Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Dịch)

Chương 7 - Chương 93: Cột Trụ Bên Trên Mang Đùi Tới

Chương 93: CỘT TRỤ BÊN TRÊN MANG ĐÙI TỚI

Nhìn các vị sếp lớn- đại lão của các đơn vị phá án trước khi ra khỏi phòng hội nghị, đều thần sắc quái dị nhìn mình một cái.

Mặt của Tiêu Ngự đều cười cứng nhắc......

Cảm thấy ở trước mặt các vị đại lão, anh chỉ là một cảnh sát nhỏ thấp kém kẹp ở giữa!

Những người này tùy tiện xách ra một cái, chức vị đều rất cao.

Thấp nhất cũng là nhân viên chủ nhiệm khoa, cục có mấy người.

So với cảnh ti nhỏ như anh ấy đây cao hơn rất nhiều.

Không sai, Tiêu Ngự đã là cảnh ti rồi.

Lúc dưỡng thương bên trên liền phê duyệt rồi.

Lúc này Vân Hướng Quốc đi tới, nói với Tiêu Ngự: “Độ khó của vụ án ở trong phòng họp đã nói qua, thời gian cấp trên cho không thể vượt quá một tuần. Có cầm được hay không, phải xem cậu rồi.”

Ông đang dạy tôi làm việc....... Tiêu Ngự cười khổ gật đầu.

Vân Hướng Quốc ở phòng hội nghị công khai bổ nhiệm xuống.

Mặc dù thông qua, không thể nào thay đổi.

Cái tổng chỉ huy này anh muốn làm cũng phải làm, không muốn làm cũng phải làm.

Trừ phi Tiêu Ngự cởi bộ đồng phục cảnh sát, từ sau không được lăn lộn trong nhân viên công chức.

“Cục trưởng, tại sao?”

Có nghi vấn cần hỏi ra, đây là tính cách của Tiêu Ngự.

Nhưng không để làm mất tâm trạng bây giờ của anh ấy, so với viếng mộ còn khó xử.

“Lần trước an ninh quốc gia đến đơn vị phá án của chúng ta, toàn bộ lực lượng cảnh sát thành phố phối hợp bắt người, tình hình cụ thể và tỉ mỉ của vụ án được hạ xuống khẩu lệnh. Lúc đó đến cả tôi cũng không biết là vụ án gì, chỉ biết được là đặc biệt lớn.”

Vân Hướng Quốc cười, “Nhưng mà...... sau đó tôi nghe được một tin tức, vụ án đó là cậu giúp an ninh quốc gia phá án, đúng không?”

Vẻ mặt Tiêu Ngự thay đổi, trong lòng nói: Đây chính là không lấy tôi làm người ngoài rồi!

Lúc đó bảo vệ cấp bậc của vụ án giết người quỷ dị, là cấp A!

Nói khó nghe chút, ai dám đưa tin tức truyền đi.

Cho dù là người truyền ra và người nghe được, đều sẽ xử lí.

Giả sử Tiêu Ngự xoay đầu bán đứng Vân Hướng Quốc.

Cục trưởng chức vụ này của ông cũng không cần làm nữa, một vuốt là xong.

Bảo mật cấp A, chính là nghiêm trọng như vậy!

Người ta đến cả loại lời nói này cũng nói trước mặt bạn.

Tặng đầu dao cho bạn cầm, còn coi bạn là người ngoài?

Lấy lòng?

Tiêu Ngự không thể hiểu nổi.

Vương Đông của an ninh quốc gia lấy lòng anh ấy cũng là vì phá án, có thể lí giải.

Vị cục trưởng Vân Hướng Quốc này không thân với anh, tính đi tính lại mới gặp qua ba lần.

Đây liền cho Tiêu Ngự làm không được.

Còn có người bên trên cột trụ đưa đùi ra cho ngươi ôm?

“Đối với cậu mà nói, có thể chỉ huy an ninh quốc phá án, chỉ huy một hệ thống lực lượng cảnh sát của thành phố, tính là chuyện gì?”

Vẻ mặt Vân Hướng Quốc cổ quái, đưa cho giải thích, “Cậu có thể phá án và bắt giam vụ án đặc biệt cấp C, đổi cậu là tôi, biết một nhân tài như vậy, dùng hay là không dùng?”

Thì ra là như vậy..... Tiêu Ngự nghe hiểu rồi.

Đáng chết, cảm giác bị coi thành người công cụ không sảng khoái gì.

Tung bay chơi cùng người trong giang hồ, không phải là bạn chơi tôi, chính là tôi chơi bạn, báo ứng a!

“Sẽ không để cậu ra tay phí công, cậu chuyên tâm bắt người là được, phương diện chỉ huy tôi giúp cậu xem, cần chúng tôi làm gì, nói một tiếng là được.”

Vẻ mặt Vân Hướng Quốc trịnh trọng, “Bắt được trong vòng bảy ngày, tôi xin ghi nhận công lao của cậu, chức vụ tăng một cấp!”

Tiêu Ngự ngạc nhiên.

Nhân viên phó chủ nhiệm khoa?

Tại sao kinh ngạc, chức vụ thăng cấp độ khó như thế nào?

Nói như vậy đi.

Có những người đừng nói chủ nhiệm, một cảnh ti nhỏ có thể làm đến nghỉ hưu!

..........

Đi ra khỏi hội đồng thành phố.

Tiêu Ngự ngẩng đầu, nhìn hoàng hôn nơi xa, miệng hơi nhếch lên.

Từ trước đến nay anh không để ý qua chức vụ gì.

Chỉ là để ý không buông bỏ được chấp niệm của kiếp trước và kiếp này.......

Nếu đã tiếp nhận vụ án trong tay, cần điều tra như thế nào?

Trạm đầu tiên, trại tạm giam!

Nửa tiếng sau.

Tiêu Ngự đứng ở trong một phòng giam.

Tại sao muốn quay lại trại giam?

Người cũng đã chạy rồi, quay lại còn có tác dụng gì, không nên đi bắt người sao?

Không.

Phong tỏa thành phố, không biết bản lĩnh của tội phạm vượt ngục lớn như nào, trong thời gian ngắn không chạy thoát.

Nhiều cảnh sát như vậy cũng không có cách nào bắt được bọn họ.

Chứng minh bọn họ vẫn là có một chút đồ vật, phải đi tìm hiểu bọn họ.

Đồng thời.

Tiêu Ngự muốn biết, rốt cuộc mục đích của hai phạm nhân vượt ngục này là gì?

Rõ ràng hai người sắp đến mãn hạn tù thả ra.

Tại sao lại điên cuồng đến mức độ giết người vượt ngục?

Chính vì không hợp lí, mới cần phương hướng điều tra.

Giữa cảnh sát và tội phạm thuộc về quan hệ nào?

Người lính và tên trộm?

Chính nghĩa và tà ác?

Không, là đối thủ!

Muốn đánh bại đối thủ, cần phải tìm hiểu bọn họ.

Hiểu hành vi của đối thủ, hiểu mục đích của đối thủ, hiểu tất cả của đối thủ.

Đây là kiến thức cơ bản!

Phòng giam này là phòng tạm giam tất cả tạp dịch.

Bên trong có một chiếc giường ván gỗ lớn, để tội phạm nghỉ ngơi.

Cũng là nhà giam cũ của hai tội phạm vượt ngục Lô Giai và Mã Hách Hiên.

Camera hiển thị lên.

Vì để tiện cho tạp dịch làm việc hàng ngày, ban ngày phòng giam căn bản không đóng cửa.

Chỉ có buổi tối các tạp dịch làm xong việc quay về nghỉ ngơi, cảnh ngục mới đóng cửa phòng giam.

Loại đãi ngộ chỉ có tạp dịch mới có.

Các phạm nhân khác và người tình nghi cho dù là ban ngày hay buổi tối căn bản sẽ bị nhốt trong phòng giam.

Đương nhiên, cũng có tồn tại tình huống đặc biệt.

Ví dụ tất cả các trại giam khác, có nơi chuyên để phạm nhân làm việc.

Người tình nghi chưa kết án phạm tội, không ở trong hàng ngũ này!

Phòng giam có cái gì đẹp?

Có.

Rất nhiều phạm nhân, có thể lấy được một số ‘hàng ngoài’ bị trại giam cấm.

Ví dụ, thuốc lá, đồ ăn vặt, tiền mặt, và một ít đồ vật đặc biệt.

Đồ vật đặc biệt gì?

Nói thẳng ra cậu có thể không tin, như tiểu thuyết, máy chơi games, thậm chí là..... điện thoại!

Phòng giam sớm đã bị cảnh sát hình sự kiểm tra qua.

Chó nghiệp vụ cũng đi rất nhiều lần, quả thực không có cái gì để tra.

Nhưng mà, kiểm tra qua, không có nghĩa là không có dấu vết.

Không có nghĩa là phạm nhân sẽ giấu một ít đồ trong phòng giam.

Khởi động ‘Mắt Chim Ưng’, Tiêu Ngự tỉ mỉ quan sát tất cả trong phòng giam.

Trọng điểm tra xem nơi đã từng ngủ và nơi để quần áo, đồ lặt vặt của hai tội phạm vượt ngục.

Không có!

“Mũi của vua bướm”...... Mũi của Tiêu Ngự chuyển động vài cái.

“Hắt xì!”

Hắt xì một cái, mùi khử trùng nồng nặc, suýt chút nữa khiến Tiêu Ngự chết tại chỗ.

Sau khi mở ‘Mũi của vua bướm’, khứu giác của anh ấy so với người bình thường phóng đại hơn rất nhiều lại.

Người bình thường ngửi thấy mùi kích thích, có lẽ không sao.

Vậy thì sau khi phóng đại lên vô số lần thì sao?

Trong nháy mắt đóng ‘Mũi của vua bướm’, Tiêu Ngự cau mày.

Thảo nào điều chó nghiệp vụ đến cũng không có tác dụng, muốn thông qua mùi để tìm kiếm con đường bị gãy.

Đợi chút........

Trong mắt xẹt qua một tia sắc bén, Tiêu Ngự nghĩ đến cái gì đó.

Chẳng nhẽ trước khi vượt ngục, bọn họ nghĩ đến lực lượng cảnh sát sẽ dùng chó nghiệp vụ, trước đó đã làm chuẩn bị?

Nếu thật sự như vậy, thế thì quá khủng bố rồi!

Tội phạm trốn bình thường.

Thật sự nghĩ đến vượt ngục, hoặc là có thể vượt ngục.

Chỉ cần chạy trốn ra ngoài, phỏng chừng đang mộng cũng bị cười tỉnh.

Làm sao có thể phòng bị lực lượng cảnh sát sử dụng chó nghiệp vụ.

Dùng mùi che đậy mùi, phòng ngừa chó nghiệp vụ đuổi theo?

Khoa học không?

Nếu lỡ như thì sao?

Bọn họ tính đến điểm này?

Sắc mặt Tiêu Ngự biến đổi.

Trong đầu xuất hiện tư liệu của tội phạm vượt ngục.

Mã Hách Hiên? !

Làm sao để đánh giá người này?

Hơn 20 tuổi mở rộng phần mềm, trước 28 tuổi kiếm được hai nghìn vạn, đơn giản sao?

Thế thì Mộc Thanh Vũ so với, còn không bằng rác?

Lời này không đúng.

Mộc Thanh Vũ là có ‘cơ sở’, chân chính là phú nhị đại.

Sau đó tiếp quản công ty của bố, sau mới làm lớn.

Bạn bảo cô ấy thử gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng đi?

Người bình thường có mấy cái sự nghiệp gây dựng bằng bàn tay trắng, trước 28 tuổi có thể kiếm được hai nghìn vạn?

Đây là Mã Hách Hiên, bạn nói thiên tài cũng không quá đáng.

Mọi người đều biết.

Trí thông minh của thiên tài cao hơn so với người bình thường.

Đ-....... Tiêu Ngự nhịn không được chửi thề một tiếng.

Tại sao luôn là gặp được loại tội phạm này?

Chương 94: KÉN RÚT TƠ

Mỗi lần gặp được tội phạm có trí thông minh cao, đều để lại một chút ám ảnh cho Tiêu Ngự.

Hai kiếp.

Lưu lại ám ảnh tâm lí, phỏng chừng có thể lớn như hai phòng ngủ một phòng khách vậy.

Giống như kiếp trước Tiêu Ngự gặp được một trường hợp có chỉ số thông minh cao kì lạ.

Hai tình địch đột nhiên tốt lên, và vứt bỏ nữ thần để đi lên giường với nhau.

Sau đó hợp mưu, âm mưu đoạt gia sản của nữ thần....

Hôm đó phá án, nữ thần vẫn không tin đây là sự thật.

Bởi vì trong lòng của cô ấy, hai người theo đuổi kia đều là liếm cẩu. (chó liếm, những kẻ biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn cố chấp theo đuổi, không từ thủ đoạn)

Kết quả nữ thần cứ như vậy bị hai liếm cẩu đá đi đá lại.

Mức độ hoang đường của nó còn đặc sắc hơn phim ảnh.

Không, đó không phải là từ liếm cẩu, mà là Cẩu Vương!

Nhưng mà...... nước khử trùng?

Tiêu Ngự híp mắt, tư duy chuyển động.

Trại tạm giam có nước khử trùng là bình thường.

Nhân viên ở khu tập trung, sẽ khử độc định kì, phòng ngừa dịch bệnh.

Cách ba, năm năm cũng sẽ khử độc.

Mùi của nước khử trùng trong phòng giam quá nồng, rõ ràng là do người phun quá liều.

Như giả thiết thành lập, tù nhân vượt ngục cố ý che đậy mùi, cũng có thể nói được.

Nhưng mà.....

Tiêu Ngự và hai người cảnh sát hình sự đến nhà kho của trại tạm giam.

Trừ công cụ dọn dẹp vệ sinh hàng ngày, tạp dịch nhận hàng tiêu hao cần phải đăng kí.

Theo Tiêu Ngự suy đoán, lượng nước khử trùng sử dụng trong nhà kho tối thiểu còn một chai.

Mà một chai nước khử trùng, tuyệt đối đủ phun 15 ~ 20 nhà kho – 137 lần.

Thuộc về số lượng, nhận bắt buộc phải đăng kí.

Tại sao lại chặt chẽ như vậy?

Bởi vì uống thứ đồ đó, sẽ chết người!

Loại nơi ngục giam này, nếu như xuất hiện tự sát tự hại, lại là chuyện lớn.

Không có đăng kí, chứng minh là tạp dịch trộm đi....

“Trại giam này, vấn đề có chút lớn!”

Tiêu Ngự lắc đầu.

Đây là tất nhiên.

Phạm nhân có thể lấy trộm lượng lớn nước khử trùng từ nhà kho, rất không khoa học.

Tiếp theo lấy camera.....

Camera trong nhà kho, lại hỏng rồi?

Trong mắt lập lòe ánh sáng nghiêm nghị, mặt Tiêu Ngự trầm xuống.

Loại địa phương trại tạm giam này.

Mỗi một phòng giam, mỗi một hành lang, mỗi một địa điểm, đều thiết lập camera.

Kiểm tra định kì, bảo vệ định kì, nhất định không thể để hỏng mất!

Có nội gián, nghiêm cấm giao dịch?

Sau đó triển khai điều tra, một tên tạp dịch bị bắt.

Tiêu Ngự thở dài một hơi.

Cho dù bắt được tội phạm như thế nào, từ đầu đến cuối anh không sợ.

Mà duy nhất không có cách nào tiếp nhận, chính là nội bộ xảy ra vấn đề.

Vẫn tốt, nhân cách của nhân viên nội bộ trại tạm giam ở đây đều ổn!

Tạp dịch xuất hiện vấn đề gì?

Anh ta là nhân viên sửa chữa camera.

Có phải rất buồn cười hay không, cảnh ngục của trại tạm giam lại dùng tạp dịch sửa camera?

Không.

Đừng coi thường tội phạm, nhân tài trong tội phạm nhiều vượt qua mức tưởng tượng.

Không phải người nào đều có thể phạm tội.

Sự thật là.

Cho dù bạn đi vào trong nhà trộm thứ gì đó mà không phạm pháp, đồ vật bên trong nhà bạn tùy ý lấy.

Có bao nhiêu người có thể làm được?

Bạn biết mở khóa?

Bạn biết trèo tường sao?

Bạn làm như nào để từ bên ngoài mở được khóa cửa sổ bên trong?

Phạm tội, là cần phải có tố chất tâm lí và chỉ số thông minh!

Người tạp dịch này, chính là một loại tội phạm kĩ thuật.

Am hiểu sử dụng camera..... chụp lén!

Một cơ hội ngẫu nhiên, camera giám sát của trại tạm giam hỏng rồi.

Cần phải sửa gấp, tạp dịch nói hắn biết sửa.

Kết quả sửa xong rồi.

Từ đó về sau.

Vì để tiện bớt việc, camera xuất hiện vấn đề, cảnh ngục cũng sẽ gọi tạp dịch sửa.

“Tại sao lại giúp bọn họ?”

Tiêu Ngự lạnh lùng nhìn tạp dịch trước mặt run cầm cập, đứng cũng không đứng vững, “Bọn họ hứa cái gì với ngươi?”

Lời hứa của tội phạm, người bình thường sẽ không tin.

Bản thân cậu bị nhốt trong trại giam, lời nói thật sự có người tin, đó mới là tên ngốc.

Rất hiển nhiên, tạp dịch trước mặt không phải là tên ngốc.

Nhưng mà hắn ta tin rồi!

Tạp dịch run rẩy, cúi đầu, bày ra dáng vẻ có chết cũng không mở miệng.

“Có ngốc hay không?”

Ánh mắt của Tiêu Ngự, như nhìn một người thiểu năng trí tuệ, “Một lần vượt ngục này, làm một kẻ đồng phạm, cậu đã tính là đồng đội của bọn họ. Chết hai cảnh ngục, mất một khẩu súng cảnh sát..... coi như cậu không bị xử bắn, cả đời này không cần nghĩ từ ngục giam đi ra ngoài!”

Phù phù!

Tạp dịch ngã xuống đất, tè dầm!

Đến bước đường này rồi, bị dọa tới mức như vậy.

Hắn ta vẫn không mở miệng.

Hử?

Tiêu Ngự ngạc nhiên, tư duy chuyển động, lạnh giọng hỏi, “Là người nhà? Hay là người thân? Có lợi ích, là đưa cho bọn họ?”

Cả người tạp dịch tỏa ra hôi thối, cơ thể run rẩy càng lợi hại.

Còn ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tiêu Ngự như nhìn thấy yêu quái....

Rất nhanh, kết quả điều tra gia đình của tạp dịch được đưa đến.

Xem xong điều tra, sắc mặt Tiêu Ngữ khẽ biến.

Con gái của tạp dịch...... bệnh máu trắng?

Thông suốt rồi, thì ra là như vậy!

Tiếp tục điều tra.

Một tin tức xuất hiện trong dự dự đoán của Tiêu Ngự.

Hai tháng trước.

Vợ của tạp dịch đột nhiên trở thành rất giàu.

Tiền tiêu ở trên người con gái hai tháng trước, đến hơn mười một vạn.

Nguồn gốc khoản tiền, không rõ!

Đồng tử co rút nhanh mấy cái, vẻ mặt của Tiêu Ngự không ngừng biến đổi.

Hai tháng?

Đó không phải là sau khi Mã Hách Hiên bị kết án ba tháng, mới vào ngục không lâu sao?

Tiền, có lẽ là hai tội phạm vượt ngục đưa cho đi?

Là thông qua...... người nhà đến thăm định kì ở trại tạm giam?

Thì ra trận vượt ngục này bọn họ sớm đã tính toán xong, không phải là ý kiến nhất thời!

Tiếp tục điều tra.........

Thông qua ghi chép của trại tạm giam.

Không có ai đến thăm Mã Hách Hiên.

Tiêu Ngự ngơ ngác một chút.

Cho dù không có ai đến thăm Mã Hách Hiên, hắn ta thông qua đường dây gì để liên hệ với bên ngoài?

Là chỉ sử dụng Lô Giai, lợi dụng người nhà hoặc người thân của Lô Giai?

Ghi chép đến thăm được hiển thị.

Hai tháng trước, quả thực Lô Gia gặp qua người nhà.

Đúng rồi!

Một dây xích manh mối hình thành trong đầu của Tiêu Ngự.

Tạp dịch biết sửa camera bị mua chuộc, làm hỏng camera nhà kho, Lô Giai và Mã Hách Hiên chiếm đoạt nước khử trùng.....

Không thích hợp a...... Tiêu Ngự cau mày.

Bọn họ phí công trắc trở như vậy, chỉ là để che đậy mùi, phòng bị chó nghiệp vụ?

Mình sơ suất cái gì?

Tiêu Ngự rơi vào trầm tư.

Giả sử, mình là bọn họ.....

Năm phút, Tiêu Ngự ngẩng mạnh đầu, nước khử trùng không chỉ có thể che đậy mùi của cơ thể.

Đồng thời có thể che đậy các mùi khác!

Lại lần nữa quay về phòng giam.

Ánh nhìn của Tiêu Ngự rơi xuống chỗ bệ xí vệ sinh ngồi xổm trong phòng giam.

Ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát.

Tìm được rồi!

Chỗ bệ xí ngồi xổm là gốm sứ, in trên mặt đất.

Dưới tình huống bình thường xi măng trên mặt đất được làm zíc zắc.

Nhưng chỗ bệ xí ngồi xổm trước mắt, tồn tại kẽ hở rất lớn ở bốn phía.

Sau đó, chỗ bệ xí ngồi xổm được nhân viên cảnh sát cạy mở......

Không có ‘chống mùi hôi’ ở chỗ bệ xí ngồi xổm, tản ra một mùi hôi thối khiến người khác không có cách nào chịu được.

Nhưng mắt của Tiêu Ngự, lại nhìn chằm chằm vào bên trong dưới chỗ bệ xí ngồi xổm, mí mắt nhảy điên cuồng.

Anh ấy nhìn thấy một mảnh giấy gấp.

Tờ giấy được mở ra, bên trên lại là.......

Bản đồ ra vào trại tạm giam.

Đến cả nơi nào cũng có cảnh vệ, có cảnh sát vũ trang.......

Hơn nữa đến cả thời gian cảnh vệ đổi ca.

Đều có đánh dấu cụ thể!

Không chỉ như vậy, trong cái hố kia, còn nhìn thấy là hai chiếc bàn chải đánh răng.

Trong trại tạm giam có bàn chải đánh răng là không bình thường sao?

Rất bình thường.

Nhưng trước mắt hai chiếc này không bình thường.

Bàn chải đánh răng được đưa cho nhân công đánh bóng qua.

Biến thành hai cái.......

Công cụ giết người!

Chương 95: CẬU LÀ BỊ ÉP BUỘC SAO

Một chiếc xe cảnh sát nhanh như chớp phóng ra khỏi trại tạm giam.

Tiêu Ngự ngồi trên ghế phụ biểu cảm lạnh lùng dọa người.

Bốn mươi pha phút sau, xe cảnh sát dừng bên cạnh đường núi, lại đi bộ mười lăm phút.

Tiêu Ngự nhìn thấy nơi bị cảnh sát vũ trang và cảnh sát phong tỏa.

Nhìn thấy một thi thể, xác phụ nữ!

Người chết......... bị giết rất tàn bạo.

Răng bị nhổ hết, lưỡi bị cắt đứt......

Vết thương trí mạng ở xương sọ, vũ khí gây nên.......

Vụ án mới?

Tại sao Tiêu Ngự cần qua đây?

Bởi vì thân phận người chết đã được chứng nhận.

Là bạn thân cũ của bạn gái tội phạm vượt ngục Mã Hách Hiên!

Thông qua phương hướng suy đoán, có khả năng rất lớn, hai tội phạm vượt ngục biết đường ở đây.

Thông qua phán đoán tình tiết vụ án, người chết có khả năng rất lớn là bị Mã Hách Hiên sát hại.

Thông qua dấu chân lộn xộn ở hiện trường, và kĩ thuật phân tích phán đoán.

Lúc đó tại hiện trường, bao gồm cả bản thân người chết, tổng cộng có sáu người.

Trong lòng của Tiêu Ngự, chìm xuống như hầm băng.

Một cái giả thiết to gan đang xuất hiện ở trong đầu của anh ấy.

Đầu tiên, Mã Hách Hiên bị kết án và giam giữ, tiến vào trại tạm giam, là bởi vì đâm thương bạn thân của bạn gái.

Liên tưởng đến quá khứ, người bạn thân của bạn gái này đã từng kiện Mã Hách Hiên cưỡng bức cô ta........

Đây là nguyên nhân.

Kết quả là gì?

Mã Hách Hiên không biết bởi vì tại sao lên kế hoạch cùng nhau vượt ngục.

Hơn nữa........ còn có nhân viên tiếp ứng ở bên ngoài!

Sau khi vượt ngục, nhân viên tiếp ứng cực kì có khả năng đã đưa bạn thân của bạn gái đến nơi này, bị Mã Hách Hiên sát hại rất tàn bạo.

Báo thù?

Dựa theo Mã Hách Hiên và nhân viên tiếp ứng chạy trốn khỏi hiện trường gây án......

Từ khi hệ thống đưa cho nhiệm vụ, đưa cho giới hạn 15 ngày.

Tiêu Ngự liền biết vụ án khủng bố này sẽ rất khó phá án và bắt giam.

Làm sao cũng không nghĩ đến sẽ biến thành phức tạp như thế này, lại thêm một mạng người!

Hai cảnh ngục, một nữ nạn nhân, một khẩu súng cảnh sát....

Vụ án vượt ngục, bản thân chính là trường hợp quan trọng, nhưng không đủ để liệt vào cấp độ đặc biệt.

Nhưng mà, lúc ba mạng người xuất hiện.

Vụ án thăng cấp!

Lại thêm một khẩu súng cảnh sát, đã không phải là vụ án đặc biệt cấp thấp nhất.

Bắt đầu...... cấp D!

Quả nhiên, sau khi báo cáo, mới hai mươi phút.

Một cuộc điện thoại gọi vào điện thoại của Tiêu Ngự.

“Anh Vương, thật trùng hợp a.”

Tiêu Ngự cười khổ, “Muốn cùng nhau kéo thi không?”

“Tình huống gì?”

Vương Đông ở đầu bên kia điện thoại hỏi, “Lại liều lĩnh nhận một vụ đặc biệt lớn?”

“Tôi cũng có một câu hỏi muốn hỏi anh Vương.”

Trong lòng có nghi ngờ, Tiêu Ngự hỏi: “Lẽ nào an ninh quốc gia không có ai khác? Tại sao gặp được vụ án đặc biệt, anh liền xuất hiện?”

“Lúc trước tôi đã nói qua với cậu, tôi là tổ trưởng tổ hai tổ đặc biệt đó, nói thẳng ra chính là tổ hai nhiệm vụ đặc biệt của an ninh quốc gia.”

Vương Đông giải thích, “Chuyên phụ trách các vụ án đặc biệt lớn ở trong nước, cùng với một chút......... vụ án tương đối đặc biệt!”

“Hiểu rồi.” Tiêu Ngự gật đầu.

An ninh quốc gia có rất nhiều tổ?

Tổ khác phụ trách công việc không giống nhau.

Giống cái gì bảo vệ an toàn quốc gia, bắt các loại điệp viên gián điệp vân vân.

Bộ môn này chỉ cần nghe tên liền biết.

Phàm là một loạt các sự kiện liên quan đến an toàn quốc gia, đều do anh ta quản.

Bao gồm một loạt các vụ án đặc biệt lớn ở trong nước!

“Lão đệ, tôi cũng có một nghi vấn.” Vương Đông mở miệng.

“Anh nói đi.” Tiêu Ngự cười hỏi.

“Cậu là bị ép buộc sao?”

Đây không phải là mắng người, Vương Đông thật sự nghi ngờ, “Tại sao bên cạnh cậu luôn gặp phiền phức thế, hay đều là phiền phức rất lớn?”

Tiêu Ngự:...........

Đúng nha, tại sao?

Kiếp này lúc chưa làm cảnh sát còn tốt, bình thản.

Từ lúc làm cảnh sát, còn không đến ba tháng.

Chỉ vụ án đặc biệt, gián tiếp, hoặc phi gián tiếp.

Gặp bao nhiêu lần rồi?

Đợi đã, lầu lệch rồi.........

“Tôi đang ở hiện trường vụ án.”

Tiêu Ngự hỏi, “Lúc nào qua đây?”

“Từ thủ đô đến Tân Thành nhanh nhất là bốn tiếng.”

Vương Đông tiếp tục nói: “Như này đi, tôi phái mấy đội viên qua phối hợp với cậu. Nếu như cậu không xử lí được....... lại nói.”

“Ý gì?” Tiêu Ngự lờ mờ.

Đây là vụ án đặc biệt a, anh tùy ý như vậy sao?

“Có cậu ở đây, tôi có đến hay không, có ý nghĩa sao?”

Bên kia Vương Đông cười: “Hơn nữa, bên chỗ tôi có một việc lớn, không đi được!”

Không phải, tôi lúc nào có loại bức xúc như này?

Nghe được việc lớn trong miệng đối phương....... Tim của Tiêu Ngự đập thình thịch.

Việc lớn của an ninh quốc gia?

Thế thì phải là việc lớn bao nhiêu?

Không dám nghĩ, Tiêu Ngự trả lời, “Được, tôi không giải quyết được sẽ nói với anh.”

“Nếu cậu không giải quyết được, vậy tôi cũng chưa chắc.”

Vương Đông trầm mặc một chút, “Có thể đến lúc đó qua chỗ cậu không phải là tôi nữa, mà là........ tổ 9!”

Tiêu Ngự:..........

Tổ 9 là tổ gì?

Rất rõ ràng, Vương Đông không muốn giải thích thêm, “Giúp đỡ anh bạn cũ, cố gắng đem vụ án giải quyết sạch sẽ. Trước tiên tôi bận rồi, sau khi tổ viên đến sẽ phối hợp với cậu. Đúng rồi.......... có một thứ, đến lúc đó các tổ viên sẽ đưa cho cậu.”

Phía sau câu nói kia, Vương Đông thần bí nói.

Còn chưa đợi Tiêu Ngự hỏi, đối phương đã cúp điện thoại rồi.

Thứ gì mà thần bí như thế?

Trong đầu Tiêu Ngự đầy dấu hỏi chấm.

Bỏ đi, trước tiên điều tra vụ án thôi.

Xác của cô gái được nhấc lên, Tiêu Ngự tra một vòng hiện trường vụ án.

Khởi động ‘Mũi của bướm vua’.

Ba người sống, một thi thể, còn có trộn lẫn hai mùi nước khử trùng, tiến vào trong mũi của Tiêu Ngự.

Người của hai mùi nước khử trùng kia thì không cần nói nữa, khẳng định là Mã Hách Hiên và Lô Giai.

Nhớ mấy mùi này, anh ấy lại khởi động ‘Mắt Chim Ưng’, tỉ mỉ thăm dò hiện trường một lần.

Cho đến, dấu chân bỏ trốn, đến bên cạnh đường lớn ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm đầu thuốc.

Chỉ chỉ đầu thuốc, bên cạnh có cảnh sát hình sự đeo găng tay nhặt đầu thuốc lên.

......

Ánh mắt của Tiêu Ngự nhìn chằm chằm vào con đường rất lâu, lắc đầu.

Có quá nhiều dấu hiệu lái xe, không có cánh nào phán đoán.

Tình hình con đường ở vùng núi, còn không có mắt camera.

Tại sao không có?

Bởi vì thứ này dùng điện.

Đặc biệt là để thiết lập năng lượng mặt trời, hoặc là kéo một dây điện đơn độc, quá không thực tế.

Mắt camera còn có một cái tên, là camera thành phố.

Chỉ có trong thành phố mới có đầy đủ điều kiện mắc nối.

Đường cao tốc chính thức có bao nhiêu camera?

Càng đừng nói là đường núi.........

Chạy rồi?

Tiêu Ngự cười lạnh.

Bây giờ Tân Thành đang trong trạng thái ‘phong tỏa’, tất cả lộ đường đều có cảnh sát vũ trang và cảnh sát điều tra bảo vệ.

Không đi giao lộ thì không được?

Đừng loạn, xung quanh toàn là máy bay không người lái, cảnh sát vũ trang, chó nghiệp vụ tuần tra.

Đừng nói là người, chó hoang cũng không chắc có thể chạy ra!

Loại trừ khả năng chạy khỏi thành phố, bọn họ chỉ có thể trốn trong thành phố.

Toàn thành phố truy nã!

Trọng điểm, người thân, họ hàng, bạn bè.......... bắt đầu điều tra từng người, tìm kiếm manh mối và khả năng.

Một ngày tới, không có thu hoạch gì.

Tiêu Ngự không có ngoài ý muốn.

Có thể vượt ngục, bên ngoài còn có nhân viên tiếp ứng, khẳng định sớm đã có chỗ trốn.

Con đường này không đi được, vậy thì trước tiên điều tra người nhà.

Đầu tiên, là vợ của tạp dịch trong trại giam, nguồn gốc của khoản tiền không rõ ràng.

Tiếp theo, người thân của Lô Giai, xem bọn họ có khả năng giúp đỡ vượt ngục hay không.

Sau đó, bạn gái của Mã Hách Hiên.......

Tại sao cần điều tra cô ấy?

Bởi vì hiềm nghi của cô ấy mới là lớn nhất.

Mã Hách Hiên không phải là người thành phố, người thân bên ngoài.

Người thân duy nhất trong thành phố này.

Chỉ có bạn gái! Thượng.

Chương 96: CU CHUYỆN MA

Tiêu Ngự đang ngây người.

Nhìn huân chương nhất đặc công nằm trong hộp màu đỏ ở trong tay.

Ngơ ngác khoảng mười phút......

Lại lập công rồi?

Đúng vậy.

Nhân viên an ninh quốc gia vừa đưa tới, còn đưa đến một tin tức.

Trang Thích đã bị thi hành án tử hình!

Tiêu Ngự thở dài một hơi.

Loại người đó còn sống, quả là khiêu khích nhân gian.

Ông ta không chết, lòng Tiêu Ngự không yên tâm!

Dựa theo cái chết của Trang Thích, một vụ án đặc biệt kết thúc!

Đúng lúc Tiêu Ngự chuẩn bị tiếp tục điều tra vụ án vượt ngục.

Chị gái đến.....

........

Tiêu Ngự ăn cơm hộp, ánh mắt nhìn máy tính bảng trong tay.

“Ngoan ngoãn ăn cơm đi.”

Mộc Thanh Vũ đưa cơm hộp cho em trai, có chút giận.

“Ừ.”

Bất đắc dĩ, Tiêu Ngự đặt máy tính bảng xuống, nhìn về Mộc Thanh Vũ.

Khuôn mặt không chút son phấn, giống như quả trứng gà bóc vỏ, trắng nõn vô cùng.

Sau khi trở thành “đàn bà”, càng có loại cảm giác điêu khắc tĩnh đẹp vô cùng/.

Nhìn một cái, càng không muốn rời khỏi khuôn mặt ngọc khuynh thành này.

“Nhìn cái gì?”

Nơi công cộng, Mộc Thanh Vũ luôn giữ hình tượng xinh đẹp và lạnh lùng.

Ánh mắt muốn ăn người kia của em trai, vẫn là khiến cô ấy ửng hồng cả khuôn mặt.

“Bởi vì xinh đẹp.”

Tiêu Ngự cười hihi, nhanh chóng ăn cơm.

Đợi anh ăn xong, tay của Mộc Thanh Vũ cầm giấy, vì em trai mà lau miệng cẩn thận, “Đừng mệt quá.”

Đây chính là phụ nữ hiểu chuyện.

Sẽ không oán trách và quấn quýt với bạn.

Chỉ một câu nói, khiến bạn ấm lòng.

Cổng hội đồng thành phố.

Tiêu Ngự ôm lấy Mộc Thanh Vũ muốn về nhà.

“Đi làm việc đi.”

Mộc Thanh Vụ nhẹ nhàng, “Có thời gian, nhớ nhớ chị.”

“Không thể nhớ.”

Tiêu Ngự lắc đầu, trên mặt treo đầy nụ cười xấu xa.

“Tại sao?” Mộc Thanh Vũ nghi ngờ.

“Bởi vì một khi nhớ chị..........”

Tiêu Ngự thành thật nói: “Trong đầu đều là hình ảnh chúng ta khi đang làm việc!”

“A? !” Mộc Thanh Vũ vừa xấu hổ vừa giận.

Trong chút tức giận, miệng cắn vào cổ em trai xấu xa một cái.

“Ha ha!”

Tiêu Ngự cười vui vẻ, chị gái mới không nỡ cắn đau anh, “Chị.....”

“Cái gì?”

Mộc Thanh Vũ buông miệng, dựa vào trong lòng em trai.

“Cả đời này chỉ có thể thích em.”

Tiêu Ngự uy hiếp, “Nếu không sẽ đánh chị!”

“Ha.....”

Mộc Thanh Vũ cười ra tiếng, “Ừ!”

“Có từng nghĩ qua.”

Vẻ mặt Tiêu Ngự phức tạp, “Nếu như có một ngày, em không về được nhà nữa......... chị sẽ làm thế nào?”

“Có nghĩ qua a.”

Khuôn mặt bình tĩnh của Mộc Thanh Vũ ngẩng lên, cười dịu dàng, “Em khẳng định sẽ quay về!”

“Tại sao?” Tiêu Ngự ngạc nhiên.

“Bởi vì trong tim em có chị.”

Tự tin, hiện lên khuôn mặt ngọc khuynh thành, Mộc Thanh Vũ nhẹ nhàng nói: “Liều mạng, em cũng sẽ quay về!”

Hung hăng ôm chặt chị gái, Tiêu Ngự như muốn đem người con gái này hòa nhập vào cơ thể mình.

Anh ấy nhớ đến một câu chuyện của quỷ.

Truyền thuyết, trong thế giới của con quỷ có một tập tục.

Nếu như một con quỷ, nhận định một người.

Sẽ đem tro cốt của bản thân tặng cho người đó.

Là đem sinh mệnh của mình, giao cho người đó......

“Chị, ở nhà đợi em, sẽ không lâu đâu!”

“Ừ!”

........

Đứng trước một cửa phòng.

Tiêu Ngự giơ tay, gõ gõ cửa.

Thời gian không dài, bên trong truyền đến âm thanh của một người phụ nữ, “Ai đấy?”

“Cảnh sát.”

Lấy chứng chỉ cảnh sát ra, Tiêu Ngự đối diện với cánh cửa kính sáng lên một cái.

Cửa nhà mở ra, một người phụ nữ xuất hiện trước mặt Tiêu Ngự.

Người phụ nữ khoảng 30 tuổi, ngoại hình trên trung bình, nhìn Tiêu Ngự và hai người cảnh sát hình sự đằng sau với vẻ mặt nghi ngờ.

“Xin lỗi vì muộn như vậy rồi đã làm phiền cô, có một vụ án muốn mời cô giúp đỡ điều tra.”

Vẻ nghỉ ngờ trên mặt cô ấy không phải là giả........ Tiêu Ngự mỉm cười mở miệng, “Tiện không?”

Người phụ nữ trước mặt, chính là bạn gái của tội phạm vượt ngục Mã Hách Hiên, Thẩm Kỳ.

30 tuổi, giám đốc điều hành của một công ti, là người thành phố.......

Trải qua điều tra, lực lượng cảnh sát không phát hiện nghi vấn gì.

Cùng với phỏng đoán của Tiêu Ngự có chút không đúng, cho nên tự mình đến xem qua.

“Vụ án?”

Vẻ mặt Thẩm Kỳ khẽ biến, “Là bởi vì...... Hách Hiên?”

“Ừ.” Tiêu Ngự gật đầu.

“Không phải lúc chiều các cậu qua đây rồi sao?”

Thẩm Kỳ cau mày, “Còn muốn hỏi cái gì?”

“Là như này.”

Tiêu Ngự giải thích: “Muốn hỏi một chút, quan hệ giữa cô và Mã Hách Hiên trong quá khứ...... vấn đề tình cảm.”

“Tình cảm?”

Sắc mặt của Thẩm Kỳ lại lần nữa phức tạp, tránh người, “Đi vào đi.”

Tiêu Ngự vẫy tay với hai cảnh sát hình sự ở đằng sau, một mình vào nhà của Thẩm Kỳ.

Phòng khách.

Thẩm Kỳ rất lịch sự, đưa một cốc nước cho Tiêu Ngự đang ngồi trên sô pha, sau đó ngồi xuống.

Mắt của Tiêu Ngự quan sát vẻ mặt của Thẩm Kỳ.

Từ lúc vào đến bây giờ, biểu hiện của đối phương rất bình thường.

Biểu cảm nhỏ cũng không có khác thường.

Đúng là như vậy, trong lòng của Tiêu Ngự dâng lên cảm giác kì quặc.

Theo như điều tra.

Thẩm Kỳ và Mã Hách Hiên quen nhau sáu năm.

Cho dù đoạn thời gian trước Mã Hách Hiên bị giam vào trại tạm giam, hai người cũng không có chia tay.

Bởi vì phong tỏa tin tức.

Thẩm Kỳ trước mắt, vẫn không biết bạn trai của cô ấy giết người vượt ngục!

“Chúng tôi quen nhau sáu năm rồi.”

Không cần Tiêu Ngự hỏi, Thẩm Kỳ nói: “Về tình cảm...... nói như thế nào đây. Lúc tôi quen anh ấy, điều kiện của anh ấy rất tốt, nhưng mà sau này vì làm một cái gì mà phần mềm, cả một người giống như điên cuồng, không chỉ đem tất cả tiền đều đưa vào, con người cũng bắt đầu thay đổi. Nhưng mà đối với tôi, từ đầu đến cuối đều là không tệ.”

“Chuyện của bạn thân cô và anh ta là như thế nào?”

Tiêu Ngự không muốn xát muối vào miệng vết thương, nhưng có chút chuyện bắt buộc phải hỏi.

“......”

Vẻ mặt Thẩm Kỳ khẽ biến, trong mắt xẹt qua tia cay đắng, “Coi như là tôi mù mắt rồi đi, bạn thân của tôi muốn ngủ cùng bạn trai của tôi, không thành công. Phải biết rằng lúc đó tâm tư của Hách Hiên đều ở trên phần mềm, đến cả tôi cũng rất ít....... lại làm sao có thể cưỡng bức cô ấy?”

Hiểu rồi.

Tiêu Ngự gật đầu.

Loại người Mã Hách Hiên này là chơi kỹ thuật lập trình.

Nói thẳng ra chính là code monkey, trong loại người này có không ít tính cách kì lạ.

Kì lạ là, phụ nữ cởi quần ở trước mặt họ, cũng sẽ chỉ hét một tiếng: 404!

Tại sao có nhiều code monkey rất giỏi?

Trong lòng không có phụ nữ, rút kiếm thần tự nhiên!

Một lòng chơi lập trình, chơi hết năm năm, còn phá đi hai nghìn vạn.

Tâm tư khẳng định đều ở trên phầm mềm, bị bạn thân của bạn gái tố cáo, Mã Hách Hiên vì chứng cứ không đủ được vô tội thả ra.

Cho dù video trong tay của bạn thân kia......

Là Mã Hách Hiên uống say rồi, tư thế sau khi bị cởi quần áo.

“Mã Hách Hiên bị tạm giam là vì đâm thương bạn thân của cô.”

Tiêu Ngự tiếp tục hỏi: “Bạn thân của cô lại tìm anh ta rồi bám theo, Mã Hách Hiên tức giận, mới tiện tay cầm dao gọt hoa quả đâm thương, cô cảm thấy là như này sao?”

“Lẽ nào không phải?”

Thẩm Kỳ nghi ngờ, “Nếu không thì, Mã Hách Hiên cũng sẽ không bị tạm giam ba tháng chứ?”

Quả nhiên người phụ nữ này cái gì cũng không biết.

Tiêu Ngự cảm thấy bản thân là đang lãng phí thời gian.

“Cảm ơn hợp tác của cô.”

Tiêu Ngự đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Chính là lúc này, vẻ mặt Thẩm Kỳ đột nhiên cổ quái, âm thanh có chút run rẩy, hỏi một câu.

“Bạn thân của tôi....... có phải chết rồi hay không? !”

Hử?

Vẻ mặt Tiêu Ngự cứng lại.

Tại sao cô lại biết?

Chương 97: PHẦN MỀM CỦA MÃ HÁCH HIÊN

Nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Ngự cứng đờ ngạc nhiên.

Khuôn mặt của Thẩm Kỳ soát một cái trắng bệch, kêu lên, “Thật sự chết rồi sao?”

“Ừ.”

Tiêu Ngự gật đầu, ánh mắt thay đổi.

“Anh ta làm sao dám, anh ta làm sao dám!”

Cả người Thẩm Kỳ run rẩy, mắt dần dần đỏ lên.

Hử?

Tiêu Nghĩ nghĩ đến một vấn đề.

Rõ ràng quan hệ người yêu, sáu năm tình cảm.

Sau khi Mã Hách Hiên vào trại giam, từ đầu đến cuối Thẩm Kì chưa từng đi thăm qua hắn ta?

Không kì lạ sao?

“Không dự định nói gì với tôi sao?”

Tiêu Ngự nhìn chằm chằm Thẩm Kỳ đang khóc.

“Sau khi anh ta vào trại giam.......”

Thẩm Kỳ cúi đầu, nước mắt cuối cùng đã rơi xuống, “Bạn thân tôi đã tìm tôi.”

Mắt Tiêu Ngự híp lại, “Cô ta không phải là muốn làm gì cô đấy chứ?”

“Cô ta..... đe dọa tôi.”

Thẩm Kỳ khóc thút thít, “Còn bảo người khác đánh tôi, chụp...... ảnh khỏa thân của tôi!”

Oanh!

Trong đầu của Tiêu Ngự nổ một cái.

Ánh sáng ở trong đầu cạn kiệt phát ra, như một tia chớp xẹt qua.

Đây mới là mới nguyên nhân khẩn cấp vượt ngục của hắn sao?

Vì một người phụ nữ có thể làm đến bước đường này sao?

Tiêu Ngự hít sâu một hơi.

Đáp án là có thể!

Từ xưa đến nay.

Có bao nhiêu người đàn ông vì người phụ nữ của mình.

Tức giận, mười vạn biển máu.

Vì tình, nước mất nhà tan.

Giả sử nếu như Mã Hách Hiên là loại người này........

“Cho nên, cô mới không đi trại tam giam thăm anh ta?”

Âm thanh của Tiêu Ngự dịu xuống.

Bởi vì người phụ nữ trước mắt là một nạn nhân.

“Ừ!”

Khuôn mặt rơi đầy nước mắt của Thẩm Kỳ gật đầu, “Tôi sợ anh ấy nhìn ra!”

Nếu đã thích anh ta như thế, tình cảm sâu đậm như thế.

Cô không đi, anh ta lại không nghi ngờ sao?

Cho nên anh ta tìm người nghe ngóng tin tức của cô?

Sau đó, biết được việc này?

Cuối cùng, vượt ngục rồi?

Từng cái phỏng đoán hiện lên trong đầu Tiêu Ngự.

Loại sự việc này không có mấy người đàn ông nào có thể nhẫn nhịn được.

Nhưng mà, liên tiếp giết hại hai cảnh sát.

Vượt ngục, lại giết người.......

Tiêu Ngự cau mày, cảm thấy có chút không đúng.

“Người bạn thân đó của cô......”

Tiêu Ngự nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Kỳ, “Đe dọa cô cái gì?”

“Cô ta muốn phần mềm của Hách Hiên.”

Vành mắt của Thẩm Kỳ sưng đỏ, thút thít nói: “Trước khi vào trại giam, quả thực Hách Hiên để ở chỗ tôi một ổ cứng di động. Tôi không chịu được....... liền đưa cho cô ta!”

Ổ cứng di động?

Tiêu Ngự sửng sốt một cái, bên trong là chứa phần mềm của Mã Hách Hiên nghiên cứu sao?

Thế thì cái phần mềm này, rốt cuộc là gì?

Bỗng nhiên, biểu cảm của Tiêu Ngự trở nên cổ quái.

Có phải là một loại có thể.........

Mã Hách Hiên vượt ngục, không phải là vì Thẩm Kỳ trước mắt, mà là vì phần mềm?

Nếu không thì, tại sao vừa mới vượt ngục ra ngoài.

Liền đem bạn thân của bạn gái giết hại rất tàn nhẫn?

Mặc dù loại sự việc bạn gái bị chụp ảnh khỏa thân, là người đàn ông cũng không chịu được.

Nhưng nhớ đến nữ thi thể đó.......

Răng bị nhổ sạch, lưỡi bị cắt đứt, còn có trên thi thể kia có một chút dấu vết bị tra tấn trước khi chết.

Trong đầu của Tiêu Ngự có hai chữ: WOOH!

.........

Rời khỏi nhà của Thẩm Kỳ,

Tiêu Ngự truyền xuống hai mệnh lệnh.

Mặc dù người bạn thân kia chết rồi, nhưng lúc đầu người đe dọa Thẩm Kỳ đều không thể buông tha.

Đây là phạm tội!

Mệnh lệnh thứ nhất là bắt người đe dọa.

Mệnh lệnh thứ hai......

“Tra một chút, rốt cuộc Mã Hách Hiên phát triển là phần mềm gì.”

Trong xe cảnh sát, Tiêu Ngự nhắm mắt.

Một nhân viên an ninh quốc gia lấy điện thoại ra........

Rốt cuộc là phần mềm gì, lại khiến hắn điên cuồng như vậy?

Tiêu Ngự nghĩ không ra.

Như loại hệ thống apple của kiếp trước, cực kì lợi hại.

Loại phần mềm kia có thể là một người hai người, thậm chí là một số tiểu đội có thể phát triển ra.

Tiêu Ngự nghĩ không ra rốt cuộc là phần mềm gì có thể khiến một người, điên cuồng đến bước đường này!

Quay về hội đồng thành phố.

Tin tức của phương diện an ninh quốc gia tra được.

“Trí tuệ......... nhân tạo?”

Tiêu Ngự có chút ngốc rồi.

Trí tuệ nhân tạo là cái gì, rất nhiều người đều biết.

Đó là một loại sản phẩm ảo, là hình thái trí tuệ được sinh ra bởi kỹ thuật số.

Lại nói thẳng ra, chính là thế giới mọi người muốn trong máy tính ảo.

Tạo ra một cái có ý thức, có chính mình, có sự sống ảo của tư duy, đưa nó sử dụng trong thực tế.

Nó xuất hiện chưa?

Nghiêm túc mà nói, nó sớm đã xuất hiện rồi.

Chính là AI trong miệng của mọi người, sớm đã hòa nhập vào cuộc sống của con người.

Như phần mềm gõ chữ thường thấy nhất.

Nó có thể căn cứ vào pinyin, năm nét..... bạn nhập vào, một loại phương pháp nhập vào, căn cứ vào thói quen tốt của bạn, dần dần sinh thành một loại phương thức gõ chữ tiện lợi mà bạn quen thuộc.

Lại ví dụ nói về điện thoại, có lúc mọi người sẽ nhận được một số điện thoại quảng cáo.

Rõ ràng bạn cảm thấy lời nói của đối phương rất kì lạ, nhưng chính là giọng của con người.

Có lúc bạn nói một câu, cô ấy có thể cho bạn một số câu trả lời cùng loại.

Thật ra đó đều không phải là người thật, mà là trí tuệ nhân tạo có thể thông qua điện thoại của bạn, đưa ra một số lời nói được thiết lập tốt.

Mặc dù trí tuệ nhân tạo sớm đã xuất hiện, nhưng bây giờ nó ở một loại giai đoạn ‘không quá thông minh’.

Tạm thời vẫn không thể làm được giống như con người, tình trạng có ý kiến của bản thân và tư duy của bản thân......

Vấn đề xuất hiện rồi.

Mã Hách Hiên là đang nghiên cứu loại đồ vật này?

Tiêu Ngự có chút không thể lí giải.

Đến cả mấy ngành máy tính, ngành phần mềm, thậm chí là một số quốc gia, đều chưa hoàn toàn hiểu rõ trí tuệ nhân tạo.

Mã Hách Hiên dựa vào cái gì mà dám nghiên cứu phát triển?

Anh ta không chỉ nghiên cứu.

Thậm chí có người vì nó mà không tiếc đi đe dọa bạn gái của Mã Hách Hiên.

Thậm chí có thể, Mã Hách Hiên vượt ngục, cũng là vì nó.

Lẽ nào nói.......... da đầu Tiêu Ngự tê dại.

Đừng nói với tôi, Mã Hách Hiên thật sự nghiên cứu ra một trí tuệ nhân tạo......... có ý thức, có bản thân, có tư duy? !

Hành vi truy nã trên khắp thành phố vẫn tiếp tục.

Hai người Mã Hách Hiên và Lô Giai này, giống như biến mất không có căn cứ.

Không, Tiêu Ngự có do dự.

Bọn họ vẫn ở trong thành phố này!

Vậy thì làm thế nào để tìm được bọn họ?

Tiêu Ngự quay về trại tạm giam.

Đến lúc điều tra tấm bản đồ ra vào trại tạm giam kia, là xảy ra chuyện gì.

“Giấy và bút, tìm nguồn gốc đưa đến.”

Tiêu Ngự nhìn hai nhân viên an ninh quốc gia, “Mấy cái vị trí trên bản đồ như nơi ra vào là nơi bọn họ không có khả năng đi được, thậm chí là không thể đi vào. Nhưng hai người họ hết lần này đến lần khác có thể vẽ ra được tấm bản đồ ra vào này, khẳng định là có cái gì đó chúng ta không phát hiện....... Tìm nó ra!”

Hai nhân viên an ninh quốc gia đi rồi.

Rất sảng khoái!

Nhìn bóng của hai nhân viên an ninh quốc gia, Tiêu Ngự cảm thán.

Năng lực mạnh, không ép buộc, làm việc đáng tin, tất cả mệnh lệnh của bạn, đều có thể hoàn thành với tốc độ nhanh nhất.

Hiệu quả cao khủng khiếp!

Nghiêm túc mà nói, an ninh quốc gia cũng là một loại cảnh sát.

Nhưng mà lại là loại tinh anh đẳng cấp nhất trong cảnh sát.

Vạn dặm mới tồn tại một người!

Chính là vì hiệu suất làm việc cao.

Không đến một tiếng, việc mà Tiêu Ngự bảo họ làm đều tra được toàn bộ rồi.

Đồ là một phạm nhân đưa.

Lúc Tiêu Ngự nhìn phạm nhân này, lại được biết ‘thân phận’ của anh ta.

Có chút kinh ngạc nhỏ.

Thân phận của đối phương có chút thú vị.

Người đứng đầu tù nhân, hoặc là nói........

Ngục bá* !

* ngục bá: xưng bá trong tù và bắt nạt các tù nhân khác trong nhà tù

Chương 98: CẢM GIÁC LO LẮNG

“Là ngươi cho hai tội phạm vượt ngục mấy tấm bản đồ địa hình trại giam và bản đồ ra vào?”

Tiêu Ngự lạnh lùng nhìn phạm nhân đối diện.

40 tuổi, có phong độ, không thấy giống kẻ cướp chút nào, càng không giống dân xã hội.

Nếu như cởi bỏ áo gi-lê trại tạm giam trên người xuống.

Bạn nói ông ta là một giám đốc của xí nghiệp cũng có người tin.

Mà ông ta quả thực là giám đốc của một xí nghiệp nào đó.

Bởi vì nợ ngân hàng một khoản vay lớn không trả được, từ đầu đến cuối bị giam trong trại tạm giam.

Bạch Ngọc Cường, nam, 43 tuổi, người thành phố.......

“Sĩ quan cảnh sát, anh có phải hiểu lầm không?”

Bạch Ngọc Cường cười mỉm, cả mặt dáng vẻ hiền lành, “Tôi làm sao có được thứ đồ đó.”

“Lúc tôi coi ông là một con người, xin mời ông nhất định phải làm một con người.”

Tiêu Ngự nhìn chằm chằm đối phương, “Có được không?”

Sắc mặt Bạch Ngọc Cường khẽ biến, không lên tiếng.

Tâm cơ có chút sâu a, người không nói lời nào vĩnh viễn là nham hiểm nhất, điềm tĩnh nhất.

Tiêu Ngự lắc đầu.

Bây giờ anh ấy không có thời gian để lãng phí, vẫy vẫy tay với hai nhân viên an ninh quốc gia.

Nhìn thấy hai nhân viên an ninh quốc gia đi về phía mình với vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc.

Sắc mặt của Bạch Ngọc Cương trong nháy mắt trắng bạch, muốn mở miệng.

Muộn rồi muộn rồi!

Tiêu Ngự đã cho ông ta cơ hội.

Điều này giống như cơ hội mỗi người gặp được đều không giống nhau

Sai lại càng sai.

Lại hối hận như thế nào đều không có cách nào xoay chuyển......

Nửa tiếng.

Một nhân viên an ninh quốc gia đến trước mặt Tiêu Ngự, “Bởi vì thân phận của ông ta tương đối đặc biệt, nhân viên của trại tạm giam rất có chiếu cố đối với anh ta, có một số nơi ông ta có thể tùy ý ra vào. Nguồn gốc của mấy tấm bản đồ đó, là ông ta tự mình giữ lại để dùng!”

“Ơ!”

Tiêu Ngự ngạc nhiên, “Tội phạm định vượt ngục...... chưa thực hiện được?”

Chơi rất cố gắng đấy, đây là vẫn thiếu bị xã hội đánh đập chà đạp tàn nhẫn sao?

“Cho là vậy đi.” Nhân viên an ninh quốc gia gật đầu.

“Trọng điểm thì sao?”

Tiêu Ngự hỏi: “Làm sao ông ta lại đồng ý đem mấy tấm bản đồ mà bản thân cực khổ vẽ ra đưa cho Mã Hách Hiên và Lô Giai?”

“Một lời hứa.”

Nhân viên an ninh quốc gia giải thích, “Mã Hách Hiên đáp ứng, nếu đi ra ngoài rồi sẽ đưa ông ta một nghìn vạn.”

“Ha!”

Tiêu Ngự vui vẻ, “Ông ta tin?”

“Ừ.”

Nhân viên an ninh quốc gia gật đầu, “Bởi vì hai tháng trước, Mã Hách Hiên thông qua loại cách nào đó, đưa cho người nhà của ông ta một trăm vạn!”

Tiêu Ngự trầm mặc, khuôn mặt trầm xuống.

Thủ đoạn cũng không thông minh, cũng giống như thủ đoạn mua chuộc tạp dịch.

Rất nhiều người chính là như vậy.

Cho dù khẩu hiệu hét lên vang dội như thế nào.

Nhưng khi tiền tài đập vào trên mặt của họ, bọn họ sẽ hét lớn: Daddy, đêm nay đừng coi tôi là người.

Nguồn gốc của bản đồ ra vào và bản đồ địa hình đã rõ ràng rồi.

Vậy tại sao bản thân vẫn cảm thấy không đúng....... Tiêu Ngự cau mày.

Camera của trại tạm giam được lấy ra.

Tại sao bây giờ mới xem video giám sát vụ án?

Bởi vì không muốn nhìn thấy quá trình ‘đồng nghiệp’ bị sát hại.

Không chỉ Tiêu Ngự không muốn xem.

Rất nhiều cảnh sát đều sẽ không muốn xem.

Loại cảm giác lo lắng đó, người bình thường sẽ không hiểu!

..........

Video giám sát được phát.

Hừng đông 1 giờ 38 phút......

Trên cửa ở cửa sổ nhỏ của phòng giam tạp dịch, một tay vươn ta, trên tay cầm một chai thủy tinh.

Chất lòng màu cam đổ ra, rơi xuống tay cầm của phòng giam......

Đồng tử của Tiêu Ngự co lại một cái.

Thứ đồ gì?

Dầu!

Tác dụng của dầu có rất nhiều loại.

Nhưng hầu hết các loại dầu, có một loại công dụng phổ biến.

Bôi trơn!

Tại sao lại đổ dầu lên tay nắm cửa?

Lúc kéo cửa sắt sẽ có tiếng vang lên.

Nhưng nếu đem dầu đổ lên trên.........

Mắt của Tiêu Ngự nhìn chằm chằm vào phía trên tay nắm cửa ở bên ngoài phòng giam, thở dài một hơi.

Quả nhiên không có khóa, chỉ là đơn thuần cắm vào.

Đây cũng là bởi vì cảnh ngục quá yên tâm với những tạp dịch này.

Biết bọn họ có vài ngày nữa sẽ được thả ra.

Trong lòng của người bình thường, phạm nhân như vậy làm sao có thể sẽ đi vượt ngục?

Đây quả thực là sai lầm trong công việc, cũng là phạm sai lầm nghiêm trọng!

Một cái móc sắt bọc vải, từ cửa sổ nhỏ ở của phòng giam đưa ra ngoài, từ từ móc trên tay nắm cửa.

Từ từ ngoắc tay, từng chút từng chút, không phát ra một tiếng động nào, kéo mở chốt cửa.

Ngay sau đó, cửa phòng giam từ từ mở ra.

Không đẩy ra quá lớn, mở ra một khe hở có thể chứa được người, một cái đầu thò ra.

Tiêu Ngự lẩm bẩm, “Lô Giai!”

Lô Giai chầm chậm đi ra khỏi phòng giam.

Theo sau, Mã Hách Hiên cũng cẩn thận nghiêm túc đi ra.

Nhưng mà.......

Lúc Tiêu Ngự nhìn thấy khuôn mặt của Mã Hách Hiên, ngơ ngác.

Tại sao?

Anh ấy nhìn thấy khuôn mặt của Mã Hách Hiên, tái nhợt và hoảng sợ như thế.

Biểu cảm như này, làm sao giống một người đang muốn vượt ngục?

Tiêu Ngự nhíu mày, tiếp tục xem.

Sau đó, Mã Hách Hiên và Lô Giai lén lút đi về phía hành lang.

Cho đến khi đi đến trước một cửa sắt.

Lô Giai lấy ra một tấm thẻ........ Thẻ gác cổng.

Ánh mắt của Tiêu Ngự nhìn chằm chằm vào tấm thẻ.

Không cần đoán, cũng biết là cảnh ngục chuyên dùng.

Giả sử thẻ trong tay cảnh ngục rơi mất, khẳng định sẽ đại loạn, cũng sẽ bắt buộc tìm được.

Cho nên, chắc chắn không tồn tại là cảnh ngục đưa cho!

Vấn đề ma quỷ xuất hiện rồi.

Thẻ trong tay của Lô Giai đến từ đâu?

Cửa sắt phát ra một tiếng nhỏ, mở ra.

Lúc này có thể nhìn thấy hai người đều rất căng thẳng.

Nhưng mà, không có cảnh ngục xuất hiện.

Bởi vì phòng làm việc và phòng nghỉ ngơi của cảnh ngục, khoảng cách từ cánh cửa này còn một đoạn khoảng cách.

Lại một vấn đề xuất hiện rồi.

Đi trên hành lang có camera, tại sao không có người nhìn thấy hai người họ?

Sắp đến hai giờ đêm a........ Vẻ mặt của Tiêu Ngự phức tạp.

Lúc này không có người phát hiện, chỉ có một đáp án.

Người trực ban không phải là ngủ gật rồi, chính là ngủ say rồi.

Sau đó, Lô Giai và Mã Hách Hiên đi thẳng đến phòng nghỉ của cảnh ngục.

Video chuyển đổi, trong phòng nghỉ có một cảnh ngục đang nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi.

Cửa phòng bị đẩy ra lặng lẽ.

Lúc này có thể nhìn thấy, vẻ mặt của Lô Giai là hung dữ như vậy.

Mà vẻ mặt của Mã Hách Hiên, trắng bệch như tờ giấy.

Nhưng mà, hai người vẫn là nhẹ nhàng đến bên cạnh cảnh ngục, nhìn đối phương một cái.

Đột nhiên.

Lô Giai nắm chặt tóc của cảnh ngục, lôi dậy.

Ngay sau đó, một tay khác cầm khăn ướt bịt vào miệng của cảnh ngục.

Đang nhìn Mã Hách Hiên, cả người ru rẩy trong tay cầm một một chiếc bàn chỉa được mài sắc bén, do dự không quyết.

Cho đến khi cảnh ngục từ trong mơ màng hồi phục tinh thần, muốn vùng vẫy.

Mã Hách Hiên lúc này mới cắn răng, giơ tay đâm vào.

Một nhát, hai nhát, ba nhát...... Máu tươi phun ra.

Cho đến khi, cảnh ngục không động đậy nữa!

Lô Giai buông lỏng tay.

Mã Hách Hiên ngồi dưới đất co quắp, cả người giống như tên ngốc, không có linh hồn.

Lô Giai hung hăng đẩy anh ta về phía sau, mới hoàn hồn.

Sau đó, Lô Giai lấy đi súng của cảnh ngục đã chết, vẻ mặt hung dữ nói cái gì đó với Mã Hách Hiên.

Hai người ra khỏi phòng nghỉ....... hướng về phòng giám sát!

Chương 99: KHÓA MỤC TIÊU NGHI NGỜ

Tâm trạng của Tiêu Ngự, hung hăng nhảy một cái.

Một nỗi khó chịu không nói ra được dâng lên trong ngực.

Một cảnh sát chính là chết đi như vậy.

Có lẽ, cái chết của anh ấy có liên quan đến sự sơ xuất chủ quan.

Nhưng mà, nói cho cùng anh ấy là một cảnh sát!

Tiêu Ngự tạm dừng video giám sát, cầm tệp tài liệu lên.

Triệu Quân, 34 tuổi....

23 tuổi tốt nghiệp trường đại học cảnh sát.

23 tuổi mới được phân công thực tập.

24 tuổi chính thức trở thành một cảnh sát nhân dân.

Trong năm năm phá án được mấy chục vụ án.

Mặc dù căn bản đều là vụ án nhỏ, nhưng anh ấy chỉ là một cảnh sát nhân dân.

29 tuổi, Triệu Quân bị nội bộ cảnh cáo.

Bởi vì sao?

Một hôm đó vợ của Triệu Quân đón sinh nhật, anh ấy đưa vợ và con đi nhà hàng chúc mừng.

Trên đường, vợ đưa con gái đi nhà vệ sinh.

Một người đàn ông say xỉn xông vào trêu ghẹo vợ của Trỉệu Quân.

Vợ ôm con gái chạy đi, người đàn ông say xỉn đuổi theo.

Triệu Quân vội vã chạy đến.

Nghe rõ nguyên nhân, Triệu Quân uống một chút rượu chạy lên đầu rồi.

Nhìn thấy người đàn ông say xỉn ở ngay trước mặt anh ấy lôi kéo vợ của anh ấy.

Triệu Quân động thủ, đem người đàn ông say xỉn đánh một trận.

Anh ấy có sai không?

Bởi vì thân phận của anh ấy, nên ngăn cấm, không phải là đánh nhau, quả thực sai rồi.

Nhưng từ góc nhìn của người chồng, và thân phận người bố của con, anh ấy có sai cái gì?

Kết quả, Triệu Quân bị người xấu báo án trước, người say xỉn lại làm một cái video camera cắt đầu cắt đuôi, tung lên mạng.

Không ít phương tiện truyền thông vô lương tâm làm độ hot, không ít chiến binh bàn phím bắt đầu chỉ trích Triệu Quân có nhịp điệu.

Khi video gốc được công bố ra, quần chúng ăn dưa này mới hiểu rõ là chuyện xảy ra như nào.

Đã muộn rồi.

Triệu Quân bị nội bộ cảnh cáo, chuyển chức vụ đến trại tạm giam.

Nếu không có ngoài ý muốn, có thể làm đến lúc nghỉ hưu.

Nhưng mà...... Nhưng mà.......

Một người vợ mất đi chồng, một đứa con không có bố.

Mặt của Tiêu Ngự lạnh giống như cục băng, đặt hồ sơ của Triệu Quân xuống.

Ấn mở video phát tiếp.....

Không có ngoài ý muốn.

Video trong phòng lại là một cảnh ngục, bị Lô Giai và Mã Hách Hiên dùng phương thức sát hại giống nhau.

Bọn họ từ phòng thay quần áo của cảnh ngục tìm được hai bộ đồng phục cảnh sát, đội mũ cảnh sát lên, cầm chìa khóa và thẻ gác cổng của cảnh ngục.

Từ trại tạm giam chạy trốn.....

Video giám sát kết thúc.

“Chỗ không đúng, thì ra là chỗ này!”

Ánh mắt của Tiêu Ngự lạnh băng, lẩm bẩm, “Chỉ có như vậy mới hợp lí, suy cho cùng Mã Hách Hiên không có khả năng quen thuộc với trại tạm giam như thế. Chỉ có kẻ tái phạm hay vào hay ra, mới có thể hiểu rõ trại tạm giam như vậy.”

“Biết làm thế nào để mua chuộc tạp dịch, biết làm thế nào để liên hệ với tạp dịch cũ làm được bản đồ ra vào và bản đồ địa hình, càng biết làm thế nào để chạy khỏi phòng giam........”

“Nước khử trùng là một trùng hợp, là vì để che dấu mùi phát tán ra khi ngồi lên. Ngày thường bọn họ đem bản vẽ và hung khí dấu ở bên dưới. Tại sao không cầm bản vẽ đi? Bởi vì đã thuộc rồi. Nhiều thêm hai bàn chải đánh răng, là hung khí dự bị?”

“Người đặt kế hoạch vượt ngục từ đầu đến cuối không phải là Mã Hách Hiên, mà là Lô Giai!”

“Là tôi sơ suất rồi, từ lúc bắt đầu bị nước khử trùng lừa, đánh giá cao trí thông minh của họ..... sự lớn mạnh của kẻ địch, quả nhiên là từ tưởng tượng!”

“Vậy thì một vấn đề xuất hiện rồi, tại sao Lô Giai lại làm như vậy?”

“Rõ ràng là là một người sắp mãn hạn được thả ra, tại sao muốn vượt ngục? Còn đem theo Mã Hách Hiên cùng nhau vượt ngục?”

“Nguồn gốc..... vẫn là nằm trên người Mã Hách Hiên!”

“Một điểm này từ hai người chạy khỏi trại tạm giam, bạn thân của bạn gái chết, có thể xác nhận.”

“Vậy thì, ba người tiếp ứng kia, là người của Lô Giai, hay là người của Mã Hách Hiên?”

“Đúng rồi, trên người của ba người tiếp ứng kia có một mùi rất kì lạ...... Đó là mùi gì?”

“Thông qua độ đậm nhạt của dấu chân, bọn họ đều là người rất cường tráng.... Người cường tráng xuất hiện cùng một lúc ba người, còn bắt cóc một người phụ nữ, đưa đến trước mặt Mã Hách Hiên....... Chờ chút.”

“Lúc Mã Hách Hiên vượt ngục rõ ràng rất sợ hãi, quá trình giết người giống như đều là bị Lô Giai ép buộc đi?”

“Lúc ở giữa Lô Giai còn có vẻ mặt hung dữ, nói với Mã Hách Hiên chút gì đó...... đe dọa sao?”

“Từ đầu đến cuối, Lô Giai mới là người chỉ huy? Từ đó suy luận ra, ba người tiếp ứng kia đều là người của Lô Giai?”

“Không đúng a.....”

Tiêu Ngự ngẩng đầu, đầu rất đau.

Cảm thấy tư duy của bản thân loạn rồi.

Một tên trộm vặt móc túi người khác làm sao dám lên kế hoạch vượt ngục, còn có ba trợ thủ dám bắt cóc?

Hơn nữa....... người phụ nữ đó cũng là bị bọn họ tra tấn dã man một trận, cuối cùng giết chết sao?

Đột nhiên đột nhiên.

Đồng tử của Tiêu Ngự co rụt một cái, tim cũng chìm xuống dưới đáy, nghĩ đến một khả năng.

Ổ cứng di động!

“Lấy tất cả giám sát trong ba tháng qua của trại tạm giam!”

Tiêu Ngự hạ mệnh lệnh xuống.

Rất nhanh, giám sát đặt trước mặt anh ấy.

Tròn năm tiếng, Tiêu Ngự đều đang xem giám sát.

Trọng điểm là đang xem giám sát của Lô Giai và Mã Hách Hiên.

Là đang xem bọn họ sao?

Không đúng, Tiêu Ngự muốn xem bọn họ đều tiếp xúc qua với người nào.

Rất nhanh, một mục tiêu được Tiêu Ngự khóa chặt!

Người đó là nghi phạm bị bắt giam vào ngày thứ ba Mã Hách Hiên ở trại tạm giam.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm, từ đầu đến cuối hắn ta không xuất hiện xung quanh Mã Hách Hiên.

Cho đến ngày thứ sáu, hắn ta chủ động liên hệ với Mã Hách Hiên.

Hai người trốn vào nhà vệ sinh công cộng của trại tạm giam, không biết nói cái gì.

Sau đó, Mã Hách Hiên phẫn nộ rời đi, người đó nhanh chóng đuổi theo sau.......

Ngày thứ tám, người đó lại lần nữa tìm Mã Hách Hiên.

Lần này từ nhà vệ sinh đi ra, sắc mặt của Mã Hách Hiên có chút trắng, có chút kinh ngạc.

Nhưng vẫn là cắn răng, một mặt phẫn nộ rời đi.

Người đó không đi tìm Mã Hách Hiên nữa, mà là tìm........ Lô Giai!

Ngày thứ mười một, Lô Giai và Mã Hách Hiên tiếp xúc, rất chiếu cố nhau.

Ngày thứ mười hai, người đó lại lần nữa đi tìm Lô Giai, hai người trong nhà vệ sinh không biết nói cái gì.

Sau đó, Lô Giai một mặt dữ tợn đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Lúc bắt đầu mất hồn mất vía, cuối cùng dường như hạ định quyết tâm gì đó.

Ngày thứ mười lăm, người đó từ trại tạm giam rời đi....

Cùng ở một ngày đó, Lô Giai tìm được người cảnh ngục quen thuộc, giới thiệu Mã Hách Hiên làm tạp dịch.

Ngày thứ mười tám, Mã Hách Hiên đến phòng tạp dịch, trở thành một tạp dịch....

“Thì ra, kế hoạch là từ lúc này bắt đầu!”

Tiêu Ngự ấn tạm dừng, hai mắt nhìn chằm chằm một người trong hình ảnh giám sát.

Người từng cùng Mã Hách Hiên và Lô Giai gặp mặt.

Tư liệu rất nhanh được đặt trước mặt Tiêu Ngự.

Dương Chí Siêu, nam, 31 tuổi, người thành phố........ không nghề nghiệp.

Tất cả tư liệu của người này rất sạch sẽ, đến cả ghi chép tội phạm cũng không có.

Trải qua điều tra, Dương Chí Siêu không có nghề nghiệp giống như không thiếu tiền tiêu.

Thường ra vào một số địa điểm xa hoa, nhân viên rất tốt, có rất nhiều bạn bè.

Cái gì mà quản lý cấp cao xí nghiệp, giám đốc công ty, phú nhất đại, phú nhị đại.....

Tiêu Ngự hạ một mệnh lệnh xuống.

Bắt Dương Chí Siêu!

..........

Chương 100: THEO TRANH VẼ ĐI TÌM NGỰA

Oanh!

Cửa một phòng bị một sức mạnh phá ra.

Các cảnh sát đặc nhiệm dùng súng như hổ dữ xổng chuồng, xông vào phòng khách, xông về phòng ngủ......

Năm phút sau, Tiêu Ngự đi vào trong nhà của người tình nghi Dương Chí Siêu.

Không ở đây sao?

Ánh mắt sắc bén rơi vào trong phòng ngủ, hiển nhiên giường có chút lộn xộn, nhìn xuống đệm.

Khứu giác của ‘Mũi của vua bướm’ nói với Tiêu Ngự, ba bốn ngày trước người tình nghi vẫn ở trên chiếc giường này nghỉ ngơi qua.

Còn có một người phụ nữ.

Lúc ngửi mùi của người phụ nữ kia, Tiêu Ngự đột nhiên biến sắc.

Dư Hồng Mai?

Cô ta là ai?

Bạn thân của bạn gái Mã Hách Hiên – Thẩm Kỳ.

Hai ngày trước chịu tra tấn, bị sát hại tàn nhẫn ném xác vào vùng núi hoang dã.

Tư duy của Tiêu Ngự chuyển đổi nhanh, từng manh mối hiện lên mặt nước.

Mã Hách Hiên vừa mới vào tù, người bạn gái Thẩm Kỳ liền bị Dư Hồng Mai uy hiếp, lấy đi ổ cứng di động chứa phần mềm.

Chưa qua vài ngày, người tình nghỉ Dương Chí Siêu vào ngục, đi tìm Mã Hách Hiên.

Theo sát phía sau, Lô Giai tiếp cận Mã Hách Hiên, sau đó vượt ngục.

Sau khi vượt ngục...... Sau đó Dư Hồng Mai bị sát hại tàn nhẫn.

Kết quả, Dư Hồng Mai và người tình nghi Dương Chí Minh không chỉ quen biết, thân mật có thể lăn giường?

Không chỉ như vậy......

Thần sắc Tiêu Ngự biến đổi không ngừng.

Trong phòng, mùi thuộc về Dương Chí Siêu rất quen thuộc.

Anh ấy ở hiện trường Dư Hồng Mai bị sát hại, ngửi được qua mùi của Dương Chí Siêu.

Lúc Dư Hồng Mai bị sát hại, người tình nghi Dương Chí Siêu ở hiện trường?

Nhìn người phụ nữ lăn giường cùng mình chết ở trước mặt?

Hoặc là nói......

Từ đáy mắt Tiêu Ngự lập lòe qua ánh sáng lạnh thấu sương.

Nhanh chóng bình tĩnh, tư duy logic rõ ràng.

Lại lần nữa suy luận!

Mục đích của tất cả người đó, xem ra đều là vì ổ cứng di động?

Nếu đã chiếm được rồi, tại sao còn muốn tìm Mã Hách Hiên?

Lẽ nào..... mật mã?

Ổ cứng di động thêm mật mã, bọn họ không cách nào mở ra?

Bất đắc dĩ, người tình nghi Dương Chí Siêu vào trại tạm giam tiếp cận Mã Hách Hiên?

Thông qua video trại tạm giam hiển thị, bọn họ vào qua nhà vệ sinh hai lần.

Lúc lần đầu tiên Mã Hách Hiên ra ngoài, rất phẫn nộ.

Lúc lần thứ hai đi ra ngoài, rất hoảng sợ.

Đe dọa?

Là muốn từ trên người Mã Hách Hiên lấy được mật mã của ổ cứng di động?

Mã Hách Hiên không nói, cho nên, Dương Chí Siêu tìm Lô Giai?

Vậy thì Dương Chí Siêu lại dựa vào phương thức gì, thuyết phục Lô Giai giúp hắn ta làm việc?

Lợi dụng? Uy hiếp?

Sau đó, Lô Giai tiếp cận Mã Hách Hiên.....

Tại sao muốn vượt ngục?

Thời gian thi hành án ba tháng không dài, không thể đợi Mã Hách Hiên ra ngoài?

Tiêu Ngự nheo mắt.

Ở giữa phát sinh ra cái gì, ép buộc bọn họ không thể không lên kế hoạch vụ giết người vượt ngục này?

Ba tháng cũng không đợi được?

Nhưng mà......

Thời gian Dương Chí Siêu từ nhà rời đi, đúng lúc là lúc vụ án vượt ngục xảy ra.

Hắn ta chạy rồi?

Bên ngoài trại tạm giam không có camera, trong vùng núi cũng không có camera.

Nhà ở của hắn lại ở trong thành phố, toàn là mắt camera.

Phàm là nơi Dương Chí Siêu xuất hiện ít nhiều sẽ có dấu vết.

Chỉ cần thuận theo dấu vết đi tìm....... Hắn chạy kiểu gì?

......

Đại sảnh phòng giám sát thành phố.

Không có giống như Tiêu Ngự tưởng tượng, là có vô số người dày đặc giám sát máy hiển thị camera.

Tổng cộng mới có năm, sáu nhân viên kỹ thuật, để bảo vệ hệ thống mắt camera toàn thành phố.

Bây giờ đã là thời đại của công nghệ khoa học thông minh.

Lại cũng không cần số lượng nhân lực lớn đi nhìn chằm chằm camera.

Hệ thống thông minh sẽ căn cứ căn cứ vào chương trình được thiết lập, hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.

Ví dụ trên đường có xe vi phạm quy tắc, camera thông minh có thể làm được chụp hình thông minh.

Đương nhiên, AI không phải là loài người, cũng rất dễ phạm sai.

Ví dụ một tài xế lái xe, trên kính chắn gió có cục phân chim.

Bị camera thông minh chụp được, rất có khả năng sẽ ngộ nhận là tài xế lúc lái xe hút thuốc, phạt.

Lại ví dụ tài xế lái xe, một con chim bay qua trước xe, đúng lúc chặn biển số xe.

Camera thông minh đang kiểm tra chụp hình biển số xe có vi phạm hay không, chụp được hình ảnh của con chim bay che mất biển số xe, sẽ ngộ nhận rằng chiếc xe này không có biển số xe.....

Cho nên, vẫn là cần nhân viên kỹ thuật bảo vệ.

Bây giờ cần tìm một người.

Cần cảnh sát đưa cho chân dung, truyền vào trong hệ thống mắt thông minh.

Hệ thống mới có thể căn cứ vị trí xuất hiện cuối cùng của người tình nghi, chân dung, tiến hành hệ thống hóa quét chân dung tìm kiếm.

Cho dù như vậy, cũng không có khả năng tìm được chính xác, sai số rất lớn....

Nhìn nhân viên kỹ thuật sử dụng mắt camera tìm người tình nghi Dương Chí Siêu, mắt của Tiêu Ngự cũng nhìn chằm chằm vào hình ảnh giám sát.

Ba ngày trước, 9 giờ 23 phút sáng.

Người tình nghi Dương Chí Siêu và người bị hại Dư Hồng Mai, đi ra cửa nhà giống như cặp tình nhân thân thiết.

Kỳ lạ là, Dương Chí Siêu rõ ràng có xe nhưng không lái.

Hai người ngồi xe bus đi.

9 giờ 46 phút sáng, Dương Chí Siêu và Dư Hồng Mai xuất hiện ở trung tâm thương mại nào đó.

Đi vào bên trong.

Lấy camera trong trung tâm thương mại, phát hiện hai người đang ở trong trung tâm thương mại mua sắm.

11 giờ 21 phút, hai người ra khỏi trung tâm thương mại nhanh chóng vào một nhà hàng gần đó ăn cơm.

12 giờ 31 phút, hai người lại lần nữa quay về trung tâm thương mại mua sắm.

Cho đến 2 giờ 15 phút chiều, đi thang máy trong trung tâm thương mại, xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất......

Tiêu Ngự nhếch mép.

Ra ngoài không lái xe, lại đi xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất?

Sớm đã chuẩn bị tốt một chiếc xe?

Hoặc là nói, trong bãi đỗ xe có một chiếc xe đang đợi bọn họ?

Video camera giám sát Bãi đỗ xe dưới lòng đất của trung tâm thương mại được lấy ra.

2 giờ 17 phút, Dương Chí Siêu và Dư Hồng Mai mua sắm xong đang đi xuống bãi đỗ xe.

Đến khi ngồi lên một chiếc xe....... xe container, lái ra từ bãi đỗ xe dưới lòng đất.

Tiêu Ngự:..........

Anh có chút ngơ ngác.

Tại sao là xe container, đây hoàn toàn không có đạo lí a.

Đầu uỳnh một cái, hai người ăn mặc thời trang, đi trung tâm thương mại mua sắm, mua một đống đồ.

..........

Sau đó, lúc đi lái một chiếc container cỡ lớn rời đi.........

Bức tranh này có phù hợp không?

Mắt camera giao thông được lấy ra, giám sát xe container chạy được lọc ra.

Tuyến đường, ra khỏi thành phố!

Tiêu Ngự choáng váng rồi.

Không đúng.

Vượt ngục phát sinh vào buổi tối cùng ngày.

Căn cứ vào kiểm tra thi thể người chết Dư Hồng Mai, thời gian tử vong đại khái khoảng sáng sớm.

Đây là chứng minh, Dương Chí Siêu và Dư Hồng Mai lại quay về Tân Thành!

Quay lại như thế nào?

Không có ghi chép xe container quay về thành phố, lẽ nào là bên ngoài thành phố, có người tiếp ứng?

Xe container chỉ là che dấu tai mắt?

Rất nhanh xe container được lực lượng cảnh sát tìm thấy.

Dừng ở nơi dã ngoại cách ngoại ô Tân Thành 30 km.

Lúc Tiêu Ngự đến hiện trường, nhìn thấy cửa thùng mở rộng ra và một thanh sắt nhanh, trên mặt lộ ra cười lạnh.

Trong xe container dấu xe ô tô...... nhiệm vụ bất khả thi?

Như như vậy, bọn họ lái một cái xe khác quay về thành phố?

Chiếc xe này chính là chiếc xe tiếp ứng hai tội phạm vượt ngục?

Lực lượng cảnh sát thông qua dấu vết lộ diện trên lốp xăm phân tích.

Người tình nghi bỏ xe container, lái một chiếc xe việt dã SUV quay về thành phố.

Thông qua hệ thống mắt giao thông ghi chép hiển thị.

Đoạn thời gian chiếc xe việt dã SUV quay về thành phố, cùng với tài xế lái xe.

Không có phát hiện bóng dáng tình nghi Dương Chí Siêu và Dư Hồng Mai.

Đổi người lái xe?

Tiêu Ngự cười lạnh, hạ mệnh lệnh xuống.

“Điều tra tất cả đoạn thời gian có xe việt dã SUV chạy vào thành phố, và cả ghi chép hành trình!”

..........

Chương 101: NGHI NGỜ CÓ GIÁN ĐIỆP

“Người ngoại quốc?”

Trong tay Tiêu Ngự, đang cầm một tệp tài liệu của một người.

Chuẩn xác mà nói, là một người Hoa Kiều.

Tên nước ngoài là Joy, tên trong nước cũng là Joy.

Tất cả tài xế xe việt dã SUV được điều tra, Joy chính là một người trong số đó, đặc biệt là có bằng lái xe trong nước.

Những tài xế khác, lực lượng cảnh sát đều đã tìm được người điều tra xong xuôi.

Chỉ có tên Joy này, mặc dù ở một khách sạn nào đó, nhưng vừa vặn ngày vụ án vượt ngục phát sinh, cả đêm không quay về.

Cho đến hôm nay, Joy chưa từng quay về khách sạn........

Đồng thời còn tìm được Joy từ ghi chép cho thuê xe của một đại lí xe.

Xe việt dã SUV!

Joy không phải là một mình từ nước ngoài đến Tân Thành.

Còn có một người bạn đồng hành, người da trắng.

Trong mắt của Tiêu Ngự xẹt qua ánh sáng kì quái.

Hai người?

Lại thêm Dương Chí Siêu, Dư Hồng Mai, Mã Hách Hiên và Lô Giai, vừa đủ sáu người?

Hiện trường Dư Hồng Mai bị sát hại, lúc đó Tiêu Ngự vừa đúng ngửi được mùi của sáu người.

Đồng thời, ngoại trừ mùi nước khử trùng trên người Mã Hách Hiên và Lô Giai.

Tiêu Ngự còn ngửi được ba mùi cổ quái.

Mà cái gọi là mùi cổ quái, sẽ không phải là....... mùi của người ngoại quốc?

Bởi vì loại người không giống nhau, nơi sinh sống không giống, mùi trên cơ thể cũng không giống.

Lúc đầu ngửi thấy ba mùi cổ quái đó, Tiêu Ngự còn rất nghi hoặc.

Bình thường cơ bản không có tiếp xúc qua loại mùi vị kia.

Nhưng mà để kiểm chứng suy đoán của mình một chút.

Tiêu Ngự trực tiếp đi về khách sạn.

Bảo khách sạn mở cửa phòng của người da trắng Joy và người gọi là ‘Grandi’ kia.

Khi anh ấy khởi động ‘mũi của vua bướm’, trên mặt lộ ra biểu cảm lạnh lùng nghiêm nghị.

Quả nhiên là bọn họ!

Vấn đề khiến Tiêu Ngự nghi hoặc xuất hiện rồi.

Vậy chiếc ổ cứng di động rốt cuộc giấu cái gì?

Thật sự chỉ là một phần mềm người trí tuệ nhân tạo?

Thu hút đến cả người ngoại quốc vì nó tham gia và giết người?

Nhớ đến trên người Dương Chí Siêu lại có ‘mùi’ tương tự với người ngoại quốc.

Mặt Tiêu Ngự trầm xuống, lại lần nữa lấy hồ sơ của Dương Chí Siêu ra.

Lúc nhỏ theo bố mẹ xuất ngoại, nhưng không đổi quốc tịch.

23 tuổi quay về nước sống định cư, không có công việc chính thức, chơi bời lêu lổng, kết bạn rất rộng, không thiếu tiền tài.......

Giây phút này, trong đầu của Tiêu Ngự dường như có điện.

Vô số tin tức sôi trào, hiện lên các loại.

Rất nhiều tình tiết trước đó không để ý vào lúc này sôi lên không ngừng, hiện lên mặt nước.

“Gián điệp? !”

Mặt Tiêu Ngự trầm lạnh, nói ra hai từ này có chút không quá chắc chắn.

Gián điệp phân thành rất nhiều loại.

Có vì phục vụ một số quốc gia.

Có vì phục vụ một số xí nghiệp.

Cũng có vì phục vụ tư nhân.

Vậy thì, Dương Chí Siêu sẽ là gián điệp sao?

Nếu không thì tại sao lại hợp tác với người nước ngoài.

Vì một chiếc ổ cứng di động làm ra những việc này?

ừm, không thể vội vàng đưa ra kết luận.

Chung quy tin tức biết quá ít, phải mời các chuyên gia ra tay rồi!

“Đem bọn họ đưa vào diện người tình nghi, tiến hành bắt giữ!”

Sau khi Tiêu Ngự hạ lệnh xuống với lực lượng cảnh sát, nhìn về một nhân viên an ninh quốc gia, vẻ mặt kì quái, “Thông báo với boss của các anh, nghi ngờ xuất hiện gián điệp!”

Người nào thành thạo bắt gián điệp nhất?

An ninh quốc gia!

Năm phút sau, điện thoại của Tiêu Ngự vang lên.

“Chắc chắn là gián điệp?” Ngữ khí Vương Đông trầm lạnh.

“Anh Vương, tôi chính là một cảnh sát nhỏ.”

Tiêu Ngự có chút tức giận, “Anh là một an ninh quốc gia, hỏi tôi vấn đề chuyên nghiệp này thật sự tốt sao?”

Nhưng mà, nếu như Dương Chí Siêu và hai người ngoại quốc kia thật sự là gián điệp.

Nghĩ nghĩ, không rét mà run.

Tại sao?

Đồ vật có thể được gián điệp nhớ đến.

Đồ vật đó sẽ đơn giản sao?

“Cố gắng đừng để bọn họ chạy, người của chúng tôi sẽ nhanh chóng đến!”

Vương Đông có chút xấu hổ, dùng lời nói che đậy sự xấu hổ của bản thân.

Bạn là một nhân viên đội đặc biệt an ninh quốc gia, hỏi cảnh sát nhỏ người ta có gián điệp hay không?

Mặt mũi đâu?

“Vấn đề khá nghiêm trọng, các anh mau lên.”

Tiêu Ngự nghĩ nghĩ, “Tôi sẽ cố gắng không để bọn họ chạy.”

Anh cũng chỉ có thể nói như vậy, không có nắm chắc.

Hai kiếp làm người, Tiêu Ngự vẫn là lần đầu tiên gặp tồn tại nghi ngờ gián điệp.

Đối phương có thủ đoạn gì, hoàn toàn không biết!

.........

Hành động bắt giam vẫn đang tiếp tục.

Hai tội phạm vượt ngục, Dương Chí Siêu, hai nhân viên ngoại quốc, biến mất vô căn cứ trong thành phố này.

Khoa học?

Tiêu Ngự nghi ngờ.

Trước tiên không nói đến chuyện khác, liền nói hai người ngoại quốc, bọn họ không muốn về nước sao?

Hơn nữa còn có một người da trắng, ngoại hình rất dễ nhìn ra, làm sao mà giấu?

Đúng lúc Tiêu Ngự có chút đau đầu.

Đột biến phát sinh.

Lô Giai chết rồi.

Thi thể được phát hiện trong một giếng nước thải ở ngoài tiểu khu.

“Đ- !”

Tiêu Ngự chửi một câu, nhanh chóng đến hiện trường.

Nhìn thấy thi thể, pháp y đưa ra phán đoán khám nghiệm tử thi, người chết tử vong hai ngày.

Nguyên nhân chết, bị dây thừng siết chặt cổ, ngạt thở mà chết!

Thi thể của Lô Giai được phát hiện như thế nào?

Nhân công sửa chữa ống thoát nước của thành phố phát hiện.

Có người gọi điện thoại sửa chữa, nhân công sửa chữa kiểm tra, lúc nhìn thấy thi thể suýt chút nữa không bị hù chết, báo cảnh sát........

“Lấy giám sát trong và ngoài tiểu khu!”

Tiêu Ngự lạnh lùng nhìn về tiểu khu dân cư không xa.

Sẽ là trốn ở chỗ này?

Hoặc là nơi bỏ xác?

“Tiểu khu cũ, giả thiết độ khó lớn, mắt camera quá ít..”

Một cảnh sát hình sự lắc đầu, “Đối phương có thể đang tính toán đến điểm này, mới lựa chọn vứt xác ở đây.”

Tiêu Ngự gật đầu.

Kinh nghiệm của cảnh sát hình sự lâu năm đều rất phong phú, suy luận không sai.

Đối phương không phải là tên ngốc.

Con thỏ không ăn cỏ gần hang.

Khả năng ném xác gần đó là quá nhỏ.

Nhưng mà......... Nhưng mà........

Ánh mắt Tiêu Ngự lóe lên.

Chính là bởi vì là mọi người đều có thể nghĩ đến điểm này.

Sẽ lợi dụng điểm này hay không?

Có dám chơi dưới ánh đèn tối hay không?

Tiêu Ngự đánh giá bốn phía một chút.

Khu nhà ở, hai bên đều là nhà, ở giữa có một con đường.

Đột nhiên, mắt sáng lên.

“Hỏi lần lượt từng nhà, xem xem nhà ai có lắp đặt camera hay không, có thể quay được phía dưới.”

Tiêu Ngự ra lệnh.

Hiện nay thiết bị giám sát dân gian sớm đã phổ biến, không ít các hộ gia đình đều lắp camera.

Nhưng khả năng quay ở bên ngoài không lớn, phần lớn là giám sát trong phòng, đề phòng bị ăn trộm.

Hoặc là giám sát tòa nhà, phòng ngừa đồ vật rơi từ trên cao xuống.

Đương nhiên, cũng có tất cả sở thích của cá nhân, hiểu được đều hiểu.

Nhưng lỡ như thì sao?

Manh mối như vậy, khẳng định không thể bỏ qua!

Nhân viên lực lượng cảnh sát bắt đầu tra hỏi lần lượt từng nhà, trong nhà có một loại thiết bị giám sát hay không, có thể kiểm tra tình hình dưới lầu hay không.

Kết quả..........

Mở nắp có bất ngờ, uống nhiều thêm một chai!

Thật sự có một kì lạ, camera lắp trên cửa sổ nhà riêng, quay được bên ngoài.

Quay cái gì?

Một trạch nam quay tòa nhà đối diện, có thời gian ra ngoài của nữ thần.

Người trạch nam cũng biết nữ thần nhìn thấy, không ăn được.

Nhưng không ảnh hưởng đến đam mê của bọn họ......

Đến rồi, đã đến lúc công khai xử phạt trạch nam.

Tiêu Ngự nhìn thoáng qua mặt của người thanh niên đỏ ửng, cúi đầu nhìn về máy tính của em trai.

Bỏ qua phần ổ cứng em trai lưu giữ lưu giữ thông tin của “Vợ”, nhìn về phần lưu giữ của video giám sát.

Bên trong có không ít CCTV, đều là quay lầu đối diện.

Bao gồm cả nửa đêm hai ngày trước.

Bởi vì ban đêm sắc trời quá tối, cho dù có đèn đường, video cũng rất mơ hồ.

Nhưng mà........

Hừng đông khoảng 3 giờ, một hình dáng cao lớn xuất hiện.

Chiều cao của người này tuyệt đối vượt qua một mét tám lăm, cơ thể cường tráng như núi nhỏ.

Đang xách một cái hành lí rất lớn, từ góc ngoài của camera đi đến.

Sau đó, đến giếng nước thải, đứng đó rút ra một điếu thuốc.

Không, hắn ta là quan sát bốn phía.

Mười phút sau, hắn ta mở nắp giếng nước thải ra.

Mở hành lí ra, vứt xuống.....

Thi thể đang cuộn tròn!

Chương 102: TỰ MÌNH LỤC SOÁT

Tiêu Ngự nhìn chằm chằm vào video giám sát, nhìn chăm chú người vứt xác kia.

Mặc dù video giám sát mơ hồ, nhưng lại có thể nhìn thấy màu da của đối phương rất trắng.

Không phải là loại người hoang dã!

Grandi?

Là người da trắng kia sao?

Lấy video giám sát ra vào ở khách sạn, tiến hành so sánh chiều cao và dáng người.

Xác nhận, là người tình nghi ngoại quốc, Grandi!

Giám sát hiển thị, sau khi Grandi ném thi thể, cầm lấy hành lí nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Từ lúc xuất hiện, quan sát môi trường, đến lúc vứt xác rời đi, không có bất kì ướt át bẩn thỉu nào.

Tiêu Ngự hít sâu một hơi.

Anh ấy cảm thấy Grandi làm loại sự việc này, tuyệt đối không phải là lần đầu tiên.

Quá quen thuộc rồi!

Bốn mạng người rồi?

Hai cảnh ngục, Dư Hồng Mai, Lô Giai...

Đầu của Tiêu Ngự ong ong.

Nhưng mà, anh vẫn là tìm được một manh mối.

Camera gần tiểu khu không nhiều, nhưng mà bên ngoài tiểu khu có không ít camera.

Hừng đông 3 giờ, càng không có xe ra vào.

Grandi là xách hành lí chứa thi thể bên trong, xuất hiện trong góc quay của video?

Đây chứng minh cái gì?

Đối phương đi bộ mà đến!

Một thi thể nặng hơn 65 kg, rất nặng.

Cho dù hành lí có bánh xe, lại rất nặng, không có khả năng đi bộ từ xa đến.

Cũng chính là nói, nơi bọn họ ấn nấp, chính là trong khu vực này đúng không?

Tiêu Ngự cười, cười rất lạnh.

Vô số lực lượng cảnh sát, cảnh sát vũ trang, cảnh sát đặc biệt, phong tỏa cả khu vực.

Bắt đầu kiểm tra kĩ càng ba tiểu khu dân cư!

Vừa bắt đầu kiểm tra này, chính là mất cả ngày.

Mặc dù không có tìm được người tình nghi, nhưng lúc hết giờ thì phát hiện điểm nghi ngờ ở tòa nhà gần đó.

Có người mua một lượng lớn đồ ăn và nước.

Những đồ đó, tuyệt đối đủ dùng của bốn, năm người trong một tháng.

Người như thế nào sẽ mua nhiều thức ăn và nước như vậy trong thời gian chờ?

Coi như là những trạch nam đó cũng dám không làm ra loại chuyện đó.

Chợ có camera, đối phương có ý tránh né góc nhìn của camera.

Nhưng thân hình là không làm giả được.

Lại là người da trắng đó, Grandi!

Bọn họ giống như trốn ở trong này đi..... Tiêu Ngự lạnh lùng cười.

Tự tin lên, đem từ “giống như” vứt đi!

Nhân viên an ninh quốc gia đến nơi, Vương Đông không đến.

Năm người đến.

Là một người trung niên dẫn đầu, cả mặt biểu cảm lạnh lùng nghiêm túc, lúc đối diện với Tiêu Ngự giơ tay ra, mỉm cười nói: “Cậu là Tiêu Ngự? Nghe danh đã lâu!”

Tôi được an ninh quốc gia nghe danh đã lâu...... Da đầu của Tiêu Ngự có chút tê dại, bắt tay với đối phương một cái, tư thế cúi người rất thấp, “Xin chào.”

Anh ấy sợ rồi.

Người Bị an ninh quốc gia treo lên, không có ai không sợ!

“Tổ 4 an ninh quốc gia, Thiệu Gia Phú.”

Sau khi người trung niên tự mình giới thiệu xong, không có phí lời, “Bây giờ tôi cần tất cả tư liệu mà các cậu đang nắm giữ!”

Hoàn toàn không có vấn đề gì a.

Sếp lớn của an ninh quốc gia đến, trái lại Tiêu Ngự lại thở phào nhẹ nhõm.

Tất cả nỗi sợ hãi đến từ hỏa lực không đủ.

Bây giờ hỏa lực chi viện của chúng ta đến rồi....

Một tiếng, Thiệu Gia Phú xem xong tất cả tư liêu.

Trên đường gọi một cuộc điện thoại, Tiêu Ngự đứng bên cạnh nghe thấy đối phương thông qua con đường của an ninh quốc gia, tra hỏi tin tức thân phận của người ngoại quốc ‘Joy’ và ‘Grandi’.

An ninh quốc gia thật sự giỏi, thao tác hoa mỹ thật nhiều....... Tiêu Ngự ghen rồi.

Cảnh sát phổ thông là không làm được, con đường trong nước đều không chắc chắn có thể hiểu rõ.

Chỉ có một phần ba tin tức linh thông của bản thân.

Lại một giờ trôi qua.

Thiệu Gia Phú đặt điện thoại xuống nhìn về Tiêu Ngự, đưa cho đáp án, “Gián điệp!”

Sớm có hoài nghi, nhưng tim của Tiêu Ngự, mạnh mẽ đập một cái.

Hệ thống baba quả nhiên sẽ không lừa người.

Thời hạn 15 ngày, quả thực rất khủng bố!

Nghĩ về vụ án trước.

Loại độc mới, năm mạng người, rất quá đáng rồi.

So với gián điệp........

Các vị đang ngồi trên đó đều là em trai!

“Có lẽ là loại thương nghiệp, hoặc là gián điệp của tư nhân thuê.”

Thiệu Gia Phú lạnh lùng mở miệng, “Xác định người đang trong khu vực phong tỏa?”

“Không chắc chắn.” Tiêu Ngự lắc đầu.

Loại việc này ai dám chắc chắn?

Thiệu Gia Phú vẫy tay với bốn nhân viên trong tổ, bảo họ đi xem khu vực phong tỏa.

Ba tiếng sau bốn nhân viên an ninh quốc gia quay lại, lắc lắc đầu.

“Thủ đoạn rất sơ sài, năng lực ấn núp không tồi.....”

Thiệu Gia Phú nhìn về Tiêu Ngự, cười, “Vương Đông nói qua về cậu với tôi, đưa ra đánh giá rất cao.”

“A?”

Tiêu Ngự chớp mắt, “Vương ca nói tôi cái gì?”

“Nói cậu.....”

Thiệu Gia Phú trịnh trọng nói: “Rất đáng sợ!”

Tiêu Ngự: ( ̄  ̄)

Tôi......... đáng sợ?

Có phải Vương Đông đối với hai chữ đáng sợ này, có hiểu lầm cái gì?

“Không phí lời nữa.”

Thiệu Gia Phú nhìn thẳng Tiêu Ngự, vẻ mặt cổ quái, “Trước khi đến Tân Thành Vương Đông nói với tôi, gặp phải vấn đề khó thì tìm cậu.”

Tìm tôi làm gì, tôi là cảnh sát, không phải thần tiên.

Một người hai người của an ninh quốc gia các cậu làm sao đều như này?

Không che giấu chút nào suy nghĩ xem tôi thành người công cụ!

Nội tâm gào thét điên cuồng, Tiêu Ngự lại rất buồn bực.

Vụ án đã trôi qua bốn ngày, gần đến ngày thứ năm.

Còn hai ngày là đến thời hạn phá án cấp trên giao xuống.

Còn mười ngày là đến thời hạn nhiệm vụ hệ thống giao cho.

Thật sự không còn thời gian nữa.....

......

Tiêu Ngự bước vào khu vực bị phong tỏa.

Nhìn ba khu nhà nhỏ trước mặt.

Bọn họ có thể trốn ở đâu?

Lực lượng cảnh sát vào từng hộ dân điều tra là tất yếu.

Trong nhà không có người, cũng sẽ tìm nghề mở khóa để tiến hành điều tra.

Thời kì đặc biệt, chỉ có thể nói câu xin lỗi, có tổn thất cũng sẽ bồi thường.

Nhưng mà......

100 lực lượng cảnh sát, 200 cảnh sát vũ trang, điều tra tròn một ngày, cũng không tìm được người.

Mắt chim ưng, mũi của vua bướm, tai của bướm đêm....... ba kĩ năng hệ thống, khởi động hoàn toàn.

Tiêu Ngự tự mình điều tra!

Tiểu khu tiêu chuẩn, bình thường có 6 – 10 tòa nhà.

Một tòa nhà, hai tòa nhà, ba tòa nhà......

Tiêu Ngự chuyên tâm đau cả lưng mới kiểm tra xong 11 tòa nhà, mới chưa được một nửa.

Tùy tiện ăn mấy miếng đồ ăn ngoài, tiếp tục điều tra.

Cho đến khi, điều tra đến tòa nhà thứ mười bốn, tòa nhà 113.

Hử?

Mắt của Tiêu Ngự đột nhiên sáng lên.

Anh ấy ngửi thấy mấy mùi.

Mặc dù đều rất nhạt, nhưng lại có thể phân biệt ra.

Tìm thấy rồi!

Đứng trước thang máy, hai mắt Tiêu Ngự nhìn chằm chằm vào cửa thang máy.

Ding.

Cửa thang máy mở ra, bước vào.

Mùi lại thưa hơn, như có như không.

Nhà của người dân là tầng tám.

Mỗi một tầng Tiêu Ngự đều sẽ đi, ngửi một chút.

Nhưng mà.....

Trong tầng lầu từ tầng một đến tầng tám, không có cách nào ngửi thấy mấy mùi kia.

Làm sao có thể?

Tiêu Ngự sửng sốt đứng trong thang máy.

Trên hành lang có thể ngửi thấy mùi.

Trong thang máy cũng có thể ngửi thấy mùi.

Trong tầng lầu hết lần này đến lần khác, không có mùi của bọn họ?

Gặp quỷ rồi?

Hay là nói, bọn họ là cố ý đi vào tòa nhà này, lưu lại một chút mùi.

Cố bày nghi trận?

Tiêu Ngự nghĩ không ra.

Khẳng định là chỗ nào đó bị anh sơ suất rồi.

Ngày thứ hai.

Anh lại đem mười mấy tòa nhà còn lại, điều tra toàn bộ một lượt.

Cuối cùng, Tiêu Ngự đứng trước tòa nhà 133.

Bọn họ chính là trốn trong tòa nhà này đi?

Chương 103: CHUYÊN TRỊ CÁC LOẠI BƯỚNG BỈNH

Lại lần nữa đi vào tòa nhà 113.

Mùi trở nên rất nhạt.

Có lẽ đã qua vài ngày, Tiêu Ngự khởi động ‘mũi của vua bướm’ cũng không ngửi thấy.

Ngoại trừ không hiểu hệ thống và xuyên việt, anh từ đầu đến cuối tin tưởng khoa học.

Không tin thật sự có người có thể làm được di chuyển trong nháy mắt, biến mất không có căn cứ!

Cả tòa nhà đã được an ninh quốc gia và đội cảnh sát bao vây.

Tất cả mọi người đều rất kỳ quái.

Không biết Tiêu Ngự dựa vào cái gì xác định người tình nghi chính là trốn ở chỗ này?

Tòa nhà 113 lại lần nữa bị kiểm tra hoàn toàn, trọng điểm là các đơn vị ở giữa.

Một đơn vị, 8 tầng, mỗi tầng 3 nhà, tổng cộng 24 hộ.

Không có manh mối, không có dấu vết, không tồn tại mùi.

Da đầu của Tiêu Ngự đều nổ tung rồi.

Thật sự....... biến mất rồi?

Nếu như không phải, bọn họ còn có thể trốn ở đâu?

Lúc đang điều tra một tòa nhà, dễ dàng sơ xuất chỗ nào?

Nhà ở, hành lang, lối đi an toàn, thang máy, sân thượng..... toàn bộ đều điều tra, còn có chỗ nào?

Có lẽ không có nữa....... Đợi đã?

Vẻ mặt Tiêu Ngự dần dần cổ quái.

Lẽ nào là....... trục thang máy?

Chỗ đó có thể ẩn nấp sao?

Rất nhanh, trục thang máy được mở ra.

Mùi thưa rất nhanh biến mất lại lần nữa xuất hiện, xông vào mũi.

Tôi cmn....

Tiêu Ngự mờ mịt thò đầu vào, nhìn toàn bộ trong trục thang máy.

Không phải, bọn họ khoa học sao?

Trong này thật sự có thể ẩn nấp?

Thang máy dân dụng không phải là thang máy thương vụ, diện tích mỗi trục của thang máy đều thiết lập vừa đủ.

Khi đi lên xuống, ngoại trừ đi vào thang máy, phía trên phía dưới phía sau, không gian nhiều nhất là hai thước đến một mét.

Xin hỏi, làm sao để ẩn nấp?

Hơn nữa ẩn nấp trong mấy ngày?

Có thể ăn uống, vậy đi vệ sinh thì sao, ngủ thì sao?

Thần kỳ là, mấy mùi kia xuất hiện hết lần này đến lần khác trong trục thang máy.

Không chỉ như vậy.

Trong trục thang máy ngoại trừ dây thép, khe trượt, một cái thang leo ra bên ngoài....... cái gì cũng không có.

Hơi thở rõ ràng là ở đây, hết lần này đến lần khác không thấy người?

Thang máy dâng lên cao nhất, Tiêu Ngự trèo lên trục thang máy.

Vẫn là câu nói đó, anh ấy tin tưởng khoa học!

Leo lên thang, anh ấy từ tầng bảy tiến vào bắt đầu từng chút trèo hướng lên trên.

Mùi, càng ngày càng nồng.

Ánh sáng trong mắt của Tiêu Ngự, nhìn đáy của trục thang máy.

Lớp giảm xóc?

Rất nhiều người không hiểu đây là thứ đồ gì.

Nhưng đa số thang máy bây giờ đều có lắp đặt.

Phòng bị thang máy đột nhiên mất tác dụng, trong nháy mắt rơi xuống.

Có loại lắp đặt lớp giảm xóc này làm hòa hoãn, có 30% cơ hội cứu sống.

Cho nên một vấn đề vui đến rồi.

Số 113, là tòa cũ hơn 30 năm trước.

Thang máy cao tầng lúc đó, căn bản sẽ không lắp đặt thêm lớp giảm xóc.

Cho dù tòa cũ có lắp đặt, cũng là lắp đặt sau.

Quá trình lắp đặt, công trình không nhỏ.

Bình thường các nhà thầu xây dựng đen tối, là sẽ không móc ra số tiền này để lắp đặt mấy đồ này cho cư dân khu nhà.

Nhưng hết lần này đến lần khác tiểu khu này, đơn vị này, trong trục thang máy của tòa nhà này, hắn ta liền có?

Thả nhẹ tay, Tiêu Ngự nhảy xuống dưới.

Bịch!

Hai chân giẫm lên lớp giảm xóc.

Như trên mặt đất......... Làm sao có thể?

Híp mắt lại, Tiêu Ngự ngồi xổm người xuống, cầm đèn pin điện thoại quan sát, cuối cùng nhìn thấy ở trong góc hẻo lánh có hai cái....... tấm sắt vuông!

Tấm sắt này giống như một nắp giếng vuông, nếu không nhìn kỹ, không nhìn khe hở, rất dễ bỏ qua.

Mùi càng thêm nồng, lúc có lúc không ở trên tấm sắt này.

Tiêu Ngự không có chút kích động nào, ngược lại có chút e sợ.

Bọn họ là ma quỷ sao? !

Nếu như không phải là có ‘mũi của vua bướm’, có đôi mũi của chó.

Thần có thể tìm được loại địa phương này?

Ai có thể nghĩ đến, nơi như thế này có thể ẩn nấp?

Không cần đoán Tiêu Ngự cũng biết, bên dưới tấm sắt đó chắc chắn có một đường hầm, hoặc là một loại nơi mật thất.

Hơn nữa loại địa phương này, thời gian tồn tại cũng không phải là một hai ngày, hay một năm hai năm.

Lại thêm vị tổ trưởng tổ bốn an ninh quốc gia Thiệu Gia Phú đã chắc chắn, đối phương là gián điệp.

Chỗ này lẽ nào chính là địa điểm ẩn nấp bí mật của gián điệp? !

Mặt lạnh xuống, Tiêu Ngự từ một lầu mở cửa thang máy trèo ra ngoài.

“Tìm thấy rồi?”

Nhìn sắc mặt của Tiêu Ngự, Thiệu Gia Phú một mặt kinh ngạc, khó tin.

Vãi........ Ông ấy cũng muốn chửi một câu: Cậu cmn là quái vật gì thế?

Lúc trước Vương Đông nói qua với anh ấy, Tiêu Ngự này rất đáng sợ.

Trước khi đến Tân Thành, Vương Đông còn giải thích, có vấn đề khó tìm Tiêu Ngự.

Tiểu gia hỏa này, quả thực có chút đáng sợ!

Gật gật đầu, Tiêu Ngự chỉ chỉ trục thang máy, “Có lẽ là bên dưới, nhưng mà, đối phương có thể có súng!”

Tối thiểu có một khẩu súng!

Lúc Mã Hách Hiên và Lô Giai vượt ngục, cướp một khẩu súng của cảnh ngục.

Đến mức có gián điệp hay không?

Cái này anh cũng không rõ!

Cho nên Tiêu Ngự không dám hành động hấp tấp, chơi cái gì mà chủ nghĩa anh hùng.

Bên dưới có bao nhiêu người, mấy khẩu súng đều không biết, bạn đi xuống?

Vậy cùng với mạng nhỏ của mình không qua nổi!

Việc chuyên nghiệp, khẳng định cần người chuyên nghiệp đến.

Ví dụ nói.

Một đội cảnh sát đặc biệt chờ lệnh bắt đầu nghiên cứu phương án tiến vào.

Bọn họ thử qua từ bên ngoài căn bản không mở được tấm sắt đó.

Muốn tiến vào, bắt buộc phải cắt tấm sắt ra.

Vẫn là câu nói đó.

Cảnh sát chuyên trị các loại bướng bỉnh.

Thiết bị cắt kim loại rất nhanh đưa đến.

Bắt đầu hành động!

Khoảng nửa tiếng, tấm sắt bị cắt ra vuông vắn.

Hai cảnh sát đặc biệt cầm dụng cụ đập cửa chuyên nghiệp, đập vỡ tấm sắt kia.

Bang!

Tấm sắt trong chốc lát bị đập vỡ, rơi xuống, bên dưới truyền đến ầm ầm.

Ngay sau đó!

Pằng...... Tiếng súng truyền tới!

Cảnh sát đặc biệt sớm đã phòng bị tốt điểm này.

Lúc viên đạn bắn ra, bay trong trục thang máy, ánh lửa loạn xạ.

Một cảnh sát đặc biệt lấy ra một vật thể giống như lựu đạn.

Rút bỏ bảo hiểm, bỏ van áp suất, vứt xuống dưới.

Bùm!

Tiếng nổ truyền đến.

Không phải là lưu đạn, mà là....... Bom chấn động!

Bom chấn động là vũ khí đặc biệt của quân đội.

Tác dụng không phải là giết hại, sau khi nổ sẽ sản sinh ra ánh sáng mạnh, âm thanh lớn.

Ánh sáng mạnh khiến cho mắt người mù tạm thời, sóng âm cường độ cao khiến con người mất thính giác, tri giác tạm thời.

Hơn nữa sẽ làm quấy nhiễu đối với cơ quan và hệ thống thần kinh.

Khiến trong thời gian ngắn tạm thời mất đi năng lực hoạt động.....

Đối với loại đồ vật này, đánh giá của Tiêu Ngự là: Tuyệt vời!

Bom chấn động trong nháy mắt nổ ra, một cảnh sát đặc biệt nhảy xuống.

Nghĩ đến không thể cùng nhau xông vào, lối vào chỉ có 2 mét vuông,.

Ngay sau đó, người cảnh sát đặc biệt thứ hai, người cảnh sát đặc biệt thứ ba........

Vài tiếng gào thét đau khổ vang lên.

“Báo cáo, nguy hiểm đã giải trừ!”

Nghe thấy tiếng hét, Tiêu Ngự thở phào một hơi.

Nhưng nghe thấy tiếng hét tiếp theo, trong đầu Tiêu Ngự sụp đổ.

“Báo cáo, phía dưới chỉ có một tên tội phạm ngoại quốc tình nghi!”

Một cảnh sát đặc biệt hét lớn.

Một người?

Làm sao có thể chỉ có một người?

Sắc mặt của Tiêu Ngự lạnh xuống.

Không ổn.......... trúng kế rồi!

Nhớ đến người da trắng kia, nhớ đến thi thể của Lô Giai.

Tại sao lại không khéo, đột nhiên xuất hiện?

Là cố ý để lại manh mối thu hút chúng tôi qua đây?

Không, ngay lúc bắt đầu bọn họ khẳng định có trốn qua ở đây, nếu không thì sẽ không lưu lại mùi.

Là sau khi bọn họ rời đi, mới để người da trắng kia cố ý thu hút chúng tôi đến?

Thật cmn chính là một nhân tài, có chút lòe loẹt.

Trong lòng Tiêu Ngự phẫn nộ, mép nhếch lên độ cong.

Càng như vậy, tôi càng hưng phấn!

Chương 104: KHÔNG ĐÚNG, SAI RỒI

Người tình nghi bị bắt giam, chính là người ngoại quốc da trắng kia vứt thi thể của Lô Giai, Grandi!

Cảnh sát có thể sẽ ước lượng thân phận ngoại quốc của đối phương.

An ninh quốc gia..........

Nửa tiếng sau, Thiệu Gia Phú khuôn mặt lạnh lùng từ trong phòng thẩm vấn đi ra, “Lô Giai là hắn ta giết, vì để cố ý thu hút chúng ta đến. Thân phận chính xác là gián điệp, gián điệp thương nghiệp. Mấy kẻ khác chạy rồi, cụ thể trốn ở nơi nào thì không biết. Mục đích của bọn họ lần này qua đây là vì một phần mềm, cụ thể là phần mềm gì thì không rõ, hắn ta chỉ là một tên cướp nhỏ, bạn đồng hành của anh ta cũng là một tên cướp nhỏ. Chỉ huy hành động là........ Dương Chí Siêu!”

Quả nhiên, không quá khác so với suy đoán của tôi.... Mặt của Tiêu Ngự lạnh xuống có thể cạo được vụn băng.

Là thủ đoạn của đối phương, manh mối đứt rồi?

Vẫn tốt, bắt được một người tình nghi.

Hệ thống cảnh sát Tân Thành tối thiểu có thể đưa ra lời giải thích cho văn phòng tỉnh.

Bởi vì vụ án vượt ngục không phải là vượt ngục đơn thuần, liên quan đến gián điệp.

Đường đường cục trưởng Vân Hướng Quốc của hội đồng thành phố, nghe xong báo cáo của Tiêu Ngự, trực tiếp chửi một câu “CMN!”

Đổi lại là ai điều tra cũng thế, bạn đột nhiên phát hiện điều tra vụ án lại điều tra thành vụ án gián điệp.

Phỏng chừng đều sẽ sấm sét đầy trời, trong đầu ong ong..........

Đúng như tất cả suy nghĩ của Tiêu Ngự.

Vụ án có phát hiện mới, vụ án vượt ngục tạm thời có câu trả lời, sau khi báo cáo lên văn phòng tỉnh.

Văn phòng tỉnh khẳng định sẽ không làm khó hội đồng thành phố, hủy bỏ thời hạn bảy ngày điều tra vụ án.

Toàn bộ lực lượng cảnh sát phối hợp giúp đỡ an ninh quốc gia theo mệnh lệnh của hội đồng thành phố, điều tra vụ án.

Phối hợp giúp đỡ an ninh quốc gia?

Thần sắc Vân Hướng Quốc có chút kì quái.

Nghe cấp dưới báo cáo, nhóm nhân viên an ninh quốc gia kia chuyển sang đứng bên cạnh Tiêu Ngự.

Giống như đang phối hợp giúp đỡ vị cấp dưới này đi?

Quả nhiên giống với tin đồn a.

Tiêu Ngự quả thực có năng lực chỉ huy an ninh quốc gia.......... Nội tâm Vân Hướng Quốc rất phức tạp.

Đổi lại là cấp dưới dưới tay ai, có loại nhân tài này, cũng có tâm trạng phức tạp.

Đừng nhìn chức vụ của người ta rất thấp, nhưng người ta chơi đều là cao cấp.

Người này phải trở thành vật báu........

Không đúng, người ta bây giờ sớm đã trở thành vật báu rồi!

Nếu không làm sao nói người khác mạnh mẽ, đều là tự mình tưởng tượng ra.

Vân Hướng Quốc quả thực là một người thông minh.

Nhưng người thông minh luôn sẽ rất dễ nghĩ nhiều!

............

Tiêu Ngự có thể chỉ huy an ninh quốc gia?

Muốn ăn rắm!

Nhưng lúc này nhân viên an ninh quốc gia quả thực đều tập trung bên cạnh anh ấy.

Còn có người phụ trách các đơn vị phá án của Tân Thành.....

Nếu như nói mấy ngày trước ở phòng hội nghị của hội đồng thành phố, đối với lời tuyên bố mệnh lệnh của Vân Hương Quốc để Tiêu Ngự làm ‘tổng chỉ huy’, bất mãn, hoài nghi, thậm chí không thể tiếp nhận.

Nhưng mà mấy ngày này, cảnh sát vũ trang, cảnh sát đặc biệt, cảnh sát hình sự........... tóm lại các loại cảnh sát, toàn bộ phối hợp.

Tiêu Ngự không chỉ chỉ huy rõ ràng, còn bắt giam một người tình nghi.

Tất cả mọi người đều phục rồi.

Đây là cái gì?

Năng lực!

Trong lòng của bọn họ đều cảm thấy, Tiêu Ngự một bước lên mây, chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn.

Bạn liền nhìn người an ninh quốc gia, đối với người ta đều là khách khí.

Đây đều là cầm thực lực, cầm năng lực đổi lấy.

Bây giờ lúc bọn họ đối mặt với Tiêu Ngự, đều có bộ dạng khách khí.

Lại cũng không thể đem Tiêu Ngự thành một nhân viên cảnh sát nhỏ mà đối đãi nữa.

Thật ra nhân gian khá chân thực.

Có thể khiến người khác không xem thường bạn, vĩnh viễn là thực lực.

Nhưng thời gian lưu lại cho Tiêu Ngự không nhiều.

Thời hạn nhiệm vụ mà hệ thống đưa cho, còn chín ngày nữa!

.............

Manh mối hoàn toàn đứt rồi.

Mã Hách Hiên, Dương Chí Siêu, còn có một gián điệp hoa kiều tên Joy, đang trốn!

Tiêu Ngự ngồi trên lề đường, mơ hồ nhìn bầu trời, trong miệng ngậm điếu thuốc.

Cần làm thế nào để lại lần nữa tìm thấy manh mối?

Khẳng định là có cách.

Tân Thành đã phong tỏa trong sáu ngày.

Tiếp tục như vậy khẳng định là không được.

Một điểm quan trọng nhất.

Anh là một người đàn ông giữ chữ tín, đáp ứng với chị gái sẽ sớm trở về nhà.

Kiếp này, không dễ dàng gì mới sống cuộc sống bình thường rồi.

Muốn cố gắng làm một người bình thường.

Cũng đang làm một người thanh niên đầy năng lượng, trong ánh mắt có sao.

Nhưng mà........ Tiêu Ngự cười khổ.

Thế thì, mở ra đi....

“Giả sử, tôi là Dương Chí Siêu!”

“Mục đích của tôi là gì?”

“Ổ cứng di động?”

“Dư Hồng Mai...... là quân cờ của tôi, bởi vì mục tiêu lần này của tôi là cô ta bạn thân của bạn gái!”

“Sau đó, tôi bảo cô ta trở thành người phụ nữ của tôi? Lợi dụng cô ta đi quyến rũ Mã Hách Hiên, tôi muốn phần mềm mà Mã Hách Hiên nghiên cứu...... đáng tiếc chưa thành công!”

“Tôi Dư Hồng Mai lại lần nữa tiếp cận Mã Hách Hiên.......... là Mã Hách Hiên đâm thương Dư Hồng Mai?”

“Lẽ nào là tôi dùng một loại cách sắp xếp......... Thế thì không phải là Mã Hách Hiên cố ý đâm thương Dư Hồng Mai, là Dư Hồng Mai tự mình đâm thương mình? Mục đích, để Mã Hách Hiên vào trại tạm giam?”

“Không, không phải, chắc chắn là Mã Hách Hiên làm thương Dư Hồng Mai, bởi vì người bình thường không có khả năng có loại dũng cảm tự làm thương mình. Nếu như vậy mà nói, là Mã Hách Hiên cố ý đâm thương Dư Hồng Mai? Hắn ta muốn làm gì?”

“Hiểu rồi, hắn muốn trốn vào trại tạm giam. Có phải hay không là lúc đó, tôi đã bắt đầu đe dọa hắn ta, khiến Mã Hách Hiên giao phần mềm ra?”

“Cho nên, Mã Hách Hiên muốn trốn đi, mà ngục giam ngược lại là nơi an toàn nhất đi? Cho nên mới sẽ nhận tội?”

“Nhưng mà....... Tôi cũng vào trại tạm giam, tìm được Mã Hách Hiên, lại lần nữa đe dọa?”

“Mã Hách Hiên không thỏa hiệp. Sau đó, tôi tìm đến Lô Giai? Như vậy để Lô Giai vì tôi làm việc? Đe dọa, dụ dỗ..... Đối với tên gián điệp mà nói, cách có rất nhiều.”

“Tôi lên kế hoạch tốt rồi để bọn họ vượt ngục? Không, không phải, tôi chỉ là muốn để Lô Giai lấy ổ cứng ở đâu?”

“Ừ, có lẽ là như vậy. Thế thì, tại sao kế hoạch xuất hiện biến hóa, cuối cùng biến thành vượt ngục?”

“Ở giữa xuất hiện vấn đề....... Dư Hồng Mai uy hiếp Thẩm Kỳ, cầm lấy ổ cứng, như mà, không có mật mã sao?”

“Hoặc là nói, là một loại mật mã kỳ quái? Bắt buộc cần người gốc mới có thể mở ra?”

“Cho dù như vậy, chỉ cần đợi đến Mã Hách Hiên ra tù là được, tại sao cần vượt ngục?”

“Đây chính là biến hóa, một loại không thể đợi đến trước khi mãn hạn tù, bắt buộc cần để Mã Hách Hiên ra ngoài, mới có thể giải quyết biến hóa.”

“Sẽ là cái gì? Đợi đã, tại sao là ổ cứng di động có mật mã? Giả sử, không có mật mã thì sao? Có phải hay không tôi đã lấy được phần mềm rồi, nhưng mà, phần mềm này xuất hiện vấn đề, bắt buộc cần người làm ra nó Mã Hách Hiên giải quyết. Lẽ nào hắn không xuất hiện, phần mềm liền như chiếc điện thoại di động thông minh..... thiết lập tự hủy và xóa?”

“Cho nên, kế hoạch của tôi thay đổi rồi, bắt buộc cần trong thời gian nào đó, trước khi để Mã Hách Hiên ra ngoài?”

“Người bị phán tội không mãn hạn tù, là không có khả năng ra ngoài trước đó. Cho nên....... vượt ngục!”

“Tôi dùng mấy thủ đoạn nào đó, lại đe dọa Mã Hách Hiên và Lô Giai?”

“Không đúng...... thế thì tại sao Dư Hồng Mai lại chết, hơn nữa còn chết thảm như vậy?”

Tiêu Ngự ngẩng mạnh đầu lên.

Sai rồi sai rồi!

Mã Hách Hiên....... thật sự là bị người đó đe dọa sao?

Anh ấy nhớ lại video giám sát trong trại tạm giam.

Lúc đó bởi vì tâm trạng không tốt, bỏ qua một chi tiết.

Lúc Mã Hách Hiên giết cảnh ngục, lúc bắt đầu quả thực là do dự.

Sau đó liên tiếp tốc độ đâm rất nhanh lại không có do dự.

Sát hại cảnh ngục thứ hai, đến do dự cũng không có.

Nhãn cầu của Tiêu Ngự, lập lòe lạnh lùng nghiêm nghị và hung dữ.

Sau đó, là tự hắn ta cũng muốn ra ngoài?

Dư Hồng Mai, cũng chính xác là hắn giết!

Bình Luận (0)
Comment