Trên quảng trường trước mặt Tiên Cung Vân Đỉnh có bày một vạn lẻ tám trăm bàn tiệc rượu, xung quanh mỗi bàn đều có mười vị tu sĩ ngồi. Trong số đó, có cả nhân tu và yêu tu, có nam có nữ, có lão nhân tóc bạc phơ, cũng có tiểu hài nhi đầu chỏm tuổi nhỏ.
Sau khi Ôn Hành và những người khác xuất hiện từ pháp trận truyền tống, đoàn người đưa và đón dâu hùng mạnh đều đã quay về, yêu tộc còn hiện nguyên hình để chúc phúc cho đôi tân nhân. Khi Ôn Hành cùng đoàn người bước vào Tiên Cung, các tu sĩ vẫn còn đắm chìm trong khung cảnh tráng lệ vừa chứng kiến, bọn họ bàn tán xôn xao, kinh ngạc cảm thán: "Không ngờ tiệc cưới của Thiên Cơ Tán Nhân lại xa hoa đến thế, quả là đáng giá." "Dù sao đây cũng là hôn sự giữa Chấp Đạo Giả và Thanh Đế, đương nhiên phải hoành tráng rồi."
"Ây? Các ngươi nói sai rồi, đây không phải là liên hôn đâu. Hai người bọn họ đã yêu nhau suốt mấy ngàn năm nay rồi. Chúng ta ở Nguyên Linh giới và Ngự Linh giới đều biết rõ, chẳng qua các ngươi ở Thượng giới không hiểu mà thôi."
Thủy Thần và Chiến Thần ngồi cùng nhau, nghe thấy mọi người nói vậy, Chiến Thần liền ngước mắt nhìn về hướng Tiên Cung Vân Đỉnh, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Nguyện có được một người tâm đầu ý hợp, đến khi bạc đầu vẫn không rời xa, Ôn Hành và Liên Vô Thương thật khiến người khác ngưỡng mộ mà."
Thủy Thần nhìn Chiến Thần, muốn nói lại thôi. Kẻ đàn ông đáng thương này đã yêu một nữ nhân không yêu hắn, vì nàng mà si mê, vì nàng mà cuồng loạn, vì nàng mà đâm đầu vào tường hết lần này đến lần khác, thứ gì có thể cho đều đã cho, cuối cùng vẫn bị nàng nhẫn tâm đá văng. Tội nghiệp Chiến Thần, đến giờ vẫn còn mang nỗi uất hận trong lòng. Nay nhìn thấy người khác thành hôn, hắn cũng phải nói vài câu chua xót.
Thủy Thần thì lại rộng lượng hơn nhiều: "Không cần ngưỡng mộ bọn họ, mỗi người đều có duyên phận riêng, Chiến Thần sớm muộn gì cũng sẽ gặp được chân mệnh thiên tử của mình thôi." Chiến Thần khẽ mỉm cười: "Đúng vậy, xuống hạ giới rồi mới biết trời đất rộng lớn thế nào, biết đâu duyên phận của ta đang ở ngay gần đây."
Trong lúc trò chuyện, đĩa hoa quả và trà bánh trên bàn bỗng biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là mười tám đĩa món nguội được xếp thành hình hoa. Tiệc cưới chính thức bắt đầu rồi!
Ôn Hành và Liên Vô Thương tay trong tay đứng trước sảnh lớn, cả hai đã thay y phục khác. Trước đó khi nghênh đón dâu, họ mặc lễ phục đỏ thắm. Hiện tại, cả hai khoác lên người bộ y phục trắng lộng lẫy, đứng ngay phía trước, bất luận nhìn từ góc độ nào cũng đều thấy xứng đôi vừa lứa.
Ôn Hành và Liên Vô Thương chắp tay hướng về phía mọi người phía dưới đài: "Cảm ơn chư vị đạo hữu đã đến tham dự hôn lễ của chúng ta, mọi người cứ thoải mái ăn uống!" Bình thường Ôn Hành da mặt dày, trong những dịp trọng đại hắn cũng có thể giữ vững tinh thần. Nhưng hôm nay, khi thần thức quét qua, thấy bữa tiệc có đến mười mấy vạn người, hắn liền cảm thấy hơi luống cuống.
Bạch Trạch thấy bộ dáng của Ôn Hành thì biết ngay hắn đã bối rối, liền vội vàng sai hai đứa trẻ: "Mau đi lên, còn chưa bái thiên địa, ăn uống cái gì mà ăn!" Đừng tưởng đã đến Tiên Cung Vân Đỉnh là chỉ cần ăn uống no say là xong, còn sớm lắm, bọn họ vẫn còn phải bái thiên địa nữa kia.
Vân Thanh và Vân Bạch từ hai bên Tiên Cung bước ra, hai đứa trẻ mặc áo bào trắng giống hệt nhau, tay nâng chén ngọc nhỏ. Ôn Hành thấy Vân Thanh và Vân Bạch bước lên mới bừng tỉnh, liền quay qua cười ngây ngô với Liên Vô Thương: "Lần đầu tổ chức đại hôn, không có kinh nghiệm, quên mất trình tự rồi." Liên Vô Thương cười đáp: "Không sao, những chuyện này không cần kinh nghiệm." Chẳng lẽ còn phải đợi đến lần sau sao?
Vân Thanh và Vân Bạch mỗi đứa đứng sau Ôn Hành và Liên Vô Thương, những tu sĩ không biết thân phận hai đứa trẻ đều tấm tắc khen ngợi: "Hai đứa bé này trông thật đẹp!" "Lúc cử hành đại hôn trong giới tu chân thường dùng đồng nam đồng nữ, có phải vì Tán Nhân và Thanh Đế đều là nam nhân nên cả hai mới dùng đồng nam không?"
Bất kể phía dưới có bàn tán ra sao, Ôn Hành và Liên Vô Thương đều không quan tâm. Chỉ nghe thấy giọng nói trầm ổn, đậm nét cổ kính của Lão Quy vang lên xung quanh: "Tân nhân bái thiên địa — Nhất bái thiên."
Ôn Hành và Liên Vô Thương hướng về trời cao nghiêm trang hành lễ. Thông thường, khi tu sĩ thành hôn, họ sẽ dùng đến lễ vật tế thiên, thắp hương, đốt nhang, sau đó khi bái thiên địa, thiên đạo sẽ biểu thị chút điềm lành để chúc phúc. Đương nhiên, phần lớn lễ vật tế thiên đều đã mang sẵn linh khí tốt lành, dù thiên đạo không ban cho gì, tu sĩ cũng có thể giả vờ như thiên đạo đã chúc phúc cho họ.
Lúc này, xung quanh quảng trường Tiên Cung Vân Đỉnh có tám mươi tám cây nhang cao hơn người đang tỏa khói xanh nghi ngút, thẳng lên tận trời. Cẩu Tử dùng thần thức quét qua, cười nhạt: "Yên tâm đi, cho dù thiên đạo không phản ứng, lát nữa ta cũng sẽ cho sư tôn một bất ngờ lớn." Hắn không tin trận pháp phù chú hắn bố trí lâu nay lại không phát huy hiệu quả!
Sau khi bái thiên xong, Lão Quy lại hô to: "Nhị bái địa —" Ôn Hành và Liên Vô Thương xoay người, đối diện với đại điện, lúc này bốn mắt của Ôn Hành, Liên Vô Thương và hai đứa trẻ Vân Thanh, Vân Bạch chạm nhau.
Bạch Trạch vỗ trán: "Ai da, hai đứa bé bước lên sớm quá rồi."
Vân Thanh và Vân Bạch nhìn nhau, rồi mỗi đứa lùi về ba bước. Nếu không, lát nữa sư tôn và sư mẫu bái sẽ thành ra bái lạy bọn chúng mất.
Thấy hai đứa trẻ đã tránh ra, Ôn Hành và Liên Vô Thương hướng về Tiên Cung hành lễ. Động tác của họ không nhanh không chậm, biểu cảm của họ trịnh trọng và chân thành đến mức khiến hai đứa trẻ đứng nhìn mà đỏ cả mắt.
Lão Quy lại cất tiếng: "Tam bái đạo lữ —" Ôn Hành và Liên Vô Thương xoay người đứng đối diện nhau, cả hai nhìn nhau thâm tình. Viền mắt Ôn Hành khẽ đỏ lên, Liên Vô Thương cũng vậy, hắn nói: "Sau lễ bái này, chúng ta chính thức thành thân." Ôn Hành mỉm cười để lộ hàm răng trắng đều: "Đúng vậy, ta thật sự rất vui."
Ôn Hành khẽ vén tay áo, cùng Liên Vô Thương cúi người thi lễ, búi tóc của hai người gần như chạm vào nhau. 'Tí tách.' Có giọt nước rơi xuống tấm thảm đỏ phát ra âm thanh khe khẽ. Vân Bạch và Vân Thanh nhìn theo tiếng động, chỉ thấy những giọt lệ của Ôn Hành rơi xuống như mưa.
Khi hai người ngẩng đầu lên, Ôn Hành đã lệ rơi đầy mặt, vừa khóc vừa cười: "Phần đời còn lại xin được ngươi chăm sóc." Liên Vô Thương bước tới ôm chặt lấy Ôn Hành, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Sống chết có nhau, không rời không bỏ."
Từ lần *****ên gặp nhau tại Tiểu Nham Trấn, đến nay đứng trước mặt mọi người thổ lộ tâm can, hai người đã cùng nhau trải qua biết bao phong ba bão táp, bao lần sinh ly tử biệt, bọn họ vẫn kiên cường và quyết tâm đi cùng nhau đến tận cùng. Nếu không phải cả hai đều có tâm chí kiên định, sợ rằng đã sớm chia xa trước những cám dỗ trên con đường tu hành rồi.
Ôn Hành ôm chặt lấy Liên Vô Thương: "Vô Thương, cảm ơn ngươi." Cảm ơn ngươi đã cho ta một con đường sống ngay từ đầu, cảm ơn ngươi đã đồng hành cùng ta suốt chặng đường dài, cảm ơn ngươi đã không từ bỏ ta. Ôn Hành có cả ngàn lời muốn nói với Liên Vô Thương, nhưng vào khoảnh khắc này, hắn chọn cách thể hiện trực tiếp hơn.
Hắn hôn lên đôi môi của Liên Vô Thương, hai người giữa sự chứng kiến của đông đảo mọi người, trao nhau một nụ hôn nóng bỏng và quấn quýt.
Nước mắt của Liên Vô Thương chảy dài theo khóe mắt. Hắn yêu người đàn ông này, yêu cái cảm giác an toàn mà người ấy mang đến cho hắn. Hắn vốn không phải người thích cúi đầu trước người khác, nhưng vì yêu Ôn Hành, hắn nguyện tình nguyện. Từ đây về sau, dù gặp phải chuyện gì đi nữa, hắn cũng không còn phải cô độc một mình.
Nụ hôn kéo dài kết thúc, Liên Vô Thương nhìn thẳng vào mắt Ôn Hành, hắn lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho Ôn Hành. Ôn Hành cười có chút xấu hổ: "Ta khóc trông xấu lắm phải không?" Liên Vô Thương khẽ cười: "Không, ngươi là đẹp nhất."
Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy. Thiệu Ninh và những người bạn mắt đỏ hoe: "Lão Ôn và lão Liên, đi đến hôm nay thật sự không dễ dàng chút nào." Linh Hi hít hít mũi: "Lão Ôn có thể gặp được lão Liên, chắc chắn là đã dùng hết toàn bộ vận may của mình." Là những người bạn đã chứng kiến chặng đường gian nan của cả hai, bọn họ vừa mãn nguyện lại vừa tự hào, cảm giác đó giống như nhìn thấy con heo mình nuôi khôn lớn đi tìm bắp cải nhà người khác.
Vân Thanh nhỏ giọng nhắc Ôn Hành: "Sư tôn, uống rượu hợp cẩn." Không thể ôm mãi như vậy được, nếu cứ tiếp tục, giờ lành sẽ trôi qua mất.
Ôn Hành và Liên Vô Thương cuối cùng cũng buông nhau ra, hai người nhìn nhau cười, sau đó mỗi người cầm lấy chén ngọc nhỏ từ tay Vân Bạch và Vân Thanh. Vân Thanh đã sớm đổi rượu hợp cẩn trong chén ngọc thành trà trái cây, hắn sợ sư tôn của mình mới uống xong đã lăn ra ngất.
Ôn Hành và Liên Vô Thương mỉm cười, nâng chén ngọc lên, khoác tay nhau rồi uống cạn trà trái cây trong chén.
Ngay lúc này, những cánh hoa trên trời đột ngột rơi xuống như mưa, những cánh hoa vàng óng rơi dày đặc như từng hạt mưa phủ khắp không gian. Đàm Thiên cười hỏi Cát Thuần Phong: "Thuần Phong, ngươi thả hoa trong trận pháp sao?" Cát Thuần Phong ngạc nhiên: "Không, ta chỉ thêm một ít linh quang ngũ sắc thôi mà..."
Đột nhiên có người kinh hô: "Nhìn kìa! Đạo Mộc nở hoa rồi!" Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên màn trời hiện lên những cành cây thô to của Đạo Mộc, giữa tầng tầng lớp lớp lá xanh, những đóa hoa lớn nhanh chóng nở rộ rồi nhanh chóng tàn lụi, từng cánh hoa rơi xuống tựa như mưa.
Hương hoa thoang thoảng lan tỏa khắp nơi, những cánh hoa trong suốt như khói nhẹ, chưa kịp rơi xuống đất đã hóa thành linh quang màu vàng kim. Chúng tu sĩ đang tắm mình trong linh quang chỉ cảm thấy linh khí xung quanh cơ thể mình dao động mạnh mẽ, một số tu sĩ đang bị kẹt tại bình cảnh liền cảm nhận được dấu hiệu sắp đột phá.
Ôn Hành và Liên Vô Thương ngước nhìn Đạo Mộc, Ôn Hành khẽ cười: "Cảm ơn." Hắn không ngờ Đạo Mộc lại dùng cách này để chúc phúc cho mình.
Nhưng vẫn chưa hết, giữa những cánh hoa Đạo Mộc đang rơi lả tả, Đạo Mộc lại tiếp tục rải xuống Hồng Mông tử quang và Công Đức kim quang, khí thế hùng vĩ mà tu sĩ nơi đây chưa từng được thấy!
Huyền Minh bọn họ đều là những linh thú mang điềm lành, nhưng đến cả họ cũng phải ngây ngốc thốt lên: "Hồng Mông tử quang và Công Đức kim quang thật mạnh mẽ." Đế Tuấn ngưỡng mộ mà cũng đố kỵ: "Khi ta và Hy Hòa kết hôn, thiên đạo cũng giáng xuống vô số Công Đức kim quang, nhưng so với bây giờ thì chẳng khác nào hạt cát so với đại dương."
Các tu sĩ có mặt đều nhắm mắt, cảm nhận linh khí đang tràn ngập cơ thể mình, những ai tốc độ nhanh thậm chí còn chưa đợi hoa Đạo Mộc rơi xuống đã liên tiếp đột phá hai cảnh giới. Đương nhiên, những người đột phá được hai cảnh giới đều là những tu sĩ có tu vi thấp ở Ngự Linh giới hoặc Nguyên Linh giới, còn các Tiên Tôn, Tiên Quân ở Thượng giới thì không được đãi ngộ này.
Công Đức kim quang và Hồng Mông tử quang giáng xuống trong suốt thời gian ba nén nhang, tất cả các tu sĩ có thể đột phá đều đã đột phá. Còn những người không thể đột phá... đều đang bận ăn món nguội trên bàn.
Khi những điềm lành của thiên đạo biến mất, Ôn Hành và Liên Vô Thương đã chính thức thành thân dưới sự chứng giám của thiên đạo. Trên người hai người tỏa ra linh quang rực rỡ, bộ y phục trắng thuần đã biến thành trường bào vàng kim lộng lẫy. Yêu tộc đã chuẩn bị cho đôi tân nhân tám bộ y phục cưới với tám màu sắc khác nhau, trong suốt ngày hôm nay, cả hai sẽ lần lượt thay hết những bộ này.
Lúc này, Ôn Hành cuối cùng cũng có thể tuyên bố với mọi người: "Mọi người ăn uống thật thoải mái nhé!"
Chỉ nghe thấy tiếng trống vang lên, tiệc cưới chính thức bắt đầu! Trên bàn tiệc của mọi người xuất hiện món nóng *****ên, đó là một bát canh ngọt. Trong suốt mười ngày mười đêm tiếp theo, yến tiệc sẽ không dừng lại. Đây là để thực hiện lời hứa của Ôn Hành với tiên giới, hắn đã nói, sau khi cứu được Liên Vô Thương, hắn sẽ mở tiệc linh đình, uống cho đến khi say mèm.
Trên bàn tiệc, bất cứ bàn nào hết món đều sẽ được lập tức bổ sung. Một ngàn món ăn được Phi Tiên Lâu chuẩn bị sẽ lần lượt xuất hiện trên từng bàn, rượu ngon mỹ vị đảm bảo không thiếu, không giới hạn.
Ngoài rượu ngon và món ngon, các đệ tử của Huyền Thiên Tông và bạn bè của Ôn Hành còn chuẩn bị các tiết mục góp vui. Nếu không thì mười ngày mười đêm chẳng phải quá nhàm chán sao?
Theo nhịp trống, những bằng hữu trong tộc hồ ly của bọn họ lần lượt tiến lên sân khấu. Bạch Miên Hoa cùng các tộc nhân lộ vòng eo nhỏ nhắn, uyển chuyển múa giữa thảm đỏ trung tâm. Các tu sĩ xung quanh đều nhìn đến tròn mắt, nước miếng như muốn chảy xuống.
Hồ ly vốn dĩ đều có dung mạo khuynh thành, mỗi một động tác, mỗi một nụ cười đều câu dẫn lòng người. Các tu sĩ ngồi xa, mắt không tốt nhìn không rõ cũng không sao, xung quanh sân khấu đều có màn ảnh lớn, hình ảnh của Bạch Miên Hoa và đồng tộc sẽ được chiếu rõ ràng trên đó, mọi người tại hiện trường đều có thể nhìn thấy từng chi tiết. Đồng thời, diễn biến lễ cưới của Ôn Hành và Liên Vô Thương cũng được phát trực tiếp trên diễn đàn Thiên Cơ Các, người dân các tiểu thế giới dưới sự quản lý của thiên đạo, chỉ cần có điều kiện đều đang cầm bản đồ của Thiên Cơ Các để theo dõi.
Ôn Hành thì lại để ý đến vấn đề khác, hắn hỏi Cảnh Đàn: "Miên Hoa bọn họ sao trông có vẻ gượng gạo thế? Cứ như bị bó buộc ấy." Đã từng xem qua vũ điệu của Tuyết Ngọc Hồ Tộc và Huyễn Thiên Hồ Tộc, Ôn Hành vừa nhìn đã nhận ra vấn đề, nhóm hồ ly này còn quá giữ kẽ.
Cảnh Đàn mỉm cười: "Tán Nhân nhìn ra rồi sao? Đúng vậy, bọn họ quả thực chưa thả lỏng hết mình, nguyên nhân có hai điểm. Thứ nhất, đây là đại hôn của Tán Nhân và Thanh Đế, bọn họ không thể biểu hiện quá phóng túng. Thứ hai, gần đây họ đang thay lông, cái mà họ đang đội đều là tóc giả. Nếu cử động mạnh quá, tóc giả sẽ rơi mất."
Thật sự là lý do này sao?! Ôn Hành kinh ngạc: "Thay lông rồi ư? Sao bọn họ không gọi ta đến giúp bứt Tam Thốn Hồng?" Hồ Phi Phi cười đáp: "Bông Gòn nói ngươi đang lo liệu hôn lễ, công việc bận rộn nhiều, đợi xong hết mọi việc, họ sẽ đến tìm ngươi." Thật là những con hồ ly chu đáo, Ôn Hành cảm động vô cùng.
Ôn Hành múc cho Liên Vô Thương một bát canh ngọt: "Vô Thương, nếm thử cái này đi." Trong nghi lễ truyền thống, Ôn Hành và Liên Vô Thương sẽ phải đi vòng quanh sân, kính rượu cho tất cả các tu sĩ tham dự hôn lễ. Nhưng với số lượng người nhiều như vậy, cũng không cần thiết phải mời từng người. Vậy nên hai người chỉ cần ghé thăm từng bàn một chút, biểu thị cho có là được.
Nhưng điều này vẫn rất tốn thời gian và sức lực, có hơn mười ngàn bàn cơ mà, mỗi bàn nói vài câu thì thời gian cũng trôi qua mất. Tuy nhiên, với thời gian mười ngày mười đêm, họ đủ để hoàn thành việc kính rượu này.
Trong khi nhóm của Bạch Miên Hoa vẫn tiếp tục biểu diễn, Ôn Hành và Liên Vô Thương cũng nên bắt đầu đứng lên đi kính rượu rồi. Đúng lúc này, tiếng trống lại vang lên lần nữa, chỉ thấy giữa sân xuất hiện một đội hình trăm người, lấy quái thú Khuê làm trung tâm, tất cả đều để trần nửa thân trên, lộ ra làn da đồng cổ rắn chắc.
Ôn Hành ngạc nhiên hỏi: "Ơ? Đây là gì thế?" Liên Vô Thương nhìn qua: "Hình như là Mã Minh và Lang Thiên Lý bọn họ ở thảo nguyên." Ôn Hành quan sát kỹ, quả nhiên là Mã Minh bọn họ. Đây là lần *****ên hắn thấy Mã Minh hóa thành hình người, trước giờ hắn ta đều mang dáng nửa người nửa ngựa, lại còn có thêm đôi cánh to lớn lộng lẫy.
Mã Minh và những người đồng hành biểu diễn những tiết mục truyền thống của thảo nguyên, chỉ có tiếng trống đệm nhạc, biểu diễn chủ yếu là kỹ thuật quyền cước. Những hán tử cường tráng lúc thì đối lập, lúc lại phối hợp ăn ý, trước mắt mọi người tựa như tái hiện một bức tranh cổ xưa tràn đầy sức sống. Bọn họ như nhìn thấy một trận chiến sinh tử đẫm máu, khiến lòng người dâng trào khí khái.
Sự mềm mại đến cực hạn của nhóm Bạch Miên Hoa, và sự cương mãnh của Mã Minh, khi cả hai đạt đến đỉnh điểm thì lại hòa lẫn vào nhau một chút dịu dàng. Nhóm Bạch Miên Hoa đầy tình ý thâm sâu, Mã Minh và nhóm của hắn cương nghị mạnh mẽ. Hai loại vũ đạo hoàn toàn khác biệt trộn lẫn, không chỉ không khiến người ta rối mắt, mà ngược lại, làm người xem phải trầm trồ kinh ngạc.
Ôn Hành và Liên Vô Thương nâng ly rượu nhìn ra giữa sân, đợi đến khi nhóm Mã Minh biểu diễn xong, cả hai cùng chắp tay cúi đầu: "Đa tạ."
Trong yến tiệc, Ôn Hành gặp được rất nhiều người quen cũ, hắn cảm thấy việc kính rượu lần này chẳng khác gì đi lại hết con đường mà hắn đã từng bước qua. Trong số đó, có người Ôn Hành chưa từng trực tiếp gặp mặt, nhưng điều đó cũng không ngăn cản việc hắn giao lưu thân thiết với họ.
Yến tiệc bắt đầu từ giữa trưa, các tiết mục ca múa vẫn chưa từng gián đoạn. Đến khi màn đêm buông xuống, Ôn Hành và Liên Vô Thương mới chỉ đi được một phần mười số bàn.
Lúc này, những màn biểu diễn tạm ngưng, tiếng đàn sáo cũng im bặt. Ôn Hành và Liên Vô Thương ngẩng lên nhìn bầu trời, tiết mục đặc biệt của Huyền Thiên Tông đã bắt đầu. Ai ai cũng biết Ôn Hành rất thích xem pháo hoa, cho nên trận pháp pháo hoa của Huyền Thiên Tông được chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, một tia lửa màu cam vàng từ bên cạnh Tiên Cung Vân Đỉnh phóng thẳng lên cao, bay vút lên trời rồi nổ tung, tỏa ra vô số điểm sáng đủ sắc màu. Đây chỉ là pháo hiệu, khi những ánh sáng trên trời còn chưa kịp tan, các tia linh quang từ khắp nơi trong Huyền Thiên Tông đồng loạt bắn lên, những tiếng phíu phíu phíu vang lên, cả nửa bầu trời lập tức được pháo hoa thắp sáng.
Pháo hoa năm sắc nối tiếp nhau, từng chùm từng chùm nở rộ, các tu sĩ của Ngự Linh giới không thể đến tham dự hôn lễ cũng dừng chân, ngẩng đầu ngắm nhìn.
Sở Việt khẽ chọc Thẩm Nhu: "A Nhu, pháo hoa đẹp quá." Thẩm Nhu mỉm cười: "Nhị sư đệ và Ngũ sư đệ sau khi lên tiên giới đã nghiên cứu ra, tất nhiên là phải đẹp rồi." Sở Việt cảm thán: "A, không biết sau này có ai thành thân mà lại được ngắm pháo hoa đẹp như vậy nữa." Thẩm Nhu cười nói: "Sư tôn đã nói rồi, sau này nếu sư huynh đệ nào thành thân, đều sẽ dùng quy cách này mà làm."
Vân Thanh đôi mắt sáng ngời: "Vân Bạch, Vân Bạch, sau này chúng ta cũng sẽ như sư tôn bọn họ nhé?" Vân Thanh đã không thể chờ đợi được muốn trưởng thành và cùng Vân Bạch thành thân. Hôm nay khi thấy sư tôn rơi lệ, cậu cũng không kìm được mà khóc theo. Chỉ cần nghĩ đến việc sẽ cùng Vân Bạch thực hiện nghi thức giống như sư tôn và sư mẫu, lòng cậu đã trào dâng cảm xúc không nói nên lời.
Vân Bạch đứng lên, ngáp dài: "Ngươi tha cho ta đi, mười ngày mười đêm ta không chịu nổi, một ngày thì ta còn có thể suy xét." Vân Thanh nhìn Vân Bạch: "Vân Bạch, ngươi định đi đâu?" Vân Bạch đáp: "Về ngủ, ngươi nhìn xem có bao nhiêu tu sĩ đã gục xuống rồi kìa, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi, ngày mai tiếp tục chiến đấu."
Vân Thanh cảm thấy Vân Bạch nói rất có lý, liền đứng dậy, lon ton chạy theo: "Vân Bạch, chờ ta với."
Sau khi hội pháo hoa kết thúc, có một số tu sĩ chọn đi nghỉ ngơi tại những động phủ tạm thời mà Huyền Thiên Tông chuẩn bị. Còn phần đông vẫn chọn ngồi dưới Đạo Mộc, ngắm nhìn cây thần, nhấm nháp mỹ vị, ba năm người tụ tập tán gẫu.
Ôn Hành và Liên Vô Thương cũng chuẩn bị quay về nghỉ ngơi. Bận rộn cả ngày trời, ngày mai lại phải tiếp tục. Ôn Hành nhìn quanh sân, trời ạ, không ít người đã say mèm ngã lăn ra đất rồi.
Ôn Hành nắm tay Liên Vô Thương bước vào trong Tiên Cung Vân Đỉnh. Ở Huyền Thiên Tông, chỉ có Thiên Cơ Phong là địa bàn của Ôn Hành. Ngày đại hôn hôm nay, hắn và Vô Thương sẽ ở lại Tiên Cung.
Khi Ôn Hành và Liên Vô Thương bước vào Tiên Cung, tình cờ gặp Tiêu Lệ và Huyền Nguyên Hành. Tiêu Lệ chắp tay chào Ôn Hành và Liên Vô Thương: "Chúc mừng, chúc mừng." Ôn Hành cười tươi đáp lễ: "Cảm ơn, cảm ơn. Sao các ngươi không đi nghỉ ngơi?"
Huyền Nguyên Hành mỉm cười: "Ta và Tiêu Lệ ở đây là để đợi các ngươi." Ôn Hành bật cười: "Ồ? Muốn tặng chúng ta lễ vật sao?" Tuy nói vậy, nhưng Ôn Hành đã sớm nhận được lễ vật của Tiêu Lệ và những người khác, những món quà mừng của các tu sĩ đến tham gia hôn lễ đã được đệ tử của tông môn cất giữ cẩn thận. Ôn Hành hỏi thế, chẳng qua là muốn khuấy động bầu không khí mà thôi.
Huyền Nguyên Hành nói: "Ta muốn cùng Tiêu Lệ đến U Minh giới." Ôn Hành ngẩn ra: "Hả? Tại sao? Chẳng phải Huyền Thiên Tông rất tốt sao?"
Huyền Nguyên Hành mỉm cười: "Huyền Thiên Tông đương nhiên là tốt, ta chưa từng thấy nơi nào tốt hơn Huyền Thiên Tông. Nhưng ta nghe Tiêu Lệ nói, vì U Minh giới có quá nhiều linh hồn luân hồi nhập vào, hắn bận không xuể, mà ta ở Huyền Thiên Tông cũng không có gì quan trọng để làm, nên nghĩ sẽ đến đó giúp hắn trước."
Tiêu Lệ tiếp lời: "Thái tử hiện tại là linh thể, ở U Minh giới tu hành sẽ thuận tiện hơn. Hơn nữa, khi đạo lý của Tân Mộc truyền tới U Minh giới, có rất nhiều điều ta không hiểu rõ, Thái tử có thể giúp ta giải đáp."
Ôn Hành mỉm cười nhìn hai người, hắn gật đầu: "Ngươi muốn đi đâu thì đi đó, ta còn tưởng ngươi không thích Huyền Thiên Tông nữa rồi chứ." Huyền Nguyên Hành vỗ vỗ vai Ôn Hành: "Huynh đệ, hôm nay có thể chứng kiến ngươi và Vô Thương thành thân, ta đã mãn nguyện. Ta cũng muốn làm điều gì đó, để chứng minh mình từng tồn tại trên thế gian này."
Ôn Hành nghiêm túc nói với Huyền Nguyên Hành: "Được, ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi. Nếu mệt mỏi thì hãy quay về, Huyền Thiên Tông mãi mãi là nhà của ngươi." Tiêu Lệ nhìn Ôn Hành, đảm bảo: "Ngươi yên tâm, Thái tử ở chỗ ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Ta bên đó vẫn còn nhiều việc cần xử lý, xin phép quay về trước."
Ôn Hành và Liên Vô Thương nhìn hai người rời đi, Liên Vô Thương nói: "Thần Uy Thái Tử quả thật là một kỳ nhân, thần hồn của hắn mang theo suy nghĩ và tính cách hoàn toàn khác biệt, nhưng đều là những nhân tài xuất sắc." Ôn Hành nheo mắt: "Vô Thương, ngươi đang khen ta đó hả?" Liên Vô Thương chớp mắt: "Ta chỉ đang nói thật thôi."
Ôn Hành bế bổng Liên Vô Thương lên: "Đúng vậy, bây giờ Ôn Hành xuất sắc sẽ cùng đạo lữ của mình đi nghỉ ngơi." Liên Vô Thương khẽ dựa vào lòng Ôn Hành: "Ừ, đi nghỉ ngơi thôi."
Nhưng khi vừa mở cửa phòng, hai người liền thấy trong tân phòng của mình có mấy bàn mạt chược. Đông Hoàng Thái Nhất và những người khác đang hí hoáy chơi mạt chược, vừa thấy Ôn Hành và Liên Vô Thương liền reo lên: "A, đến rồi, đến rồi!" Khóe miệng của hai người giật giật: "Các ngươi làm gì ở đây?" Thái Sử Gián cười đểu: "Đương nhiên là phá phòng tân hôn, còn phải hỏi sao?"
Ôn Hành đặt Liên Vô Thương xuống, hắn ôm trán: "Các ngươi sáng nay chẳng phải đã phá rồi sao?" Bạch Trạch cười nói: "Đó là nghênh thân, cái này là phá phòng tân hôn, khác nhau đó." Đông Hoàng Thái Nhất lại đồng tình với Bạch Trạch: "Đúng vậy, đúng vậy."
Ôn Hành ấm ức nhìn Liên Vô Thương: "Làm sao bây giờ? Chúng ta chạy đi thôi?" Liên Vô Thương nhìn xung quanh: "Không trốn được đâu, có trận pháp rồi."
Thiệu Ninh cười toe toét: "Lão Ôn à, đừng ngại ngùng, chúng ta chỉ chơi mấy trò nho nhỏ thôi mà." Ôn Hành trừng mắt nhìn Thiệu Ninh: "Ngươi nhớ cho kỹ, khi ngươi thành thân, ta sẽ trả lại gấp bội." Thiệu Ninh làm vẻ mặt chính khí ngút trời: "Ta có thành thân đâu mà sợ."
Đế Tuấn lấy ra một quả linh quả, trên quả còn buộc một sợi dây thừng vàng kim: "Đêm xuân ngắn ngủi, chúng ta bắt đầu được chưa?"
Ôn Hành thật muốn quỳ xuống trước đám đại năng này: "Cầu xin các ngươi, tha cho ta có được không?"
Cuối cùng, Ôn Hành không trốn thoát được. Đám Đế Tuấn đã chuẩn bị sẵn sàng một loạt trò chơi để chỉnh hắn. Nào là không được dùng tay, chỉ dùng linh lực mà gặm linh quả; nào là vừa hít đất vừa khen ngợi Liên Vô Thương... Ôn Hành thật sự không hiểu nổi trong đầu bọn họ nghĩ gì, làm sao lại có thể nghĩ ra những trò tai quái đến thế.
Rốt cuộc, đám người này quậy phá cho đến tận nửa đêm mới hài lòng rời đi, Ôn Hành thì đã kiệt sức nằm vật ra. Hắn nắm lấy tay Liên Vô Thương: "Trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng cưới được ngươi." Cái này đâu phải là vượt qua năm ải chém sáu tướng? Rõ ràng là mỗi bước đi đều rơi vào hố.
Liên Vô Thương tháo bỏ trâm cài, mái tóc dài xõa xuống như thác chảy, Ôn Hành nằm trên giường, ngơ ngẩn nhìn bóng lưng hắn: "Vô Thương nhà ta thật đẹp." Đúng vậy, Liên Vô Thương rất đẹp, từ lần *****ên nhìn thấy bóng lưng của hắn, Ôn Hành đã bị mê hoặc.
Liên Vô Thương đứng lên, cởi bỏ bộ y phục cưới, hắn liếc nhìn Ôn Hành: "Muốn cùng nhau đi rửa mặt không?" Ôn Hành vốn đã nằm vật ra giường, nhưng nghe lời mời của Liên Vô Thương, hắn bật dậy: "Muốn muốn muốn."
Sau tấm bình phong, trong chiếc bồn tắm lớn, nước văng tung tóe, Ôn Hành ôm chặt Liên Vô Thương: "Không đủ, thế nào cũng không đủ." Liên Vô Thương khẽ rên: "Nhẹ... nhẹ chút..."
Đợi đến khi hai người từ bồn tắm bò ra ngoài, Liên Vô Thương đã toàn thân mềm nhũn, giọng nói cũng trở nên khàn đặc. Ôn Hành hôn lên khóe mắt và chân mày của hắn: "Đau rồi sao? Đợi lát nữa sẽ nhẹ hơn một chút?" Ôn Hành vén chăn lên, rồi cả hắn và Liên Vô Thương đều sững sờ.
Chỉ thấy trong chăn của họ có hai đứa bé con đang cuộn mình ngủ! Vân Thanh và Vân Bạch lại dám ngủ say sưa trên giường tân hôn của sư tôn sư mẫu, tiếng ngáy nho nhỏ, đều đặn vô cùng. Mặt Liên Vô Thương lập tức đỏ bừng, không còn mặt mũi nào nữa, hai tiểu quỷ này tại sao lại không về phòng của mình? Ôn Hành thì muốn phát điên, vừa nãy còn nằm trên giường, vậy mà lại không phát hiện ra hai tên tiểu quỷ này!
Ôn Hành và Liên Vô Thương lặng lẽ mặc lại y phục, mỗi người xách một đứa bé bước ra khỏi phòng ngủ. Phượng Uyên đang dựa lưng vào cửa, nhướng mày nhìn: "Ôi chao, Vô Thương, sắc mặt này đẹp ghê, mặt mày như ánh rạng đông."
Liên Vô Thương mặt đỏ như lửa, nhét Vân Bạch vào tay Phượng Uyên: "Đêm đã khuya, nghỉ sớm đi." Ôn Hành cũng trao Vân Thanh qua: "Nghỉ ngơi sớm."
Phượng Uyên kẹp hai đứa bé đứng trước cửa tân phòng, cười đến ngả nghiêng: "Ha ha ha ha, các ngươi cũng có ngày hôm nay!" Tiếng cười của Phượng Uyên thật sự quá khiêu khích, khiến Ôn Hành và Liên Vô Thương không dám quay đầu mà nhanh chóng bỏ chạy.
Liên Vô Thương thẹn thùng dựng lên kết giới: "Biết ngay là bọn họ chẳng có ý tốt mà." Ôn Hành trấn an: "Không sao đâu, hai đứa bé đều ngủ say rồi, chắc hẳn chẳng thấy gì đâu." Nói đi cũng phải nói lại, nhìn thì sao chứ? Ôn Hành và Liên Vô Thương là đạo lữ danh chính ngôn thuận, chẳng lẽ còn phải sợ người ta nhìn sao?
Ôn Hành lại một lần nữa bế ngang Liên Vô Thương lên: "Làm lại lần nữa nhé?" Liên Vô Thương khẽ ôm lấy cổ Ôn Hành: "Nghe theo ngươi."
Trong chín ngày tiếp theo, mỗi ngày đều là cảnh tượng ca múa tưng bừng. Ôn Hành và Liên Vô Thương mỗi ngày đều bận rộn kính rượu, gặp gỡ nhiều người xa lạ hoặc quen thuộc, cùng nhau ôn lại mọi chuyện đã trải qua. Khi yến tiệc kéo dài đến nửa ngày cuối cùng, Ôn Hành đã đưa ra một quyết định. Hắn mở quyền hạn của Đạo Mộc, để cho tất cả các tu sĩ đến tham dự hôn lễ đều có thể lên cây tìm kiếm đạo quả thuộc về mình.
Tuy nhiên, trước khi các tu sĩ leo lên Đạo Mộc, Ôn Hành vẫn nhắc lại quy tắc đã định sẵn từ trước. Không được ẩu đả, không được tranh đoạt đạo quả. Nhiều tu sĩ ở Ngự Linh giới đã từng đến đây hái đạo quả, bọn họ rất quen thuộc với quy tắc này, nhưng đối với các tu sĩ ở Thượng giới thì còn xa lạ. Ôn Hành cảm thấy nhắc lại một lần vẫn cần thiết.
Không phải ai leo lên cây cũng có thể tìm thấy đạo quả, chỉ những tu sĩ có duyên phận mới có cơ hội thấy được đạo quả của mình. Đạo quả sau khi rời khỏi Đạo Mộc sẽ bị người khác nhìn thấy, nếu bảo quản không cẩn thận, sẽ dễ bị người khác cướp mất. Đây chính là lý do vì sao Ôn Hành phải đặt ra quy tắc này. Hắn có thể cung cấp đạo quả, nhưng không cho phép ai mang theo tranh chấp và máu đổ lên Đạo Mộc của mình.
Ôn Hành và Liên Vô Thương đứng dưới gốc cây, nhìn những luồng linh quang nhảy múa trên cành lá, Ôn Hành cười nói: "Không biết ai sẽ là người *****ên hái được đạo quả xuống nhỉ?" Liên Vô Thương nói: "Chắc hẳn là những tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh ở Ngự Linh giới, đạo quả của họ mọc thấp, dễ tìm hơn."
Trong khi hai người đang đoán, thì bên cạnh bỗng vang lên tiếng niệm Phật hiệu. Ôn Hành quay lại, thấy vài vị Phật tu đang đứng gần. Ôn Hành mỉm cười: "Đại sư sao không lên Đạo Mộc tìm đạo quả?" Đây là những Phật tu của Vô Lượng Tông và Vạn Phật Tông, sáng nay họ vừa đến Huyền Thiên Tông.
Vị Phật tu dẫn đầu tên là Trí Thiền, Trí Thiền niệm một tiếng Phật hiệu: "Bần tăng đến đây là để tạ lỗi." Ôn Hành còn chưa kịp hiểu, thì Liên Vô Thương đã nhắc: "Là chuyện của Huệ Minh và Quyết Minh."
Huệ Minh và Quyết Minh sau khi phi thăng đã đến Đệ Nhất Giới, cuối cùng lại trở thành một trong Nhị Thập Bát Tú của Huyền Nguyên Luật, sau đó cũng không thể thoát khỏi Nhân Gian Giới. Ôn Hành từng kể lại với mọi người, nói rằng Huệ Minh và Quyết Minh đã qua đời, khi trở về hắn liền báo với Phật Tông rằng bọn họ đã bất hạnh ngã xuống.
Thế nhưng, trên đời không có bức tường nào không lọt gió, hành vi của hai người vẫn bị các Phật tu trong Phật Tông biết đến. Chỉ vì hai người bọn họ mà cả tông môn Phật tu đều không thể ngẩng đầu trước người khác, đây cũng là lý do tại sao Trí Thiền và những người khác chọn đến tham dự hôn lễ của Ôn Hành vào ngày cuối cùng, vì họ không dám đối diện với Ôn Hành.
Ôn Hành làm như không hiểu: "Đại sư tạ lỗi vì chuyện gì?" Trí Thiền nói: "Chuyện ở Nhân Gian Giới..." Ôn Hành mỉm cười: "Đại sư không cần tạ lỗi, Huệ Minh và Quyết Minh là bằng hữu của ta, bọn họ qua đời, ta cũng rất đau lòng, nhưng con người cần phải nhìn về phía trước, đừng chìm đắm mãi trong quá khứ."
Hành động của Huệ Minh và Quyết Minh chỉ đại diện cho bản thân họ. Dù họ thuộc Phật Tông, nhưng không thể vì thế mà gán mọi trách nhiệm lên Phật Tông. Ngược lại, Ôn Hành nghĩ đến họ, có thể nói, họ không phải vì bản thân mà làm con chó giữ cửa cho Huyền Nguyên Luật. Họ cũng vì chúng sinh trong Nhân Gian Giới, nếu muốn sống an phận, họ đã có thể lẩn trốn và đợi khi mọi việc kết thúc rồi hãy xuất hiện. Nghĩ đến đây, Ôn Hành không cảm thấy Huệ Minh và Quyết Minh làm sai, xét cho cùng, chỉ là do lập trường và góc nhìn khác nhau mà thôi.
Huệ Minh và Quyết Minh cũng là những người bảo vệ đạo lý của mình, họ đã giữ vững đạo nghĩa của mình. Ở điểm này, Ôn Hành cảm thấy đã đủ rồi. Chỉ riêng việc các đệ tử Phật Tông từng vươn tay giúp đỡ trong thời điểm nguy nan, Ôn Hành cũng sẽ không để họ phải rơi vào tình cảnh khó xử.
Ôn Hành chỉ tay về phía Đạo Mộc: "Các đại sư thật sự không muốn lên đó nhìn thử sao?" Trí Thiền và những người khác đồng loạt niệm một tiếng Phật hiệu, rồi nhảy vọt lên cây.
Đúng lúc này, Phượng Uyên từ trên cây nhảy xuống, y nhẹ nhàng đáp xuống cạnh Ôn Hành: "Ngươi vậy mà lại cho họ lên đó, liệu họ có hái được đạo quả không?" Ôn Hành nói: "Bất kể là tông phái nào, chỉ cần trong lòng có thiện niệm, chỉ cần tu vi đủ, đều có thể hái được đạo quả. Mà này, ngươi hái được đạo quả chưa?"
Phượng Uyên mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một quả đạo quả to bằng cái chậu: "Đạo quả của ta mọc ở vị trí rất dễ tìm, vừa leo lên là thấy ngay." Quả đạo quả của Phượng Uyên ánh vàng rực rỡ, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào. Ôn Hành nhìn mà thèm: "Thật tốt quá, ta cũng muốn hái đạo quả."
Đáng tiếc, Ôn Hành thân là Chấp Đạo Giả, cả đời chỉ có thể có một đạo quả, mà quả đó hắn chưa từng được nếm, vì đã cho Thái Nhất ăn mất rồi. Ôn Hành nhìn Vân Thanh đang bận rộn dọn dẹp trước quảng trường Tiên Cung, khẽ cười: "Nhưng có một quả là đủ rồi."
Con người không thể quá tham lam, đâu có chuyện gì tốt mà đều thuộc về mình được.
Phượng Uyên quay sang hỏi Liên Vô Thương: "Vô Thương, sao ngươi không lên thử?" Liên Vô Thương đáp: "Xét ra thì ta và Đạo Mộc đều là vật sinh ra từ hỗn độn, trên đó không có đạo quả của ta." Phượng Uyên khẽ cười: "Ôn Hành vừa nói đó, chỉ cần tâm tồn thiện niệm, chỉ cần tu vi đủ thì sẽ có đạo quả, ta thấy hắn chỉ nói bừa thôi."
Ôn Hành xòe tay: "Muốn nói sao cũng được." Dù sao hắn da mặt dày, lời đâm chọc thông thường chẳng thể gây ảnh hưởng gì.
Không lâu sau, nhóm Huyền Minh cũng từ trên cây leo xuống, trong tay mỗi người đều ôm những quả đạo quả đủ màu sắc, đủ kích cỡ, trông vô cùng ngon miệng. Ôn Hành cười nói với Liên Vô Thương: "Vô Thương, ngươi đoán sai rồi, người xuống trước là các đại nhân vật ở Thượng giới." Liên Vô Thương khẽ đáp: "Xem ra không phải cứ ở vị trí thấp thì sẽ tìm thấy đạo quả sớm hơn."
Ôn Hành cảm thán: "Thiên đạo mà, luôn luôn huyền bí khó lường, nếu chuyện gì cũng có thể nhìn thấu, vậy thì còn gì thú vị nữa." Cũng giống như việc xem bói, nếu mọi thứ đều bị người ta đoán trước, vậy cuộc đời sẽ chẳng còn gì ý nghĩa.
Cuối cùng, yến tiệc mười ngày cũng kết thúc, Huyền Thiên Tông đóng cửa đại môn, nghỉ ngơi suốt ba ngày ba đêm. Trời mới biết họ đã vượt qua mười ngày ấy như thế nào, đệ tử Huyền Thiên Tông mệt đến mức ngã lăn ra đất. Phần lớn các đạo hữu đến tham dự hôn lễ cũng đã quay về, chỉ còn một số ít ở lại. Những người này đều là những kẻ quen mặt, đến đây chỉ để ăn uống no say, ví dụ như Thái Sử Gián, hắn trực tiếp dựng lều trên Tiểu Bạch Phong, mỗi ngày đều dạo một vòng quanh Huyền Thiên Tông, trông cứ như thể đã biến thành hộ thần trấn giữ tông môn.
Trong khi Huyền Thiên Tông mỗi ngày đều náo nhiệt, thì Ôn Hành và Liên Vô Thương, sau một khoảng thời gian ồn ào, lại chọn một nơi yên tĩnh để hưởng tuần trăng mật.
Thành Hằng Thiên vẫn nóng bức như vậy, đã gần đến tháng Chín mà mặt trời vẫn chói chang gay gắt. Trong một ngôi nhà nhỏ ở phố Nam thành Hằng Thiên, Ôn Hành và Liên Vô Thương đang ngâm chân trong dòng nước trong vắt của sân nhà. Bóng cây đung đưa, trên cây ve kêu inh ỏi: "Ve... ve... ve..."
Ôn Hành vừa ăn dưa hấu vừa nhổ hạt: "A, ngọt quá." Vừa nói, hắn vừa đưa miếng dưa đã gặm hết hai bên, chỉ còn phần giữa không có hạt cho Liên Vô Thương: "Vô Thương, ngươi nếm thử đi." Liên Vô Thương cắn một miếng ngay giữa miếng dưa, rồi cũng đưa phần dưa của mình sang cho Ôn Hành, phần dưa của hắn cũng để lại phần giữa ngọt nhất. Liên Vô Thương đưa cho Ôn Hành: "Thử xem."
Thanh Nhai Tử ngồi bên cạnh cầm miếng dưa hấu, dở khóc dở cười: "Tán Nhân, Thanh Đế, các ngươi đủ rồi đó." Cứ bắt nạt mỗi mình hắn thôi sao? Cả cái Tiên Cung Vân Đỉnh rộng lớn như vậy không ở, lại cố tình đến chen chúc trong cái sân nhỏ này với hắn. Đây là đầu óc có vấn đề à?
Ôn Hành nhai dưa hấu ngon lành: "Thanh đạo hữu, ngươi không biết rồi, khoảng thời gian này, Thiên Cơ Phong không ở được nữa." Thanh Nhai Tử khó hiểu: "Vì sao?"
Ôn Hành thở dài: "Tông môn vừa tổ chức yến tiệc, chắc chắn còn rất nhiều chuyện phải xử lý sau đó. Nếu giờ mà quay về, nhất định sẽ gặp đủ thứ phiền phức." Tay Thanh Nhai Tử run lên, suýt làm rơi miếng dưa hấu: "Cho nên các ngươi nhẫn tâm để đệ tử ở lại dọn dẹp hậu trường rồi chạy ra ngoài sao?"
Ôn Hành đáp: "Không chỉ có các đệ tử đâu, còn có cả Huyền Minh, Thái Sử Gián, và lão kê nữa, ồn ào đến phiền chết đi được. Một phút cũng không cho ngươi yên. Ồ, còn có Bạch Trạch nữa, mỗi người đều ồn ào hơn người trước. Ta thật sự không tìm được chỗ nào khác, ngươi để ta và Vô Thương yên tĩnh một chút được không?"
Thanh Nhai Tử đành bất lực: "Được thôi, chỉ cần các ngươi chịu ở đây thì cứ ở lại." Ôn Hành nhìn Thanh Nhai Tử, mỉm cười nói: "Chúng ta sẽ không ở lâu đâu, ta và Vô Thương muốn đi chu du thiên hạ."
Thanh Nhai Tử nhướn mày: "Các ngươi còn muốn ra ngoài nữa? Định đi đâu vậy?" Ôn Hành nhìn về phía Đạo Mộc: "Có thể đi lại con đường mà chúng ta đã từng đi, cũng có thể là đi những nơi mà trước đây chưa từng đến, hoặc cũng có thể đi đến những vùng đất mà chưa ai từng đặt chân tới. Tóm lại là tùy tâm trạng, Vô Thương, ngươi thấy thế nào?" Liên Vô Thương gật đầu: "Đúng vậy."
Thanh Nhai Tử lẩm bẩm: "Những vùng đất mà chưa ai từng đến? Đó là đâu chứ? Này, Tán Nhân?" Một lúc sau vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của Ôn Hành, Thanh Nhai Tử quay đầu lại, chỉ thấy chỗ hai người vừa ngồi đã trống không. Hắn bật cười, cắn một miếng dưa hấu: "Đúng là... tự tại quá đi, thật khiến người ta phải ngưỡng mộ."