Vừa ăn mì cá, Chung Ức vừa đắn đo không biết tối nay có nên về thăm ông nội hay không. Ông nội đã khéo léo nhắc nhở cô hai, ba lần, nói rằng đã lâu rồi không gặp cháu gái.
Tính từ khi có kí ức, cô cũng chỉ đến nhà ông nội được vài lần.
Đang mải suy nghĩ, cô lơ đãng nuốt phải một chiếc xương cá mảnh, mắc lại nơi cổ họng.
Cô vội gắp mì lên ăn tiếp, mong có thể nuốt trôi chiếc xương xuống, nhưng càng nuốt lại càng mắc sâu hơn.
Những đồng nghiệp ngồi cùng bàn tranh thủ giờ ăn trưa để tán gẫu, không ai phát hiện ra điều bất thường của cô.
Chung Ức không hề lên tiếng, chậm rãi ăn hết tô mì cá, sau đó cầm điện thoại rời khỏi nhà ăn trước.
Trước đây cô chưa từng cảm thấy nhà ăn của Tập đoàn Kinh Hòa lại rộng đến mức đi mãi mới ra được.
Cứ mỗi lần nuốt là cổ họng lại đau nhói. Vài năm trước cô cũng từng bị mắc xương cá, lúc đó tưởng chỉ là bị nhẹ nên không để tâm. Mãi đến vài ngày sau không thấy đỡ, cô mới đến bệnh viện, đang không lại phải chịu đau thêm mấy hôm.
Lần này Chung Ức không dám chủ quan, quay lại văn phòng lấy chìa khóa xe.
Thấy cô chuẩn bị đi ra, một đồng nghiệp nhắc: “Chiều nay hai giờ có cuộc họp đấy.”
Chung Ức khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Gần công ty có bệnh viện, cô tranh thủ vẫn kịp quay về trước hai giờ.
Cô đến phòng khám cấp cứu, toàn bộ quá trình lấy xương cá chưa đến ba mươi giây.
Từ nhỏ cô đã thích ăn cá, bất kể có xương hay không. Cứ cách vài ba ngày lại ăn một lần, ăn nhiều thì không tránh khỏi bị mắc, nhưng cùng lắm là sợ vài hôm rồi đâu lại vào đấy.
Cô chưa bao giờ vì vài chiếc xương cá mà từ bỏ món khoái khẩu của mình.
Ra khỏi bệnh viện, cô nhận được cuộc gọi từ cấp trên, Ninh Khuyết.
Anh hỏi cô đang ở đâu, bên dự án cần trao đổi.
Chung Ức không nói là mình vừa đi lấy xương cá, nếu không thể nào anh cũng buông một câu kiểu: Lần sau ăn mì cá nhớ xem trước ngày lành tháng tốt.
“Ra ngoài đi dạo một vòng. Học theo anh đấy, ăn xong đi bộ trăm bước, sống thọ đến chín mươi chín.”
Ninh Khuyết cười bất lực: “Được rồi, nói không lại em.”
Đúng lúc anh cũng đang đau họng, không nói nhiều, liền cúp máy.
Khi Chung Ức trở lại công ty, đồng nghiệp báo lại rằng cuộc họp dời sang ba giờ.
“Sao lại dời vậy?”
“Tổng giám đốc Ninh bị mắc xương cá, phải đi bệnh viện.”
“Nghe nói lúc trưa ăn cá hấp, tưởng chỉ bị xước họng nên không để ý. Ai ngờ ngủ một giấc dậy nói chuyện cũng thấy khó khăn, vội vàng đi khám.”
Một đội mà có đến hai người bị mắc xương cá phải vào viện, vận may kỳ lạ gì vậy.
Ba giờ chiều, Chung Ức bưng ly latte đậu đỏ, bước vào phòng họp từ cửa sau đúng giờ.
Cô là người đến cuối cùng nên chọn chỗ trống gần nhất ở cuối bàn để ngồi.
Ninh Khuyết vừa nhìn về phía cô vừa ngồi xuống, trước mặt cô chỉ có một ly cà phê và một chiếc điện thoại, không mang theo tài liệu hay máy tính. Cả phòng họp, cô có vẻ nhàn nhã nhất, trông chẳng giống người đi họp, mà giống lãnh đạo đến nghe cấp dưới báo cáo.
Rõ ràng anh mới là cấp trên, còn cô là cấp dưới.
Khi mọi người đã đông đủ, cuộc họp bắt đầu.
“Sáng nay, chúng ta đã đạt được thỏa thuận hợp tác với Công ty ô tô Khôn Thần.” Vừa nói dứt câu, ánh mắt Ninh Khuyết dừng lại nơi Chung Ức.
Quả nhiên, vừa nghe đến mấy chữ “Công ty ô tô Khôn Thần”, Chung Ức lập tức ngẩng đầu, ánh mắt hướng thẳng về phía anh.
Trước đó, cô vẫn cúi đầu, thỉnh thoảng nhấp một ngụm cà phê.
Có lẽ nhận ra hành động vừa rồi của mình hơi đột ngột, cô chỉ liếc anh một cái, rồi nhanh chóng coi như không có chuyện gì, nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm nữa.
Chuyện nhỏ ấy ngoài hai người ra, không ai để ý.
Ninh Khuyết tiếp tục: “Trong lần hợp tác này, phía Khôn Thần hy vọng có thể giảm tiêu hao năng lượng khi huấn luyện mô hình lái xe tự động xuống còn một nửa.”
“Chẳng phải Chủ tịch Chu của Khôn Thần đã lập hẳn một đội mô hình lớn của riêng mình rồi sao?” Có người xen vào hỏi.
Ninh Khuyết gật đầu: “Ừ, nhưng gặp phải khó khăn kỹ thuật, dậm chân tại chỗ, hơn nửa năm rồi chưa có đột phá. Vì thế họ mới tìm đến chúng ta hợp tác.”
Chủ tịch Chu là người sáng lập Tập đoàn Khôn Thần, năm nay gần sáu mươi tuổi. Từ hai năm trước, ông đã bắt đầu giao lại các mảng kinh doanh cốt lõi như ô tô, tài chính và bán dẫn cho lớp trẻ trong nhà đảm nhiệm.
Bên ngoài đồn đoán rằng, mảng ô tô sẽ do Chu Thời Diệc phụ trách.
Phản ứng dữ dội khi nãy của Chung Ức lúc nghe đến “Công ty ô tô Khôn Thần” chính là vì vị tứ thiếu gia nhà họ Chu này. Trước đây, cô từng có vài năm quen anh.
Cuộc họp kéo dài nửa tiếng.
“Hôm nay đến đây thôi.” Ninh Khuyết gập máy tính lại.
Các đồng nghiệp lần lượt rời khỏi phòng họp, chỉ riêng Chung Ức vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không hề có ý định đứng dậy.
Ninh Khuyết vừa cầm laptop định rời đi, liếc mắt qua thì thấy thấy cô vẫn đang nhìn mình.
Rõ ràng là có chuyện muốn nói.
Anh đặt lại đồ trong tay, ngả người vào ghế: “Có chuyện gì, nói đi.”
Chung Ức đi thẳng vào vấn đề: “Em định xin nghỉ ba tháng.”
“…Bao lâu cơ?”
“Ba tháng.”
“Chung Ức, trong cà phê của em có pha rượu à?!”
Chung Ức lặng lẽ nhìn anh.
Ninh Khuyết cố kìm lại cảm xúc: “Em nghỉ ba tháng thì ai làm việc? Ai đứng ra phụ trách dự án?”
Ban nãy Chung Ức còn tựa lưng nhàn nhã vào ghế, giờ chậm rãi ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào cấp trên của mình: “Ba năm nay em chưa nghỉ ngày nào cả.” Vừa nói, cô đã đứng dậy.
Người rơi vào im lặng lần này là Ninh Khuyết.
Anh cầm ly nước trên bàn lên, làm bộ định uống, nhưng đưa đến miệng rồi lại hạ xuống.
Có những chuyện quá nhạy cảm, nhưng anh buộc phải hỏi: “Em xin nghỉ là để tránh mặt Chu Thời Diệc sao?” Nếu nghỉ dài hạn, đương nhiên cô sẽ không phải tham gia dự án của Khôn Thần nữa.
Không chờ Chung Ức trả lời, anh trấn an: “Nếu là vì lý do đó thì em không cần nghỉ. Dù bên ngoài đồn đoán mảng ô tô của Khôn Thần do Chu Thời Diệc tiếp quản, nhưng cậu ấy vẫn chưa chính thức đảm nhận.”
Chung Ức bình thản: “Không liên quan đến ai cả, chỉ là em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một thời gian.”
Cô cúi đầu chỉnh lại tay áo sơ mi. Ống tay vừa rồi xắn lên không biết từ lúc nào đã tụt xuống, nhăn nhúm.
Thế là cô thong thả xắn lại tay áo trắng, động tác nhịp nhàng. Trong lúc ấy, không biết nhớ đến điều gì, ngón tay khẽ khựng lại một nhịp.
Ninh Khuyết khẽ thở dài.
Ống tay áo được xắn gọn gàng hai lượt, Chung Ức cầm lấy ly cà phê và điện thoại.
Ninh Khuyết liếc nhìn hai món đồ trong tay cô, mỗi lần họp, cô chỉ mang đúng hai thứ ấy. Những người khác dù sao thì cũng mang theo sổ tay, tỏ ra nghiêm túc ghi chép vài dòng, còn cô thì vì có trí nhớ hơn người, đến cả việc giả vờ cũng lười.
Vì vậy lần nào họp, trông cô cũng giống lãnh đạo, còn anh thì ngược lại, bị cô làm cho giống cấp dưới.
Trước khi rời đi, Chung Ức hỏi: “Anh không có quyền duyệt đơn nghỉ của em đúng không? Vậy em sẽ trực tiếp xin phép sếp.”
Ninh Khuyết dội cho cô một gáo nước lạnh: “Không phải vấn đề quyền hạn, mà là có ông sếp nào rộng lượng đến mức cho nhân viên nghỉ ba tháng liền?”
Chung Ức là thành viên nòng cốt của đội ngũ mô hình lớn tại Tập đoàn Kinh Hòa, là nhân tài hàng đầu được đích thân ông chủ bay ra nước ngoài mời về, chuyên về thuật toán hợp nhất đa phương thức. Dù ông chủ rất xem trọng cô, nhưng xin nghỉ dài đến thế, e rằng cũng khó mà được chấp thuận.
Ninh Khuyết thở dài lần thứ hai trong ngày hôm nay: “Thôi được rồi, khỏi cần tìm sếp, để anh xin giúp em.”
“Cảm ơn anh. Tan làm em mời anh ăn cơm.”
Chung Ức vừa đi về phía cửa, vừa thuận tay tháo bảng tên đeo trên cổ.
“Khoan đã.” Ninh Khuyết bỗng gọi với theo.
Một chân cô đã bước ra khỏi cửa, nghe vậy quay đầu lại nhìn anh.
Cửa sổ phòng họp mở toang, gió ùa vào, thổi tung chiếc khăn lụa trắng đen trước ngực Chung Ức.
Hôm nay cô mặc sơ mi trắng, phối cùng một chiếc khăn lụa cổ điển.
Ban nãy cô tùy ý xắn tay áo lên, khiến Ninh Khuyết cứ cảm thấy có gì không đúng. Giờ thì tay áo được chỉnh gọn gàng, xắn đều hai nếp, khí chất vốn có phần lạnh lùng nay lại pha thêm nét tao nhã, dịu dàng.
Sự sắc sảo trong cô cũng như được che đi vài phần.
Ninh Khuyết nói: “Cứ cho là anh rảnh rỗi quá, lo chuyện không đâu.”
Anh ngừng lại một chút, cân nhắc từ ngữ rồi chậm rãi nói: “Chung Ức, nếu em vẫn chưa buông được Chu Thời Diệc thì cứ mạnh dạn giành lấy, có gì phải ngại? Em vốn đã rất giỏi rồi, trong ngành này ai mà không biết năng lực của em? Người mạnh thì đôi khi cúi đầu cũng chẳng sao. Nói hơi khập khiễng, nhưng cứ nhìn anh mà xem, anh là sếp của em, mà có phải cứ dăm ba bữa là lại phải nhún nhường, hạ mình trước em đó sao? Cuối cùng đôi bên cùng vui vẻ, chẳng phải cũng tốt hay sao?”
“…”
Chung Ức khẽ mỉm cười, không đáp.
Hôm nay Ninh Khuyết nhắc đến chuyện nhạy cảm như vậy, không phải để khơi lại vết thương lòng của cô. Lúc ăn trưa cùng ông chủ, họ có bàn đến dự án của Công ty ô tô Khôn Thần, trong lúc trò chuyện cũng khó tránh khỏi nhắc đến Chu Thời Diệc, và anh nghe được một số thông tin khá đáng tin.
“Em từng gặp cổ đông lớn thứ hai của Kinh Hòa rồi chứ?” Ninh Khuyết bắt đầu mở chủ đề nói chuyện.
Chung Ức gật đầu.
Tuy nói là mở chủ đề, nhưng thực ra bản thân Ninh Khuyết cũng không quen thuộc gì với vị cổ đông này.
Kinh Hòa có hai cổ đông cá nhân lớn: một là ông chủ hiện tại, người còn lại là cậu ba bên ngoại của ông, Giang Tĩnh Uyên.
Vị này xưa nay chưa từng nhúng tay vào việc công ty, cả năm đến trụ sở chưa nổi hai lần. Ninh Khuyết làm ở Kinh Hòa đã bảy năm, tổng cộng chỉ gặp ông hai lần.
Nói đến cậu ba nhà họ Giang, đó là một nhân vật lừng lẫy trong giới thượng lưu, không có ai sánh kịp. Tuy đã bốn, năm mươi tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình.
Sự quyết đoán và khả năng xoay chuyển tình thế của ông trong giới kinh doanh là một truyền kỳ, còn trong chuyện tình cảm, cũng chẳng kém cạnh.
Nghe nói năm xưa, gia đình không đồng ý để ông ở bên mối tình đầu, ép ông đính hôn với một người được chọn sẵn. Giang Tĩnh Uyên vì người yêu mà trở mặt với cả nhà, đến mức không cả đến lễ đính hôn của chính mình.
Chuyện ấy từng gây chấn động một thời, ai trong giới cũng biết. Lão gia nhà họ Giang vốn đã có tiền sử tim mạch, bị con trai làm cho tức giận đến phát bệnh nặng, phải nhập viện gấp. Sau ca mổ tim, có lúc bác sĩ đã đưa ra thông báo nguy kịch hai lần, suýt nữa không qua khỏi.
Trải qua bao nhiêu chuyện như thế, cuối cùng Giang Tĩnh Uyên và mối tình đầu ấy vẫn không đến được với nhau.
Sau này, ông thành lập Quỹ Từ Thiện Đồng Tâm, chuyên giúp đỡ trẻ em mắc bệnh tim bẩm sinh, nói là để tích đức cho bố mình.
Ngần ấy năm trôi qua, dù ông cụ Giang không còn cứng rắn như xưa, không còn ép buộc can thiệp vào chuyện hôn nhân của con cháu, tính tình cũng đã đổi khác, thậm chí còn chủ động làm hòa với con trai út, nhưng sự mềm mỏng đó lại bị phớt lờ. Quan hệ giữa bố con vẫn chưa hề cải thiện.
Và Giang Tĩnh Uyên thì vẫn độc thân, chưa từng kết hôn.
Người ngoài nhận xét về ông như thế này: mạnh mẽ và thâm tình.
Giang Tĩnh Uyên chưa vợ chưa con, bao năm qua chỉ say mê đầu tư. Dưới tên ông, quỹ đầu tư Đồng Tâm đã rót vốn cho gần trăm công ty khởi nghiệp. Hơn hai mươi năm năy, từ những cái tên mờ nhạt, phần lớn giờ đã trở thành các ông lớn đầu ngành.
Dù vậy, bản thân ông luôn rất kín tiếng, chưa từng chấp nhận phỏng vấn của báo chí, những dịp cần xuất hiện trước công chúng đều giao cho cháu trai hoặc cháu gái đại diện.
Có lẽ vì tính cách trẻ trung, lại thêm phần khí chất riêng, nên ông rất được lòng lớp trẻ trong giới. Họ không gọi ông là chú ba, mà thường đùa gọi là anh ba.
Miễn là Giang Tĩnh Uyên lên tiếng, chẳng ai dám làm trái ý ông.
Trong đám thanh niên thân thiết ấy, có cả Chu Thời Diệc.
Ninh Khuyết nói thẳng: “Trưa nay anh ăn cơm cùng sếp, có nhắc đến Chu Thời Diệc. Em cũng biết tính sếp thế nào, từ miệng ông ấy nói ra, chắc chắn không phải chuyện chưa được xác thực.”
Chung Ức không chen ngang, ánh mắt ra hiệu anh nói tiếp.
“Giang Tĩnh Uyên thấy Chu Thời Diệc mãi chẳng có bạn gái nên chủ động giới thiệu cho cậu ấy một đối tượng kết hôn. Hình như là con gái một người bạn của ông ấy. Nghe nói Chu Thời Diệc không từ chối.” Ninh Khuyết dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Gia đình như họ, đã nói đến chuyện kết hôn thì sẽ tiến hành rất nhanh. Nếu em còn do dự, e là thật sự không còn cơ hội nữa đâu.”
Lời vừa dứt, cả phòng họp chìm vào tĩnh lặng.
Chỉ còn tiếng gió rít xuyên qua ô cửa sổ đang mở.
Chiếc khăn lụa trước ngực Chung Ức bị gió thổi tung lên rồi hạ xuống, chưa kịp hạ xuống hẳn lại bị cuốn lên lần nữa.
Lúc lên, lúc xuống, hệt như tâm trạng cô lúc này.
Anh… sắp kết hôn sao?
Cô từng nghĩ, sau ngần ấy năm, nếu lại nghe tin gì liên quan đến anh, mình sẽ không còn dao động nữa. Nhưng hóa ra, cảm xúc vẫn vậy.
Ninh Khuyết nhìn vẻ ngẩn ngơ thoáng qua trong mắt Chung Ức, lặng lẽ nhấp một ngụm trà.
Chuyện anh bị mắc xương cá hôm nay, chẳng phải cũng vì nghe sếp nói Chu Thời Diệc không từ chối cuộc mai mối đó sao? Anh sững người, vừa vặn lúc đó lại nuốt miếng cá còn dính xương… Nếu không, sao có thể để mắc xương?
Ánh mắt Chung Ức thoáng liếc ra ngoài cửa sổ, hờ hững lướt qua một lượt rồi mới quay lại nhìn Ninh Khuyết: “Cảm ơn anh.”
Không nói gì thêm.
Cô lắc nhẹ chiếc điện thoại trên tay, “Đơn xin nghỉ em gửi qua email cho anh nhé.”
Phòng họp rộng lớn lúc này chỉ còn lại một mình Ninh Khuyết.
Anh lại thở dài một tiếng, nhún vai, xách máy tính quay về văn phòng.
Không chắc liệu mình vừa rồi có lỡ lời không, lại đi xen vào chuyện tình cảm của cấp dưới.
Anh là người chứng kiến mối tình giữa Chung Ức và Chu Thời Diệc. Năm họ yêu nhau cũng là lúc anh từ nước ngoài về làm việc. Sau này giữa hai người xảy ra chuyện gì, anh không rõ. Chỉ biết từng yêu sâu đậm bao nhiêu thì sau khi chia tay lại cắt đứt sạch sẽ bấy nhiêu.
Anh với Chu Thời Diệc không cùng giới nên chưa từng gặp lại, nhưng ngược lại, lại thành đồng nghiệp của Chung Ức.
Vừa ngồi xuống bàn làm việc, email đã báo có thư đến, Chung Ức gửi đơn xin nghỉ phép cho anh.
Anh mở ra, vài dòng ngắn ngủi, lý do xin nghỉ: Hy vọng có thêm thời gian để suy nghĩ.
Chưa đến năm giờ, Chung Ức đã rời khỏi công ty.
Từ bãi đậu xe dưới tầng hầm của tòa nhà Kinh Hoà, cô dừng lại vài giây, nhìn chằm chằm vào kính chắn gió, suy nghĩ một lúc, cuối cùng không rẽ phải đi về nhà mà rẽ trái hòa vào dòng xe cộ.
Chưa bao giờ đến công ty đầu tư Đồng Tâm nên cô mở ứng dụng định vị.
Đúng lúc cao điểm buổi chiều, nhưng tâm trí cô vẫn đang nghĩ về chuyện khác, chẳng hề hay biết gì về việc kẹt xe.
Khi đang đi giữa đường, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh trong xe, là cuộc gọi từ Ninh Khuyết.
“Ông chủ đã duyệt cho em nghỉ ba tháng rồi.”
“Cảm ơn anh.”
“Chúc em có kỳ nghỉ vui vẻ, mọi chuyện thuận lợi.”
Ninh Khuyết cũng không hiểu vì sao lại nói câu chúc cuối cùng đó, dù anh biết rõ rằng cô sẽ không bao giờ chủ động liên lạc với Chu Thời Diệc, huống chi là chủ động làm lành.
Chung Ức đã nói hôm nào rảnh sẽ mời anh ấy ăn cơm, nhưng công việc thì chẳng có ai bàn giao, cô vẫn làm việc ở nhà như thường lệ.
Nghỉ phép chỉ là trên danh nghĩa.
Nếu cô thật sự nghỉ ba tháng, chắc chắn bố sẽ không yên tâm, ông sẽ phải bỏ công việc để ở nhà chăm sóc cô.
Khoảng cách từ Kinh Hoà đến Đồng Tâm không xa lắm, cộng với thời gian kẹt xe, chưa đầy hai mươi lăm phút là cô đã đến nơi.
Lễ tân nghe nói cô tìm Chủ tịch Giang, lịch sự hỏi xem cô có hẹn trước không.
Khi hỏi, cô ấy không khỏi quan sát Chung Ức, rất hiếm khi thấy một cô gái tóc ngắn với khí chất mạnh mẽ như vậy, lễ tân không thể không nghĩ ngợi về thân phận và nghề nghiệp của cô.
Chung Ức đáp lại: “Không có hẹn, cứ bảo là Chung Ức từ Kinh Hoà đến thăm.”
Lễ tân nghe nói là người từ tập đoàn Kinh Hoà, lập tức liên lạc với thư ký của Chủ tịch Giang.
Cuộc gọi này rất ngắn, ngắn đến mức lễ tân chỉ kịp báo mấy chữ “Chung Ức từ Kinh Hoà”, chưa kịp nói thêm gì thì thư ký Lý bên đầu dây đã trực tiếp nói: “Cho cô ấy lên.”
Lễ tân dẫn Chung Ức đến khu vực thang máy, trên đường đi ánh mắt lại lần nữa dừng lại trên mái tóc ngắn của cô, lạnh lùng mà lại mang một chút dịu dàng, những lọn tóc tuy trông có vẻ tùy ý nhưng thực tế lại được tạo kiểu tỉ mỉ, tinh tế.
Nếu để kiểu tóc như vậy, chắc chắn là cô ấy rất khéo léo, hoặc là có một chuyên gia tạo kiểu tóc.
Dù sao, tóc ngắn vốn rất khó chăm sóc.
Cửa thang máy mở ra, Chung Ức nói lời cảm ơn.
Lễ tân mỉm cười: “Không có gì.”
Cô lại nhìn thêm lần nữa gương mặt xinh đẹp ấy, ánh mắt thản nhiên, mái tóc ngắn lạnh lùng kết hợp cùng áo sơ mi trắng tối giản, thật sự khiến người ta không thể rời mắt.
Chung Ức đi thang máy lên đến tầng của chủ tịch, thư ký Lý đang sắp xếp công việc cho các trợ lý khác.
Cô chủ động chào hỏi người đàn ông trung niên trầm ổn, sau đó hỏi: “Chủ tịch Giang có bận không ạ?”
Thư ký Lý nhìn đồng hồ: “Chủ tịch Giang đang họp, chắc sắp xong rồi, cô đến phòng chủ tịch đợi chút nhé.”
Nói xong, ông dẫn cô đi.
Khi thư ký Lý rời đi, Chung Ức quan sát văn phòng, tông màu lạnh mang theo khí chất trầm ổn.
Cô bước đến ghế sofa, chưa kịp ngồi xuống thì cửa văn phòng đã bị mở ra.
Chung Ức quay lại, Giang Tĩnh Uyên bước vào.
“Vừa họp nãy giờ, điện thoại bật chế độ im lặng, mới thấy cuộc gọi của con.” Chủ tịch Giang cởi áo vest, vắt lên lưng ghế, đi về phía bàn trà, “Con có muốn uống gì không? Cà phê hay hồng trà? Bố pha cho con.”
—
Lời của tác giả:
Đã lâu không gặp
Một câu chuyện gương vỡ lại lành không có hồi tưởng, không xen lẫn quá khứ ~
Cốt truyện của bộ này rất đơn giản, chủ yếu là sự dây dưa tình cảm của nam nữ chính, bố của nữ chính sẽ xuất nhiện kha khá, viết về tình cảm của bố mẹ là vì nó sẽ ảnh hưởng đến tính cách của nữ chính cũng như những quyết định lí trí tỏng tình yêu của cô.
Ngoài ra, không có cặp phụ, không có tình yêu nào khác, nam nữ phụ xuất hiện chỉ là để ảnh hưởng đến tuyến tình cảm của nhân việt chính, sẽ không viết về họ.