Ôn Hành đẩy đẩy Thủy Ba Hoành, Thủy Ba Hoành mở mắt, anh ta nở một nụ cười ngượng ngùng. Ôn Hành đau đầu, huynh đệ à, ngươi không thể cười như vậy được, người ngoài nhìn vào còn tưởng Ôn Hành đã làm gì anh ta rồi. Thủy Ba Hoành dịu dàng nói: "Buổi sáng tốt lành, Ôn đạo hữu."
Ôn Hành chui ra khỏi chăn, gãi gãi mái tóc có phần lộn xộn: "Buổi sáng tốt lành. Ta có thể hỏi Thủy chưởng môn vì sao lại ở trong chăn của ta không?" Thủy Ba Hoành ngại ngùng đáp: "Ta thấy Ôn đạo hữu ngủ say, nên nằm xuống cùng ngươi chợp mắt một lát. Quả nhiên ngủ rất ngon, đa tạ Ôn đạo hữu."
Ôn Hành cảm thấy đau nhói trong đầu, nếu bị người khác bắt gặp thì hắn cũng chẳng biết phải giải thích thế nào. Ôn Hành thở dài: "Thủy chưởng môn, mong rằng lần sau ngươi đừng làm chuyện như thế này nữa, trước đây ta đã nói rõ ràng với ngươi rồi." Thủy Ba Hoành có chút ấm ức: "Chúng ta đều là nam nhân, hai người nam nhân ngủ chung có gì là vấn đề?"
Vấn đề gì? Vấn đề lớn đấy chứ! Cuối cùng Ôn Hành cũng tỏ ra nghiêm túc: "Tóm lại là không được. Nếu ngươi muốn ngủ, có thể đánh thức ta, ta sẽ cho ngươi chăn đắp, nhưng ngươi không được ngủ vào chăn của ta, đây chỉ có đạo lữ của ta mới có thể ngủ." Thực ra cũng không hẳn, ngoài Liên Vô Thương thì còn có đệ tử của hắn cũng có thể ngủ.
Thủy Ba Hoành ấm ức đáp lại một tiếng: "Ồ, ta sẽ không ngủ nữa là được." Ôn Hành nhìn anh ta, theo lý mà nói, Thủy Ba Hoành thành tiên đã nhiều năm, nhân sự hẳn cũng phải hiểu. Rõ ràng là anh ta cố tình, nhưng Ôn Hành thật sự không biết phải làm gì với anh ta.
Ôn Hành thu dọn chăn vào trong túi trữ vật: "Đây là nơi nào? Thủy chưởng môn có biết không?" Thủy Ba Hoành dịu dàng đáp: "Đây là Tứ Linh cảnh, ta đã từng tới đây." Thủy Ba Hoành đã đạt vị trí cao mấy ngàn năm, nhiều lần bị truyền tống tới tiểu động thiên Tứ Linh cảnh trong Linh Hư cảnh.
Ôn Hành nhìn quanh một vòng: "Ở đây chỉ có hai chúng ta thôi sao?" Thủy Ba Hoành cười càng tươi: "Đúng vậy." Ôn Hành lẩm bẩm: "Tứ Linh cảnh cũng thật rộng lớn, không thấy có người khác?" Nếu để hắn với Thủy Ba Hoành ở cùng nhau, không tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ thôi đã thấy đau đầu.
Thủy Ba Hoành nói: "Ôn đạo hữu thực lực thâm sâu, Tứ Linh cảnh chỉ có những người cấp Tiên Tôn mới vào được, không ngờ ngươi lại bị truyền tống vào đây." Ôn Hành ngẩn người: "Có chuyện như vậy sao?" Hắn còn tưởng nơi này hoang vu, không ngờ lại cao cấp như vậy? Nhìn Tứ Linh cảnh bình yên vô sự, chẳng thấy có gì nguy hiểm.
Chẳng lẽ cấp bậc càng cao thì động thiên càng phúc địa, còn những nơi dành cho người năng lực thấp thì rủi ro nhiều hơn?
Thủy Ba Hoành từ tốn nói: "Tiểu động thiên Tứ Linh cảnh là động thiên hung hiểm nhất trong Linh Hư cảnh, bên trong có bốn linh thú trấn giữ, còn có ba loại chí bảo." Ôn Hành hứng thú: "Xin Thủy chưởng môn nói chi tiết hơn."
Thủy Ba Hoành nói: "Người bảo vệ Tứ Linh cảnh là những thần thú thượng cổ: Đông Thanh Long, Nam Chu Tước, Tây Bạch Hổ, Bắc Huyền Vũ. Bốn vị thần thú này trấn giữ bốn phương, chỉ cần không xâm phạm lãnh địa của họ thì mọi thứ vẫn ổn. Tiện thể nói luôn, hiện tại chúng ta đang ở trong lãnh địa của Chu Tước."
Ôn Hành nhìn xuống cái tổ chim dưới chân, ở đây cây cối nhiều, quả nhiên thích hợp cho bộ tộc lông vũ sinh sống. Trước đó hắn còn thắc mắc không biết loài chim nào có thể làm tổ lớn như vậy, chim bình thường không thể lớn đến mức này được. Giờ xem ra, có thần thú Chu Tước trấn giữ, lông vũ ở đây hẳn là linh điểu.
Ôn Hành đứng trong tổ chim: "Cũng may cũng may." Hắn có cảm tình với loài chim, phần lớn linh điểu khi nhìn thấy hắn đều tỏ ra thân thiết. Nếu rơi vào lãnh địa của Thanh Long hay Bạch Hổ, Ôn Hành nghĩ mình sẽ bị rắn đuổi theo hoặc bị thú bốn chân rượt đuổi.
Thủy Ba Hoành nói: "Ba món bảo vật trong tiểu động thiên Tứ Linh cảnh, có một món nằm ngay trong lãnh địa của Chu Tước." Ôn Hành thờ ơ đáp: "Ồ." Thấy Ôn Hành không mấy hứng thú, Thủy Ba Hoành bắt đầu giới thiệu bảo vật này: "Bảo vật này có tên là Thất Bảo Linh Quả, ba ngàn năm mới chín một lần, ai có được nó có thể cải tử hoàn sinh, đúng lúc lần này sắp chín rồi. Ta biết vị trí, Ôn đạo hữu, ta dẫn ngươi đi nhé?"
Ôn Hành nhìn Thủy Ba Hoành, ngập ngừng nói: "Chuyện này... không ổn lắm thì phải? Bảo vật quý giá như vậy, ngươi cho ta biết, chẳng phải thêm một người cạnh tranh sao?" Chuyện như thế này càng ít người biết càng tốt, Thủy Ba Hoành lại nói thẳng ra như vậy, hoặc là anh ta ngốc, hoặc là nơi đó có bẫy.
Thủy Ba Hoành dịu dàng nhìn Ôn Hành, kiên định nói: "Ôn đạo hữu không phải người ngoài, để ngươi biết cũng không sao." Ôn Hành suy nghĩ: "Thất Bảo Linh Quả mọc nhiều không?"
Nếu giống như Hỗn Nguyên Quả mọc một đám lớn, thì họ cũng không cần vội. Thủy Ba Hoành đáp: "Thất Bảo Linh Quả mỗi lần chỉ sinh ra bảy quả, do thần thú Chu Tước trấn giữ, nếu chúng ta tới sớm thì mỗi người có lẽ sẽ lấy được một quả." Ôn Hành cân nhắc, vì một quả linh quả mà mạo hiểm bị Chu Tước đuổi theo liệu có đáng không? Ở hạ giới không có Chu Tước, hắn không biết nó trông ra sao?
Tuy nhiên, đã đến đây rồi, hắn vốn còn tưởng mình không vào được cơ mà. Đã vào thì cứ đi dạo một chút, chẳng lẽ lại ngồi trong tổ chim mười ngày mà chẳng làm gì sao? Chỉ có điều Thủy Ba Hoành hơi phiền phức, Ôn Hành lo rằng anh ta nổi cơn điên rồi gây rắc rối cho mình. Ôn Hành chỉnh lại áo, cảm thấy cuộc đời khó khăn.
Thủy Ba Hoành là một người dẫn đường không tồi, nếu bỏ qua ánh mắt âu yếm mà anh ta thỉnh thoảng dành cho hắn, Ôn Hành cảm thấy có thể trò chuyện vui vẻ cùng anh ta. Anh ta là thảo mộc thành tinh, nhưng lại hoàn toàn khác biệt với Đạo Mộc như Ôn Hành, anh ta giỏi trong việc phát hiện từng chút từng chút trong rừng. Dù Ôn Hành không thấy anh ta có động tĩnh gì, anh ta vẫn có thể chính xác nói cho Ôn Hành biết ở đâu có linh bảo, ở đâu có nguy hiểm.
Chương thứ tám mươi sáu (phần tiếp)
Thủy Ba Hoành nhiều lần chỉ ra nơi có bảo vật, sau đó để Ôn Hành đi lấy, còn anh ta thì đứng cười nhẹ nhàng, nhìn Ôn Hành từ xa. Ban đầu, Ôn Hành có chút ngại ngùng, nhưng sau một thời gian thì cũng trở nên dày mặt hơn. Hắn nghĩ, sau khi ra ngoài, sẽ đem hết linh bảo này bán đi, rồi chia một nửa tiền cho Thủy Ba Hoành.
Ôn Hành và Thủy Ba Hoành tiếp tục tiến về phía Nam, vượt qua một vùng rừng rậm rộng lớn, và dần dần những dãy núi phía Nam bắt đầu hiện ra. Sau một ngày ở trong Tứ Linh cảnh, họ đã nhìn thấy những dãy núi trùng điệp, nơi có nhiều loài chim lông vũ xây tổ. Ôn Hành thấy hàng chục con đại bàng bay ngang qua đầu. Quả thật, cánh của chúng trải rộng đến vài chục trượng!
Nhìn vậy mới thấy, cái tổ chim mà hắn đã trú ngụ trong rừng trước đó cũng không tính là lớn. Không chỉ có hình dáng khổng lồ, những con chim này còn tỏa ra linh khí mạnh mẽ. Theo phán đoán từ cấp bậc linh thú, những con chim này đều có phẩm cấp không thấp.
Trời sắp tối, Thủy Ba Hoành nói với Ôn Hành: "Chúng ta nên tìm một chỗ để nghỉ qua đêm, ở đây có nhiều loài chim hoạt động về đêm, nếu bị chúng tấn công thì thật phiền phức." Ôn Hành thấy lời anh ta nói có lý. Thủy Ba Hoành tiếp tục: "Ở gần đây có một cái hang núi, trước đây ta đã từng nghỉ chân ở đó."
Thủy Ba Hoành vốn dẫn đường phía trước, Ôn Hành thấy xung quanh toàn là những tảng đá lởm chởm, thân hình mỏng manh của anh ta trông có vẻ yếu đuối khi đi qua những tảng đá đó. Ôn Hành nói: "Để ta đi trước mở đường, ngươi chỉ cần chỉ hướng cho ta là được." Nói xong, Ôn Hành lập tức muốn tự vả vào mặt, lại nói nhiều rồi! Quả nhiên, Thủy Ba Hoành thở dài nhẹ nhàng: "Ôn đạo hữu quả thật rất chu đáo." Ôn Hành đành bất đắc dĩ nói: "Ta ở hạ giới có một môn phái, trong đó có nhiều đệ tử, chăm sóc họ lâu ngày đã thành thói quen."
Thủy Ba Hoành than thở: "Dù ngươi có nói như vậy, ta vẫn thấy ngươi thật phi thường. Ôn đạo hữu, ngươi yên tâm, những việc ngươi không thích ta đã nói rồi, ta sẽ không làm nữa." Ôn Hành cười gật đầu: "Vậy thì tốt."
Hang động mà Thủy Ba Hoành nhắc đến nằm ở giữa những ngọn núi, muốn tới đó phải đi qua một hẻm núi. Sợ làm kinh động đến những con chim về tổ muộn, cả hai không dám dùng thuật ngự phong bay lên. Thực ra, trong lãnh địa của thần thú Chu Tước, tộc lông vũ có quyền lực tuyệt đối trên không, nếu có người tu luyện dám bay lên trời, ngay lập tức sẽ có những con chim khổng lồ dạy cho họ một bài học.
Trong hẻm núi, cây cỏ xanh tươi um tùm, Ôn Hành và Thủy Ba Hoành nhanh chóng tiến về phía trước, giẫm lên cây cỏ. Dọc đường, họ cảm nhận được vô số thần thức của các tộc lông vũ rơi xuống người họ, nhưng cả hai không dám dừng lại. Chẳng mấy chốc, họ đã đến trước một vách núi, trên đó có một tổ đại bàng đầu trắng. Ở phía dưới vách đá, có một cái hang ẩn hiện.
Thủy Ba Hoành nói với Ôn Hành: "Chính là ở đây, trên này là tổ của đại bàng đầu trắng, những yêu thú thông thường không dám đến đây." Ôn Hành dùng thần thức thăm dò vào trong hang: "Trong đó có người?" Hắn cảm nhận được ba đạo thần thức từ sâu trong hang b ắn ra, từng người đều có vẻ rất lợi hại.
Thủy Ba Hoành từ tốn nói: "Có lẽ là họ đã đến." Họ? Họ là ai?
Câu trả lời nhanh chóng được sáng tỏ khi họ tiến sâu vào trong hang. Không lâu sau, họ thấy có ánh sáng phát ra từ dạ minh châu. Dưới ánh sáng của dạ minh châu là một đống lửa trại đang cháy, bên trên có một con thú đang bị nướng, ba người đàn ông ngồi quanh lửa trại.
Một người trong số đó có vẻ ngoài chững chạc, ánh mắt sáng rõ, nhìn vào là biết là người tinh tường, nhanh nhẹn. Đúng vậy, đây chính là loại người mà Ôn Hành rất thích, kiểu tinh anh làm việc nhanh nhẹn, giống như Lý Hành Vân. Người này ngẩng đầu nhìn Thủy Ba Hoành, cười nói: "Ồ, Hoành Hoành đến rồi à?"
Thủy Ba Hoành mỉm cười nhẹ nhàng: "Chúc đạo hữu." Anh ta giới thiệu với Ôn Hành: "Vị này là Chúc Vân Tiêu của Bích Vân Thiên." Ôn Hành chắp tay: "Chúc đạo hữu, tại hạ Ôn Hành." Chúc Vân Tiêu đáp lễ: "Ôn đạo hữu, rất hân hạnh."
Bên cạnh Chúc Vân Tiêu là một người đàn ông có thần sắc lạnh lùng, hai bên thái dương có hai sợi tóc trắng, tóc trắng được buộc đều đặn trong phát quan. Khi thấy Ôn Hành tiến vào, anh ta thậm chí không ngẩng đầu lên. Thủy Ba Hoành nói với Ôn Hành: "Người bên cạnh là Đoạn Bất Ngữ của Sơn Hải Các."
Ôn Hành định chào hỏi, nhưng thấy Đoạn Bất Ngữ không có ý định đáp lại, hắn cũng thôi ý định này.
Bên cạnh Đoạn Bất Ngữ là một người đàn ông to lớn, khuôn mặt lớn như cái mâm, trên mặt còn mọc lông nâu vàng. Dưới ánh sáng của lửa trại, đôi mắt của hắn sáng rực. Tay hắn với ra, nơi đáng lẽ là móng tay thì lại là móng vuốt thú, rõ ràng người này là yêu tu. Phía sau hắn còn có một cái đuôi màu đen vàng, khi nói chuyện, giọng của hắn trầm vang: "Thủy Ba Hoành, lần này ngươi lại mang theo người ngoài?"
Thủy Ba Hoành không thèm để ý đến người này, anh ta nói với Ôn Hành: "Đó là Từ Thái của Thú Hoàng Lâu." Ôn Hành chắp tay, coi như đã chào hỏi.
Thủy Ba Hoành hỏi Chúc Vân Tiêu: "Chúng ta đến sớm sao? Họ đâu rồi, sao vẫn chưa đến?" Chúc Vân Tiêu thở dài: "Không đến được nữa rồi, bị người khác giết rồi." Thủy Ba Hoành sửng sốt: "Làm sao có thể?"
Chúc Vân Tiêu nhìn Ôn Hành: "Ngươi không biết sao? Ồ, cũng phải thôi, ngươi ở Thừa Ân giới, đôi khi bị mất liên lạc với thượng giới. Ba người họ đã bị một kẻ rất mạnh xuất hiện dưới quyền của họ g iết chết."
Thủy Ba Hoành thắc mắc: "Nếu họ không đến, thì kẻ mới tới sao vẫn chưa có mặt ở đây?"
Từ Thái lên tiếng, giọng vang vọng: "Có lẽ là hắn chưa biết về chuyện Tứ Linh cảnh. Mặc kệ đi, bọn họ không đến, lần này Thất Bảo Linh Quả chúng ta có thể chia được nhiều hơn. Nhưng ta nói trước, cái tên mặt trắng này không có phần đâu." Ôn Hành, bị gọi là "mặt trắng", chỉ biết thở dài bất lực, hắn đâu có nhỏ nhắn gì, rõ ràng hắn là một lão yêu quái đã vạn năm tuổi.
Từ Thái dùng móng vuốt xé một cái chân của con thú đang nướng trên lửa, chẳng ngại nóng, liền vội vã nhai ngấu nghiến. Ôn Hành nhìn thấy, con thú này chưa được nướng chín, bên trong vẫn còn máu đỏ lòm. Từ Thái trợn mắt nhìn Ôn Hành: "Nhìn gì mà nhìn, nhìn cũng không cho ngươi ăn đâu." Ôn Hành cười: "Cảm ơn, ta có lương khô mang theo."
Thủy Ba Hoành kéo Ôn Hành ngồi sát lại bên đống lửa, và Ôn Hành vô tình ngồi ngay cạnh Từ Thái, người đang say sưa gặm nhấm miếng thịt thú nướng, nhai cả xương kêu răng rắc rồi nuốt xuống. Chẳng bao lâu sau, Từ Thái đã ăn hết con thú. Tuy nhiên, dường như vẫn chưa thỏa mãn, hắn lôi từ túi trữ vật ra một con vật còn sống.
Ôn Hành nhìn thấy đó là một con dê. Con dê tội nghiệp còn chưa kịp kêu lên thì đã bị Từ Thái xoay cổ, g iết chết. Hắn nhanh chóng lột da, lấy máu dê, vứt nội tạng ra ngoài hang, rồi đặt cả con dê lên lửa để nướng tiếp. Đôi mắt mở trừng trừng của con dê đang đối diện với Ôn Hành, khiến hắn quay mặt đi. Từ Thái cười nhạo: "Chậc, chưa thấy ai giết dê bao giờ à?"
Lúc này, Chúc Vân Tiêu đang trò chuyện với Thủy Ba Hoành: "Các ngươi đến từ hướng rừng rậm sao?" Thủy Ba Hoành gật đầu: "Đúng vậy." Chúc Vân Tiêu nói: "Trong Tứ Linh cảnh xuất hiện một yêu thú rất mạnh, không biết là loài gì. Trước đó, khi chúng ta đến từ phía Bắc, phát hiện con mãng xà khổng lồ ở đó đã bị xé xác."
Thủy Ba Hoành kinh ngạc: "Xé xác?" Chúc Vân Tiêu gật đầu, vẫn còn chút lo lắng: "Đúng vậy, rất gọn gàng, thân thể bị cắt ra. Chỉ còn lại bộ xương hoàn chỉnh, một phần nội tạng và ít mảnh thịt, còn yêu đan và phần lớn thịt đã biến mất."
Thủy Ba Hoành nói: "Chẳng lẽ là người mới đến? Nếu họ có thể g iết chết ba người kia, thì hẳn thực lực của họ rất cao." Chúc Vân Tiêu đáp: "Không giống như dấu vết của người tu luyện. Nếu là ba kẻ mới đến, họ không có lý do gì phải ẩn giấu. Ta nghi ngờ là một con yêu thú rất mạnh đã xuất hiện."
Từ Thái hừ lạnh: "Ta có thể cảm nhận đó là yêu thú. Không sao, nếu gặp nó, ta sẽ xử lý nó." Chúc Vân Tiêu chậm rãi nói: "Tứ Linh cảnh giàu tài nguyên, nếu cứ để con yêu thú này phát triển, lâu dài sẽ trở thành mối họa."
Ôn Hành vốn không định nói chuyện, nhưng nghe đến đây, hắn dè dặt hỏi: "Xin hỏi, chẳng phải Tứ Linh cảnh có tứ đại thần thú trấn giữ sao? Chẳng lẽ bọn họ còn sợ một con yêu thú làm loạn?"
Chúc Vân Tiêu tỏ ra khá lịch sự với Ôn Hành, đáp: "Đúng vậy, nhưng tứ linh thú mỗi người cai quản một khu vực, thông thường sẽ không rời khỏi lãnh thổ của mình. Nếu vì một con yêu thú mà phải triệu hồi Thanh Long hay Bạch Hổ, thì sự bình yên của Tứ Linh cảnh sẽ khó mà khôi phục được. Vì vậy, khi gặp phải những yêu thú hung bạo, chúng ta sẽ tự xử lý."
Từ Thái lại hừ một tiếng: "Yêu thú đó không phải tầm thường, nó biết cách che giấu dấu vết." Ôn Hành thắc mắc: "Ý ngươi là sao?" Từ Thái đáp: "Ngươi biết không, chúng ta tìm thấy con mãng xà ở đâu không? Nó bị giết trong một cái hố. Sau khi xé xác mãng xà, con yêu thú đó còn xóa hết mọi dấu vết của hành động tàn ác! Nó quá thông minh, nếu để nó lớn lên, hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp."
Từ Thái nói tiếp: "Chúng ta đi qua, phát hiện ba con yêu thú từng ngang tàng ở Tứ Linh cảnh đều chết thảm, nhưng không để lại dấu vết nào của con yêu thú mới. Đúng không, Đoạn lão?" Đoạn Bất Ngữ trầm ngâm đáp: "Ừ."
Ôn Hành suy nghĩ một lúc, cảm thấy chuyện này thật đáng sợ. Một con yêu thú biết cách xé xác người, lại thần bí khó tìm và rất thông minh. Nó xuất hiện trong Tứ Linh cảnh, ngay lập tức tiêu diệt các sinh vật khác, có thể sẽ làm phá hỏng toàn bộ hệ sinh thái của nơi này.
Sau một ngày dài đi đường, và nhìn Từ Thái ngồi bên cạnh ăn ngấu nghiến, Ôn Hành cũng cảm thấy đói. Thủy Ba Hoành là Tiên Tôn, những người anh ta kết giao chắc chắn cũng là Tiên Tôn. Ở đây có bốn vị Tiên Tôn, Ôn Hành nghĩ rằng việc ăn một bữa tối chắc không có vấn đề gì.
Nhìn Từ Thái ăn thịt, Ôn Hành cũng thèm thịt. Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi lấy từ túi trữ vật ra một cái nồi, bên trong nồi vẫn còn nóng hổi, bốc khói nghi ngút. Hắn mở nắp ra, bên trong là một nồi thịt kho màu nâu đậm, xen lẫn những nhánh hành xanh mướt, trông như vừa mới nấu xong.
Lúc này mà có một bát cơm linh thì thật là tuyệt. Ôn Hành lại lục lọi trong túi trữ vật, lấy ra một cái nồi khác, bên trong là một nồi cơm linh tuyết trắng vừa mới nấu. Hắn nghĩ thêm, ồ, phải có rau nữa chứ, ăn mỗi thịt thì không đủ dinh dưỡng. Thế là, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Ôn Hành lấy ra một đĩa rau cải xanh tươi.
Ôn Hành mỉm cười hỏi Thủy Ba Hoành và những người khác: "Muốn ăn thử không? Ngon lắm đó." Mắt Thủy Ba Hoành sáng lên, anh ta dịu dàng nói: "Có thể sao?" Đương nhiên là được! Ôn Hành lấy ra hai bộ bát đũa, đưa một bộ cho Thủy Ba Hoành: "Đừng khách sáo."
Từ Thái nhìn miếng thịt cừu còn sống dở trong tay mình, nước miếng chảy ròng ròng: "Đây là thịt gì? Thơm quá." Ôn Hành cười đưa đũa cho hắn: "Thử xem?"
Cuối cùng, Từ Thái và mọi người quây quần bên nồi thịt và rau của Ôn Hành, ăn rất ngon lành, chỉ có Đoạn Bất Ngữ là ngồi bên đống lửa, lặng lẽ nhìn Ôn Hành. Ôn Hành mỉm cười với anh ta, rồi từ túi trữ vật lấy ra thêm vài món đệ tử đã nấu sẵn: "Đoạn đạo hữu không muốn ăn chút nào sao?" Đoạn Bất Ngữ lạnh lùng đáp: "Không."
Thức ăn do Vân Thanh nấu quả thật quá ngon, Từ Thái vì tay không quen dùng đũa nên ấm ức nhìn mọi người gắp hết thịt kho. Nhưng hắn cũng không quá thiệt thòi, cuối cùng ôm cả nồi cơm và húp sạch nước sốt. Chúc Vân Tiêu nheo mắt lại: "Ừm... thật ngon, đã lâu rồi ta không được ăn món nào ngon như vậy." Thủy Ba Hoành sờ bụng: "Trước đây, ta từng coi thường những kẻ ham mê ăn uống, không ngờ ăn uống lại có thể thú vị đến vậy."
Từ Thái càu nhàu: "... Ta vẫn chưa no." Sau khi đã ăn hết hai nồi cơm và hai nồi thịt, hắn vẫn chưa no. Hắn ôm cái nồi nhìn Ôn Hành nói: "Ta chưa no, cho ta thêm chút nữa được không? Ta sẽ đổi đồ với ngươi." Ôn Hành cười lắc đầu: "Không cần đâu, nếu ngươi thích, sau này có thể đến Phi Tiên Lâu ở Ly Thương giới."
Từ Thái hỏi: "Đây là món của Phi Tiên Lâu sao?" Ôn Hành gật đầu: "Đúng vậy, là đầu bếp của Phi Tiên Lâu làm." Từ Thái hừ lạnh: "Ta chỉ biết đến Túy Tiên Lâu, không ngờ còn có Phi Tiên Lâu nữa. Ta nhớ rồi, sau này sẽ đến ủng hộ."
Ôn Hành dùng linh khí rửa sạch nồi niêu bát đũa đã dùng xong, rồi cẩn thận thu dọn lại. Hắn cảm nhận được rằng Đoạn Bất Ngữ vẫn đang chăm chú nhìn hắn qua đống lửa. Ôn Hành thầm nghĩ, liệu người này có quen biết mình không? Nhìn ánh mắt của Đoạn Bất Ngữ, có vẻ như không phải là một người bạn thân thiết gì cả.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Ôn Hành liếc nhìn Đoạn Bất Ngữ thêm một lần nữa. Người này từ đầu đến giờ không hề ăn uống gì, chỉ ngồi im lặng, lặng lẽ quan sát mọi chuyện. Hắn cũng không biết nên nghĩ sao về Đoạn Bất Ngữ, chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng của người này làm hắn hơi băn khoăn.
Một bữa ăn đã kéo gần khoảng cách giữa Ôn Hành và nhóm người này, đến mức Từ Thái còn khoác vai Ôn Hành, gọi nhau là huynh đệ. Hắn khoác vai Ôn Hành và nói: "Ngày mai nếu ngươi cho ta ăn thêm một nồi thịt nữa, ta sẽ cho phép ngươi lấy một quả Thất Bảo Linh Quả." Ôn Hành bật cười đáp: "Được thôi, nhưng ăn gì thì ta sẽ quyết định." Từ Thái gật đầu: "Tốt!"
Chúc Vân Tiêu thoải mái nói: "Ôn đạo hữu, ngươi là đảo chủ của hòn đảo nào ở Thừa Ân giới? Ngày khác ta sẽ ghé thăm." Ôn Hành cười: "Tiêu Dao." Đúng vậy, ở Thừa Ân giới, Tiêu Dao là lãnh địa của hắn. Chúc Vân Tiêu gật đầu: "À, ta từng nghe nói Tông môn Ảnh Nguyệt của Thừa Ân giới đã đổi tên, thì ra bây giờ gọi là Tiêu Dao."
Chúc Vân Tiêu quay sang nói với Ôn Hành: "Tiểu Hoành Hoành của chúng ta có con mắt rất cao, đợi đến mấy ngàn năm mới tìm được ngươi, ngươi phải trân trọng anh ấy đấy." Thủy Ba Hoành vội vàng nói: "Chúc đạo hữu, Ôn đạo hữu đã có đạo lữ rồi." Ôn Hành cũng lên tiếng: "Đúng vậy, ta đã có đạo lữ. Ta và Thủy chưởng môn không có mối quan hệ như ngươi nghĩ đâu."
Chúc Vân Tiêu đỏ mặt bối rối: "Ôi, xin lỗi, xin lỗi, ta đã hiểu lầm. Phải phạt ta rồi." Ôn Hành cười nói: "Ngày khác nếu đạo lữ của ta trở về, ta sẽ đưa hắn tới thăm các vị, lúc đó mong các vị đừng chê ta."
Lúc này, Đoạn Bất Ngữ lại nhìn về phía Ôn Hành, nhưng cuối cùng không nói gì mà chỉ đứng dậy, đi vào sâu trong hang động để ngồi thiền. Thấy vậy, Chúc Vân Tiêu nói với Ôn Hành: "Lão Đoạn có tính cách như thế, Ôn đạo hữu đừng để bụng. Ăn cũng đã ăn, chuyện cũng đã nói, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi. Ngày mai phải canh giữ Thất Bảo Linh Quả, có thể sẽ phải chiến đấu khốc liệt."
Nghe vậy, Từ Thái gật đầu rồi nằm xuống đất, chỉ vài hơi thở sau, tiếng ngáy của hắn đã vang lên.
Ôn Hành lấy ra từ túi trữ vật hai cái chăn, đưa một cái cho Thủy Ba Hoành: "Ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường." Thủy Ba Hoành ôm chăn, cười và gật đầu: "Ừm, đa tạ Ôn đạo hữu."
Thủy Ba Hoành nhẹ nhàng trải chăn ra trên chiếc đệm bằng tơ của cây bồ đề mà anh ta đã tạo ra, rồi cẩn thận chui vào trong. Lúc này, Ôn Hành hỏi: "Ngươi có cần gối không?" Thủy Ba Hoành ngạc nhiên: "Gối sao?"
Ôn Hành đưa qua một cái gối: "Đây là loại gối giúp ngủ ngon, tặng ngươi." Thủy Ba Hoành vui vẻ nhận lấy và ôm vào lòng: "Cảm ơn Ôn đạo hữu."
Ôn Hành lại muốn tự đánh mình vì quá hào phóng! Hắn tự an ủi mình trong lòng rằng: "Việc gặp gỡ và làm quen với những người này đều nhờ vào Thủy Ba Hoành, đây coi như là món quà cảm tạ. Nhưng sau này không thể cứ tùy tiện tặng đồ như thế nữa, chăn gối không còn nhiều đâu."
Ôn Hành chui vào chăn của mình, đặt thanh gậy bên cạnh và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chúc Vân Tiêu mở mắt nhìn xung quanh hang động, mồ hôi lạnh chảy xuống trán: "Đây... có phải là đang đi du lịch không? Vừa mang đồ ăn, vừa mang đồ ngủ, thật sự quá thoải mái rồi đó chứ?" Lúc này, Chúc Vân Tiêu nhìn thấy Đoạn Bất Ngữ cũng mở mắt, anh cười và truyền âm: "Lão Đoạn, người này thú vị thật."
Đoạn Bất Ngữ chỉ đáp: "Ừ," như một cỗ máy vô cảm.
Một đêm cứ thế trôi qua, sáng hôm sau, Chúc Vân Tiêu thấy Thủy Ba Hoành đã dậy. Sau khi thu dọn đồ đạc, anh ta ngồi quỳ bên cạnh Ôn Hành, lặng lẽ ngắm nhìn Ôn Hành với một nụ cười đắm đuối. Chúc Vân Tiêu thở dài, Thủy Ba Hoành chắc chắn thật lòng thích Ôn Hành. Tiếc thay, Ôn Hành đã có đạo lữ rồi, hơn nữa trông Ôn Hành là người rất chung tình, có lẽ Thủy Ba Hoành sẽ rất khổ tâm.
Lúc này, từ chiếc gối của Ôn Hành thò ra một cái đầu nhỏ lông lá, không chỉ khiến Thủy Ba Hoành giật mình, mà cả Chúc Vân Tiêu cũng sững sờ. Cái gì đây? Khi con vật đó chui ra khỏi khe hở bên cạnh chiếc gối, hai người mới thấy đó là một con gà con màu vàng nhạt. Con gà nhỏ tròn trịa đứng cạnh mặt Ôn Hành, chờ một lát rồi bắt đầu kêu: "Chíu chíu chíu, sư tôn dậy đi."
Khóe miệng Chúc Vân Tiêu giật giật, đây là thứ gì vậy? Con gà nhỏ không ngừng kêu gọi Ôn Hành, chưa kêu được Ôn Hành dậy thì đã đánh thức Từ Thái và Đoạn Bất Ngữ.
Cuối cùng, con gà nhỏ nhảy lên ngực Ôn Hành, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào mặt Ôn Hành: "Chíu chíu chíu, sư tôn dậy đi." Sau khi nhảy vài cái, Ôn Hành mới mở mắt, xoa đầu con gà nhỏ: "Buổi sáng tốt lành." Con gà nhỏ nheo mắt nói dịu dàng: "Chíu chíu chíu, sư tôn buổi sáng tốt lành."
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, con gà tròn mũm mĩm lại chui vào khe hở của chiếc gối. Chúc Vân Tiêu sắp phát điên, rốt cuộc đây là thứ gì?!
Ôn Hành thức dậy với tinh thần sảng khoái, nói: "Chào buổi sáng, các đạo hữu. Đã ăn sáng chưa?" Khóe miệng Chúc Vân Tiêu giật giật, rốt cuộc người này là ai?
Sau khi thu dọn xong, năm người rời khỏi hang động và tiếp tục tiến sâu vào dãy núi, nơi có Thất Bảo Linh Quả sắp chín.
Ra khỏi hang, họ gặp phải vấn đề. Chính xác hơn là Ôn Hành cảm thấy có vấn đề. Trước mắt là một vách đá dựng đứng, chẳng lẽ họ phải trèo qua vách đá này? Trên vách đá toàn là đại bàng đầu trắng khổng lồ, nhìn qua đã thấy chúng có sức mạnh kinh khủng. Đi lên như vậy liệu có an toàn?
Lúc này, Thủy Ba Hoành thể hiện lợi thế của mình. Anh ta tỏa ra một tia sáng linh quang, bao phủ cả bốn người kia bằng những dây leo vàng óng. Thủy Ba Hoành nói: "Đây là thuật pháp của ta, có thể che giấu thần thức của phần lớn các sinh vật. Chúng ta có thể đi qua bây giờ." Ôn Hành cuối cùng cũng hiểu ra, không lạ gì mà Thủy Ba Hoành có thể ngang nhiên chui vào chăn của hắn, ngay cả khi họ bay ngang qua tổ đại bàng đầu trắng, những con đại bàng cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Ai cũng biết mắt đại bàng rất tinh, không ngờ Thủy Ba Hoành lại có thể lừa được chúng. Điều này khiến người ta càng cảm nhận rằng Thủy Ba Hoành thật sâu không lường được.
Năm người nhanh chóng vượt qua vách đá này, và sau vài bước, trước mặt họ hiện ra dãy núi hiểm trở hơn nhiều. Trên đỉnh cao nhất của dãy núi có một cây cổ thụ với thân cây cong vẹo. Chúc Vân Tiêu chỉ vào cây đó: "Thấy cái cây cong vẹo kia không? Thất Bảo Linh Quả mọc trong hốc cây đó."
Theo truyền thuyết, cây Thất Bảo Linh Quả chỉ cao ba thước, không có lá, và các cành cây đẹp như ngọc. Trên mỗi đầu cành mọc một quả Thất Bảo Linh Quả to bằng nắm tay. Khi linh quả chín, hương thơm tỏa ngát khắp nơi. Sau khi quả được hái, cây sẽ nhanh chóng ra hoa và tiếp tục kết trái, cho đến khi lần chín tiếp theo.
Ánh mắt của Ôn Hành *****ên bị thu hút bởi cái cây có thân cong, rồi sau đó là một con chim lớn màu đỏ đang đậu trên cây. Hẳn đây chính là thần thú Chu Tước. Con chim này có kích thước rất lớn, toàn thân lông vũ rực đỏ như lửa cháy, và lúc này nó đang đứng trên cây, đầu cúi xuống ngủ say. Còn về hốc cây và Thất Bảo Linh Quả mà họ nói, Ôn Hành chưa thấy đâu.
Từ Thái nói: "Cơ hội tốt, chúng ta cứ lén lút tiến tới, đừng để nó phát hiện ra." Điều này vốn dĩ là không thể, nhưng nhờ có Thủy Ba Hoành, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Khi cả nhóm đến dưới cây cong, Chu Tước vẫn chưa phát hiện ra họ.
Lúc này, Ôn Hành mới nhìn rõ vị trí của Thất Bảo Linh Quả. Cái cây cong này đứng trên ngọn núi cao, với hai cành lớn. Một cành vươn ra phía vực sâu, và cành kia vươn về phía bên kia vực, nơi có Chu Tước khổng lồ đang đậu. Thân cây uốn cong về phía Chu Tước một chút, rồi lại uốn về phía vực sâu. Trên thân cây có những chỗ lồi lõm, ở phía đối diện vực sâu có một hốc cây lớn như một cái hang.
Thất Bảo Linh Quả mọc trong hốc cây đó, và đây quả thật là một vị trí rất an toàn: một bên là vực sâu thăm thẳm, bên kia có thần thú Chu Tước trấn giữ. Dưới uy áp của thần thú, bay qua khu vực này là điều cực kỳ khó khăn, chỉ cần một chút sơ suất, người đến tìm bảo vật sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
May mắn thay, Chu Tước vẫn đang ngủ say. Ở bên kia cây có một con đường nhỏ dẫn đến hốc cây nằm bên vực sâu. Tuy nhiên, để đến được con đường nhỏ đó, cả nhóm phải đi qua dưới chân của Chu Tước. Đây là một hành động thử thách lòng can đảm, vì nếu không may đánh thức Chu Tước, cả nhóm sẽ ngay lập tức trở thành mồi của nó.
May mắn thay, họ đã lặng lẽ đi vòng qua và đến được con đường nhỏ. Sau đó, từng người một trèo vào trong hốc cây. Hốc cây khá sâu, và Ôn Hành tự hỏi người *****ên phát hiện ra Thất Bảo Linh Quả ở đây đã gặp phải chuyện gì? Làm sao người đó có thể tìm ra một nơi hẻo lánh như vậy?
Trong hốc cây, không khí ẩm ướt và rêu xanh mọc đầy. Ánh sáng mặt trời lọt qua kẽ lá, chiếu qua những chỗ hở trên thân cây, tạo nên một vệt sáng rọi vào hốc cây. Nơi ánh sáng chiếu xuống, mặt đất cao hơn một chút, hình thành một gò đất mềm mại.
Trên gò đất không có gì cả. Ôn Hành ngạc nhiên hỏi Thủy Ba Hoành: "Không phải nói ở đây có Thất Bảo Linh Quả sao?" Mặt Thủy Ba Hoành và những người khác đều biến sắc, Từ Thái tức giận chửi thề: "Chết tiệt, cây đâu rồi?!"
Chúc Vân Tiêu cau mày tiến lên kiểm tra gò đất, thấy trên mặt đất có dấu hiệu bị lật xới. Anh ta dùng linh khí đào một chút, rồi phát hiện ra một ***** hình bầu dục, nhẵn bóng như ngọc. Nhưng đây không phải ngọc, mà là hạt của Thất Bảo Linh Quả!
Chúc Vân Tiêu sững sờ: "Cây Thất Bảo Linh Quả đã đến kỳ và chết rồi sao?" Nhưng anh ta nhanh chóng phủ định suy đoán của mình: "Không đúng, lần trước ta đến đây, cây vẫn còn quả."
Cuối cùng, Đoạn Bất Ngữ lên tiếng, giọng nói lạnh lùng: "Có lẽ ai đó đã đào cây đi, chỉ để lại một hạt giống ở đây để nó tiếp tục phát triển." Nghe vậy, không ai phản bác, vì có vẻ như Đoạn Bất Ngữ rất có uy tín.
Đoạn Bất Ngữ tiếp tục: "Yêu thú trong Tứ Linh Cảnh e rằng không phải loài bình thường." Chúc Vân Tiêu hỏi: "Lão Đoạn, ngươi nghĩ yêu thú đó đã làm chuyện này?" Làm sao có thể như vậy được, khi mà có Chu Tước trấn giữ ở đây? Yêu thú đó sao dám đến, mà lại còn cả gan đào đi cây Thất Bảo Linh Quả! Nghĩ đến việc yêu thú không rõ danh tính kia ăn ngấu nghiến linh quả ở đây, rồi còn thách thức mà để lại hạt giống, tất cả đều tức giận.
Đoạn Bất Ngữ nhìn kỹ hạt giống, nhưng không nói gì thêm, cuối cùng chỉ đặt lại hạt xuống vị trí cũ. Đoạn Bất Ngữ nói: "Đi thôi, lần này coi như công toi rồi." Chờ đợi ba ngàn năm, tất cả đều tan thành mây khói.
Chúc Vân Tiêu hỏi: "Lão Đoạn, ngươi chắc chắn là do yêu thú đó làm sao?" Đoạn Bất Ngữ đáp ngắn gọn: "Ta có cảm giác như vậy." Chúc Vân Tiêu lẩm bẩm: "Cảm giác của lão Đoạn thì chắc chắn là chính xác."
Ôn Hành hỏi Thủy Ba Hoành: "Thất Bảo Linh Quả coi như hết rồi phải không?" Thủy Ba Hoành bực bội gật đầu: "Đúng vậy, có người đã đến trước chúng ta." Từ Thái hừ một tiếng: "Nếu ta bắt được con yêu thú đó, ta sẽ nuốt chửng nó!"
Đoạn Bất Ngữ nói: "Trước hết là phải tìm ra nó đã."
Ôn Hành không quá bận tâm, vì từ đầu hắn cũng không đặt nhiều kỳ vọng. Nhưng nhóm Tiên Tôn này thì tức giận, bực bội chửi rủa.
Đúng lúc đó, bên ngoài hốc cây bất ngờ bừng lên một ánh sáng đỏ rực. Nhìn kỹ lại, họ thấy thần thú Chu Tước đã bị đánh thức từ lúc nào, đang giận dữ nhìn chằm chằm vào nhóm người họ. Lúc này, quả thực như đụng phải tổ ong vò vẽ. Chu Tước phun lửa về phía hốc cây, không hề quan tâm đ ến việc liệu cái cây khổng lồ có bị đốt cháy hay không. Tuy nhiên, cây khổng lồ này có thể đỡ nổi Chu Tước, chắc hẳn cũng không sợ lửa của nó.
Trong khi cả nhóm bị lửa thiêu đốt đến đau đớn, đặc biệt là Thủy Ba Hoành, vốn là cây tơ hồng, nên có bản năng sợ lửa. Khi bị yêu hỏa thiêu đốt, thuật pháp mà Thủy Ba Hoành sử dụng để bảo vệ mọi người lập tức mất hiệu lực. Là thần thú, yêu hỏa của Chu Tước đương nhiên không phải chuyện tầm thường.
Trong lúc nguy cấp, Chúc Vân Tiêu nhanh chóng cởi áo choàng của mình và khoác lên người Thủy Ba Hoành, che chở cho anh ta: "Xông ra ngoài!" Nếu không xông ra, bọn họ sẽ sớm bị Chu Tước thiêu thành than.
Chỉ nghe một tiếng gầm chấn động trời đất, Từ Thái hóa thân thành hổ lớn, lao thẳng về phía ngọn lửa. Những người còn lại theo sát phía sau, nhưng quay lại theo đường cũ là không thể. Trước mặt toàn là núi non trập trùng, và phía trước là lãnh thổ của tộc lông vũ. Họ quyết định liều mạng nhảy xuống vực! Dưới vực sâu là một dòng sông lớn với dòng nước chảy xiết. Rơi xuống nước, dù uống vài ngụm nước cũng còn tốt hơn là bị thiêu cháy đến mức không còn khả năng phản kháng.
Chu Tước đuổi theo cả nhóm một đoạn, cho đến khi cả năm người lần lượt rơi xuống dòng sông bên dưới. Nó mới dừng lại, bay trên bầu trời và hét lên một tràng âm thanh chói tai. Một lúc sau, Chu Tước mới vỗ cánh quay trở lại vách núi cao.
Sau khi Chu Tước rời đi, năm cái đầu từ từ trồi lên từ mặt nước. Ừm... tất cả đều là những cái đầu lấm lem bùn đất.
Từ Thái lau mặt, giọng ồm ồm: "Trời ơi, con chim này dữ quá. Tóc của ta bị thiêu trụi rồi." Chúc Vân Tiêu lo lắng hỏi Thủy Ba Hoành: "Hoành Hoành, ngươi có sao không?" Thủy Ba Hoành lắc đầu: "Cũng ổn thôi. Ôn đạo hữu, ngươi có sao không?" Nghe thấy vậy, trong mắt Chúc Vân Tiêu thoáng hiện sự thất vọng mà không ai nhận ra.
Ôn Hành ngẩng đầu nhìn lên vách đá: "Cao thật đấy, không ngờ nó đuổi theo chúng ta lâu như vậy." Chẳng những thế, nó còn đứng trên bờ, chửi rủa không ngớt một hồi rồi mới bỏ đi.
Năm người leo lên bờ, nhìn nhau, ai nấy đều biến thành những con gà rơi xuống nước. Họ tìm một chỗ đất bằng phẳng cạnh bờ sông để ngồi xuống nghỉ ngơi, Từ Thái bực bội than vãn: "Thật quá đáng, lông của ta đều bị thiêu trụi hết rồi." Đoạn Bất Ngữ và Chúc Vân Tiêu ngồi xếp bằng thiền định, trong khi Ôn Hành cầm cây gậy suy tư, tách khỏi nhóm, đứng nhìn dòng sông một mình.
"Ôn đạo hữu, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Thủy Ba Hoành từ đâu bước đến hỏi nhẹ nhàng. Ôn Hành cười: "Không có gì, chỉ là ta thấy nơi này thật yên tĩnh." Thủy Ba Hoành giải thích: "Đây là ranh giới giữa phía Nam và phía Đông, nơi chịu áp lực của cả Chu Tước và Thanh Long, nên khu vực này khá yên bình."
Ôn Hành lúc này mới nhớ ra và hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào rồi?" Thủy Ba Hoành cười: "Ta ổn mà." Ôn Hành nhìn thẳng vào mắt anh ta, nghiêm túc nói: "Thủy chưởng môn, ngươi còn nhớ ta đã từng nói gì với ngươi không?" Thủy Ba Hoành hỏi: "Lời nào?"
Ôn Hành đáp: "Ta đã nói, bên cạnh ngươi chắc chắn có người yêu thương ngươi sâu sắc, chỉ là ngươi bị che mắt nên không thấy." Thủy Ba Hoành nghi hoặc nhìn Ôn Hành. Ôn Hành nhắc nhở: "Vừa rồi trong ngọn lửa của Chu Tước, Chúc đạo hữu đã bất chấp an nguy của mình để cứu ngươi."
Nét cười trên mặt Thủy Ba Hoành tắt dần. Ôn Hành nói tiếp: "Cảm tình có rất nhiều loại, nhưng cảm giác thương hại và biết ơn không thể trở thành tình yêu được. Nếu Thủy chưởng môn không có ý với Chúc đạo hữu, tốt nhất nên nói rõ với anh ta, đừng để anh ta ôm hy vọng." Nét mặt của Thủy Ba Hoành trở nên nghiêm trọng, anh ta chắp tay nói: "Ta hiểu rồi."
Sau đó, hành trình của năm người trở nên rất yên lặng. Ôn Hành đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Đoạn Bất Ngữ vốn ít nói, Từ Thái thì đang ủ rũ vì bộ lông bị cháy xém, còn Thủy Ba Hoành và Chúc Vân Tiêu đều có tâm sự riêng. Khi trời tối, họ may mắn tìm được một hang động.
Ngày hôm nay thật sự không thuận lợi, không việc gì thành công, chạy một ngày trời mà không thu hoạch được gì, khiến ai nấy đều chán nản. Trong hang động, ánh sáng lạnh lẽo của dạ minh châu chiếu sáng, mỗi người chiếm một góc, ngồi lặng lẽ. Ôn Hành ôm lấy cây gậy của mình, hôm nay hắn cũng không còn tâm trạng chui vào trong chăn bông nữa.
Đêm thứ ba trong Tứ Linh Cảnh trôi qua, cả nhóm không ai ngủ ngon giấc. Sáng hôm sau, Chúc Vân Tiêu là người *****ên hồi phục tinh thần, anh nói với mọi người: "Vì Thất Bảo Linh Quả đã bị yêu thú phá hoại, chúng ta còn hai bảo vật khác, hãy đi xem."
Ôn Hành tò mò hỏi: "Hai bảo vật còn lại là gì?" Và rồi hắn nhận được câu trả lời mình mong đợi.
Trong ba bảo vật của Tứ Linh Cảnh, một là Thất Bảo Linh Quả ở lãnh thổ Chu Tước phía Nam. Bảo vật thứ hai nằm trong lãnh thổ Thanh Long ở phía Đông, gọi là Cự Linh Noãn. Bảo vật thứ ba nằm ở lãnh thổ Bạch Hổ phía Tây, gọi là Thiên Thượng Nhục.
Cự Linh Noãn là một loại nấm, mọc gần hồ nước mà Thanh Long ngủ say. Mỗi vài trăm năm, loại nấm này lại mọc ra những cây nấm trông như trứng. Loại nấm này to bằng cánh tay, mỗi lần có thể mọc ra mười mấy cái. Khi ăn sống thì có vị ngon tuyệt vời, khi nấu chín thì thơm ngọt mềm mại. Nấm này còn có thể nghiền thành bột để luyện đan hoặc chế tạo pháp khí, hiệu quả đều rất đặc biệt. Điều đáng chú ý là, bên cạnh Cự Linh Noãn còn có một loại nấm khác trông giống hệt, nhưng lại cực kỳ độc, ai ăn phải sẽ gặp tai họa, tuy nhiên nó cũng có thể dùng làm thuốc.
Thiên Thượng Nhục là một loại linh trùng chuyên ăn linh thạch. Loại linh trùng này không có chân và mắt, trông giống như một miếng thịt nằm trên đá. Một con linh trùng cần đến 500 năm để trưởng thành, khi trưởng thành thì to bằng bàn tay, và lúc đó nó không thích di chuyển nữa. Linh trùng này, giống như Cự Linh Noãn, có thể ăn được, dùng để luyện đan hay làm thuốc, nhưng vô cùng khó tìm và thu hoạch.
Sau khi cân nhắc, cả năm người quyết định: Bây giờ họ đang ở lãnh thổ Thanh Long, nên đi tìm Cự Linh Noãn trước. Không thể đến Tứ Linh Cảnh mà tay trắng ra về được!