Ôn Hành suy nghĩ một chút: "Có thể là tiểu đệ tử của ta vô ý châm lửa vào hương truy hồn của ngươi." Hắn đỡ Thái Sử Gián Chi rồi đẩy cửa tẩm cung, cẩn thận dìu Thái Sử Gián Chi lên giường. Khi Thái Sử Gián Chi cởi bỏ áo choàng, lộ ra một mũi tên gãy cắm sâu vào lưng. Đầu mũi tên đã ghim sâu vào thân thể Thái Sử Gián Chi, máu đỏ đã thấm ướt một mảng lớn y phục màu đen của hắn.
Ôn Hành quan sát kỹ mũi tên, chưa từng thấy một mũi tên nào lớn đến vậy, vết thương rộng bằng bàn tay, cán tên làm từ kim loại, còn to hơn cả ngón tay cái của hắn. Thông thường, tên để bắn xa đều nhẹ và nhỏ, nhưng mũi tên này trên người Thái Sử Gián Chi rõ ràng không phải loại đó.
Thái Sử Gián Chi vẫn nói chuyện với Ôn Hành: "Ồ? Tiểu đệ tử của ngươi? Có phải là người mặc áo xanh trắng không? Nhìn cậu ấy có vẻ là một chàng trai thông minh, lanh lợi." Ôn Hành nhíu mày nhìn vết thương của Thái Sử Gián Chi, đáp: "Không phải, đó là tứ đệ tử của ta và nhị đệ tử của lão Thiệu. Tất nhiên, đệ tử của lão Thiệu cũng là đệ tử của ta. Vết thương này khó xử lý quá."
Thái Sử Gián Chi cười khan: "Cung Lục Thần của tộc Vu có thể giết thần, chỉ là kẻ bắn mũi tên này tu vi chưa đủ, nếu không ta đã chết rồi." Ôn Hành định xé rách áo của Thái Sử Gián Chi, nhưng Thái Sử Gián Chi vội vàng ngăn lại: "Ê ê ê? Ngươi định làm gì đó?"
Ôn Hành đáp: "Xé áo ngươi ra để ta xử lý vết thương." Thái Sử Gián Chi nói: "Đừng xé, ta chỉ có bộ áo đêm này thôi, xé ra ta không còn gì mặc nữa, cởi nhẹ nhàng cho ta!" Ôn Hành giật mình: "Gián Chi, ngươi nghèo đến mức này sao?"
Thái Sử Gián Chi tháo dây lưng, cười khổ: "Không phải lúc đó ta rời tộc với tư thế tiêu sái, không mang theo gì sao, bộ y phục này ta đã mặc mười nghìn năm rồi, bình thường có linh mạch gì cũng đều đưa cho Bạch Chi Ma và bọn họ để xây dựng Liên Minh Tán Tu, thành ra ta mới túng quẫn thế này."
Ôn Hành thấy xót xa: "Không sao, nếu hỏng thì ta tặng ngươi vài bộ sau." Thái Sử Gián Chi cười vui vẻ: "Vậy thì được, ngươi xé đi." Nói rồi, hắn phịch một cái nằm dài lên giường của Ôn Hành: "Ta mệt quá rồi, ta ngủ một lát. Trong túi trữ vật có thuốc, rút mũi tên ra rồi rắc thuốc cho ta... Khò khò..."
Thái Sử Gián Chi ngủ ngay lập tức. Ôn Hành thăm dò mạch của hắn, linh khí đã hao tổn nghiêm trọng. Có lẽ là vì vội vàng tới đây lại bị thương nên mới kiệt sức như vậy. Ôn Hành kéo áo Thái Sử Gián Chi ra, nhìn vào mà sững sờ. Lưng của Thái Sử Gián Chi bầm tím cả, chỗ mũi tên cắ m vào da thịt đã biến thành màu tím đen. Mũi tên này chẳng lẽ có độc?
Ôn Hành một tay giữ chặt mũi tên, tay kia cầm thuốc linh dược. Hai ngón tay hắn siết chặt mũi tên, dùng lực mạnh, một mũi tên bốn cạnh dính máu được hắn rút ra khỏi thịt, máu đen bắ n ra. Ôn Hành vứt mũi tên lên bàn thấp bên cạnh, rồi vận linh khí bao bọc lấy dòng máu đen trong kết giới.
Trong lúc đó, hắn không ngừng quan sát sắc mặt của Thái Sử Gián Chi. Thái Sử Gián Chi ngủ rất sâu, dù mũi tên đã rút ra, thân thể hắn chấn động mạnh nhưng vẫn không tỉnh. Ôn Hành nghĩ thầm, chẳng lẽ Thái Sử Gián Chi đã ngất đi vì quá đau? Nhưng tiếng ngáy như sấm vẫn cho thấy hắn ngủ rất ngon. Ôn Hành hứng một chậu đầy máu đen, sau đó máu từ vết thương mới chuyển thành màu đỏ. Hắn cẩn thận rắc linh dược lên, những vết bầm tím trên lưng Thái Sử Gián Chi tan biến dần dần mà mắt thường có thể thấy được. Chỉ có điều vết thương vẫn còn chảy ra chút máu bầm.
Ôn Hành suy nghĩ một lát, hắn hái một chiếc lá đạo mộc rồi dán lên vết thương. Lá vừa dán lên lập tức hóa thành ánh sáng xanh rồi tan biến, Thái Sử Gián Chi ngáy một hơi dài, sau đó lăn một vòng quấn chăn ngủ vào trong giường. Ôn Hành đứng đó, tay vẫn giơ lên: ... Thế này là đã khỏi chưa hay chưa khỏi? Ôn Hành dùng thần thức thăm dò vết thương của Thái Sử Gián Chi, chỉ thấy vết thương trên lưng bắt đầu khép miệng, chẳng mấy chốc lưng hắn lại nhẵn nhụi như mới.
Thái Sử Gián Chi cuộn mình trong chăn tiếp tục ngủ, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt nhưng so với lúc trước đã tốt hơn nhiều. Ôn Hành cười khổ, Thái Sử Gián Chi thật sự quá tin tưởng hắn, nếu chẳng may hắn là một thích khách thì tính mạng của Thái Sử Gián Chi đã không giữ nổi rồi.
Ôn Hành vốn muốn ở lại với Thái Sử Gián Chi, nhưng sau một nén nhang, hắn không chịu nổi nữa. Tiếng ngáy của Thái Sử Gián Chi là tiếng ngáy to nhất mà hắn từng nghe, từng tiếng như sấm rền. Ôn Hành buộc phải thiết lập thêm kết giới cho hắn, không thể để giữa đêm làm ồn đến những người khác.
Hắn cầm mũi tên dính máu mở cửa, vừa ra ngoài đã thấy Sở Việt và Đàm Thiên Tiếu đang nhìn hắn chằm chằm. Ôn Hành gõ nhẹ vào đầu hai người: "Làm gì thế?"
Đàm Thiên Tiếu cười: "Vốn đã ngủ rồi, bỗng nghe thấy tiếng ngáy kinh thiên động địa, nghĩ là sư tôn có khách." Ôn Hành cười nói: "Làm ồn đến các ngươi rồi à, xin lỗi. Đây là một người quen cũ trên Thiên giới, tên là Thái Sử Gián Chi, có thể tin tưởng được. Nhưng hắn bị thương, các ngươi xem mũi tên này, có từng thấy loại tên này chưa?"
Ôn Hành đặt mũi tên lên tay để Đàm Thiên Tiếu và Sở Việt xem. Sở Việt cầm lên nhìn một lúc, kinh ngạc nói: "Phải dùng cung lớn cỡ nào mới bắn được mũi tên lớn như vậy?" Đàm Thiên Tiếu ước lượng: "Hạ giới không có loại mũi tên này." Ôn Hành nói: "Gián Chi nói cây cung này tên là Lục Thần Cung, ta chưa từng nghe qua, Thiên Tiếu, ngươi có nghe qua không?"
Sở Việt lắc đầu, nhưng Đàm Thiên Tiếu thì nhớ ra: "Sau khi phi thăng ta có nghe nói qua về Lục Thần Cung, nghe nói đó là một trong thập đại binh khí của Tiên giới. Khách của sư tôn bị Lục Thần Cung làm bị thương sao? Hắn không sao chứ?" Bình thường những loại thần binh lợi khí này có sức sát thương kinh người, không khéo là mất mạng tại chỗ rồi.
Ôn Hành đưa mũi tên cho Đàm Thiên Tiếu: "Sau này khi mở Thiên Cơ Các, hãy lưu ý mũi tên này. Thôi, bây giờ các ngươi nên đi nghỉ ngơi rồi, đặc biệt là ngươi, Thiên Tiếu, không được thức khuya. Mau đi đi." Nói rồi, Ôn Hành đẩy Đàm Thiên Tiếu về tẩm cung của hắn: "Ta đã thiết lập kết giới cho Gián Chi rồi, sẽ không làm ồn đến ngươi nữa. Còn ngươi, Tiểu Việt, cũng đi nghỉ đi, đừng lén uống rượu nữa."
Sở Việt lén đặt vò rượu xuống, cười hì hì: "Sư đệ Đàm cho ta vài vò mỹ tửu, ta thực sự thèm không chịu nổi." Ôn Hành mỗi tay đẩy một người, nói: "Cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ, thức khuya sẽ bị hói đấy."
Nhìn hai đệ tử bước vào cửa, Ôn Hành xoa đầu. Ban đầu hắn dự định ngày mai đi đến Thừa Huệ Giới, nhưng Thái Sử Gián Chi đột nhiên xuất hiện làm xáo trộn kế hoạch. Hắn thở dài, "Lại hói đầu mất thôi."
Cuối cùng, Ôn Hành ngắt thính giác của mình và nằm xuống đất trong phòng để nghỉ ngơi. Sau khi trằn trọc suy nghĩ mãi, hắn cũng chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, Thái Sử Gián Chi đánh thức hắn. Mở mắt ra, Ôn Hành chỉ thấy Thái Sử Gián Chi đang mở miệng nói, nhưng không nghe được một từ nào. Lúc này, hắn mới nhớ ra tối qua mình đã ngắt thính giác.
Kết nối lại thính giác, giọng Thái Sử Gián Chi vang lên: "Thái tử? Sao ngươi không trả lời?" Ôn Hành cười: "Gián Chi, thân thể ngươi thế nào rồi?" Thái Sử Gián Chi để trần thân trên: "Khá ổn, không để lại vết sẹo nào. Thái tử, y phục của ta đâu rồi?"
Ôn Hành ôm đầu, lục tìm trong túi trữ vật của mình: "Chờ chút." Cuối cùng, hắn tìm ra một bộ y phục dự phòng, khi đưa cho Thái Sử Gián Chi, Ôn Hành còn đặc biệt nhấn mạnh: "Đồ mới, ta chưa từng mặc." Sợ Thái Sử Gián Chi cảm thấy khó chịu, nhưng hắn chẳng quan tâm, lập tức mặc vào. Khi hắn rút mái tóc vàng óng ánh từ trong áo đen ra, Ôn Hành thoáng thấy một tia kim quang lấp lánh.
Thái Sử Gián Chi có thân hình vạm vỡ với eo thon, khi mặc y phục của Ôn Hành, lập tức kích hoạt trận pháp và vừa vặn hoàn hảo. Hắn cử động thử đôi chân và thắt lưng, rồi cảm thán: "Cảm giác như được tái sinh vậy, lúc này ta phải làm một bài thơ." Nói xong, hắn mở cửa sổ và bắt đầu ngâm thơ trước mặt Ôn Hành. Ôn Hành nhìn Thái Sử Gián Chi, nhưng không hiểu một câu nào.
Sau khi ngâm thơ xong, Thái Sử Gián Chi lấy lại áo choàng của mình: "Thấy ngươi bình an, ta cũng yên tâm." Khi nhận được hương truy hồn, hắn còn tưởng Ôn Hành gặp chuyện gì, liền vội vàng bỏ lại mọi việc ở Cửu Châu Giới để đến đây, nhưng cuối cùng lại thấy Ôn Hành đang ăn lẩu. Điều này khiến hắn vừa bất lực vừa an lòng.
Ôn Hành không giống Thái Sử Gián Chi mà an tâm đ ến thế: "Ngươi nói về Lục Thần Cung tối qua là chuyện gì vậy? Sao ngươi lại dính đến bọn họ?"
Thái Sử Gián Chi ngồi xuống ghế bên cạnh, uống một ngụm nước rồi nói: "Ta có chút hiềm khích cá nhân với tộc Vu. Trước đây, ta ở hạ bát giới, nơi đó coi như là địa bàn của ta, tộc Vu không để ý đến nơi ấy, chúng ta sống yên ổn, nước giếng không phạm nước sông. Nhưng lần này ta đến tìm ngươi, lại đi vào địa bàn của tộc Vu, làm chút chuyện khiến bọn họ chú ý, rồi bị bắn tên trúng."
Ôn Hành thở dài: "Tộc Vu đúng là quá bá đạo, chẳng lẽ không cho ngươi đến thượng giới sao?" Thái Sử Gián Chi đáp: "Không hẳn thế, địa bàn chính của tộc Vu nằm dưới quyền cai trị của Thừa Lan. Ta đã không đi qua đó hàng vạn năm rồi, lần này quay lại, khó tránh khỏi cảm khái nên dừng chân lâu một chút."
Nghe Thái Sử Gián Chi nói vậy, Ôn Hành càng có ấn tượng xấu với tộc Vu: "Quá bá đạo, chẳng có chứng cứ gì mà lại đi gây thương tích cho người khác..." Chưa kịp nói hết câu, hắn thấy Thái Sử Gián Chi nở nụ cười khiêu khích: "Hề, đoán xem ta đã làm gì? Ta đã đi tới tộc Vu và lấy đi Bàn Hỏi Trời của họ."
Ôn Hành ngơ ngác, Bàn Hỏi Trời? Đó là cái gì? Thái Sử Gián Chi hí hửng rút từ túi trữ vật ra một chiếc đĩa tròn, lớn một thước, dày một tấc. Chiếc đĩa có chất liệu xanh đen, giống như ngọc thạch, ở giữa có một gò nhỏ nhô lên, xung quanh gò là các họa tiết hình tròn lồi lõm không đồng đều. Nhìn kỹ thì thấy trên bề mặt khắc hàng trăm đường dài ngắn khác nhau.
Ôn Hành nhăn mặt: "Cái này là gì?" Thái Sử Gián Chi đặt chiếc Bàn Hỏi Trời xuống bàn trà giữa hắn và Ôn Hành: "Đó là Bàn Hỏi Trời, nghe nói là pháp bảo cảm ứng thiên địa của tộc Vu, chí bảo!" Ôn Hành thở dài: "Vậy là ngươi bị tộc Vu truy sát vì đã trộm Bàn Hỏi Trời sao? Không phải là tự chuốc họa vào thân à?"
Thái Sử Gián Chi đĩnh đạc đáp: "Không có ai quy định rằng Bàn Hỏi Trời phải thuộc về tộc Vu. Thời thượng cổ, pháp bảo này là của chung các gia tộc, tộc Ứng Long và tộc Kỳ Lân cũng có thể dùng, chỉ là tộc Vu đã quen bá đạo, chiếm đoạt bao nhiêu năm mà không chịu trả lại."
Ôn Hành cầm Bàn Hỏi Trời lật qua lật lại, nhìn kỹ rồi nói: "Chỉ là một chiếc ngọc hoàn, có gì đặc biệt không?" Thái Sử Gián Chi đáp: "Phải phối hợp với Trận Hỏi Trời mới có thể sử dụng. Mấy lão già tộc Vu suốt ngày xem bói trên Bàn Hỏi Trời, tự xưng là hiểu biết thiên đạo, nhưng chẳng làm gì tử tế. Ta đã chướng mắt bọn họ từ lâu."
Ôn Hành cười đặt Bàn Hỏi Trời xuống: "Gián Chi, oán khí của ngươi thật mạnh." Thái Sử Gián Chi hừ một tiếng: "Vạn năm trước, tộc Vu dùng Bàn Hỏi Trời bói toán ra rằng Huyền Viên Luật là người được thiên mệnh, sau đó cả tộc Vu đều quay lưng chống lại ta. Nếu không có họ phản bội, ngươi đã không chết thảm như thế."
Giọng Thái Sử Gián Chi đầy oán hận: "Năm đó, sau lưng Thái tử Huyền Viên có tám thế lực lớn: tộc Ứng Long, tộc Phượng Hoàng, tộc Kỳ Lân, tộc Kim Ô, tộc Vu, gia tộc Khanh, gia tộc Tố, và tộc Quỷ... Tộc Quỷ đã bị tiêu diệt, tộc Vu và gia tộc Tố đã chuyển phe theo Huyền Viên Luật, còn năm nhà khác thì phải chịu sự càn quét như bão tố, vạn năm nay chỉ có thể ẩn náu nơi góc tối... Ta đã chịu đựng quá lâu rồi. Thái tử, ngươi cứ coi như không biết chuyện này được không?"
Nghe vậy, Ôn Hành im lặng. Thì ra Thái Sử Gián Chi đã vì hắn mà đánh cắp Bàn Hỏi Trời. Tình cảm này, hắn nên đáp lại thế nào đây? Ôn Hành mỉm cười, nói với Thái Sử Gián Chi: "Được."
Thái Sử Gián Chi nhắm mắt cười mãn nguyện, khuôn mặt uy nghiêm hiện lên nét ranh mãnh: "Hề hề, ta đã muốn làm chuyện này từ lâu, nhưng vạn năm qua vẫn không có tâm trạng. Giờ ngươi đến đây rồi, ta muốn theo ngươi tới Thừa Huệ Giới để xem bọn tộc Vu bận rộn như thế nào, chỉ nghĩ đến thôi là ta thấy vui rồi."
Ôn Hành bao dung đáp lại Thái Sử Gián Chi: "Được."
Nói đến, gan dạ của Thái Sử Gián Chi không phải là nhỏ. Một mình xông vào lãnh thổ của tộc Vu, còn dám lấy Bàn Hỏi Trời từ trận pháp mà luôn có người giám sát, rồi chạy từ Thừa Huệ Giới đến Thừa Trạch Giới, sau đó còn thuận lợi tìm thấy Ôn Hành. Sự quyết đoán và dũng khí này, không hổ danh là người của tộc Ứng Long thời thượng cổ, quả thật quá dũng mãnh.
Thái Sử Gián Chi đẩy Bàn Hỏi Trời về phía Ôn Hành: "Cho ngươi đấy, giữ cẩn thận." Ôn Hành ngạc nhiên: "Cho ta làm gì? Ta đâu có dùng được." Thái Sử Gián Chi đáp: "Thứ này ta không dùng được, ngươi không phải là có Đạo Mộc sao? Thử xem ngươi có thể nhìn ra được gì từ thứ này không."
Ôn Hành cầm Bàn Hỏi Trời lên và quan sát kỹ các hoa văn trên đó. Thực lòng mà nói, hắn hoàn toàn không hiểu những đường nét dài ngắn khác nhau trên đó đại diện cho điều gì. "Cạch!" Đột nhiên, có một tiếng vỡ vang lên. Ôn Hành nhìn kỹ, chỉ thấy một vết nứt xuất hiện trên rìa của Bàn Hỏi Trời. Vết nứt lan ra nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã chạy khắp cả Bàn Hỏi Trời.
Ôn Hành vô tội nhìn Thái Sử Gián Chi: "Ta chưa làm gì cả." Hắn chỉ vừa cầm nó lên thì nó đã nứt, chuyện này thật sự không liên quan gì đến hắn! Thái Sử Gián Chi nhướng mày, Ôn Hành vội vàng đặt Bàn Hỏi Trời lại trên bàn trà giữa họ.
Bàn Hỏi Trời như một viên đường tan chảy trong nước sôi, nhanh chóng xuất hiện các vết nứt li ti như băng vỡ. Dù đã đặt nó xuống, các vết nứt vẫn không ngừng lan rộng. Chẳng mấy chốc, chiếc Bàn Hỏi Trời nguyên vẹn đã vỡ thành một đống bột. Ôn Hành thấy trên đó tỏa ra vài tia linh quang màu xanh, chúng xoay vòng rồi bay về phía hai chiếc lá nhỏ trên cây trượng của hắn. Hai chiếc lá rung rinh như thể không có gì xảy ra.
Ôn Hành: ... Cây Đạo Mộc của hắn dường như lại hấp thụ một thứ gì đó kỳ quái nữa rồi. Làm sao để khiến nó nhả ra đây?
Thái Sử Gián Chi nói: "Tộc Vu dựa vào Cổ Mộc để bói toán, họ thu được thiên đạo từ Cổ Mộc. Bàn Hỏi Trời này dính chút đạo nghĩa của Cổ Mộc, không địch lại được Tân Mộc cũng là điều dễ hiểu." Nghe vậy, Ôn Hành cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Thái Sử Gián Chi cười lớn: "Vậy cũng tốt, coi như đã tiêu hủy mọi dấu vết, tộc Vu dù có tìm cũng không ra nữa. Quá tuyệt vời!"
Lúc này, Đàm Thiên Tiếu gõ cửa phòng Ôn Hành: "Sư tôn đã tỉnh chưa?" Thái Sử Gián Chi không ngừng khen ngợi: "Chàng trai này không tồi, ôn hòa nho nhã, có tài trị thế, Thái tử có được hắn thật là may mắn!" Ôn Hành nhìn Thái Sử Gián Chi với vẻ kỳ lạ: "Hôm qua ngươi chỉ gặp đồ đệ ta một lần thôi đúng không? Sao đánh giá lại cao vậy?"
Thái Sử Gián Chi đáp: "Thái độ của hắn với ngươi không kiêu căng cũng không quá hạ mình, vừa kính trọng vừa yêu mến, loại đệ tử như vậy, ta gặp cũng rất thích." Ôn Hành liếc nhìn Thái Sử Gián Chi, sau đó mở cửa cho Đàm Thiên Tiếu vào.
Đàm Thiên Tiếu cười nói: "Chào buổi sáng, sư tôn." Ôn Hành cười đáp: "Đến đúng lúc lắm, sư bá Thái Sử của ngươi đánh giá ngươi rất cao đó." Đàm Thiên Tiếu mỉm cười cúi đầu thi lễ: "Vãn bối Đàm Thiên Tiếu, xin bái kiến Thái Sử sư bá."
Thái Sử Gián Chi vội vàng bước tới đỡ Đàm Thiên Tiếu dậy: "Sư điệt xin đứng lên. Hôm qua chỉ mới gặp sư điệt, ta đã thấy sư điệt phong độ tuấn tú, hôm nay gặp lại càng cảm thấy sư điệt đúng là rồng phượng giữa loài người." Đàm Thiên Tiếu cũng không khách sáo, đáp lại: "Thái Sử sư bá khí vũ hiên ngang, oai mà không giận, thân thiện mà không xúc phạm người, đúng là tấm gương sáng của sư điệt."
Ôn Hành đứng bên cạnh bối rối, hắn không hiểu được câu chuyện nữa rồi sao? Đây là chuyện gì thế này? Đồ đệ và bằng hữu của hắn đang khen ngợi nhau sao? Cảm giác kỳ quặc này là gì?
Thái Sử Gián Chi và Đàm Thiên Tiếu trò chuyện rất vui vẻ, Ôn Hành ngơ ngác nhìn họ. Hắn đã có thể dự đoán rằng trong tương lai không xa, Thái Sử Gián Chi sẽ có vô số linh mạch để sử dụng, hắn nghi ngờ rằng lão long này đang tìm cách kéo đồ đệ của hắn về phía mình vì biết Đàm Thiên Tiếu giỏi kiếm tiền.
Sau một lúc trò chuyện, Đàm Thiên Tiếu cuối cùng cũng nhớ ra lý do đến tìm Ôn Hành: "Sư tôn, người của Thừa Huệ Giới đã đến, họ nói muốn bắt giữ phạm nhân, hy vọng các đại tông môn phối hợp. Sở Việt đang giữ chân họ ở phía trước, còn con đến để báo tin."
Đàm Thiên Tiếu bổ sung: "Báu vật của gia tộc Vu, gia tộc lớn nhất Thừa Huệ Giới, đã bị đánh cắp. Nghe nói phạm nhân vẫn còn ở trong phạm vi của Mười Tám Đảo. Sư tôn có muốn dẫn sư bá tránh đi không?" Đàm Thiên Tiếu thông minh vô cùng, hôm qua Thái Sử Gián Chi bị thương đến đây, trên lưng còn để lại mũi tên của tộc Vu, điều này chẳng phải đang nói rõ rằng, hắn chính là tên trộm đã lấy báu vật của tộc Vu sao?
Hôm qua Đàm Thiên Tiếu không nhìn rõ diện mạo của Thái Sử Gián Chi, nhưng hôm nay vừa gặp đã hiểu ngay. Sự việc này có liên quan sâu xa, điều *****ên hắn nghĩ tới là phải để sư tôn và Thái Sử Gián Chi tránh đi, tránh bị người của thượng giới bắt giữ. Nghe nói người của thượng giới đang truy lùng tên trộm đến tận Thừa Trạch Giới, lát nữa Cơ Vô Song và những người khác đều phải chịu sự tra xét.
Năm hòn đảo lơ lửng này nhỏ như vậy, trốn ở đâu để tránh bị phát hiện đây? Ôn Hành đang định dẫn Thái Sử Gián Chi trốn vào một sơn động, thì thấy Thái Sử Gián Chi cười ranh mãnh, để lộ hàm răng trắng: "Thái tử có từng nghe đến câu 'dưới đèn lại tối' chưa?"
Ôn Hành, người luôn chậm chạp trong việc hiểu ý người khác, bỗng nhiên hiểu ra: "Gián Chi đang nói... chúng ta nên đi Thừa Huệ Giới?" Thái Sử Gián Chi đáp: "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Chúng ta nên đi Thừa Huệ Giới ngay bây giờ, khuấy động mọi chuyện lên, khiến nước đục hơn để dễ bề hành động!"
Đàm Thiên Tiếu lại bắt đầu khen ngợi Thái Sử Gián Chi: "Chiêu này của Thái Sử sư bá thật cao minh, tộc Vu chắc chắn không ngờ rằng ngài sẽ đến thượng giới. Nhưng ngài có cách nào để ẩn mình không?" Đừng để đến lúc nước đục mà vẫn bị bắt nhốt trong vạc lớn.
Thái Sử Gián Chi duỗi tay chân, linh quang lóe lên trên người: "Ta đã mấy vạn năm không biến nhỏ rồi, hôm nay để Thái tử thấy dáng vẻ nhỏ bé của ta." Vừa dứt lời, thân hình Thái Sử Gián Chi biến mất, trong đám linh quang xuất hiện một con tiểu kim long nhỏ bằng bàn tay, có đôi cánh ngắn. Thái Sử Gián Chi bay vòng quanh Ôn Hành một vòng, rồi cuối cùng quấn lấy cây trượng của Ôn Hành, trông hệt như một hoa văn hình rồng trên cây trượng.
Ôn Hành và Đàm Thiên Tiếu cùng ngồi xuống nghiên cứu một lúc, rồi hỏi: "Gián Chi, ngươi có khó chịu không?" Đàm Thiên Tiếu cũng góp lời: "Thái Sử sư bá ở tư thế này có quá gò bó không?"
Thái Sử Gián Chi ngẩng đầu lên, vì biến nhỏ nên trông hắn như một con lươn có sừng. Tuy nhiên, giọng nói của hắn vẫn đầy uy nghiêm: "Chỗ này rất tốt, vừa an toàn lại có thể che giấu khí tức. Hơn nữa, bản tính của Long tộc chúng ta là thích quấn quanh các vật, ngày trước trong hành cung còn có cột rồng chuyên dụng."
Ôn Hành cười nói: "Gia tộc Khanh đã đưa Hỗn Độn Châu cho ta, khí tức của ngươi và Đạo Mộc đều có thể được che giấu. Nếu ngươi thấy ổn thì cây trượng này quả thật rất an toàn." Nghe vậy, Thái Sử Gián Chi cảm thấy an tâm hơn: "Gia tộc Khanh đưa Hỗn Độn Châu cho ngươi ư? Vậy ngươi đã gặp Khanh Vận Trúc rồi à? Rất tốt, rất tốt. Nhưng ta phải nói trước, nhiều năm rồi ta không biến nhỏ, khi biến nhỏ, sức mạnh và khí tức của ta cũng giảm đi, khả năng cảnh giác với ngoại giới không còn đủ, Thái tử phải giúp ta cẩn thận hơn."
Ôn Hành đáp: "Yên tâm đi, chuyện đó cứ giao cho ta. Giờ chúng ta chuẩn bị rồi xuất phát thôi."
Nói chuẩn bị nhưng thực ra không có gì nhiều để thu xếp. Đàm Thiên Tiếu tiễn Ôn Hành đến bên cạnh trận truyền tống, may mắn là Sở Việt đã kéo sứ giả của tộc Vu vào đại điện, nên bên ngoài trận truyền tống không có ai.
Đàm Thiên Tiếu chắp tay nói: "Sư tôn, vạn sự cẩn thận." Ôn Hành vỗ vai hắn: "Ngươi cũng vậy, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt." Đàm Thiên Tiếu cúi đầu chào Ôn Hành và Thái Sử Gián Chi: "Thiên Tiếu không tiễn xa, chúc hai vị trưởng bối lên đường bình an."
Trận truyền tống lóe lên linh quang, Ôn Hành tiếc nuối nói với Thái Sử Gián Chi: "Thật đáng tiếc, ngươi chưa gặp được Sở Việt, đáng lẽ nên cho ngươi gặp nàng. Nhưng không sao, lần sau sẽ có dịp." Thái Sử Gián Chi đáp: "Hôm qua ta đã nhìn nàng từ xa rồi, một cô gái tốt, người bên cạnh Thái tử chắc chắn không tồi."
Vừa dứt lời, cả hai đã đến Thừa Huệ Giới. Xung quanh là đám đông nhộn nhịp, đông đảo người qua lại. Nhìn kỹ, rất nhiều người đội mũ lông vũ, tay cầm ngọc châu bói toán, trên người thêu hình bát quái, thắt đai có trận bát quái, tay cầm cờ bát quái... Tất cả những thứ này khiến Ôn Hành cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Đây chính là thiên đường của "thần côn" trong truyền thuyết... ừm, không, là thiên đường của các tu sĩ Thiên Cơ Đạo... Ôn Hành lẩm bẩm: "Chẳng phải chỉ là một đám 'thần côn' thôi sao? Đao Thương Diệp chắc hẳn chưa từng bị lừa ở đây nên mới mong mỏi đến vậy."
Ôn Hành vừa bước ra khỏi trận truyền tống, đã có một tu sĩ mặc đạo bào màu vàng sáng tiến lại gần: "Đạo hữu, ta thấy ấn đường của ngươi tối đen, hẳn là có đại nạn sắp xảy đến, có muốn làm một quẻ nghịch thiên cải mệnh không?" Ôn Hành chớp mắt, câu này nghe rất quen, bình thường đây là câu hắn hay nói mở đầu với người khác. Giờ lại có người nói với hắn, cảm giác thật kỳ lạ.
Lúc này, lại có một tu sĩ khác tiến đến, người này cầm quạt lông vũ trắng, đội mũ lông vũ trắng, mặc đạo bào trắng, trông vô cùng phong lưu tiêu sái. Hắn đứng cạnh Ôn Hành, phe phẩy quạt và nói: "Ta thấy đạo hữu có phong thái rồng phượng, mắt lộ tinh quang, gần đây chắc hẳn sẽ có việc tốt đến. Đạo hữu có đại cơ duyên sắp tới, có muốn để tiểu sinh giúp ngươi xem một quẻ không? Nếu không đúng thì không lấy tiền."
Câu này... cũng rất quen thuộc. Ôn Hành thường nói với người khác rằng "không đúng thì không lấy tiền". Hóa ra khi nghe người khác nói câu này lại có cảm giác kỳ quái đến thế.
Ôn Hành mỉm cười, chỉ vào hai người: "Hai vị đạo hữu, một người nói ta có đại nạn sắp tới, một người nói ta có việc tốt gần kề. Ta nghe ai đây? Hay hai người các ngươi thử chơi oẳn tù tì xem?"
Hai tu sĩ kia nhìn nhau, rồi trao đổi ánh mắt. Ôn Hành cười khẽ, đúng là "thần côn" mà, sao lại dùng những câu lặp đi lặp lại thế này chứ. Hắn vừa đi được hai bước, thật sự chỉ mới hai bước, thì đã bị kéo lại.
Nhìn sang trái, là "thần côn" áo vàng: "Điều này không mâu thuẫn đâu, đại cơ duyên có thể ẩn chứa đại họa." Nhìn sang phải, là "thần côn" áo trắng: "Đúng vậy, cơ duyên và tai họa luôn song hành. Đạo hữu không thử xem một quẻ sao?" Thế là Ôn Hành bị cả hai người vừa kéo vừa lôi vào một tòa lầu bên cạnh. Hắn còn đang choáng váng thì đã nghe hai người họ bắt đầu từ bát quái rồi nói đến lục nhâm, từ tiền kiếp của hắn đến kiếp này.
Ban đầu Ôn Hành nghĩ rằng mình sẽ không bị lừa, nhưng nghe kỹ thì những điều họ nói thật không thể phản bác.
"Đạo hữu, kiếp trước ngươi là một nhân vật không tầm thường, có quyền cao chức trọng, vì thế mới có thể tu luyện đến kiếp này mà phi thăng Tiên giới." Điều này đúng, vì kiếp trước hắn là Thái tử Huyền Viên Hành, quả thật quyền cao chức trọng.
"Gần đây ngươi có phải đã gặp họa huyết quang không? Ta tính toán, chắc ngươi đã bị tiểu nhân hãm hại, đến giờ trong lòng vẫn còn uất ức, đúng không?" Đúng vậy, hắn đã bị Đoạn Bất Ngữ đâm một nhát trong Tứ Linh Cảnh, đến giờ hắn vẫn bực bội và muốn tìm Đoạn Bất Ngữ tính sổ.
Ôn Hành cứ thế ngơ ngác bị hai người này lừa gạt, nói gì hắn cũng không phản bác nổi. Cho đến khi hắn lấy ra năm linh mạch để nghịch thiên cải mệnh...
Nhân tiện nói luôn, đó là toàn bộ số linh mạch mà Ôn Hành có. Trước đây, hắn kiếm được khá nhiều, từ những gì Tiêu Lệ cho đến những gì hắn kiếm được trên đường, đều không ít. Nhưng khi gặp Đàm Thiên Tiếu, hắn đã đưa hết số linh mạch cho đồ đệ của mình. Lão Đàm thấy hắn tội nghiệp, nên để lại cho hắn năm linh mạch.
Hai tu sĩ nhận lấy linh mạch, rồi chắp tay làm bộ làm tịch thực hiện nghi thức thay đổi số mệnh cho Ôn Hành. Sau đó, Ôn Hành cứ thế nhìn bọn họ tiêu sái rời đi, ngồi trong một phòng của quán rượu, cảm thấy có gì đó không đúng.
Thái Sử Gián Chi thở dài: "Thái tử à... ngươi thật ngốc quá..." Ôn Hành lắc lắc túi trữ vật trống rỗng của mình, cảm giác như sắp khóc đến nơi: "Không... không còn gì nữa rồi." Đúng là trước đó, Đàm Thiên Tiếu chỉ để lại cho hắn năm linh mạch để mua đồ ăn vặt, và giờ hắn đã bị lừa hết sạch. Ôn Hành gãi đầu, cảm thấy thất vọng vô cùng.
Thái Sử Gián Chi bực bội đến mức gần như "hận sắt không thành thép": "Hai tên tu sĩ đó chỉ là những kẻ hành nghề bói toán nửa vời, vậy mà có thể lừa ngươi đến mức ngơ ngác như vậy. Ta đã nhắc nhở ngươi, mà ngươi còn không nhận ra. Bây giờ hay rồi, Thái tử, ngươi còn tiền để trả tiền trọ không?"
Ôn Hành sờ vào túi trữ vật của mình, cảm giác trống rỗng khiến hắn gần như muốn khóc: "Không... không còn nữa."
Trong giờ *****ên sau khi đến Thừa Huệ Giới, "thần côn" Ôn Hành đã bị hai "thần côn" khác lừa mất tất cả linh mạch của mình. Đúng là một bài học đắt giá đầy nước mắt.
Nhưng điều đáng sợ hơn không phải là việc bị lừa hết linh mạch, mà là hai "thần côn" đó còn gọi đủ món ăn rồi bỏ đi mà chưa trả tiền. Ôn Hành kiểm tra túi của mình chỉ còn lại vài viên linh thạch, không đủ để trả cho bữa ăn. Trong nỗi bất lực, Ôn Hành ngồi xuống ăn, vừa ăn vừa buồn bã, Thái Sử Gián Chi tò mò hỏi: "Thái tử mà vẫn còn tâm trạng ăn uống à? Ngươi không định đòi lại linh mạch sao?"
Ôn Hành đáp: "Đã đặt cược thì phải chấp nhận thua cuộc, họ có thể lừa được linh mạch của ta, chứng tỏ họ cũng có chút tài năng. Còn ta... ăn xong bữa này rồi sẽ thương lượng với tiểu nhị, rửa bát trả nợ thôi." Thái Sử Gián Chi ngơ ngác: "Rửa... rửa bát? Thái tử ngươi nói thật sao?"
Ôn Hành kéo Thái Sử Gián Chi từ trên cây Đạo Mộc xuống, đặt hắn bên cạnh đĩa thức ăn và gắp cho hắn một miếng thịt lớn: "Ngươi cũng ăn đi. Yên tâm, ta rửa bát một mình là được." Thái Sử Gián Chi cảm thấy một cảm giác kỳ lạ tràn vào lòng, cảm giác như mình đang được Ôn Hành nuôi dưỡng. Hắn thoáng có ảo giác rằng mình đã trở thành thú cưng của Ôn Hành.
Ôn Hành vừa gắp đồ ăn vừa nói: "Rửa bát chỉ là biện pháp tạm thời thôi. Chúng ta mới đến Thừa Huệ Giới, chưa quen thuộc gì cả. Ở lại tửu lâu này có thể giúp ta thăm dò tin tức về Thừa Huệ Giới. Tin ta đi, tửu lâu là nơi thu thập tin tức tốt nhất trong một thành phố. Ta có kinh nghiệm mà."
Thái Sử Gián Chi nhướn đầu khỏi miếng thịt lớn hơn cả thân mình: "Ngươi chắc ngươi ở lại để thăm dò tin tức, chứ không phải vì không có tiền trả nợ mà phải ở lại rửa bát sao?" Ôn Hành ho nhẹ: "Trong túi trữ vật của ta còn chút bảo bối từ Tứ Linh Cảnh mang ra. Khi quen thuộc tình hình, ta sẽ đi bán chúng, lúc đó sẽ có tiền để rời khỏi tửu lâu."
Thái Sử Gián Chi nhìn Ôn Hành đầy hoài nghi, dù ánh mắt nhỏ xíu như hạt vừng của hắn không thể làm Ôn Hành nao núng.
Lúc này, Ôn Hành nghe thấy một giọng nói không chắc chắn gọi: "Có phải là... Ôn đạo hữu?" Ôn Hành và Thái Sử Gián Chi quay lại, thấy một người phụ nữ mặc đạo bào màu trắng ngà đang nhìn về phía Ôn Hành. Thái Sử Gián Chi vừa nhai thịt vừa hỏi: "Thái tử quen người này à?"
Ôn Hành vui vẻ, nuốt miếng thức ăn rồi lau miệng: "Ngữ Yên?" Người phụ nữ này chính là Văn Ngữ Yên, vị Chấp Đạo Tiên Quân mà Ôn Hành từng gặp ở Cửu Khôn Giới. Không ngờ rằng sau khi từ chức, Văn Ngữ Yên lại đến Thừa Huệ Giới? Đây đúng là một vận may hiếm có!
Các ngươi có nghĩ rằng Ôn Hành cảm động khi gặp cố nhân không? Cũng có, nhưng quan trọng hơn là... Văn Ngữ Yên nợ hắn tiền! Nợ đến vài ngàn linh mạch cơ! Với một người đang túng thiếu như Ôn Hành, lúc này Văn Ngữ Yên chính là "linh mạch biết đi".
Ôn Hành ngượng ngùng mở lời: "Ngữ Yên, ngươi có linh mạch không? Ta vừa bị người ta lừa hết sạch rồi." Thái Sử Gián Chi chỉ muốn đào một cái lỗ trên miếng thịt để chui vào trốn, nhưng nghĩ lại hắn vẫn tiếp tục giả vờ như không biết gì, cúi đầu tiếp tục ăn.
Ngữ Yên ngạc nhiên: "Ôn đạo hữu có tu vi cao thâm trong Thiên Cơ Đạo, sao có thể bị lừa mất linh mạch?" Nếu không phải Ngữ Yên hiểu rõ phẩm chất của Ôn Hành, nàng có thể đã nghĩ rằng Ôn Hành chỉ muốn lợi dụng để hỏi xin tiền.
Ôn Hành xấu hổ nói: "Trí giả ngàn mưu cũng có lúc sơ hở, người đi đường cũng có lúc vấp ngã. Ăn bánh cũng có lúc rơi vãi hạt vừng mà..." Thái Sử Gián Chi khinh thường hừ một tiếng, trừng mắt: "Nói nhảm."
May mắn thay, Ngữ Yên có tiền. Nàng nhẹ nhàng nói: "Ôn đạo hữu cứ gọi món, bữa này để ta mời." Nói rồi, nàng lấy ra một túi trữ vật màu trắng ngà đưa cho Ôn Hành: "Trong này là số linh mạch ta đã hứa với ngươi." Ôn Hành vội từ chối: "Ngươi còn nhớ sao?"
Trước đây, Ngữ Yên đã nói rằng nếu Ôn Hành có thể tiết lộ những điều khuất tất của gia tộc Văn, nàng sẽ đưa cho hắn một mỏ linh mạch, và kết quả là nàng đã thua cuộc. Ôn Hành đẩy túi trữ vật lại cho nàng: "Ngươi vừa giúp ta, coi như đây là lời cảm ơn của ta."
Ngữ Yên cũng không dễ dàng gì. Sau khi gia tộc Văn sụp đổ, nàng đã tay trắng rời đi. Chỉ trong vài tháng, nàng đã làm thế nào để tích lũy nhiều linh mạch như vậy? Là một cô gái đơn độc trên con đường tu đạo, không dễ dàng gì. Nếu Ôn Hành nhận lấy số linh mạch này, sau này nếu nàng gặp chuyện gì, hắn sẽ rất áy náy. Nghĩ đến điều đó, Ôn Hành quyết định không nhận, vả lại, gặp Ngữ Yên ở Thừa Huệ Giới này có thể còn nhiều việc cần nhờ vả nàng. Bây giờ mà nhận tiền thì sau này khó mở miệng.
Ngữ Yên kiên quyết nói: "Hôm đó ta đã hứa sẽ trả đủ linh mạch cho ngươi. Nếu ngươi không nhận, chẳng phải là ta đã nuốt lời sao?" Ôn Hành đáp: "Sao có thể tính như vậy được?"
Sau một hồi đẩy qua đẩy lại, cuối cùng Ôn Hành bất đắc dĩ nhận lấy linh mạch. Hắn nghĩ, sau này nếu gặp thứ gì mà Ngữ Yên hứng thú, hắn sẽ giúp nàng mua vậy.
Ánh mắt của Ngữ Yên rơi xuống Thái Sử Gián Chi, lúc này đang nằm bên cạnh đĩa thịt và cắn từng miếng. Nàng tò mò hỏi: "Đây là gì vậy? Sao trông kỳ lạ thế?" Ôn Hành đáp: "Đây là linh thú ta nhặt được từ một di tích." Ngữ Yên nhẹ nhàng đưa tay chạm vào cơ thể nhỏ bé của Thái Sử Gián Chi: "Dễ thương thật. Nó có tên không?"
Ôn Hành theo thói quen buột miệng nói: "Thái Sử... à, Gián Chi... Ưm, Thái... Gián?" Nói xong, hắn kinh hãi nhìn Thái Sử Gián Chi. Xin lỗi, đầu hắn lúc đó như bị thắt nút, chỉ muốn ghép đại bốn chữ "Thái Sử Gián Chi" lại mà không ngờ rằng chúng lại tạo thành cái tên khó nghe như vậy.
Ôn Hành nhìn thẳng vào ánh mắt ngạc nhiên của Thái Sử Gián Chi và vội vàng chữa lại: "Cứ gọi hắn là Gián Chi đi." Ngữ Yên hỏi: "Gián nào? Chi nào?" Ôn Hành đáp: "Gián trong 'gián ngôn' (lời khuyên), Chi trong 'chi' của 'chi hồ giả dã'."
Ngữ Yên cười nói: "Tên hay đấy. Nghe nói tộc trưởng của Ứng Long tộc thượng cổ cũng có tên như vậy." Nàng nhẹ nhàng gõ vào đầu Thái Sử Gián Chi, nở nụ cười nhẹ nhàng: "Dễ thương thật."
Ôn Hành cảm thấy dạo này Ngữ Yên thay đổi khá nhiều. Lúc trước, khi gặp nàng, nàng luôn lạnh lùng và xa cách, không màng chuyện thế gian. Giờ đây, nàng lại có thể nở nụ cười vì một tiểu linh thú như vậy.
Ôn Hành hỏi Văn Ngữ Yên: "Ngữ Yên, ngươi đến đây được bao lâu rồi?" Ngữ Yên đáp: "Sau khi rời Cửu Khôn Giới, ta đến thẳng nơi này. Ở đây có nhiều tu sĩ tu luyện Thiên Cơ Đạo, ta nghĩ rằng có thể tiếp tục tu hành ở đây, gặp vấn đề gì cũng có thể thảo luận với các đạo hữu xung quanh."
Ôn Hành gật đầu: "Vậy ngươi có biết tình hình hiện tại của Thừa Huệ Giới thế nào không? Lúc ta còn ở hạ giới, nghe nói có một tu sĩ rất lợi hại đến đây, vừa tới đã hạ bệ Hàn Nhuận Tử, người từng đứng đầu nơi này."
Ngữ Yên đáp: "Đúng là có chuyện đó. Thừa Huệ Giới có bốn hòn đảo, chúng ta hiện đang ở trên hòn đảo lớn nhất, gọi là Thiên Cơ Đảo. Ngoài ra còn có Lục Nhâm Đảo, Phù Sinh Đảo và Vô Vọng Đảo. Trên Thiên Cơ Đảo, tông môn lớn nhất hiện nay là Huyền Thiên Tông. Tân chưởng môn là Thiên Cơ Tản Nhân, người này rất lợi hại, vừa đến đã vượt qua Hàn Nhuận Tử, chưởng môn của Thiên Cơ Tông trước đây. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Thiên Cơ Tản Nhân đã đè bẹp các tông môn khác trên ba đảo còn lại, bây giờ Huyền Thiên Tông độc bá, các tông môn khác đều tôn Thiên Cơ Tản Nhân làm đầu.
Huyền Thiên Tông hiện đã trở thành tông môn đủ sức đối chọi với tộc Vu, thực lực không thể coi thường. Thực ra, ta hiện đang tu luyện tại Huyền Thiên Tông, là một đệ tử nội môn. Thuật pháp của Huyền Thiên Tông rất tinh diệu, đặc biệt là Thiên Cơ Tản Nhân. Tuy chưa từng gặp mặt hắn, nhưng mỗi lần nghe hắn giảng đạo, ta đều thu hoạch được rất nhiều."
Sắc mặt Ôn Hành trở nên kỳ lạ, hắn nhướng mày: "Huyền Thiên Tông? Thiên Cơ Tản Nhân? Ngữ Yên, ngươi có thể đưa ta đến Huyền Thiên Tông không? Ta cũng muốn nghe Thiên Cơ Tản Nhân giảng đạo." Ngữ Yên đáp: "Thiên Cơ Tản Nhân thường mở các buổi giảng đạo công khai, ai cũng có thể đến Huyền Thiên Tông để nghe. Hiện có rất nhiều tán tu đã đến đầu nhập vào Huyền Thiên Tông. Nếu Ôn đạo hữu muốn gặp Thiên Cơ Tản Nhân, có thể phải xếp hàng."
Ngữ Yên nhớ lại một chi tiết mà nàng chưa nói. Khi còn ở Văn gia, lúc Ôn Hành bói toán, hắn đã lấy ra một chiếc bàn nhỏ dùng để bói toán. Trên chiếc bàn đó có khắc bốn chữ lớn mạ vàng: "Thiên Cơ Tản Nhân." Khi nàng đến Thừa Huệ Giới và nghe thấy cái tên này, nàng cảm thấy nó rất quen thuộc, nhưng lúc đó chưa nhớ ra. Bây giờ, gặp lại Ôn Hành, nàng mới nhớ ra. Nàng cảm thấy có chút thương cảm cho Ôn Hành, bởi có hai người cùng chọn chung một đạo hiệu. Trong những tình huống như vậy, ai mạnh hơn thì sẽ giữ lại đạo hiệu, còn người yếu hơn thì phải thêm chữ "tiểu" vào trước đạo hiệu của mình.
Ví dụ, nếu hai người cùng dùng đạo hiệu "Minh Quang Chân Nhân," người mạnh hơn vẫn giữ nguyên, còn người yếu hơn phải gọi là "Tiểu Minh Quang Chân Nhân." Điều này chẳng phải ngầm nói với mọi người rằng người này không bằng người kia sao?
Ôn Hành đứng lên cười nói: "Không sao, ta sẵn sàng xếp hàng. Biết đâu vận may của ta tốt, có thể sớm gặp được Thiên Cơ Tản Nhân." Ngữ Yên gật đầu: "Cũng đúng, Ôn đạo hữu có vận khí mạnh, tu hành Thiên Cơ Đạo cao thâm, chắc chắn Thiên Cơ Tản Nhân sẽ gặp ngươi." Ôn Hành cười không nói gì thêm. Khi thấy Thái Sử Gián Chi đã ăn hết đống thịt, hắn tiện tay treo Thái Sử Gián Chi trở lại trên cây Đạo Mộc.
Thái Sử Gián Chi, đầy dầu mỡ, truyền âm hỏi Ôn Hành: "Chuyện gì vậy?" Ôn Hành đáp qua truyền âm: "Ta nghĩ, có lẽ sắp gặp một người quen cũ rồi." Ai lại ngang nhiên dùng danh nghĩa của Huyền Thiên Tông và treo cái tên Thiên Cơ Tản Nhân của hắn ra như vậy?
Ôn Hành nhìn khắp con phố đầy rẫy những "thần côn," rồi bỗng cười lạnh một tiếng. Đúng là một cuộc tái ngộ ngoài dự kiến.
Ngữ Yên nhìn nụ cười của Ôn Hành và cảm thấy nó có gì đó nguy hiểm. Nàng an ủi hắn: "Ôn đạo hữu đừng lo, ở Huyền Thiên Tông có nhiều tu sĩ tu luyện Thiên Cơ Đạo, thời gian chờ đợi cũng không quá khó chịu." Ôn Hành cười, chắp tay nói: "Vậy thì phiền Ngữ Yên dẫn đường. Chúng ta vừa đi vừa trò chuyện."
Tác giả có lời muốn nói:
Thái Sử Gián Chi: Ta nghiêm túc nhắc lại lần nữa, tên ta là Thái Sử Gián Chi. Ngươi có thể gọi ta là Thái Sử hoặc Gián Chi. Nhưng không được gọi ta là "Thái Tiện" hoặc những từ tương tự.
Ôn Hành: "Tiện Chi"...
Thái Sử Gián Chi điên cuồng: Tất cả là lỗi của cha ta, đặt cho ta cái tên này!!
Hôm nay, Ôn lão đã bị lừa mất hết linh thạch, và chuẩn bị ở lại quán trọ để rửa bát trả nợ.
Nghĩ đến điều này, tâm trạng của Thái Sử Gián Chi bỗng trở nên cân bằng lạ thường.