Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 48

Nguyên Chính Thanh và Úy Chính Tâm di chuyển rất nhanh, Ôn Hoành và mọi người nghĩ rằng sẽ mất khoảng mười ngày hoặc nửa tháng mới nhận được thư giới thiệu, không ngờ chỉ vài ngày sau họ đã nhận được tín hiệu từ Nguyên Chính Thanh, nói rằng thư giới thiệu đã được chuẩn bị xong và họ chỉ cần đến lấy.

 

Lúc đó, Ôn Hoành và Thiệu Ninh đang lang thang ở các thành phố khác của Cửu Khôn Giới, không ngờ việc thăng tiên theo kiểu du lịch lại thú vị đến vậy. Ôn Hoành từ khi lên Thượng giới luôn cảm thấy bị thúc giục, còn Thiệu Ninh thì vội vã tìm Ôn Hoành suốt quãng đường, hai người cuối cùng cũng có thời gian thư giãn để ngắm nhìn phong cảnh và con người ở Thượng giới.

 

Gần Cửu Khôn Thành có một thành phố tên là Bôn Lãng Thành, thành phố này gần Biển Hỗn Độn, dưới lòng đất có mạch hỏa linh hỏa nóng bỏng chảy qua, khiến nhiệt độ ở đây cao hơn nhiều so với những nơi khác. Nhưng điều này không làm cho thành phố trở nên hoang vắng, ngược lại, nơi đây trở thành một điểm nghỉ dưỡng nổi tiếng ở Cửu Khôn Giới. Ánh nắng chiếu qua trận pháp, rơi xuống người khiến cảm giác nóng rát, chỉ cần không cẩn thận sẽ có thể bị cháy nắng.

 

Gần Biển Hỗn Độn là một bãi cát dài trải rộng, phía sau bãi cát là những đóa hoa nở rộ, từ xa có thể thấy bầu trời xanh và biển biếc, gần thì có hàng cây dừa đổ bóng. Ở thế giới tu chân, sự kín đáo được coi là cái đẹp, nhưng ở đây, dường như tính cách của mọi người bị ánh nắng nóng bỏng k1ch thích, trở nên cởi mở hơn. Cát mềm mại, trên bãi cát có những trận pháp tạo thành bóng râm mát mẻ, bên dưới bóng râm là những tu sĩ ***** đang trò chuyện và trao đổi chiêu thức, xa xa trong Biển Hỗn Độn, trong khu vực được bảo vệ bởi trận pháp, có tu sĩ đang dùng nước biển để tắm.

 

Quả thật đây là một tiên cảnh! Nhìn quanh, toàn là những người mặc quần đùi. Trong thời tiết nóng bức thế này, mặc đạo bào dày cộm không phải là quá khó chịu sao? Hơn nữa, đến đây là để thả lỏng bản thân, muốn kín đáo thì đến đây làm gì?

 

Khi Ôn Hoành nhận được tín phù từ Nguyên Chính Thanh, anh và Thiệu Ninh đang mặc quần đùi hoa, nằm trên bãi cát phơi nắng. Hai người đã bỏ ra ba ngàn linh thạch để mua một trận pháp giúp làm nâu da trên bãi cát, chỉ cần kích hoạt trận pháp, làn da sẽ được phơi nắng mà không bỏ sót một tấc nào, an toàn và tiện lợi, không lo bị cháy nắng.

 

Thiệu Ninh trở mình để đảm bảo làn da của mình được phơi đều, anh thở dài: "A, giá như bản đồ của Thiên Cơ Các vẫn còn dùng được, thì chúng ta có thể biết được mọi người đang ở thế giới nào." Ôn Hoành cũng cảm thán: "Đúng vậy, chỉ tiếc rằng khoảng cách giữa các giới ở Thượng giới quá xa."

 

Thiệu Ninh trầm ngâm: "Không chỉ là vấn đề khoảng cách. Trước đây, khi ngươi được Diêm Quân và thuộc hạ của hắn đưa lên Thượng giới, ngươi không cảm nhận được điều đó. Nhưng ta thì có, mỗi thế giới nhỏ đều có lối đi riêng của nó. Còn nhớ khi chúng ta đến Vô Gian Giới không? Khi từ Nguyên Linh Giới vào Vô Gian Giới, chúng ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Từ tầng dưới lên tầng trên, sự thay đổi linh khí ở mỗi tầng rất rõ rệt, người ta sẽ có phản ứng rõ ràng."

 

Ôn Hoành bối rối hỏi: "Ý ngươi là gì? Chẳng lẽ những người tu vi thấp thì không thể lên Thượng giới sao?" Thiệu Ninh gật đầu: "Ta nghĩ vậy, nhưng vì ta luôn đi xuống nên không thể chắc chắn. Tuy nhiên, một điều chắc chắn là Thượng giới có ba mươi ba tầng trời, mỗi tầng là một thế giới. Nếu bản đồ của Thiên Cơ Các muốn hoạt động, thì phải mở cùng lúc các lối đi ở từng tầng."

 

Ôn Hoành suy nghĩ: "Nghe phức tạp quá, ta nghe mà hoa mắt chóng mặt. Việc này để cho Cẩu Tử và Thiên Tiếu xử lý đi. Ta không thông minh, thuật pháp cao siêu quá thì đừng hỏi ta, ta không hiểu đâu."

 

Thiệu Ninh duỗi người: "Được rồi, thu dọn đồ đạc rồi chúng ta lên đường đến Thượng giới thôi. Thượng giới đang chiến tranh đấy..." Ôn Hoành ngồi dậy, khoác chiếc áo choàng vào: "Aizz, biết đâu khi lên Thượng giới chúng ta không còn cơ hội phơi nắng trên bãi biển nữa. Nói thật, cái quần đùi này cũng không tệ."

 

Thiệu Ninh nhìn xuống bụng trắng của mình: "Lão Ôn, ta đã đen chưa?" Ôn Hoành trầm ngâm một lúc: "Chưa đen. Nếu muốn đen thì dễ mà, dùng thuật pháp biến màu da là được, cần gì tốn ba ngàn linh thạch mua trận pháp vô dụng này." Thiệu Ninh đứng dậy phủi cát trên người: "Ngươi biết gì chứ, thuật pháp chỉ thay đổi bề ngoài, chứ bản chất của ta không thay đổi."

 

Ôn Hoành thở dài: "Ngươi nói như thể ngươi không muốn dùng trận pháp để làm mình đen đi vậy. Có gì khác biệt sao?" Thiệu Ninh gãi đầu ngượng ngùng: "Hình như không khác biệt lắm. Aizz, thật lãng phí linh thạch. Nhưng du lịch mà, mục đích là tiêu hết tiền ở những nơi người ta chán ngán, sau đó quay về nơi mình đã chán ngán thôi. Không thì còn gì là thú vui nữa?"

 

Ôn Hoành suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, điều đó cũng có lý. Anh thu hồi trận pháp: "Trận pháp này sau này còn dùng được, khi về Thượng Thanh Tông, chúng ta sẽ tiếp tục phơi nắng trên đỉnh Linh Tuyệt." Thiệu Ninh giơ ngón tay cái: "Ý hay đấy!"

 

Ôn Hoành ném cho Thiệu Ninh một trái dừa. Loại trái cây này cũng có ở hạ giới, nhưng chỉ mọc trên các đảo ở phương Nam. Hai người cầm trái dừa, mặc quần đùi hoa rời khỏi bãi biển, đi vào trung tâm Bôn Lãng Thành, nơi có một trận pháp truyền tống. Bây giờ, việc của họ là trở về Cửu Khôn Thành để lấy thư giới thiệu, sau đó lên tầng trời thứ ba mươi mốt, Cửu Hạo Giới.

 

Bên cạnh cổng trận pháp truyền tống có những nữ tu mặc trang phục mát mẻ, tính cách cởi mở, tay cầm vòng hoa tươi: "Chào mừng quý khách trở lại Bôn Lãng Thành!" Nói xong, họ treo hai vòng hoa lên cổ Ôn Hoành và Thiệu Ninh. Hai người cười tươi cảm ơn các nữ tu, sau đó hào quang tỏa ra, quần đùi hoa của họ bị đạo bào dày cộm che khuất. Họ sắp trở về Cửu Khôn Thành, không thể thiếu nghiêm trang được.

 

Tuy nhiên, nơi này đúng là một chỗ tuyệt vời, sau này có cơ hội nhất định phải dẫn các đồ đệ đến chơi! Hai vị lão tổ âm thầm nghĩ, còn cẩn thận cất vòng hoa vào.

 

Khi trở lại Cửu Khôn Thành, Ôn Hoành và mọi người đều ngạc nhiên. Cửu Khôn Thành đã thay đổi rất nhiều... trước đây, nhà cửa và đường phố ở Cửu Khôn Thành đều đồng đều và ngăn nắp, nhưng bây giờ các ngôi nhà bắt đầu đổi màu, trở nên rực rỡ nhiều màu sắc.

 

Ôn Hoành nhìn một lúc: "... Thật ra, ta thích sự đồng đều và ngăn nắp ban đầu hơn." Thiệu Ninh thở dài: "Một triều vua, một triều thần. Bây giờ Thanh Đăng đã trở thành Chấp Đạo Tiên Quân, gió ở Cửu Khôn Giới tất nhiên phải đổi hướng theo Diệt Diệt Tông." Còn Chấp Đạo Tiên Quân trước đây là Văn Ngữ Yên, ai còn để ý đến nàng?

 

Nhờ tín phù dẫn đường của Nguyên Chính Thanh, việc đến Diệt Diệt Tông trở nên dễ dàng hơn. Khi đến cổng núi, có

 

tiểu đồng dẫn họ đến động phủ của các trưởng lão. Ôn Hoành nhìn quanh, một lần nữa cảm thán: "Thay đổi thật lớn."

 

Trong vài ngày ngắn ngủi họ đi du lịch, không chỉ Cửu Khôn Thành có biến đổi, mà ngay cả Diệt Diệt Tông nằm sâu trong rừng núi cũng trở nên náo nhiệt. Lần *****ên họ đến đây, Diệt Diệt Tông chỉ có vài động phủ, giờ thì nhìn qua, mỗi ngọn núi có đến hàng chục động phủ. Đi vài bước là gặp một nhóm đạo nhân cùng nhau.

 

"Xu hướng thay đổi nhanh quá." Ôn Hoành lại cảm thán sự thay đổi của thế gian. "Được rồi, đừng cảm thán nữa." Thiệu Ninh truyền âm: "Từ xưa đến nay, người ta luôn hướng lên cao, đâu cũng có kẻ xu nịnh quyền quý, chẳng có gì đáng ngạc nhiên." Ôn Hoành thở dài: "Đúng vậy... Ngày trước, chúng ta cũng là đối tượng bị xu nịnh mà." Thiệu Ninh cười: "Ngươi nghỉ ngơi đi."

 

Nguyên Chính Thanh đang ở trong động phủ, khi thấy Ôn Hoành đến, ông ấy cũng khá lịch sự đưa thư giới thiệu cho Ôn Hoành. Ôn Hoành nâng ngón tay lan hoa lên: "Đa tạ Đại Trưởng Lão." Nguyên Chính Thanh nổi cả da gà, hận không thể đuổi ngay Ôn Hoành đi.

 

Ngày mà Ôn Hoành nhận được thư giới thiệu, Nguyên Chính Thanh đã xử lý xong mọi việc, nhưng ông ấy cố tình trì hoãn vài ngày mới giao cho Ôn Hoành. Ông ấy chỉ muốn kéo dài thời gian, thực sự khiến người ta tức giận, cơ thể mạnh mẽ thế này lại thuộc về một kẻ yếu đuối như vậy! Nguyên Chính Thanh nghĩ đến đây mà tức giận đến mức muốn thổ huyết! Ông ấy rất muốn tìm một ai đó đoạt xác Ôn Hoành để cơ thể mạnh mẽ này mãi mãi phục vụ cho tông môn của họ.

 

Tuy nhiên, Nguyên Chính Thanh chỉ nghĩ vậy thôi, họ đâu phải tà ma ngoại đạo, những việc tàn ác như vậy họ tạm thời chưa dám làm.

 

Sau khi nhận được thư giới thiệu, Ôn Hoành nghĩ đến Hàn Tước và Giản Chân: "Đại Trưởng Lão, không biết ta có thể từ biệt Hàn đạo hữu và Giản đạo hữu được không?" Nguyên Chính Thanh đáp: "Họ đều đang ở động phủ của mình, Ôn đạo hữu và Thiệu đạo hữu cứ tự đi đi."

 

Khi rời khỏi động phủ của Nguyên Chính Thanh, Ôn Hoành quay lại nhìn, Thiệu Ninh hỏi: "Sao thế?" Ôn Hoành nói: "Ta có cảm giác đây là lần cuối cùng ta gặp Nguyên Chính Thanh bọn họ." Thiệu Ninh cười: "Loại người này, không gặp cũng chẳng sao."

 

Hàn Tước tuy bị cấm túc, nhưng động phủ của anh ấy rất gần với động phủ của Giản Chân. Khi Ôn Hoành đến, hai sư huynh đệ đang cười nói gì đó, thấy Ôn Hoành và Thiệu Ninh, cả hai vội đứng dậy hành lễ: "Ôn tiên trưởng, Thiệu tiên trưởng."

 

Ôn Hoành khách sáo hỏi: "Thân thể đã khá hơn chưa?" Giản Chân cười nói: "Đã tốt hơn nhiều rồi." Ôn Hoành nói rõ ý định: "Ta và lão Thiệu chuẩn bị đi Cửu Hạo Giới, đến đây để từ biệt hai vị. Đa tạ hai vị đã chăm sóc chúng ta trong thời gian qua."

 

Nghe vậy, Giản Chân đỏ mặt: "Ôn tiên trưởng nói đùa, rõ ràng là hai vị tiên trưởng đã chăm sóc chúng tôi. Chuyện ở Thượng giới, chúng tôi không thể giúp được gì, sau này nếu có gì cần, Giản Chân nguyện dốc sức báo đáp." Hàn Tước vội bày tỏ: "Ta cũng vậy!"

 

Lúc đó, trong mắt Ôn Hoành đột nhiên có ánh kim quang lấp lánh, anh nhìn thấy tương lai của Giản Chân. Ban đầu, Giản Chân vốn không có tương lai, anh ta lẽ ra đã chết vào đêm vài ngày trước, tan thành tro bụi. Nhưng nhờ sự xuất hiện của Ôn Hoành, số phận của Giản Chân đã thay đổi.

 

Ôn Hoành nhìn thấy, trong tương lai không xa, Giản Chân sẽ trở thành tông chủ của Diệt Diệt Tông! Ồ, chàng trai này quả thật có tiền đồ rộng mở! Nhưng ngẫm lại, Giản Chân vốn đã là người tỉ mỉ, trước đây với cơ thể bệnh tật còn có thể làm chủ sự của Tĩnh Tịch Lâu, bây giờ thân thể đã hồi phục, không còn gì có thể cản trở anh ta nữa. Diệt Diệt Tông vốn là một tông môn được thành lập bởi những kẻ tu luyện thể chất với cơ bắp phát triển, trí óc đơn giản, khi đối đầu với Giản Chân, họ thật sự không phải là đối thủ của anh ta.

 

Đến lúc này, Ôn Hoành phần nào hiểu được tại sao Đạo Mộc lại khăng khăng muốn cứu Giản Chân. Thiên đạo cũ muốn Giản Chân chết, nhưng thiên đạo mới muốn anh ta sống. Giản Chân trong tương lai sẽ trở thành Chấp Đạo Tiên Quân mới, còn việc anh ta sẽ phục vụ thiên đạo nào, đã quá rõ ràng.

 

Hàn Tước bị cấm túc, Giản Chân hiện tại đang che mắt người khác, cả hai không thể tiễn Ôn Hoành đến trận pháp truyền tống. Nhưng Ôn Hoành cũng không phải đi một mình, anh có Thiệu Ninh bên cạnh mà!

 

Rời khỏi Diệt Diệt Tông, Ôn Hoành và Thiệu Ninh một lần nữa hướng đến trận pháp truyền tống. Ôn Hoành nhắc nhở: "Lão Thiệu, ta nói cho ngươi biết, trận pháp truyền tống của Cửu Khôn Thành thực sự rất tệ. Lần trước ta suýt nôn ra đấy." Thiệu Ninh trầm ngâm một lúc: "Không thể nào? Ta thấy cũng bình thường mà."

 

Khi gần đến quảng trường, Ôn Hoành và Thiệu Ninh gặp Quản Tuấn Ngạn. Quản Tuấn Ngạn vẫn dẫn theo thuộc hạ của mình để bảo vệ Cửu Khôn Thành. Thấy Ôn Hoành và Thiệu Ninh, anh ta hỏi: "Sắp đi rồi à?" Ôn Hoành cười đáp: "Đúng vậy, Quản đại nhân có gì muốn nhắn nhủ ta không?"

 

Quản Tuấn Ngạn suy nghĩ một chút rồi nói: "Đến Thượng giới rồi nhớ tuân thủ pháp luật, sống cho đàng hoàng." Ôn Hoành... không biết nói gì, rốt cuộc anh đã gây ra tổn hại gì cho Quản Tuấn Ngạn để anh ta phải nhận xét mình như vậy?

 

Aizz, thật là tổn thương lòng người mà.

 

Một tia sáng linh quang lóe lên, xung quanh Ôn Hoành và Thiệu Ninh bao phủ một màn sương mù dày đặc, Ôn Hoành nắm chặt lấy áo Thiệu Ninh: "Lão Thiệu, đừng để bị lạc." Thiệu Ninh thắc mắc: "Đây là đâu? Sao lại có sương mù dày đặc thế này?" Theo những gì họ biết, họ sẽ được truyền tống đến gần cổng của Thần Chiến, khi đó họ sẽ đưa thư giới thiệu cho Thần Chiến hoặc thuộc hạ của ngài ấy, rồi sẽ được đưa đến tầng trời thứ ba mươi mốt, Cửu Hạo Giới.

 

Nhưng giờ xung quanh chỉ toàn là sương mù, không nhìn thấy gì. Thần Chiến đâu? Cổng đâu? Ôn Hoành cảm thấy tai mình như điếc, mắt như mù, thần thức không thể xuyên qua màn sương quá năm trượng. Tình huống này thật bị động.

 

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, càng yên tĩnh, lòng Ôn Hoành càng cảnh giác. Anh và Thiệu Ninh trao đổi ánh mắt: "Cẩn thận." Thiệu Ninh rút kiếm ra khỏi vỏ, thanh Nhuyễn Tình kiếm bao phủ một lớp kết giới sáng bóng xung quanh hai người. Trong tay Ôn Hoành, gậy ăn mày sinh ra những rễ cây lấp lánh, rễ cây bám sát mặt đất và lan ra xung quanh.

 

Ôn Hoành nhanh chóng nhận ra tình hình xung quanh. Họ đang đứng trên nhánh của Đạo Mộc, hai bên nhánh cây ngâm trong nước, ở giữa cao hai bên thấp, trông giống như một bờ đê dài. Ở cuối bờ đê là một doanh trại, xung quanh doanh trại được canh phòng nghiêm ngặt, có thể thấy các binh sĩ đang nắm chặt vũ khí và bố trí

 

trận pháp. Từng lớp trận pháp bao quanh doanh trại, ánh sáng từ các phù chú và trận pháp tỏa ra ánh sáng linh lực khác nhau trong sương mù.

 

Dưới nước hai bên bờ đê, có những bóng dáng khổng lồ đang di chuyển. Đó là những dị thú trong Biển Hỗn Độn. Chúng đông đúc, một số đã bò lên Đạo Mộc, dưới sự che phủ của sương mù, chúng đang giương nanh múa vuốt.

 

Hóa ra trận pháp và phù chú của doanh trại là để đối phó với dị thú của Biển Hỗn Độn? Ôn Hoành nhớ rất rõ rằng vài ngày trước, khi anh nhìn thấy Đạo Mộc ở Cửu Khôn Giới, Đạo Mộc còn cách Biển Hỗn Độn rất xa. Sao nước biển lại dâng nhanh như vậy?

 

Ôn Hoành truyền thông tin anh thấy được cho Thiệu Ninh, Thiệu Ninh trầm ngâm một lúc: "Đi đến doanh trại." Họ chỉ có hai người, làm sao đối đầu được với dị thú biển? Giết một con lại đến con khác, Ôn Hoành và Thiệu Ninh không ngu ngốc. Sương mù che khuất tầm nhìn của tu sĩ, nhưng cũng làm dị thú mất đi thị giác.

 

Ôn Hoành nhấn vào ngọc song ngư, định nhờ ngọc song ngư giúp che giấu khí tức của mình và Thiệu Ninh. Ngọc song ngư xoay quanh tay Ôn Hoành, một làn sương mát mẻ và ẩm ướt lan tỏa quanh hai người. Kiếm ý của Nhuyễn Tình kiếm của Thiệu Ninh bị che phủ, linh khí Đạo Mộc của Ôn Hoành cũng bị giấu đi. Bình thường, hai con cá nhỏ rất kiêu ngạo, khi Ôn Hoành cần sự giúp đỡ, chúng chỉ phun ra một vài bong bóng như thể lơ là. Nhưng hôm nay, trái ngược với mọi khi, chúng nhảy ra khỏi túi trữ vật.

 

Hai con cá nhỏ xoay quanh Ôn Hoành và Thiệu Ninh vài vòng, rồi hai người cảm thấy dưới chân có một dòng nước nhỏ đang trôi. Hai con cá nhỏ bám sát mặt đất và bơi nhanh về phía trước, đuôi và vây cá trong suốt khẽ vẫy nhanh chóng. Chúng lặng lẽ nhưng tốc độ vô cùng nhanh, chỉ sau vài hơi thở đã đưa hai người đến trước doanh trại.

 

Trận pháp dày đặc trước doanh trại ngăn không cho cá nhỏ tiếp tục tiến lên, hai con cá nhỏ sốt ruột phun ra vài bong bóng. Ôn Hoành vỗ nhẹ vào đầu chúng, ra hiệu cho chúng quay về.

 

Đột nhiên, một luồng sáng nước từ hướng nghiêng bắn tới hai con cá nhỏ! Thiệu Ninh chỉ cảm nhận được một chút dao động linh khí, ánh mắt anh ta ngưng tụ, Nhuyễn Tình kiếm đã chặn đường đi của luồng sáng nước. Hai con cá nhỏ rụt đuôi lại, Ôn Hoành vội mở túi trữ vật để cho hai con cá vào.

 

Lúc này, chỉ nghe thấy tiếng nước xào xạc truyền đến, trong sương mù dày đặc, hàng ngàn hàng vạn mũi tên nước phát ra tiếng xé gió vù vù. Thiệu Ninh vung kiếm, ánh sáng từ Nhuyễn Tình kiếm chặn đứng tất cả các mũi tên nước. Đến lúc này, hai người làm sao mà không hiểu, họ đã bị dị thú trong biển tấn công! Lúc này, nếu có thể ẩn náu trong doanh trại, áp lực của họ sẽ giảm đi rất nhiều!

 

Qua lớp phù chú và trận pháp, Ôn Hoành lớn tiếng nói: "Ta là tu sĩ của Cửu Khôn Giới, ta muốn lên Thượng giới! Chúng ta có thư giới thiệu! Làm ơn mở cổng!" Lúc này, từ trong doanh trại vọng ra tiếng chửi rủa: "Sao không đến sớm hoặc muộn hơn, lại đến vào ngày thảm họa! Đợi ở ngoài đi!" Ôn Hoành và Thiệu Ninh ngẩn người, đây là có ý gì? Vì sợ bị dị thú tấn công nên không muốn mở cửa sao?

 

Thiệu Ninh nhíu mày truyền âm: "Lão Ôn, ta có thể chống đỡ một thời gian, nhưng không thể lâu dài được." Bên cạnh là Biển Hỗn Độn, phía trước là màn sương mù dày đặc, trong sương mù có những dị thú đang rình rập. Dù kiếm ý của Thiệu Ninh có hoàn mỹ đến đâu cũng không thể chịu đựng được lâu như vậy!

 

Ôn Hoành nói: "Làm ơn mở cổng cho chúng ta vào! Chúng ta không thể cầm cự lâu hơn nữa!" Doanh trại không có hồi đáp, Ôn Hoành và Thiệu Ninh nhìn nhau, cả hai đều thấy sự nghiêm trọng trong ánh mắt của đối phương. Đối diện với những dị thú khổng lồ của biển cả, dù Thiệu Ninh có là kiếm tiên cũng không thể chống đỡ được lâu. Người ở Thượng giới có thể thăng tiên bằng con đường riêng, nhưng dị thú được sinh ra từ Thượng giới thì không thể nhân nhượng.

 

Lúc này, Ôn Hoành phát hiện việc đến gần doanh trại còn không bằng việc ở lại chỗ cũ, nhìn thấy dị thú đang di chuyển cơ thể khổng lồ của chúng về phía doanh trại, lòng Ôn Hoành khổ sở kêu gào. Anh đã đánh giá quá cao nhân tính của người Thượng giới, bây giờ bị kẹt giữa doanh trại và dị thú, Ôn Hoành và Thiệu Ninh tiến thoái lưỡng nan.

 

"Đinh——" Kiếm của Thiệu Ninh chạm phải *****, nhìn kỹ thì đó là một chiếc đinh xương! Chiếc đinh xương bị kiếm của Thiệu Ninh đánh bay, đang rơi xuống Biển Hỗn Độn, nhưng lúc đó lại kỳ diệu bay sát mặt biển rồi lao về phía doanh trại. Chỉ nghe một tiếng xé rách, chiếc đinh xương c ắm vào một tấm phù chú trên kết giới, phù chú bị xé rách và bốc cháy, ánh sáng phát ra từ kết giới xung quanh rõ ràng đã mờ đi.

 

Tiếp theo, Ôn Hoành và Thiệu Ninh chứng kiến hàng ngàn hàng vạn chiếc đinh xương xuyên qua không trung lao đến, Ôn Hoành hoảng hốt hét lên: "Con cá này có bao nhiêu xương vậy?!" Nói xong, anh lập tức dùng rễ cây cuốn lấy Thiệu Ninh, bao bọc cả hai thật chặt, chỉ nghe thấy tiếng rễ cây lách cách gãy răng rắc, Ôn Hoành rùng mình: "Sức mạnh thật đáng sợ."

 

Thiệu Ninh ước lượng: "Sức mạnh này tương đương với một tu sĩ xuất khiếu ở hạ giới." Thiệu Ninh còn bổ sung thêm: "Ta đang nói về sức mạnh của một chiếc đinh xương thôi đấy, còn nhiều đinh xương như vậy, chúng ta mà ra ngoài thì thành cái sàng mất rồi."

 

Ôn Hoành dùng một rễ cây nhìn ra ngoài để xem kẻ nào có thể phóng ra nhiều đinh xương đáng sợ như vậy, kết quả là nhìn một cái anh đã ngây người. Chỉ thấy trên mặt biển xuất hiện một con cá nóc tròn xoe và hung dữ, không giống với những con cá nóc phồng lên dễ thương bình thường, con cá nóc này có khuôn mặt dữ tợn và đầy răng nhọn. Toàn thân nó mọc đầy những chiếc đinh xương, mỗi chiếc đinh xương còn dài hơn Nhuyễn Tình kiếm của lão Thiệu!

 

Ôn Hoành kéo tay Thiệu Ninh cho anh ta nhìn con cá nóc, Thiệu Ninh kinh ngạc: "Con cá này... đáng sợ quá!" Phải làm sao đây, Thiệu Ninh cảm thấy tu luyện đến giờ mà không thể đánh thắng một con cá nóc!

 

Ôn Hoành phân tích: "Con cá nóc này nhất định là thủ lĩnh của vùng biển này." Anh nói vậy là có lý do. Thứ nhất, con cá nóc này rất lớn, những đòn tấn công của dị thú khác như mưa phùn, còn đòn tấn công của nó như cơn bão, không cùng một đẳng cấp! Thứ hai, khi cá nóc tấn công, những dị thú khác đều tránh xa, chỉ còn con cá nóc khổng lồ toàn thân đầy gai xương đứng sừng sững trên mặt biển.

 

"Phập phập phập phập——" Hàng trăm chiếc đinh xương c ắm vào Đạo Mộc xung quanh họ, mỗi chiếc đinh xương đều cắm sâu vào Đạo Mộc, chỉ để lại nửa đoạn xương dài bằng cánh tay. Ôn Hoành nhìn thấy Đạo Mộc xung quanh bắt đầu trở nên nhầy nhụa.

 

Con cá nóc hít một hơi dài, phát ra tiếng kêu như tiếng khóc của trẻ con. Chỉ nghe thấy một loạt tiếng đinh xương bay vút qua, giống như mưa tên kết hợp với hàng ngàn kiếm ý, mang theo sát khí đáng sợ lao tới.

 

Ôn Hoành bối rối hỏi: "Con cá nóc này lấy đâu ra lắm đinh xương vậy?" Kết quả là khi nhìn kỹ, thấy những chiếc gai nhọn trên cơ thể cá nóc đang liên tục mọc ra. Những chiếc gai sắc nhọn mọc ra từ làn da thô ráp, khi dài bằng một cánh tay, chúng liền bị b ắn ra mạnh mẽ. Ôn Hoành nhìn mà nổi da gà! Quá kinh khủng!

 

Những chiếc gai xương trên cá nóc cứ bay ra rồi lại mọc lên, chỉ trong vài hơi thở, nó đã phóng ra hàng ngàn chiếc đinh xương. Đinh xương đã làm gãy rễ cây của Ôn Hoành, nhiều đinh xương hơn nữa đã đâm xuyên qua kết giới phía sau doanh trại, các phù chú trên kết giới bốc cháy, ánh sáng trên kết giới dần mờ đi đến mức sắp vỡ! Một khi kết giới bị phá vỡ, các binh sĩ trong doanh trại sẽ bị dị thú tràn vào và nuốt chửng. Biển Hỗn Độn đáng sợ đến mức nào? Nó dùng một con cá nóc để nói với các tu sĩ: Các ngươi đều là rác rưởi.

 

Người trong doanh trại hoảng loạn, Thần Chiến cầm rìu khổng lồ hét lớn: "Các tướng sĩ! Giữ vững trận địa!"

 

Con cá nóc phồng lên, phát ra tiếng hít thở hổn hển, Ôn Hoành nhìn kỹ, ôi trời, con cá nóc đã to hơn gấp đôi so với trước đây. Xung quanh nó còn bốc ra làn khói độc màu tím đen, dù có màn sương dày đặc, vẫn có thể nhìn thấy một khối to như núi trên mặt biển!

 

Thần Chiến chỉ rìu về phía con cá nóc: "Súc sinh! Đỡ một rìu của ta!" Khí thế thật hùng hồn, nhưng Ôn Hoành phải nói một câu, Thần Chiến này đang tìm đường chết. Con cá nóc trước mặt, dù là Thiệu Ninh cũng không chắc có thể gi ết chết chỉ với một kiếm, dù Thiệu Ninh đã phi thăng cũng không thể đối mặt với hàng ngàn tu sĩ xuất khiếu tấn công cùng một lúc.

 

Tiếng rít của con cá nóc vang lên, những chiếc đinh xương mới tiếp tục mọc ra từ da nó. Những chiếc đinh mới là màu trắng, sau khi bị làn khói độc màu tím đen bao phủ, chúng biến thành màu tím đen kỳ lạ.

 

Ôn Hoành nhìn cảnh tượng này liền nhíu mày: "Không hay rồi, kết giới trên doanh trại không chống đỡ nổi." Đợt tấn công trước đó đã tiêu hao gần hết phù chú và kết giới bao phủ doanh trại, bây giờ con cá nóc chuẩn bị tung đòn tấn công mạnh mẽ! Ôn Hoành muốn tiến lên đối đầu trực diện với cá nóc, nhưng anh lo lắng nếu thu hồi rễ cây, Thiệu Ninh sẽ bị thương.

 

Thiệu Ninh trầm ngâm: "Lão Ôn, ngươi đưa ta lên, ta sẽ thử xem có thể đâm xuyên qua nó không!" Ôn Hoành lo lắng về một vấn đề khác: "Đừng đùa nữa, khói độc của cá nóc rất rắc rối, dù ta có thể tránh đòn tấn công của đinh xương, ngươi có thể tránh được khói độc không?" Thiệu Ninh hít một hơi sâu: "Nhưng chúng ta không thể chết ở đây!" Thiệu Ninh cũng nhận ra rằng, nếu con cá nóc bùng phát thêm một đợt nữa, rễ cây mà Ôn Hoành triệu hồi trước đó sẽ bị gãy gần hết. Nếu sức mạnh của Ôn Hoành không đủ, hai người sẽ bị đâm thành cái sàng! Toàn thân đầy lỗ thủng!

 

"Bập bập——" Lúc này, hai con cá nhỏ một lần nữa từ trong túi trữ vật bơi ra. Ôn Hoành ngạc nhiên: "Bình thường gọi các ngươi mãi không ra, hôm nay sao lại kỳ lạ thế này? Bên ngoài rất nguy hiểm, mau trở vào đi."

 

Cá trắng Kỷ Hồng phun một bong bóng tròn tròn vào mặt Ôn Hoành, cá đỏ Ninh Tuyết xoay quanh ngón tay của Ôn Hoành vài vòng. Ôn Hoành suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Các ngươi muốn nói rằng các ngươi có cách đối phó với con cá nóc này sao?" Hai con cá nhỏ vẫy vây và đuôi mạnh hơn, chúng bơi thành một hình Thái Cực đỏ trắng xoay tròn.

 

Thiệu Ninh lo lắng nói: "Chúng nhỏ như vậy, làm sao đối phó với con cá nóc?" Con cá nóc giống như một ngọn núi, ngay cả Ôn Hoành và Thiệu Ninh đứng trước con cá cũng nhỏ bé như kiến, huống chi là hai con cá nhỏ? Kỷ Hồng bơi đến trước mặt Thiệu Ninh lắc đầu vẫy đuôi, như thể đang nói với Thiệu Ninh đừng lo lắng.

 

Thấy hai con cá nhỏ kiên quyết như vậy, Ôn Hoành thu hồi rễ cây bao quanh hai người, để lộ ra một con đường nhỏ. Hai con cá nhỏ nhanh chóng bơi ra, như hai giọt nước hòa vào dòng nước. Chúng bơi nhanh nhưng lặng lẽ, ngay cả Ôn Hoành và Thiệu Ninh cũng không thể theo dõi hành tung của hai con cá nhỏ.

 

Lúc này, chỉ nghe thấy tiếng khóc của cá nóc, cơ thể khổng lồ của nó đột nhiên nâng lên, vì quá tròn, nó bắt đầu lăn như một quả bóng, quay cuồng tại chỗ. Lúc này, những chiếc gai nhọn trên thân cá nóc như những chiếc kim được phóng ra tứ phía, những dị thú tụ tập xung quanh cá nóc đều bị trúng đòn, lập tức vang lên những tiếng rên rỉ đau đớn.

 

Ôn Hoành nói với Thiệu Ninh: "Có lẽ đây chính là thứ gọi là 'dưới đèn lại tối'." Con cá nóc chỉ để ý đến những dị thú và kẻ thù cùng cấp với nó, làm sao chú ý đến hai con cá nhỏ lặng lẽ bơi đến? Con cá nóc cứ quay cuồng tại chỗ, không hiểu mình đang gặp chuyện gì. Nó càng hoảng hốt, những chiếc gai trên thân nó mọc càng nhanh, khắp nơi trong phạm vi trăm dặm đầy những chiếc gai xương, một số dị thú bị đinh xương xuyên qua cổ.

 

Hai con cá nhỏ không chỉ khiến cá nóc quay cuồng, mà còn làm cho khói độc trên thân cá dần tan biến. Không biết là do cá nóc bị chóng mặt hay do kiệt sức, tốc độ mọc gai của nó chậm lại, cơ thể cũng thu nhỏ lại.

 

"Bụp bụp——" Tiếng nước nhẹ nhàng vang lên, Ôn Hoành và Thiệu Ninh lập tức nhận ra tiếng động đó đến từ con dị thú nào. Đó là một con cá có sáu mắt, dài bằng cánh tay, miệng của nó đầy những lỗ nhỏ. Nước b ắn ra từ những lỗ nhỏ trên miệng nó giống như mũi tên nước lao về phía cá nóc. Chẳng lẽ dị thú đang tấn công lẫn nhau sao? Không, tất nhiên không phải!

 

Ôn Hoành phát hiện hai con cá nhỏ bắt đầu lo lắng tránh né những mũi tên nước. Những chiếc gai nhọn và khói độc của cá nóc không làm tổn thương hai con cá nhỏ, nhưng mũi tên nước phun ra từ con dị thú lại có thể đánh trúng chúng.

 

Những chiếc rễ cây của Ôn Hoành mọc lên nhanh chóng, cuốn lấy con dị thú sáu mắt. Con dị thú sáu mắt bị rễ cây của Ôn Hoành cuốn chặt không thể cử động, nhưng tiếng bụp bụp bên tai không giảm bớt. Nhìn kỹ lại, xung quanh có đến hàng ngàn con cá sáu mắt như vậy, trên mặt biển đầy những tiếng bụp bụp. Tổn thương này không có gì đối với con cá nóc da dày thịt béo, nhưng đối với hai con cá nhỏ thì quá lớn!

 

Dù Ôn Hoành có mọc ra vô số rễ cây cũng khó có thể bắt được nhiều cá sáu mắt đến thế trong Biển Hỗn Độn. Thiệu Ninh hét lớn: "Ta sẽ cản hậu, ngươi đối phó với cá nóc!" Cá nóc đã chậm lại, Thiệu Ninh và Ôn Hoành hóa thành hai luồng linh quang,

 

một luồng cuốn lên ngàn vạn kiếm ý nhắm thẳng vào những con cá sáu mắt trong Biển Hỗn Độn, một luồng giơ cao gậy ăn mày, hóa thành linh quang đen lao về phía cá nóc.

 

Chỉ nghe một tiếng đập trầm đục vang lên, gậy của Ôn Hoành đã đập trúng cá nóc, túi khí của nó bị vỡ, một luồng khí và nước khổng lồ b ắn ra từ vết thương, làm ướt đẫm Ôn Hoành. Nhưng sau đó cá nóc vẫn chưa chết, cơ thể của nó nhỏ lại một vòng, cả con cá bị đánh đến chóng mặt. Đây là lần *****ên Ôn Hoành gặp một dị thú không thể giết ngay lập tức, nhưng rõ ràng khí thế của cá nóc đã yếu đi. Trên bụng nó có một vết rách lớn, nước và khí vẫn phun ra từ vết rách, khiến cơ thể nó không còn kiểm soát được và quay cuồng rơi xuống Biển Hỗn Độn.

 

Có vẻ như Ôn Hoành đã giành chiến thắng, nhưng tình trạng của anh cũng không khả quan. Ôn Hoành trông có vẻ da dày thịt béo, nhưng anh lại không kháng độc! Khói độc màu tím nhạt còn sót lại từ thân cá nóc lan theo gậy ăn mày, bàn tay của Ôn Hoành nhanh chóng chuyển sang màu tím đỏ kỳ lạ. Nước b ắn ra từ bụng cá nóc cũng bắn đầy người anh, giờ đây trên mặt anh đã xuất hiện những đốm đỏ tím.

 

Hai con cá nhỏ cũng không khả quan hơn. Khi cá nóc quay cuồng, Kỷ Hồng bị va đập, cú va đập này làm rụng vảy và rách vây, đuôi cá mềm mại trong suốt của nó. Ninh Tuyết còn tệ hơn, thân cá của nó xuất hiện một vết thương xuyên qua, bắt đầu chảy máu!

 

Dù hai con cá nhỏ bị thương như vậy, chúng vẫn cố gắng bay lên và xoay quanh Ôn Hoành vài vòng. Ôn Hoành cảm thấy làn da bỏng rát của mình dần trở nên mát mẻ. Ôn Hoành đau lòng vươn tay ra định ngăn hai con cá lại: "Kỷ Hồng, Ninh Tuyết, đừng xoay nữa, mau quay lại ngọc bội đi."

 

Đuôi đỏ của Ninh Tuyết vẫy vẫy, vài giọt máu rơi xuống từ đuôi nó, tốc độ bơi của nó chậm lại. Ôn Hoành vội vàng đưa tay ra bắt lấy nó: "Đừng bơi nữa, mau quay về đi." Anh không biết phải làm thế nào, nếu người bị thương, anh có thể cho họ uống đan dược, nhưng linh khí bị thương, làm sao cứu đây?

 

Ninh Tuyết yếu ớt nằm trong lòng bàn tay của Ôn Hoành, Kỷ Hồng nhanh chóng bay xuống nằm cạnh Ninh Tuyết, đầu và đuôi nối liền nhau. Ôn Hoành nhìn chúng biến thành một miếng ngọc song ngư đỏ trắng, nhưng lần này, trên ngọc song ngư không còn động đậy, thân ngọc xuất hiện một vết nứt xuyên qua.

 

Ôn Hoành ôm lấy miếng ngọc, mắt đỏ hoe, anh là một chủ nhân vô trách nhiệm, hai con cá theo anh chẳng được hưởng gì tốt, còn bị anh đặt những cái tên kỳ quặc. Khi anh cần, mới gọi chúng ra hít thở, khi không cần, chúng chỉ có thể ở trong túi trữ vật. Bây giờ anh phải làm sao? Làm sao để cứu chúng đây?

 

Thiệu Ninh thu kiếm lại, bay đến bên cạnh Ôn Hoành: "Lão Ôn, ngươi không sao chứ?" Ôn Hoành đau khổ nói: "Cá bị thương rồi, thân của Ninh Tuyết bị đâm xuyên qua. Vảy và vây, đuôi của Kỷ Hồng cũng bị thương. Lão Thiệu, phải làm sao đây?"

 

Thiệu Ninh vội vàng an ủi Ôn Hoành: "Không sao đâu, linh khí trong linh khí có thể tự phục hồi." Ôn Hoành không tin: "Thật sao?" Thiệu Ninh cười: "Không tin thì ngươi hỏi Nhuyễn Tình đi." Nói rồi, linh kiếm Nhuyễn Tình phát ra một luồng sáng, một thiếu niên mặc áo xanh xuất hiện bên cạnh linh kiếm. Đây chính là linh kiếm của lão Thiệu, trước kia cậu ta vốn là linh mộc của ngũ hành, sau này mới trở thành linh kiếm của Thiệu Ninh.

 

Nhuyễn Tình cười hì hì chào Ôn Hoành: "Ôn Ôn đừng lo lắng, chúng ta là linh khí, chỉ cần ở trong linh khí thì sẽ tự phục hồi, chỉ cần linh khí không hỏng, thì không vấn đề gì đâu." Ôn Hoành đưa tay ra để Nhuyễn Tình nhìn ngọc song ngư: "Ngọc bội đã bị nứt rồi."

 

Mặt Nhuyễn Tình cũng nứt ra: "A a a a a—— linh khí đã hỏng rồi!!" Ôn Hoành lập tức đau khổ không muốn nói nữa: "Tất cả là lỗi của ta, ta lẽ ra nên đưa chúng về trước khi đối phó với con cá nóc." Thiệu Ninh chỉ có thể an ủi anh một cách vô vọng: "Không sao đâu, miếng ngọc này vẫn có thể khôi phục. Khi chúng ta đến Thượng giới, tìm một đại sư luyện khí của Thượng giới, có lẽ sẽ sửa được."

 

Ôn Hoành buồn bã không chịu nổi, anh tự trách mình ôm chặt ngọc song ngư: "Ngươi nói ta đối xử với chúng quá tệ, nhưng chúng vẫn giúp ta, thân của Ninh Tuyết bị đâm xuyên qua, mà vẫn giúp ta giải độc. Ta có lỗi với chúng." Thiệu Ninh chỉ có thể vỗ vai Ôn Hoành: "Không sao đâu, khi chúng ta lên Thượng giới, tìm đại sư luyện khí, chắc chắn họ có thể giúp phục hồi Ninh Tuyết và Kỷ Hồng. Đừng buồn quá."

 

Ôn Hoành vuốt v e miếng ngọc: "Một đống trắng à, nhất định phải khỏe lại nhé. Còn ngươi, một đống đỏ à, sau này phải..." Ôn Hoành chưa nói hết, hai con cá nhỏ ngẩng đầu lên, phun hai ngụm nước to vào mặt anh.

 

Ôn Hoành... lau mặt, Thiệu Ninh cười phá lên: "Yên tâm đi, chúng còn tinh thần thế này, chắc không sao đâu." Hai con cá vẫy đuôi, nếu anh còn đặt tên lung tung cho chúng nữa, chắc chắn chúng sẽ dìm Ôn Hoành xuống Biển Hỗn Độn cho dị thú ăn!

 

Lúc này, trận chiến xung quanh cũng sắp kết thúc, Thần Chiến dẫn các tướng sĩ dọn sạch dị thú trên Đạo Mộc. Khi nước Biển Hỗn Độn rút xuống, nhánh cây của Đạo Mộc trở lại hình dáng ban đầu, trông giống như một vùng đất màu đen, nhưng so với nhánh cây của Đạo Mộc mà Ngữ Yên đã dẫn họ nhìn thấy, nhánh cây này nhỏ hơn nhiều.

 

Khi màn sương mù tan đi, ánh nắng lại chiếu xuống mặt đất, Ôn Hoành ngẩng đầu lên và hiểu ra mọi chuyện. Anh nhìn thấy Cửu Hạo Giới ngay phía trên đầu họ, khoảng cách ngắn nhất để xây dựng trận pháp truyền tống. Khi nghĩ đến trận pháp truyền tống mà anh đã đi khi vừa đến Cửu Khôn Giới, Ôn Hoành chỉ muốn tìm người tạo ra nó để khiếu nại, nếu không cho một đánh giá xấu thì anh cảm thấy không thoải mái.

 

Thần Chiến với vẻ mặt phức tạp bước đến trước mặt Ôn Hoành và Thiệu Ninh: "Là các ngươi." Ôn Hoành và Thiệu Ninh chắp tay: "Đúng vậy."

 

Nếu không phải tên này không mở cổng doanh trại, họ cũng không phải làm bánh kẹp lâu đến vậy. Nhưng đứng ở vị trí của Thần Chiến, nếu mở kết giới, dị thú xâm nhập vào doanh trại chắc chắn sẽ có nhiều người chết, nghĩ vậy, Ôn Hoành cũng hiểu ra và không nói gì thêm.

 

Thần Chiến gật đầu với Ôn Hoành: "Theo ta."

 

Ôn Hoành và Thiệu Ninh đi theo sau Thần Chiến, chỉ nhìn thấy chiếc rìu khổng lồ gần bằng chiều cao của Thần Chiến. Aizz, thật đáng thương, nhìn thấy Thần Chiến là Ôn Hoành lại nghĩ đến cái đầu xanh lè của anh ta.

 

Thần Chiến nói: "Vừa rồi, vì sự an toàn của tướng sĩ, ta không cho các ngươi vào, thật xin lỗi." Ôn Hoành và Thiệu Ninh đã sớm nghĩ đến điều này, bây giờ Thần Chiến nhắc lại,

 

cả hai cũng đã hiểu: "Cách làm của Thần Chiến đại nhân không có gì sai cả." Chỉ là lập trường khác nhau thôi, không có gì để trách cứ.

 

Thần Chiến nói: "Không ngờ các ngươi có thể sống sót, thực lực của các ngươi rất mạnh." Thần Chiến sớm biết sức mạnh của Ôn Hoành lớn đến mức nào, lần đó anh ta bị một cú đấm của Ôn Hoành vào bụng, chính mình cũng bị đánh choáng váng, không ngờ Ôn Hoành lại mạnh đến mức có thể đối đầu với dị thú của Biển Hỗn Độn.

 

Vừa nói, họ vừa bước qua trận pháp của doanh trại. Khi vào trong doanh trại, họ nhận được sự chú ý của các tướng sĩ. Thiệu Ninh hỏi: "Thần Chiến đại nhân, thảm họa mà ngài nói là chuyện gì?"

 

Thần Chiến nói: "Vùng đất chúng ta đang đứng có địa thế thấp, Biển Hỗn Độn cứ vài trăm năm lại dâng lên, khi nước dâng, những dị thú trong biển sẽ bò ra khỏi nước. Dị thú thường có sức mạnh đáng sợ và những chiêu thức kỳ lạ, mỗi lần chúng lên bờ đều gây tổn hại cho người dân xung quanh. May thay, thảm họa chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn, chỉ cần vượt qua là được."

 

Dù Thần Chiến nói "vượt qua" một cách nhẹ nhàng, nhưng những thảm họa trước đây, lần nào không phải là máu chảy thành sông?

 

Các tướng sĩ trở về, nhiều người đã tìm thấy nội đan của dị thú. Thiệu Ninh dùng một kiếm giế t chết hàng ngàn con cá sáu mắt. Dù loài cá này chỉ dài bằng cánh tay, nhưng bên trong có nội đan vàng óng to bằng ngón tay cái. Các tướng sĩ đào đầy một giỏ, hứng khởi mang về phía doanh trại.

 

Dùng thần thức quét qua, Ôn Hoành phát hiện doanh trại rất lớn, có khoảng bốn đến năm ngàn người. Doanh trại của Thần Chiến nằm ở vị trí trung tâm, phía trước doanh trại là một trận pháp truyền tống lấp lánh ánh vàng. Thần Chiến vén rèm doanh trại, Ôn Hoành và Thiệu Ninh bước vào theo. Khi vào bên trong, họ phát hiện nơi này giống như một động phủ, doanh trại này còn tráng lệ hơn cả hành cung của Thần Chiến ở Cửu Khôn Giới.

 

Thần Chiến bước nhanh đến chỗ ngồi cao nhất, anh ta tiện tay đặt chiếc rìu khổng lồ xuống bên cạnh ghế. Anh ta gật đầu với hai người phía sau: "Ngồi đi." Có lẽ vì đã để Ôn Hoành và Thiệu Ninh ở ngoài nên Thần Chiến cảm thấy nợ họ; hoặc có lẽ vì đã chứng kiến sức mạnh của Ôn Hoành và Thiệu Ninh, Thần Chiến sợ họ gây khó dễ, nên thái độ khá tốt.

 

Hai người tìm hai chiếc ghế cạnh nhau rồi ngồi xuống, Thần Chiến với vẻ mặt phức tạp nhìn hai người: "Các ngươi định lên Thượng giới? Thượng giới hiện đang chìm trong chiến tranh, bây giờ không phải thời điểm tốt nhất để lên đó. Sao không ở lại Cửu Khôn Giới? Đợi khi tình hình phía trên ổn định rồi lên cũng không muộn?"

 

Thần Chiến bổ sung: "Ta thấy hai vị có thực lực xuất chúng, nếu các ngươi đồng ý ở lại, ta sẵn sàng trao cho các ngươi chức đại tướng." Ôn Hoành gãi gãi má, trời ạ, anh phi thăng lên Thượng giới, luôn bị người ta nhòm ngó thân thể, hoặc là muốn trêu ghẹo anh, hoặc là muốn đào mỏ của anh. Aizz, thăng tiên kiểu này có nghĩa lý gì! Thà ở lại Huyền Thiên Tông làm một con cá muối nhỏ hạnh phúc còn hơn!

 

Lời tác giả:

 

Lão Ôn với vẻ mặt kinh ngạc: Ta không ngờ lại lần *****ên gặp phải một con dị thú mà không thể gi ết chết ngay lập tức!!

 

Cá nóc: Hừ, ngươi nghĩ túi khí an toàn của ta là để làm cảnh à?

 

Lão Ôn ôm lấy ngọc song ngư đau khổ: Một đống đỏ, một đống trắng, ta có lỗi với các ngươi...

 

Hai con cá: Ngươi cứ để chúng ta chết đi cho nhẹ lòng.

Bình Luận (0)
Comment