Coi Bói Không? Chuẩn Lắm Đấy!

Chương 90

Trước quảng trường của Linh Hư Lâu, một cái đình đã được dựng lên, trong đình đặt một cái án đài, trên án đài nằm một xác chết. Người này da mặt xám xịt, để một bộ râu dê, đầu đội mũ lông vũ. Hắn chết trong tình trạng thê thảm, miệng nửa há ra, lộ ra cái lưỡi đen ngòm. Y phục lộng lẫy của hắn không hề hợp với bản thân, trông như một con khỉ mặc quần áo của con người vậy.

 

Ôn Hành nhíu mày, hắn còn tưởng mình sẽ thấy một con rệp khổng lồ, có thể nhìn thấy các tiên quân triển khai thần thông giải phẫu con rệp. Kết quả lại là Phong Vô Ngân – một con người, mà còn là người Ôn Hành từng gặp.

 

Người này chính là Chấp Đạo Tiên Quân dưới trướng của Ly Mặc Tiên Tôn, Phong Vô Ngân, cũng chính là kẻ trong giấc mộng nguyền rủa Ôn Hành. Ôn Hành vẫn còn nhớ khi hắn xuất hiện trong giấc mơ, tay trái cầm bát, tay phải chấm vào chất lỏng trong bát, miệng lẩm bẩm: "Có oán thì trả oán, có thù thì báo thù, không phải không báo mà là chưa đến lúc!"

 

Vậy bây giờ... Phong Vô Ngân rốt cuộc đã báo thù thành công hay chưa thì không rõ, nhưng dù sao Ôn Hành cũng chẳng thân thiết với hắn, thậm chí chưa nói với nhau một câu nào.

 

Xung quanh thi thể của Phong Vô Ngân có năm chiếc ghế, trên đó ngồi Thủy Ba Hoành của Thừa Ân Giới, cùng bốn vị tiên quân từ thượng giới và hạ giới đến. Ôn Hành liếc mắt một cái liền thấy vẻ lạnh lùng như băng sương của Cơ Vô Song và dáng vẻ lười nhác của Sở Việt. Trong đình có kết giới, ngoài Đảo Chủ ra, các trưởng lão và tạp dịch khác không thể vào trong, họ chỉ có thể đứng ngoài đình, thỉnh thoảng nghe lỏm vài câu.

 

Cơ Vô Song và Sở Việt ngồi cùng nhau, Cơ Vô Song mặt lạnh như sương tuyết, còn Sở Việt thì đầy vẻ chán chường. Hai người này lại được Thừa Lan phái xuống, thật là mắt mù. Chuyên chọn những kẻ không thích làm việc, chẳng lẽ là không muốn tìm ra nguyên nhân cái chết của Phong Vô Ngân sao? Xem hạ giới của Ly Mặc Tiên Tôn, hai người được phái đi đều là những kẻ làm việc hiệu quả.

 

Ví dụ như cháu ngoan Khánh Như Hứa và kẻ giả nữ trang Tô Bộ Thanh, Khánh Như Hứa là người khiêm tốn, cẩn thận, làm việc tỉ mỉ. Còn Tô Bộ Thanh có một Cơm Trúc Lâu, khi Ninh Mạc Sầu bế quan, chính hắn giúp lo liệu mọi sự vụ của Lý Sầu Giới, nói hắn là Chấp Giới Tiên Quân chính thức thì chẳng ai có ý kiến gì. Hai người này đều là người giỏi làm việc, thái độ đứng đắn, tạo nên sự tương phản rõ rệt với hai người của Thừa Lan phái tới.

 

Khi Khánh Như Hứa thấy Ôn Hành liền nở nụ cười, Ôn Hành cười vẫy tay, Khánh Như Hứa hiểu ý đáp lại bằng nụ cười. Tô Bộ Thanh ngước mắt nhìn Ôn Hành, gật đầu với Ôn Hành coi như chào hỏi.

 

Có không ít người đến xem náo nhiệt, không ít chưởng môn, trưởng lão và tạp dịch cũng ở gần đó. Ôn Hành nhanh chóng chen đến đứng cạnh Đao Thương Diệp và Lôi Kính Thương. Không còn cách nào khác, hắn chẳng phải Đảo Chủ, cũng không phải trưởng lão, có một chỗ đứng đã là tốt rồi. Nhìn Thanh Nhai Tử và Lưu Nguyệt Bạch, họ còn có thể đứng ở mép đình xem xét, còn bọn họ thì chỉ có thể đứng ở vị trí hơi lùi về phía sau mà thôi.

 

Đao Thương Diệp liếc nhìn hắn một cái: "Tỉnh rồi à?" Ôn Hành cười gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ sao rồi?" Lôi Kính Thương cười khẩy: "Ngươi thật vô tư, mới hai ngày trước còn nằm dài đó, hôm nay đã ra đây xem náo nhiệt rồi?" Ôn Hành cười tươi: "Tám chuyện là bản tính của con người." Tiếc là hắn thiếu một gói hạt dưa, nếu có thì nhất định sẽ gặm ngay bây giờ.

 

Đao Thương Diệp nói: "Chấp Giới Tiên Quân của hạ giới đã chết trong Tứ Linh Cảnh, bị chém chết." Ôn Hành định dùng thần thức quét qua, nhưng không thành công. Lúc này hắn mới nhận ra kết giới và trận pháp xung quanh đình ngăn chặn thần thức của những người đứng xem.

 

Hắn hơi tiếc nuối, nhưng Lôi Kính Thương nhanh chóng thỏa mãn sự tò mò của hắn. Lôi Kính Thương đưa cho Ôn Hành một viên lưu ảnh thạch: "Thi thể của Phong Vô Ngân là do chúng ta phát hiện, lúc phát hiện ta đã ghi lại. Để thỏa mãn sự tò mò của ngươi, nhưng xem xong đừng để đêm không ngủ được đấy."

 

Ôn Hành cười cười nhận viên lưu ảnh thạch: "Sao mà không ngủ được, cảm tạ nhé." Nhìn xem, đúng là ánh mắt của quần chúng luôn sáng suốt.

 

Trong lưu ảnh thạch ghi lại rõ ràng vết thương chí mạng của Phong Vô Ngân, vết thương nằm ở sau gáy, một đòn trí mạng, đầu hắn bị một vũ khí sắc bén chém đến mức chỉ còn dính một chút da thịt. Khi phát hiện ra hắn, đầu của hắn đã ngã lên vai, thân thể nằm sấp, nhưng mặt lại quay lên trên. Trong lưu ảnh thạch, hai mắt hắn mở to, sắc mặt tím tái, thực sự không đẹp mắt.

 

Nhìn vào trong đình, thi thể của Phong Vô Ngân đang nằm yên ổn. Ôn Hành nghĩ, thi thể có thể giữ được tư thế nằm thẳng như vậy, chắc chắn là nhờ các tiên quân dùng linh khí nâng đỡ cái cổ của hắn, nếu không thì cổ đã không còn chịu nổi nữa. Ôn Hành không nhịn được thốt ra một lời cảm thán: "Chậc..."

 

Lôi Kính Thương biết chắc Ôn Hành sẽ có phản ứng như vậy: "Hắn bị người ta chém đứt cổ, hầu như không có sự phản kháng, chết ngay tại chỗ. Phản ứng của ngươi coi như là bình tĩnh, còn có kẻ nôn ngay tại chỗ cơ đấy. Ta thật không hiểu, mấy tên tiên quân của thượng giới chẳng lẽ không nhiễm khói lửa trần gian, chưa từng giết người sao? Dù chưa giết người thì cũng phải từng thấy người khác giết chứ?"

 

Lời than thở phía sau của Lôi Kính Thương, Ôn Hành thản nhiên bỏ qua. Hắn quan tâm đ ến một điểm khác: "Nguyên nhân cái chết dễ thấy rồi, nhưng ai ra tay? Và tại sao hắn lại xuất hiện ở Tứ Linh Cảnh?"

 

Lôi Kính Thương liếc nhìn Ôn Hành: "Ngươi hỏi ta à? Ta hỏi quỷ chắc?" Nếu hắn biết thì đã không đứng đây xem náo nhiệt rồi.

 

Ôn Hành gãi má, thật là có lý. Nhưng hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng, hắn nhớ lần trước khi thấy Ly Mặc Tiên Tôn tìm kiếm hồn phách, phần ba hồn phách còn lại của Phong Vô Ngân đã theo rễ cây của hắn xuống hạ giới, thậm chí còn bị Vân Thanh phát hiện. Nhưng làm sao hắn lại trở về thượng giới? Và tại sao lại xuất hiện ở Tứ Linh Cảnh?

 

Ôn Hành nghĩ đến một khả năng, đó là Phong Vô Ngân đã theo rễ cây Đạo Mộc của hắn leo trở lại thượng giới, có lẽ hắn đang ở trong Tứ Linh Cảnh, nên Phong Vô Ngân cũng vô tình đến đó. Càng nghĩ, Ôn Hành càng thấy khả năng này có lý, nhưng hắn không thể nói ra, hắn phải giả vờ như không biết gì cả.

 

An Quỳ vuốt râu nói: "Tiên quân Phong là bị kẻ gian từ phía sau ám toán, chém đứt cổ." Thẩm Vấn Tâm liền nói: "Chuyện này không cần ngươi nói, vấn đề là tại sao thần hồn của hắn không thể thoát ra được." Xem kìa, tất cả đều như những thần thám, ai nấy đều nhắm trúng điểm mấu chốt, nhưng chẳng ai có thể trả lời được.

 

Tô Bộ Thanh cúi mắt, lạnh lùng nhìn thi thể của Phong Vô Ngân. Hắn không hiểu tại sao mình lại bị Ly Mặc phái đến đây. Nói thật, khi nhìn thấy thi thể của Phong Vô Ngân, trong lòng hắn chỉ thấy thoải mái. Phong Vô Ngân trước tiên đã để Ninh Mạc Sầu áp giải Ôn Hành lên thượng giới, rồi giữa đường lại trở mặt, còn bắt cóc họ trong đình Cơm Trúc bằng cách dùng rệp. Hắn có thể nói rằng đến tận bây giờ mùi hôi của rệp trong đình vẫn chưa tan hết sao?

 

Đó vẫn chưa phải tất cả, tại Tiêu Dao Cảnh, hắn thậm chí còn gây ra sóng thần, muốn chôn vùi Ninh Mạc Sầu cùng mọi người. Người như vậy, chết là đáng đời.

 

Nhưng Tô Bộ Thanh không thể nói ra, bởi vì hắn đã thề hồn trước mặt Ly Mặc Tiên Tôn, rằng hắn không thể tiết lộ bất kỳ điều gì liên quan đến Ôn Hành. Hắn không thể nói ra những chuyện đã xảy ra trước đây, chỉ đành trách bản thân địa vị thấp kém, không có cách nào phản kháng. Nhưng khi nhìn Phong Vô Ngân nằm ở đây, lòng hắn nhẹ nhàng hơn: "Có lẽ vì tiên quân Phong đã trải qua một số sự việc, khiến thần hồn tổn thương. Khi đột nhiên gặp phải đòn chí mạng, hắn không thể phản kháng, thần hồn tan biến."

 

Lời nói của Tô Bộ Thanh được Sở Việt đồng tình: "Ta cũng nghĩ vậy, nếu không, dù có bị chém đứt cổ, thần hồn vẫn nên thoát ra được. Dù có chiếm lấy một thân xác nào đó cũng có thể sống sót."

 

Nghĩ mà thấy Phong Vô Ngân cũng thật đáng thương, thần hồn bị chia làm ba phần. Một phần để truy đuổi Ôn Hành, bị Ôn Hành nhốt trong kết giới Liên Ti rồi bị đưa đến chỗ Ly Mặc Tiên Tôn để bị tra khảo, thế là mất đi một phần ba.

 

Còn một phần ba bị cuốn vào sóng thần khi hắn định khơi mào nó tại Tiêu Dao Cảnh, trực tiếp bị chết đuối, mất thêm một phần ba.

 

Phần ba còn lại thì loanh quanh mãi không chết ở hạ giới, cuối cùng lại chết ở Tứ Linh Cảnh tại thượng giới. Haiz, thật là bi kịch... Đúng là chuyện nghe mà đau lòng, kẻ chết thì thương tâm, một án mạng kinh hoàng ở tiên giới.

 

Thủy Ba Hoành nói: "Tiên quân Phong đã bị sát hại từ một tháng trước, khi đó Tứ Linh Cảnh chưa mở, làm sao hắn vào được?" Sở Việt thẳng thắn nói: "Chuyện này đơn giản thôi, hắn là Chấp Đạo Tiên Quân, chắc chắn biết vài lối tắt. Hắn có thể đến Tứ Linh Cảnh trước mọi người, chiếm lấy lợi thế. Có khi hắn còn mang theo người đi cùng, và người đó chính là kẻ giết hắn."

 

Cuối cùng, Cơ Vô Song mở miệng, ánh mắt sâu lắng: "Chúng ta phải điều tra xem tiên quân Phong thường thân cận với ai, gần đây hắn có sắp xếp gì, đã làm những chuyện gì. Ngoài ra, hung thủ có thể là một kiếm tu, kiếm ý chưa viên mãn, vũ khí thường dùng có cả đao."

 

Nghe vậy, Thủy Ba Hoành nhíu mày: "Điều tra thế này đến bao giờ mới xong? Hơn nữa..."

 

Hơn nữa, ai quan tâm Phong Vô Ngân chết như thế nào? Thừa Lan chỉ muốn biết làm cách nào hắn lại vào được Tứ Linh Cảnh. Tứ Linh Cảnh là kho báu lớn nhất dưới quyền quản lý của Thừa Lan, mà nói thẳng ra, Tứ Linh Cảnh nằm ngay ở vị trí yết hầu của Mười Tám Đảo mà Thừa Lan cai quản. Ngay cả đảo chủ của Mười Tám Đảo cũng không thể tùy tiện vào được, huống hồ một tiên quân đến từ hạ giới?

 

Nếu ai cũng có thể vào Tứ Linh Cảnh, thì sau này Thừa Lan còn có tiếng nói gì ở thượng giới?

 

Đôi khi, một người chết đi, mọi người không quan tâm hắn chết như thế nào, mà quan tâm đ ến những hệ lụy sau cái chết đó. Sở Việt và những người khác được phái xuống là để làm rõ cách Phong Vô Ngân vào Tứ Linh Cảnh, còn hung thủ là ai thì họ không quan tâm.

 

Nhưng điều tra việc này quá khó rồi! Bọn họ không quen biết gì với Phong Vô Ngân, mà theo Khánh Như Hứa nói, Phong Vô Ngân là một người ít nói, duy nhất có sở thích nuôi rệp. Một người như vậy liệu có bạn bè không? Khó quá.

 

Thủy Ba Hoành bình thản nói: "Thần hồn đã tiêu tán, muốn điều tra những chuyện đã xảy ra thực sự rất khó, chi bằng nhờ đến Thừa Huệ Giới?" Thừa Huệ Giới? Thừa Huệ Giới làm gì? Ôn Hành hỏi Đao Thương Diệp, ánh mắt Đao Thương Diệp lấp lánh như có sao: "Thừa Huệ Giới là thiên đường của tất cả những người tu Thiên Cơ Đạo." Nghiêm túc mà nói, khi Đao Thương Diệp bỗng nhiên trở nên như vậy, Ôn Hành và Lôi Kính Thương đều bị dọa sợ.

 

Thiên Cơ Đạo? Ôn Hành bỗng nhớ đến những gì Triệu Ninh từng nói với hắn, rằng tiên giới có một nơi tập trung vô số "thần côn". Chẳng lẽ đó chính là... Thừa Huệ Giới? "Bị lừa một lần không chết thì hoan nghênh lần sau tiếp tục, cảm tạ chiếu cố"?

 

Đao Thương Diệp nói: "Tuy ta cũng tu Thiên Cơ Đạo, nhưng so với các đại năng thực sự ở Thừa Huệ Giới, ta vẫn còn kém xa." Mồ hôi lạnh rơi trên trán Ôn Hành, Đao Thương Diệp mà nói như vậy, chẳng lẽ Thừa Huệ Giới thật sự tụ hội toàn những đại nhân vật? Nếu phái xuống một cao thủ còn lợi hại hơn Lý lão, chỉ nhìn một cái là thấy rõ lai lịch của Ôn Hành, vậy thì Ôn Hành chẳng phải sẽ thảm lắm sao?

 

Thủy Ba Hoành chần chừ nói: "Gần đây Thừa Huệ Giới có nhiều động tĩnh lớn, không biết tiên tôn có đồng ý để bọn họ tham gia không?" Sở Việt nói: "Chuyện liên quan đến tính mạng, tiên tôn nhất định sẽ đồng ý." Tóm lại, nhanh chóng tìm một đại năng xuống để định đoạt mọi chuyện, bọn họ không muốn ngày nào cũng phải mở tấm vải trắng trên người Phong Vô Ngân và nhìn thấy đôi mắt chết không nhắm của hắn nữa.

 

Tô Bộ Thanh búng tay một cái, một tấm vải trắng từ chân Phong Vô Ngân phủ dần lên đầu hắn: "Vậy thì chúng ta chờ tiên tôn của Thừa Huệ Giới đến." Nghe thấy Sở Việt nói như vậy, hai người của hạ giới đã hoàn toàn từ bỏ việc đấu tranh, dù sao người chết cũng không phải do họ giết. Thủy Ba Hoành đứng dậy: "Ta sẽ về báo cáo với Thừa Lan Tiên Tôn."

 

Cơ Vô Song bất ngờ mở miệng: "Hôm nay nhận được truyền tín của tiên tôn, ngài bảo chúng ta phải giải quyết chuyện này ngay tại Thừa Ân Giới."

 

Thủy Ba Hoành gật đầu chậm rãi: "Được." Nói rồi, các tiên quân và đảo chủ đều đứng dậy, sau khi chào nhau, họ liền bước ra khỏi đình. Trận pháp trong đình được kích hoạt, thi thể Phong Vô Ngân bị bỏ lại bên trong, không ai còn quản lý nữa.

 

Ôn Hành gãi má: "... Xong rồi?? Chỉ vậy thôi à? Ta đặc biệt chạy đến đây để xem náo nhiệt, kết cục chỉ thấy được cái chết của Phong Vô Ngân sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

 

Sở Việt vừa đi vừa vươn vai: "Ôi chà, ngươi nói xem Phong Vô Ngân, một Chấp Giới Tiên Quân bình thường không làm, lại chạy đến Tứ Linh Cảnh để tự tìm đường chết làm gì nhỉ?" Tô Bộ Thanh cười như không cười đáp: "Không biết."

 

Xung quanh các tạp dịch dần tản ra, Ôn Hành kéo Đao Thương Diệp lại: "Hả? Xong rồi à?" Đao Thương Diệp nhìn Ôn Hành với ánh mắt kỳ quái: "Ngươi còn muốn gì nữa?" Ôn Hành nói: "Ít nhất cũng phải điều tra được hắn vào Tứ Linh Cảnh bằng cách nào chứ."

 

Đao Thương Diệp nói: "Nếu ngươi cảm thấy có thể điều tra ra nguyên nhân cái chết, thì ngươi có thể lên đó ngay bây giờ." Ôn Hành không muốn lên đó, hắn chỉ cảm thấy tiếc nuối vì không được xem màn khám nghiệm tử thi đình đám nào cả. Lôi Kính Thương nói: "Đừng nói nhảm nữa, không nghe thấy Thủy Nguyệt Môn chủ nói sao, chúng ta đều phải trở về rồi."

 

Ôn Hành khó hiểu: "Tại sao vậy? Chuyện này cứ thế mà bỏ qua sao?" Hắn vừa mới tỉnh lại, xem được một màn kịch, vậy mà giờ đã phải rời đi? Chưa đã mà.

 

Lưu Nguyệt Bạch, người vẫn luôn lắng tai nghe Ôn Hành và mọi người trò chuyện, lên tiếng giải thích: "Không phải là bỏ mặc, mà là chúng ta không thể tiếp tục điều tra cái chết của Phong Vô Ngân ở Linh Hư Cảnh. Thứ nhất, các đảo chủ của chúng ta đã rời khỏi đảo treo của mình quá lâu. Thứ hai, vị trí của Linh Hư Cảnh khá đặc biệt, nếu có biến cố gì xảy ra, sẽ ảnh hưởng đến Mười Tám Đảo Treo."

 

Ôn Hành nghe có vẻ hiểu, có vẻ không: "...Ồ..." Lưu Nguyệt Bạch thấy vẻ mặt của hắn liền cười: "Ôn đạo hữu, ngươi đừng lo. Dù chúng ta trở về đảo treo của mình, nhưng năm đảo trong Thừa Ân Giới vẫn liên thông với nhau bằng trận pháp. Phong Vô Ngân chết dưới quyền của Thừa Lan Tiên Tôn, nên hắn nhất định phải điều tra ra nguyên nhân cái chết. Nhưng để tránh ảnh hưởng đến Thừa Trạch, Thừa Huệ và Thừa Càn Giới, việc này sẽ được giải quyết ở Thừa Ân Giới."

 

Ôn Hành gãi má: "Nhưng thượng giới và hạ giới đã phái đến các đảo chủ và tiên quân, nếu đến Thừa Ân Giới, họ sẽ ở đâu? Và thi thể của Phong Vô Ngân sẽ đặt ở đâu?"

 

Lưu Nguyệt Bạch đáp: "Thi thể chắc sẽ được đặt tại Thủy Nguyệt Tông, Thủy Nguyệt Tông là tông môn đứng đầu Thừa Ân Giới, mà Thủy Ba Hoành là tiên tôn đứng đầu của Thừa Ân Giới, đặt ở Thủy Nguyệt Tông sẽ ít tranh cãi nhất. Còn các đảo chủ và tiên quân từ hạ giới, có lẽ họ cũng sẽ ở lại Thủy Nguyệt Tông, nhưng cụ thể họ muốn ở đâu thì còn tùy thuộc vào tâm trạng của họ. Có thể họ sẽ đi thăm thú nơi đây, chuyện đó không có vấn đề gì."

 

Lúc này Thanh Nhai Tử bước tới: "Tán nhân, ngươi nghe nói chưa? Chúng ta sắp rời đi rồi. Ngươi sẽ đi cùng ta chứ?" Nói xong không hề để cho Ôn Hành có cơ hội lựa chọn, Lưu Nguyệt Bạch nhìn Thanh Nhai Tử: "Thanh chưởng môn, Ôn đạo hữu là người của Vô Nhai Tông, sao ngươi có thể đưa hắn về Tiêu Dao được?"

 

Thanh Nhai Tử ngẩn ra một lúc: "Tán nhân đã nhập Vô Nhai Tông rồi sao?" Ôn Hành vội vàng xua tay: "Không không không, ta chỉ là khách của Vô Nhai Tông thôi." A, làm người quá được hoan nghênh cũng thật phiền phức.

 

Cuối cùng, Ôn Hành vẫn đi theo Thanh Nhai Tử về Tiêu Dao. Lưu Nguyệt Bạch cũng thông suốt, Thanh Nhai Tử là người Ôn Hành quen biết, nên hắn muốn về Tiêu Dao cũng là điều dễ hiểu. Chỉ tiếc rằng gần đây Vô Nhai Tông quá hỗn loạn, bỏ lỡ cơ hội thu nhận nhân tài như Ôn Hành làm đệ tử. Tuy nhiên, bọn họ sẽ sớm gặp lại, vì Thủy Nguyệt Lâu đang điều tra nguyên nhân cái chết của Phong Vô Ngân, trước khi có kết quả, họ sẽ phải đến Thủy Nguyệt Lâu mỗi ngày để báo cáo.

 

Khi bước lên trận pháp truyền tống, Ôn Hành tiếc nuối nhìn rặng dừa, bóng cây, bầu trời xanh và mây trắng: "Đáng tiếc." Thanh Nhai Tử cười: "Có gì đáng tiếc đâu?" Ôn Hành nói: "Ta vẫn chưa có cơ hội mặc quần hoa ở đây!" Thời tiết ở đây thật tuyệt, rất thích hợp để nằm phơi nắng trên bãi biển, Triệu Ninh chắc chắn sẽ thích làm chuyện này nhất.

 

Thanh Nhai Tử cười khổ: "Tán nhân đừng đùa nữa." Ôn Hành hỏi Thanh Nhai Tử: "Sao chỉ có hai chúng ta, Sở Việt và Cơ Vô Song đâu? Còn Khánh Như Hứa và Tô Bộ Thanh thì sao?"

 

Ôn Hành nhanh chóng biết được bọn họ ở đâu, ngay khi ánh sáng của trận pháp truyền tống vừa lóe lên, hắn đã đứng trước Tiêu Dao Lâu của Tiêu Dao Tông. Trước Tiêu Dao Lâu, có hàng chục tiên nhân mặt mày bầm tím, Thanh Nhai Tử nói: "Mấy ngày ngươi hôn mê, ta đã về xử lý bọn chúng một trận. Ngươi yên tâm, ít nhất hiện tại Tiêu Dao Lâu đang nằm trong tay ta."

 

Ôn Hành giơ ngón cái khen ngợi Thanh Nhai Tử: "Lợi hại."

 

Thanh Nhai Tử nghiêm nghị nói với các trưởng lão và đệ tử nòng cốt của Tiêu Dao Tông: "Ta đang cùng đạo hữu luận đạo, trong mấy ngày tới, mọi chuyện lớn nhỏ trong tông môn không cần xin chỉ thị của ta. Tất cả tự giải tán đi." Nói xong, bọn họ nhanh chóng tản ra, Thanh Nhai Tử mở quạt ra, hừ một tiếng: "Đám người này chỉ ăn cứng không ăn mềm."

 

Thanh Nhai Tử nói: "Ta đã bàn bạc xong với chưởng môn Cơ, lát nữa họ sẽ từ Thủy Nguyệt Tông tới. Vừa rồi ngươi nói Khánh Như Hứa ở hạ giới cũng là người mà tán nhân quen biết sao?"

 

Ôn Hành cười: "Khánh Như Hứa là cháu ngoại của ta." Thanh Nhai Tử ngẩn người: "???"

 

Tiêu Dao Tông trải dài trên những ngọn núi cao hiểm trở, Tiêu Dao Lâu nằm trên đỉnh núi cao nhất, từ đây nhìn xuống, làn sương trắng vờn quanh lưng chừng núi. Cả Tiêu Dao Tông như một bức tranh thủy mặc, ở đâu cũng là cảnh đẹp.

 

Ôn Hành thưởng thức nước trái cây một cách ngon lành: "A, đúng là tiên cảnh nhân gian." Thanh Nhai Tử toát mồ hôi lạnh: "Tán nhân, người ta thường uống trà để trải nghiệm gió mát trăng thanh, ngươi lại uống nước trái cây. Hơn nữa, đây vốn dĩ đã là tiên cảnh." Ôn Hành chẹp miệng: "Chuyện đó không quan trọng. Sao họ còn chưa tới? Tiêu Dao Tông có cung cấp bữa ăn không?"

 

Vừa dứt lời, trận pháp truyền tống của Tiêu Dao Tông lại lóe sáng, Thủy Ba Hoành dẫn theo bốn người từ thượng giới và hạ giới đến. Thanh Nhai Tử đứng dậy hành lễ: "Kính chào các vị đạo hữu."

 

Thủy Ba Hoành nhẹ nhàng nói: "Nghe nói bọn họ đều là người quen của Ôn đạo hữu, ta đã đưa họ đến rồi. Ôn đạo hữu, ngươi..." Chưa kịp nói hết câu, Sở Việt đã hân hoan lao tới, ôm chầm lấy Ôn Hành: "Ôn lão tổ!!"

 

Ôn Hành dịu dàng vỗ vỗ lưng Sở Việt: "Tiểu Việt khỏe mạnh, giọng nói oang oang, lão tổ nhìn thấy rất vui mừng." Sở Việt cười lớn: "Nhìn thấy lão tổ là con cảm giác như đã về nhà rồi." Thủy Ba Hoành u oán hỏi: "Đảo chủ Sở và Ôn đạo hữu có quan hệ gì vậy?"

 

Sở Việt cười sảng khoái: "Ôn lão tổ là sư tôn của ta!" Ôn Hành cười nói: "Đúng vậy, dù Tiểu Việt là đệ tử của lão Triệu, nhưng cũng là đệ tử của ta." Thủy Ba Hoành nhìn Ôn Hành bối rối, thời buổi này đệ tử có thể dùng chung được sao?

 

Thực tế còn hỗn loạn hơn thế. Khánh Như Hứa bước tới, chào: "Cậu công." Ôn Hành vui vẻ giới thiệu cháu ngoại của mình với mọi người: "Đến đây, Tiểu Việt, ta giới thiệu với con, đây là cháu ngoại của ta, cũng là sư điệt của con. Như Hứa, đây là sư bá của con, Sở sư bá." Khánh Như Hứa rất ngoan ngoãn: "Sở sư bá."

 

Sở Việt ngẩn ra, từ mối quan hệ đồng đạo bỗng chốc trở thành sư bá và sư điệt?

 

Còn điều lạ lùng hơn, Ôn Hành kéo Cơ Vô Song lại: "Tiểu Cơ, đây là cháu ngoại của ta, cũng là cháu ngoại của ngươi. Như Hứa, gọi Cơ cậu công đi." Cơ Vô Song, người luôn điềm tĩnh, lúc này cũng thấy lúng túng: "Tán nhân, vậy cũng được sao?"

 

Ôn Hành gật đầu: "Đương nhiên là được, nếu ngươi thấy gọi là cậu công không hay, cũng có thể gọi là Cơ gia gia." Cơ gia gia cái gì chứ! Đây là lần *****ên từ khi quen Ôn Hành, Cơ Vô Song cảm thấy bất lực như vậy, quan hệ phức tạp trong giới tu chân khiến hắn đau đầu.

 

Sau khi Ôn Hành giới thiệu xong Khánh Như Hứa, biểu cảm của Thủy Ba Hoành dường như sắp vỡ ra. Hắn do dự rất lâu rồi quyết định rời đi: "Ôn đạo hữu, ta đã đưa người đến, các ngươi cứ thoải mái trò chuyện. Các vị đạo hữu, ngày mai tiên tôn sẽ có lời đáp, nhớ đến Thủy Nguyệt Tông."

 

Mọi người hành lễ với Thủy Ba Hoành, và hắn rời đi với đôi mắt ngơ ngác. Người hạ giới thật là hỗn loạn, đệ tử dùng chung đã đành, đến cháu cũng dùng chung sao?

 

Cuối cùng, mọi người quyết định giữ thể diện cho Khánh Như Hứa. Dù sao hắn cũng là Chấp Giới Tiên Quân, bị gọi là cháu đã đủ rồi, nếu lại thành cháu chung của mọi người thì thật quá đáng. Vì thế, Khánh Như Hứa vẫn gọi mọi người là đạo hữu, chỉ riêng với Ôn Hành, hắn vẫn gọi là cậu công.

 

Khi người quen gặp lại, câu chuyện trở nên vô cùng rôm rả. Ôn Hành đã dựng nồi lẩu trước Tiêu Dao Lâu, vừa ăn vừa trò chuyện. Sở Việt vui vẻ rút ra một bình rượu: "Lão tổ, ngươi không biết đâu, từ khi phi thăng lên đây ta chưa được uống rượu thoải mái lần nào, lần này nhất định phải uống cho đã!"

 

Sở Việt vốn tính tình sôi nổi, nhiệt tình, thời gian qua thực sự làm nàng nghẹn ngào. Gặp lại Ôn Hành, nàng có vô số điều muốn nói. Ôn Hành từ trong túi trữ vật lấy ra một bộ y phục: "Tiểu Việt, lão tổ mua cho con một bộ y phục, xem có vừa không." Đây là bộ đồ mua ở Lý Sầu Giới, vì việc này Ôn Hành còn bị Cố Hồng Y hiểu lầm là kẻ đồi bại. Ôn Hành thật sự oan uổng quá.

 

Sở Việt nhận được y phục thì vui mừng không thôi: "Lão tổ, ta biết ngay ngươi đối với ta là tốt nhất!" Nói rồi, ánh sáng lóe lên, nàng ngay lập tức thay bộ y phục mà Ôn Hành tặng: "Có đẹp không?" Ôn Hành giơ ngón cái: "Đẹp lắm, nhìn là biết bộ y phục này rất hợp với con. Ta còn mua một bộ cho Nhu Nhi, giống y hệt nhưng màu khác."

 

Sở Việt vui sướng đến nỗi muốn bay lên: "Mắt nhìn của lão tổ quả thật chưa bao giờ sai!" Lúc này, Tô Bộ Thanh mới tin rằng Ôn Hành thật sự không có ý đồ gì. Hắn yêu thương các nữ đệ tử như con gái của mình.

 

Những ngày qua, hắn cũng trò chuyện với Sở Việt vài câu, ban đầu nghĩ Sở Việt là một nữ nhân đầy tâm sự. Nhưng không ngờ khi gặp Ôn Hành, nàng lại biến thành một cô gái ngây thơ, không biết gì về thế sự.

 

Ngoài Sở Việt, còn có Khánh Như Hứa. Khánh Như Hứa cũng nói vài câu chuyện gia đình với Ôn Hành. Mọi người ngồi xung quanh, quan hệ càng thêm gắn kết.

 

Trong lúc nâng chén đổi ly, câu chuyện của họ chuyển từ hạ giới lên thượng giới, từ người quen đến chuyện thời sự, rồi đến chủ đề nóng nhất hiện tại – cái chết của Phong Vô Ngân.

 

Khánh Như Hứa thẳng thắn nói: "Khi đến từ Ly Hận Giới, Ly Mặc Tiên Tôn đã nói với ta rằng, hãy bảo vệ danh dự của Ly Hận Giới, tốt nhất là cho Phong Vô Ngân một cái chết thể diện." Phong Vô Ngân chết thì cũng đã chết, nhưng lại để lại một đống hỗn loạn khiến cả hai giới đều không yên.

 

Tô Bộ Thanh bực bội nói: "Người như hắn, chết là chết, còn cần thể diện gì nữa? Ta thấy Ly Mặc Tiên Tôn quá xem trọng danh dự, nên mới để một kẻ như Phong Vô Ngân làm Chấp Đạo Tiên Quân. Hắn đã có thể ra tay với Chấp Giới Tiên Quân, tại sao lại phải che đậy cho hắn?"

 

Vốn dĩ lần này người được phái đi là Ngôn Tuấn Ngọc hoặc Ninh Mạc Sầu, nhưng gần đây Ly Si Giới của Ngôn Tuấn Ngọc xảy ra chuyện, bận rộn không xuể. Ly Mặc đành phải để Ninh Mạc Sầu đi, nhưng Ninh Mạc Sầu đang bế quan, không còn cách nào khác mới nhờ đến Tô Bộ Thanh.

 

Cơ Vô Song nói: "Thượng giới mỗi giới đều có toan tính riêng, thứ họ cần không phải sự thật, mà là một cái cớ hợp lý." Đúng là như vậy, nhưng làm thế nào để "mỹ hóa" hành vi của Phong Vô Ngân là một vấn đề nan giải.

 

Nếu hắn tự treo cổ trong Tứ Linh Cảnh, mọi người có thể nói rằng hắn nhất thời nghĩ không thông nên đã tự sát. Nhưng hắn bị người khác giết, điều này rất phiền phức. Người ra tay là ai không quan trọng, quan trọng là họ có thể tìm ra ai để đổ tội một cách hợp tình hợp lý. Chẳng lẽ lại nói Phong Vô Ngân tự không thông mà chém chết mình sao?

 

Trong đại điện đều là những người quen, Tô Bộ Thanh thậm chí còn biết rõ việc Phong Vô Ngân hãm hại Ôn Hành. Ôn Hành không giấu diếm, thẳng thắn nói: "Ta cảm thấy Phong Vô Ngân chết ở Tứ Linh Cảnh có lẽ là do ta." Sau khi hắn bày tỏ những hoài nghi của mình, mọi người, bao gồm cả Cơ Vô Song, đều chìm vào suy nghĩ.

 

Sở Việt lo lắng nói: "Chuyện này chúng ta biết thôi, lão tổ, ngươi tuyệt đối không được để lộ sơ hở. Ngày mai Thừa Lan sẽ phái đại sư từ Thừa Huệ Giới đến điều tra nguyên nhân cái chết của Phong Vô Ngân. Ta không lo gì khác, chỉ sợ họ tra ra liên quan đến ngươi. Nghe nói những người tu luyện Thiên Cơ Đạo ở Thừa Huệ Giới cực kỳ nhạy bén, có thể nhìn thấu thiên cơ." Ôn Hành đáp: "Ta không ra tay giết Phong Vô Ngân, truy tra cũng không thể dính dáng đến ta. Ta nghi ngờ Thừa Lan chú trọng chuyện này vì còn có lý do khác."

 

Nhìn mọi người có vẻ trầm ngâm suy nghĩ, Ôn Hành an ủi: "Đừng lo lắng quá. Hơn nữa, ngày mai chúng ta sẽ xem các tiên quân của Thừa Huệ Giới có thể điều tra ra gì. Biết đâu họ thực sự thần thông quảng đại, có thể tìm ra chân tướng cái chết của Phong Vô Ngân."

 

Cơ Vô Song và những người khác không ở lại Tiêu Dao Tông qua đêm, họ không muốn lộ quá nhiều, nên sau khi ăn xong, họ liền quay về Thủy Nguyệt Tông nghỉ ngơi. Trong vài ngày tới, họ sẽ ở lại đó. Về phần Ôn Hành, hắn ngoan ngoãn ở lại Tiêu Dao Tông, những ngày tới hứa hẹn sẽ đầy kịch tính.

 

Sáng hôm sau, Ôn Hành theo Thanh Nhai Tử đến Thủy Nguyệt Tông. Thủy Ba Hoành đã đợi sẵn bên cạnh trận pháp truyền tống từ sáng sớm, thấy Ôn Hành, hắn cười rất dịu dàng: "Ôn đạo hữu, ngươi tới rồi." Điều này khiến Thanh Nhai Tử bên cạnh huých Ôn Hành: "Tán nhân, ngươi có gì với Thủy Ba Hoành sao?"

 

Ôn Hành cười mà không đáp: "Thủy chưởng môn, hôm nay ta có thể đến xem náo nhiệt chứ?" Thủy Ba Hoành cười nói: "Tất nhiên rồi, Ôn đạo hữu, mời theo ta."

 

Thủy Ba Hoành dẫn Ôn Hành đến đại điện chính của Thủy Nguyệt Tông. Hòn đảo treo mà Thủy Nguyệt Tông tọa lạc có nửa là đồng bằng, nửa là vùng núi. Đứng trên đỉnh chính của Thủy Nguyệt Tông, có thể nhìn thấy phần lớn hòn đảo treo. Thủy Ba Hoành đứng bên cạnh Ôn Hành, nhẹ nhàng nói: "Nếu Ôn đạo hữu thích Thủy Nguyệt Tông, có thể ở lại đây lâu hơn một chút." Ôn Hành cười đáp lễ: "Vậy chẳng phải sẽ quấy rầy Thủy đạo hữu sao?"

 

Thủy Ba Hoành nói: "Tất nhiên là không. Chuyện giữa ta và Sở Vân Tiêu, cũng nhờ Ôn đạo hữu chỉ ra mà ta mới hiểu rõ hơn. Thời gian qua ta đã suy nghĩ kỹ về mối quan hệ giữa ta và hắn. Trong mắt người đời, ta có nhiều khuyết điểm, nhưng trong mắt hắn, ta lại là người hoàn hảo. Có thể tương lai hắn sẽ chán ghét ta, nhưng hiện tại, hắn chân thành đối đãi với ta. Người sống ở hiện tại, dù là tiên nhân cũng chỉ như vậy mà thôi. Con đường trường sinh quá dài, có người nắm tay cùng đi cũng tốt."

 

Nghe vậy, Ôn Hành im lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Thủy đạo hữu, ngươi là vì biết ơn hay vì cô đơn mà đáp ứng Sở Vân Tiêu?" Thủy Ba Hoành lắc đầu: "Không phải, ta cũng có tình cảm đặc biệt với hắn. Dù không như đối với ngươi rõ ràng như vậy, nhưng hắn vẫn khác biệt đối với ta."

 

Ôn Hành yên tâm gật đầu: "Thì ra là vậy, vậy ta xin chúc hai vị đạo hữu thấu hiểu và đồng hành cùng nhau." Thủy Ba Hoành cười đáp lễ: "Ôn đạo hữu cứ thoải mái xem. Ta đi lo liệu một số việc của tông môn. Phải rồi, bạn bè của ngươi sắp đến, các đảo chủ của ba đảo khác trong Thừa Ân Giới cũng sẽ đến đây."

 

Ôn Hành đáp lễ: "Thủy đạo hữu tự nhiên." Sau khi Thủy Ba Hoành rời đi, Thanh Nhai Tử huých Ôn Hành: "Tán nhân, ngươi thú thật đi? Ngươi và Thủy Ba Hoành thực sự không có gì sao?" Ôn Hành lườm hắn một cái: "Ngươi thực sự muốn biết?" Thanh Nhai Tử thấy sắc mặt Ôn Hành hơi kỳ lạ, vội vàng lắc đầu: "Thôi, thôi, ta không muốn biết."

 

Mọi người nhanh chóng tụ tập tại đại điện của Thủy Nguyệt Tông. Trong điện lần này đã đặt một chiếc quan tài. Cuối cùng Phong Vô Ngân không phải nằm dưới tấm vải trắng nữa, thật là đáng mừng.

 

Ôn Hành tìm một chiếc ghế ngồi xuống xem diễn. Bên cạnh hắn, bên trái là Lưu Nguyệt Bạch, bên phải là Thanh Nhai Tử. Sau khi ba người trò chuyện vài câu, họ nhìn thấy Cơ Vô Song và những người khác bước vào. Sau họ, một lão đạo sĩ mặc đạo bào, tay trái cầm cờ vàng, tay phải cầm quả cầu bói toán, đầu đội mũ bát quái cũng bước vào. Lão đạo sĩ này có một cái trán cực kỳ lớn, lớn đến nỗi chiếc mũ không thể che hết, chỉ che được nửa vương miện.

 

Lão đạo tên là Hàn Quỳnh Tử, là một trong những đại sư Thiên Cơ Đạo hàng đầu của Thừa Huệ Giới. Khi nhìn thấy lão, Thẩm Vấn Tâm và những người khác đều đứng lên. Ôn Hành nhìn quanh hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Giọng truyền âm của Đao Thương Diệp lại hơi run: "Hàn Quỳnh Tử đại sư là người đứng đầu Thiên Cơ Đạo của chúng ta. Ông ấy không màng danh lợi, chỉ một lòng cầu đạo, đến giờ việc dò thiên cơ với ông ấy chỉ là chuyện nhỏ."

 

Ôn Hành lại nhìn Đao Thương Diệp. Người luôn lạnh lùng và kiềm chế như nàng, giờ nhìn thấy Hàn Quỳnh Tử, ánh mắt lại đầy vẻ sùng bái, lấp lánh như sao. Khóe miệng Ôn Hành giật giật, xem ra cả đời Đao Thương Diệp chỉ khâm phục những cao thủ thật sự, người thường khó mà lọt vào mắt nàng.

 

Sau khi Hàn Quỳnh Tử bước vào, thần thức quét qua: "Phúc sinh vô lượng Thiên Tôn." Ôn Hành chớp mắt, câu này hắn biết, đây là kiểu chào hỏi của những người tu Thiên Cơ Đạo!

 

Đao Thương Diệp thậm chí còn chắp tay hành lễ, miệng cũng niệm: "Phúc sinh vô lượng Thiên Tôn." Ôn Hành cảm thấy không thể nhìn thêm nữa, một người như Đao Thương Diệp mà lại thần phục một lão đạo sĩ.

 

Hàn Quỳnh Tử chỉnh lại y phục rồi nói: "Theo lệnh của tiên tôn, Hàn Quỳnh Tử đến để điều tra nguyên nhân cái chết của Phong Vô Ngân đạo hữu. Quỷ thần lui bước, Phong Vô Ngân mau hiện thân!" Nói rồi, lá cờ vàng trong tay lão vang lên tiếng phấp phới, một luồng khí lạnh bỗng chốc bao phủ khắp đại điện.

 

Đao Thương Diệp đầy vẻ kính ngưỡng nói: "Đây là thuật vấn linh nổi tiếng nhất của Hàn Quỳnh Tử đại sư. Dù nguyên thần đã tan vỡ, ông ấy cũng có thể triệu tập lại." Ôn Hành mở to mắt nhìn về phía đại điện, thật sự lợi hại như vậy sao? Hắn muốn xem thử.

 

Gió trong đại điện mỗi lúc một mạnh, và ngay lúc này vang lên một tiếng thở dài u ám. Tiếng thở như phát ra từ sau tai mỗi người, khiến Ôn Hành dựng hết tóc gáy. Hắn quay đầu lại và thấy gương mặt đầy tò mò của Lưu Nguyệt Bạch. Ôn Hành hỏi:

 

"Ngươi có nghe thấy gì không?"

 

Lưu Nguyệt Bạch truyền âm đáp: "Có, đó là chiêu thức 'Tam Thán' của đại sư Hàn Quỳnh Tử, tiếng thán *****ên." Ôn Hành giật giật khóe miệng, đây là chiêu thức gì vậy?

 

Đao Thương Diệp giải thích: "Cái gọi là 'Tam Thán chi thuật', tiếng thán *****ên gọi là 'Thán tiền trần'; tiếng thứ hai là 'Thán quá vãng'; và tiếng thứ ba là 'Thán hậu thế'. Linh hồn được hỏi khi nghe ba tiếng thán này sẽ bỏ qua mọi ân oán, đến nơi này."

 

Trong lúc nói, tiếng thán thứ hai lại vang lên bên tai Ôn Hành, khiến hắn cảm giác âm thanh này rất gần, như đang vang ngay bên tai mình. Hắn nhắm mắt, dùng thần thức dò xét, nhưng xung quanh chỉ có Lưu Nguyệt Bạch và những người khác, không có gì bất thường. Tuy nhiên, hắn vẫn cảm thấy thứ đó như đang kề sát bên tai, chỉ cần vung tay là có thể bắt được.

 

Sau tiếng thán thứ hai, cơn gió trong đại điện lắng xuống, nhưng cảm giác lạnh lẽo lại càng thêm nặng nề.

 

Ôn Hành tập trung nhìn vào trung tâm đại điện. Hắn đã từng nhìn thấy linh hồn và thậm chí còn tạm thời làm Quỷ Đế của Minh Giới. Hắn đã gặp qua không ít linh hồn và quỷ hồn, nhưng lần này, hắn chẳng thấy gì cả, ngoại trừ vầng sáng tím bao quanh Hàn Quỳnh Tử, trông vô cùng trang nghiêm.

 

Khi tiếng thán thứ ba vang lên bên tai Ôn Hành, hắn không chịu nổi nữa, liền vung tay tát mạnh vào tai mình. Sau cú đánh ấy, xung quanh hắn lập tức yên tĩnh, giống như hắn vừa phá vỡ thứ gì đó.

 

Ôn Hành nhìn vào lòng bàn tay, thấy xuất hiện một vệt nhỏ bằng hạt đậu màu đỏ, trông giống như vết máu. Bên trong chất lỏng đỏ ấy có một vật nhỏ màu trắng như hạt mè. Ôn Hành đoán có lẽ đó là một loại côn trùng nào đó.

 

Điều kỳ lạ là sau khi vung tay, cảm giác lạnh lẽo xung quanh biến mất. Khi hắn nhìn lại đại điện, mọi người xung quanh như Lưu Nguyệt Bạch và Thanh Nhai Tử đều đang bị bao phủ bởi một lớp ánh sáng tím. Họ đều tập trung nhìn chằm chằm vào Hàn Quỳnh Tử. Ngay cả Cơ Vô Song và những người đứng cạnh quan tài cũng không rời mắt.

 

Lúc này, Hàn Quỳnh Tử bắt đầu nói. Ôn Hành có thể nghe thấy giọng ông ta, nhưng âm thanh ấy như vọng qua mấy bức tường. Hàn Quỳnh Tử nói: "Phong Vô Ngân, ngươi có thù oán gì, bây giờ hãy nói ra. Nói cho lão phu, ai đã giết ngươi~"

 

Ôn Hành nhìn vào quan tài, nhưng vẫn không thấy gì cả. Trong lòng hắn bắt đầu có chút nghi ngờ, liệu có phải là hắn đang có vấn đề hay tất cả mọi người đều bị trúng thuật? Hàn Quỳnh Tử không nhìn ra sự bất thường của hắn sao? Hoặc có lẽ, hắn không bị cuốn vào thế giới của Hàn Quỳnh Tử? Tất cả điều này có liên quan đến việc hắn vừa giết một con côn trùng không rõ nguồn gốc?

 

Ôn Hành nhìn chằm chằm vào trung tâm đại điện. Hàn Quỳnh Tử đang vung tay múa chân: "Thì ra là thế! Hóa ra là vậy!" Thế là sao? Linh hồn tò mò của Ôn Hành bừng bừng cháy, nhưng hắn lại không thấy gì cả!

 

Lúc này, Hàn Quỳnh Tử chỉ vào quan tài và lớn tiếng trách mắng: "Phong Vô Ngân, ngươi thật là, dám có những tâm tư như vậy. Thôi thì, nể tình ngươi thần hồn tan nát, thân xác mất đi, chuyện này cứ cho qua không nhắc đến nữa!"

 

Ôn Hành ngẩn người: "Chuyện gì vậy?" Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng của Thông Thiên: "Lão già này là một tên thần côn, còn giỏi lừa gạt hơn cả ta. Không ngờ có ngày ta lại phải mượn tay hắn."

 

Ôn Hành sửng sốt: "Thông Thiên, là ngươi sao? Sao ngươi lại xuất hiện?" Thông Thiên thở dài: "Chuyện liên quan đến Chấp Đạo của thượng giới, còn ai hiểu rõ hơn ta nữa chứ?" Ôn Hành gật đầu: "À, cũng phải. Ngươi nói xem, rốt cuộc là chuyện gì đây?"

 

Thông Thiên nói: "Ngươi còn nhớ Tứ Tượng Trận dưới quyền của Ly Mặc không?" Ôn Hành gật đầu: "Nhớ chứ." Hắn nhớ lần đó khi nghe thấy Đạo Mộc trao đổi, hắn đã bị chảy máu tai mũi và ngất đi. Ôn Hành không hiểu hỏi: "Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Tứ Tượng Trận?"

 

Thông Thiên giải thích: "Mọi chuyện đều bắt nguồn từ Tứ Tượng Trận." Ôn Hành: "Tốt, nói ngắn gọn thôi."

 

Thông Thiên: "Tứ Tượng Trận là do ta bố trí. Khi đó, Đạo Mộc của bốn giới Ly Hận, Ly Sầu, Ly Si và Ly Thương đã bị ăn mòn, thấy tình hình không ổn, ta đã nhờ Thẩm Đồ Tiến chế tạo trận bàn của Tứ Tượng Trận." Ôn Hành hỏi: "Thẩm Đồ Tiến là ai?" Thông Thiên hừ một tiếng: "Im miệng, ngươi có nghe tiếp không?" Ôn Hành im lặng.

 

Thông Thiên tiếp tục: "Sau khi Tứ Tượng Trận được kích hoạt, nó đã vững vàng chống đỡ bốn giới. Sau đó, vì chuyện của Bích Chu mà Phong Vô Ngân ganh ghét ta, hắn tước bỏ tiên cốt và chức vụ của ta. Người thay thế ta tiếp quản Tứ Tượng Trận chính là Phong Vô Ngân." Ôn Hành gật đầu: "Chuyện đó ta biết, Phong Vô Ngân và Bích Chu là bạn thân, ta còn chịu tội thay ngươi nữa mà."

 

Thông Thiên nói: "Sau trận sóng thần ở Tiêu Dao Cảnh, một phần ba thần hồn của Phong Vô Ngân đã theo rễ Đạo Mộc của ngươi xuống hạ giới. Khi Tứ Tượng Trận không chịu nổi sự sụp đổ của đạo lý mới, rễ Đạo Mộc của ngươi đã tiếp quản bốn giới. Thực ra lúc đó, Phong Vô Ngân đã theo Đạo Mộc trở lại."

 

Ôn Hành ngạc nhiên: "Lúc đó hắn đã trở lại sao?" Hắn nhớ khi đó mình bị chảy máu mũi và tai, nằm bất tỉnh ở Phi Tiên Lâu rất lâu. Nếu Phong Vô Ngân đã trở lại lúc đó, tại sao hắn không xuất hiện?

 

Thông Thiên đáp: "Hắn trở lại nhưng không may, đúng lúc Tứ Tượng Trận sụp đổ. Trong lúc vội vã, hắn đã sử dụng phần trận pháp còn sót lại của Tứ Tượng Trận để đến Tứ Linh Cảnh. Hắn dự định lợi dụng thế lực của Đoạn Bất Ngữ để đối phó với ngươi. Không ngờ, đệ tử của ngươi là Vân Thanh đã ra tay, chém chết hắn."

 

Ôn Hành ngơ ngác: "Khoan đã, ngươi nói gì? Lại liên quan đến Vân Thanh sao?" Thông Thiên nói một cách khó khăn: "Ngươi đúng là sư phụ tệ hại. Vân Thanh đáng lẽ bị Phong Vô Ngân bắt lên thượng giới, hắn muốn dùng Vân Thanh làm con tin để uy ***** ngươi. Nhưng không ngờ Vân Thanh đột nhiên phản công, chém chết hắn. Trong Tứ Linh Cảnh, khi ngươi bị Đoạn Bất Ngữ đâm, chính Vân Thanh đã cứu ngươi, ngươi lại chẳng biết gì sao?"

 

Ôn Hành nghiêm túc hỏi: "Vậy đồ đệ ta đâu rồi? Còn ở Tứ Linh Cảnh sao?" Thông Thiên đáp: "Không, hắn đã bị Từ Thái của Thú Hoàng Lâu bắt đi rồi."

 

Ôn Hành suýt bật dậy: "Chuyện quan trọng thế này, sao ngươi không nói sớm?!" Thông Thiên đáp: "Ta mới khôi phục lại chút sức lực, lão già Hàn Quỳnh Tử này không triệu hồi được hồn của Phong Vô Ngân, nhưng lại khiến linh hồn của ta ngưng tụ thêm một chút."

 

Ôn Hành bực bội hỏi: "Vậy bây giờ hắn đang múa may làm gì?" Thông Thiên hừ một tiếng, giọng dần nhỏ lại: "Hắn chỉ đang lừa người thôi, lời hắn nói thì mười câu chỉ nên tin một. Ta sắp hết sức rồi, trước khi đi ngủ, ta khuyên ngươi một điều: đệ tử của ngươi có số may mắn hơn ngươi, không cần lo cho hắn. Hãy lo cho bản thân mình trước đã."

 

Ôn Hành tức giận đến mức suýt đập bàn: "Chuyện quan trọng như thế mà bây giờ mới nói sao?!" Hắn nắm chặt tay, không thể để chuyện này kéo dài thêm nữa. Hắn cần phải nhanh chóng lên thượng giới, đến Thú Hoàng Lâu để tìm Vân Thanh. Nghĩ vậy, Ôn Hành liền đẩy nhẹ Thanh Nhai Tử bên cạnh: "Này, Thanh Nhai Tử, đừng mãi ngồi nghe nữa, có chuyện rồi."

 

Thanh Nhai Tử không phản ứng gì, nhưng lúc này, Hàn Quỳnh Tử bên cạnh quan tài lại có phản ứng. Ông ta nhìn Ôn Hành bằng ánh mắt kỳ quái: "Ngươi là ai? Sao có thể thoát khỏi ảo thuật của lão phu?"

 

Lời tác giả:

 

Ôn Hành: "Xảy ra chuyện lớn rồi, đệ tử của ta bị người ta bắt đi!"

 

Vân Thanh: "Sư phụ, con vẫn ổn mà, có ăn có uống, ngài đừng lo cho con, lo cho bản thân ngài đi!"

 

Ôn Hành: "Thông Thiên đúng là một đồng đội như heo, chuyện quan trọng như thế mà giờ mới nói cho ta biết!"

 

Thông Thiên: "Xin lỗi, ta không ngờ ngươi còn chậm hơn cả heo."

 

Hôm nay chúng ta chúc mừng Ôn Hành, người đã trải qua nhiều trận pháp trong trận pháp, ảo thuật trong ảo thuật, và cuối cùng đã thoát khỏi ảo thuật của Hàn Quỳnh Tử một cách kỳ diệu.

Bình Luận (0)
Comment