Đao Thương Diệp nói: "Trong mắt các ngươi, Phương Bạch Phượng là một tiểu sư muội dễ thương. Nàng nhập môn muộn, lại có dung mạo xinh đẹp, khéo léo ăn nói, được sư tôn thiên vị, và chúng ta cũng hết mực yêu thương nàng. Nàng có phải đã nhiều lần nói rằng nàng rất may mắn khi được gia nhập Vô Nhai Tông, coi đó là phúc phận của mình?"
Liễu Nguyệt Bạch vẫn còn mơ hồ, nghe Đao Thương Diệp nói, hắn ngẫm nghĩ một lát, quả thật là như vậy. Tiểu sư muội thường khen ngợi mình, khen ngợi các sư huynh đệ khác trước mặt hắn. Dù có đôi lúc than phiền vài điều, nhưng những lời ấy cũng chỉ như những câu nũng nịu dễ thương, khiến Liễu Nguyệt Bạch không để tâm.
Đao Thương Diệp tiếp tục: "Trước khi gia nhập Vô Nhai Tông, Phương Bạch Phượng là đệ tử của Ngọc Nữ Tông. Ngươi có biết việc này không?" Liễu Nguyệt Bạch gật đầu: "Ta có nghe qua." Ngọc Nữ Tông là một trong mười tám tông môn, thuộc Thừa Ân Giới, nổi tiếng là một tông môn với nhiều nữ tu, thậm chí địa vị còn cao hơn cả Vô Nhai Tông.
Đao Thương Diệp nói: "Tên thật của Phương Bạch Phượng là Phương Huyên. Khi nàng gia nhập Vô Nhai Tông, nàng không phải là đệ tử thân truyền của sư tôn, mà chỉ là một trong những tỳ nữ của Hoàng Diệp Minh. Nàng bị đuổi khỏi Ngọc Nữ Tông vì nói xấu các đồng môn. Khi kể chuyện này với chúng ta, nàng chỉ nói rằng các đồng môn Ngọc Nữ Tông ép buộc nàng và khiến nàng phải rời khỏi tông môn, không nơi nương tựa. Sư tôn thấy nàng thông minh và dễ thương, nên thu nhận nàng làm tiểu sư muội của chúng ta."
Liễu Nguyệt Bạch gật đầu: "Đúng vậy. Khi sư tôn giảng đạo trong đại điện, có một lần hỏi một câu, tất cả chúng ta đều không trả lời được, nhưng tiểu sư muội đã chen vào và đáp chính xác, nhờ đó mà được sư tôn công nhận." Thân phận của Phương Bạch Phượng do Hoàng Diệp Minh xác nhận, và kết quả cũng tương tự như những gì Phương Bạch Phượng đã nói, khiến mọi người càng thêm yêu quý nàng.
Đao Thương Diệp nói: "Thực tế, Hoàng Diệp Minh bị tiểu sư muội làm cho mê muội, nên hắn chẳng đi kiểm chứng kỹ càng. Hắn chỉ đi qua Ngọc Nữ Tông một vòng rồi bỏ qua chuyện này." Liễu Nguyệt Bạch nói: "Nhưng điều này cũng không chứng minh được điều gì..."
Đao Thương Diệp nói từng chữ một: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Bản tính của Phương Bạch Phượng, dù có che giấu khéo đến đâu, cũng sẽ lộ ra sơ hở. Nàng rút kinh nghiệm từ Ngọc Nữ Tông, đến Vô Nhai Tông chúng ta, khéo léo lấy lòng bề ngoài với tất cả chúng ta. Khi nàng muốn thứ gì, chỉ cần đến nũng nịu với một người trong chúng ta, chúng ta sẽ không nghi ngờ gì và lập tức đưa cho nàng."
Liễu Nguyệt Bạch nhíu mày nhẹ, hắn nhớ lại vài lần, khi hắn có được vài món bảo vật từ các di tích, Phương Bạch Phượng nhìn thấy và rất thích thú. Liễu Nguyệt Bạch thấy nàng thật sự thích, nên đã tặng cho nàng. Đây là những lần mà hắn nhớ rõ, còn những lần khác mà hắn không nhớ, thì cơ bản là những gì tốt đẹp ở Thanh Đạm Phong, hắn đều tự động chuẩn bị một phần để lại cho nàng.
Đao Thương Diệp tiếp tục: "Ban đầu, ta cũng thích nàng. Nàng lanh lợi, dễ thương và hoạt bát. Nàng thường đến động phủ của ta để trò chuyện. Ta đã thật lòng coi nàng như người thân. Nhưng sau đó, có điều gì đó không đúng. Nàng bắt đầu nói xấu các ngươi trước mặt ta. Bắt đầu từ khi nào ư? Ta không nhớ rõ chuyện nhỏ, có lẽ là từ lần ta ra tay đánh Diệp Minh."
"Một ngày nọ, nàng khóc và nói rằng Hoàng Diệp Minh đã sỉ nhục nàng. Ta biết Diệp Minh có tính háo sắc, nên nghĩ rằng hắn đã làm gì Phương Bạch Phượng. Vì vậy, ta tức giận và chạy đến Thanh Trạc Phong đánh hắn một trận. Diệp Minh bị đánh đến ngơ ngác. Khi quay đầu lại, ta vô tình thấy Phương Bạch Phượng đang cười, một nụ cười như thể ta đã trở thành vũ khí trong tay nàng. Sau đó, ta âm thầm hỏi Diệp Minh mới biết rằng hắn chỉ đùa giỡn với Phương Bạch Phượng."
"Phương Bạch Phượng muốn có được 'Lục Thần Tiên' của Hoàng Diệp Minh, nhưng hắn không đồng ý. Hắn chỉ đùa một câu: 'Tiểu sư muội, khẩu vị của ngươi càng ngày càng lớn đấy.' Chỉ vì câu nói đó, nàng đã khiến ta hiểu lầm và đánh sư đệ mình."
"Sau đó, Phương Bạch Phượng tìm ta để xin lỗi, nói rằng nàng chỉ muốn dạy cho tam sư huynh một bài học, không ngờ ta lại ra tay quá nặng. Từ lúc đó, ta đã bắt đầu nghi ngờ nàng, nhưng chưa xé rách mặt với nàng."
"Sau này, ta nhận ra rằng nàng không thể che giấu được bản tính. Nàng thường xuyên nói xấu các ngươi trước mặt ta. Lôi Kình Thương không chịu rèn sắt cho nàng, nàng nói đại sư huynh keo kiệt. Hoàng Diệp Minh không cho nàng nhận phần quà, nàng nói tam sư huynh bủn xỉn... Những chuyện như vậy xảy ra quá nhiều. Ta chắc rằng ngươi cũng đã từng nghe nàng nói xấu các sư huynh khác."
Liễu Nguyệt Bạch nghiêm túc suy nghĩ: "Đúng là đã từng nghe, nhưng..."
Đao Thương Diệp nói: "Nhưng các ngươi không để tâm, cho rằng nàng còn nhỏ, dễ thương, không có gì nghiêm trọng. Ban đầu ta cũng nghĩ vậy, cho đến khi nhận ra nàng ngày càng quá đáng. Ngươi có nhận thấy rằng, khi nàng lấy đồ từ chúng ta, nàng chưa bao giờ chủ động chia sẻ thứ gì của mình không?" Liễu Nguyệt Bạch nghe xong không nói gì. Đúng vậy, hắn chỉ nhớ Phương Bạch Phượng luôn đòi hỏi đồ của hắn, còn việc yêu cầu tiểu sư muội chia sẻ thì chưa bao giờ xảy ra.
Đao Thương Diệp thở dài: "Ngươi biết đấy, sư tôn tin tưởng ta, có những việc không bàn với các ngươi nhưng sẽ bàn với ta."
Liễu Nguyệt Bạch gật đầu: "Đúng vậy. Sư tỷ tu luyện Thiên Cơ Đạo, nhìn sự việc thông suốt hơn chúng ta." Hắn và các sư huynh khác đều không có ý kiến về việc này. Nhị sư tỷ có tính cách kiên định, chưa bao giờ làm điều gì gây tổn hại đến tông môn. Ngay cả nếu nàng trở thành chưởng môn của tông môn, các sư huynh đệ đều đồng ý.
Đao Thương Diệp nói: "Trong một thời gian dài, Phương Bạch Phượng và ta rất thân thiết. Ban đầu, ta nghĩ rằng vì chúng ta đều là nữ tu trong tông môn, nên nàng gần gũi ta để chia sẻ những chuyện riêng tư. Nhưng sau đó, ta nhận ra nàng có lẽ không phải vì điều này mà thân thiết với ta, mà bởi vì nàng nghĩ ta sẽ là chưởng môn tiếp theo, nên nàng muốn lấy lòng ta. Ta đã bày tỏ sự nghi ngờ này với sư tôn, nhưng sư tôn không tin. Vì vậy, ta và sư tôn đã đánh cược."
Liễu Nguyệt Bạch siết chặt y phục, giọng nói run rẩy: "Cược gì?"
Đao Thương Diệp nhìn Liễu Nguyệt Bạch với ánh mắt nặng nề: "Ta và sư tôn đánh cược, nếu ta không phải là chưởng môn tiếp theo, Phương Bạch Phượng sẽ thân thiết với ai." Mặt Liễu Nguyệt Bạch tái nhợt: "Vậy nên... Phù Minh Nguyệt..."
Đao Thương Diệp gật đầu nặng nề: "Đúng vậy. Tin tức là do ta phát tán ra ngoài. Ta đã thỏa thuận với sư tôn rằng nếu ta thắng cược, sư tôn phải cẩn thận hơn, không để Phương Bạch Phượng lợi dụng. Sư tôn đã đồng ý. Ta nói với nàng rằng ta tu hành Thiên Cơ Đạo, không quan tâm nhiều đến việc của Vô Nhai Tông, và sư tôn định truyền ngôi chưởng môn cho Phù Minh Nguyệt."
Sắc mặt của Liễu Nguyệt Bạch cuối cùng thay đổi, hắn khó tin thốt lên: "Vậy nên... nàng đột nhiên khóc lóc và nói rằng nàng thích Phù Minh Nguyệt?"
Ánh mắt của Đao Thương Diệp lóe lên một chút, rồi cuối cùng nàng nhìn Liễu Nguyệt Bạch với vẻ áy náy: "Đúng vậy. Từ lúc đó, nàng bắt đầu tiếp cận Phù Minh Nguyệt. Nhưng chuyện giữa ngươi và Phù Minh Nguyệt, ta và sư tôn luôn biết rõ. Thật ra, ta không có ý định trở thành chưởng môn của Vô Nhai Tông, sư tôn cũng biết điều đó. Chính vì thế mà sư tôn tin tưởng ta đến vậy. Người mà sư tôn thực sự muốn chọn làm người kế thừa, là ngươi."
Đôi mắt Liễu Nguyệt Bạch mở to kinh ngạc: "Ta?"
Đao Thương Diệp gật đầu chậm rãi: "Đúng vậy, là ngươi. Nhưng tính cách ngươi quá mềm yếu, quá hiền lành, sư tôn cho rằng ngươi cần được rèn luyện thêm. Thông qua chuyện này, sư tôn muốn xem xét tình cảm giữa ngươi và Phù Minh Nguyệt. Việc sư huynh đệ trở thành đạo lữ là chuyện phổ biến, sư tôn không phải là người cổ hủ. Người nghĩ rằng nếu các ngươi vượt qua thử thách, người sẽ truyền ngôi chưởng môn cho ngươi. Tính cách của Phù Minh Nguyệt quá nóng nảy, không đáng tin cậy như ngươi."
Liễu Nguyệt Bạch không biết nói gì, Đao Thương Diệp thở dài: "Ngươi và Phù Minh Nguyệt đã vượt qua thử thách của sư tôn. Nhưng vào lúc chúng ta nghĩ rằng tình cảm của hai người rất tốt, Phương Bạch Phượng đã quyết định một điều: nàng muốn giết ngươi."
Liễu Nguyệt Bạch tràn ngập kinh hoàng, tiểu sư muội muốn giết hắn sao? Tại sao?!
Đao Thương Diệp tiếp tục: "Bởi vì nếu loại bỏ ngươi, nàng có thể danh chính ngôn thuận ở bên Phù Minh Nguyệt. Nàng đã đến Linh Bảo Các của ngươi, lấy đi một thanh linh kiếm và định bố trí thuật pháp lên đó. Khi ngươi không để ý, linh kiếm sẽ đâm xuyên Tử Phủ của ngươi từ sau lưng. Ngươi có thể không tin, nhưng trong mười thanh linh kiếm của ngươi, có sáu thanh đã bị nàng động tay động chân."
Trong đầu Liễu Nguyệt Bạch vang lên một tiếng nổ lớn, hắn cảm thấy đầu óc trống rỗng, run rẩy hỏi: "Tại sao? Ta đối xử với nàng chưa đủ tốt sao?" Đao Thương Diệp đáp: "Dù ngươi đối xử tốt đến đâu, liệu có gì tốt bằng việc trực tiếp làm chưởng môn? Nàng chưa bao giờ xem chúng ta là đồng môn thật sự. Chúng ta chỉ là bàn đạp dưới chân nàng, là quân cờ trong tay nàng. Khi nàng lợi dụng ta để xử lý Hoàng Diệp Minh, nàng đã biết rằng nếu sử dụng tốt năm người chúng ta, sức mạnh sẽ lớn đến thế nào."
Hình ảnh tiểu sư muội trong tâm trí Liễu Nguyệt Bạch từ từ biến thành một kẻ tàn nhẫn, không còn vẻ đáng yêu, duyên dáng như trước. Hắn không nhận ra sư muội này nữa.
Đao Thương Diệp tiếp tục: "Chuyện đã trở nên nghiêm trọng. Lần *****ên ta phá hủy thuật pháp mà nàng đặt trên kiếm của ngươi, ta đã báo cho sư tôn. Đến lần thứ năm, sư tôn cuối cùng cũng chấp nhận sự thật này. Người nói rằng Phương Bạch Phượng bề ngoài thì ngây thơ, nhưng trong lòng lại độc ác và xảo quyệt. Loại người như vậy không thể giữ lại. Nhưng người không đủ can đảm ra tay, nên ta đã làm việc đó."
"Mười sáu năm trước, ta đến động phủ của nàng vào đêm đó. Nàng đang bày trận pháp trên kiếm của ngươi. Sau khi những trận pháp trước đó bị phá hủy, nàng nghĩ rằng vấn đề nằm ở thuật pháp của mình. Thuật pháp mà nàng sử dụng ngày càng tàn độc. Ta hỏi nàng tại sao muốn giết ngươi, nàng hoảng hốt phủ nhận. Ta không nghe lời biện minh của nàng, ta cầm kiếm đâm từ phía sau. Ta nhắm vào tim nàng, nhưng Tử Phủ và Nguyên Hồn của nàng đã bị trận pháp tác động mà tan vỡ. Ngươi xem, nàng không hề có ý định để ngươi sống sót."
"Đó là trận pháp mà nàng đã thử nghiệm sáu lần, không có bất kỳ sai sót nào. Người bị đâm trúng sẽ không thể sống sót, và không ai có thể phát hiện ra dấu vết. Phương Bạch Phượng không ngờ rằng cuối cùng chính trận pháp mà nàng kỳ công tạo ra lại lấy mạng nàng. Thật là mỉa mai."
Liễu Nguyệt Bạch hoàn toàn không biết những chuyện này đã xảy ra giữa Đao Thương Diệp và Phương Bạch Phượng, cũng không biết rằng hắn đã nhiều lần thoát khỏi âm mưu của tiểu sư muội.
Đao Thương Diệp nói với giọng đầy ưu tư: "Ban đầu ta nghĩ rằng đây chỉ là cược giữa ta và sư tôn, nhưng không ngờ cuối cùng lại trở thành một vòng xoáy mà năm người chúng ta không thể thoát ra. Thanh kiếm đâm chết Phương Bạch Phượng là của ngươi, ngươi không thể biện minh. Mối quan hệ giữa ngươi và Phù Minh Nguyệt cũng bị ảnh hưởng. Sau khi ta giết Phương Bạch Phượng, đạo tâm của ta không ổn định nên đã bế quan. Khi ta xuất quan, ta nghe tin ngươi đã bị thương."
"Sư tôn đã để các ngươi đến Linh Hư Cảnh với hy vọng tạo cơ hội để ngươi và Phù Minh Nguyệt hàn gắn. Nhưng không ngờ điều này lại khiến ngươi gặp họa. Sư tôn ân hận, tự trách và cảm thấy vô cùng xấu hổ, những cảm xúc đó dồn nén khiến đạo tâm của người sụp đổ và người đã qua đời. Còn ngươi, ở Thanh Đạm Phong suốt ngày u sầu, Phù Minh Nguyệt thì rời bỏ tông môn... Còn ta, ta luôn tự hỏi liệu những việc ta làm có phải đã hại bốn người các ngươi không."
Đao Thương Diệp nói tiếp: "Có lẽ không nên có vụ cá cược đó. Ta đã âm thầm xử lý Phương Bạch Phượng, chỉ mình ta biết nội tình. Sư tôn chỉ nghĩ rằng nàng đã qua đời, trong mắt các sư huynh đệ, nàng vẫn là một tiểu sư muội trong sáng và vô tội. Ngươi và Phù Minh Nguyệt có thể vẫn còn thân thiết, có lẽ đã kết làm đạo lữ, và sư tôn vẫn còn sống... Chỉ cần một mình ta biết tất cả mọi chuyện là đủ."
Ánh mắt của Đao Thương Diệp đầy nỗi buồn: "Đến lúc này rồi, cho dù sự thật có phơi bày thì cũng có ích gì? Sư tôn không còn nữa, ngươi và Phù Minh Nguyệt đã trải qua quá nhiều khó khăn và không còn như xưa. Ngay cả Lôi Kình Thương và Hoàng Diệp Minh cũng đã thay đổi."
Liễu Nguyệt Bạch quỳ trên tấm đệm, nước mắt tuôn trào. Hắn không ngờ sự thật lại như thế này! Hắn nghẹn ngào: "Sư tỷ, tại sao không nói cho ta biết, tại sao không nói cho ta?"
Đao Thương Diệp nhìn Liễu Nguyệt Bạch đang đau khổ, cúi đầu với vẻ hối lỗi: "Xin lỗi."
Nàng không thể nói gì thêm, chỉ có thể nói một lời xin lỗi đơn giản.
Nàng dùng cách của mình để bảo vệ Liễu Nguyệt Bạch sáu lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ kể lại với hắn. Có lẽ trong lòng nàng, nàng luôn yêu thương người sư đệ dịu dàng ấy. Đao Thương Diệp nhìn về phía bầu trời ngoài động phủ, giọng u ám nói: "Trước đây ta nghĩ Phương Bạch Phượng ích kỷ và độc ác, có lẽ... ta và nàng cũng là cùng một loại người."
Đúng lúc này, từ trong động phủ vang lên giọng nói trầm ấm của Lôi Kình Thương: "Sao lại cùng một loại người?" Đao Thương Diệp giật mình nhìn về phía cửa, thấy ba vị sư huynh của nàng lần lượt bước ra từ bóng tối.
Phù Minh Nguyệt đỏ hoe mắt, trong khi Lôi Kình Thương và Hoàng Diệp Minh thì giữ nét mặt bình thường. Lôi Kình Thương bước vào động phủ, tiến thẳng tới bên cạnh Liễu Nguyệt Bạch. Ông nhìn hắn với gương mặt nghiêm nghị, nói: "Đừng khóc nữa, cơ thể ngươi mới hồi phục, phải chăm sóc cho tốt." Hoàng Diệp Minh cười hì hì như mọi khi: "Đúng vậy, đúng vậy, đừng khóc nữa."
Phù Minh Nguyệt, giọng khản đặc, hỏi Đao Thương Diệp: "Sư tỷ, chuyện lớn như vậy, tại sao không nói cho ta biết?" Đao Thương Diệp thở dài: "Ban đầu chỉ là một sự nghi ngờ nhỏ, sau đó trở thành vụ cá cược giữa ta và sư tôn. Tiếp theo, mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát. Kể với các ngươi thì được gì?"
Lôi Kình Thương nói: "Thực ra, ta cũng đã nghi ngờ chuyện này." Đao Thương Diệp nhìn chằm chằm vào Lôi Kình Thương, ông nói tiếp: "Sư muội tính tình lạnh lùng, nhưng đối xử với chúng ta như nhau. Ban đầu ngươi đối với Phương Bạch Phượng cũng như vậy, nhưng sau đó ta nhận ra ngươi không còn thân thiết với nàng nữa. Kết hợp với hành vi của nàng, ta đã nhận thấy chút dấu hiệu. Sư muội, chúng ta đã sống cùng nhau hàng ngàn năm, ai cũng hiểu rõ tính cách của nhau."
Lôi Kình Thương nói tiếp: "Khoảng thời gian đó, ngươi và sư tôn thường đóng cửa bàn bạc điều gì, ta không thể biết. Nhưng trước khi Phương Bạch Phượng khóc lóc muốn cưới Minh Nguyệt, nàng đã từng đến gặp ta, hỏi xem sư tôn có định truyền ngôi vị chưởng môn cho ai không. Khi đó, ta trả lời rằng sư tôn chọn ai ta cũng không có ý kiến. Ngay lúc ấy, ta đã thấy có điều gì không ổn."
Hoàng Diệp Minh cười khà khà: "Sống cùng nhau hàng ngàn năm, ai có thể làm gì thì người khác đều biết rõ. Khi nghe tin đồn sư tôn định truyền ngôi vị chưởng môn cho Minh Nguyệt, ta không tin. Không phải Minh Nguyệt không tốt, nhưng tính tình hắn không đủ vững vàng để làm chưởng môn. Sau đó thấy Phương Bạch Phượng khóc lóc đòi cưới Minh Nguyệt, ta biết chắc có gì đó không đúng."
Lôi Kình Thương tiếp lời: "Sư muội luôn kín tiếng, chúng ta không hỏi, ngươi cũng không nói. Dĩ nhiên, chuyện này chúng ta cũng không yêu cầu ngươi xác nhận. Sau khi chuyện của Nguyệt Bạch xảy ra, hắn suy sụp, Minh Nguyệt rời tông, ngươi thì bế quan, sư tôn qua đời... ta buộc phải đứng ra đảm đương vị trí chưởng môn. Nhưng ta cũng đã chứng minh được rằng mình không đủ khả năng."
Hoàng Diệp Minh vỗ nhẹ vào lưng Liễu Nguyệt Bạch: "Ta cũng đã chứng minh rằng mình chỉ là một kẻ phàm tục. Tham lam, ham sắc, dưới tay ta, tông môn sẽ không khá lên được. Kể từ khi Phương Bạch Phượng trở thành tiểu sư muội của chúng ta, mối quan hệ giữa các sư huynh đệ bắt đầu rạn nứt. Cứ tiếp tục như vậy, Vô Nhai Tông sẽ bị hủy diệt."
Phù Minh Nguyệt mắt đỏ hoe, nói: "Tại sao các ngươi không nói gì cho ta biết trước?" Lôi Kình Thương nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu: "Chuyện này chỉ cần nhìn là biết, sao phải nói ra?"
Phù Minh Nguyệt cứng họng, nghĩ lại, chẳng phải hắn cũng có lỗi hay sao? Dù không có lỗi trong việc của Phương Bạch Phượng, nhưng sau đó hắn không dám đối mặt với Liễu Nguyệt Bạch, để lại sư đệ một mình ở tông môn mà bỏ đi xa, chẳng phải đó cũng là sai lầm sao?
Lôi Kình Thương trầm giọng hỏi: "Hôm nay tất cả chúng ta đều ở đây, lời cần nói cũng đã nói. Ta chỉ muốn hỏi mọi người một câu: Vô Nhai Tông có thể tiếp tục tồn tại không? Năm người chúng ta, có thể giữ vững tông môn này không?"
Năm người đã có sự rạn nứt, những năm tháng không hiểu nhau và làm tổn thương nhau giờ khó có thể hàn gắn. Lôi Kình Thương đặt câu hỏi này, cũng là để hỏi chính bản thân mình. Ông quá mệt mỏi, ông thật sự không phải là người thích hợp để làm chưởng môn. Dưới sự lãnh đạo của ông, Vô Nhai Tông đã suy giảm và trở thành một trong những tông môn yếu nhất trong mười tám đảo. Nếu tiếp tục như vậy, tông môn sẽ bị các tông phái khác thôn tính.
Đao Thương Diệp hiếm khi tỏ ra bối rối, nàng không biết nhìn ai, chỉ hy vọng có ai đó đứng ra làm chỗ dựa cho các sư huynh đệ. Nhưng nàng đành bất lực nói: "Ta không biết."
Hoàng Diệp Minh cười cợt nhả như mọi khi, nụ cười dâm đãng đặc trưng của hắn: "Làm sao mà không tiếp tục được chứ, cứ như bây giờ mà sống tiếp cũng ổn thôi. Chỉ là chẳng bao lâu nữa sẽ không còn Vô Nhai Tông trên đời, và khi chết, chúng ta không có mặt mũi nào để đối diện với sư tôn mà thôi."
Cuối cùng, Liễu Nguyệt Bạch cũng ngừng khóc, hắn nhìn mọi người với đôi mắt đỏ hoe, rồi chậm rãi nói từng chữ: "Chắc chắn chúng ta có thể tiếp tục. Chỉ cần sư huynh đệ chúng ta còn ở đây, chỉ cần chúng ta không rời bỏ nhau, Vô Nhai Tông sẽ không sụp đổ." Lôi Kình Thương nhìn hắn và nói: "Sư đệ đã nói vậy, thì ta tin ngươi."
Vì một người ngoài là Phương Bạch Phượng, năm người họ đã nảy sinh hiềm khích, suýt nữa tan rã. Những gì đã xảy ra không thể thay đổi, nhưng họ vẫn phải tiếp tục, và tình hình hiện tại cần được phá vỡ.
Năm người họ nhìn nhau, Liễu Nguyệt Bạch phá vỡ sự im lặng: "Sư tôn trước đây đã chọn ta làm chưởng môn, vậy ta sẽ thử. Mọi chuyện trong quá khứ, hãy để nó qua đi được không? Sư tỷ, các sư huynh, các ngươi có sẵn lòng giúp ta không?"
Lôi Kình Thương cúi đầu, khịt mũi, giọng khàn khàn: "Vô Nhai Tông là nhà của ta, ngoài nơi này ta chẳng còn nơi nào để đi. Nếu ngươi cần ta, chỉ cần nói một tiếng. Ta sẽ ở bên cạnh ngươi." Trong thời kỳ khó khăn, chính Lôi Kình Thương đã đứng ra gánh vác mọi thứ. Giờ đây, khi sư đệ trở về, ông không hề ngần ngại trao lại vị trí của mình. Đại sư huynh làm được đến thế này, đã là quá tốt rồi.
Liễu Nguyệt Bạch đứng dậy và cúi đầu hành lễ với Lôi Kình Thương: "Đa tạ đại sư huynh." Lôi Kình Thương cũng đứng dậy và đáp lễ: "Chưởng môn."
Đao Thương Diệp đứng dậy, ánh mắt phức tạp: "Ngươi... có thể tha thứ cho ta không?" Liễu Nguyệt Bạch đáng lẽ phải hận nàng, nếu không phải vì vụ cá cược giữa nàng và sư tôn, hắn đã không phải chịu khổ nhiều năm như vậy. Từ khi quyết định giết Phương Bạch Phượng, nàng đã không còn quan tâm đ ến
nàng ta nữa. Thứ mà nàng quan tâm, từ đầu đến cuối, chỉ là Vô Nhai Tông và các sư huynh đệ.
Liễu Nguyệt Bạch cúi đầu hành lễ: "Nếu không có sư tỷ, Vô Nhai Tông giờ ra sao thì ai cũng không thể biết. Nếu còn Phương Bạch Phượng, Vô Nhai Tông sẽ không thể phát triển tốt. Sư tỷ đã ra tay giết người, rồi kéo theo một loạt sự việc. Nhưng những chuyện này không nằm trong khả năng kiểm soát của sư tỷ, ngươi đã cố gắng hết sức rồi. Ta đã nghĩ thông suốt, ta nên cảm ơn sư tỷ. Sư tỷ đã cứu ta sáu lần, chính ta phải cảm ơn ngươi."
Đao Thương Diệp cuối cùng cũng rưng rưng nước mắt, nàng cúi đầu đáp lễ: "Sau này, dù lên núi đao xuống biển lửa, Đao Thương Diệp cũng không từ chối." Liễu Nguyệt Bạch cũng trang trọng cúi chào lại: "Đa tạ sư tỷ."
Hoàng Diệp Minh cười hì hì như mọi khi: "Ta không nói gì nhiều nữa, chưởng môn sư đệ hiểu ý ta rồi." Liễu Nguyệt Bạch nghiêm túc cúi chào: "Đa tạ tam sư huynh."
Hắn hiểu rõ Hoàng Diệp Minh, tuy hắn không phải người quân tử và có nhiều tật xấu, nhưng trong lúc tông môn gặp khó khăn, hắn chưa từng nghĩ đến việc rời đi. Khi Vô Nhai Tông lâm vào cảnh khó khăn nhất, chính hắn và Lôi Kình Thương đã gánh vác trọng trách, trong khi những người khác chọn cách rời bỏ.
Cuối cùng, Liễu Nguyệt Bạch nhìn thẳng vào đôi mắt của Phù Minh Nguyệt. Phù Minh Nguyệt có biểu cảm phức tạp, hắn ngập ngừng: "Nguyệt Bạch, ta..." Liễu Nguyệt Bạch nghiêm túc nói: "Từ nay về sau, giữa ta và tứ sư huynh chỉ còn mối quan hệ sư huynh đệ. Mọi chuyện đã qua hãy xóa bỏ, sau này cùng nhau xây dựng Vô Nhai Tông, được chứ?"
Phù Minh Nguyệt nhìn như muốn khóc, nhưng hắn biết bản thân không có tư cách để khóc. Hắn từng bỏ rơi sư đệ và tông môn khi cần hắn nhất, không dám đối mặt với những khó khăn. Nay Liễu Nguyệt Bạch có thể nói ra những lời như vậy đã là tốt rồi, hắn còn có thể mong gì hơn nữa?
Niềm hy vọng trong mắt Phù Minh Nguyệt tắt ngấm, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó cung kính cúi chào: "Mọi chuyện xin nghe theo chỉ thị của chưởng môn."
Lúc này, Ôn Hành đang thảnh thơi nằm trên ghế mây trong đình trúc, hắn vừa nhấm nháp nho vừa cười tủm tỉm. Giang Mục đứng bên cạnh, gãi đầu ngơ ngác: "Ôn tiên trưởng, ngài kể cho ta nghe đi, ta vẫn chưa hiểu tại sao sư tôn ta lại trở thành chưởng môn của Vô Nhai Tông. Mấy ngày nay toàn tin tốt khiến ta choáng váng luôn."
Ôn Hành cười mà không nói gì, hắn đưa tay nhận chùm nho từ Giang Mục. Làm sao Giang Mục có thể hiểu được những mối quan hệ phức tạp của người lớn? Năm vị sư huynh đệ của Vô Nhai Tông sẽ còn phải trải qua rất nhiều giằng co và đấu tranh trong thời gian tới, họ cần có thời gian để hòa hợp lại với nhau.
Nhưng Ôn Hành tin rằng, sau tất cả những khó khăn đã trải qua, năm sư huynh đệ đó rồi sẽ tái sinh như phượng hoàng.
Ôn Hành nhè hai hạt nho ra, tận hưởng khoảnh khắc bình yên. Đang lúc thoải mái, một tấm phù chú bỗng nhiên bốc cháy bên cạnh Ôn Hành. Hắn mở ra, thì thấy tin nhắn từ Đạo Hòa và Thiên Tiếu. Thiên Tiếu cười rạng rỡ: "Sư tôn, ngài lên Thượng Giới mà chẳng gửi lấy một cái phù nào về?" Đạo Hòa cũng trách: "Ngài không biết chúng ta lo lắng cho ngài sao?"
Giang Mục ở bên cạnh ngạc nhiên thốt lên: "Wow, đây là loại trận pháp gì vậy? Thật lợi hại, có thể nhìn thấy cả người ở xa. Hóa ra Ôn tiên trưởng cũng có đệ tử à!" Ôn Hành ném cho Giang Mục một chùm nho: "Đi chơi đi, để ta nói chuyện với đệ tử của ta."
Giang Mục cầm lấy chùm nho và chạy đi ngay, hiện tại hắn vô cùng oai phong, là đệ tử thân truyền của chưởng môn, có bao nhiêu người nịnh bợ hắn!
Đạo Hòa nhìn Ôn Hành với dáng vẻ nhàn nhã thì cười nói: "Ta và Thiên Tiếu còn lo rằng sư tôn lên Thượng Giới bị nhốt vào nhà lao. Nhưng nhìn ngài thế này, chúng ta yên tâm rồi. Trông có vẻ thoải mái lắm."
Ôn Hành cười đáp: "Ta đâu có thảm đến vậy." Sau đó, hắn kể lại một chút về những gì mình đã trải qua ở Thừa Ân Giới, cả hai đệ tử chăm chú lắng nghe. Nghe xong, Thiên Tiếu bình luận: "Xem kìa, đây chính là những gì sư tôn thường dạy chúng ta, giao tiếp và trao đổi rất quan trọng. Có khúc mắc gì phải nói ra, có vấn đề gì thì cùng nhau giải quyết, tuyệt đối không được giữ kín một mình."
Thiên Tiếu nghiêm túc nói: "Nếu như từ đầu có ai nhận ra sự thay đổi của Phương Bạch Phượng và can thiệp kịp thời, có lẽ mọi chuyện đã không đến nông nỗi này." Đạo Hòa cũng đồng ý: "Đúng vậy, ngay cả kẻ ngỗ nghịch như Đạo Hòa cũng có thể được cảm hóa, huống hồ là một cô gái? Lúc cần ra tay thì phải dứt khoát."
Thiên Tiếu thở dài: "Dù bản tính con người khó thay đổi, nhưng có những chuyện có thể tránh được. Nếu ta là chưởng môn của Vô Nhai Tông, ta sẽ không bao giờ thu nhận một đệ tử nhỏ tuổi như vậy."
Đạo Hòa hậm hực: "Đúng đấy, chênh lệch tuổi tác quá lớn mà lại còn nuông chiều như vậy, chẳng trách Vô Nhai Tông rơi vào tình cảnh này. Sư tôn của họ cũng có phần trách nhiệm."
Ôn Hành thở dài: "Thực ra, Vân Thanh nhỏ hơn các ngươi rất nhiều, nhưng các ngươi còn cưng chiều nó hơn cả ta đấy." Nghĩ lại, Phương Bạch Phượng và Vân Thanh có nhiều điểm tương đồng. Vân Thanh cũng rất biết cách lấy lòng mọi người, và ai cũng cưng chiều hắn.
Thiên Tiếu cười: "Sư tôn nói đùa rồi, Phương Bạch Phượng là một người đầy mưu mô xảo quyệt, sao có thể so sánh với tiểu sư đệ của chúng ta được." Ôn Hành ngẫm nghĩ: "Cũng đúng, Vân Thanh là người ngay thẳng."
Đạo Hòa và Thiên Tiếu ở đầu kia của phù chú không khỏi nhăn mặt: "Câu này mà để tiểu sư đệ nghe thấy thì chắc sẽ buồn lắm. Sư tôn, ngài thật là... sao lại đi so sánh tiểu sư đệ với người như thế chứ? Không hề có điểm nào giống nhau cả. Sư tôn đúng là ngốc, sao ngài không nghỉ ngơi ăn uống mà cứ suy nghĩ linh tinh như vậy?" Sau khi đùa giỡn và "chất vấn" Ôn Hành một lúc, phù chú dần dần biến mất.
Ôn Hành thở phào một hơi: "Lũ đệ tử bướng bỉnh." Nhưng hắn hiểu rằng, sự hòa hợp của tông môn đến từ những lần các đệ tử thầm lặng nói xấu nhau. Nghĩ lại, Ôn Hành không khỏi mỉm cười, hắn tự hỏi phải chăng vô tình đã trở thành mục tiêu trêu chọc của bọn họ.
Dù sao đi nữa, bị trêu đùa cũng tốt hơn việc các đệ tử có mâu thuẫn với nhau. Ôn Hành nhón một quả nho: "May mà tông môn ta toàn là một lũ ngốc nghếch."
Vài ngày sau, Liễu Nguyệt Bạch trở về Thanh Đạm Phong. Hắn trông có chút tiều tụy, nhưng tinh thần lại rất tốt. Sau khi trải qua những sóng gió vừa qua, tâm lý của hắn đã trở nên điềm tĩnh hơn nhiều. Khi hắn thấy Ôn Hành, Liễu Nguyệt Bạch cảm thấy hổ thẹn và cúi đầu hành lễ: "Ôn đạo hữu, mấy ngày qua đã làm phiền ngươi."
Mấy ngày nay, hắn quá bận rộn, không có thời gian chăm lo cho Ôn Hành, chỉ để Ôn Hành và Giang Mục ở lại Thanh Đạm Phong. Nhưng Ôn Hành không cảm thấy phiền, hắn cười tươi nói: "Chuyện nhỏ mà, ta thấy rất thoải mái. Mọi chuyện đã ổn
thỏa chưa?"
Liễu Nguyệt Bạch cười: "Vô Nhai Tông những năm qua đã mất rất nhiều đệ tử tài giỏi về tay các tông môn khác, thiệt hại rất lớn. Nói chung là không dễ giải quyết. Nhưng điều quan trọng là các sư huynh, sư tỷ đã lấy lại tinh thần, điều này với ta là quan trọng nhất."
Ôn Hành gật đầu: "Đúng vậy, huynh đệ đồng lòng thì việc gì cũng có thể thành công. Một tông môn phải đoàn kết thì mới phát triển được." Liễu Nguyệt Bạch lại thở dài: "Nhưng hiện tại Vô Nhai Tông đang đứng chót trong mười tám đảo."
Ôn Hành cười lớn: "Có gì mà thở dài, đứng chót có nghĩa là ngươi còn rất nhiều cơ hội để tiến lên phía trước mà!"
Liễu Nguyệt Bạch bật cười: "Ôn đạo hữu thật lạc quan, ta thật ngưỡng mộ. Hôm nay ta nhận được thông báo về đại hội tông môn, Ôn đạo hữu có hứng thú muốn tham gia không?"
Đôi mắt Ôn Hành sáng lên: "Ôi, cầu còn không được! Ta đang muốn ngắm cảnh các đảo khác đây, đúng là cơ hội đã đến."
Liễu Nguyệt Bạch nói: "Năm nay có sáu tông môn thay chưởng môn, chắc chắn đại hội sẽ rất đặc sắc. Mặc dù Vô Nhai Tông trước giờ chỉ xếp chót, nhưng nhìn sức mạnh của các tông môn khác, chúng ta sẽ có cái nhìn rõ ràng hơn về thực lực của mình."
Ôn Hành ngạc nhiên hỏi: "Sáu tông môn cùng thay đổi chưởng môn sao? Quả là quá nhiều." Liễu Nguyệt Bạch đáp: "Những năm trước không có chuyện này, không hiểu sao năm nay lại đặc biệt nhiều như vậy." Đổi đến một phần ba tông chủ của các tông môn, xem ra cạnh tranh trong mười tám đảo dưới sự cai quản của Thừa Ân thực sự rất khốc liệt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Ôn Hành cảm thấy mình chưa nằm trên ghế nghỉ ngơi được mấy ngày thì đã đến ngày xuất phát. Năm nay, Liễu Nguyệt Bạch dẫn theo Lôi Kình Thương, Đao Thương Diệp, cùng mười đệ tử cốt cán bao gồm cả Ôn Hành. Về phần Hoàng Diệp Minh và Phù Minh Nguyệt? Họ ngoan ngoãn ở lại trông coi tông môn.
Trận pháp dịch chuyển được đặt ở phía trước Vô Nhai Phong, Ôn Hành khẽ gật đầu chào hai vị trưởng lão của Vô Nhai Tông. Đao Thương Diệp hơi nhíu mày, nhìn Ôn Hành chăm chú. Ôn Hành cười hỏi: "Sao trưởng lão lại nhìn ta như vậy?" Đao Thương Diệp đáp: "Trên người ngươi có một sức mạnh rất đặc biệt."
Ôn Hành gãi gãi má: "Đặc biệt sao?" Đao Thương Diệp đáp: "Ta tu hành Thiên Cơ Đạo, có thể nhìn thấy một ít quá khứ của người khác, nhưng quá khứ của ngươi, ta hoàn toàn không thấy gì cả." Ôn Hành nghĩ ngợi một chút rồi cười nói: "À, có lẽ là do tu vi của trưởng lão chưa đủ rồi."
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sững sờ, Ôn Hành có lẽ là người *****ên dám nói thẳng với Đao Thương Diệp rằng tu vi của nàng không đủ. Mọi người nghĩ thầm: "Ngươi không sợ bị đâm một nhát vào thận sao? Đao trưởng lão nổi giận thì thật đáng sợ!"
Nhưng Đao Thương Diệp không hề tỏ ra tức giận, nàng thậm chí còn gật đầu đồng tình: "Cũng có lý." Liễu Nguyệt Bạch vội vàng đứng chắn trước Ôn Hành, phòng trường hợp sư tỷ tức giận mà ra tay, ít ra hắn cũng có thể đỡ giúp một chút.
May thay, Đao Thương Diệp không có ý định động thủ. Ôn Hành hỏi Liễu Nguyệt Bạch: "Chúng ta sẽ đi đâu bây giờ? Có phải đến đảo số hai không?" Liễu Nguyệt Bạch sững sờ: "Đảo số hai? Ý ngươi là đảo lơ lửng gần chúng ta sao? Không, chúng ta không đến đó."
Cuộc thi tông môn được tổ chức tại Linh Hư Cảnh, nằm bên ngoài mười tám đảo. Phía trước Linh Hư Cảnh là tòa Linh Hư Lâu, nơi tổ chức cuộc thi hàng năm. Vì các đảo lơ lửng không ổn định, lo ngại cuộc thi sẽ gây ra động đất hoặc sụp đổ đảo, Linh Hư Cảnh được đặt trên biển hỗn độn, không cần lo lắng về việc đó. Hơn nữa, sau lưng Linh Hư Lâu là Linh Hư Cảnh, người chiến thắng có thể sớm tiến vào tìm kiếm linh bảo.
Ôn Hành sờ cằm: "Không lẽ ta sẽ gặp Thừa Ân ngay khi đến đó?"
Một ánh sáng lóa lên từ trận pháp, và cả đoàn biến mất khỏi Vô Nhai Phong. Khi mở mắt ra, họ đã đến một hòn đảo với bãi cát trắng, trời xanh và những hàng dừa xanh mướt. Ôn Hành đứng trên bãi biển, nhìn ra xa, thấy một vùng biển hỗn độn xanh biếc và các tu sĩ di chuyển qua lại từ trận pháp. Hòn đảo có địa hình thấp ở rìa, cao ở giữa, trông như một cái mai rùa khổng lồ. Trên đỉnh, giữa những hàng dừa rậm rạp, có một cung điện nguy nga. Từ đó, chỉ cần quét thần thức là có thể nhìn thấy mười tám đảo lơ lửng dưới sự cai quản của Thừa Ân.
Quét một lượt thần thức, Ôn Hành phát hiện có ít nhất hàng ngàn tu sĩ tụ tập trước cung điện. Ôn Hành cảm thán: "Thật là náo nhiệt!" Nói rồi, hắn với tay hái một trái dừa trên cây, dùng ngón tay chọc một lỗ nhỏ trên vỏ và uống mấy ngụm nước dừa. "Chưa thi mà ta đã cảm nhận được không khí nóng bỏng rồi."
Liễu Nguyệt Bạch đáp: "Đúng là rất nóng." Tuy nhiên, các tu sĩ có thể dùng linh khí để điều chỉnh nhiệt độ cơ thể, nên cũng không ai cảm thấy nóng quá mức.
Ôn Hành nhìn quanh, thấy các tu sĩ đều mặc đạo bào kín mít, không ai diện quần đùi hay áo ba lỗ. Hắn chợt nhớ đến những ngày phơi nắng cùng Thiệu Ninh ở Cửu Khôn Giới, và tự hỏi liệu nếu mình thay trang phục, có bị các tu sĩ truy sát không.
Sau khi cân nhắc, Ôn Hành quyết định tuân theo đám đông, tránh làm quá nổi bật. Nếu hắn gặp Thừa Ân, sẽ không hay ho gì khi bị chú ý quá mức. Với bao nhiêu người dưới quyền Thừa Ân, chỉ cần một mệnh lệnh từ Thừa Ân, hắn sẽ bị đâm thành cái rổ. Nghĩ đến khả năng đó, ngay cả nước dừa trong miệng Ôn Hành cũng trở nên chua chát.
Lôi Kình Thương dẫn đoàn hướng về Linh Hư Lâu: "Trong bốn giới, Thừa Ân Giới có năm tông môn. Nguyệt Bạch, trước đây ngươi đã từng giao tiếp với chưởng môn của họ chưa?" Liễu Nguyệt Bạch lắc đầu: "Sư huynh nói đùa rồi, lần trước sư tôn đưa ta tới chỉ để ta làm quen với vài đệ tử cốt cán, chứ chưởng môn các tông môn ta chưa có cơ hội gặp gỡ."
Lôi Kình Thương cười khổ: "Ta cũng vậy, sau khi sư tôn qua đời, ta chỉ đến đây một lần." Khi đó, ông cảm thấy mình giống như một con khỉ bị chưởng môn các tông môn quan sát. May thay, sau vài chiêu tượng trưng, bọn họ cũng buông tha ông. Dù sao thì, trong mắt họ, Vô Nhai Tông chỉ là tông môn yếu nhất, đổi chưởng môn cũng chẳng khác gì.
Đoàn người nhanh chóng đi qua con đường mòn trong rừng dừa và đến trước Linh Hư Lâu. Nhìn từ xa, tòa lâu đã rất uy nghi, nhưng khi đến gần mới thấy khí thế thật sự không thể coi thường. Trước cửa Linh Hư Lâu có hai bức tượng đồng kỳ lân. Những bức tượng này không giống như kỳ lân trang trí ở cửa nhà người phàm. Khí thế phát ra từ tượng khiến nhiều tu sĩ tham dự cuộc thi không dám đối diện.
Ôn Hành liếc nhìn một bức tượng kỳ lân, và bất ngờ, bức tượng đứng dậy và bước về phía hắn! Liễu Nguyệt Bạch cùng những người khác sững sờ: "Kỳ lân tôn giả tại sao lại đứng lên?"
Bức tượng kỳ lân, vốn cao ngang hai người khi ngồi xuống, giờ đứng lên như một ngọn núi nhỏ, bước đi làm cả quảng trường rung chuyển. Nó tiến đến trước mặt Ôn Hành, cúi xuống nhìn chằm chằm vào hắn, khiến đôi mắt của nó trở thành mắt lác.
Luồng hơi nóng phả ra từ mũi kỳ lân, mạnh mẽ và cháy bỏng như thể nó là sinh vật sống. Mũi nó chạm nhẹ vào Ôn Hành, nhưng với mọi người nhìn vào, đó giống như một cú đập mạnh. Do mũi kỳ lân quá lớn, khuôn mặt Ôn Hành gần như dính chặt vào nó.
Ôn Hành ôm lấy mũi mình, đau nhói: "Chuyện gì vậy? Đâm đau quá!" Kỳ lân đứng dậy, đi về vị trí cũ và nằm xuống. Xung quanh vang lên tiếng cười: "Lại có kẻ ngốc dám đối diện với kỳ lân tôn giả!"
Liễu Nguyệt Bạch và những người khác vội hỏi: "Ôn đạo hữu, ngươi không sao chứ?" Ôn Hành xua tay cười: "Không sao, có lẽ kỳ lân ngửi thấy trên người ta có mùi đồ ăn ngon nên đến xin một ít
đấy mà." Ở Vô Nhai Tông, Ôn Hành đã nhiều lần thu hút chim thú đến gần. Có lần, Liễu Nguyệt Bạch còn thấy những con chim đáng sợ đậu trên tay Ôn Hành. Hắn nghĩ rằng Ôn Hành là một người rất dịu dàng, ngay cả kỳ lân tôn giả cũng nhận ra sự khác biệt này.
Lúc này, có tiếng chào hỏi vang lên: "Đây chẳng phải là Lôi chưởng môn của Vô Nhai Tông sao? Hân hạnh, hân hạnh." Cả đoàn quay đầu lại, thấy một lão đạo râu dê tiến đến. Lão ta tên là An Quý, chưởng môn của Thập Tuyệt Tông, một tông môn thuộc Thừa Ân Giới.
Dù trong lòng Ôn Hành gọi các hòn đảo của Thừa Ân Giới là đảo số một đến số năm, nhưng thực ra mỗi đảo đều có tên riêng. Ví dụ như Vô Nhai Đảo của Vô Nhai Tông, Thập Tuyệt Đảo của Thập Tuyệt Tông, và còn có Ngọc Nữ Đảo, Thủy Nguyệt Đảo, Minh Nguyệt Đảo.
Lôi Kình Thương cúi chào: "An chưởng môn, ta không còn là chưởng môn của Vô Nhai Tông nữa. Chưởng môn hiện tại là sư đệ của ta." Liễu Nguyệt Bạch hành lễ: "Bái kiến An chưởng môn." An Quý cười khen: "Chưởng môn Liễu thật trẻ tuổi tài cao."
Ôn Hành nhẹ nhàng hỏi Đao Thương Diệp: "Vô Nhai Tông và Thập Tuyệt Tông quan hệ có tốt không?" Nhìn cách An Quý thân thiết trò chuyện, nhưng lại không hiểu rõ lắm về Vô Nhai Tông, khiến Ôn Hành không khỏi tò mò. Đao Thương Diệp đáp lại bằng truyền âm: "Thập Tuyệt Tông và Vô Nhai Tông đều thuộc Thừa Ân Giới, và trong các cuộc thi năm nào, Vô Nhai Tông luôn đứng bét, còn Thập Tuyệt Tông đứng áp chót."
Khóe miệng Ôn Hành co giật, quả là mối quan hệ bất ngờ.
An Quý nói: "Cuộc thi tông môn năm nay rất sôi nổi, Thừa Ân Giới có hai tông môn thay đổi chưởng môn. Ban đầu ta nghe nói có sáu tông môn đổi chưởng môn, nhưng bây giờ nhìn lại, hóa ra là bảy tông môn thay đổi."
Liễu Nguyệt Bạch ngạc nhiên: "Sao lại là bảy tông môn? Chẳng phải chỉ có sáu tông môn thôi sao?" An Quý hạ giọng nói: "Ta nghe nói chưởng môn của các tông môn trong Thừa Trạch Giới đều đã thay đổi. Như vậy đã có năm tông môn, cộng với ngươi ở Thừa Ân Giới, thì đã là bảy tông môn."
Lúc này, một giọng nữ vang lên: "Không chỉ có bảy tông môn đâu, ta nghe nói bốn tông môn lớn của Thừa Huệ Giới đã bị một người hợp nhất lại rồi. Từ nay, Thừa Huệ Giới chỉ còn một tông môn mà thôi." Ôn Hành và những người khác nhìn lại, thấy một nữ tu cao lớn, gò má nhô cao đang bước tới. Đây là Thẩm Vấn Tâm, chưởng môn của Ngọc Nữ Tông. Tuy không hợp với thẩm mỹ của số đông, nhưng bà ta là một chưởng môn vô cùng am hiểu tình hình.
"Thẩm chưởng môn." Liễu Nguyệt Bạch và An Quý cúi chào. Thẩm Vấn Tâm đánh giá Liễu Nguyệt Bạch: "Đây là chưởng môn mới của Vô Nhai Tông? Tốt lắm, tốt lắm."
Ánh mắt của Thẩm Vấn Tâm dừng lại trên Ôn Hành: "Còn vị này, là trưởng lão mới của Vô Nhai Tông sao?" Ôn Hành cười đáp lễ: "Không phải, tại hạ chỉ đến xem vui thôi." Thẩm Vấn Tâm: "???"
Lúc này, bà ta chỉ về phía một con đường mòn trong rừng dừa: "Kia chính là chưởng môn mới của Ảnh Nguyệt Tông, nghe nói vừa mới phi thăng không lâu, thực lực rất mạnh. Sau khi lên ngôi, hắn đã đổi tên Ảnh Nguyệt Tông thành Tiêu Dao Tông. Ta đã gặp hắn từ xa, thực lực không thể xem thường. Có lẽ vị trí đứng đầu của Thủy Nguyệt Môn trong Thừa Ân Giới sẽ bị thách thức."
Ôn Hành nhìn theo hướng đó và bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc. Một tu sĩ tuấn tú, đeo hai thanh linh kiếm sau lưng, mặc đạo bào xanh đang bước tới. Ôn Hành bật cười: "Hóa ra gặp người quen rồi!"
Tác giả có đôi lời:
So sánh giữa Vân Thanh và Phương Bạch Phượng
Khi nhận được vật quý:
Phương Bạch Phượng: "Sư huynh thật tốt, cảm ơn sư huynh!" (Vui mừng nhận lấy và cất đi).
Vân Thanh: "A a a, sư huynh, sư tỷ thật tốt! Đây là cho ta sao? Các huynh, tỷ đã có chưa? Ta vui quá, sư huynh, ta cũng có được một số thứ tốt, ta sẽ tặng lại cho các huynh!" (Vui vẻ móc đồ trong túi trữ vật ra).
Khi bị mắng:
Phương Bạch Phượng: "Hu hu, sư tôn, sư huynh, sư tỷ mắng con."
Vân Thanh: "Sư huynh, sư tỷ, sư mẫu! Sư tôn lại mắng con rồi! Sư tôn đánh con nữa! Ngài lại vô lý rồi!"
Khi có ai nói xấu đồng môn:
Phương Bạch Phượng: "Đúng vậy, ta cũng nghĩ thế, để ta kể cho ngươi nghe..." (Tiếp tục nói xấu).
Vân Thanh (lấy ra dao bếp, ánh mắt không thiện chí): "Ngươi dám nói xấu sư huynh, sư tỷ của ta? Đỡ này!"
Vân Thanh là đứa em cưng yêu quý, không ai có thể thổi bay khỏi lòng các sư huynh, sư tỷ. Còn Phương Bạch Phượng, dù lanh lợi đến đâu, cũng dễ dàng bị thổi bay theo gió.