Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 224

Ôn Hành nhẹ nhàng khép lại cánh cửa, thần thức của hắn xuyên qua khe cửa quan sát tình hình bên ngoài. Để có thể nhìn rõ hơn, hắn bày một chiếc ghế dài giữa sân, bên cạnh ghế còn đặt một chiếc bàn nhỏ, trên đó bày đủ các loại trái cây như hạt dưa, dưa hấu và trà thơm. Ôn Hành không chỉ tự mình thưởng thức mà còn gọi Liên Vô Thương: "Vô Thương, đến xem kịch."

 

Liên Vô Thương ngơ ngác: "Xem kịch gì cơ?" Đợi đến khi nhìn rõ việc Ôn Hành đang chăm chú theo dõi, hắn khẽ nhướn mày: "Người quen sao?" Ôn Hành mỉm cười: "Tính ra thì cũng coi như cháu ngoại của ta." Liên Vô Thương suy nghĩ một lúc: "Người nhà Khánh gia à?" Hắn đã từng nghe Ôn Hành nhắc qua, Khánh gia có một kẻ vì tình bỏ mặc gia tộc và huyết mạch.

 

Nhu Hòa và Sở Việt nghe vậy liền cười khúc khích: "Sư tôn lại đang xem chuyện thị phi rồi." Nào chỉ có sư tôn, đến Liên Vô Thương cũng chăm chú theo dõi. Ôn Hành gọi Thẩm Nhu và mọi người: "Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, mọi người cùng đến ăn dưa."

 

Sở Việt lập tức kéo ghế nhỏ đến gần: "Ta thích nhất là những quả dưa mà tiểu sư đệ trồng, to ngọt lắm." Thẩm Nhu cười rồi ngồi xuống theo: "Sư tôn vẫn giữ nguyên tính thích náo nhiệt, nhưng mấy chuyện ầm ĩ này thì có gì đáng xem? Chỉ là mấy kẻ si tình ngốc nghếch mà thôi."

 

Ôn Hành cười vui: "Chỉ là thú vui nhỏ của ta thôi. Nhu nhi, gia đình bên cạnh có chuyện gì sao?" Thẩm Nhu ngồi xuống bên cạnh Ôn Hành, khẽ đáp: "Ta mua tòa nhà này cũng chưa ở được bao lâu, chưa chú ý đến tình hình nhà bên đó. Nhưng ta có nghe nói, mấy dãy phố này trước kia đều thuộc về một đại gia tộc. Còn gia đình đối diện là hai mẹ con, thường thấy đứa trẻ ra ngoài, còn người mẹ thì sống bằng nghề không đứng đắn."

 

Ôn Hành nghe vậy liền gật đầu suy nghĩ: "Cứ xem kịch đã." Chẳng lẽ Tô Linh Nhi đã sa sút đến mức phải bán thân? Nghĩ kỹ thì cũng đúng, một nữ nhân thân không có thứ gì, mang theo con nhỏ mà không có chỗ về, lại chẳng có tu vi như Thẩm Nhu để mà liều mình chiến đấu. Tuy nghề này nghe qua có phần khó nghe, nhưng quả thực là cách kiếm tiền nhanh nhất. Dựa vào nhan sắc của Tô Linh Nhi, nuôi sống hai mẹ con nàng không thành vấn đề.

 

Khánh Văn Hạo lúc này toàn bộ căn cốt đã bị phế, nghe những lời nói của Tô Linh Nhi, sắc mặt đỏ bừng lên: "Linh nhi, sao nàng có thể nói ra những lời như vậy? Ta vì nàng mà bị Khánh gia đuổi ra khỏi cửa, vì nàng mà bỏ vợ con, vậy mà nàng không một chút tình nghĩa sao?"

 

Tô Linh Nhi bật cười lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Khánh Văn Hạo đầy khinh miệt: "Khánh Văn Hạo, ngươi tự hỏi lòng mình đi, ta đi theo ngươi đã nhận được gì tốt đẹp? Bây giờ ngươi nói ta không có tình nghĩa, vậy ngươi nói xem, ta vì ngươi chẳng phải đã trả cái giá quá đắt rồi sao? Nếu không phải vì ngươi, ta sẽ bị đuổi khỏi Tô gia ư? Bao nhiêu người thuộc các đại gia tộc xếp hàng muốn cưới ta, nhưng ta lại chưa một lần bước qua cửa Khánh gia của ngươi."

 

Khánh Văn Hạo đứng không vững, thân hình loạng choạng. Đến lúc này, hắn vẫn còn cảm thấy áy náy với Tô Linh Nhi: "Ta cũng không ngờ mẫu thân ta lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả Như Quy lớn như thế rồi mà bà ấy còn không thèm đoái hoài. Linh nhi, nàng xem, chúng ta đều là kẻ đáng thương, đều không được gia tộc thừa nhận, sau này chúng ta không cần hy vọng gì nữa, chỉ cần ba người chúng ta đóng cửa lại mà sống qua ngày..."

 

Tô Linh Nhi sắc mặt chợt lạnh, nàng khinh khỉnh nhổ một bãi nước bọt: "Ba người một nhà? Ngươi cũng xứng sao? Như Quy ta đã đổi sang họ của ta, từ nay về sau nó theo họ ta. Có một người cha như ngươi, nó thật là xui xẻo tám đời. Ngươi nhìn lại ngươi mà xem, chẳng ra người, cũng không ra quỷ, bị thiên lôi đánh cho tàn phế thế kia. Ta dù có tệ thế nào cũng sẽ không sống chung với một kẻ tàn phế như ngươi đâu. Ngươi thử soi lại mình trong vũng nước mà nhìn xem bộ dạng của ngươi đi, ta khinh!"

 

Khánh Văn Hạo khẩn cầu trong tiếng nức nở: "Ta đâu muốn thành ra như vậy, là do Đỗ Thuần tâm tư độc ác, ta bị thiên lôi dẫn đến bởi Hỗn Nguyên Châu đánh trúng, sau đó nàng ta liền ném ta vào biệt viện mặc cho tự sinh tự diệt. Nếu không phải nhờ ta còn chút đan dược cất giữ, ta đã không thể gượng dậy nổi. Linh nhi, ta sợ Đỗ Thuần rồi, từ nay về sau chúng ta ba người sống tốt bên nhau đi. Nàng cho ta vào nhà đi, sau này ta sẽ không nói gì nữa."

 

Tô Linh Nhi nghiến răng nói: "Ngươi còn muốn vào nhà? Ngươi còn muốn để hàng xóm láng giềng đều biết Như Quy có một người cha như ngươi sao? Khánh gia ta nói thật cho ngươi biết, bây giờ ngươi chẳng bằng một con chó, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi vào nhà!"

 

Khánh Văn Hạo sắc mặt tái nhợt: "Tòa nhà này là ta tặng cho nàng, cho dù ta là một con chó, trở về nhà mình thì có gì sai?" Tô Linh Nhi bật cười lạnh, khóe mắt ngấn lệ: "Nhà ư? Thanh xuân tươi đẹp của ta, chẳng qua chỉ đổi được căn nhà này của Khánh gia các ngươi. Những gì ngươi đã hứa với ta, có điều nào ngươi thực hiện được không?

 

Ngươi nói sẽ cưới ta làm thê tử, kết quả thì sao? Ta đến bây giờ vẫn là kẻ không danh không phận. Ngươi nói sẽ trở thành gia chủ Khánh gia, kết quả lão phụ của ngươi thà giao vị trí đó cho Đỗ Thuần chứ không giao cho ngươi. Ngươi nói Như Quy sẽ trở thành con trai trưởng của ngươi, tương lai thừa kế Khánh gia, nhưng Như Quy đến giờ vẫn không được Tô gia nhận, Khánh gia lại càng không công nhận. Đây là cái mà ngươi hứa sẽ cho ta, một tương lai rực rỡ.

 

Khánh Văn Hạo, ta Tô Linh Nhi đã làm sai điều gì mà ngươi lại tàn nhẫn đến thế? Ta và Như Quy khó khăn lắm mới tìm được một nơi dung thân, ngươi không thể để mẹ con ta được yên ổn sao? Ngươi còn quay về làm gì? Ta nuôi Như Quy đã vô cùng khó khăn rồi, ngươi còn muốn ta nuôi thêm một phế vật như ngươi nữa sao?"

 

Thân hình Khánh Văn Hạo run lên, hắn ngã ngồi xuống đất. Ôn Hành nhìn vào cơ thể hắn, kinh mạch đã đầy thương tổn, đừng nói là tu sĩ, ngay cả thân thể bình thường cũng không bằng.

 

Khánh Văn Hạo đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn nói: "Phế vật? Giờ nàng nói ta là phế vật sao? Lúc chúng ta gặp nhau lần đầu sao nàng không nói? Nàng lúc đó dịu dàng chu đáo, ánh mắt chứa chan tình cảm, hóa ra tất cả chỉ là diễn cho ta xem? Nàng thật sự không có một chút tình cảm nào với ta sao?"

 

Tô Linh Nhi nói: "Tình cảm? Có chứ, nhưng đã cạn kiệt hết rồi. Ngươi không cho ta và Như Quy một chút hy vọng, cũng chẳng cho chúng ta cuộc sống mà chúng ta mong muốn thì thôi, giờ lại muốn kéo cả mẹ con ta xuống nước nữa sao? Đúng là nằm mơ." Sắc mặt Khánh Văn Hạo hết xanh lại trắng: "Đồ độc phụ, ngươi đúng là một độc phụ!"

 

Ánh mắt Tô Linh Nhi đã biến thành lạnh lẽo đầy sát khí: "Độc phụ? Ta có thành độc phụ cũng là do ngươi ép. Ngươi văn không thành, võ không đạt, Khánh gia đã không thèm nhận ngươi nữa rồi, ngươi còn dám vênh váo làm gì cho ra dáng gia chủ Khánh gia? Cút ngay, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, nếu không ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu!"

 

Thấy Tô Linh Nhi định đóng cửa, Khánh Văn Hạo vội vàng lao tới, nhưng Tô Linh Nhi nhanh hơn một bước, cánh tay của hắn bị kẹt ngay giữa cánh cửa. Khánh Văn Hạo kêu lên đau đớn, hắn phải dồn hết sức lực mới có thể rút được ngón tay ra, ngồi bệt xuống đất trước cửa, khom người ôm lấy tay, cơn đau khiến từng đường gân trên trán nổi lên.

 

Trong cơn phẫn uất, Khánh Văn Hạo bật khóc: "Tô Linh Nhi, ta đã thật lòng với nàng, sao nàng có thể đối xử với ta như vậy? Ngay cả nuôi một con chó nhiều năm cũng phải có chút tình cảm, sao nàng có thể nói bỏ là bỏ? Phải, ta đã thành phế nhân, nhưng ta vẫn yêu nàng! Từ Ly Thương Giới đến Thiên Nhất Thành, nàng có biết ta đã trải qua bao nhiêu khổ cực để lên đây chỉ để gặp nàng và con? Tô Linh Nhi, sao nàng có thể đối xử với ta thế này?"

 

Khánh Văn Hạo vừa khóc vừa nghẹn ngào, hắn vỗ vào cánh cửa: "Như Quy, Khánh Như Quy, ta là cha ngươi, Khánh Văn Hạo đây. Mở cửa ra, cho ta vào đi, ta nhớ ngươi và mẹ ngươi, cho ta vào với..."

 

Ngôi nhà của Thẩm Nhu quả thật nằm trong khu vực rất hẻo lánh, xung quanh phần lớn các hộ gia đình đều đóng cửa im ỉm. Cũng có vài kẻ tò mò nghe thấy tiếng khóc của Khánh Văn Hạo mà thả thần thức ra nhìn một chút, nhưng sau khi thấy chẳng có gì thú vị thì lại thu thần thức về. Khánh Văn Hạo vừa khóc vừa chửi: "Ta vốn là, vốn là gia chủ Khánh gia! Vì nàng, Tô Linh Nhi, ta rời khỏi quê hương, ta bỏ vợ con. Sao nàng có thể đối xử với ta như vậy?"

 

Giọng nói của Tô Linh Nhi từ phía trong vang ra, đầy căm phẫn: "Nếu không phải vì ngươi là gia chủ Khánh gia, ngươi nghĩ ta sẽ để mắt đến ngươi sao? Dựa vào việc ngươi đã có vợ có con, hay vì ngươi có một người mẹ bá đạo? Khánh Văn Hạo, ngươi tỉnh lại đi! Ngươi còn tưởng mình là đại công tử của Khánh gia sao? Bây giờ ngươi chẳng là gì cả!"

 

Khánh Văn Hạo như bị sét đánh giữa trời quang: "Tô Linh Nhi, ngươi nói rõ cho ta nghe, chẳng lẽ ngươi gặp ta không phải vì yêu ta sao?" Tô Linh Nhi không mở cửa, giọng nói của nàng đầy vẻ tàn nhẫn: "Yêu ngươi? Ngươi xứng sao? Chỉ tiếc là ta nhìn nhầm ngươi, nghĩ rằng ngươi sau này sẽ trở thành gia chủ nên mới hạ mình theo ngươi. Vì ngươi, ta chịu đủ mọi đau khổ và tủi nhục, kết quả cuối cùng là gì? Chỉ là một con số không trống rỗng. Ngươi còn muốn ta ở bên ngươi sống qua ngày ư? Biến đi! Biến cho ta xa thật xa!"

 

Ôn Hành thở dài: "Kỳ thực, Khánh Văn Thuần đối với hắn cũng coi như là hết tình hết nghĩa rồi. Nếu Khánh Văn Hạo không tự mình làm loạn, Khánh gia cũng không để hắn phải đói chết." Liên Vô Thương nói: "Chó không thể bỏ được thói ăn phân, Khánh Văn Hạo không đâm đầu vào tường thì không quay đầu được." Ôn Hành cười khổ: "Giờ thì đã đâm đầu vào tường rồi."

 

Ôn Hành suy nghĩ một lát: "Lúc qua Ly Thương Giới, Vô Thương ngươi không ở đó, từ Ly Thương Giới đến Thiên Nhất Thành, chúng ta thuận buồm xuôi gió mà cũng mất bao nhiêu thời gian. Khánh Văn Hạo kéo theo thân thể tàn tạ như vậy thì làm sao mà đến được đây?" Liên Vô Thương nhìn Khánh Văn Hạo toàn thân bụi bặm và đầy vết thương, một lát sau hắn mới khẽ thở dài: "Khánh Văn Hạo đối với Khánh gia và vợ con mình chẳng ra gì, nhưng với mẹ con Tô Linh Nhi thì quả thực là thật lòng."

 

Nếu không phải vì yêu sâu đậm, ai lại có thể hành hạ bản thân đến mức này? Nỗi đau khi bị thiên lôi đánh trúng khắc vào xương tủy ra sao, Ôn Hành hiểu rõ. Nếu không có linh đan diệu dược, rất dễ để lại thương tật vĩnh viễn. Một công tử lớn lên trong nhung lụa như Khánh Văn Hạo sao từng chịu qua những trận đòn chí mạng như vậy, đối với hắn mà nói, chịu đựng những thứ này chẳng khác nào như đã chết. Thế nhưng hắn vẫn kiên trì lết lên được tới đây, chỉ để được ở bên Tô Linh Nhi.

 

Ôn Hành chẳng còn hứng thú nữa: "Không xem nữa, Vô Thương, ngươi có muốn nghỉ ngơi một lát không?" Liên Vô Thương gật đầu: "Được."

 

Ôn Hành nói: "Nhu nhi, Tiểu Việt, ta và sư mẫu của các ngươi đi nghỉ ngơi, các ngươi có chuyện gì thì cứ lo liệu, đừng để ý đến chúng ta. Đợi Cảnh Đàn bọn họ về rồi chúng ta cùng ăn tối, các ngươi cứ làm việc của mình đi." Nói xong, hắn bế ngang Liên Vô Thương lên. Liên Vô Thương trừng mắt nhìn Ôn Hành: "Ngươi làm cái gì? Bọn nhỏ còn đang ở đây."

 

Thẩm Nhu và Sở Việt cười khúc khích rồi đi chỗ khác, Ôn Hành không chút ngại ngần hôn lên má Liên Vô Thương một cái: "Bây giờ bọn nhỏ không còn ở đây nữa."

 

Ôn Hành và Liên Vô Thương vừa nghỉ ngơi thì đã đến tối, đợi đến khi Cảnh Đàn và Hồ Phi Phi quay về, hai người họ mới ra khỏi phòng. Cảnh Đàn và Hồ Phi Phi mang theo bao lớn bao nhỏ, Hồ Phi Phi nói: "Tản nhân nên đi đây đi đó cho khuây khỏa, với tính tình thích xem náo nhiệt của huynh, nhất định sẽ thích." Ôn Hành cười nói: "Được, tối nay chúng ta ra ngoài dạo một vòng, Vô Thương, ngươi thấy thế nào?" Liên Vô Thương thản nhiên đáp: "Ngươi quyết định là được rồi."

 

Nhưng họ không thể đi đến hội chùa như dự định, trời đột nhiên đổ mưa nhỏ, mặc dù không lớn nhưng tí tách rả rích khiến lòng người khó chịu. Khánh Văn Hạo vẫn cuộn tròn trước cửa đối diện, như một miếng vải rách không ai muốn, Ôn Hành trong lòng có chút bứt rứt, thần thức của hắn liên tục rơi vào cảnh tượng bên ngoài.

 

Liên Vô Thương hỏi: "Trời mưa rồi, có cần cho hắn một chỗ trú không?" Dù gì cũng là huyết mạch của Ôn Hành, tuy là một kẻ bất hiếu, nhưng đến nông nỗi này cũng khiến người ta không khỏi thương cảm. Ôn Hành thở dài: "Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm có nằm mơ cũng không ngờ được, cha của bọn họ lại nặng tình đến vậy. Nếu Khánh Văn Hạo trong quá trình chúng lớn lên mà có một chút trách nhiệm nào, thì hai đứa trẻ cũng không vô tình với hắn như bây giờ. Ta mà giúp hắn, lại cảm thấy có lỗi với hai đứa trẻ. Đây là nhân quả hắn tự gieo, tự mình nhận lấy quả đắng, chẳng có gì sai."

 

Liên Vô Thương thở dài: "Ta biết tính ngươi, nếu ngươi không nhìn thấy thì thôi, chứ nếu đã thấy thì không thể nào khoanh tay đứng nhìn." Ôn Hành than thở: "Thật khó quá."

 

Bên ngoài mưa ngày càng nặng hạt, mưa ở Thượng Giới chẳng hiểu sao lại nhiều đến vậy. Ôn Hành nằm trên giường, lắng nghe tiếng mưa tí tách rơi trên xà nhà, hắn xoay người: "Mưa lớn rồi." Liên Vô Thương khẽ đẩy hắn: "Ra ngoài xem thử đi, ngươi cứ mãi lo nghĩ thế này, cũng không ngủ yên được."

 

Ôn Hành vò đầu, ngồi dậy: "Ta cứ cảm thấy nếu đối xử mềm lòng với hắn thì lại là bất công với Khánh Vận Trúc bọn họ." Liên Vô Thương nói: "Khánh Văn Hạo đã ra nông nỗi này, Khánh Vận Trúc bọn họ cũng chẳng còn để tâm nữa rồi."

 

Dù vậy, Ôn Hành vẫn bước ra khỏi cửa, giương ô đi dưới mưa. Đây là chiếc ô Thiên Cơ – một pháp khí do Thiên Cơ Các chế tạo, có thể công kích, phòng ngự và cũng tạo ra một không gian chắn gió che mưa. Ôn Hành đặt chiếc ô bên cạnh Khánh Văn Hạo. Khánh Văn Hạo cảm giác được có người đến gần, hắn ngẩng đầu nhìn lên Ôn Hành.

 

Ôn Hành vẫn còn nhớ lần đầu gặp Khánh Văn Hạo, hắn ngạo mạn, phong thái hiên ngang biết bao. Khánh Văn Hạo có một vẻ ngoài vô cùng tuấn tú, nếu không thì hai đứa con của hắn cũng không thể đẹp đẽ đến thế. Giờ đây, trước mặt hắn là một kẻ thảm bại, tựa như con gà trống vừa thua trận, trên người không còn chút khí phách nào, ánh mắt lộ rõ vẻ tàn tạ, quanh thân tỏa ra sự suy sụp.

 

Ôn Hành đặt chiếc ô Thiên Cơ xuống cạnh Khánh Văn Hạo: "Đây là ô Thiên Cơ, có thể che gió chắn mưa, ngươi giữ lấy đi." Hắn lấy ra một túi trữ vật, bên trong có một ít đồ ăn: "Có chút lương thực, ngươi cũng giữ lấy mà dùng."

 

Ngón tay của Khánh Văn Hạo đã sưng lên, tím tái cả lại, nhưng hắn vẫn cố giơ tay hành lễ với Ôn Hành: "Đa tạ đạo hữu, không biết đạo hữu tôn danh quý tính là gì?"

 

Ôn Hành đáp: "Chuyện nhỏ thôi, đạo hữu không cần để tâm. Ta thấy ngươi đói cả ngày rồi, ăn chút gì đó lót dạ đi." Nói rồi, hắn mở túi trữ vật, lấy ra mấy gói giấy dầu, bày ra trước mặt Khánh Văn Hạo. Ánh mắt của Khánh Văn Hạo dừng lại trên một miếng bánh đường trắng, đôi môi hắn run run, khẽ đưa tay trái ra lấy một miếng, cho vào miệng.

 

Ôn Hành nhẹ nhàng nói: "Ngươi cứ từ từ mà ăn, tất cả đều là của ngươi. Ta về trước đây." Hắn cũng chẳng biết Khánh Văn Hạo và Tô Linh Nhi còn giằng co bao lâu nữa, hắn chỉ có thể làm đến thế.

 

Khoé mắt Khánh Văn Hạo đỏ lên, hắn nhai bánh đường trắng, khẽ mỉm cười: "Ngon hơn bánh đường mẹ ta làm nhiều." Ôn Hành cũng cười mỉm: "Thích thì ăn thêm chút nữa."

 

Thấy Ôn Hành sắp rời đi, Khánh Văn Hạo vươn ngón tay sưng đỏ nắm lấy vạt áo của Ôn Hành: "Đêm dài tịch mịch, đạo hữu có thể ngồi lại nghe ta nói chuyện không?"

 

Ôn Hành nhìn Khánh Văn Hạo, mái tóc rối tung, dáng vẻ tiều tụy. Hắn nhìn Ôn Hành với đôi mắt chẳng khác nào một con chó hoang không nơi nương tựa. Ôn Hành mềm lòng, ngồi xuống bên cạnh hắn. Dưới không gian che chở của chiếc ô Thiên Cơ, Ôn Hành ngửi thấy mùi hôi bốc ra từ Khánh Văn Hạo, vì phép lịch sự, hắn chặn lại khứu giác của mình.

 

Khánh Văn Hạo chậm rãi nhấm nháp bánh đường, đường trắng bám vào những ngón tay bẩn thỉu của hắn. Ban đầu hắn ăn vội vàng, sau đó bắt đầu ăn chậm lại để thưởng thức. Ôn Hành không hối thúc, lặng lẽ ngồi nhìn. Đợi đến khi Khánh Văn Hạo ăn xong miếng cuối cùng, hắn mãn nguyện ợ một cái, rồi nói: "Đã lâu rồi không có ai đối xử tốt với ta như vậy. Đa tạ đạo hữu."

 

Ôn Hành khẽ gật đầu: "Không cần cảm ơn."

 

Khánh Văn Hạo nhìn mưa rơi bên ngoài chiếc ô Thiên Cơ, từng giọt mưa tí tách rơi xuống đất, tạo thành những gợn sóng li ti. Hắn nói: "Có lẽ đạo hữu sẽ không tin, nhưng ta, dù giờ đã thành bộ dạng này, nhưng chỉ cách đây không lâu thôi, ta còn là một công tử thế gia." Ôn Hành khẽ đáp: "Ta tin."

 

Khánh Văn Hạo khẽ cười: "Ta... xuất thân trong một gia tộc quyền thế, tuy không còn được như thời đỉnh cao, nhưng vẫn đủ để ta sống trong an nhàn, phú quý. Mẫu thân chỉ có mình ta là con trai, các tỷ tỷ của ta đều đã xuất giá, đều gả vào những gia đình không tệ. Các nàng vô cùng chiều chuộng ta, mọi thứ đều tùy ta mà làm. Từ nhỏ, ta đã biết, tương lai gia tộc sẽ do ta gánh vác.

 

Ta nghĩ mẫu thân và các tỷ tỷ tốt với ta là vì họ muốn dựa dẫm vào ta sau này. Do đó, ta luôn cảm thấy mọi thứ đều là điều hiển nhiên. Với những gì mẹ ta ép buộc ta phải làm, ta chẳng bao giờ xem trọng. Mẹ ta cưới cho ta một thê tử, nhưng ta không yêu nàng, lấy nàng chỉ vì trách nhiệm. Có rất nhiều nữ nhân muốn leo lên giường ta, trong đó có một kẻ đã thành công, nàng ta dùng đứa bé trong bụng để chen chân vào nhà ta. Thực lòng mà nói, ta khinh thường nàng.

 

Ta nghĩ rằng chỉ có người mình tự chọn mới là tốt nhất, còn những kẻ được người khác sắp đặt cho, đều không phải thứ ta muốn. Rất nhanh sau đó, ta gặp được người mà ta cho là định mệnh của mình. Ít nhất lúc đó ta nghĩ nàng xuất hiện là để thắp sáng cuộc đời ta. Nàng thật xinh đẹp, chỉ cần nàng cười một cái, ta nguyện đem cả thế giới dâng lên cho nàng.

 

Ta dẫn nàng về nhà, mẫu thân ta nổi giận lôi đình, hóa ra nàng là con cháu của kẻ thù, mẫu thân ta đã dặn kỹ không được kết thân với nhà họ. Nhưng ta như kẻ trúng tà, vì nàng mà ta chống đối lại mẹ, vì nàng mà rời nhà ra đi. Ta muốn giành lấy một bầu trời cho riêng nàng.

 

Chúng ta có một đứa con, ta rất yêu nó. Ta nghĩ, đợi đến khi ta thừa kế vị trí gia chủ, nàng và con của chúng ta sẽ trở thành chủ nhân tương lai của gia tộc. Nhân dịp mẫu thân ta thọ yến, ta dẫn nàng về nhà. Cứ nghĩ có thể nhân cơ hội đó mà thành gia chủ, rước nàng về làm chính thất. Kết quả, mẫu thân ta cho ta một cái tát trời giáng, bà đem vị trí gia chủ truyền cho người vợ đầu của ta, còn ta chẳng được gì, chỉ nhận lấy một thân đầy thương tích.

 

Nữ nhân mà ta yêu thương, mang theo con của chúng ta rời đi. Ta bị nhốt trong biệt viện của gia tộc, tranh thủ lúc bọn người hầu ngủ say mới trốn được ra ngoài. Vừa thoát ra, ta liền đi tìm nàng. Cả chặng đường đầy gian khổ, ta phải chịu bao nhiêu tủi nhục, cuối cùng cũng tìm được. Nhưng... nàng không còn nhận ta nữa."

 

Ta mới biết được, hóa ra lần đầu nàng và ta gặp nhau đều là toan tính từ trước. Nàng biết ta là nam đinh duy nhất trong nhà, cho rằng ta có thể trở thành gia chủ, nên mới tìm cách chạm mặt ta. Ta vì nàng mà bỏ vợ con, bị gia tộc trục xuất, cuối cùng lại thành công dã tràng.

 

Đạo hữu, ngươi nói xem, ta có buồn cười không? Ta sống chẳng khác nào một con sâu cái kiến, đến bây giờ ta vẫn cảm thấy những gì mình trải qua như một cơn ác mộng. Cái gọi là vinh quang của ta đều do gia tộc mang lại, thế mà ta lại chê bai rằng gia tộc trói buộc sự tự do của ta. Gia tộc đã sắp đặt cho ta một con đường tốt nhất, nhưng ta lại cho đó là nhà tù. Giờ nghĩ lại, ta thật sự ngu ngốc, nâng niu một hạt cát mà cứ ngỡ mình đang giữ một viên trân châu, nghĩ rằng tấm chân tình của mình là duy nhất, còn tâm ý của người khác chỉ là bùn đất. Ta đáng đời mà, ta chà đạp lên tình cảm của người khác, khinh thường ngươi, khinh thường nàng, cuối cùng chính ta mới là kẻ ngốc lớn nhất."

 

Khánh Văn Hạo bật cười, tiếng cười nghe thật thê lương. Ôn Hành thở dài một tiếng, đưa tay nắm lấy bàn tay sưng tấy, tím bầm của hắn, rồi truyền một chút linh khí vào. Bàn tay của Khánh Văn Hạo dưới tác dụng của linh khí nhanh chóng xẹp xuống, hết sưng. Hắn cảm kích nhìn Ôn Hành, nở một nụ cười: "Đạo hữu này, ta luôn cảm thấy trên người ngươi có một loại khí tức quen thuộc, giống hệt như những trưởng bối trong nhà ta. Chỉ có điều, các trưởng bối trong nhà ta không bao giờ dịu dàng như ngươi, bọn họ đối với ta không được thân thiện cho lắm."

 

Ôn Hành thản nhiên đáp: "Họ cũng từng tử tế với ngươi, chỉ là ngươi chỉ nhớ đến những điều tồi tệ mà quên đi những gì tốt đẹp họ từng làm cho ngươi. Ta chỉ truyền cho ngươi chút linh khí đã khiến ngươi cảm kích, còn những điều họ đã làm vì ngươi, ngươi chẳng có điều gì muốn nói sao. Thực ra ngươi có trở thành gia chủ hay không cũng không quan trọng, họ cũng không cần dựa dẫm vào ngươi. Ngươi có thể làm rạng danh gia tộc thì tốt, còn nếu gia tộc suy tàn trong tay ngươi, thì bọn họ cũng chỉ cần nhắm mắt làm ngơ là xong."

 

Ôn Hành nhớ đến những lời mà Khánh Vận Trúc đã từng nói với mình, hắn cảm thán.

 

Ôn Hành nói tiếp: "Nghe ngươi nói ngươi bỏ vợ con để chạy theo tình yêu đích thực. Giờ đây ngươi bị người khác chà đạp lên chân tình của mình, cảm thấy đau đớn, vậy những người bị ngươi bỏ rơi, những năm tháng đó họ đã trải qua khổ sở thế nào, ngươi có thấy không?" Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm là những đứa trẻ ngoan, chỉ vì người cha này mà đến nay vẫn không thể nào buông bỏ được.

 

Ôn Hành nói: "Hy vọng sau khi ngươi suy nghĩ thông suốt sẽ làm lại cuộc đời, tương lai vẫn còn dài."

 

Hắn không muốn nói thêm gì với Khánh Văn Hạo nữa. Khánh Văn Hạo chẳng qua chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, được gia tộc nuôi dưỡng quá mức nên không biết sự đời khó khăn ra sao. Hy vọng sau khi trải qua những sóng gió này, hắn có thể đứng lên được, tương lai vẫn còn nhiều khả năng, mong rằng hắn sẽ tìm được con đường mà mình muốn đi, trở thành người mà mình muốn trở thành.

 

Khánh Văn Hạo nhìn Ôn Hành: "Ngươi sắp đi sao?" Ôn Hành gật đầu: "Ừ, ta ra ngoài đã lâu, người nhà sẽ lo lắng."

 

Khánh Văn Hạo ngưỡng mộ nói: "Thật tốt, ngươi vẫn còn có gia đình." Ôn Hành mỉm cười: "Ngươi cũng có gia đình mà." Nói rồi, bóng hình Ôn Hành dần tan biến.

 

Sau khi Ôn Hành quay về phòng, trong lòng hắn bình yên hơn rất nhiều. Hắn ôm lấy Liên Vô Thương, nhẹ giọng nói: "Ta đã để linh thạch trong túi trữ vật cho hắn, hẳn là đủ để hắn quay về Ly Thương Giới."

 

Liên Vô Thương nói: "Hy vọng hắn có thể nghĩ thông suốt mà sống tốt."

 

Ngoài trời mưa vẫn rơi nặng hạt. Ôn Hành hôn nhẹ Liên Vô Thương rồi nói: "Đêm nay mưa to như thế, không biết ngày mai có tiếp tục mưa nữa không."

 

Liên Vô Thương nói: "Dù sao cũng chẳng có chuyện gì làm, nếu mưa thì cứ ngủ thêm thôi." Ôn Hành vùi vào người Liên Vô Thương, cười bảo: "Nói cũng có lý."

 

Sáng hôm sau, khi Ôn Hành tỉnh dậy, mặt trời đã ló dạng. Sau một đêm mưa gió, không khí trở nên trong lành, mọi bụi bẩn đều được gột rửa sạch sẽ. Hắn đứng dậy, đi dạo một vòng trong sân. Lúc này, Thẩm Nhu từ bên ngoài bước vào, khi nàng mở cửa, ngoài sân truyền đến những tiếng ồn ào huyên náo. Ôn Hành hỏi: "Nhu nhi, bên ngoài có chuyện gì sao?"

 

Thẩm Nhu đáp: "Người đàn ông mà chúng ta nhìn thấy hôm qua, đã tự sát rồi."

 

Ôn Hành kinh hãi: "Tự sát rồi?"

 

Hắn vội vàng bước ra ngoài, chỉ thấy cánh cửa đối diện mở toang. Khánh Văn Hạo dùng quần áo rách rưới của mình buộc thành dây thừng, treo cổ chết ngay trước cổng. Tô Linh Nhi bên trong sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, nhưng không ai đến an ủi nàng. Đứa trẻ của nàng đứng một bên nhìn thi thể treo lơ lửng của Khánh Văn Hạo với vẻ mặt thờ ơ, như thể đó là người xa lạ.

 

Thi thể của Khánh Văn Hạo vẫn đang đung đưa, hắn treo mình đối diện với cửa lớn, Ôn Hành không thấy rõ nét mặt của hắn, nhưng chắc chắn rằng vẻ mặt hắn lúc chết hẳn rất dữ tợn, nếu không thì Tô Linh Nhi làm sao sợ đến thế? Bên cạnh thi thể của hắn, Ôn Hành thấy một chiếc ô Thiên Cơ được xếp gọn gàng, trên cán ô vẫn còn buộc túi trữ vật mà tối qua hắn đã đưa cho Khánh Văn Hạo.

 

Ôn Hành thấy cảnh này cũng không biết phải nói gì. Tối qua, khi hắn gặp Khánh Văn Hạo, đã cảm nhận được rằng hắn chịu đả kích quá lớn, trong lòng mang ý niệm tự sát. Nhưng không ngờ rằng những lời nói và đồ vật hắn cho không thể khiến Khánh Văn Hạo buông bỏ, ngược lại càng khiến hắn quyết định đi đến cái chết nhanh hơn.

 

Ôn Hành bước tới, cắt đứt sợi dây, ôm thi thể của Khánh Văn Hạo lên và nhìn kỹ gương mặt hắn. Ngoài dự đoán của Ôn Hành, Khánh Văn Hạo chết mà nét mặt không dữ tợn, trông như đã chải chuốt kỹ lưỡng, tóc tai gọn gàng. Hắn cứ như đang chìm vào giấc ngủ, chỉ là sắc mặt không được tốt lắm.

 

Thi thể của Khánh Văn Hạo đã lạnh ngắt, người chết rồi, mọi ân oán cũng theo đó mà tan biến. Ôn Hành nói với Thẩm Nhu: "Nhu nhi, tìm cho hắn một cỗ quan tài đi."

 

Thẩm Nhu đứng bên cạnh cầm Thiên Cơ Thư, đáp: "Vâng, sư tôn."

 

Những người xung quanh thì thào bàn tán: "Đúng là người đàn bà ác độc, gã đàn ông này hôm qua khóc lóc cả buổi chiều mà nàng ta không cho hắn vào cửa. Tòa nhà này vẫn là của gia đình hắn mà."

 

"Thật có chuyện như vậy sao? Đúng là quá nhẫn tâm!"

 

Toàn thân Tô Linh Nhi run rẩy như lá khô trước gió, cuối cùng nàng hét lên một tiếng rồi ngã vật ra đất, ngất đi.

 

Ôn Hành không cảm thấy hối hận, cho dù những lời hắn nói tối qua có tác động gì đến Khánh Văn Hạo, thì những gì nên làm, hắn đã làm rồi. Ân oán giữa Tô Linh Nhi và Khánh Văn Hạo đến đây coi như kết thúc. Còn việc khi Khánh Văn Hạo ra đi, trong lòng là yêu hay hận Tô Linh Nhi, thì cũng không ai biết được.

 

Ôn Hành gửi một lá phù văn đến cho Khánh Như Hứa: "Như Hứa, phụ thân của các ngươi đã chết rồi." Ở đầu bên kia, Khánh Như Hứa nghe xong ngẩn người một lát: "Chết ở Thiên Nhất Thành sao?" Ôn Hành đáp: "Phải, ta đã thu liệm thi thể hắn. Nếu các ngươi không đến, ta sẽ thay các ngươi chôn cất hắn."

 

Giọng của Khánh Như Hứa có chút mệt mỏi, hắn nói: "Cậu, cho ta về bàn với mẫu thân rồi sẽ hồi âm lại cho cậu được không?" Ôn Hành nhìn quan tài đang đặt trong sân, đáp: "Được."

 

Ôn Hành cũng không phải chờ lâu, chỉ trong thời gian một nén hương, Khánh Văn Thuần đã gửi phù văn đến: "Tản Nhân, chuyện này ta đã nghe Như Hứa kể lại, cảm tạ ngài đã thu liệm thi thể của Khánh Văn Hạo. Ta cùng Như Hứa và Như Niệm sẽ đến Thiên Nhất Thành để đưa thi thể hắn trở về." Ôn Hành đáp: "Được, ta sẽ đợi các ngươi ở đây."

 

Khánh Văn Thuần nói: "Khi còn ở biệt viện, hắn lúc nào cũng không an phận. Ta nghĩ rằng trong lòng hắn vẫn còn vướng bận với Tô Linh Nhi, nên đã cho hắn một ít đan dược để hắn rời khỏi gia tộc. Không ngờ cuối cùng hắn và Tô Linh Nhi vẫn không thể đi cùng nhau. Hắn dù gì cũng là người của Khánh gia, là huyết mạch của mẫu thân, dù mẫu thân có đuổi hắn ra khỏi nhà nhưng cũng không thể để thi thể hắn lưu lạc đầu đường xó chợ."

 

Ôn Hành thở dài: "Bảo mẫu thân ngươi nén đau thương, lúc ra đi hắn hẳn đã buông bỏ được rồi."

 

Khánh Văn Thuần cảm kích nói: "Đa tạ Tản Nhân đã nhọc lòng." Ôn Hành đáp: "Không sao, ta sẽ chờ các ngươi ở đây." Kết thúc cuộc trò chuyện, Cảnh Đàn nhìn Ôn Hành với vẻ mặt kỳ lạ: "Tản Nhân, hóa ra ngài cũng có thân thích trên Thượng Giới sao?" Ôn Hành mỉm cười: "Ta đâu phải từ trong khe đá mà chui ra, tất nhiên là có chút thân nhân rồi."

 

Cảnh Đàn nói: "Nếu là ta, ta nhất định sẽ không màng đến loại người như vậy. Bỏ vợ bỏ con, thế mà còn dám đến quấy rầy thê tử và hài tử. Người như hắn đáng bị ném ra hoang dã cho sói hổ gặm xác." Cảnh Đàn xưa nay vốn khinh thường những kẻ bạc tình, không chung thủy và vô trách nhiệm, may mà người nàng chọn đối với nàng một lòng một dạ, nếu gặp phải loại người như Khánh Văn Hạo, hẳn sẽ khiến nàng khó chịu đến chết.

 

Ôn Hành thở dài: "Trên đời này có quá nhiều kẻ si tình và oán phụ, không thể nào nói rõ được."

 

Trong thời gian chờ Khánh Văn Thuần đến, lại xảy ra một chuyện khác: Tô Linh Nhi điên rồi. Không rõ là do cú sốc quá lớn khi tận mắt thấy Khánh Văn Hạo treo cổ trước cửa hay vì trong lòng nàng cảm thấy áy náy, không thể chịu đựng nổi nữa, nàng phát điên. Ôn Hành tận mắt nhìn thấy nàng vừa khóc vừa cười giữa con phố dài, Khánh Như Quy cố gắng kéo nàng về cũng không thể.

 

Liên Vô Thương nói: "Nàng ta đối với Khánh Văn Hạo không phải hoàn toàn vô tình, nếu thực sự vô tình, sẽ không đi theo hắn lâu như vậy. Dĩ nhiên, trong đó cũng có phần đánh cược, chỉ là cược thua rồi càng nghĩ càng hối hận. Đi theo Khánh Văn Hạo, nàng ta trong lòng không cam tâm, nhưng nhìn thấy hắn chết, nàng ta lại đau khổ."

 

Hồ Phi Phi không hiểu: "Nếu nàng ta thực sự có tình cảm với Khánh Văn Hạo, khi hắn đến tìm nàng, tại sao lại không chấp nhận? Dù hắn có thật sự tàn phế, nhưng thế gian này lớn như vậy, không phải không có cách mưu sinh."

 

Cảnh Đàn phân tích: "Nếu Khánh Văn Hạo thực sự yêu nàng, tại sao lại chọn treo cổ ngay trước cửa để nàng phải nhìn thấy? Ta cảm thấy hai người này đúng là một cặp trời sinh, đều ích kỷ như nhau."

 

Ôn Hành biết nói gì đây, hắn chỉ có thể thở dài rằng đứa trẻ kia quá đáng thương. Lần trước gặp Khánh Như Quy, hắn còn nghĩ đây là một đứa trẻ ngỗ nghịch được nuông chiều. Nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Khánh Như Quy đã trở thành một đứa trẻ mồ côi cha, mẹ thì hóa điên, trên mặt không còn chút nụ cười nào. Vận mệnh của hắn lại không tốt, Tô gia năm xưa vì chuyện của Tô Linh Nhi và Khánh Văn Hạo đã đuổi nàng ra khỏi Tô gia, bây giờ càng không có lý do để màng đến hắn. Chỉ trong vài ngày, Khánh Như Quy như biến thành một con người khác, khi đi trên phố, những đứa trẻ khác còn ném đá, hát vè trêu chọc hắn.

 

Ôn Hành bọn họ cũng không phải chờ lâu, Khánh Văn Thuần cùng Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm đã đến nơi, Thẩm Nhu và Sở Việt ra ngoài đón họ. Khánh Văn Thuần lúc này càng có phong thái của một tộc trưởng, vừa gặp Ôn Hành, nàng đã hành đại lễ với hắn, Ôn Hành vội vàng đỡ nàng dậy: "Tộc trưởng xin đứng lên."

 

Khánh Văn Thuần nói: "Mẫu thân vốn không muốn chúng ta đến đây, vì Thiên Nhất Giới là địa bàn của Tô gia. Nhưng ta sợ mẫu thân sẽ ôm hối tiếc, nên vẫn quyết định lên đường." Khánh Văn Thuần nhắc đến Khánh Văn Hạo chẳng khác nào nói về một đệ tử bình thường của Khánh gia, rõ ràng nàng đã buông bỏ mọi chấp niệm.

 

Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm đã lâu không gặp lại Ôn Hành, hắn mỉm cười, vỗ vai hai người bọn họ: "Càng ngày càng khỏe mạnh rồi!" Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm vẻ mặt khó xử nhìn Ôn Hành và Liên Vô Thương, nhớ lại thuở trước, một người thì thích Liên Vô Thương, một người lại mến Ôn Hành, nghĩ đến bây giờ vẫn cảm thấy không biết giấu mặt vào đâu.

 

Khánh Như Hứa mang theo túi An Linh để thu cất quan tài, hai huynh đệ cẩn thận từng chút một đặt quan tài của Khánh Văn Hạo vào trong túi. Khánh Như Hứa thở dài: "Ta và Như Niệm đã sớm không còn người cha này. Giờ đến đây chẳng qua chỉ là nghe theo lệnh của gia chủ để làm tròn bổn phận. Không hiểu vì sao, nhìn quan tài của hắn, trong lòng lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ như ta nghĩ."

 

Khánh Như Niệm nói: "Đúng vậy, dù chúng ta có người cha này, cũng chẳng bằng không có, nhưng giờ hắn thực sự đã chết, lại có một cảm giác khó nói thành lời."

 

Ôn Hành vỗ nhẹ vai hai huynh đệ: "Ngay cả khi nhìn thấy chó mèo ven đường chết đi, người bình thường cũng sẽ thấy thương cảm, cảm xúc này rất bình thường."

 

Khánh Văn Thuần lo lắng nếu ở lại Thiên Nhất Thành quá lâu sẽ bị người của Tô gia phát hiện, nên muốn thu dọn quan tài rồi lập tức quay về.

 

Ôn Hành đương nhiên không ngăn cản họ. Tô gia và Khánh gia giữa hai bên có huyết hải thâm thù, nếu người Tô gia phát hiện ba người Khánh gia đi lẻ tẻ thì sẽ chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì. Khánh Văn Thuần nói: "Mẫu thân từng nói, vốn dĩ Thiên Nhất Thành đều thuộc về Khánh gia chúng ta. Sau đó, từng bước từng bước Tô gia ép sát, chúng ta mới phải rút về Ly Thương Giới. Không ngờ giờ quay lại, Khánh gia lại phải lén lén lút lút như vậy, đúng là gió đổi chiều, nhân quả xoay vần."

 

Ôn Hành mỉm cười: "Đúng vậy, phong thủy luân chuyển, ai mà biết được một ngày nào đó sẽ quay lại." Khánh Văn Thuần hành lễ: "Tản Nhân nói có lý, vậy chúng ta không ở lại lâu, xin cáo từ tại đây." Ba người Khánh gia vội vàng đến chỉ để thu liệm thi thể của Khánh Văn Hạo, không biết nếu Khánh Văn Hạo có biết dưới suối vàng, liệu hắn có cảm thấy hổ thẹn hay không. Người cuối cùng thu dọn tàn cốt và đưa hắn về nhà lại chính là người vợ và các con mà hắn chẳng hề xem trọng.

 

Khánh Như Hứa nói: "Lì Mạc Tiên Tôn cùng bọn họ những ngày gần đây cũng đến Thượng Giới để tham gia tiệc sinh nhật của Tố Tuyết. Không biết cậu có gặp họ chưa." Ôn Hành đáp: "Tố Tuyết đã gửi thiệp mời đến toàn bộ các thế lực ở Thượng Giới, Lì Mạc hẳn đã đến Hợp Nhất Giới. Ta nghĩ, khi chúng ta lên đó, sẽ có thể gặp bọn họ."

 

Ôn Hành dự đoán rằng, trong tiệc ở Hợp Nhất Giới sắp tới, hắn có lẽ sẽ gặp lại rất nhiều người quen. Những vị Tiên Tôn, Tiên Quân nắm giữ các thế lực ở Hạ Giới, ngoại trừ những người đã bị hắn diệt trừ, hẳn đều sẽ đến.

 

Nói qua vài câu, Khánh Văn Thuần cùng hai đứa trẻ liền chuẩn bị lên đường về nhà. Ôn Hành muốn tiễn bọn họ đến trận pháp truyền tống, nhưng Khánh Văn Thuần từ chối: "Ta và hai đứa trẻ tự về là được, càng ít người đi cùng thì càng ít thu hút sự chú ý." Ôn Hành thấy cũng có lý, bèn nói: "Vậy được, ta tiễn các ngươi ra đến cửa."

 

Vừa mở cửa ra, Ôn Hành liền nhìn thấy Khánh Như Quy đang kéo Tô Linh Nhi trở về nhà, Tô Linh Nhi điên loạn, ngón tay vẽ múa như một đóa lan, miệng hát líu lo những bài hát vô nghĩa. Khánh Như Quy đỏ bừng cả mặt, cậu thiếu niên dùng hết sức lực nhưng vẫn không thắng nổi sức điên cuồng của mẹ mình.

 

Khánh Văn Thuần nhìn Tô Linh Nhi và Khánh Như Quy: "Chuyện gì xảy ra vậy?" Ôn Hành đáp: "Tô Linh Nhi điên rồi, có lẽ là do bị dọa phát điên khi thấy thi thể của Khánh Văn Hạo."

 

Khánh Văn Thuần thở dài: "Ta từng nghĩ nàng ta có được sự quan tâm mà ta và Hoa phu nhân không bao giờ nhận được, sẽ có thể sống hạnh phúc với hắn, nhưng không ngờ kết cục lại thành ra thế này."

 

Ôn Hành và mọi người nhanh chóng hiểu được ý Khánh Văn Thuần nói. Sự quan tâm mà nàng nhắc đến chính là sự bầu bạn và tôn trọng của Khánh Văn Hạo. Khi Khánh gia lâm vào tình cảnh khó khăn nhất, Khánh Văn Thuần và Khánh Vận Trúc cùng nhau dạy dỗ con cái, trong khi đó Khánh Văn Hạo lại bận tâm lo lắng cho một người phụ nữ khác và con của nàng ta. Giờ đây nhìn thấy cảnh tượng này, Khánh Văn Thuần chỉ cười lạnh: "Chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi..."

 

Nàng quay lại nhìn Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm: "Hai con đều đã trưởng thành rồi, giờ để các con tự quyết định. Trước mắt là người em cùng cha khác mẹ của các con. Hiện tại nó cha chết mẹ điên, nếu cứ để mặc như vậy, sợ rằng tương lai cũng sẽ không ra gì. Các con có thể suy nghĩ kỹ, hoặc đưa nó về Khánh gia, hoặc coi như không nhìn thấy gì mà bỏ đi."

 

Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm nhìn thiếu niên trước mặt, chỉ cách đây một hai năm, Khánh Như Quy còn là một đứa trẻ kiêu căng, ngạo mạn, giờ đây đã gầy đi và cao hơn rất nhiều, dáng vẻ ngỗ nghịch, xấc láo trước kia đã biến thành sự lúng túng và bất lực.

 

Khánh Văn Thuần nói: "Nếu đưa nó về Khánh gia, các con phải quên đi những gì nó đã từng làm với các con, đối đãi với nó như với một đệ tử Khánh gia. Còn nếu không muốn quản, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ."

 

Khánh Như Hứa mỉm cười: "Mẫu thân đã nói vậy, nghĩa là trong lòng người đã có quyết định rồi, đúng không?" Khánh Như Niệm khẽ cười: "Bảo ta coi nó là huynh đệ ruột thịt thì ta làm không được, nhưng coi như một đệ tử Khánh gia thì chẳng có gì khó khăn cả. Ta cũng từng có lúc nghịch ngợm chẳng ra gì, mẫu thân và huynh trưởng vẫn không bỏ rơi ta đấy thôi."

 

Khánh Như Hứa gật đầu: "Đưa nó về Khánh gia, dạy hết những gì cần dạy. Sau khi nó trưởng thành, muốn đi hay muốn ở, thì để tự nó quyết định."

 

Khánh Văn Thuần mỉm cười: "Con ta nay đã trưởng thành rồi."

 

Cảnh Đàn nheo mắt nhìn Khánh Văn Thuần, khen ngợi: "Cuối cùng ta đã hiểu tại sao lão phu nhân lại giao vị trí gia chủ cho con dâu. Nàng quả thật là một người rộng lượng và sáng suốt." Nếu là một phụ nữ bình thường, khi nhìn thấy tiểu thiếp và đứa con riêng rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy, hẳn sẽ cười thầm vui mừng trong bụng.

 

Nhưng Khánh Văn Thuần không phải là một phụ nữ tầm thường, lòng dạ và tầm nhìn của nàng rộng lớn hơn rất nhiều nam nhân. Khánh Văn Hạo dù bị đuổi ra khỏi Khánh gia, nhưng huyết thống giữa hắn và lão phu nhân không thể cắt đứt. Khánh Văn Thuần cho Khánh Như Quy mẹ con một con đường sống, cũng coi như kết một thiện duyên. Nếu sau này Khánh Như Quy học được điều tốt, chẳng phải đã cứu được một mạng người. Còn nếu hắn không học được, Khánh gia cũng thừa sức đối phó với hắn.

 

Khánh Văn Thuần bước tới trước mặt mẹ con Tô Linh Nhi, nàng vén nhẹ tấm mạng che mặt. Tô Linh Nhi cười khanh khách, đưa tay muốn chạm vào mặt nàng. Khánh Như Quy lập tức giữ chặt tay mẹ mình, đề phòng nhìn Khánh Văn Thuần. Khánh Văn Thuần nói: "Ngươi muốn cùng chúng ta về Khánh gia, hay ở lại nơi này? Nếu ngươi theo chúng ta về, ta sẽ cho ngươi và mẹ ngươi một chỗ dung thân, đối xử với ngươi như với các đệ tử Khánh gia. Nếu ngươi ở lại đây, ta sẽ để lại ngôi nhà này và mười vạn linh thạch. Từ nay về sau, ngươi sống chết thế nào, không còn liên quan gì đến Khánh gia nữa. Ngươi tự chọn đi."

 

Khánh Như Quy ngẩng đầu, ánh mắt đầy ngờ vực nhìn Khánh Văn Thuần, cuối cùng mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Ta... ta muốn cùng các người về Khánh gia."

 

Ôn Hành và mọi người nhìn theo bóng lưng Khánh Văn Thuần và hai đứa trẻ, khi đến thì chỉ có ba người, lúc đi lại mang theo hai người nữa. Ôn Hành thở dài: "Hy vọng Khánh Như Quy sẽ sáng suốt một chút, đừng lặp lại sai lầm của cha mẹ nó."

 

Cảnh Đàn cười nói: "Có gia chủ Khánh gia ở đó, muốn gây rối cũng khó."

 

Thẩm Nhu nói: "Mấy ngày nay bị chuyện này làm chậm trễ, Lễ Tiết Hoa đã qua mất rồi. Ngày mai chúng ta phải đến Hợp Nhất Giới đăng ký. Sinh thần của Tố Tuyết Tiên Tôn sắp bắt đầu rồi, sư tôn, người đã nghĩ ra nên tặng gì chưa?"

 

Ôn Hành móc từ trong tay áo ra một chiếc đồng hồ báo thức hình chú gà con: "Tặng cái này, vừa dễ thương vừa đáng yêu, giúp nàng ngủ sớm dậy sớm, có lợi cho sức khỏe!"

 

Hồ Phi Phi giật giật khóe miệng: "Tản Nhân đúng là độc địa, đây chẳng phải là tặng "chung" (tiếng Hán: 鐘, phát âm giống từ "chung" – hết, kết thúc) sao."

 

Lời tác giả:
Ôn Hành: Tặng nàng một cái đồng hồ báo thức, chúc nàng ngủ sớm dậy sớm, thân thể khỏe mạnh.

 

Tố Tuyết: ... Cút đi!

 

Ôn Hành: Không thích ư? Vậy tặng nàng một cái quan tài, chúc nàng thăng quan phát tài, vận xui hóa lành?

 

Tố Tuyết: ... Cút xa ta ra!

 

Ôn Hành: Vẫn không thích à? Đúng là nữ nhân khó hầu hạ, vậy ta tặng nàng một bó hoa nhé?

 

Tố Tuyết: Hoa hồng sao?

 

Ôn Hành: Thạch toán (hoa nhện đỏ) đặc sản của Huyền Thiên Tông, có nhiều màu cho nàng lựa chọn!

 

Tố Tuyết: Không muốn.

 

Ôn Hành: Hay là hoa cúc trắng? Do Vân Thanh trồng, bông to đẹp lắm, pha trà tuyệt hảo, giúp hạ huyết áp, giải nhiệt.

 

Tố Tuyết: ... Chết đi cho ta!!

Bình Luận (0)
Comment