Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 54

Mặt trời đối với các tu sĩ rơi vào cảnh tối tăm (暗墮 - âm đọa) là vũ khí giết người đáng sợ nhất. Còn nhớ khi ở hạ giới tham gia lễ hội Quy Hư, Ôn Hành và những người khác đã chứng kiến tận mắt một yêu tu rơi vào cảnh âm đọa. Dù rằng cuối cùng yêu tu đó bị yêu thần Tuyên Khang tự tay tiêu diệt, nhưng bọn họ vẫn nhớ rõ cảnh tượng yêu tu âm đọa triệu hồi mây đen để trốn tránh ánh sáng mặt trời.

 

Phong Thần bất ngờ đâm thủng mái đình, khiến bản thân bị phơi bày dưới ánh nắng giữa trưa rực rỡ! Thế nhưng ông lại không cảm thấy đau đớn, chỉ che mặt khóc nức nở: "Bội Lan à, Tu Trúc à, cha thật có lỗi với các con. Chính lòng tham của cha đã hại chết các con! Hãy đợi cha, chúng ta sẽ lại ở bên nhau, sẽ cùng nhau đoàn tụ..."

 

Âm thanh xì xèo vang lên, thân thể của Phong Thần dần trở nên mờ nhạt. Ông dần dần trở nên bình tĩnh lại, ông sắp chết, và mọi người xung quanh đều hiểu kết cục của ông. Người rơi vào âm đọa một khi chết sẽ tan thành mây khói, không còn tương lai.

 

Làn khí độc quanh Phong Thần bị mặt trời thiêu đốt hoàn toàn, ông lại trở về dáng vẻ ôn hòa và kiêu ngạo mà Ôn Hành từng thấy lần đầu, khi đó ông vẫn là một vị Tiên Quân Trực Giới bình thản, nhẹ nhàng. Ở bên hông ông vẫn đeo một chiếc quạt. Khuôn mặt Phong Thần bình tĩnh, ông chắp tay chào Thái Sử Gián Chi và những người khác: "Ta đã gây rắc rối cho mọi người rồi." Thái Sử Gián Chi thở dài: "Cũng may, lần này ngươi gây náo loạn, giới Cửu Hạo từ nay sẽ không còn phái Trực Giới nữa."

 

Phong Thần mỉm cười nhẹ: "Không còn phái Trực Giới sẽ tốt hơn, ta cũng đã chán ngán rồi." Phong Thần quay sang nói với Ôn Hành: "Ngươi nói đúng, nếu biết sớm thế này, ta đã để ngươi miễn phí gieo quẻ rồi. Đáng tiếc, đời không có nhiều 'nếu' như vậy. Mặc dù ta có lỗi với ngươi, nhưng ta sắp chết rồi, cũng không mong ngươi tha thứ."

 

Ôn Hành mỉm cười: "Ta cũng không để bụng." Nếu chỉ vì chuyện nhỏ mà chấp nhặt với người khác, Ôn Hành đã mệt chết từ lâu rồi.

 

Thân thể của Phong Thần dần trở nên trong suốt, ông thở dài một hơi, nhắm mắt lại: "Ta đã đi qua một lần trong thế gian này, thế giới có hàng ngàn điều tốt đẹp, nhưng ta sẽ không quay lại nữa. Vĩnh biệt."

 

Nói xong, thân thể Phong Thần tan biến hoàn toàn. Ông chết rồi, chết một cách lặng lẽ, không tiếng động.

 

Thái Sử Gián Chi nói: "Thực ra, nếu ông ta còn chống cự thêm một chút, có lẽ vẫn còn cơ hội sống." Phong Thần là cái bóng, nơi nào có ánh sáng thì nơi đó có bóng, nếu ông ta ẩn mình ở đâu đó, Thái Sử Gián Chi rất khó tìm ra.

 

Ôn Hành lại hiểu cho Phong Thần: "Ông ta không muốn sống nữa, sống một mình quá mệt mỏi. Ông ta là một Tiên Quân Trực Giới vô trách nhiệm, một Tiên Quân tàn bạo giết người. Nhưng ông ta lại là một người cha tốt." Tuy nhiên, điều này không thay đổi được gì. Những tội lỗi mà Phong Thần đã gây ra không thể chỉ vì cái chết của ông mà bị xóa bỏ, hàng ngàn người đã chết vì ông, và việc ông cùng gia đình bị tiêu diệt cũng là điều tất yếu.

 

Ôn Hành ôm vai Liên Vô Thương: "Đây là vị Tiên Quân Trực Giới thảm nhất mà ta từng thấy." Nhớ lại ngày xưa khi ba vị Tiên Quân Trực Giới ngồi ăn trong phòng riêng, Thủy Thần và giới Cửu Tiêu đã cùng đi đến thế giới mới, Chiến Thần dù đầu óc mơ hồ nhưng hiện tại vẫn sống khỏe mạnh. Khi rời bỏ một kẻ lừa dối mình, có lẽ tương lai sẽ gặp được người tốt hơn.

 

Chỉ có Thủy Thần là không còn gia đình, không còn tương lai.

 

Triệu Ninh hỏi: "Lão Ôn, ngươi có thương tiếc ông ta không?" Ôn Hành lắc đầu: "Nếu ta thương tiếc ông ta, ai sẽ thương tiếc những đạo hữu đã chết thảm?" Trong khoảng thời gian Phong Thần đa nghi, giới Cửu Hạo chìm trong chiến loạn, biết bao người bị cuốn vào thị phi, bao nhiêu người thiệt mạng.

 

Ôn Hành cười: "Ta nhận ra rằng trái tim mình cũng đã trở nên cứng rắn, những người không liên quan đến ta, ta đều không quan tâm nữa." Ôn Hành nghĩ, cuộc đời này hắn chỉ có thể làm Ôn Hành, còn chuyện thành thánh hay hợp đạo, thôi bỏ đi. Ôn Hành cúi xuống hôn lên má Liên Vô Thương, Liên Vô Thương nheo mắt: "Hử? Tâm trạng không tốt à?"

 

Ôn Hành cười tít mắt: "Không, tâm trạng ta rất tốt mà." Hắn có bạn đạo và bạn bè bên cạnh, còn gì phải không hài lòng chứ? Ôn Hành vốn là người dễ thỏa mãn mà.

 

Phong Thần, Tiên Quân Trực Giới, đã chết, và giới Cửu Hạo nhanh chóng bầu ra một Tiên Quân Trực Giới mới — Bạch Chi Ma (芝麻 - hạt mè). Khi nghe đến cái tên này, rất nhiều tu sĩ ở thành Cửu Hạo đều cười phá lên, đây là cái tên gì vậy chứ. Nhưng Bạch Chi Ma lại rất tự hào: "Mè thì sao chứ? Mè là một loại cây vừa đáng yêu vừa đáng kính, có thể nở ra hoa trắng nhỏ và kết ra những hạt mè. Vừa thơm vừa ngon, rất có ý nghĩa kỷ niệm."

 

Ôn Hành lơ đãng trả lời Bạch Chi Ma: "Ừ ừ, rất đáng yêu." Bạch Chi Ma nhăn mặt: "Ân công, thật ra ta không muốn làm Tiên Quân Trực Giới, ta vẫn thích cuộc sống phiêu bạt hơn. Bây giờ không còn ai gây chuyện nữa, ta một mình trồng trọt cũng rất tốt, ta còn muốn cùng các ngươi lên thượng giới xem thử, ngươi chẳng phải nói là huyền tôn nữ của ta đã lên rồi sao? Ta còn muốn gặp họ."

 

Ôn Hành lập tức bừng tỉnh, vội vàng trấn an Bạch Chi Ma: "Chi Ma, ngươi ở lại giới Cửu Hạo là còn nhiều việc lớn phải làm. Sau khi chúng ta rời đi, cả giới Cửu Hạo đều trông cậy vào ngươi. Ngươi bây giờ là vị Tiên Quân Trực Giới vĩ đại nhất trong toàn bộ tiên giới, ngươi hiểu không?"

 

Ôn Hành cầm cây gậy ăn xin xoay xoay trước mặt Chi Ma, ánh mắt Chi Ma chăm chú dõi theo hai chiếc lá nhỏ. Gần đây, Ôn Hành đã tìm đến Chi Ma và Thái Sử Gián Chi để nói chuyện. Thái Sử Gián Chi còn tạm ổn, nhưng Chi Ma thì suýt nữa bị dọa ngất xỉu. Hắn thật sự đang nói chuyện với vị Thiên Đế tương lai!! Cây gậy ăn xin này lại chính là một cây đạo mộc mới!! Sẽ gánh vác cả tiên giới trong tương lai!

 

Mỗi khi căng thẳng, tộc hồ ly tuyết đều li3m môi, Bạch Chi Ma cũng không ngoại lệ, hắn li3m môi: "Ân công à, ta chỉ sợ mình làm không tốt vị trí Tiên Quân Trực Giới, nếu lỡ ta khiến ngươi và đại ca mất mặt thì sao?" Ôn Hành vỗ vai hắn: "Không sao đâu Chi Ma, ngươi cứ cố gắng hết sức là được."

 

Chi Ma là người khéo léo, với sự giúp đỡ của các đại tướng khác trong Liên Minh Tán Tu, làm tốt vai trò Tiên Quân Trực Giới cũng không phải là vấn đề lớn.

 

Điều Ôn Hành lo lắng là chuyện khác. Từ sau khi Phong Thần chết, những cành cây cũ bên dưới lớp đất của giới Cửu Hạo nhanh chóng mục nát

 

. Cây gậy ăn xin trong tay Ôn Hành giống như được tiếp thêm sinh lực, nhanh chóng mở rộng, chẳng bao lâu đã lan tỏa khắp cả giới Cửu Hạo. Ôn Hành phát hiện ra rằng mối liên hệ giữa giới Cửu Hạo và những cành cây đạo mộc cũ đã bị cắt đứt...

 

Cắt đứt, đây là khái niệm gì? Trước đây giới Cửu Hạo giống như một cái tổ chim khổng lồ treo trên cây đạo mộc cũ, vẫn còn hợp lý, vì dù sao thứ nâng đỡ giới Cửu Hạo cũng là những cành cây đạo mộc cũ, cho dù hỗn loạn như rơm rạ nhưng ít nhất vẫn xuất phát từ đạo mộc. Nhưng bây giờ... giới Cửu Hạo thật sự đã trở thành một tổ chim rồi!! Cái tổ chim này còn được xây dựng bởi rễ cây của Ôn Hành, rễ cây bám chắc giữ lấy núi sông của giới Cửu Hạo, dính chặt lên những cành cây đạo mộc cũ.

 

Chương 54 (tiếp theo)

 

"Thế này... thật sự không có vấn đề gì chứ?" Ôn Hành đã quan sát cây cũ nhiều ngày nay, sau khi các cành nhỏ mục nát gần hết, những cành chính của cây bất ngờ ngừng bị ăn mòn một cách kỳ diệu. Cây cũ vẫn bền bỉ nâng đỡ giới Cửu Hạo! Ôn Hành đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc tiếp quản giới Cửu Hạo giống như đã từng tiếp quản giới Cửu Tiêu, nhưng giới Cửu Hạo lại nằm yên vững vàng trên các cành cây cũ, không thể lay chuyển, điều này khiến Ôn Hành bối rối, không biết nên làm gì.

 

Tuy nhiên, bên cạnh Ôn Hành có Liên Vô Thương! Khi Ôn Hành kể lại tình hình này, Liên Vô Thương vô cùng bình thản nói: "Cứ mặc kệ nó, thời gian chưa đến thôi, đến lúc nó sẽ tự tìm cách giải quyết." Cái "nó" mà Liên Vô Thương nói đến, có lẽ là đạo mộc mới sinh.

 

Không biết từ khi nào, Ôn Hành cảm thấy mối quan hệ giữa mình và đạo mộc trở nên rất vi diệu. Linh thực bản mệnh của hắn chính là đạo mộc, và hắn cũng có thể điều khiển rễ cây đạo mộc, nhưng hắn chưa bao giờ can thiệp vào những việc đạo mộc muốn làm. Mặc dù Ôn Hành và đạo mộc rất gần gũi, và nhiều người nói rằng hắn có thể nắm giữ thiên đạo, nhưng hắn lại cảm thấy hắn và đạo mộc là hai thứ hoàn toàn khác biệt, đạo mộc không thể kiểm soát hắn, và hắn cũng không thể nắm giữ thiên đạo.

 

Ban đầu, Ôn Hành dự định dẫn các bạn đồng hành mà mình tìm được lên tầng ba mươi của thế giới Cửu Châu. Nhưng sau khi mọi người ngồi lại và thảo luận, họ quyết định rằng Vương Thiên Ninh, Lý Hành Vân và hai đệ tử của họ tạm thời ở lại giới Cửu Hạo. Giới Cửu Hạo hiện đang trong giai đoạn khôi phục, họ có thể giúp đỡ rất nhiều. Nếu theo Ôn Hành lên thế giới Cửu Châu, nhiều người sẽ gây chú ý không cần thiết. Hơn nữa, khi giới Cửu Hạo ổn định, việc lên trên đó sẽ rất dễ dàng.

 

Vương Thiên Ninh và Lý Hành Vân thậm chí còn dự định đi đến giới Cửu Khôn để xem thử, bởi giới Cửu Khôn không có người từ dưới bay lên. Sau khi giới Cửu Hạo ổn định, hai người họ sẽ đến giới Cửu Khôn. Nếu họ có thể giúp Ôn Hành tiếp quản giới Cửu Khôn thì càng tốt.

 

Bạch Chi Ma nhìn Ôn Hành đang mơ màng: "Ân công, ngài đang nghĩ gì vậy?" Ôn Hành giật mình tỉnh lại, cười nhẹ: "Ta đang nghĩ chúng ta nên đi đến giới Cửu Châu vào lúc nào." Chuyện ở giới Cửu Hạo đã gần như được giải quyết xong, nếu tiếp tục ở lại đây, họ cũng chỉ làm những công việc lặt vặt. Hay là họ nên lên giới Cửu Châu ngay bây giờ?

 

Giới Cửu Châu khác hẳn ba giới mà Ôn Hành từng đi qua, giới Cửu Châu là địa bàn của Tiên Tôn Trực Giới U Đế. U Đế là người như thế nào? Ông ta có biết Ôn Hành không? Xét về mặt sức mạnh, U Đế có thể sẽ mạnh hơn. Mặc dù phía trên đã biết về sự hiện diện của kiếm tu nhà họ Trương, nhưng những gì sẽ xảy ra vẫn còn là điều khó lường.

 

Bạch Chi Ma thở dài: "Ân công, các ngài vội đi làm gì vậy, chúng ta chưa ở bên nhau bao lâu mà các ngài đã muốn rời đi rồi." Hắn còn chưa kịp hỏi kỹ về tình hình của tộc hồ ly tuyết ở hạ giới nữa.

 

Ôn Hành vỗ vai Bạch Chi Ma: "Không phải là không quay lại, đừng lo lắng. À đúng rồi, lá thư giới thiệu của ta đã làm xong chưa?" Bạch Chi Ma rút ra từ ống tay áo lá thư giới thiệu của Ôn Hành: "Tất cả đã hoàn thành, đúng như yêu cầu của ngài."

 

Ôn Hành cảm thấy mình thật may mắn, hắn đã hái được hơn năm trăm bông hoa Tụ Hồn ở giới Cửu Tiêu, đến giờ chưa dùng đến một bông nào, khi đến giới Cửu Châu, biết đâu hắn có thể đổi lấy một lá thư giới thiệu lên tầng cao hơn!

 

Ôn Hành, người đã lợi dụng con đường ngầm để đạt lợi ích, cười tít mắt, Liên Vô Thương ngồi bên cạnh lật sách hỏi: "Đây là cái gì?" Nghe vậy, Ôn Hành, Bạch Chi Ma và cả Triệu Ninh đều sững sờ: "Là thư giới thiệu đấy. Sao? Ngươi không có à?"

 

Liên Vô Thương lắc đầu: "Lần đầu thấy đấy." Hắn tiện tay lấy lá thư giới thiệu từ tay Ôn Hành và nhìn qua: "Thư giới thiệu à?"

 

Ôn Hành hỏi: "Vô Thương, không có thư giới thiệu, ngươi làm thế nào để từ thượng giới xuống đây?" Liên Vô Thương điềm nhiên nói: "Rất đơn giản thôi, cảm ứng vị trí thông đạo giữa hai giới, rồi cứ thế xuống thôi." Không, không hề đơn giản! Mỗi thông đạo đều có người canh gác mà!

 

Triệu Ninh hỏi: "Canh gác ở các thông đạo cứ để ngươi đi xuống thế à? Không ngăn ngươi sao?" Liên Vô Thương thản nhiên trả lời: "Cũng có vài giới không cho ta đi..." Ôn Hành lo lắng hỏi: "Rồi sao?"

 

Liên Vô Thương thản nhiên đáp: "Đánh bại họ là được rồi." Mọi người: ... Ngài Liên thật sự quá mạnh mẽ!

 

Thái Sử Gián Chi lắp bắp: "Ngài Liên, ngài làm vậy có thể bị truy nã đấy, dấu ấn Quỷ Thần của ngài sẽ có dấu vết, sau này lên trên sẽ khó khăn hơn." Liên Vô Thương bối rối: "Dấu ấn Quỷ Thần? Đó là cái gì?"

 

Hóa ra Liên Vô Thương hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của dấu ấn Quỷ Thần, không có dấu ấn Quỷ Thần mà hắn vẫn hồn nhiên làm một "người vô danh". Thật không ngờ, một vị đại nhân Thanh Đế sau khi phi thăng lại không có hộ khẩu!

 

Ôn Hành che mặt: "Gián Chi, chuyện này ngươi giúp được không?" Thái Sử Gián Chi dở khóc dở cười: "Được thôi!" Thái tử phi, người tao nhã như vậy, lại làm việc táo bạo đến thế, thật sự rất hợp với thái tử.

 

Nói đến dấu ấn Quỷ Thần, Ôn Hành hỏi Triệu Ninh: "Lão Triệu, đưa dấu ấn Quỷ Thần của ngươi cho ta xem thử." Triệu Ninh nghi hoặc liếc nhìn Ôn Hành: "Được, ngươi xem đi."

 

Kết quả, khi Ôn Hành mở dấu ấn Quỷ Thần của Triệu Ninh ra, hắn sững sờ. Trên dấu ấn Quỷ Thần của Triệu Ninh ghi: "Tiên Tôn Triệu Ninh, Kiếm Tôn Dịu Dàng". Ôn Hành đã không muốn xem tiếp, hắn buồn bã hỏi Triệu Ninh: "Thiên đạo mù rồi sao?? Tại sao ngươi lại có thể trở thành Tiên Tôn?"

 

Triệu Ninh mỉm cười: "Không còn cách nào, nhân phẩm ta tốt mà." Ôn Hành thở dài: "Có lẽ ta là người có cấp bậc thấp nhất trong nhóm phi thăng này." Hắn vừa phi thăng đã bị đưa đi đầu thai, có thể thấy cây cũ ghét hắn đến mức nào.

 

Triệu Ninh lại là Tiên Tôn, không ngạc nhiên khi hắn lên thượng giới không phải như Tạ Cẩn Ngôn phải bay lên từng tầng, nếu hắn muốn, hắn có thể trực tiếp đến tầng trời cao nhất. Tại sao thiên đạo lại ưu ái Triệu Ninh đến vậy! Ôn Hành buồn bã nhét một viên kẹo vào miệng, tự nhủ không được tức giận.

 

Ngay lúc đó, dấu ấn Quỷ Thần của Triệu Ninh lóe sáng, rồi hiện ra một thông báo: "Kiếm Tôn Dịu Dàng Triệu Ninh, xin nhanh chóng đến Thiên Thương

 

Lan ở tầng trời thứ nhất sau khi phi thăng để nhận phong ấn." Thông báo này lặp lại ba lần rồi biến mất, Triệu Ninh ngạc nhiên: "Đó là gì? Đi đâu để nhận phong? Phong ấn gì?"

 

Thái Sử Gián Chi nói một cách u ám: "Kiếm Tiên sau khi phi thăng không lên tầng trời thứ nhất à?" Triệu Ninh gật đầu: "Ừ, ta lên tầng trời thứ nhất làm gì?" Thái Sử Gián Chi nói: "Sau khi phi thăng, những tu sĩ được thiên đạo phong làm Tiên Tôn phải đến tầng trời thứ nhất để được Thiên Đế đích thân phong ấn."

 

Triệu Ninh tròn mắt kinh ngạc, Thái Sử Gián Chi tiếc nuối nói: "Theo như ta biết, sau khi phi thăng, ngươi phải đến nhận phong ngay lập tức, tại sao ngươi không đi?" Triệu Ninh ngây thơ đáp: "Ta... đi tìm lão Ôn mà. Hơn nữa, tu sĩ đưa cho ta dấu ấn Quỷ Thần cũng không nói gì cả." Khi nhận dấu ấn Quỷ Thần, Triệu Ninh chỉ nhìn qua rồi cất vào túi trữ vật, hoàn toàn không nghe thấy thông báo đó.

 

Thái Sử Gián Chi hỏi: "Ai đã đưa cho ngươi dấu ấn Quỷ Thần?" Triệu Ninh nghĩ ngợi: "Hình như là Tiên Tôn Niệm Cổ của tầng hai mươi hai. Ông ấy không nói gì cả." Thái Sử Gián Chi hiểu ra: "Hóa ra là Niệm Cổ, vậy thì không có gì lạ."

 

Thái Sử Gián Chi tiếp tục: "Mặc dù ngươi sẽ không bị Thiên Đế tước bỏ danh vị Tiên Tôn, nhưng tội bất kính trước Thiên Đế thì không tránh khỏi." Triệu Ninh thở dài: "Thật đáng tiếc..."

 

Ôn Hành chế giễu: "Có phải ngươi tiếc vì hình ảnh ôn nhu, lịch sự của ngươi bị phá hỏng không?" Triệu Ninh uất ức đáp: "Nếu sớm biết có cơ hội được gặp Thiên Đế, ta chắc chắn đã đến. Chỉ cần một kiếm gi ết chết hắn, lão Ôn ngươi sẽ không còn lo lắng gì nữa."

 

Mọi người: ... Kiếm Tiên Dịu Dàng này thực sự mạnh mẽ vậy sao? Rõ ràng nhìn rất ôn hòa!

 

Ôn Hành cảm động, vỗ vai Triệu Ninh: "Huynh đệ tốt, cám ơn ngươi có lòng, nhưng chuyện ngu ngốc này đừng làm nữa. Ngươi mà làm thật, lòng ngươi nghĩ gì đều viết hết trên mặt rồi, chưa kịp đến gần Thiên Đế đã bị người bên cạnh hắn đánh gục. Nếu không chết, ta còn phải nghĩ cách cứu ngươi, mà nếu chết rồi, bọn ta cũng không biết tìm đâu ra xác ngươi mà thu. Đừng làm chuyện dại dột này nữa nhé."

 

Ôn Hành nói thật lòng, Thái Sử Gián Chi biết rõ những người xung quanh Thiên Đế lợi hại đến mức nào. Ngay cả Thái Sử Gián Chi cũng không thể ám sát Hoàng Đế Huyền Uyên khi hắn không có phòng bị. Những linh bảo trên người Huyền Uyên dư sức bảo vệ mạng hắn. Dù kiếm thuật của Triệu Ninh rất cao, nhưng trong tiên giới có rất nhiều tài năng, khả năng Triệu Ninh hạ gục Huyền Uyên chỉ trong một chiêu là rất thấp.

 

Dù lý lẽ là vậy, nhưng lời của Ôn Hành cũng khó nghe quá phải không? Triệu Ninh đã đặt tay lên kiếm Dịu Dàng, Ôn Hành vẫn tiếp tục lải nhải: "Lão Triệu thật hào hiệp, nhưng hơi ngốc..."

 

Mặt Triệu Ninh vẫn cười, nhưng trán đã nổi gân xanh, hắn rút kiếm Dịu Dàng ra: "Ngươi nói ai ngốc? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Đừng có nói xui trước mặt ta! Ngươi có biết cái tốt không linh nghiệm nhưng cái xấu thì rất linh không?!" Khổ thân Triệu Ninh, lại bị những lời xui xẻo của Ôn Hành chọc giận, không bao lâu sau, Ôn Hành bị Triệu Ninh truy sát.

 

Kiếm quang từ kiếm Dịu Dàng bùng nổ trên bầu trời Liên Minh Tán Tu, kiếm ý chấn động, các tu sĩ đang làm ruộng phía dưới ngước nhìn đầy kinh ngạc: "Trời ơi, vị đại năng nào thế này, thật là lợi hại." Thái Sử Gián Chi ngẩng đầu nhìn kiếm quang của Triệu Ninh: "Thật đáng gờm, không hổ danh là tu sĩ phi thăng đã trở thành Tiên Tôn." Kiếm khí như vậy, có lẽ thực sự có thể gi ết chết Huyền Uyên chỉ trong một chiêu.

 

Thái Sử Gián Chi hỏi Liên Vô Thương: "Ngài Liên không định ngăn họ lại sao?" Liên Vô Thương lật sách, điềm nhiên nói: "Quen rồi."

 

Thái Sử Gián Chi khoanh tay nhìn Ôn Hành và Triệu Ninh đùa giỡn trên trời, hắn bỗng bật cười: "Thì ra Thái tử và bạn bè của ngài ở bên nhau là như thế này..." Liên Vô Thương gấp sách lại, hỏi: "Chẳng lẽ trước đây không như vậy sao?"

 

Thái Sử Gián Chi thở dài: "Thái tử Thần Uy không có bạn bè." Huyền Uyên Hành ở vị trí Thái tử, với tính cách của hắn, không cho phép bất kỳ ai đến gần mình quá mức.

 

Liên Vô Thương mỉm cười: "Huyền Uyên Hành không có bạn bè, nhưng Ôn Hành thì có rất nhiều." Đây chính là sự khác biệt giữa Huyền Uyên Hành và Ôn Hành, Huyền Uyên Hành sống cô độc, còn bên cạnh Ôn Hành luôn luôn có tiếng cười nói, náo nhiệt. Đúng lúc đó, Triệu Ninh bắt được Ôn Hành, trước khi Ôn Hành kịp xin tha, hắn đã đá Ôn Hành một phát. Kết quả, Triệu Ninh ôm chân nhảy loạn, Ôn Hành vội vàng dừng lại.

 

Thái Sử Gián Chi nói: "Không ngạc nhiên khi Tiêu Lệ nói với ta rằng Thái tử rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Ta cũng nghĩ thế, với nhiều bạn bè xung quanh như vậy, ngài ấy rất hạnh phúc." Liên Vô Thương mỉm cười nhẹ: "Sau một thời gian, ngươi sẽ thấy, bên cạnh hắn sẽ ngày càng nhiều người hơn."

 

Thái Sử Gián Chi đã nhận ra rằng mối quan hệ giữa Ôn Hành và bạn bè của hắn đều rất bình đẳng, chẳng ai nuông chiều Ôn Hành. Cần đánh thì đánh, cần mắng thì mắng, chẳng ai có ý định chăm sóc vị Thiên Đế tương lai này cả. Tuy nhiên, bầu không khí như vậy lại rất tốt, rất thoải mái và dễ chịu.

 

Liên Minh Tán Tu nhanh chóng cảm nhận được sức mạnh của sự kết hợp giữa Ôn Hành và Liên Vô Thương. Đặc biệt là Bạch Chi Ma, ban đầu hắn chỉ muốn Ôn Hành ở lại Liên Minh thêm vài ngày. Bây giờ ước nguyện của hắn đã thành hiện thực, vì Liên Vô Thương là "người vô danh", không có dấu ấn Quỷ Thần, nên Thái Sử Gián Chi phải gấp rút làm dấu ấn Quỷ Thần cho hắn. Trước khi dấu ấn Quỷ Thần được làm xong, hai người họ sẽ ở lại Liên Minh khoảng mười ngày hoặc nửa tháng.

 

Trước khi Liên Vô Thương đến, mọi người không cảm thấy có gì khác biệt. Nhưng khi Liên Vô Thương xuất hiện, những ngày tháng "phát cơm chó" (ý chỉ thể hiện tình cảm khiến người khác ghen tị) đã bắt đầu.

 

Ôn Hành là người làm việc chậm chạp, phản ứng cũng không nhanh nhạy, nhưng trong chuyện của Liên Vô Thương thì hắn chưa bao giờ chậm trễ. Khi Liên Vô Thương ngồi đọc sách, chỉ cần có gió thổi nhẹ, Ôn Hành lập tức lấy áo choàng quấn lên người hắn. Nếu Liên Vô Thương mệt, Ôn Hành sẽ dỗ hắn đi ngủ. Khi Liên Vô Thương muốn thưởng hoa, mỗi sáng sớm Ôn Hành đều lên núi hái những bông hoa còn đọng sương mang về cho Liên Vô Thương ngắm...

 

Mấy ngày gần đây, Thái Sử Gián Chi luôn cảm thấy bị lãng quên, cảm giác này là thế nào nhỉ? Lấy ví dụ, khi hắn trò chuyện với Ôn Hành, dù Ôn Hành nói chuyện với hắn rất đàng hoàng, nhưng vẫn có thể rảnh tay rót trà cho Liên Vô Thương. Khi hắn nói chuyện với Liên Vô Thương, Liên Vô Thương vẫn có thể tiện tay niệm phép che chở cho Ôn Hành đang chợp mắt bên cạnh...

 

Rõ ràng họ không nói với nhau một câu, nhưng hành động lại tự nhiên như thể họ là một người vậy! Khi Thái Sử Gián Chi từ trong chiếc xe kéo bước ra, hắn luôn cảm thấy bực bội, không biết lý do gì, chỉ thấy không thoải mái.

 

Triệu Ninh hiểu rõ cảm giác này: "Thái Sử tiên sinh, ngài đã đến gặp lão Ôn và Liên tiên sinh rồi phải không?" Thái Sử Gián Chi buồn bực đáp: "Ừ..." Triệu Ninh giơ ngón cái lên: "Không hổ là Thái Sử tiên sinh, có thể ở lại với lão Ôn và Liên tiên sinh cả một canh giờ khi họ ở bên nhau." Nếu là Triệu Ninh, hắn đã sớm bỏ chạy rồi.

 

Thái Sử Gián Chi tò mò hỏi: "Kiếm Tiên, ta hỏi một chút, hai người này có phải đang trong giai đoạn gọi là 'thời kỳ yêu đương nồng thắm' không?" Thái Sử Gián Chi không phải là kẻ thiếu hiểu biết, trong gia tộc của hắn, khi các đứa trẻ mới có người yêu, chúng thường muốn quấn quýt cả ngày không rời. Nhưng không lâu sau, chúng sẽ bắt đầu cãi nhau, xảy ra bất đồng. Kết hôn với người đạo lữ có thể hạnh phúc vài trăm năm, nhưng sau đó sẽ dần trở nên chán ghét nhau, mỗi người sống cuộc đời riêng.

 

Triệu Ninh đáp: "Họ luôn trong giai đoạn yêu đương nồng thắm." Thái Sử Gián Chi thở phào: "Ta đã nói mà, hai người họ ở bên nhau chưa lâu đúng không?" Triệu Ninh suy nghĩ một chút: "Ừ, cũng không lâu lắm, chỉ hơn sáu nghìn năm thôi."

 

Nụ cười của Thái Sử Gián Chi đông cứng lại: "Bao lâu cơ??" Triệu Ninh tiếp lời: "Dù có lúc vì lý do bất đắc dĩ mà phải chia xa, nhưng dù là xa nhau hay gặp lại, hai người họ vẫn đối xử với nhau rất tốt." Thái Sử Gián Chi trợn tròn mắt: "Ta chưa từng thấy cặp đạo lữ nào trong tiên giới sau ba ngàn năm vẫn còn thân thiết thế này." Ôn Hành và Liên Vô Thương đã bên nhau sáu ngàn năm rồi sao? Thật kinh khủng!

 

Triệu Ninh cười: "Ngươi có cảm thấy họ ở bên nhau tốt đến mức như là một người không? Chỉ cần một ánh mắt là biết đối phương muốn làm gì." Thái Sử Gián Chi thở dài: "Đúng vậy, chẳng cần phải nói, chẳng cần phải giải thích." Sự gắn kết của họ khiến Thái Sử Gián Chi cảm thấy ghen tị, hắn cảm thấy không ai có thể xen vào giữa hai người họ.

 

Triệu Ninh nói: "Hai người họ ở bên nhau không dễ dàng, đã cùng trải qua sóng gió, chia sẻ nỗi đau. Nếu họ chia tay, ta sẽ không còn tin vào tình yêu nữa." Triệu Ninh luôn cảm thấy mối tình giữa Ôn Hành và Liên Vô Thương đến được ngày hôm nay thật không dễ dàng, hắn hy vọng hai người sẽ tiếp tục đi xa hơn nữa. Hiện tại, có vẻ như mong muốn của Triệu Ninh sẽ thành hiện thực.

 

Thái Sử Gián Chi cảm thán: "Ban đầu ta nghĩ một mình cũng chẳng sao, nhưng nhìn Thái tử và Thái tử phi, ta nghĩ có một đạo lữ cũng không tệ." Vị lão long này đang nghiêm túc suy nghĩ, hắn sẽ tìm một đạo lữ hợp ý ở đâu đây?

 

Triệu Ninh cười: "Thái Sử tiên sinh, lão Ôn từng nói với ta một câu: Không ai được sinh ra để phù hợp hoàn hảo với ngươi cả. Ai cũng có tính cách và cá tính riêng, cứ như lão Ôn và Liên tiên sinh mà nói, lão Ôn thì ngốc nghếch, còn Liên tiên sinh thì thông minh. Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ họ không thể ở bên nhau. Thế nhưng họ lại bao dung, thông cảm và trân trọng lẫn nhau, đi đến được hôm nay."

 

"Liên tiên sinh thường bị lão Ôn chọc giận đến mức phải ra tay, còn lão Ôn thì luôn lo lắng cho sức khỏe của Liên tiên sinh. Nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến việc họ yêu thương nhau." Triệu Ninh hiểu rõ: "Chuyện tình cảm không thể ép buộc, nhưng một khi đã bắt đầu, thì hãy thêm một chút thấu hiểu."

 

Triệu Ninh từng chứng kiến Ôn Hành khóc vì Liên Vô Thương, và cũng thấy Liên Vô Thương đỏ mắt vì Ôn Hành. Bất kể có chuyện gì xảy ra, hai người họ luôn tin tưởng đối phương một cách tuyệt đối, đó là lý do họ có thể đi xa đến vậy.

 

Đang nói chuyện, Ôn Hành nhảy ra khỏi chiếc xe kéo nhỏ, đưa tay nắm lấy tay Liên Vô Thương: "Lão Triệu, bọn ta định ra biển Hỗn Độn ngắm hoàng hôn, ngươi có muốn đi cùng không?" Triệu Ninh lập tức lắc đầu: "Không, không, không đi đâu..."

 

Ai đi là ngốc, ai đi sẽ bị "phát cơm chó", Triệu Ninh không ngốc đến vậy.

 

Thái Sử Gián Chi lại cảm thán: "Chả trách Ôn Hành không muốn trở thành Huyền Uyên Hành, có cuộc sống thần tiên thế này ai lại muốn ở lại Thiên Cung xa hoa để trở thành một con rối không có tình cảm chứ?"

 

Liên Vô Thương bế Ôn Hành bay lên không trung, Thái Sử Gián Chi trợn tròn mắt: "Tại sao lại là Thái tử phi đưa Thái tử bay vậy?" Triệu Ninh xòe tay: "Lão Ôn bay xấu lắm, lại còn chậm nữa, Liên tiên sinh thì tao nhã hơn nhiều. Thái Sử tiên sinh, ta phải đi luyện kiếm với đệ tử đây." Thái Sử Gián Chi gật đầu: "Cảm ơn Kiếm Tiên đã giải đáp thắc mắc."

 

Ôn Hành ôm eo Liên Vô Thương, đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Vô Thương, ta đã viết thư cho ngươi rồi đấy, lát nữa đọc cho ngươi nghe nhé." Liên Vô Thương nheo mắt nhìn về phía biển Hỗn Độn lấp lánh phía trước: "Ta muốn tự đọc." Ôn Hành hôn lên tóc hắn: "Được, vậy ngươi đọc trước, rồi ta đọc lại cho ngươi nghe."

 

Khi ra ngoài là Liên Vô Thương bế Ôn Hành bay, nhưng khi quay lại thì Ôn Hành lại bế Liên Vô Thương, bởi Liên Vô Thương đã ngủ mất rồi. Triệu Ninh chớp mắt: "Ngươi giỏi thật đấy, ngay cả Liên tiên sinh lợi hại như vậy mà ngươi cũng làm cho mệt mỏi đến gục luôn à?" Ôn Hành cười: "Vô Thương phân tâm quá nhiều, cơ thể có chút suy yếu."

 

Triệu Ninh hiểu rõ, gật đầu: "Ừ, nếu không yếu, hai ngươi đã tìm chỗ mà ở ẩn mười ngày nửa tháng mới quay về rồi, đúng không?" Ôn Hành liếc Triệu Ninh với ánh mắt tự hiểu: "Nhỏ giọng thôi, đừng làm ồn đến Vô Thương." Triệu Ninh nhún vai: "Được thôi, ta sẽ không làm phiền các ngươi nữa."

 

Thái Sử Gián Chi làm việc rất nhanh, mười mấy ngày sau, Liên Vô Thương đã có thư giới thiệu và dấu ấn Quỷ Thần của mình. Thái Sử Gián Chi nói: "Liên tiên sinh chắc hẳn phải có dấu ấn Quỷ Thần, ngài đã phi thăng lên đến tầng trời thứ nhất hoặc thứ hai rồi, chỉ là dấu ấn Quỷ Thần chưa đến tay ngài thôi. Ta đã làm một dấu ấn tạm thời cho ngài, khi ngài nhận được dấu ấn thật của mình, dấu ấn này sẽ tự động vô hiệu. Còn về thư giới thiệu..."

 

Trời biết được Liên Vô Thương đã làm thế nào để từ tầng một tìm được đến giới Cửu Hạo mà không có thư giới thiệu và dấu ấn Quỷ Thần, Thái Sử Gián Chi thật sự coi đây là một kỳ tích.

 

Thái Sử Gián Chi nói: "Ta nghĩ cấp bậc của Liên tiên sinh không thấp, ít nhất cũng phải là Tiên Tôn." Liên Vô Thương mở dấu ấn Quỷ Thần của mình ra, nhìn thấy dòng chữ "Tiên Tôn Liên Vô Thương." Liên Vô Thương vẫy tay một cái, năm chữ trên biến thành: "Thanh Đế Liên Vô Thương."

 

Thái Sử Gián Chi lau mồ hôi: "Hóa ra Liên tiên sinh là Thanh Đế." Liên Vô Thương không khách sáo, gật đầu: "Bọn họ đều gọi ta như vậy."

 

Nghĩ về những Tiên Tôn Trực Giới khác, họ đều thích thêm hậu tố vào tên của mình, chẳng hạn như U Đế ở tầng ba mươi, mọi người đều tôn xưng hắn là U Đế. Liên Vô Thương, dù chỉ là một phân thân nhỏ bằng một phần mười tám của hắn đứng trước mặt bọn họ, Thái Sử Gián Chi vẫn nghĩ rằng cấp bậc của hắn đủ để làm Tiên Tôn. Hơn nữa, Liên Vô Thương là người phong nhã, điềm tĩnh, danh xưng Thanh Đế thật xứng đáng với hắn.

 

Chưa kể, chỉ với một cử động đơn giản, Liên Vô Thương đã thay đổi danh hiệu trên dấu ấn Quỷ Thần do đại sư chế tác, điều này trong tiên giới mấy ai làm được?

 

Sau khi Liên Vô Thương nhận được thư giới thiệu, Ôn Hành và những người khác đã chuẩn bị để lên thượng giới. Lần này chỉ có ba người đi, là Ôn Hành, Liên Vô Thương và Triệu Ninh, những người còn lại đều sẽ ở lại giới Cửu Hạo. Thái Sử Gián Chi ban đầu định đi cùng họ, nhưng bị

 

Ôn Hành ngăn lại, ba người họ cùng hành động sẽ ít gây chú ý hơn. Nếu Thái Sử Gián Chi đi cùng, mục tiêu sẽ quá lớn.

 

Thái Sử Gián Chi suy nghĩ một chút rồi đưa cho Ôn Hành một cây nến: "Nếu ngươi cần ta giúp, chỉ cần thắp cây nến này lên." Ôn Hành ngạc nhiên: "Ngươi giống y như Tiêu Lệ. Khi các ngươi liên lạc với nhau, chỉ cần hít một ít khói xanh là được sao?"

 

Liên Vô Thương nhận lấy cây nến, cẩn thận xem xét: "Đây... chẳng lẽ chính là loại hương truyền thuyết được gọi là Truy Hồn Hương?" Ôn Hành ngạc nhiên: "Truy Hồn Hương? Đó là cái gì? Đây chẳng phải chỉ là cây nến bình thường sao?"

 

Liên Vô Thương giải thích: "Theo sách cổ, có ghi chép rằng, có những người tài giỏi có thể dùng thân thể của người khác để chế tạo ra hương nến, và loại hương đó được gọi là Truy Hồn Hương. Sau khi đốt, khói xanh sẽ truyền tin nhắn đến đúng người cần nhận. Nghe nói nó có thể thông cả cõi U Minh và đến tận tai Thiên giới." Ôn Hành chớp mắt: "Nhưng... ta nghĩ đây chỉ là cây nến bình thường thôi mà."

 

Liên Vô Thương bổ sung: "Không phải ai cũng có thể giải mã được." Ôn Hành ngơ ngác hỏi: "Vậy làm sao để giải mã được? Nhỡ đâu Tiêu Lệ muốn nói với ta điều quan trọng mà ta không hiểu thì sao?" Liên Vô Thương bình thản đáp: "Đừng lo, không ai tìm ngươi đâu."

 

Trước khi Ôn Hành kịp hỏi tại sao, Thái Sử Gián Chi đã giải thích: "Truy Hồn Hương chỉ có thể được tạo ra bằng chính thân thể của người chế tác, và chỉ người đó mới có thể nhận được tin nhắn truyền qua Truy Hồn Hương của chính mình." Ôn Hành lập tức tưởng tượng ra cảnh Tiêu Lệ và Thái Sử Gián Chi tự cắt thịt mình để cho vào cây nến... Hắn nhanh chóng bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.

 

Thái Sử Gián Chi tiếp tục: "Bây giờ, rất ít tiên nhân còn biết cách chế tạo Truy Hồn Hương. Hồi xưa, chỉ cần một mẩu móng tay cũng đủ để làm ra hàng ngàn cây Truy Hồn Hương..." Ôn Hành lẩm bẩm: "Ồ, hóa ra không phải như ta nghĩ..."

 

Triệu Ninh và những người khác thấy biểu cảm của Ôn Hành thì cười phá lên: "Chắc lão Ôn nghĩ cần phải hy sinh cả người để làm Truy Hồn Hương." Ôn Hành oán thán: "Chẳng lẽ các ngươi không nghĩ thế à?" Triệu Ninh đáp: "Ta không ngốc như ngươi. Móng tay, tóc cũng tính là một phần của cơ thể. Nếu làm Truy Hồn Hương khó khăn và đáng sợ như ngươi nghĩ, thì ai mà dám làm chứ."

 

Nghe vậy, Ôn Hành gãi gãi má: "Thôi được, ta ngốc, ta nhận."

 

Thái Sử Gián Chi giải thích thêm: "Giữa các tiểu thế giới ở thượng giới có nhiều cấm chế và rào cản, chỉ có khói xanh từ Truy Hồn Hương mới có thể xuyên qua các lớp cấm chế này. Tuy nhiên, mỗi cây hương chỉ cháy được một lần và chỉ có thể truyền một thông điệp." Dù không tiện lắm, nhưng đây vẫn là cách nhanh nhất để truyền tin giữa các tiểu thế giới ở thượng giới.

 

Ôn Hành thắc mắc: Truy Hồn Hương thì hắn hiểu được, nhưng khi còn ở hạ giới, việc Triệu Văn và mọi người đốt hương của Tiêu Lệ để truyền tin, rồi cả Quỷ Đế lẫn các quỷ thần khác cũng cầm hương hít khói, là sao nhỉ? Chẳng lẽ cây nến đó chứa cả linh hồn? Phải chăng "ăn gì bổ nấy"?

 

Với những băn khoăn không thể giải thích được, Ôn Hành cùng mọi người đi đến thung lũng mà họ đã đến ban đầu, được Vương Thiên Ninh và Bạch Chi Ma hộ tống. Đến nơi, Ôn Hành mới nhận ra: Chẳng lẽ thung lũng trước kia từng phồn hoa đến vậy? Chỉ trong mười mấy ngày, một thung lũng hoang vu đã biến thành một thành phố hẹp dài và náo nhiệt.

 

Bạch Chi Ma nói: "Nơi này trước đây là một thị trấn nhộn nhịp, nhưng bị phá hủy do chiến tranh. Giờ các tu sĩ đã trở lại, lần sau khi ân công trở lại đây, nơi này sẽ còn tốt đẹp hơn nữa."

 

Ôn Hành ngước lên nhìn ba cây thông khổng lồ. Vài ngày trước, những cây thông này còn mang dáng vẻ phong trần bão tố. Giờ đây, trên các cây thông đã xuất hiện những ngôi nhà trên cây, tu sĩ đang qua lại. Nhìn thế này, có vẻ như họ định biến những cây thông thành nhà trọ. Biết đâu lần sau đến, nơi đây thật sự sẽ trở nên vô cùng phồn hoa.

 

Vương Thiên Ninh nói: "Gần đây, đất đai của giới Cửu Hạo đã trở nên tốt hơn rất nhiều, những dòng nước độc lưu lạc khắp nơi cũng biến mất. Rất nhanh thôi, các tu sĩ của giới Cửu Hạo sẽ có thể an cư lạc nghiệp tại đây. Khi giới Cửu Hạo ổn định, chúng ta sẽ lên thượng giới để hội ngộ với tán nhân."

 

Ôn Hành cảm kích nói với Vương Thiên Ninh và mọi người: "Cảm ơn các đạo hữu đã vất vả rồi." Vương Thiên Ninh và mọi người cúi chào. Hai đệ tử của Ôn Hành là Khổng Ngôn Tu và Trương Phong Miên cũng muốn đi theo Ôn Hành, vì sư phụ, sư bá và sư thúc của họ đều ở thượng giới, và họ cũng muốn đoàn tụ với đại quân. Nhưng nơi này cần đến họ, tộc Cửu Vĩ giỏi ca múa và thành thạo trận pháp, việc xây dựng ở đây rất cần sự giúp đỡ của họ.

 

Ôn Hành vỗ vai hai đệ tử một cách chân thành: "Đừng nóng vội, rồi sẽ có ngày, chúng ta lại được đoàn tụ. Khi đó, ta mong các con đã trở nên mạnh mẽ hơn." Hai đệ tử cúi người: "Đệ tử Khổng Ngôn Tu/Trương Phong Miên nhất định không phụ lòng tổ sư!"

 

Bạch Chi Ma nói: "Ân công, ta có thể sẽ phải đến giới Cửu Châu một chuyến. Là Tiên Quân Trực Giới mới nhậm chức, ta cần phải đến báo cáo với U Đế. Biết đâu ta sẽ gặp lại ân công trên thượng giới." Ôn Hành gật đầu: "Tốt, vậy chúng ta sẽ gặp lại ở trên đó."

 

Liên Vô Thương liếc nhìn Ôn Hành: Ngươi chắc chắn là khi Bạch Chi Ma lên thượng giới, giới Cửu Châu sẽ vẫn ổn chứ? Ôn Hành giơ hai tay ra, ra vẻ bất lực: Không chắc lắm. Hai chiếc lá nhỏ trên cây gậy ăn xin của hắn cũng rũ xuống và rung rinh. Nó cũng không biết nữa.

 

Trận pháp truyền tống của giới Cửu Hạo đã được sửa chữa xong, nhìn sáng bóng rực rỡ. Ôn Hành nhìn trận pháp rồi quay sang hỏi Liên Vô Thương: "Vô Thương, ngươi có nhìn ra được trận pháp này vận hành thế nào không?" Liên Vô Thương điềm nhiên đáp: "Đây chỉ là một trận pháp truyền tống bình thường thôi, có gì đặc biệt đâu?"

 

Ôn Hành thở phào nhẹ nhõm: "À, ta còn lo là trận pháp này phải thông qua rễ cây của đạo mộc cơ đấy." Những lời của Ôn Hành khiến phần lớn mọi người tại đó bối rối, nhưng Liên Vô Thương nhanh chóng hiểu hắn muốn nói gì.

 

Trận pháp truyền tống ở hạ giới là do Ôn Hành sử dụng rễ cây kết nối. Từ Huyền Thiên Tông đến Thanh Liên Châu, chỉ mất một nén nhang là đến nơi, trong khi nếu đi thuyền phi hành phải mất hơn một tháng. Nói là truyền tống trận, nhưng thực ra các tu sĩ sử dụng lối đi được tạo nên từ hệ thống rễ cây đạo mộc.

 

Nếu trận pháp truyền tống ở thượng giới cũng được tạo ra từ các cành cây đạo mộc, Ôn Hành chỉ cần bước vào trận pháp, thì có lẽ lại bị cây cũ đưa đi đầu thai nữa. Ôn Hành đã sợ các trận pháp truyền tống của thượng giới rồi!

 

Giờ nghe Liên Vô Thương nói thế, Ôn Hành mới an tâm: "Không thông qua rễ cây là tốt rồi, không thông qua rễ cây là tốt rồi." Mọi người: ... Rốt cuộc các ngươi đang nói cái gì thế?

 

Khi đứng trên trận pháp truyền tống, Ôn Hành không yên tâm, liền giấu rễ cây quanh eo của

 

Liên Vô Thương và Triệu Ninh. Liên Vô Thương cúi xuống nhìn rễ cây quấn quanh eo mình, Triệu Ninh: !!! Ngay lập tức, Triệu Ninh cảm thấy xúc động: "Lão Ôn, đừng lo, chúng ta đều ở bên cạnh ngươi, lần này ta đã thiết lập kỹ rồi." Ôn Hành cười gượng: "Thêm một lớp bảo hiểm mà thôi."

 

Nếu lỡ như lão Triệu và Liên Vô Thương bị truyền tống đến nơi khác, Ôn Hành chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng hối tiếc, và rồi sẽ lại xảy ra thêm nhiều rắc rối!

 

Thái Sử Gián Chi không thể nhịn nổi nữa, bèn hỏi Vương Thiên Ninh: "Thái tử lúc ở hạ giới cũng như thế này sao?" Vương Thiên Ninh mỉm cười: "Tán nhân này đúng là từng bị một lần sợ rắn cắn, mười năm sợ dây thừng mà." Thái Sử Gián Chi thở dài: "Thật nhát gan..." Từ điểm này, Ôn Hành thực sự không giống với Thần Uy Thái tử mà hắn từng biết, vị Thái tử ấy vô úy vô sợ, dù núi Thái Sơn có sập trước mặt vẫn giữ bình tĩnh.

 

Ôn Hành, người đang dùng rễ cây buộc chặt lấy bạn bè trong trận truyền tống, vẫy tay chào mọi người: "Chúng ta lên trước nhé, gặp lại sau!" Vương Thiên Ninh và Lý Hành Vân cùng chắp tay: "Tán nhân đi bình an, Thanh Đế đại nhân đi bình an, Kiếm Tiên Dịu Dàng đi bình an."

 

Trong khoảnh khắc, linh quang lóe sáng, bóng dáng ba người lập tức biến mất.

 

Phải nói rằng, trận pháp truyền tống mới này thật thoải mái, không có cảm giác rung lắc hay chao đảo, khi hạ xuống, chân còn cảm giác như giẫm lên đám mây mềm mại. Linh quang tan đi, Ôn Hành và mọi người đã có mặt trên tầng ba mươi của Thiên Giới.

 

Tầng ba mươi của Thiên Giới là đại bản doanh của Tiên Tôn Trực Giới U Đế, được gọi là giới Cửu Châu. Vừa đến Cửu Châu, tầm nhìn đã trở nên rộng mở. Cả giới Cửu Châu là một vùng đồng bằng, không có lấy một ngọn núi cao. Đây là nơi tập trung của các kiếm tu, tinh linh khí ngưng tụ khắp nơi. Để ngăn kiếm tu không kích động mà gây chiến, giới Cửu Châu đã bố trí trận pháp, khiến bầu trời có vẻ cao rộng vô cùng, và mọi người cảm thấy thư thái, toàn thân trở nên nhẹ nhõm.

 

Triệu Ninh khẽ đẩy Ôn Hành: "Lão Ôn, ngươi giẫm lên thứ gì rồi, mau nhấc chân lên." Ôn Hành cúi xuống nhìn, không khó hiểu tại sao hắn cảm thấy chân mình mềm mại. Thì ra chân hắn đang giẫm lên bụng của một con thỏ khổng lồ. Con thỏ tội nghiệp chỉ kịp thở hắt vài lần rồi chết cứng. Khi Ôn Hành phát hiện ra nó, con thỏ đã lè lưỡi, ngừng thở.

 

Ôn Hành vội vàng nhảy khỏi con thỏ: "Ôi trời, con thỏ to quá, sao lại chui xuống chân ta thế này?" Hắn còn cúi xuống cầm lấy hai tai con thỏ và nói với Liên Vô Thương: "Vô Thương, ngươi nhìn xem, ta chưa bao giờ thấy con thỏ nào to thế này! Này, lão Triệu, ngươi xem này, thật là to!"

 

Không phải sao, con thỏ này dài bằng nửa người Ôn Hành, lông dày và nặng còn hơn một con lợn tầm trung. Ôn Hành vui vẻ: "Con thỏ béo thế này, nếu có Vân Thanh ở đây, chúng ta có thể nấu canh thỏ rồi."

 

Triệu Ninh chọc chọc Ôn Hành: "Thôi bỏ canh thỏ đi, hình như ngươi vừa gây rắc rối rồi." Ôn Hành quét thần thức và phát hiện xung quanh họ đã tụ tập một đám người. Ôn Hành: ??? Sao lại thế này?

 

"Giữ lấy họ! Họ đã giẫm chết Thỏ Hoàng!" Không biết ai hét lên, ngay lập tức, một loạt kiếm quang bao trùm trước mắt Ôn Hành, chỉ nghe thấy âm thanh của những thanh kiếm linh động xuất vỏ.

 

Lời của tác giả:

 

Bên cạnh trận truyền tống của thượng giới, mấy tên lính gác đã ngã sõng soài: "Đứng lại... Ngươi không có tư cách..."

 

Phân thân của Liên Vô Thương bước vào trận truyền tống: "Ngươi vừa nói gì?"

 

Bên dưới vẻ ngoài ôn nhu, tao nhã của sư mẫu, lại ẩn chứa sức mạnh sâu không lường và tính cách không phục thì đánh.

 

Nếu ta đã chuẩn bị rất nhiều "bàn tay vàng" cho Vân Thanh, thì "hack" lớn nhất mà ta dành cho lão Ôn, chính là lão Liên.

 

Liên Vô Thương: Đây là lý do ngươi chia ta thành mười tám phân thân sao?

 

Hôm nay là ngày Lễ Độc Thân, nếu không nhờ mọi người nhắc nhở, ta đã quên mất. Giờ đây, Lễ Độc Thân với ta chỉ là dịp mua sắm khuyến mãi trên Taobao mà thôi. Không ngờ một người thích "rải dao" như ta lại để lão Ôn "phát cơm chó" vào ngày Lễ Độc Thân này. Thật quá đáng! Ta đã quên mất điều này, nếu biết trước, ta đã để Liên Vô Thương xuất hiện muộn hơn một chút rồi.

Bình Luận (0)
Comment