Coi Mắt Đi Nhầm Bàn, Ta Bị Đối Tượng Hẹn Hò Bắt Cóc

Chương 31

Tiêu Ngự cau mày, nghĩ không ra nghi phạm có điểm nào đáng nghi.

Là tự bản thân nghĩ quá nhiều rồi?

Dẹp những suy nghĩ trong lòng sang một bên, phỏng vấn trước đã…

“Có ba nạn nhân trong vụ án này, nam nạn nhân là trước kia là huynh đệ tốt của ngươi, nữ nạn nhân là bạn gái cũ của ngươi, đứa nhỏ…?”

Tiêu Ngự nhìn thẳng vào mắt nghi phạm “Trước khi đi đến nhà nạn nhân, ngươi đã nhận được tin nhắn của bạn gái cũ, nội dung tin nhắn là… Hà hiểu, anh có muốn biết tôi tại sao lại ở cùng đại Quân, bây giờ đến gặp tôi, tôi sẽ nói cho anh biết. Có đúng không?”

“Đúng vậy”

Hà Hiểu kích động gật đầu.

Bây giờ vô cùng phối hợp, bởi vì nhìn thấy hi vọng.

Không ai có thể thể hiện được nỗi khủng hoảng trong lòng hắn.

Người ngốc cũng biết, nếu hắn bị định là hung thủ.

Không cần nói cũng biết kết cục.

“Sau đó tôi đi đến nhà nạn nhân”

Tiêu Ngự tiếp tục hỏi “Khi ngươi đến nhà nạn nhân, vừa bước vào nhà, sau đó trí nhớ của ngươi bị đứt quãng, cảnh sát đến hiện trường?”

“Vâng, không sai”

Hà Hiểu gật đầu.

Một người bình thường có thể ngủ liên tục 33h sao?

Thuốc ngủ hay là loại thuốc khác?

Tiêu Ngự cau mày.

Nhưng không bị đánh lén?

Khi cảnh sát bắt được nghi phạm, trên người nghi phạm không có dấu vết bị đánh nào.

Càng kỳ lạ hơn, kiểm tra máu của nghi phạm, không phát hiện bất cứ loại thuốc nào.

Nếu hung thủ thực sự làm gì với cơ thể nghi phạm.

Vậy hắn dùng phương pháp nào?

Hay là bản thân nghi phạm có vấn đề.

Không có,

Thông qua kiểm tra tổng quát và kiểm tra trạng thái thần kinh.

Nghi phạm hoàn toàn bình thường,

Khi còn nhỏ có chút vấn đề về thần kinh, nhưng rất nhanh đã được chữa khỏi.

Có thể nói nghi phạm không thể tự làm mình hôn mê.

Khả năng lớn là có “ngoại lực” tác động làm Hà Hiểu hôn mê 33 tiếng.

Thông qua Tiêu Ngự phỏng vấn.

Khẩu cung và kết quả điều tra trước của cảnh sát hoàn toàn khớp.

Thất vọng sao?

Thực tế Tiêu Ngự có chút thất vọng,

Vì không từ người nghi phạm tìm được chút manh mối gì.

Tiêu Ngự an ủi Hà Hiểu một lúc, nói hung thủ là người khác.

Anh ta chỉ đang mang thân phận nghi phạm, vẫn phải ở trong phòng giam một thời gian, nhất định sẽ được thả ra.

Hà Hiểu hung hăng nói cảm ơn, kích động theo giám ngục dời đi.

Đợi Hà Hiểu đi xa hẳn, Tiêu Ngự híp híp mắt.

“Có phát hiện gì?”

Ngưu Minh từ lúc bắt đầu không hề làm phiền tiêu ngự thẩm vấn, lên tiếng.

“Có thể là tôi đã nghĩ quá nhiều”

Tiêu Ngự hoàn hồn “Trên người nghi phạm chắc chắn có vấn đề gì đó mà chúng ta chưa điều tra ra, nhưng không có liên quan đến vụ án”.

“Tại sao lại nghĩ vậy?”

Ngưu Minh cau mày, không hiểu

Lắc lắc đầu, Mắt Tiêu Ngự lóe lên đường sáng “Lão ngưu, đi thôi, đi tìm hung khí, tôi nghi ngờ hung khí của hung thủ, vẫn đang ở hiện trường”.

Đem xương cốt người mài thành bột, công cụ bình thường không thể làm được.

Hiện trường không có lưu lại hung khí, vậy hung khí đi đâu rồi.

Quay lại chị đội, đã là 7h tối.

Tiêu Ngự điều người đi lấy video giám sát khu nhà.

Hung khí nếu lớn, rất khó bị che dấu.

Thông qua video giám sát tìm manh mối, là phương thức cánh sát quen dùng điểu tra.

Những video giám sát này sớm đã được phân tích qua, không có bất thường.

Tiêu ngự không cho rằng vậy.

Bởi vị hung khí không nhất thiết phải là hung thủ cầm, có thể phân chia thành nhiều lần mang vào khu nhà.

Những người ra vào khu nhà được Tiêu Ngự xếp thành Nghi phạm.

Cuối cùng tập trung vào 3 người.

Một cô gái trẻ, một người đàn ông trung niên, một nam công nhân môi trường của khu nhà.

Nhất là vị công nhân môi trường này, có khả năng mang công cụ hiềm nghi vào khu nhà.

Nhưng muốn phỏng vấn, phải đợi trời sáng.

Tiêu Ngự nhìn vào đồng hồ, 9h tối

Trong đầu hiện lên hình ảnh Mộc Thanh Vũ.

Đã hưa với chị là sẽ về nhà rồi.

……….

Trước tiên bắt taxi về cục hình sự, sau đó lái siêu xe về biệt thự.

Xe cần phải trả Mộc Thanh vũ, dù sao cũng không phải vợ chồng thật.

Về đến biệt thự, Mộc Thanh Vũ vẫn chưa nghỉ ngơi, đang ngồi ở phòng khách, nhìn máy tính xem xem.

Nhìn thấy Tiêu Ngự, thần sắc nàng bình thản.

“Dì và mẹ tôi về rồi?”

Nhìn thấy đồ uống trên bàn, Tiêu Ngự đang khát nước, không cần nghĩ cầm lên uống.

“.....”

Mộc Thanh Vũ nhìn Tiêu Ngự uống nước, nếu là thường ngày nàng đã nổi giận.

Không phải là nàng hẹp hòi.

Mà là vì nàng đã uống qua.

“Sao lại ngọt như vậy?” uống được vài hụm, Tiêu ngự nhìn cốc đồ uống nói.

Mộc thanh vũ đỏ mặt

Ngọt, đồ uống ngọt hay son môi ngọt?

Cậu muốn nói gì?
Bình Luận (0)
Comment