Coi Trọng Bác Sĩ Ôn - Ánh Nguyệt

Chương 27

Tay phải Khương Miểu thọc vào rút ra trong huy*t, tay trái véo bầu ngực của mình, đầu v* cứng lên.

Điểm mẫn cảm bị kích thích thật mạnh, toàn thân cô co rút, mông từ trên giường nâng lên, thần kinh cơ bắp căng chặt, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ: “A… Tới rồi…”

Mị thịt bên trong co rút lại, d*m thủy giàn giụa tuôn ra, hai mảnh cánh môi âm h.ộ đều ướt đẫm trơn bóng.

Ôn Sâm Ngôn nhìn cơ thể cô đang run rẩy, hai v* to vì thở dốc mà nảy lên nảy xuống.

Động tác trên tay tuốt nhanh hơn, ánh mắt nhìn chăm chú tiểu huy*t vẫn còn phun nước, cửa huy*t bị Khương Miểu mạnh mẽ xoa nắn tách ra, lộ ra một khe hở nhỏ, từng luồng d*m thủy từ giữa tràn ra.

Nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là hình ảnh cô ở dưới thân kiều mị rên rỉ, còn có một tiếng cầu xin yếu ớt: “Không cần… Quá lớn… Từ bỏ…”

Cơ thể Miểu Miểu mềm mại theo động tác va chạm mà phối hợp ôm bả vai anh, hai chân như dây leo gắt gao bám trên eo anh.

Đôi mắt ướt dầm dề mang theo tia quyến rũ mị hoặc, ghé vào bên tai anh thổi khí……

Nghe được tiếng đàn ông gầm nhẹ bên kia điện thoại.

Khương Miểu chôn gương mặt nóng bừng vào gối, một lát sau, từ trên giường ngồi dậy, vỗ vỗ mặt, lau sạch hạ thân ướt đẫm, đem khăn giấy lung tung xoa thành cục, cô đứng dậy từ trong ngăn tủ cầm lấy khăn trải giường mới để thay.



Sáng sớm, Khương Miểu tới trường học, bắt đầu đi dạy, chờ chuông tan học vang lên, cô không có như thường lệ dạy quá giờ, nói thẳng: “Tan học.”

Ôm tài liệu trở lại văn phòng, ngồi trên ghế, tâm tình rất tốt một bên xem phim truyền hình một bên viết giáo án.

Chốc lát sau, cửa văn phòng mở ra, thấy vài giáo viên đi đến.

“Miểu Miểu cô không sao chứ? Cái loại tra nam đó cô nên sớm một chút đạp đi, cô vẫn còn trẻ.”

“Chúng tôi đều nghe nói rồi, nếu tên đàn ông đó không đồng ý thì nói với tôi, tôi có quen biết luật sư.”

“Miểu Miểu xinh đẹp như vậy, tính tình lại tốt, công tác cũng không tồi, người này như thế nào thích tìm đường chết như vậy.”

Khương Miểu mỉm cười trả lời từng vấn đề của bọn họ, trong lòng ấm áp, đồng nghiệp trong văn phòng ở chung cũng được hai năm, ngày thường quan hệ của mọi người đều không tồi, không có những tâm tư khác.

Chỉ chớp mắt, đã tới thời gian giữa trưa, cô dẫm lên

giày cao gót “Lộc cộc” đi ra khu dạy học, nhìn lá cây rơi xuống, tới nhà ăn.Gọi một phần cá kho, hai loại thức ăn chay và một chén cháo, ngồi ở băng ghế chậm rì rì ăn.

“Cô Khương, cô Khương……” Một cậu học sinh thở hổn hển chạy tới. Khương Miểu tràn đầy nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Quan sát kỹ lưỡng vị học sinh này, diện mạo có chút quen mắt, hẳn là lớp 4 cô đang dạy.

“Cô Khương, bên ngoài có người gào thét, ngồi trên mặt đất ở cổng trường la lối khóc lóc muốn gặp cô, là một người phụ nữ trung niên, bảo an đuổi không đi, hiệu trưởng nói gọi cô qua một chuyến.”

Nghe nói xong, Khương Miểu cười cười, “Cảm ơn em.”

Dọn dẹp khay cơm, cô hướng tới cổng lớn đi đến.
Bình Luận (0)
Comment