Coi Trọng Bác Sĩ Ôn - Ánh Nguyệt

Chương 22

Ở bên ngoài đợi đại khái khoảng nửa giờ, nhìn xuyên qua cửa sổ xe, chỉ thấy Tống Tranh Nghiệp sắc mặt xanh mét rời đi, đi sau là người mặc áo hoodie quần jean.

Xác định Tống Tranh Nghiệp sẽ không trở lại, người đàn ông hướng đến xe đi vào, ngồi ở ghế phụ, “Ôn tiên sinh, tôi đã đem thuốc đặt trong ly nước của anh ta, anh ta đã uống được hai ngụm.”

“Tốt, cảm ơn anh, sinh sản của vợ anh tôi sẽ tận chức tận trách chăm sóc.” Ôn Sâm Ngôn hứa hẹn nói.

Người đàn ông nằm mơ cũng chưa nghĩ đến hạnh phúc tới nhanh như vậy, vợ anh từ sau khi mang thai vẫn luôn nôn nghén, đây vốn là sự tình bình thường, chính là tới hiện tại rồi đều đã hơn tám tháng vẫn còn nôn.

Chỉ có một ít thời điểm có thể ăn cơm, rất nhiều lần đều thấy đau, đứa bé thiếu chút nữa không giữ được.

Nửa tháng trước, anh và vợ cùng nhau đi khám thai, sau khi thêm WeChat bác sĩ Ôn vào mục bạn tốt, ngày thường vẫn luôn đem vấn đề cơ thể của vợ cùng bác sĩ Ôn nói, ngày hôm sau trên cơ bản đều sẽ hồi phục.

Vốn anh đã chuyển khoản cho Ôn Sâm Ngôn một số tiền, Ôn Sâm Ngôn không nhận, sau 24 giờ tiền tự động quay trở lại, vẫn luôn muốn làm chút gì đó báo đáp bác sĩ Ôn, thẳng đến hôm trước, Ôn Sâm Ngôn chủ động liên hệ anh.

Cũng không biết anh ấy từ nơi nào biết đến tin tức sơ yếu lý lịch của Tống Tranh Nghiệp đang nộp ở công ty anh đang làm, Ôn Sâm Ngôn liên hệ với anh, muốn anh không được nhận anh ta dù chỉ là một vị trí nhỏ.

Vốn dĩ việc phỏng vấn Tống Tranh Nghiệp không cần anh phải tới, đột nhiên người bạn bên bộ phận nhân sự có việc, liền đổi thành chính mình, cũng coi như là anh ta xui xẻo, không biết như thế nào chọc đến bác sĩ Ôn.

Người đàn ông lắc đầu không hề nghĩ nhiều.

Thời điểm Ôn Sâm Ngôn trở lại bệnh viện, Khương Miểu đang xem phim truyền hình, cười đến thật vui vẻ, anh đứng ở cửa một hồi cũng chưa phát hiện, bên cạnh trên tủ là hộp đựng đồ ăn được rửa sạch sẽ.

“Ăn cái gì rồi?” Anh đi lên trước lấy đi điện thoại của cô.

Đang xem đến chỗ gây cấn, điện thoại đột nhiên bị cướp, gương mặt Khương Miểu không vui, “Anh không biết ý tứ gì cả? Mau đưa điện thoại lại cho em, em đang xem phim mà.”

Ôn Sâm Ngôn có chút không vui, gương mặt tuấn tú tiến đến trước mặt cô, “Phim truyền hình đẹp như vậy sao? So với anh đẹp hơn?”

Đẩy gương mặt anh ra, tránh xa tầm mắt mình một chút, Khương Miểu mới nói: “Phim truyền hình xác thật so với anh đẹp hơn, anh nghĩ lại xem, gần đây anh luôn quanh quẩn trước mặt em, cho dù đẹp đến mấy mà thấy nhiều cũng……”

Nhìn gương mặt tuấn tú của anh biến thành màu đen, Khương Miểu nuốt một ngụm nước bọt, buồn cười nói: “À không, không nhiều, em trầm mê nhan sắc bác sĩ Ôn nhất, đẹp như Đát Kỷ (P/S: Đát Kỷ là một nhân vật nổi tiếng huyền bí có nhan sắc yêu kiều làm mê đắm lòng người, thuộc hàng đại mỹ nhân của Trung Hoa), thiếu anh là một tổn thất lớn của xã hội, anh xem em nói có đúng không?”

Ôn Sâm Ngôn cười như không cười nhìn chằm chằm ánh mắt lơ đãng của Khương Miểu, “Miểu Miểu vì anh mà suy xét, anh có phải hay không nên cảm ơn Miểu Miểu?”

“Thật ra không cần, rốt cuộc thì em thích anh nhiều như vậy, khẳng định hy vọng anh tốt nhất.” Trên mặt cô treo nụ cười giả tạo.

Nhéo má cô, trên mặt bị nhéo đến biến hình, Ôn Sâm Ngôn ghét bỏ nói: “Thật xấu!”

“Em xấu, có bản lĩnh thì anh đừng chạm vào nha.” Khương Miểu môi răng không rõ kháng nghị nói.

“Ừ, không có bản lĩnh.” Ôn Sâm Ngôn hôn giữa chân mày cô, “Anh cam tâm tình nguyện nằm trong tay em, Miểu Miểu, anh rất thích em, đáp ứng anh bất luận như thế nào cũng đừng rời khỏi anh.”

“Vâng, em sẽ không rời khỏi anh.” Khương Miểu bị ôm chặt, giờ phút này thật sự đau lòng vì biểu tình yếu ớt của Ôn Sâm Ngôn, đôi tay vòng qua ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, “Vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh.”
Bình Luận (0)
Comment