Cối Xay Gió Màu Xanh - Mộng Tiêu Nhị

Chương 26

Họ trò chuyện trong bài nhạc “Bánh định thắng và thuyền vòm đen” đã đến đoạn giữa.

Trên bàn bày không ít đồ uống, Chu Thời Diệc đưa cho cô một ly rượu trái cây.

Chiếc túi vải vẫn đặt trên đùi cô, bàn tròn đã chật kín ly rượu, không còn chỗ để.

Chu Thời Diệc tiện tay xách túi vải lên khi đưa ly rượu cho cô: “Em đi tìm Quý Phồn Tinh đi, đã đến rồi thì cứ yên tâm mà nghe nhạc.” 

Cô ngồi cạnh anh chỉ khiến cả hai đều không thể tập trung vào âm nhạc.

Chung Ức đưa điện thoại của mình cho anh: “Giữ hộ em một lát.” Cô cầm ly rượu trái cây, đi tìm Quý Phồn Tinh.

Từ trước đến nay, mỗi lần ra ngoài, cô đều quen tay gửi đồ lại chỗ anh.

Chu Thời Diệc cất điện thoại của cô vào túi trong áo vest. Chiếc kẹp tóc hình quả anh đào mà Thần Thần tặng cô cũng vẫn ở trong đó.

Dù mấy ngày qua thay không biết bao nhiêu bộ vest, anh vẫn luôn không quên mang theo chiếc kẹp đó bên mình.

Mỗi lần đi tiệc xã giao, anh đều dặn dò nhân viên phục vụ phải cẩn thận khi treo áo vest bởi túi trong có đồ quý giá.

Có lần dùng bữa anh họ cũng ở đó, không hiểu liền hỏi: “Đồ quý mà cậu lại để trong túi áo vest à?”

Anh không nói gì thêm.

Trên sân khấu, giai điệu của bài “Bánh định thắng và thuyền vòm đen” sắp kết thúc.

Chu Thời Diệc rút chiếc kẹp tóc hình anh đào từ túi áo, cài lên dây đeo túi vải.

Quả anh đào màu sắc tươi sáng, rất hài hoà với bức tranh trên mặt túi.

Điện thoại của anh rung lên, màn hình hiện tin nhắn WeChat.

Trưởng cửa hàng trang sức cao cấp: [Chu tổng, ngày mai anh sẽ ghé qua đúng không ạ? Nhà thiết kế trưởng của chúng tôi tình cờ đang tham dự sự kiện ở Bắc Thành, có cần sắp xếp để gặp anh không ạ?]

Chu Thời Diệc: [Không cần, cảm ơn.]

Tiệm trưởng nhanh chóng hiểu ra, đối phương chỉ quan tâm đến trọng lượng kim cương, còn kiểu dáng thế nào cũng không quan trọng.

Hai năm trước, chỉ vì một chiếc nhẫn, anh từng bay đến tận trụ sở chính.

Thế mà lần này, nhà thiết kế đã ở ngay Bắc Thành, anh lại chẳng có ý định gặp mặt.

Cách anh đối đãi với hai chiếc nhẫn cưới, đúng là khác biệt một trời một vực.

Tiệm trưởng: [Vậy Chu Tổng cứ bận việc, tôi không làm phiền anh nữa. Ngày mai tôi sẽ chờ anh và Chu phu nhân tại cửa hàng.]

Chu Thời Diệc khoá màn hình, liếc nhìn ngày tháng, chỉ còn bốn mươi ngày nữa là tới hôn lễ.

Anh cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, bài hát đã đến đoạn kết, Lộ Trình cũng vừa bước đến sát mép sân khấu, nơi gần khán giả nhất.

Chữ cuối cùng vang lên, anh cúi người trước sân khấu: “Cảm ơn mọi người!” Tiếng hò reo lại một lần nữa lấp đầy cả sân vận động.

Phải đến khi tiếng vỗ tay lắng xuống, Lộ Trình mới lên tiếng: “Ước mơ năm mười sáu tuổi, cuối cùng sau mười năm, không, chính xác phải là mười một năm, còn vài ngày nữa tôi sẽ hai mươi bảy rồi.” Anh cười, “Lại già thêm một tuổi nữa.”

Phía dưới đồng thanh: “Chúc mừng sinh nhật!”

Bị ngắt lời vài giây, Lộ Trình nói tiếp: “Ước mơ từng nghĩ sẽ mãi mãi không thể với tới, hôm nay đã thành hiện thực.”

Chỉ là, người đi cùng năm xưa, nay đã không còn ở bên.

Niềm vui hôm nay chẳng thể chia cùng cô ấy nữa.

“Hồi ấy chỉ có bạn bè cấp ba biết tôi có giấc mơ này, họ rất thích nghe tôi hát, có một số bạn học mấy năm nay đã không còn liên lạc.” Anh ngừng lại, hít sâu rồi nói tiếp: “Bài hát mang tên ‘Ức’ sau đây xin dành tặng tất cả những người đã ở bên tôi suốt ba năm ấy, cũng dành tặng cho kí ức thanh xuân của tất cả các bạn.”

Khúc dạo đầu của bài ‘Ức’ chậm rãi vang lên.

Quý Phồn Tinh khe khẽ ngân nga theo giai điệu, ca khúc này do chính Lộ Trình sáng tác cả lời và nhạc, lần đầu cô nghe là vào bảy năm trước, nơi sâu thẳm trong tim đã bị rung động, Lộ Trình như đã dồn hết thảy tình cảm vào bài hát này vậy.

Dù khi ấy anh nói ca từ được viết dưới sự đau lòng vào thời khắc tốt nghiệp cấp ba, nhưng cô luôn cảm thấy, những lời hát ấy không chỉ dành cho những người bạn học sắp mỗi người một ngả, có những đoạn rõ ràng là đang nhắn gửi riêng tới một người.

“Cậu từng nghe bài này chưa?” Quý Phồn Tinh quay sang hỏi Chung Ức bên cạnh.

Chung Ức lắc đầu, tay vẫn giữ ly rượu trái cây.

Nhưng tên bài hát ‘Ức’ có lẽ có liên quan đến cô.

Quý Phồn Tinh tiếp tục ngân nga theo lời nhạc, tay khẽ đập nhịp theo giai điệu.

Đến đoạn điệp khúc, cô nắm lấy cổ tay Chung Ức, lắc nhẹ theo nhịp hát.

Chung Ức không hát theo mà quay đầu nhìn về phía bàn bên kia, cách giọng hát trầm thấp của Lộ Trình, ánh mắt cô vô thức chạm phải ánh mắt Chu Thời Diệc.

Chu Thời Diệc nhìn người ở phía không xa, ra hiệu bằng ánh mắt: Nghe nhạc đi.

Bài hát kết thúc, Chung Ức quay lại chỗ ngồi cạnh anh.

Vừa ngồi xuống, cô đã trông thấy chiếc kẹp tóc hình quả anh đào gài trên quai túi xách.

“Anh vẫn luôn mang theo bên mình à?”

“Ừ.”

“Gài lên quai túi dễ rơi mất lắm.”

Chung Ức nói rồi tháo chiếc kẹp xuống, gài lên tay áo sơ mi của anh.

Không nhìn phản ứng của anh, cô chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn lên sân khấu.

Chu Thời Diệc cúi mắt nhìn xuống ống tay áo mình, màu đỏ quả anh đào nổi bật trên nền vải trắng.

Anh không gỡ ra, chỉ ngước lên, tiếp tục lắng nghe buổi diễn.

Cũng may, ngoài “Bánh định thắng và thuyền mui đen” cùng bài “Ức” kia, những ca khúc còn lại trong danh sách không liên quan gì đến Giang Thành, cũng chẳng dính dáng tới cô.

Mười giờ mười lăm phút, đêm diễn *****ên trong tour lưu diễn tại Giang Thành của Lộ Trình chính thức khép lại bằng nhạc kết màn.

Nghe xong ca khúc cuối, Chu Thời Diệc mới đặt ly rượu xuống, chuẩn bị rời đi.

Chiếc kẹp tóc hình anh đào vẫn còn kẹp trên tay áo sơ mi, anh không hề gỡ xuống, cứ thế đứng dậy.

Quý Phồn Tinh bước tới: “Đi ăn khuya nhé?” Cô cười, nhướng mày, “Hai người mời em đi.”

Chung Ức mỉm cười: “Được thôi, cậu muốn ăn gì?”

“Khách nghe theo chủ.” Quý Phồn Tinh khoác tay cô đi về phía lối ra, “Cậu thấy tớ trông giống người kén ăn sao?”

Chu Thời Diệc hỏi: “Đi đâu ăn? Anh đưa hai người qua đó.”

Quý Phồn Tinh quay đầu lại: “Anh không đi cùng à?”

“Không.” Chu Thời Diệc đáp hờ hững, “Anh về họp.”

Vừa xem xong concert, Quý Phồn Tinh vẫn còn trong tâm trạng phấn khích, chắc chắn sẽ không tránh khỏi nhắc tới Lộ Trình trong bữa ăn khuya. Anh có mặt, Chung Ức sẽ không khỏi khó xử.

Hậu trường buổi diễn, Lộ Trình vừa tẩy trang xong, đang nhấp từng ngụm nước ấm mà trợ lý đưa.

Chị Sầm đang lướt Weibo, đêm nay concert đã lọt vào tám từ khoá hot trên bảng hot search.

Lúc này, cửa sổ chat WeChat bỗng sáng lên, một người bạn liên tục gửi cho chị năm, sáu tin nhắn liền, kèm theo ba bức ảnh.

Vừa mở ảnh ra, chị Sầm kinh ngạc: “Chu tổng của Ô tô Khôn Thần cũng tới xem à!”

Lộ Trình hỏi: “Chu tổng nào cơ?”

“Chu Thời Diệc.” Chị Sầm đưa điện thoại cho anh xem.

Trong phòng riêng toàn người nhà và bạn bè, gần lúc kết thúc chương trình, bạn chị nhận ra người đàn ông ngồi ở góc khuất.

Tất cả sự chú ý của Lộ Trình lập tức dồn vào người phụ nữ tóc ngắn đứng bên cạnh, dù cô có đeo khẩu trang và kính râm, thậm chí kiểu tóc cũng khác, nhưng nét mặt ấy vẫn khiến anh bất giác liên tưởng tới Chung Ức.

“Chu Thời Diệc chắc không muốn rình rang nên không liên hệ với chúng ta, mà trực tiếp nhờ bên tổ chức lấy vé phòng riêng.” Chị Sầm đoán, “Đích thân bay tới Giang Thành xem concert của cậu, tám phần là fan của cậu đấy.”

Một hồi lâu sau, người ngồi trước gương trang điểm vẫn không lên tiếng.

Chiếc cốc đưa lên môi đã lâu, nhưng vẫn chưa uống, anh cứ thế nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mà thất thần.

“Ngẩn người gì thế?”

Chị Sầm nghiêng đầu liếc qua màn hình.

Lúc này Lộ Trình mới hoàn hồn, đưa lại điện thoại cho người đại diện.

Anh hỏi thẳng nỗi băn khoăn trong lòng: “Người phụ nữ tóc ngắn ngồi cạnh Chu tổng là ai vậy?”

Chị Sầm phóng to bức ảnh nhìn kỹ: “Chị không quen.”

Biết Lộ Trình hỏi như vậy, chị thừa hiểu anh đã nhận nhầm người trong ảnh là ai.

Không muốn tâm trạng anh bị ảnh hưởng vào thời điểm này, chị bèn gọi điện thẳng cho người phụ trách bên ban tổ chức, bật loa ngoài.

“Cho tôi hỏi một chút, cô gái tóc ngắn đi cùng Chu tổng tối nay là ai thế ạ?”

“Là vợ Chu Tổng.”

“Chị có biết tên người đó là gì không? Nhìn giống người bạn học cũ của tôi đã lâu rồi không gặp.”

“Cái này thì tôi không hỏi. Tôi chỉ biết hai người mới cưới chưa lâu, hai nhà đều là người trong giới Kinh Thị, còn lại thì không rõ.”

“Vậy chắc tôi nhầm người rồi.”

Nói thêm đôi câu khách sáo, chị Sầm cúp máy, lặng lẽ nhìn sang Lộ Trình.

Anh cũng không nói gì thêm.

Người trong giới Kinh Thị, vậy thì không thể là cô ấy.

“Tin hay không tùy cậu, nhưng kể cả ngày đó cậu với Chung Ức không chia tay, hai người cũng không thể đi đến được hôm nay.” Chị Sầm không còn tâm trạng lướt đọc bình luận, tiện tay vứt điện thoại lên bàn, khoanh tay tựa vào mép bàn.

Chị và Lộ Trình hợp tác nhiều năm, mối quan hệ tương đối hoà hợp, chỉ có vướng mắc duy nhất là chuyện tình cảm của anh.

Vì điều đó, họ từng tranh cãi không ít lần.

Chị mong anh sớm dứt khoát, tập trung cho sự nghiệp khi còn trẻ, nhưng anh quá cứng đầu, thế nào cũng không chịu buông.

“Chị thừa nhận mình từng làm không đúng. Bảo Chung Ức đưa ra điều kiện chia tay, muốn dùng tiền để giải quyết, là chị không đúng.”

“Nhưng Lộ Trình, chị ở trong giới này bao nhiêu năm, có chuyện gì chưa từng thấy? Hai người không cùng đường, cô ấy có cuộc đời riêng cần bước tiếp, còn cậu thì có tương lai mà mình hướng về!”

“Chia tay là điều sớm muộn….” Cần gì phải dây dưa đến lúc trở mặt.

“Chị Sầm.” Lộ Trình cắt lời chị, “Mọi chuyện qua rồi.”

Nhiều năm như vậy trôi qua, anh cũng dần không còn nghĩ đến quá khứ nữa.

Chỉ là tối nay đứng trên sân khấu, muôn vàn suy nghĩ trào dâng.

“Em gọi điện về nhà một lát.” Anh cầm điện thoại, rời khỏi phòng trang điểm.

Chị Sầm xoa trán, chẳng buồn đôi co thêm với anh.

Năm ấy việc tạo couple là do chị khởi xướng, cũng là một trong những nguyên nhân đẩy việc cuộc chia tay của họ.

Sáng hôm sau, Chu Thời Diệc và Chung Ức rời Giang Thành.

Ở khách sạn bao nhiêu ngày, hai người ngoài việc cùng xuống nhà hàng dùng bữa ra thì chưa từng ghé qua phòng của nhau.

Trước khi lên máy bay, Chung Ức nhận được tin nhắn của Ninh Khuyết, báo cô ba giờ rưỡi chiều có cuộc họp.

Lại hỏi: [Về kịp chứ?]

Chung Ức: [Kịp.]

Khoảng thời gian nghỉ ngơi thư thả chính thức kết thúc tại khoảnh khắc đó.

Buổi biểu diễn *****ên của Lộ Trình sau một đêm được bàn tán sôi nổi, đến hôm nay cũng dần hạ nhiệt.

Chu Thời Diệc đã sớm dặn dò Chiêm Lương, nếu anh có mặt ở hiện trường mà bị chụp hình, nhất định phải xử lý truyền thông cẩn thận, tránh lên hot search.

Bởi vậy cho đến khi độ hot buổi diễn bớt dần, vẫn không có tin tức nào liên quan đến anh bị lộ ra.

Tối qua sau khi rời sân vận động, Chung Ức nhắn tin cho anh: [Cảm ơn anh đã đưa em đến xem trực tiếp, cũng cảm ơn anh vẫn nhớ điều ước em từng nói bảy năm trước. Lúc đó em cầu nguyện là để nói lời tạm biệt, không phải vì lưu luyến. Cuộc hôn nhân của chúng ta từ nay về sau là chuyện của hai đứa mình, em không muốn nó còn liên quan đến người khác.]

Mười hai giờ mười lăm, máy bay hạ cánh tại Bắc Thành.

Ra khỏi sân bay, sau khi lên xe Chu Thời Diệc hỏi cô: “Em muốn về nhà nghỉ một chút rồi đi chọn nhẫn, hay đến thẳng cửa hàng luôn?”

“Anh đặt lịch rồi à?”

“Ừ.”

Buổi chiều Chung Ức phải đến công ty, không biết anh đã đặt lịch trước.

Lần trước tới cửa hàng cô đã chọn được kiểu ưng ý nhất, nếu đi thêm lần nữa cũng chẳng chọn được mẫu nào tốt hơn. Huống hồ, anh vốn không bận tâm đến nhẫn cưới, chiếc nhẫn của anh còn là đồ ở mang ra cho có lệ.

“Ba rưỡi chiều em phải tới công ty họp.” Cô nhìn anh, “Dù gì cũng chỉ đeo trong lễ cưới, anh chọn là được. Hoặc nếu không thì đổi thời gian, em sẽ đi chọn lại sau.”

“Không cần phiền phức thế.” Chu Thời Diệc mở khung trò chuyện với cửa hàng trưởng, gõ tin nhắn: [Có việc đột xuất không qua được, phiền cô chọn giúp hai mẫu phù hợp.]

Cửa hàng trưởng: “…”

Dù sao đây cũng là nhẫn cưới, không phải mấy món trang sức thông thường, sao có thể qua loa như vậy được.

Cửa hàng trưởng định nhắc anh, liệu Chu phu nhân tương lai có hài lòng với mẫu tôi chọn không?

Nhưng lại chợt nhớ ra phải giữ chừng mực với khách hàng, có những lời không nên nói.

[Được ạ, Chu tổng.]

Một nhân viên khác cảm thán: “Xem ra đúng là chẳng có chút tình cảm gì thật.”

“Nhìn là biết liên hôn rồi, có tình cảm mới hiếm! Mấy người trong giới đó không phải đều thế sao? Ai nấy đều tự sống cuộc đời riêng, chỉ cần giữ thể diện cho nhau là được.”

Cửa hàng trưởng rất nhanh chọn ra ba mẫu nhẫn kim cương có khả năng phù hợp, gửi hình ảnh cho Chu Thời Diệc.

[Chu tổng, ba mẫu này thì sao ạ?]

Chu Thời Diệc đưa điện thoại cho Chung Ức: “Cửa hàng trưởng chọn giúp ba mẫu.”

Chung Ức không hề bất ngờ khi anh trực tiếp nhờ cửa hàng trưởng lựa giúp. Cô nhìn qua các mẫu nhẫn rồi chỉ vào một chiếc.

Chưa đến nửa phút, chiếc nhẫn được đeo trong hôn lễ đã được quyết định.

Chu Thời Diệc nhắn lại cho cửa hàng rồi cất điện thoại,: “Hôm đó ở bên cảng uống trà chiều, em bảo đang nghĩ xem sau này sẽ sống chung với anh thế nào.” Anh dừng một chút: “Em định sống với anh thế nào?”

Chung Ức không ngờ phản ứng của anh lại chậm đến mấy ngày sau mới hỏi.

Cô hỏi lại: “Có phải sẽ ở riêng phòng không?”

Nếu ngủ riêng thì cách sống chung rõ ràng sẽ rất khác.

Chu Thời Diệc nhìn thẳng vào mắt cô: “Chỉ có một phòng ngủ chính, em định riêng thế nào?”

Không ở riêng thì tốt rồi.

Ít nhất nếu không ở riêng phòng, họ cũng sẽ không đến mức sống như người xa lạ.

Chu Thời Diệc lại chậm rãi nói: “Vậy anh chờ xem em sẽ sống với anh thế nào.”

“…”

Chung Ức quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ sân bay về khu của Tập đoàn Kinh Hoà sẽ đi ngang qua chỗ ở của Chu Thời Diệc, anh bảo tài xế đưa anh về nhà trước.

Chung Ức theo phản xạ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn kịp quay lại công ty dự họp.

Lần trước cô từng đến nhưng không nhớ rõ đường, Chu Thời Diệc nghiêng đầu nói với cô: “Đường vào biệt thự, để anh dẫn em đi lại một lần nữa.”

Bình Luận (0)
Comment