Sau khi bay qua Thung Lũng Lan Hoa, họ chính thức tiến vào phạm vi của Vô Thương Tuyết Sơn. Vừa bay lên, Ôn Hằng đã cảm nhận được cái lạnh. Cái lạnh này không chỉ thấm vào da thịt mà còn xuyên qua tận xương cốt, Ôn Hằng cảm thấy từng kẽ xương của mình như đang phả ra hơi lạnh.
Khinh Như Niệm bay phía trước, đột nhiên ngã lộn nhào xuống, làm Ôn Hằng sợ hãi vội vàng đáp xuống, kéo cậu từ trong tuyết ra. Sắc mặt của Khinh Như Niệm tái nhợt, nhìn có vẻ như bị đông cứng nghiêm trọng. Ôn Hằng vỗ nhẹ lên mặt cậu: "Như Niệm? Như Niệm?"
Khinh Như Niệm, trong trạng thái mê man vì lạnh, thốt lên: "Đại ca..." Ôn Hằng ngớ người, chết rồi, chẳng lẽ Khinh Như Niệm bị đông đến mức ngu ngơ rồi sao? Ôn Hằng cảm thấy bản thân thực sự lo lắng không nguôi cho đứa cháu này.
Ôn Hằng lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc chăn bông lớn, anh bọc Khinh Như Niệm kín mít trong đó, rồi dùng hai rễ cây quấn chăn cùng với Khinh Như Niệm và đặt cậu lên lưng mình. Anh phải cõng cháu nhỏ để đi tìm cháu lớn!
Khinh Như Niệm bị bó chặt không thể cử động. Khi cậu dần hồi tỉnh, cậu nhận ra xung quanh ấm áp nhưng bản thân lại không thể nhúc nhích. Thật bất ngờ, Ôn Hằng đang cõng cậu trên lưng và giờ đang thở hồng hộc bay trên trời.
Khinh Như Niệm ngây người một lúc, không tin vào mắt mình. Cậu đang được một người đàn ông cõng trên lưng ư? Nhưng tại sao lại có cảm giác an toàn như thế này? Cả thân thể cậu không thể cử động, chỉ có đầu còn động đậy. Cậu ghé sát vào tai Ôn Hằng và thổi một hơi.
Ôn Hằng giật mình rơi xuống một chút, suýt nữa đâm đầu vào tuyết: "Ôi dào, đồ nhãi con, suýt làm ông cậu sợ chết khiếp."
Khinh Như Niệm bật cười: "Ông thật nghiện rồi đấy à? Thả tôi xuống đi. Đừng bay nữa, tôi quên mất ở Vô Thương Tuyết Sơn có cấm chế, tu sĩ không được phép ngự kiếm phi hành." Nếu sớm nhớ ra điều này, cậu đã không ngu ngốc mà bay lượn trên trời, lo lắng quá mức cho Khinh Như Hứa, thành ra đông cứng rồi rơi như chó rơi xuống từ trời.
Khinh Như Niệm, giống như một cái kén tằm, còng lưng trên người Ôn Hằng, hỏi đầy tò mò: "Ôn đạo hữu, tại sao ông có thể bay dưới cấm chế?" Một kiếm tu như cậu còn rơi xuống, vậy mà Ôn Hằng, người bay bấp bênh trên không, lại không gặp vấn đề gì?
Ôn Hằng nghĩ một chút: "Chắc là vì ta bay chậm thôi." Có lẽ trận pháp đã nhầm anh là một con chim?
Lý lẽ này nghe có vẻ rất hợp lý, Khinh Như Niệm bỗng bị thuyết phục. "Cháu lớn, cháu đã thấy ấm hơn chưa?" Ôn Hằng nhận thấy thần thức của Khinh Như Niệm đã hồi phục, nên hỏi: "Cháu giúp ta xem thử, chúng ta đang ở đâu rồi?"
Anh lấy ra một viên lưu ảnh thạch và dùng linh khí cố định nó trước mặt Khinh Như Niệm. Ôn Hằng tuy có cảm giác định hướng khá tốt, nhưng khi nhìn thấy toàn cảnh tuyết sơn trắng xoá như thế này, anh cảm thấy mọi thứ trông giống nhau. Nếu đi nhầm hướng thì thật rắc rối. Anh không lo cho bản thân, mà lo rằng nếu đến trễ, Khinh Như Hứa có thể gặp nguy hiểm.
Khinh Như Niệm ngạc nhiên nhìn viên lưu ảnh thạch trước mặt: "Tấm bản đồ tinh xảo thế này, ông tìm thấy ở đâu vậy?" Ôn Hằng đáp: "Sư thúc của cháu làm đấy. Điểm đỏ trong đó là vị trí của Vu Yến, cháu xem thử, chúng ta còn cách đó bao xa?"
Khinh Như Niệm cẩn thận quan sát hình dạng của dãy tuyết sơn trên bản đồ, sau đó lạnh lùng nói với Ôn Hằng: "Ông đi lệch đường rồi."
Trên bản đồ, Vu Yến đang ở bên cạnh một hồ nước, nhưng họ bay đến giờ mà chưa thấy bóng dáng hồ nước đâu. Khinh Như Niệm nhìn kỹ rồi nói: "Đây là khu vực gần Băng Linh Tuyền, tôi biết vị trí này." Ôn Hằng dừng lại lơ lửng trên không: "Cháu bảo đi hướng nào, ta sẽ đi hướng đó."
Khinh Như Niệm xác định phương hướng: "Bên kia." Ôn Hằng đáp: "Được rồi." Sau đó bay về phía mà Khinh Như Niệm chỉ. Khinh Như Niệm cảm thấy lưng Ôn Hằng khá ấm áp và cũng an toàn, chỉ là bị rung lắc nhiều. Sau một lúc, Khinh Như Niệm nói: "Ôn đạo hữu, khi ông ngự phong, sao đầu lại không động mà thân lại lắc vậy?"
Ôn Hằng trả lời: "À, không còn cách nào khác, vì ta không có sư phụ dạy, tự học thành tài thôi." Tuy nói tự học, nhưng tốc độ của Ôn Hằng cũng không chậm, thực tế tốc độ bay của anh không thua kiếm tu là mấy. Vừa nói chuyện, Ôn Hằng vừa bay qua một ngọn tuyết sơn cao, lúc này họ nhìn thấy dưới chân một hồ nước màu xanh băng giá.
Khinh Như Niệm nói: "Đến rồi, đây là Băng Linh Tuyền."
Ôn Hằng nhìn Băng Linh Tuyền, nằm giữa dãy tuyết sơn bao quanh. Theo lý mà nói, ở nơi lạnh như thế này, nước trong hồ đáng lẽ phải đóng băng từ lâu, nhưng ở đây, nước hồ không hề đóng băng, còn bốc lên từng luồng hơi nước, trông cứ như là suối nước nóng.
Khinh Như Niệm nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, đừng rơi xuống Băng Linh Tuyền, nước ở đây rất nguy hiểm, những ai không biết sẽ bị đông cứng thành băng." Ôn Hằng gật đầu, anh đáp xuống bờ hồ, nơi đầy tuyết trắng, không thấy bóng dáng người đâu.
Ôn Hằng thắc mắc: "Vu Yến thực sự ở đây sao? Lạnh thật đấy." Vừa nói, anh vừa thả Khinh Như Niệm xuống, Khinh Như Niệm trả lại chiếc chăn bông cho Ôn Hằng: "Xung quanh đây chắc sẽ có động phủ của người đi trước, Vu Yến có lẽ đang ở trong đó. Chiếc chăn này thật ấm."
Câu trước nghe có vẻ nghiêm túc, câu sau lại hoàn toàn lạc đề. Ôn Hằng vui vẻ nhận lấy chiếc chăn: "Đúng rồi, đây là do tiểu sư thúc của cháu làm, sau này nếu có cơ hội, các cháu có thể uống trà trò chuyện cùng nhau." Khinh Như Niệm chẳng muốn tranh cãi với Ôn Hằng nữa, Ôn Hằng đúng là thích chiếm lợi thế từ cậu.
Dưới Băng Linh Tuyền có chí bảo, điều này ai cũng biết. Nhưng số người có thể trở về toàn mạng sau khi vào Băng Linh Tuyền thì rất ít. Dù hiện tại không có quá nhiều người đến đây tìm bảo vật, nhưng vào thời kỳ hưng thịnh, nơi này rất sầm uất. Trên các dãy tuyết sơn xung quanh, có nhiều động phủ hoặc hang động do các tu sĩ để lại, nơi tuyết phủ dày đặc. Nếu may mắn, người ta có thể vào trong và nhặt được vài món đồ quý.
Khinh Như Niệm dùng lưu ảnh thạch của Ôn Hằng xoay theo một hướng khác, và rất nhanh chóng xác định vị trí của Vu Yến. Khinh Như Niệm ra hiệu cho Ôn Hằng: "Theo tôi." Nói rồi, Khinh Như Niệm ẩn linh khí, thân hình như tia chớp, nhanh chóng tiến tới chân núi phía bắc của Băng Linh Tuyền.
Ở chân núi phía bắc, tuyết chỉ phủ một lớp mỏng, trên đó có nhiều viên đá vụn, lớn nhỏ khác nhau. Từng có nhiều tu sĩ đến đây đào hang động để làm động phủ, thời kỳ hưng thịnh, chân
núi phía bắc này đâu đâu cũng là động. Các tu sĩ xuất hiện đông như chuột chũi trên thảo nguyên, từng đợt từng đợt, rất hoành tráng.
Nhưng giờ đây không còn cảnh tượng đó nữa, chỉ còn lại những cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo tuyết tàn. Ôn Hằng cảm thấy da gà nổi lên hết vì lạnh, các cử động của anh cũng trở nên chậm chạp.
Khinh Như Niệm nói: "Ở Băng Linh Tuyền có dị bảo, khi các tu sĩ đến đây, thần thức và hành động của họ sẽ bị ảnh hưởng, nghiêm trọng hơn còn có thể gặp phải ảo giác." Từng có tu sĩ gặp ảo giác, giữa ban ngày mà gào thét gọi mỹ nhân, rồi lao đầu xuống Băng Linh Tuyền và không bao giờ trở lại.
Ôn Hằng gật đầu, hỏi: "Cháu có chắc vị trí của Vu Yến không?" Gió thổi mạnh, thần thức của anh gần như đông cứng lại. Ở đây lạnh thấu xương, nếu không nhờ trận pháp của Thiên Tiếu xác định Vu Yến đang ở đây, anh cũng không cảm nhận được hơi thở của bất kỳ tu sĩ nào khác.
Ôn Hằng định dùng gậy ăn xin thăm dò đất, nhưng khi anh thử, gậy lần *****ên không nghe lời. Không biết nó sợ lạnh hay sợ dị bảo trong Băng Linh Tuyền, nó không chịu duỗi rễ ra!
Ôn Hằng nhìn cây gậy, trên đó hai chiếc lá nhỏ đang vẫy vẫy đầy thân thiện, rồi nhanh chóng héo rũ giả chết. Ôn Hằng thở dài, gậy ăn xin đình công rồi, giờ chỉ có thể tự mình hành động thôi.
Khinh Như Niệm nói: "Tôi từng nghe rằng, vào thời kỳ hưng thịnh, các đại năng tìm bảo vật đã khoét rỗng phía bắc ngọn núi, bên trong có một động sâu thẳm. Nhiều tu sĩ đã vào đó để tìm chỗ trú ẩn. Nếu tôi là Vu Yến, chắc chắn cũng sẽ chọn chỗ này."
Hai người đi lên thêm một lúc thì thấy một tảng đá lớn, mặt sau của tảng đá khuất gió, trên đó có một ít tuyết dính bụi. Trên tuyết còn có dấu vết như thể có thứ gì đó đã bị đẩy hoặc kéo qua. Khi họ đến gần, mới phát hiện đằng sau tảng đá có một cánh cửa. Bên ngoài cửa còn có một phù chú đơn giản, có vẻ như là phù chống gió.
Khinh Như Niệm mở cánh cửa ra, cửa trượt qua lớp tuyết bên dưới, để lại một vết kéo mới. Khinh Như Niệm và Ôn Hằng nhìn nhau, có vẻ như họ đã tìm đúng chỗ rồi.
Phía sau cánh cửa là một cầu thang dài, toàn bộ không gian tối đen như mực, nếu không nhờ cả hai đều là tu sĩ và có tầm nhìn tốt, có lẽ họ đã trượt chân và lăn dài xuống dưới. Sau khi đi khoảng hơn trăm bậc, trước mắt họ hiện ra một hang động khổng lồ. Hang động rất lớn, có vẻ như phía bắc ngọn núi thực sự đã bị khoét rỗng. Trong không gian trống rỗng còn sót lại những thanh xà gỗ và đồ nội thất đã mục nát, lặng lẽ kể về một thời kỳ phồn hoa xa xưa.
Trong hang động vẫn còn thắp vài ngọn đèn trường minh, dầu trong những ngọn đèn ấy đã gần hết, ánh sáng của chúng mờ nhạt và chập chờn.
Ôn Hành nhìn quanh hang động, xung quanh có hàng trăm hang nhỏ lớn khác nhau, một số đã sụp đổ, một số đầy bụi bặm. Ở phía trong hang, còn có một lối đi sâu hun hút, không rõ dẫn đến đâu.
Ôn Hành thở dài: "Nơi này thật là hoang vắng." Khánh Như Niệm bước vài bước: "Phải, không biết Dư Yến vì sao lại đến đây. Dù cho Tửu Tiên Lâu bị người khác chiếm đoạt, hắn vẫn có thể tìm một căn nhà tại Vô Thương thành để sống tốt, sao lại nghĩ quẩn mà đến đây chứ?"
Nơi này gà không gáy, chim không đậu, sống ở đây thật sự quá gò bó với Dư Yến. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng, đây là một nơi rất thích hợp để giết người chôn xác.
Trong bóng tối, có một bóng hình nhanh chóng tiến gần Khánh Như Niệm, nó dừng lại cách lưng Khánh Như Niệm ba thước. Ôn Hành thấy vậy, liền nhẹ nhàng hỏi Khánh Như Niệm: "Như Niệm, hỏi ngươi một việc, Dư Yến mà ngươi nói, có phải mặt tròn lớn không?"
Khánh Như Niệm nghĩ một chút: "Cũng bình thường, mặt không lớn lắm, chỉ là hơi tròn." Ôn Hành hỏi tiếp: "Vậy có phải hắn có đôi mắt tam bạch không?" Khánh Như Niệm không hiểu rõ tam bạch là gì, liền hỏi: "Tam bạch là gì?"
Ôn Hành chỉ về phía sau lưng Khánh Như Niệm: "Chính là đôi mắt như kẻ đứng sau lưng ngươi vậy." Nghe vậy, Khánh Như Niệm quay lại, liền thấy một đôi mắt lạnh lùng, đồng tử lệch lên trên, tròng trắng nhiều hơn tròng đen.
Khánh Như Niệm lập tức lui lại mấy chục bước về phía Ôn Hành, vô cùng kinh ngạc khi nhận ra rằng có người đứng sau mình mà hắn lại không hề nhận ra.
Người tới chính là Dư Yến, như Khánh Như Niệm đã nói, mặt hắn tròn đến khó tin, giống như cái đĩa đựng trái cây của Ôn Hành. Đôi mắt của hắn cũng tròn, mặc dù là mắt tam bạch, nhưng viền mắt rất tròn.
Khóe miệng bên trái của Dư Yến hơi nhếch lên, hắn giả bộ cung kính chắp tay: "Khánh Nhị gia, gió nào đưa ngài tới đây?" Khánh Như Niệm đáp lễ: "Dư chưởng quỹ, nghe người nhà nói, Khánh Như Hứa ở chỗ của ngài, không biết ngài đã xử lý hắn thế nào rồi?"
Nghe vậy, Dư Yến híp mắt cười: "Thì ra Khánh Nhị gia sợ ta xuống tay quá nhẹ, đích thân đến giám sát sao? Ngài đến thật đúng lúc, vở kịch hay đang diễn ra đây! Khánh Nhị gia, mời!"
Khánh Như Niệm và Dư Yến đi phía trước, Dư Yến có thân hình thấp bé, chỉ cao đến tai Khánh Như Niệm. Ôn Hành chạy theo phía sau, hắn muốn xem đứa cháu lớn của mình hiện giờ thế nào, nhưng không ngờ có hai bóng đen đột ngột xuất hiện, chắn trước mặt Ôn Hành.
Ôn Hành giật mình: "Ôi trời." Giờ hắn mới hiểu tại sao Khánh Như Niệm lại hoảng sợ như vậy lúc nãy, thì ra khi bị dọa cũng sẽ lui lại. Hai bóng đen nhanh chóng biến thành hình người trước mặt Ôn Hành, là hai gã đàn ông to lớn: "Đứng lại."
Khánh Như Niệm nghe thấy tiếng động phía sau, quay đầu nhìn rồi nói với Dư Yến: "Dư chưởng quỹ, đây là lô đỉnh mới của ta, cho hắn vào xem thử chứ?" Dư Yến thô lỗ liếc nhìn Ôn Hành: "Là một mỹ nhân, ánh mắt của Khánh Nhị gia quả không thay đổi."
Khánh Như Niệm cười tà mị: "Dư chưởng quỹ khen quá lời." Ôn Hành mặt mày nghiêm nghị nhìn lưng Khánh Như Niệm, thầm nghĩ tên nhãi này sẽ có ngày bị hắn trừng trị.
Dư Yến phất tay ra lệnh cho hai gã đàn ông rút lui, thân hình của họ nhanh chóng biến thành bóng tối và hòa vào bóng đêm xung quanh. Ôn Hành nghĩ thầm, chẳng lẽ những người này cũng giống như Phong Thần của Cửu Hạo Giới, là những bóng hình thành tinh? Thân pháp của họ thật quá kỳ lạ. Ôn Hành nghĩ nếu thực sự đánh nhau, hắn không biết làm thế nào để buộc đám người này hiện hình. Hang động đầy rẫy bóng tối, nếu họ ẩn nấp đâu đó, thì khó mà phát hiện.
Dư Yến dẫn họ đi trên con đường mà không rõ sẽ dẫn đến đâu trong hang động. Ôn Hành cảm thấy càng đi càng lạnh, hắn nhìn xung quanh, trên vách tường xuất hiện những mảng băng trắng, hắn nghĩ rằng họ đã gần đến Băng Linh Tuyền, vì họ liên tục đi xuống.
Càng đi về cuối đường, ánh sáng càng mờ dần, mặt đường và vách tường xung quanh đóng một lớp băng dày. Khánh Như Niệm hỏi Dư Yến: "Dư chưởng quỹ, ngài để hắn ở đâu rồi?"
Dư Yến lộ ra hàm răng trắng tinh: "Tất nhiên là ở một nơi tốt, đảm bảo để hắn sống không được chết cũng chẳng xong." Nghe thấy lời này, Ôn Hành bỗng lo lắng, chẳng lẽ đứa cháu lớn xui xẻo của hắn đã chết rồi sao?
Đi một lúc sau, Ôn Hành cảm thấy cái lạnh xâm nhập vào tận xương tủy, không thể chịu đựng được nữa nên hắn phải khoác một tấm chăn bông lớn, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Hắn còn đưa cho Khánh Như Niệm một tấm chăn, Khánh Như Niệm cũng thấy đỡ hơn.
Khánh Như Niệm hỏi Dư Yến: "Dư chưởng quỹ, nơi này lạnh như vậy, chắc gần Băng Linh Tuyền rồi nhỉ?" Dư Yến cười khẩy: "Đúng vậy, chúng ta đang ở dưới Băng Linh Tuyền. Càng đi xuống, càng lạnh hơn."
Khánh Như Niệm hỏi: "Dám hỏi Dư chưởng quỹ, ngài tu luyện công pháp gì mà lạnh giá không ảnh hưởng đến ngài?" Dư Yến đắc ý cười: "Tự nhiên là có bí thuật trong người, Nhị gia cao cao tại thượng, làm sao hiểu được phương pháp của hạng thấp kém như chúng tôi chứ."
Ôn Hành lạnh đến mức chân và đầu hắn tê dại, hắn cảm giác mặt mình đã hơi xanh vì lạnh, nếu không có chăn bông của Kim Ô quấn quanh người thì có lẽ hắn đã đông cứng.
Cuối cùng họ cũng đến tận cùng con đường, nơi đó là một căn phòng đá, bên trong không có một chút ánh sáng. Dư Yến cười chỉ tay vào bên trong: "Nhị gia, ngài xem." Lúc này trên trần phòng đá sáng lên vài viên dạ minh châu. Dưới ánh sáng của dạ minh châu, Khánh Như Hứa nằm trên mặt đất, toàn thân đầy máu, sắc mặt tái xanh, y phục trắng của hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Mặt hắn úp xuống đất, trên bề mặt phủ một lớp sương mỏng. Ôn Hành nhìn kỹ tay chân của Khánh Như Hứa, tất cả đều bị bẻ gãy, kinh mạch trên tay chân cũng bị cắt đứt! Khánh Như Niệm thở d ốc, nụ cười giả tạo trên mặt cứng đờ: "Dư chưởng quỹ thật ra tay tàn nhẫn, Khánh Như Hứa và ngài có mối thù sâu đậm gì, mà ngài lại hành hạ hắn đến thế?"
Dư Yến thỏa mãn đáp: "Mối thù sâu đậm? Chưa đến mức đó. Chỉ là ta không ưa hắn. Từ khi hắn đến Ly Sầu Giới tranh giành chức Chấp Giới Tiên Quân với ta, ta đã không vừa mắt hắn. Hắn tưởng mình là gì chứ, ngỡ rằng mình là ánh trăng thanh gió mát cao cao tại thượng sao? Ta
chỉ muốn giẫm hắn dưới chân, nghiền nát lòng tự tôn và kiêu ngạo của hắn. Ta muốn thấy hắn khóc lóc van xin, muốn sống không được, chết cũng không xong."
Mắt Khánh Như Niệm đỏ lên, hắn nắm chặt nắm đấm. Dư Yến nhìn Khánh Như Niệm: "Sao Nhị gia lại có biểu cảm này? Ngài trách ta quá nặng tay với Khánh Như Hứa, khiến ngài không có cơ hội trút giận sao?"
Chỉ trách Dư Yến không biết mối quan hệ thật sự giữa Khánh Như Niệm và Khánh Như Hứa, hắn tưởng rằng Khánh Như Niệm đến đây là để chứng kiến cảnh Khánh Như Hứa bị hành hạ. Hắn đắc ý nói: "Đừng vội, trò hay còn chưa bắt đầu. Ngài có thấy căn phòng này không?"
Khánh Như Niệm đáp: "Có vấn đề gì sao?" Dư Yến đắc ý: "Căn phòng này không phải là phòng bình thường, nó được tạo từ huyền thiết thạch, bên trong có trận pháp. Ta muốn nó lạnh, nó sẽ lạnh như hầm băng; muốn nó nóng, nó sẽ như lò luyện ngục của núi lửa."
Dư Yến hứng khởi nói tiếp: "Điều tuyệt vời nhất là, nơi đây có Thiên La Địa Võng trận. Nếu Khánh Như Hứa tắt thở, chỉ cần vài tia sét, hắn sẽ biến thành than và bụi, dù ai có tìm thấy nơi này cũng không thể nhận ra hắn là Đại thiếu gia của nhà họ Khánh. Có phải vẹn toàn không?"
Khánh Như Niệm nghiến răng đáp: "Quả thật là vẹn toàn." Vừa nói, hắn liền rút linh kiếm đâm vào Dư Yến, Dư Yến không ngờ Khánh Như Niệm lại ra tay bất ngờ, tử phủ của hắn bị đâm thủng, hắn giật mình: "Khánh Như Niệm, ngươi có ý gì?! Ngươi định giết ta diệt khẩu sao?!"
Khánh Như Niệm hừ lạnh: "Người trong đó, là đại ca của ta! Là huynh đệ ruột của ta. Người nhà họ Khánh chúng ta dù có chết, cũng phải chết đường hoàng, sao có thể chết ở chỗ này?"
Ôn Hành thấy Khánh Như Niệm ra tay liền thầm kêu không ổn, hắn sớm đã nhận ra rằng Dư Yến và đám tùy tùng của hắn không phải là người bình thường, có vẻ như họ là những bóng hình thành tinh. Những chiêu thức thông thường không thể làm gì họ, chỉ cần nguyên hồn của họ rời khỏi tử phủ và trốn vào bóng tối, dù có chém nát thân thể họ thành bụi thì họ cũng không hề hấn gì!
Đứa trẻ này quá manh động! Tình hình đã đến mức này, Ôn Hành nghĩ phải tìm cách gì để cứu vãn? Nếu không cẩn thận, cả bọn cũng sẽ bị mắc kẹt ở đây!
Dư Yến nắm chặt linh kiếm của Khánh Như Niệm, vẻ mặt kinh ngạc, nhưng khi nghe Khánh Như Niệm giải thích, hắn lại bật cười. Dường như linh kiếm không phải đâm vào tử phủ của hắn, hắn cười lạnh: "Không hổ là đệ tử thế gia, đến lúc này rồi vẫn huynh hữu đệ cung, nếu vậy thì để ta tiễn các ngươi cùng đoàn tụ."
Nói xong, Dư Yến vươn tay về phía Khánh Như Niệm, hai tay hắn đột nhiên dài ra, biến thành những dải lụa đen cuốn chặt lấy Khánh Như Niệm! Chỉ trong một tích tắc, Khánh Như Niệm vốn đứng bên ngoài phòng giam đã bị kéo vào trong cùng Dư Yến! Thân thể của Dư Yến trước mặt Khánh Như Niệm hóa thành bóng đen, nhanh chóng lao vào những góc tối trong căn phòng.
Từ phòng giam vang lên tiếng của Dư Yến: "Huynh đệ tình thâm, để các ngươi cùng lên đường vậy." Giọng nói vang vọng trong phòng giam, căn phòng vốn sáng trưng đột nhiên tối sầm lại, không còn chút ánh sáng. Cả phòng chìm vào tĩnh mịch, Khánh Như Niệm lắng tai nghe, ngoài tiếng thở yếu ớt của Khánh Như Hứa trên mặt đất, hắn chẳng nghe thấy gì nữa.
Đột nhiên, trong bóng tối vang lên tiếng vút vút, dường như có thứ gì đó đang nhanh chóng tiếp cận. Khi Khánh Như Niệm nhận ra thì một lưỡi dao đã xuyên qua ngực hắn, Khánh Như Niệm há miệng phun ra một ngụm máu. Linh kiếm trong tay hắn tỏa ra linh quang màu đỏ trong bóng tối, nhưng không thể ngăn cản được những lưỡi dao từ tứ phía trong bóng đêm.
Ôn Hành đứng bên ngoài phòng giam, ngay khi Khánh Như Niệm ra tay, hai gã đại hán lúc trước đã chặn hắn lại xuất hiện bên cạnh. Ôn Hành giơ tay lên: "Hai vị đại ca tha mạng, ta chỉ là kẻ đi ngang qua thôi mà." Trong mắt hai gã đại hán hiện lên vẻ khinh bỉ: "Đồ thỏ đế..."
Còn chưa kịp nói hết ba chữ "thỏ đế," cây gậy trong tay Ôn Hành đã hóa thành linh quang đen kịt, xé toạc thân thể hai gã đại hán. Trong bóng tối, một âm thanh rất nhẹ vang lên, giống như tiếng bong bóng xà phòng vỡ tan dưới ánh mặt trời, cực kỳ nhỏ nhưng lại rất rõ ràng trong tai Ôn Hành.
Một chiêu thành công, Ôn Hành cảm nhận được Tiểu Diệp Tử đang tỏ vẻ kiêu ngạo, nó vừa phá hủy thần hồn của hai gã đại hán.
Tiếng của Dư Yến vang lên: "Không ngờ ngươi mới là cao thủ ẩn mình, ngươi là ai?" Ôn Hành làm bộ cung tay: "Tại hạ là Ôn Hành. Dư chưởng quỹ, nói chuyện một chút được không? Ngài có thể thả hai đứa trẻ bên trong ra không? Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Ngài xem, Khánh Như Hứa bị ngài hành hạ thế này, chắc ngài cũng hả giận rồi. Dù sao hắn cũng đâu có giết cả nhà ngài, ngài cũng không cần ghét hắn đến thế chứ?"
Dư Yến cười lớn: "Ngươi biết gì chứ? Ta chỉ cần nhìn hắn không vừa mắt, hắn chết thì lòng ta mới cảm thấy thoải mái." Ôn Hành thở dài: "Người ta thường nói, yêu thích một người cần hàng ngàn lý do, nhưng ghét một người thì không cần lý do nào cả."
Dư Yến ngạc nhiên nói: "Có lý lắm. Ta chỉ thắc mắc, ngươi đã làm thế nào để phá hủy thần hồn của hai tên tùy tùng của ta?" Ôn Hành giơ cây gậy ăn xin lên: "Hả? Phá hủy sao? Ôi, thật tàn nhẫn quá, chuyện này không phải do ta làm đâu, chắc là ngẫu nhiên thôi."
Dư Yến im lặng một lúc, rồi nói: "Thế này đi, từ nay ngươi theo ta làm việc, ta bảo đảm cho ngươi ăn no mặc ấm." Ôn Hành lắc đầu: "Không được, không được, hiện giờ ta là lô đỉnh của Khánh Như Niệm rồi."
Ôn Hành lắng nghe tiếng của Dư Yến, cố gắng xác định xem hắn đang ẩn nấp ở đâu, nhưng âm thanh của hắn cứ vang vọng không rõ phương hướng, thật phiền phức. Ôn Hành phát hiện, sau trận pháp và huyễn thuật, hắn lại bắt đầu chán ghét tộc Ảnh. Bọn họ xuất quỷ nhập thần, đi lại không có tiếng động.
Dư Yến cười khẩy: "Không ngờ ngươi cũng có chút khí khái. Nếu Khánh Như Niệm và Khánh Như Hứa chết rồi, ngươi sẽ theo ta chứ?" Ôn Hành vẫn kiên quyết lắc đầu: "Cũng không được đâu."
Dư Yến hỏi: "Chẳng lẽ ngươi là yêu tộc? Lấy tinh huyết làm khế ước, lấy thần hồn thề nguyện, nếu phản bội thì thần hồn sẽ tan biến?" Ôn Hành lắc đầu: "Cũng không phải."
Dư Yến tò mò hỏi: "Vậy là vì sao?" Ôn Hành cười đáp: "Bởi vì, hai đứa trẻ bên trong đều là cháu lớn của ta mà!"
Nói xong, Ôn Hành dùng cây gậy ăn xin đập mạnh vào góc tường phía sau hắn, hắn có cảm giác người hắn muốn đánh đang ở vị trí này. Chỉ nghe "ầm" một tiếng lớn, góc tường sụp xuống, để lộ ra một cái hang lớn!
Từ trong hang phát ra ánh sáng màu lam u tối, Ôn Hành dùng thần thức thăm dò, liền kinh ngạc phát hiện cái hang này không lớn và không đều. Vị trí của nó chính xác nằm ngay bên dưới phòng giam Khánh Như Niệm và Khánh Như Hứa. Xung quanh hang động có rất nhiều tinh thể màu xanh lam, giống như băng nhưng cũng giống một loại băng linh thạch nào đó. Trên băng linh thạch có một đại trận, trên trận pháp này có ba trận nhỏ xếp chồng lên nhau. Trên ba trận nhỏ đó nằm ba người, lần lượt là Dư Yến và hai tùy tùng của hắn.
Ôn Hành sững sờ một lát, chẳng phải hắn vừa vô tình tìm được nơi đặt thân xác của ba người này sao?
Hắn nhìn kỹ hai tên tùy tùng, thấy máu tươi chảy ra từ mũi và miệng của họ, rõ ràng là đã chết. Còn Dư Yến nằm ở giữa thì lại trông rất bình yên, hơi thở đều đặn, giống như đang ngủ say. Ôn Hành từ trên nhảy xuống đứng trên trận pháp, kỳ lạ thay, hang động này nhìn có vẻ lạnh lẽo, nhưng khi đáp xuống, hắn lại cảm thấy dưới chân rất ấm, có luồng khí ấm liên tục bốc lên.
Không có gì lạ khi Dư Yến và bọn họ không bị đông cứng trong cái lạnh của hang động, hóa ra ở đây có một trận pháp cung cấp nhiệt độ ấm áp. Thần hồn của họ không cách quá xa thân xác, chỉ cần thân thể ấm áp, thần hồn có thể trở lại bất cứ lúc nào.
Ôn Hành cất chiếc chăn bông lớn, rồi cúi xuống nhìn Dư Yến: "Ồ, Dư chưởng quỹ nằm ngủ ở đây, trông thật yên bình." Thần hồn của Dư Yến không còn ở trong tử phủ, hẳn là hắn đang ẩn nấp đâu đó. Lúc trước khi giao đấu với Phong Thần, Ôn Hành đã biết rằng việc tu luyện bóng hình thành thân thể không hề dễ dàng, nhưng nếu thần hồn không bị tổn thương, thì họ vẫn có thể cướp đoạt thân xác như các tu sĩ thông thường.
Ôn Hành nhìn vào thân thể của Dư Yến rồi cười: "Dư chưởng quỹ, thương lượng chút được không? Ta và ngài không thù không oán, ân oán giữa ngài và Khánh Như Hứa, Khánh Như Niệm có thể dừng lại tại đây được chứ? Ta trả lại thân thể của ngài, sau này mỗi người đi một ngả, ân oán coi như xóa sạch, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, ngài thấy sao?"
Trong bóng tối, Dư Yến im lặng không nói gì. Ôn Hành cũng không vội, hắn kéo hai tên tùy tùng của Dư Yến ra khỏi trận pháp và đặt họ qua một bên. Chỉ một lát sau, thân thể của hai tùy tùng đã đông cứng thành những khối băng. Ôn Hành ngồi xuống đất, cảm thán: "Ồ, thật ấm áp." Ôn Hành không vội, nhưng Dư Yến thì sốt ruột. Thần hồn của hắn cũng cảm nhận được cái lạnh, nếu hắn không quay về thân xác trong thời gian dài, thần hồn sẽ bị băng linh tuyền làm tổn thương, và nếu không thể cướp đoạt thân thể kịp thời, hắn sẽ chết.
Trong sáu người ở đây, thân thể của hắn bị Ôn Hành trông chừng cẩn thận, không thể quay về. Hai tên tùy tùng của hắn đã chết hoàn toàn, thân thể của họ cũng không thể dùng được. Nếu muốn đoạt xác, hắn chỉ có thể đoạt thân thể của Khánh Như Niệm hoặc Khánh Như Hứa. Nhưng trận pháp trong phòng giam sắp được kích hoạt, hắn lo rằng nếu vào đó, hắn sẽ không ra được.
Một lúc sau, giọng của Dư Yến vang lên: "Ngươi giết hai tùy tùng của ta, nợ này tính thế nào?" Ôn Hành nghĩ một chút rồi đáp: "Nhưng là hai tùy tùng của ngài muốn giết ta trước mà, ta chỉ là tự vệ chính đáng thôi. Hơn nữa ngài cũng đã đánh Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm, như vậy chẳng phải là hòa rồi sao?"
Dư Yến nói: "Sao có thể tính là hòa? Người ra lệnh cho ta đối phó Khánh Như Hứa chính là người của Khánh gia, mà kẻ phản bội cũng là người của Khánh gia. Ngươi nghĩ rằng ta, Dư Yến, không có lòng tự trọng sao? Ai cũng có thể đến đây giẫm đạp lên ta được sao?"
Ôn Hành gãi gãi má, đáp: "Ừm, việc này quả thực là người của Khánh gia làm không đúng. Hay là ngươi đi bắt kẻ đã bảo ngươi giết Khánh Như Hứa, rồi đánh người đó một trận để xả giận?"
Dư Yến hừ lạnh: "Ngươi nghĩ ta ngu đến thế sao?" Ôn Hành đáp: "Vậy thì đừng vội, chúng ta cứ chờ xem ai chịu lạnh giỏi hơn." Nói xong, hắn liền lấy ra một nồi lẩu và một đống thực phẩm: "Trong trời đông giá rét thế này, ăn lẩu là thích nhất. Dư chưởng quỹ, ngài cứ từ từ suy nghĩ."
Dư Yến không ngờ Ôn Hành lại vô lại đến vậy, nhưng hắn vẫn còn đòn hiểm: "Ha, trận pháp trong phòng sắp được kích hoạt, đến lúc đó Khánh Như Niệm và Khánh Như Hứa không ai sống sót, ta xem ngươi còn có tâm trạng ăn lẩu không!"
Ôn Hành đang bận nhúng mấy miếng thịt mỏng vào nồi lẩu, nghe vậy hắn sững lại: "Ngươi nói đến trận pháp nào? Là Thiên La Địa Võng trận sao?" Chính trận pháp này từng làm hắn bị sét đánh đến mức tóc xoăn tít, Ôn Hành bực bội: "Các ngươi bị gì thế? Trận pháp nguy hiểm và tàn bạo thế này không phải đã bị cấm dùng rồi sao? Sao các ngươi lại dùng nó một cách hăng hái thế?"
Dư Yến đáp: "Khánh Như Hứa bị trọng thương, ngươi không sợ hắn sẽ mất hết tinh huyết mà chết sao? Còn Khánh Như Niệm, ngươi không sợ ta sẽ đâm thêm mấy nhát vào hắn à?"
Nghe vậy, Ôn Hành li3m đôi đũa đã dính nước lẩu, rồi mỉm cười và nói với khoảng không: "Dư chưởng quỹ, ngài nhìn kỹ nhé." Nói rồi, hắn đâm đầu đũa xuống mạnh mẽ, nhắm thẳng vào đan điền của Dư Yến. Chiếc đũa như một lưỡi dao xuyên thủng cơ thể của Dư Yến, đâm sâu vào da thịt. Cơ thể của Dư Yến run lên, đan điền bị Ôn Hành đâm thủng.
Đối với tu sĩ, hai nơi quan trọng nhất là não hải, còn gọi là tử phủ thức hải, nơi cư ngụ của nguyên hồn, và đan điền ở gần rốn. Tử phủ bị thương thì nguyên hồn tổn hại, còn đan điền bị tổn thương thì linh khí sẽ rò rỉ, dẫn đến nửa người tê liệt.
Ôn Hành không hề để tâm, hắn lấy ra một đôi đũa khác, một tay khuấy thịt trong nồi lẩu, tay kia cầm một bát nhỏ đựng nước chấm.
Ôn Hành nói: "Ta biết các ngươi tộc Ảnh không lo lắng về việc này. Tử phủ bị đâm thủng hay mất nửa thân thể cũng chẳng sao, miễn là thần hồn còn đó, các ngươi có thể hồi phục. Ta làm thế này chỉ để nói với ngươi rằng, ngươi đâm hai người kia một nhát, ta sẽ đâm lên thân thể ngươi một chiếc đũa. Ngươi phải tin ta, ta là người rất dè dặt, ngoài tử phủ và đan điền, ta sẽ không đâm chỗ nào khác."
Giọng nói của Dư Yến đầy tức giận: "Tên họ Ôn kia, ta và ngươi có thù oán gì sao? Sao ngươi không thể coi như không thấy gì và biến đi cho khuất mắt? Ngươi xen vào ân oán của chúng ta làm gì?!" Hắn chửi rủa vài câu, nhưng Ôn Hành vẫn bình thản ăn lẩu, dù trong lòng lo lắng, nhưng bên ngoài hắn vẫn giữ vẻ mặt ung dung.
Hắn biết rõ, trong cuộc đối đầu, kẻ mất bình tĩnh trước chắc chắn sẽ thua.
Lúc này, trên đầu Ôn Hành bỗng xuất hiện linh quang lấp lánh. Ôn Hành ngước nhìn: "Hả? Chuyện gì xảy ra ở phía trên vậy?" Dư Yến hừ lạnh: "Thiên La Địa Võng trận sắp kích hoạt rồi, Khánh Như Niệm có thể chịu được thêm vài lần sét đánh, nhưng Khánh Như Hứa thì chắc chắn sẽ chết."
Ôn Hành trầm ngâm một lát: "Nơi này nằm ngay dưới phòng giam phải không?" Dù cây gậy ăn xin không còn đủ sức để phá hủy trận pháp, nhưng sức mạnh thô bạo của hắn vẫn còn. Nếu dùng sức mạnh đó, có thể đập thủng được sàn nhà không nhỉ?
Ha, sao giờ ta mới nghĩ ra chuyện quan trọng này nhỉ? Chắc là do vừa đói vừa lạnh khiến đầu óc đơ cứng, nhưng giờ ăn chút gì đó rồi lại tỉnh táo trở lại. Ôn Hành nhanh chóng thu dọn nồi lẩu còn đang dang dở.
Dư Yến đang trốn trong bóng tối: ??? Hắn đang làm gì vậy?
Ôn Hành hét lớn: "Các cháu ngoan! Sẵn sàng chưa? Ông cậu sẽ đưa các cháu ra ngoài ngay!" Nói xong, hắn đột ngột dồn lực vào cây gậy ăn xin. Những chiếc lá nhỏ trên cây gậy căng ra, cạnh của cây gậy phát ra linh khí mạnh mẽ, đan xen với trận pháp trong hang động, tạo ra những tiếng nổ lách tách.
Ôn Hành nheo mắt, nhắm vào trần nhà và vung cây gậy mạnh xuống. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang trời, cả hang động... không, cả ngọn núi rung chuyển! Một luồng linh khí mạnh mẽ bùng nổ từ nơi cây gậy va vào trần nhà. Nguyên hồn của Dư Yến ẩn nấp trong bóng tối run lên, hắn cảm thấy nguyên hồn của mình bị ánh sáng chói lòa thiêu đốt!
Khánh Như Niệm trong bóng tối nghe thấy tiếng nổ lớn, rồi mặt đất bắt đầu rung lắc, xuất hiện những vết nứt không đều. Nhìn thấy các vết nứt ngày càng lớn, bị cái lạnh và cơn đau hành hạ, Khánh Như Niệm chỉ kịp ôm chặt Khánh Như Hứa. Hắn muốn bay lên để tránh khe nứt đột ngột xuất hiện, nhưng không thể tụ linh khí, cơ thể vô thức rơi xuống cùng với nền đất.
Chỉ nghe thấy một tiếng "bịch" rõ ràng, âm thanh của máu thịt bị nghiền nát vang lên. Dư Yến nhìn kỹ, thấy một khối huyền thiết lớn đã rơi xuống chỗ đặt thân thể của hắn, đè nát cơ thể hắn. Chỉ có máu đặc từ dưới khối huyền thiết chảy ra! Dư Yến gần như phát điên: "Ngươi là tên điên!" Hắn vốn định dùng mạng sống của hai anh em Khánh gia để đổi lấy thân thể của mình, nhưng bây giờ, thân thể hắn đã bị phá hủy hoàn toàn!
Ôn Hành kịp thời đỡ lấy Khánh Như Hứa và Khánh Như Niệm. Khánh Như Hứa đã bất tỉnh, Ôn Hành giữ hắn trong tay. Khánh Như Niệm bị đâm vài nhát, tuy mất chút máu nhưng không nghiêm trọng. Hắn kinh ngạc nhìn Ôn Hành: "Ôn đạo hữu, ngài..."
Dư Yến vừa sốc vừa tức giận, hắn hét lên: "Đó là huyền thiết thạch!! Ngươi đã phá hủy được nhà tù bằng huyền thiết thạch!!" Ôn Hành cười hớn hở: "Ha, ngươi không biết rằng huyền thiết trở nên giòn khi ở nơi lạnh sao?"
Đối với kim loại thông thường, gặp lạnh sẽ trở nên giòn, gặp nóng sẽ chảy ra. Nhưng huyền thiết lại khác, khi gặp lạnh nó sẽ cứng hơn. Đây là nhà tù bằng huyền thiết thạch dày hai trượng!! Dư Yến biết điều này nhờ từng sở hữu sổ tay của một tu sĩ đã từng sống ở đây. Nhà tù huyền thiết phối hợp với trận pháp và Băng Linh Tuyền bên ngoài, biến nơi này thành cơn ác mộng của các tu sĩ!
Nhưng cơn ác mộng đó đã bị Ôn Hành đánh tan chỉ bằng một gậy. Nhìn cây gậy tưởng chừng nhẹ nhàng đó lại chứa sức mạnh khủng khiếp như vậy! Đây là sức mạnh kiểu gì?
Thân thể bị hủy, Ôn Hành và Khánh Như Niệm không thể cướp đoạt thân xác, Dư Yến điên cuồng lao vào thức hải của Khánh Như Hứa. Hắn định nhân lúc hỗn loạn để chiếm lấy cơ thể của Khánh Như Hứa!
Trong cơn hỗn loạn, Khánh Như Hứa vẫn bất tỉnh, thần thức của hắn vô cùng yếu ớt. Dư Yến lợi dụng sự không ổn định của ánh sáng từ dạ minh châu và sự rối loạn do huyền thiết rơi xuống, hắn lập tức xông vào tử phủ của Khánh Như Hứa. Dư Yến đang vui mừng, bỗng nhận ra xung quanh trở nên đen tối. Hắn kinh ngạc: "Thức hải của Khánh Như Hứa sao lại tối tăm thế này?"
Ngay lúc đó, trong thức hải của Khánh Như Hứa, những tia sáng nhỏ bắt đầu lóe lên. Dần dần, ánh sáng ngày càng nhiều hơn. Dư Yến nhìn quanh, nhận ra mình đang đứng giữa một biển sao, hắn kinh ngạc mở to mắt: "Không hổ là đệ tử thế gia, thức hải rộng lớn đến vậy."
Lúc này, giọng nói đầy phấn khích của Ôn Hành vang lên bên cạnh: "Đúng thế, một tu sĩ rộng rãi như vậy, sao có thể bị ngươi đoạt xác chứ? Dư chưởng quỹ, ngài nghĩ thế nào?"
Thần hồn của Dư Yến vặn vẹo, hắn quay đầu lại và thấy trong dải ngân hà phía sau, một người khổng lồ từ từ trỗi dậy. Người khổng lồ đó được tạo thành từ những rễ cây, nhìn kỹ lại, đó chính là hình dáng của Ôn Hành! Hắn cao lớn đến nỗi, Dư Yến thậm chí không bằng móng tay của hắn. Áp lực khổng lồ đ è xuống khiến thần hồn của Dư Yến run rẩy.
Dư Yến đã từng nghe nói, tu sĩ có cảnh giới càng cao, hình dáng trong thức hải của họ càng khổng lồ. Ôn Hành rốt cuộc là ai? Hình dáng của hắn to lớn đến mức không thể vượt qua! Dư Yến lúc này mới biết sợ, hắn muốn chạy trốn, nhưng xung quanh toàn là biển sao vô tận, hắn không biết phải trốn đi đâu.
Người khổng lồ có thân hình đồ sộ nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn. Ngược lại, Dư Yến như thể rơi vào vũng lầy, không thể di chuyển. Người khổng lồ dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu của Dư Yến: "Dư chưởng quỹ, định đi đâu vậy? Không trò chuyện thêm à?" Thần hồn của Dư Yến trắng bệch, hắn cảm thấy linh khí trong người đang dần cạn kiệt.
Dư Yến muốn mở miệng cầu xin, nhưng sức mạnh của người khổng lồ quá lớn, hắn há miệng nhưng không nói được lời nào, nguyên hồn của hắn bắt đầu nứt vỡ. Chỉ sau một khoảnh khắc, nguyên hồn của Dư Yến đã tan thành tro bụi. Cả đời Dư Yến kiêu ngạo, cuối cùng lại chết theo cách này!
Người khổng lồ nhìn hai ngón tay của mình với vẻ vô tội, rồi gãi đầu: "Ôi trời... Tại thân hình ta quá lớn, còn thần hồn của Dư Yến lại quá nhỏ bé, ta không cố ý đâu."
Ôn Hành thốt lên một tiếng, Khánh Như Niệm, dù đang đau đớn, vẫn hỏi: "Ôn đạo hữu, chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Ôn Hành với vẻ ngây thơ trả lời: "Ta chỉ lỡ tay dùng sức mạnh quá thôi. Hắn quá nhỏ, nên bị ta bóp chế t mất rồi." Khánh Như Niệm: ??? Ngài đang nói gì vậy?
Lúc này, trận pháp Thiên La Địa Võng trên trần nhà bắt đầu phát ra những tiếng nổ lách tách. Trước đó, Ôn Hành chỉ phá hủy sàn nhà, còn trận pháp Thiên La Địa Võng được khắc quanh phòng giam, và bây giờ nó chuẩn bị phát ra cú sét cuối cùng! Một tia sét chói lòa giáng từ trên trời xuống. Ôn Hành nhanh chóng đặt Khánh Như Hứa vào tay Khánh Như Niệm, rồi lao về phía ánh chớp.
Một tiếng nổ lớn vang lên, cả mặt đất rung chuyển. Khánh Như Niệm mở mắt ra sau ánh sáng chói lóa, chỉ thấy Ôn Hành đang đứng che chắn trên đầu họ. Tia sét mạnh như vậy, một tu sĩ Địa Tiên như Ôn Hành bị đánh trúng chắc chắn sẽ hồn phi phách tán! Hắn hoảng sợ kêu lên: "Ôn đạo hữu!"
Ôn Hành vẫn lơ lửng trên đầu, nghe thấy hắn gọi liền đáp: "Hả? Cháu ngoan, gọi ta đấy à?" Mái tóc của Ôn Hành phát ra những tiếng xì xèo, hắn đưa tay sờ lên đầu rồi cười: "Ồ, tóc ta trở lại như cũ rồi." So với mái tóc xoăn nhỏ, hắn thích mái tóc xoăn lớn hơn nhiều! Ôn Hành hớn hở, chỉ mong trước mặt có cái gương để hắn có thể ngắm mái tóc của mình.
Khánh Như Niệm đứng trân trối: "Đây... đây là sao vậy??" Sóng linh khí mãnh liệt đã đánh thức Khánh Như Hứa, hắn mở mắt và yếu ớt gọi: "Như Niệm..."
Khánh Như Niệm vui mừng khôn xiết: "Đại ca, huynh tỉnh rồi?! Huynh không sao chứ?" Làm sao mà không sao được, Khánh Như Hứa cảm thấy bản thân gần như đã chết, thần hồn của hắn lúc thì lơ lửng, lúc thì bị kéo xuống, trong một khoảng không bao la, hắn nghe thấy có ai đó gọi tên mình, và rồi hắn trở lại cơ thể.
Hắn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Ôn Hành đang lơ lửng trên không. Ôn Hành bay xuống, mỉm cười nhìn Khánh Như Hứa. Mái tóc của Ôn Hành vẫn còn bốc khói, phía trên đỉnh đầu hắn là ánh sáng mờ dần của trận pháp Thiên La Địa Võng, trông như một vị thần đang cưỡi mây đạp gió.
Khánh Như Niệm sợ rằng Khánh Như Hứa không nhận ra Ôn Hành, liền giới thiệu: "Đại ca, đây là Ôn đạo hữu, nếu không có ngài ấy giúp đỡ, chúng ta hôm nay đều sẽ gặp nguy." Khánh Như Niệm nhìn Ôn Hành với vẻ yêu mến, quyết định rằng khi trở về, dù Ôn Hành đòi bao nhiêu bạc, hắn cũng sẽ trả, thậm chí còn muốn theo đuổi Ôn Hành và chăm sóc hắn cẩn thận.
Khánh Như Hứa với khuôn mặt tái nhợt nhìn Ôn Hành, cười một cách yếu ớt, nước mắt từ từ lăn xuống gò má. Hắn nghẹn ngào gọi: "Ông cậu..." Ôn Hành nhìn Khánh Như Hứa, lòng chợt tan nát: "Ôi, cháu ngoan, ông cậu đây, đừng sợ, đừng sợ, giờ ngươi an toàn rồi. Chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay thôi."
Khánh Như Niệm đang ôm Khánh Như Hứa, nghe đến đó thì chết lặng: ... Ờ, chuyện... gì đang xảy ra vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Khánh Như Niệm khóc lóc thảm thiết: "Ta... ta khó khăn lắm mới thích được một người, hóa ra đó lại là ông cậu của ta!"
Khánh Như Hứa cúi đầu rơi lệ: "Ta, khó khăn lắm mới thích được một người, hóa ra đó lại là đạo lữ của ông cậu ta."
Hai huynh đệ nhìn nhau, rồi ôm nhau khóc nức nở.