Từ khi người của Huyền Thiên Tông cải tiến trận pháp truyền tống, giờ đây cả Ngự Linh Giới và Nguyên Linh Giới đều dùng trận pháp của Huyền Thiên Tông. Trận pháp truyền tống mang thương hiệu Thiên Đạo của Huyền Thiên Tông nổi danh khắp hai giới với tốc độ nhanh, hiệu suất cao mà chi phí lại rẻ.
Sau khi Ôn Hành tiếp quản Tam Thập Nhị Trọng Thiên của Thượng Giới, cuối cùng hắn cũng trở về Ngự Linh Giới. Bước vào trận pháp truyền tống, chỉ thấy một tia linh quang loé lên, sau thời gian một nén nhang, bọn họ đã trở về nơi mà ngày đêm mong nhớ — Huyền Thiên Tông.
Phong cảnh núi non của Huyền Thiên Tông vẫn hùng vĩ như xưa. Thực ra tính ra thời gian bọn họ rời đi Thượng Giới cũng không lâu. Đệ tử của Huyền Thiên Tông sớm đã biết lão tổ và các trưởng lão sẽ trở về, nên bọn họ tự nhiên không dám lơ là. Đám người xuất hiện dưới gốc Đạo Mộc, chỉ là vài năm không gặp, Đạo Mộc đã lớn lên gấp nhiều lần, giờ đứng dưới tàng cây, bọn họ chẳng khác gì những con kiến nhỏ bé.
Ôn Hành nhìn xuống Thiên Cơ Phong dưới chân mình, nói thật lòng thì ngọn núi lơ lửng này ban đầu hắn xây dựng không quá lớn. Hắn chỉ đơn giản kết hợp không gian của Đạo Mộc và một ngọn núi đã được trồng Thức Nhưỡng (loại đất linh thiêng), rồi còn cố tình làm cho Thiên Cơ Phong lơ lửng giữa không trung để thể hiện sự đặc biệt.
Hàng ngàn năm đã trôi qua, Thiên Cơ Phong của Ôn Hành giờ đã lớn hơn cả Ngự Linh Giới. Nếu không nhờ trận pháp không gian của Đạo Mộc bao phủ, thì dù là Ngự Linh Giới hay Nguyên Linh Giới đều sẽ bị Thiên Cơ Phong che khuất hoàn toàn.
Liên Vô Thương khẽ nói: "Thiên Cơ Phong đã tự tạo thành một giới riêng, không bao lâu nữa có lẽ sẽ trở thành một thế giới như Hoang Nguyên." Nghe đến Hoang Nguyên, Ôn Hành nhớ ra, Hoang Nguyên chính là nơi Đạo Mộc khởi nguyên, vật sản phong phú, tiểu hương ngư (một loại cá nhỏ) ở đó đặc biệt ngon miệng.
Đứng trên Thiên Cơ Phong, chỉ cần dùng thần thức quét qua, tất cả nơi nào mà rễ Đạo Mộc chạm đến đều hiện rõ mồn một. Tuy nhiên, trên Thiên Cơ Phong chỉ có một con đường nhỏ duy nhất dẫn xuống núi, mà con đường đó chỉ thông đến Huyền Thiên Tông. Dù Thiên Cơ Phong có lớn đến đâu, chỉ cần khẽ động niệm, bọn họ có thể quay về Huyền Thiên Tông ngay tức thì.
Đệ tử đều hành lễ, Thẩm Nhu nói: "Sư tôn, chúng ta phi thăng Thượng Giới lâu như vậy, không biết tình hình trong tông môn thế nào, con muốn quay về thăm các đệ tử ở Tiểu Trúc Phong." Bọn cẩu tử (ý chỉ các đệ tử khác) cũng có ý định tương tự, Ôn Hành phất tay: "Đi đi, nhưng nhớ tối nay phải trở về dùng bữa." Đám đệ tử lĩnh mệnh, lần lượt rời đi.
Ôn Hành từng lớn tiếng tuyên bố, sau khi cứu được Liên Vô Thương, hắn sẽ tổ chức một buổi yến tiệc linh đình dưới tàng Đạo Mộc, không say không về. Người nghe lời này không ít. Ôn Hành nhìn quanh rồi bật cười: "Ai mà ngờ được một nhánh cây nhỏ năm xưa lại có thể lớn đến mức này." Liên Vô Thương ngẩng đầu nhìn những cành lá xum xuê, quả đạo kết thành chùm: "Đúng vậy, giờ đây ngươi đã đưa Tam Thập Nhị Trọng Thiên của Tiên Giới đến dưới Thiên Đạo mới, trên đó đã mọc ra rất nhiều nhánh cây và quả đạo, có lẽ vài ngày nữa, những người cầu đạo quả sẽ kéo đến xếp hàng đông nghẹt."
Ôn Hành nheo mắt, ngẩng đầu nhìn Đạo Mộc. Giờ hắn chỉ có thể thấy thân cây như bức tường thành vững chãi, cành thấp nhất cũng đã cao hơn mặt đất hàng trăm trượng, Vân Thanh không còn có thể buộc dây phơi quần áo trên đó nữa rồi.
Căn nhà gỗ dưới gốc Đạo Mộc vẫn được giữ gìn nguyên vẹn. Khoảng thời gian bọn họ rời đi không lâu, nên căn nhà vẫn như khi họ rời đi. Thấy căn nhà gỗ, Ôn Hành cười: "Khi ở Nhân Gian Giới bị phong ấn ký ức, ta thường hay mơ. Ta mơ thấy các đệ tử đều ở bên căn nhà gỗ này, bọn họ nói chuyện với ta, nhưng ta lại không nghe rõ bọn họ nói gì. Ta thấy ngươi nằm trên ghế tựa dưới hiên, nhưng lại không tài nào nhìn rõ được gương mặt của ngươi. Mãi cho đến khi ta đi giao hàng gặp được ngươi, lúc đó lòng ta mới thực sự bình yên."
Liên Vô Thương chăm chú nhìn Ôn Hành: "Thực ra khi ta ở Nhân Gian Giới cũng thường hay mơ. Ta mơ thấy ngươi tay nắm cây gậy xin ăn đứng trước mặt ta mà cười, ngươi đưa tay muốn nắm lấy tay ta. Nhưng mỗi lần ta vươn tay ra thì ta liền tỉnh giấc." Ôn Hành mỉm cười, nắm chặt lấy tay Liên Vô Thương: "Chúng ta quả là người trong mộng của nhau."
Liên Vô Thương mỉm cười hôn nhẹ lên má Ôn Hành: "Đừng sến súa nữa. Hôm nay ngươi đã hao tổn quá nhiều linh khí, có muốn nghỉ ngơi một chút không? Nghỉ ở nhà gỗ hay là về hành cung nghỉ?" Ôn Hành nhìn căn nhà gỗ trước mặt rồi nói: "Ta không muốn trải giường, ta sẽ nghỉ tạm trên tiểu bản xa (một loại xe nhỏ). Vô Thương, ngươi có muốn nghỉ cùng ta không?"
Liên Vô Thương cười đáp: "Không được, ta phải đến Thương Lãng Vân Hải một chuyến để đặt lại Thanh Liên Châu." Ôn Hành không vui nói: "Không thể đặt gần một chút sao?" Liên Vô Thương đáp: "Có trận pháp truyền tống ngươi sợ cái gì? Hơn nữa, ta dù sao cũng là yêu tu của Nguyên Linh Giới, Tiên Giới sau khi đến Thương Lãng Vân Hải còn cần ta cùng với Huân Khang Đế Tuấn đứng ra chủ trì đại cục."
Ôn Hành buồn rầu nói: "Vậy được, ngươi đi sớm về sớm nhé, có kịp về trước bữa tối không?" Liên Vô Thương cười nói: "Được, ngươi ngủ trước đi, ta sẽ gọi ngươi dậy sau."
Sau khi Liên Vô Thương rời đi, Ôn Hành lấy ra tiểu bản xa. Thực sự hắn rất mệt mỏi. Trước đây, chỉ cần đưa một giới đến Thương Lãng Vân Hải đã phải nghỉ ngơi mấy ngày, hôm nay hắn lại kéo toàn bộ các giới từ Bình An Giới đến Hợp Nhất Giới xuống Hạ Giới một lần, khiến hắn cảm thấy bước đi cũng lảo đảo.
Ôn Hành đặt Đạo Mộc cạnh giường, thành thục trèo lên giường đắp kín chăn. Chỉ một lát sau, hắn đã chìm vào giấc ngủ, trên người dần toả ra kim quang lấp lánh. Linh quang vàng kim hoà cùng với linh khí của Đạo Mộc ngoài tiểu bản xa, chỉ trong chốc lát, những đoá hoa trên Đạo Mộc lần lượt nở rộ, hương thơm của quả đạo lan toả khắp không gian của Đạo Mộc.
Vân Thanh vừa trở về Tiểu Bạch Phong đã thấy linh quang chói loà trên Đạo Mộc của Thiên Cơ Phong, hắn nghi hoặc gãi đầu: "Sư tôn đang làm gì vậy? Vui vẻ đến thế cơ à?"
Bữa tiệc tối *****ên khi trở về tông môn vốn được chuẩn bị cực kỳ phong phú. Các đệ tử đều đã nghĩ sẽ tụ tập để cùng nhau hàn huyên vui vẻ. Nhưng vừa trở về lĩnh địa của mình, vô số việc lớn nhỏ liền ùn ùn kéo đến, bọn họ bận rộn đến nỗi không có thời gian để tụ hội. Vì thế, họ đành hoãn buổi yến tiệc hôm nay, hẹn nhau ngày mai sẽ quây quần cùng nhau thưởng thức. Dù sao, sư tôn vẫn đang say ngủ, gọi hắn dậy lúc này thật không tiện.
Khi Liên Vô Thương trở về, Ôn Hành vẫn còn đang say giấc. Liên Vô Thương mỉm cười, khẽ chạm lên gương mặt của hắn, sau đó cũng leo lên giường nằm cạnh. Một đêm mộng đẹp, về đến nhà mình quả nhiên vẫn là thoải mái nhất. Liên Vô Thương đã rất lâu rồi mới có thể ngủ yên giấc như vậy. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, hắn đưa tay chạm vào bên cạnh, lại phát hiện chỗ đó đã lạnh ngắt.
Liên Vô Thương cũng không nghĩ ngợi nhiều. Đôi khi Ôn Hành nổi hứng sẽ dậy sớm chuẩn bị một nồi canh ngon cho hắn, nhưng nồi canh đó cuối cùng thường hại các đệ tử vô tội trong tông môn. Có lẽ hôm nay cũng lại đi xuống bếp nấu canh rồi, Liên Vô Thương khép mắt lại, vui vẻ ngủ nướng thêm một giấc.
Dưới Đạo Mộc cạnh chiếc bản xa (xe nhỏ), Ôn Hành khoác trên mình một bộ y phục trắng, tay chắp sau lưng, chăm chú ngắm nhìn Đạo Mộc. Vân Thanh mang bữa sáng tới đúng lúc thấy Ôn Hành đang đăm chiêu nhìn cây. Hắn cất tiếng chào: "Sư tôn, buổi sáng tốt lành, đến ăn sáng nào." Ôn Hành quay người lại, mỉm cười nhìn Vân Thanh nhưng không nói gì. Vân Thanh cũng không cảm thấy có gì khác lạ, hắn luyên thuyên: "Buổi sáng có bánh mè vừa mới chiên xong, món mà người thích nhất đấy. Mau nếm thử một chút đi." Vân Thanh mở túi trữ vật, lấy ra một hộp đựng thức ăn.
Ôn Hành tự nhiên tiếp nhận hộp thức ăn, ánh mắt dịu dàng nhìn Vân Thanh: "Đã vất vả cho ngươi rồi." Vân Thanh kỳ quái nhìn Ôn Hành: "Sư tôn hôm nay uống nhầm thuốc à? Trước giờ ngài có bao giờ nói mấy lời buồn nôn này đâu. Còn nữa, tại sao ngài hôm nay lại mặc đồ trắng? Nhìn thật không quen. Ta nói cho ngài biết nha, nếu mà làm bẩn y phục, đừng có nghĩ đến việc nhờ ta giặt giúp. Y phục trắng rất khó giặt, ngày xưa giặt đồ cho Linh Tê lão tổ phiền chết đi được."
Sau một tràng huyên thuyên, Vân Thanh nói: "Thôi được rồi sư tôn, ta phải mang bữa sáng cho sư tỷ. Người với sư nương cứ từ từ ăn đi, tối nay chúng ta sẽ mở tiệc lớn!" Hắn giơ ngón tay đếm: "Mùa này ở ngoài biển gần thành Lan Lăng, tôm hùm và cua to mập lắm, sư tôn không phải rất thích ăn sao? Ta đã gửi phù truyền tin cho Mặc Trăn, chút nữa hắn sẽ mang cua đến cho chúng ta!"
Ngoài cua lớn và tôm hùm của Vô Tận Hải, còn có tiểu hương ngư của Hoang Nguyên, linh quả của Tuyết Vụ Sâm Lâm... Hôm nay, Vân Thanh sẽ bận rộn cả ngày vì bữa tiệc này, nhưng hắn rất vui. Đã lâu lắm rồi hắn không được ngồi xuống cùng mọi người để ăn uống đàng hoàng một bữa.
Vân Thanh vừa định rời đi thì phù truyền tin bên người hắn sáng lên. Hắn kích hoạt phù, tiếng của Vân Lạc Lạc vang lên: "Thanh Thanh, ta đến Huyền Thiên Tông rồi! Hoan Hoan đưa ta đến đó!" Vân Thanh vui mừng: "Ngươi đến sớm vậy sao? Chờ ta, ta đi đón ngươi ngay." Nói xong, hắn liền gấp gáp chạy về phía ngoài Thiên Cơ Phong. Ôn Hành nhìn theo bóng lưng hắn, Vân Thanh vừa đi được vài bước thì quay lại: "Sư tôn, ta phải đi đón Lạc Lạc, ngài giúp ta mang bữa sáng cho sư tỷ và sư huynh bọn họ được không?"
Ôn Hành tiếp nhận túi trữ vật, dịu dàng hỏi: "Bữa sáng của mọi người đều giống nhau sao?" Vân Thanh gật đầu lia lịa: "Đúng rồi, đúng rồi, sư tôn, ngài giúp ta chuyển một chút nha, ta về Tiểu Bạch Phong đây!" Nói rồi Vân Thanh liền tung tăng chạy đi. Ôn Hành mở túi trữ vật ra xem, chỉ thấy bên trong chứa mấy hộp thức ăn lớn. Hắn khẽ bật cười, sau đó đeo túi trữ vật lên.
Hắn mang hộp thức ăn vào phòng mình và Liên Vô Thương. Nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Hành, Liên Vô Thương liền mở mắt: "Sớm thế." Ôn Hành mỉm cười gật đầu: "Sớm."
Liên Vô Thương nhìn bộ dạng mới mẻ của Ôn Hành mà bật cười: "Hôm nay sao lại thay y phục, còn buộc tóc nữa? Trông không quen tí nào." Ôn Hành đặt hộp thức ăn lên bàn, vừa lấy thức ăn ra vừa nói: "Thời đại mới, diện mạo mới mà." Liên Vô Thương cười đáp: "Ừ, ngươi vui là được. Phải nói là bộ dạng này rất hợp, càng tôn lên khí chất cao quý và nội liễm của ngươi."
Ôn Hành đưa chén canh đậu hũ cho Liên Vô Thương, nhẹ giọng nói: "Ta đã hứa với Vân Thanh sẽ giúp hắn đưa bữa sáng cho các sư huynh của hắn. Ngươi cứ ăn trước đi, ta đưa xong rồi sẽ về ngay." Liên Vô Thương nhận lấy chén canh, nhíu mày: "Ôn Hành... ngươi có phải không khỏe chỗ nào không? Hôm nay trông ngươi lạ lắm."
Ôn Hành mỉm cười đáp: "Có lẽ là do ta đổi y phục thôi." Liên Vô Thương chăm chú nhìn hắn một lúc, cuối cùng cúi đầu uống canh: "Đi đi, hiếm khi thấy ngươi siêng năng như vậy." Ôn Hành có chút vô tội nói: "Chẳng lẽ Ôn Hành rất lười sao?"
Liên Vô Thương nhặt một cái bánh mè lên, đặt vào tay Ôn Hành: "Ngươi siêng năng hay lười biếng, ta không bàn cãi nữa. Đi đi, ta ăn xong sẽ ngủ thêm một giấc." Ôn Hành dịu dàng nhìn Liên Vô Thương: "Được, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
Ôn Hành một tay cầm túi trữ vật, tay kia nhón một cái bánh mè, bước xuống Thiên Cơ Phong. Hành động có phần thô lỗ nhưng khi hắn làm lại toát ra vẻ tao nhã vô cùng. Hắn nheo mắt nhìn quanh núi non nước biếc của Huyền Thiên Tông, rồi cúi đầu cắn một miếng bánh: "Ngon."
Chủ phong của Huyền Thiên Tông có bảy ngọn núi, do bảy đại đệ tử chân truyền chiếm giữ. Ngọn núi mà Thẩm Nhu cư ngụ tên là Tiểu Trúc Phong. Tiểu Trúc Phong trúc xanh tươi tốt, bóng trúc lay động, giữa rừng trúc mênh mông là những hành cung thanh nhã, tao nhã. Đây là nơi cư trú của tất cả nữ đệ tử Huyền Thiên Tông, dưới chân núi được bố trí cấm chế, chỉ có vài nam tu được phép tiến vào. Ôn Hành là một trong số ít người có thể quang minh chính đại bước vào nơi này.
Khi Ôn Hành mang túi trữ vật đến Tiểu Trúc Phong, trên núi truyền đến những tiếng xôn xao. Các nữ đệ tử đều tròn mắt kinh ngạc: "Đó là lão tổ của chúng ta sao?" "Trước đây làm sao mà không nhận ra? Lão tổ thật đẹp trai quá!" "Đúng đúng, ta nghĩ bảng xếp hạng mỹ nam của Ngự Linh Giới sẽ phải thay đổi, lão tổ của chúng ta chắc chắn sẽ chiếm vị trí đầu bảng."
Ôn Hành men theo bậc đá, từ tốn bước lên núi, dáng đi của hắn chậm rãi hơn hẳn so với bình thường. Đôi mắt hắn ánh lên nét cười, khi nhìn thấy các nữ đệ tử, hắn liền gật đầu chào hỏi một cách dịu dàng: "Thẩm trưởng lão có ở đây không?"
Thẩm Nhu rất nhanh đã đến trước mặt Ôn Hành, nàng ngạc nhiên nhìn sư tôn, cười nói: "Sư tôn hôm nay khác hẳn mọi ngày, chẳng lẽ có chuyện vui gì sao?" Ôn Hành mỉm cười: "Đương nhiên là có chuyện vui rồi. Đây là hộp thức ăn mà Vân Thanh nhờ ta đưa cho con." Thẩm Nhu vội vã tiếp nhận hộp thức ăn: "Cảm ơn sư tôn, sư tôn gọi con một tiếng, con tự đến lấy là được rồi, làm phiền ngài phải đi một chuyến."
Ôn Hành cười đáp: "Không sao, ta cũng muốn nhân tiện ngắm nghía Huyền Thiên Tông một chút." Thẩm Nhu cười nói: "Đúng vậy, chúng ta đã đi Thượng Giới một thời gian dài, tông môn cũng đã xảy ra không ít chuyện. Đừng nói sư tôn, đến cả con khi trở về Tiểu Trúc Phong còn thấy không quen. Nếu sư tôn không vội, để con dẫn ngài đi dạo một vòng?"
Ôn Hành gật đầu: "Được, đa tạ Thẩm trưởng lão." Thẩm Nhu khẽ chớp mắt: "Sư tôn không cần khách khí như vậy."
Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Nhu, Ôn Hành rất nhanh đã dạo quanh một vòng Tiểu Trúc Phong. Cảnh sắc của Tiểu Trúc Phong đẹp đẽ, các nữ đệ tử thanh tú như hoa đang tu luyện giữa những bụi hoa khoe sắc, khắp nơi đều mang lại cảm giác khoan khoái dễ chịu. Ôn Hành mỉm cười nói với Thẩm Nhu: "Tiểu Trúc Phong thật không tồi." Thẩm Nhu cười đáp: "Tất cả đều nhờ có sư tôn và các sư huynh đệ giúp đỡ, Tiểu Trúc Phong mới có được sự thanh tịnh như hôm nay. Đệ tử nữ tuy có phần yếu đuối, nhưng các nàng đều là những tu sĩ có ý chí kiên định, chỉ cần thời gian tôi luyện sẽ sớm thành tài."
Ôn Hành khẽ gật đầu tán thưởng: "Thẩm trưởng lão vốn đã là một nữ tu có ý chí kiên định, danh sư tất xuất cao đồ, Tiểu Trúc Phong tương lai ắt sẽ rạng rỡ." Thẩm Nhu mỉm cười cúi người hành lễ: "Sư tôn quá khen rồi."
Ra khỏi cấm chế của Tiểu Trúc Phong, sắc mặt Thẩm Nhu đột ngột biến đổi. Nàng lặng lẽ dõi theo bóng lưng của Ôn Hành, xem hắn định đi đến nơi nào.
Thẩm Nhu là tu sĩ có linh căn hệ thủy, Tiểu Trúc Phong của nàng nằm khá gần Tiểu Liên Phong của Cẩu Tử. Giữa hai ngọn chủ phong có một hồ nước không nhỏ. Ôn Hành đi tới bên hồ, nhìn về phía giữa hồ. Ở giữa hồ có một đoàn hơi nước đang lăn tăn, hắn nhìn thấy một con cá xấu xí vô cùng đang bơi qua lại trong làn hơi nước.
Con cá đó vừa nhìn thấy Ôn Hành liền vui mừng bơi nhanh đến: "Lão tổ, ngài về rồi!" Ôn Hành nhẹ gật đầu: "Nhiên Di Ngư." Con cá với thân mình trơn bóng, đầu như rắn, sáu chân cùng đôi mắt giống hệt mắt ngựa, cười khì khì, nước bắn tung toé: "Lão tổ, để ta kể cho ngài nghe, ta đã có bạn mới rồi! Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, mau ra đây gặp lão tổ của tông môn chúng ta nào!"
Rất nhanh, giữa hồ xuất hiện từng vòng sóng nước, trong đó hiện lên một con cá trắng đẹp đẽ mang theo linh quang rực rỡ đang bơi lại. Con cá này còn có thêm một đôi cánh. Ôn Hành mỉm cười: "Là Lư Ngư."
Nhiên Di Ngư hớn hở nhảy nhót: "Vân Thanh thật là có tình nghĩa, hắn nói sẽ mang một người hàng xóm đến cho ta, quả nhiên đã mang hàng xóm đến rồi! Tiểu Bạch, đừng nhút nhát, sau này nơi này sẽ là nhà của ngươi, đừng sợ gì cả." Lư Ngư bơi quanh vài vòng trong nước, đôi cánh rực rỡ của nó dưới ánh nắng tỏa ra linh quang tuyệt đẹp.
Ôn Hành nhìn Lư Ngư, nhẹ giọng nói: "Có một nơi yên ổn để dung thân là tốt rồi, hãy yên tâm ở lại đây. Đây là chốn động tiên phúc địa, hãy chăm chỉ tu luyện, sớm ngày hoá hình." Nhiên Di Ngư to miệng nói: "Hóa hình? Còn lâu mới hóa hình!"
Ôn Hành mỉm cười vẫy tay chào hai con cá, rồi tiếp tục bước về phía Tiểu Liên Phong, nơi Lý Ngạo trưởng lão đang tọa lạc. Dưới chân Tiểu Liên Phong có một tảng đá khổng lồ, trên đó khắc ba chữ xấu vô cùng. Ôn Hành đứng nhìn tảng đá một hồi lâu, cuối cùng khoé miệng giật giật rồi bước lên núi.
Dọc đường đi, khắp núi dán đầy các loại phù chú. Các đệ tử tu luyện trên Tiểu Liên Phong đều rất tinh thông pháp thuật và phù chú. Thấy Ôn Hành đi lên, một vài người liền tiến đến hỏi han hắn về các vấn đề pháp thuật. Ôn Hành đều tận tình trả lời, khiến một đám đệ tử mắt sáng long lanh, ánh mắt đầy sùng bái nhìn hắn.
Cẩu Tử nghe nói Ôn Hành đến, vội vàng từ trong hành cung chạy ra, nhiệt tình đón lấy hộp thức ăn từ tay Ôn Hành và cởi mở mở ra: "Sư tôn hôm nay sao lại nghĩ đến việc đến thăm Tiểu Liên Phong? Trước giờ ngài không phải rất ghét nơi này sao?" Ôn Hành khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
Cẩu Tử cười lớn: "Ngài quên rồi sao? Chuyện ngài từng bị trận pháp và phù chú giam cầm trên núi rất lâu, đến mức phải nhờ con đến cứu ra. Chẳng lẽ ngài không nhớ?" Ôn Hành bật cười ha hả: "Có chuyện như thế sao?" Cẩu Tử cũng cười: "Sư tôn trí nhớ không tốt rồi, chuyện kinh điển thế này sao có thể quên được? Trên diễn đàn Thiên Cơ Các còn có hình ảnh lưu lại mà. Ngài có muốn con lấy ra cho ngài xem không?"
Ôn Hành mỉm cười nói: "Thôi đi, không nên khơi lại chuyện cũ của người ta."
Cẩu Tử nhìn bóng lưng Ôn Hành đang rời đi, lẩm bẩm: "Chuyện cũ sao? Chẳng phải là ký ức khó quên sao?" Vừa nhai bánh, hắn vừa kỳ quái nhìn Ôn Hành: "Sư tôn hôm nay đúng là gặp quỷ rồi, phong thái đường hoàng như thế, lại còn đi qua hết các cấm chế dưới núi mà không hề vấp phải trở ngại... Xem ra chuyến đi Tiên Giới quả thực đã giúp ngài thông minh hơn."
Rời khỏi Tiểu Liên Phong, Ôn Hành đến Tiểu Thụ Phong nơi Ôn Báo đang ở. Tiểu Thụ Phong có ngàn mẫu linh dược điền. Ôn Hành sau khi rời Tiểu Trúc Phong và Tiểu Liên Phong, đến Tiểu Thụ Phong đúng lúc nhìn thấy ánh nắng từ các đỉnh núi chiếu xuống, bao phủ lấy ngàn mẫu linh dược điền.
Trong dược điền, các đệ tử đã bắt đầu lao động. Ôn Hành nheo mắt, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.
Ôn Báo vừa thấy Ôn Hành đến liền bay từ ruộng thuốc ra: "Sư tôn đến rồi? Có chuyện gì cần tìm con sao?" Ôn Hành mỉm cười đưa hộp thức ăn cho hắn: "Vân Thanh đưa, hắn có chút việc chưa thể rời đi, nên nhờ ta mang đến." Ôn Báo cười nói: "Sư tôn bình thường không phải dùng phù truyền để đưa đến sao? Hôm nay sao lại đích thân mang qua?"
Ôn Báo nghĩ ngợi một lúc rồi vỡ lẽ: "Con hiểu rồi, sư tôn ngài muốn xem tình hình của Huyền Thiên Tông phải không? Ngài yên tâm, Tiểu Thụ Phong rất ổn. Mọi thứ đều bình thường." Ôn Hành gật đầu: "Vậy thì tốt, ta không quấy rầy các ngươi làm việc, tiếp tục đi."
Sau khi Ôn Hành rời đi, Ôn Báo vẫn đứng ngẩn ngơ giữa đường, tay cầm hộp thức ăn. Hạc Hàn từ trong ruộng nhô lên hỏi: "Sao vậy? Ngươi đang nhìn cái gì thế?" Ôn Báo nghi hoặc nói: "Sư tôn hôm nay thật kỳ quặc." Hạc Hàn không quan tâm đáp: "Chẳng phải chỉ là thay y phục và làm lại kiểu tóc thôi sao? Dù gì Tiên Giới cũng đã bị sư tôn tiếp quản, ngài giờ là người làm Thiên Đế, đâu thể cứ mãi giữ dáng vẻ không trau chuốt như trước đây được."
Ôn Báo suy tư: "Thật sự là vậy sao?"
Sau Tiểu Thụ Phong là Tiểu Thảo Phong của Từ Thiên Tiếu. Khi Ôn Hành đến Tiểu Thảo Phong, Từ Thiên Tiếu đang triệu tập các chưởng quỹ của Thiên Cơ Các đến từ Ngự Linh Giới và Nguyên Linh Giới để họp. Ôn Hành lặng lẽ đứng ngoài nghe một lát, đợi đến khi Từ Thiên Tiếu tuyên bố giải tán cuộc họp, lão Từ liền chạy đến trước mặt hắn: "Sư tôn, sao ngài lại đến đây?"
Mặt trời mọc từ hướng Tây mất rồi, vì rất hiếm khi Ôn Hành đặt chân đến Tiểu Thảo Phong. Mỗi lần đến, hắn đều cảm thấy phong thái bình dân của mình phá hỏng hết vẻ thanh nhã của Tiểu Thảo Phong. Khi Từ Thiên Tiếu bàn chuyện với các chưởng quỹ, Ôn Hành thường tỏ ra ngơ ngác không hiểu chút nào. Hôm nay là sao đây?
Ôn Hành mỉm cười đưa hộp thức ăn cho Từ Thiên Tiếu: "Vân Thanh nhờ ta mang bữa sáng đến cho ngươi, nhưng ta nghĩ có lẽ ta đến muộn rồi." Từ Thiên Tiếu mỉm cười đón lấy: "Đến đúng lúc, tay nghề của tiểu sư đệ rất tuyệt, ta đang đợi đây. Sư tôn đã ăn chưa? Có muốn cùng ăn không?"
Ôn Hành nói: "Ta còn phải mang đến cho trưởng lão Cát và các vị sư huynh khác nữa, không thể nán lại. Ngươi nhớ giữ gìn sức khỏe, ta đi trước đây." Từ Thiên Tiếu cười tươi đứng tại chỗ: "Sư tôn đi thong thả, đệ tử không tiễn."
Cát Hoài Cẩn vừa bước ra đã nhìn thấy nét mặt suy tư của Từ Thiên Tiếu, liền hỏi: "Sao vậy?" Từ Thiên Tiếu cười càng rạng rỡ: "Sư tôn bây giờ có thể phá vỡ ảo cảnh của Tiểu Thảo Phong rồi." Cát Hoài Cẩn điềm tĩnh nói: "Tản nhân dù sao cũng đã đi Tiên Giới một chuyến, đương nhiên sẽ có thay đổi."
Trạm dừng tiếp theo là Tiểu Đan Phong. Tiểu Đan Phong nằm ở rìa ngoài cùng của Huyền Thiên Tông, để khi xảy ra sự cố nổ lò luyện đan sẽ không ảnh hưởng đến các chủ phong khác. Khi Ôn Hành vừa đặt chân lên Tiểu Đan Phong, liền nghe thấy tiếng nổ đùng đùng như pháo vang khắp nơi, đây là âm thanh quen thuộc tại những nơi tập trung nhiều đan tu và luyện khí sư.
Cát Thuần Phong xuất hiện với hai quầng thâm lớn dưới mắt, trông có vẻ vô cùng mệt mỏi, mái tóc bù xù: "Sư tôn." Ôn Hành ngạc nhiên nhìn Cát Thuần Phong: "Có chuyện gì thế?" Cát Thuần Phong thở dài: "Lại nổ lò nữa rồi." Ôn Hành cười nói: "Nổ thì nổ thôi, chỉ cần không ai bị thương là được."
Cát Thuần Phong đầy ủ rũ: "Từ sau khi trở về từ Tiên Giới, con luôn cảm thấy mình đã gặp phải một bình cảnh, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu chỗ nào là bình cảnh." Ôn Hành suy nghĩ một lát rồi an ủi: "Nếu không thể nghĩ ra bình cảnh nằm ở đâu, thì đừng mãi giam mình trên Tiểu Đan Phong. Ra ngoài dạo chơi ngắm cảnh, nghỉ ngơi cho thư thả, trò chuyện đôi câu với bằng hữu, biết đâu tinh thần thoải mái thì bình cảnh cũng tự nhiên được giải quyết."
Cát Thuần Phong cầm hộp thức ăn, cảm kích nói: "Đệ tử đã rõ, cảm ơn sư tôn." Ôn Hành mỉm cười phất tay: "Đừng cứ mãi ru rú một chỗ, ra ngoài dạo chơi nhiều hơn."
Sau Tiểu Đan Phong là Tiểu Hoa Phong. Là nơi ở của chưởng môn Huyền Thiên Tông, là trung tâm chính trị của Ngự Linh Giới, ba chữ "Tiểu Hoa Phong" khắc trên tảng đá trước núi xấu đến nỗi khiến người ta cảm thấy kinh ngạc. Ôn Hành đứng trước tảng đá, cau mày nhìn ba chữ đó, biểu cảm như thể muốn cạo ba chữ xấu xí này ra khỏi tảng đá vậy.
Vương Đạo Hòa nhanh chóng chạy xuống, cười tươi rói: "Ôi trời, sư tôn, sao hôm nay ngài lại có nhã hứng ghé thăm Tiểu Hoa Phong? Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh! Các đệ tử đâu, mau ra chào đón sư tổ của các ngươi!" Vừa nói xong, Ôn Hành quay đầu nhìn về phía Tiểu Hoa Phong, nhưng... chẳng có đệ tử nào cả. Ôn Hành chớp chớp mắt: "Đệ tử đâu rồi?"
Vương Đạo Hòa đã mở hộp thức ăn ra, ăn ngon lành: "Sư tôn không biết đâu, đệ tử của ta, từng người một đều được truyền thụ chân truyền của ta, suốt ngày không thấy bóng dáng đâu. Cứ như thế này mãi, Tiểu Hoa Phong của ta không còn người để dùng mất. Ngài mau nói với sư đệ Từ Thiên Tiếu của ta, bảo hắn chi thêm ít ngân quỹ cho ta đi, ta sắp nghèo rớt mùng tơi rồi. Ta không sống nổi nữa, đệ tử của ta làm sao sống nổi?"
Ôn Hành nhíu mày: "Không sống nổi?" Mặt Vương Đạo Hòa thay đổi, hắn cười gượng: "Sư tôn, con nói bậy thôi, ngài đừng để bụng."
Ôn Hành nói: "Chuyện xin quỹ ta không giúp được ngươi. Nhưng nếu ngươi thực sự không có tiền, có thể trình báo với trưởng lão quản lý tài chính trong tông môn, không cần phải gắng gượng." Vương Đạo Hòa sững người, sau đó ho sặc sụa dữ dội: "Khụ khụ khụ—"
Ôn Hành tiến tới, nhẹ vỗ lưng cho Vương Đạo Hòa, còn truyền linh khí giúp hắn thông khí: "Ăn từ từ thôi, sức khỏe là quan trọng." Vương Đạo Hòa nhìn Ôn Hành với vẻ mặt như thấy ma: "Sư tôn... ngài bị đoạt xá rồi?"
Ôn Hành chỉ khẽ cười, rồi nhẹ nhàng rời đi. Hắn vừa rời khỏi, Vương Đạo Hòa lập tức điên cuồng gõ diễn đàn Thiên Cơ Các, gửi tin nhắn liên tục cho các sư huynh sư tỷ: "Không ổn rồi, sư tôn hình như đã bị thứ gì đó đoạt xá!"
Các đệ tử lập tức đau đầu bàn luận. Vân Thanh cau mày: "Sư tôn hôm nay quả thực rất kỳ lạ, bình thường ngài vừa lười vừa tham ăn, nếu ta không đưa đồ đến tận tay, ngài còn chẳng muốn động đậy. Hôm nay không chỉ giúp ta cầm hộp thức ăn mà còn mang đến cho các sư huynh sư tỷ. Ngài còn mặc nguyên bộ y phục trắng, thực sự quá kỳ lạ."
Thẩm Nhu cũng đầy lo lắng: "Sư tôn hôm nay gọi ta là Thẩm trưởng lão." Bình thường ngài đều âu yếm gọi nàng là 'Nhu Nhi', giờ lại trực tiếp đổi thành Thẩm trưởng lão, nghĩ sao cũng thấy không đúng.
Cẩu Tử cũng đầy nghi ngờ: "Sư tôn hôm nay đến Tiểu Liên Phong, vậy mà không bị trận pháp cản lại!" Từ Thiên Tiếu nói: "Đúng vậy, khi đến Tiểu Thảo Phong cũng không bị ảo cảnh vây khốn."
Ôn Báo thì phỏng đoán: "Ta thấy sư tôn có gì đó không ổn, chẳng lẽ là cãi nhau với Liên tiên sinh?" Vương Đạo Hòa đoán già đoán non: "Ta thấy rất có khả năng, sư tôn đột nhiên chải chuốt, ăn mặc bảnh bao như vậy, chẳng lẽ có người ở bên ngoài rồi?"
Ôn Báo nói: "Ngươi đừng nói bậy, sư tôn không phải loại người như thế. Tình cảm của ngài đối với Liên tiên sinh chẳng lẽ ngươi còn không hiểu?" Vương Đạo Hòa lẩm bẩm: "Ta chỉ đang suy đoán thôi mà." Ôn Báo đe dọa: "Suy đoán cũng phải phù hợp với thực tế. Chuyện ngươi nói, chỉ cần sư tôn còn sống thì sẽ không bao giờ xảy ra."
Vương Đạo Hòa cười hì hì: "Hôm nay ta giả vờ than nghèo trước mặt sư tôn, ngài lại nghiêm túc an ủi ta, còn đưa ra giải pháp nữa. Nếu là trước đây, chưa đợi ta nói xong, ngài đã đập ta rồi. Ta hỏi các ngươi, có thấy lạ không!" Vân Thanh rụt rè nói: "Các sư huynh nói như vậy, quả thực sư tôn rất đáng nghi."
Thẩm Nhu quay sang Vân Thanh: "Vân sư đệ, đệ thay các sư huynh giám sát sư tôn, được không?" Vân Thanh vội vàng gật đầu: "Được, được, được."
Chỉ có Cát Thuần Phong là ngơ ngác: "Sư tôn hiếm khi tỏ ra đáng tin cậy, sao mọi người lại lo lắng đến vậy? Ta thấy ngài vẫn rất ổn mà." Cẩu Tử nói: "Sư tôn đương nhiên là tốt, nhưng cẩn trọng một chút vẫn hơn. Sư tôn chưa hợp đạo đã lao vào Đạo Vực đánh nhau với Huyền Nguyên Luật, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, đến lúc đó hối hận cũng không kịp."
Vân Thanh hốt hoảng: "Sư huynh sư tỷ đừng nói nữa, ta thấy lo quá, ta đi tìm sư tôn ngay!" Thẩm Nhu nhanh chóng giữ chặt Vân Thanh lại: "Vân Thanh, đệ phải hành động tự nhiên, đừng để ngài phát hiện ra ý đồ của đệ." Vân Thanh vừa nghĩ đến khả năng sư tôn bị đoạt xá, liền hoảng loạn: "Khó lắm, ta phải đi báo cho sư mẫu!"
Thẩm Nhu nói: "Có lẽ sư mẫu đã nhận ra điều bất thường. Chúng ta cần bình tĩnh quan sát thêm." Nói thì nói vậy, nhưng chính bản thân Thẩm Nhu cũng không chắc chắn, nàng như đang tự nhủ với mình: "Hành vi của sư tôn quả thực kỳ quặc, nhưng nếu ngài chỉ là nhất thời nổi hứng muốn đùa giỡn chúng ta thì sao?"
Vương Đạo Hòa kinh ngạc thốt lên: "Ngài ấy về Thiên Cơ Phong rồi! Trời ạ, chẳng lẽ ngài có âm mưu gì đó với Đạo Mộc?" Cẩu Tử cùng những người khác trấn an: "Yên tâm, Liên tiên sinh đang ở Thiên Cơ Phong, sẽ không có chuyện gì đâu." Hơn nữa, với một cái cây lớn như Đạo Mộc, có thể có âm mưu gì được chứ?
Khi Liên Vô Thương tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, phát hiện Ôn Hành đã trở lại, hắn đang ngồi sau án thư, cầm bút viết vẽ gì đó. Liên Vô Thương đứng dậy nhìn qua: "Ngươi đang viết gì vậy?"
Ôn Hành buông bút trong tay: "Ta đang vẽ tranh." Liên Vô Thương bước đến nhìn, chỉ thấy trên tờ giấy vẽ một đóa thanh liên chín lá. Sắc mặt Liên Vô Thương lập tức thay đổi, hắn đầy kinh ngạc nhìn Ôn Hành.
Ôn Hành, không, phải gọi là Huyền Nguyên Hành, khẽ cười: "Ta luôn muốn vẽ cho ngươi một bức tranh hoàn chỉnh, muốn chờ đợi đến khi ngươi khai hoa, chờ ngươi hóa hình rồi sẽ cho ngươi xem. Nhưng rốt cuộc cũng không có cơ hội đó. Ta không biết hình dáng ngươi bây giờ ra sao, chỉ có thể vẽ lại hình dáng trong trí nhớ của ta. Ngươi xem, có giống không?"
Liên Vô Thương giọng run rẩy: "Huyền... Nguyên Hành?" Ôn Hành, không, Huyền Nguyên Hành khẽ gật đầu, mỉm cười: "Là ta."
Liên Vô Thương nhất thời rối loạn: "Thế Ôn Hành đâu? Hắn đã đi đâu rồi?" Huyền Nguyên Hành mỉm cười nói: "Đừng hoảng, hắn chỉ vì tiêu hao quá độ mà chìm vào giấc ngủ. Còn ta, nhờ tác dụng của Hoạt Tử Hồi Sinh Đan mà tỉnh lại. Ngươi yên tâm, ta sẽ không tổn thương hắn, cũng sẽ không gây hại cho các ngươi. Ta chỉ muốn mượn đôi mắt của hắn để nhìn ngắm thế giới này, nhìn các ngươi, nhìn ngôi nhà của các ngươi, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ta."
Lúc này, tâm trạng của Liên Vô Thương mới có phần nhẹ nhõm hơn. Huyền Nguyên Hành mỉm cười nói với hắn: "Ôn Hành vẽ tranh không tốt lắm, ta thấy hắn từng vẽ cho ngươi rất nhiều bức chân dung, nhưng toàn là vẽ hỏng. Ngươi ngồi yên, để ta vẽ cho ngươi một bức, cũng coi như hoàn thành nguyện vọng của ta."
Liên Vô Thương lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh án thư, trông hắn như người mất hồn. Huyền Nguyên Hành bật cười: "Ngươi đừng căng thẳng, ta sẽ không ở trong thân thể hắn lâu đâu, rất nhanh ta sẽ rời đi."
Liên Vô Thương không biết phải nói gì cho đúng, con người ai cũng ích kỷ, hắn cũng không ngoại lệ. Huyền Nguyên Hành là ân nhân của hắn. Nếu không có Huyền Nguyên Hành bồi dưỡng và bảo hộ, hắn không biết mình phải mất bao lâu mới có thể hóa hình, càng không nói đến việc có thể cùng Ôn Hành ở bên nhau.
Nói một cách nghiêm túc, Huyền Nguyên Hành chính là tiền kiếp của Ôn Hành, về mọi mặt đều vượt trội hơn Ôn Hành rất nhiều. Nhưng Liên Vô Thương lại không thể kìm lòng mà yêu Ôn Hành. Có một thời gian, hắn từng tự hỏi, rốt cuộc hắn yêu Huyền Nguyên Hành hay yêu Ôn Hành? Về sau, hắn xác định, người hắn yêu là Ôn Hành.
Nói ra thì thật bất công cho Thái Tử Thần Uy, một người tốt đến vậy mà lại thua trước một kẻ phàm phu tục tử. Nhưng tình cảm vốn dĩ không có đúng sai, chỉ có đến trước hay đến sau. Dù Huyền Nguyên Hành và Ôn Hành là tiền kiếp và hiện thân của nhau, nhưng sau khi Liên Vô Thương hóa hình, người mà hắn gặp trước tiên là Ôn Hành, cũng là người mà hắn rung động *****ên. Huyền Nguyên Hành và Liên Vô Thương cuối cùng vẫn là hữu duyên vô phận.
Liên Vô Thương từng tự hỏi, nếu hắn hóa hình ngay khi còn ở Tiên Giới, liệu hắn có yêu Huyền Nguyên Hành không? Câu trả lời rất rõ ràng — có. Hắn sẽ yêu Huyền Nguyên Hành, sẽ cùng ngài trải qua thăng trầm, thậm chí nguyện đồng sinh cộng tử. Khi đó sẽ chẳng còn cơ hội nào cho Ôn Hành cả.
Liên Vô Thương lo lắng cho Ôn Hành. Nếu là người khác chiếm lấy thân thể của Ôn Hành, hắn nhất định sẽ phát điên, tìm cách bức người đó ra ngoài và tiêu diệt. Nhưng người trước mặt hắn lại là Huyền Nguyên Hành, người vừa có ân với hắn, lại vừa có mối quan hệ sâu sắc với Ôn Hành. Hắn không thể làm được.
Huyền Nguyên Hành cười nói: "Thanh Đế, ngươi làm gì đó để phân tán sự chú ý đi, ngươi căng thẳng thế này, ta vẽ ra cũng sẽ trông rất căng thẳng." Liên Vô Thương bất giác cầm lấy một quyển sách trên bàn: "Ừm." Huyền Nguyên Hành khẽ cười: "Như thế tốt hơn nhiều. Ngươi có gì muốn hỏi thì cứ hỏi, ta biết gì sẽ nói cho ngươi."
Liên Vô Thương hỏi: "Ngươi tỉnh lại từ khi nào?" Huyền Nguyên Hành nói: "Sau khi ta uống Hoạt Tử Hồi Sinh Đan, liền thức tỉnh. Nhưng Ôn Hành rất mạnh, ta chỉ có thể co rút trong sâu thẳm thức hải của hắn. Lần này hắn chìm vào giấc ngủ, ta mới có cơ hội xuất hiện. Ta có phải là rất hèn hạ không?"
Liên Vô Thương không nói gì. Huyền Nguyên Hành mỉm cười: "Không sao, ngươi muốn nói gì thì cứ nói, đừng ngại." Liên Vô Thương trầm giọng: "Ngươi mạnh hơn Ôn Hành rất nhiều. Nếu muốn, ngươi có thể âm thầm thay thế hắn mà không ai hay biết. Tại sao ngươi không làm vậy?"
Nụ cười của Huyền Nguyên Hành càng thêm rạng rỡ, hắn nhìn Liên Vô Thương với ánh mắt đầy cảm kích: "Cảm ơn ngươi đã nhìn nhận ta như vậy. Ta chưa từng có ý định thay thế Ôn Hành, cũng như Ôn Hành chưa từng công nhận hắn là ta. Những gì ta từng trải qua, Ôn Hành chỉ biết được một phần, còn những trải nghiệm của hắn, ta cũng chỉ có thể mơ hồ cảm nhận. Ta không thể thay thế hắn, và cũng không muốn thay thế. Ta và hắn đều là những sự tồn tại độc nhất vô nhị."
Huyền Nguyên Hành là một bậc vương giả, dù tính cách ôn hòa, nhã nhặn đến đâu, hắn cũng có sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của một kẻ mạnh. Huống hồ, hắn là người khoan dung và thiện lương, không bao giờ dùng cách chiếm đoạt thân xác của người khác để hoàn thành tâm nguyện của mình.
Huyền Nguyên Hành nhẹ nhàng nói: "Thời đại của Huyền Nguyên Hành đã kết thúc. Giờ đây, việc Thiên Giới được yên ổn như thế này, đều là nhờ công lao của Ôn Hành. Những gì hắn đã làm, ta đều nhìn thấy. Hắn là một người thông thái, thông minh hơn ta gấp ngàn lần, ta tự thấy không sánh được. Nếu ta phải xử lý những chuyện ở Nhân Gian Giới, chắc chắn ta sẽ không làm được như hắn. Ta sẽ bị Huyền Nguyên Luật mê hoặc, sẽ hợp đạo, sẽ không nỡ bỏ lại hàng tỷ sinh linh, và sẽ để Tiên Giới một lần nữa rơi vào đại nạn."
Nói rồi, Huyền Nguyên Hành nhẹ nhàng đặt bút xuống: "Xong rồi, ngươi nhìn thử xem." Liên Vô Thương liền dùng thần thức quét qua, chỉ thấy trên tờ giấy tuyên thành, một bức tranh vẽ Liên Vô Thương đang tựa bên án thư, chăm chú đọc sách hiện ra. Gương mặt hắn tinh tế, biểu cảm vô cùng thư thái, tựa như Liên Vô Thương trong bức họa đang sống dậy.
Dù Liên Vô Thương trong lòng thiên về Ôn Hành, hắn cũng phải thừa nhận rằng, Huyền Nguyên Hành thực sự là một người xuất chúng. Ở một vài khía cạnh, dù Ôn Hành có cố gắng đến mấy cũng không thể theo kịp Huyền Nguyên Hành.
Huyền Nguyên Hành mỉm cười dịu dàng: "Ta đã cho mình ba ngày. Sau ba ngày, ta sẽ tự hủy nguyên hồn, tan biến vào thiên địa. Vì vậy, trong khoảng thời gian còn lại, ngươi có thể ở bên ta, cùng ta ngắm nhìn thế giới này một lần không?"