Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 237

Người phàm trong Nhân giới bị chấn động linh khí làm cho mê man ngã xuống, còn trên trời cao, hai phe nhân mã đã lao vào hỗn chiến. Ban đầu, thế trận của Nhị Thập Bát Tú rơi vào tình thế bất lợi, vì bên Ôn Hành có quá nhiều tu sĩ, khiến bọn họ hai mươi tám người không thể chống đỡ nổi. Nhưng khi Nhị Thập Bát Tú triệu hồi hàng vạn thiên binh đến Nhân giới, cục diện liền trở nên giằng co.

 

Đám yêu quái lớn hóa thành chân thân, chiếm lĩnh địa hình có lợi để triển khai phản công. Chẳng hạn như Vân Cẩm và Trừng Anh – hai kẻ sở hữu thân hình khổng lồ, cần hàng ngàn thiên binh vây quanh mới có thể gây thương tổn cho chúng. Nhân tu thì không có yêu hình để chống đỡ đòn tấn công, chủ yếu dựa vào thuật pháp và binh khí để đối chiến. May thay, các tu sĩ có mặt đều là những người đã kinh qua trăm trận, khi đánh nhau thì không chút do dự.

 

May mắn là khi Huyền Uyên Luật tìm thấy Ôn Hành và những người khác, bọn họ đang ở vùng núi xa xôi của Nhân giới. Nếu Ôn Hành còn ở trong những thành phố đông đúc, chỉ cần vài thuật pháp tấn công là có thể san phẳng cả một thành phố.

 

Máu tươi như mưa trút từ trên không trung xuống, linh khí bùng nổ khiến mặt đất nứt nẻ thành từng hố sâu, cây cối nghiêng ngả, núi non sụp đổ. Những tầng mây dày đặc tích tụ trên bầu trời, thân hình khổng lồ của yêu quái cuộn trào trong mây, cảnh tượng tựa như ngày tận thế.

 

Thái Sử Gián đột nhiên vung ra một chiêu "Thần Long Bãi Vĩ", quét bay đám thiên binh đuổi theo phía sau, khiến xương cốt chúng tan vỡ. Hắn gầm lên: "Nơi này quá chật, tản ra!!" Quá nhiều người chen chúc cùng một chỗ, dễ gây tổn thương lẫn nhau khi thi triển đại chiêu. Tu chân giới giao chiến không giống người phàm đánh nhau, một số tu sĩ có thể khiến cả trăm dặm xung quanh trở thành đất cằn chỉ với một chiêu duy nhất.

 

Lúc này, không ai có thể để ý đến sự an nguy của người phàm, tất cả chỉ có thể cố gắng tránh xa khu dân cư mà tản ra khắp nơi. Nếu có ai đứng trên cao nhìn xuống Nhân giới, sẽ thấy nơi đây đã loạn như một nồi cháo lớn.

 

Loạn không chỉ có Nhân giới, mà cả Đạo vực cũng đang chìm trong hỗn chiến. Tuy nhiên, ở Đạo vực không có quá nhiều người tham chiến, chỉ có hai người đang đánh nhau, chính xác hơn là một bên bị áp đảo hoàn toàn.

 

Ôn Hành nắm lấy cổ Huyền Uyên Luật, lao thẳng vào Đạo vực. Trong Đạo vực có vô số tinh tú, mỗi ngôi sao đều phát ra ánh linh quang ảm đạm. Ôn Hành giơ nắm đấm, hung hăng giáng xuống mặt Huyền Uyên Luật, chiếc gậy ăn mày được kẹp bên hông. Sức mạnh của Ôn Hành cực kỳ khủng khiếp, từng cú đấm đều đánh vào gò má và đầu của Huyền Uyên Luật.

 

Âm thanh nặng nề của những cú đánh vang dội khắp Đạo vực, từng nắm đấm đều thấu đến tận xương tủy, mỗi lần đánh là mặt mũi của Huyền Uyên Luật lại bị vặn vẹo. Xương cốt hắn nát vụn, mắt nổ tung, óc b ắn ra... Nhưng trong Đạo vực, hắn có thể hồi phục nhanh chóng. Lần *****ên Ôn Hành đấm nổ đầu hắn, ngay lập tức Huyền Uyên Luật đã phục hồi như cũ. Tay Ôn Hành vấy đầy máu của Huyền Uyên Luật, đỏ trắng hòa lẫn bắn tung tóe, trong đám máu thịt ấy còn lẫn cả xương vụn của hắn.

 

Mỗi lần bị đấm, thân thể Huyền Uyên Luật lại co giật, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt. Ôn Hành không nhớ nổi mình đã đánh bao nhiêu lần, chỉ biết trong lòng hắn có một ngọn lửa phẫn nộ, hắn muốn trút hết ra ngoài.

 

Huyền Uyên Luật giống như một con chó chết, bị Ôn Hành đ è xuống, đến mức đã từ bỏ phản kháng. Ôn Hành không đếm nổi số lần hắn đã đấm nổ đầu Huyền Uyên Luật, có lẽ đã hơn ngàn lần. Đến khi hắn dừng tay, ngồi trên lồ ng ngực của Huyền Uyên Luật, từ trên cao nhìn xuống.

 

Tốc độ phục hồi của Huyền Uyên Luật càng lúc càng chậm, ban đầu có thể khôi phục trong chớp mắt, nhưng hiện giờ Ôn Hành phải đợi cả thời gian một nén nhang mới thấy hắn hồi phục. Ôn Hành thở d ốc, trên mặt và người đều vấy đầy máu thịt, diện mạo tuấn tú thoáng lộ chút méo mó.

 

Dưới ánh nhìn của Ôn Hành, đầu của Huyền Uyên Luật dần dần tái tạo lại. Hắn cũng cảm thấy cực kỳ khổ sở, vừa hồi phục, sắc mặt đã trắng bệch, trên trán đẫm mồ hôi. Việc *****ên hắn làm là hít vào từng ngụm khí lớn, trông như một con cá đang hấp hối.

 

Ôn Hành đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Huyền Uyên Luật, rồi dùng chiếc gậy ăn mày đè lên lồ ng ngực hắn. Thân thể Huyền Uyên Luật không tự chủ co rút, như thể đang chịu đựng nỗi đau đớn cực độ. Ôn Hành cất lời, đây là câu hỏi *****ên sau khi bước vào Đạo vực: "Tại sao?"

 

Tại sao hắn lại đối xử với ta như vậy? Dù là kiếp trước hay kiếp này, Ôn Hành tự thấy mình chưa từng làm gì có lỗi với Huyền Uyên Luật, tại sao hắn có thể nhẫn tâm ra tay? Hắn đã mất đi phần lớn ký ức kiếp trước, nhưng vẫn nhớ rõ nỗi đau khắc cốt khi bị rút đi Thần cốt. Kiếp này sau khi phi thăng lên Thượng giới, hắn đã gặp bao nhiêu khó khăn và thử thách, tất cả đều là những cái bẫy do Huyền Uyên Luật giăng ra.

 

Huyền Uyên Luật bắt đầu giãy giụa, như thể không thở nổi. Hắn nắm chặt gậy ăn mày, đôi mắt mở to, tràn đầy tia máu, đôi tay quơ loạn như thể sắp chết ngạt. Ôn Hành khẽ nhấc gậy ăn mày lên, Huyền Uyên Luật mới dần bình tĩnh lại.

 

Hắn hít thở từng ngụm lớn, nhưng lại nở một nụ cười: "Không hổ danh là huynh trưởng, bất luận là năng lực hay thể lực đều khiến đệ không thể sánh kịp. Đệ biết mình đã làm sai, nếu đánh đệ có thể giúp huynh hả giận, thì cứ đánh đi. Cho dù đánh chết đệ, đệ cũng sẽ không oán trách. Chỉ là đệ muốn nhắc huynh một điều. Thần hồn của đệ liên kết với Nhân giới, nếu đệ chết, hàng trăm tỷ sinh linh trong Nhân giới cũng sẽ chết theo."

 

Nói xong, Huyền Uyên Luật liền bật cười khẽ: "Huynh trưởng thân yêu của ta, huynh vẫn luôn nhân nghĩa ôn hòa, một bên là đệ đệ phạm sai lầm nhỏ và hàng trăm tỷ sinh linh, một bên là buông tay. Huynh sẽ chọn thế nào, ta vốn đã hiểu rõ."

 

Ôn Hành ghét bỏ nhìn Huyền Uyên Luật: "Ngươi lấy sinh linh của Nhân giới để uy ***** ta? Đúng là ghê tởm."

 

Huyền Uyên Luật cười khẩy: "Trong mắt huynh trưởng, đệ vẫn luôn là một thứ ghê tởm vô dụng, chẳng phải sao?" Ôn Hành nhìn hắn chăm chú, rồi chửi thẳng một câu: "Con mẹ nó, ngươi nói bậy! Ngươi tự khinh tự tiện, âm hiểm nham hiểm, đừng có nghĩ ai cũng giống như ngươi."

 

Huyền Uyên Luật dùng hai tay bám lấy chiếc gậy ăn mày, chật vật ngồi dậy từ dưới đất. Ôn Hành liền lập tức rút gậy ra với vẻ khinh thường. Chiếc gậy này đã theo hắn bôn ba khắp ngàn núi vạn sông, dù đôi lúc có lăn qua bùn lầy và vấy bẩn, nhưng khi Huyền Uyên Luật chạm vào, Ôn Hành lại cảm thấy như có một con rắn độc tham lam, nham hiểm đang quấn chặt lấy gậy của mình.

 

Huyền Uyên Luật nhìn chằm chằm vào chiếc gậy ăn mày, ánh mắt đầy si mê: "Đây chính là Đạo Mộc." Ôn Hành ngoài mặt vẫn thản nhiên nhưng trong lòng lại tràn ngập tò mò: Đạo Mộc là gì? Đây là lần *****ên hắn nghe đến khái niệm này. Huyền Uyên Luật cảm thán: "Một cây đạo mộc đẹp đẽ nhường nào, bản thể của nó nhất định phải vô cùng to lớn và hùng vĩ, hoàn toàn không giống với những cây đạo mộc nơi ta từng sinh sống."

 

Ôn Hành hờ hững liếc nhìn Huyền Uyên Luật, trầm giọng hỏi: "Ngươi vẫn chưa trả lời ta. Tại sao lại đối xử như vậy với Huyền Uyên Hành? Hắn đã làm gì sai?" Huyền Uyên Luật liền cất tiếng cười ha hả: "Làm gì có lý do gì đặc biệt? Chỉ là nhìn không thuận mắt mà thôi."

 

Nghe câu trả lời này, Ôn Hành lại thấy dường như chẳng có gì sai cả. Trên đời có rất nhiều ân oán tình cừu vốn dĩ không cần lý do, tất cả chỉ do lòng người tùy hứng mà thành.

 

Huyền Uyên Luật đứng dậy, phủi đi vết bẩn trên áo, cúi đầu nhìn vạt áo dính đầy máu: "Ài, bẩn rồi." Nói xong, hắn tự thi triển một thuật pháp thanh tẩy, rồi lại hỏi Ôn Hành: "Áo của huynh trưởng cũng bị vấy bẩn rồi, để đệ giúp huynh làm sạch nhé." Vừa nói, Huyền Uyên Luật liền giơ tay điểm nhẹ vào không trung về phía Ôn Hành. Ôn Hành liền cảm nhận một luồng linh khí tỏa ra, toàn bộ vết bẩn trên người lập tức được thanh lọc sạch sẽ.

 

Nếu không phải vì những vết máu loang lổ khắp Đạo vực, kẻ không biết chuyện nhìn vào còn tưởng rằng hai người bọn họ đang ngồi nói chuyện phiếm. Huyền Uyên Luật mỉm cười dịu dàng nhìn Ôn Hành: "Huynh trưởng, huynh vẫn phong độ tuấn tú như xưa."

 

Ôn Hành nghiêm mặt: "Bớt nịnh hót đi, đây chỉ là nghỉ giữa trận thôi, nếu có di ngôn thì mau nói ra."

 

Huyền Uyên Luật nhìn Ôn Hành từ đầu đến chân: "Chỉ có điều tính cách của huynh trưởng đã không còn giống như trước kia nữa. Ngày xưa, huynh tuyệt đối sẽ không bao giờ nói những lời thô t ục như vậy." Ôn Hành khẽ cười lạnh: "Ta vì sao lại trở thành như vậy, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết? Mà nói cho cùng, ngày trước Huyền Uyên Hành dù có là bậc quân tử đoan chính thì ngươi cũng đâu có nương tay với hắn."

 

Huyền Uyên Luật không để ý đến lời Ôn Hành, tự mình tiếp tục: "Từ nhỏ ta đã ngưỡng mộ huynh trưởng, cảm thấy huynh là người phong nhã nhất thế gian, cho dù làm huynh đệ của huynh hay làm thần tử của huynh cũng đều là điều hạnh phúc nhất." Ôn Hành lạnh lùng đáp: "Ngươi vừa nói ngươi nhìn ta không thuận mắt, ta không điếc đâu."

 

Huyền Uyên Luật nói: "Là từ khi nào nhỉ? Ta nhận ra mình mãi mãi không thể vượt qua được huynh trưởng. Huynh chính là mặt trời, còn ta chỉ có thể ngước nhìn từ trong bóng tối. Từ lúc đó, ta đã muốn hủy diệt huynh."

 

Ôn Hành bình thản: "Vậy ngươi đang kể lể tâm sự lòng mình sao? Ngươi cứ nói tiếp đi."

 

Huyền Uyên Luật nói: "Huynh lúc nào cũng ôn hòa, điềm tĩnh, tựa như chẳng có điều gì có thể khiến huynh rung động. Ta đã từng tự hỏi, huynh trưởng sẽ để tâm đ ến điều gì? Rốt cuộc là chuyện gì mới có thể làm huynh rối loạn tâm trí?"

 

Ôn Hành nhìn Huyền Uyên Luật, trong mắt bình thản như gió, đối với kẻ điên thì chẳng có lý lẽ nào có thể nói được.

 

Huyền Uyên Luật tiếp tục: "Huynh đối xử rất tốt với tất cả những người xung quanh, bất kể họ muốn thứ gì, huynh cũng đều cố gắng thỏa mãn họ. Đối với thần tử là như vậy, với ta cũng không khác gì. Ban đầu, ta cảm thấy rất tốt, nhưng sau này ta lại nghĩ... ta với những kẻ xung quanh huynh có khác gì nhau đâu?"

 

Huyền Uyên Luật mỉm cười nói: "Lúc đó, tất cả mọi người bên cạnh đều ca ngợi huynh, nói huynh sẽ trở thành một minh quân, dẫn dắt tiên giới đi đến huy hoàng. Dưới ánh hào quang của huynh, ta chẳng là gì khác ngoài một tên hề không đáng nhắc đến. Ta như một cái bóng tầm thường làm nền cho huynh tỏa sáng. Mọi người nhắc đến Huyền Uyên Hành đều giơ ngón cái tán thưởng. Còn khi nhắc đến Huyền Uyên Luật, thì danh hiệu lớn nhất của ta lại chỉ là 'đệ đệ của Huyền Uyên Hành'. Thế nên ta cảm thấy không cam tâm, ta không muốn mãi mãi làm cái bóng của huynh, ta muốn cho mọi người thấy, ta không thua kém huynh."

 

"Nhưng huynh đúng là một huynh trưởng quá ưu tú. Chỉ cần ta có chút cảm xúc bất mãn, tâm trạng không vui, huynh sẽ ngay lập tức cảm nhận được. Huynh sẽ cho người mang đến những thứ khiến ta vui, những vật phẩm mà ta muốn, bất kể có vô lý đến đâu, huynh cũng sẽ tìm cách đem đến cho ta. Trong tình cảnh đó, bất kỳ ai cũng sẽ ca ngợi huynh Huyền Uyên Hành là một huynh trưởng biết yêu thương đệ đệ, còn ta Huyền Uyên Luật thì bị xem như một kẻ vô ơn."

 

"Ta không thích, huynh biết không? Những món quà huynh gửi đến chẳng những không khiến tâm trạng ta tốt hơn, mà chúng còn như chiếc chuông treo trong hành cung của ta, từng tiếng vang nhắc nhở ta mình yếu đuối và vô dụng thế nào."

 

"Ta thân thể yếu nhược, huynh lại được trời ban Thần cốt; ta mặt mày xấu xí, còn huynh phong thái ngọc thụ lâm phong... Huynh cứ như là kẻ mà trời cao cố ý phái đến để trấn áp ta. Ta không phục, ta từng lập lời thề, có một ngày ta sẽ giẫm huynh dưới chân, chà đạp lòng tự tôn của huynh, bắt huynh quỳ xuống cầu xin ta."

 

Ôn Hành giáng thẳng một cú đấm vào mặt Huyền Uyên Luật, hắn ngơ ngác một thoáng, không ngờ Ôn Hành lại ra tay ngay lập tức. Lần này, Ôn Hành dùng đến cả đạo mộc, chiếc gậy nện xuống thân thể Huyền Uyên Luật phát ra âm thanh nặng nề, tiếng xương cốt rạn vỡ vang lên rõ mồn một. Huyền Uyên Luật đau đớn hét thảm: "Huynh trưởng sao không để đệ nói hết lời!!"

 

Ôn Hành vừa đánh vừa nói: "Ngươi cứ nói của ngươi, ta cứ đánh của ta, đâu có mâu thuẫn gì! Nghỉ giữa trận đã hết rồi, ngươi cứ tiếp tục đi, đừng bận tâm đ ến ta!" Nói xong, Ôn Hành liền vung gậy đánh gãy cánh tay của Huyền Uyên Luật, lần này hắn dùng lực nhẹ hơn.

 

Đối với tu sĩ mà nói, chỉ cần không bị những vật phẩm đặc thù gây thương tổn, dù có mất đi tay chân thì họ vẫn có thể nhanh chóng phục hồi nhờ vào tác dụng của đan dược. Tuy nhiên, nếu bị đánh đến mức gãy nát xương cốt, thời gian hồi phục sẽ kéo dài hơn rất nhiều.

 

Ôn Hành "rắc" một tiếng, đánh gãy cánh tay của Huyền Uyên Luật, rồi với tâm địa xấu xa, hắn còn bẻ ngoặt tay của Huyền Uyên Luật ra sau lưng. Huyền Uyên Luật đau đớn gào thét thảm thiết, nhưng Ôn Hành vẫn bình thản nói: "Với ngươi, loại thương tích cỏn con này chẳng đáng gì đâu. Cố lên, ta tin ngươi có thể chịu đựng được. Dù sao ta vẫn chưa lợi dụng lúc ngươi còn tỉnh táo mà rút lấy Thần cốt của ngươi. Chỉ là đánh gãy xương ngươi thôi, không đụng đến Thần cốt của ngươi, ngươi đừng kích động."

 

Trong tiếng gào rú đau đớn của Huyền Uyên Luật, Ôn Hành tiếp tục đánh gãy cả bốn chi của hắn, sau đó bẻ ngược tứ chi của hắn ra sau lưng. Làm như vậy, nếu Huyền Uyên Luật muốn khôi phục thân thể sẽ phải hao tốn thêm không ít linh lực và thời gian. Ôn Hành không có mục đích gì khác, hắn chỉ muốn Huyền Uyên Luật phải chịu đựng nỗi đau này thêm một chút.

 

Mồ hôi như hạt đậu to nhỏ rơi đầy trên trán Huyền Uyên Luật, khi Ôn Hành nhìn kỹ khuôn mặt hắn, không khỏi giật mình: "Ngươi làm sao mà thay đổi thành một người khác rồi?"

 

Trước đây, Huyền Uyên Luật trông nho nhã lễ độ, có vẻ ôn hòa điềm tĩnh, hoàn toàn không giống với Huyền Uyên Luật trong ký ức của Ôn Hành. Nhưng sau đó, Liên Vô Thương từng nói rằng, có thể là do quá trình hợp đạo khiến dung mạo của hắn thay đổi. Ôn Hành khi ấy cũng không nghĩ nhiều, dù sao tu sĩ muốn thay đổi dung mạo cũng không phải việc gì khó khăn.

 

Lúc này, Huyền Uyên Luật trở nên gầy gò yếu ớt, toàn bộ thân hình thu nhỏ lại một vòng. Hắn và Ôn Hành có vài nét tương đồng, chỉ là ở khóe mắt bên phải có một vết sẹo khiến mắt phải không thể mở hoàn toàn. Ôn Hành nhớ lại khi ở Thú Hoàng Lâu, hắn đã tận mắt chứng kiến cảnh Huyền Uyên Luật bị thương. Huyền Uyên Luật khi ấy muốn thu phục một linh thú mạnh hơn, nhưng lại bị linh thú phản kích gây thương tích. Chính trong quá trình chọn lựa linh thú đó, Ôn Hành đã gặp được Thái Nhất vừa mới phá vỏ trứng.

 

Lúc này, Huyền Uyên Luật đau đến mức không thể kêu lên thành tiếng, nằm sõng soài như một con rùa trong Đạo vực. Đạo vực là một nơi rất kỳ lạ, không có bề mặt cố định, nhưng chỉ cần có tâm niệm, bất kỳ chỗ nào cũng có thể biến thành mặt đất. Những vì tinh tú xung quanh trông có vẻ xa xôi, nhưng chỉ cần một ý niệm, có thể lập tức đến gần bất kỳ ngôi sao nào.

 

Ôn Hành bình thản lấy ra một cái ghế đẩu nhỏ từ túi trữ vật, ngồi xuống bên cạnh Huyền Uyên Luật. Hắn thong thả hỏi: "Đau không?" Huyền Uyên Luật cắn răng, yếu ớt đáp: "Đau..."

 

Ôn Hành điềm nhiên nói: "Từ sau khi phi thăng, ta luôn muốn ngươi cảm nhận nỗi đau mà ta đã phải chịu. Không sao, chúng ta có thời gian, từ từ mà chơi. Đúng rồi, ngươi vừa kể đến đâu rồi nhỉ? Không cần vội, cứ từ từ nói." Ôn Hành lại rút từ túi trữ vật ra một túi hạt dưa, có chút tiếc nuối là những người thường cùng hắn nhấm nháp hạt dưa đều không có mặt ở đây trong Đạo vực.

 

Huyền Uyên Luật cúi đầu không chịu nói. Ôn Hành cười: "Quên rồi sao? Bị ta đánh đến mức không nhớ nổi nữa à? Không sao, để ta nhắc cho ngươi. Vừa nãy ngươi nói có một ngày sẽ giẫm đạp Huyền Uyên Hành dưới chân, chà đạp lòng tự tôn của hắn, bắt hắn quỳ xuống cầu xin ngươi."

 

Khí thế của Huyền Uyên Luật rõ ràng yếu đi hẳn, hắn nói: "Đúng vậy, đó là điều ta đã nghĩ. Sau đó ta đã đoạt ngôi vị. Ta biết rõ chỉ cần ta nói một lời, hắn sẽ sẵn lòng dâng ngôi vị Thiên Đế cho ta, nhưng ta không muốn. Những thứ ta mở miệng xin đều là vô giá trị." Ôn Hành ung dung nhấm nháp hạt dưa, điềm tĩnh nói: "Ừ, tiếp tục đi."

 

Huyền Uyên Luật lại im lặng, Ôn Hành cười nhẹ nhắc nhở: "Quên lời rồi sao? Cần ta nhắc lại không? Ngươi đã cấu kết với Tố gia và Vu tộc phản loạn, kích động các thế gia trên Thượng giới làm phản. Ngươi dùng sự an toàn của sáu đại gia tộc trung thành với Huyền Uyên Hành để ép buộc hắn. Huyền Uyên Hành là một kẻ ngu ngốc, hắn không muốn thấy cảnh máu đổ và hy sinh, trong mắt hắn, chỉ vì một ngôi vị mà làm tổn thất nhân mạng nặng nề là điều không đáng. Vì thế, hắn cam tâm tình nguyện bị ngươi giam cầm trong Thái Tử hành cung. Sau đó, ngươi để Thành Lan và Thuần An rút lấy Thần cốt của hắn, đoạn đứt kinh mạch, đóng đinh hắn lên Đạo Mộc."

 

Huyền Uyên Luật cúi đầu, giọng nói khàn khàn: "Huynh trưởng, ta sai rồi. Khi đó ta chỉ muốn chứng minh rằng ta mạnh hơn huynh. Nhưng sau khi huynh chết, ta mới nhận ra mình đã sai đến mức nào. Chúng ta vốn là huynh đệ, ta lại bị quyền lực làm mờ mắt, trở nên cố chấp và méo mó. Ta thật có lỗi với sự nuôi dạy của huynh, ta xin lỗi huynh."

 

Ôn Hành khẽ cười: "Huyền Uyên Luật, ngươi nói được những lời này chỉ vì hiện tại thế cục đã đảo ngược. Nếu người nằm dưới đất là ta, ngươi sẽ nhận thua sao? Hơn nữa, ta nghĩ ngươi nói sai rồi. Ngươi không hề nhận sai, ngay từ đầu ngươi đã quyết tâm đi đến tận cùng con đường này."

 

"Ngươi nghĩ ta chỉ vì bản thân mà đánh ngươi sao? Ta đánh ngươi là vì hàng vạn sinh linh của Quỷ tộc đã bị ngươi tiêu diệt. Nếu ngươi sau khi ta chết biết dừng tay và đối xử tốt với họ, ta có thể tin rằng ngươi thực sự biết hối lỗi. Nhưng ngươi đã làm gì? Ngươi tàn sát Quỷ tộc, khiến Hồi Xuân Châu trở thành một vùng chết chóc. Ngươi đã hại chết các thần tử trung thành của ta, ép gia tộc Khanh gia phải liên thủ với Tố gia, đến mức họ phải lưu lạc đến Hạ giới mà cầu sinh. Bốn tộc Kim Ô, Kỳ Lân, Phượng Hoàng, Ứng Long đều bị ngươi giam cầm trong Tứ Cảnh, còn ngươi lại bày ra một trận pháp 'Trấn Sơn Hà' quy mô như vậy."

 

Huyền Uyên Luật đáp: "Từ xưa đến nay, giang sơn thay đổi, lần nào mà chẳng phải đẫm máu? Những sự hy sinh đó tính là gì? Huống hồ bây giờ Tiên giới đã thái bình, tại sao huynh còn chấp nhặt chuyện cũ?"

 

Ôn Hành mỉm cười: "Ngươi thấy không, đây chính là sự khác biệt giữa ta và ngươi. Đây không gọi là chấp nhặt quá khứ, mà là đòi lại công lý. Lúc ngươi giam cầm ta, những lời ngươi đã hứa, có cái nào ngươi thực hiện được không? Giờ đây ngươi giả vờ van xin trước mặt ta, chẳng qua là vì hiện tại ta có thể chế ngự được ngươi."

 

"Hợp đạo rồi, cảm giác không dễ chịu đúng không? Nếu ngươi hợp với chính đạo, Đạo Mộc của Thượng giới sẽ không đến mức sụp đổ như vậy. Ngươi giả vờ khúm núm trước mặt ta, chẳng qua là muốn ta quên đi mọi thứ và bỏ qua cho ngươi."

 

"Huyền Uyên Luật, ta không thể thay mặt bất kỳ ai đã bị ngươi tổn thương mà tha thứ cho ngươi. Ta không phải là Huyền Uyên Hành, nên không có khả năng tha thứ cho ngươi. Ta cũng không phải là hàng vạn vong linh Quỷ tộc đã bị ngươi giết hại, nên càng không thể nào bỏ qua cho ngươi được. Suốt hàng vạn năm qua, khi ngươi ngồi trên vị trí đó, chẳng lẽ chưa từng cảm thấy cắn rứt lương tâm sao? Ngươi không sợ rằng chỉ cần nhắm mắt lại, những oan hồn đã chết thảm kia sẽ đến tìm ngươi đòi lại món nợ máu sao?"

 

Huyền Uyên Luật cười khẩy: "Huyền Uyên Hành, ngươi bây giờ nói những điều này thì có ích gì? Chuyện đã đi đến nước này, ngươi còn có thể làm được gì nữa?" Ôn Hành không đáp, tay nắm chặt gậy ăn mày, các khớp ngón tay nổi đầy gân xanh.

 

Huyền Uyên Luật ngẩng đầu, khuôn mặt méo mó, đôi mắt đỏ ngầu: "Huyền Uyên Hành, mọi thứ đã đến mức này, ngươi có thể làm gì chứ? Ngươi giết được ta sao? Hay ngươi có thể làm gì khác nữa?" Ôn Hành thở dài: "Ngươi thật sự không giữ nổi bình tĩnh. Ta còn chưa nói gì thì ngươi đã không chịu nổi mà lộ ra bản chất rồi. Nhưng ta cũng không lấy làm lạ, nếu ngươi thực sự có hàm dưỡng tốt đến vậy, có tâm cơ sâu sắc đến thế, thì ngươi đã không sớm vội chạy đến trước mặt ta như vậy. Ngươi cũng sẽ không khiến Thiên đạo bày ra từng tầng thử thách với ta. Mục đích của ngươi chẳng qua chỉ là để thử ta, xem ta có đủ tiêu chuẩn không.

 

Ngươi muốn nhìn xem, Ôn Hành trở về lần này liệu có đủ tư chất để ngươi đoạt xá hay không. Nếu đoạt xá không thành, ngươi sẽ đổi cách, đóng vai kẻ đáng thương, thậm chí tìm cách tự thanh tẩy mình. Ta tuy không quá thông minh, nhưng ta có một đệ tử, chiêu trò này của ngươi hắn đã dùng đến nát bấy rồi. Chỉ có điều, ngươi không đáng yêu bằng đệ tử của ta. Đệ tử ta dù có xảo quyệt một chút, nhưng nó chưa từng làm những chuyện tàn độc như ngươi.

 

Còn ngươi? Ngươi đã làm đủ mọi chuyện mất nhân tính, giờ còn muốn tẩy trắng? Ngươi không cảm thấy ghê tởm sao?"

 

Trán của Huyền Uyên Luật nổi đầy gân xanh, có thể thấy được hắn đang chịu đựng một áp lực lớn. Hắn gào thét: "Đúng vậy! Trên đời này chỉ có ngươi, Huyền Uyên Hành, là thông minh, là minh mẫn, tất cả vận may đều ở bên ngươi. Ta chẳng lẽ không được quyền phản kháng, không được quyền vùng vẫy hay sao?"

 

Ôn Hành hừ lạnh: "Ta ở Nhân giới đã học được một thuật ngữ mới, gọi là 'Hội chứng hoang tưởng bị hại'. Ta đã làm gì khiến ngươi bất an sao? Chỉ vì ngươi sinh ra tâm ma mà không khống chế được, ngươi liền đổ hết tội lỗi lên đầu người khác, cảm thấy rằng ai ai cũng đang hại ngươi. Huyền Uyên Luật, ngươi bị bệnh thì phải chữa trị, ngươi cứ tiếp tục thế này chỉ hại người hại mình mà thôi. Nếu ta là ngươi, ta đã sớm tìm một sợi dây mà treo cổ tự vẫn rồi."

 

Huyền Uyên Luật gào lên điên cuồng: "Huyền Uyên Hành! Ngươi đừng có đứng đó nói mấy lời dễ dàng như thế! Ta trở thành thế này đều do ngươi ban tặng!" Ôn Hành thở dài: "Có lẽ ngươi chính là loại người như Linh Tê đã nói, đến chết cũng không chịu hối cải."

 

Huyền Uyên Luật căm phẫn buộc tội: "Ngươi che lấp hết tất cả ánh sáng của ta, ngươi như một ngọn núi lớn chắn ngay trước mặt ta. Ngươi đối xử với những người bên cạnh và cả con chim của ngươi còn tốt hơn đối với ta. Ngươi đóng vai gì vậy? Một huynh trưởng đầy thấu hiểu sao? Ta phi! Ngươi biết không? Khoảnh khắc sung sướng nhất trong đời ta là khi ta thấy ngươi quỳ gối như một con chó trước mặt ta cầu xin tha thứ. Ha ha ha! Ngươi nói: 'Xin ngươi, tha cho ta đi.'

 

Thái tử Thần Uy cũng biết đau, cũng biết chảy máu! Ngươi cũng có nhược điểm! Ha ha ha!"

 

Ôn Hành thở dài: "Đến mức chó cùng rứt giậu, mất hết lý trí rồi sao?" Ôn Hành liếc nhìn tứ chi méo mó của Huyền Uyên Luật, chống cằm suy tư: "Mới đau như thế mà đã mất tỉnh táo rồi?"

 

Huyền Uyên Luật gào lên: "Huyền Uyên Hành, đừng bày ra cái bộ mặt huynh trưởng thánh thiện đó nữa! Ngươi phải thừa nhận một điều: ngươi bây giờ nhìn ta không thuận mắt nhưng lại chẳng làm được gì ta!"

 

Ôn Hành bất đắc dĩ chỉnh lại: "Ngươi làm ơn tỉnh táo một chút, ngay từ khi ta biết thân phận ngươi, ta đã biểu hiện rõ ràng địch ý, ta chưa từng tỏ ra huynh hữu đệ cung gì với ngươi cả. Còn ngươi, lúc đầu lại chạy đến giả vờ ngoan ngoãn, người không biết còn tưởng ngươi là một đệ đệ mười phần hiếu thảo. Giờ bị ta vạch trần thì lập tức trở mặt. Lấy lại chút tự trọng của Thiên Đế đi, ngươi không thể nói trở mặt là trở mặt ngay như vậy được."

 

Ôn Hành trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nhưng có một điều ngươi nói đúng, ta quả thực nhìn ngươi không thuận mắt và cũng chẳng thể làm gì ngươi."

 

Huyền Uyên Luật cười lạnh: "Ha ha ha, khi sáng lập Nhân giới, chỉ vì một sơ suất mà khiến Thần hồn của ta gắn kết với Nhân giới. Nếu ta chết, Nhân giới cũng sẽ hủy diệt. Vì đám con sâu cái kiến kia, ngươi không dám động vào ta. Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không đáp ứng yêu cầu của ta, ta sẽ giết từng mảnh một, cho đến khi cả Nhân giới trở thành một vùng đất chết!"

 

Ôn Hành nhìn chằm chằm Huyền Uyên Luật, im lặng rất lâu. Sau đó, hắn chậm rãi nói: "Ngươi muốn gì?"

 

Huyền Uyên Luật nói: "Ta muốn ngươi hợp đạo, ta muốn ngươi hợp đạo ngay tại Đạo vực!" Ôn Hành nhướng mày: "Ồ? Để ta đoán thử, Đạo vực là đạo vực của ngươi, ngươi nắm rất rõ cách thức và quy luật nơi đây. Khi ta hợp đạo tại đây, ngươi sẽ có cơ hội đoạt xá ta?"

 

Sắc mặt Huyền Uyên Luật thay đổi: "Đương nhiên không phải!" Ôn Hành giơ tay lên: "Khoan đã, ta thật sự không tin lời ngươi. Trước hết uống một chén canh đi, uống xong rồi ngươi nói gì ta mới tin."

 

Nói xong, Ôn Hành lấy ra một bình ngọc nhỏ, hắn rót toàn bộ thứ canh thơm ngào ngạt bên trong ra ngoài, sau đó mạnh mẽ nhét vào miệng Huyền Uyên Luật. Ôn Hành không chắc thứ này có hiệu quả hay không, dù sao Huyền Uyên Luật đã hợp đạo, nhưng hiện tại bọn họ đang ở trong Đạo vực, mà Canh Khẩu Thực Chân Ngôn đến từ U Minh giới, biết đâu lại có chút tác dụng.

 

Huyền Uyên Luật nuốt canh xong, ngờ vực hỏi: "Ngươi cho ta uống thứ gì?" Ôn Hành cười: "Canh Khẩu Thực Chân Ngôn, có ngon không?" Huyền Uyên Luật chửi rủa: "Hèn hạ!"

 

Ôn Hành mỉm cười: "Được rồi, giờ ngươi có thể nói rồi. Tại sao ngươi muốn ta hợp đạo ở Đạo vực?"

 

Huyền Uyên Luật há miệng, sắc mặt đỏ bừng: "Ta... không... nói cho ngươi!" Ôn Hành nhận ra Canh Khẩu Thực Chân Ngôn có lẽ không mấy tác dụng, hắn tiếc nuối lắc đầu: "Vốn dĩ ta muốn giải quyết chuyện này một cách văn minh."

 

Nói xong, Ôn Hành lại giơ cao chiếc gậy ăn mày, lần này gậy đánh mạnh mẽ và dày đặc rơi xuống khắp thân thể Huyền Uyên Luật. Tiếng gậy va vào thịt vang lên liên hồi, lúc đầu Huyền Uyên Luật còn cố chịu đựng, nhưng sau cùng hắn không thể kiểm soát mà quằn quại kêu khóc thảm thiết, cuối cùng hắn bật khóc nức nở: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"

 

Ôn Hành làm ngơ trước lời cầu xin của Huyền Uyên Luật, sau khi đánh đập một hồi mới cảm thấy tâm tình thoải mái hơn một chút. Hắn ngồi xuống ghế đẩu, nhìn Huyền Uyên Luật với vẻ mặt không cam lòng: "Huyền Uyên Luật à, đến bước này rồi mà ngươi vẫn không chịu nói thật sao? Ngươi quả thực còn dai hơn cả Đạo Hòa. Ngẫm lại, ta cảm thấy số thời gian mấy ngàn năm ta dùng để dạy dỗ Đạo Hòa cộng lại còn không dài bằng khoảng thời gian ngắn ngủi ở Đạo vực này để đánh ngươi."

 

Ôn Hành nói: "Nói thật đi, chúng ta đều hiểu rõ bản chất của đối phương, đến lúc này rồi còn gì phải che che giấu giấu nữa. Tại sao ngươi nhất định muốn ta hợp đạo?"

 

Huyền Uyên Luật khóc lóc một lúc lâu, đến giờ nói chuyện đã không còn chút khí thế, yếu ớt đáp: "Ngươi không muốn biết cảm giác hợp đạo là như thế nào sao? Cảm giác cao cao tại thượng, đứng trên mọi sinh linh, ngươi không muốn nếm thử sao? Chúng sinh đều là lũ kiến hôi, hợp đạo rồi ngươi có thể tùy ý hành xử, ngươi làm sao mà không động tâm cho được."

 

Ôn Hành mặt không biểu cảm: "Ồ, ta có nên cảm ơn ngươi đã vì ta mà suy nghĩ không? Nhưng ta cảm thấy ngươi vẫn chưa nói vào trọng điểm."

 

Huyền Uyên Luật đáp: "Ta muốn ngươi hợp đạo ở Đạo vực, trong đó cũng có chút tư tâm. Nếu ngươi gặp vấn đề gì khi hợp đạo, ta có thể giúp ngươi một chút. Huynh trưởng, chúng ta là những huyết mạch thân nhân duy nhất còn sót lại trên đời này, mặc dù ta đã làm sai nhưng ta đã thật lòng hối cải. Huynh không thể cho ta một cơ hội sao? Ta từng nói rồi, thiên hạ này, ta nguyện cùng huynh chia sẻ."

 

Ôn Hành nhướng mày, từ trên xuống dưới nhìn Huyền Uyên Luật: "Ngươi biết không, ngươi khiến ta cảm thấy... chẳng khác nào chồn chúc Tết gà, chẳng có ý tốt lành gì. Ngươi muốn giúp ta sao? Ngươi chỉ muốn thừa lúc ta hợp đạo, kéo Thần hồn của ta ra khỏi thức hải, rồi nhét thần hồn của ngươi vào trong thân xác của ta mà thôi, đúng không?"

 

Mặt Huyền Uyên Luật đỏ bừng: "Ban đầu ta đúng là có ý đó, nhưng giờ ta đã từ bỏ rồi."

 

Ôn Hành buồn cười hỏi: "Vì sao?"

 

Huyền Uyên Luật thật thà đáp: "Vì ngươi mạnh hơn ta quá nhiều, ta đã không còn là đối thủ của ngươi nữa."

 

Ôn Hành cười: "Vậy mà ngươi còn dám bảo ta hợp đạo?"

 

Huyền Uyên Luật nói: "Ngươi sẽ hợp đạo. Ta tuyệt đối tin tưởng điều này. Không một tu sĩ nào có thể chống lại sự cám dỗ đó. Chỉ cần ngươi thử một lần, ngươi sẽ hiểu những gì ta nói. Ta biết tâm tính ngươi lương thiện, cho dù hợp đạo rồi, ngươi cũng sẽ không làm gì ta, cùng lắm chỉ đánh ta một trận, mắng ta vài câu, nhưng ít nhất mạng sống của ta sẽ không bị đe dọa."

 

Ôn Hành tức đến phát cười: "Ta chưa từng thấy kẻ nào mặt dày vô sỉ như ngươi. Ban đầu ngươi giả bộ lừa dối ta, bị ta vạch trần rồi thì lại ra vẻ yếu thế, giờ lại khoác bộ mặt như đang nghĩ cho ta mà khuyên nhủ. Ta thật không thể nói chuyện tiếp với ngươi nữa, ngươi thực sự làm ta ghê tởm."

 

Hai tay Huyền Uyên Luật vẫn bị bẻ ngược ra sau, khuôn mặt đầy vệt nước mắt, hắn nói: "Ngươi cảm thấy ghê tởm ta cũng không sao, nhưng ta biết ngươi sẽ vì sinh linh của Nhân giới mà làm điều này. Nhân giới không giống các thế giới khác, đây là thế giới được tạo ra sau khi ta hợp đạo. Nếu ngươi muốn tiếp quản Nhân giới, ngươi phải hợp đạo trước."

 

Ôn Hành hỏi: "Nếu ta không tiếp quản Nhân giới thì sao? Ngươi định làm gì?"

 

Ánh mắt Huyền Uyên Luật lóe lên sự độc ác: "Ta đã quá chán ghét cái đám sinh linh không biết cảm ơn, vô đức vô đạo đó rồi. Nếu ngươi không tiếp quản, ta sẽ giết sạch chúng. Không để sót một ai, để Nhân giới trở thành một vùng đất chết!"

 

Ôn Hành kinh ngạc thốt lên: "Ngươi thật sự quá độc ác! Đây là thế giới do ngươi tạo ra, là những kẻ được ngươi tuyển chọn. Ngươi có thể khống chế mọi cảm xúc, sinh tử ly biệt của họ. Vậy mà giờ ngươi chỉ vì không vừa ý mà muốn giết hết bọn họ sao? Thật khiến người ta khó tin nổi."

 

Huyền Uyên Luật đáp: "Ta làm được. Nếu ngươi không muốn Nhân giới, ta sẽ hủy diệt nó, vừa tránh cho nó tiếp tục hấp thụ linh lực và chiếm lấy linh khí của ta. Chi bằng để chúng tan thành tro bụi, ta còn có thể trở nên mạnh mẽ hơn."

 

Ôn Hành thở dài: "Ngươi vô liêm sỉ đến mức khiến ta không tưởng tượng nổi."

 

Huyền Uyên Luật cười nhạt: "Ta vô liêm sỉ đấy, dù sao trong mắt ngươi ta cũng đã như vậy rồi, ta cũng không định thay đổi. Ta chính là kẻ vô liêm sỉ, ngươi có thể làm gì ta? Giết ta đi, Nhân giới sẽ cùng ta chôn theo. Không giết ta, ngươi phải tiếp quản Nhân giới."

 

Ôn Hành sửng sốt nhìn chằm chằm Huyền Uyên Luật: "Vậy là ngươi đang giở trò lưu manh sao?"

 

Huyền Uyên Luật nhìn thẳng vào mắt Ôn Hành, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai: "Đúng vậy, ta đang giở trò lưu manh. Ta không tin Thái tử Thần Uy sẽ trơ mắt nhìn hàng tỷ sinh linh gặp nạn."

 

Ôn Hành thở dài: "Huyền Uyên Hành chết quả không oan. Có một kẻ đệ đệ vô liêm sỉ không giới hạn như ngươi, chỉ cần tính tình hắn mềm yếu một chút, sẽ bị ngươi chơi đùa đến chết mà thôi."

 

Ôn Hành nghiêm túc nói với Huyền Uyên Luật: "Trong thời gian ở Nhân giới, ta có hỏi thăm vài người và biết được một chuyện khá kinh ngạc. Ngươi biết là chuyện gì không?"

 

Huyền Uyên Luật vẫn giữ tư thế đầy khôi hài, hỏi lại: "Chuyện gì?"

 

Ôn Hành đáp: "Đó là về mối liên hệ giữa Đạo mộc và các tiểu thế giới. Trước đây trong nhận thức của người đời, Đạo mộc được xem như là trụ cột gánh vác cả thế giới. Thực ra câu nói này chỉ đúng một nửa. Đạo mộc đúng là đang gánh vác các thế giới, nhưng mỗi tiểu thế giới cũng đang góp phần bồi đắp cho Đạo mộc. Nếu Đạo mộc không nhận được sự ủng hộ từ các tiểu thế giới, nó sẽ từ từ mục rữa, rồi dần dần sụp đổ và biến mất."

 

Con ngươi của Huyền Uyên Luật co lại, hắn không nói lời nào.

 

Ôn Hành cười: "Có những thứ nếu chưa đạt đến một cảnh giới nhất định thì ngươi sẽ không thể thấy và càng không thể hiểu được. Ta là một kẻ ngốc nghếch, nhưng may mắn thay, bên cạnh ta có những người đã từng đứng trên cao mà quan sát mọi thứ. Họ đã chia sẻ toàn bộ hiểu biết và kinh nghiệm của mình với ta, nên ta mới kéo ngươi đến đây, đến Đạo vực này. Huyền Uyên Luật, mở to mắt mà nhìn Đạo vực của ngươi đi. Ngươi không nhìn thấy sao? Đạo vực của ngươi đang chết dần chết mòn."

 

Sắc mặt của Huyền Uyên Luật lập tức thay đổi. Ôn Hành nhìn về phía Đạo vực mênh mông, chỉ thấy hàng ngàn vạn tinh tú nơi đây đều im lìm không một tia sự sống, chỉ duy nhất một ngôi sao có dấu hiệu của sinh mệnh. Ôn Hành khẽ nói: "Nếu ta đoán không sai, ngôi sao duy nhất còn sự sống này chính là Nhân giới, phải không? Sau khi hợp đạo, ngươi muốn sáng tạo ra một thế giới hoàn toàn mới, vì thế ngươi đã từ bỏ ba mươi ba tầng trời của Tiên giới, chọn Nhân giới làm nơi thử nghiệm. Khi ngươi từ bỏ Tiên giới, Tiên giới cũng đã từ bỏ ngươi. Ngươi nhìn đi, trong Đạo vực của ngươi giờ chỉ còn lại mỗi Nhân giới."

 

Ánh mắt của Huyền Uyên Luật lóe lên sự dao động, hắn lặng im không nói một lời. Ôn Hành mỉm cười: "Ngươi luôn miệng nói rằng nếu ta không tiếp quản Nhân giới, ngươi sẽ hủy diệt nó, kéo nó cùng ngươi chôn theo. Nhưng thật ra ngươi chỉ đang cược rằng ta sẽ mềm lòng. Ngươi chẳng hề nỡ phá hủy Nhân giới."

 

"Bởi vì nếu Nhân giới bị hủy, ngươi cũng sẽ chết. Dù có không chết ngay lập tức, thì vài trăm năm hay vài ngàn năm sau, ngươi vẫn sẽ chết. Mà vài trăm năm hay ngàn năm đối với ngươi mà nói, thời gian ấy quá ngắn, ngươi không cam tâm."

 

"Ngươi muốn ta hợp đạo trong Đạo vực, chẳng qua là muốn ta tiếp quản Nhân giới, sau đó lợi dụng linh khí mà Nhân giới phục hồi để nuôi dưỡng ngươi mà thôi. Ngươi tính toán thật khéo!"

 

Ôn Hành mỉm cười ôn hòa: "Ngươi đã tính toán rất nhiều, nhưng lại chưa từng hỏi qua ý kiến của ta. Bây giờ ta sẽ nói thẳng ý định của mình cho ngươi nghe.

 

Thứ nhất, ta sẽ không tiếp quản Nhân giới của ngươi. Đừng tưởng rằng ta và những người đồng hành cùng ta ra tay giúp đỡ Nhân giới một chút là vì ta mềm lòng. Có những chuyện nếu không dứt khoát từ chối, sẽ dẫn đến họa ngầm sau này. Tiếp quản Nhân giới sẽ chính là mầm họa. Ta không muốn đem thứ đạo nghĩa mục nát của ngươi gánh lên Đạo mộc của ta. Đạo mộc của ta cũng không muốn tiếp nhận một thế giới như vậy.

 

Ta giúp đỡ họ, chỉ đơn giản là vì khi đến Nhân giới, ta thấy hoàn cảnh bi thảm của họ, nên chỉ muốn làm những việc nằm trong khả năng của mình mà thôi. Kẻ đã khiến bọn họ lâm vào cảnh khốn cùng này chính là ngươi, người đáng phải chịu trách nhiệm cũng là ngươi.

 

Thứ hai, ta sẽ không hợp đạo. Ta không hứng thú với vị trí đứng trên vạn người. Thiên đạo đối với ta không phải là tệ, dù nó đã lấy đi không ít thứ của ta, nhưng cũng đưa những người tốt nhất đến bên cạnh ta. Ta rất hài lòng và mãn nguyện với cuộc sống hiện tại của mình. Ta không phải kẻ có lòng dạ rộng lớn muốn cứu rỗi thiên hạ, nếu ta hợp đạo, e rằng chúng sinh sẽ khóc than. Vậy thì chi bằng để Thiên đạo tự lựa chọn, nếu tương lai có người tốt hơn xuất hiện, ta có nhường Đạo mộc của mình cũng không sao.

 

Thứ ba, ta cũng không quan tâm đ ến ngươi. Ngươi sống hay chết ta đều không hứng thú. Nếu ngươi nghĩ không thông, muốn kéo cả Nhân giới cùng chết theo ngươi, thì cứ làm đi, ta sẽ không ngăn cản. Nếu ngươi muốn sống tốt, thì cũng tùy ngươi, dù sao ta cũng sẽ không đưa tay giúp đỡ. Duyên phận giữa ngươi và ta đã chấm dứt từ lúc ngươi ra tay với Huyền Uyên Hành rồi.

 

Huyền Uyên Luật, không ai sẽ luôn chiều chuộng ngươi mãi. Ngươi nên trưởng thành đi, cũng đến lúc ngươi phải tự chịu trách nhiệm cho những hành động ngu xuẩn của mình rồi."

Bình Luận (0)
Comment