Ôn Hành ngồi trên sofa nhà Phượng Uyên, hai tay ôm mũi, máu mũi vẫn chảy không ngừng: "Phượng Quân, người quân tử thì dùng lời, không dùng bạo lực mà." Phượng Uyên liếc nhìn Ôn Hành: "Nguyên tắc của ta là: nếu có thể động thủ thì không nói nhiều. Hơn nữa, ai bảo ngươi mồm mép thiếu dạy dỗ. Ta đã nhắc ngươi bao nhiêu lần rồi."
Ôn Hành lẩm bẩm: "Ta nào biết lão Phượng ghét nhất bị người khác gọi là 'lão'. Ta vốn còn đang bàn với Vô Thương xem nên làm thế nào để khôi phục ký ức cho ngươi." Phượng Uyên khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ nói: "Bản quân đường đường là Phượng Quân, sao có thể bị Thiên Đạo mục nát đó khống chế được. Dù không có các ngươi, ta cũng có thể tự mình thoát ra."
Vân Cẩm đang cúi đầu ăn bánh, nghe thấy câu nói của Phượng Uyên, hắn liền u oán thốt lên: "Nếu thật sự là như thế, tại sao vừa đặt chân đến Nhân Gian Giới ngươi đã bị mất ký ức? Ngươi lẽ ra nên giống như ta và Cung Định Khôn, gặp nhau trong bệnh viện tâm thần mới phải." Phượng Uyên liếc nhìn Vân Cẩm với ánh mắt khinh bỉ: "Bản quân sao có thể sa ngã như các ngươi? Mau ăn bánh của ngươi đi."
Liên Vô Thương vừa giúp Ôn Hành lau máu mũi vừa vui vẻ nói: "Coi như là nhầm mà lại trúng, như vậy thì dù Đông Hoàng Thái Nhất chưa khôi phục ký ức, chúng ta vẫn có thể bố trận." Ôn Hành gật đầu: "Còn phải xem tình hình bên lão Thiệu thế nào đã. Nếu lão Thiệu có thể giúp các Kiếm Tiên khôi phục ký ức thuận lợi, trong vòng hai ngày chúng ta sẽ ra tay được."
Liên Vô Thương đáp: "Chúng ta đã hành động rất nhanh rồi, ta tin rằng Thiệu Ninh sẽ thành công trong việc giúp các Kiếm Tiên khôi phục ký ức."
Ba ngày sau, tại tầng tám mươi chín của tòa nhà Thanh Liên, trong văn phòng của Liên Vô Thương đã tụ họp đông đảo các nhân vật. Nhóm người *****ên khôi phục ký ức đều tập trung ở đây, ngoại trừ Huyền Minh và những người khác, đệ tử của Ôn Hành và Thiệu Ninh cũng đã có mặt đông đủ.
Liên Vô Thương nói: "Ta đã gửi lời mời đến phân hồn của Huyền Viễn Luật, tin rằng không lâu nữa sẽ có hồi đáp. Với tính cách ngạo mạn tự phụ của hắn, hắn sẽ không coi chúng ta ra gì. Chúng ta phải nắm lấy cơ hội này để tiêu diệt phân hồn của hắn."
Huyền Minh và Cảnh Đàn liếc nhìn nhau: "Đối phó với một phân hồn, dùng Thiên La Địa Võng trận là đủ. Nhưng để phòng ngừa bất trắc, chúng ta sẽ khắc thêm một trận pháp mới xung quanh tòa nhà Thanh Liên, đặt tên là Định Càn Khôn. Định Càn Khôn trận mạnh hơn Thiên La Địa Võng trận gấp hàng trăm lần. Để đảm bảo thành công, các vị Kiếm Tiên cần trấn giữ các mắt trận, nếu chẳng may phân hồn của Huyền Viễn Luật trốn thoát, xin nhờ các vị ra tay tiêu diệt."
Khi Định Càn Khôn trận triển khai, nó giống như một đóa sen có mười hai cánh. Lúc Cảnh Đàn khắc trận pháp lên tầng tám mươi chín, mọi người cảm nhận được một luồng linh khí hạo nhiên khuếch tán bao trùm cả tầng này.
Linh khí ở Nhân Gian Giới vốn dĩ rất thưa thớt, Định Càn Khôn trận là do mọi người tự mình duy trì bằng linh khí của bản thân. Để bảo đảm trận pháp ổn định, ngoài Liên Vô Thương ra, tất cả những người còn lại đều phải ở lại đây, tạo thành một không gian khép kín, hoàn toàn ngăn cách với linh khí bên ngoài. Tiếp theo, chỉ cần Huyền Viễn Luật bước vào trận pháp, mọi người sẽ lập tức ra tay với tốc độ nhanh như chớp, không để hắn kịp phản ứng.
Trong mắt Ôn Hành, ánh kim quang lấp lánh. Hắn đứng bên cửa sổ nhìn xuống cảnh sắc Nhân Gian Giới, trầm giọng nói: "Nhân Gian Giới sắp thay đổi rồi." Một khi phân hồn của Huyền Viễn Luật bị họ tiêu diệt tại Nhân Gian Giới, chắc chắn sẽ khiến bản tôn của hắn bị kinh động. Đến lúc đó, Nhân Gian Giới sẽ rơi vào một trận đại nạn. Bất kể họ là chủ động hay bị động, trận kiếp nạn này cũng không thể tránh khỏi.
Lúc này, Vân Thanh chập chững chạy đến trước mặt Ôn Hành, vỗ vỗ cánh bay lên, rồi cả con gà nhỏ lơ lửng giữa không trung ngay trước mặt Ôn Hành. Vân Thanh cúi đầu cọ cọ vào ngực hắn, nhắm mắt lại rồi rướn đầu về phía Ôn Hành. Ôn Hành hiểu ý của Vân Thanh, hắn muốn Ôn Hành tự mình lấy ra Đạo Mộc của hắn.
Ôn Hành khẽ xoa đầu Vân Thanh, đưa tay thâm nhập vào thức hải của Vân Thanh. Chỉ thấy không gian trước mắt vặn vẹo, ngay trước trán của Vân Thanh xuất hiện một vòng xoáy sóng gợn, tay Ôn Hành đã chạm vào bên trong luồng sóng ấy.
Đây là một hành động vô cùng mạo hiểm. Thức hải và Tử Phủ đối với tu sĩ là nơi tối quan trọng, nếu không phải là người mà tu sĩ cực kỳ tín nhiệm, tuyệt đối sẽ không phơi bày thức hải ra.
Ôn Hành nhắm mắt lại, nhìn thấy thức hải của Vân Thanh. Điều *****ên đập vào mắt hắn là vô số túi trữ vật! Có cái còn chưa được buộc miệng kỹ càng, đồ vật bên trong rơi ra lả tả. Các túi trữ vật nhanh chóng xoay tròn, Ôn Hành nhìn thấy một túi đầy bánh phát cao đang lơ lửng trước mặt mình. Ôn Hành: ...
Các túi trữ vật tựa như những vì sao trên trời, xoay quanh một quả cầu màu xanh lục nằm ở chính giữa. Ôn Hành biết rằng, đây chính là phòng tuyến mạnh nhất trong thức hải của Vân Thanh. Quả cầu khá lớn, trên đỉnh là hai chiếc lá nhỏ tròn trịa phồng căng. Khi Ôn Hành bay đến trước quả cầu, hai chiếc lá vẫn nhịp nhàng lay động. Quả cầu này có đường kính hơn một trượng, lớn hơn cả hai người Ôn Hành cộng lại.
Lúc này, chiếc lá trên đỉnh quả cầu động đậy, từ từ trượt xuống trước mặt Ôn Hành. Ôn Hành nhìn thấy, liền bật cười: Đây chính là một trong những bản mệnh linh thực của Vân Thanh—Vân Đậu Đậu. Vân Đậu Đậu giỏi phòng ngự, có khả năng che giấu khí tức, thường ngày Vân Thanh nhờ vào nó để ẩn mình.
Vân Đậu Đậu nhìn thấy Ôn Hành, hai chiếc lá liền phe phẩy, hướng về phía Ôn Hành ra vẻ đáng yêu: (づ ̄3 ̄)づ. Ôn Hành khẽ mỉm cười: "Đậu Đậu, giỏi lắm." Linh thực của Vân Thanh giống như bản thân Vân Thanh, rất thích được người khác khen ngợi. Chỉ cần một câu khích lệ, hai linh thực sẽ lập tức sinh ra vô vàn sức mạnh và dũng khí.
Vân Đậu Đậu khẽ rung rinh lá cây, tâm mãn ý túc mà thu hồi linh khí. Khi Vân Đậu Đậu rút linh khí lại, mọi người lập tức cảm nhận được một luồng linh khí khổng lồ tuôn ra từ cơ thể Vân Thanh. Thẩm Nhược đau lòng nhìn Vân Thanh: "Tiểu sư đệ tại sao lần nào cũng dùng thức hải làm túi trữ vật? Nguy hiểm biết bao."
Nếu khi Vân Thanh mới tiến vào Nhân Gian Giới mà bị Cựu Mộc phát hiện cây gậy ăn mày, rất có thể hắn đã bị Cựu Mộc phá toang thức hải. Đến lúc đó, nhẹ thì hắn ngớ ngẩn cả đời, nặng thì hồn phi phách tán. Những người có mặt đều là tu sĩ, đều hiểu rõ những nguy hiểm trong đó. Vân Thanh vì muốn hỗ trợ sư phụ và sư huynh, đã bất chấp cả tính mạng mình.
Khi Vân Đậu Đậu rút lui, trước mắt Ôn Hành liền xuất hiện một bó dây leo màu vàng đỏ. Những dây leo này cũng được sắp xếp thành hình cầu, như một người lính canh cẩn mật bảo vệ thứ quan trọng nhất bên trong. Đây chính là một trong những bản mệnh linh thực của Vân Thanh—Vân Hoa Hoa. Thấy Ôn Hành đến, những dây leo của Vân Hoa Hoa nhẹ nhàng uốn éo, rồi một phần dây leo rút lại, để lộ ra một lối đi cao ngang người ngay trước mặt Ôn Hành.
Sau khi dây leo thu lại, lộ ra bên trong một lớp vỏ màu vàng óng ánh. Ôn Hành liền khen ngợi: "Hoa Hoa đang giúp canh giữ Đạo Mộc phải không? Thật giỏi quá." Vân Hoa Hoa hài lòng, dùng dây leo tạo thành một hình trái tim, Ôn Hành khẽ vuốt v e những chiếc gai trên dây leo của nó. Nếu có kẻ nào vượt qua được lớp phòng ngự *****ên của Vân Đậu Đậu, thì lớp phòng ngự tiếp theo—Vân Hoa Hoa, với tám nhánh dây leo đầy gai nhọn và khao khát hút máu—chắc chắn sẽ khiến kẻ đó thảm thương, bị rút mất một lớp da trước khi rời khỏi đây.
Bên trong Vân Hoa Hoa còn có một lớp kết giới nữa, kết giới này có màu vàng kim, tỏa sáng lấp lánh như một vì sao rực rỡ! Ôn Hành bước đến gần quả cầu kết giới, kết giới khẽ lóe lên, đối diện với Ôn Hành thì ánh sáng vàng ấy dần trở nên nhạt đi.
Ôn Hành dễ dàng tiến vào nơi quan trọng nhất trong thức hải của Vân Thanh. Vừa bước vào, hắn liền thấy cảnh tượng quen thuộc—tiểu bạch phong!
Cảnh tượng trong thức hải của một tu sĩ thường thay đổi tùy theo tâm cảnh và tu vi của họ. Có người vừa bước vào là thấy ngay địa ngục lửa thiêu, có người thì thức hải tràn ngập những dòng nước cuồn cuộn dâng trào. Dù họ có thể ngụy trang khéo léo đến đâu, chỉ cần bước vào thức hải của họ, bản chất con người họ sẽ được phơi bày rõ ràng.
Do đó, thức hải là nơi quan trọng nhất của một tu sĩ, ở đây cất giấu những bí mật mà họ không bao giờ muốn người khác khám phá.
Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy một quả cầu đường kính hơn một trượng, nhưng khi bước vào, Ôn Hành lại có cảm giác như mình đã trở về Huyền Thiên Tông. Dưới chân hắn là con đường nhỏ rắn chắc, bên tai vang vọng tiếng chim hót líu lo, hoa lá đua nở. Hắn đang đứng trên con đường nhỏ dưới chân núi tiểu bạch phong, hai bên đường đầy ắp những cây ăn quả, từng quả chín mọng treo lủng lẳng trên cành.
Đây là thứ quan trọng nhất trong sâu thẳm tâm hồn của Vân Thanh. Chỉ cần nhìn cảnh vật này, Ôn Hành cũng hiểu rõ Vân Thanh trân trọng gia đình của mình đến nhường nào. Dĩ nhiên, đây chỉ là cảnh tượng trong thức hải của Vân Thanh, hoàn toàn không phải là hiện thực, mà là những gì hắn từng trải qua và nghĩ tưởng. Ôn Hành không thể hái quả trên cây, và tất nhiên, mục đích của hắn cũng không phải để hái quả.
Hắn theo con đường nhỏ quen thuộc tiến lên núi tiểu bạch phong, chỉ thấy trước mặt, vượt lên hẳn những tán cây, có một cây Kim Ngô mộc sừng sững. Ôn Hành còn chưa kịp đến gần thì đã nghe thấy một tiếng phượng kêu vang vọng: "Oang——" Hắn nhìn theo tiếng kêu, chỉ thấy trên cây Kim Ngô mộc có một con phượng hoàng toàn thân trắng muốt đang xòe rộng đôi cánh.
Dưới chân phượng hoàng bừng lên một ngọn lửa màu bạch kim, đây chính là Yêu Hỏa của Tiểu Phượng Quân—Vân Bạch. Vì bảo vệ Đạo Mộc, hai đứa trẻ này thật sự đã dùng hết tất cả sức mạnh của mình.
Bạch Phượng thấy Ôn Hành đến, liền cúi đầu chào hắn. Ôn Hành cũng chắp tay thi lễ: "Đa tạ Tiểu Phượng Quân." Bạch Phượng thu hồi ngọn lửa, ngoan ngoãn đậu lại trên cây Kim Ngô mộc. Bên cạnh Kim Ngô mộc, còn có một ngọn yêu hỏa nữa của Vân Thanh, đó là một con Kim Ô nhỏ, kích cỡ không khác gì yêu hỏa của Vân Bạch.
Nếu kẻ xâm nhập là thần thức của người khác, cho dù có may mắn đến được nơi này, thì thứ chờ đợi họ chính là sự thiêu đốt của hai loại yêu hỏa mạnh nhất thiên hạ. Khóe mắt Ôn Hành chợt nóng lên, hắn nhanh chóng bước đến dưới gốc cây Kim Ngô mộc, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra sự khác biệt giữa tiểu bạch phong trong lòng Vân Thanh và tiểu bạch phong thực sự.
Ở Huyền Thiên Tông, bên cạnh cây Kim Ngô mộc có một tòa Phượng Quy lâu. Nhưng trong thức hải của Vân Thanh, cạnh cây Kim Ngô mộc lại trống trải, không có gì cả. Dưới gốc Kim Ngô mộc, thần hồn của Vân Thanh đang ôm cây gậy ăn mày của mình ngồi trong trận pháp cấm chế. Thấy Ôn Hành đến, Vân Thanh liền mở mắt ra, mỉm cười ngọt ngào gọi: "Sư tôn, con đã bảo vệ Đạo Mộc rất tốt."
Ôn Hành đau lòng nói: "Ta đã thấy rồi, con làm rất tốt." Đi qua bảy tầng phòng ngự, cuối cùng chính thần hồn của Vân Thanh trở thành phòng tuyến cuối cùng. Nếu kẻ đến không phải là Ôn Hành, Vân Thanh sẽ bẻ gãy cây gậy ăn mày, liều mạng đồng quy vu tận với đối phương.
Ôn Hành bước thẳng vào trận pháp, ôm chầm lấy Vân Thanh: "Con đã làm rất tốt, thật vất vả cho con rồi." Vân Thanh cọ cọ trong lòng Ôn Hành: "Con từng nói, nếu sư tôn cần, con sẵn sàng hy sinh tính mạng." Ôn Hành nghẹn ngào: "Sư tôn không cần mạng của con, sư tôn cần con sống thật tốt."
Vân Thanh lùi lại một bước, quỳ xuống đất, nâng cây gậy ăn mày lên cao quá đầu: "Đệ tử Vân Thanh phụng mệnh bảo vệ Đạo Mộc, nay sư tôn đã trở lại, xin sư tôn thu hồi Đạo Mộc, diệt trừ gian ác!"
Ánh kim quang trong mắt Ôn Hành càng lúc càng sáng. Một luồng linh khí hạo nhiên bao trùm cả hai người, khiến các tu sĩ đang đứng trong trận pháp không thể nhìn thẳng vào họ. Linh Tê lo lắng hỏi: "Không xảy ra chuyện gì chứ?" Thiệu Ninh đáp: "Sẽ không có chuyện gì đâu, ngươi phải tin tưởng lão Ôn và Vân Thanh."
Lúc này, Ôn Hành rút tay ra khỏi luồng không gian vặn vẹo trước trán của Vân Thanh, trên tay hắn nắm chặt một cây gậy đen nhánh. Cây gậy càng ngày càng dài, hai chiếc lá nhỏ xanh biếc phấn khích vỗ đập: "Bộp bộp~"
Khi Ôn Hành hoàn toàn rút cây gậy ăn mày ra khỏi thức hải của Vân Thanh, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Thiệu Ninh và những người khác vội vã tiến đến: "Lão Ôn, ngươi không sao chứ?" Thẩm Nhược cùng các sư huynh đệ khác thì vây quanh Vân Thanh: "Tiểu sư đệ, ngươi không sao chứ?"
Bị rút đi Đạo Mộc, Vân Thanh liền biến thành một đứa trẻ với đôi môi đỏ tươi và hàm răng trắng bóng. Hắn cười hì hì nói: "Không sao, ngươi xem, ta khỏe như vâm đây này." Vân Thanh nhìn Vân Bạch, nói: "Ngươi có muốn lấy lại yêu hỏa không?" Vân Bạch cười đáp: "Không đưa ta, ngươi còn định giữ mãi chắc?"
Phượng Uyên đứng bên cạnh tức đến nỗi mũi phập phồng: "Quân Thanh, ngươi làm như vậy quá nguy hiểm, biết không? Từ trước đến nay, yêu tu tộc ta chưa từng đem yêu hỏa giao cho kẻ khác giữ. Nếu ngươi gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Sau này tuyệt đối không được tái phạm nữa." Vân Bạch thu hồi yêu hỏa, bình thản nói: "Thời kỳ đặc biệt thì chính sách đặc biệt, hơn nữa, không phải ta vẫn ổn sao?"
Phượng Uyên không phục, quay sang nói với Vân Thanh: "Lần sau nếu cần yêu hỏa, nhớ đến mượn của ta, biết chưa?" Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất điềm nhiên nói: "Nói đến yêu hỏa, chẳng lẽ yêu hỏa của tộc Kim Ô chúng ta lại thua kém? Cháu Vân, lần sau cần yêu hỏa, cứ hỏi lão tổ mà mượn."
Vân Thanh bất đắc dĩ hướng về phía các sư huynh sư tỷ mà phàn nàn: "Các ngươi xem, đây chính là cái khổ của việc có quá nhiều bậc trưởng bối." Mọi người đều cười ầm lên.
Không lâu sau, tổng giám đốc của Huyền Viễn Khoa Kỹ—Huyền Viễn Luật đã hồi đáp cho Liên Vô Thương, hắn đồng ý ngày mai sẽ đến tham quan trụ sở chính của Thanh Liên Cổ Phần để bàn bạc hợp tác. Liên Vô Thương nói với mọi người: "Xem ra đã trúng kế rồi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng."
Đây là sự yên tĩnh trước cơn bão, tất cả mọi người đều tụ tập trong văn phòng của Liên Vô Thương. Một nhóm đông người tụ họp lại khiến không khí trở nên buồn tẻ, không biết ai đề xuất, đến khi Ôn Hành và Liên Vô Thương phát hiện thì văn phòng của Liên Vô Thương đã biến thành mấy bàn đang chơi mạt chược rồi. Có người đánh mạt chược, có người thì phục vụ trà bánh.
Liên Vô Thương than thở: "Ta chưa bao giờ ngờ được rằng một ngày nào đó văn phòng của ta lại thành ra như thế này." May mà văn phòng đủ rộng, mấy chục người tụ lại cũng không hề chật chội. Từ lúc đến Nhân Gian Giới, mặc dù những kiến thức lớn lao không học được bao nhiêu, nhưng những trò vui chơi thì học được kha khá.
Ôn Hành và Liên Vô Thương ngồi trên sofa nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới tác động của trận pháp, cảnh vật bên ngoài trông có phần u ám. Liên Vô Thương tựa vào lòng ng ực của Ôn Hành: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Ôn Hành khẽ nói: "Ta đang nghĩ về Nhân Gian Giới." Liên Vô Thương hỏi: "Ừm?"
Ôn Hành tiếp tục: "Nói cho kỹ, chúng ta đều là từ Nhân Gian Giới mà ra. Ta không ngờ được tầng cuối cùng của Tiên Giới lại chính là Nhân Gian Giới, Huyền Viễn Luật muốn bày tỏ rằng 'nơi đâu cũng là nhân gian, chốn nào cũng tựa tiên giới' sao?" Liên Vô Thương mỉm cười: "Ai mà biết được? Hay là ngươi đích thân đi hỏi hắn thử xem?"
Ôn Hành cũng bật cười: "Ta thật hồ đồ rồi, sao lại đi đoán suy nghĩ của một kẻ điên cơ chứ?" Trong mắt Ôn Hành, Huyền Viễn Luật chính là một kẻ điên. Hắn ta từng muốn luyện hóa Vô Thương, biến y thành pháp khí để đối phó với chính mình. Đó là việc mà người bình thường có thể làm được sao?
Liên Vô Thương nói: "Ngươi đã từng nghĩ đến chưa, nếu hắn dùng Nhân Gian Giới để uy ***** ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?" Tính cách của Ôn Hành, Liên Vô Thương hiểu quá rõ, hàng chục tỷ sinh linh của Nhân Gian Giới, nếu Huyền Viễn Luật ra tay, thực sự sẽ diệt sạch bọn họ.
Ôn Hành cúi đầu, khẽ hôn lên trán Liên Vô Thương: "Không cần lo lắng, ta tự biết chừng mực." Liên Vô Thương gật đầu: "Ta tin ngươi."
Đúng lúc này, Vân Thanh gọi lớn: "Ăn tối rồi!!" Ôn Hành cười nói với Liên Vô Thương: "Đừng nghĩ đến những điều không vui nữa, chúng ta hãy sống thật thoải mái."
Thực tế đã chứng minh, có một đầu bếp trong nhóm thật là tốt. Bữa tối hôm nay phong phú đủ món mặn chay, có lẩu, có món xào, có sashimi, và đủ loại bánh ngọt. Vân Cẩm ăn đến mức hai má phồng to ra. Mọi người cùng nhau tận hưởng bữa cơm đoàn tụ *****ên kể từ khi bước vào Nhân Gian Giới.
Tầng tám mươi chín của tòa nhà Thanh Liên sáng rực ánh đèn, hòa vào cảnh sắc huyền ảo của màn đêm.
Sáng ngày hôm sau, vào giờ Tỵ, Liên Vô Thương ngồi trên xe lăn chờ đợi trước cửa tòa nhà Thanh Liên, phía sau y là hai người đứng hộ vệ—Đàm Thiên Tiếu và Lý Ngạo. Đây là hai vị giám đốc mới được y chiêu mộ, đi cùng y đón khách cũng là hợp tình hợp lý. Huyền Viễn Luật cũng được xem là người đúng giờ, Liên Vô Thương chưa chờ bao lâu thì hắn đã đến nơi.
Huyền Viễn Luật dẫn theo hai người, tính luôn cả tài xế thì là bốn người. Vừa bước xuống xe, Huyền Viễn Luật liền nhiệt tình chào hỏi Liên Vô Thương: "Tổng giám đốc Liên, thật không ngờ ngài lại mời tôi đến trụ sở chính của Thanh Liên Cổ Phần. Vinh hạnh vô cùng!" So với Huyền Viễn Luật, Liên Vô Thương có phần lạnh nhạt, y nhàn nhạt gật đầu: "Tổng giám đốc Huyền Viễn đại giá quang lâm, thật thất lễ."
Huyền Viễn Luật cười nói: "Đây là hai vị giám đốc của tôi, Quỷ Túc và Tinh Túc." Liên Vô Thương nhìn hai người đứng sau Huyền Viễn Luật, y nhận ra họ. Trong những lần giao chiến giữa Thanh Liên Cổ Phần và Huyền Viễn Khoa Kỹ, hai người này đã lập được không ít công lao. Hai kẻ này chắc cũng giống như Giác Túc trước kia, đều là cận vệ thuộc nhóm Nhị Thập Bát Tú của Huyền Viễn Luật.
Liên Vô Thương gật đầu: "Hân hạnh." Y cũng giới thiệu những người phía sau mình: "Đây là hai giám đốc mà tôi vừa tuyển mộ—Đàm Thiên Tiếu và Lý Ngạo. Tiểu Đàm, Tiểu Lý, cấp dưới của tổng giám đốc Huyền Viễn đều là nhân tài xuất chúng, sau này các ngươi nên giao lưu nhiều hơn."
Đàm Thiên Tiếu và Lý Ngạo lập tức bước lên bắt tay, cả nhóm vừa nói chuyện vừa tiến vào thang máy của Thanh Liên Cổ Phần.
Vừa vào thang máy, Lý Ngạo liền bấm nút tầng tám mươi chín, Huyền Viễn Luật nói: "Đã nghe danh từ lâu rằng văn phòng của tổng giám đốc Liên nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất X thị, có thể bao quát toàn cảnh thành phố. Không ngờ hôm nay lại có cơ hội được diện kiến."
Liên Vô Thương điềm nhiên đáp: "Sau này, nếu Thanh Liên Cổ Phần và Huyền Viễn Khoa Kỹ hợp tác, tổng giám đốc Huyền Viễn muốn đến thăm bất cứ lúc nào cũng được."
Huyền Viễn Luật khẽ mỉm cười, không chỉ hắn mà cả hai người đứng sau cũng hiện rõ vẻ đắc ý. Nếu Liên Vô Thương sớm thức thời như vậy thì tốt biết bao, không chịu nổi khổ sở ở Nhân Gian Giới mới chịu cúi đầu, như vậy không phải là hèn nhát thì là gì? Còn xưng là Thanh Đế ư? Rõ ràng chỉ là một kẻ may mắn chưa từng chịu cảnh bị cuộc đời vùi dập mà thôi.
Huyền Viễn Luật nheo mắt nhìn xuống đỉnh đầu của Liên Vô Thương, hắn khá ưa thích y. Ban đầu, hắn từng nghĩ rằng nếu Liên Vô Thương chịu chút tổn thương và nảy sinh hứng thú, hắn có một đạo lữ cùng giới cũng không tệ. Không ngờ y lại cứng đầu không chịu khuất phục, trong lòng chỉ vương vấn gã huynh trưởng đã bị chà đạp đến mức thấp kém tận cùng. Hắn đã có lòng tốt nhắc nhở vài lần nhưng rồi cũng mất hết kiên nhẫn. Huyền Viễn Luật muốn có ai, từ trước đến nay chưa từng không đạt được.
Hắn đắc ý nghĩ thầm, thứ gọi là Hỗn Độn Thanh Liên chẳng phải cũng phải cúi đầu trước hiện thực tàn khốc sao?
Liên Vô Thương vẫn đang cùng hắn bàn chuyện hợp tác, nhưng Huyền Viễn Luật không vội. Từ khoảnh khắc Liên Vô Thương gửi lời mời cho hắn, hắn đã biết Liên Vô Thương đã chịu khuất phục. Hiện tại, hắn nắm trong tay thế chủ động, không tin Liên Vô Thương có thể lật ngược tình thế.
Hắn là Thiên Đế trên cao, muốn đối phó với ai, chỉ là chuyện cỏn con. Nếu không phải Liên Vô Thương cứ cố chấp đối nghịch với hắn, hắn đã chẳng hứng thú lập ra cái Huyền Viễn Khoa Kỹ này. Hắn say mê cảm giác đè ép Liên Vô Thương, thích cái dáng vẻ của y khi thấp giọng cầu xin hắn nương tay. Đó mới chính là cảm giác của một Thiên Đế chân chính, phải không?
Cho dù Liên Vô Thương là hóa thân của truyền thuyết Hỗn Độn Thanh Liên, cuối cùng cũng không thoát khỏi tay hắn sao?
Nhưng không cần vội. Huyền Viễn Luật đã tính toán sẵn rồi, đợi thêm một thời gian nữa, khi Liên Vô Thương không còn chịu đựng nổi, hắn sẽ đưa ra yêu cầu. Khi xưa Liên Vô Thương ngạo mạn bao nhiêu, hắn càng muốn thấy y thê thảm bấy nhiêu. Đợi đến khi chơi chán, hắn sẽ luyện hóa y thành pháp bảo.
Còn đám tín đồ cuồng nhiệt của Liên Vô Thương ư? Hừ, chỉ là chuyện nhỏ.
Một tiếng đinh vang lên, thang máy đã đến tầng tám mươi chín. Liên Vô Thương khẽ nhếch khóe miệng, nở một nụ cười, rồi đưa tay mời: "Tổng giám đốc Huyền Viễn, xin mời." Huyền Viễn Luật cũng lịch sự đưa tay đáp: "Tổng giám đốc Liên, mời trước."
Liên Vô Thương đi trước, Huyền Viễn Luật cùng hai thuộc hạ của hắn theo sau. Lúc này, đèn hành lang nhấp nháy vài lần rồi đột ngột tắt ngúm. Bên ngoài trời xanh mây trắng, nhưng hành lang lại tối sầm lại với tốc độ đáng kinh ngạc.
Quỷ Túc đứng phía sau Huyền Viễn Luật lập tức tiến lên một bước: "Không ổn, có trận pháp!" Huyền Viễn Luật cười khẩy một tiếng: "Đừng hoảng hốt, chỉ là trận pháp, có thể làm khó được chúng ta sao?" Hắn chăm chú nhìn bóng lưng của Liên Vô Thương phía trước, khóe môi nhếch lên đầy thâm ý và dịu dàng, hắn thì thầm: "Phải làm sao đây? Càng lúc ta càng cảm thấy y đặc biệt. Thậm chí ta còn không nỡ luyện hóa y thành pháp bảo nữa rồi."
Liên Vô Thương cùng hai người đi trước vẫn giữ tốc độ thong dong, như thể hoàn toàn không biết gì về tình huống phía sau. Huyền Viễn Luật mỉm cười, nói với hai cận vệ của mình: "Đi thôi, chúng ta đi gặp trận pháp sư cao nhân mà tổng giám đốc Liên đã mời đến."
Hắn sải bước lớn định đuổi theo Liên Vô Thương, nhưng cho dù hắn bước nhanh đến đâu, khoảng cách giữa hắn và Liên Vô Thương vẫn luôn duy trì ở mức một trượng. Sau khi đi vài bước, Huyền Viễn Luật dừng lại: "Nhân Gian Giới lại có trận pháp sư cao tay như vậy sao?"
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Ta đến gặp ngươi rồi, ngạc nhiên không? Bất ngờ không?" Trước mắt Huyền Viễn Luật tối sầm lại, một cơn đau đớn khủng khiếp ập đến hai chân, sau một tiếng rắc vang lên, hắn lập tức mất ý thức!
Ôn Hành vung gậy, một côn đập nát đầu Huyền Viễn Luật, máu và não bắn tung tóe khắp nơi. Phân hồn của Huyền Viễn Luật giống như một con chó chết ngã rạp trên mặt đất. Ôn Hành mỉm cười đứng trước mặt Quỷ Túc và Tinh Túc, hắn giơ một ngón tay đặt trước môi: "Suỵt, đừng ồn, sẽ làm phiền mọi người đang làm việc dưới lầu đấy."
Quỷ Túc và Tinh Túc khác với Huyền Viễn Luật, hai người bọn họ đều sử dụng thân xác thật sự. Những năm qua, bọn họ đã quen thói hoành hành ngang dọc tại Nhân Gian Giới, sớm đã quên cảm giác bị các cường giả của Tiên Giới áp chế là thế nào.
Quỷ Túc kinh hoảng lùi nhanh sang hai bên: "Chạy mau! Có mai phục!" Nhưng họ đã quên mất uy lực của các trận pháp. Đã quá lâu không trở lại Tiên Giới, họ đã quên cường giả Tiên Giới đáng sợ đến mức nào. Một luồng hàn ý lạnh lẽo đâm thẳng vào ngực Quỷ Túc, một thanh tiên kiếm tỏa ánh sáng màu xanh nhạt đã xuyên qua tim hắn.
Thiệu Ninh ghé sát tai Quỷ Túc, nhẹ nhàng nói: "Trách thì trách ngươi đi theo nhầm người, chết đi." Lời vừa dứt, Quỷ Túc gào thét đau đớn, thanh tiên kiếm của Thiệu Ninh đột nhiên sinh ra những dây leo màu xanh biếc, quấn chặt lấy cơ thể của Quỷ Túc. Những dây leo càng lúc càng dày hơn, còn cơ thể của Quỷ Túc thì dần trở nên khô quắt. Chỉ trong chốc lát, Quỷ Túc hóa thành một bộ xác khô ngã xuống đất. Thiệu Ninh ánh mắt lạnh lùng: "Chiêu kiếm này là lĩnh ngộ ta học được tại Nhân Gian Giới, ngươi đúng là may mắn."
Tinh Túc cũng chẳng khá khẩm hơn, vừa muốn chạy trốn thì một luồng khí lạnh thấu xương ập đến, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đầu của hắn đã rơi xuống.
Trên sàn nhà nằm thêm ba cái xác. Đông Hoàng Thái Nhất khoanh tay trước ngực, nhíu mày: "Sao có vẻ dễ hơn chúng ta tưởng? Là ảo giác của ta sao?" Bọn họ đã nghiêm trận sẵn sàng, nghĩ rằng sẽ có một trận chiến ác liệt, không ngờ cuộc chiến lại kết thúc nhẹ nhàng như thế này?
Trong trận pháp vang lên tiếng cười của Huyền Viễn Luật: "Ha ha ha, huynh trưởng yêu quý của ta, không ngờ ngài đã đến Nhân Gian Giới rồi. Sao không báo trước với đệ một tiếng? Khi trước đệ đã nói rồi, nếu ngài nghĩ thông suốt thì cứ đến Nhân Gian Giới tìm ta. Giờ ngài không mời mà đến, khiến đệ đây có chút khó xử."
Tiếng cười của Huyền Viễn Luật vọng khắp trận pháp Định Càn Khôn, khiến mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng. Đạo Mộc của Ôn Hành có uy lực có thể quét sạch thần hồn của kẻ khác, chỉ cần một đòn vừa nãy đánh vào bất kỳ ai trong số bọn họ, chắc chắn sẽ không ai thoát khỏi hồn phi phách tán. Vậy mà thần hồn của Huyền Viễn Luật lại có thể thoát ra? Đây chắc chắn không phải điềm lành.
Nhưng thần hồn của Huyền Viễn Luật vẫn đang ở trong trận pháp, Cảnh Đàn và Huyền Minh hoàn toàn tự tin có thể giam cầm hắn. Tuy nhiên, thần hồn là dạng vật chất có thể lớn có thể nhỏ, muốn tìm ra hắn trong một không gian rộng lớn như vậy là điều vô cùng khó khăn.
Liên Vô Thương khẽ búng tay: "Bật đèn." Trận pháp lập tức sáng rực lên, toàn bộ bố trí của văn phòng đều hiện rõ trong tầm mắt.
Ôn Hành nghiêng tai lắng nghe tiếng của Huyền Viễn Luật lúc gần lúc xa, hắn điềm nhiên nói: "Không phải ngươi đã nói, bảo ta đến Nhân Gian Giới tìm ngươi sao? Giờ ta đã đến rồi." Thần thức của hắn xoay chuyển khắp trận pháp vài vòng, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích thần hồn của Huyền Viễn Luật.
Không chỉ có Ôn Hành, tất cả mọi người trong trận pháp đều đang dò xét, nhưng ai nấy đều không thu hoạch được gì.
Huyền Viễn Luật khẽ cười: "Thì ra huynh trưởng còn dẫn theo nhiều người như vậy lẻn vào Nhân Gian Giới, vậy mà ta còn ngu ngốc ngồi chờ huynh ở bên ngoài trận pháp." Chiêu pháp của Bạch Trạch thực sự cao minh, đến tận bây giờ, Huyền Viễn Luật mới biết được Ôn Hành và những người này đã thâm nhập vào Nhân Gian Giới.
Ôn Hành cười đáp: "Không phải ngươi đã nói ngươi đã hợp đạo sao? Chúng ta lẻn vào lâu như vậy mà ngươi không phát hiện ra, còn dám nói đã hóa thân thành Thiên Đạo vô tri vô giác?" Huyền Viễn Luật khẽ cười: "Huynh trưởng đùa rồi, hợp đạo là hợp đạo, dù có hóa thân thành Thiên Đạo, cũng không thể lúc nào cũng quan tâm đ ến những chuyện nhỏ nhặt, đặc biệt là những con kiến hôi."
Vân Bạch khẽ hỏi Vân Thanh: "Ngươi có tìm ra được hắn ở đâu không?" Vân Thanh là người có vận khí tốt nhất trong số họ, nếu ngay cả hắn cũng không tìm ra, thì chẳng ai có thể làm được điều đó. Vân Thanh nheo mắt quan sát, không bỏ qua một tấc đất nào, nhưng sau khi rà soát vài lần, hắn vẫn không tìm ra được thần hồn của Huyền Viễn Luật đang trốn ở đâu.
Ôn Hành hỏi: "Nhân Gian Giới là do ngươi tự tay tạo ra, nhưng ngươi lại coi bọn họ như những con kiến hôi. Ta thật không hiểu mục đích ban đầu của ngươi khi tạo ra Nhân Gian Giới là gì." Huyền Viễn Luật dịu dàng đáp: "Mục đích ban đầu? Làm việc này cần mục đích sao? Thiên Đạo muốn ai sống thì người đó sống, muốn ai chết thì kẻ đó chết. Cần lý do sao? Chỉ cần ta thấy vui là đủ."
Một câu "Chỉ cần vui là đủ" thật sự vô lý đến tột cùng. Ôn Hành cảm thấy Huyền Viễn Luật đúng là quá tùy hứng. Chỉ vì một câu "vui là đủ" của hắn mà hàng chục tỷ người bị hắn đùa giỡn trên lòng bàn tay, đó là chưa tính đến vô số sinh linh khác ở Nhân Gian Giới. Nếu tính kỹ, sinh linh của Nhân Gian Giới không dưới hàng trăm tỷ!
Ôn Hành nhận ra mình và người em trai của kiếp trước này không thể tìm được tiếng nói chung, hắn không muốn tiếp tục phí lời với hắn nữa.
Nhưng Huyền Viễn Luật lại càng thêm hứng thú: "Huynh trưởng, ngài từng là người gần gũi với Thiên Đạo nhất. Ngài chẳng lẽ không muốn biết cảm giác hợp đạo là như thế nào sao? Đệ nguyện làm người dẫn đường cho ngài, cùng ngài chia sẻ thần hồn, cùng hưởng chung mọi điều. Nếu ngài đồng ý, đệ sẽ lập tức dẫn ngài đi chiêm ngưỡng cảnh đẹp từ nơi cao nhất. Thế nào?"
Ôn Hành nheo mắt: "Ở nơi cao nhất có cảnh sắc gì?" Huyền Viễn Luật càng cười tươi hơn: "Cảnh sắc ở nơi cao nhất, dĩ nhiên là tuyệt vời không sao tả xiết. Chỉ cần đứng dưới Thiên Đạo, vận mệnh của tất cả chúng sinh đều nằm trong tay ta. Ta muốn ai sinh, người đó sẽ sinh; muốn ai gặp ai, họ sẽ gặp người đó.
Ta muốn họ ngu muội, họ sẽ không thể thông minh; muốn họ vui vẻ, họ sẽ không cảm thấy đau khổ. Mọi thứ trên thế gian này, từng cành cây ngọn cỏ đều nằm trong sự kiểm soát của ta. Huynh trưởng, nếu ngài trải nghiệm cảm giác đó, chắc chắn ngài cũng sẽ giống như đệ, mê mẩn cảm giác này."
Ôn Hành bình tĩnh nói: "Nếu cảm giác đó tuyệt vời như vậy, tại sao ngươi lại muốn chia sẻ với ta? Một mình ngươi hưởng thụ không phải tốt hơn sao?" Huyền Viễn Luật thở dài: "Vì đệ quá cô đơn. Cảnh sắc có đẹp đến đâu, một mình ngắm mãi cũng chỉ thêm hiu quạnh.
Nhưng thiên địa vạn vật này, ngoại trừ huyết mạch của nhà họ Huyền Viễn, thì ai cũng không xứng cùng ta chia sẻ. Chỉ có huynh trưởng ngài mới đủ tư cách. Hơn nữa, khi xưa đệ đã phạm phải sai lầm, giờ xem như tất cả những gì đệ làm đều là để bù đắp cho ngài. Ngài có muốn cùng đệ hợp đạo không? Chúng ta cùng nhau hợp nhất, từ nay không còn ngăn cách?"
Lời nói của Huyền Viễn Luật mang đầy ma mị, may mắn những người có mặt tại đây đều là những người có tâm trí kiên định. Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn nổi giận đến mức lông gà xù hết lên: "Huyền Viễn Luật, cút ngay cho lão tử! Ngươi mới là hèn hạ, ngươi là con sâu bọ đáng khinh!" Phượng Uyên liền bước tới ngăn lại: "Yêu Thần bớt giận, không nên chấp nhặt với một con sâu bọ."
Thái Sử Gián Chi không nhịn được mà nhếch mép: "Đến lúc này rồi mà các ngươi còn so đo chuyện đó." Huyền Minh thì lại để ý đến một chuyện khác: "Hắn đang dùng lời mê hoặc Thái tử. Nếu Thái tử đồng ý, hắn sẽ xâm chiếm ý thức của Thái tử, đoạt xá, rồi chiếm lấy thân xác của Thái tử."
Liên Vô Thương nhíu mày, y vẫn luôn tìm kiếm vị trí thần hồn của Huyền Viễn Luật, nhưng tìm mãi vẫn không thấy. Huyền Viễn Luật miệng lưỡi sắc bén, nếu cứ để hắn tiếp tục nói, e rằng Ôn Hành thật sự sẽ bị dao động.
Đúng lúc này, chỉ nghe Vân Thanh gào lớn một tiếng rồi lao về phía Ôn Hành: "Xem chiêu!" Ôn Hành: ??? Mọi người: !!!
Vân Thanh tung một cước đá thẳng vào ngực Ôn Hành, khiến hắn ngã nhào xuống đất, cây gậy ăn mày trong tay cũng bay vút lên không trung. Động tác của Vân Thanh quá nhanh, đến khi Ôn Hành ngã xuống đất mà vẫn chưa kịp phản ứng, hắn nghĩ liệu có phải Vân Thanh điên rồi không? Hay bị Huyền Viễn Luật đoạt xá rồi?
Không, mục tiêu của Vân Thanh không phải là Ôn Hành, mà là cây gậy ăn mày trong tay hắn. Khi cây gậy còn đang rơi xuống, Vân Thanh đã búng tay, một ngọn lửa Kim Ô bùng lên trong lòng bàn tay hắn. Nhiệt độ trong trận pháp lập tức tăng cao vùn vụt. Vân Thanh chụp lấy Đạo Mộc, một tay nâng hai chiếc lá nhỏ lên, nhẹ nhàng sưởi nóng chúng bằng yêu hỏa của mình.
Huyền Viễn Luật gào thét thảm thiết: "Aaaaa——" Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng trên một trong hai chiếc lá Đạo Mộc bốc lên một luồng khói trắng mờ mờ. Luồng khói đó hóa thành hình người, giãy giụa dữ dội trong không trung, nhưng không thể chống chọi nổi với ngọn lửa Kim Ô đang thiêu đốt.
Huyền Viễn Luật hét lên đầy thống khổ: "Ta sẽ trở lại! Đồ ngu ngốc, ngươi cứ chờ mà chết đi!" Vân Thanh lại búng tay một cái, ngọn lửa trong tay hắn càng thêm rực cháy. Phân thần của Huyền Viễn Luật rú lên một tiếng kéo dài, rồi im bặt hoàn toàn.
Hành động của Vân Thanh nhanh như chớp, từ lúc hắn đá ngã Ôn Hành đến khi thiêu đốt phân thần của Huyền Viễn Luật chỉ diễn ra trong chớp mắt. Khi phân thần của Huyền Viễn Luật tan biến, mọi người chỉ cảm thấy luồng hàn khí rét buốt khi nãy đã tiêu tan. Vân Thanh vuốt v e những chiếc lá nhỏ của Đạo Mộc: "Xin lỗi nhé, ta làm đau ngươi rồi phải không?"
Hai chiếc lá Đạo Mộc rung lên, dường như không có gì đáng ngại. Vân Thanh tức giận nói: "Đồ không biết xấu hổ, lại dám biến thành một cái lá dán trên cây gậy." Ôn Hành từ dưới đất bò dậy, xoa đầu, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác hỏi: "Ngươi phát hiện ra bằng cách nào?"
Vân Thanh đáp: "Âm thanh hai chiếc lá đập vào nhau không đúng." Từ khi cây gậy ăn mày tiến vào thức hải của Vân Thanh, trong đầu hắn thường vang lên tiếng hai chiếc lá Đạo Mộc vỗ vào nhau. Bình thường tiếng động rất giòn giã, nhưng lần này lại có chút đục ngầu. Ban đầu Vân Thanh nghĩ là do cây gậy rời khỏi thức hải của hắn nên mới có âm thanh như vậy, nhưng sau khi quan sát kỹ càng, hắn liền phát hiện ra điều bất thường. Huyền Viễn Luật đã biến thần hồn của mình thành một lớp màng mỏng dính trên bề mặt chiếc lá. Vì quá gần Ôn Hành và vô cùng im hơi lặng tiếng, nên không ai trong số họ phát hiện ra.
Nhưng Vân Thanh cảm thấy có gì đó không đúng, đến khi phát hiện ra thì hắn lập tức ra tay ngay. Vân Thanh nói: "Chiếc lá chứa thần hồn trông như phủ một lớp bụi mỏng, ta đã không nhận ra ngay từ đầu."
Có thể nhận ra sự bất thường đó đã là rất giỏi rồi, Ôn Hành là người nắm giữ Đạo Mộc, lại còn đang cầm cây gậy trên tay, mà hắn thậm chí còn không phát hiện ra bất thường ngay lập tức.
Ôn Hành ấm ức nói: "Ngươi đốt Đạo Mộc là được rồi, tại sao lại đá ta?" Vân Thanh gãi gãi má, ngơ ngác đáp: "Hả? Ta nghĩ làm thế sẽ nhanh hơn. Nếu ta lao đến giật cây gậy, sư tôn chắc chắn sẽ không đưa, rồi ta phải giải thích nữa... thế chẳng phải rất phiền sao." Mọi người nghe xong đều giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Lợi hại thật."
Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất lập tức ôm chầm lấy Vân Thanh mà hôn chùn chụt: "Cháu Vân, thông minh lắm! Tộc Kim Ô chúng ta có hy vọng rồi!" Các sư huynh sư tỷ cũng vui vẻ khen ngợi Vân Thanh: "Không hổ danh là tiểu sư đệ, cẩn thận tỉ mỉ." Vương Đạo Hà ngả ngớn hát vang: "Sư đệ, sư đệ, mau lớn lên đi. Đợi khi ngươi lớn rồi, sư huynh sẽ giao Huyền Thiên Tông cho ngươi quản lý."
Vương Đạo Hà lập tức nhận ngay những cú đấm nhiệt tình từ các sư huynh sư tỷ. Hắn ôm đầu đầy u cục mà cầu xin: "Sư tỷ, sư huynh, ta sai rồi mà!" Ôn Hành đứng một bên cười sung sướng: "Ai bảo ngươi mồm mép linh tinh. Hự... Đau quá." Vân Thanh đá mạnh quá, chẳng hề nể tình sư tôn chút nào, không biết hắn tích tụ bao nhiêu oán khí với mình nữa.
Ôn Hành xoa xoa ngực, nhìn về phía Liên Vô Thương nói: "Chúng ta đã gửi lời tuyên chiến rồi, giờ chỉ cần chờ biến động thôi." Xem Huyền Viễn Luật sẽ tự mình phá hủy Nhân Gian Giới trước hay sẽ đợi bọn họ ra tay, tất cả còn tùy thuộc vào lựa chọn của hắn.
Tại Tiên Cung mờ ảo, Huyền Viễn Luật mở mắt ra, lập tức ho ra một ngụm máu. Thị vệ thân cận bên cạnh hoảng hốt kêu lên: "Tiên Đế, ngài làm sao vậy?" Huyền Viễn Luật khẽ lau vết máu trên khóe miệng, mỉm cười ôn hòa: "Phân thần của ta bị tiêu diệt rồi, không ngờ huynh trưởng của ta lại có năng lực như vậy."
Đôi mắt hắn nheo lại, vẻ mặt hiện lên sự thích thú: "Ván này ta đã thua một bước, nhưng huynh trưởng à, cuối cùng ngài vẫn sẽ đứng về phía ta thôi." Huyền Viễn Luật đứng dậy, bước ra ngoài Tiên Cung: "Ta hiểu ngài quá rõ, ngài tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn Nhân Gian Giới sụp đổ."
Thị vệ thân cận vội dâng linh dược lên: "Tiên Đế, xin ngài dùng thuốc!" Huyền Viễn Luật bật cười: "Không cần đâu, rất nhanh thôi ta sẽ có được thứ thuốc tốt nhất trên đời. Truyền lệnh xuống dưới, bảo Nhị Thập Bát Tú hành động đi, đã đến lúc bọn họ ra sân rồi."