: "Đến cả trời cũng đang khóc, thật đáng thương."

 

Đột nhiên, trong rừng cây bên ngoài có bóng người lay động, Cảnh Đàm nói: "Có người đến." Hồ Phi Phi nhìn qua cửa sổ: "Đúng thật, đêm hôm khuya khoắt..."

 

Người đến tiến thẳng về phía căn nhà của Cảnh Đàm bọn họ, chẳng bao lâu đã vang lên tiếng gõ cửa: "Lão huynh, chúng ta là người qua đường, có thể cho tá túc một đêm được không?" Cảnh Đàm quay sang nhìn Hồ Phi Phi: "Phi Phi, ngươi thấy thế nào?" Người ngoài cửa liền nói: "Lão huynh, chúng ta không phải người xấu, chúng ta nguyện ý trả linh thạch." Hồ Phi Phi đáp: "Có lẽ là khách nhân trong Tinh Túc Lâu, không tìm được chỗ trọ, vô tình đi nhầm mà gặp chúng ta. Cứ để họ vào đi."

 

Nghe vậy, Ôn Hành liền thu chiếc xe nhỏ vào túi trữ vật, Liên Vô Thương cũng cất Bạch Trạch thư vào. Bọn họ không phải chủ nhân của căn nhà, nếu Cảnh Đàm và Hồ Phi Phi đều gật đầu, họ cũng sẽ không có ý kiến gì thêm.

 

Bên ngoài chỉ có ba người, còn bọn họ có bốn người, nếu phải so về thực lực, ba người kia chưa chắc là đối thủ của bọn họ. Cảnh Đàm mở cửa, chỉ thấy vị tu sĩ cầm đầu chắp tay: "Đa tạ lão huynh."

 

Ba người bước vào nhà, đều thở dài chán nản: "Vòng quanh mấy chục dặm cũng không thấy một động phủ có thể tá túc, đành phải làm phiền lão huynh rồi." Cảnh Đàm hỏi: "Ba vị sao lại đi đường vào đêm?"

 

Người cầm đầu mặt đầy ủ dột: "Chớ có nhắc đến, chúng ta vốn ở trong Tinh Túc Lâu lớn nhất trong thành, hôm nay đi qua thành bên cạnh một chuyến, lúc trở về thì thấy Tinh Túc Lâu đã cháy rụi. Đêm khuya các khách ***** xung quanh đều kín chỗ, chúng ta nghĩ ra ngoài thành may ra tìm được khách *****, nào ngờ đi mãi lại ra khỏi thành. Nếu hôm nay trời quang mây tạnh, tùy tiện qua đêm dưới gốc cây cũng không sao, nhưng lại đột ngột đổ mưa. May mà thấy được nhà của lão huynh, nếu không ba người chúng ta đêm nay chắc khổ sở lắm."

 

Liên Vô Thương nói: "Người trong tiên giới ít ra cũng sẽ có vài món pháp bảo tùy thân chứ? Thật sự không được thì dùng pháp bảo chống đỡ một chút cũng được mà." Người cầm đầu nhìn thoáng qua Liên Vô Thương, ngượng ngùng nói: "Không giấu gì ngài, chúng ta quả thật có pháp bảo, nhưng trong pháp bảo lại có vật quan trọng hơn. Cho dù bản thân phải chịu ủy khuất, cũng không thể để pháp bảo bị tổn hại."

 

Ôn Hành nghi ngờ nhìn Liên Vô Thương, không biết có phải ảo giác hay không, Liên Vô Thương đối với ba người này dường như không mấy thiện cảm. Hắn nhìn về phía người dẫn đầu, chỉ thấy người đó thân hình cao lớn, gương mặt cương nghị, nhìn qua còn mang theo vẻ anh khí. Người nữ tu đi cùng hai người khác đứng rụt rè ở cửa, trông cũng thật đáng thương.

 

Cảnh Đàm nói: "Trong nhà không rộng, có một gian phòng khách, nếu không chê thì tối nay tạm nghỉ ngơi ở đó đi?" Người dẫn đầu vội vàng chắp tay: "Đa tạ, đa tạ, chúng ta sẽ đưa linh thạch, lão huynh cứ yên tâm." Cảnh Đàm nói: "Đi xa nhà tất có điều bất tiện, linh thạch không cần. Chỉ là gia đình ta đều thích yên tĩnh, mong ba vị khi nghỉ ngơi thì cẩn thận giữ trật tự."

 

Ba người lại một phen khom mình cảm tạ, Ôn Hành bọn họ nhìn ba người tiến vào phòng khách rồi đóng cửa lại. Liên Vô Thương liền lập tức dựng lên một lớp kết giới trước cửa phòng khách, vừa hay Cảnh Đàm cũng làm như vậy. Ôn Hành nghĩ đến câu 'phòng người chi tâm không thể không có', liền không suy nghĩ nhiều.

 

Trước đây họ từng ở trong nhà Cảnh Đàm, phòng trong nhà quả thật không nhiều. Lần này Ôn Hành và Liên Vô Thương ở trong phòng của Cảnh Thanh. Sau khi Cảnh Đàm ngã xuống, đồ đệ của hắn cũng lần lượt ra đi, sau một thời gian dài quạnh quẽ, Cảnh Thanh đã trở thành chỗ gửi gắm nỗi nhớ của Hồ Phi Phi. Cảnh Thanh thỉnh thoảng sẽ đến thăm Hồ Phi Phi, vì thế Hồ Phi Phi đã chuẩn bị sẵn một gian phòng cho hắn.

 

Cảnh Thanh là một Cửu Vĩ ôn nhu hiền hòa, gian phòng của hắn cũng như con người hắn, mang lại cảm giác tĩnh lặng, dễ chịu. Ôn Hành khom người trải chiếc chăn nhỏ in hình con gà con, hắn gọi Liên Vô Thương: "Vô Thương, nghỉ ngơi thôi, đang nghĩ gì thế?" Liên Vô Thương nói: "Ba người đến xin ngủ nhờ kia, ta cảm thấy trên người họ có sát khí không thể nói rõ." Ôn Hành nói: "Có cần ta tính thử một quẻ không?"

 

Liên Vô Thương nắm lấy tay Ôn Hành: "Không cần, chỉ là một đêm thôi. Nếu họ biết điều thì thôi, nếu có hành động gì khác, Cảnh Đàm và Hồ Phi Phi sẽ không tha cho họ. Hỗn Nguyên Châu đã che giấu khí tức của Đạo Mộc, ngươi không cần vận dụng linh khí để lộ tung tích." Ôn Hành cười nói: "Được, nghe lời ngươi."

 

Liên Vô Thương cúi đầu nhìn bộ chăn ga trải giường của Ôn Hành liền bật cười: "Chuyện gì thế này? Sao hôm nay lại nhiều gà con thế này?" Ôn Hành cười nói: "Gần đây thấy ngươi tinh thần căng thẳng, vốn muốn triệu hồi Vân Thanh đến giúp ngươi thư giãn, nhưng hiện tại y không có ở đây, thôi thì tối nay chúng ta đắp chăn gà con mà ngủ vậy."

 

Ôn Hành bế Liên Vô Thương nhẹ nhàng đặt lên giường, trân trọng hôn lên ấn đường của hắn: "Ngủ đi." Liên Vô Thương khép mắt lại, tay của hắn và tay của Ôn Hành vẫn nắm chặt nhau. Ôn Hành mỉm cười rồi nhẹ nhàng lên giường.

 

Nửa đêm, Ôn Hành mở mắt: "Vô Thương, ngươi có thấy nóng không?" Chẳng lẽ Vân Thanh đã dùng quá nhiều lông Kim Ô trên chiếc chăn này? Liên Vô Thương cũng mở mắt: "Hình như có hỏa hoạn."

 

Nghe vậy, Ôn Hành liền bật dậy khỏi giường. Hắn vừa định mở cửa thì phát hiện cửa bị khóa chặt! Trên cửa có một lớp cấm chế! Phải làm sao đây? Nhà của Cảnh Đàm vốn ít cửa sổ, duy chỉ có một cánh cửa chính lại bị phong ấn. Nếu Ôn Hành trực tiếp đập vỡ cửa, liệu sáng mai Hồ Phi Phi có đánh chết hắn không?

 

Liên Vô Thương bước lên phía trước: "Để ta." Trong tay hắn lóe lên linh quang, cấm chế trên cửa rất nhanh đã bị giải trừ. Cấm chế vừa biến mất, liền thấy một dòng khói đen đặc cuồn cuộn tràn vào. Ôn Hành nhìn về phía đại sảnh, chỉ thấy bàn ghế, cột nhà trong phòng khách đều đang bốc cháy hừng hực. Hồ Phi Phi và Cảnh Đàm đang cố gắng dập lửa, nhưng ngọn lửa như có linh trí, bám chặt lấy Hồ Phi Phi mà truy đuổi, toàn thân hắn bị bao phủ trong ngọn lửa cam đỏ, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

 

Ôn Hành phản ứng nhanh nhạy, hắn lập tức giật chiếc chăn gà con trên giường, chụp lên người Hồ Phi Phi. Ngọn lửa như sợ hãi chiếc chăn, Hồ Phi Phi người vẫn đang bốc khói, chui ra khỏi lớp chăn: "Đàm Đàm! Đừng cứu nữa, tránh ra đi!" Cảnh Đàm, không biết vì quá sốt ruột hay bị khói làm nghẹn, giọng nói khản đặc: "Đây là nhà của chúng ta! Không thể để nó cháy được!"

 

Liên Vô Thương đưa tay, linh quang lóe lên, ngọn lửa cam đỏ bị thu vào kết giới trong lòng bàn tay hắn. Kỳ lạ thay, rõ ràng là hỏa diễm màu cam đỏ, nhưng khi tụ lại với nhau, nó lại chuyển sang một màu xanh thiên thanh đầy quỷ dị.

 

Ôn Hành hỏi: "Ba người kia đâu rồi?" Hắn nhìn về phía gian phòng mà ba người kia đã ở, chỉ thấy cửa phòng mở toang, bên trong không một bóng người. Liên Vô Thương đáp: "Xem ra, trong ba người đó có một kẻ là cao thủ trận pháp."

 

Ngọn lửa bị nhốt trong kết giới của Liên Vô Thương chưa bao lâu thì đã thiêu cháy kết giới. Ôn Hành nhanh nhẹn dùng một chiếc chăn khác bọc lấy kết giới trong tay Liên Vô Thương. Chiếc chăn rơi xuống đất, Ôn Hành nhìn vào lòng bàn tay của Liên Vô Thương, chỉ thấy một vết bỏng đỏ rực hiện lên, lan ra một khoảng rộng. Ôn Hành không kìm được, hốc mắt lập tức đỏ lên: "Có đau không?" Liên Vô Thương chầm chậm lắc đầu: "Vẫn là Chu Tước linh hỏa."

 

Mặc dù Liên Vô Thương là hóa thân của Hỗn Độn Thanh Liên, nhưng Hỗn Độn Thanh Liên cũng không phải bất khả xâm phạm, hắn vẫn có những thứ phải e sợ. Như linh hỏa của yêu tộc, nếu trực tiếp đối đầu, hắn cũng sẽ bị thương.

 

Mặt sau của chiếc chăn gà con đã bắt đầu đen lại, những chú gà con dễ thương trên đó bùng lên ngọn lửa thường. Khi ngọn lửa cháy hết, lộ ra lớp bông bên trong cùng lông Kim Ô được dán phù chú. Chu Tước linh hỏa bị bọc trong chiếc chăn không ngừng giãy giụa, muốn thoát ra. Nhưng khi thuật pháp trên lông Kim Ô bị thiêu đốt đến tan hết, từng cụm lông Kim Ô vàng óng mềm mại rơi xuống ngọn linh hỏa Chu Tước, linh hỏa phát ra một tiếng gào thét đầy đau đớn, rồi nhanh chóng tắt lịm.

 

Sau khi linh hỏa bị dập tắt, từ trong lông Kim Ô lộ ra một viên yêu đan màu vàng kim. Ôn Hành lập tức vung gậy đập mạnh vào yêu đan, chỉ nghe một tiếng "rắc" giòn vang, bên ngoài truyền đến tiếng gào thét thê lương! Cảnh Đàm và Liên Vô Thương đồng loạt ra tay: "Bên ngoài nhà có trận pháp." Nhưng chẳng lẽ trận pháp có thể cản nổi hai vị đại năng hay sao? Cả hai hợp lực, trận pháp lập tức xuất hiện một lỗ hổng lớn.

 

Khi Ôn Hành và mọi người lao ra bên ngoài, chỉ thấy trong rừng cây ẩm ướt đứng đó hai nam nhân, dưới đất còn nằm một nữ nhân, nhìn kỹ lại, chẳng phải là ba người đã xin ngủ nhờ sao? Ôn Hành và Hồ Phi Phi mắt đỏ ngầu, cả hai hóa thành tia chớp lao thẳng tới. Hai người kia không ngờ tốc độ của Ôn Hành và Hồ Phi Phi lại nhanh đến thế, khi bọn chúng còn chưa kịp phản ứng, một tên đã bị đập gãy cả tay lẫn chân, tên còn lại bị Hồ Phi Phi chọc thủng cột sống.

 

Cảnh Đàm đau xót nhìn ngôi nhà của mình, nước mắt lưng tròng: "Cháy mất rồi..." Hồ Phi Phi an ủi nàng: "Chỉ là một chiếc ghế nhỏ thôi mà, không sao, mai ta sẽ làm lại cho nàng được không?" Trong nhà, những thứ khác còn có thể cứu vãn, duy chỉ có chiếc ghế mà Cảnh Đàm yêu thích nhất đã bị thiêu thành tro, không thể nào khôi phục.

 

Liên Vô Thương và Ôn Hành ngồi trong phòng khách, trên đầu cả bốn người là dạ minh châu sáng rực. Liên Vô Thương nhấp một ngụm nước, nhàn nhạt nói: "Nói đi, tên các ngươi là gì, vì sao phóng hỏa?" Trước mặt họ là một nữ thi, hai người khác thì nằm rạp trên đất. Tên cầm đầu vẫn muốn cứng miệng, Ôn Hành cười lạnh: "Ta có không ít biện pháp để ngươi mở miệng, khuyên ngươi nên tự giác một chút."

 

Cảnh Đàm nói: "Tán nhân muốn ta dùng thuật Sưu Hồn, hay bắt chúng uống Chân Ngôn Đan? Nhưng ta cảm thấy những thứ đó không đủ để dập tắt lửa giận trong lòng ta, có cách nào tàn nhẫn hơn không?" Ôn Hành trầm ngâm: "Có." Cảnh Đàm mắt đỏ rực, từng chữ như rít ra từ kẽ răng: "Ba người này đã giày xéo tình cảm của ta, tàn phá nhà ta, ta không muốn chúng được chết nhẹ nhàng như vậy."

 

Ôn Hành lục trong túi trữ vật một lá bùa: "Vậy thì chỉ có thể gọi chiêu lớn thôi." Hắn đốt lá bùa, sau khi xác nhận kết nối liền nói: "Tiêu Lệ, ta đang ở ngoài rừng nhỏ ngoài thành Quan Nguyệt của Thiên Nhất Giới. Ta và Vô Thương vừa bị phóng hỏa, người đã bị ta bắt, nhưng chúng cứng đầu không chịu khai thật, ngươi có thể đến đây một chuyến không?" Người bên đầu kia nghe xong lập tức bóp nát lá bùa, Ôn Hành nói: "Hắn đã biết rồi, chờ một chút đi."

 

Khoảng hai nén hương sau, ngoài cửa vang lên tiếng chuông, tiếng chuông từ xa đến gần rồi dừng ngay trước căn nhà nhỏ. Quỷ Đế Dương Vân gõ cửa: "Ôn đạo hữu, ta đến rồi." Cảnh Đàm mở cửa, Dương Vân khẽ gật đầu với nàng: "Quấy rầy rồi."

 

Ôn Hành thấy Dương Vân thì ngẩn người: "Ủa? Sao lại là ngươi?" Dương Vân đáp: "Ta đang ở gần đây, vừa nhận được bùa chú của Diêm Quân liền lập tức đến. Ngươi sao ra nông nỗi này? Suýt chút nữa ta nhận không ra. Chỉ là hai con tép riu này thôi sao?" Dương Vân mặc dù đang dùng thân xác giả, nhưng linh khí âm hàn quanh người khiến hai kẻ trên mặt đất không khỏi run rẩy. Ôn Hành cười nói: "Ta phải giấu kỹ dung nhan tuyệt thế của mình, không thể để người khác thấy được." Dương Vân trợn mắt nhìn Ôn Hành một cái, giọng nói đầy cổ quái: "Lâu ngày không gặp, da mặt ngươi cũng dày lên không ít rồi."

 

Dương Vân nhìn về phía người cầm đầu, khẽ nhếch môi cười nhạt: "Đây chẳng phải là Giác Tú sao? Sao rồi? Nhị thập bát tú không lo canh giữ tiên binh, giờ lại chạy đi làm thích khách à?"

 

Ôn Hành quay sang nhìn Dương Vân: "Quỷ Đế quen biết bọn họ sao?"

 

Dương Vân phóng khoáng ngồi xuống, giọng đầy kiêu ngạo: "Quen chứ, nói ra cũng có chút gốc rễ sâu xa."

 

Hồ Phi Phi khẽ hỏi Ôn Hành: "Người này là ai vậy?"

 

Ôn Hành đáp: "Bắc Phương Quỷ Đế Dương Vân, một trong Tứ Đại Quỷ Đế của U Minh giới, chưởng quản tu la giới."

 

Cảnh Đàm và Hồ Phi Phi kinh ngạc nhìn Ôn Hành: "Nhân vật bực này mà tán nhân cũng quen biết?"

 

Ôn Hành nói: "Ai bảo vừa phi thăng đã bị Thiên Đạo ném đi đầu thai chứ."

 

Dương Vân nói: "Tiên Đế Hiên Viên Luật có một đội thân vệ, dùng danh xưng của Nhị Thập Bát Tú để đặt tên. Nhóm thân vệ này dựa theo thiên tinh bố trận, chia thành bốn đội: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Mỗi đội chỉ có bảy người hiện diện trên mặt trận, một khi có kẻ ngã xuống sẽ có người mới kế thừa danh xưng đó mà tiếp tục chấp hành nhiệm vụ. Kẻ này chính là đội trưởng Thanh Long Tổ, tên gọi Giác Tú."

 

Giác Tú không thể tin nổi mà ngẩng đầu lên nhìn Dương Vân, ánh mắt ban đầu hoang mang rồi chuyển thành chấn kinh, cuối cùng là đầy sợ hãi: "Dương Vân?! Sao lại là ngươi?!"

 

Dương Vân thản nhiên đáp: "Năm xưa khi U Minh giới và Thượng giới còn liên hệ, các Quỷ Đế chúng ta ở Thượng giới đều có thân phận riêng. Ta khi ấy vận khí không tốt lắm, từng là 'chí giao' của Giác Tú ngươi, chỉ là sau đó Giác Tú một đao đâm chết nghĩa thân của ta, rồi mọi thứ đều chấm dứt."

 

Ôn Hành hồ nghi hỏi: "Nghĩa thân mà cũng có thể bị đâm chết sao?"

 

Dương Vân giang tay đáp: "Đương nhiên, nếu đâm trông xấu quá thì ta không muốn dùng nữa. Sau đó tốn một đống linh thạch để chế tạo lại nghĩa thân, thế mà vẫn chẳng bằng hiện tại. Phải rồi, phải cảm ơn đồ nhi của ngươi, Vân Thanh Thanh, tiểu tử đó rất chu đáo, giúp không ít người trong U Minh giới chế tạo nghĩa thân."

 

Ôn Hành cười đáp: "Đừng vội khen hắn, hắn cũng chỉ nói miệng thôi, thực chất đều nhờ Thuần Phong bọn họ ra tay giúp đỡ, bản thân hắn có biết luyện chế gì đâu."

 

Dương Vân khẽ hắng giọng, trở lại chính đề: "Giác Tú tới ám sát các ngươi?"

 

Ôn Hành thở dài: "Nào chỉ là ám sát, hắn cùng thuộc hạ bao vây chúng ta trong phủ đệ, còn phong tỏa khắp nơi muốn thiêu sống chúng ta."

 

Dương Vân như nghe được chuyện buồn cười: "Loại lửa gì có thể thiêu chết các ngươi?"

 

Ôn Hành ủ rũ đáp: "Đừng vội cười bọn ta nữa, mau hỏi thử xem bọn họ còn chiêu trò gì không."

 

Dương Vân đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Giác Tú: "Ngươi tự khai hay để ta giúp ngươi?"

 

Sắc mặt Giác Tú xám ngoét, Dương Vân ung dung nói: "Không sao, trước hết rút ra thần cốt của ngươi, rồi đóng đinh thần hồn vào thân thể, sau đó sẽ từ từ lột từng mảng thịt trên người ngươi ra. Ngươi đoán thử xem sau cùng sẽ thế nào? Đúng vậy, ngươi sẽ biến thành một bộ xương di động, có phải rất có hình ảnh không?"

 

Chỉ nghe Dương Vân nói vậy, toàn thân lông tóc Cảnh Đàm cùng mọi người dựng đứng lên. Môi Giác Tú khẽ mấp máy, hồi lâu sau mới cất giọng khàn khàn: "Không ai sai khiến chúng ta, là ta tự nguyện."

 

Dương Vân khẽ cười, trong tay hiện ra một thanh đoản đao bạc sáng: "Có vẻ ngươi nghi ngờ năng lực của ta, xem kỹ nhé."

 

Dương Vân tùy tiện nắm lấy ngón tay của gã nam nhân bên cạnh Giác Tú, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh miệt. Trước ánh mắt của Giác Tú, hắn dùng mũi đao chậm rãi lách vào kẽ ngón tay người kia, rồi từ từ bóc tách móng tay xuống.

 

Nam nhân bên cạnh Giác Tú đau đến điên loạn, nhưng vì xương sống bị Hồ Phi Phi đánh gãy, chỉ có thể gào thét, dùng tay còn lại muốn túm lấy Dương Vân. Dương Vân tiện tay ném ra một thanh đoản đao khác, tay còn lại của người kia lập tức bị ghim chặt xuống đất.

 

Dương Vân thản nhiên nói: "Ở Tu La giới đối phó những ác quỷ không nghe lời, phải có chút thủ đoạn đúng không? Đừng gấp, chúng ta sẽ từ từ từng người một."

 

Khi Dương Vân nói những lời này, vừa bá đạo vừa tà khí, khiến Ôn Hành cảm thấy toàn thân ớn lạnh, liền thì thầm với Liên Vô Thương: "Dương Vân trước kia đâu có như vậy, hắn nhỏ mọn, lại nóng tính, hễ không hợp ý là ra tay."

 

Liên Vô Thương thản nhiên đáp: "Hắn bây giờ chẳng phải cũng y như vậy sao."

 

Ôn Hành gãi gãi má: "À đúng, Dương Vân quả thực vẫn cứ không hợp ý là ra tay mà."

 

Gã nam nhân bị Dương Vân bóc móng tay trán nổi đầy gân xanh, mặt và cổ đỏ bừng, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống. Vì quá đau đớn, nửa thân trên co giật không ngừng, gã cắn chặt lợi, đến mức mọi người đều nghe thấy tiếng răng va vào nhau. Chỉ là bị lột một miếng móng tay, tại sao lại đau đến như vậy? Thế nhưng Dương Vân vẫn không dừng tay, lột một mảng móng xong lại thổi nhẹ vào ngón tay đẫm máu kia: "Khai ra đi."

 

Giác Tú giọng điệu tan vỡ: "Hắn là Khuê Tú, là người trong Nhị Thập Bát Tú giỏi dò xét nhân tâm nhất. Kẻ đã chết tên là Liễu Tú, là người tinh thông hỏa thuật nhất trong số chúng ta."

 

Dương Vân thả tay Khuê Tú ra, chậm rãi bước đi: "Vì sao lại muốn phóng hỏa thiêu chết Ôn Hành bọn họ?"

 

Giác Tú nghiến răng đáp: "Ta muốn giết là Liên Vô Thương, nhưng Liên Vô Thương tu vi quá cao, chúng ta không phải đối thủ. Vì thế đành lùi bước, muốn giết tình nhân của hắn."

 

Mọi người kinh ngạc, Ôn Hành quay đầu nhìn Liên Vô Thương: "Vô Thương, ngươi đắc tội hắn sao?"

 

Liên Vô Thương điềm nhiên đáp: "Trước hôm nay, ta chưa từng gặp hắn."

 

Giác Tú nói: "Liên Vô Thương từ khi phi thăng đã được Tiên Đế ân sủng, vì hắn mà Tiên Đế lạnh nhạt với Tố Tuyết Tiên Tôn. Ta không nhìn nổi, muốn dạy hắn một bài học."

 

Ôn Hành giật giật khóe miệng: "Cho nên ngươi muốn giết ta?"

 

Ôn Hành cảm thấy Giác Tú không chỉ điên mà còn điên rất nặng.

 

Giác Tú hai mắt đỏ ngầu trừng Liên Vô Thương: "Ngươi là cái thứ gì, dám tranh giành nam nhân với Tố Tuyết Tiên Tôn?!"

 

Nam nhân của Tố Tuyết... chẳng phải là Thiên Đế Hiên Viên Luật sao? Mọi người đều ngây dại: Liên Vô Thương cùng Tố Tuyết tranh giành Hiên Viên Luật?!

 

Một đêm đầy biến cố khiến mọi người không thể tiêu hóa hết được sự thật, chỉ có Liên Vô Thương ung dung chắp tay, lạnh nhạt nói: "Nam nhân của ta chỉ có Ôn Hành, ta không có hứng thú tranh giành thứ gì với kẻ khác, đặc biệt là nam nhân."

 

Ôn Hành cũng tiếp lời: "Đúng vậy, với loại người như Hiên Viên Luật, trừ phi Vô Thương bị mù mới để ý đến hắn."

 

Giác Tú hừ lạnh một tiếng: "Ta cũng không biết Liên Vô Thương đã cho Thiên Đế uống thứ mê dược gì, khiến ngài ấy như phát điên, ngày ngày lảng vảng quanh Thanh Liên Châu. Kẻ này, thân thể không ra dáng, tướng mạo lại càng không, nếu không phải hắn đã giở trò với Thiên Đế, thì làm sao Thiên Đế lại si mê như vậy được?"

 

Cảnh Đàm thực sự nhịn không nổi nữa, lên tiếng nói với Liên Vô Thương: "Yêu Thần, hay ngài gỡ ảo thuật xuống đi, để hắn được chết minh bạch?"

 

Liên Vô Thương chậm rãi đáp: "Ta không phí thời gian vào những kẻ không liên quan."

 

Trong mắt Giác Tú như muốn phun ra lửa: "Kể từ khi Liên Vô Thương phi thăng, trong mắt Thiên Đế liền không còn chỗ cho Tố Tuyết Tiên Tôn nữa. Tố Tuyết Tiên Tôn là một tiên tử băng thanh ngọc khiết, ngày ngày vì chuyện này mà thương tâm. Liên Vô Thương không chết thì ai chết? Thiên Đế như trúng tà, càng bị Liên Vô Thương cự tuyệt, ngài ấy càng thích đuổi theo hắn. Nếu không phải Liên Vô Thương đã ra tay, Thiên Đế làm sao lại như thế?"

 

Ôn Hành chậm rãi nói: "Sao ngươi không nói Hiên Viên Luật hèn hạ, cứ thích bám lấy đạo lữ của người khác? Còn ngươi nữa, ngươi lại càng đáng khinh."

 

Ôn Hành bỗng chuyển mục tiêu về phía Giác Tú: "Ngươi tự thích Tố Tuyết mà không dám nói, còn núp núp lén lút làm cái gì mà hộ hoa sứ giả? Tố Tuyết có biết không còn chưa nói, ngươi đã vội chạy tới xử lý cái gọi là tình địch rồi. Ngươi và Hiên Viên Luật đúng là cùng một loại, đều thích quanh quẩn bên đạo lữ của người khác."

 

Dương Vân nhìn Ôn Hành một lượt: "Ngươi bây giờ giống y như một mụ đàn bà đanh đá đang chửi mắng giữa chợ."

 

Ôn Hành đầy tự hào đáp: "Ta thích vậy đấy, ta muốn bảo vệ đạo lữ của mình mà."

 

Liên Vô Thương không nhịn được bật cười: "Ngươi thật là..."

 

Giác Tú bị Ôn Hành chọc tức đến mức nghẹn lời: "Tên nam nhân khốn kiếp, ngươi đừng vội đắc ý. Nếu hôm nay ngươi không may mắn trốn thoát khỏi Tinh Tú Lâu, thì ngươi đã sớm hồn phi phách tán rồi, làm gì còn cơ hội ngồi đây ngông cuồng?"

 

Cảnh Đàm nhướng mày: "Thì ra chuyện ở Tinh Tú Lâu là ngươi gây ra?"

 

Dương Vân đáp: "Vậy thì nhẹ nhàng rồi, những linh hồn đã rơi xuống đang gào khóc trước mặt quỷ sai, đúng lúc hung thủ rơi vào lưới. Lát nữa ta sẽ đưa hắn về U Minh giới, loại người như vậy, nếu không cho nếm qua tất cả cực hình của U Minh giới thì đúng là quá lãng phí."

 

Dương Vân tiếc nuối nhìn thi thể nhỏ nhắn nằm trên mặt đất: "Tiếc thay, yêu đan của nữ tử này đã bị đánh nát, hồn phách tiêu tan, bằng không cũng có thể bắt về một chuyến."

 

Liên Vô Thương hỏi: "Ngươi bắt đầu theo dõi chúng ta từ khi nào?"

 

Giác Tú đáp: "Khi các ngươi đến Thiên Hải Cảnh đã bị để mắt rồi, chỉ là vận khí các ngươi quá tốt, bên cạnh luôn có cao thủ bảo vệ, mãi cho đến khi các ngươi tiến vào Thiên Nhất giới, chúng ta mới có cơ hội ra tay."

 

Liên Vô Thương nói: "Trong ba người các ngươi có một người tinh thông trận pháp, là ngươi sao?" Hôm nay Liên Vô Thương đã trải qua hai lần hỏa hoạn, hắn đã phát hiện ra sự tồn tại của trận pháp sư.

 

Giác Tú hừ lạnh: "Không ngờ ngươi cũng là người giải trận giỏi. Thật ra chúng ta chỉ muốn thiêu chết tình nhân của ngươi, còn Cảnh Đàm Tiên Tôn và đạo lữ của nàng thì định thả đi."

 

Cảnh Đàm giận dữ: "Ngươi dám phóng hỏa trong nhà ta mà còn nói sẽ thả ta? Ngươi không thấy buồn cười sao?" Giác Tú không đáp lời, Cảnh Đàm tức đến mức nắm chặt tay: "Nếu các ngươi không còn nơi trở về, ta nhất định sẽ tự tay tiễn các ngươi lên đường."

 

Ôn Hành hỏi: "Ngươi nói Hiên Viên Luật đã để mắt đến chúng ta từ Thiên Hải Cảnh? Tại sao ta lại không phát hiện?"

 

Giác Tú trợn mắt: "Ngươi cũng dám nghi ngờ Tiên Đế sao?"

 

Ôn Hành xoa xoa mũi: "Vậy là ngươi vừa tôn kính chủ tử mình, vừa nhòm ngó nữ nhân của hắn? Đúng là khó xử cho ngươi."

 

Một câu nói xuyên tim khiến Giác Tú nghẹn họng không nói nên lời. Ôn Hành thở dài: "Chuyện ngươi ra tay với ta, Hiên Viên Luật có biết không?"

 

Giác Tú hừ lạnh: "Thiên Đế từ bi nhân hậu, sao lại chấp nhặt với loại con kiến như ngươi? Tìm ngươi gây sự là chủ ý của ta, chỉ tiếc đã liên lụy đến Khuê Tú và Liễu Tú, hôm nay đành phải bỏ mạng tại đây."

 

Dương Vân nghe đến phát chán: "Ha, ngươi làm đội trưởng Thanh Long Tổ mà lại thế này sao? Nếu là ta, trước khi động thủ đã phải tra rõ thân phận đối thủ rồi. Ngươi thật sự nghĩ hắn là tiểu bạch kiểm của Liên Vô Thương sao?"

 

Ôn Hành liền sán lại gần Liên Vô Thương, làm nũng: "Đúng vậy, ta chính là tiểu bạch kiểm của Yêu Thần đại nhân."

 

Cảnh Đàm và mọi người bật cười: "Tán nhân thật quá đáng yêu mà."

 

Liên Vô Thương đưa ngón tay điểm nhẹ giữa trán Ôn Hành, lớp ảo thuật trên người hắn dần tan ra. Dương Vân thở phào nhẹ nhõm: "Dễ chịu hơn nhiều, trước kia trông nghiêm chỉnh, giờ đổi một hình dạng lại thành tiểu bạch kiểm. Vẫn là hình dạng này đẹp mắt hơn."

 

Giác Tú ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Ôn Hành, sắc mặt biến đổi: "... Thiên Đế? Không, ngươi không phải Thiên Đế, ngươi... ngươi là Thần Uy Thái Tử!"

 

Ôn Hành bình thản nói: "Không, ta chỉ là tiểu bạch kiểm của Vô Thương."

 

Sắc mặt Giác Tú biến đổi: "Đúng, ngươi là Thần Uy Thái Tử! Sao ngươi còn sống?! Làm sao có thể?!"

 

Cả người Giác Tú rung động dữ dội: "Nếu ngươi là Thần Uy Thái Tử, thì hành vi của Liên Vô Thương cũng dễ hiểu rồi. Khó trách hắn lại lạnh nhạt với Thiên Đế, thì ra hắn thích ngươi! Nhưng ta không hiểu, Liên Vô Thương có gì tốt mà hết người này đến người khác đều mê muội vì hắn!"

 

Liên Vô Thương chậm rãi đáp: "Bởi vì ta là hóa thân của Hỗn Độn Thanh Liên."

 

Nghe đến đây, sắc mặt của Giác Tú và Khuê Tú bỗng chốc tái nhợt: "Hỗn Độn Thanh Liên? Ngươi không phải là một đóa sen bình thường sao?"

 

Khuê Tú giọng khàn khàn: "Khó trách hắn vừa phi thăng đã đặt phủ đệ trên Hỗn Độn Hải giữa tầng trời thứ nhất và thứ hai, quả nhiên hắn có tư cách đó."

 

Linh khí trên người Liên Vô Thương khẽ dao động, chân dung thật sự của hắn hiện ra. Nhìn thấy dung nhan chân thật của Liên Vô Thương, Giác Tú và Khuê Tú lập tức hiểu rõ: "Thì ra là vậy, thì ra là vậy!" Giác Tú cất tiếng cười lớn, tiếng cười mang theo sự bi thương như tiếng máu nhỏ: "Ta cứ nghĩ rằng Thiên Đế bị ngươi hạ cổ mới điên cuồng đến mức liều lĩnh như vậy, hóa ra, ngươi lại là Hỗn Độn Thanh Liên. Thiên Đế muốn chiếm được ngươi nên mới truy đuổi không buông. Mà kẻ ta muốn trừ khử lại chính là Thần Uy Thái Tử, ha ha ha! Thật nực cười! Ta đường đường là cận vệ của Thiên Đế, mà chuyện này ngài ấy lại chưa từng tiết lộ cho ta. Hóa ra ngài ấy không hề tin tưởng ta, ngài ấy không hề tin tưởng ta!"

 

Dương Vân lạnh lùng nói: "Một kẻ ngu ngốc như vậy, ta cũng không muốn tin tưởng."

 

Giác Tú cười đến rơi nước mắt: "Kẻ ta muốn giết hóa ra là Thần Uy Thái Tử, đúng là báo ứng, báo ứng mà!" Vừa dứt lời, thân thể Giác Tú đột nhiên cứng đờ, Cảnh Đàm hét lớn: "Không hay rồi, hắn muốn tự bạo!"

 

Dương Vân sớm đã phòng bị, linh quang lóe lên trong tay, chỉ thấy hắn đưa một tay thành trảo, trực tiếp từ đầu Giác Tú và Khuê Tú mà mạnh mẽ lôi ra hồn phách của bọn họ: "Muốn tự bạo? Chưa tới lượt các ngươi đâu." Dương Vân búng tay, chỉ thấy ngoài cửa sổ xuất hiện hai bóng người, nhìn kỹ lại không ai khác chính là Tạ Bất An và Phạm Vô Cứu.

 

Tạ Bất An vận bộ bạch y, trong tay cầm một sợi xích, mặt mày rạng rỡ: "Ôn đạo hữu, lâu rồi không gặp nha!" Phạm Vô Cứu thì lạnh lùng hơn, một thân hắc y, thấy Ôn Hành chỉ khẽ gật đầu: "Ừm."

 

Ôn Hành cười chắp tay: "Tiểu Bạch, Tiểu Hắc."

 

Phạm Vô Cứu khó chịu nhíu mày: "Ngươi gọi như vậy, ta cảm thấy giống như ta là con chó nuôi của ngươi vậy."

 

Ôn Hành cười nói: "Đừng so đo như vậy mà. Không ngờ các ngươi lại đi cùng Dương Vân."

 

Tạ Bất An thở dài, phàn nàn: "Gần đây Thượng Giới thật sự rất bận, khắp nơi đều là ác quỷ, may mà U Minh giới đủ rộng để nhốt hết bọn chúng vào. Vốn dĩ ta và Tiểu Hắc đang định đi nghỉ phép, Diêm Quân đã đồng ý rồi đó. Nhưng ai ngờ Thiên Nhất Giới lại xảy ra nhiều cái chết như vậy, để phòng ngừa du hồn chạy lung tung, bọn ta đành phải đi một chuyến. Không ngờ lại gặp Ôn đạo hữu ở đây, nếu lão Mạnh biết ngươi ở đây, bà ấy chắc chắn sẽ lén lút chạy theo cho mà xem."

 

Dương Vân nhíu mày: "Lão Mạnh có thời gian đâu, ngay cả canh Mạnh bà cũng không có lúc để nấu."

 

Tạ Bất An bay đến bên cạnh Ôn Hành, nói khẽ: "Từ khi lão Mạnh không để ý đến Dương Quỷ Đế nữa, ngài ấy liền trở nên cô đơn, thường đến tìm lão Mạnh nói chuyện, nhưng lão Mạnh đều phớt lờ ngài ấy."

 

Dương Vân nhướng mày: "Tạ Bất An, có thời gian buôn chuyện thì không bằng đến đây bắt người."

 

Tạ Bất An thản nhiên nói: "Không phải đã có Tiểu Hắc rồi sao? Chỉ có hai kẻ tiểu tử này, xử lý rất dễ mà. Ôn đạo hữu, để ta nói cho ngươi biết, từ sau khi ngươi rời đi, U Minh giới đã thay đổi rất nhiều, ngày nào đó ngươi trở về, ta sẽ mời ngươi đến chơi một chuyến."

 

Ôn Hành đáp: "Ta không muốn ăn nến đâu."

 

Tạ Bất An thân thiết nói: "Bây giờ U Minh giới cũng có Thiên Cơ Các và Phi Tiên Lâu rồi, ngươi biết không? Buôn bán phát đạt lắm."

 

Ôn Hành kinh ngạc: "Cái này cũng có thể sao?" Đệ tử của hắn khi hắn không ở nhà rốt cuộc đã làm ra những trò gì khủng khiếp vậy?

 

Tạ Bất An còn muốn tiếp tục buôn chuyện thì đột nhiên thấy trên tay Dương Vân xuất hiện một sợi dây thừng vàng, dây thừng cuốn một vòng, Tạ Bất An đã bị Dương Vân trói chặt: "Nói nhảm nhiều quá. Được rồi, Ôn Hành, ta đi trước, ta sẽ giúp các ngươi mang ba cái xác này đi xử lý luôn nhé?"

 

Ôn Hành chắp tay: "Đa tạ vô cùng."

 

Hắn nhìn về phía hai hồn phách trong tay Dương Vân, thần hồn của bọn họ vẫn không khác gì khi còn sống, chỉ là mặc y phục trắng, sắc mặt đau khổ. Trên xích sắt quấn quanh người họ mọc ra những chiếc gai ngược bằng vàng, đã cắm sâu vào thân thể, chỉ nhìn thôi đã thấy đau đớn, nhưng so với tội ác mà bọn họ gây ra, thế này đã là nhẹ rồi.

 

Dương Vân bước ra khỏi cửa, phía sau hắn là ba thi thể cùng thuộc hạ của mình. Tạ Bất An vừa bị kéo đi vừa cười hì hì, lắc lư đầu: "Ôn đạo hữu, rảnh thì ghé chơi nha!" Được Hắc Bạch Vô Thường mời đến U Minh giới chơi... Ôn Hành chắc hẳn là người *****ên có được vinh dự này.

 

Khi Dương Vân và thuộc hạ rời khỏi, thế giới trở lại sự yên bình. Cảnh Đàm nói: "Không ngờ hôm nay lại được gặp người của U Minh giới, ta cứ nghĩ U Minh giới chỉ là truyền thuyết."

 

Ôn Hành đáp: "Chúng ta còn có chi nhánh của Phi Tiên Lâu và Thiên Cơ Các ở Hạ giới, sau này có thể ghé qua chơi."

 

Cảnh Đàm vẫn không ngừng đau lòng vì căn nhà của mình, đây là nơi nàng và Phi Phi đã dày công xây dựng, mọi thứ trong đó đều do nàng tự tay sắp xếp. Nay bị thiêu thành tro, lòng nàng vô cùng nặng nề. Hồ Phi Phi chỉ có thể an ủi: "Cũ không đi, mới sao tới. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu sửa sang lại, chúng ta sẽ làm thêm vài phòng nữa, nàng thấy sao?"

 

Sau khi quay trở lại phòng, Ôn Hành cầm tay Liên Vô Thương nhìn từ trái sang phải: "Tay còn đau không?"

 

Liên Vô Thương lắc đầu: "Đã khỏi rồi." Vết bỏng đó sau khi uống đan dược đã khôi phục, bây giờ lòng bàn tay của hắn sạch sẽ, da dẻ trắng trẻo, không hề thấy dấu vết từng bị thương.

 

Ôn Hành mỉm cười, trêu ghẹo: "So với việc này, Vô Thương, ngươi có gì muốn nói với ta không? Như chuyện Hiên Viên Luật theo đuổi ngươi chẳng hạn..."

 

Liên Vô Thương chăm chú nhìn vào mắt Ôn Hành, nghiêm túc nói: "Ta chỉ có ngươi, vô luận thân tâm đều thuộc về ngươi mà thôi."

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Cảnh Đàm: Nhà ta bị thiêu rồi, tức đến muốn thăng thiên.
Giác Tú: Ta thật sự đã thăng thiên rồi.
Ôn Hành: Đáng đời, ai bảo ngươi và chủ tử của ngươi cứ nhòm ngó đạo lữ của người khác.
Ôn Hành: Vô Thương vừa mới tỏ tình với ta, vui sướng muốn bay lên trời~
Tạ Bất An: Ta thì thật sự bị Dương Quỷ Đế kéo bay lên trời.
Dương Vân: Đáng đời, ai bảo ngươi dám buôn chuyện trước mặt Ôn Hành.
Tiêu Lệ: ...Vì quá bận nên chẳng muốn nói chuyện cũng chẳng muốn xuất hiện nữa.
Để ta xem, hôm nay con sâu béo nhất trên bụi cây là ai nào?

Bình Luận (0)
Comment