Coi Trọng Bác Sĩ Ôn - Ánh Nguyệt

Chương 7

Ôn Sâm Ngôn vỗ lưng cô, từ trên bồn rửa tay cầm lấy ly thủy tinh đưa cho cô, có chút chột dạ: “Súc miệng đi.”

Khương Miểu trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây tội, ghé vào bồn súc miệng. Không biết có phải ảo giác hay không, dường như trong khoang miệng vẫn tồn tại hương vị tinh d*ch.

“Tôi tắm giúp cô.” Thấy Khương Miểu đã bình ổn, anh da mặt dày đem cô bế lên, đặt vào bồn tắm, cầm tóc cô xối nước, trong lòng bàn tay thoa dầu gội, xoa xoa cho nổi bọt.

Bàn tay anh ôn nhu mát xa da đầu cô, Khương Miểu cảm thấy thoải mái nên nhắm mắt lại, mơ màng sắp ngủ.

Bàn tay thành thật ngay từ đầu dần dần đi xuống….

Cô mở to mắt, ấn bàn tay đang tác quai tác quái của anh lại, trong con ngươi tràn ngập lửa giận trừng mắt với anh, liền biết không nên tin tưởng anh sẽ không động thủ động cước.

Ôn Sâm Ngôn bị phát hiện cũng không có chột dạ, vuốt ve cặp đùi tinh tế trắng nõn của cô đang ngâm trong bồn tắm.

Dễ như trở bàn tay nắm hai tay nhỏ lại, kéo lên đỉnh đầu cô, nhìn bộ dạng cô nghiến răng nghiến lợi, Ôn Sâm Ngôn cười khẽ ra tiếng, khóe miệng hơi hơi cong lên.

“Phía dưới này cũng cần rửa sạch một chút, vừa rồi quên mất, nếu có vi khuẩn đi vào, tôi sẽ thật đau lòng.” Ôn Sâm Ngôn nghiêm trang nói.

Khương Miểu không cho anh mặt mũi mắt trợn trắng, đau lòng sao? Nếu thật sự đau lòng cô, sao vừa rồi còn đối với cô thô bạo như thế.

Một câu của Ôn Sâm Ngôn thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, ‘đàn ông nói chuyện ma quỷ cũng không thể tin được!’

Anh da mặt dày ôm cô, trong tay cầm vòi sen, cả người chen vào bồn tắm, ngay lập tức nước trong bồn tràn ra, phòng tắm một mảnh hỗn độn.

Kéo chân cô, lộ ra hoa huy*t sưng đỏ, hai cánh môi phấn nộn bao vây lấy tiểu âm h.ộ kiều diễm bên trong.

Anh vạch ra, đem vòi sen nhắm ngay tiểu huy*t nho nhỏ kia. Bị nước ấm kích thích, cơ thể cô banh thẳng, ngón tay anh tiến vào bên trong thọc sâu, moi móc vách th*t nóng ấm.

Mị thịt vốn mẫn cảm liền bị kích thích hút chặt ngón tay anh, bên trong tiểu huy*t trào ra một luồng d*m thủy, chỉ trong chốc lát, đường đi chật hẹp trở nên thông thoáng.

Một luồng d*m thủy từ giữa tiểu huy*t chảy ra, Khương Miểu cố nén tiếng rên rỉ bên miệng, thấp giọng quát: “Bây giờ đã sạch chưa bác sĩ Ôn?”

Nhu cầu tình dục của bác sĩ Ôn vừa hòa hoãn thì giờ phút này rốt cuộc cũng trở lại, “sạch rồi.”

Chẳng qua lâu rồi chưa ăn thịt, thế nào lại có thể buông tha con mồi tự đưa đến cửa này. Ôn Sâm Ngôn ôm cô, ngón tay vuốt ve tiểu huy*t, “Chưa thử làm qua trong phòng tắm, nếu không có thể thử xem?”

Khương Miểu đáy lòng cũng có chút lung lay, nhưng cô hiểu rõ một đạo lý, đàn ông không thể cho anh ta mặt mũi được, bằng không vị trước mắt

này sẽ hướng cái mặt lên trời.

“Thôi, không thử, tôi mệt rồi, không nghĩ muốn.” Từ trong ngực anh đứng dậy, nhìn anh từ trên cao xuống, “Bác sĩ Ôn tuổi còn trẻ nên biết tiết chế lại, nếu không hai năm nữa liền không được.”

Nói xong, chân từ bồn tắm bước ra ngoài, kéo một chiếc khăn tắm treo ở một bên khoác lên người.

“Phải không?” Ôn sâm Ngôn híp mắt, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô, “Nếu là nói như vậy, không bằng bây giờ tận hưởng lạc thú trước.”

Anh bước ra khỏi bồn tắm, cánh tay dài ôm lấy Khương Miểu đang bọc khăn tắm, ngửi được mùi hương bạc hà của sữa tắm giống với mình, giờ khắc này anh mới cảm thấy Khương Miểu thuộc về anh.

Chui đầu vào hõm vai cô, nhẹ nhàng gặm cắn làn da tinh tế mềm mại, ở trên da thịt lưu lại ấn ký của mình, tay hướng lên trên bóp lấy bầu ngực đầy đặn, lòng bàn tay có chút bao lấy không hết, chậm rãi xoa, trong miệng mơ hồ không rõ nói: “Có phải lại lớn hơn hay không?”
Bình Luận (0)
Comment