Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Dịch)

Chương 78 - Chương 1018: Máu Chảy Thành Sông

Chương 1018: MÁU CHẢY THÀNH SÔNG 

Người bình thường khó có thể giả mạo các biểu hiện nhỏ.

Chưa kể một người đang có cái miệng méo xệch.

Khi Tiêu Ngự nói rằng không có quả bom thứ năm, Trì Hào Thuận sau khi đột quỵ dường như hoàn toàn hóa đá.

Như mất đi linh hồn, giống như một người mất trí nhớ.

Chuyên này cũng đã xác nhận cho suy luận của Tiêu Ngự.

Không có quả bom thứ năm!

Tại sao không?

Quả bom đầu tiên là một lời cảnh báo.

Quả bom thứ hai là một mối đe dọa.

Quả bom thứ ba gây sốc và kinh ngạc.

Quả bom thứ tư để giết người.

Từ quả bom thứ ba, Trì Hào Thuận đã bắt đầu giết người.

Đầu tiên tấn công cảnh sát, sau đó tấn công trường học

Nếu đã làm tuyệt như vậy tai sao không làm cực đoan hơn?

Vì nó vô ích.

Quả bom thứ tư nhằm vào trường học và trẻ em.

Nếu ngay cả loại đe dọa này cũng không khiến quân cảnh và nhà nước thả hắn đi.

Thì khi hắn sử dụng một thành phố để đe dọa Vương quốc Rồng, nó sẽ không có ích gì. Cũng giống như Tiêu Ngự, người còn dám đùa giỡn với chính mạng sống của mình tàn nhẫn như vậy.

Nếu một quốc gia trở nên tàn nhẫn, bạn có thể tưởng tượng

Nó đáng sợ như thế nào?

Vì vậy, sau quả bom thứ tư đã không hoạt động như bình thường.

Có quả bom thứ năm hay không, nó không có ý nghĩa gì .

Một số người sẽ nói, vậy tại sao không làm như vậy? cùng tất cả mọi người chết?

Ha ha!

Đây là vấn đề.

Có mấy ai không sợ chết?

Như người xưa đã nói, chết tử tế không bằng sống lười, sống một ngày cũng là sống.

Đây không phải là khoe khoang trên mạng, hô khẩu hiệu.

Mày giết tao đi, tao sẽ giết mày!

Ai không sợ chết?

Sau khi Tiêu Ngự nhìn thấy Trì Hào Thuận, anh biết rằng hắn ta rất Sợ chết.

Một kẻ sợ chết dám đặt bom tự sát tự nổ tung?

Dù có bị bắt cũng không thể bị bắn ngay được.

Vẫn còn phải trải qua một quá trình trước khi được đưa đến nơi hành quyết để thực hiện. Và quá trình này có thể khiến hắn ta sống thềm nhiều ngày, thậm chí nhiều tháng.

Vì vậy, sẽ không có quả bom thứ năm.

Đây là lòng người!

Nhân viên Quốc An nghĩ Tiêu Ngự là ác quỷ. Trì Hào Thuận cũng nghĩ Tiêu Ngự là ác quỷ.

Trước đây, có quá nhiều phần tử xấu và tội phạm nghĩ Tiêu Ngự là ma quỷ.

Tại sao?

Bởi vì anh nhìn thấu lòng những phần tử tội phạm nào.

Đùa giỡn những phần tử này trong lòng bàn tay của anh.

Ngay cả những gì chúng nghĩ, muốn làm, đều bị Tiêu Ngự đoán ra một cách dễ ràng.

Cần sức manh có sức mạnh, cần trí óc có trí óc, ngay cả trái tim con người cũng nằm trong sự điều khiển của anh.

Những kẻ xấu và tội phạm phải làm gì để chống lại Tiêu Ngự?

Máu chảy ra từ miệng của Trì Hào Thuận

Một nửa lưỡi của hắn ta rơi ra khỏi miệng với máu rơi.

"Hì ... muốn cắn lưỡi tự tử sao? "

Tiêu Ngự nhìn chằm chằm Trì Hào Thuận đang nằm trên mặt đất, trợn mắt đau lòng,

"Sợ rằng tôi tiếp tục hành hạ anh, chà đạp anh, khiến anh sống không bằng chết sao?" "Níp ... gặm ..."

Cổ họng Trì Hào Thuận lại phát ra âm thanh kỳ lạ.

Hắn kinh hãi nhìn Tiêu Ngự, thân thể co quắp co quắp lại.

Như một người bị thương, sợ hãi và bất lực nhìn quái thú.

“Anh đã xem quá nhiều phim?”

Tiêu Ngự mỉm cười phổ cập khoa học,

"Mặc dù cắn vào lưỡi đau nhưng trong trường hợp bình thường không thể chết. Nó có thể dẫn đến mất máu quá nhiều và có thể chết nếu không được điều trị y tế. Nhưng giờ là thời đại nào anh nghĩ vẫn là cổ đại sao? Anh là nhìn tôi hành hạ anh quá mức, muốn nhẹ gánh, tự mình hành hạ mình theo cách khác, tự mình làm, cơm no áo mặc sao? " Li ê n h ệ zl: 0 9 3 5 8 2 4 7 0 2

Trì Hào Thuận đảo mắt, tức giận, sợ hãi và tuyệt vọng rồi bất tỉnh.

[Ding, xin chúc mừng ký chủ đã phá được vụ án ke kẻ giết người tàn bạo 】 

[Phần thưởng, Kỹ năng: Sự phân biệt đối xử của Bluefly! 】 

Ừm?

Lời nhắc của hệ thống đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến Tiêu Ngự sững sờ.

Hoàn thành nhiệm vụ?

Điều đó có nghĩa là... Vương Đông, bọn họ đã tìm thấy quả bom thứ tư!

“Hô”

Anh thở ra kịch liệt, lúc này thân thể Tiêu Ngự hoàn toàn thả lỏng.

“Fuck”

Trên mặt Tiêu Ngự hiện lên một nụ cười rạng rỡ, anh vươn tay nắm lấy Trì Hào Thuận đang bất tỉnh,

“Nếu để cho anh chết trong thời gian ngắn, tên của tôi sẽ bị viết ngược! Anh nghĩ rằng đây là kết thúc sao?”

Không!

Sự tàn ác của tôi chỉ mới bắt đầu!

Sau một ngày.

Một đội thanh tra đã được phái đi từ thủ đô để vào thành phố T và tiến hành một cuộc điều tra toàn diện về hệ thống quân đội và cảnh sát ở thành phố T.

Hai ngày sau.

Vụ án xác muối, xác trên cây, xác chết trong xi măng, và giết một sĩ quan cảnh sát đã được mở lại.

Ba ngày sau.

Rất đông cảnh sát thuộc Lữ đoàn Cảnh sát hình sự thành phố T, Chi cục thành phố T, Cục Cảnh sát môi trường thành phố T đã bị cởi bỏ sắc phục công an để phục vụ công tác điều tra.

Bốn ngày sau.

Vụ án giết người hàng loạt ở thành phố T đã được giải quyết.

Năm ngày sau.

Tiêu Ngự chia tay đội đặc nhiệm do Triệu Long chỉ huy, và hộ tống ba tên tội phạm về thủ đô cùng với nhóm hai Quốc An trên một chiếc máy bay đặc biệt ......

Thủ đô,

Quốc An,

Phòng họp lớn.

Các đồng chí lãnh đạo Đại hội đại biểu An ninh toàn quốc lần thứ IX, các Thứ trưởng, Giám đốc các tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương đều đến dự lễ thăng cấp.

Bộ trưởng đã đích thân thay Tiêu Ngự, người mặc áo sơ mi trắng, đeo khẩu hiệu cảnh sát mới, băng đeo tay và phù hiệu.

Cấp bậc: Phó tổng Cảnh giam

Chức vụ: Thứ trưởng Bộ An ninh Quốc gia.

Trong tiếng vỗ tay như sấm, Tiêu Ngự đã giơ tay chào tỏ lòng kính trọng với bộ trưởng. Quay lại và chào tất cả các nhân viên trong phòng họp.

Tiếng vỗ tay dừng lại trong giây lát, cả phòng họp sững lại.

Từ hôm nay Tiêu Ngự chính thức ở Quốc An dưới 1 người trên vạn người.

Một tiểu viện tuyệt đẹp. Tiêu Ngự và tám đội trưởng đội an ninh quốc gia đang uống rất nhiều và cười lớn.

Một cặp vợ chồng già đang ngồi cách đó không xa mỉm cười nhìn nhóm thanh niên đang cười nói.

\Và bên cạnh hai vợ chồng già. Mộc Thanh Vũ, trưởng nhóm 5 Thẩm Mai, và vợ của các trưởng nhóm đều đang cười và trò chuyện.

Cho đến khi, các trưởng nhóm uống quá nhiều, dẫn đầu là Tiêu Ngự, hát một bài hát.

"Một lần nữa xuất phát ......"

"Một tương lai khát vọng ..."

"Tuổi trẻ xưa không hiểu được tình yêu ..."

"Phảng phất không đủ ...... " "Cũng tin vào tự do..."

"Ta thích châm chọc vị thành niên này không..."

"Đây là hoa nở..."

Đôi vợ chồng già và Mộc Thanh Vũ và những người phụ nữ khác đang ngây người nhìn nhóm đàn ông đang hát hò ồn ào.

Không, nên nói vào thời điểm này.

Trong mắt những người thường, những người đàn ông này, là những người có quyền lực cao, bảo vệ gia đình và đất nước, giờ đã trở thành một đám trẻ con.

Đôi mắt đầy sao và biển, và trái tim đầy hoa.

Trong bộ quân phục, họ là những người đàn ông cao lớn.

Không thẹn với trời đất, tình son sắt.

Lấy nhiệt huyết, trí non sông

Chương 1019: NGƯỜI LỚN NẤU CƠM 

Tân Thành.

Phòng khách của một khách sạn được trang trí bằng màu đỏ rực rỡ .

"Chúng ta chào mừng tân lang tân nương của chúng ta, anh Chu Ngọc Long cô Nhậm Nhã "

Đã có những tràng pháo tay vang dội khắp hội trường đám cưới.

Lối vào chính của sảnh, phía cuối trải thảm đỏ.

Đột nhiên, một cậu bé thông minh với đôi môi đỏ và răng trắng nhảy lên và chạy vào với một lẵng hoa nhỏ.

Theo sau đó, một cô gái nhỏ như một nàng tiên chạy đến và nắm lấy tay cậu bé.

Cậu bé bĩu môi vươn ngón út ra, chỉ vào mặt.

Cô gái nhỏ mỉm cười và cúi xuống, hôn lên má cậu bé.

Hai đứa vui vẻ và nhìn về phía sau cửa.

Chúng là tiểu đậu đinh và Hoa Lục Lạc.

Tất cả mọi người đều nở nụ cười, nhìn cảnh tượng trước mắt khiến người ta tưởng rằng tiên đồng, ngọc nữ xuyên không vào thế giới.

Hai đứa trẻ lấy một lẵng hoa nhỏ, lấy cánh hoa và rắc khắp nơi trong tiếng nhạc êm đềm. Cặp đôi tân lang tân nương trong trang phục váy cưới xuất hiện ở Đại sảnh.

Nắm lấy những dải ruy băng lớn màu đỏ của nhau, họ bước vào lễ cưới.

Bước trên thảm đỏ, tiến về lễ đài ......

Hai vợ chồng Tiêu Ngự Mộc Thanh Vũ. Vợ chồng Vương Thừa, Chu Nghiên Ngữ.

Triệu Trường Sơn, Hoa Khang và toàn bộ đội điều tra hình sự đều đang theo dõi buổi lễ. Một cặp đôi nữa lại kết hôn, thật bât ngờ.

Dưới sự chỉ dạy của sư phụ Tiêu Ngự các đồ đệ đều đã kết hôn với các Ngự tỉ hơn tuổi.

Tân nương của Triệu Long cũng là một nữ bạo chúa với khối tài sản hàng tỷ đồng.

Ba thầy trọ họ, và ba người vợ của vợ, dường như đang quay một bộ phim khoa học viễn tưởng.

Nó rất viển vông, nhưng nó có thật!

Nó đã xảy ra!

“Xin mời anh Tiêu Ngự”

Người dẫn chương trình cầm míc gọi to tên Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự :Hôn nhân của học trò tôi liên quan gì đến tôi mà hết người này người lọ gọi tôi lên làm chứng.

Nhưng với tư cách là một tiền bối, anh phải nói một vài lời.

Trong tiếng vỗ tay.

Tiêu Ngự đứng dậy với một nụ cười và bước đến lễ đài.

Anh cầm lấy micro và nhìn đôi vợ chồng trước mặt.

"Chúc mừng, chúc mừng, hai người sắp vào động phòng, hợp pháp ngủ chung giường." Tiêu Ngự cười nói

“Dù hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, nhưng đừng buồn, có các tiền bối chúng tôi ở đây, các bạn có thể tự tin nhảy vào”

"Ha ha......"

Có tiếng cười và tiếng vỗ tay của khán giả.

Cô dâu chú rể cũng cười theo.

“Là một người từng trải, tôi có vài ba câu chia sẻ. . "

Tiêu Ngự cười nói

“Có người yêu nhau, có người nhìn biển, có người lấy ví mở ra, suýt nữa thì thở phào nhẹ nhõm.”

Những người đàn ông lại cười. Những người phụ nữ cũng cười.

Trong một câu đơn giản, kết thúc quá trình tình yêu.

Yêu nhau, ngắm biển nên sau khi kết hôn, ví tiền của các chàng trai được các cô gái quản. Đây là điều mà hầu hết những người đang yêu đều trải qua của.

"Cho nên ..."

Tiêu Ngự nhìn người học trò của mình,

"Hãy cẩn thận sau khi kết hôn, một số cặp đôi sẽ gây sự với nhau khi mọi thứ đều ổn. Ví dụ, anh sẽ yêu em bao lâu?"

"Ha ha ha ha!"

Cánh đàn ông dưới khán đài đều hiểu và bật cười. Và tiếng cười nói vui vẻ của phụ nữ.

"Đệ tử, cậu có biết câu trả lời chính xác không?"

Tiêu Ngự nhìn Chu Ngọc Long với một nụ cười.

"À cái này..."

Chu Ngọc Long nhếch mép, liếc nhìn vợ mình bên cạnh rồi lắc đầu.

“Ngốc quá, đây là kẻ thù mà chúng ta đã đánh đổi tiền tiết kiệm cả đời của mình, và chúng ta không thể chống lại nó.”

Tiêu Ngự cười mắng,

“Vậy cùng kẻ địch nói cái gì tình yêu, nghệ thuật chiến tranh!”

"Ha ha ha ha!"

Tiếng cười vui nhộn của cánh đàn ông lại vang lên.

Lần này, ngay cả các cô gái cũng cười và vỗ tay.

Tình yêu, đôi khi nó không chỉ là nghệ thuật của chiến tranh.

Chỉ có gặp nhau trong gang tấc, yêu thương giết nhau, bảo dưỡng cẩn thận thì chúng ta mới có thể hạnh phúc.

Cũng không phải là vì sợ về già không có ai chăm sóc mới kết hôn với nhau.

"Bạn đã kết hôn, bạn đã trưởng thành, và bạn không còn là một đứa trẻ nữa."

Tiêu Ngự nhìn đôi vợ chồng mới trước mặt, cười cảnh cáo

"Đồ đệ, cậu có thể ăn cái gì thích. Nhưng là người lớn, cậu nhất định phải nhớ ... Chúng ta sẽ phụ trách nấu ăn!"

“Haha!”

Tiếng cười lại vang lên.

Ai hiểu được thì hiểu. Không hiểu sau này cũng hiểu.

"Cuối cùng, vào ngày khác, tôi muốn gửi lời chúc đặc biệt nhất đến tất cả các bạn.”

Vẻ mặt của Tiêu Ngự nghiêm nghị,

"Ước gì hai con phượng hoàng đậu trên cành cây tùng, và đôi uyên ương đứng cạnh nhau giữa những bông hoa tử đàn, khuynh thế ôn nhu, mãi mãi đoàn kết!"

Cảnh đám cưới, tiếng vỗ tay như sấm!

Trên đường về nhà.

Tiêu Ngự lái xe, Mộ Thanh Vũ ngồi ghế phụ.

Tiểu đậu đinh và Hoa Lục Lạc đang trò chuyện ở hàng ghế sau.

“Chị ơi tại sao ta lại cảm thấy hứng thú khi nói về tình yêu của người khác?”

Tiêu Ngự vừa nói tay vừa vuốt ve đôi chân dài của Mộc Thanh Vũ ngồi cạnh.

“Vậy sao?”

Mộc Thanh Vũ hơi khó chịu, đôi mắt trong veo ấy không giấu được vẻ kiêu ngạo, nhìn người em trai xấu xa của mình.

“Không tin sao?”

Tiêu Ngự cười và nói:

"Khi họ ngọt ngào, chúng ta chỉ cần nhâm nhi kẹo ngắm nhìn, Họ chia tay chúng ta vẫn có thể cắn hạt hưa hóng chuyện. Thật thú vị biết bao khi chúng ta có thể hóng chuyện bất cứ lúc nào . "

"Em không sợ một ngày nào đó sẽ có người khác ăn dưa hóng chuyện của chúng ta sao?" Ngự tỷ Mộc Thanh Vũ đã hất cẳng tay nghịch ngợm của em trai mình.

Dù thích nhưng bọn trẻ vẫn ngồi ở phía sau, không thể quá phận.

"Sợ cái gì?"

Tiêu Ngự nháy mắt và lại đặt tay của mình lên chân cô.

"Bọn nhỏ đã lớn."

Đôi mắt Mộc Thanh Vũ như sơn mài, mềm mại và bất lực,

Nói lại ... Hai mắt Tiêu Ngự lập tức sáng lên, liếc nhìn đôi môi đỏ mọng của Thanh Vũ. Đôi mắt hiểm độc và nụ cười như dòng suối nhỏ.

Mộc Thanh Vũ sững sờ một lúc, và má lập tức ửng đỏ.

Đôi trẻ im lặng.

Tiêu Ngự lái xe nhanh phi về nhà.

Đột nhiên,

Giọng nói của Mộc Mộc phát ra từ băng ghế sau,

"Cha, cha thích tiền không?"

“Ừm?”

Tiêu Ngự kinh ngạc,

"Tại sao lại hỏi như vậy?"

"Trên TV có nói rằng tiền là quan trọng và con trai không thể thiếu tiền, Cha thấy sao?" Mộc Mộc dựa vào vòng tay của Hoa Lục Lạc, cậu thích được chị gái ôm.

"Tiền thật sự rất quan trọng, nhưng nó phải được so sánh với một thứ gì đó."

Tiêu Ngự lái xe đi vào khu nhà, vừa lái xe về nhà vừa nói:

\"Nếu so với tình cảm gia đình, không quá quan trọng."

"Có thật không?"

Mộc Mộc tò mò hỏi:

"Cha, nếu như cha có một triệu mà con bị bệnh lúc này trị bệnh tốn 990.000, ba sẽ chữa trị cho con sao?"

"Haha, đúng là một đứa trẻ ngu ngốc."

Đỗ xe trong ga ra của biệt thự, Tiêu Ngự cười quay đầu nhìn con trai,

"Nếu con thật sự yêu cha, chỉ cần con hiểu chuyện, con sẽ không lựa chọn bị ốm vào lúc này, đúng không?"

Phốc!

Mộc Thanh Vũ và Hoa Lục Lạc phá lên cười.

Mộc Mộc: Quên đi, mệt mỏi.

Cha ơi, chúng ta không quen nhau.

Bình Luận (0)
Comment